Nhị Thứ Nguyên Chi Phi Thiên Thành Tiên
Chương 12: Ăn mày chưa chắc vô dụng
Bắc Tống, Tương Dương thành.
Thành Tương Dương khắp nơi đều tràn ngập mãnh liệt văn nhân khí tức, tinh xảo mà ưu nhã, lại thiếu một phân thô cuồng phóng khoáng. Người ở đây quần áo gọn gàng, tao nhã lễ phép, không giống nơi khác tùy ý suất tính. Không thể nói nơi nào tốt hơn một chút, chỉ có thể nói có đặc biệt ý nhị, mỗi địa phương đều có chỗ bất đồng.
Sáng sớm, Trương công tử và hai gia đinh đến quán trà quen thuộc, quán không lớn nên bọn họ đến quán đã gần đầy.
Chủ quán cùng tiểu nhị toàn bộ đều bị huy động, dâng trà rót nước, đưa thức ăn vặt, bận rộn phi thường nhưng trên mặt ai cũng cao hứng.
Trương công tử uống một hớp trà, hỏi chủ quán: "Chủ quán, nghe nói có không ít nạn dân chạy nạn đến Tương Dương thành?"
Chủ quán gật đầu một cái, có chút chán ghét nói: "Vốn chúng ta Tương Dương thành có tiếng mỹ lệ giàu có và sung túc nhất Kinh Châu, trăm họ vui khỏe, có thể từ lúc những nạn dân đó tới, làm cho chướng khí mù, chỉ riêng trị an phương diện có vấn đề, liền không cẩn thận đi ra đường cũng có thể đập phân! Cướp của, giết người khi xưa tương đối ít bây giờ ngày nào cũng phát sinh!"
Trương công tử cười nói: "Ngày nay thiên hạ chiến loạn, Mông Cổ trả thù nước ta, chỉ có Tương Dương thành coi như an ổn, nạn dân không chạy tới nơi này, còn có thể chạy đi đâu?"
"Công tử lời nói này cũng phải !" Chủ quán tràn đầy đồng cảm, sau đó tức giận nói: "Chỉ tại triều đình ngu xuẩn mất khôn tấn công Đại Việt làm gì để tổn thất nặng nề, qua nhiều triều đại như thế có bao giờ thắng đâu, nếu không phải Đại Việt có quy định không bao giờ tấn công nước khác thì nước ta đã bị thôn tính từ lâu, làm giờ đây không bị Đại Việt tốt tính tấn công mà bị nước nhỏ hơn tấn công trả thù đúng là nhục không chịu được"
Trương công tử chỉ cười cười không nói tiếp về vấn đề này, sau đó hỏi "Chủ quán gần đây có tin tức gì thú vị không?"
Chủ quán cau mày suy nghĩ, sau đó nói: "Ta chỉ biết có đoàn người Đại Việt sẽ phát gạo cứu đói cho nạn dân ở Hồ Lô cốc, còn nửa hay không thì ta không biết"
Lúc này một tên ăn mày chạy đến, sau đó tò mò hỏi "Nghe khách quan nói, tựa hồ muốn biết tin tức thú vị à?"
Trương công tử gật đầu một cái nói: "Không sai, chỉ cần ngươi cung cấp tin tức làm bản công tử thích thú, ta sẽ không bạc đãi ngươi."
Tên ăn mày vững tin tin tức của mình khẳng định không tầm thường, hoàn toàn tự tin nói: "Chắc chắn sẽ không để công tử thất vọng."
Dừng lại chốc lát, tên ăn mày mới tiếp tục nói: "Chắc công tử đã nghe qua Đại Việt có đoàn người phát gạo."
Tên gia đinh đi theo Trương công tử trợn mắt một cái: "Bây giờ người nào không biết a, không chỉ là Tương Dương, có thể khắp Kinh Châu người đều đã biết."
"Đừng nóng ta còn chưa nói song" Lý Thanh Vân cười cợt, nói với Trương công tử: "Tin tức quan trọng là đi theo đoàn người phát gạo còn có một thương đoàn mở cửa tiệm tên Phi Thiên ở bên cạnh bán toàn cực phẩm trân châu, thỉnh thoảng châu quang bảo khí chiếu đầy trời nói là Trân Bảo Các cũng không sai"
Chủ quán gần đó nghe thấy tức giận mắng: "Ngươi khoác lác cũng quá ngưu đi! Trân châu bên trong Dạ Minh Châu có phát sáng cũng không thể làm được cảnh tượng châu quang bảo khí chiếu đầy trời?"
"Ta đám thề với trời, Trân Bảo Các Phi Thiên cửa hàng không bán cực phẩm trân châu thì là tiên châu, thần châu hơn nửa nghe nói số lượng cũng không ít!" Tên ăn mày lời thề son sắt địa bảo đảm mình nói thật, nhưng không ai để ý trong mắt tràng đầy kích động thật vất vả nhịn xuống.
"Thôi được rồi 5 đồng ngân tệ này thưởng cho ngươi." Trương công tử vứt ra 5 đồng ngân tệ đuổi tên ăn mày đi, sau đó không khỏi vuốt cằm âm thầm suy nghĩ: "Không nghĩ còn có loại tin tức này, theo lời tên ăn mày thì Phi Thiên cửa hàng không bán cực phẩm trân châu thì cũng là loại thượng phẩm ta phải tranh thủ mới được."
Trương công tử suy nghĩ song tâm tình tốt một chút, ngẩng đầu lên nhìn chủ quán hỏi: "Chủ quán, nơi này cách Hồ Lô Cốc có xa lắm không?"
"Không xa, chỉ có không tới một giờ đi ngựa."
Nhận được câu trả lời Trương công tử tính tiền cấp tốc rời khỏi, chủ quán nhìn Trương công tử đi nơi xa từ từ xoay người lại, nhìn thẳng tiểu nhị trầm giọng nói: "Ngươi quản lý cửa hàng, ta có chuyện quan trọng cần đi gấp."
Tương tự bàn luận như vậy liên tục đều diễn ra ở các tửu quán, quán trà tiến hành, không được bao lâu, dân chúng trong thành bao gồm cả gia chủ gia tộc, thương nhân giàu có đều thảo luận nhiều nhất là đề tài Phi Thiên cửa hàng ở Hồ Lô Cốc có bán cực phẩm trân châu.
Một đoàn người tuy số lượng chỉ có vài trăm nhưng mang theo của cải còn nhiều hơn quốc khố tiến thẳng về Hồ Lô Cốc.
Thành Tương Dương khắp nơi đều tràn ngập mãnh liệt văn nhân khí tức, tinh xảo mà ưu nhã, lại thiếu một phân thô cuồng phóng khoáng. Người ở đây quần áo gọn gàng, tao nhã lễ phép, không giống nơi khác tùy ý suất tính. Không thể nói nơi nào tốt hơn một chút, chỉ có thể nói có đặc biệt ý nhị, mỗi địa phương đều có chỗ bất đồng.
Sáng sớm, Trương công tử và hai gia đinh đến quán trà quen thuộc, quán không lớn nên bọn họ đến quán đã gần đầy.
Chủ quán cùng tiểu nhị toàn bộ đều bị huy động, dâng trà rót nước, đưa thức ăn vặt, bận rộn phi thường nhưng trên mặt ai cũng cao hứng.
Trương công tử uống một hớp trà, hỏi chủ quán: "Chủ quán, nghe nói có không ít nạn dân chạy nạn đến Tương Dương thành?"
Chủ quán gật đầu một cái, có chút chán ghét nói: "Vốn chúng ta Tương Dương thành có tiếng mỹ lệ giàu có và sung túc nhất Kinh Châu, trăm họ vui khỏe, có thể từ lúc những nạn dân đó tới, làm cho chướng khí mù, chỉ riêng trị an phương diện có vấn đề, liền không cẩn thận đi ra đường cũng có thể đập phân! Cướp của, giết người khi xưa tương đối ít bây giờ ngày nào cũng phát sinh!"
Trương công tử cười nói: "Ngày nay thiên hạ chiến loạn, Mông Cổ trả thù nước ta, chỉ có Tương Dương thành coi như an ổn, nạn dân không chạy tới nơi này, còn có thể chạy đi đâu?"
"Công tử lời nói này cũng phải !" Chủ quán tràn đầy đồng cảm, sau đó tức giận nói: "Chỉ tại triều đình ngu xuẩn mất khôn tấn công Đại Việt làm gì để tổn thất nặng nề, qua nhiều triều đại như thế có bao giờ thắng đâu, nếu không phải Đại Việt có quy định không bao giờ tấn công nước khác thì nước ta đã bị thôn tính từ lâu, làm giờ đây không bị Đại Việt tốt tính tấn công mà bị nước nhỏ hơn tấn công trả thù đúng là nhục không chịu được"
Trương công tử chỉ cười cười không nói tiếp về vấn đề này, sau đó hỏi "Chủ quán gần đây có tin tức gì thú vị không?"
Chủ quán cau mày suy nghĩ, sau đó nói: "Ta chỉ biết có đoàn người Đại Việt sẽ phát gạo cứu đói cho nạn dân ở Hồ Lô cốc, còn nửa hay không thì ta không biết"
Lúc này một tên ăn mày chạy đến, sau đó tò mò hỏi "Nghe khách quan nói, tựa hồ muốn biết tin tức thú vị à?"
Trương công tử gật đầu một cái nói: "Không sai, chỉ cần ngươi cung cấp tin tức làm bản công tử thích thú, ta sẽ không bạc đãi ngươi."
Tên ăn mày vững tin tin tức của mình khẳng định không tầm thường, hoàn toàn tự tin nói: "Chắc chắn sẽ không để công tử thất vọng."
Dừng lại chốc lát, tên ăn mày mới tiếp tục nói: "Chắc công tử đã nghe qua Đại Việt có đoàn người phát gạo."
Tên gia đinh đi theo Trương công tử trợn mắt một cái: "Bây giờ người nào không biết a, không chỉ là Tương Dương, có thể khắp Kinh Châu người đều đã biết."
"Đừng nóng ta còn chưa nói song" Lý Thanh Vân cười cợt, nói với Trương công tử: "Tin tức quan trọng là đi theo đoàn người phát gạo còn có một thương đoàn mở cửa tiệm tên Phi Thiên ở bên cạnh bán toàn cực phẩm trân châu, thỉnh thoảng châu quang bảo khí chiếu đầy trời nói là Trân Bảo Các cũng không sai"
Chủ quán gần đó nghe thấy tức giận mắng: "Ngươi khoác lác cũng quá ngưu đi! Trân châu bên trong Dạ Minh Châu có phát sáng cũng không thể làm được cảnh tượng châu quang bảo khí chiếu đầy trời?"
"Ta đám thề với trời, Trân Bảo Các Phi Thiên cửa hàng không bán cực phẩm trân châu thì là tiên châu, thần châu hơn nửa nghe nói số lượng cũng không ít!" Tên ăn mày lời thề son sắt địa bảo đảm mình nói thật, nhưng không ai để ý trong mắt tràng đầy kích động thật vất vả nhịn xuống.
"Thôi được rồi 5 đồng ngân tệ này thưởng cho ngươi." Trương công tử vứt ra 5 đồng ngân tệ đuổi tên ăn mày đi, sau đó không khỏi vuốt cằm âm thầm suy nghĩ: "Không nghĩ còn có loại tin tức này, theo lời tên ăn mày thì Phi Thiên cửa hàng không bán cực phẩm trân châu thì cũng là loại thượng phẩm ta phải tranh thủ mới được."
Trương công tử suy nghĩ song tâm tình tốt một chút, ngẩng đầu lên nhìn chủ quán hỏi: "Chủ quán, nơi này cách Hồ Lô Cốc có xa lắm không?"
"Không xa, chỉ có không tới một giờ đi ngựa."
Nhận được câu trả lời Trương công tử tính tiền cấp tốc rời khỏi, chủ quán nhìn Trương công tử đi nơi xa từ từ xoay người lại, nhìn thẳng tiểu nhị trầm giọng nói: "Ngươi quản lý cửa hàng, ta có chuyện quan trọng cần đi gấp."
Tương tự bàn luận như vậy liên tục đều diễn ra ở các tửu quán, quán trà tiến hành, không được bao lâu, dân chúng trong thành bao gồm cả gia chủ gia tộc, thương nhân giàu có đều thảo luận nhiều nhất là đề tài Phi Thiên cửa hàng ở Hồ Lô Cốc có bán cực phẩm trân châu.
Một đoàn người tuy số lượng chỉ có vài trăm nhưng mang theo của cải còn nhiều hơn quốc khố tiến thẳng về Hồ Lô Cốc.
Tác giả :
PhiThiên257