Nhĩ Đích Lục Mạo Ngã Lai Đái
Chương 1
Dương Hùng là ngậm chìa khóa vàng sinh ra, hơn nữa tướng mạo lại tuấn tú lịch lãm, người nào không biết hắn, đều cho rằng là hắn là con nhà thế gia có tri thức hiểu lễ nghĩa, Thực tế Dương Hùng là một thằng hỗn đản*. Ngay cả cha mẹ hắn đều cảm thấy vô vọng về việc hắn sẽ tốt hơn. Người biết hắn, đều miêu tả hắn như sau: dung túng xằng bậy, không biết xấu hổ. Từ nhỏ đến lớn, chuyện tốt hắn làm đếm trên đầu ngón tay, còn tội lỗi xấu xa thì chồng chất như núi. Suốt ngày cùng đám hồ bằng cẩu hữu** đàn đúm quậy phá, khiến nhà cửa không ngày nào yên tĩnh.
*hỗn đản: khốn nạn, vô lại, thằng đểu.
**hồ bằng cẩu hữu: bạn bè xấu.
Cha mẹ Dương Hùng lại là người vô cùng sĩ diện, vừa có tiền có thế, Dương gia có thể xem như là danh môn vọng tộc, thế nhưng lại có một đứa con đánh không đổi tính này, mắng không sợ khuyên nhủ lại càng không thèm để ý, thật sự vô cùng thương tâm, nhưng Dương Hùng lại là con trai độc nhất, nhà con một mấy đời, chỉ vì không thể để nhà họ Dương đoạn tử tuyệt tôn, cha mẹ hắn mới không thể đoạn tuyệt quan hệ, nhưng đối với hắn thì phải cách ly càng xa, mắt không thấy tâm không phiền.
Dương Hùng mới tròn hai mươi tuổi, cha mẹ hắn liền “khuyên” hắn nên “tự lập”, mà cái gọi là “tự lập”, chính là Dương Hùng chuyển ra ngoài sống, cha mẹ hắn vẫn như bình thường duy trì tiếp tế kinh tế. Cha mẹ đưa cho Dương Hùng một tòa nhà nhỏ hai tầng “nhuốm máu đào viên”*, cho người tô thành màu trắng, mọi người gọi là Bạch Lâu. Dương Hùng cũng rất vui vẻ từ lúc đó đàn đúm cùng bằng hữu suốt ngày.
*nhuốm máu đào viên: có lẽ tòa nhà này từng bị DH tàn phá nặng nề.
Tục ngữ có câu, vật dĩ loại tụ, nhân dĩ quần phân*. Mấy người bạn bè của Dương Hùng, đều là một đám hoa hoa công tử chơi bời lêu lổng. Ỷ trong nhà có tiền có thế, mỗi ngày đều kiếm chuyện sinh sự, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn.
*vật dĩ loại tụ, nhân dĩ quần phân: vật họp theo loại, người phân theo đàn.
Mọi người đều để Dương Hùng cầm đầu, bộ dạng Dương Hùng cũng không tồi, cho dù đi đến đâu, đều khiến mọi người hai mắt sáng rỡ, đây có lẽ là điều duy nhất mà cha mẹ hắn có thể kiêu ngạo, con nhà giàu thì tính tình đã sớm hư hỏng. Hắn thiên tính cực kỳ bá đạo. Dương Hùng mặc dù tuổi không lớn, nhưng lại luôn tự cho mình là đại ca.
Tiếp theo là Liễu Phù Phong, Liễu Phù Phong thì người cũng giống như tên, dáng người cao ráo, eo thon nhỏ. Khí chất tuấn tú mang một chút âm nhu, nói đến nói đi đều có chút “yếu đuối”. Mỗi khi chuyện xấu bị vạch trần, cậu ta luôn trừng đôi mắt to chớp chớp, thoạt nhìn bộ dạng vô cùng vô tội, ai không biết cậu ta, nhất định sẽ cho rằng cậu ta mới là người bị hại, cùng lắm đều nghĩ là do bị người xấu xúi giục. Thực tế cậu ta mới là người xấu xa nhất, ngày thường đều quỷ kế đa đoan, còn đám Dương Hùng thì thực hiện theo, làm chuyện tổn hại đến mọi người, phần lớn đều xuất phát từ chủ ý của cậu ta. Người hiểu cậu ta, thì hiểu đây chính là nhân vật không nên đắc tội nhất.
Từ Tự Cường tên riêng là Từ mập mạp, một người nhưng có thể ngồi hai chỗ, có giọng nói vang dội, hô to một tiếng, đinh tai nhức óc. Nếu nói hoa mỹ, thì đây là một mãnh tướng, nhưng cũng bởi vì cậu ta sinh ra đã mạnh mẽ, thường thường khiến các mỹ nhân bị dọa chạy mất. Bản thân cậu ta cũng vì ít có hồng nhan bên cạnh mà luôn cảm thấy tiếc nuối.
Nếu Từ Tự Cường chỉ là tiếc nuối thôi, thì Hầu Tín phải nói là tức giận. Tất cả mọi người đều gọi Hầu Tín là hầu tử (khỉ con). Do ngày thường tướng ngũ đoạn*, xấu xí. Bộ dạng có chút thật xin lỗi với xã hội. Hầu Tín lại rất háo sắc, nhưng theo các huynh đệ ra ngoài tán gái, lại khiến lòng tự trọng của cậu ta phải chịu đả kích. Đương nhiên rồi, bên cạnh cậu ta luôn có Dương Hùng anh tuấn khiến người người kinh diễm, cùng mĩ thiếu niên Liễu Phù Phong như hoa như ngọc, còn có Từ Tự Cường hào hùng che trời, cho nên không chỉ nói giai nhân tuyệt sắc không thèm ưu ái cậu ta, mà cả những cô gái tư sắc bình thường cũng không đặt cậu ta vào mắt, vậy thì thôi chớ tất cả đều không ngoại lệ nói rất là rõ ràng với cậu ta “Ngươi là người cuối cùng ta sẽ cân nhắc.”, cái này thì sao không khiến Hầu Tín tức giận kia chứ!
*Tướng ngũ đoạn: đầu cổ mình tay chân ngắn.
Các huynh đệ suốt ngày cùng nhau sống phóng túng, đánh nhau tán gái, vô pháp vô thiên, tiêu diêu tự tại. Nếu bọn hắn chỉ đơn thuần ức hiếp dân thường, dù có xảy ra chuyện gì, cha mẹ bọn hắn đều có thể y quyền cậy thế vì bọn hắn mà đứng ra giải quyết, nhưng bọn hắn càng ngáo càng lớn.
Trong một lần tiệc rượu Dương Hùng mượn rượu quậy tung lên, xúc phạm một vị quý nhân nào đó, khiến vị quý nhân đó tức giận hét lớn: “Ta nhất định khiến ngươi biết mặt.”
Dương Hùng bọn hắn lại tiên hạ thủ vi cường, làm một cuốn phụ trương đặc biệt của vị quý nhân đó cùng hai bầu sữa, khiến mọi người được nhìn miễn phí nhan sắc của vị quý nhan này, nội bộ mâu thuẫn, càng hận Dương Hùng thấu xương.
Cha mẹ Dương Hùng sợ hắn nháo khiến mọi chuyện không thể thu xếp, đành đem hắn đóng gói sang nước ngoài, với mỹ danh: xuất ngoại du học. Thế nhưng mọi chuyện hắn đã lường trước, học nửa năm, ngoại ngữ chỉ xoay quanh vài câu để làm thế nào mời con gái nước này lên giường, sau đó là những câu mắng chửi khiến đất nước nở mày nở mặt. Do không có hồ bằng cẩu hữu trợ giúp, khí thế Dương Hùng cũng yếu dần, ở nước ngoài một thời gian thì vô cùng khó chịu, vì thế hắn không thèm để ý mọi người khuyên can, dẹp đường hồi phủ.
Đáng thương nhất chính là tấm lòng cha mẹ, cha mẹ Dương Hùng chỉ mới trải qua vài ngày thư thái an nhàn, liền phải trừng mắt, thở phì phò nghênh đón đứa con từ ngàn dặm xa xôi trở về. Cha mẹ Dương Hùng đành phải “nhẫn tâm” đưa ra ba điều quy ước: không được ở bên ngoài sinh sự; không được cùng hồ bằng cẩu hữu suốt ngày đàn đúm; phải theo cha làm việc trong tập đoàn Hoành Đạt cố gắng học tập kinh doanh quản lý xí nghiệp của gia tộc. Nếu còn hồ nháo như cũ, thì cho dù liều mạng hy sinh đoạn tử tuyệt tôn cũng sẽ cắt đứt quan hệ với hắn.
Dương Hùng tuy là người vô pháp vô thiên, nhưng lần này thấy cha mẹ tức giận như vậy, cũng vì lợi ích kinh tế, nên hắn đành đáp ứng yêu cầu của cha mẹ.
Dương Hùng trở về không chỉ khiến cha mẹ hắn phát sầu, còn khiến một đôi vợ chồng trẻ đã sầu càng thêm sầu. Đôi vợ chồng trẻ này vừa kết hôn không lâu; người chồng tên Hạng Vinh, là thợ sửa chữa ôtô của một cửa tiệm tư nhân; người vợ tên Tân Hân, là một nhân viên bán hàng trong cao ốc, hai người thuộc dạng người không tiền, không bằng cấp, cũng không phải người bản lĩnh lớn, lúc trước họ kết hôn còn không có phòng để ở, một bằng hữu của Tân Hân là họ hàng xa của Dương gia, nhờ sự trợ giúp của bằng hữu, đến ở nhờ tại Bạch Lâu, còn được cấp phòng ở. Còn nói khi nào Dương Hùng về nước thì sẽ dọn ra ngoài. Bọn họ vốn nghĩ Dương Hùng ra nước ngoài học, thế nào cũng phải ba đến năm năm mới trở về, ai ngờ chỉ mới nửa năm, Dương Hùng lại vội vã trở về để “công hiến” cho tổ quốc.
Thành ra hai vợ chồng trở tay không kịp: hiện tại không có tiền mua nhà; ngay lập tức mướn phòng thì không thể kiếm được nơi thích hợp. Hạng Vinh cha mẹ mất sớm, một tay cô cậu nuôi lớn, dượng cậu đối với cậu không tốt lắm, cho nên sau khi lớn một chút cậu liền rời khỏi nhà của cô, nên lúc này không thể nào trở về. Nhà Tân Hân thì đông đúc, cũng không có nơi dư thừa cho bọn họ ở, vợ chồng son khổ tư vô kế, đành phải đến cầu Dương Hùng, có thể cho ở thuê thêm mấy ngày nữa.
Dương Hùng ngồi trên sofa, híp mắt đánh giá hai người họ: Hạng Vinh thân hình cao lớn khôi ngô, vẻ mặt lại mang một chút chất phác, vừa nhìn đã viết là người rất có trách nhiệm, vẻ mặt lộ ra chuẩn mực mộc mạc thành thật, mẫu người chịu khó. Cậu trơ mặt ngồi một bên nghe Tân Hân nói. Tân Hân dáng người duyên dáng yêu kiều, khuôn mặt trang điểm hơi dày hé ra chút nhan sắc động lòng người. Là một nữ nhân luôn tỏ ra khôn khéo, lúc này cô ấy đang kể chuyện, diệu khẩu sinh hoa, kể lại cuộc sống gian nan của hai vợ chồng, càng cố gắng nói Dương Hùng thành một người lương thiện nhiệt tình vì lợi ích chung của mọi người, xin phép Dương Hùng thuê một phòng ở Bạch Lâu để ở tạm.
Không hiểu vì sao, Dương Hùng lại có cảm giác tốt khó hiểu đối với Hạng Vinh, vì thế hắn không kiên nhẫn phất tay, cắt ngang lời nói của Tân Hân, nói: “Tôi không thiếu khách trọ, nhưng bây giờ vẫn chưa có người giúp việc, hai người có thể ở đây, tôi cũng không cầm tiền thuê nhà của hai người, nhưng phải gánh vác hết tất cả việc nhà ở đây, tôi không thích người giúp việc bán thời gian, cho nên hai người phải làm tất cả, làm tốt thì thôi, không làm tôi hài lòng tôi sẽ lập tức đuổi hai người đi. Đương nhiên, tất cả sinh hoạt phí đều do tôi chi trả, thế nào?”
Tân Hân đương nhiên đồng ý, cũng thể hiện quyết tâm, nhất định sẽ trông nom việc nhà thật tốt, còn sử dụng hết tất cả từ ngữ tốt đẹp mà cô biết để ca ngợi Dương Hùng, thể hiện lòng cảm kích vô hạn của cô đối với vị đại ân nhân cứu khổ cứu nạn này.
========== Hết chương 1 ==========
*hỗn đản: khốn nạn, vô lại, thằng đểu.
**hồ bằng cẩu hữu: bạn bè xấu.
Cha mẹ Dương Hùng lại là người vô cùng sĩ diện, vừa có tiền có thế, Dương gia có thể xem như là danh môn vọng tộc, thế nhưng lại có một đứa con đánh không đổi tính này, mắng không sợ khuyên nhủ lại càng không thèm để ý, thật sự vô cùng thương tâm, nhưng Dương Hùng lại là con trai độc nhất, nhà con một mấy đời, chỉ vì không thể để nhà họ Dương đoạn tử tuyệt tôn, cha mẹ hắn mới không thể đoạn tuyệt quan hệ, nhưng đối với hắn thì phải cách ly càng xa, mắt không thấy tâm không phiền.
Dương Hùng mới tròn hai mươi tuổi, cha mẹ hắn liền “khuyên” hắn nên “tự lập”, mà cái gọi là “tự lập”, chính là Dương Hùng chuyển ra ngoài sống, cha mẹ hắn vẫn như bình thường duy trì tiếp tế kinh tế. Cha mẹ đưa cho Dương Hùng một tòa nhà nhỏ hai tầng “nhuốm máu đào viên”*, cho người tô thành màu trắng, mọi người gọi là Bạch Lâu. Dương Hùng cũng rất vui vẻ từ lúc đó đàn đúm cùng bằng hữu suốt ngày.
*nhuốm máu đào viên: có lẽ tòa nhà này từng bị DH tàn phá nặng nề.
Tục ngữ có câu, vật dĩ loại tụ, nhân dĩ quần phân*. Mấy người bạn bè của Dương Hùng, đều là một đám hoa hoa công tử chơi bời lêu lổng. Ỷ trong nhà có tiền có thế, mỗi ngày đều kiếm chuyện sinh sự, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn.
*vật dĩ loại tụ, nhân dĩ quần phân: vật họp theo loại, người phân theo đàn.
Mọi người đều để Dương Hùng cầm đầu, bộ dạng Dương Hùng cũng không tồi, cho dù đi đến đâu, đều khiến mọi người hai mắt sáng rỡ, đây có lẽ là điều duy nhất mà cha mẹ hắn có thể kiêu ngạo, con nhà giàu thì tính tình đã sớm hư hỏng. Hắn thiên tính cực kỳ bá đạo. Dương Hùng mặc dù tuổi không lớn, nhưng lại luôn tự cho mình là đại ca.
Tiếp theo là Liễu Phù Phong, Liễu Phù Phong thì người cũng giống như tên, dáng người cao ráo, eo thon nhỏ. Khí chất tuấn tú mang một chút âm nhu, nói đến nói đi đều có chút “yếu đuối”. Mỗi khi chuyện xấu bị vạch trần, cậu ta luôn trừng đôi mắt to chớp chớp, thoạt nhìn bộ dạng vô cùng vô tội, ai không biết cậu ta, nhất định sẽ cho rằng cậu ta mới là người bị hại, cùng lắm đều nghĩ là do bị người xấu xúi giục. Thực tế cậu ta mới là người xấu xa nhất, ngày thường đều quỷ kế đa đoan, còn đám Dương Hùng thì thực hiện theo, làm chuyện tổn hại đến mọi người, phần lớn đều xuất phát từ chủ ý của cậu ta. Người hiểu cậu ta, thì hiểu đây chính là nhân vật không nên đắc tội nhất.
Từ Tự Cường tên riêng là Từ mập mạp, một người nhưng có thể ngồi hai chỗ, có giọng nói vang dội, hô to một tiếng, đinh tai nhức óc. Nếu nói hoa mỹ, thì đây là một mãnh tướng, nhưng cũng bởi vì cậu ta sinh ra đã mạnh mẽ, thường thường khiến các mỹ nhân bị dọa chạy mất. Bản thân cậu ta cũng vì ít có hồng nhan bên cạnh mà luôn cảm thấy tiếc nuối.
Nếu Từ Tự Cường chỉ là tiếc nuối thôi, thì Hầu Tín phải nói là tức giận. Tất cả mọi người đều gọi Hầu Tín là hầu tử (khỉ con). Do ngày thường tướng ngũ đoạn*, xấu xí. Bộ dạng có chút thật xin lỗi với xã hội. Hầu Tín lại rất háo sắc, nhưng theo các huynh đệ ra ngoài tán gái, lại khiến lòng tự trọng của cậu ta phải chịu đả kích. Đương nhiên rồi, bên cạnh cậu ta luôn có Dương Hùng anh tuấn khiến người người kinh diễm, cùng mĩ thiếu niên Liễu Phù Phong như hoa như ngọc, còn có Từ Tự Cường hào hùng che trời, cho nên không chỉ nói giai nhân tuyệt sắc không thèm ưu ái cậu ta, mà cả những cô gái tư sắc bình thường cũng không đặt cậu ta vào mắt, vậy thì thôi chớ tất cả đều không ngoại lệ nói rất là rõ ràng với cậu ta “Ngươi là người cuối cùng ta sẽ cân nhắc.”, cái này thì sao không khiến Hầu Tín tức giận kia chứ!
*Tướng ngũ đoạn: đầu cổ mình tay chân ngắn.
Các huynh đệ suốt ngày cùng nhau sống phóng túng, đánh nhau tán gái, vô pháp vô thiên, tiêu diêu tự tại. Nếu bọn hắn chỉ đơn thuần ức hiếp dân thường, dù có xảy ra chuyện gì, cha mẹ bọn hắn đều có thể y quyền cậy thế vì bọn hắn mà đứng ra giải quyết, nhưng bọn hắn càng ngáo càng lớn.
Trong một lần tiệc rượu Dương Hùng mượn rượu quậy tung lên, xúc phạm một vị quý nhân nào đó, khiến vị quý nhân đó tức giận hét lớn: “Ta nhất định khiến ngươi biết mặt.”
Dương Hùng bọn hắn lại tiên hạ thủ vi cường, làm một cuốn phụ trương đặc biệt của vị quý nhân đó cùng hai bầu sữa, khiến mọi người được nhìn miễn phí nhan sắc của vị quý nhan này, nội bộ mâu thuẫn, càng hận Dương Hùng thấu xương.
Cha mẹ Dương Hùng sợ hắn nháo khiến mọi chuyện không thể thu xếp, đành đem hắn đóng gói sang nước ngoài, với mỹ danh: xuất ngoại du học. Thế nhưng mọi chuyện hắn đã lường trước, học nửa năm, ngoại ngữ chỉ xoay quanh vài câu để làm thế nào mời con gái nước này lên giường, sau đó là những câu mắng chửi khiến đất nước nở mày nở mặt. Do không có hồ bằng cẩu hữu trợ giúp, khí thế Dương Hùng cũng yếu dần, ở nước ngoài một thời gian thì vô cùng khó chịu, vì thế hắn không thèm để ý mọi người khuyên can, dẹp đường hồi phủ.
Đáng thương nhất chính là tấm lòng cha mẹ, cha mẹ Dương Hùng chỉ mới trải qua vài ngày thư thái an nhàn, liền phải trừng mắt, thở phì phò nghênh đón đứa con từ ngàn dặm xa xôi trở về. Cha mẹ Dương Hùng đành phải “nhẫn tâm” đưa ra ba điều quy ước: không được ở bên ngoài sinh sự; không được cùng hồ bằng cẩu hữu suốt ngày đàn đúm; phải theo cha làm việc trong tập đoàn Hoành Đạt cố gắng học tập kinh doanh quản lý xí nghiệp của gia tộc. Nếu còn hồ nháo như cũ, thì cho dù liều mạng hy sinh đoạn tử tuyệt tôn cũng sẽ cắt đứt quan hệ với hắn.
Dương Hùng tuy là người vô pháp vô thiên, nhưng lần này thấy cha mẹ tức giận như vậy, cũng vì lợi ích kinh tế, nên hắn đành đáp ứng yêu cầu của cha mẹ.
Dương Hùng trở về không chỉ khiến cha mẹ hắn phát sầu, còn khiến một đôi vợ chồng trẻ đã sầu càng thêm sầu. Đôi vợ chồng trẻ này vừa kết hôn không lâu; người chồng tên Hạng Vinh, là thợ sửa chữa ôtô của một cửa tiệm tư nhân; người vợ tên Tân Hân, là một nhân viên bán hàng trong cao ốc, hai người thuộc dạng người không tiền, không bằng cấp, cũng không phải người bản lĩnh lớn, lúc trước họ kết hôn còn không có phòng để ở, một bằng hữu của Tân Hân là họ hàng xa của Dương gia, nhờ sự trợ giúp của bằng hữu, đến ở nhờ tại Bạch Lâu, còn được cấp phòng ở. Còn nói khi nào Dương Hùng về nước thì sẽ dọn ra ngoài. Bọn họ vốn nghĩ Dương Hùng ra nước ngoài học, thế nào cũng phải ba đến năm năm mới trở về, ai ngờ chỉ mới nửa năm, Dương Hùng lại vội vã trở về để “công hiến” cho tổ quốc.
Thành ra hai vợ chồng trở tay không kịp: hiện tại không có tiền mua nhà; ngay lập tức mướn phòng thì không thể kiếm được nơi thích hợp. Hạng Vinh cha mẹ mất sớm, một tay cô cậu nuôi lớn, dượng cậu đối với cậu không tốt lắm, cho nên sau khi lớn một chút cậu liền rời khỏi nhà của cô, nên lúc này không thể nào trở về. Nhà Tân Hân thì đông đúc, cũng không có nơi dư thừa cho bọn họ ở, vợ chồng son khổ tư vô kế, đành phải đến cầu Dương Hùng, có thể cho ở thuê thêm mấy ngày nữa.
Dương Hùng ngồi trên sofa, híp mắt đánh giá hai người họ: Hạng Vinh thân hình cao lớn khôi ngô, vẻ mặt lại mang một chút chất phác, vừa nhìn đã viết là người rất có trách nhiệm, vẻ mặt lộ ra chuẩn mực mộc mạc thành thật, mẫu người chịu khó. Cậu trơ mặt ngồi một bên nghe Tân Hân nói. Tân Hân dáng người duyên dáng yêu kiều, khuôn mặt trang điểm hơi dày hé ra chút nhan sắc động lòng người. Là một nữ nhân luôn tỏ ra khôn khéo, lúc này cô ấy đang kể chuyện, diệu khẩu sinh hoa, kể lại cuộc sống gian nan của hai vợ chồng, càng cố gắng nói Dương Hùng thành một người lương thiện nhiệt tình vì lợi ích chung của mọi người, xin phép Dương Hùng thuê một phòng ở Bạch Lâu để ở tạm.
Không hiểu vì sao, Dương Hùng lại có cảm giác tốt khó hiểu đối với Hạng Vinh, vì thế hắn không kiên nhẫn phất tay, cắt ngang lời nói của Tân Hân, nói: “Tôi không thiếu khách trọ, nhưng bây giờ vẫn chưa có người giúp việc, hai người có thể ở đây, tôi cũng không cầm tiền thuê nhà của hai người, nhưng phải gánh vác hết tất cả việc nhà ở đây, tôi không thích người giúp việc bán thời gian, cho nên hai người phải làm tất cả, làm tốt thì thôi, không làm tôi hài lòng tôi sẽ lập tức đuổi hai người đi. Đương nhiên, tất cả sinh hoạt phí đều do tôi chi trả, thế nào?”
Tân Hân đương nhiên đồng ý, cũng thể hiện quyết tâm, nhất định sẽ trông nom việc nhà thật tốt, còn sử dụng hết tất cả từ ngữ tốt đẹp mà cô biết để ca ngợi Dương Hùng, thể hiện lòng cảm kích vô hạn của cô đối với vị đại ân nhân cứu khổ cứu nạn này.
========== Hết chương 1 ==========
Tác giả :
ROB1112