Nhẹ Nhàng Trích Mộng
Chương 22
Edit & Beta: Hann
[Con không dám nhảy.]
Nhưng tiếp đến, Du Ngưng liên tục gửi tin nhắn đến.
Yến Tinh Nghi nhìn chằm chằm mấy dòng chữ này, ánh mắt đầy chế giễu, cô biết Du Ngưng đang quan sát mình từ một nơi nào đó.
Quả đúng với tính cách của bà ta, luôn luôn thích kiểm soát cô như vậy.
Yến Tinh Nghi đặt điện thoại xuống, hờ hững nhìn bên dưới tòa nhà cao bốn mươi tầng, thật sự rất cao, cơn gió lớn quật vào mặt khiến cô hơi đau nhói, cực kỳ dễ nhảy xuống nhưng cô vẫn đứng yên bất động, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên Yến Tinh Nghi đứng ở chỗ này.
Lần trước là khi nào nhỉ, hình như vào năm mười ba tuổi, khi đó cô vừa phát hiện ra chuyện Du Ngưng dan díu với chú ruột của mình.
Yến Tinh Nghi vẫn còn nhớ rõ, hôm đó là buổi tụ tập gia đình, trên đường về phòng cô đi ngang qua phòng của chú mình. Qua khe cửa, cô nhìn thấy Du Ngưng tỏ vẻ quyến rũ, ngồi trong lòng Yến Tích.
Có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến cảnh này, Yến Tinh Nghi đờ người đứng trước cửa, ngây ngốc nhìn hình ảnh hoang đường bên trong căn phòng.
Du Ngưng đã vô tình phát hiện cô ở ngoài cửa, nhưng không dừng lại cử chỉ thân mật của mình mà còn quyến rũ Yến Tích nhiều hơn nữa.
Yến Tinh Nghi biết tình cảm giữa mình và bố Yến không sâu nặng, nhưng không có nghĩa là cô chấp nhận việc mẹ mình lên giường với chú ruột ngay trước mặt mình như thế.
Nhưng chuyện này đã thật sự xảy ra trước mắt cô.
Du Ngưng rất điên cuồng, không hề cảm thấy chuyện mình làm tổn thương đến con gái ruột thịt, từ trong cửa, ánh mắt của ấy khiến Yến Tinh Nghi cảm thấy hình như bà ta đang cố ý thách thức và khoe khoang với cô.
Đột nhiên Yến Tinh Nghi thấy thật buồn nôn, cô chạy về phòng rồi vào trong nhà vệ sinh, ói ra hết những gì cô đã ăn lúc tối.
Sau đó vài ngày, Yến Tinh Nghi thật sự không biết nên đối mặt với Du Ngưng và Yến Tích như thế nào, cô luôn mượn mọi cớ và lý do để trốn tránh bọn họ.
Tính tình của Yến Xá rất nóng nảy, thấy cô không vừa mắt, ông ta đã hung tợn đánh cô một trận.
Tuổi thơ của cô, hầu như đều phải chịu đựng sự chế giễu của Du Ngưng cùng những lần hành hung đánh đập của Yến Xá.
Đương nhiên, cô đã từng thử lấy lòng bố mẹ, trở thành đứa con mà bọn họ thích.
Cô nỗ lực học tập về cuộc sống của người nổi tiếng mỗi ngày, không để Du Ngưng phải mất mặt nhưng vẫn không nhận được một lời khích lệ từ bà ta. Bà ta luôn thờ ơ, hoặc cười như có như không rồi nói cho cô biết, đây là việc cô phải làm.
Cô còn từng tìm hiểu những sở thích của Yến Xá, cưỡi ngựa, golf, thậm chí là thưởng rượu chỉ vì muốn Yến Xá nhìn mình bằng con mắt khác ngày trước. Cuối cùng cô chỉ nhận lại một lời gièm pha không hơn không kém từ ông ta.
Nhiều lúc cô nghi ngờ rằng mình không phải con ruột của Yến Xá và Du Ngưng, cô đoán chắc mình bị bế nhầm rồi. Yến Tinh Nghi nghĩ bố mẹ trong mơ của mình thực chất là một đôi vợ chồng son hiền lành, có lẽ bọn họ rất bình thường, rất giản dị, nhưng không sao, chỉ cần gia đình hòa thuận và hạnh phúc là đủ rồi.
Cô đã từng ôm trong mình những chờ mong và ảo tưởng như thế, len lén lấy tóc của Du Ngưng và Yến Xá để đi xét nghiệm ADN, kết quả làm cô rất thất vọng, bọn họ thật sự là bố mẹ ruột của cô.
Cuối cùng Du Ngưng và Yến Xá chuyện cô đi xét nghiệm ADN, mặc dù hai người này hay cãi vã nhau vì nhiều chuyện như bao cặp vợ chồng khác, nhưng lại rất đồng lòng trong chuyện hành hạ đứa con gái của mình.
Việc Yến Tinh Nghi hoài nghi huyết thống khiến bọn họ hoàn toàn tức giận. Cô bị đưa lên giường của một người đàn ông trung niên năm mươi tuổi để kiếm lợi trong việc kinh doanh.
Biết được chuyện này, Yến Tinh Nghi thừ người ra, không thể tin nổi, dù biết bố mẹ đối xử không tốt với mình, nhưng cô không dám ngờ rằng bọn họ tồi tệ đến mức độ như vậy.
Cho đến bây giờ, Yến Tinh Nghi vẫn còn nhớ tất cả những chuyện đã xảy ra khi đó.
Du Ngưng cười cười, dịu dàng nói với cô: “Con gái ngoan, bố mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi.”
“Tốt cho con, nên bán con cho một ông già năm mươi tuổi?”
Vẻ mặt của Yến Xá và Du Ngưng rất bình tĩnh, cứ như cảm thấy đây không phải chuyện vô đạo đức gì.
“Nhưng con chỉ mới mười ba tuổi!”
Du Ngưng mỉm cười: “Mười ba tuổi thì sao, cũng đã dậy thì trưởng thành rồi.”
Cứ như có tảng băng đá vỡ nát trong lòng cô, trong giây lát cả người Yến Tinh Nghi cứng đờ lại, từ trong ra ngoài, ngay cả trong xương cũng lạnh toát. Chút hy vọng còn sót lại trong lòng cô cũng hoàn toàn biến mất vì câu nói này.
Bọn họ chưa từng xem cô như con gái, chẳng qua chỉ là con mèo con chó gì đó, thậm chí còn chẳng bằng con mèo con chó.
Đương nhiên Yến Tinh Nghi sẽ không ngoan ngoãn chịu kiểm soát, cô chạy trên đường đi, leo lên tòa nhà cao bốn mươi tầng, muốn thả mình nhảy xuống.
Hành động này của cô khiến người đi đường dưới lầu vây lại xem, giao thông ùn tắc. Khi đó cô không biết, trong hàng xe bị ùn tắc ấy có một chiếc của Chu Nham.
Cuối cùng cô sợ chết nên không chọn nhảy lầu mà tiếp tục chạy trốn, suýt chút nữa tông phải xe của Chu Nham. Lúc chiếc xe lướt qua người mình, cô nhìn thấy cửa sổ xe được kéo xuống một nửa, gương mặt của người đàn ông nọ rất tuấn tú và sắc sảo.
Cô biết anh là ai do từng thấy qua trong tạp chí tài chính kinh tế, đó là con trai kế nghiệp tôn quý của nhà họ Chu – Chu Nham.
Sau đó, cô nói dối với Du Ngưng và Yến Xá rằng mình là người của Chu Nham, cũng làm giả rất nhiều chứng cứ. Du Ngưng và Yến Xá kiêng dè Chu Nham cũng như nhà họ Chu, không dám tùy tiện đi hỏi tính chính xác của câu chuyện, vậy nên cô đã lợi dụng Chu Nham để thoát được một kiếp nạn này.
Hai năm sau, cô cố tìm thời cơ gặp được Chu Nham bằng mọi cách.
Trong lòng cô hiểu rõ, nói dối có ngày sẽ bị vạch trần. Nếu ngày nào cô chưa thoát khỏi nhà họ Yến thì ngày đó sẽ còn bị Du Ngưng và Yến Xá kiểm soát.
Hai năm qua không hề gặp mặt nhau, cuối cùng sau hai năm trong một buổi tiệc nọ, cô đã gặp được Chu Nham.
Lần đầu tiên gặp mặt, cô rất đỗi lo lắng, sợ bản thân sẽ mắc phải sai lầm. Dù cô đã luyện tập trước gương rất nhiều lần, cũng cố tận dụng hết sự thu hút của mình, nhưng khi đối mặt với người đàn ông cũng như đôi mắt thâm trầm của anh, cô không cách nào kiểm soát được sự lo sợ của mình.
Thứ gọi là tôn nghiêm đã sớm bị vứt sạch ở nhà họ Yến hơn mười năm trước rồi, vậy nên trước mặt Chu Nham, cô vứt bỏ hết lòng tự trọng của mình. Khi anh hỏi cô dùng thứ gì để báo đáp, dưới ánh mắt hờ hững của anh, cô kéo khóa váy mình xuống, lúc bộ váy đang chuẩn bị rơi xuống thì Chu Nham chợt nắm lấy tay cô.
Yến Tinh Nghi bị nhìn chằm chằm bởi đôi mắt không mấy vui vẻ của người đàn ông, có chút sợ hãi, nhưng anh không nổi giận đánh cô như Yến Xá, cũng không châm chọc khiêu khích như Du Ngưng. Chu Nham chỉ thờ ơ rủ mát, cẩn thận kéo khóa váy lên giúp cô.
Anh nhìn cô, hỏi một câu: “Cởi quần áo trước mặt đàn ông, em muốn tôi chịu trách nhiệm với em sao?”
Cô vội vàng giải thích, chỉ muốn cầu xin anh một chuyện, không cầu mong thứ gì khác. Mặc dù cô là con gái nhà họ Yến nhưng không có tiền, cũng không nghĩ ra nên báo đáp thứ gì, nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ có thể cho anh cơ thể trẻ tuổi xinh đẹp này thôi.
Nhưng không ngờ, người nọ lại thấy chướng mắt, Yến Tinh Nghi thấy hơi thẹn thùng.
Chu Nham thấy cô như vậy, nhướng mày hỏi: “Nhiêu tuổi.”
“Mười lăm.”
“Vẫn còn nhỏ.”
Yến Tinh Nghi nhìn ngực của mình, cô nhíu lông mày, cũng không nhỏ lắm mà.
Chu Nham lười nhác chọc vào mi tâm của cô: “Tôi nói tuổi.”
Yến Tinh Nghi không phục lắm: “15 tuổi là lớn rồi.”
“Còn vị thành niên.”
Trong nháy mắt cô không còn biết nói lý gì nữa.
Chu Nham buồn cười rút điếu thuốc ra: “Em cảm thấy tôi sẽ ngủ với trẻ vị thành niên sao?”
Yến Tinh Nghi nói thầm: “… Tôi cũng đã lớn rồi.”
“Ai dạy em chuyện này?”
Yến Tinh Nghi cúi đầu, không nói gì.
Người đàn ông siết chặt điếu thuốc trong tay, nâng cằm cô lên rồi trầm giọng dạy dỗ: “Cơ thể của con gái rất quý giá, đừng cho người khác thấy dễ dàng như vậy, đặc biệt là đàn ông, hiểu chưa?”
“Hơn nữa.” Anh lạnh giọng hơn: “Vị thành niên càng nên biết bảo vệ bản thân mình hơn.”
Trong mắt Yến Tinh Nghi chợt lóe lên sự chế giễu, bố mẹ của mình còn đưa đứa con gái mới mười ba tuổi lên giường người khác, cô bảo vệ mình như thế nào đây, có thể làm gì được chứ?
Chu Nham nhìn thấu cảm xúc của cô, anh buông tay cô ra, phà khói thuốc, lười biếng ngồi nhìn cô.
“Tên gì?”
“Yến Tinh Nghi.”
“Người nhà họ Yến sao?”
“Ừ.”
Chu Nham hút thuốc xong, dập tắt rồi bình tĩnh ra mệnh lệnh: “Từ giờ trở đi em là người nhà họ Chu, là người của Chu Nham này.”
Khi đó Chu Nham còn trẻ tuổi nhưng chẳng mấy ai vừa mắt anh cả. Anh cảm thấy Yến Tinh Nghi khá thú vị, huống hồ từ đó đến giờ không ai có can đảm dùng cách như vậy để cầu xin anh giúp đỡ cả. Anh thật sự tò mò, vậy nên muốn giữ cô bên mình, còn có một nguyên do khác, đó là lần đầu tiên anh muốn bảo vệ một cô gái, không vì điều gì cả.
Đến nay Yến Tinh Nghi vẫn còn nhớ rõ, khoảng thời gian Chu Nham mới vừa nhận cô làm người thân đó không thuận lợi mấy.
Anh là người thừa kế tương lai của nhà họ Chu, ưu tú, kiên ngạo, là thiên chi kiêu tử chân chính, được tất cả trưởng bối coi trọng, không hề giống với cô.
Khi ấy cô không được nhà họ Yến coi trọng, vì Chu Nham che chở cô nên người nhà họ Chu hiểu lầm rằng quan hệ của bọn họ không bình thường. Chu Nham không phải người hay giải thích, nhưng anh khống chế được những lời đồn đại bịa đặt, không để bất cứ lời đồn khó nghe nào lọt vào tai cô.
Anh ra sức dẹp sạch mọi sự bàn tán của mọi người, cho phép cô tự do ra vào nhà họ Chu, trở thành nửa tiểu thư của nhà họ Chu, thậm chí có thể can thiệp vào chuyện nhà anh. Bởi vì Chu Nham coi trọng cô nên cô mới được nhà họ Yến coi trọng, mới từ con vịt xấu xí hóa thiên nga trắng như vậy, mới trưởng thành như ngày hôm nay, trở thành Yến Tinh Nghi rực rỡ chói rọi.
Cô luôn nói mình tàn nhẫn kiêu ngạo, nhưng thật ra không phải. Chuyện Chu Nham từng nói, từng làm với cô, Yến Tinh Nghi đều nhớ rõ không quên. Nhưng anh thật sự quá quyền thế, cô nỗ lực muốn bắt kịp, muốn trả ơn nhưng đến bây giờ cô vẫn không rõ rốt cuộc anh muốn gì.
Đã mười năm rồi, cô gái nhỏ dè dặt cầu xin giúp đỡ của mười năm trước, bây giờ được Chu Nham nuông chiều yêu thương, lại không học được cách viết hai chữ vui vẻ ra sao.
Du Ngưng nói cô không dám, Yến Tinh Nghi bỗng muốn cho bà ta xem, rốt cuộc cô dám hay không!
Chết không đáng sợ, cô chán ghét thế giới này, người duy nhất cô không buông bỏ được chỉ có Chu Nham, nhưng hôm nay, cô khiến anh phải thất vọng rồi.
Một chân Yến Tinh Nghi đã bước ra sát mép lầu, chỉ cần di chuyển về trước một chút, nhất định cô sẽ không giữ thăng bằng được rồi ngã xuống dưới.
Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, cô biết là Chu Nham điện, bèn hài lòng cong môi, coi như anh đang tiễn mình đi vậy.
Yến Tinh Nghi ném điện thoại, giang hai tay ra khiến làn gió xuyên qua cánh tay cùng mái tóc.
Cô nhìn về phương xa, hít sâu, cuối cùng cảm nhận thế giới này một chút, hô hấp của cơ thể, nhiệt độ đầu ngón tay, tiếng gió thổi và tiếng của xe cộ bên tai, phải nói tạm biệt với tất cả rồi.
Cô nhắm mắt lại, chậm rãi nghiêng người xuống dưới, nhưng trong lúc định ngã người xuống, có một cánh tay ôm lấy eo cô, mạnh mẽ kéo về khiến cô ngã xuống đất.
Yến Tinh Nghi lập tức quay đầu lại, người vừa kéo cô về không giữ được thăng bằng nên đang rơi xuống.
Yến Tinh Nghi như bị sét đánh.
Đó là…
Chu Nham!!
[Con không dám nhảy.]
Nhưng tiếp đến, Du Ngưng liên tục gửi tin nhắn đến.
Yến Tinh Nghi nhìn chằm chằm mấy dòng chữ này, ánh mắt đầy chế giễu, cô biết Du Ngưng đang quan sát mình từ một nơi nào đó.
Quả đúng với tính cách của bà ta, luôn luôn thích kiểm soát cô như vậy.
Yến Tinh Nghi đặt điện thoại xuống, hờ hững nhìn bên dưới tòa nhà cao bốn mươi tầng, thật sự rất cao, cơn gió lớn quật vào mặt khiến cô hơi đau nhói, cực kỳ dễ nhảy xuống nhưng cô vẫn đứng yên bất động, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên Yến Tinh Nghi đứng ở chỗ này.
Lần trước là khi nào nhỉ, hình như vào năm mười ba tuổi, khi đó cô vừa phát hiện ra chuyện Du Ngưng dan díu với chú ruột của mình.
Yến Tinh Nghi vẫn còn nhớ rõ, hôm đó là buổi tụ tập gia đình, trên đường về phòng cô đi ngang qua phòng của chú mình. Qua khe cửa, cô nhìn thấy Du Ngưng tỏ vẻ quyến rũ, ngồi trong lòng Yến Tích.
Có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến cảnh này, Yến Tinh Nghi đờ người đứng trước cửa, ngây ngốc nhìn hình ảnh hoang đường bên trong căn phòng.
Du Ngưng đã vô tình phát hiện cô ở ngoài cửa, nhưng không dừng lại cử chỉ thân mật của mình mà còn quyến rũ Yến Tích nhiều hơn nữa.
Yến Tinh Nghi biết tình cảm giữa mình và bố Yến không sâu nặng, nhưng không có nghĩa là cô chấp nhận việc mẹ mình lên giường với chú ruột ngay trước mặt mình như thế.
Nhưng chuyện này đã thật sự xảy ra trước mắt cô.
Du Ngưng rất điên cuồng, không hề cảm thấy chuyện mình làm tổn thương đến con gái ruột thịt, từ trong cửa, ánh mắt của ấy khiến Yến Tinh Nghi cảm thấy hình như bà ta đang cố ý thách thức và khoe khoang với cô.
Đột nhiên Yến Tinh Nghi thấy thật buồn nôn, cô chạy về phòng rồi vào trong nhà vệ sinh, ói ra hết những gì cô đã ăn lúc tối.
Sau đó vài ngày, Yến Tinh Nghi thật sự không biết nên đối mặt với Du Ngưng và Yến Tích như thế nào, cô luôn mượn mọi cớ và lý do để trốn tránh bọn họ.
Tính tình của Yến Xá rất nóng nảy, thấy cô không vừa mắt, ông ta đã hung tợn đánh cô một trận.
Tuổi thơ của cô, hầu như đều phải chịu đựng sự chế giễu của Du Ngưng cùng những lần hành hung đánh đập của Yến Xá.
Đương nhiên, cô đã từng thử lấy lòng bố mẹ, trở thành đứa con mà bọn họ thích.
Cô nỗ lực học tập về cuộc sống của người nổi tiếng mỗi ngày, không để Du Ngưng phải mất mặt nhưng vẫn không nhận được một lời khích lệ từ bà ta. Bà ta luôn thờ ơ, hoặc cười như có như không rồi nói cho cô biết, đây là việc cô phải làm.
Cô còn từng tìm hiểu những sở thích của Yến Xá, cưỡi ngựa, golf, thậm chí là thưởng rượu chỉ vì muốn Yến Xá nhìn mình bằng con mắt khác ngày trước. Cuối cùng cô chỉ nhận lại một lời gièm pha không hơn không kém từ ông ta.
Nhiều lúc cô nghi ngờ rằng mình không phải con ruột của Yến Xá và Du Ngưng, cô đoán chắc mình bị bế nhầm rồi. Yến Tinh Nghi nghĩ bố mẹ trong mơ của mình thực chất là một đôi vợ chồng son hiền lành, có lẽ bọn họ rất bình thường, rất giản dị, nhưng không sao, chỉ cần gia đình hòa thuận và hạnh phúc là đủ rồi.
Cô đã từng ôm trong mình những chờ mong và ảo tưởng như thế, len lén lấy tóc của Du Ngưng và Yến Xá để đi xét nghiệm ADN, kết quả làm cô rất thất vọng, bọn họ thật sự là bố mẹ ruột của cô.
Cuối cùng Du Ngưng và Yến Xá chuyện cô đi xét nghiệm ADN, mặc dù hai người này hay cãi vã nhau vì nhiều chuyện như bao cặp vợ chồng khác, nhưng lại rất đồng lòng trong chuyện hành hạ đứa con gái của mình.
Việc Yến Tinh Nghi hoài nghi huyết thống khiến bọn họ hoàn toàn tức giận. Cô bị đưa lên giường của một người đàn ông trung niên năm mươi tuổi để kiếm lợi trong việc kinh doanh.
Biết được chuyện này, Yến Tinh Nghi thừ người ra, không thể tin nổi, dù biết bố mẹ đối xử không tốt với mình, nhưng cô không dám ngờ rằng bọn họ tồi tệ đến mức độ như vậy.
Cho đến bây giờ, Yến Tinh Nghi vẫn còn nhớ tất cả những chuyện đã xảy ra khi đó.
Du Ngưng cười cười, dịu dàng nói với cô: “Con gái ngoan, bố mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi.”
“Tốt cho con, nên bán con cho một ông già năm mươi tuổi?”
Vẻ mặt của Yến Xá và Du Ngưng rất bình tĩnh, cứ như cảm thấy đây không phải chuyện vô đạo đức gì.
“Nhưng con chỉ mới mười ba tuổi!”
Du Ngưng mỉm cười: “Mười ba tuổi thì sao, cũng đã dậy thì trưởng thành rồi.”
Cứ như có tảng băng đá vỡ nát trong lòng cô, trong giây lát cả người Yến Tinh Nghi cứng đờ lại, từ trong ra ngoài, ngay cả trong xương cũng lạnh toát. Chút hy vọng còn sót lại trong lòng cô cũng hoàn toàn biến mất vì câu nói này.
Bọn họ chưa từng xem cô như con gái, chẳng qua chỉ là con mèo con chó gì đó, thậm chí còn chẳng bằng con mèo con chó.
Đương nhiên Yến Tinh Nghi sẽ không ngoan ngoãn chịu kiểm soát, cô chạy trên đường đi, leo lên tòa nhà cao bốn mươi tầng, muốn thả mình nhảy xuống.
Hành động này của cô khiến người đi đường dưới lầu vây lại xem, giao thông ùn tắc. Khi đó cô không biết, trong hàng xe bị ùn tắc ấy có một chiếc của Chu Nham.
Cuối cùng cô sợ chết nên không chọn nhảy lầu mà tiếp tục chạy trốn, suýt chút nữa tông phải xe của Chu Nham. Lúc chiếc xe lướt qua người mình, cô nhìn thấy cửa sổ xe được kéo xuống một nửa, gương mặt của người đàn ông nọ rất tuấn tú và sắc sảo.
Cô biết anh là ai do từng thấy qua trong tạp chí tài chính kinh tế, đó là con trai kế nghiệp tôn quý của nhà họ Chu – Chu Nham.
Sau đó, cô nói dối với Du Ngưng và Yến Xá rằng mình là người của Chu Nham, cũng làm giả rất nhiều chứng cứ. Du Ngưng và Yến Xá kiêng dè Chu Nham cũng như nhà họ Chu, không dám tùy tiện đi hỏi tính chính xác của câu chuyện, vậy nên cô đã lợi dụng Chu Nham để thoát được một kiếp nạn này.
Hai năm sau, cô cố tìm thời cơ gặp được Chu Nham bằng mọi cách.
Trong lòng cô hiểu rõ, nói dối có ngày sẽ bị vạch trần. Nếu ngày nào cô chưa thoát khỏi nhà họ Yến thì ngày đó sẽ còn bị Du Ngưng và Yến Xá kiểm soát.
Hai năm qua không hề gặp mặt nhau, cuối cùng sau hai năm trong một buổi tiệc nọ, cô đã gặp được Chu Nham.
Lần đầu tiên gặp mặt, cô rất đỗi lo lắng, sợ bản thân sẽ mắc phải sai lầm. Dù cô đã luyện tập trước gương rất nhiều lần, cũng cố tận dụng hết sự thu hút của mình, nhưng khi đối mặt với người đàn ông cũng như đôi mắt thâm trầm của anh, cô không cách nào kiểm soát được sự lo sợ của mình.
Thứ gọi là tôn nghiêm đã sớm bị vứt sạch ở nhà họ Yến hơn mười năm trước rồi, vậy nên trước mặt Chu Nham, cô vứt bỏ hết lòng tự trọng của mình. Khi anh hỏi cô dùng thứ gì để báo đáp, dưới ánh mắt hờ hững của anh, cô kéo khóa váy mình xuống, lúc bộ váy đang chuẩn bị rơi xuống thì Chu Nham chợt nắm lấy tay cô.
Yến Tinh Nghi bị nhìn chằm chằm bởi đôi mắt không mấy vui vẻ của người đàn ông, có chút sợ hãi, nhưng anh không nổi giận đánh cô như Yến Xá, cũng không châm chọc khiêu khích như Du Ngưng. Chu Nham chỉ thờ ơ rủ mát, cẩn thận kéo khóa váy lên giúp cô.
Anh nhìn cô, hỏi một câu: “Cởi quần áo trước mặt đàn ông, em muốn tôi chịu trách nhiệm với em sao?”
Cô vội vàng giải thích, chỉ muốn cầu xin anh một chuyện, không cầu mong thứ gì khác. Mặc dù cô là con gái nhà họ Yến nhưng không có tiền, cũng không nghĩ ra nên báo đáp thứ gì, nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ có thể cho anh cơ thể trẻ tuổi xinh đẹp này thôi.
Nhưng không ngờ, người nọ lại thấy chướng mắt, Yến Tinh Nghi thấy hơi thẹn thùng.
Chu Nham thấy cô như vậy, nhướng mày hỏi: “Nhiêu tuổi.”
“Mười lăm.”
“Vẫn còn nhỏ.”
Yến Tinh Nghi nhìn ngực của mình, cô nhíu lông mày, cũng không nhỏ lắm mà.
Chu Nham lười nhác chọc vào mi tâm của cô: “Tôi nói tuổi.”
Yến Tinh Nghi không phục lắm: “15 tuổi là lớn rồi.”
“Còn vị thành niên.”
Trong nháy mắt cô không còn biết nói lý gì nữa.
Chu Nham buồn cười rút điếu thuốc ra: “Em cảm thấy tôi sẽ ngủ với trẻ vị thành niên sao?”
Yến Tinh Nghi nói thầm: “… Tôi cũng đã lớn rồi.”
“Ai dạy em chuyện này?”
Yến Tinh Nghi cúi đầu, không nói gì.
Người đàn ông siết chặt điếu thuốc trong tay, nâng cằm cô lên rồi trầm giọng dạy dỗ: “Cơ thể của con gái rất quý giá, đừng cho người khác thấy dễ dàng như vậy, đặc biệt là đàn ông, hiểu chưa?”
“Hơn nữa.” Anh lạnh giọng hơn: “Vị thành niên càng nên biết bảo vệ bản thân mình hơn.”
Trong mắt Yến Tinh Nghi chợt lóe lên sự chế giễu, bố mẹ của mình còn đưa đứa con gái mới mười ba tuổi lên giường người khác, cô bảo vệ mình như thế nào đây, có thể làm gì được chứ?
Chu Nham nhìn thấu cảm xúc của cô, anh buông tay cô ra, phà khói thuốc, lười biếng ngồi nhìn cô.
“Tên gì?”
“Yến Tinh Nghi.”
“Người nhà họ Yến sao?”
“Ừ.”
Chu Nham hút thuốc xong, dập tắt rồi bình tĩnh ra mệnh lệnh: “Từ giờ trở đi em là người nhà họ Chu, là người của Chu Nham này.”
Khi đó Chu Nham còn trẻ tuổi nhưng chẳng mấy ai vừa mắt anh cả. Anh cảm thấy Yến Tinh Nghi khá thú vị, huống hồ từ đó đến giờ không ai có can đảm dùng cách như vậy để cầu xin anh giúp đỡ cả. Anh thật sự tò mò, vậy nên muốn giữ cô bên mình, còn có một nguyên do khác, đó là lần đầu tiên anh muốn bảo vệ một cô gái, không vì điều gì cả.
Đến nay Yến Tinh Nghi vẫn còn nhớ rõ, khoảng thời gian Chu Nham mới vừa nhận cô làm người thân đó không thuận lợi mấy.
Anh là người thừa kế tương lai của nhà họ Chu, ưu tú, kiên ngạo, là thiên chi kiêu tử chân chính, được tất cả trưởng bối coi trọng, không hề giống với cô.
Khi ấy cô không được nhà họ Yến coi trọng, vì Chu Nham che chở cô nên người nhà họ Chu hiểu lầm rằng quan hệ của bọn họ không bình thường. Chu Nham không phải người hay giải thích, nhưng anh khống chế được những lời đồn đại bịa đặt, không để bất cứ lời đồn khó nghe nào lọt vào tai cô.
Anh ra sức dẹp sạch mọi sự bàn tán của mọi người, cho phép cô tự do ra vào nhà họ Chu, trở thành nửa tiểu thư của nhà họ Chu, thậm chí có thể can thiệp vào chuyện nhà anh. Bởi vì Chu Nham coi trọng cô nên cô mới được nhà họ Yến coi trọng, mới từ con vịt xấu xí hóa thiên nga trắng như vậy, mới trưởng thành như ngày hôm nay, trở thành Yến Tinh Nghi rực rỡ chói rọi.
Cô luôn nói mình tàn nhẫn kiêu ngạo, nhưng thật ra không phải. Chuyện Chu Nham từng nói, từng làm với cô, Yến Tinh Nghi đều nhớ rõ không quên. Nhưng anh thật sự quá quyền thế, cô nỗ lực muốn bắt kịp, muốn trả ơn nhưng đến bây giờ cô vẫn không rõ rốt cuộc anh muốn gì.
Đã mười năm rồi, cô gái nhỏ dè dặt cầu xin giúp đỡ của mười năm trước, bây giờ được Chu Nham nuông chiều yêu thương, lại không học được cách viết hai chữ vui vẻ ra sao.
Du Ngưng nói cô không dám, Yến Tinh Nghi bỗng muốn cho bà ta xem, rốt cuộc cô dám hay không!
Chết không đáng sợ, cô chán ghét thế giới này, người duy nhất cô không buông bỏ được chỉ có Chu Nham, nhưng hôm nay, cô khiến anh phải thất vọng rồi.
Một chân Yến Tinh Nghi đã bước ra sát mép lầu, chỉ cần di chuyển về trước một chút, nhất định cô sẽ không giữ thăng bằng được rồi ngã xuống dưới.
Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, cô biết là Chu Nham điện, bèn hài lòng cong môi, coi như anh đang tiễn mình đi vậy.
Yến Tinh Nghi ném điện thoại, giang hai tay ra khiến làn gió xuyên qua cánh tay cùng mái tóc.
Cô nhìn về phương xa, hít sâu, cuối cùng cảm nhận thế giới này một chút, hô hấp của cơ thể, nhiệt độ đầu ngón tay, tiếng gió thổi và tiếng của xe cộ bên tai, phải nói tạm biệt với tất cả rồi.
Cô nhắm mắt lại, chậm rãi nghiêng người xuống dưới, nhưng trong lúc định ngã người xuống, có một cánh tay ôm lấy eo cô, mạnh mẽ kéo về khiến cô ngã xuống đất.
Yến Tinh Nghi lập tức quay đầu lại, người vừa kéo cô về không giữ được thăng bằng nên đang rơi xuống.
Yến Tinh Nghi như bị sét đánh.
Đó là…
Chu Nham!!
Tác giả :
Cẩn Du