Nhất Võng Khuynh Tâm
Chương 8
Trận này đấu thẳng một hơi đến set thứ năm.
.
Thể lực của hai người cũng bắt đầu giảm xuống, Fiez nuốt nuốt nước bọt, tự nói với chính mình: tập trung vào Fiez, phải phán đoán chính xác, cậu còn có thể động, còn có thể di chuyển thật linh hoạt.
Karl đứng ở đối diện phát bóng chợt nhìn thấy ánh mắt chuyên chú của Fiez, đột nhiên y cảm nhận được một luồng áp lực cường đại, đồng thời cũng là một loại khích lệ không nói nên lời, chuyên tâm chính là tôn trọng đối thủ, như vậy chính mình cũng phải thật tập trung, thậm chí so với đối phương lại phải càng tập trung hơn nữa.
Quá trình trao đổi ánh mắt qua lại giữa hai người trong lúc đó làm cho "tâm hồn bé bỏng" của các khán giả càng thêm căng thẳng.
Cuối cùng, lúc Karl dùng toàn lực tung ra cú đánh smash, Fiez đã phi thân đuổi theo, trong tích tắc cậu ngã trên mặt đất và tạt bóng ra ngoài, bóng vượt qua khỏi lưới, rơi lăn lốc trên mặt đất.
Lúc này, Fiez vẫn chưa nhận ra chính mình đã đánh bại Karl.
Sau một hồi yên tĩnh, trên khán đài không ngừng vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Karl vươn tay ra, thở hổn hển: "Cậu nhóc...lâu rồi tôi không được đấu một trận lớn như thế này..."
Rafael điên cuồng nhìn Fiez phất tay,"Ha ha...Fiez...Tớ hẳn là nên mang theo máy quay!"
Fiez thở ra một hơi, thói quen gãi gãi đầu lại bắt đầu phát tát, cậu thắng...Cậu thật sự thắng...
Đối mặt cú smash với sức bật mười phần của Karl, Fiez tựa hồ thấy lại cảnh Juliano nhảy lên không trung tràn ngập vẻ lăng lệ tuấn mĩ vào đêm hôm ấy.
"Đánh bại anh ta, sau đó vượt qua anh ta. Đây là việc duy nhất cậu cần làm." Juliano đã từng nói với Fiez như vậy. Và trong lúc đấu với Karl, Fiez cũng đồng thời nhận thấy được thiên phú của Juliano, tại nơi ấy, đêm ấy, anh ta đã tái hiện lại kĩ thuật của Karl sống động như thế nào.
Fiez nhìn về phía khán đài nhưng lại không thấy bóng dáng lãnh ngạo kia ở đâu cả.
Haiz! Đồ ngốc! Cậu đang chờ mong gì vậy Fiez?
Lão Kez vỗ vỗ bả vai Fiez, vui mừng nói tới nói lui còn Rafael thì hưng phấn mà không ngừng lẩm ba lẩm bẩm.
Lúc cùng mọi người đi tới cửa sân bóng, Fiez nhìn thấy một thân ảnh cao lớn, lẳng lặng dựa vào trong góc, sau đó dường như lơ đãng đi tới, một tay đưa đến trước mặt cậu, và bên trên là một ly chocolate đậm đặc.
"Dừng ở đây Fiez, trận chung kết đối thủ của cậu là tôi." Nói xong, Juliano lập tức xoay người rời đi.
Rafael đứng một bên nổi trận lôi đình: "Á! Á! Người này là nhân loại hay sao chứ!"
Fiez cười cười trấn an cơn kích động của Rafael, "Được rồi, Rafael. Tính anh ta như vậy mà, hơn nữa lần này tớ thắng Karl còn phải cám ơn anh ta đã giúp tớ bắt chước các kĩ thuật thi đấu."
"Bắt chước kĩ thuật thi đấu? Khi nào vậy?" Quả nhiên Rafael lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Vào một đêm mất ngủ trước trận đấu." Fiez cười cười, "Có lẽ anh ta cũng không đáng ghét như chúng ta tưởng tượng."
"Ớ, cậu xác định anh ta không có bị dị ứng đậu phộng hay sữa bò,...mà thần kinh bị hỗn loạn chứ?"
Trận đấu này đã tiêu hao hết thể lực của Fiez, lão Kez hi vọng trước khi bước vào trận chung kết cậu có thể nghỉ ngơi nhiều hơn, điều chỉnh lại thể năng.
Đến tối, Fiez vốn định tìm Rafael cùng đi ăn cơm, không ngờ tên kia lại không có trong phòng! Aizz, khó được một buổi tối lãng mạn như ở Madrid, tên Rafael kia thế nào lại bỏ qua! Dùng xong cơm chiều, Fiez từ từ lê bước trở về khách sạn, lúc đi ngang qua sân tennis, cậu lại bất ngờ phát hiện Rafael đang đứng đối diện với vách tường tập luyện.
"Ha! Rafael! Cậu không ở cùng một chỗ với các nàng thật là hiếm thấy nha!" Fiez giơ giơ cánh tay lên.
"Hì, Fiez" Rafael xoay người, nở nụ cười sáng lạn, "Cậu có muốn làm vài ván không?"
"Hả? Hiện tại tớ đang trong thời gian khôi phục thể lực nha!"
"Cậu vì trận đấu ban sáng mà mệt mỏi, mà tớ cũng tập luyện từ trưa đến giờ vả lại còn chưa có ăn cơm chiều, như vậy thì công bằng rồi còn gì?"
Fiez nở nụ cười đi vào sân bóng, hai người đấu một ván định thắng bại, kết quả Fiez thắng.
Rafael khoác vai Fiez đi trở về khách sạn, rầu rĩ nói: "Trận đấu giữa tớ và cậu lần đó mới kết thúc cách đây nửa tháng mà cậu đã có thể thoải mái đánh bại tớ như vậy, Fiez, cậu tiến bộ quá nhanh."
"Đó là bởi vì cậu chưa có ăn cơm chiều, mà tớ thì đã cơm no rượu say rồi!"
Rafael đột nhiên bước nhanh đến trước mặt Fiez, lấy tay điểm điểm trước ngực của cậu: "Fiez, có thể sinh cùng thời đại với một tuyển thủ như cậu là bất hạnh đồng thời cũng là may mắn lớn nhất của tớ."
"Ơ, Rafael, trận vừa rồi chỉ là đấu vui thôi, hội chứng thua cầu của cậu sao lại tái phát nữa thế?" Fiez bất đắc dĩ nói.
Ngày hôm sau, Fiez ngủ một giấc thẳng đến khi mặt trời đã lên cao. Cậu ăn trưa với một miếng bít-tết mang hương vị đặc trưng của xứ Madrid, sau đó làm thêm một ly nước chanh, xem TV phát lại trận đấu giữa mình và Karl. Đến cuối cùng, Karl dùng toàn lực tung ra cú smash, video quay chậm lại, Fiez tựa hồ nhìn thấy Juliano từ trên khán đài đứng lên và khẩu hình miệng dường như còn phát âm từ "Fiez".
Đáng tiếc, màn kia chỉ ngắn ngủn có một giây, ngoài mình ra có lẽ cũng không ai thấy được.
Fiez cảm thấy mình thật buồn cười, sao mình lại vì một người có thể là Juliano mà có phản ứng lớn như vậy? Fiez uống một ngụm nước chanh, thật không may là cậu lại bị sặc! Lúc Fiez rút khăn tay ra lau miệng, cậu bất chợt nhớ tới nụ hôn của Juliano.
Tại sao tên kia lại vói đầu lưỡi vào trong? Mình không phải đã phản kháng rất rõ ràng rồi sao? Sao anh ta còn muốn tiếp tục?
Fiez lắc lắc đầu, quyết định đến bể bơi thả lỏng một chút.
Khi Fiez tiến vào bể bơi vô tình cũng thu hút không ít người chú ý, hết cách rồi, đấu với Karl một trận, Fiez cũng vô tình gom về không ít fans hâm mộ. Fiez sờ sờ mũi mình, cậu biết cậu không phong độ như Rafael, không anh tuấn như Juliano, càng không có nụ cười thành thục như Claude, cái cậu có chính là ngũ quan đoan chính một chút, mái tóc ngắn màu nâu thuần nhiên, nghe Rafael nói trong lúc thi đấu tóc mình giống như sóng biển khiến người mê muội. Tuy nhiên, khi đó vừa lúc Rafael đấu thua, hội chứng thua cầu của cậu ta lại phát tát càng lợi hại hơn.
Fiez chậm rãi bơi hai cái qua lại, sau đó thả mình nổi bềnh bồng trên mặt nước. Được một hồi, cậu cảm thấy mình nên đến trung tâm mua sắm dạo một chút, sẵn tiện mua vài thứ về dỗ ngọt mẹ cậu đang giận dỗi vì cha cậu vẫn chưa sửa chữa nhà vệ sinh!
Fiez bơi tới cạnh bờ, từ trong nước đi lên, sau đó lấy tay chà chà tóc mình, bất thình lình cậu nghe được ở phía sau truyền đến tiếng hút khí, vì thế cậu quay đầu lại, thấy một cô bé khoảng mười bốn, mười lăm tuổi đang tỏ ra kinh ngạc, Fiez nhìn cô nàng nở một nụ cười đầy thiện ý, tuy nhiên cậu lại không phát hiện được một màn đó có hiệu quả đến cỡ nào.
Fiez đi vào phòng thay đồ, chuẩn bị đổi một bộ thật sạch sẽ, nhưng khi cậu vừa định khóa cửa lại thì bỗng nhiên có người đè lại cửa, "Thật xin lỗi, nơi này đã có người dùng." Fiez lễ phép nhắc nhở đối phương, tuy nhiên đối phương vẫn ngoan cố mở cửa ra.
.
Thể lực của hai người cũng bắt đầu giảm xuống, Fiez nuốt nuốt nước bọt, tự nói với chính mình: tập trung vào Fiez, phải phán đoán chính xác, cậu còn có thể động, còn có thể di chuyển thật linh hoạt.
Karl đứng ở đối diện phát bóng chợt nhìn thấy ánh mắt chuyên chú của Fiez, đột nhiên y cảm nhận được một luồng áp lực cường đại, đồng thời cũng là một loại khích lệ không nói nên lời, chuyên tâm chính là tôn trọng đối thủ, như vậy chính mình cũng phải thật tập trung, thậm chí so với đối phương lại phải càng tập trung hơn nữa.
Quá trình trao đổi ánh mắt qua lại giữa hai người trong lúc đó làm cho "tâm hồn bé bỏng" của các khán giả càng thêm căng thẳng.
Cuối cùng, lúc Karl dùng toàn lực tung ra cú đánh smash, Fiez đã phi thân đuổi theo, trong tích tắc cậu ngã trên mặt đất và tạt bóng ra ngoài, bóng vượt qua khỏi lưới, rơi lăn lốc trên mặt đất.
Lúc này, Fiez vẫn chưa nhận ra chính mình đã đánh bại Karl.
Sau một hồi yên tĩnh, trên khán đài không ngừng vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Karl vươn tay ra, thở hổn hển: "Cậu nhóc...lâu rồi tôi không được đấu một trận lớn như thế này..."
Rafael điên cuồng nhìn Fiez phất tay,"Ha ha...Fiez...Tớ hẳn là nên mang theo máy quay!"
Fiez thở ra một hơi, thói quen gãi gãi đầu lại bắt đầu phát tát, cậu thắng...Cậu thật sự thắng...
Đối mặt cú smash với sức bật mười phần của Karl, Fiez tựa hồ thấy lại cảnh Juliano nhảy lên không trung tràn ngập vẻ lăng lệ tuấn mĩ vào đêm hôm ấy.
"Đánh bại anh ta, sau đó vượt qua anh ta. Đây là việc duy nhất cậu cần làm." Juliano đã từng nói với Fiez như vậy. Và trong lúc đấu với Karl, Fiez cũng đồng thời nhận thấy được thiên phú của Juliano, tại nơi ấy, đêm ấy, anh ta đã tái hiện lại kĩ thuật của Karl sống động như thế nào.
Fiez nhìn về phía khán đài nhưng lại không thấy bóng dáng lãnh ngạo kia ở đâu cả.
Haiz! Đồ ngốc! Cậu đang chờ mong gì vậy Fiez?
Lão Kez vỗ vỗ bả vai Fiez, vui mừng nói tới nói lui còn Rafael thì hưng phấn mà không ngừng lẩm ba lẩm bẩm.
Lúc cùng mọi người đi tới cửa sân bóng, Fiez nhìn thấy một thân ảnh cao lớn, lẳng lặng dựa vào trong góc, sau đó dường như lơ đãng đi tới, một tay đưa đến trước mặt cậu, và bên trên là một ly chocolate đậm đặc.
"Dừng ở đây Fiez, trận chung kết đối thủ của cậu là tôi." Nói xong, Juliano lập tức xoay người rời đi.
Rafael đứng một bên nổi trận lôi đình: "Á! Á! Người này là nhân loại hay sao chứ!"
Fiez cười cười trấn an cơn kích động của Rafael, "Được rồi, Rafael. Tính anh ta như vậy mà, hơn nữa lần này tớ thắng Karl còn phải cám ơn anh ta đã giúp tớ bắt chước các kĩ thuật thi đấu."
"Bắt chước kĩ thuật thi đấu? Khi nào vậy?" Quả nhiên Rafael lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Vào một đêm mất ngủ trước trận đấu." Fiez cười cười, "Có lẽ anh ta cũng không đáng ghét như chúng ta tưởng tượng."
"Ớ, cậu xác định anh ta không có bị dị ứng đậu phộng hay sữa bò,...mà thần kinh bị hỗn loạn chứ?"
Trận đấu này đã tiêu hao hết thể lực của Fiez, lão Kez hi vọng trước khi bước vào trận chung kết cậu có thể nghỉ ngơi nhiều hơn, điều chỉnh lại thể năng.
Đến tối, Fiez vốn định tìm Rafael cùng đi ăn cơm, không ngờ tên kia lại không có trong phòng! Aizz, khó được một buổi tối lãng mạn như ở Madrid, tên Rafael kia thế nào lại bỏ qua! Dùng xong cơm chiều, Fiez từ từ lê bước trở về khách sạn, lúc đi ngang qua sân tennis, cậu lại bất ngờ phát hiện Rafael đang đứng đối diện với vách tường tập luyện.
"Ha! Rafael! Cậu không ở cùng một chỗ với các nàng thật là hiếm thấy nha!" Fiez giơ giơ cánh tay lên.
"Hì, Fiez" Rafael xoay người, nở nụ cười sáng lạn, "Cậu có muốn làm vài ván không?"
"Hả? Hiện tại tớ đang trong thời gian khôi phục thể lực nha!"
"Cậu vì trận đấu ban sáng mà mệt mỏi, mà tớ cũng tập luyện từ trưa đến giờ vả lại còn chưa có ăn cơm chiều, như vậy thì công bằng rồi còn gì?"
Fiez nở nụ cười đi vào sân bóng, hai người đấu một ván định thắng bại, kết quả Fiez thắng.
Rafael khoác vai Fiez đi trở về khách sạn, rầu rĩ nói: "Trận đấu giữa tớ và cậu lần đó mới kết thúc cách đây nửa tháng mà cậu đã có thể thoải mái đánh bại tớ như vậy, Fiez, cậu tiến bộ quá nhanh."
"Đó là bởi vì cậu chưa có ăn cơm chiều, mà tớ thì đã cơm no rượu say rồi!"
Rafael đột nhiên bước nhanh đến trước mặt Fiez, lấy tay điểm điểm trước ngực của cậu: "Fiez, có thể sinh cùng thời đại với một tuyển thủ như cậu là bất hạnh đồng thời cũng là may mắn lớn nhất của tớ."
"Ơ, Rafael, trận vừa rồi chỉ là đấu vui thôi, hội chứng thua cầu của cậu sao lại tái phát nữa thế?" Fiez bất đắc dĩ nói.
Ngày hôm sau, Fiez ngủ một giấc thẳng đến khi mặt trời đã lên cao. Cậu ăn trưa với một miếng bít-tết mang hương vị đặc trưng của xứ Madrid, sau đó làm thêm một ly nước chanh, xem TV phát lại trận đấu giữa mình và Karl. Đến cuối cùng, Karl dùng toàn lực tung ra cú smash, video quay chậm lại, Fiez tựa hồ nhìn thấy Juliano từ trên khán đài đứng lên và khẩu hình miệng dường như còn phát âm từ "Fiez".
Đáng tiếc, màn kia chỉ ngắn ngủn có một giây, ngoài mình ra có lẽ cũng không ai thấy được.
Fiez cảm thấy mình thật buồn cười, sao mình lại vì một người có thể là Juliano mà có phản ứng lớn như vậy? Fiez uống một ngụm nước chanh, thật không may là cậu lại bị sặc! Lúc Fiez rút khăn tay ra lau miệng, cậu bất chợt nhớ tới nụ hôn của Juliano.
Tại sao tên kia lại vói đầu lưỡi vào trong? Mình không phải đã phản kháng rất rõ ràng rồi sao? Sao anh ta còn muốn tiếp tục?
Fiez lắc lắc đầu, quyết định đến bể bơi thả lỏng một chút.
Khi Fiez tiến vào bể bơi vô tình cũng thu hút không ít người chú ý, hết cách rồi, đấu với Karl một trận, Fiez cũng vô tình gom về không ít fans hâm mộ. Fiez sờ sờ mũi mình, cậu biết cậu không phong độ như Rafael, không anh tuấn như Juliano, càng không có nụ cười thành thục như Claude, cái cậu có chính là ngũ quan đoan chính một chút, mái tóc ngắn màu nâu thuần nhiên, nghe Rafael nói trong lúc thi đấu tóc mình giống như sóng biển khiến người mê muội. Tuy nhiên, khi đó vừa lúc Rafael đấu thua, hội chứng thua cầu của cậu ta lại phát tát càng lợi hại hơn.
Fiez chậm rãi bơi hai cái qua lại, sau đó thả mình nổi bềnh bồng trên mặt nước. Được một hồi, cậu cảm thấy mình nên đến trung tâm mua sắm dạo một chút, sẵn tiện mua vài thứ về dỗ ngọt mẹ cậu đang giận dỗi vì cha cậu vẫn chưa sửa chữa nhà vệ sinh!
Fiez bơi tới cạnh bờ, từ trong nước đi lên, sau đó lấy tay chà chà tóc mình, bất thình lình cậu nghe được ở phía sau truyền đến tiếng hút khí, vì thế cậu quay đầu lại, thấy một cô bé khoảng mười bốn, mười lăm tuổi đang tỏ ra kinh ngạc, Fiez nhìn cô nàng nở một nụ cười đầy thiện ý, tuy nhiên cậu lại không phát hiện được một màn đó có hiệu quả đến cỡ nào.
Fiez đi vào phòng thay đồ, chuẩn bị đổi một bộ thật sạch sẽ, nhưng khi cậu vừa định khóa cửa lại thì bỗng nhiên có người đè lại cửa, "Thật xin lỗi, nơi này đã có người dùng." Fiez lễ phép nhắc nhở đối phương, tuy nhiên đối phương vẫn ngoan cố mở cửa ra.
Tác giả :
Donggua1986