Nhất Túy Kinh Niên
Chương 41
Hà Cố nhìn Tống Cư Hàn bày ra bộ dạng bá đạo "anh không đáp ứng thì hôm nay không xong với tôi", một trận mệt mỏi ùa về.
Anh đột nhiên đã nghĩ thông.
Từ trước tới nay, thứ hắn muốn có, đạt được dễ như trở bàn tay, tại sao phải cự tuyệt chứ? Chi bằng thử xem, thử xem nó có tốt đẹp như trong tưởng tượng hay không, thử xem Tống Cư Hàn có thể giả bộ mấy tháng, có thể chịu đựng mấy tiếng.
Anh đoán không vượt quá ba tháng.
Tống Cư Hàn trời sinh không có khái niệm chung thủy, bối cảnh xuất thân và gia đình của hắn đã không dạy hắn điểm này, sau khi hắn trưởng thành, lại đối mặt với nhiều cám dỗ như vậy, ai nói với hắn chuyện "chung thủy", nhất định là sẽ bị khinh bỉ, hắn hứa "không cùng những người khác", chỉ là điều kiện để tạm thời ứng phó anh mà thôi.
Về phần Tống Cư Hàn nói "nghiêm túc ở bên nhau", vô cùng dễ nghe, nhưng không thể để trong lòng. Bởi vì một khi trong lòng anh thực sự xác định hai người bên nhau, dục vọng chiếm hữu của anh sẽ chiếm đoạt hoàn toàn hai người, kéo chính mình vào vạn kiếp bất phục.
Hà Cố vươn ngón tay, nhẹ nhàng cọ cọ cằm Tống Cư Hàn, thản nhiên nói:"Được rồi."
Tống Cư Hàn lập tức cười tươi. Hắn biết ngay mà, hắn biết Hà Cố không nỡ rời xa hắn, Hà Cố trước giờ đều quá bình tĩnh ổn trọng, thỉnh thoảng gây sự thế này, cũng coi như thú vị. Hắn thích nhìn thấy bộ dạng khác với thường ngày của Hà Cố, cho nên trên giường đặc biệt thích khi dễ Hà Cố, chỉ để khiến nam nhân này lộ ra biểu tình mà người khác không nhìn thấy.
"Nhưng mà...nếu cậu đã đáp ứng tôi rồi, thì phải tuân thủ lời hứa." Con ngươi tối đen của Hà Cố giống như hồ nước sâu không thấy đáy, "Nếu cậu ngủ cùng người khác, chúng ta sẽ hoàn toàn kết thúc."
Tống Cư Hàn kiêu căng nói:"Tôi đã đáp ứng anh rồi, đương nhiên sẽ làm được." Hắn giữ gáy Hà Cố, ấn đầu anh xuống, ôn nhu ngậm lấy cánh môi kia.
Hà Cố chớp chớp mắt, càm giác nụ hôn này mang theo mùi vị cay đắng.
Cảnh này giống như trước đây từng xảy ra, đúng rồi, là 6 năm trước.
Chỉ là khi đó, anh mượn danh nghĩa "chơi đùa" để được ở bên Tống Cư Hàn, lần này, anh là nghiêm túc...nghiêm túc dự định "chơi đùa".
Bởi vì người phá bỏ ước định đầu tiên, nhất định là Tống Cư Hàn, chỉ cần anh chơi cùng hắn nốt lần này, Tống Cư Hàn sẽ chẳng còn lý do ép anh ở lại nữa đi, cũng coi như ở khắc cuối cùng, chấm dứt nguyện vọng nhiều năm của anh.
Tống Cư Hàn cuối cùng vẫn là không trở về, cưỡng ép ôm anh ngủ tới sáng, mới lén lút rời đi. May mà ngày đó Tôn Tình trở về Thượng Hải xử lý công sự, nếu không khẳng định sẽ xảy ra xung đột.
Kỳ nghỉ xuân kết thúc, tin tức cuối cùng cũng bắt đầu giảm độ hot, các fan và ký giả bao vây quanh cổng khách sạn cũng không thấy đâu nữa.
Hà Cố ở trong phòng sắp tròn 3 tuần, có một ngày rốt cuộc lấy hết dũng khí, quyết định ra ngoài đi dạo một chút.
Anh mặc áo khoác ngoài, đeo kính râm, khi xuống lầu đụng phải khách đi chung thang máy, cũng nhịn không được cảm thấy thiếu tự tin.
Bước chậm rãi dọc theo con đường, anh phát hiện không ai đặc biệt chú ý tới anh, anh thử tháo kính râm xuống, ngắm nhìn cảnh sắc đầu xuân rõ ràng hơn. Đây là mùa đẹp nhất trong năm ở Bắc Kinh, khí lạnh chưa giảm, sự sống đâm chồi, không xem chẳng phải rất đáng tiếc sao?
Người đi đường đông như nêm, nhưng hoàn toàn không có cảnh tượng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ như Hà Cố tưởng tượng, tắt máy tính và TV, dường như cả thế giới đều thanh tịnh, không ai biết anh, không ai chú ý anh, không ai đặt quá nhiều tâm tư lên một chủ đề đã hết hot.
Hà Cố nhịn không được tự giễu, anh đúng là lo sợ không đâu.
Anh đi ăn cơm một mình, xem phim, sau đó tìm một quán cà phê đọc sách, đồng thời gọi một cú điện thoại cho người lãnh đạo trực tiếp của mình, muốn bàn riêng về vấn đề từ chức.
Buổi chiều hôm đó, anh cùng cấp trên ăn cơm, anh biểu hiện cởi mở mà bình tĩnh, chẳng tốn mấy cậu, liền kết thúc sự nghiệp gần bảy năm tại Nam Sang.
Mặc dù đã làm đủ công tác chuẩn bị, nhưng Hà Cố vẫn là cảm thấy buồn, cả thanh xuân cùng mồ hôi anh đều dành cho Nam Sang, chính tại khắc này, bất đắc dĩ kết thúc, sao có thể không đau lòng chứ.
Cấp trên nói công ty sẽ cho anh gấp hai lần tiền thưởng năm, cộng thêm tiền lương ba tháng, bất luận là do nể mặt mẹ anh, hay là xuất phát từ sự khẳng định đối với sự cẩn trọng của anh mấy năm nay, hoặc do cảm ơn anh đã rời đi một cách nhanh gọn lưu loát như vậy, tóm lại, công ty không bạc đãi anh.
Hà Cố bảo Trần San giúp anh thu thập văn phòng, làm thủ tục từ chức, bàn giao công việc một mình với người nhậm chức thay anh, anh không thể trở về nữa.
Anh đột nhiên nhớ tới Cố Thanh Bùi, lúc trước, khi Cố Thanh Bùi rời đi, chỉ riêng bữa cơm chia tay đã nhiều vô số, hăng hái như vậy, tiền đồ vô lượng như vậy. Mà anh, thậm chí không thể nói lời từ biệt với đồng nghiệp cũ, thậm chí không có can đảm quay trở về công ty, cứ thế ảo não rời khỏi.
Những chuyện này đều phải "cảm ơn" Tống Cư Hàn.
Sau khi làm xong thủ tục từ chức, Hà Cố gọi điện thoại cho Cố Thanh Bùi, muốn hẹn gã ra bàn chuyện.
Cố Thanh Bùi vẫn luôn tích cực muốn anh đến chỗ mình, lúc này trạng thái không tốt, nói bên công ty xảy ra chuyện, liên tiếp nói xin lỗi anh, hiển nhiên hiện tại tất cả đều trở thành ẩn số.
Hà Cố có chút lo lắng, hỏi Cố Thanh Bùi sao rồi, Cố Thanh Bùi cũng không chịu nói.
Với tính cách của Cố Thanh Bùi, có thể khó xử thành thế này, hơn nữa không thể che giấu, chắc chắn không phải việc nhỏ, cho nên Hà Cố an ủi gã một hồi. Tuy rằng anh dự tính đến chỗ Cố Thanh Bùi, nhưng không muốn ngay lập tức nhậm chức, vừa hay anh có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian trước, xem xét lại xem thế nào.
Hà Cố liên lạc với công ty sửa chữa, chính thức bắt đầu sửa chữa lại căn phòng cũ. Căn phòng đó nhỏ, kỳ hạn làm dự tính không quá hai tháng, Hà Cố rất yên tâm đối với quản đốc từng hợp tác nhiều lần, giao toàn quyền cho y, anh thì mua vé máy bay, đi Thượng Hải.
Anh xuống máy bay, vừa mở điện thoại, liền nảy ra một danh sách cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Tống Cư Hàn, anh trả lời một tin nhắn: Làm sao vậy?
Tống Cư Hàn rất nhanh gọi lại:"Anh đi đâu rồi? Tại sao tắt điện thoại?"
"Ngồi máy bay, tôi đến Thượng Hải thăm mẹ tôi."
Tống Cư Hàn tựa hồ nhẹ nhàng thở ra:"Lúc nào anh quay về?"
"Chưa rõ, đợi qua 2 ngày nữa xem sao."
"Bố tôi khó khăn lắm mới không tìm người trông coi tôi nữa, anh về sớm chút ở bên tôi đi."
"Được."
" "Được" là lúc nào về?"
"Tôi không rõ lắm."
"Hai ngày."
Hà Cố nói:"Tôi thực sự không chắc chắn."
Tống Cư Hàn ở đầu dây bên kia hừ một tiếng:"Bỏ đi." Nói xong liền cúp điện thoại.
Hà Cố cũng không để ý, nếu Tống Cư Hàn đột nhiên đổi tính, thế mới đáng sợ.
Hà Cố bắt xe, đến khách sạn lần trước ở, buổi tối anh cùng mẹ và Tố Tố ăn cơm.
Tố Tố tuy rằng bình thường rất nghịch ngợm, nói chuyện cũng tùy tiện, nhưng lần này lại bất ngờ hiểu chuyện, không nhắc một chữ tới tin tức từng náo loạn suốt khoảng thời gian trước, giống như không có gì xảy ra, ngồi trong lòng Hà Cố, cho anh xem clip bé vừa hát vừa nhảy, và ảnh đi Thụy Sĩ trượt tuyết.
Cho đến khi Tôn Tình đi nhận điện thoại, Tố Tố mới nhỏ giọng nói:"Anh ơi, Tống Cư Hàn thực sự là bạn trai anh sao?"
Hà Cố sờ sờ đầu bé:"Không phải."
Tố Tố nhìn anh, ánh mắt lấp lánh, rõ ràng không tin, dù sao thì anh từng nói dối vì chuyện Tống Cư Hàn, chuyện lần này, có lẽ anh không đáng tin nữa rồi.
Hà Cố bất dắc dĩ nói:"Thật sự không phải." Cụm từ bạn trai này, đặt giữa bọn họ, có vẻ thật buồn cười.
"Vậy có phải anh thích anh ấy không?" Tố tố bày vẻ mặt mong chờ nói, "Em cũng rất thích anh ấy, anh ấy đẹp trai cực a."
"Ừm." Hà Cố mỉm cười, "Nhưng cậu ấy không thích anh."
Tố Tố sững người, sau đó nhíu mày, căm giận nói:"Ánh mắt của anh ta chắc chắn không tốt."
Hà Cố bị bé chọc cười.
"Anh ơi, anh từ chức xong sẽ đến Thượng Hải sao?"
"Giờ anh vẫn chưa biết."
"Anh đến đi."
Hà Cố nghĩ đến Cố Thanh Bùi, lúc này có chút do dự, nếu chỗ Cố Thanh Bùi thực sự không tới được, lẽ nào anh thật sự phải tới nơi đây sao? Nơi đây ít nhất có người thân...
Hà Cố lắc lắc đầu:"Anh muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian, sau đó mới tính tiếp."
Buổi tối trở lại khách sạn, Hà Cố rửa mặt đánh răng, đang định đi ngủ, chuông cửa liền vang lên.
Anh hỏi:"Ai đấy?"
"Khách phòng."
Hà Cố ngẩn người, thanh âm này, sẽ không phải là...anh nhảy xuống giường, mở cửa phòng.
Khóe miệng Tống Cư Hàn chứa ý cười tà, ung dung nhìn anh.
"Cậu...Sao cậu lại..."
"Muốn tìm khách sạn anh ở còn không dễ dàng." Tống Cư Hàn ôm anh, "Ai bảo anh chạy xa như vậy, tôi đành phải đến tìm anh."
Hà Cố sợ bị người khác thấy, vội lui vào phòng, đóng cửa lại:"Sao giờ cậu đã dám ngồi máy bay, cậu không bị người ta nhận ra?"
"Thế nên tôi không đi máy bay, tôi ngồi tàu siêu tốc, eo đau sắp chết rồi." Tống Cư Hàn vươn thân hình thon dài một chút, "Tôi che kín mặt rồi, người có thể nhận ra tôi tuyệt đối có thiên nhãn."
Hà Cố nhìn bộ dạng có vẻ lạnh của Tống Cư Hàn, trong lòng nảy lên tư vị không thể diễn tả thành lời. Thời khắc nhìn thấy Tống Cư Hàn, anh quả thật cảm thấy có chút kinh hỉ.
"Tôi đi tắm đã." Tống Cư Hàn cúi đầu hôn anh, ái muội nói, "Chờ tôi."
Hà Cố ngơ ngác không phản ứng, đến khi Tống Cư Hàn bước vào phòng tắm, anh mới thở dài ra một hơi. Anh vốn định ở Thượng Hải 10 ngày đến nửa tháng, xem có thể thích ứng khí hậu, môi trường nơi đây không, hiện tại xem ra không thể ở được mấy ngày.
Tống Cư Hàn nhanh chóng tắm xong, liền nhào lên giường, áp Hà Cố dưới thân, thân mật hôn anh:"Có phải anh cũng vừa tắm xong không? Thơm quá."
"Ừm."
"Quả thực là chuẩn bị vì tôi." Tống Cư Hàn cười nhẹ hai tiếng, trêu chọc Hà Cố.
Hà Cố cũng lâu rồi không làm, thân thể lập tức có chút xao động, anh hiện tại rất muốn thỏa sức tận hưởng.
Hôm nay, Tống Cư Hàn cực kỳ kiên nhẫn khơi lên dục vọng của Hà Cố, không ai hiểu cơ thể Hà Cố hơn hắn, cũng không ai có thể khống chế dục vọng của Hà Cố hơn hắn.
Hai người làm cả đêm, tựa như ngọn lửa bị dập tắt lại lần nữa bùng cháy, khí thế hừng hực, có xu thế cháy lan. Hà Cố trầm luân vô hạn trong biển tình dục, cuối cùng cơ hồ đánh mất chính mình...
Ngày thứ hai tỉnh lại, Hà Cố mệt đến mức thân thể cơ hồ không thể động đậy, anh đã lâu không buông thả như vậy, hậu di chứng khá rõ ràng.
Tống Cư Hàn cũng tỉnh, ôm anh hôn một cái:"Đói không?"
Đôi mắt Hà Cố sưng đến mức không mở ra được, chậm rãi gật gật đầu.
Tống Cư Hàn cầm điện thoại đầu giường, gọi khách sạn mang hai suất bữa sáng lên.
Hà Cố giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng vừa mới động, đã đau đến mức hít một hơi.
Tống Cư Hàn cười nhẹ hai tiếng:"Làm anh mệt rồi...Có phải anh lười rèn luyện không? Trước kia thể lực tốt hơn thế này."
Hà Cố không muốn trả lời, anh muốn đi tắm.
" Được rồi, ngày hôm qua tôi lau qua giúp anh, cứ nằm đi." Tống Cư Hàn kéo anh vào lòng, vuốt ve bờ lưng trơn nhẵn của anh, "Hôm nay chúng ta không ra ngoài."
"Không được." Hà Cố mở miệng, yết hầu khàn khàn, anh nhớ lại tất cả đêm qua, mang tai lập tức đỏ lên, "Mẹ tôi..."
"Không phải anh muốn ở vài ngày sao, cứ bảo hôm nay anh đi gặp bạn, anh như thế này, sao có thể gặp mẹ được."
Hà Cố đập đập đầu phát trướng vào gối, quả thật, anh như vậy sao có thể gặp người, chỉ sợ đi đường cũng không vững.
Tống Cư Hàn xoa huyệt thái dương cho anh:"Khó chịu đúng không? Tôi xoa bóp giúp anh."
Thân thể Hà Cố cứng đờ.
Tống Cư Hàn chưa từng dịu dàng đối với anh như vậy? Đây quả thực khiến người ta xấu hổ.
"Tôi thường xuyên nghĩ..." Tống Cư Hàn vừa bóp vừa nói, "Mấy ngày anh ở trong trại tạm giam đó, anh nghĩ cái gì, khi anh đáp ứng nhận tội thay tôi, anh lại đang nghĩ cái gì."
Hà Cố trầm mặc.
"Hà Cố, anh cảm thấy tôi đối tốt với anh không?"
Hà Cố ngây ngẩn nói:"Tốt."
"Đừng giả bộ nữa, tôi biết trong lòng anh oán giận tôi, con người anh chính là như vậy, muốn cái gì, thà nhịn đến mức hộc máu cũng không chịu nói ra. Anh không nói, sao tôi biết anh buồn, sao tôi biết anh muốn gì."
Hà Cố nhẹ nhàng cắn chặt đôi môi run rẩy.
Tống Cư Hàn vùi mặt trong hõm cổ Hà Cố, thanh âm lười nhác mà mềm mại, thực sự là đang làm nũng, "Nhiều năm như vậy, tôi gặp biết bao người, nhưng chỉ có anh đối với tôi là thật lòng, chỉ có anh không tính toán tôi cái gì. Lần này chúng ta bên nhau thật vui vẻ, những thứ trước đây tôi chưa cho anh, hiện tại tôi sẽ bồi thường. Thế nên trái tim anh, đôi mắt anh, cũng chỉ có thể đặt trên người tôi mà thôi."
Hà Cố muốn biện giải hai câu, rồi lại không biết nên nói cái gì, sau nhiều lần ý thức được tính cách và cách nhìn giữa anh và Tống Cư Hàn có khác biệt lớn, mà Tống Cư Hàn chỉ có hứng thú với anh lúc lên giường, anh liền từ bỏ việc tâm sự
Hiện giờ mặc dù muốn nói, cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Hiểu nhau không phải chuyện một sớm một chiều, giống như đường ống bị tắc, cũng không thể ngay lập tức khai thông, anh nói quá ít, muốn nói quá nhiều, không chỉ là vấn đề tính cách, mà là trước đây cho dù anh nói, Tống Cư Hàn cũng lười nghe.
Hiện giờ...Tống Cư Hàn nói cái gì thì chính là cái đó đi, đúng với sai, căn bản không quan trọng.
Phục vụ khách sạn mang lên hai suất bữa sáng, Tống Cư Hàn kéo Hà Cố dậy, cười nhéo mũi anh, "Bảo bối, có muốn anh đút cho cưng không?"
"Không cần." Gò má Hà Cố có chút nóng lên, thời điểm Tống Cư Hàn muốn đối tốt với người ta, quả thực chẳng ai sánh bằng, căn quả không thể làm lơ.
Tống Cư Hàn đem bữa sáng bày lên bàn, bước đến bên giường định bế Hà Cố, Hà Cố vội vàng đứng dậy, kết quả hai chân mềm nhũn, thân thể đột nhiên trượt xuống dưới.
Tống Cư Hàn ôm lấy eo anh, ái muội cười không ngừng:"Cái này không thể trách tôi a." Hắn dán sát vào tai Hà Cố, nhỏ giọng nói, "Trách anh cứ cắn chặt tôi không chịu buông."
Hà Cố ho nhẹ một tiếng, miễn cưỡng đứng vững, đẩy Tống Cư Hàn, bước từng bước tới bên bàn.
Cơn đau và trướng kia thật sự khiến người ta xấu hổ.
Tâm tình Tống Cư Hàn cực kỳ tốt, còn gắp thức ăn cho Hà Cố, Hà Cố quả thật đói bụng, vùi đầu ăn.
Ăn được một nửa, điện thoại Tống Cư Hàn vang lên, hắn nhìn màn hình, lông mày nhíu chặt, không tình nguyện nhận điện thoại:"Alo?"
Hà Cố nghe không rõ trong điện thoại nói gì, nhưng có thể nghe ra thanh âm Tống Hà.
"Chẳng lẽ bố muốn nhốt con trong nhà mãi? Con ra ngoài giải sầu thì sao." Khẩu khí Tống Cư Hàn khá hung hăng.
"Ở nhà làm gì? Cũng không có thông báo, hiện tại con còn rảnh hơn chó."
"Nhận ra thì sao, có thể ăn được con à?" Tống Cư Hàn cúp điện thoại, trực tiếp tắt máy, ném qua một bên.
Hà Cố nhìn hắn.
Tống Cư Hàn hít sâu một hơi:"Ăn cơm."
Hà Cố ngẫm nghĩ, hỏi:"Bên đó thế nào rồi?"
" Có thể thế nào, tất cả công việc đều ngừng, bồi thường không ít tiền."
Tống Cư Hàn nói nhẹ nhàng chẳng hề để ý, nhưng thất bại khi ngã từ trên cao xuống khẳng định rất khó chịu, nhất là đối với người có cuộc đời quá thuận lợi như Tống Cư Hàn.
"Cậu bị cấm hoạt động không?"
Tống Cư Hàn bực bội cào cào tóc:"Cũng coi như bị đi, dù sao thì sự việc gây chấn động khá lớn, hơn nữa quốc gia hiện tại đang bắt để làm gương, bọn tôi vừa hay đụng phải họng súng. Tên của tôi không bị ghi vào danh sách đen, nhưng A Sinh bọn họ đều là người của tôi, bố mẹ tôi bảo tôi tạm thời dừng hoạt động, mấy tháng này đều sẽ không có hoạt động công khai gì."
"Bọn A Sinh bị phán quyết chưa?"
"Sắp rồi, ít nhất bóc lịch nửa năm, lúc ra căn bản vô dụng rồi, nhiều nhất chỉ làm sau cánh gà, nhưng bố tôi không muốn dùng hắn ta nữa. Tôi nói hắn nhiều lần đừng đụng vào thứ đó, hắn không nghe, hiện tại bị vợ mình hãm hại, còn liên lụy đến nhiều người như vậy, mẹ nó chứ." Tống Cư Hàn càng nói càng bực, bàn tay nắm chặt thành quyền.
Hà Cố cũng không biết an ủi Tống Cư Hàn như thế nào, bởi vì chính anh cũng là người bị hại, nhưng trách cứ Hàn Sinh cũng chẳng có tác dụng gì, pháp luật sẽ trừng phạt gã.
Tống Cư Hàn nhìn về phía Hà Cố, thấp giọng nói:"Tôi không nên dẫn bọn họ đến chỗ anh."
Hà Cố thở dài:"Tôi thật sự không hiểu, lúc đó tại sao cậu đưa bọn họ đến chỗ tôi?"
Tống Cư Hàn cúi đầu, có chút chột dạ nói:"Ai bảo anh quãng thời gian đó không để ý tới tôi, tôi liền nghĩ, nếu mang nhiều người tới chỗ anh, anh sẽ phải nể mặt tôi."
Hà Cố quả thực dở khóc dở cười.
Tống Cư Hàn nhớ tới gì đó:"Căn phòng ấy, tại sao anh không sang tên?"
Hà Cố trầm mặc một chút:"Không cần thiết."
"Cái gì gọi là không cần thiết?"
"Dù sao đều để ở."
Tống Cư Hàn hơi không vui:"Chỗ đó không thể ở nữa, tôi cho anh căn phòng ở trung tâm thành phố, bây giờ sắp sửa xong rồi, sau khi trở về..."
"Không cần nữa." Hà Cố ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt trấn tĩnh, "Tôi đã từ chức ở Nam Sang rồi, định chuyển về căn phòng bố mẹ để lại."
Tống Cư Hàn nhíu mày:"Căn phòng đó bao năm rồi? Còn nhiều tuổi hơn anh đi."
"Tôi đã sửa chữa lại."
"Trước kia hình như tôi từng qua đó tìm anh một lần? Vừa nhỏ vừa nát, xung quanh toàn là khu dân cư, ngư long hỗn tạp, anh đến chỗ đó ở làm gì, nếu anh không thích ở trong thành phố, tôi mua một biệt thự ngoại thành cho anh."
"Cư Hàn." Hà Cố nghiêm túc nhìn hắn, "Phòng, xe, những thứ này đối với tôi mà nói đều không quan trọng, tôi cảm thấy không thoải mái, tôi vẫn luôn cảm thấy không thoải mái, chỉ là trước kia sợ cậu không vui, cho nên không nói mà thôi."
Tống Cư Hàn lộ ra biểu tình khó hiểu, "Hà Cố, anh sắp 30 rồi, về phần chơi tình yêu thuần khiết cái gì đó sao, huống hồ những thứ này tính là cái gì, Tống cư Hàn tôi trước giờ không bạc đãi người mình, anh cũng đừng quá xem trọng vấn đề này được không?"
Hà Cố bình tĩnh nói:"Tôi cũng là đàn ông, huống hồ tôi không cần ai nuôi, cậu có thể hiểu hay không thì chuyện cũng đã rồi, tôi sẽ không ở phòng của cậu nữa."
"Sao anh lại cố chấp như thế?"
Hà Cố nói tiếp:"Xe của cậu tôi dọn rồi, dù sao thì trừ hao đi cũng bán không được mấy tiền, chắc chắn cậu cũng sẽ không dùng, đừng lãng phí."
Tống Cư Hàn tức giận:"Ai để ý một chiếc xe, anh làm gì tính toán rạch ròi với tôi như vậy!" Tuy rằng Hà Cố làm hòa với hắn rồi, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy giữa hai người thiếu mất thứ gì đó, không, nên nói là, thiếu rất nhiều thứ. Hà Cố so với trước kia, còn im lặng hơn, hiền lành hơn, trử bỏ lúc lên giường, thường ngày không nhìn thẳng vào hắn, khiến hắn không biết nên làm thế nào, nhưng hễ hắn chất vấn một câu, Hà Cố nhất định sẽ dùng ngôn ngữ, ánh mắt, động tác và tất cả phương thức biểu đạt, nói cho hắn biết "không có gì."
Không có gì? Mẹ nó cứ không có gì!
Thứ hắn muốn không phải một Hà Cố thế này, mà là người trước kia, một Hà Cố chỉ biết mỗi hắn, săn sóc ôn nhu, nhưng hắn càng muốn, dường như càng khó nắm chắc, rõ ràng kết hợp vô số lần, rõ ràng giơ tay là có thể chạm tới, nhưng hắn vẫn cảm thấy, Hà Cố đang dần rời xa hắn, từng chút từng chút một, kiên định rời xa hắn.
Cảm giác vô lực này làm cho hắn vô cùng phẫn nộ.
Hà Cố cúi đầu uống một ngụm canh, thản nhiên nói:"Vẫn là tính toán rõ ràng tốt hơn."
Tống Cư Hàn quăng đũa:"Anh rốt cuộc có ý gì? Muốn phân rõ giới hạn với tôi sao?"
Hà Cố trầm mặc một lúc:"Cậu nói phải nghiêm túc ở bên nhau, đúng không?"
"Đương nhiên."
"Như vậy cúng ta bắt đầu bình đẳng."
Tống Cư Hàn trào phúng nói:"Tôi cho anh chỗ ở tốt một chút sao lại không bình đẳng? Suy nghĩ này của anh cổ hủ muốn chết."
"Chắc là thế." Hà Cố cũng không bực
Tống Cư Hàn lại cảm nhận được cảm giác đấm lên bông, hoàn toàn không có tác dụng, khiến lòng người nghẹn đến lợi hại. Hắn cắn răng nhìn Hà Cố, thật muốn cắn người.
Hà Cố nói:" Ăn cơm đi, thức ăn sắp lạnh rồi."
Tống Cư Hàn trợn mắt:"Không ăn nữa." Nói xong liền ngồi trên sô pha chơi game trong điện thoại.
Hà Cố nhìn bóng lưng tràn đầy hàn khí của Tống Cư Hàn, do dự một lúc, vẫn là đi qua, vuốt nhẹ lưng hắn:"Đến ăn cơm đi."
Tống Cư Hàn ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt vừa giận lại ủy khuất:"Tôi là vì tốt cho anh, sao anh không biết phân biệt thế chứ?"
"Tôi biết."
"Anh biết cái rắm, anh chính là muốn đối đầu với tôi."
"Tôi không có ý đó, ăn cơm đi."
Tống Cư Hàn do dự một chút, vẫn là về bên bàn.
Hà Cố nhìn bộ dạng trẻ con của Tống Cư Hàn, có chút buồn cười.
Tống Cư Hàn xấu hổ nói:"Anh cười cái gì? Anh đút tôi ăn."
Hà Cố gắp một miếng trứng rán, đưa tới bên miệng hắn.
Tống Cư Hàn mở miệng ăn.
Sau khi đút vài miếng, tâm trạng Tống Cư Hàn tốt lên nhiều.
Tống Cư Hàn chính là tính cách thế này, tức nhanh, nhưng cũng hết nhanh.
Hà Cố thường cảm thấy, Tống Cư Hàn là một đứa trẻ ngoài lớn trong không lớn, có những đứa trẻ mang theo sự tàn nhẫn ngây thơ đặc biệt, cho dù tổn thương người khác, cũng không biết, không để ý, không kiêng dè.
Hai người ở Thượng Hải 5 ngày, khi Hà Cố đi đến chỗ mẹ và em gái, Tống Cư Hàn liền ở trong khách sạn, còn điên cuồng gửi tin nhắn giục anh trở về.
Quãng thời gian mấy ngày này quả thực rất ấm áp ngọt ngào. Tống Cư Hàn thực sự ra sức thể hiện sự dịu dàng lãng mạn của mình, Hà Cố lúc này mới biết, Tống Cư Hàn ngoại trừ sẽ không thổ lộ tình cảm, kỹ năng yêu đương rất mạnh, lúc đầu khi hai người mới quen biết, Tống Cư Hàn cũng không phải chỉ với dăm ba câu liền có thể chọc anh cả đêm ngủ không được sao? Qua nhiều năm, anh một lần nữa cảm nhận được mị lực không gì cản nổi của Tống Cư Hàn.
Chỉ là lần này anh không còn choáng váng nữa, anh tỉnh táo hưởng thụ, hưởng thụ ấm áp của Tống Cư Hàn, anh cảm thấy như vậy rất vui vẻ, thứ anh chờ mong khát vọng lâu như vậy, thật sự rất tốt rất tốt.
Cho dù anh đã không còn liều mạng muốn như thế rồi.
Anh đột nhiên đã nghĩ thông.
Từ trước tới nay, thứ hắn muốn có, đạt được dễ như trở bàn tay, tại sao phải cự tuyệt chứ? Chi bằng thử xem, thử xem nó có tốt đẹp như trong tưởng tượng hay không, thử xem Tống Cư Hàn có thể giả bộ mấy tháng, có thể chịu đựng mấy tiếng.
Anh đoán không vượt quá ba tháng.
Tống Cư Hàn trời sinh không có khái niệm chung thủy, bối cảnh xuất thân và gia đình của hắn đã không dạy hắn điểm này, sau khi hắn trưởng thành, lại đối mặt với nhiều cám dỗ như vậy, ai nói với hắn chuyện "chung thủy", nhất định là sẽ bị khinh bỉ, hắn hứa "không cùng những người khác", chỉ là điều kiện để tạm thời ứng phó anh mà thôi.
Về phần Tống Cư Hàn nói "nghiêm túc ở bên nhau", vô cùng dễ nghe, nhưng không thể để trong lòng. Bởi vì một khi trong lòng anh thực sự xác định hai người bên nhau, dục vọng chiếm hữu của anh sẽ chiếm đoạt hoàn toàn hai người, kéo chính mình vào vạn kiếp bất phục.
Hà Cố vươn ngón tay, nhẹ nhàng cọ cọ cằm Tống Cư Hàn, thản nhiên nói:"Được rồi."
Tống Cư Hàn lập tức cười tươi. Hắn biết ngay mà, hắn biết Hà Cố không nỡ rời xa hắn, Hà Cố trước giờ đều quá bình tĩnh ổn trọng, thỉnh thoảng gây sự thế này, cũng coi như thú vị. Hắn thích nhìn thấy bộ dạng khác với thường ngày của Hà Cố, cho nên trên giường đặc biệt thích khi dễ Hà Cố, chỉ để khiến nam nhân này lộ ra biểu tình mà người khác không nhìn thấy.
"Nhưng mà...nếu cậu đã đáp ứng tôi rồi, thì phải tuân thủ lời hứa." Con ngươi tối đen của Hà Cố giống như hồ nước sâu không thấy đáy, "Nếu cậu ngủ cùng người khác, chúng ta sẽ hoàn toàn kết thúc."
Tống Cư Hàn kiêu căng nói:"Tôi đã đáp ứng anh rồi, đương nhiên sẽ làm được." Hắn giữ gáy Hà Cố, ấn đầu anh xuống, ôn nhu ngậm lấy cánh môi kia.
Hà Cố chớp chớp mắt, càm giác nụ hôn này mang theo mùi vị cay đắng.
Cảnh này giống như trước đây từng xảy ra, đúng rồi, là 6 năm trước.
Chỉ là khi đó, anh mượn danh nghĩa "chơi đùa" để được ở bên Tống Cư Hàn, lần này, anh là nghiêm túc...nghiêm túc dự định "chơi đùa".
Bởi vì người phá bỏ ước định đầu tiên, nhất định là Tống Cư Hàn, chỉ cần anh chơi cùng hắn nốt lần này, Tống Cư Hàn sẽ chẳng còn lý do ép anh ở lại nữa đi, cũng coi như ở khắc cuối cùng, chấm dứt nguyện vọng nhiều năm của anh.
Tống Cư Hàn cuối cùng vẫn là không trở về, cưỡng ép ôm anh ngủ tới sáng, mới lén lút rời đi. May mà ngày đó Tôn Tình trở về Thượng Hải xử lý công sự, nếu không khẳng định sẽ xảy ra xung đột.
Kỳ nghỉ xuân kết thúc, tin tức cuối cùng cũng bắt đầu giảm độ hot, các fan và ký giả bao vây quanh cổng khách sạn cũng không thấy đâu nữa.
Hà Cố ở trong phòng sắp tròn 3 tuần, có một ngày rốt cuộc lấy hết dũng khí, quyết định ra ngoài đi dạo một chút.
Anh mặc áo khoác ngoài, đeo kính râm, khi xuống lầu đụng phải khách đi chung thang máy, cũng nhịn không được cảm thấy thiếu tự tin.
Bước chậm rãi dọc theo con đường, anh phát hiện không ai đặc biệt chú ý tới anh, anh thử tháo kính râm xuống, ngắm nhìn cảnh sắc đầu xuân rõ ràng hơn. Đây là mùa đẹp nhất trong năm ở Bắc Kinh, khí lạnh chưa giảm, sự sống đâm chồi, không xem chẳng phải rất đáng tiếc sao?
Người đi đường đông như nêm, nhưng hoàn toàn không có cảnh tượng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ như Hà Cố tưởng tượng, tắt máy tính và TV, dường như cả thế giới đều thanh tịnh, không ai biết anh, không ai chú ý anh, không ai đặt quá nhiều tâm tư lên một chủ đề đã hết hot.
Hà Cố nhịn không được tự giễu, anh đúng là lo sợ không đâu.
Anh đi ăn cơm một mình, xem phim, sau đó tìm một quán cà phê đọc sách, đồng thời gọi một cú điện thoại cho người lãnh đạo trực tiếp của mình, muốn bàn riêng về vấn đề từ chức.
Buổi chiều hôm đó, anh cùng cấp trên ăn cơm, anh biểu hiện cởi mở mà bình tĩnh, chẳng tốn mấy cậu, liền kết thúc sự nghiệp gần bảy năm tại Nam Sang.
Mặc dù đã làm đủ công tác chuẩn bị, nhưng Hà Cố vẫn là cảm thấy buồn, cả thanh xuân cùng mồ hôi anh đều dành cho Nam Sang, chính tại khắc này, bất đắc dĩ kết thúc, sao có thể không đau lòng chứ.
Cấp trên nói công ty sẽ cho anh gấp hai lần tiền thưởng năm, cộng thêm tiền lương ba tháng, bất luận là do nể mặt mẹ anh, hay là xuất phát từ sự khẳng định đối với sự cẩn trọng của anh mấy năm nay, hoặc do cảm ơn anh đã rời đi một cách nhanh gọn lưu loát như vậy, tóm lại, công ty không bạc đãi anh.
Hà Cố bảo Trần San giúp anh thu thập văn phòng, làm thủ tục từ chức, bàn giao công việc một mình với người nhậm chức thay anh, anh không thể trở về nữa.
Anh đột nhiên nhớ tới Cố Thanh Bùi, lúc trước, khi Cố Thanh Bùi rời đi, chỉ riêng bữa cơm chia tay đã nhiều vô số, hăng hái như vậy, tiền đồ vô lượng như vậy. Mà anh, thậm chí không thể nói lời từ biệt với đồng nghiệp cũ, thậm chí không có can đảm quay trở về công ty, cứ thế ảo não rời khỏi.
Những chuyện này đều phải "cảm ơn" Tống Cư Hàn.
Sau khi làm xong thủ tục từ chức, Hà Cố gọi điện thoại cho Cố Thanh Bùi, muốn hẹn gã ra bàn chuyện.
Cố Thanh Bùi vẫn luôn tích cực muốn anh đến chỗ mình, lúc này trạng thái không tốt, nói bên công ty xảy ra chuyện, liên tiếp nói xin lỗi anh, hiển nhiên hiện tại tất cả đều trở thành ẩn số.
Hà Cố có chút lo lắng, hỏi Cố Thanh Bùi sao rồi, Cố Thanh Bùi cũng không chịu nói.
Với tính cách của Cố Thanh Bùi, có thể khó xử thành thế này, hơn nữa không thể che giấu, chắc chắn không phải việc nhỏ, cho nên Hà Cố an ủi gã một hồi. Tuy rằng anh dự tính đến chỗ Cố Thanh Bùi, nhưng không muốn ngay lập tức nhậm chức, vừa hay anh có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian trước, xem xét lại xem thế nào.
Hà Cố liên lạc với công ty sửa chữa, chính thức bắt đầu sửa chữa lại căn phòng cũ. Căn phòng đó nhỏ, kỳ hạn làm dự tính không quá hai tháng, Hà Cố rất yên tâm đối với quản đốc từng hợp tác nhiều lần, giao toàn quyền cho y, anh thì mua vé máy bay, đi Thượng Hải.
Anh xuống máy bay, vừa mở điện thoại, liền nảy ra một danh sách cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Tống Cư Hàn, anh trả lời một tin nhắn: Làm sao vậy?
Tống Cư Hàn rất nhanh gọi lại:"Anh đi đâu rồi? Tại sao tắt điện thoại?"
"Ngồi máy bay, tôi đến Thượng Hải thăm mẹ tôi."
Tống Cư Hàn tựa hồ nhẹ nhàng thở ra:"Lúc nào anh quay về?"
"Chưa rõ, đợi qua 2 ngày nữa xem sao."
"Bố tôi khó khăn lắm mới không tìm người trông coi tôi nữa, anh về sớm chút ở bên tôi đi."
"Được."
" "Được" là lúc nào về?"
"Tôi không rõ lắm."
"Hai ngày."
Hà Cố nói:"Tôi thực sự không chắc chắn."
Tống Cư Hàn ở đầu dây bên kia hừ một tiếng:"Bỏ đi." Nói xong liền cúp điện thoại.
Hà Cố cũng không để ý, nếu Tống Cư Hàn đột nhiên đổi tính, thế mới đáng sợ.
Hà Cố bắt xe, đến khách sạn lần trước ở, buổi tối anh cùng mẹ và Tố Tố ăn cơm.
Tố Tố tuy rằng bình thường rất nghịch ngợm, nói chuyện cũng tùy tiện, nhưng lần này lại bất ngờ hiểu chuyện, không nhắc một chữ tới tin tức từng náo loạn suốt khoảng thời gian trước, giống như không có gì xảy ra, ngồi trong lòng Hà Cố, cho anh xem clip bé vừa hát vừa nhảy, và ảnh đi Thụy Sĩ trượt tuyết.
Cho đến khi Tôn Tình đi nhận điện thoại, Tố Tố mới nhỏ giọng nói:"Anh ơi, Tống Cư Hàn thực sự là bạn trai anh sao?"
Hà Cố sờ sờ đầu bé:"Không phải."
Tố Tố nhìn anh, ánh mắt lấp lánh, rõ ràng không tin, dù sao thì anh từng nói dối vì chuyện Tống Cư Hàn, chuyện lần này, có lẽ anh không đáng tin nữa rồi.
Hà Cố bất dắc dĩ nói:"Thật sự không phải." Cụm từ bạn trai này, đặt giữa bọn họ, có vẻ thật buồn cười.
"Vậy có phải anh thích anh ấy không?" Tố tố bày vẻ mặt mong chờ nói, "Em cũng rất thích anh ấy, anh ấy đẹp trai cực a."
"Ừm." Hà Cố mỉm cười, "Nhưng cậu ấy không thích anh."
Tố Tố sững người, sau đó nhíu mày, căm giận nói:"Ánh mắt của anh ta chắc chắn không tốt."
Hà Cố bị bé chọc cười.
"Anh ơi, anh từ chức xong sẽ đến Thượng Hải sao?"
"Giờ anh vẫn chưa biết."
"Anh đến đi."
Hà Cố nghĩ đến Cố Thanh Bùi, lúc này có chút do dự, nếu chỗ Cố Thanh Bùi thực sự không tới được, lẽ nào anh thật sự phải tới nơi đây sao? Nơi đây ít nhất có người thân...
Hà Cố lắc lắc đầu:"Anh muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian, sau đó mới tính tiếp."
Buổi tối trở lại khách sạn, Hà Cố rửa mặt đánh răng, đang định đi ngủ, chuông cửa liền vang lên.
Anh hỏi:"Ai đấy?"
"Khách phòng."
Hà Cố ngẩn người, thanh âm này, sẽ không phải là...anh nhảy xuống giường, mở cửa phòng.
Khóe miệng Tống Cư Hàn chứa ý cười tà, ung dung nhìn anh.
"Cậu...Sao cậu lại..."
"Muốn tìm khách sạn anh ở còn không dễ dàng." Tống Cư Hàn ôm anh, "Ai bảo anh chạy xa như vậy, tôi đành phải đến tìm anh."
Hà Cố sợ bị người khác thấy, vội lui vào phòng, đóng cửa lại:"Sao giờ cậu đã dám ngồi máy bay, cậu không bị người ta nhận ra?"
"Thế nên tôi không đi máy bay, tôi ngồi tàu siêu tốc, eo đau sắp chết rồi." Tống Cư Hàn vươn thân hình thon dài một chút, "Tôi che kín mặt rồi, người có thể nhận ra tôi tuyệt đối có thiên nhãn."
Hà Cố nhìn bộ dạng có vẻ lạnh của Tống Cư Hàn, trong lòng nảy lên tư vị không thể diễn tả thành lời. Thời khắc nhìn thấy Tống Cư Hàn, anh quả thật cảm thấy có chút kinh hỉ.
"Tôi đi tắm đã." Tống Cư Hàn cúi đầu hôn anh, ái muội nói, "Chờ tôi."
Hà Cố ngơ ngác không phản ứng, đến khi Tống Cư Hàn bước vào phòng tắm, anh mới thở dài ra một hơi. Anh vốn định ở Thượng Hải 10 ngày đến nửa tháng, xem có thể thích ứng khí hậu, môi trường nơi đây không, hiện tại xem ra không thể ở được mấy ngày.
Tống Cư Hàn nhanh chóng tắm xong, liền nhào lên giường, áp Hà Cố dưới thân, thân mật hôn anh:"Có phải anh cũng vừa tắm xong không? Thơm quá."
"Ừm."
"Quả thực là chuẩn bị vì tôi." Tống Cư Hàn cười nhẹ hai tiếng, trêu chọc Hà Cố.
Hà Cố cũng lâu rồi không làm, thân thể lập tức có chút xao động, anh hiện tại rất muốn thỏa sức tận hưởng.
Hôm nay, Tống Cư Hàn cực kỳ kiên nhẫn khơi lên dục vọng của Hà Cố, không ai hiểu cơ thể Hà Cố hơn hắn, cũng không ai có thể khống chế dục vọng của Hà Cố hơn hắn.
Hai người làm cả đêm, tựa như ngọn lửa bị dập tắt lại lần nữa bùng cháy, khí thế hừng hực, có xu thế cháy lan. Hà Cố trầm luân vô hạn trong biển tình dục, cuối cùng cơ hồ đánh mất chính mình...
Ngày thứ hai tỉnh lại, Hà Cố mệt đến mức thân thể cơ hồ không thể động đậy, anh đã lâu không buông thả như vậy, hậu di chứng khá rõ ràng.
Tống Cư Hàn cũng tỉnh, ôm anh hôn một cái:"Đói không?"
Đôi mắt Hà Cố sưng đến mức không mở ra được, chậm rãi gật gật đầu.
Tống Cư Hàn cầm điện thoại đầu giường, gọi khách sạn mang hai suất bữa sáng lên.
Hà Cố giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng vừa mới động, đã đau đến mức hít một hơi.
Tống Cư Hàn cười nhẹ hai tiếng:"Làm anh mệt rồi...Có phải anh lười rèn luyện không? Trước kia thể lực tốt hơn thế này."
Hà Cố không muốn trả lời, anh muốn đi tắm.
" Được rồi, ngày hôm qua tôi lau qua giúp anh, cứ nằm đi." Tống Cư Hàn kéo anh vào lòng, vuốt ve bờ lưng trơn nhẵn của anh, "Hôm nay chúng ta không ra ngoài."
"Không được." Hà Cố mở miệng, yết hầu khàn khàn, anh nhớ lại tất cả đêm qua, mang tai lập tức đỏ lên, "Mẹ tôi..."
"Không phải anh muốn ở vài ngày sao, cứ bảo hôm nay anh đi gặp bạn, anh như thế này, sao có thể gặp mẹ được."
Hà Cố đập đập đầu phát trướng vào gối, quả thật, anh như vậy sao có thể gặp người, chỉ sợ đi đường cũng không vững.
Tống Cư Hàn xoa huyệt thái dương cho anh:"Khó chịu đúng không? Tôi xoa bóp giúp anh."
Thân thể Hà Cố cứng đờ.
Tống Cư Hàn chưa từng dịu dàng đối với anh như vậy? Đây quả thực khiến người ta xấu hổ.
"Tôi thường xuyên nghĩ..." Tống Cư Hàn vừa bóp vừa nói, "Mấy ngày anh ở trong trại tạm giam đó, anh nghĩ cái gì, khi anh đáp ứng nhận tội thay tôi, anh lại đang nghĩ cái gì."
Hà Cố trầm mặc.
"Hà Cố, anh cảm thấy tôi đối tốt với anh không?"
Hà Cố ngây ngẩn nói:"Tốt."
"Đừng giả bộ nữa, tôi biết trong lòng anh oán giận tôi, con người anh chính là như vậy, muốn cái gì, thà nhịn đến mức hộc máu cũng không chịu nói ra. Anh không nói, sao tôi biết anh buồn, sao tôi biết anh muốn gì."
Hà Cố nhẹ nhàng cắn chặt đôi môi run rẩy.
Tống Cư Hàn vùi mặt trong hõm cổ Hà Cố, thanh âm lười nhác mà mềm mại, thực sự là đang làm nũng, "Nhiều năm như vậy, tôi gặp biết bao người, nhưng chỉ có anh đối với tôi là thật lòng, chỉ có anh không tính toán tôi cái gì. Lần này chúng ta bên nhau thật vui vẻ, những thứ trước đây tôi chưa cho anh, hiện tại tôi sẽ bồi thường. Thế nên trái tim anh, đôi mắt anh, cũng chỉ có thể đặt trên người tôi mà thôi."
Hà Cố muốn biện giải hai câu, rồi lại không biết nên nói cái gì, sau nhiều lần ý thức được tính cách và cách nhìn giữa anh và Tống Cư Hàn có khác biệt lớn, mà Tống Cư Hàn chỉ có hứng thú với anh lúc lên giường, anh liền từ bỏ việc tâm sự
Hiện giờ mặc dù muốn nói, cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Hiểu nhau không phải chuyện một sớm một chiều, giống như đường ống bị tắc, cũng không thể ngay lập tức khai thông, anh nói quá ít, muốn nói quá nhiều, không chỉ là vấn đề tính cách, mà là trước đây cho dù anh nói, Tống Cư Hàn cũng lười nghe.
Hiện giờ...Tống Cư Hàn nói cái gì thì chính là cái đó đi, đúng với sai, căn bản không quan trọng.
Phục vụ khách sạn mang lên hai suất bữa sáng, Tống Cư Hàn kéo Hà Cố dậy, cười nhéo mũi anh, "Bảo bối, có muốn anh đút cho cưng không?"
"Không cần." Gò má Hà Cố có chút nóng lên, thời điểm Tống Cư Hàn muốn đối tốt với người ta, quả thực chẳng ai sánh bằng, căn quả không thể làm lơ.
Tống Cư Hàn đem bữa sáng bày lên bàn, bước đến bên giường định bế Hà Cố, Hà Cố vội vàng đứng dậy, kết quả hai chân mềm nhũn, thân thể đột nhiên trượt xuống dưới.
Tống Cư Hàn ôm lấy eo anh, ái muội cười không ngừng:"Cái này không thể trách tôi a." Hắn dán sát vào tai Hà Cố, nhỏ giọng nói, "Trách anh cứ cắn chặt tôi không chịu buông."
Hà Cố ho nhẹ một tiếng, miễn cưỡng đứng vững, đẩy Tống Cư Hàn, bước từng bước tới bên bàn.
Cơn đau và trướng kia thật sự khiến người ta xấu hổ.
Tâm tình Tống Cư Hàn cực kỳ tốt, còn gắp thức ăn cho Hà Cố, Hà Cố quả thật đói bụng, vùi đầu ăn.
Ăn được một nửa, điện thoại Tống Cư Hàn vang lên, hắn nhìn màn hình, lông mày nhíu chặt, không tình nguyện nhận điện thoại:"Alo?"
Hà Cố nghe không rõ trong điện thoại nói gì, nhưng có thể nghe ra thanh âm Tống Hà.
"Chẳng lẽ bố muốn nhốt con trong nhà mãi? Con ra ngoài giải sầu thì sao." Khẩu khí Tống Cư Hàn khá hung hăng.
"Ở nhà làm gì? Cũng không có thông báo, hiện tại con còn rảnh hơn chó."
"Nhận ra thì sao, có thể ăn được con à?" Tống Cư Hàn cúp điện thoại, trực tiếp tắt máy, ném qua một bên.
Hà Cố nhìn hắn.
Tống Cư Hàn hít sâu một hơi:"Ăn cơm."
Hà Cố ngẫm nghĩ, hỏi:"Bên đó thế nào rồi?"
" Có thể thế nào, tất cả công việc đều ngừng, bồi thường không ít tiền."
Tống Cư Hàn nói nhẹ nhàng chẳng hề để ý, nhưng thất bại khi ngã từ trên cao xuống khẳng định rất khó chịu, nhất là đối với người có cuộc đời quá thuận lợi như Tống Cư Hàn.
"Cậu bị cấm hoạt động không?"
Tống Cư Hàn bực bội cào cào tóc:"Cũng coi như bị đi, dù sao thì sự việc gây chấn động khá lớn, hơn nữa quốc gia hiện tại đang bắt để làm gương, bọn tôi vừa hay đụng phải họng súng. Tên của tôi không bị ghi vào danh sách đen, nhưng A Sinh bọn họ đều là người của tôi, bố mẹ tôi bảo tôi tạm thời dừng hoạt động, mấy tháng này đều sẽ không có hoạt động công khai gì."
"Bọn A Sinh bị phán quyết chưa?"
"Sắp rồi, ít nhất bóc lịch nửa năm, lúc ra căn bản vô dụng rồi, nhiều nhất chỉ làm sau cánh gà, nhưng bố tôi không muốn dùng hắn ta nữa. Tôi nói hắn nhiều lần đừng đụng vào thứ đó, hắn không nghe, hiện tại bị vợ mình hãm hại, còn liên lụy đến nhiều người như vậy, mẹ nó chứ." Tống Cư Hàn càng nói càng bực, bàn tay nắm chặt thành quyền.
Hà Cố cũng không biết an ủi Tống Cư Hàn như thế nào, bởi vì chính anh cũng là người bị hại, nhưng trách cứ Hàn Sinh cũng chẳng có tác dụng gì, pháp luật sẽ trừng phạt gã.
Tống Cư Hàn nhìn về phía Hà Cố, thấp giọng nói:"Tôi không nên dẫn bọn họ đến chỗ anh."
Hà Cố thở dài:"Tôi thật sự không hiểu, lúc đó tại sao cậu đưa bọn họ đến chỗ tôi?"
Tống Cư Hàn cúi đầu, có chút chột dạ nói:"Ai bảo anh quãng thời gian đó không để ý tới tôi, tôi liền nghĩ, nếu mang nhiều người tới chỗ anh, anh sẽ phải nể mặt tôi."
Hà Cố quả thực dở khóc dở cười.
Tống Cư Hàn nhớ tới gì đó:"Căn phòng ấy, tại sao anh không sang tên?"
Hà Cố trầm mặc một chút:"Không cần thiết."
"Cái gì gọi là không cần thiết?"
"Dù sao đều để ở."
Tống Cư Hàn hơi không vui:"Chỗ đó không thể ở nữa, tôi cho anh căn phòng ở trung tâm thành phố, bây giờ sắp sửa xong rồi, sau khi trở về..."
"Không cần nữa." Hà Cố ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt trấn tĩnh, "Tôi đã từ chức ở Nam Sang rồi, định chuyển về căn phòng bố mẹ để lại."
Tống Cư Hàn nhíu mày:"Căn phòng đó bao năm rồi? Còn nhiều tuổi hơn anh đi."
"Tôi đã sửa chữa lại."
"Trước kia hình như tôi từng qua đó tìm anh một lần? Vừa nhỏ vừa nát, xung quanh toàn là khu dân cư, ngư long hỗn tạp, anh đến chỗ đó ở làm gì, nếu anh không thích ở trong thành phố, tôi mua một biệt thự ngoại thành cho anh."
"Cư Hàn." Hà Cố nghiêm túc nhìn hắn, "Phòng, xe, những thứ này đối với tôi mà nói đều không quan trọng, tôi cảm thấy không thoải mái, tôi vẫn luôn cảm thấy không thoải mái, chỉ là trước kia sợ cậu không vui, cho nên không nói mà thôi."
Tống Cư Hàn lộ ra biểu tình khó hiểu, "Hà Cố, anh sắp 30 rồi, về phần chơi tình yêu thuần khiết cái gì đó sao, huống hồ những thứ này tính là cái gì, Tống cư Hàn tôi trước giờ không bạc đãi người mình, anh cũng đừng quá xem trọng vấn đề này được không?"
Hà Cố bình tĩnh nói:"Tôi cũng là đàn ông, huống hồ tôi không cần ai nuôi, cậu có thể hiểu hay không thì chuyện cũng đã rồi, tôi sẽ không ở phòng của cậu nữa."
"Sao anh lại cố chấp như thế?"
Hà Cố nói tiếp:"Xe của cậu tôi dọn rồi, dù sao thì trừ hao đi cũng bán không được mấy tiền, chắc chắn cậu cũng sẽ không dùng, đừng lãng phí."
Tống Cư Hàn tức giận:"Ai để ý một chiếc xe, anh làm gì tính toán rạch ròi với tôi như vậy!" Tuy rằng Hà Cố làm hòa với hắn rồi, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy giữa hai người thiếu mất thứ gì đó, không, nên nói là, thiếu rất nhiều thứ. Hà Cố so với trước kia, còn im lặng hơn, hiền lành hơn, trử bỏ lúc lên giường, thường ngày không nhìn thẳng vào hắn, khiến hắn không biết nên làm thế nào, nhưng hễ hắn chất vấn một câu, Hà Cố nhất định sẽ dùng ngôn ngữ, ánh mắt, động tác và tất cả phương thức biểu đạt, nói cho hắn biết "không có gì."
Không có gì? Mẹ nó cứ không có gì!
Thứ hắn muốn không phải một Hà Cố thế này, mà là người trước kia, một Hà Cố chỉ biết mỗi hắn, săn sóc ôn nhu, nhưng hắn càng muốn, dường như càng khó nắm chắc, rõ ràng kết hợp vô số lần, rõ ràng giơ tay là có thể chạm tới, nhưng hắn vẫn cảm thấy, Hà Cố đang dần rời xa hắn, từng chút từng chút một, kiên định rời xa hắn.
Cảm giác vô lực này làm cho hắn vô cùng phẫn nộ.
Hà Cố cúi đầu uống một ngụm canh, thản nhiên nói:"Vẫn là tính toán rõ ràng tốt hơn."
Tống Cư Hàn quăng đũa:"Anh rốt cuộc có ý gì? Muốn phân rõ giới hạn với tôi sao?"
Hà Cố trầm mặc một lúc:"Cậu nói phải nghiêm túc ở bên nhau, đúng không?"
"Đương nhiên."
"Như vậy cúng ta bắt đầu bình đẳng."
Tống Cư Hàn trào phúng nói:"Tôi cho anh chỗ ở tốt một chút sao lại không bình đẳng? Suy nghĩ này của anh cổ hủ muốn chết."
"Chắc là thế." Hà Cố cũng không bực
Tống Cư Hàn lại cảm nhận được cảm giác đấm lên bông, hoàn toàn không có tác dụng, khiến lòng người nghẹn đến lợi hại. Hắn cắn răng nhìn Hà Cố, thật muốn cắn người.
Hà Cố nói:" Ăn cơm đi, thức ăn sắp lạnh rồi."
Tống Cư Hàn trợn mắt:"Không ăn nữa." Nói xong liền ngồi trên sô pha chơi game trong điện thoại.
Hà Cố nhìn bóng lưng tràn đầy hàn khí của Tống Cư Hàn, do dự một lúc, vẫn là đi qua, vuốt nhẹ lưng hắn:"Đến ăn cơm đi."
Tống Cư Hàn ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt vừa giận lại ủy khuất:"Tôi là vì tốt cho anh, sao anh không biết phân biệt thế chứ?"
"Tôi biết."
"Anh biết cái rắm, anh chính là muốn đối đầu với tôi."
"Tôi không có ý đó, ăn cơm đi."
Tống Cư Hàn do dự một chút, vẫn là về bên bàn.
Hà Cố nhìn bộ dạng trẻ con của Tống Cư Hàn, có chút buồn cười.
Tống Cư Hàn xấu hổ nói:"Anh cười cái gì? Anh đút tôi ăn."
Hà Cố gắp một miếng trứng rán, đưa tới bên miệng hắn.
Tống Cư Hàn mở miệng ăn.
Sau khi đút vài miếng, tâm trạng Tống Cư Hàn tốt lên nhiều.
Tống Cư Hàn chính là tính cách thế này, tức nhanh, nhưng cũng hết nhanh.
Hà Cố thường cảm thấy, Tống Cư Hàn là một đứa trẻ ngoài lớn trong không lớn, có những đứa trẻ mang theo sự tàn nhẫn ngây thơ đặc biệt, cho dù tổn thương người khác, cũng không biết, không để ý, không kiêng dè.
Hai người ở Thượng Hải 5 ngày, khi Hà Cố đi đến chỗ mẹ và em gái, Tống Cư Hàn liền ở trong khách sạn, còn điên cuồng gửi tin nhắn giục anh trở về.
Quãng thời gian mấy ngày này quả thực rất ấm áp ngọt ngào. Tống Cư Hàn thực sự ra sức thể hiện sự dịu dàng lãng mạn của mình, Hà Cố lúc này mới biết, Tống Cư Hàn ngoại trừ sẽ không thổ lộ tình cảm, kỹ năng yêu đương rất mạnh, lúc đầu khi hai người mới quen biết, Tống Cư Hàn cũng không phải chỉ với dăm ba câu liền có thể chọc anh cả đêm ngủ không được sao? Qua nhiều năm, anh một lần nữa cảm nhận được mị lực không gì cản nổi của Tống Cư Hàn.
Chỉ là lần này anh không còn choáng váng nữa, anh tỉnh táo hưởng thụ, hưởng thụ ấm áp của Tống Cư Hàn, anh cảm thấy như vậy rất vui vẻ, thứ anh chờ mong khát vọng lâu như vậy, thật sự rất tốt rất tốt.
Cho dù anh đã không còn liều mạng muốn như thế rồi.
Tác giả :
Thủy Thiên Thừa