Nhất Tiếu Thiên Hạ Túy
Chương 8
Giữa u thất tĩnh lặng, Long Tiên Hương thoang thoảng, từng làn khói mỏng vấn vít lấy nhau, phảng phất tựa như yêu chi (vòng eo) thướt tha của tuyệt thế vũ giả.
Bên trong căn phòng trống trải trừ bỏ chiếc bàn đặt lư hương, chỉ có chiếc giường phủ sa trướng; sa trướng theo gió nhẹ nhàng bay như những đợt sóng lăn tăn, mơ hồ có thể thấy một người thiên hạ vô song bên trong trướng.
Theo tiếng vang rất nhỏ, cửa phòng bị khinh thủ khinh cước đẩy ra, một cẩm y thiếu niên ước chừng mười sáu mười bảy tuổi bước vào trong phòng.
Tận lực phóng khinh cước bộ, thiếu niên đến gần chiếc giường khắc hoa. Dự định vươn tay nhấc sa trướng lên, rồi lại nửa đường dừng lại, một chốc do dự, cứ đưa tay ra rồi lại rút tay về, cuối cùng thiếu niên rốt cục cắn môi dưới, dùng đầu ngón tay run rẩy đẩy thùy sa ra.
Người ở bên trong nhắm mắt, vẻ mặt an tường, khóe môi còn mang theo mỉm cười; dung nhan đủ để khiến người trong thiên hạ khuynh tình, làm cho thiếu niên cứ như vậy ngơ ngẩn đứng ở bên giường, quên mất thời gian.
Sau một lúc lâu, hắn mới chậm rãi cầm cánh tay phải quấn đầy băng gạc của người nằm trên giường, đem nó áp lên gò má của mình, nhắm mắt lại tinh tế cọ xát. Như vậy không biết qua bao lâu, thiếu niên chậm rãi mở to mắt, vươn ngón trỏ tay trái nhẹ nhàng đặt bên môi người ở trên giường, sau đó từ trái qua phải nhẹ nhàng mơn trớn đôi thần cánh hoa có chút trắng nhạt của hắn.
“...... Ân...... Địch Trần......”
Người trên giường, tựa hồ nhớ tới cái gì đó, mỉm cười phát ra những lời vô nghĩa mơ hồ, thân mình thoáng giật giật, mỉm cười thật sâu lại nặng nề ngủ.
Nhưng một tiếng này lại khiến thân mình thiếu niên chấn động, cẩm y trên người không gió lại tự động, tung bay.
Cắn chặt răng, thiếu niên sắc mặt xanh mét, cúi người muốn hướng tới phiến môi mềm mại kia, lại...... Bị một tiếng gọi khẽ buộc phải ngừng lại.
“Tuyết Chước, ngươi đang làm cái gì?”
————————————-
Hiện tại không có gì có thể hình dung tâm tình của Mộ Dung Địch Trần.
Vội vàng, bức thiết, sốt ruột, lòng nóng như lửa đốt, tâm như hỏa thiêu...... Cũng không đủ để miêu tả những suy nghĩ rối loạn trong lòng y lúc này.
Bất quá, kỳ thật lúc này y cái gì cũng không thể ý đến, y chỉ cảm thấy, tâm mình như thiếu mất một nửa, thân thể của mình thiếu đi một nửa, bên cạnh mình hoàn toàn trống rỗng, trong đầu trống rỗng, ngay cả tâm cũng trống rỗng. Cái gì cũng không biết, cái gì cũng nghĩ không ra, chỉ biết là phải đi nhanh hơn...... Rời đi.
Đúng, chính là rời đi.
Mộ Dung Địch Trần không có xông loạn ra chung quanh, cũng không có loạn xạ tìm kiếm tung tích Kỷ Ngộ Ngôn, y lúc này hết thảy đều dựa vào bản năng chi phối, mà quyết định bản năng hiện tại của y đưa ra, chính là rời đi.
Không có cách nào khác, cũng không có lựa chọn khác.
Chiếu y hiện tại, thân thể cùng võ công đều không có năng lực cứu Kỷ Ngộ Ngôn thoát ra, chỉ dựa vào công phu Mai Linh Sa kia một tay thổi khí giải huyệt, đã thấy mình thật sự kém hắn quá xa; hơn nữa đối với địa hình ma cung cũng không quen thuộc, cho nên y chỉ có thể...... Rời đi.
Rời đi là vì để ra ngoài, rời đi là vì để học kinh thế võ công, rời đi là vì tập kết lực lượng, rời đi là vì cứu Ngộ Ngôn trở về, cứu người y âu yếm.
Một bước rời đi này không biết đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, một bước rời đi đã ly khai người y muốn bảo hộ, bước rời đi này, không biết khi nào thì có thể gặp lại lần nữa.
Nhưng y không còn con đường nào khác để đi.
Có lẽ chờ y luyện thành công phu, thì người y muốn tìm để cùng nhau rời khỏi ma cung, có lẽ đã đi đến cảnh thiên (lên trời) rồi, có thể là một hai năm sau, thậm chí mười mấy năm sau; có lẽ đợi đến khi đó, Ngộ Ngôn thật sự giống như Mai Linh Sa đã nói, không còn là Kỷ Ngộ Ngôn của ngày xưa; có lẽ bọn họ cũng sẽ không còn là chính mình nữa.
Nhưng tới lúc đó, mình là ‘sẽ’ trở lại, hay là ‘phải’ trở lại.
Bởi vì, nửa linh hồn của y vẫn ở nơi này.
Nếu không có Kỷ Ngộ Ngôn, sẽ không có Mộ Dung Địch Trần; nếu hắn biến mất, mình cũng sẽ không còn tồn tại nữa.
Cho nên, Mộ Dung Địch Trần không hề sợ hãi, vô luận ở nơi nào, Ngộ Ngôn đều ở trong lòng mình; mà mình, đã ở bên cạnh Ngộ Ngôn.
Chuyện y phải làm, cũng chỉ là bắt lấy tất cả thời gian, dùng hết hết thảy biện pháp cứu Kỷ Ngộ Ngôn ra mà thôi; y không lo lắng, y biết Ngộ Ngôn sẽ không thay đổi.
Tại một khắc cuối cùng trước khi chia lìa, y vẫn nắm chắc cảm tình lẫn nhau, bên trong sự hỗn loạn, y chỉ thấy bên trong đôi mắt sáng ngời kia đong đầy tình yêu ôn nhu như nước.
Thời điểm y xoay người rời đi, một giọt nước ấm áp theo gió bay tới, nhẹ nhàng rơi xuống trên tay, đó là nước mắt của Ngộ Ngôn, đó là tình yêu hắn không có biện pháp nói ra.
Chúng ta là lưỡng tình tương duyệt*, chúng ta là tương ái.
(*Trong bản gốc ghi là ‘ái khán bỉ tỷ’ QT: yêu lẫn nhau, nghĩa cũng ko sai biệt lắm so với lưỡng tình tương duyệt nên N thay thế luôn vì thấy lttd nghe hay hơn, mong các bạn ko phiền ^^)
Mộ Dung Địch Trần yên lặng nhớ kỹ, trong sự chia lìa đã tìm được chân tâm bất biến.
Vệ Lưu Sương chỉ biết đi theo đứa con của mình một đường chạy như điên, sau đó dần dần phát giác có điều không thích hợp, hướng y đi không phải là phương hướng xuất cung Mai Linh Sa chỉ cho bọn họ? Y nói phải cứu hài tử Ngộ Ngôn kia, nhưng tại sao lại không thấy y có hành động gì?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Vệ Lưu Sương cái gì cũng không có hỏi, bởi vì chỉ cần nàng hơi thả khí một chút, liền không thể theo kịp Mộ Dung Địch Trần.
Kỳ thật trách không được nàng nghĩ như vậy, trừ bỏ Kỷ Ngộ Ngôn ra thì người ngoài đều sẽ nghĩ như vậy, dù sao, thiên hạ rộng lớn, người có thể tiếp xúc có thể hiểu được Mộ Dung Địch Trần, cũng chỉ có một mình Kỷ Ngộ Ngôn.
Cứ như vậy một đường vội vàng chạy đi, không lâu, Mộ Dung Địch Trần cùng Vệ Lưu Sương đã thấy được Văn Tĩnh Khuynh đã chờ vài ngày ở bên đường.
“Mộ Dung phu nhân, Địch Trần......” Văn Tĩnh Khuynh kêu câu đầu tiên lại không biết phải nói tiếp như thế nào, trong lúc nhất thời có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nói gì mới tốt.
Mộ Dung Địch Trần mắt lạnh nhìn hắn, cũng không dừng lại, vẫn thi triển khinh công tiếp tục hướng ra phía ngoài; Văn Tĩnh Khuynh sửng sốt một lát, lập tức theo sau nói: “Ta đến dẫn đường cho các ngươi.”
Trong lòng Văn Tĩnh Khuynh có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói ra để giải thích, nhưng nhìn thấy đệ tử khi xưa của mình, Mộ Dung nhị thiếu gia hiện giờ lại bị chính mình hại thảm, thật sự là không mở miệng được; lại càng không biết xấu hổ nhìn người nguyên bản cùng thế hệ với mình, hiện tại lại thành nhạc mẫu Vệ Lưu Sương.
Vì thế cứ như vậy, ba người ai cũng không nói lời nào, Văn Tĩnh Khuynh đi theo bọn họ chỉ đường, tự nhiên cũng thấy được vết máu càng ngày càng thâm trên người Mộ Dung Địch Trần, khuôn mặt thư sinh nhu nhuyễn lại một lẫn nữa hấp tấp hẳn lên, huống hồ cảm tình mười mấy năm ở chung tích lũy cũng không thể nói biến liền biến, cho dù phải trung với cung chủ, nhưng trận tai họa này giáng xuống Mộ Dung gia ít nhất có một nửa là trách nhiệm của hắn, lương tâm tự nhiên sẽ cảm thấy bất an, cảm thấy thực có lỗi với bọn họ.
Mộ Dung Địch Trần cùng Văn Tĩnh Khuynh trong lòng đều có suy nghĩ riêng, khả Vệ Lưu Sương lại dần dần nhịn không được nữa.
Nói như thế nào đi nữa thì Mộ Dung Linh Nhiên cũng là nữ nhi của nàng, thiên hạ nào có mẫu thân không thương gài tử của mình? Huống chi nữ nhi lại là tiểu miên áo bên cạnh mẫu thân, Linh Nhiên hiển nhiên là một tri kỉ thực sự, lần này tuy rằng phạm phải sai lầm lớn, lại dây dưa với kẻ phạm sai, nhưng nếu kêu Vệ Lưu Sương hoàn toàn không quản không lo lắng, nàng khẳng định là không làm được.
Nghĩ như vậy, Mộ Dung phu nhân lời đã ra khỏi cửa miệng, “Linh Nhiên thế nào?”
Nàng thần sắc không tốt, nhưng làm sao cũng không dấu được lo lắng.
Văn Tĩnh Khuynh chợt nghe nàng hỏi, nhất thời có chút phản ứng không kịp, thật lâu sau, mới nghiêm nghị nói: “Nàng vẫn không biết......”
Bốn chữ này cũng chính là thiên ngôn vạn ngữ.
————————————-
Không biết gì cả?
Không biết thân phận Văn Tĩnh Khuynh, không biết tình huống hiện tại ở Mộ Dung gia, không biết Mộ Dung Địch Trần cùng Kỷ Ngộ Ngôn đã chia lìa, không biết ái nhân của mình đã bắt mẫu thân của mình, không biết chính mình bị lợi dụng, không biết chính mình đã trở thành công cụ trợ giúp Thập Nguyệt Cung điều khai lực lượng của Mộ Dung sơn trang.
Nói xong câu này, Văn Tĩnh Khuynh cũng không biết phải làm sao để nói tiếp, Vệ Lưu Sương ở trong lòng cẩn thận suy nghĩ cũng không biết nên nói câu gì mới tốt, nên mắng hắn, chỉ trích hắn bắt cóc nữ nhi, lừa hài tử của mình, hay là...... Đủ loại ý niệm trong đầu, Văn Tĩnh Khuynh dù có chết một vạn lần cũng không đủ. Nhưng hiện tại thì dù chỉ một chuyện cũng không làm được, mọi người đành phải ngậm miệng không nói chuyện.
Trong lúc trầm mặc lại không biết đã đi rất xa rồi. Vệ Lưu Sương chỉ biết là Văn Tĩnh Khuynh mang theo bọn họ bảy rẽ tám quẹo, rồi lại che mắt bọn họ nâng lên kiệu, không biết đi bao lâu, chờ thời điểm bọn hắn hạ kiệu thì đã tới một mảnh đất cỏ mọc xanh rì, cách Mộ Dung sơn trang cũng không xa, nhưng cũng không để cho người ở Mộ Dung gia phát hiện.
Lúc nàng đến thì bị điểm huyệt đạo, cho nên đối với những chuyện lúc trước không hề nhớ, nhưng Mộ Dung Địch Trần lại biết đường bọn họ ra không giống với đường lúc đi vào, hơn nữa ngồi trong kiệu khiến cho người ta phân không rõ phương hướng, xem ra ma cung làm việc quả nhiên là cẩn thận.
Tới lúc này, Mộ Dung Địch Trần lại đột nhiên mở miệng nói chuyện, y nói: “Đối xử tốt với Linh Nhiên.”
Dẫn tới ánh mắt Văn Tĩnh Khuynh nhìn y đã có cảm kích không thể giấu, nguyên lai người tin tưởng vào tình cảm của mình đối với Linh Nhiên, lại là đứa nhỏ bình thường mình vẫn nghĩ là lãnh tâm lãnh tình.
Văn Tĩnh Khuynh trong mắt nhất thời chua xót.
Phải biết rằng hắn cùng với Mộ Dung Linh Nhiên là chân tâm tương hứa, tuy rằng đã có tính kế bên trong, nhưng yêu vẫn là yêu. Lại nghĩ đến lúc Linh Nhiên biết mình lừa gạt nàng, không biết có thể tha thứ cho mình hay không...... Trong lúc nhất thời thật sự lệ đã tuôn rơi.
Nhưng Văn Tĩnh Khuynh dù sao cũng là Văn Tĩnh Khuynh, hắn vẫn là ráng cầm nước mắt, xoay người mang theo thủ hạ rời đi.
Không hề quay đầu nhìn bọn người Văn Tĩnh Khuynh rời đi, Mộ Dung Địch Trần kéo mẫu thân tiếp tục chạy như bay, không lâu liền thấy được đại môn của Mộ Dung sơn trang, một khắc vừa bước chân vào Mộ Dung sơn trang lập tức té xỉu bất tỉnh nhân sự.
————————————-
Cẩm y thiếu niên, cũng là Lệ Tuyết Chước, vừa nghe thấy thanh âm này, giống như là bị một cây châm hung hăng đâm vào. Chờ hắn quay đầu lại … Nhìn thấy, đúng là sư phụ của hắn, cũng là cung chủ Thập Nguyệt Cung — Mai Linh Sa.
Mai Linh Sa lửng thững tiến vào, trên mặt không có khó chịu cũng không có tức giận, mà chỉ nhìn thấy nhị đệ tử của mình nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Bất quá Lệ Tuyết Chước hiển nhiên không có tiêu sái như hắn, hắn sợ hãi nhìn sư phụ của mình, qua một hồi lâu mới thử kêu lên: “Sư phụ......”
Mai Linh Sa lắc đầu, trong lòng biết đệ tử này của mình làm việc tuy rằng âm ngoan lưu loát, nhưng ở rất nhiều phương diện vẫn chỉ là một tiểu hài tử, cũng không trách được hắn, chỉ nói: “Ngươi trước đi ra ngoài đi, vi sư muốn một mình ở cùng Kỷ Ngộ Ngôn trong chốc lát.”
Từ “Một mình” vừa nói ra, sắc mặt Lệ Tuyết Chước lập tức trắng bệch.
Hắn biết sư phụ của mình thích nam phong, hiện giờ Kỷ Ngộ Ngôn lại không hề phòng bị nằm ngủ trên giường như vậy, chính mình làm sao không thể đoán được hắn muốn làm gì, trong lòng gấp đến độ không biết phải làm thế nào mới tốt, nhưng đối với vị sư phụ ân đồng tái tạo (có ân tái sinh) này, hắn như thế nào cũng không thể làm trái được.
Vì thế lại kêu một tiếng “Sư phụ”, trong giọng nói tràn đầy ý khẩn cầu, chỉ mong hắn có thể buông tha Kỷ Ngộ Ngôn, nhưng Mai Linh Sa sao lại nghe lời hắn?
Con liếc mắt một cái ý bảo Lệ Tuyết Chước cúi đầu im lặng đi ra ngoài, thấy lúc hắn đi ra ngoài thất tha thất thểu, nhất định là đi tìm chỗ khóc lóc rồi.
Mai Linh Sa đến cũng không nhiều lời, chỉ nhìn theo hắn ra cửa, sau đó lập tức đóng cửa lại, lúc này mới cất bước tới bên cạnh giường Kỷ Ngộ Ngôn, vén sa trướng ngồi xuống, nương theo ánh sáng chạng vạng của hoàn hôn nhìn kỹ mặt y*.
(Khi Địch Trần cùng Ngộ Ngôn đồng xuất hiện thì Địch Trần sẽ xưng y, còn Ngộ Ngôn sẽ xưng hắn. Còn khi chỉ có 1 mình Ngộ Ngôn cùng với người khak thì sẽ để là y.)
Thật đúng là xinh đẹp vô song! Tế tiều chi hạ* Mai Linh Sa cũng nhịn không được cảm khái.
(*Nguyệt bó tay không biết làm chỗ này như thế nào. Mong các bạn giúp đỡ a~)
Người này thật sự giống như thiên tiên trên trời, nhưng hôm nay lại chân chân thực thực ở ngay trước mắt mình.
Giống như, giống như sư huynh của mình, cũng xinh đẹp như vậy, cũng là thần thái khiến cho người ta khắc sâu như vậy.
Vừa rồi y té xỉu, đại khái là rất không muốn cùng với nhị công tử của Mộ Dung gia kia tách ra! Đúng rồi, sư huynh cũng là si tình như vậy.
Nhẹ nhàng hít vào mùi hương có thể nhàn nhạt, Mai Linh Sa kiềm chế không được cúi đầu làm động tác vừa nãy Lệ Tuyết Chước vẫn chưa hoàn thành xong.
Mai Linh Sa đem hai tay giữ lấy Ngộ Ngôn vào giữa, chậm rãi cúi thấp người, nhưng nửa đường lại gặp trở ngại.
Một đầu ngón tay trắng như tuyết đặt ngay trước mặt hắn, dừng một lát, sau đó trái phải lắc lắc.
“Không thể nga.” Người trên giường cười rộ lên, mở to mắt, lại lắc lắc ngón trỏ với hắn, “Ta tựa hồ không thể nha.”
Nụ cười này của Kỷ Ngộ Ngôn tựa như đã không còn vướn bận đoạn thương tình vừa nãy, như xuân phong làm say lòng người.
Thấy y tỉnh, Mai Linh Sa cũng không xấu hổ, con nghiêng đầu nhìn y nói: “Thật không? Nhưng nếu ta cưỡng ép thì sao?”
Tươi cười không thay đổi, Kỷ Ngộ Ngôn thoát khỏi cánh tay Mai Linh Sa đang đặt bên cạnh y, xốc chăn lên, bước xuống giường đứng dậy.
Mai Linh Sa cũng không ngăn cản, chỉ nhìn theo động tác của y, trong ánh mắt lộ vẻ si mê.
Kỷ Ngộ Ngôn hiện tại trên người chỉ khoát độc một bộ nguyệt sắc đơn y mỏng manh, tuy rằng vật liệu may mặc cùng hình thức đều rất bình thường, nhưng y mặc vào thì lại có loại hiệu quả làm cho người ta phun máu mũi. Hơn nữa gió ngoài cửa sổ thổi vào thỉnh thoảng lại làm lay động vạt áo buông lỏng, khuôn ngược trắng như tuyết phập phồng, bóng nắng thản nhiên hiện lên xương quai xanh cũng đồng thời như ẩn như hiện, thật sự là có thể dẫn người mộng xuân vô hạn.
Mai Linh Sa cũng là người, tuy rằng bề ngoài của hắn thoạt nhìn khá nhỏ, nhưng dù sao cũng là nam nhân chân chính, thấy cảnh đẹp như vậy cũng không khỏi có chút kích động.
Kỷ Ngộ Ngôn lại tựa hồ không hề phát hiện, y chỉ tiếp tục hướng Mai Linh Sa cười yếu ớt nói: “Cung chủ, nếu ngươi muốn ta, ta tự nhiên không thể cự tuyệt, bất quá...... Ta tựa hồ không phải người ngươi chân chính muốn.”
Chợt nghe thấy lời này, thần trí Mai Linh Sa lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn Kỷ Ngộ Ngôn cũng tràn ngập đề phòng.
“Cung chủ nhìn ta như vậy, phải chăng là đang nghĩ đến một người khác. Hà tất lại như vậy? Nếu thật sự làm như vậy, không khỏi rất không công bình với người đã khuất sao. Nguyên lai cung chủ muốn tìm một người khác thay thế vị trí của hắn a......” Kỷ Ngộ Ngôn vừa nói vừa cẩn thận theo dõi động tĩnh của Mai Linh Sa, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt của hắn dần dần thống khổ, tựa hồ đang nghĩ tới cái gì đó
Bất quá thống khổ này cũng chỉ là giây lát lướt qua, ngay cả Kỷ Ngộ Ngôn cũng muốn hoài nghi chính mình có phải nhìn lầm rồi hay không, bất quá điều này với y là đủ rồi.
Mình đã thắng.
Kỷ Ngộ Ngôn thầm nghĩ.
Từ lúc Mai Linh Sa nhận định mình chính là “Nghiệt”, Kỷ Ngộ Ngôn lập tức nhìn ra manh mối; mà hiện tại, y cũng chỉ còn cách đặt cược vào sự tồn tại của người kia trong lòng Mai Linh Sa, xem ra vị Thập Nguyệt Cung chủ này trong lòng vẫn là tình đa vu dục (tình nhiều hơn dục vọng).
“Cung chủ, ta với hắn thật sự giống nhau sao?” Kỷ Ngộ Ngôn lại chêm thêm một câu, làm dấy lên hồi ức vô hạn của Mai Linh Sa.
Không, không, kỳ thật bộ dạng của sư huynh cùng Kỷ Ngộ Ngôn tuyệt không giống nhau, nhưng mình lại tự ép buộc xem bọn họ là một, giống nhau chỉ là tuyệt thế mĩ nhan, giống nhau chỉ là tuyệt đại tao nhã, giống nhau chỉ là vẻ trấn định ương ngạnh bướng bỉnh, thần tình tự nhược......
Bất tri bất giác, Mai Linh Sa đã bị Kỷ Ngộ Ngôn dẫn đường tư tưởng, chờ hắn bừng tỉnh lại, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Lại nhìn ánh mắt đã ẩn hiện sát khí của Kỷ Ngộ Ngôn.
“Cung chủ, chúng ta giống sao?” Kỷ Ngộ Ngôn từng bước ép sát, Mai Linh Sa tại khắc này biết mình đã thua.
Dù không thể giết Kỷ Ngộ Ngôn, cũng không nguyện ý thương tổn y mảy may.
Bởi vì giống người mình yêu, cho nên không thể hạ thủ cũng không thể tổn thương y.
Bởi vì y không phải người mình yêu, cho nên cũng sẽ không chạm đến y.
Chỉ nói mấy câu vô cùng đơn giản, Kỷ Ngộ Ngôn đã có thể đem hắn – Thập Nguyệt Cung cung chủ, võ lâm hắc đạo chí tôn – trói tay trói chân.
“Vừa rồi ngươi thật sự đang ngủ sao?” Mai Linh Sa cười khổ nói.
Kỷ Ngộ Ngôn không đáp hỏi lại, “Cung chủ nói thử xem?”
Thật sự trừ bỏ cười khổ thì không còn biểu tình nào khác.
Xem ra Kỷ Ngộ Ngôn đã sớm tỉnh, chỉ chờ lúc mình ý loạn tình mê nhầm y thành sư huynh mới mở miệng thức tỉnh, thật là tâm cơ thâm trầm.
Lại nghĩ tới tin tức mười mấy năm Văn Tĩnh Khuynh báo lại cho mình — Kỷ Ngộ Ngôn, thư đồng của Mộ Dung gia nhị công tử, trời sanh tính ôn nhu am hiểu ý người, xinh đẹp mà dễ gần, cá tính thu liễm, tâm tư đơn thuần.
Mê sảng sao mà nói ra được những lời này? Trời sanh tính ôn nhu? Cá tính thu liễm?? Tâm tư đơn thuần???
Thật sự là gặp quỷ!
Giống như là không ở bên cạnh tiểu tử Mộ Dung Địch Trần kia, Kỷ Ngộ Ngôn này tựa như thay đổi thành một người khác, nói chuyện không nể mặt ai, lời nói ra đều khiến người khác không thể phản bác, từng lời đều rất thận trọng, một chút cũng không ngờ rằng so với cái tuổi này thì y lại có thể ứng đối không chút trúc trắc như vậy.
Y rời khỏi Mộ Dung Địch Trần, thật sự là rất giống với sư huynh của mình......
————————————-
Một ngày một đêm, Mộ Dung sơn trang đèn đuốc sáng trưng.
Nhị thiếu gia vừa mới trở về, trước mắt cũng là hài tử duy nhất của Mộ Dung gia, bạch đạo minh chủ tương lai, vẫn còn trong tình trạng hôn mê sâu.
Thiên viện nguyên bản yên lặng nay lại ồn ào tiếng người. Mộ Dung Địch Trần sắc mặt trắng bệch lúc này đang nằm trên giường của chính mình, trên người đã được thay y phục sạch sẽ, miệng vết thương cũng đã được xử lý, chỉ khác là hai mắt vẫn nhắm thật chặt, không hề có dấu hiện tỉnh lại.
Đại khái có khoảng bảy tám người vây quanh y.
Diệu thủ hồi xuân Giang Văn Cẩm tiếp tục theo dõi mạch đập bên tay trái y; thiên chỉ hoa đà Vân Trung Chuyển tiếp tục tham mạch bên tay phải y; diêm vương bất lưu Tần Tiểu Tây cùng hai phu thê thánh tâm Quan Âm Tô Vũ Nhi, phân nhau bắt mạch qua ngân tuyến buộc trên hai cổ tay của Mộ Dung Địch Trần, huyền ti bắt mạch; Mộ Dung Hưng Đức cùng Vệ Lưu Sương vẫn còn chút suy yếu lo lắng nhìn chăm chú. Cả phòng mọi người tiến tiến xuất xuất vội đến bất diệc nhạc hồ, so với số lần ra vào Thiên viện của mọi người trong mười mấy năm qua còn muốn nhiều hơn.
Ước chừng sau một nén nhan, Giang Văn Cẩm, Vân Trung Chuyển, Tần Tiểu Tây cùng Tô Vũ Nhi, thiên hạ tứ đại danh y đồng thời đứng dậy thẳng dậy, cùng nhau cười lớn.
Giang Văn Cẩm nói: “Ta điều âm.”
Vân Trung Chuyển nói: “Ta điều dương.”
Tần Tiểu Tây nói: “Ta y biểu.”
Tô Vũ Nhi nói: “Ta y lý.”
Bốn người đồng thời xuất thủ như điện cầm lấy bút, cấp tốc viết phương thuốc chính mình bốc lên trên giấy. Đợi sau khi viết xong, mấy người hợp thành một đôi, mọi người lại cười, lúc này mới đem bốn đơn thuốc đặt lên tay Mộ Dung Hưng Đức.
Vân Trung Chuyển lớn tuổi nhất so với bốn người đến gần phu phụ Mộ Dung nói: “Lệnh lang không có vấn đề gì quá lớn, chỉ là miệng vết thương trên người không được xử lý đúng lúc, lại mệt nhọc quá độ, thêm nữa là ưu phiền ứ động, trong lòng tích tụ, mới dẫn đến hôn mê bất tỉnh. Chỉ cần tâm tư phóng khoáng, thêm dược chúng ta bốc điều trị một hai tháng, tự nhiên sẽ không còn vấn đề.”
Mộ Dung Hưng Đức vội vàng tạ ơn mọi người, phân phó hạ nhân trước đưa vài vị thần y đến tiền thính nghỉ ngơi, vừa cầm đơn thuốc đi bốc dược, vừa tiễn mấy người bọn họ xuất môn, chợt nghe phu nhân của mình kinh hỉ nói: “Trần nhi, ngươi tỉnh?”
Ba bước vội vàng thành một bước đến đứng trước giường, nhìn thấy Mộ Dung Địch Trần đã mở mắt, Mộ Dung Hưng Đức lúc này mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Ngày đó bọn họ điều tra nơi Linh Nhiên cùng Văn Tĩnh Khuynh rơi xuống nhưng không có kết quả, thời điểm trở về thì trời cũng đã sáng, nhưng trăm triệu lần cũng không ngờ lại nhìn thấy một Mộ Dung sơn trang máu chảy thành sông.
Lúc ấy Mộ Dung Hưng Đức hai mắt đỏ bừng, trong đống thi thể phát cuồng tìm kiếm thê tử cùng hài tử của mình, mặc cho ai cũng ngăn không được, cuối cùng rốt cục nghe được tin tức, nói là Lệ Tuyết Chước cùng Văn Tĩnh Khuynh đã bắt Vệ Lưu Sương ba người bọn họ đi, lúc này hắn mới nhẹ nhõm thở ra một hơi. Đang nghĩ xem phải làm sao để cứu bọn họ, nhưng lại không nghĩ đến chạng vạng một ngày kia nghe thấy hạ nhân kinh hoàng báo lại, nói phu nhân cùng Nhị thiếu gia đã trở lại.
Tuy rằng kết quả cuối cùng là thân thể Vệ Lưu Sương có chút mệt nhọc, Mộ Dung Địch Trần bất tỉnh nhân sự, nhưng dù sao hai người đều còn sống, đối với Mộ Dung Hưng Đức mà nói điều này là đã đủ rồi.
Về phần Kỷ Ngộ Ngôn, mấy năm nay phát giác hắn tư chất nô độn, vậy sẽ không phải là “Thục”, “Nghiệt” như lời Không Giám đại sư nói; hơn nữa sau đó Vệ Lưu Sương lại nhắc tới tâm tư Địch Trần đối hắn không đồng nhất...... Hiện giờ hắn ở lại Thập Nguyệt Cung cũng không phải là chuyện xấu gì. Sau Vệ Lưu Sương lại nói một chút tin tức của Linh Nhiên, Mộ Dung Hưng Đức cũng chỉ là không kiềm được thở dài.
“Phụ thân......” Mộ Dung Địch Trần khàn khàn giọng gọi, làm cho Vệ Lưu Sương cảm thấy trong lòng tràn đầy chua xót, hài tử này cho tới bây giờ vẫn gọi bọn họ là “Phụ thân, mẫu thân”, ngay cả một câu “Cha, nương” cũng chưa từng gọi qua.
“Trần nhi, muốn cái gì ngươi cứ việc nói.” Mộ Dung Hưng Đức vội vàng bước tới.
“Nói cho...... Ta...... Thập Nguyệt Cung...... Muốn tìm...... Cái gì......” Mộ Dung Địch Trần nói xong, Mộ Dung Hưng Đức lại do dự, hắn đại khái đã đoán ra ma cung muốn làm cái gì, nhưng lời tiên đoán kia rốt cuộc có nên nói hay không đây?
Trầm mặc sau một lúc lâu, cùng thê tử trao đổi ánh mắt, Mộ Dung Hưng Đức rốt cục hạ quyết tâm, nói: “Chuyện này phải nói từ hai mươi năm trước......”
————————————-
Mai Linh Sa đắm chìm trong hồi ức của mình, không chút phát giác Kỷ Ngộ Ngôn đã dìu hắn đến bên giường ngồi xuống.
Nhìn thấy người đang chìm vào hồi ức, trên mặt Kỷ Ngộ Ngôn tràn đầy ôn nhu bình thản, nhãn thần tựa hắc ngọc làm cho người ta cảm thấy giống như đang ở trong mộng.
“Có cái gì muốn nói thì nói đi, ta sẽ ở đây hảo hảo nghe ngươi nói.” Y nhẹ nhàng lẳng lặng nói, thanh âm cũng nhẹ nhàng u uất, mông lung có thể khiến người ta thấy được ánh nắng hoàng hôn đang ngày càng đạm đi, mây khói mờ mịt rốt cuộc cũng không trở lại.
Giống như ma quỷ, Mai Linh Sa không tự chủ được mở miệng, kể ra cố sự đã bị che dấu –
“Tên của hắn, kêu Phượng Nhược Hề.
“Từ nhỏ ta đã ở chung với hắn, từ khi bắt đầu có tri giác liền không hề tách ra.
“Cũng bắt đầu từ lúc đó, trong mắt ta không còn chứa được ai khác. Kỳ thật chỉ cần là gặp qua hắn, trong mắt sẽ không còn dung được ai nữa ngoài hắn.
“Dáng người của hắn, dung mạo của hắn, tài tình của hắn, không phải một chữ 『 mĩ 』 là có thể hình dung được. Người cho dù xinh đẹp tới đâu, phong tư tao nhã tới đâu, tuyệt sắc khuynh thành tới đâu đi nữa, tới trước mặt hắn đều biến thành mị tục được người điêu tạc.
“Cho nên khi sư phụ tuyên bố hắn sẽ kế nhiệm chức vị cung chủ, ta một chút ý không vui cũng không có, ta là cao hứng từ tận đáy lòng, bởi vì trên thế giới này không ai có thể thích hợp với vị trí này hơn hắn, lòng ta cam tình nguyện phủ phục dưới chân hắn.
“Nhưng trong mắt hắn lại chưa từng có ta, vào thời điểm kia, ta vẫn rất thỏa mãn, bởi vì trong mắt hắn cũng không có bất luận kẻ nào khác.
“Mà ta là sư đệ của hắn, ta là người thân cận với hắn nhất, ta thậm chí có một lần đã nghĩ cứ như vậy cũng tốt rồi, bởi vì ta là nam tử, không thể cùng hắn gần gũi cũng không thể làm cho hắn thích ta, cả đời cứ như vậy ta cũng cam tâm tình nguyện.
“Nhưng điều ngươi không thể tưởng tượng được chính là, sau khi hắn trở thành Thập Nguyệt Cung chủ, thế nhưng lại đi yêu một người, một người nam nhân, một nam nhân gọi là danh môn chính phái......”
————————————-
Mộ Dung Hưng Đức hơi do dự một chút, nhưng vẫn tiếp tục nói, “Lệ Thiên Lương, cũng là phụ thân của Lệ Tuyết Chước, ta là vào lúc đó nhận thức hắn. Lại nói tiếp, nguyên nhân chúng ta lúc ấy nhận thức, chính là vì đều phải thề tru trừ Thập Nguyệt Cung. Thân thế Lệ Thiên Lượng so với ta còn thê thảm hơn, cha mẹ hắn bị Thập Nguyệt Cung giết chết, gia đạo sa sút, phụ mẫu của vị thê tử từ nhỏ chỉ phúc vi hôn cũng vì ghét bỏ hắn mà không cho bọn họ ở cùng một chỗ. Lúc đó chúng ta vẫn còn trẻ, thường hành động theo cảm tính, tuy thiên lương vu kỳ (số trời kỳ lạ), nhưng ngươi như thế nào cũng không thể ngờ rằng, hắn vì báo thù, cư nhiên lại dây dưa với một người vĩnh viễn cũng không nên dây dưa, Thập Nguyệt Cung chủ Phượng Nhược Hề.”
Bên trong căn phòng trống trải trừ bỏ chiếc bàn đặt lư hương, chỉ có chiếc giường phủ sa trướng; sa trướng theo gió nhẹ nhàng bay như những đợt sóng lăn tăn, mơ hồ có thể thấy một người thiên hạ vô song bên trong trướng.
Theo tiếng vang rất nhỏ, cửa phòng bị khinh thủ khinh cước đẩy ra, một cẩm y thiếu niên ước chừng mười sáu mười bảy tuổi bước vào trong phòng.
Tận lực phóng khinh cước bộ, thiếu niên đến gần chiếc giường khắc hoa. Dự định vươn tay nhấc sa trướng lên, rồi lại nửa đường dừng lại, một chốc do dự, cứ đưa tay ra rồi lại rút tay về, cuối cùng thiếu niên rốt cục cắn môi dưới, dùng đầu ngón tay run rẩy đẩy thùy sa ra.
Người ở bên trong nhắm mắt, vẻ mặt an tường, khóe môi còn mang theo mỉm cười; dung nhan đủ để khiến người trong thiên hạ khuynh tình, làm cho thiếu niên cứ như vậy ngơ ngẩn đứng ở bên giường, quên mất thời gian.
Sau một lúc lâu, hắn mới chậm rãi cầm cánh tay phải quấn đầy băng gạc của người nằm trên giường, đem nó áp lên gò má của mình, nhắm mắt lại tinh tế cọ xát. Như vậy không biết qua bao lâu, thiếu niên chậm rãi mở to mắt, vươn ngón trỏ tay trái nhẹ nhàng đặt bên môi người ở trên giường, sau đó từ trái qua phải nhẹ nhàng mơn trớn đôi thần cánh hoa có chút trắng nhạt của hắn.
“...... Ân...... Địch Trần......”
Người trên giường, tựa hồ nhớ tới cái gì đó, mỉm cười phát ra những lời vô nghĩa mơ hồ, thân mình thoáng giật giật, mỉm cười thật sâu lại nặng nề ngủ.
Nhưng một tiếng này lại khiến thân mình thiếu niên chấn động, cẩm y trên người không gió lại tự động, tung bay.
Cắn chặt răng, thiếu niên sắc mặt xanh mét, cúi người muốn hướng tới phiến môi mềm mại kia, lại...... Bị một tiếng gọi khẽ buộc phải ngừng lại.
“Tuyết Chước, ngươi đang làm cái gì?”
————————————-
Hiện tại không có gì có thể hình dung tâm tình của Mộ Dung Địch Trần.
Vội vàng, bức thiết, sốt ruột, lòng nóng như lửa đốt, tâm như hỏa thiêu...... Cũng không đủ để miêu tả những suy nghĩ rối loạn trong lòng y lúc này.
Bất quá, kỳ thật lúc này y cái gì cũng không thể ý đến, y chỉ cảm thấy, tâm mình như thiếu mất một nửa, thân thể của mình thiếu đi một nửa, bên cạnh mình hoàn toàn trống rỗng, trong đầu trống rỗng, ngay cả tâm cũng trống rỗng. Cái gì cũng không biết, cái gì cũng nghĩ không ra, chỉ biết là phải đi nhanh hơn...... Rời đi.
Đúng, chính là rời đi.
Mộ Dung Địch Trần không có xông loạn ra chung quanh, cũng không có loạn xạ tìm kiếm tung tích Kỷ Ngộ Ngôn, y lúc này hết thảy đều dựa vào bản năng chi phối, mà quyết định bản năng hiện tại của y đưa ra, chính là rời đi.
Không có cách nào khác, cũng không có lựa chọn khác.
Chiếu y hiện tại, thân thể cùng võ công đều không có năng lực cứu Kỷ Ngộ Ngôn thoát ra, chỉ dựa vào công phu Mai Linh Sa kia một tay thổi khí giải huyệt, đã thấy mình thật sự kém hắn quá xa; hơn nữa đối với địa hình ma cung cũng không quen thuộc, cho nên y chỉ có thể...... Rời đi.
Rời đi là vì để ra ngoài, rời đi là vì để học kinh thế võ công, rời đi là vì tập kết lực lượng, rời đi là vì cứu Ngộ Ngôn trở về, cứu người y âu yếm.
Một bước rời đi này không biết đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, một bước rời đi đã ly khai người y muốn bảo hộ, bước rời đi này, không biết khi nào thì có thể gặp lại lần nữa.
Nhưng y không còn con đường nào khác để đi.
Có lẽ chờ y luyện thành công phu, thì người y muốn tìm để cùng nhau rời khỏi ma cung, có lẽ đã đi đến cảnh thiên (lên trời) rồi, có thể là một hai năm sau, thậm chí mười mấy năm sau; có lẽ đợi đến khi đó, Ngộ Ngôn thật sự giống như Mai Linh Sa đã nói, không còn là Kỷ Ngộ Ngôn của ngày xưa; có lẽ bọn họ cũng sẽ không còn là chính mình nữa.
Nhưng tới lúc đó, mình là ‘sẽ’ trở lại, hay là ‘phải’ trở lại.
Bởi vì, nửa linh hồn của y vẫn ở nơi này.
Nếu không có Kỷ Ngộ Ngôn, sẽ không có Mộ Dung Địch Trần; nếu hắn biến mất, mình cũng sẽ không còn tồn tại nữa.
Cho nên, Mộ Dung Địch Trần không hề sợ hãi, vô luận ở nơi nào, Ngộ Ngôn đều ở trong lòng mình; mà mình, đã ở bên cạnh Ngộ Ngôn.
Chuyện y phải làm, cũng chỉ là bắt lấy tất cả thời gian, dùng hết hết thảy biện pháp cứu Kỷ Ngộ Ngôn ra mà thôi; y không lo lắng, y biết Ngộ Ngôn sẽ không thay đổi.
Tại một khắc cuối cùng trước khi chia lìa, y vẫn nắm chắc cảm tình lẫn nhau, bên trong sự hỗn loạn, y chỉ thấy bên trong đôi mắt sáng ngời kia đong đầy tình yêu ôn nhu như nước.
Thời điểm y xoay người rời đi, một giọt nước ấm áp theo gió bay tới, nhẹ nhàng rơi xuống trên tay, đó là nước mắt của Ngộ Ngôn, đó là tình yêu hắn không có biện pháp nói ra.
Chúng ta là lưỡng tình tương duyệt*, chúng ta là tương ái.
(*Trong bản gốc ghi là ‘ái khán bỉ tỷ’ QT: yêu lẫn nhau, nghĩa cũng ko sai biệt lắm so với lưỡng tình tương duyệt nên N thay thế luôn vì thấy lttd nghe hay hơn, mong các bạn ko phiền ^^)
Mộ Dung Địch Trần yên lặng nhớ kỹ, trong sự chia lìa đã tìm được chân tâm bất biến.
Vệ Lưu Sương chỉ biết đi theo đứa con của mình một đường chạy như điên, sau đó dần dần phát giác có điều không thích hợp, hướng y đi không phải là phương hướng xuất cung Mai Linh Sa chỉ cho bọn họ? Y nói phải cứu hài tử Ngộ Ngôn kia, nhưng tại sao lại không thấy y có hành động gì?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Vệ Lưu Sương cái gì cũng không có hỏi, bởi vì chỉ cần nàng hơi thả khí một chút, liền không thể theo kịp Mộ Dung Địch Trần.
Kỳ thật trách không được nàng nghĩ như vậy, trừ bỏ Kỷ Ngộ Ngôn ra thì người ngoài đều sẽ nghĩ như vậy, dù sao, thiên hạ rộng lớn, người có thể tiếp xúc có thể hiểu được Mộ Dung Địch Trần, cũng chỉ có một mình Kỷ Ngộ Ngôn.
Cứ như vậy một đường vội vàng chạy đi, không lâu, Mộ Dung Địch Trần cùng Vệ Lưu Sương đã thấy được Văn Tĩnh Khuynh đã chờ vài ngày ở bên đường.
“Mộ Dung phu nhân, Địch Trần......” Văn Tĩnh Khuynh kêu câu đầu tiên lại không biết phải nói tiếp như thế nào, trong lúc nhất thời có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nói gì mới tốt.
Mộ Dung Địch Trần mắt lạnh nhìn hắn, cũng không dừng lại, vẫn thi triển khinh công tiếp tục hướng ra phía ngoài; Văn Tĩnh Khuynh sửng sốt một lát, lập tức theo sau nói: “Ta đến dẫn đường cho các ngươi.”
Trong lòng Văn Tĩnh Khuynh có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói ra để giải thích, nhưng nhìn thấy đệ tử khi xưa của mình, Mộ Dung nhị thiếu gia hiện giờ lại bị chính mình hại thảm, thật sự là không mở miệng được; lại càng không biết xấu hổ nhìn người nguyên bản cùng thế hệ với mình, hiện tại lại thành nhạc mẫu Vệ Lưu Sương.
Vì thế cứ như vậy, ba người ai cũng không nói lời nào, Văn Tĩnh Khuynh đi theo bọn họ chỉ đường, tự nhiên cũng thấy được vết máu càng ngày càng thâm trên người Mộ Dung Địch Trần, khuôn mặt thư sinh nhu nhuyễn lại một lẫn nữa hấp tấp hẳn lên, huống hồ cảm tình mười mấy năm ở chung tích lũy cũng không thể nói biến liền biến, cho dù phải trung với cung chủ, nhưng trận tai họa này giáng xuống Mộ Dung gia ít nhất có một nửa là trách nhiệm của hắn, lương tâm tự nhiên sẽ cảm thấy bất an, cảm thấy thực có lỗi với bọn họ.
Mộ Dung Địch Trần cùng Văn Tĩnh Khuynh trong lòng đều có suy nghĩ riêng, khả Vệ Lưu Sương lại dần dần nhịn không được nữa.
Nói như thế nào đi nữa thì Mộ Dung Linh Nhiên cũng là nữ nhi của nàng, thiên hạ nào có mẫu thân không thương gài tử của mình? Huống chi nữ nhi lại là tiểu miên áo bên cạnh mẫu thân, Linh Nhiên hiển nhiên là một tri kỉ thực sự, lần này tuy rằng phạm phải sai lầm lớn, lại dây dưa với kẻ phạm sai, nhưng nếu kêu Vệ Lưu Sương hoàn toàn không quản không lo lắng, nàng khẳng định là không làm được.
Nghĩ như vậy, Mộ Dung phu nhân lời đã ra khỏi cửa miệng, “Linh Nhiên thế nào?”
Nàng thần sắc không tốt, nhưng làm sao cũng không dấu được lo lắng.
Văn Tĩnh Khuynh chợt nghe nàng hỏi, nhất thời có chút phản ứng không kịp, thật lâu sau, mới nghiêm nghị nói: “Nàng vẫn không biết......”
Bốn chữ này cũng chính là thiên ngôn vạn ngữ.
————————————-
Không biết gì cả?
Không biết thân phận Văn Tĩnh Khuynh, không biết tình huống hiện tại ở Mộ Dung gia, không biết Mộ Dung Địch Trần cùng Kỷ Ngộ Ngôn đã chia lìa, không biết ái nhân của mình đã bắt mẫu thân của mình, không biết chính mình bị lợi dụng, không biết chính mình đã trở thành công cụ trợ giúp Thập Nguyệt Cung điều khai lực lượng của Mộ Dung sơn trang.
Nói xong câu này, Văn Tĩnh Khuynh cũng không biết phải làm sao để nói tiếp, Vệ Lưu Sương ở trong lòng cẩn thận suy nghĩ cũng không biết nên nói câu gì mới tốt, nên mắng hắn, chỉ trích hắn bắt cóc nữ nhi, lừa hài tử của mình, hay là...... Đủ loại ý niệm trong đầu, Văn Tĩnh Khuynh dù có chết một vạn lần cũng không đủ. Nhưng hiện tại thì dù chỉ một chuyện cũng không làm được, mọi người đành phải ngậm miệng không nói chuyện.
Trong lúc trầm mặc lại không biết đã đi rất xa rồi. Vệ Lưu Sương chỉ biết là Văn Tĩnh Khuynh mang theo bọn họ bảy rẽ tám quẹo, rồi lại che mắt bọn họ nâng lên kiệu, không biết đi bao lâu, chờ thời điểm bọn hắn hạ kiệu thì đã tới một mảnh đất cỏ mọc xanh rì, cách Mộ Dung sơn trang cũng không xa, nhưng cũng không để cho người ở Mộ Dung gia phát hiện.
Lúc nàng đến thì bị điểm huyệt đạo, cho nên đối với những chuyện lúc trước không hề nhớ, nhưng Mộ Dung Địch Trần lại biết đường bọn họ ra không giống với đường lúc đi vào, hơn nữa ngồi trong kiệu khiến cho người ta phân không rõ phương hướng, xem ra ma cung làm việc quả nhiên là cẩn thận.
Tới lúc này, Mộ Dung Địch Trần lại đột nhiên mở miệng nói chuyện, y nói: “Đối xử tốt với Linh Nhiên.”
Dẫn tới ánh mắt Văn Tĩnh Khuynh nhìn y đã có cảm kích không thể giấu, nguyên lai người tin tưởng vào tình cảm của mình đối với Linh Nhiên, lại là đứa nhỏ bình thường mình vẫn nghĩ là lãnh tâm lãnh tình.
Văn Tĩnh Khuynh trong mắt nhất thời chua xót.
Phải biết rằng hắn cùng với Mộ Dung Linh Nhiên là chân tâm tương hứa, tuy rằng đã có tính kế bên trong, nhưng yêu vẫn là yêu. Lại nghĩ đến lúc Linh Nhiên biết mình lừa gạt nàng, không biết có thể tha thứ cho mình hay không...... Trong lúc nhất thời thật sự lệ đã tuôn rơi.
Nhưng Văn Tĩnh Khuynh dù sao cũng là Văn Tĩnh Khuynh, hắn vẫn là ráng cầm nước mắt, xoay người mang theo thủ hạ rời đi.
Không hề quay đầu nhìn bọn người Văn Tĩnh Khuynh rời đi, Mộ Dung Địch Trần kéo mẫu thân tiếp tục chạy như bay, không lâu liền thấy được đại môn của Mộ Dung sơn trang, một khắc vừa bước chân vào Mộ Dung sơn trang lập tức té xỉu bất tỉnh nhân sự.
————————————-
Cẩm y thiếu niên, cũng là Lệ Tuyết Chước, vừa nghe thấy thanh âm này, giống như là bị một cây châm hung hăng đâm vào. Chờ hắn quay đầu lại … Nhìn thấy, đúng là sư phụ của hắn, cũng là cung chủ Thập Nguyệt Cung — Mai Linh Sa.
Mai Linh Sa lửng thững tiến vào, trên mặt không có khó chịu cũng không có tức giận, mà chỉ nhìn thấy nhị đệ tử của mình nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Bất quá Lệ Tuyết Chước hiển nhiên không có tiêu sái như hắn, hắn sợ hãi nhìn sư phụ của mình, qua một hồi lâu mới thử kêu lên: “Sư phụ......”
Mai Linh Sa lắc đầu, trong lòng biết đệ tử này của mình làm việc tuy rằng âm ngoan lưu loát, nhưng ở rất nhiều phương diện vẫn chỉ là một tiểu hài tử, cũng không trách được hắn, chỉ nói: “Ngươi trước đi ra ngoài đi, vi sư muốn một mình ở cùng Kỷ Ngộ Ngôn trong chốc lát.”
Từ “Một mình” vừa nói ra, sắc mặt Lệ Tuyết Chước lập tức trắng bệch.
Hắn biết sư phụ của mình thích nam phong, hiện giờ Kỷ Ngộ Ngôn lại không hề phòng bị nằm ngủ trên giường như vậy, chính mình làm sao không thể đoán được hắn muốn làm gì, trong lòng gấp đến độ không biết phải làm thế nào mới tốt, nhưng đối với vị sư phụ ân đồng tái tạo (có ân tái sinh) này, hắn như thế nào cũng không thể làm trái được.
Vì thế lại kêu một tiếng “Sư phụ”, trong giọng nói tràn đầy ý khẩn cầu, chỉ mong hắn có thể buông tha Kỷ Ngộ Ngôn, nhưng Mai Linh Sa sao lại nghe lời hắn?
Con liếc mắt một cái ý bảo Lệ Tuyết Chước cúi đầu im lặng đi ra ngoài, thấy lúc hắn đi ra ngoài thất tha thất thểu, nhất định là đi tìm chỗ khóc lóc rồi.
Mai Linh Sa đến cũng không nhiều lời, chỉ nhìn theo hắn ra cửa, sau đó lập tức đóng cửa lại, lúc này mới cất bước tới bên cạnh giường Kỷ Ngộ Ngôn, vén sa trướng ngồi xuống, nương theo ánh sáng chạng vạng của hoàn hôn nhìn kỹ mặt y*.
(Khi Địch Trần cùng Ngộ Ngôn đồng xuất hiện thì Địch Trần sẽ xưng y, còn Ngộ Ngôn sẽ xưng hắn. Còn khi chỉ có 1 mình Ngộ Ngôn cùng với người khak thì sẽ để là y.)
Thật đúng là xinh đẹp vô song! Tế tiều chi hạ* Mai Linh Sa cũng nhịn không được cảm khái.
(*Nguyệt bó tay không biết làm chỗ này như thế nào. Mong các bạn giúp đỡ a~)
Người này thật sự giống như thiên tiên trên trời, nhưng hôm nay lại chân chân thực thực ở ngay trước mắt mình.
Giống như, giống như sư huynh của mình, cũng xinh đẹp như vậy, cũng là thần thái khiến cho người ta khắc sâu như vậy.
Vừa rồi y té xỉu, đại khái là rất không muốn cùng với nhị công tử của Mộ Dung gia kia tách ra! Đúng rồi, sư huynh cũng là si tình như vậy.
Nhẹ nhàng hít vào mùi hương có thể nhàn nhạt, Mai Linh Sa kiềm chế không được cúi đầu làm động tác vừa nãy Lệ Tuyết Chước vẫn chưa hoàn thành xong.
Mai Linh Sa đem hai tay giữ lấy Ngộ Ngôn vào giữa, chậm rãi cúi thấp người, nhưng nửa đường lại gặp trở ngại.
Một đầu ngón tay trắng như tuyết đặt ngay trước mặt hắn, dừng một lát, sau đó trái phải lắc lắc.
“Không thể nga.” Người trên giường cười rộ lên, mở to mắt, lại lắc lắc ngón trỏ với hắn, “Ta tựa hồ không thể nha.”
Nụ cười này của Kỷ Ngộ Ngôn tựa như đã không còn vướn bận đoạn thương tình vừa nãy, như xuân phong làm say lòng người.
Thấy y tỉnh, Mai Linh Sa cũng không xấu hổ, con nghiêng đầu nhìn y nói: “Thật không? Nhưng nếu ta cưỡng ép thì sao?”
Tươi cười không thay đổi, Kỷ Ngộ Ngôn thoát khỏi cánh tay Mai Linh Sa đang đặt bên cạnh y, xốc chăn lên, bước xuống giường đứng dậy.
Mai Linh Sa cũng không ngăn cản, chỉ nhìn theo động tác của y, trong ánh mắt lộ vẻ si mê.
Kỷ Ngộ Ngôn hiện tại trên người chỉ khoát độc một bộ nguyệt sắc đơn y mỏng manh, tuy rằng vật liệu may mặc cùng hình thức đều rất bình thường, nhưng y mặc vào thì lại có loại hiệu quả làm cho người ta phun máu mũi. Hơn nữa gió ngoài cửa sổ thổi vào thỉnh thoảng lại làm lay động vạt áo buông lỏng, khuôn ngược trắng như tuyết phập phồng, bóng nắng thản nhiên hiện lên xương quai xanh cũng đồng thời như ẩn như hiện, thật sự là có thể dẫn người mộng xuân vô hạn.
Mai Linh Sa cũng là người, tuy rằng bề ngoài của hắn thoạt nhìn khá nhỏ, nhưng dù sao cũng là nam nhân chân chính, thấy cảnh đẹp như vậy cũng không khỏi có chút kích động.
Kỷ Ngộ Ngôn lại tựa hồ không hề phát hiện, y chỉ tiếp tục hướng Mai Linh Sa cười yếu ớt nói: “Cung chủ, nếu ngươi muốn ta, ta tự nhiên không thể cự tuyệt, bất quá...... Ta tựa hồ không phải người ngươi chân chính muốn.”
Chợt nghe thấy lời này, thần trí Mai Linh Sa lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn Kỷ Ngộ Ngôn cũng tràn ngập đề phòng.
“Cung chủ nhìn ta như vậy, phải chăng là đang nghĩ đến một người khác. Hà tất lại như vậy? Nếu thật sự làm như vậy, không khỏi rất không công bình với người đã khuất sao. Nguyên lai cung chủ muốn tìm một người khác thay thế vị trí của hắn a......” Kỷ Ngộ Ngôn vừa nói vừa cẩn thận theo dõi động tĩnh của Mai Linh Sa, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt của hắn dần dần thống khổ, tựa hồ đang nghĩ tới cái gì đó
Bất quá thống khổ này cũng chỉ là giây lát lướt qua, ngay cả Kỷ Ngộ Ngôn cũng muốn hoài nghi chính mình có phải nhìn lầm rồi hay không, bất quá điều này với y là đủ rồi.
Mình đã thắng.
Kỷ Ngộ Ngôn thầm nghĩ.
Từ lúc Mai Linh Sa nhận định mình chính là “Nghiệt”, Kỷ Ngộ Ngôn lập tức nhìn ra manh mối; mà hiện tại, y cũng chỉ còn cách đặt cược vào sự tồn tại của người kia trong lòng Mai Linh Sa, xem ra vị Thập Nguyệt Cung chủ này trong lòng vẫn là tình đa vu dục (tình nhiều hơn dục vọng).
“Cung chủ, ta với hắn thật sự giống nhau sao?” Kỷ Ngộ Ngôn lại chêm thêm một câu, làm dấy lên hồi ức vô hạn của Mai Linh Sa.
Không, không, kỳ thật bộ dạng của sư huynh cùng Kỷ Ngộ Ngôn tuyệt không giống nhau, nhưng mình lại tự ép buộc xem bọn họ là một, giống nhau chỉ là tuyệt thế mĩ nhan, giống nhau chỉ là tuyệt đại tao nhã, giống nhau chỉ là vẻ trấn định ương ngạnh bướng bỉnh, thần tình tự nhược......
Bất tri bất giác, Mai Linh Sa đã bị Kỷ Ngộ Ngôn dẫn đường tư tưởng, chờ hắn bừng tỉnh lại, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Lại nhìn ánh mắt đã ẩn hiện sát khí của Kỷ Ngộ Ngôn.
“Cung chủ, chúng ta giống sao?” Kỷ Ngộ Ngôn từng bước ép sát, Mai Linh Sa tại khắc này biết mình đã thua.
Dù không thể giết Kỷ Ngộ Ngôn, cũng không nguyện ý thương tổn y mảy may.
Bởi vì giống người mình yêu, cho nên không thể hạ thủ cũng không thể tổn thương y.
Bởi vì y không phải người mình yêu, cho nên cũng sẽ không chạm đến y.
Chỉ nói mấy câu vô cùng đơn giản, Kỷ Ngộ Ngôn đã có thể đem hắn – Thập Nguyệt Cung cung chủ, võ lâm hắc đạo chí tôn – trói tay trói chân.
“Vừa rồi ngươi thật sự đang ngủ sao?” Mai Linh Sa cười khổ nói.
Kỷ Ngộ Ngôn không đáp hỏi lại, “Cung chủ nói thử xem?”
Thật sự trừ bỏ cười khổ thì không còn biểu tình nào khác.
Xem ra Kỷ Ngộ Ngôn đã sớm tỉnh, chỉ chờ lúc mình ý loạn tình mê nhầm y thành sư huynh mới mở miệng thức tỉnh, thật là tâm cơ thâm trầm.
Lại nghĩ tới tin tức mười mấy năm Văn Tĩnh Khuynh báo lại cho mình — Kỷ Ngộ Ngôn, thư đồng của Mộ Dung gia nhị công tử, trời sanh tính ôn nhu am hiểu ý người, xinh đẹp mà dễ gần, cá tính thu liễm, tâm tư đơn thuần.
Mê sảng sao mà nói ra được những lời này? Trời sanh tính ôn nhu? Cá tính thu liễm?? Tâm tư đơn thuần???
Thật sự là gặp quỷ!
Giống như là không ở bên cạnh tiểu tử Mộ Dung Địch Trần kia, Kỷ Ngộ Ngôn này tựa như thay đổi thành một người khác, nói chuyện không nể mặt ai, lời nói ra đều khiến người khác không thể phản bác, từng lời đều rất thận trọng, một chút cũng không ngờ rằng so với cái tuổi này thì y lại có thể ứng đối không chút trúc trắc như vậy.
Y rời khỏi Mộ Dung Địch Trần, thật sự là rất giống với sư huynh của mình......
————————————-
Một ngày một đêm, Mộ Dung sơn trang đèn đuốc sáng trưng.
Nhị thiếu gia vừa mới trở về, trước mắt cũng là hài tử duy nhất của Mộ Dung gia, bạch đạo minh chủ tương lai, vẫn còn trong tình trạng hôn mê sâu.
Thiên viện nguyên bản yên lặng nay lại ồn ào tiếng người. Mộ Dung Địch Trần sắc mặt trắng bệch lúc này đang nằm trên giường của chính mình, trên người đã được thay y phục sạch sẽ, miệng vết thương cũng đã được xử lý, chỉ khác là hai mắt vẫn nhắm thật chặt, không hề có dấu hiện tỉnh lại.
Đại khái có khoảng bảy tám người vây quanh y.
Diệu thủ hồi xuân Giang Văn Cẩm tiếp tục theo dõi mạch đập bên tay trái y; thiên chỉ hoa đà Vân Trung Chuyển tiếp tục tham mạch bên tay phải y; diêm vương bất lưu Tần Tiểu Tây cùng hai phu thê thánh tâm Quan Âm Tô Vũ Nhi, phân nhau bắt mạch qua ngân tuyến buộc trên hai cổ tay của Mộ Dung Địch Trần, huyền ti bắt mạch; Mộ Dung Hưng Đức cùng Vệ Lưu Sương vẫn còn chút suy yếu lo lắng nhìn chăm chú. Cả phòng mọi người tiến tiến xuất xuất vội đến bất diệc nhạc hồ, so với số lần ra vào Thiên viện của mọi người trong mười mấy năm qua còn muốn nhiều hơn.
Ước chừng sau một nén nhan, Giang Văn Cẩm, Vân Trung Chuyển, Tần Tiểu Tây cùng Tô Vũ Nhi, thiên hạ tứ đại danh y đồng thời đứng dậy thẳng dậy, cùng nhau cười lớn.
Giang Văn Cẩm nói: “Ta điều âm.”
Vân Trung Chuyển nói: “Ta điều dương.”
Tần Tiểu Tây nói: “Ta y biểu.”
Tô Vũ Nhi nói: “Ta y lý.”
Bốn người đồng thời xuất thủ như điện cầm lấy bút, cấp tốc viết phương thuốc chính mình bốc lên trên giấy. Đợi sau khi viết xong, mấy người hợp thành một đôi, mọi người lại cười, lúc này mới đem bốn đơn thuốc đặt lên tay Mộ Dung Hưng Đức.
Vân Trung Chuyển lớn tuổi nhất so với bốn người đến gần phu phụ Mộ Dung nói: “Lệnh lang không có vấn đề gì quá lớn, chỉ là miệng vết thương trên người không được xử lý đúng lúc, lại mệt nhọc quá độ, thêm nữa là ưu phiền ứ động, trong lòng tích tụ, mới dẫn đến hôn mê bất tỉnh. Chỉ cần tâm tư phóng khoáng, thêm dược chúng ta bốc điều trị một hai tháng, tự nhiên sẽ không còn vấn đề.”
Mộ Dung Hưng Đức vội vàng tạ ơn mọi người, phân phó hạ nhân trước đưa vài vị thần y đến tiền thính nghỉ ngơi, vừa cầm đơn thuốc đi bốc dược, vừa tiễn mấy người bọn họ xuất môn, chợt nghe phu nhân của mình kinh hỉ nói: “Trần nhi, ngươi tỉnh?”
Ba bước vội vàng thành một bước đến đứng trước giường, nhìn thấy Mộ Dung Địch Trần đã mở mắt, Mộ Dung Hưng Đức lúc này mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Ngày đó bọn họ điều tra nơi Linh Nhiên cùng Văn Tĩnh Khuynh rơi xuống nhưng không có kết quả, thời điểm trở về thì trời cũng đã sáng, nhưng trăm triệu lần cũng không ngờ lại nhìn thấy một Mộ Dung sơn trang máu chảy thành sông.
Lúc ấy Mộ Dung Hưng Đức hai mắt đỏ bừng, trong đống thi thể phát cuồng tìm kiếm thê tử cùng hài tử của mình, mặc cho ai cũng ngăn không được, cuối cùng rốt cục nghe được tin tức, nói là Lệ Tuyết Chước cùng Văn Tĩnh Khuynh đã bắt Vệ Lưu Sương ba người bọn họ đi, lúc này hắn mới nhẹ nhõm thở ra một hơi. Đang nghĩ xem phải làm sao để cứu bọn họ, nhưng lại không nghĩ đến chạng vạng một ngày kia nghe thấy hạ nhân kinh hoàng báo lại, nói phu nhân cùng Nhị thiếu gia đã trở lại.
Tuy rằng kết quả cuối cùng là thân thể Vệ Lưu Sương có chút mệt nhọc, Mộ Dung Địch Trần bất tỉnh nhân sự, nhưng dù sao hai người đều còn sống, đối với Mộ Dung Hưng Đức mà nói điều này là đã đủ rồi.
Về phần Kỷ Ngộ Ngôn, mấy năm nay phát giác hắn tư chất nô độn, vậy sẽ không phải là “Thục”, “Nghiệt” như lời Không Giám đại sư nói; hơn nữa sau đó Vệ Lưu Sương lại nhắc tới tâm tư Địch Trần đối hắn không đồng nhất...... Hiện giờ hắn ở lại Thập Nguyệt Cung cũng không phải là chuyện xấu gì. Sau Vệ Lưu Sương lại nói một chút tin tức của Linh Nhiên, Mộ Dung Hưng Đức cũng chỉ là không kiềm được thở dài.
“Phụ thân......” Mộ Dung Địch Trần khàn khàn giọng gọi, làm cho Vệ Lưu Sương cảm thấy trong lòng tràn đầy chua xót, hài tử này cho tới bây giờ vẫn gọi bọn họ là “Phụ thân, mẫu thân”, ngay cả một câu “Cha, nương” cũng chưa từng gọi qua.
“Trần nhi, muốn cái gì ngươi cứ việc nói.” Mộ Dung Hưng Đức vội vàng bước tới.
“Nói cho...... Ta...... Thập Nguyệt Cung...... Muốn tìm...... Cái gì......” Mộ Dung Địch Trần nói xong, Mộ Dung Hưng Đức lại do dự, hắn đại khái đã đoán ra ma cung muốn làm cái gì, nhưng lời tiên đoán kia rốt cuộc có nên nói hay không đây?
Trầm mặc sau một lúc lâu, cùng thê tử trao đổi ánh mắt, Mộ Dung Hưng Đức rốt cục hạ quyết tâm, nói: “Chuyện này phải nói từ hai mươi năm trước......”
————————————-
Mai Linh Sa đắm chìm trong hồi ức của mình, không chút phát giác Kỷ Ngộ Ngôn đã dìu hắn đến bên giường ngồi xuống.
Nhìn thấy người đang chìm vào hồi ức, trên mặt Kỷ Ngộ Ngôn tràn đầy ôn nhu bình thản, nhãn thần tựa hắc ngọc làm cho người ta cảm thấy giống như đang ở trong mộng.
“Có cái gì muốn nói thì nói đi, ta sẽ ở đây hảo hảo nghe ngươi nói.” Y nhẹ nhàng lẳng lặng nói, thanh âm cũng nhẹ nhàng u uất, mông lung có thể khiến người ta thấy được ánh nắng hoàng hôn đang ngày càng đạm đi, mây khói mờ mịt rốt cuộc cũng không trở lại.
Giống như ma quỷ, Mai Linh Sa không tự chủ được mở miệng, kể ra cố sự đã bị che dấu –
“Tên của hắn, kêu Phượng Nhược Hề.
“Từ nhỏ ta đã ở chung với hắn, từ khi bắt đầu có tri giác liền không hề tách ra.
“Cũng bắt đầu từ lúc đó, trong mắt ta không còn chứa được ai khác. Kỳ thật chỉ cần là gặp qua hắn, trong mắt sẽ không còn dung được ai nữa ngoài hắn.
“Dáng người của hắn, dung mạo của hắn, tài tình của hắn, không phải một chữ 『 mĩ 』 là có thể hình dung được. Người cho dù xinh đẹp tới đâu, phong tư tao nhã tới đâu, tuyệt sắc khuynh thành tới đâu đi nữa, tới trước mặt hắn đều biến thành mị tục được người điêu tạc.
“Cho nên khi sư phụ tuyên bố hắn sẽ kế nhiệm chức vị cung chủ, ta một chút ý không vui cũng không có, ta là cao hứng từ tận đáy lòng, bởi vì trên thế giới này không ai có thể thích hợp với vị trí này hơn hắn, lòng ta cam tình nguyện phủ phục dưới chân hắn.
“Nhưng trong mắt hắn lại chưa từng có ta, vào thời điểm kia, ta vẫn rất thỏa mãn, bởi vì trong mắt hắn cũng không có bất luận kẻ nào khác.
“Mà ta là sư đệ của hắn, ta là người thân cận với hắn nhất, ta thậm chí có một lần đã nghĩ cứ như vậy cũng tốt rồi, bởi vì ta là nam tử, không thể cùng hắn gần gũi cũng không thể làm cho hắn thích ta, cả đời cứ như vậy ta cũng cam tâm tình nguyện.
“Nhưng điều ngươi không thể tưởng tượng được chính là, sau khi hắn trở thành Thập Nguyệt Cung chủ, thế nhưng lại đi yêu một người, một người nam nhân, một nam nhân gọi là danh môn chính phái......”
————————————-
Mộ Dung Hưng Đức hơi do dự một chút, nhưng vẫn tiếp tục nói, “Lệ Thiên Lương, cũng là phụ thân của Lệ Tuyết Chước, ta là vào lúc đó nhận thức hắn. Lại nói tiếp, nguyên nhân chúng ta lúc ấy nhận thức, chính là vì đều phải thề tru trừ Thập Nguyệt Cung. Thân thế Lệ Thiên Lượng so với ta còn thê thảm hơn, cha mẹ hắn bị Thập Nguyệt Cung giết chết, gia đạo sa sút, phụ mẫu của vị thê tử từ nhỏ chỉ phúc vi hôn cũng vì ghét bỏ hắn mà không cho bọn họ ở cùng một chỗ. Lúc đó chúng ta vẫn còn trẻ, thường hành động theo cảm tính, tuy thiên lương vu kỳ (số trời kỳ lạ), nhưng ngươi như thế nào cũng không thể ngờ rằng, hắn vì báo thù, cư nhiên lại dây dưa với một người vĩnh viễn cũng không nên dây dưa, Thập Nguyệt Cung chủ Phượng Nhược Hề.”
Tác giả :
黄月