Nhất Thực Thiên hạ
Chương 29: Sắc lang
Nghe được thanh âm rất nhỏ từ ngoài cửa sổ truyền đến, Di Nguyệt Lãnh mở mắt. Những tia sáng mỏng manh xuyên qua kẽ tay, tiểu nhân nhi trong lòng y cong cong khóe môi ngủ thập phần an ổn, nếu như thân thể của hắn không cứng ngắc như vậy, có lẽ y có thể tin tưởng tiểu nhân nhi trong ngực thực sự ngủ say.
Có lẽ là hành vi của mình tối hôm qua làm sợ hắn a, nhãn thần Di Nguyệt Lãnh u ám, y không hối hận. Đây là vấn đề sớm muộn gì Di Nguyệt Thụy cũng phải đối mặt, mình càng dung túng ngược lại làm hắn càng rút lui. Cho nên......
Di Nguyệt Lãnh cúi đầu liếm liếm trên môi tiểu nhân nhi đang hơi dựng mi, thấy gò mạ người nọ chậm rãi đỏ ửng. Ghé vào lỗ tai hắn nhẹ ngữ, thoả mãn cảm giác được thân hình trong ngực càng thêm cứng ngắc.
Theo ngoài cửa sổ có thể thấy được một bóng người đứng ở đó, Di Nguyệt Lãnh biết là Ảnh Nhất. Ảnh Nhất là ảnh vệ trầm ổn nhất của trong tất cả các ảnh vệ, cho nên hắn cũng là ảnh vệ đứng đầu, nếu như không phải đã xảy ra chuyện ngoài dự liệu của y, hắn sẽ không ở phía sau quấy rầy mình.
Mặc xong, mắt nhìn người trên giường vẫn giả bộ ngủ, trong mắt Di Nguyệt Lãnh hiện lên một đạo suy nghĩ không rõ, xoay người, khởi bước, mở cửa, đóng cửa.
Nghe được tiếng đóng cửa, tiểu nhân nhi trên giường chậm rãi mở mắt, ngón tay vô thức chậm rãi vuốt ve bên môi. Một lát sau như là đột nhiên ý thức được hành vi của mình, tay vội vàng dời khỏi cánh môi, đặt bên người nắm thật chặt, trở mình vùi đầu vào gối mềm mại.
Ngoài cửa Di Nguyệt Lãnh đã dấu đi tất cả suy nghĩ, lộ ra khuôn mặt hờ hững, đi đến nơi cách cửa phòng một thước thì dừng lại.
Ảnh Nhất thấy y dừng lại liền mang mọi chuyện báo cáo cho y: “Chủ tử, sáng nay Lưu Thái cùng Lưu Thủ Nghị bị ám sát, phát hiện thì đã tử vong rất lâu. Những quan binh trong coi đều hôn mê nằm một bên.”
“Chuyện khi nào?”
“Tử Yên nói đoán chừng là giờ hợi tối hôm qua, thuộc hạ xem xét qua, hai người đều là một kiếm cắt yết hầu, kiếm pháp cực nhanh, ngay cả miệng vết thương đều không chảy máu, chỉ là một đường màu đỏ.” Ảnh Nhất cúi đầu.
Di Nguyệt Lãnh không nói lời nào, chỉ nhìn phong cảnh phía xa, Ảnh Nhất đứng ở một bên.
“Thư, bức họa, rồi lại giết người diệt khẩu, xem ra người đằng sau không muốn chúng ta biết rõ diện mục của hắn a! Ảnh Nhất, đến thư phòng của Lưu Thái, lật tất cả lên cho ta.”
“Vâng!” Ảnh Nhất quay người lại, nhấc chân rời đi, thấy cách đó không xa Ảnh Nhị cầm một cái cuốc, khóe miệng co quắp, “Ngươi làm gì chứ?”
Ảnh Nhị vung vung cái cuốc,“Lật đất!”
Ảnh Nhị... Không... Trả lời liền rời đi, Ảnh Nhị khiêng cái cuốc đi theo phía sau.
Di Nguyệt Lãnh quay bước trở lại phòng nghỉ, đẩy cửa, thấy tiểu nhân nhi trên giường đem chính mình vùi vào chăn, đầu vùi vào gối, vẫn không nhúc nhích. Chậm rãi đi đến trước, đem tiểu nhân nhi ra khỏi chăn, ôm vào lòng mình.
“Lưu Thái và Lưu Thủ Nghị bị giết !” Di Nguyệt Lãnh nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của Di Nguyệt Thụy, cầm ngoại y từ một bên phủ thêm cho hắn.
Di Nguyệt Thụy kinh ngạc ngẩng đầu, “Chuyện gì xảy ra!”
“Có lẽ là có người trong nội tâm khiếp đảm, sợ bị chúng ta biết việc không nên biết a.” Ngữ khí lạnh nhạt, tay vuốt ve sợi tóc đổi thành vuốt ve lưng.
Di Nguyệt Thụy cảm giác được hơi lạnh xuyên qua y phục lên da dẻ của hắn, nhiệt độ cơ thể của Di Nguyệt Lãnh rất lạnh, liền mất tự nhiên cứng lại thân hình.
Di Nguyệt Lãnh ôm eo của hắn, cúi đầu cọ cọ gò má Di Nguyệt Thụy, ngữ khí nói chuyện như có như không trêu đùa lỗ tai Di Nguyệt Thụy, nhưng lời nói ra lại làm cho hắn rung động: “Di Nguyệt Thụy, muốn trách thì trách chính ngươi.”
Di Nguyệt Lãnh nói xong lè lưỡi khẽ liếm lỗ tai hồng hồng, cảm ứng được người trong ngực run run một chút, cười ra tiếng.
“Được rồi, ngươi cũng nên đứng dậy rửa mặt !” Di Nguyệt Lãnh đem tiểu nhân nhi trong lòng đang có chút ngơ ngác đặt trên giường, đứng dậy, cúi người khẽ cắn một cái lên cách môi Di Nguyệt Thụy, “Thần sắc như vậy của ngươi luôn luôn dụ dỗ ta!”
Xoay người rời đi, mở cửa bảo Tiểu Đắng Tử đang chờ ở bên ngoài vào hầu hạ.
“Cái gì gọi là trách chính mình, cái gì gọi là dụ dỗ ngươi! Bổn công tử ta khinh thường, Di Nguyệt Lãnh, ngươi lưu manh, đi chết đi!” Cái gối đầu bị ném ra cửa phòng.
“Vật gì đó? A – ”
“Loảng xoảng, keng – ”
Gối đầu bay ra ngoài đập trúng Tiểu Đắng Tử đáng bưng chậu nước đi vào, bi kịch đã xảy ra trong nháy mắt, gối đầu ở giữa mặt Tiểu Đắng Tử, dọa Tiểu Đắng Tử nhảy dựng, nhẹ buông tay, chậu rơi xuống đất, nước văng tứ tung.
Thấy sắc mặt Di Nguyệt Thụy, “Ta đưa chậu nước khác đến!” Tiểu Đắng Tử vội vàng chạy ra bên ngoài.
“Di – Nguyệt – Lãnh.” Di Nguyệt Thụy nằm trên giường nghiến răng nghiến lợi, tay cũng không tự giác xoa xoa môi mình.
Đợi cho Di Nguyệt Thụy bước vào chính đường đã là chuyện của hai canh giờ sau.
Trong nội đường chỉ có Tử Cách Chân Sa, Lan Chi Nghê, Y Tử Nguyệt cùng với Ảnh Nhị, những người khác không thấy bóng dáng.
“Những người khác ?” Di Nguyệt Thụy đi đến trước bàn, ngồi xuống cái ghế Tiểu Đắng Tử kéo ra cho hắn, hỏi Ảnh Nhị, ngay cả Tử Yên cũng không ở đây.
“Ảnh Nhất cùng các ảnh vệ khác đang lục soát thư phòng của Lưu Thái, chủ tử đang viết công văn, bảo Hoàng Thượng phái người khác đến tiếp quản Thập Lý trấn. Không biết Tử Yên bị chủ tử sai đi làm chuyện gì?” Ảnh Nhị bẩm báo chi tiết.
Di Nguyệt Thụy gật gật đầu, biết đáp án mình muốn, liền đem chú ý chuyển đến điểm tâm trong bàn.
Thấy Di Nguyệt Thụy chú ý điểm tâm, Tử Cách Chân Sa mở miệng, “Tiểu công tử, đây là chúng ta dựa theo cách của ngươii mà làm, ngài thử xem hương vị như thế nào.”
Di Nguyệt Thụy nhìn những điểm tâm này, nước mắt cứ như vậy từng giọt từng giọt rơi xuống.
Tử Cách Chân Sa các nàng luống cuống tay chân: “Thất điện hạ, Thất điện hạ, ngài làm sao vậy?”
“Có phải là nô tỳ làm không đúng a?”
“Thất điện hạ, ngài đừng khóc a! Ngài khóc nô tỳ cũng muốn khóc!”
“Các ngươi làm sao vậy?” Di Nguyệt Lãnh bước vào chính đường, chỉ thấy ba nữ tử vây quanh Di Nguyệt Thụy, Ảnh Nhị vẻ mặt khó xử đứng ở một bên, Tiểu Đắng Tử vẻ mặt lo lắng.
Di Nguyệt Lãnh bước nhanh đến, đẩy Tử Cách Chân Sa ra, thấy Di Nguyệt Thụy rơi lệ đầy mặt. Y vươn tay bắt lấy Di Nguyệt Thụy ôm vào trong ngực: “Nói, chuyện gì xảy ra!”
Ánh mắt nhìn về phía nhóm người Tiểu Đắng Tử. Chân mọi người mềm nhũn quỳ rạp xuống đất: “Thái Tử bớt giận, chúng nô tài cũng không biết Thất điện hạ làm sao?”
Thu hồi mục quang, Di Nguyệt Lãnh cúi đầu nhẹ nhàng lau nước mắt cho Di Nguyệt Thụy: “Thụy nhi, nói cho ta biết, ngươi làm sao vậy?”
Di Nguyệt Thụy hấp hấp cái mũi, ngẩng đầu nhìn đến nhóm người Tiểu Đắng Tử đều quỳ trên mặt đất, kỳ quái hỏi: “Làm sao vậy, sao đều quỳ trên mặt đất?”
Di Nguyệt Lãnh thờ ơ thoáng nhìn, “Đứng lên đi.” Mọi người đứng dậy, đứng một bên im lặng không nói.
Di Nguyệt Thụy xoay người phát hiện mình ngồi trên đầu gối Di Nguyệt Lãnh, vội vàng đứng dậy ngồi xuống một bên, Di Nguyệt Lãnh chau mày – làm sao vậy?
“Ta ngồi ở đây tốt hơn.” Di Nguyệt Thụy ngượng ngùng trả lời. Nhóm người Tiểu Đắng Tử kinh nghi ngẩn đầu, nhưng thấy ánh mắt Di Nguyệt Lãnh, lại cúi đầu xuống.
“Xuống dưới.” Di Nguyệt Lãnh lạnh lùng nhổ ra một câu, nhóm người Tiểu Đắng Tử vội vàng xoay người rời đi.
Đi đến hành lang, Y Tử Nguyệt hỏi Tiểu Đắng Tử, “Chủ tử cùng Tiểu công tử làm sao vậy?”
Tiểu Đắng Tử lắc đầu, hắn cũng không biết. Mọi người thở dài một hơi, tâm tư của chủ tử không phải nô tài như bọn họ có thể hiểu rõ, mọi người nên làm gì những việc của mình thôi.
Trong nội đường, Di Nguyệt Thụy cúi đầu ngồi ở một bên không nhúc nhích, Di Nguyệt Lãnh thở dài, vươn tay lấy một khối điểm tâm trên bàn đưa tới trước miệng Di Nguyệt Thụy: “Ăn đi, ngươi còn chưa ăn điểm tâm .”
Di Nguyệt Thụy nhìn chằm chằm vào điểm tâm trước mắt, chậm rãi há miệng cắn. Tay kia của Di Nguyệt Lãnh xoa xoa đỉnh đầu Di Nguyệt Thụy: “Thụy nhi, không phải ta muốn bức ngươi. Ta biết rõ nhiều năm trước ngươi biết rõ tình cảm của ta đối với ngươi, chỉ là ngươi một mực trốn tránh mà thôi.”
Di Nguyệt Thụy cũng không nói chuyện, chỉ yên lặng nhai điểm tâm trong miệng.
Di Nguyệt Lãnh than nhẹ một tiếng: “Ta một mực tự nói với mình ngươi còn nhỏ, không thể thương tổn ngươi! Nhưng hành động hôm qua của ngươi nói cho ta biết, ngươi đã lớn lên, ít nhất lòng của ngươi đã thành thục, biết thưởng thức nữ tử. Ta rất sợ cuối cùng ngươi sẽ chạy thoát, chạy thoát khỏi tay ta. Ta sợ đến lúc đó ta sẽ không từ thủ đoạn ép ngươi về, mà làm ngươi bị thương. Đây là điều ta không muốn nhìn thấy nhất.”
Di Nguyệt Thụy nhanh chóng ngẩn đầu nhìn Di Nguyệt Lãnh, “Ai nói trưởng thành, ít nhất bây giờ ta còn là vị thành niên.” Nói thầm.
“Chính là lòng của ngươi đã trưởng thành.” Di Nguyệt Lãnh vươn tay ôm Di Nguyệt Thụy vào lòng, chỉ vào trái tim của hắn, “Ta sợ một ngày nào đó nó sẽ chạy theo nữ tử nào đó, ta tìm cũng không trở về.”
Di Nguyệt Thụy nghi hoặc ngẩng đầu – người này thật là Di Nguyệt Lãnh sao? Di Nguyệt Lãnh chắc chắn là không biết nói những câu tình cảm a.
Ngẩng đầu, ra sức kéo kéo trên mặt người kia, là thật.
Mặt Di Nguyệt Lãnh tối sầm: “Ta nói nghiêm túc với ngươi, ngươi còn cho rằng ta nghĩ ngợi lung tung!”
Di Nguyệt Thụy rụt cổ:“Ta nghiệm nghiệm, nghiệm nghiệm, cáp!”
Di Nguyệt Lãnh vô lực, không khí đều bị phá hủy. Đem mặt vùi vào cổ Di Nguyệt Thụy: “Thụy nhi, ta cũng không biết phải bắt ngươi làm gì bây giờ!”
“Điểm tâm!” Ứng với câu nói của Di Nguyệt Thụy, được trả lời là cổ bị cắn một cái, “Ngươi không được loạn cắn!”
“An ủi một chút, ngươi sớm muộn sẽ thành thói quen. Ngươi nghĩ rằng ta là thánh nhân sao, nhìn ngươi mỗi ngày đều ở trước mặt của ta, ta không có cảm giác sao? Ngươi không biết cái này cần bao nhiêu tự chủ đâu.” Nói xong liền dời dời vào mông của Di Nguyệt Thụy vào trong, để hắn cảm thụ nhiệt độ nơi nào đó.
“Di Nguyệt Lãnh, ngươi không phải lưu manh mà là sắc lang!” Di Nguyệt Thụy mặt đỏ bừng rống giận.
Cách đó không xa, mọi người thở phào nhẹ nhỏm, thời tiết đã biến chuyển!
Có lẽ là hành vi của mình tối hôm qua làm sợ hắn a, nhãn thần Di Nguyệt Lãnh u ám, y không hối hận. Đây là vấn đề sớm muộn gì Di Nguyệt Thụy cũng phải đối mặt, mình càng dung túng ngược lại làm hắn càng rút lui. Cho nên......
Di Nguyệt Lãnh cúi đầu liếm liếm trên môi tiểu nhân nhi đang hơi dựng mi, thấy gò mạ người nọ chậm rãi đỏ ửng. Ghé vào lỗ tai hắn nhẹ ngữ, thoả mãn cảm giác được thân hình trong ngực càng thêm cứng ngắc.
Theo ngoài cửa sổ có thể thấy được một bóng người đứng ở đó, Di Nguyệt Lãnh biết là Ảnh Nhất. Ảnh Nhất là ảnh vệ trầm ổn nhất của trong tất cả các ảnh vệ, cho nên hắn cũng là ảnh vệ đứng đầu, nếu như không phải đã xảy ra chuyện ngoài dự liệu của y, hắn sẽ không ở phía sau quấy rầy mình.
Mặc xong, mắt nhìn người trên giường vẫn giả bộ ngủ, trong mắt Di Nguyệt Lãnh hiện lên một đạo suy nghĩ không rõ, xoay người, khởi bước, mở cửa, đóng cửa.
Nghe được tiếng đóng cửa, tiểu nhân nhi trên giường chậm rãi mở mắt, ngón tay vô thức chậm rãi vuốt ve bên môi. Một lát sau như là đột nhiên ý thức được hành vi của mình, tay vội vàng dời khỏi cánh môi, đặt bên người nắm thật chặt, trở mình vùi đầu vào gối mềm mại.
Ngoài cửa Di Nguyệt Lãnh đã dấu đi tất cả suy nghĩ, lộ ra khuôn mặt hờ hững, đi đến nơi cách cửa phòng một thước thì dừng lại.
Ảnh Nhất thấy y dừng lại liền mang mọi chuyện báo cáo cho y: “Chủ tử, sáng nay Lưu Thái cùng Lưu Thủ Nghị bị ám sát, phát hiện thì đã tử vong rất lâu. Những quan binh trong coi đều hôn mê nằm một bên.”
“Chuyện khi nào?”
“Tử Yên nói đoán chừng là giờ hợi tối hôm qua, thuộc hạ xem xét qua, hai người đều là một kiếm cắt yết hầu, kiếm pháp cực nhanh, ngay cả miệng vết thương đều không chảy máu, chỉ là một đường màu đỏ.” Ảnh Nhất cúi đầu.
Di Nguyệt Lãnh không nói lời nào, chỉ nhìn phong cảnh phía xa, Ảnh Nhất đứng ở một bên.
“Thư, bức họa, rồi lại giết người diệt khẩu, xem ra người đằng sau không muốn chúng ta biết rõ diện mục của hắn a! Ảnh Nhất, đến thư phòng của Lưu Thái, lật tất cả lên cho ta.”
“Vâng!” Ảnh Nhất quay người lại, nhấc chân rời đi, thấy cách đó không xa Ảnh Nhị cầm một cái cuốc, khóe miệng co quắp, “Ngươi làm gì chứ?”
Ảnh Nhị vung vung cái cuốc,“Lật đất!”
Ảnh Nhị... Không... Trả lời liền rời đi, Ảnh Nhị khiêng cái cuốc đi theo phía sau.
Di Nguyệt Lãnh quay bước trở lại phòng nghỉ, đẩy cửa, thấy tiểu nhân nhi trên giường đem chính mình vùi vào chăn, đầu vùi vào gối, vẫn không nhúc nhích. Chậm rãi đi đến trước, đem tiểu nhân nhi ra khỏi chăn, ôm vào lòng mình.
“Lưu Thái và Lưu Thủ Nghị bị giết !” Di Nguyệt Lãnh nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của Di Nguyệt Thụy, cầm ngoại y từ một bên phủ thêm cho hắn.
Di Nguyệt Thụy kinh ngạc ngẩng đầu, “Chuyện gì xảy ra!”
“Có lẽ là có người trong nội tâm khiếp đảm, sợ bị chúng ta biết việc không nên biết a.” Ngữ khí lạnh nhạt, tay vuốt ve sợi tóc đổi thành vuốt ve lưng.
Di Nguyệt Thụy cảm giác được hơi lạnh xuyên qua y phục lên da dẻ của hắn, nhiệt độ cơ thể của Di Nguyệt Lãnh rất lạnh, liền mất tự nhiên cứng lại thân hình.
Di Nguyệt Lãnh ôm eo của hắn, cúi đầu cọ cọ gò má Di Nguyệt Thụy, ngữ khí nói chuyện như có như không trêu đùa lỗ tai Di Nguyệt Thụy, nhưng lời nói ra lại làm cho hắn rung động: “Di Nguyệt Thụy, muốn trách thì trách chính ngươi.”
Di Nguyệt Lãnh nói xong lè lưỡi khẽ liếm lỗ tai hồng hồng, cảm ứng được người trong ngực run run một chút, cười ra tiếng.
“Được rồi, ngươi cũng nên đứng dậy rửa mặt !” Di Nguyệt Lãnh đem tiểu nhân nhi trong lòng đang có chút ngơ ngác đặt trên giường, đứng dậy, cúi người khẽ cắn một cái lên cách môi Di Nguyệt Thụy, “Thần sắc như vậy của ngươi luôn luôn dụ dỗ ta!”
Xoay người rời đi, mở cửa bảo Tiểu Đắng Tử đang chờ ở bên ngoài vào hầu hạ.
“Cái gì gọi là trách chính mình, cái gì gọi là dụ dỗ ngươi! Bổn công tử ta khinh thường, Di Nguyệt Lãnh, ngươi lưu manh, đi chết đi!” Cái gối đầu bị ném ra cửa phòng.
“Vật gì đó? A – ”
“Loảng xoảng, keng – ”
Gối đầu bay ra ngoài đập trúng Tiểu Đắng Tử đáng bưng chậu nước đi vào, bi kịch đã xảy ra trong nháy mắt, gối đầu ở giữa mặt Tiểu Đắng Tử, dọa Tiểu Đắng Tử nhảy dựng, nhẹ buông tay, chậu rơi xuống đất, nước văng tứ tung.
Thấy sắc mặt Di Nguyệt Thụy, “Ta đưa chậu nước khác đến!” Tiểu Đắng Tử vội vàng chạy ra bên ngoài.
“Di – Nguyệt – Lãnh.” Di Nguyệt Thụy nằm trên giường nghiến răng nghiến lợi, tay cũng không tự giác xoa xoa môi mình.
Đợi cho Di Nguyệt Thụy bước vào chính đường đã là chuyện của hai canh giờ sau.
Trong nội đường chỉ có Tử Cách Chân Sa, Lan Chi Nghê, Y Tử Nguyệt cùng với Ảnh Nhị, những người khác không thấy bóng dáng.
“Những người khác ?” Di Nguyệt Thụy đi đến trước bàn, ngồi xuống cái ghế Tiểu Đắng Tử kéo ra cho hắn, hỏi Ảnh Nhị, ngay cả Tử Yên cũng không ở đây.
“Ảnh Nhất cùng các ảnh vệ khác đang lục soát thư phòng của Lưu Thái, chủ tử đang viết công văn, bảo Hoàng Thượng phái người khác đến tiếp quản Thập Lý trấn. Không biết Tử Yên bị chủ tử sai đi làm chuyện gì?” Ảnh Nhị bẩm báo chi tiết.
Di Nguyệt Thụy gật gật đầu, biết đáp án mình muốn, liền đem chú ý chuyển đến điểm tâm trong bàn.
Thấy Di Nguyệt Thụy chú ý điểm tâm, Tử Cách Chân Sa mở miệng, “Tiểu công tử, đây là chúng ta dựa theo cách của ngươii mà làm, ngài thử xem hương vị như thế nào.”
Di Nguyệt Thụy nhìn những điểm tâm này, nước mắt cứ như vậy từng giọt từng giọt rơi xuống.
Tử Cách Chân Sa các nàng luống cuống tay chân: “Thất điện hạ, Thất điện hạ, ngài làm sao vậy?”
“Có phải là nô tỳ làm không đúng a?”
“Thất điện hạ, ngài đừng khóc a! Ngài khóc nô tỳ cũng muốn khóc!”
“Các ngươi làm sao vậy?” Di Nguyệt Lãnh bước vào chính đường, chỉ thấy ba nữ tử vây quanh Di Nguyệt Thụy, Ảnh Nhị vẻ mặt khó xử đứng ở một bên, Tiểu Đắng Tử vẻ mặt lo lắng.
Di Nguyệt Lãnh bước nhanh đến, đẩy Tử Cách Chân Sa ra, thấy Di Nguyệt Thụy rơi lệ đầy mặt. Y vươn tay bắt lấy Di Nguyệt Thụy ôm vào trong ngực: “Nói, chuyện gì xảy ra!”
Ánh mắt nhìn về phía nhóm người Tiểu Đắng Tử. Chân mọi người mềm nhũn quỳ rạp xuống đất: “Thái Tử bớt giận, chúng nô tài cũng không biết Thất điện hạ làm sao?”
Thu hồi mục quang, Di Nguyệt Lãnh cúi đầu nhẹ nhàng lau nước mắt cho Di Nguyệt Thụy: “Thụy nhi, nói cho ta biết, ngươi làm sao vậy?”
Di Nguyệt Thụy hấp hấp cái mũi, ngẩng đầu nhìn đến nhóm người Tiểu Đắng Tử đều quỳ trên mặt đất, kỳ quái hỏi: “Làm sao vậy, sao đều quỳ trên mặt đất?”
Di Nguyệt Lãnh thờ ơ thoáng nhìn, “Đứng lên đi.” Mọi người đứng dậy, đứng một bên im lặng không nói.
Di Nguyệt Thụy xoay người phát hiện mình ngồi trên đầu gối Di Nguyệt Lãnh, vội vàng đứng dậy ngồi xuống một bên, Di Nguyệt Lãnh chau mày – làm sao vậy?
“Ta ngồi ở đây tốt hơn.” Di Nguyệt Thụy ngượng ngùng trả lời. Nhóm người Tiểu Đắng Tử kinh nghi ngẩn đầu, nhưng thấy ánh mắt Di Nguyệt Lãnh, lại cúi đầu xuống.
“Xuống dưới.” Di Nguyệt Lãnh lạnh lùng nhổ ra một câu, nhóm người Tiểu Đắng Tử vội vàng xoay người rời đi.
Đi đến hành lang, Y Tử Nguyệt hỏi Tiểu Đắng Tử, “Chủ tử cùng Tiểu công tử làm sao vậy?”
Tiểu Đắng Tử lắc đầu, hắn cũng không biết. Mọi người thở dài một hơi, tâm tư của chủ tử không phải nô tài như bọn họ có thể hiểu rõ, mọi người nên làm gì những việc của mình thôi.
Trong nội đường, Di Nguyệt Thụy cúi đầu ngồi ở một bên không nhúc nhích, Di Nguyệt Lãnh thở dài, vươn tay lấy một khối điểm tâm trên bàn đưa tới trước miệng Di Nguyệt Thụy: “Ăn đi, ngươi còn chưa ăn điểm tâm .”
Di Nguyệt Thụy nhìn chằm chằm vào điểm tâm trước mắt, chậm rãi há miệng cắn. Tay kia của Di Nguyệt Lãnh xoa xoa đỉnh đầu Di Nguyệt Thụy: “Thụy nhi, không phải ta muốn bức ngươi. Ta biết rõ nhiều năm trước ngươi biết rõ tình cảm của ta đối với ngươi, chỉ là ngươi một mực trốn tránh mà thôi.”
Di Nguyệt Thụy cũng không nói chuyện, chỉ yên lặng nhai điểm tâm trong miệng.
Di Nguyệt Lãnh than nhẹ một tiếng: “Ta một mực tự nói với mình ngươi còn nhỏ, không thể thương tổn ngươi! Nhưng hành động hôm qua của ngươi nói cho ta biết, ngươi đã lớn lên, ít nhất lòng của ngươi đã thành thục, biết thưởng thức nữ tử. Ta rất sợ cuối cùng ngươi sẽ chạy thoát, chạy thoát khỏi tay ta. Ta sợ đến lúc đó ta sẽ không từ thủ đoạn ép ngươi về, mà làm ngươi bị thương. Đây là điều ta không muốn nhìn thấy nhất.”
Di Nguyệt Thụy nhanh chóng ngẩn đầu nhìn Di Nguyệt Lãnh, “Ai nói trưởng thành, ít nhất bây giờ ta còn là vị thành niên.” Nói thầm.
“Chính là lòng của ngươi đã trưởng thành.” Di Nguyệt Lãnh vươn tay ôm Di Nguyệt Thụy vào lòng, chỉ vào trái tim của hắn, “Ta sợ một ngày nào đó nó sẽ chạy theo nữ tử nào đó, ta tìm cũng không trở về.”
Di Nguyệt Thụy nghi hoặc ngẩng đầu – người này thật là Di Nguyệt Lãnh sao? Di Nguyệt Lãnh chắc chắn là không biết nói những câu tình cảm a.
Ngẩng đầu, ra sức kéo kéo trên mặt người kia, là thật.
Mặt Di Nguyệt Lãnh tối sầm: “Ta nói nghiêm túc với ngươi, ngươi còn cho rằng ta nghĩ ngợi lung tung!”
Di Nguyệt Thụy rụt cổ:“Ta nghiệm nghiệm, nghiệm nghiệm, cáp!”
Di Nguyệt Lãnh vô lực, không khí đều bị phá hủy. Đem mặt vùi vào cổ Di Nguyệt Thụy: “Thụy nhi, ta cũng không biết phải bắt ngươi làm gì bây giờ!”
“Điểm tâm!” Ứng với câu nói của Di Nguyệt Thụy, được trả lời là cổ bị cắn một cái, “Ngươi không được loạn cắn!”
“An ủi một chút, ngươi sớm muộn sẽ thành thói quen. Ngươi nghĩ rằng ta là thánh nhân sao, nhìn ngươi mỗi ngày đều ở trước mặt của ta, ta không có cảm giác sao? Ngươi không biết cái này cần bao nhiêu tự chủ đâu.” Nói xong liền dời dời vào mông của Di Nguyệt Thụy vào trong, để hắn cảm thụ nhiệt độ nơi nào đó.
“Di Nguyệt Lãnh, ngươi không phải lưu manh mà là sắc lang!” Di Nguyệt Thụy mặt đỏ bừng rống giận.
Cách đó không xa, mọi người thở phào nhẹ nhỏm, thời tiết đã biến chuyển!
Tác giả :
Khuynh Mộ Thanh Mộc