Nhất Thụ Nhân Sinh
Chương 1-1: Đợi nhau tàn cuộc hoa này
« Tôi về đây đã lâu rồi
Nằm trong cô tịch, nhớ người phồn hoa. »
"Kẻ nào yêu trước thì thua trước," Tạ Nhất nói, "Tôi sống hai mươi tám năm, cuối cùng cũng hiểu tường tận câu nói này."
Yêu thầm tự đã vô vọng, vậy thì tuyệt vọng yêu thầm tính là gì nhỉ? Tạ Nhất nhân lúc không người, tức tối ném lon bia rỗng lên trời, "Tuyệt vọng yêu thầm, so với quân cảm tử ôm bom liều chết còn nguy hiểm và đáng sợ hơn. Con mẹ nó!"
"Cái thằng ôn Vương Thụ Dân đó, lúc cậu coi hắn như cả thế giới thì hắn ngó lơ, tới khi cậu ngoảnh mặt làm ngơ thì hắn lại ăn năn hối hận? Thiệt mẹ nó!", một người có tình mắng.
Vương Thụ Dân đau khổ, "Tiểu Tạ, Tiểu Tạ... cuộc đời dài như thế, lẽ nào chỉ vì lỗi lầm nhỏ nhặt cậu đã phán tôi tội chết? Hãy cho nhau thêm một cơ hội nữa..."
Nằm trong cô tịch, nhớ người phồn hoa. »
"Kẻ nào yêu trước thì thua trước," Tạ Nhất nói, "Tôi sống hai mươi tám năm, cuối cùng cũng hiểu tường tận câu nói này."
Yêu thầm tự đã vô vọng, vậy thì tuyệt vọng yêu thầm tính là gì nhỉ? Tạ Nhất nhân lúc không người, tức tối ném lon bia rỗng lên trời, "Tuyệt vọng yêu thầm, so với quân cảm tử ôm bom liều chết còn nguy hiểm và đáng sợ hơn. Con mẹ nó!"
"Cái thằng ôn Vương Thụ Dân đó, lúc cậu coi hắn như cả thế giới thì hắn ngó lơ, tới khi cậu ngoảnh mặt làm ngơ thì hắn lại ăn năn hối hận? Thiệt mẹ nó!", một người có tình mắng.
Vương Thụ Dân đau khổ, "Tiểu Tạ, Tiểu Tạ... cuộc đời dài như thế, lẽ nào chỉ vì lỗi lầm nhỏ nhặt cậu đã phán tôi tội chết? Hãy cho nhau thêm một cơ hội nữa..."
Tác giả :
Priest