Nhất Thế Triêu Hoa
Chương 9: Quẻ Càn Khôn đại hỷ
Xe lăn mà Liễu Triêu Hoa muốn không thể để người dưới núi làm, mà phải trực tiếp giao cho đệ tử chuyên quản việc chế luyện pháp khí ở Nhân Nguyên Phong. Chưa đầy nửa tháng chiếc xe lăn như sở nguyện của Liễu Triêu Hoa đã được bọn họ hoàn thành.
Nhân Nguyên Phong làm cho Liễu Triêu Hoa một chiếc xe lăn chắc chắn mà thoải mái, hai sườn là hai bánh xe to, bên cạnh còn có bánh xe nhỏ chống đỡ trước sau, như vậy giải quyết ổn thỏa vấn đề khiến Liễu Triêu Hoa băn khoăn. Điều khiến Liễu Triêu Hoa kinh ngạc hơn cả là bên tay vịn còn lắp thêm trận pháp, trong trận pháp lại trang bị linh thạch, miễn là linh thạch có linh lực, Liễu Triêu Hoa chỉ cần khởi động trận pháp là có thể khiến xe lăn tự động bay lên, chậm rãi tiến về phía trước, hoặc là đổi hướng.
Liễu Tân Chi thực cao hứng, nhìn tiểu nữ nhi ngồi trên xe lăn gương mặt thầm lộ nét vui vẻ, ngoắc ngoắc ý gọi nàng tới, kéo tay Liễu Triêu Hoa, lại rút từ túi Càn Khôn trong tay áo một khối tinh thạch trân quý đem đặt vào tay nàng: “Giữ lấy, vạn nhất linh thạch không có linh lực, con sử dụng cái này thay cho nó”.
Một bên, Liễu Triêu Dương đỏ mắt nhìn. Thượng phẩm tinh thạch, dù nàng cũng có một cái nhưng là bảo bối cất kĩ tận đáy hòm!
“Phụ thân, túi này có thể chứa rất nhiều đồ vật to nhỏ hẳn phải rất quý giá nhỉ?” – Liễu Triêu Hoa trân trọng nhận lấy tinh thạch, đồ vật trân quý như vậy, nàng thật không biết nên cất vào đâu.
Liễu Tân Chi cười, xoa đầu Liễu Triêu Hoa: “Nếu thích, phụ thân cho con một cái”.
Ánh mắt Liễu Triêu Hoa phút chốc lóe sáng, nhìn Liễu Tân Chi tràn ngập mong đợi, túi Càn Khôn trong truyền thuyết, mình cũng có thể sở hữu một cái!
Liễu Tân chi nắm chặt lòng bàn tay, lúc xòe tay ra liền xuất hiện một cái túi nhỏ đen thui nằm yên ở lòng bàn tay của hắn.
“Sau khi trích máu nhận chủ, túi Càn Khôn này có thể dùng được”.
Mắt Liễu Triêu Dương càng thêm đỏ, miệng thét lên: “Phụ thân thiên vị!”.
“Nếu ngươi có thế giành được đầu bảng, phụ thân cho ngươi một quả giới tử” – Liễu Tân Chi liếc nàng một cái, thản nhiên đem mấy lời bất mãn của Liễu Triêu Dương át xuống.
Nhưng sự căm phẫn lúc trước của Liễu Triêu Dương bỗng nhiên biến mất, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên ý mừng, thấy phải lắm, còn hơn muội muội vô tích sự, nàng chính là tự mình nỗ lực đạt được mọi thứ. Nhìn lướt qua Liễu Triêu Hoa, Liễu Triêu Dương không khỏi cảm thấy thực tự tin.
Liễu Triêu Hoa không để tâm ánh mắt trịch thượng của Liễu Triêu Dương, lựa những món ngon trên bàn ăn gắp vào bát cho Liễu Tân Chi. Ánh mắt Liễu Tân Chi càng thêm hiền từ, nhấc đũa ăn hết đồ ăn nữ nhi đưa đến.
Chưa đầy một tháng, Liễu Triêu Hoa liên tiếp nhận được ba món bảo bối, Liễu Tân Chi không khỏi nóng ruột lo lắng, không yên tâm cho Tước Nhiên đem nàng đi dạo khắp nơi, nhưng xem nàng tự đi qua đi lại vài lần cũng không có vấn đề liền dần dần an lòng, dù sao những bảo vật kia cũng có thể đổi giúp nữ nhi của hắn ba lượt tính mạng. Nghĩ vậy Liễu Tân Chi liền an tâm lắm, thôi thì tùy ý Liễu Triêu Hoa đi.
Chỉ là có hai nơi, Liễu Tân Chi tuyệt đối không cho Liễu Triêu Hoa lui tới.
Một là núi Thanh Nguyên, nơi này bị Dịch Cư hạ cấm chế cực mạnh, Liễu Triêu Hoa có muốn đi cũng không đi được. Hai chính là sau núi Chính Nguyên Phong. Nguyên nhân vì sao, Liễu Tân Chi cũng không giải thích nhiều, chỉ nói Liễu Triêu Hoa nhất định không được tới đó.
Liễu Triêu Hoa đương nhiên chấp thuận, ăn cơm xong, hứng thú bừng bừng bắt Tước Nhiên đẩy ra sau núi Tiểu Thiện đi dạo.
Tước Nhiên nhìn Liễu Triêu Hoa hớn ha hớn hở, liền hỏi: “Chưởng môn nói với ngươi chuyện gì vậy?”.
“Cho phép ta ban ngày ra ngoài đi dạo” – Liễu Triêu Hoa ý mừng lan ra cả đuôi mày khóe mắt.
“Vậy thì chỗ nào trên núi Thiên Nguyên cũng có thể đi dạo được rồi sao?” – Tước Nhiên đẩy nàng đi vào một con đường mòn, đường nhỏ có điểm không bằng phẳng khiến Liễu Triêu Hoa ngồi ở xe lăn cũng bị xóc nảy.
“Không, núi Thanh Nguyên với đằng sau núi Chính Nguyên Phong chúng ta không được đến” – Nàng cảm giác như mình là chú chim nhỏ sổ lồng, thể xác và tinh thần đều tự do tự tại.
Tước Nhiên chột dạ, giúp Liễu Triêu Hoa đi du lãm chơi đùa đến tận khi trời sắp tối mới thúc giục Liễu Triêu Hoa đã mệt lử trở về.
Trên đường về, mưa bụi lất phất, hạt mưa li ti liên tục rơi trên người, Liễu Triêu Hoa hãy còn vui vẻ, ngẩng mặt lên trời bỗng nhiên thờ dài một một tiếng.
Tước Nhiên mở ra từ bánh xe phụ bên lưng ghế dựa một chiếc ô hoa màu xanh che cho Liễu Triêu Hoa, giọng hơi trách móc: “Đang vui vẻ, thở dài não nuột cái nỗi gì”.
Liễu Triêu Hoa vẫn ngẩng đầu như vậy, chỉ là lọt vào tầm mắt không phải là bầu trời mịt mùng mà là chiếc ô màu xanh xanh in những bông hoa ngọc lan trắng tinh: “Không có gì, chỉ là không biết những ngày như thế này có thể kéo dài bao nhiêu lâu”. Trời sinh không thể bước đi, lại thêm hai chân bị nguyền rủa, nàng mỗi lần có thêm một tuổi đều là may mắn không ngờ.
Tước Nhiên chớp chớp mắt, giấu đi ánh nhìn có chút mờ mịt, bàn tay nắm xe lăn bỗng nhiên xiết chặt, muốn nói điều gì lại thôi.
“Chúng ta về thôi” – Liễu Triêu Hoa cúi đầu, lọn tóc mềm mại trượt qua bả vai, hôm nay mưa thật là lâu, ngay cả chóp mũi cũng phảng phất cảm thấy hơi lành lạnh.
“Được”- Tước Nhiên đáp, lại nói: “Ngày mai đến núi Nhân Nguyên đi, ta nghe Liễu Triêu Dương nói ở đó có rặng dâu rất ngọt.”
“Ngươi bị Triêu Dương lừa rồi, nàng làm sao lại đi nói cho ngươi biết, có khi nào còn nói cho ngươi biết bên đó có một con chim biết nói tiếng người không?” – Ánh mắt trêu ghẹo của Liễu Triêu Hoa làm cho hai gò má như bạch ngọc của Tước Nhiên nhiễm một tia đỏ ửng.
Tước Nhiên không đùa nữa, Liễu Triêu Hoa cũng không muốn chọc nàng thêm, sờ thử túi Càn Khôn bên hông, lại cẩn thận cất lại, lòng thổn thức. Nơi nàng so với thời đại nàng từng sống trước kia còn tiến bộ hơn.
Nhân Nguyên Phong làm cho Liễu Triêu Hoa một chiếc xe lăn chắc chắn mà thoải mái, hai sườn là hai bánh xe to, bên cạnh còn có bánh xe nhỏ chống đỡ trước sau, như vậy giải quyết ổn thỏa vấn đề khiến Liễu Triêu Hoa băn khoăn. Điều khiến Liễu Triêu Hoa kinh ngạc hơn cả là bên tay vịn còn lắp thêm trận pháp, trong trận pháp lại trang bị linh thạch, miễn là linh thạch có linh lực, Liễu Triêu Hoa chỉ cần khởi động trận pháp là có thể khiến xe lăn tự động bay lên, chậm rãi tiến về phía trước, hoặc là đổi hướng.
Liễu Tân Chi thực cao hứng, nhìn tiểu nữ nhi ngồi trên xe lăn gương mặt thầm lộ nét vui vẻ, ngoắc ngoắc ý gọi nàng tới, kéo tay Liễu Triêu Hoa, lại rút từ túi Càn Khôn trong tay áo một khối tinh thạch trân quý đem đặt vào tay nàng: “Giữ lấy, vạn nhất linh thạch không có linh lực, con sử dụng cái này thay cho nó”.
Một bên, Liễu Triêu Dương đỏ mắt nhìn. Thượng phẩm tinh thạch, dù nàng cũng có một cái nhưng là bảo bối cất kĩ tận đáy hòm!
“Phụ thân, túi này có thể chứa rất nhiều đồ vật to nhỏ hẳn phải rất quý giá nhỉ?” – Liễu Triêu Hoa trân trọng nhận lấy tinh thạch, đồ vật trân quý như vậy, nàng thật không biết nên cất vào đâu.
Liễu Tân Chi cười, xoa đầu Liễu Triêu Hoa: “Nếu thích, phụ thân cho con một cái”.
Ánh mắt Liễu Triêu Hoa phút chốc lóe sáng, nhìn Liễu Tân Chi tràn ngập mong đợi, túi Càn Khôn trong truyền thuyết, mình cũng có thể sở hữu một cái!
Liễu Tân chi nắm chặt lòng bàn tay, lúc xòe tay ra liền xuất hiện một cái túi nhỏ đen thui nằm yên ở lòng bàn tay của hắn.
“Sau khi trích máu nhận chủ, túi Càn Khôn này có thể dùng được”.
Mắt Liễu Triêu Dương càng thêm đỏ, miệng thét lên: “Phụ thân thiên vị!”.
“Nếu ngươi có thế giành được đầu bảng, phụ thân cho ngươi một quả giới tử” – Liễu Tân Chi liếc nàng một cái, thản nhiên đem mấy lời bất mãn của Liễu Triêu Dương át xuống.
Nhưng sự căm phẫn lúc trước của Liễu Triêu Dương bỗng nhiên biến mất, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên ý mừng, thấy phải lắm, còn hơn muội muội vô tích sự, nàng chính là tự mình nỗ lực đạt được mọi thứ. Nhìn lướt qua Liễu Triêu Hoa, Liễu Triêu Dương không khỏi cảm thấy thực tự tin.
Liễu Triêu Hoa không để tâm ánh mắt trịch thượng của Liễu Triêu Dương, lựa những món ngon trên bàn ăn gắp vào bát cho Liễu Tân Chi. Ánh mắt Liễu Tân Chi càng thêm hiền từ, nhấc đũa ăn hết đồ ăn nữ nhi đưa đến.
Chưa đầy một tháng, Liễu Triêu Hoa liên tiếp nhận được ba món bảo bối, Liễu Tân Chi không khỏi nóng ruột lo lắng, không yên tâm cho Tước Nhiên đem nàng đi dạo khắp nơi, nhưng xem nàng tự đi qua đi lại vài lần cũng không có vấn đề liền dần dần an lòng, dù sao những bảo vật kia cũng có thể đổi giúp nữ nhi của hắn ba lượt tính mạng. Nghĩ vậy Liễu Tân Chi liền an tâm lắm, thôi thì tùy ý Liễu Triêu Hoa đi.
Chỉ là có hai nơi, Liễu Tân Chi tuyệt đối không cho Liễu Triêu Hoa lui tới.
Một là núi Thanh Nguyên, nơi này bị Dịch Cư hạ cấm chế cực mạnh, Liễu Triêu Hoa có muốn đi cũng không đi được. Hai chính là sau núi Chính Nguyên Phong. Nguyên nhân vì sao, Liễu Tân Chi cũng không giải thích nhiều, chỉ nói Liễu Triêu Hoa nhất định không được tới đó.
Liễu Triêu Hoa đương nhiên chấp thuận, ăn cơm xong, hứng thú bừng bừng bắt Tước Nhiên đẩy ra sau núi Tiểu Thiện đi dạo.
Tước Nhiên nhìn Liễu Triêu Hoa hớn ha hớn hở, liền hỏi: “Chưởng môn nói với ngươi chuyện gì vậy?”.
“Cho phép ta ban ngày ra ngoài đi dạo” – Liễu Triêu Hoa ý mừng lan ra cả đuôi mày khóe mắt.
“Vậy thì chỗ nào trên núi Thiên Nguyên cũng có thể đi dạo được rồi sao?” – Tước Nhiên đẩy nàng đi vào một con đường mòn, đường nhỏ có điểm không bằng phẳng khiến Liễu Triêu Hoa ngồi ở xe lăn cũng bị xóc nảy.
“Không, núi Thanh Nguyên với đằng sau núi Chính Nguyên Phong chúng ta không được đến” – Nàng cảm giác như mình là chú chim nhỏ sổ lồng, thể xác và tinh thần đều tự do tự tại.
Tước Nhiên chột dạ, giúp Liễu Triêu Hoa đi du lãm chơi đùa đến tận khi trời sắp tối mới thúc giục Liễu Triêu Hoa đã mệt lử trở về.
Trên đường về, mưa bụi lất phất, hạt mưa li ti liên tục rơi trên người, Liễu Triêu Hoa hãy còn vui vẻ, ngẩng mặt lên trời bỗng nhiên thờ dài một một tiếng.
Tước Nhiên mở ra từ bánh xe phụ bên lưng ghế dựa một chiếc ô hoa màu xanh che cho Liễu Triêu Hoa, giọng hơi trách móc: “Đang vui vẻ, thở dài não nuột cái nỗi gì”.
Liễu Triêu Hoa vẫn ngẩng đầu như vậy, chỉ là lọt vào tầm mắt không phải là bầu trời mịt mùng mà là chiếc ô màu xanh xanh in những bông hoa ngọc lan trắng tinh: “Không có gì, chỉ là không biết những ngày như thế này có thể kéo dài bao nhiêu lâu”. Trời sinh không thể bước đi, lại thêm hai chân bị nguyền rủa, nàng mỗi lần có thêm một tuổi đều là may mắn không ngờ.
Tước Nhiên chớp chớp mắt, giấu đi ánh nhìn có chút mờ mịt, bàn tay nắm xe lăn bỗng nhiên xiết chặt, muốn nói điều gì lại thôi.
“Chúng ta về thôi” – Liễu Triêu Hoa cúi đầu, lọn tóc mềm mại trượt qua bả vai, hôm nay mưa thật là lâu, ngay cả chóp mũi cũng phảng phất cảm thấy hơi lành lạnh.
“Được”- Tước Nhiên đáp, lại nói: “Ngày mai đến núi Nhân Nguyên đi, ta nghe Liễu Triêu Dương nói ở đó có rặng dâu rất ngọt.”
“Ngươi bị Triêu Dương lừa rồi, nàng làm sao lại đi nói cho ngươi biết, có khi nào còn nói cho ngươi biết bên đó có một con chim biết nói tiếng người không?” – Ánh mắt trêu ghẹo của Liễu Triêu Hoa làm cho hai gò má như bạch ngọc của Tước Nhiên nhiễm một tia đỏ ửng.
Tước Nhiên không đùa nữa, Liễu Triêu Hoa cũng không muốn chọc nàng thêm, sờ thử túi Càn Khôn bên hông, lại cẩn thận cất lại, lòng thổn thức. Nơi nàng so với thời đại nàng từng sống trước kia còn tiến bộ hơn.
Tác giả :
Thất Nguyệt Ngư Dương