Nhất Thế Triêu Hoa
Chương 88: Hai con chuột nhỏ
Đương nhiên, một nguyên nhân khác quan trọng hơn khiến cho phượng vương chỉ bị phạt nhẹ đó là Côn Lôn kính kia chính là do bọn họ cố ý bỏ lại.
Phượng vương và hoàng hậu, thân là thần điểu chi vương cai quản bầu trời, là Bàn Cổ di mạch chân chính, từ thời khắc sinh ra kia hai vị thần điểu liền làm bạn bên nhau. Tuy rằng các phương diện đều hoàn mỹ đến mức trời căm người giận, nhưng ngoài dự tính là cả hai đều là đầu gỗ khiến người ta tức sôi gan.
Từ khi ra đời đến nay, bọn họ hoàn toàn không có một huyết mạch nối dõi nào, khiến cho tất cả thần tiên trên trời hận không thể vò đầu bứt tai.
Nhất là một vài yêu ma mang lòng bất chính ở trần gian gần đây càng chú ý đến Bàn Cổ di mạch của phượng vương.
Giả sử, một trong hai vị phượng vương hoặc hoàng hậu, không cẩn thận bị ăn thịt, thì Bàn Cổ huyết mạch vô cùng trân quý, độc nhất vô nhị kia thật sự có thể bị đoạn tuyệt.
Nhằm đề phòng khả năng đáng sợ này, đám thần tiên trên trời kia tụ lại một chỗ bắt đầu mồm năm miệng mười mà thương lượng. Có người nói trực tiếp dùng xuân dược mạnh, cũng có người nói trực tiếp để cho bọn họ xem “điểu xuân cung đồ” thật sự.
Tóm lại là đủ loại ý kiến, đa dạng đến mức khiến người ta hoa cả mắt.
Cuối cùng vẫn là ti trưởng ti nhân duyên ra sức bác bỏ đề nghị của đám đông, kiên quyết yêu cầu cứ thuận theo tự nhiên, cho rằng “thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng”, dĩ nhiên trước đó vẫn cần thúc đẩy nhẹ nhàng một chút.
Ti trưởng ti nhân duyên cười gian lấy ra Côn Lôn kính ở trước mặt chúng tiên, đưa ví dụ một thiên tình sử tuyệt hảo trên thế gian được thiết lập ở trong kính. Sau đó dưới sự hối thúc của chúng tiên, lão giả bộ say rượu, lảo đảo bay qua Phượng hoàng cốc, khi đang lướt qua tổ phượng hoàng trên cây ngô đồng liền lắc lư một cái, cổ tay run lên, Côn Lôn kính trong tay áo liền rơi xuống trước mặt phượng hoàng mái một cách hết sức tự nhiên, sau đó lão liền nhanh chóng cưỡi mây chuồn mất.
Chỉ là, khiến cho chúng tiên không ngờ tới chính là phượng hoàng mái tuy mở ra tình khiếu thế nhưng lại cùng phượng hoàng trống ầm ĩ chia tay.
Hơn nữa chuyện chia tay ầm ĩ vô cùng lớn, lớn đến mức Tây thiên Phật tổ và Thanh đế ẩn cư đều vội vàng ra mặt nhúng tay, trực tiếp phong ấn phượng vương đang gây rối loạn luân hồi, sau đó
tìm hồn phách chuyển thế của phượng hoàng mái trở về, ném vào trong thế giới mà phượng vương đang bị phong ấn mới yên tâm.
Loảng xoảng…
Sa La làm rơi Côn Lôn kính xuống đất.
Hắn cuối cùng cũng nhớ lại toàn bộ câu chuyện, suy đoán trong lòng lúc trước quả thật không sai. Liễu Triêu Hoa chính là con phượng hoàng mái vừa ngớ ngẩn vừa ngây thơ lại không có điểu tính của nhà hắn, hôm nay đến nhân thế từng trải một phen, vậy mà trở nên thông suốt hơn, cả người toát ra vẻ lý trí ngời ngời.
Sa La nắm chặt nắm đấm, một mặt trong lòng khẽ vui mừng vì chính mình đã để cho Liễu Triêu Hoa đi, bằng không, nếu như giờ phút này nàng ở trước mặt hắn, giả sử hắn không thể khống chế lửa giận bành trướng trong lòng, rất có khả năng đánh nàng trọng thương, nhổ sạch lông của nàng một lần nữa.
Ngay cả lông che chỗ kia cũng không cần để lại!
Sa La nhíu mày, dường như muốn trút giận mà đi đi lại lại trong phòng, cũng không biết qua bao lâu, hắn thu lại lửa giận dưới đáy lòng một chút. Sa La hít một hơi thật sâu, lúc này cũng đã qua một ngàn năm, trở về thiên thượng còn không biết phải bận rộn đến mức nào nữa, hiện giờ chuyện cấp bách nhất là bắt Liễu Triêu Hoa quay lại.
Thừa lúc đối phương còn chưa khôi phục trí nhớ!
Sa La nghiến răng, hắn thậm chí muốn phong ấn đoạn ký ức này của nàng lại, nếu không, nếu không…
Nếu như nàng nhớ lại chuyện lần đó hắn nhổ sạch lông vũ của nàng, nhất định sẽ không để yên cho mình.
Sa La lâm vào cảm giác rối rắm sâu sắc.
Hắc Miêu đứng ở bên ngoài phòng của Sa La, thần kinh nhạy bén của nó toàn bộ đều căng lên, gắt gao chú ý cảm nhận không khí trong phòng, thấy nộ khí trong phòng vừa rồi tăng vọt đã ổn định xuống, trong lòng mới an tâm trở lại.
“Già Hi Cát Dạ, vào đây.”, Sa La ở bên trong lạnh giọng gọi nó tiến vào.
Hắc Miêu Già Hi Cát Dạ cảm thấy thần kinh bị kéo căng một cái, nó vội vàng ổn định tâm thần, đẩy cửa tiến vào, rón rén đi đến trước mặt Sa La lúc này toàn thân đang nhuộm vẻ hậm hực, Hắc Miêu cúi đầu cung kính nói: “Điện hạ?”.
Sa La nắm chặt tay lại rồi buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt, trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn nổi lên cảm xúc không rõ, một hồi sau, hắn mới mở miệng: “Liễu Triêu Hoa đi hướng nào?”.
Hắc Miêu ngẩn ra, thầm kêu một tiếng “không ổn”, cúi đầu nói: “Thuộc hạ cũng không nhìn thấy, lúc vương phi đi ra ngoài, là do Liễu tiểu thư phụ giúp đưa ra.”.
Hắc Miêu hơi ngước mắt lên, liền nhìn thấy Sa La thoáng chốc đen mặt lại, nó vội vàng nói tiếp: “Chẳng qua trên người vương phi đeo túi thơm do giao nhân(1) làm, thuộc hạ có thể ngửi mùi hương để đuổi theo.”
(1) Giao nhân: “giao” ở đây là một loài cá, cho nên có thể hiểu “giao nhân” là một loại yêu quái dạng người cá.
Thần sắc của Sa La hơi hòa hoãn lại, tâm tư trong lòng lại xoay chuyển: “Nếu như nàng đi cùng Liễu Triêu Dương, thì tìm cũng dễ dàng hơn một chút”. Trong lòng đã ra chủ ý, hắn liền đưa mắt nhìn Hắc Miêu: “Gửi tin cho chưởng môn Thiên Nguyên Tông, nói bản vương ngày mai đến thăm.”.
Hắc Miêu đáp “Vâng” một tiếng rồi khom người lui ra ngoài.
Liễu Triêu Hoa sau khi rời khỏi Thất Phong liền cùng Liễu Triêu Dương ngao du tự do không mục đích, chỉ là mới qua mấy ngày, hai người liền tiêu hết tiền bạc do Liễu Triêu Dương mang theo từ Thiên Nguyên Tông.
Mà lúc Liễu Triêu Hoa rời khỏi Thất Phong lại không nghĩ tới chuyện này, cho nên trên người một đồng cũng không có.
Hai đại tiểu thư chưa từng phải lo đến chuyện tiền bạc tầm thường này, nhất thời đối với việc kiếm kế mưu sinh gặp phải khó khăn. Hơn nữa hai người đều kiên trì không làm chuyện trộm cướp, bởi vậy muốn có tiền nhất định phải đi tìm việc làm.
Ở trong một khách điếm được ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu rọi, Liễu Triêu Dương cầm một vò rượu mạnh thật lớn quay trở lại, đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy Liễu Triêu Hoa ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lòng chợt cảm thấy đau xót, Liễu Triêu Dương cầm rượu đi qua, đặt một chén rượu xuống trước mặt muội muội, nén lại sự run rẩy sâu trong cổ họng: “Cùng uống một chén đi.”.
Tầm mắt của Liễu Triêu Hoa từ ngoài cửa sổ dời về phía này, nhìn đến chén rượu đặt trước mặt, nàng lắc đầu mỉm cười: “Không được.”.
Lại một lần nữa bị cự tuyệt…
Liễu Triêu Dương ngồi xuống trước mặt Liễu Triêu Hoa, bưng vò rượu lớn lên, sau đó rót cho mình một chén, một ngụm uống cạn. Chất lỏng nóng rát từ trong dạ dày trực tiếp xộc lên khiến cho hốc mắt của nàng cũng cay xè. Nàng nhìn sắc mặt Liễu Triêu Hoa vẫn bình tĩnh như cũ: “Cho tới bây giờ tỷ chưa từng thấy muội khóc, không phải khóc lên sẽ tốt hơn sao?”.
Liêu Triêu Hoa sửng sốt, sau đó cười lắc đầu.
Nàng cũng không phải là không thương tâm, không đau lòng, chỉ là không có cách nào xoa dịu.
Lựa chọn của nàng chính là từ trong đau đớn mà tỉnh táo lại, dùng lý trí để kiềm chế, còn lựa chọn của Liễu Triêu Dương lại là cứ mơ mơ màng màng, sống qua ngày nào hay ngày đó.
Lúc bắt đầu tỷ tỷ uống một chén liền say, đến bây giờ uống xong ba vò lớn rượu mạnh đến mắt cũng không chớp.
Liễu Triêu Hoa đều thấy rõ, chỉ là lại không có cách nào an ủi.
Bởi vì có một loại đau đớn là phải chính nó từ từ khép lại, người khác không có cách nào giúp được.
Liễu Triêu Hoa hít một hơi thật sâu, cảm giác được chỗ sâu trong lòng đau đớn như bị cắt rách, sau đó nàng lại chậm rãi thở ra, mỗi một lần nỗi đau càng rõ ràng hơn, lần sau so với lần trước đau càng lâu hơn.
Cho dù là như vậy, nàng vẫn tin rằng cảm giác đau đớn này sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị dòng chảy của thời gian từ từ, từng chút một cuốn đi, đến khi hoàn toàn khép lại.
Liễu Triêu Dương nhìn dáng vẻ muội muội hít sâu, sâu trong đôi mắt trong suốt vụt lên nỗi khổ sở ẩn nhẫn, liền dời tầm mắt đi nơi khác, lại rót một chén uống cạn sau đó mới nói sang chuyện khác: “Khi nãy xuống lầu, tiểu nhị của khách điếm lại giục tiền phòng.”.
Liễu Triêu Dương có chút không nhịn được mà vò đầu, sau đó bối rối nhìn Liễu Triêu Hoa: “Bằng không… chúng ta trốn đi?”.
Liễu Triêu Hoa buồn cười nhìn tỷ tỷ: “Cho dù tỷ trốn được, đến chỗ tiếp theo vẫn là phải đưa tiền mới có thể ở.”.
Thần sắc của Liễu Triêu Dương lập tức ủ rũ, sau đó lại nốc rượu ào ào, mới quẹt miệng nói: “Hay là chúng ta đến vùng ngoại ô hoang vu ở đi!”.
Liễu Triêu Hoa mỉm cười lắc đầu nhìn nàng, giống như là đang dung túng cho một đứa nhỏ không hiểu chuyện, chỉ nhắc nhở: “Đừng nói là chuyện tắm rửa sạch sẽ mỗi ngày, chỉ nói một ngày ba bữa cơm, tỷ có thể lo liệu sao?”.
Liễu Triêu Dương bị đả kích sâu sắc, hận không thể đem đầu chôn vào trong cái vò rượu, không bao giờ chui ra nữa.
Liễu Triêu Hoa cười một tiếng, nâng tay áo khẽ vung lên chiếc bàn trước mặt hai người một cái, hai viên lông xù tròn tròn to lớn từ trong ống tay áo nàng lăn ra ngoài, nhìn kỹ mới phát hiện, thì ra đó là hai con chuột lông xám bóng mượt.
Liễu Triêu Dương hét lên một tiếng, sau đó lập tức nhảy ra thật xa, nhìn thấy con chuột trên bàn không nhúc nhích, toàn thân cứng đờ, nàng mới phát hiện thì ra là hai con chuột này đã sớm bị Liễu Triêu Hoa hạ định thân thuật.
Liễu Triêu Dương bưng chén rượu về ngồi lại trước bàn, nhìn chằm chằm hai con chuột kia, hỏi Liễu Triêu Hoa: “Muội lấy cái thứ xấu xí này ở đâu ra vậy?”.
Hai con chuột lớn ở trên mặt bàn nhắm chặt hai mắt, đỉnh chóp của cái đuôi dài không nén được mà hơi run rẩy.
Liễu Triêu Hoa mỉm cười nhìn bọn chúng: “Tối hôm qua đến đây trộm túi thơm của muội, bị muội tiện tay bắt được.”.
“Chúng ta đều nghèo đến một đồng cũng không còn, bọn chúng lại còn đến trộm!”, Liễu Triêu Dương cao giọng nói.
Liễu Triêu Hoa duỗi ngón tay đùa giỡn chòm ria dài của một trong hai con chuột, mặt nó ngứa ngáy đến mức vặn vẹo, nhưng mà chết cũng không chịu mở mắt.
Liễu Triêu Hoa nhìn mà thấy buồn cười, thấp giọng nói: “Mở mắt ra đi, nếu ta muốn lấy mạng của các ngươi thì đã động thủ từ sớm rồi.”, dứt lời nàng gảy nhẹ ngón tay, hóa giải định thân thuật trên người hai con chuột lớn này.
Hai con chuột kia từ trên mặt bàn bắn lên, giống hệt như con người mà vội vàng quỳ trước mặt Liễu Triêu Hoa, hai cái chân nho nhỏ nắm lại, sụp lạy khóc rống cầu xin tha thứ: “Đạo cô nãi nãi, cầu xin người tha cho tiểu nhân! Tiểu nhân có mắt không tròng, đến chỗ của ngài trộm là tiểu nhân không đúng!”.
Hai con chuột to hơn bình thường, một béo một gầy, con gầy kêu khóc cầu xin, con béo sững sờ nhìn nó, sau đó học theo dáng vẻ kia, hai cái chân trước nhỏ nắm lại, dập đầu rầm rầm.
Bộ dáng kia, rõ ràng là vụng về học theo động tác của loài người.
Liễu Triêu Dương nhìn hai con chuột nhỏ dáng điệu ngây thơ chân thành, xùy một tiếng bật cười.
Liễu Triêu Hoa dùng đầu ngón tay nâng cằm dưới của con chuột gầy, khiến nó ngừng động tác dập đầu, cười nói: “Ta cũng không có ác ý, ngươi không cần phải như vậy”.
Phượng vương và hoàng hậu, thân là thần điểu chi vương cai quản bầu trời, là Bàn Cổ di mạch chân chính, từ thời khắc sinh ra kia hai vị thần điểu liền làm bạn bên nhau. Tuy rằng các phương diện đều hoàn mỹ đến mức trời căm người giận, nhưng ngoài dự tính là cả hai đều là đầu gỗ khiến người ta tức sôi gan.
Từ khi ra đời đến nay, bọn họ hoàn toàn không có một huyết mạch nối dõi nào, khiến cho tất cả thần tiên trên trời hận không thể vò đầu bứt tai.
Nhất là một vài yêu ma mang lòng bất chính ở trần gian gần đây càng chú ý đến Bàn Cổ di mạch của phượng vương.
Giả sử, một trong hai vị phượng vương hoặc hoàng hậu, không cẩn thận bị ăn thịt, thì Bàn Cổ huyết mạch vô cùng trân quý, độc nhất vô nhị kia thật sự có thể bị đoạn tuyệt.
Nhằm đề phòng khả năng đáng sợ này, đám thần tiên trên trời kia tụ lại một chỗ bắt đầu mồm năm miệng mười mà thương lượng. Có người nói trực tiếp dùng xuân dược mạnh, cũng có người nói trực tiếp để cho bọn họ xem “điểu xuân cung đồ” thật sự.
Tóm lại là đủ loại ý kiến, đa dạng đến mức khiến người ta hoa cả mắt.
Cuối cùng vẫn là ti trưởng ti nhân duyên ra sức bác bỏ đề nghị của đám đông, kiên quyết yêu cầu cứ thuận theo tự nhiên, cho rằng “thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng”, dĩ nhiên trước đó vẫn cần thúc đẩy nhẹ nhàng một chút.
Ti trưởng ti nhân duyên cười gian lấy ra Côn Lôn kính ở trước mặt chúng tiên, đưa ví dụ một thiên tình sử tuyệt hảo trên thế gian được thiết lập ở trong kính. Sau đó dưới sự hối thúc của chúng tiên, lão giả bộ say rượu, lảo đảo bay qua Phượng hoàng cốc, khi đang lướt qua tổ phượng hoàng trên cây ngô đồng liền lắc lư một cái, cổ tay run lên, Côn Lôn kính trong tay áo liền rơi xuống trước mặt phượng hoàng mái một cách hết sức tự nhiên, sau đó lão liền nhanh chóng cưỡi mây chuồn mất.
Chỉ là, khiến cho chúng tiên không ngờ tới chính là phượng hoàng mái tuy mở ra tình khiếu thế nhưng lại cùng phượng hoàng trống ầm ĩ chia tay.
Hơn nữa chuyện chia tay ầm ĩ vô cùng lớn, lớn đến mức Tây thiên Phật tổ và Thanh đế ẩn cư đều vội vàng ra mặt nhúng tay, trực tiếp phong ấn phượng vương đang gây rối loạn luân hồi, sau đó
tìm hồn phách chuyển thế của phượng hoàng mái trở về, ném vào trong thế giới mà phượng vương đang bị phong ấn mới yên tâm.
Loảng xoảng…
Sa La làm rơi Côn Lôn kính xuống đất.
Hắn cuối cùng cũng nhớ lại toàn bộ câu chuyện, suy đoán trong lòng lúc trước quả thật không sai. Liễu Triêu Hoa chính là con phượng hoàng mái vừa ngớ ngẩn vừa ngây thơ lại không có điểu tính của nhà hắn, hôm nay đến nhân thế từng trải một phen, vậy mà trở nên thông suốt hơn, cả người toát ra vẻ lý trí ngời ngời.
Sa La nắm chặt nắm đấm, một mặt trong lòng khẽ vui mừng vì chính mình đã để cho Liễu Triêu Hoa đi, bằng không, nếu như giờ phút này nàng ở trước mặt hắn, giả sử hắn không thể khống chế lửa giận bành trướng trong lòng, rất có khả năng đánh nàng trọng thương, nhổ sạch lông của nàng một lần nữa.
Ngay cả lông che chỗ kia cũng không cần để lại!
Sa La nhíu mày, dường như muốn trút giận mà đi đi lại lại trong phòng, cũng không biết qua bao lâu, hắn thu lại lửa giận dưới đáy lòng một chút. Sa La hít một hơi thật sâu, lúc này cũng đã qua một ngàn năm, trở về thiên thượng còn không biết phải bận rộn đến mức nào nữa, hiện giờ chuyện cấp bách nhất là bắt Liễu Triêu Hoa quay lại.
Thừa lúc đối phương còn chưa khôi phục trí nhớ!
Sa La nghiến răng, hắn thậm chí muốn phong ấn đoạn ký ức này của nàng lại, nếu không, nếu không…
Nếu như nàng nhớ lại chuyện lần đó hắn nhổ sạch lông vũ của nàng, nhất định sẽ không để yên cho mình.
Sa La lâm vào cảm giác rối rắm sâu sắc.
Hắc Miêu đứng ở bên ngoài phòng của Sa La, thần kinh nhạy bén của nó toàn bộ đều căng lên, gắt gao chú ý cảm nhận không khí trong phòng, thấy nộ khí trong phòng vừa rồi tăng vọt đã ổn định xuống, trong lòng mới an tâm trở lại.
“Già Hi Cát Dạ, vào đây.”, Sa La ở bên trong lạnh giọng gọi nó tiến vào.
Hắc Miêu Già Hi Cát Dạ cảm thấy thần kinh bị kéo căng một cái, nó vội vàng ổn định tâm thần, đẩy cửa tiến vào, rón rén đi đến trước mặt Sa La lúc này toàn thân đang nhuộm vẻ hậm hực, Hắc Miêu cúi đầu cung kính nói: “Điện hạ?”.
Sa La nắm chặt tay lại rồi buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt, trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn nổi lên cảm xúc không rõ, một hồi sau, hắn mới mở miệng: “Liễu Triêu Hoa đi hướng nào?”.
Hắc Miêu ngẩn ra, thầm kêu một tiếng “không ổn”, cúi đầu nói: “Thuộc hạ cũng không nhìn thấy, lúc vương phi đi ra ngoài, là do Liễu tiểu thư phụ giúp đưa ra.”.
Hắc Miêu hơi ngước mắt lên, liền nhìn thấy Sa La thoáng chốc đen mặt lại, nó vội vàng nói tiếp: “Chẳng qua trên người vương phi đeo túi thơm do giao nhân(1) làm, thuộc hạ có thể ngửi mùi hương để đuổi theo.”
(1) Giao nhân: “giao” ở đây là một loài cá, cho nên có thể hiểu “giao nhân” là một loại yêu quái dạng người cá.
Thần sắc của Sa La hơi hòa hoãn lại, tâm tư trong lòng lại xoay chuyển: “Nếu như nàng đi cùng Liễu Triêu Dương, thì tìm cũng dễ dàng hơn một chút”. Trong lòng đã ra chủ ý, hắn liền đưa mắt nhìn Hắc Miêu: “Gửi tin cho chưởng môn Thiên Nguyên Tông, nói bản vương ngày mai đến thăm.”.
Hắc Miêu đáp “Vâng” một tiếng rồi khom người lui ra ngoài.
Liễu Triêu Hoa sau khi rời khỏi Thất Phong liền cùng Liễu Triêu Dương ngao du tự do không mục đích, chỉ là mới qua mấy ngày, hai người liền tiêu hết tiền bạc do Liễu Triêu Dương mang theo từ Thiên Nguyên Tông.
Mà lúc Liễu Triêu Hoa rời khỏi Thất Phong lại không nghĩ tới chuyện này, cho nên trên người một đồng cũng không có.
Hai đại tiểu thư chưa từng phải lo đến chuyện tiền bạc tầm thường này, nhất thời đối với việc kiếm kế mưu sinh gặp phải khó khăn. Hơn nữa hai người đều kiên trì không làm chuyện trộm cướp, bởi vậy muốn có tiền nhất định phải đi tìm việc làm.
Ở trong một khách điếm được ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu rọi, Liễu Triêu Dương cầm một vò rượu mạnh thật lớn quay trở lại, đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy Liễu Triêu Hoa ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lòng chợt cảm thấy đau xót, Liễu Triêu Dương cầm rượu đi qua, đặt một chén rượu xuống trước mặt muội muội, nén lại sự run rẩy sâu trong cổ họng: “Cùng uống một chén đi.”.
Tầm mắt của Liễu Triêu Hoa từ ngoài cửa sổ dời về phía này, nhìn đến chén rượu đặt trước mặt, nàng lắc đầu mỉm cười: “Không được.”.
Lại một lần nữa bị cự tuyệt…
Liễu Triêu Dương ngồi xuống trước mặt Liễu Triêu Hoa, bưng vò rượu lớn lên, sau đó rót cho mình một chén, một ngụm uống cạn. Chất lỏng nóng rát từ trong dạ dày trực tiếp xộc lên khiến cho hốc mắt của nàng cũng cay xè. Nàng nhìn sắc mặt Liễu Triêu Hoa vẫn bình tĩnh như cũ: “Cho tới bây giờ tỷ chưa từng thấy muội khóc, không phải khóc lên sẽ tốt hơn sao?”.
Liêu Triêu Hoa sửng sốt, sau đó cười lắc đầu.
Nàng cũng không phải là không thương tâm, không đau lòng, chỉ là không có cách nào xoa dịu.
Lựa chọn của nàng chính là từ trong đau đớn mà tỉnh táo lại, dùng lý trí để kiềm chế, còn lựa chọn của Liễu Triêu Dương lại là cứ mơ mơ màng màng, sống qua ngày nào hay ngày đó.
Lúc bắt đầu tỷ tỷ uống một chén liền say, đến bây giờ uống xong ba vò lớn rượu mạnh đến mắt cũng không chớp.
Liễu Triêu Hoa đều thấy rõ, chỉ là lại không có cách nào an ủi.
Bởi vì có một loại đau đớn là phải chính nó từ từ khép lại, người khác không có cách nào giúp được.
Liễu Triêu Hoa hít một hơi thật sâu, cảm giác được chỗ sâu trong lòng đau đớn như bị cắt rách, sau đó nàng lại chậm rãi thở ra, mỗi một lần nỗi đau càng rõ ràng hơn, lần sau so với lần trước đau càng lâu hơn.
Cho dù là như vậy, nàng vẫn tin rằng cảm giác đau đớn này sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị dòng chảy của thời gian từ từ, từng chút một cuốn đi, đến khi hoàn toàn khép lại.
Liễu Triêu Dương nhìn dáng vẻ muội muội hít sâu, sâu trong đôi mắt trong suốt vụt lên nỗi khổ sở ẩn nhẫn, liền dời tầm mắt đi nơi khác, lại rót một chén uống cạn sau đó mới nói sang chuyện khác: “Khi nãy xuống lầu, tiểu nhị của khách điếm lại giục tiền phòng.”.
Liễu Triêu Dương có chút không nhịn được mà vò đầu, sau đó bối rối nhìn Liễu Triêu Hoa: “Bằng không… chúng ta trốn đi?”.
Liễu Triêu Hoa buồn cười nhìn tỷ tỷ: “Cho dù tỷ trốn được, đến chỗ tiếp theo vẫn là phải đưa tiền mới có thể ở.”.
Thần sắc của Liễu Triêu Dương lập tức ủ rũ, sau đó lại nốc rượu ào ào, mới quẹt miệng nói: “Hay là chúng ta đến vùng ngoại ô hoang vu ở đi!”.
Liễu Triêu Hoa mỉm cười lắc đầu nhìn nàng, giống như là đang dung túng cho một đứa nhỏ không hiểu chuyện, chỉ nhắc nhở: “Đừng nói là chuyện tắm rửa sạch sẽ mỗi ngày, chỉ nói một ngày ba bữa cơm, tỷ có thể lo liệu sao?”.
Liễu Triêu Dương bị đả kích sâu sắc, hận không thể đem đầu chôn vào trong cái vò rượu, không bao giờ chui ra nữa.
Liễu Triêu Hoa cười một tiếng, nâng tay áo khẽ vung lên chiếc bàn trước mặt hai người một cái, hai viên lông xù tròn tròn to lớn từ trong ống tay áo nàng lăn ra ngoài, nhìn kỹ mới phát hiện, thì ra đó là hai con chuột lông xám bóng mượt.
Liễu Triêu Dương hét lên một tiếng, sau đó lập tức nhảy ra thật xa, nhìn thấy con chuột trên bàn không nhúc nhích, toàn thân cứng đờ, nàng mới phát hiện thì ra là hai con chuột này đã sớm bị Liễu Triêu Hoa hạ định thân thuật.
Liễu Triêu Dương bưng chén rượu về ngồi lại trước bàn, nhìn chằm chằm hai con chuột kia, hỏi Liễu Triêu Hoa: “Muội lấy cái thứ xấu xí này ở đâu ra vậy?”.
Hai con chuột lớn ở trên mặt bàn nhắm chặt hai mắt, đỉnh chóp của cái đuôi dài không nén được mà hơi run rẩy.
Liễu Triêu Hoa mỉm cười nhìn bọn chúng: “Tối hôm qua đến đây trộm túi thơm của muội, bị muội tiện tay bắt được.”.
“Chúng ta đều nghèo đến một đồng cũng không còn, bọn chúng lại còn đến trộm!”, Liễu Triêu Dương cao giọng nói.
Liễu Triêu Hoa duỗi ngón tay đùa giỡn chòm ria dài của một trong hai con chuột, mặt nó ngứa ngáy đến mức vặn vẹo, nhưng mà chết cũng không chịu mở mắt.
Liễu Triêu Hoa nhìn mà thấy buồn cười, thấp giọng nói: “Mở mắt ra đi, nếu ta muốn lấy mạng của các ngươi thì đã động thủ từ sớm rồi.”, dứt lời nàng gảy nhẹ ngón tay, hóa giải định thân thuật trên người hai con chuột lớn này.
Hai con chuột kia từ trên mặt bàn bắn lên, giống hệt như con người mà vội vàng quỳ trước mặt Liễu Triêu Hoa, hai cái chân nho nhỏ nắm lại, sụp lạy khóc rống cầu xin tha thứ: “Đạo cô nãi nãi, cầu xin người tha cho tiểu nhân! Tiểu nhân có mắt không tròng, đến chỗ của ngài trộm là tiểu nhân không đúng!”.
Hai con chuột to hơn bình thường, một béo một gầy, con gầy kêu khóc cầu xin, con béo sững sờ nhìn nó, sau đó học theo dáng vẻ kia, hai cái chân trước nhỏ nắm lại, dập đầu rầm rầm.
Bộ dáng kia, rõ ràng là vụng về học theo động tác của loài người.
Liễu Triêu Dương nhìn hai con chuột nhỏ dáng điệu ngây thơ chân thành, xùy một tiếng bật cười.
Liễu Triêu Hoa dùng đầu ngón tay nâng cằm dưới của con chuột gầy, khiến nó ngừng động tác dập đầu, cười nói: “Ta cũng không có ác ý, ngươi không cần phải như vậy”.
Tác giả :
Thất Nguyệt Ngư Dương