Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)
Quyển 3 - Chương 90: Cuồng lôi chấn cửu tiêu
Dịch giả: Tiểu Băng
Mạnh Kỳ khẽ gật đầu, nét mặt không chút thay đổi, trong lòng lại nhảy nhót vui sướng, đây mới là cảm giác mình thích này! Tiếc là ít quá, chỉ hưởng thụ được một tí thôi, phải tranh thủ hưởng thụ mới được!
Đạp lên lôi đài, đối thủ mạnh nhất của Mạnh Kỳ chính là “Huy quận thiết kiếm” Cao Dương, hắn hơn hai mươi tuổi, ôm trường kiếm trong tay, vẻ mặt lạnh lùng.
Thấy Mạnh Kỳ, Cao Dương khẽ hít một hơi, thận trọng hành lễ:
“Tô thiếu hiệp, thỉnh chỉ giáo.”
Một câu này làm mọi vui sướng và đắc ý trong lòng Mạnh Kỳ đều tiêu tán, trở về vô bi vô hỉ, về trạng thái chiến đấu tốt nhất.
Mọi vinh diệu đều là quá khứ, không nhiễu chiến tâm!
“Thỉnh!”
Ánh đao loáng lên, hàn ý lan tỏa.
Sau đó hơn một tháng, võ cử hừng hực khí thế tiến hành, vì đặc điểm trên lôi đài không phải sinh tử đấu, nên nhiều người không thể dùng tới nhiều chiêu thức bảo mệnh của mình, Mạnh Kỳ dựa vào thực lực, một đường bão táp, với chiến tích bất bại chiếm lấy ngôi khôi thủ võ cử của Hoàn Châu, đầu hạ năm sau sẽ vào Thần đô tranh đoạt thứ tự Tiến Sĩ.
............
Trong một cái sân thanh nhã gần Chu quận, chủ nhân tiền nhiệm của nơi này là nửa bước ngoại cảnh Thanh Thụ bộ đầu, đã cho sửa lại diễn võ phòng, gần như hoàn toàn cách âm âm thanh và khí tức trong phòng với bên ngoài.
Mạnh Kỳ từ trên cao nhìn xuống, trường đao chém ra, ngắn ngủi nháy mắt, liên tục đánh ra chín đao, đao sau nhanh hơn đao trước, đao sau mạnh hơn đao trước, tầng tầng trùng điệp lên nhau, bá đạo cương liệt, dòng khí sinh cơ chen chúc mà vào, một tiếng nổ vang, chấn đến mức phòng ốc run rẩy, trụ nhà run run.
Cửu trọng đao kình như hóa thành từng đạo “Lôi quang” khủng bố, cuồng mãnh vô địch, chí dương chí cương, đánh mạnh xuống dưới đất, làm mặt đất nứt rạn, đất đá bay vèo vèo, cả phòng lay động.
Mạnh Kỳ thu đao thở, mặt lộ vui sướng, hơn nửa tháng trước, nhờ võ cử ma luyện, rốt cuộc hắn cũng đã dung nhập trọn vẹn chân ý “Thần Tiêu cửu diệt” vào trong Tử Lôi đao pháp, “Cuồng Lôi chấn Cửu Tiêu” Bước đầu thành hình, có thể làm sát chiêu ngoại cảnh, sau gần hai mươi ngày liên tục rèn luyện, cơ bản hắn đã khống chế được chiêu “Cuồng Lôi chấn Cửu Tiêu”này, vừa rồi lòng có sở cảm, một đao nước chảy thành sông!
Nhưng hắn không thôi phát Tử Lôi kình ở trong đan điền, thứ nhất vì dùng nó sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, gần đó lại là Lục Phiến môn quận nha, châu nha, Vương thị tổ trạch, vương giả ngoại cảnh rất đông, rất dễ bị người ta phát hiện ra manh mối, thứ hai Tử Lôi kình toàn dựa vào ngày thường tích lũy, đại khái ba ngày mới tích cóp đủ cho sử dụng “Cuồng Lôi chấn Cửu Tiêu” một lần, hơn nữa lại chưa được dùng quá ba lần, vì sẽ làm cho chân khí Kim Chung tráo và Bát Cửu huyền công trong đan điền xung đột với nhau.
“Cuối cùng cũng thành công, phù, an tâm chờ nhiệm vụ tử vong rồi.” Sử dụng một lần “Cuồng Lôi chấn Cửu Tiêu” gây nên tiêu hao rất lớn, khiến hắn vừa nói vừa thở.
Hắn thu hồi “Khinh ngữ”, cầm khăn lau mồ hôi, phủi phủi trang phục, rời khỏi diễn võ phòng pha trà xem sách điều trị thể xác và tinh thần.
Đốc đốc đốc, tiếng đập cửa vang lên.
Mạnh Kỳ cảm ứng ra khí tức quen thuộc, biết Khổng Dục tới, kì quái ra mở cửa.
“Lão khổng, có chuyện?”
Khổng Dục bước vào sân, đóng cửa lại, nhìn quanh một vòng, mới khẽ gật đầu: “Có tin tức Đại La yêu nữ.”
“Đã từ Cửu Trọng Thiên di tích trở lại?” Mạnh Kỳ khẽ nhíu mày.
Khổng Dục nghĩ nghĩ nói: “Có lẽ đã trở về một thời gian, nhưng tới gần đây mới có tin tức vì ra tay xử lý phản đồ La giáo, nên lộ hành tung, hình đi đi thuyền xuống Nam hạ, đã có rất nhiều ngoại cảnh cường giả đuổi theo.”
“Với tính tình và thủ đoạn của Cố Tiểu Tang, để lộ hành tung như vậy rất giống là cố ý.” Mạnh Kỳ nói, không biết cô đã giết chết Huyền Nữ truyền nhân chân thân chưa......
“Nha môn cũng cùng phán đoán, hình như cô ta có mục đích khác.” Khổng Dục tán đồng ý kiến của Mạnh Kỳ, Cố yêu nữ làm việc luôn khó đoán.
Mạnh Kỳ trầm ngâm một chút, ngữ khí ngưng trọng hỏi: “Không biết hiện giờ thực lực của cô ta đến mức nào rồi?”
“Tên phản đồ La giáo kia không biết chức vị gì, tuy chỉ có cửu khiếu, nhưng người mang dị bảo, từng trốn thoát khỏi tay nửa bước ngoại cảnh La giáo đuổi giết, song lại bị đánh nhau với Cố Tiểu Tang, bởi vì động tĩnh quá lớn, cho nên mới lộ hành tàng.” Khổng Dục thoáng miêu tả một chút, “Có lẽ cô ta đã có thể mở sinh tử huyền quan, nhưng cố gắng kềm xuống, chờ tinh khí thần ý, nhục thể thân hình và cảnh giới võ công đều viên mãn mới quyết định đột phá cho hoàn mĩ, như ‘Vô hình kiếm’ Hà Cửu.”
“Vô hình kiếm” Hà Cửu, Nhân bảng đệ nhất, ba năm chưa hề thay đổi!
Xem ra Cố Tiểu Tang đã có thu hoạch trong Cửu Trọng Thiên di tích, nhưng hẳn là không quá lớn, vì với thực lực của cô, rất khó xâm nhập vào sâu, hơn nữa, hình như cô và thượng tầng La giáo không hề có mâu thuẫn gì, chẳng lẽ thật muốn đem Cửu Trọng Thiên chia sẻ đi ra ngoài, nhưng như vậy không giống phong cách của cô......
Mạnh Kỳ nói: “Dù nửa bước ngoại cảnh giết không xong, La giáo còn có tán nhân, còn có mười hai thần sứ, cần gì Thánh Nữ như cô ta phải mạo hiểm động thủ?”
Thượng tầng của La giáo, Pháp Vương thế nhân đều biết, là “Chân Không Pháp Thể” “Độ Thế Pháp Vương”, La giáo giáo chủ, đứng thứ sáu Thiên bảng, các thần sứ đều thanh danh hiển hách, có người có cả tên trên Nhân bảng, nên người có chút kiến thức đều biết La giáo có mười hai vị thần sứ, trong đó có mấy Tông Sư.
Thần sứ dưới La giáo còn có vị giai gì thì người ngoài, nhưng Mạnh Kỳ từ miệng Cố Tiểu Tang đã từng nghe thấy hai chữ ‘tán nhân’, nên cho rằng đây là cường giả ngoại cảnh dưới thần sứ, nên mới nói như thế.
“Tán nhân?” Khổng Dục đăm chiêu gật gật đầu, không hỏi gì thêm, Cuồng Đao Tô Mạnh và Cố Tiểu Tang đã từng “Hợp tác” một đoạn thời gian, “Ta cũng biết có giá, La giáo gia nghiệp to lớn, làm gì có chuyện cái gì cũng làm phiền Thánh Nữ? Tóm lại ngươi phải cẩn thận làm đầu.”
Mạnh Kỳ đương nhiên sẽ không có ý gì với Cố Tiểu Tang, yêu nữ tâm tư khó dò, giả dối gian xảo, ra tay cay nghiệt, ai dám có ý đồ gì với cô?
Khổng Dục nhắc nhở Mạnh Kỳ xong, thì mỉm cười: “Tiểu Mạnh, võ cử chấm dứt hơn nửa tháng rồi, có suy nghĩ tới việc gia nhập Lục Phiến môn hay chưa?”
Nghĩ tới tai họa bị Tố Nữ đạo hoài nghi, nghĩ tới nhu cầu về tình báo và tài nguyên, Mạnh Kỳ thực có khuynh hướng gia nhập Lục Phiến môn, làm Bộ Phong mật thám, nhưng nay nhiệm vụ tử vong sắp tới, chỉ còn có vài ngày nữa, nếu đồng ý phải chờ Thần đô đáp lại, sau đó lặn lội đường xa đi tới Thần đô tổng bộ, nói chung tạm thời lại thành phiền hà, quấy rầy tâm cảnh.
“Qua mười ngày nữa sẽ có câu trả lời thuyết phục cho lão.” Mạnh Kỳ trả lời.
Nhận được ngày hẹn cụ thể, Khổng Dục vừa lòng rời đi.
Năm ngày sau, Mạnh Kỳ đang tại luyện khẩu khiếu tương quan thứ tám xử khiếu huyệt thì cảm thấy trước mặt tối sầm đi, sau đó lại sáng lên.
Hắn mở to mắt, thấy Tề Chính Ngôn mới gặp mặt hôm qua, mặt không chút cảm xúc như cương thi, bên cạnh là Giang Chỉ Vi đã lâu không gặp, sắc đẹp rạng rỡ, anh khí bừng bừng phấn chấn, đứng sừng sững như kiếm tuốt ra khỏi vỏ, thấy Trương Viễn Sơn và Phù Chân Chân, hai người khí tức đều đã tăng lên, hiển nhiên đều đã đột phá, thấy La Thắng Y như sơn phong đứng thẳng, chung quanh cơ thể đã có hộ thể cương khí, thấy Cát Hoài Ân áo xanh thư sinh, cầm đồng tiền que gỗ vẻ thần thần bí bí.
Hắn cũng nhìn thấy Nguyễn Ngọc Thư, ôm đàn cổ, bạch y thắng tuyết, lãnh diễm như trước, thoát tục như trước, nhưng sao miệng mồm đang nhai cái gì thế kia?
“Ngươi đang ăn gì?” Mạnh Kỳ thốt ra.
“Cá khô Lang Gia long.” Nguyễn Ngọc Thư mím môi, nghĩ mình nói chưa đủ ý, nên nói thêm “Là đồ ăn vặt ta thích nhất.”
Giang Chỉ Vi cười: “Thì ra là đang ăn tối bị kéo đi à.”
Nguyễn Ngọc Thư khẽ gật đầu, nhìn đàn cổ, thấp giọng nói: “Không phải. Nghĩ nhiệm vụ tử vong sắp tới, ngày sau không hẳn sẽ lại được ăn nữa, nên tự cho phép mình ăn nhiều một tí.”
“Tự cho phép? Xem ra trước đây ngươi phải khắc chế mình khổ lắm nhỉ......” Mạnh Kỳ thi triển kỹ năng trào phúng.
Nguyễn Ngọc Thư mặt không thay đổi: “Đương nhiên, ta mới không đắc ý vênh váo, đeo cái danh hiệu Cuồng Đao gì đó lên lưng.”
“Ha ha, mọi người coi trọng rồi......” Mạnh Kỳ cười gượng hai tiếng, mạng lưới tình báoNguyễn gia không kém nha.
Giang Chỉ Vi cười, cũng biết tính cố chấp của Mạnh Kỳ với danh hào của mình: “Tiểu hòa thượng, sau trận chiến của ngươi và Vương Tái, e là cái danh ‘cuồng’ sẽ kéo dài lâu đấy.”
Mạnh Kỳ muốn chết......
“Nhưng thực không ngờ ngươi tiến bộ nhanh như thế, chỉ ngắn ngủi có mấy năm,đã từ một tiểu hòa thượng chưa súc khí biến thành tuấn kiệt hạng trước hai mươi của Nhân bảng.” Giang Chỉ Vi thu nụ cười, có chút cảm khái, “Ngươi còn cách thất khiếu bao xa?”
Những điều khác cô không hỏi nhiều, cái hạng mười chín trên Nhân bảng đã giải thích tất cả.
Trương Viễn Sơn và Phù Chân Chân rì rầm trò chuyện với nhau, tranh thủ thời gian trước khi vào nhiệm vụ tử vong để nói chuyện với nhau.
“Còn thiếu một khiếu huyệt tương quan nữa thôi, sau này sẽ thử mở khẩu khiếu.” Mạnh Kỳ giấu diếm, “Chỉ Vi, còn ngươi?”
“Tháng giêng mở khiếu thứ tám, đã có thể tự luyện tinh hóa khí được một chút.” Giang Chỉ Vi nhớ tới trận chiến nửa năm trước, khóe miệng hơi cong, như sung sướng và thống khoái.
Mạnh Kỳ lại nhìn đám Nguyễn Ngọc Thư, La Thắng Y: “Các ngươi thì sao? Đều có tiến bộ chứ?”
“Lục khiếu, Thiên Long bát âm luyện thành.” Nguyễn Ngọc Thư lời ít mà ý nhiều.
La Thắng Y mỉm cười: “Cửu khiếu tề khai, chân khí ngoại phóng, Cửu Nhạc cương quyền mới thành lập.”
Làm một tán tu, có thể đi đến trình độ này, hắn khó tránh khỏi có chút tự hào.
“Bốn khiếu viên mãn, luyện chế rất nhiều đan dược chữa thương giải độc, và độc dược khá đặc biệt.” Phù Chân Chân chứng tỏ mình rất cố gắng.
“Thất khiếu, nhiên huyết đốt linh đại pháp, có thể thắng đa số cửu khiếu.” Trương Viễn Sơn trầm ổn.
Cát Hoài Ân bình thản cười: “Ta cũng mở bốn khiếu, nhập môn ‘Vương thị Dịch thư’.”
Tuy Mạnh Kỳ biết thực lực bản thân, nhưng những người khác thì không rõ lắm, nên Tề Chính Ngôn nói thay: “Lục khiếu, đại thành bốn tầng đầu tiên của Hồn Thiên bảo giám.”
Đang lúc Mạnh Kỳ và đồng bọn còn đang tính toán đổi lúc nào, giọng nói lạnh lùng đạm mạc của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ đã vang lên:
“Lần này vì nhiệm vụ tử vong, trước tiên công bố nhiệm vụ chi tiết, sau đó, các ngươi có một khắc thời gian để chuẩn bị.”
Đám Mạnh Kỳ thở phào.
Lục Đạo Luân Hồi chi chủ bình thản nói:
“Vì cầu Phật pháp, Đại Đường tăng nhân Huyền Trang đi về phía tây, có Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, Thiên Bồng nguyên soái Trư Ngộ Năng, quyển liêm đại tướng Sa Ngộ Tịnh, Long Vương tam tử Ngao Liệt bảo vệ, trên đường chém chết yêu ma quỷ quái, vượt qua chín chín tám mươi mốt nạn, đến Linh sơn cầu được chân pháp, tu thành chính quả, đây là Tây Du.”
Mạnh Kỳ nghe mà trợn mắt há hốc mồm, vừa vui vừa sợ, vui là rốt cuộc gặp được Luân Hồi thế giới mình quen thuộc, kinh là với thực lực của đám người mình, muốn dính vào Tây Du chi sự, ngay cả làm pháo hôi cũng không đủ tư cách! Tôn đại thánh ít nhất là Pháp Thân tiêu chuẩn, nhưng lại không phải Pháp Thân bình thường!
Bát Cửu huyền công?
“Nhiệm vụ lần này, sau Tây Du tám trăm năm, yêu loạn nhân thế.”
Mạnh Kỳ dại mặt, ta không biết kịch bản này......
Mạnh Kỳ khẽ gật đầu, nét mặt không chút thay đổi, trong lòng lại nhảy nhót vui sướng, đây mới là cảm giác mình thích này! Tiếc là ít quá, chỉ hưởng thụ được một tí thôi, phải tranh thủ hưởng thụ mới được!
Đạp lên lôi đài, đối thủ mạnh nhất của Mạnh Kỳ chính là “Huy quận thiết kiếm” Cao Dương, hắn hơn hai mươi tuổi, ôm trường kiếm trong tay, vẻ mặt lạnh lùng.
Thấy Mạnh Kỳ, Cao Dương khẽ hít một hơi, thận trọng hành lễ:
“Tô thiếu hiệp, thỉnh chỉ giáo.”
Một câu này làm mọi vui sướng và đắc ý trong lòng Mạnh Kỳ đều tiêu tán, trở về vô bi vô hỉ, về trạng thái chiến đấu tốt nhất.
Mọi vinh diệu đều là quá khứ, không nhiễu chiến tâm!
“Thỉnh!”
Ánh đao loáng lên, hàn ý lan tỏa.
Sau đó hơn một tháng, võ cử hừng hực khí thế tiến hành, vì đặc điểm trên lôi đài không phải sinh tử đấu, nên nhiều người không thể dùng tới nhiều chiêu thức bảo mệnh của mình, Mạnh Kỳ dựa vào thực lực, một đường bão táp, với chiến tích bất bại chiếm lấy ngôi khôi thủ võ cử của Hoàn Châu, đầu hạ năm sau sẽ vào Thần đô tranh đoạt thứ tự Tiến Sĩ.
............
Trong một cái sân thanh nhã gần Chu quận, chủ nhân tiền nhiệm của nơi này là nửa bước ngoại cảnh Thanh Thụ bộ đầu, đã cho sửa lại diễn võ phòng, gần như hoàn toàn cách âm âm thanh và khí tức trong phòng với bên ngoài.
Mạnh Kỳ từ trên cao nhìn xuống, trường đao chém ra, ngắn ngủi nháy mắt, liên tục đánh ra chín đao, đao sau nhanh hơn đao trước, đao sau mạnh hơn đao trước, tầng tầng trùng điệp lên nhau, bá đạo cương liệt, dòng khí sinh cơ chen chúc mà vào, một tiếng nổ vang, chấn đến mức phòng ốc run rẩy, trụ nhà run run.
Cửu trọng đao kình như hóa thành từng đạo “Lôi quang” khủng bố, cuồng mãnh vô địch, chí dương chí cương, đánh mạnh xuống dưới đất, làm mặt đất nứt rạn, đất đá bay vèo vèo, cả phòng lay động.
Mạnh Kỳ thu đao thở, mặt lộ vui sướng, hơn nửa tháng trước, nhờ võ cử ma luyện, rốt cuộc hắn cũng đã dung nhập trọn vẹn chân ý “Thần Tiêu cửu diệt” vào trong Tử Lôi đao pháp, “Cuồng Lôi chấn Cửu Tiêu” Bước đầu thành hình, có thể làm sát chiêu ngoại cảnh, sau gần hai mươi ngày liên tục rèn luyện, cơ bản hắn đã khống chế được chiêu “Cuồng Lôi chấn Cửu Tiêu”này, vừa rồi lòng có sở cảm, một đao nước chảy thành sông!
Nhưng hắn không thôi phát Tử Lôi kình ở trong đan điền, thứ nhất vì dùng nó sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, gần đó lại là Lục Phiến môn quận nha, châu nha, Vương thị tổ trạch, vương giả ngoại cảnh rất đông, rất dễ bị người ta phát hiện ra manh mối, thứ hai Tử Lôi kình toàn dựa vào ngày thường tích lũy, đại khái ba ngày mới tích cóp đủ cho sử dụng “Cuồng Lôi chấn Cửu Tiêu” một lần, hơn nữa lại chưa được dùng quá ba lần, vì sẽ làm cho chân khí Kim Chung tráo và Bát Cửu huyền công trong đan điền xung đột với nhau.
“Cuối cùng cũng thành công, phù, an tâm chờ nhiệm vụ tử vong rồi.” Sử dụng một lần “Cuồng Lôi chấn Cửu Tiêu” gây nên tiêu hao rất lớn, khiến hắn vừa nói vừa thở.
Hắn thu hồi “Khinh ngữ”, cầm khăn lau mồ hôi, phủi phủi trang phục, rời khỏi diễn võ phòng pha trà xem sách điều trị thể xác và tinh thần.
Đốc đốc đốc, tiếng đập cửa vang lên.
Mạnh Kỳ cảm ứng ra khí tức quen thuộc, biết Khổng Dục tới, kì quái ra mở cửa.
“Lão khổng, có chuyện?”
Khổng Dục bước vào sân, đóng cửa lại, nhìn quanh một vòng, mới khẽ gật đầu: “Có tin tức Đại La yêu nữ.”
“Đã từ Cửu Trọng Thiên di tích trở lại?” Mạnh Kỳ khẽ nhíu mày.
Khổng Dục nghĩ nghĩ nói: “Có lẽ đã trở về một thời gian, nhưng tới gần đây mới có tin tức vì ra tay xử lý phản đồ La giáo, nên lộ hành tung, hình đi đi thuyền xuống Nam hạ, đã có rất nhiều ngoại cảnh cường giả đuổi theo.”
“Với tính tình và thủ đoạn của Cố Tiểu Tang, để lộ hành tung như vậy rất giống là cố ý.” Mạnh Kỳ nói, không biết cô đã giết chết Huyền Nữ truyền nhân chân thân chưa......
“Nha môn cũng cùng phán đoán, hình như cô ta có mục đích khác.” Khổng Dục tán đồng ý kiến của Mạnh Kỳ, Cố yêu nữ làm việc luôn khó đoán.
Mạnh Kỳ trầm ngâm một chút, ngữ khí ngưng trọng hỏi: “Không biết hiện giờ thực lực của cô ta đến mức nào rồi?”
“Tên phản đồ La giáo kia không biết chức vị gì, tuy chỉ có cửu khiếu, nhưng người mang dị bảo, từng trốn thoát khỏi tay nửa bước ngoại cảnh La giáo đuổi giết, song lại bị đánh nhau với Cố Tiểu Tang, bởi vì động tĩnh quá lớn, cho nên mới lộ hành tàng.” Khổng Dục thoáng miêu tả một chút, “Có lẽ cô ta đã có thể mở sinh tử huyền quan, nhưng cố gắng kềm xuống, chờ tinh khí thần ý, nhục thể thân hình và cảnh giới võ công đều viên mãn mới quyết định đột phá cho hoàn mĩ, như ‘Vô hình kiếm’ Hà Cửu.”
“Vô hình kiếm” Hà Cửu, Nhân bảng đệ nhất, ba năm chưa hề thay đổi!
Xem ra Cố Tiểu Tang đã có thu hoạch trong Cửu Trọng Thiên di tích, nhưng hẳn là không quá lớn, vì với thực lực của cô, rất khó xâm nhập vào sâu, hơn nữa, hình như cô và thượng tầng La giáo không hề có mâu thuẫn gì, chẳng lẽ thật muốn đem Cửu Trọng Thiên chia sẻ đi ra ngoài, nhưng như vậy không giống phong cách của cô......
Mạnh Kỳ nói: “Dù nửa bước ngoại cảnh giết không xong, La giáo còn có tán nhân, còn có mười hai thần sứ, cần gì Thánh Nữ như cô ta phải mạo hiểm động thủ?”
Thượng tầng của La giáo, Pháp Vương thế nhân đều biết, là “Chân Không Pháp Thể” “Độ Thế Pháp Vương”, La giáo giáo chủ, đứng thứ sáu Thiên bảng, các thần sứ đều thanh danh hiển hách, có người có cả tên trên Nhân bảng, nên người có chút kiến thức đều biết La giáo có mười hai vị thần sứ, trong đó có mấy Tông Sư.
Thần sứ dưới La giáo còn có vị giai gì thì người ngoài, nhưng Mạnh Kỳ từ miệng Cố Tiểu Tang đã từng nghe thấy hai chữ ‘tán nhân’, nên cho rằng đây là cường giả ngoại cảnh dưới thần sứ, nên mới nói như thế.
“Tán nhân?” Khổng Dục đăm chiêu gật gật đầu, không hỏi gì thêm, Cuồng Đao Tô Mạnh và Cố Tiểu Tang đã từng “Hợp tác” một đoạn thời gian, “Ta cũng biết có giá, La giáo gia nghiệp to lớn, làm gì có chuyện cái gì cũng làm phiền Thánh Nữ? Tóm lại ngươi phải cẩn thận làm đầu.”
Mạnh Kỳ đương nhiên sẽ không có ý gì với Cố Tiểu Tang, yêu nữ tâm tư khó dò, giả dối gian xảo, ra tay cay nghiệt, ai dám có ý đồ gì với cô?
Khổng Dục nhắc nhở Mạnh Kỳ xong, thì mỉm cười: “Tiểu Mạnh, võ cử chấm dứt hơn nửa tháng rồi, có suy nghĩ tới việc gia nhập Lục Phiến môn hay chưa?”
Nghĩ tới tai họa bị Tố Nữ đạo hoài nghi, nghĩ tới nhu cầu về tình báo và tài nguyên, Mạnh Kỳ thực có khuynh hướng gia nhập Lục Phiến môn, làm Bộ Phong mật thám, nhưng nay nhiệm vụ tử vong sắp tới, chỉ còn có vài ngày nữa, nếu đồng ý phải chờ Thần đô đáp lại, sau đó lặn lội đường xa đi tới Thần đô tổng bộ, nói chung tạm thời lại thành phiền hà, quấy rầy tâm cảnh.
“Qua mười ngày nữa sẽ có câu trả lời thuyết phục cho lão.” Mạnh Kỳ trả lời.
Nhận được ngày hẹn cụ thể, Khổng Dục vừa lòng rời đi.
Năm ngày sau, Mạnh Kỳ đang tại luyện khẩu khiếu tương quan thứ tám xử khiếu huyệt thì cảm thấy trước mặt tối sầm đi, sau đó lại sáng lên.
Hắn mở to mắt, thấy Tề Chính Ngôn mới gặp mặt hôm qua, mặt không chút cảm xúc như cương thi, bên cạnh là Giang Chỉ Vi đã lâu không gặp, sắc đẹp rạng rỡ, anh khí bừng bừng phấn chấn, đứng sừng sững như kiếm tuốt ra khỏi vỏ, thấy Trương Viễn Sơn và Phù Chân Chân, hai người khí tức đều đã tăng lên, hiển nhiên đều đã đột phá, thấy La Thắng Y như sơn phong đứng thẳng, chung quanh cơ thể đã có hộ thể cương khí, thấy Cát Hoài Ân áo xanh thư sinh, cầm đồng tiền que gỗ vẻ thần thần bí bí.
Hắn cũng nhìn thấy Nguyễn Ngọc Thư, ôm đàn cổ, bạch y thắng tuyết, lãnh diễm như trước, thoát tục như trước, nhưng sao miệng mồm đang nhai cái gì thế kia?
“Ngươi đang ăn gì?” Mạnh Kỳ thốt ra.
“Cá khô Lang Gia long.” Nguyễn Ngọc Thư mím môi, nghĩ mình nói chưa đủ ý, nên nói thêm “Là đồ ăn vặt ta thích nhất.”
Giang Chỉ Vi cười: “Thì ra là đang ăn tối bị kéo đi à.”
Nguyễn Ngọc Thư khẽ gật đầu, nhìn đàn cổ, thấp giọng nói: “Không phải. Nghĩ nhiệm vụ tử vong sắp tới, ngày sau không hẳn sẽ lại được ăn nữa, nên tự cho phép mình ăn nhiều một tí.”
“Tự cho phép? Xem ra trước đây ngươi phải khắc chế mình khổ lắm nhỉ......” Mạnh Kỳ thi triển kỹ năng trào phúng.
Nguyễn Ngọc Thư mặt không thay đổi: “Đương nhiên, ta mới không đắc ý vênh váo, đeo cái danh hiệu Cuồng Đao gì đó lên lưng.”
“Ha ha, mọi người coi trọng rồi......” Mạnh Kỳ cười gượng hai tiếng, mạng lưới tình báoNguyễn gia không kém nha.
Giang Chỉ Vi cười, cũng biết tính cố chấp của Mạnh Kỳ với danh hào của mình: “Tiểu hòa thượng, sau trận chiến của ngươi và Vương Tái, e là cái danh ‘cuồng’ sẽ kéo dài lâu đấy.”
Mạnh Kỳ muốn chết......
“Nhưng thực không ngờ ngươi tiến bộ nhanh như thế, chỉ ngắn ngủi có mấy năm,đã từ một tiểu hòa thượng chưa súc khí biến thành tuấn kiệt hạng trước hai mươi của Nhân bảng.” Giang Chỉ Vi thu nụ cười, có chút cảm khái, “Ngươi còn cách thất khiếu bao xa?”
Những điều khác cô không hỏi nhiều, cái hạng mười chín trên Nhân bảng đã giải thích tất cả.
Trương Viễn Sơn và Phù Chân Chân rì rầm trò chuyện với nhau, tranh thủ thời gian trước khi vào nhiệm vụ tử vong để nói chuyện với nhau.
“Còn thiếu một khiếu huyệt tương quan nữa thôi, sau này sẽ thử mở khẩu khiếu.” Mạnh Kỳ giấu diếm, “Chỉ Vi, còn ngươi?”
“Tháng giêng mở khiếu thứ tám, đã có thể tự luyện tinh hóa khí được một chút.” Giang Chỉ Vi nhớ tới trận chiến nửa năm trước, khóe miệng hơi cong, như sung sướng và thống khoái.
Mạnh Kỳ lại nhìn đám Nguyễn Ngọc Thư, La Thắng Y: “Các ngươi thì sao? Đều có tiến bộ chứ?”
“Lục khiếu, Thiên Long bát âm luyện thành.” Nguyễn Ngọc Thư lời ít mà ý nhiều.
La Thắng Y mỉm cười: “Cửu khiếu tề khai, chân khí ngoại phóng, Cửu Nhạc cương quyền mới thành lập.”
Làm một tán tu, có thể đi đến trình độ này, hắn khó tránh khỏi có chút tự hào.
“Bốn khiếu viên mãn, luyện chế rất nhiều đan dược chữa thương giải độc, và độc dược khá đặc biệt.” Phù Chân Chân chứng tỏ mình rất cố gắng.
“Thất khiếu, nhiên huyết đốt linh đại pháp, có thể thắng đa số cửu khiếu.” Trương Viễn Sơn trầm ổn.
Cát Hoài Ân bình thản cười: “Ta cũng mở bốn khiếu, nhập môn ‘Vương thị Dịch thư’.”
Tuy Mạnh Kỳ biết thực lực bản thân, nhưng những người khác thì không rõ lắm, nên Tề Chính Ngôn nói thay: “Lục khiếu, đại thành bốn tầng đầu tiên của Hồn Thiên bảo giám.”
Đang lúc Mạnh Kỳ và đồng bọn còn đang tính toán đổi lúc nào, giọng nói lạnh lùng đạm mạc của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ đã vang lên:
“Lần này vì nhiệm vụ tử vong, trước tiên công bố nhiệm vụ chi tiết, sau đó, các ngươi có một khắc thời gian để chuẩn bị.”
Đám Mạnh Kỳ thở phào.
Lục Đạo Luân Hồi chi chủ bình thản nói:
“Vì cầu Phật pháp, Đại Đường tăng nhân Huyền Trang đi về phía tây, có Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, Thiên Bồng nguyên soái Trư Ngộ Năng, quyển liêm đại tướng Sa Ngộ Tịnh, Long Vương tam tử Ngao Liệt bảo vệ, trên đường chém chết yêu ma quỷ quái, vượt qua chín chín tám mươi mốt nạn, đến Linh sơn cầu được chân pháp, tu thành chính quả, đây là Tây Du.”
Mạnh Kỳ nghe mà trợn mắt há hốc mồm, vừa vui vừa sợ, vui là rốt cuộc gặp được Luân Hồi thế giới mình quen thuộc, kinh là với thực lực của đám người mình, muốn dính vào Tây Du chi sự, ngay cả làm pháo hôi cũng không đủ tư cách! Tôn đại thánh ít nhất là Pháp Thân tiêu chuẩn, nhưng lại không phải Pháp Thân bình thường!
Bát Cửu huyền công?
“Nhiệm vụ lần này, sau Tây Du tám trăm năm, yêu loạn nhân thế.”
Mạnh Kỳ dại mặt, ta không biết kịch bản này......
Tác giả :
Mực Thích Lặn Nước