Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)
Quyển 3 - Chương 79: Nghiệp đô đệ nhất chiến
Dịch giả: Tiểu Băng
“Lôi đao cuồng tăng......” Kim Tiến Hiền lẩm bẩm, vẫn đọc cái tên mà mọi người quen thuộc nhất, không để tâm tới cái tên Mạnh Kỳ đã nhấn mạnh ở cuối câu.
Đám Khổng Dục, Vương Sách, Thiện Tú Mi xung quanh ít nhất đều là lục khiếu, thị lực rất tốt, đương nhiên nhìn thấy rõ nội dung trong thư, biết là cao thủ Nhân bảng “Lôi đao cuồng tăng” đến Nghiệp đô khiêu chiến “Xích Dương kiếm” Kim Tiến Hiền.
“Thú vị, thú vị, khó được tại Hoàn Châu lại gặp Cao thủ Nhân bảng khiêu chiến danh túc!” Vương Sách truyền âm nhập mật cho Thiện Tú Mi, hắn rất hứng chí, hiện cả ra ngoài mặt, hận không thể nhìn thấy ngay, đối với cao thủ trẻ tuổi và đám người nhàn rỗi trong giang hồ, việc này còn quan trọng hơn xa võ quán đại bỉ đại, ai cũng rất là quan tâm!
Thiện Tú Mi mỉm cười đáp lại:“Có thể xem Cao thủ Nhân bảng cùng tiền bối danh túc chi chiến, năm nay quả là không phí.”
“Có điều......” Nàng khẽ nhíu mày,“Lôi đao cuồng tăng, ấy, ‘Đao cuồng’ Tô Mạnh nếu muốn danh tiếng vang dội hơn, thứ tự trên Nhân bảng cao hơn, vì sao không khiêu chiến thẳng ba mươi hai người đứng trước hắn, mà lại làm khó xử Kim quán chủ?”
“Chuyện này ta biết.” Vương Sách khoe khoang với giai nhân,“Hoàn Châu nhập Nhân bảng chỉ có ba người, một là ‘Quân Tử kiếm’ Mạnh Kỳ, đã trở về Tây Lương báo thù, không biết tung tích, người thứ hai là Hoán Hoa kiếm phái đấu kiếm rượu ngàn ly ‘Thanh Liên công tử’ Lưu Tô, hiệnđang đi dạo chơi thiên hạ, tháng trước hiện thân ở Giang Đông, không có ở Nghiệp đô. Nên người duy nhất ‘Lôi đao cuồng tăng’ nếu muốn khiêu chiến, chỉ có thể tìm đường huynh của ta Vương Tái, thứ tự của huynh ấy hơn xa ‘Lôi đao cuồng tăng’,‘Hạo nhiên chi khí’ lại nổi tiếng thiên hạ, lôi đao cuồng tăng đương nhiên phải chuẩn bị cho tốt, nên mới khiêu chiến như vậy.”
“Chuẩn bị?” Thiện Tú Mi chớp mắt, có vẻ chưa hiểu.
Vương Sách khoe khoang:“Khí thế. Hắn muốn chuẩn bị khí thế, thông qua việc khiêu chiến những bậc tiền bối nổi danh thực lực bất phàm, cao thủ trẻ tuổi, để sau mỗi trận thắng lợi, sẽ có thêm khí thế và đẩy lòng tự tin của mình lên tới đỉnh cao, nhằm có thêm hi vọng chiến thắng đường huynh của ta.”
“Thì ra như vậy, Vương đại ca ngươi biết nhiều thật.” Thiện Tú Mi sùng bái nhìn Vương Sách.
“Khụ khụ.” Vương Sách đắc ý lại ra vẻ khiêm tốn.“Giao phong về khí thế, tranh chấp tinh thần là một trong những nội dung quan trọng ta phải tu luyện, nên mới biết thôi.”
“Phải sai các bộ đầu chú ý chung quanh Tô Mạnh, và cả đám nữ tử gần Vạn Hoa lâu......”
Tề Chính Ngôn cũng là một trong các tân khách, sau khi nhìn thấy lá thư, cũng hiểu chuyện này chắc chắn có liên quan tới Đại La yêu nữ Cố Tiểu Tang, cũng liên quan tới Huyền Nữ truyền nhân Thiện Tú Mi bên cạnh Vương Sách.
“Làm sao Mạnh sư đệ khẳng định được Thiện Tú Mi là Huyền Nữ truyền nhân?” Tề Chính Ngôn suy tư, hắn tin tưởng Mạnh Kỳ không phải người lỗ mãng, chắc chắn là đã tìm ra chứng cứ mới dám lấy bản tôn khiêu chiến Xích Dương võ quán tạo sự chú ý.
Hắn hiểu rất rõ, đừng nhìn bề ngoài Mạnh sư đệ có vẻ nóng nảy, thích ra vẻ trước mặt người ta, thường đưa mình vào tình trạng dở khóc dở cười, dùng từ ngữ của hắn là ‘thời điểm não bị ngắn’, nhưng khi làm việc thì luôn rất cẩn thận, khi cần hy sinh tuyệt không khiếp sợ, tuyệt không để mặc cho yêu nữ bài bố mình. Hắn làm như thế, chắc chắn là có dụng ý hoặc đã có chuẩn bị đằng sau.
Tề Chính Ngôn cố gắng nhịn không quan sát phản ứng của Thiện Tú Mi để ả ta khỏi cảnh giác.
Những người còn lại đều hoặc kích động chờ mong, hoặc thấp thỏm khó hiểu, nhìn Kim Tiến Hiền, không biết lão có nhận khiêu chiến hay không.
Kim Tiến Hiền biết hết, cười khổ.
Nếu là một cao thủ trẻ tuổi không quá nổi tiếng khiêu chiến lão, dù có bảy tám khiếu, lão cũng có thể khẽ cười, quăng chiến thư sang bên mặc kệ, hoặc sau đệ tử đi thay, nhưng đây lại là “Lôi đao cuồng tăng”, là Cao thủ Nhân bảng, thực lực danh khí đều có, người như thế chính thức khiêu chiến, mình sao có thể cự tuyệt?
Người có tên như cây có bóng, Cao thủ Nhân bảng chính là ngang bằng với lão!
Kim Tiến Hiền hít sâu, sai võ sư thủ hạ:“Cho người tới Vạn Hoa lâu truyền lời, đêm mai lão phu sẽ tới phó ước.”
Lôi đao cuồng tăng là thật là giả, đến lúc đó liền biết, nếu là có người giả mạo, mất mặt cũng không phải mình.
Vương Sách vui sướng nhìn Thiện Tú Mi, có trò hay để xem rồi.
............
Sắp tới Nguyên Tiêu, ban đêm trăng tròn sáng vằng vặc, trong Vạn Hoa lâu toàn người là người, còn náo nhiệt hơn cả tết Nguyên Tiêu.
Người tới đa phầnđều là giang hồ nhân sĩ, nghe cao thủ hạng ba mươi ba Nhân bảng “Lôi đao cuồng tăng” đêm nay khiêu chiến Nghiệp đô danh túc “Xích Dương kiếm” Kim Tiến Hiền, ai cũng chạy tới, muốn được xem trận chiến khó gặp trong đời.
Đương nhiên không thiếu các bàn cá cược, ai cũng đánh giá cao kẻ tự xưng là đao cuồng lôi đao cuồng tăng Tô Mạnh, hắn từng chiến thắng ba cửu khiếu cao thủ, trong đó An Quốc Tà và Vưu Hoàn Đa đều có thực lực bên trên Kim Tiến Hiền.
Phía sau Vạn Hoa lâu, có hồ sen hòn giả sơn, có hành lang gấp khúc, hiện giờ lại không có một bóng người, để dành chỗ giao đấu cho Mạnh Kỳ và Kim Tiến Hiền.
Trên lầu các nhã gian ngồi đầy người của đủ các thế lực, có Chu quận Vương thị, có Nghiệp đô Hoàng thị, có Hoán Hoa kiếm phái, có Lạc Hà Thần Kiếm môn, đại loại như thế, những người còn lại thì chen nhau giữa các hành làng, hoặc dùng võ công leo lên nóc nhà ngọn cây, vô cùng náo nhiệt.
“Không biết đao cuồng có thắng Kim quán chủ hay không?” trong nhã gian của Chu quận Vương thị, Thiện Tú Mi tựa bên cửa sổ, nhìn ra hồ sen dưới ánh trăng.
Trong phòng có rất nhiều đệ tử Vương thị, có cả Vương Tái và một vài tài tuấn thực lực không kém hắn bao nhiêu của gia tộc, Vương Sách nhìn đường huynh, mỉm cười:“Đao cuồng chắc chắn sẽ thắng Kim quán chủ, vấn đề chỉ là thắng sao bao nhiêu chiêu mà thôi.”
Vương Tái trầm ngâm: “Trận đấu của Lôi đao cuồng tăng Tô Mạnh và An Quốc Tà không có ai nhìn thấy, hình như là dùng độc hay ám khí gì đó, Thanh Ngọc thủ Nguyên Mạnh Chi chết là vì hắn dẫn sấm sét tới, còn chân chính giao thủ chỉ có nửa chiêu,‘Lập địa Diêm La’ Vưu Hoàn Đa thì bị hắn đột nhiên khôi phục võ công làm cho kinh sợ mà thối lui, chết vào tay Tuyệt Kiếm tiên tử, nên rất khó phỏng đoán thực lực thực sự của hắn, nếu hắn không dẫn thiên lôi, dù có A Nan Phá Giới đao pháp, có lẽ cũng phải trên mười chiêu.”
Lấy A Nan Phá Giới đao pháp chiếm lấy thượng phong, từng bước ép sát, là pháp môn giúp nhanh chóng đánh bại cửu khiếu.
“Có lý.” Đám đệ tử Vương thị cùng giai cũng cùng ý kiến.
Trong nhã gian của Nghiệp đô Hoàng thị, có một lão giả cũng lặp lại đại khái những lời giống hệt Vương Tái, cuối cùng nói với người bên cạnh:“Lôi đao cuồng tăng toàn mượn ngoại lực, thực tế phân tích vẫn chưa vượt qua được những người cùng thế hệ. Tử sư, hắn là bậc thang tốt nhất để ngươi đi lên Nhân bảng.”
Người ở bên cạnh lão đó, là người nổi bật nhất hiện nay của Hoàng thị, Hoàng Tử Sư, nhân xưng “Lạc Hoa công tử”, đã mở bát khiếu.
Hoàng Tử Sư không nói gì, phe phẩy cây quạt trong toàn, nhìn ra ngoài hồ sen, ánh mắt nóng rực.
Trong nhã gian của Xích Dương võ quán, một nam tử trung niên cầm Nhân bảng trong tay, nhìn quanh một vòng, cười nhạo: “Lôi đao cuồng tăng ngoài kỳ ngộ được chiêu dùng lôi nhiếp điện, thì vẫn chưa có được thực lực khiến người ta tin tưởng, theo ta thấy, hắn hữu danh vô thực. Kim quán trưởng đương nhiên có thể chiến mà thắng chi! hắc, nếu là ta lên, ta cũng thắng được.”
Hắn là quán chủ một đại võ quán, “Phá Quân” La Hựu Phong, thực lực bát khiếu, trẻ trung khoẻ mạnh, khi luận bàn với cửu khiếu Kim Tiến Hiền, đã thường xuyên ỷ vào tuổi trẻ mạnh mẽ của mình để làm đối phương đã tuổi già sức yếu phải chật vật.
“Hắn quang minh chính đại khiêu chiến Kim quán chủ, há có thể không có thủ đoạn hay sao?” các quán chủ khác không đồng tình.
Lúc này, Kim Tiến Hiền đang nhắm mắt dưỡng thần mở to mắt, đứng lên,cầm Xích Dương kiếm đi ra khỏi nhã gian, đi ra sau viện, vừa đi vừa tích lũy khí thế.
Trong một gian p hòng khác, Cố Tiểu Tang đánh giá đám người Vương thị, cười hì hì: “Mẹ của Vương Sách xuất thân là Thôi Thị Bình Tân. Thực lực gia thế đều là hàng ngoại hạng, rất yêu thương con trai, mang cả của hồi môn lẫn lão bộc tùy thân ra để bảo vệ cho hắn, lão bộc này có thực lực nửa bước ngoại cảnh, tuy từng bị thương nặng, bị thương tới căn cơ, nhưng nếu ta muốn giết chết lão cũng phải rất vất vả, có điều, lão phải bảo vệ cho Vương Sách, không phải Thiện Tú Mi, chỉ cần thường xuyên ra ngoài, ta tất sẽ có cách tách lão ra khỏi Thiện Tú Mi.”...
“Đương nhiên, nếu lần này không thành công, dù sau này có cơ hội, thì cũng làm cho người ta nghi ngờ ngươi.”
Mạnh Kỳ nhắm mắt dưỡng thần, hừ lạnh một tiếng:“Nói nhiều quá, làm nha hoàn thì phải cho giống nha hoàn, tới đây, đấm lưng cho gia.”
Hừ, không thừa cơ hội này sai khiến trả thù ngươi, ta không mang họ Mạnh!
Cố Tiểu Tang cúi đầu, tủi thân: “Chủ nhân dạy rất phải.”
Cô đi tới sau lưng Mạnh Kỳ, đấm vai đấm lưng: “Chủ nhân, có hài lòng không? Có thoải mái không?”
Ừm, rất chuyên nghiệp… Mạnh Kỳ hết cả hứng thú hít sâu, rời khỏi cửa sổ, nhảy xuống.
Hắn bay xuống mạnh mẽ như đại bằng, dẫn tới những tiếng hoan hô.
Mạnh Kỳ đứng trên đỉnh hòn giả sơn, nhìn Kim Tiến Hiền tới gần, tay phải rút “Khinh ngữ”, hành lễ nói:“Kim tiền bối, mời.”
Kim Tiến Hiền sờ sờ vỏ kiếm, mỉm cười:“Hậu sinh khả úy a.”
Tranh, thanh kiếm hồng cũng tuốt ra khỏi vỏ, không chút khách khí, cách hồ sen, một kiếm chém thẳng vào Mạnh Kỳ, kiếm thế hùng hồn, cương khí bốn phía, khí nóng đập vào mặt.
Chân lão theo trường kiếm bước vào hồ sen, đạp lên chiếc lá sen khô.
Mạnh Kỳ tuy nắm đao, nhưng không có nghĩa hắn không thể dùng Độc Cô Cửu Kiếm, Phá Kiếm thức, Phá Đao thức, Phá Khí thức là những chiêu dùng sơ hở của đối phương làm tiền đề, chẳng quan hệ gì tới binh khí đang cầm trong tay, dùng kiếm phá được, dùng thương cũng phá được, dùng đao cũng phá được, chẳng qua chỉ là lúc ra chiêu, phải phù hợp với bản chất của binh khí, nên có rất nhiều phá chiêu Mạnh Kỳ trước giờ chưa hề dùng thử.
Nhưng nửa năm qua, Mạnh Kỳ tĩnh tâm khổ tu, đao pháp tiến nhanh, Độc Cô Cửu Kiếm cũng có tiến bộ, đã quán thông.
Trường đao tà tà chém xuống, tiếng nỉ non vang vọng khắp nơi, đương một tiếng chạm vào trường kiếm của Kim Tiến Hiền, kiếm thế hùng hồn và cương khí nóng rực như rắn bị bắt ngang thất thốn, uể oải hẳn.
Kim Tiến Hiền rùng mình, kẻ này không phải chỉ có hư danh, một đao này dứt khoát vừa đúng, không nhanh không chậm, không quá nặng cũng không quá nhẹ.
Trường kiếm biến chuyển, hóa thành tà dương tịch chiếu, Mạnh Kỳ lại đơngiản một đao chém ra, đương một tiếng, lại va chạm.
Đinh đinh đang đang, Kim Tiến Hiền làm liền hai mươi bảy kiếm, phát huy Xích Dương kiếm pháp tới mức vô cùng nhuần nhuyễn, cương khí bắn ra không ngớt làm bọt nước văng khắp nơi, bạch khí bốc lên, hòn giả sơn tổn hại.
Mạnh Kỳ vẫn ở thủ thế, trường đao hoặc dương hoặc âm, hoặc mãnh hoặc quỷ, đều là chiêu thức rất bình thường, nhưng lại luôn đúng lúc ngăn được kiếm của Kim Tiến Hiền.
Kim Tiến Hiền có một loại cảm giác, đây là lần đầu tiên mình phát huy Xích Dương kiếm pháp tới mức sảng khoái lâm li nhất, người đối diện hình như biết được tâm tư của lão, dẫn dắt kiếm pháp của lão lên tới đỉnh điểm!
Nhưng người xem bàng quan thì không nghĩ như vậy, Vương Sách nhíu mày:“Lôi đao cuồng tăng không khỏi có chút hữu danh vô thực......”
Lại bị một cửu khiếu tuổi già sức yếu cửu khiếu đánh liên tục cho hai mươi bảy kiếm không thể hoàn thủ.
Hắn liếc qua lão bộc và đường huynh, song lại thấy hai người một thì nghi hoặc, một lại trầm ngâm, không ai có chút khinh thị nào với lôi đao cuồng tăng.
Trong một nhã gian khác,“Phá Quân võ quán” Quán chủ La Hựu Phong cười ha ha:“Xem đi, xem đi, ta đã nói lôi đao cuồng tăng này không có danh thực mà! Trừ chiêu thiên lôi, hắn chỉ có ngoại cảnh đao pháp như vậy, nếu vẫn không ra A Nan Phá Giới đao pháp, chắc chắn sẽ thua thôi, ha ha, mà dù có ra cũng còn chưa chắc thắng.”
Chỉ dựa vào có chân ý ngoại cảnh đao pháp, thì không thể chiến thắng cửu khiếu cao thủ, bọn họ tự có hộ thể cương khí.
Các giang hồ hảo hán đều hiện vẻ khinh bỉ, thế này mà cũng là cao thủ nhân bảng?
“Lôi đao cuồng tăng......” Kim Tiến Hiền lẩm bẩm, vẫn đọc cái tên mà mọi người quen thuộc nhất, không để tâm tới cái tên Mạnh Kỳ đã nhấn mạnh ở cuối câu.
Đám Khổng Dục, Vương Sách, Thiện Tú Mi xung quanh ít nhất đều là lục khiếu, thị lực rất tốt, đương nhiên nhìn thấy rõ nội dung trong thư, biết là cao thủ Nhân bảng “Lôi đao cuồng tăng” đến Nghiệp đô khiêu chiến “Xích Dương kiếm” Kim Tiến Hiền.
“Thú vị, thú vị, khó được tại Hoàn Châu lại gặp Cao thủ Nhân bảng khiêu chiến danh túc!” Vương Sách truyền âm nhập mật cho Thiện Tú Mi, hắn rất hứng chí, hiện cả ra ngoài mặt, hận không thể nhìn thấy ngay, đối với cao thủ trẻ tuổi và đám người nhàn rỗi trong giang hồ, việc này còn quan trọng hơn xa võ quán đại bỉ đại, ai cũng rất là quan tâm!
Thiện Tú Mi mỉm cười đáp lại:“Có thể xem Cao thủ Nhân bảng cùng tiền bối danh túc chi chiến, năm nay quả là không phí.”
“Có điều......” Nàng khẽ nhíu mày,“Lôi đao cuồng tăng, ấy, ‘Đao cuồng’ Tô Mạnh nếu muốn danh tiếng vang dội hơn, thứ tự trên Nhân bảng cao hơn, vì sao không khiêu chiến thẳng ba mươi hai người đứng trước hắn, mà lại làm khó xử Kim quán chủ?”
“Chuyện này ta biết.” Vương Sách khoe khoang với giai nhân,“Hoàn Châu nhập Nhân bảng chỉ có ba người, một là ‘Quân Tử kiếm’ Mạnh Kỳ, đã trở về Tây Lương báo thù, không biết tung tích, người thứ hai là Hoán Hoa kiếm phái đấu kiếm rượu ngàn ly ‘Thanh Liên công tử’ Lưu Tô, hiệnđang đi dạo chơi thiên hạ, tháng trước hiện thân ở Giang Đông, không có ở Nghiệp đô. Nên người duy nhất ‘Lôi đao cuồng tăng’ nếu muốn khiêu chiến, chỉ có thể tìm đường huynh của ta Vương Tái, thứ tự của huynh ấy hơn xa ‘Lôi đao cuồng tăng’,‘Hạo nhiên chi khí’ lại nổi tiếng thiên hạ, lôi đao cuồng tăng đương nhiên phải chuẩn bị cho tốt, nên mới khiêu chiến như vậy.”
“Chuẩn bị?” Thiện Tú Mi chớp mắt, có vẻ chưa hiểu.
Vương Sách khoe khoang:“Khí thế. Hắn muốn chuẩn bị khí thế, thông qua việc khiêu chiến những bậc tiền bối nổi danh thực lực bất phàm, cao thủ trẻ tuổi, để sau mỗi trận thắng lợi, sẽ có thêm khí thế và đẩy lòng tự tin của mình lên tới đỉnh cao, nhằm có thêm hi vọng chiến thắng đường huynh của ta.”
“Thì ra như vậy, Vương đại ca ngươi biết nhiều thật.” Thiện Tú Mi sùng bái nhìn Vương Sách.
“Khụ khụ.” Vương Sách đắc ý lại ra vẻ khiêm tốn.“Giao phong về khí thế, tranh chấp tinh thần là một trong những nội dung quan trọng ta phải tu luyện, nên mới biết thôi.”
“Phải sai các bộ đầu chú ý chung quanh Tô Mạnh, và cả đám nữ tử gần Vạn Hoa lâu......”
Tề Chính Ngôn cũng là một trong các tân khách, sau khi nhìn thấy lá thư, cũng hiểu chuyện này chắc chắn có liên quan tới Đại La yêu nữ Cố Tiểu Tang, cũng liên quan tới Huyền Nữ truyền nhân Thiện Tú Mi bên cạnh Vương Sách.
“Làm sao Mạnh sư đệ khẳng định được Thiện Tú Mi là Huyền Nữ truyền nhân?” Tề Chính Ngôn suy tư, hắn tin tưởng Mạnh Kỳ không phải người lỗ mãng, chắc chắn là đã tìm ra chứng cứ mới dám lấy bản tôn khiêu chiến Xích Dương võ quán tạo sự chú ý.
Hắn hiểu rất rõ, đừng nhìn bề ngoài Mạnh sư đệ có vẻ nóng nảy, thích ra vẻ trước mặt người ta, thường đưa mình vào tình trạng dở khóc dở cười, dùng từ ngữ của hắn là ‘thời điểm não bị ngắn’, nhưng khi làm việc thì luôn rất cẩn thận, khi cần hy sinh tuyệt không khiếp sợ, tuyệt không để mặc cho yêu nữ bài bố mình. Hắn làm như thế, chắc chắn là có dụng ý hoặc đã có chuẩn bị đằng sau.
Tề Chính Ngôn cố gắng nhịn không quan sát phản ứng của Thiện Tú Mi để ả ta khỏi cảnh giác.
Những người còn lại đều hoặc kích động chờ mong, hoặc thấp thỏm khó hiểu, nhìn Kim Tiến Hiền, không biết lão có nhận khiêu chiến hay không.
Kim Tiến Hiền biết hết, cười khổ.
Nếu là một cao thủ trẻ tuổi không quá nổi tiếng khiêu chiến lão, dù có bảy tám khiếu, lão cũng có thể khẽ cười, quăng chiến thư sang bên mặc kệ, hoặc sau đệ tử đi thay, nhưng đây lại là “Lôi đao cuồng tăng”, là Cao thủ Nhân bảng, thực lực danh khí đều có, người như thế chính thức khiêu chiến, mình sao có thể cự tuyệt?
Người có tên như cây có bóng, Cao thủ Nhân bảng chính là ngang bằng với lão!
Kim Tiến Hiền hít sâu, sai võ sư thủ hạ:“Cho người tới Vạn Hoa lâu truyền lời, đêm mai lão phu sẽ tới phó ước.”
Lôi đao cuồng tăng là thật là giả, đến lúc đó liền biết, nếu là có người giả mạo, mất mặt cũng không phải mình.
Vương Sách vui sướng nhìn Thiện Tú Mi, có trò hay để xem rồi.
............
Sắp tới Nguyên Tiêu, ban đêm trăng tròn sáng vằng vặc, trong Vạn Hoa lâu toàn người là người, còn náo nhiệt hơn cả tết Nguyên Tiêu.
Người tới đa phầnđều là giang hồ nhân sĩ, nghe cao thủ hạng ba mươi ba Nhân bảng “Lôi đao cuồng tăng” đêm nay khiêu chiến Nghiệp đô danh túc “Xích Dương kiếm” Kim Tiến Hiền, ai cũng chạy tới, muốn được xem trận chiến khó gặp trong đời.
Đương nhiên không thiếu các bàn cá cược, ai cũng đánh giá cao kẻ tự xưng là đao cuồng lôi đao cuồng tăng Tô Mạnh, hắn từng chiến thắng ba cửu khiếu cao thủ, trong đó An Quốc Tà và Vưu Hoàn Đa đều có thực lực bên trên Kim Tiến Hiền.
Phía sau Vạn Hoa lâu, có hồ sen hòn giả sơn, có hành lang gấp khúc, hiện giờ lại không có một bóng người, để dành chỗ giao đấu cho Mạnh Kỳ và Kim Tiến Hiền.
Trên lầu các nhã gian ngồi đầy người của đủ các thế lực, có Chu quận Vương thị, có Nghiệp đô Hoàng thị, có Hoán Hoa kiếm phái, có Lạc Hà Thần Kiếm môn, đại loại như thế, những người còn lại thì chen nhau giữa các hành làng, hoặc dùng võ công leo lên nóc nhà ngọn cây, vô cùng náo nhiệt.
“Không biết đao cuồng có thắng Kim quán chủ hay không?” trong nhã gian của Chu quận Vương thị, Thiện Tú Mi tựa bên cửa sổ, nhìn ra hồ sen dưới ánh trăng.
Trong phòng có rất nhiều đệ tử Vương thị, có cả Vương Tái và một vài tài tuấn thực lực không kém hắn bao nhiêu của gia tộc, Vương Sách nhìn đường huynh, mỉm cười:“Đao cuồng chắc chắn sẽ thắng Kim quán chủ, vấn đề chỉ là thắng sao bao nhiêu chiêu mà thôi.”
Vương Tái trầm ngâm: “Trận đấu của Lôi đao cuồng tăng Tô Mạnh và An Quốc Tà không có ai nhìn thấy, hình như là dùng độc hay ám khí gì đó, Thanh Ngọc thủ Nguyên Mạnh Chi chết là vì hắn dẫn sấm sét tới, còn chân chính giao thủ chỉ có nửa chiêu,‘Lập địa Diêm La’ Vưu Hoàn Đa thì bị hắn đột nhiên khôi phục võ công làm cho kinh sợ mà thối lui, chết vào tay Tuyệt Kiếm tiên tử, nên rất khó phỏng đoán thực lực thực sự của hắn, nếu hắn không dẫn thiên lôi, dù có A Nan Phá Giới đao pháp, có lẽ cũng phải trên mười chiêu.”
Lấy A Nan Phá Giới đao pháp chiếm lấy thượng phong, từng bước ép sát, là pháp môn giúp nhanh chóng đánh bại cửu khiếu.
“Có lý.” Đám đệ tử Vương thị cùng giai cũng cùng ý kiến.
Trong nhã gian của Nghiệp đô Hoàng thị, có một lão giả cũng lặp lại đại khái những lời giống hệt Vương Tái, cuối cùng nói với người bên cạnh:“Lôi đao cuồng tăng toàn mượn ngoại lực, thực tế phân tích vẫn chưa vượt qua được những người cùng thế hệ. Tử sư, hắn là bậc thang tốt nhất để ngươi đi lên Nhân bảng.”
Người ở bên cạnh lão đó, là người nổi bật nhất hiện nay của Hoàng thị, Hoàng Tử Sư, nhân xưng “Lạc Hoa công tử”, đã mở bát khiếu.
Hoàng Tử Sư không nói gì, phe phẩy cây quạt trong toàn, nhìn ra ngoài hồ sen, ánh mắt nóng rực.
Trong nhã gian của Xích Dương võ quán, một nam tử trung niên cầm Nhân bảng trong tay, nhìn quanh một vòng, cười nhạo: “Lôi đao cuồng tăng ngoài kỳ ngộ được chiêu dùng lôi nhiếp điện, thì vẫn chưa có được thực lực khiến người ta tin tưởng, theo ta thấy, hắn hữu danh vô thực. Kim quán trưởng đương nhiên có thể chiến mà thắng chi! hắc, nếu là ta lên, ta cũng thắng được.”
Hắn là quán chủ một đại võ quán, “Phá Quân” La Hựu Phong, thực lực bát khiếu, trẻ trung khoẻ mạnh, khi luận bàn với cửu khiếu Kim Tiến Hiền, đã thường xuyên ỷ vào tuổi trẻ mạnh mẽ của mình để làm đối phương đã tuổi già sức yếu phải chật vật.
“Hắn quang minh chính đại khiêu chiến Kim quán chủ, há có thể không có thủ đoạn hay sao?” các quán chủ khác không đồng tình.
Lúc này, Kim Tiến Hiền đang nhắm mắt dưỡng thần mở to mắt, đứng lên,cầm Xích Dương kiếm đi ra khỏi nhã gian, đi ra sau viện, vừa đi vừa tích lũy khí thế.
Trong một gian p hòng khác, Cố Tiểu Tang đánh giá đám người Vương thị, cười hì hì: “Mẹ của Vương Sách xuất thân là Thôi Thị Bình Tân. Thực lực gia thế đều là hàng ngoại hạng, rất yêu thương con trai, mang cả của hồi môn lẫn lão bộc tùy thân ra để bảo vệ cho hắn, lão bộc này có thực lực nửa bước ngoại cảnh, tuy từng bị thương nặng, bị thương tới căn cơ, nhưng nếu ta muốn giết chết lão cũng phải rất vất vả, có điều, lão phải bảo vệ cho Vương Sách, không phải Thiện Tú Mi, chỉ cần thường xuyên ra ngoài, ta tất sẽ có cách tách lão ra khỏi Thiện Tú Mi.”...
“Đương nhiên, nếu lần này không thành công, dù sau này có cơ hội, thì cũng làm cho người ta nghi ngờ ngươi.”
Mạnh Kỳ nhắm mắt dưỡng thần, hừ lạnh một tiếng:“Nói nhiều quá, làm nha hoàn thì phải cho giống nha hoàn, tới đây, đấm lưng cho gia.”
Hừ, không thừa cơ hội này sai khiến trả thù ngươi, ta không mang họ Mạnh!
Cố Tiểu Tang cúi đầu, tủi thân: “Chủ nhân dạy rất phải.”
Cô đi tới sau lưng Mạnh Kỳ, đấm vai đấm lưng: “Chủ nhân, có hài lòng không? Có thoải mái không?”
Ừm, rất chuyên nghiệp… Mạnh Kỳ hết cả hứng thú hít sâu, rời khỏi cửa sổ, nhảy xuống.
Hắn bay xuống mạnh mẽ như đại bằng, dẫn tới những tiếng hoan hô.
Mạnh Kỳ đứng trên đỉnh hòn giả sơn, nhìn Kim Tiến Hiền tới gần, tay phải rút “Khinh ngữ”, hành lễ nói:“Kim tiền bối, mời.”
Kim Tiến Hiền sờ sờ vỏ kiếm, mỉm cười:“Hậu sinh khả úy a.”
Tranh, thanh kiếm hồng cũng tuốt ra khỏi vỏ, không chút khách khí, cách hồ sen, một kiếm chém thẳng vào Mạnh Kỳ, kiếm thế hùng hồn, cương khí bốn phía, khí nóng đập vào mặt.
Chân lão theo trường kiếm bước vào hồ sen, đạp lên chiếc lá sen khô.
Mạnh Kỳ tuy nắm đao, nhưng không có nghĩa hắn không thể dùng Độc Cô Cửu Kiếm, Phá Kiếm thức, Phá Đao thức, Phá Khí thức là những chiêu dùng sơ hở của đối phương làm tiền đề, chẳng quan hệ gì tới binh khí đang cầm trong tay, dùng kiếm phá được, dùng thương cũng phá được, dùng đao cũng phá được, chẳng qua chỉ là lúc ra chiêu, phải phù hợp với bản chất của binh khí, nên có rất nhiều phá chiêu Mạnh Kỳ trước giờ chưa hề dùng thử.
Nhưng nửa năm qua, Mạnh Kỳ tĩnh tâm khổ tu, đao pháp tiến nhanh, Độc Cô Cửu Kiếm cũng có tiến bộ, đã quán thông.
Trường đao tà tà chém xuống, tiếng nỉ non vang vọng khắp nơi, đương một tiếng chạm vào trường kiếm của Kim Tiến Hiền, kiếm thế hùng hồn và cương khí nóng rực như rắn bị bắt ngang thất thốn, uể oải hẳn.
Kim Tiến Hiền rùng mình, kẻ này không phải chỉ có hư danh, một đao này dứt khoát vừa đúng, không nhanh không chậm, không quá nặng cũng không quá nhẹ.
Trường kiếm biến chuyển, hóa thành tà dương tịch chiếu, Mạnh Kỳ lại đơngiản một đao chém ra, đương một tiếng, lại va chạm.
Đinh đinh đang đang, Kim Tiến Hiền làm liền hai mươi bảy kiếm, phát huy Xích Dương kiếm pháp tới mức vô cùng nhuần nhuyễn, cương khí bắn ra không ngớt làm bọt nước văng khắp nơi, bạch khí bốc lên, hòn giả sơn tổn hại.
Mạnh Kỳ vẫn ở thủ thế, trường đao hoặc dương hoặc âm, hoặc mãnh hoặc quỷ, đều là chiêu thức rất bình thường, nhưng lại luôn đúng lúc ngăn được kiếm của Kim Tiến Hiền.
Kim Tiến Hiền có một loại cảm giác, đây là lần đầu tiên mình phát huy Xích Dương kiếm pháp tới mức sảng khoái lâm li nhất, người đối diện hình như biết được tâm tư của lão, dẫn dắt kiếm pháp của lão lên tới đỉnh điểm!
Nhưng người xem bàng quan thì không nghĩ như vậy, Vương Sách nhíu mày:“Lôi đao cuồng tăng không khỏi có chút hữu danh vô thực......”
Lại bị một cửu khiếu tuổi già sức yếu cửu khiếu đánh liên tục cho hai mươi bảy kiếm không thể hoàn thủ.
Hắn liếc qua lão bộc và đường huynh, song lại thấy hai người một thì nghi hoặc, một lại trầm ngâm, không ai có chút khinh thị nào với lôi đao cuồng tăng.
Trong một nhã gian khác,“Phá Quân võ quán” Quán chủ La Hựu Phong cười ha ha:“Xem đi, xem đi, ta đã nói lôi đao cuồng tăng này không có danh thực mà! Trừ chiêu thiên lôi, hắn chỉ có ngoại cảnh đao pháp như vậy, nếu vẫn không ra A Nan Phá Giới đao pháp, chắc chắn sẽ thua thôi, ha ha, mà dù có ra cũng còn chưa chắc thắng.”
Chỉ dựa vào có chân ý ngoại cảnh đao pháp, thì không thể chiến thắng cửu khiếu cao thủ, bọn họ tự có hộ thể cương khí.
Các giang hồ hảo hán đều hiện vẻ khinh bỉ, thế này mà cũng là cao thủ nhân bảng?
Tác giả :
Mực Thích Lặn Nước