Nhất Thế Khuynh Tình
Chương 7: Dự tiệc
Buổi chiều cùng ngày, Hoàn Ân bị một thanh âm nức nở đánh thức. Có người vẫn ghé vào lỗ tai y gọi “Điện hạ điện hạ “, còn khóc lóc hỗn loạn.
Y rất muốn mở mắt, bất đắc dĩ mí mắt lại nặng như treo nghìn cân, đầu cũng muốn nứt ra, nặng trĩu. Quanh thân dâng lên từng đợt từng đợt lãnh nhiệt giao thế, vừa xuất mồ hôi vừa phát run.
Hoàn Ân đầu óc như bị gỉ sắt, miễn cưỡng cho ra kết luận: thân thể y nóng rần, hơn nữa không nhẹ.
Nỗ lực mở mắt ra, đang quỳ trước giường là Uyển Đồng nước mắt nước mũi tùm lum đầy mặt, nó bổ nhào tới nắm tay y, một đường hỏi y sao lại xảy ra chuyện này. Hoàn Ân tiếng nói lí nhí như muỗi, giật giật đôi môi, nhưng căn bản nói không ra lời. Gã quản sự đêm qua tiến đến bên giường, ấn đường gã nhíu lại bao hàm nỗi sầu lo:
“Điện hạ, ngài vừa hôn mê bất tỉnh một thời gian, tiểu nhân đã tìm đại phu đến xem qua. Điện hạ sợ rằng đúng là bị cảm lạnh, người nóng rần lên, tình hình không ổn. Tốt nhất ngài nên nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày. . .”
Nói đến phần sau, thanh âm lại càng trầm thấp.
Nằm trên giường nghỉ ngơi? Tối nay phải dự tiệc, đâu phải lúc để nghỉ ngơi. Dù sao vẫn không có khả năng lúc này cấp báo hoàng đế rằng, Vân Nguyệt tộc vương tử thân thể không khỏe, không thể dự tiệc, chẳng phải y đã quá tuỳ tiện rồi sao. Vậy đem mặt mũi vị đế vương kia để nơi nào?
Hoàn Ân nhờ Uyển đồng nâng dậy ngồi dựa vào thành giường, giọng khàn khàn rõ rệt hỏi:
“Xin hỏi, tình hình hiện tại ra sao?”
Thanh âm đã hoàn toàn không giống như lúc trước róc rách nước chảy mà lại tinh tế ôn nhuận.
“Đã sang giờ Thân.”
Giờ Thân, sau một canh giờ nữa trong cung sẽ người tiếp y.
“Làm phiền đại nhân thay ta sắc một chút dược, sau đó ta cần nước nóng tắm rửa.”
“. . .Tiểu nhân đi phân phó, thưa điện hạ.”
Quản sự do dự nửa khắc vẫn là đáp ứng, rồi thi lễ cáo lui. Quản sự mới chân bước khỏi cửa, Uyển đồng tựa đứa trẻ sơ sinh mà khóc oa oa:
“Điện hạ! Điện hạ! Ngày hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!”
Hoàn Ân cố sức giơ tay lên vuốt đầu nó, khàn khàn nói:
“Không có chuyện gì, là ta đi buổi đêm bị nhiễm phong hàn.”
“Điện hạ người gạt ta! Nào có chuyện bị phong hàn mà như này chứ!”
“Không dối ngươi.”
Hoàn Ân cười một cái, nhanh chóng nói lảng chuyện khác:
“Mau tới giúp ta tắm rửa thay y phục, ta một chút khí lực cũng không có, phải nhờ cậy ngươi nhiều.”
Lưu công công đưa tới bộ Hoa phục mặc khá phiền phức, không thể lãng phí nhiều thời gian vào khoản chuẩn bị quần áo nón mũ được. Nếu như tới muộn, sợ cũng bị người nắm được nhược điểm bắt bẻ làm khó y, đến lúc đó Vũ đế sẽ không duyệt mượn binh, hoặc khả dềnh dàng chuyện phát binh, sự tình thực sự không xong.
Y đầu óc cứ quay mòng mòng, cả người nhấc không dậy nổi một chút sức lực, may nỗi còn chưa hoàn toàn mất hết ý thức. Vượt quá đêm nay thì tốt rồi. Chính là không biết thân thể xanh xao chống đỡ nổi không đây. . .
Quản sự ngoài cửa lo lắng đi tới đi lui. Cách một bức tường, bên trong bắt đầu truyền ra ào ào tiếng nước tắm rửa, vậy mà đến một tiếng người nói chuyện cũng không phát.
Gã lại nghĩ đến chuyện Hoàn Ân trở về lúc hừng đông hôm nay, dịch quán đại phu Lý Lai sau khi bắt mạch lén nói cho gã, Nguyệt tộc vương tử điện hạ không phải chỉ bị phong hàn, sợ rằng chính là nơi bí mật bị thương, nhiễm trùng đến phát sốt.
Rốt cuộc đi đâu nên nỗi bị thương như vậy, vị vương tử điện hạ không cho phép, bọn họ cũng không có quyền điều tra. Hơn nữa, tối hôm qua Hoàn Ân một mực khẩn cầu gã giữ bí mật, nghĩ đến chắc chắn là có sự ẩn khuất khó nói. Điện hạ y dáng vẻ thư sinh, nhìn qua tựa như cơn gió nhã tĩnh, hoàn toàn nhìn không ra là đoạn tụ. Ngàn vạn lần mong rằng tại y gặp phải thích khách rồi bị hại thành như vậy, bằng không dịch quán cần phải nhận toàn bộ trách nhiệm, hơn nữa liên luỵ lại lớn không tưởng nổi.
Vương tử điện hạ bệnh thành như vậy, sợ là bước đi cũng không vững. Nếu như tối nay tại yến hội bề trên xảy ra chuyện rắc rối gì, gã thân là một quản sự dịch quán nhỏ bé sẽ gánh không nổi.
Quản sự ở bên ngoài quay qua quay lại đến ngàn vòng, bên trong còn chưa có động tĩnh.
Gã gấp đến độ muốn nhanh đẩy cửa xông vào, bỗng nhiên cửa kẽo kẹt một tiếng theo bên trong mở rộng, Uyển Đồng đỡ bên Hoàn Ân chậm rãi bước ra.
Trong nháy mắt, quản sự tròng mắt trợn tròn.
“Đã nhiều ngày khổ cực đại nhân, ngày khác ta nhất định sẽ hậu tạ thoả đáng. Chẳng hay trong cung đã truyền kiệu tới.”
“Thưa. . . Thưa điện hạ, kiệu đã chờ sẵn ở bên ngoài.”
Quản sự mồm miệng bỗng nhiên nói lắp.
“Điện hạ, thỉnh đi theo hạ quan.”
“Đa tạ.”
Hoàn Ân ra khỏi dịch quán, ngồi trên nhuyễn kiệu , dặn dò Uyển Đồng hảo hảo ở yên dịch quán không nên chạy loạn, hướng quản sự khẽ gật đầu, liền buông mành kiệu xuống. Khuôn mặt mịn trắng như ngọc trai do nhiễm cảm mà đỏ hồng, bị mành rèm buông xuống ngăn trở, cuối cùng là ngón tay dài nhỏ trắng nõn thu vào.
Y rất muốn mở mắt, bất đắc dĩ mí mắt lại nặng như treo nghìn cân, đầu cũng muốn nứt ra, nặng trĩu. Quanh thân dâng lên từng đợt từng đợt lãnh nhiệt giao thế, vừa xuất mồ hôi vừa phát run.
Hoàn Ân đầu óc như bị gỉ sắt, miễn cưỡng cho ra kết luận: thân thể y nóng rần, hơn nữa không nhẹ.
Nỗ lực mở mắt ra, đang quỳ trước giường là Uyển Đồng nước mắt nước mũi tùm lum đầy mặt, nó bổ nhào tới nắm tay y, một đường hỏi y sao lại xảy ra chuyện này. Hoàn Ân tiếng nói lí nhí như muỗi, giật giật đôi môi, nhưng căn bản nói không ra lời. Gã quản sự đêm qua tiến đến bên giường, ấn đường gã nhíu lại bao hàm nỗi sầu lo:
“Điện hạ, ngài vừa hôn mê bất tỉnh một thời gian, tiểu nhân đã tìm đại phu đến xem qua. Điện hạ sợ rằng đúng là bị cảm lạnh, người nóng rần lên, tình hình không ổn. Tốt nhất ngài nên nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày. . .”
Nói đến phần sau, thanh âm lại càng trầm thấp.
Nằm trên giường nghỉ ngơi? Tối nay phải dự tiệc, đâu phải lúc để nghỉ ngơi. Dù sao vẫn không có khả năng lúc này cấp báo hoàng đế rằng, Vân Nguyệt tộc vương tử thân thể không khỏe, không thể dự tiệc, chẳng phải y đã quá tuỳ tiện rồi sao. Vậy đem mặt mũi vị đế vương kia để nơi nào?
Hoàn Ân nhờ Uyển đồng nâng dậy ngồi dựa vào thành giường, giọng khàn khàn rõ rệt hỏi:
“Xin hỏi, tình hình hiện tại ra sao?”
Thanh âm đã hoàn toàn không giống như lúc trước róc rách nước chảy mà lại tinh tế ôn nhuận.
“Đã sang giờ Thân.”
Giờ Thân, sau một canh giờ nữa trong cung sẽ người tiếp y.
“Làm phiền đại nhân thay ta sắc một chút dược, sau đó ta cần nước nóng tắm rửa.”
“. . .Tiểu nhân đi phân phó, thưa điện hạ.”
Quản sự do dự nửa khắc vẫn là đáp ứng, rồi thi lễ cáo lui. Quản sự mới chân bước khỏi cửa, Uyển đồng tựa đứa trẻ sơ sinh mà khóc oa oa:
“Điện hạ! Điện hạ! Ngày hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!”
Hoàn Ân cố sức giơ tay lên vuốt đầu nó, khàn khàn nói:
“Không có chuyện gì, là ta đi buổi đêm bị nhiễm phong hàn.”
“Điện hạ người gạt ta! Nào có chuyện bị phong hàn mà như này chứ!”
“Không dối ngươi.”
Hoàn Ân cười một cái, nhanh chóng nói lảng chuyện khác:
“Mau tới giúp ta tắm rửa thay y phục, ta một chút khí lực cũng không có, phải nhờ cậy ngươi nhiều.”
Lưu công công đưa tới bộ Hoa phục mặc khá phiền phức, không thể lãng phí nhiều thời gian vào khoản chuẩn bị quần áo nón mũ được. Nếu như tới muộn, sợ cũng bị người nắm được nhược điểm bắt bẻ làm khó y, đến lúc đó Vũ đế sẽ không duyệt mượn binh, hoặc khả dềnh dàng chuyện phát binh, sự tình thực sự không xong.
Y đầu óc cứ quay mòng mòng, cả người nhấc không dậy nổi một chút sức lực, may nỗi còn chưa hoàn toàn mất hết ý thức. Vượt quá đêm nay thì tốt rồi. Chính là không biết thân thể xanh xao chống đỡ nổi không đây. . .
Quản sự ngoài cửa lo lắng đi tới đi lui. Cách một bức tường, bên trong bắt đầu truyền ra ào ào tiếng nước tắm rửa, vậy mà đến một tiếng người nói chuyện cũng không phát.
Gã lại nghĩ đến chuyện Hoàn Ân trở về lúc hừng đông hôm nay, dịch quán đại phu Lý Lai sau khi bắt mạch lén nói cho gã, Nguyệt tộc vương tử điện hạ không phải chỉ bị phong hàn, sợ rằng chính là nơi bí mật bị thương, nhiễm trùng đến phát sốt.
Rốt cuộc đi đâu nên nỗi bị thương như vậy, vị vương tử điện hạ không cho phép, bọn họ cũng không có quyền điều tra. Hơn nữa, tối hôm qua Hoàn Ân một mực khẩn cầu gã giữ bí mật, nghĩ đến chắc chắn là có sự ẩn khuất khó nói. Điện hạ y dáng vẻ thư sinh, nhìn qua tựa như cơn gió nhã tĩnh, hoàn toàn nhìn không ra là đoạn tụ. Ngàn vạn lần mong rằng tại y gặp phải thích khách rồi bị hại thành như vậy, bằng không dịch quán cần phải nhận toàn bộ trách nhiệm, hơn nữa liên luỵ lại lớn không tưởng nổi.
Vương tử điện hạ bệnh thành như vậy, sợ là bước đi cũng không vững. Nếu như tối nay tại yến hội bề trên xảy ra chuyện rắc rối gì, gã thân là một quản sự dịch quán nhỏ bé sẽ gánh không nổi.
Quản sự ở bên ngoài quay qua quay lại đến ngàn vòng, bên trong còn chưa có động tĩnh.
Gã gấp đến độ muốn nhanh đẩy cửa xông vào, bỗng nhiên cửa kẽo kẹt một tiếng theo bên trong mở rộng, Uyển Đồng đỡ bên Hoàn Ân chậm rãi bước ra.
Trong nháy mắt, quản sự tròng mắt trợn tròn.
“Đã nhiều ngày khổ cực đại nhân, ngày khác ta nhất định sẽ hậu tạ thoả đáng. Chẳng hay trong cung đã truyền kiệu tới.”
“Thưa. . . Thưa điện hạ, kiệu đã chờ sẵn ở bên ngoài.”
Quản sự mồm miệng bỗng nhiên nói lắp.
“Điện hạ, thỉnh đi theo hạ quan.”
“Đa tạ.”
Hoàn Ân ra khỏi dịch quán, ngồi trên nhuyễn kiệu , dặn dò Uyển Đồng hảo hảo ở yên dịch quán không nên chạy loạn, hướng quản sự khẽ gật đầu, liền buông mành kiệu xuống. Khuôn mặt mịn trắng như ngọc trai do nhiễm cảm mà đỏ hồng, bị mành rèm buông xuống ngăn trở, cuối cùng là ngón tay dài nhỏ trắng nõn thu vào.
Tác giả :
Yên Thị