Nhất Thế Khuynh Tình
Chương 48: Đột nhiên xuất hiện tình dục
Đang hoảng thần , mắt hoa một cái, lưng áo chặt chẽ, đột nhiên thân thể cách mặt đất, sau đó ngồi ở trên lưng ngựa kiên cố thoải mái.
Dung Thành tay từ phía sau vòng qua hông của y kéo dây cương, kẹp lấy bụng ngựa, Mặc Vân vung mở chân chạy đi ra ngoài.
Trước mắt là thảo nguyên mênh mông vô bờ, bãi cỏ cao đến hai thước giống như sóng lớn bốc lên phập phồng, vô biên vô ngần. Gió từ trước mặt gào thét xẹt qua, trời cao mây nhạt, nhìn cảnh sắc bao la hùng vĩ này, Hoàn Ân không khỏi cũng cảm thấy chí khí rộng rãi nổi lên .
Cưỡi ngựa. . . . . . Hẳn là cảm giác vui vẻ như vậy. . . . . Không trách được các ca ca đều thích.
Thật giống như. . . . . . Thật giống như trên đời này chỉ có hai người bọn họ, ở trong gió chạy băng băng.
“Có thích hay không?” Tiếng người nọ ở bên tai ôn nhu.
“Ân.” Hoàn Ân gật đầu.
“Vậy ngày khác dạy ngươi cưỡi, có muốn hay không?”
“Hảo. . . . . .”
Đang nói, phía trước xuất hiện một con nai. Con ngươi đen nhánh nhìn lại một cái, lập tức xoay người chạy nhanh mà đi. Dung Thành nghĩ đến vừa lúc, từ bên người Mặc Vân lấy ra tên trong túi cùng ô đàn mộc cung, tay trái xuyên qua trước mặt Hoàn Ân, giương cung lắp tên, “Sưu” một tiếng, con nai hét lên rồi ngã gục.
Từ phát hiện đến bắn trúng, trước sau bất quá chỉ vài giây , Hoàn Ân căn bản còn không kịp ngăn cản, chỉ cảm thấy gió tên từ bên tai xẹt qua, tim đập bịch bịch. Quay đầu nhìn lại, Dung Thành cười đến đắc ý, trên mặt tựa như ánh mặt trời lưu động, thần thái ngạo nghễ . Tử kim quan trên đầu giống như cũng lây dính tập khí của chủ nhân, dưới ánh mặt trời lập lòe rực rỡ.
“Trẫm lợi hại không?”
“. . . . . .”
“Có muốn thử một chút hay không?”
“. . . . . .”
Hoàn Ân còn chưa kịp nghĩ hảo, đã bị bàn tay to ấm áp dày rộng của Dung Thành cầm, tay trái cầm cung, tay phải lấy tên kéo ra dây cung. Hoàn Ân không dám lộn xộn, mặc cho Dung Thành cầm lấy tay của y, nâng cánh tay, sau đó buông ra, nói: “Tư thế không nên cử động, đúng, cứ như vậy.”
Hoàn Ân do dự quay đầu lại nhìn hắn một cái.
“Không nên nhìn trẫm, nhìn con mồi, tưởng tượng một chút, phía trước có một con nai.”
“Ân. . . . . .”
Hoàn Ân nheo mắt lại nhìn chằm chằm phía trước. Một trận gió thổi nhẹ qua hai người, trêu chọc lấy lông hồ tuyết trắng tán loạn trên mặt của Hoàn Ân. Dung Thành ôm eo của Hoàn Ân, tựa vào bên mặt của y, chỉ cảm thấy tóc dài của Hoàn Ân quất vào mặt, mùi thơm nhàn nhạt đánh tơi, ti ti nhiễu nhiễu, tựa như ở lay động tâm hỏa của hắn. Môi đỏ mọng thủy nhuận mềm mại, lông mi dài nhỏ khẽ lay động, da thịt trắng noãn bóng loáng gần ngay trước mắt, cơ hồ cùng một loại màu sắc với da lông bạch hồ. Dung Thành sao chịu được, dục vọng ẩn nhẫn nhiều ngày nhất thời bộc phát.
Hoàn Ân còn đang ngắm bắn, chợt thấy gương mặt nóng lên, hẳn là bị hôn một cái. Y cả kinh vội vàng thu hồi cung, cằm lại bị nghiêng qua, một nụ hôn sâu nỏng rực nghênh diện mà đến.
“Bệ hạ? . . . . . .”
Hoàn Ân giãy dụa sau nghiêng mặt đi, chỉ cảm thấy phía sau có đồ vừa cứng vừa nóng chống đỡ lên, một bàn tay lửa nóng đã thăm dò vào vạt áo, xoa thân thể của y.
“Bệ hạ!” Hoàn Ân luống cuống, cơ hồ muốn bắt không được cung tên. Hắn sao lại đột nhiên . . . . . ? Bọn Tùy Nghị ở phía sau mấy trượng a!
“A!”
Thắt lưng bị hung hăng nhéo một cái, tiếng người nọ khàn khàn khó phân biệt vang lên ở bên tai: “Trẫm muốn ôm ngươi, hiện tại liền muốn, nghĩ đến không ngừng được.Làm sao đây?”
“Bệ hạ. . . . . . Chờ trở về. . . . . . Trở về sẽ . . . . . .”
Hoàn Ân không biết mình đang nói cái gì, đỏ mặt đến muốn nhỏ máu.
Người này sao ban ngày cũng động dục? Y lại làm cái gì gợi lên dục vọng của hắn sao?
Dung Thành đoạt lấy cung trong tay y, siết cương ngựa hướng hành cung chạy đi. Mặc Vân tựa hồ biết tâm tư của chủ nhân, vung chân chạy thật nhanh. Dung Thành ngồi trên lưng ngựa xuyên qua cửa cung, chạy thẳng tới tẩm điện, tại trước tẩm điện mới nhảy xuống ngựa, ném ô đàn mộc cung, đưa tay ôm qua Hoàn Ân đi vào bên trong, không nhìn thủ vệ thị nữ một đường cúi đầu hôn. Hoàn Ân thẹn đến muốn chui xuống đất, bất đắc dĩ ôm lấy cổ Dung Thành đem mặt chôn ở trong lồng ngực của hắn.
Rất nhanh người liền bị ném lên giường, áo lông hồ bị lộ ra ném ở một bên, sau đó là đai lưng, ngoại bào, trung y, tiết y, mộc trâm đêm đó mua. . . . . . Dung Thành đã ước chừng mười ngày không có ôm y, Hoàn Ân biết mình lần này hơn phân nửa là tránh không khỏi, khẩn trương nhắm chặt hai mắt, lại làm cho thân thể cảm giác nhạy cảm hơn.
Hiện tại. . . . . . Đã là cả người trần trụi. . . . . . Y kẹp chặt lấy chăn, cơ hồ cảm giác được, ánh mắt người nọ nóng bỏng tại trên người y một tấc một tấc băn khoăn, làm y càng thêm sợ.
Hô hấp trầm trọng hỗn loạn càng ngày càng gần, môi chợt bị ngăn chặn, lưỡi nóng ướt linh hoạt ở bên trong miệng lất quấy. Thân thể mặc cho rơi vào xúc giác không biết nặng nhẹ, người nọ giống như là điên rồi, hoàn toàn không giống thoải mái nhàn nhã trước kia. Bàn tay lửa nóng từ thắt lưng bụng dao động đến bộ ngực, vuốt ve qua nhũ tiêm, vừa thăm dò vào hạ thân.
Kể từ khi biến thành người ấm giường cho người này, tình sự thường xuyên làm cho thân thể của Hoàn Ân một ngày so với một ngày nhạy cảm, chỉ là xúc giác của ngón tay cũng đã làm y căn bản chịu không được. Y cắn chặt môi dưới, thân thể phản ứng lại căn bản không chịu khống chế, nhũ tiêm cùng ngọc hành run rẩy đứng thẳng, ngay cả bí xử cũng không khỏi tự chủ co rụt lại, giống như là đang đợi chủ nhân tiến vào.
“Ân. . . . . .” Nghe được mình phát ra rên rỉ dâm đãng như vậy, Hoàn Ân cảm thấy thẹn vội vàng cắn môi dưới.
Dung Thành tay từ phía sau vòng qua hông của y kéo dây cương, kẹp lấy bụng ngựa, Mặc Vân vung mở chân chạy đi ra ngoài.
Trước mắt là thảo nguyên mênh mông vô bờ, bãi cỏ cao đến hai thước giống như sóng lớn bốc lên phập phồng, vô biên vô ngần. Gió từ trước mặt gào thét xẹt qua, trời cao mây nhạt, nhìn cảnh sắc bao la hùng vĩ này, Hoàn Ân không khỏi cũng cảm thấy chí khí rộng rãi nổi lên .
Cưỡi ngựa. . . . . . Hẳn là cảm giác vui vẻ như vậy. . . . . Không trách được các ca ca đều thích.
Thật giống như. . . . . . Thật giống như trên đời này chỉ có hai người bọn họ, ở trong gió chạy băng băng.
“Có thích hay không?” Tiếng người nọ ở bên tai ôn nhu.
“Ân.” Hoàn Ân gật đầu.
“Vậy ngày khác dạy ngươi cưỡi, có muốn hay không?”
“Hảo. . . . . .”
Đang nói, phía trước xuất hiện một con nai. Con ngươi đen nhánh nhìn lại một cái, lập tức xoay người chạy nhanh mà đi. Dung Thành nghĩ đến vừa lúc, từ bên người Mặc Vân lấy ra tên trong túi cùng ô đàn mộc cung, tay trái xuyên qua trước mặt Hoàn Ân, giương cung lắp tên, “Sưu” một tiếng, con nai hét lên rồi ngã gục.
Từ phát hiện đến bắn trúng, trước sau bất quá chỉ vài giây , Hoàn Ân căn bản còn không kịp ngăn cản, chỉ cảm thấy gió tên từ bên tai xẹt qua, tim đập bịch bịch. Quay đầu nhìn lại, Dung Thành cười đến đắc ý, trên mặt tựa như ánh mặt trời lưu động, thần thái ngạo nghễ . Tử kim quan trên đầu giống như cũng lây dính tập khí của chủ nhân, dưới ánh mặt trời lập lòe rực rỡ.
“Trẫm lợi hại không?”
“. . . . . .”
“Có muốn thử một chút hay không?”
“. . . . . .”
Hoàn Ân còn chưa kịp nghĩ hảo, đã bị bàn tay to ấm áp dày rộng của Dung Thành cầm, tay trái cầm cung, tay phải lấy tên kéo ra dây cung. Hoàn Ân không dám lộn xộn, mặc cho Dung Thành cầm lấy tay của y, nâng cánh tay, sau đó buông ra, nói: “Tư thế không nên cử động, đúng, cứ như vậy.”
Hoàn Ân do dự quay đầu lại nhìn hắn một cái.
“Không nên nhìn trẫm, nhìn con mồi, tưởng tượng một chút, phía trước có một con nai.”
“Ân. . . . . .”
Hoàn Ân nheo mắt lại nhìn chằm chằm phía trước. Một trận gió thổi nhẹ qua hai người, trêu chọc lấy lông hồ tuyết trắng tán loạn trên mặt của Hoàn Ân. Dung Thành ôm eo của Hoàn Ân, tựa vào bên mặt của y, chỉ cảm thấy tóc dài của Hoàn Ân quất vào mặt, mùi thơm nhàn nhạt đánh tơi, ti ti nhiễu nhiễu, tựa như ở lay động tâm hỏa của hắn. Môi đỏ mọng thủy nhuận mềm mại, lông mi dài nhỏ khẽ lay động, da thịt trắng noãn bóng loáng gần ngay trước mắt, cơ hồ cùng một loại màu sắc với da lông bạch hồ. Dung Thành sao chịu được, dục vọng ẩn nhẫn nhiều ngày nhất thời bộc phát.
Hoàn Ân còn đang ngắm bắn, chợt thấy gương mặt nóng lên, hẳn là bị hôn một cái. Y cả kinh vội vàng thu hồi cung, cằm lại bị nghiêng qua, một nụ hôn sâu nỏng rực nghênh diện mà đến.
“Bệ hạ? . . . . . .”
Hoàn Ân giãy dụa sau nghiêng mặt đi, chỉ cảm thấy phía sau có đồ vừa cứng vừa nóng chống đỡ lên, một bàn tay lửa nóng đã thăm dò vào vạt áo, xoa thân thể của y.
“Bệ hạ!” Hoàn Ân luống cuống, cơ hồ muốn bắt không được cung tên. Hắn sao lại đột nhiên . . . . . ? Bọn Tùy Nghị ở phía sau mấy trượng a!
“A!”
Thắt lưng bị hung hăng nhéo một cái, tiếng người nọ khàn khàn khó phân biệt vang lên ở bên tai: “Trẫm muốn ôm ngươi, hiện tại liền muốn, nghĩ đến không ngừng được.Làm sao đây?”
“Bệ hạ. . . . . . Chờ trở về. . . . . . Trở về sẽ . . . . . .”
Hoàn Ân không biết mình đang nói cái gì, đỏ mặt đến muốn nhỏ máu.
Người này sao ban ngày cũng động dục? Y lại làm cái gì gợi lên dục vọng của hắn sao?
Dung Thành đoạt lấy cung trong tay y, siết cương ngựa hướng hành cung chạy đi. Mặc Vân tựa hồ biết tâm tư của chủ nhân, vung chân chạy thật nhanh. Dung Thành ngồi trên lưng ngựa xuyên qua cửa cung, chạy thẳng tới tẩm điện, tại trước tẩm điện mới nhảy xuống ngựa, ném ô đàn mộc cung, đưa tay ôm qua Hoàn Ân đi vào bên trong, không nhìn thủ vệ thị nữ một đường cúi đầu hôn. Hoàn Ân thẹn đến muốn chui xuống đất, bất đắc dĩ ôm lấy cổ Dung Thành đem mặt chôn ở trong lồng ngực của hắn.
Rất nhanh người liền bị ném lên giường, áo lông hồ bị lộ ra ném ở một bên, sau đó là đai lưng, ngoại bào, trung y, tiết y, mộc trâm đêm đó mua. . . . . . Dung Thành đã ước chừng mười ngày không có ôm y, Hoàn Ân biết mình lần này hơn phân nửa là tránh không khỏi, khẩn trương nhắm chặt hai mắt, lại làm cho thân thể cảm giác nhạy cảm hơn.
Hiện tại. . . . . . Đã là cả người trần trụi. . . . . . Y kẹp chặt lấy chăn, cơ hồ cảm giác được, ánh mắt người nọ nóng bỏng tại trên người y một tấc một tấc băn khoăn, làm y càng thêm sợ.
Hô hấp trầm trọng hỗn loạn càng ngày càng gần, môi chợt bị ngăn chặn, lưỡi nóng ướt linh hoạt ở bên trong miệng lất quấy. Thân thể mặc cho rơi vào xúc giác không biết nặng nhẹ, người nọ giống như là điên rồi, hoàn toàn không giống thoải mái nhàn nhã trước kia. Bàn tay lửa nóng từ thắt lưng bụng dao động đến bộ ngực, vuốt ve qua nhũ tiêm, vừa thăm dò vào hạ thân.
Kể từ khi biến thành người ấm giường cho người này, tình sự thường xuyên làm cho thân thể của Hoàn Ân một ngày so với một ngày nhạy cảm, chỉ là xúc giác của ngón tay cũng đã làm y căn bản chịu không được. Y cắn chặt môi dưới, thân thể phản ứng lại căn bản không chịu khống chế, nhũ tiêm cùng ngọc hành run rẩy đứng thẳng, ngay cả bí xử cũng không khỏi tự chủ co rụt lại, giống như là đang đợi chủ nhân tiến vào.
“Ân. . . . . .” Nghe được mình phát ra rên rỉ dâm đãng như vậy, Hoàn Ân cảm thấy thẹn vội vàng cắn môi dưới.
Tác giả :
Yên Thị