Nhất Thế Khuynh Tình
Chương 46: Yên hà liệt hỏa
Dung Thành nhướng mày: cái gì gọi là “bị thuyết phục”? Lão đầu nói năng bậy bạ kia nói Hoàn Ân gần đây “Hoa đào vượng” , còn chưa đi ra ngoài hai bước liền gặp bắt chuyện, đây là trùng hợp hay là thật sự dúng đây?
Nam tử tiếp theo cung kính nói: “Tại hạ Mục Tâm Tuyên, không biết cao tính đại danh của công tử?”
Hoàn Ân đang do dự tiếp hay không tiếp, liền nghe được Tùy Nghị lên tiếng: “Thiếu gia của chúng ta thân phận tôn quý, ngươi há lại. . . . . .”
Nói đến một nửa, bị Dung Thành đưa tay ngăn trở.
“Đa tạ công tử cất nhắc. Chẳng qua là tại hạ xem dáng vẻ của công tử, giống như người Hồ. Mấy ngày trước Tuyên Hướng cùng Yến quốc biên cảnh còn đang giao chiến, dù có lòng cùng công tử tương giao, thời kỳ phi thường, chi bằng lưu tâm tránh bị tình nghi, để tránh bị người nắm thóp, để người mượn cớ.” Ngụ ý, không phải là ta không muốn cùng tương giao, chẳng qua là hai nước giao chiến, vạn nhất ngươi là gian tế Yến Tộc phái tới thì làm sao?
“Này. . . . . .”Nam tử vừa nghe liền phạm vào khó khăn.
Dung Thành tìm lý do quả thật rất đầy đủ, tương đối không bác bỏ được. Đã nói đến mức này, còn gắng gượng kéo lấy người ta làm quen, ngược lại càng giống như là có mục đích không thể cho ai biết. Nhưng nam tử tựa hồ hết sức không nghĩ liền thôi như vậy, lại nói: “Nếu như thế, tại hạ cũng không tiện cưỡng cầu. Chẳng qua là tại hạ có lòng ngưỡng mộ, khát vọng cùng công tử nói chuyện. Tại hạ ở Ung Kinh vài ngày, công tử nếu như hồi tâm chuyển ý, liền hướng Thành Tây Túy Tiên Vọng Nguyệt lâu, tại hạ tất sẽ biết.”
“Ta nhớ kỹ rồi.” Hoàn Ân gật đầu. Người này lễ nghĩa chu toàn, thật ra thì y cũng cảm thấy kết giao cũng không có cái gì đáng lo. Chính là độc tài hoàng đế bên cạnh này. . . . .
“Như thế, vậy liền cáo từ.” Dung Thành chắp tay, kéo Hoàn Ân bước nhanh rời đi, trong lòng càng nghĩ càng khó chịu.
Đầu năm nay, sao phong khí thịnh như vậy. Cũng không nhìn một chút tướng công của y là ai. Vốn là chỉ có hắn biết tài hoa của Hoàn Ân, hiện tại liền đoán mấy đố đăng như thế, liền đưa tới một tráng hán ngũ đại tam thô. Xem ra sau này ở bên ngoài vẫn để Hoàn Ân khiêm tốn một chút, chính hắn làm náo động là được rồi. (chết vì cười =]])
Bất quá nói trở lại, dù sao Hoàn Ân ngày ngày ngốc ở trong cung, liền tại dưới ánh mắt hắn, cái gì Túy Tiên Vọng Nguyệt lâu, để cho hắn chờ đến chết đi. Nghĩ tới đây, trong lòng lại sảng khoái , nhẹ nhàng niết tay Hoàn Ân nóng đến có một chút xuất mồ hôi.
“Lạnh sao?”
Hoàn Ân lắc đầu.
“Chơi vui vẻ sao?”
“. . . . . . Vui vẻ.”
Những lời này là thật lòng .
Vô luận là mua cây trâm cũng tốt, bắn tên cũng tốt, đoán đố đăng cũng tốt, thời điểm ở Nguyệt tộc, y chưa từng gặp qua những hoạt động mới lạ này, cũng chưa từng gặp qua đường phố phồn hoa long trọng như vậy, không khí vui mừng náo nhiệt của đám người, ngay cả y cũng muốn bị cuốn hút. Nếu nói”Thịnh thế” , đại khái là như thế đi.
“Mệt mỏi sao? Chúng ta phóng xong hoa đăng liền trở về đi?”
“Ừ. . . . . .”
Từ từ đi tới bờ sông Vĩnh Định, nơi đó người tụ tam tam lưỡng lưỡng phóng hoa đăng rất nhiều. Có chút trong tay đốt hoa đăng, có chút đã bỏ vào trong nước. Một sông đèn màu đủ loại màu sắc hình dạng, có màu quất, màu đỏ, màu vàng, màu trắng, hình hoa sen, hình đào, hình tim, ven theo nước hướng Đông Nam từ từ chảy tới. Đèn dưới ánh trăng, không khí ấm áp lại ngọt ngào nói không ra lời.
Dung Thành kéo Hoàn Ân ngồi xổm xuống, cầm qua hoa đăng trong tay của Tùy Nghị, đưa một chiếc cho Hoàn Ân. Nghĩ viết chữ ở giữa, mới phát hiện không mang bút lông, mấy người thị vệ khẳng định càng sẽ không mang. Dung Thành lắc đầu, ngón tay chấm chút nước sông, ở hoa tâm viết chữ “Ân”. Thuần thục viết xong, đem hoa đăng đẩy hướng trong sông, thuận dòng trôi đi.
Hoàn Ân còn đang suy nghĩ viết cái gì tốt, đứng ở bờ sông đối hoa đăng xuất thần. Tóc đen dài có vài tia buông xuống, rơi ở hai bên khuôn mặt, khẽ đong đưa theo gió mát ban đêm, thật giống như khói đầu xuân. Ánh sáng nhu hòa ở dòng sông đầy hoa đăng chiếu vào trên mặt của y, theo nước sông từ từ trôi giạt, ánh sáng chiếu vào trên mặt Hoàn Ân cũng như mặt nước dao động. Mi dài cụp xuống, ở trên gương mặt chiếu xuống bóng ma lúc dài lúc ngắn. Ba phần ôn nhu ba phần thần bí ba phần cô đơn một phần quyến rũ, Dung Thành nhìn xem liền tại chỗ thất thần.
Hoàn Ân suy nghĩ nửa khắc, từ từ viết xuống một chữ. Đem hoa đăng đẩy vào trong nước, từ từ xem nó trôi xa.
“! !”
Nơi xa một tiếng vang thật lớn, Hoàn Ân đứng dậy ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một đóa pháo bông từ từ dâng lên, sau khi nổ tung, đốm lửa nhỏ màu sắc rực rỡ tản ra bốn phía, chiếu sáng nửa bầu trời.
“! ! ! ! ! !”
Tiếng vang liên tiếp, yên hà liệt hỏa đầy trời, chiếu lên giống như ban ngày. Hoàng Thành ở nơi xa cao vút trong đêm tối cũng hiện ra một chút đường viền.
Đột nhiên ngang hông chặt chẽ, phía sau nóng lên, đã bị người từ sau ôm thật chặt. Bên tai là hơi thở cực nóng.
Bạn đang
Nam tử tiếp theo cung kính nói: “Tại hạ Mục Tâm Tuyên, không biết cao tính đại danh của công tử?”
Hoàn Ân đang do dự tiếp hay không tiếp, liền nghe được Tùy Nghị lên tiếng: “Thiếu gia của chúng ta thân phận tôn quý, ngươi há lại. . . . . .”
Nói đến một nửa, bị Dung Thành đưa tay ngăn trở.
“Đa tạ công tử cất nhắc. Chẳng qua là tại hạ xem dáng vẻ của công tử, giống như người Hồ. Mấy ngày trước Tuyên Hướng cùng Yến quốc biên cảnh còn đang giao chiến, dù có lòng cùng công tử tương giao, thời kỳ phi thường, chi bằng lưu tâm tránh bị tình nghi, để tránh bị người nắm thóp, để người mượn cớ.” Ngụ ý, không phải là ta không muốn cùng tương giao, chẳng qua là hai nước giao chiến, vạn nhất ngươi là gian tế Yến Tộc phái tới thì làm sao?
“Này. . . . . .”Nam tử vừa nghe liền phạm vào khó khăn.
Dung Thành tìm lý do quả thật rất đầy đủ, tương đối không bác bỏ được. Đã nói đến mức này, còn gắng gượng kéo lấy người ta làm quen, ngược lại càng giống như là có mục đích không thể cho ai biết. Nhưng nam tử tựa hồ hết sức không nghĩ liền thôi như vậy, lại nói: “Nếu như thế, tại hạ cũng không tiện cưỡng cầu. Chẳng qua là tại hạ có lòng ngưỡng mộ, khát vọng cùng công tử nói chuyện. Tại hạ ở Ung Kinh vài ngày, công tử nếu như hồi tâm chuyển ý, liền hướng Thành Tây Túy Tiên Vọng Nguyệt lâu, tại hạ tất sẽ biết.”
“Ta nhớ kỹ rồi.” Hoàn Ân gật đầu. Người này lễ nghĩa chu toàn, thật ra thì y cũng cảm thấy kết giao cũng không có cái gì đáng lo. Chính là độc tài hoàng đế bên cạnh này. . . . .
“Như thế, vậy liền cáo từ.” Dung Thành chắp tay, kéo Hoàn Ân bước nhanh rời đi, trong lòng càng nghĩ càng khó chịu.
Đầu năm nay, sao phong khí thịnh như vậy. Cũng không nhìn một chút tướng công của y là ai. Vốn là chỉ có hắn biết tài hoa của Hoàn Ân, hiện tại liền đoán mấy đố đăng như thế, liền đưa tới một tráng hán ngũ đại tam thô. Xem ra sau này ở bên ngoài vẫn để Hoàn Ân khiêm tốn một chút, chính hắn làm náo động là được rồi. (chết vì cười =]])
Bất quá nói trở lại, dù sao Hoàn Ân ngày ngày ngốc ở trong cung, liền tại dưới ánh mắt hắn, cái gì Túy Tiên Vọng Nguyệt lâu, để cho hắn chờ đến chết đi. Nghĩ tới đây, trong lòng lại sảng khoái , nhẹ nhàng niết tay Hoàn Ân nóng đến có một chút xuất mồ hôi.
“Lạnh sao?”
Hoàn Ân lắc đầu.
“Chơi vui vẻ sao?”
“. . . . . . Vui vẻ.”
Những lời này là thật lòng .
Vô luận là mua cây trâm cũng tốt, bắn tên cũng tốt, đoán đố đăng cũng tốt, thời điểm ở Nguyệt tộc, y chưa từng gặp qua những hoạt động mới lạ này, cũng chưa từng gặp qua đường phố phồn hoa long trọng như vậy, không khí vui mừng náo nhiệt của đám người, ngay cả y cũng muốn bị cuốn hút. Nếu nói”Thịnh thế” , đại khái là như thế đi.
“Mệt mỏi sao? Chúng ta phóng xong hoa đăng liền trở về đi?”
“Ừ. . . . . .”
Từ từ đi tới bờ sông Vĩnh Định, nơi đó người tụ tam tam lưỡng lưỡng phóng hoa đăng rất nhiều. Có chút trong tay đốt hoa đăng, có chút đã bỏ vào trong nước. Một sông đèn màu đủ loại màu sắc hình dạng, có màu quất, màu đỏ, màu vàng, màu trắng, hình hoa sen, hình đào, hình tim, ven theo nước hướng Đông Nam từ từ chảy tới. Đèn dưới ánh trăng, không khí ấm áp lại ngọt ngào nói không ra lời.
Dung Thành kéo Hoàn Ân ngồi xổm xuống, cầm qua hoa đăng trong tay của Tùy Nghị, đưa một chiếc cho Hoàn Ân. Nghĩ viết chữ ở giữa, mới phát hiện không mang bút lông, mấy người thị vệ khẳng định càng sẽ không mang. Dung Thành lắc đầu, ngón tay chấm chút nước sông, ở hoa tâm viết chữ “Ân”. Thuần thục viết xong, đem hoa đăng đẩy hướng trong sông, thuận dòng trôi đi.
Hoàn Ân còn đang suy nghĩ viết cái gì tốt, đứng ở bờ sông đối hoa đăng xuất thần. Tóc đen dài có vài tia buông xuống, rơi ở hai bên khuôn mặt, khẽ đong đưa theo gió mát ban đêm, thật giống như khói đầu xuân. Ánh sáng nhu hòa ở dòng sông đầy hoa đăng chiếu vào trên mặt của y, theo nước sông từ từ trôi giạt, ánh sáng chiếu vào trên mặt Hoàn Ân cũng như mặt nước dao động. Mi dài cụp xuống, ở trên gương mặt chiếu xuống bóng ma lúc dài lúc ngắn. Ba phần ôn nhu ba phần thần bí ba phần cô đơn một phần quyến rũ, Dung Thành nhìn xem liền tại chỗ thất thần.
Hoàn Ân suy nghĩ nửa khắc, từ từ viết xuống một chữ. Đem hoa đăng đẩy vào trong nước, từ từ xem nó trôi xa.
“! !”
Nơi xa một tiếng vang thật lớn, Hoàn Ân đứng dậy ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một đóa pháo bông từ từ dâng lên, sau khi nổ tung, đốm lửa nhỏ màu sắc rực rỡ tản ra bốn phía, chiếu sáng nửa bầu trời.
“! ! ! ! ! !”
Tiếng vang liên tiếp, yên hà liệt hỏa đầy trời, chiếu lên giống như ban ngày. Hoàng Thành ở nơi xa cao vút trong đêm tối cũng hiện ra một chút đường viền.
Đột nhiên ngang hông chặt chẽ, phía sau nóng lên, đã bị người từ sau ôm thật chặt. Bên tai là hơi thở cực nóng.
Bạn đang
Tác giả :
Yên Thị