Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Chương 89
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Tử Dạ khẽ nhướng mày. Nàng cảm thấy tình hình khủng bố hiện giờ có gì đó không bình thường. Mà từ khí thế của Phượng Vô Trù bộc lộ ra lúc này, thì hình như hắn có gì đó không vui lắm, nhưng vấn đề là ai chọc đến hắn chứ?!!!
Cùng lúc nàng bước vào, hắn mới từ từ nhóm người dậy, bước từ trên cầu thang xuống! Cẩm bào màu đen dài quét đất, bá khí uy nghiêm, vải vóc đắt tiền quét lê trên bậc cầu thang phát ra những tiếng sột soạt. Hắn chậm rãi bước thẳng về phía nàng. Lạc Tử Dạ bỗng nghĩ đến lời của Quả Quả, chuyện hắn muốn đánh gãy chân nàng đó, nên thoáng chốc cảm thấy đầu gối của mình đau nhức! Nàng nhìn hắn hơi đề phòng, hỏi: “Ngươi muốn làm gì hả?” Nàng vừa hỏi2dứt lời, hắn bỗng áp sát lại gần. Vì để tránh cho mình bị mù mắt, Diễm Liệt vội phất tay mang tất cả mọi người lui ra ngoài, hơn nữa, hắn còn vô cùng chu đáo và tâm lý mà đóng cửa lại. Tim Lạc Tử Dạ đập thình thịch, có một loại dự cảm như thể mình sắp bị người ta đóng cửa đập gãy chân ngay lập tức vậy!
Hắn từ từ áp lại gần, khuôn mặt tuấn mỹ hơn cả thần ma kia cũng từ từ phóng đại trước mắt nàng! Nhìn khuôn mặt của hắn, so với của Lạc Tiểu Thất, thì giống như hai thái cực vậy. Một người giống như thiên sứ tỏa ra ánh sáng huy hoàng rực rỡ, một người thì giống như quân vương Ma giới, dùng vẻ ngoài của thiên sứ để rơi vào ma đạo vậy! Nghĩ xong,6nàng vội lắc đầu, giờ là lúc nào rồi mà còn rảnh rỗi nghĩ mấy điều này chứ!
Nàng nuốt nước miếng một cái, định đưa thứ trong tay mình sang, sau đó quay đầu bỏ chạy cho xong. Nhưng nàng còn chưa kịp có động tác gì, hắn đã bất chợt đưa tay ra siết lấy cằm nàng, rồi nâng lên cao, bắt nàng nhìn thẳng hắn, khiến cho mắt hai người nhìn thẳng vào nhau. Trong đôi mắt ma mị kia thoáng lóe lên tia sáng lạnh, giọng nói giống như ma chủ khiến tim người ta run lên: “Cô nghe nói, ngươi định chiêu mộ một vạn...” gã trai bao?
Còn chưa nói hết mấy chữ cuối, Lạc Tử Dạ đã cuống quýt đón lời, gật đầu đáp: “Đúng thế, đúng thế!” Nhanh như vậy mà đã bị hắn biết được chuyện chiêu binh rồi sao? Có điều,3chuyện này cũng chẳng có gì lạ cả, có lẽ trong Thiên Diệu này chẳng có chuyện gì có thể giấu được tại mắt của hắn.
Nhưng nàng lại không hề hay biết đó là, người định bẩm báo với hắn chuyện chiêu binh đó, đứng ở bên ngoài chờ cả một buổi chiều, nói là có chuyện muốn bẩm báo. Thế nhưng từ sau khi Diêm Liệt quay về vào buổi chiều, tâm trạng của Nhiếp chính vương điện hạ đã không tốt rồi, nói là không có tâm trạng để nghe, vì thế người kia vẫn còn đang đứng bên ngoài chờ. Mà Diêm Liệt nghe hiểu sai tin tức đã quay về bẩm báo thành nàng muốn tuyển trai bao rồi! Thế nên...
Nàng vừa dứt lời, đôi mắt ma mị của hắn khẽ nheo lại.
Ánh mắt của hắn bỗng lạnh đi vài phần, ngón tay miết qua9mối nàng. Lạc Tử Dạ rùng mình một cái, vội đập tay hắn xuống, cố nhẫn nhịn cảm giác lạnh thấu xương, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhiếp chính vương điện hạ, ngài có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi được không? Muốn xé rách mặt với nhau hay muốn ba hoa bốc phét gì cũng được, đừng có làm mấy chuyện khiến người ta phát rùng cả mình thế này nữa!”
Nàng cũng không biết trước đây Phượng Vô Trù đã từng bước từ trận Tu La như thế nào ra, nên chỉ một động tác tùy ý thôi cũng đều khiến người ta rợn tóc gáy.
Hành động hất tay hắn ra của nàng khiến trên mặt hắn dâng lên vẻ phẫn nộ. Nhưng nghe nàng nói vậy, cơn phẫn nộ như vơi đi một chút. Hắn cụp mắt xuống, từ trên cao nhìn xuống nàng. Hắn4cũng không hỏi lại chuyện trai bao đó nữa, mà trầm giọng hỏi: “Nói cho cô biết, hôm nay người nói gì với Lạc Túc Phong?”.
Lạc Túc Phong Tên của ông Hoàng đế, cha nàng đó à?
Lạc Tử Dạ hiểu được ý hắn xong, trong lòng lại thầm cân nhắc một chút. Những lời nàng nói với ông cha Hoàng đế của nàng đó, thực sự có thể nói cho hắn biết sao? Nàng đang định ba hoa bốc phét vài câu cho qua chuyện, thì lại bắt gặp ngay ánh mắt lạnh lẽo của hắn. Tim nàng đập hẫng một cái, trong lòng thầm nghĩ, chưa biết chừng, hắn biết được chuyện mình nói chuyện với ông già thì cũng đã... biết cả nội dung mà nàng nói rồi! Nếu nàng lừa hắn, thì hậu quả...
Nàng cười hí hí, nhưng khuôn mặt tươi cười kia thực sự rất bỉ ổi. Sau đó, nàng thò tay ra vỗ vai hắn vài cái như vừa kiếm được món hời lớn vậy: “Ngươi nói chuyện đó à. Nhắc đến chuyện này, thì ta còn đang định thảo luận với ngươi đây. Phụ hoàng của ta hẳn là vô cùng sợ hãi ngươi. Hôm nay ta nói lung tung với ông ấy vài câu, phát hiện ra mỗi lần chỉ cần ta nói ta muốn quyền lực gì đó là vì muốn đối phó với người, thì ông ấy lập tức đồng ý ngay! Nói một cách nghiêm túc, thì ta còn phải cảm ơn người ấy chứ. Nếu không có ngươi, chuyện ta muốn giành lấy quyển thể đó, chắc chắn sẽ phải phấn đấu mất vài năm mới có được!”
Câu này nàng nói hoàn toàn là sự thật, mà lúc này nàng cũng muốn khiến Phượng Vô Trù tin tưởng! Hiện giờ lập trường của hai người bọn họ không rõ ràng, nếu Phượng Vô Trù không tín nhiệm nàng, coi nàng thành đối thủ, như vậy có lẽ nàng còn chưa kịp có động tác gì thì đã bị hắn đạp chết thẳng cẳng rồi! Lúc ngớ ngẩn thì nàng vô cùng ngớ ngẩn, nhưng lúc cần nghiêm túc thì nàng cũng hoàn toàn không hồ đồ chút nào! Nàng vừa nói xong, hắn trừng mắt nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, sau đó đột nhiên đè thấp giọng nói: “Lạc Tử Dạ, Cô không phải là kẻ dễ dàng tin tưởng người khác!” Nghe hắn nói vậy, Lạc Tử Dạ hơi sững sờ. Vẫn không tin tưởng nàng sao? Thế nhưng, ngay khi nàng đang lo lắng, nàng lại nghe thấy giọng nói của hắn vang lên: “Nhưng Cô tin ngươi!” Nàng vốn muốn đùa cợt một câu, nói là “Ngươi tinh mắt thật đấy, vừa nhìn đã có thể biết được rằng ta thực sự đáng tin rồi”. Nhưng khi ngẩng đầu lên, nàng lại phát hiện ra trong đôi mắt ma mị phiếm vấn vàng của hắn hàm chứa vẻ chân thật, bộc lộ rõ câu nói vừa rồi của hắn là thực sự phát ra từ đáy lòng.
Theo quan điểm của nàng, thì tất cả những điều chân thật đều xứng đáng được đáp trả bằng sự chân thành! Nàng đang định nói mấy câu, thì hắn lại bất chợt áp sát lại gần, giọng nói trầm thấp nhất qua vành tai Lạc Tử Dạ, mang theo chút chút đê mê, tê dại, cũng khiến cho người ta bất giác cảm thấy rợn tóc gáy. Giọng nói của hắn vang lên bên tai nàng, giống như ma quân đang cất lên những lời chú nguyền rủa vậy: “Thế nên, tốt nhất là người đừng làm Cô thất vọng!”
Nói xong câu này, hắn chăm chú nhìn vành tai nhỏ xinh nõn nà của nàng, trong lòng thoáng rung động, bỗng há miệng ngậm lấy.
Nàng rùng mình một cái, cảm giác tê dại ướt át truyền từ vành tai xuống khiến nàng cảm thấy như có một luồng nhiệt chảy khắp toàn thân vậy. Lạc Tử Dạ định lùi lại một bước, lại bất ngờ bị cánh tay dài của hắn quấn lấy eo, cũng và mạnh vào lồng ngực của hắn, không động đậy được! Nàng hơi bực mình, định đạp cho hắn một cước, nhưng lại kiềm chế được, nghiến răng nhắc nhở hắn: “Này này này, Phượng Vô Trù, chúng ta đều là đàn ông đấy! Này!!! Ông đây chỉ tới tặng áo ngực thôi nhé! Mẹ kiếp!”
Nàng nói xong, đầu lưỡi của hắn lại liếm một cái trên vành tai của nàng. Sau đó, hắn vô cùng hài lòng khi cảm nhận được cơ thể nàng lại run lên một cái, hơn nữa, người nàng cũng hơi mềm đi, suýt nữa đứng không vững. Nàng cố túm lấy vạt áo trước ngực hẳn mới có thể ổn định được cơ thể, mà đôi chân định đạp hắn cũng không thể nào đạp được xuống do cơ thể bị lảo đảo như vậy!
Giọng nói trầm thấp mê người của hắn lại lướt qua tai nàng, như đang dẫn dụ nàng cùng rơi vào địa ngục: “Ừm? Chẳng phải đều là đàn ông cả hay sao? Lạc Tử Dạ, ngươi động tình rồi!” Không phải tình cảm, mà là tình dục.
Tuy bình thường Lạc Tử Dạ đều rất không đúng đắn, thích mỹ nam đến phát rồ phát dại, nhưng dù sao nàng cũng vẫn là một cô nương chưa trải sự đời. Nghe hắn nói ra câu này, mặt nàng lập tức đỏ bừng lên, cảm giác mặt nóng đến phát sợ! Thôi được rồi, đúng là nàng có chút động tình, nhưng cũng chỉ là chút chút mà thôi. Một chút khả năng tự khống chế này, nàng cũng vẫn có được chứ!
Thế nên, nàng cũng chỉ động tình, rất có cảm giác. Có điều, vẫn còn chưa đến mức lập tức không còn biết trời trăng mây gió ra sao, sau đó chỉ cuống cuồng lột sạch quần áo trên người mình rồi lao bổ nhào vào đề hắn xuống. Nàng quay đầu nhìn thấy nụ cười thoáng ẩn thoáng hiện trong đôi mắt ma mị của hắn, cố nói cứng: “Còn lâu nhé! Gia là người có khả năng tự kiềm chế rất mạnh. Chỉ một chút chuyện vớ vẩn cỏn con này, làm sao mà động tình cái gì được chứ? Nhiếp chính vương điện hạ, ngươi đừng có suy diễn quá nhiều!”
“Vậy sao?” Hắn không tin! Giọng nói mê hoặc mang theo chút nghiền ngẫm và hoài nghi. Bàn tay to thò xuống, lại nói tiếp: “Có phải động tình hay không, Cô thử chút là biết mà!”
Lạc Tử Dạ cúi đầu!
Đinh Công Mạnh!!!!! Nàng bất ngờ dùng hết sức bình sinh, đẩy mạnh hắn ra! Hắn không ngờ tới là nàng lại ra tay đột ngột như vậy, bất giác buông lỏng tay ra một cái, nàng liền như con cá chạch, trượt thẳng từ trước người mình ra ngoài!
Lạc Tử Dạ ôm lấy đũng quần, nhảy ra xa ba trượng! May mà vừa rồi nàng kịp cúi đầu nhìn, tên này lại dám có ý đồ móc đũng quần nàng để xem nàng có động tình không mới sợ chứ! Mẹ kiếp, hắn mà mọi một cái, thì chẳng phải chuyện nàng không có “ch*m” cũng sẽ bại lộ luôn sao?
Thế nhưng hắn cũng không định cho qua, bước từng bước lại gần nàng. Khóe môi cuồng vọng nhếch lên mỉm cười, giọng nói ngạo nghễ chậm rãi vang lên: “Nếu đã không động tình, đều là đàn ông cả, chẳng qua Cô cũng chỉ định nhìn một cái thôi, ngươi sợ cái gì chứ?” Mấy lời này Nhiếp chính vương điện hạ nói ra có vẻ rất khí phách, thế nhưng kỳ thực trong lòng lại có chút không thoải mái. Hành vi vừa rồi có thể coi như nhất thời động tình, cũng có thể coi như báo thù hành vi sờ trộm hắn của Lạc Tử Dạ lần trước. Những tưởng tượng một chút, nếu thực sự sờ vào cái... cái... gì đó kia của một gã đàn ông... Cảm giác đó chắc chắn là... vô cùng kỳ quái. Thế nên, bây giờ hắn cũng chỉ nói vài câu như vậy mà thôi, chứ không tiếp tục thò tay ra làm gì Lạc Tử Dạ nữa. Nhưng hành vi của hắn đã sớm dọa cho Lạc Tử Dạ sợ đến phát sặc rồi, cũng cảm nhận tường tận được rằng hắn là một tên biến thái cỡ nào. Nàng hoàn toàn không thể dự tính được rằng liệu hắn có tiếp tục lao lên sờ soạng để dám chắc nàng có động tình hay không không!
Vì thế, trong lúc cuống cuồng căng thẳng này, nàng kẹp chiếc áo ngực nàng mang tới vào nách, hai tay ôm vội lấy đũng quần mình, nhảy dựng lên, mắt ngân ngấn lệ, kích động nói: “Thôi được rồi, ngươi đừng có bước qua đây nữa! Ta thừa nhận, ta thừa nhận! Ta động tình rồi. Ta cứng rồi, cứng rồi!” Quá là đệch mợ nó luôn ấy!!! Nàng còn chẳng có ch*m, cứng cứng cái cực gì!!! Phượng Vô Trù, cái tên cuồng ma thần kinh chập mạch thích gây sự này nữa...
Nghe nàng nói vậy, Nhiếp chính vương điện hạ mới coi như thỏa mãn hơn vài phần, nhưng nhìn phản ứng này của nàng, hắn lại cảm thấy không giống phản ứng dưới tình huống bình thường nên có. Nhìn nàng bây giờ, hẳn có thể coi là kích động thái quá! Mà nhìn dáng vẻ của tiểu tử này hiện giờ, lại như là không quá có thể chấp nhận chuyện thân mật với đàn ông vậy. Nhưng y còn muốn chiêu mộ nhiều trai bao như thế, thực sự khiến người ta thấy khó hiểu. Ngay lúc đang nghiền ngẫm, đôi mắt ma mị của hắn lại liếc thấy đồ vật đang bị nàng kẹp dưới nách.
Hắn chăm chú nhìn, hỏi: “Đó là cái gì?”
“A...” Thấy cuối cùng hắn cũng di chuyển ánh mắt sang chỗ khác, Lạc Tử Dạ vô cùng cao hứng. Trong lúc phấn khởi, nàng giơ chiếc áo ngực trong tay mình ra, đưa sang cho hắn. Hơn nữa, vì quá hưng phấn khi trốn thoát được một kiếp nạn, trong lúc hưng phấn, lời nói cũng không hề chạy qua não, nên một câu nói tự đào hố chôn mình của nàng, cũng lập tức phun ra khỏi miệng nàng: “Ngươi hỏi cái này hả? Đây chính là áo ngực mà người bảo ta tặng đó. Ngươi muốn ta mặc giúp ngươi không?”
Lạc Tử Dạ khẽ nhướng mày. Nàng cảm thấy tình hình khủng bố hiện giờ có gì đó không bình thường. Mà từ khí thế của Phượng Vô Trù bộc lộ ra lúc này, thì hình như hắn có gì đó không vui lắm, nhưng vấn đề là ai chọc đến hắn chứ?!!!
Cùng lúc nàng bước vào, hắn mới từ từ nhóm người dậy, bước từ trên cầu thang xuống! Cẩm bào màu đen dài quét đất, bá khí uy nghiêm, vải vóc đắt tiền quét lê trên bậc cầu thang phát ra những tiếng sột soạt. Hắn chậm rãi bước thẳng về phía nàng. Lạc Tử Dạ bỗng nghĩ đến lời của Quả Quả, chuyện hắn muốn đánh gãy chân nàng đó, nên thoáng chốc cảm thấy đầu gối của mình đau nhức! Nàng nhìn hắn hơi đề phòng, hỏi: “Ngươi muốn làm gì hả?” Nàng vừa hỏi2dứt lời, hắn bỗng áp sát lại gần. Vì để tránh cho mình bị mù mắt, Diễm Liệt vội phất tay mang tất cả mọi người lui ra ngoài, hơn nữa, hắn còn vô cùng chu đáo và tâm lý mà đóng cửa lại. Tim Lạc Tử Dạ đập thình thịch, có một loại dự cảm như thể mình sắp bị người ta đóng cửa đập gãy chân ngay lập tức vậy!
Hắn từ từ áp lại gần, khuôn mặt tuấn mỹ hơn cả thần ma kia cũng từ từ phóng đại trước mắt nàng! Nhìn khuôn mặt của hắn, so với của Lạc Tiểu Thất, thì giống như hai thái cực vậy. Một người giống như thiên sứ tỏa ra ánh sáng huy hoàng rực rỡ, một người thì giống như quân vương Ma giới, dùng vẻ ngoài của thiên sứ để rơi vào ma đạo vậy! Nghĩ xong,6nàng vội lắc đầu, giờ là lúc nào rồi mà còn rảnh rỗi nghĩ mấy điều này chứ!
Nàng nuốt nước miếng một cái, định đưa thứ trong tay mình sang, sau đó quay đầu bỏ chạy cho xong. Nhưng nàng còn chưa kịp có động tác gì, hắn đã bất chợt đưa tay ra siết lấy cằm nàng, rồi nâng lên cao, bắt nàng nhìn thẳng hắn, khiến cho mắt hai người nhìn thẳng vào nhau. Trong đôi mắt ma mị kia thoáng lóe lên tia sáng lạnh, giọng nói giống như ma chủ khiến tim người ta run lên: “Cô nghe nói, ngươi định chiêu mộ một vạn...” gã trai bao?
Còn chưa nói hết mấy chữ cuối, Lạc Tử Dạ đã cuống quýt đón lời, gật đầu đáp: “Đúng thế, đúng thế!” Nhanh như vậy mà đã bị hắn biết được chuyện chiêu binh rồi sao? Có điều,3chuyện này cũng chẳng có gì lạ cả, có lẽ trong Thiên Diệu này chẳng có chuyện gì có thể giấu được tại mắt của hắn.
Nhưng nàng lại không hề hay biết đó là, người định bẩm báo với hắn chuyện chiêu binh đó, đứng ở bên ngoài chờ cả một buổi chiều, nói là có chuyện muốn bẩm báo. Thế nhưng từ sau khi Diêm Liệt quay về vào buổi chiều, tâm trạng của Nhiếp chính vương điện hạ đã không tốt rồi, nói là không có tâm trạng để nghe, vì thế người kia vẫn còn đang đứng bên ngoài chờ. Mà Diêm Liệt nghe hiểu sai tin tức đã quay về bẩm báo thành nàng muốn tuyển trai bao rồi! Thế nên...
Nàng vừa dứt lời, đôi mắt ma mị của hắn khẽ nheo lại.
Ánh mắt của hắn bỗng lạnh đi vài phần, ngón tay miết qua9mối nàng. Lạc Tử Dạ rùng mình một cái, vội đập tay hắn xuống, cố nhẫn nhịn cảm giác lạnh thấu xương, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhiếp chính vương điện hạ, ngài có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi được không? Muốn xé rách mặt với nhau hay muốn ba hoa bốc phét gì cũng được, đừng có làm mấy chuyện khiến người ta phát rùng cả mình thế này nữa!”
Nàng cũng không biết trước đây Phượng Vô Trù đã từng bước từ trận Tu La như thế nào ra, nên chỉ một động tác tùy ý thôi cũng đều khiến người ta rợn tóc gáy.
Hành động hất tay hắn ra của nàng khiến trên mặt hắn dâng lên vẻ phẫn nộ. Nhưng nghe nàng nói vậy, cơn phẫn nộ như vơi đi một chút. Hắn cụp mắt xuống, từ trên cao nhìn xuống nàng. Hắn4cũng không hỏi lại chuyện trai bao đó nữa, mà trầm giọng hỏi: “Nói cho cô biết, hôm nay người nói gì với Lạc Túc Phong?”.
Lạc Túc Phong Tên của ông Hoàng đế, cha nàng đó à?
Lạc Tử Dạ hiểu được ý hắn xong, trong lòng lại thầm cân nhắc một chút. Những lời nàng nói với ông cha Hoàng đế của nàng đó, thực sự có thể nói cho hắn biết sao? Nàng đang định ba hoa bốc phét vài câu cho qua chuyện, thì lại bắt gặp ngay ánh mắt lạnh lẽo của hắn. Tim nàng đập hẫng một cái, trong lòng thầm nghĩ, chưa biết chừng, hắn biết được chuyện mình nói chuyện với ông già thì cũng đã... biết cả nội dung mà nàng nói rồi! Nếu nàng lừa hắn, thì hậu quả...
Nàng cười hí hí, nhưng khuôn mặt tươi cười kia thực sự rất bỉ ổi. Sau đó, nàng thò tay ra vỗ vai hắn vài cái như vừa kiếm được món hời lớn vậy: “Ngươi nói chuyện đó à. Nhắc đến chuyện này, thì ta còn đang định thảo luận với ngươi đây. Phụ hoàng của ta hẳn là vô cùng sợ hãi ngươi. Hôm nay ta nói lung tung với ông ấy vài câu, phát hiện ra mỗi lần chỉ cần ta nói ta muốn quyền lực gì đó là vì muốn đối phó với người, thì ông ấy lập tức đồng ý ngay! Nói một cách nghiêm túc, thì ta còn phải cảm ơn người ấy chứ. Nếu không có ngươi, chuyện ta muốn giành lấy quyển thể đó, chắc chắn sẽ phải phấn đấu mất vài năm mới có được!”
Câu này nàng nói hoàn toàn là sự thật, mà lúc này nàng cũng muốn khiến Phượng Vô Trù tin tưởng! Hiện giờ lập trường của hai người bọn họ không rõ ràng, nếu Phượng Vô Trù không tín nhiệm nàng, coi nàng thành đối thủ, như vậy có lẽ nàng còn chưa kịp có động tác gì thì đã bị hắn đạp chết thẳng cẳng rồi! Lúc ngớ ngẩn thì nàng vô cùng ngớ ngẩn, nhưng lúc cần nghiêm túc thì nàng cũng hoàn toàn không hồ đồ chút nào! Nàng vừa nói xong, hắn trừng mắt nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, sau đó đột nhiên đè thấp giọng nói: “Lạc Tử Dạ, Cô không phải là kẻ dễ dàng tin tưởng người khác!” Nghe hắn nói vậy, Lạc Tử Dạ hơi sững sờ. Vẫn không tin tưởng nàng sao? Thế nhưng, ngay khi nàng đang lo lắng, nàng lại nghe thấy giọng nói của hắn vang lên: “Nhưng Cô tin ngươi!” Nàng vốn muốn đùa cợt một câu, nói là “Ngươi tinh mắt thật đấy, vừa nhìn đã có thể biết được rằng ta thực sự đáng tin rồi”. Nhưng khi ngẩng đầu lên, nàng lại phát hiện ra trong đôi mắt ma mị phiếm vấn vàng của hắn hàm chứa vẻ chân thật, bộc lộ rõ câu nói vừa rồi của hắn là thực sự phát ra từ đáy lòng.
Theo quan điểm của nàng, thì tất cả những điều chân thật đều xứng đáng được đáp trả bằng sự chân thành! Nàng đang định nói mấy câu, thì hắn lại bất chợt áp sát lại gần, giọng nói trầm thấp nhất qua vành tai Lạc Tử Dạ, mang theo chút chút đê mê, tê dại, cũng khiến cho người ta bất giác cảm thấy rợn tóc gáy. Giọng nói của hắn vang lên bên tai nàng, giống như ma quân đang cất lên những lời chú nguyền rủa vậy: “Thế nên, tốt nhất là người đừng làm Cô thất vọng!”
Nói xong câu này, hắn chăm chú nhìn vành tai nhỏ xinh nõn nà của nàng, trong lòng thoáng rung động, bỗng há miệng ngậm lấy.
Nàng rùng mình một cái, cảm giác tê dại ướt át truyền từ vành tai xuống khiến nàng cảm thấy như có một luồng nhiệt chảy khắp toàn thân vậy. Lạc Tử Dạ định lùi lại một bước, lại bất ngờ bị cánh tay dài của hắn quấn lấy eo, cũng và mạnh vào lồng ngực của hắn, không động đậy được! Nàng hơi bực mình, định đạp cho hắn một cước, nhưng lại kiềm chế được, nghiến răng nhắc nhở hắn: “Này này này, Phượng Vô Trù, chúng ta đều là đàn ông đấy! Này!!! Ông đây chỉ tới tặng áo ngực thôi nhé! Mẹ kiếp!”
Nàng nói xong, đầu lưỡi của hắn lại liếm một cái trên vành tai của nàng. Sau đó, hắn vô cùng hài lòng khi cảm nhận được cơ thể nàng lại run lên một cái, hơn nữa, người nàng cũng hơi mềm đi, suýt nữa đứng không vững. Nàng cố túm lấy vạt áo trước ngực hẳn mới có thể ổn định được cơ thể, mà đôi chân định đạp hắn cũng không thể nào đạp được xuống do cơ thể bị lảo đảo như vậy!
Giọng nói trầm thấp mê người của hắn lại lướt qua tai nàng, như đang dẫn dụ nàng cùng rơi vào địa ngục: “Ừm? Chẳng phải đều là đàn ông cả hay sao? Lạc Tử Dạ, ngươi động tình rồi!” Không phải tình cảm, mà là tình dục.
Tuy bình thường Lạc Tử Dạ đều rất không đúng đắn, thích mỹ nam đến phát rồ phát dại, nhưng dù sao nàng cũng vẫn là một cô nương chưa trải sự đời. Nghe hắn nói ra câu này, mặt nàng lập tức đỏ bừng lên, cảm giác mặt nóng đến phát sợ! Thôi được rồi, đúng là nàng có chút động tình, nhưng cũng chỉ là chút chút mà thôi. Một chút khả năng tự khống chế này, nàng cũng vẫn có được chứ!
Thế nên, nàng cũng chỉ động tình, rất có cảm giác. Có điều, vẫn còn chưa đến mức lập tức không còn biết trời trăng mây gió ra sao, sau đó chỉ cuống cuồng lột sạch quần áo trên người mình rồi lao bổ nhào vào đề hắn xuống. Nàng quay đầu nhìn thấy nụ cười thoáng ẩn thoáng hiện trong đôi mắt ma mị của hắn, cố nói cứng: “Còn lâu nhé! Gia là người có khả năng tự kiềm chế rất mạnh. Chỉ một chút chuyện vớ vẩn cỏn con này, làm sao mà động tình cái gì được chứ? Nhiếp chính vương điện hạ, ngươi đừng có suy diễn quá nhiều!”
“Vậy sao?” Hắn không tin! Giọng nói mê hoặc mang theo chút nghiền ngẫm và hoài nghi. Bàn tay to thò xuống, lại nói tiếp: “Có phải động tình hay không, Cô thử chút là biết mà!”
Lạc Tử Dạ cúi đầu!
Đinh Công Mạnh!!!!! Nàng bất ngờ dùng hết sức bình sinh, đẩy mạnh hắn ra! Hắn không ngờ tới là nàng lại ra tay đột ngột như vậy, bất giác buông lỏng tay ra một cái, nàng liền như con cá chạch, trượt thẳng từ trước người mình ra ngoài!
Lạc Tử Dạ ôm lấy đũng quần, nhảy ra xa ba trượng! May mà vừa rồi nàng kịp cúi đầu nhìn, tên này lại dám có ý đồ móc đũng quần nàng để xem nàng có động tình không mới sợ chứ! Mẹ kiếp, hắn mà mọi một cái, thì chẳng phải chuyện nàng không có “ch*m” cũng sẽ bại lộ luôn sao?
Thế nhưng hắn cũng không định cho qua, bước từng bước lại gần nàng. Khóe môi cuồng vọng nhếch lên mỉm cười, giọng nói ngạo nghễ chậm rãi vang lên: “Nếu đã không động tình, đều là đàn ông cả, chẳng qua Cô cũng chỉ định nhìn một cái thôi, ngươi sợ cái gì chứ?” Mấy lời này Nhiếp chính vương điện hạ nói ra có vẻ rất khí phách, thế nhưng kỳ thực trong lòng lại có chút không thoải mái. Hành vi vừa rồi có thể coi như nhất thời động tình, cũng có thể coi như báo thù hành vi sờ trộm hắn của Lạc Tử Dạ lần trước. Những tưởng tượng một chút, nếu thực sự sờ vào cái... cái... gì đó kia của một gã đàn ông... Cảm giác đó chắc chắn là... vô cùng kỳ quái. Thế nên, bây giờ hắn cũng chỉ nói vài câu như vậy mà thôi, chứ không tiếp tục thò tay ra làm gì Lạc Tử Dạ nữa. Nhưng hành vi của hắn đã sớm dọa cho Lạc Tử Dạ sợ đến phát sặc rồi, cũng cảm nhận tường tận được rằng hắn là một tên biến thái cỡ nào. Nàng hoàn toàn không thể dự tính được rằng liệu hắn có tiếp tục lao lên sờ soạng để dám chắc nàng có động tình hay không không!
Vì thế, trong lúc cuống cuồng căng thẳng này, nàng kẹp chiếc áo ngực nàng mang tới vào nách, hai tay ôm vội lấy đũng quần mình, nhảy dựng lên, mắt ngân ngấn lệ, kích động nói: “Thôi được rồi, ngươi đừng có bước qua đây nữa! Ta thừa nhận, ta thừa nhận! Ta động tình rồi. Ta cứng rồi, cứng rồi!” Quá là đệch mợ nó luôn ấy!!! Nàng còn chẳng có ch*m, cứng cứng cái cực gì!!! Phượng Vô Trù, cái tên cuồng ma thần kinh chập mạch thích gây sự này nữa...
Nghe nàng nói vậy, Nhiếp chính vương điện hạ mới coi như thỏa mãn hơn vài phần, nhưng nhìn phản ứng này của nàng, hắn lại cảm thấy không giống phản ứng dưới tình huống bình thường nên có. Nhìn nàng bây giờ, hẳn có thể coi là kích động thái quá! Mà nhìn dáng vẻ của tiểu tử này hiện giờ, lại như là không quá có thể chấp nhận chuyện thân mật với đàn ông vậy. Nhưng y còn muốn chiêu mộ nhiều trai bao như thế, thực sự khiến người ta thấy khó hiểu. Ngay lúc đang nghiền ngẫm, đôi mắt ma mị của hắn lại liếc thấy đồ vật đang bị nàng kẹp dưới nách.
Hắn chăm chú nhìn, hỏi: “Đó là cái gì?”
“A...” Thấy cuối cùng hắn cũng di chuyển ánh mắt sang chỗ khác, Lạc Tử Dạ vô cùng cao hứng. Trong lúc phấn khởi, nàng giơ chiếc áo ngực trong tay mình ra, đưa sang cho hắn. Hơn nữa, vì quá hưng phấn khi trốn thoát được một kiếp nạn, trong lúc hưng phấn, lời nói cũng không hề chạy qua não, nên một câu nói tự đào hố chôn mình của nàng, cũng lập tức phun ra khỏi miệng nàng: “Ngươi hỏi cái này hả? Đây chính là áo ngực mà người bảo ta tặng đó. Ngươi muốn ta mặc giúp ngươi không?”
Tác giả :
Quân Tử Giang Sơn