Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Chương 71
Một tiếng “âm” cực lớn vang lên, nóc phòng lập tức bị phá nát trong nháy mắt, đâm thủng thành một lỗ hổng lớn! “: Sau đó, hắn túm lấy cổ áo hai người, mang theo bọn họ, phá căn phòng rồi lao ra từ lỗ hổng đó2như một tia chớp! Lạc Tử Dạ chỉ cảm thấy mình đạp vào khoảng không lao lên trời, hơn nữa, còn không mượn lực từ bất cứ thứ gì, hoàn toàn chỉ dựa vào nội tức của hắn. Điều này khiến nàng cảm thấy rất kinh ngạc, cũng6cảm nhận một cách thiết thực sức mạnh của võ công cổ đại!
Mà lúc này, Diễm Liệt vô cùng lo lắng đứng chờ ngoài cửa! Trước khi bước vào, Vương cho mình một chỉ lệnh “dừng lại”. Bất luận liên quan đến việc gì, bất luận là đúng3hay sai, hễ đã là mệnh lệnh của vương, thì vĩnh viễn đều không thể làm trái. Thế nên, hiện giờ hắn chỉ có thể mang nhóm hộ vệ đứng chờ bên ngoài, chỉ huy mọi người cùng dập lửa!
Nghe tiếng “âm” cực lớn vang lên, sau đó9nhìn thấy ngay một tia sáng lao thẳng lên trời, Diễm Liệt mới thở phào nhẹ nhõm!
Sau khi tia sáng kia lao ra xé cả chân trời, mới từ từ hạ xuống đất. Phượng Vô Trù lập tức buông tay thả Lạc Tử Dạ và Tiểu Minh Tử4ra. Sắc mặt hắn vẫn ngạo mạn như thường, nhưng Diệm Liệt có thể nhận ra được vẻ mất tự nhiên trong nét mặt của hắn. Đến thời điểm này, cả đám Hiến Thương Dật Phong, Minh Dận Thanh, Long Ngạo Địch đều đã nhận được tin, vội vàng chạy tới đây, đang đứng ngoài mà nhìn! Nhìn thấy cảnh tượng này, ai ai cũng đều thấy kinh ngạc, hơn nữa, sắc mặt rất phức tạp. Không ai có thể ngờ được rằng Phượng Vô Trù sẽ lao vào trong biển lửa để cứu Lạc Tử Dạ, cũng như không ai có thể nghĩ tới Lạc Tử Dạ sẽ lao vào biển lửa vì một hạ nhân vậy! Vừa rồi Tiểu Minh Tử đã hít vào rất nhiều khói, giờ đang không ngừng ho sù sụ. Toàn thân lúc này cũng chỉ thở thoi thóp, rơi vào tình trạng chỉ toàn hít vào mà không thấy thở ra.
Lạc Tử Dạ không để ý được đến gì khác nữa, vội gọi người tới: “Còn ngây ra đó làm gì? Không mau đi tìm đại phu tới đây!”
Hòa thượng đứng một bến nghe vậy lập tức sải bước chạy ra ngoài chùa, đi gọi đại phu. Hiện giờ trong lòng Lạc Tử Dạ hơi hoảng loạn. Nàng không thể chấp nhận nổi chuyện này lại một lần nữa xảy ra với nàng! Cha mẹ và Tiểu Minh Tử, là những người đều tình nguyện thà rằng mình không còn đường sống cũng muốn đẩy nàng ra khỏi biển lửa. Cảnh tượng giống nhau đến như vậy, khiến nàng cảm thấy những gì đã qua cứ như chỉ vừa mới ngày hôm qua thôi vậy. Tiểu Minh Tử hít sâu một hơi, đưa tay ra túm lấy tay nàng, dùng hết sức lực, giọng nghẹn ngào cố cắn răng nói một chữ nghỉ một chữ: “Thái tử, nếu nô tài có thể sống sót, nhất định sẽ thể chết trung thành với ngài! Nếu nô tài chết, chỉ mong Thái tử mạnh mẽ lên, cầu cho Thái tử đứng được ở vị trí cao, không để cho bất cứ ai sỉ nhục, ức hiếp nữa...”
Gã vừa dứt lời, Lạc Tử Dạ suýt rơi lệ. Nếu không phải vì hiện giờ nàng vô dụng, nếu không phải vì nàng trốn tránh nên giả điên giả khùng, nếu không phải vì nàng co quắp như con rùa rút đầu chỉ muốn tự bảo vệ mình mà không muốn tấn công, nếu không phải vì nàng không đủ mạnh mẽ, thì những chuyện này đã không xảy ra! Sẽ không có ai dám khiêu khích nàng như thế này, sẽ không có ai ngang nhiên muốn lấy mạng nàng không chút e dè như thế này, càng sẽ không liên lụy đến người bên cạnh nàng!
Nàng hít sâu một hơi, từ từ ngẩng đầu lên, mắt thoáng đảo sang hai bên để cố ép nước mắt trong mắt mình xuống. Nàng túm lấy bàn tay đang hơi run rẩy của Tiểu Minh Tử, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm! Ngươi sẽ không chết! Hãy nhớ, ngươi là người có chí lớn, từ thung lũng đến núi cao, người đều phải đi cùng ta...”
Nàng không biết rốt cuộc là ai muốn lấy mạng nàng, nhưng nàng biết rõ rằng, trong tất cả các mỹ nam ở đây, có lẽ chỉ trừ Phượng Vô Trù mà nàng chán ghét nhất ra thì không ai hy vọng năng sống cả!
Thế nhưng... Ánh mắt nàng chợt trở nên sắc bén nhìn lướt qua! Ánh mắt sắc như lưỡi đao, quét qua từng người từng người, từ Hiến Thương Dật Phong, Minh Dận Thanh đến Long Ngạo Địch. Có thể là bọn họ, có thể còn có người khác, nhưng bất luận là ai, nàng cũng sẽ không bỏ qua! Bắt đầu từ hôm nay trở đi, kẻ nào muốn nàng chết, thì phải lấy mạng ra mà đòi!
Sắc mặt này của nàng, còn có ánh mắt tràn ngập sát khí bắn ra từ trong đôi mắt đào hoa phong lưu trời sinh kia, khiến cho người ta như nhìn thấy sự lột xác của nàng, nhìn thấy sự cương quyết của nàng, và nhìn thấy sự quyết tâm cùng với ngọn lửa phẫn nộ của nàng!
Ngọn gió trầm lặng đã bao năm, đến ngày hôm nay, cuối cùng cũng bộc lộ ra những góc sắc bén của nàng! Ánh lửa thiêu đốt bốc lên tận trời cao, giống như một cái cánh lớn màu vàng, từ từ giang rộng ra sau lưng nàng, đôi mắt sáng ngời khiến người ta không dám nhìn gần!
Nàng của lúc này, thực sự khiến người ta chấn kinh. Ngay cả Diệm Liệt cũng không khỏi đánh giá cao nàng hơn một chút. Hình như Thái tử thực sự khác rồi, nếu nói những lời mà Thái tử nói với Vương tối nay chỉ là để xả giận, thì hiện giờ, dường như y đã thực sự phẫn nộ rồi! Con người đều có giới hạn, giới hạn của Vương là sự uy nghiêm không cho phép bất cứ kẻ nào mạo phạm. Giới hạn của Thái tử, đại khái chính là người bên cạnh y chăng!
Cuối cùng đại phu cũng bị một võ tăng xách đến. Một đám hòa thượng nhanh chóng đỡ Tiểu Minh Tử lên, đưa vào một gian phòng sạch sẽ.
Mọi người đều bị cách ly ở bên ngoài để không quấy rầy quá trình điều trị của đại phu. Lạc Tử Dạ chán nản ngồi ngoài cửa, dựa vào một cây cột nhà, hai tay ôm lấy mặt, vùi đầu vào trong đầu gối. Nhiều năm trước, nàng cũng ngồi như thế này bên ngoài phòng phẫu thuật, chờ đợi, đến cuối cùng chỉ đợi được tin không cứu được cha mẹ nàng nữa.
Năm đó là vì nàng bộc lộ tài năng, khiến cho người trong gia tộc chú ý, dẫn đến trận hỏa hoạn kia, cuối cùng hại chết cha mẹ nàng, mà hung thủ thì bị đưa vào tù rồi xử bắn. Kể từ đó về sau, nàng bèn trở nên tầm thường kín đáo, sau đó đi theo đệ nhất sát thủ Yêu Nghiệt, bạn thân của nàng. Nàng cũng ngồi vững ngôi vị sát thủ bất tài vô dụng nhất trong giới sát thủ! Nàng luôn cho rằng súng bắn chim đầu đàn, nếu mình vô dụng một chút, bất tài một chút, không để cho người khác chú ý, thì nàng sẽ an toàn, mà người bên cạnh nàng cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng cuối cùng thì sao đây?
Cùng một sự việc, lại một lần nữa xảy ra! E rằng, thứ mà nàng phải giành lấy được, không phải là trở thành một con chim đầu đàn, thành công chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, mà là trở nên hùng mạnh thực sự! Chỉ khi có đủ thực lực, nàng mới có thể không rơi vào tình trạng bất cứ ai cũng có thể chà đạp, mới có thể bảo vệ người bên cạnh mình, mới có thể san bằng tất cả sự sắc bén và đòn tấn công!
Thế nhưng, đến ngày hôm nay nàng mới hiểu, cuối cùng thì nàng vẫn nhận ra quá muộn. Nàng chỉ hy vọng, Tiểu Minh Tử sẽ không chết, như vậy nàng mới có cơ hội để bảo vệ người quan tâm đến nàng, nguyện ý đi theo nàng đó! Vẻ mất hứng chán nản của nàng lúc này, ai cũng nhìn thấy. Sắc mặt Phượng Vô Trù cũng hơi phức tạp, lúc này, ánh mắt bình thường đầy vẻ kiêu ngạo và khinh miệt đó lại trầm lặng nhìn nàng. Hắn có thể cảm nhận được, lúc này nàng như vậy cũng không hoàn toàn vì Tiểu Minh Tử, mà là vì một thứ gì đó khác khiến cho tâm trạng của nàng biến động. Bởi vì vẻ thống khổ và ân hận kia, rõ ràng đến như vậy, khiến người ta ngạc nhiên và... đau lòng đến như vậy...
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, hắn chợt thu lại tầm mắt, không nhìn nàng nữa, nhưng tâm trạng lại dần trở nên rối rắm không yên. Có suy nghĩ như vậy đối với một người đàn ông, Nhiếp chính vương điện hạ cảm thấy trong lòng mình có chút gì đó khó có thể chấp nhận được!
Sắc mặt đám Hiên Thương Dật Phong cũng rất phức tạp nhìn Lạc Tử Dạ, rồi lại thi thoảng liếc sang Phượng Vô Trù. Xông vào biển lửa giúp đỡ Lạc Tử Dạ... Ánh mắt của họ bây giờ, đại khái giống như ánh mắt vừa phát hiện ra gian tình vậy...
Loại ánh mắt quỷ dị này khiến Nhiếp chính vương điện hạ vừa cảm thấy khá khó chấp nhận vì mình nảy sinh ra cảm giác kỳ quái này với một người đàn ông ấy, giờ lại càng thấy phiền não hơn! Nếp nhăn trên mi tâm của hắn cũng càng sâu thêm vài phần! Đối với hắn mà nói, Lạc Tử Dạ hẳn chỉ là sủng vật. Bởi vì thích cái tính cách đặc biệt nào đó của y, nên mới muốn nắm giữ y trong lòng bàn tay, đơn giản vậy thôi! Nhưng hiện giờ...
Ngay khi Nhiếp chính vương điện hạ đang nghẹn lòng, cánh cửa đang đóng chặt kia cuối cùng cũng mở ra. Mà vào khoảnh khắc ấy, tâm trạng của đám Hiên Thương Dật Phong cũng vô cùng phức tạp. Bởi vì, đến thời điểm hiện tại, họ mới nhận thức được một điều kỳ quặc rằng, vì chờ kết luận về sống chết của một gã hạ nhân mà bọn họ đã đứng chờ ở cửa phòng này đến nửa ngày trời rồi!
Cửa vừa đẩy ra, Lạc Tử Dạ vội ngẩng phắt đầu dậy. Hiện giờ trên mặt nàng chỉ dính đầy tro bụi, quần áo trên người cũng rách tả rách tơi vì bị lửa cháy xém vào, trông vô cùng nhếch nhác, hoàn toàn không còn chút phong độ nào. Nàng cuống quýt bật dậy từ dưới đất lên, lao về phía cửa, hỏi đại phu: “Thế nào rồi?”.
Đại phu nhìn Lạc Tử Dạ một cái rồi nói: “Khởi bẩm Thái tử, tính mạng đã giữ được rồi, nhưng do ở bên trong bị sặc khói quá lâu, bị thương vào tận gan phổi. Chỉ sợ rằng cần phải điều dưỡng nửa năm một năm mới có thể khá hơn được. Hơn nữa, cũng cần có đại phu riêng biệt, hằng ngày giúp gã điều dưỡng, vả lại...”
Nói đến những lời này, trong lòng vị đại phu kia bất giác tự lắc đầu. Đối với thế gia quý tộc mà nói, thì hạ nhân như thế này cũng chẳng khác nào kẻ tàn phế. Làm gì có người chủ nào sẽ đi mời đại phu chuyên biệt về để điều dưỡng riêng cho một hạ nhân một năm, nửa năm chứ? Danh gia vọng tộc còn như vậy, huống gì là hoàng gia?! Thế nhưng, ông ta còn chưa nói hết lời, Lạc Tử Dạ đã lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, nói: “Thế thì tốt quá. Vậy có thể mời đại phu người ở lại để điều dưỡng riêng cho gã được không?” Vừa nghe đến chữ “mời”, vị đại phu kia sợ đến suýt tè ra quần, vội vàng đáp: “Thái tử khách sáo quá rồi, chữ “mời” này, thảo dân làm sao dám nhận! Chỉ có điều, thảo dân còn chưa nói hết lời. Cánh tay của gã bị cây cột nhà đập gãy kinh mạch, khả năng bình phục rất nhỏ. Tất cả những việc này, còn phải xem phúc của gã ra sao. Thảo dân chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi! Thái tử cũng có thể thử tìm thêm các danh y khác đến xem thể nào, biết đâu gặp được người có y thuật siêu phàm thì...”
Nghe ông ta nói xong, tâm trạng của Lạc Tử Dạ chợt rơi xuống đáy vực thẳm. Người có y thuật siêu phàm, đương nhiên nàng sẽ đi tìm, bởi vì, đối với một người bình thường mà nói, tự dưng mất đi cánh tay là một sự tổn thương quá lớn! Nếu chuyện như thế này mà xảy ra với nàng, thì nàng cũng không thể chịu đựng nổi. Mà, Tiểu Minh Tử cũng không thể chịu đựng nổi..
Nàng nhìn đại phu chằm chằm mất một lúc lâu, cuối cùng mới từ tốn nói: “Bản Thái tử sẽ đi tìm danh y. Nhưng cũng mong đại phu quan tâm chú ý. Nếu có thể chữa khỏi được cho gã, bản Thái tử tất sẽ có hậu tạ thích đáng!”
Đại phu cúi đầu, hành lễ với nàng. Đến hôm nay ông ta mới biết, Thái tử lại là một người lễ độ như thế này, đối diện với một thảo dân mà vẫn biết tôn trọng như vậy. Điều này khiến trong lòng ông ta thầm suy nghĩ, nhất định phải dốc hết toàn lực để cứu chữa cho tên tiểu thái giám kia!
Hiện giờ sự việc này coi như tạm kết thúc. Trước mắt, điều khiến tâm trạng người ta nặng nề nhất đó là, nàng vẫn hoàn toàn không biết hung thủ đứng phía sau là ai. Nghĩ đến điều này, ánh mắt nàng lại lạnh hơn vài phần! Nàng nhất định sẽ lôi cổ bằng được kẻ đó ra, bắt đối phương phải trả giá bằng máu!
Nàng quay đầu nhìn Phượng Vô Trù, nhớ đến lúc nãy khi hắn vào cứu nàng, cây cột nhà to đại bác đó hình như đã đập vào tay hắn.
Hơn nữa, lúc ấy nàng còn nghe thấy tiếng xương cốt vỡ ra, tuy nàng cũng không dám chắc lúc đó mình có nghe nhầm hay không. Vì lúc này, nhìn sắc mặt Phượng Vô Trù vẫn ngạo mạn như thường, không thể nhìn ra dấu vết gì của việc bị thương, thế nên nàng cũng không dám chắc chắn suy đoán của mình! Nàng còn đang nghĩ xem mình có nên nói với hắn một câu cảm ơn hay không, thì hắn đã bất chợt quay người, sải bước mà đi. Hắn bỏ đi rất đột ngột, mà trên mi tâm lại xuất hiện nếp nhăn quen thuộc!
Lạc Tử Dạ nhìn theo bóng hắn một lúc, không biết hắn lại khó ở chỗ nào rồi, tự dưng chẳng nói chẳng rằng bỏ về như vậy. Nhưng nàng cũng không đi theo, quay đầu đi vào phòng. Đi xem Tiểu Minh Tử thế nào trước đã, chuyện cảm ơn cảm huệ có thể để hôm khác nói sau. Còn chuyện báo thù...
**
Đám Hiên Thương Dật Phong quay sang nhìn nhau.
Nói một cách chính xác, là dùng ánh mắt nghi hoặc, chất vấn để nhìn đối phương. Chỉ nhìn riêng biểu hiện của họ lúc này, thì dường như không có ai là kẻ chủ mưu đứng đằng sau chuyện này vậy! Nhưng mọi người đều biết rõ, chuyện này thực sự đã chọc giận Lạc Tử Dạ, có lẽ sau ngày mai, khi gặp lại Lạc Tử Dạ, họ sẽ thấy một Lạc Tử Dạ hoàn toàn khác với ngày hôm nay rồi! Họ cứ nhìn nhau như thế một lúc, sau đó ai về phòng nấy. Hồi tưởng lại tất cả những chuyện đã thấy đêm nay, trong lòng mỗi người đều có mối suy tư riêng.
Mà lúc này, Phượng Vô Trù vừa tự dưng quay người bỏ đi một cách khó hiểu đó, sau khi đi ra xa khoảng năm trăm mét mới chợt dừng lại, phun ra một ngụm máu đen! Nhưng dù là nôn ra máu, thì dung nhan tuấn tú đến hơn cả thần ma kia của hắn vẫn uy phong lẫm liệt khiến người ta không dám mạo phạm!
Diêm Liệt kinh hãi, cuống quít bước tới: “Vương!” Chẳng trách vừa rồi Vương lại bất chợt ra về như vậy! Mới mấy hôm trước, hàn độc của Vương vừa bị phát tác một lần. Ngày hôm đó, cơn phẫn nộ của Vương cũng đã tác động đến nội tức khiến độc tính càng nghiêm trọng hơn rồi. Hôm nay, Vương lại sử dụng nội lực đến hai lần, một lần phá hủy tẩm điện của Vương, một lần là nổ xuyên qua nóc phòng Thái tử, hiện giờ thế này chắc chắn là lại tác động đến hàn độc rồi!
Phượng Vô Trù khép hai mắt lại, điều tức mất một lúc, sau đó từ từ mở mắt ra, trầm giọng nói: “Không sao!” Hắn vừa nói xong, Diễm Liệt lại phát hiện ra tay của hắn có gì đó không bình thường. Không chỉ nhìn có vẻ hơi kỳ quái, mà bên trên còn có một mảng cháy đen. Hắn ta vội vẫy tay ra hiệu, lập tức có người hiểu ý, nhanh chóng lao đi tìm đại phu.
Sau khi nội tức đã có vẻ ổn định lại, Phượng Vô Trù mới lại tiếp tục bước đi.
Diêm Liệt liếc nhìn theo bóng lưng hắn. Xuất phát từ sự quan tâm tới đời sống riêng tư của chủ nhân, xuất phát từ sự lo lắng đối với thân thể tráng kiện của chủ nhân, cùng với sự lo âu về khuynh hướng giới tính của chủ nhân, hắn ta thực sự không kìm lòng nổi nữa, bèn cất lời, hỏi: “Vương, hôm nay ngài cùng lao vào biển lửa với Thái tử, chuyện này là...”.
Bước chân Nhiếp chính vương điện hạ chợt cứng lại, nhìn thẳng vào trong màn đêm u tối. Hắn trầm mặc một lúc, cuối cùng mới nói: “Nếu như Quả Quả mà bị rơi vào biển lửa, Cô cũng sẽ cứu nó như vậy!”
Diêm Liệt nhìn lên trời: Thật sao? Lẽ nào ngài sẽ không phỉ nhổ nó một câu là “Thứ đồ vô dụng” rồi lập tức quay người bước đi thể hiện sự khinh miệt, hoàn toàn không thèm quan tâm đến sống chết của Quả gia sao?! Ngài định lừa gạt tâm hồn thuần khiết của Quả gia như thế này, nếu để Quả gia nghe thấy rồi tưởng thật... Ngài cảm thấy ngài làm vậy với Quả gia có công bằng không?
Thế nhưng, sau một lúc lâu chìm trong im lặng, Nhiếp chính vương điện hạ hơi xoay người nhìn Diêm Liệt. Giọng nói của hắn hơi nghiêm túc, cũng mang ý chất vấn: “Ngươi thấy, nếu Cô mà bắt Lạc Tử Dạ tới để nuôi bên mình, thì sẽ thế nào?”
Nuôi á?! Nghe cái từ này, cứ như thể Vương coi Thái tử là gia súc vậy. Diêm Liệt cân nhắc một lúc rồi mới đáp: “Đại khái là ngày ngày đánh nhau với Quả gia, kể từ nay trở đi, phủ Nhiếp chính vương gà bay chó sủa chăng!” Vì hai con gia súc, à nhầm... Vì một con người một con chim đó, đều không phải dạng an phận chịu ngồi yên!
Nhiếp chính vương điện hạ nhíu mày. Nghĩ đến cảnh tượng ngày nào cũng có một người một chim đến đánh nhau trước mặt mình, đôi mày rậm nhíu chặt lại, trong lòng cảm thấy cảnh tượng đó cũng không dễ chấp nhận lắm, chỉ đành miễn cưỡng bỏ qua!
Diêm Liệt lại nhìn hắn một cái, nói: “Vương, tay của ngài, là vì Thái tử...” nên mới bị thương đúng không? Dù sao, với thực lực của Vương, thì không thể nào không có năng lực tự bảo vệ mình. Hắn ta còn chưa nói xong, Phượng Vô Trù đã quay người lại tiếp tục bước đi.
Giọng nói ma mị trầm thấp chậm rãi truyền tới. Câu nói đó như giật như giả, mang theo chút không xác định. Giọng nói bá đạo uy nghiêm còn mang theo chút thở dài như có như không, nói: “Lạc Tử Dạ... trước đây Cô muốn nắm được y, hiện giờ, Cô muốn bảo vệ y...”
Mà lúc này, Diễm Liệt vô cùng lo lắng đứng chờ ngoài cửa! Trước khi bước vào, Vương cho mình một chỉ lệnh “dừng lại”. Bất luận liên quan đến việc gì, bất luận là đúng3hay sai, hễ đã là mệnh lệnh của vương, thì vĩnh viễn đều không thể làm trái. Thế nên, hiện giờ hắn chỉ có thể mang nhóm hộ vệ đứng chờ bên ngoài, chỉ huy mọi người cùng dập lửa!
Nghe tiếng “âm” cực lớn vang lên, sau đó9nhìn thấy ngay một tia sáng lao thẳng lên trời, Diễm Liệt mới thở phào nhẹ nhõm!
Sau khi tia sáng kia lao ra xé cả chân trời, mới từ từ hạ xuống đất. Phượng Vô Trù lập tức buông tay thả Lạc Tử Dạ và Tiểu Minh Tử4ra. Sắc mặt hắn vẫn ngạo mạn như thường, nhưng Diệm Liệt có thể nhận ra được vẻ mất tự nhiên trong nét mặt của hắn. Đến thời điểm này, cả đám Hiến Thương Dật Phong, Minh Dận Thanh, Long Ngạo Địch đều đã nhận được tin, vội vàng chạy tới đây, đang đứng ngoài mà nhìn! Nhìn thấy cảnh tượng này, ai ai cũng đều thấy kinh ngạc, hơn nữa, sắc mặt rất phức tạp. Không ai có thể ngờ được rằng Phượng Vô Trù sẽ lao vào trong biển lửa để cứu Lạc Tử Dạ, cũng như không ai có thể nghĩ tới Lạc Tử Dạ sẽ lao vào biển lửa vì một hạ nhân vậy! Vừa rồi Tiểu Minh Tử đã hít vào rất nhiều khói, giờ đang không ngừng ho sù sụ. Toàn thân lúc này cũng chỉ thở thoi thóp, rơi vào tình trạng chỉ toàn hít vào mà không thấy thở ra.
Lạc Tử Dạ không để ý được đến gì khác nữa, vội gọi người tới: “Còn ngây ra đó làm gì? Không mau đi tìm đại phu tới đây!”
Hòa thượng đứng một bến nghe vậy lập tức sải bước chạy ra ngoài chùa, đi gọi đại phu. Hiện giờ trong lòng Lạc Tử Dạ hơi hoảng loạn. Nàng không thể chấp nhận nổi chuyện này lại một lần nữa xảy ra với nàng! Cha mẹ và Tiểu Minh Tử, là những người đều tình nguyện thà rằng mình không còn đường sống cũng muốn đẩy nàng ra khỏi biển lửa. Cảnh tượng giống nhau đến như vậy, khiến nàng cảm thấy những gì đã qua cứ như chỉ vừa mới ngày hôm qua thôi vậy. Tiểu Minh Tử hít sâu một hơi, đưa tay ra túm lấy tay nàng, dùng hết sức lực, giọng nghẹn ngào cố cắn răng nói một chữ nghỉ một chữ: “Thái tử, nếu nô tài có thể sống sót, nhất định sẽ thể chết trung thành với ngài! Nếu nô tài chết, chỉ mong Thái tử mạnh mẽ lên, cầu cho Thái tử đứng được ở vị trí cao, không để cho bất cứ ai sỉ nhục, ức hiếp nữa...”
Gã vừa dứt lời, Lạc Tử Dạ suýt rơi lệ. Nếu không phải vì hiện giờ nàng vô dụng, nếu không phải vì nàng trốn tránh nên giả điên giả khùng, nếu không phải vì nàng co quắp như con rùa rút đầu chỉ muốn tự bảo vệ mình mà không muốn tấn công, nếu không phải vì nàng không đủ mạnh mẽ, thì những chuyện này đã không xảy ra! Sẽ không có ai dám khiêu khích nàng như thế này, sẽ không có ai ngang nhiên muốn lấy mạng nàng không chút e dè như thế này, càng sẽ không liên lụy đến người bên cạnh nàng!
Nàng hít sâu một hơi, từ từ ngẩng đầu lên, mắt thoáng đảo sang hai bên để cố ép nước mắt trong mắt mình xuống. Nàng túm lấy bàn tay đang hơi run rẩy của Tiểu Minh Tử, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm! Ngươi sẽ không chết! Hãy nhớ, ngươi là người có chí lớn, từ thung lũng đến núi cao, người đều phải đi cùng ta...”
Nàng không biết rốt cuộc là ai muốn lấy mạng nàng, nhưng nàng biết rõ rằng, trong tất cả các mỹ nam ở đây, có lẽ chỉ trừ Phượng Vô Trù mà nàng chán ghét nhất ra thì không ai hy vọng năng sống cả!
Thế nhưng... Ánh mắt nàng chợt trở nên sắc bén nhìn lướt qua! Ánh mắt sắc như lưỡi đao, quét qua từng người từng người, từ Hiến Thương Dật Phong, Minh Dận Thanh đến Long Ngạo Địch. Có thể là bọn họ, có thể còn có người khác, nhưng bất luận là ai, nàng cũng sẽ không bỏ qua! Bắt đầu từ hôm nay trở đi, kẻ nào muốn nàng chết, thì phải lấy mạng ra mà đòi!
Sắc mặt này của nàng, còn có ánh mắt tràn ngập sát khí bắn ra từ trong đôi mắt đào hoa phong lưu trời sinh kia, khiến cho người ta như nhìn thấy sự lột xác của nàng, nhìn thấy sự cương quyết của nàng, và nhìn thấy sự quyết tâm cùng với ngọn lửa phẫn nộ của nàng!
Ngọn gió trầm lặng đã bao năm, đến ngày hôm nay, cuối cùng cũng bộc lộ ra những góc sắc bén của nàng! Ánh lửa thiêu đốt bốc lên tận trời cao, giống như một cái cánh lớn màu vàng, từ từ giang rộng ra sau lưng nàng, đôi mắt sáng ngời khiến người ta không dám nhìn gần!
Nàng của lúc này, thực sự khiến người ta chấn kinh. Ngay cả Diệm Liệt cũng không khỏi đánh giá cao nàng hơn một chút. Hình như Thái tử thực sự khác rồi, nếu nói những lời mà Thái tử nói với Vương tối nay chỉ là để xả giận, thì hiện giờ, dường như y đã thực sự phẫn nộ rồi! Con người đều có giới hạn, giới hạn của Vương là sự uy nghiêm không cho phép bất cứ kẻ nào mạo phạm. Giới hạn của Thái tử, đại khái chính là người bên cạnh y chăng!
Cuối cùng đại phu cũng bị một võ tăng xách đến. Một đám hòa thượng nhanh chóng đỡ Tiểu Minh Tử lên, đưa vào một gian phòng sạch sẽ.
Mọi người đều bị cách ly ở bên ngoài để không quấy rầy quá trình điều trị của đại phu. Lạc Tử Dạ chán nản ngồi ngoài cửa, dựa vào một cây cột nhà, hai tay ôm lấy mặt, vùi đầu vào trong đầu gối. Nhiều năm trước, nàng cũng ngồi như thế này bên ngoài phòng phẫu thuật, chờ đợi, đến cuối cùng chỉ đợi được tin không cứu được cha mẹ nàng nữa.
Năm đó là vì nàng bộc lộ tài năng, khiến cho người trong gia tộc chú ý, dẫn đến trận hỏa hoạn kia, cuối cùng hại chết cha mẹ nàng, mà hung thủ thì bị đưa vào tù rồi xử bắn. Kể từ đó về sau, nàng bèn trở nên tầm thường kín đáo, sau đó đi theo đệ nhất sát thủ Yêu Nghiệt, bạn thân của nàng. Nàng cũng ngồi vững ngôi vị sát thủ bất tài vô dụng nhất trong giới sát thủ! Nàng luôn cho rằng súng bắn chim đầu đàn, nếu mình vô dụng một chút, bất tài một chút, không để cho người khác chú ý, thì nàng sẽ an toàn, mà người bên cạnh nàng cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng cuối cùng thì sao đây?
Cùng một sự việc, lại một lần nữa xảy ra! E rằng, thứ mà nàng phải giành lấy được, không phải là trở thành một con chim đầu đàn, thành công chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, mà là trở nên hùng mạnh thực sự! Chỉ khi có đủ thực lực, nàng mới có thể không rơi vào tình trạng bất cứ ai cũng có thể chà đạp, mới có thể bảo vệ người bên cạnh mình, mới có thể san bằng tất cả sự sắc bén và đòn tấn công!
Thế nhưng, đến ngày hôm nay nàng mới hiểu, cuối cùng thì nàng vẫn nhận ra quá muộn. Nàng chỉ hy vọng, Tiểu Minh Tử sẽ không chết, như vậy nàng mới có cơ hội để bảo vệ người quan tâm đến nàng, nguyện ý đi theo nàng đó! Vẻ mất hứng chán nản của nàng lúc này, ai cũng nhìn thấy. Sắc mặt Phượng Vô Trù cũng hơi phức tạp, lúc này, ánh mắt bình thường đầy vẻ kiêu ngạo và khinh miệt đó lại trầm lặng nhìn nàng. Hắn có thể cảm nhận được, lúc này nàng như vậy cũng không hoàn toàn vì Tiểu Minh Tử, mà là vì một thứ gì đó khác khiến cho tâm trạng của nàng biến động. Bởi vì vẻ thống khổ và ân hận kia, rõ ràng đến như vậy, khiến người ta ngạc nhiên và... đau lòng đến như vậy...
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, hắn chợt thu lại tầm mắt, không nhìn nàng nữa, nhưng tâm trạng lại dần trở nên rối rắm không yên. Có suy nghĩ như vậy đối với một người đàn ông, Nhiếp chính vương điện hạ cảm thấy trong lòng mình có chút gì đó khó có thể chấp nhận được!
Sắc mặt đám Hiên Thương Dật Phong cũng rất phức tạp nhìn Lạc Tử Dạ, rồi lại thi thoảng liếc sang Phượng Vô Trù. Xông vào biển lửa giúp đỡ Lạc Tử Dạ... Ánh mắt của họ bây giờ, đại khái giống như ánh mắt vừa phát hiện ra gian tình vậy...
Loại ánh mắt quỷ dị này khiến Nhiếp chính vương điện hạ vừa cảm thấy khá khó chấp nhận vì mình nảy sinh ra cảm giác kỳ quái này với một người đàn ông ấy, giờ lại càng thấy phiền não hơn! Nếp nhăn trên mi tâm của hắn cũng càng sâu thêm vài phần! Đối với hắn mà nói, Lạc Tử Dạ hẳn chỉ là sủng vật. Bởi vì thích cái tính cách đặc biệt nào đó của y, nên mới muốn nắm giữ y trong lòng bàn tay, đơn giản vậy thôi! Nhưng hiện giờ...
Ngay khi Nhiếp chính vương điện hạ đang nghẹn lòng, cánh cửa đang đóng chặt kia cuối cùng cũng mở ra. Mà vào khoảnh khắc ấy, tâm trạng của đám Hiên Thương Dật Phong cũng vô cùng phức tạp. Bởi vì, đến thời điểm hiện tại, họ mới nhận thức được một điều kỳ quặc rằng, vì chờ kết luận về sống chết của một gã hạ nhân mà bọn họ đã đứng chờ ở cửa phòng này đến nửa ngày trời rồi!
Cửa vừa đẩy ra, Lạc Tử Dạ vội ngẩng phắt đầu dậy. Hiện giờ trên mặt nàng chỉ dính đầy tro bụi, quần áo trên người cũng rách tả rách tơi vì bị lửa cháy xém vào, trông vô cùng nhếch nhác, hoàn toàn không còn chút phong độ nào. Nàng cuống quýt bật dậy từ dưới đất lên, lao về phía cửa, hỏi đại phu: “Thế nào rồi?”.
Đại phu nhìn Lạc Tử Dạ một cái rồi nói: “Khởi bẩm Thái tử, tính mạng đã giữ được rồi, nhưng do ở bên trong bị sặc khói quá lâu, bị thương vào tận gan phổi. Chỉ sợ rằng cần phải điều dưỡng nửa năm một năm mới có thể khá hơn được. Hơn nữa, cũng cần có đại phu riêng biệt, hằng ngày giúp gã điều dưỡng, vả lại...”
Nói đến những lời này, trong lòng vị đại phu kia bất giác tự lắc đầu. Đối với thế gia quý tộc mà nói, thì hạ nhân như thế này cũng chẳng khác nào kẻ tàn phế. Làm gì có người chủ nào sẽ đi mời đại phu chuyên biệt về để điều dưỡng riêng cho một hạ nhân một năm, nửa năm chứ? Danh gia vọng tộc còn như vậy, huống gì là hoàng gia?! Thế nhưng, ông ta còn chưa nói hết lời, Lạc Tử Dạ đã lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, nói: “Thế thì tốt quá. Vậy có thể mời đại phu người ở lại để điều dưỡng riêng cho gã được không?” Vừa nghe đến chữ “mời”, vị đại phu kia sợ đến suýt tè ra quần, vội vàng đáp: “Thái tử khách sáo quá rồi, chữ “mời” này, thảo dân làm sao dám nhận! Chỉ có điều, thảo dân còn chưa nói hết lời. Cánh tay của gã bị cây cột nhà đập gãy kinh mạch, khả năng bình phục rất nhỏ. Tất cả những việc này, còn phải xem phúc của gã ra sao. Thảo dân chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi! Thái tử cũng có thể thử tìm thêm các danh y khác đến xem thể nào, biết đâu gặp được người có y thuật siêu phàm thì...”
Nghe ông ta nói xong, tâm trạng của Lạc Tử Dạ chợt rơi xuống đáy vực thẳm. Người có y thuật siêu phàm, đương nhiên nàng sẽ đi tìm, bởi vì, đối với một người bình thường mà nói, tự dưng mất đi cánh tay là một sự tổn thương quá lớn! Nếu chuyện như thế này mà xảy ra với nàng, thì nàng cũng không thể chịu đựng nổi. Mà, Tiểu Minh Tử cũng không thể chịu đựng nổi..
Nàng nhìn đại phu chằm chằm mất một lúc lâu, cuối cùng mới từ tốn nói: “Bản Thái tử sẽ đi tìm danh y. Nhưng cũng mong đại phu quan tâm chú ý. Nếu có thể chữa khỏi được cho gã, bản Thái tử tất sẽ có hậu tạ thích đáng!”
Đại phu cúi đầu, hành lễ với nàng. Đến hôm nay ông ta mới biết, Thái tử lại là một người lễ độ như thế này, đối diện với một thảo dân mà vẫn biết tôn trọng như vậy. Điều này khiến trong lòng ông ta thầm suy nghĩ, nhất định phải dốc hết toàn lực để cứu chữa cho tên tiểu thái giám kia!
Hiện giờ sự việc này coi như tạm kết thúc. Trước mắt, điều khiến tâm trạng người ta nặng nề nhất đó là, nàng vẫn hoàn toàn không biết hung thủ đứng phía sau là ai. Nghĩ đến điều này, ánh mắt nàng lại lạnh hơn vài phần! Nàng nhất định sẽ lôi cổ bằng được kẻ đó ra, bắt đối phương phải trả giá bằng máu!
Nàng quay đầu nhìn Phượng Vô Trù, nhớ đến lúc nãy khi hắn vào cứu nàng, cây cột nhà to đại bác đó hình như đã đập vào tay hắn.
Hơn nữa, lúc ấy nàng còn nghe thấy tiếng xương cốt vỡ ra, tuy nàng cũng không dám chắc lúc đó mình có nghe nhầm hay không. Vì lúc này, nhìn sắc mặt Phượng Vô Trù vẫn ngạo mạn như thường, không thể nhìn ra dấu vết gì của việc bị thương, thế nên nàng cũng không dám chắc chắn suy đoán của mình! Nàng còn đang nghĩ xem mình có nên nói với hắn một câu cảm ơn hay không, thì hắn đã bất chợt quay người, sải bước mà đi. Hắn bỏ đi rất đột ngột, mà trên mi tâm lại xuất hiện nếp nhăn quen thuộc!
Lạc Tử Dạ nhìn theo bóng hắn một lúc, không biết hắn lại khó ở chỗ nào rồi, tự dưng chẳng nói chẳng rằng bỏ về như vậy. Nhưng nàng cũng không đi theo, quay đầu đi vào phòng. Đi xem Tiểu Minh Tử thế nào trước đã, chuyện cảm ơn cảm huệ có thể để hôm khác nói sau. Còn chuyện báo thù...
**
Đám Hiên Thương Dật Phong quay sang nhìn nhau.
Nói một cách chính xác, là dùng ánh mắt nghi hoặc, chất vấn để nhìn đối phương. Chỉ nhìn riêng biểu hiện của họ lúc này, thì dường như không có ai là kẻ chủ mưu đứng đằng sau chuyện này vậy! Nhưng mọi người đều biết rõ, chuyện này thực sự đã chọc giận Lạc Tử Dạ, có lẽ sau ngày mai, khi gặp lại Lạc Tử Dạ, họ sẽ thấy một Lạc Tử Dạ hoàn toàn khác với ngày hôm nay rồi! Họ cứ nhìn nhau như thế một lúc, sau đó ai về phòng nấy. Hồi tưởng lại tất cả những chuyện đã thấy đêm nay, trong lòng mỗi người đều có mối suy tư riêng.
Mà lúc này, Phượng Vô Trù vừa tự dưng quay người bỏ đi một cách khó hiểu đó, sau khi đi ra xa khoảng năm trăm mét mới chợt dừng lại, phun ra một ngụm máu đen! Nhưng dù là nôn ra máu, thì dung nhan tuấn tú đến hơn cả thần ma kia của hắn vẫn uy phong lẫm liệt khiến người ta không dám mạo phạm!
Diêm Liệt kinh hãi, cuống quít bước tới: “Vương!” Chẳng trách vừa rồi Vương lại bất chợt ra về như vậy! Mới mấy hôm trước, hàn độc của Vương vừa bị phát tác một lần. Ngày hôm đó, cơn phẫn nộ của Vương cũng đã tác động đến nội tức khiến độc tính càng nghiêm trọng hơn rồi. Hôm nay, Vương lại sử dụng nội lực đến hai lần, một lần phá hủy tẩm điện của Vương, một lần là nổ xuyên qua nóc phòng Thái tử, hiện giờ thế này chắc chắn là lại tác động đến hàn độc rồi!
Phượng Vô Trù khép hai mắt lại, điều tức mất một lúc, sau đó từ từ mở mắt ra, trầm giọng nói: “Không sao!” Hắn vừa nói xong, Diễm Liệt lại phát hiện ra tay của hắn có gì đó không bình thường. Không chỉ nhìn có vẻ hơi kỳ quái, mà bên trên còn có một mảng cháy đen. Hắn ta vội vẫy tay ra hiệu, lập tức có người hiểu ý, nhanh chóng lao đi tìm đại phu.
Sau khi nội tức đã có vẻ ổn định lại, Phượng Vô Trù mới lại tiếp tục bước đi.
Diêm Liệt liếc nhìn theo bóng lưng hắn. Xuất phát từ sự quan tâm tới đời sống riêng tư của chủ nhân, xuất phát từ sự lo lắng đối với thân thể tráng kiện của chủ nhân, cùng với sự lo âu về khuynh hướng giới tính của chủ nhân, hắn ta thực sự không kìm lòng nổi nữa, bèn cất lời, hỏi: “Vương, hôm nay ngài cùng lao vào biển lửa với Thái tử, chuyện này là...”.
Bước chân Nhiếp chính vương điện hạ chợt cứng lại, nhìn thẳng vào trong màn đêm u tối. Hắn trầm mặc một lúc, cuối cùng mới nói: “Nếu như Quả Quả mà bị rơi vào biển lửa, Cô cũng sẽ cứu nó như vậy!”
Diêm Liệt nhìn lên trời: Thật sao? Lẽ nào ngài sẽ không phỉ nhổ nó một câu là “Thứ đồ vô dụng” rồi lập tức quay người bước đi thể hiện sự khinh miệt, hoàn toàn không thèm quan tâm đến sống chết của Quả gia sao?! Ngài định lừa gạt tâm hồn thuần khiết của Quả gia như thế này, nếu để Quả gia nghe thấy rồi tưởng thật... Ngài cảm thấy ngài làm vậy với Quả gia có công bằng không?
Thế nhưng, sau một lúc lâu chìm trong im lặng, Nhiếp chính vương điện hạ hơi xoay người nhìn Diêm Liệt. Giọng nói của hắn hơi nghiêm túc, cũng mang ý chất vấn: “Ngươi thấy, nếu Cô mà bắt Lạc Tử Dạ tới để nuôi bên mình, thì sẽ thế nào?”
Nuôi á?! Nghe cái từ này, cứ như thể Vương coi Thái tử là gia súc vậy. Diêm Liệt cân nhắc một lúc rồi mới đáp: “Đại khái là ngày ngày đánh nhau với Quả gia, kể từ nay trở đi, phủ Nhiếp chính vương gà bay chó sủa chăng!” Vì hai con gia súc, à nhầm... Vì một con người một con chim đó, đều không phải dạng an phận chịu ngồi yên!
Nhiếp chính vương điện hạ nhíu mày. Nghĩ đến cảnh tượng ngày nào cũng có một người một chim đến đánh nhau trước mặt mình, đôi mày rậm nhíu chặt lại, trong lòng cảm thấy cảnh tượng đó cũng không dễ chấp nhận lắm, chỉ đành miễn cưỡng bỏ qua!
Diêm Liệt lại nhìn hắn một cái, nói: “Vương, tay của ngài, là vì Thái tử...” nên mới bị thương đúng không? Dù sao, với thực lực của Vương, thì không thể nào không có năng lực tự bảo vệ mình. Hắn ta còn chưa nói xong, Phượng Vô Trù đã quay người lại tiếp tục bước đi.
Giọng nói ma mị trầm thấp chậm rãi truyền tới. Câu nói đó như giật như giả, mang theo chút không xác định. Giọng nói bá đạo uy nghiêm còn mang theo chút thở dài như có như không, nói: “Lạc Tử Dạ... trước đây Cô muốn nắm được y, hiện giờ, Cô muốn bảo vệ y...”
Tác giả :
Quân Tử Giang Sơn