Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Chương 118: Nếu như người y muốn chính là ta thì ta cho (2)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói xong lời này, khóe miệng nàng hơi run rẩy. Thường ngày nàng tránh hắn còn không kịp, giờ lại chủ động bảo hắn đi theo, nàng cũng cạn lời. Nhưng nhìn vẻ kiêu ngạo này của hắn, chưa chắc sẽ nghe lời nàng! Diêm Liệt thấy vậy, tiến lên một bước, định nhắc nhở Phượng Vô Trù trở về điều khí. Nhưng thấy ánh mắt của Phượng Vô Trù liếc qua, chân của hắn ta như bị chôn chặt xuống đất. Trong lòng Diễm Liệt không cam tâm, nhưng cũng chỉ có thể dừng lại. Ánh mắt Phượng Vô Trù lúc này như có lửa vậy! Vương thật sự không cần mạng nữa rồi! Dù bây giờ có lập tức trở về2cũng chưa biết có thể điều khí được không, thế mà ngài ấy lại...
Phương Vô Trù nhìn hắn ta, trấn an. Suy nghĩ của Diêm Liệt đương nhiên hắn hiểu. Hắn rất rõ bây giờ bản thân không thể cố gắng chống đỡ nữa mà phải về phủ điều khí ngay. Nhưng đây là lần đầu tiên Lạc Tử Dạ vứt bỏ nghi ngờ, chủ động đề nghị hắn đi theo y, lần đầu tiên y khẩn cầu hắn như vậy, cho dù tên tiểu tử này chỉ vì không muốn để hắn tiếp tục đánh nhau với Doanh Tần nữa! Hắn cũng không muốn cự tuyệt!
Hắn quay đầu, khẽ liếc đôi mắt ma mị nhìn Doanh Tần, trong đó đầy ắp sát8khí và cảnh cáo! Doanh Tần không nhúc nhích, cũng không lên tiếng! Hắn vươn tay lau vết máu bên khóe miệng, gương mặt xinh đẹp, đào hoa càng lộ vẻ phong tình, nhìn lại Phượng Vô Trù. Hắn chấp nhận sử dụng Ngự Long Thương, vì trong khoảnh khắc đó hắn chỉ muốn đánh một trận. Còn Phượng Vô Trù lại chấp nhận chịu sự phản phệ gấp ba của nội lực để bảo vệ ý trung nhân mà không than một tiếng, giờ phút này cũng không hề tỏ ra yếu thế, mà cũng không hề dùng chuyện này để đổi lấy sự cảm động hay đồng tình của Lạc Tử Dạ! Hắn hiểu, dù là tình địch hay đối thủ6thì Phượng Vô Trù đều đáng để kính trọng!
Còn về hành động chạy tới của Lạc Tử Dạ, sau cơn khiếp sợ, khó chịu ngắn ngủi, hắn hiểu được rằng, nàng chạy tới cũng chỉ vì muốn chấm dứt trận chiến giữa hai người họ! Vì vậy, khi nhìn thấy ánh mắt Phượng Vô Trù quét tới, hắn cũng chỉ đáp lại bằng một nụ cười.
Vân Tiêu Náo đứng dưới mái hiên. Mặc dù nàng chỉ có chút công phu mèo cào nhưng sư phụ dạy nàng võ công trước đây đã từng nói, khi hai nội lực giao nhau, người cưỡng chế rút nội lực ra sẽ phải chịu phản phệ gấp đôi. Mà cưỡng chế rút nội lực, rồi lại3phân hóa chúng thì cần có sức mạnh vô cùng lớn, hơn nữa chắc chắn sẽ phải chịu sự phân phệ gấp ba lần.
Trong trận chiến khủng khiếp vừa rồi, Nhiếp chính vương sau khi cưỡng chế hóa giải nội lực mà vẫn như không hề hấn gì ư? Nàng không tin! Cũng vì không tin, nên nàng quyết định tiếp tục quan sát!
Diêm Liệt cũng nhanh chóng nhìn thấy nàng. Nhớ tới trận chiến nội lực mất trí vừa rồi giữa chủ tử nhà mình và Doanh Tần, hắn bỗng thấy nhức đầu! Chẳng phải cô nàng này cũng thích Thái tử, cũng có thể xem là tình địch của hai người kia ư? Hắn liếc Vân Tiêu Náo một cái đẩy5cảnh cáo, ý bảo nàng mau biển nhanh đi...
Nhưng mà hắn vừa nhìn sang, Vân Tiếu Náo cũng ngẩng đầu lè lưỡi với hắn, nhổ một bãi nước bọt. Trong lòng Diêm Liệt hơi run rẩy. Lạc Tử Dạ nói xong, chờ một lúc vẫn không thấy Phượng Vô Trù trả lời. Có lẽ vì quá mệt nên không định để ý tới nàng chăng. Thế là nàng định rời khỏi ngực hắn, định đi một mình! Thế nhưng hắn ôm chặt lấy nàng không buông. Cánh tay rắn chắc cổ ôm chặt, khiến nàng giãy không ra! Giọng nói của hắn trầm thấp ma mị, truyền xuống từ trên đỉnh đầu nàng, giọng điệu vẫn khiến người ta cảm thấy áp lực, hỏi nàng: “Đi đâu?”
Nói xong lời này, khóe miệng nàng hơi run rẩy. Thường ngày nàng tránh hắn còn không kịp, giờ lại chủ động bảo hắn đi theo, nàng cũng cạn lời. Nhưng nhìn vẻ kiêu ngạo này của hắn, chưa chắc sẽ nghe lời nàng! Diêm Liệt thấy vậy, tiến lên một bước, định nhắc nhở Phượng Vô Trù trở về điều khí. Nhưng thấy ánh mắt của Phượng Vô Trù liếc qua, chân của hắn ta như bị chôn chặt xuống đất. Trong lòng Diễm Liệt không cam tâm, nhưng cũng chỉ có thể dừng lại. Ánh mắt Phượng Vô Trù lúc này như có lửa vậy! Vương thật sự không cần mạng nữa rồi! Dù bây giờ có lập tức trở về2cũng chưa biết có thể điều khí được không, thế mà ngài ấy lại...
Phương Vô Trù nhìn hắn ta, trấn an. Suy nghĩ của Diêm Liệt đương nhiên hắn hiểu. Hắn rất rõ bây giờ bản thân không thể cố gắng chống đỡ nữa mà phải về phủ điều khí ngay. Nhưng đây là lần đầu tiên Lạc Tử Dạ vứt bỏ nghi ngờ, chủ động đề nghị hắn đi theo y, lần đầu tiên y khẩn cầu hắn như vậy, cho dù tên tiểu tử này chỉ vì không muốn để hắn tiếp tục đánh nhau với Doanh Tần nữa! Hắn cũng không muốn cự tuyệt!
Hắn quay đầu, khẽ liếc đôi mắt ma mị nhìn Doanh Tần, trong đó đầy ắp sát8khí và cảnh cáo! Doanh Tần không nhúc nhích, cũng không lên tiếng! Hắn vươn tay lau vết máu bên khóe miệng, gương mặt xinh đẹp, đào hoa càng lộ vẻ phong tình, nhìn lại Phượng Vô Trù. Hắn chấp nhận sử dụng Ngự Long Thương, vì trong khoảnh khắc đó hắn chỉ muốn đánh một trận. Còn Phượng Vô Trù lại chấp nhận chịu sự phản phệ gấp ba của nội lực để bảo vệ ý trung nhân mà không than một tiếng, giờ phút này cũng không hề tỏ ra yếu thế, mà cũng không hề dùng chuyện này để đổi lấy sự cảm động hay đồng tình của Lạc Tử Dạ! Hắn hiểu, dù là tình địch hay đối thủ6thì Phượng Vô Trù đều đáng để kính trọng!
Còn về hành động chạy tới của Lạc Tử Dạ, sau cơn khiếp sợ, khó chịu ngắn ngủi, hắn hiểu được rằng, nàng chạy tới cũng chỉ vì muốn chấm dứt trận chiến giữa hai người họ! Vì vậy, khi nhìn thấy ánh mắt Phượng Vô Trù quét tới, hắn cũng chỉ đáp lại bằng một nụ cười.
Vân Tiêu Náo đứng dưới mái hiên. Mặc dù nàng chỉ có chút công phu mèo cào nhưng sư phụ dạy nàng võ công trước đây đã từng nói, khi hai nội lực giao nhau, người cưỡng chế rút nội lực ra sẽ phải chịu phản phệ gấp đôi. Mà cưỡng chế rút nội lực, rồi lại3phân hóa chúng thì cần có sức mạnh vô cùng lớn, hơn nữa chắc chắn sẽ phải chịu sự phân phệ gấp ba lần.
Trong trận chiến khủng khiếp vừa rồi, Nhiếp chính vương sau khi cưỡng chế hóa giải nội lực mà vẫn như không hề hấn gì ư? Nàng không tin! Cũng vì không tin, nên nàng quyết định tiếp tục quan sát!
Diêm Liệt cũng nhanh chóng nhìn thấy nàng. Nhớ tới trận chiến nội lực mất trí vừa rồi giữa chủ tử nhà mình và Doanh Tần, hắn bỗng thấy nhức đầu! Chẳng phải cô nàng này cũng thích Thái tử, cũng có thể xem là tình địch của hai người kia ư? Hắn liếc Vân Tiêu Náo một cái đẩy5cảnh cáo, ý bảo nàng mau biển nhanh đi...
Nhưng mà hắn vừa nhìn sang, Vân Tiếu Náo cũng ngẩng đầu lè lưỡi với hắn, nhổ một bãi nước bọt. Trong lòng Diêm Liệt hơi run rẩy. Lạc Tử Dạ nói xong, chờ một lúc vẫn không thấy Phượng Vô Trù trả lời. Có lẽ vì quá mệt nên không định để ý tới nàng chăng. Thế là nàng định rời khỏi ngực hắn, định đi một mình! Thế nhưng hắn ôm chặt lấy nàng không buông. Cánh tay rắn chắc cổ ôm chặt, khiến nàng giãy không ra! Giọng nói của hắn trầm thấp ma mị, truyền xuống từ trên đỉnh đầu nàng, giọng điệu vẫn khiến người ta cảm thấy áp lực, hỏi nàng: “Đi đâu?”
Tác giả :
Quân Tử Giang Sơn