Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
Chương 75: Muốn đi ngoài thì nhanh lên – Ban hôn
Một lúc lâu sau, chờ tiếng sấm tan đi, sắc mặt trắng bệch của Tô Cẩm Bình mới dịu đi một chút, vòng tay ôm thắt lưng hắn cũng buông lỏng hơn.
“Nàng sợ sét à?” Một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại đầy ngạc nhiên phát ra từ miệng hắn, thật ra, con gái sợ sấm sét cũng là bình thường, nhưng hắn lại cảm thấy, với tính cách của nàng, thì lẽ ra không sợ gì hết mới đúng.
Khụ, nếu nói sợ có mất mặt quá không? Tô Cẩm Bình ngẩng đầu nhìn gương mặt tuyệt mỹ của hắn, do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng thành thật khẽ gật đầu: “Ừm! May mà hôm nay tới đây!” Ở hiện đại, mỗi khi tới ngày giông tố, nàng đều kéo Yêu Vật ngủ cùng, nếu hôm nay không tới đây, một mình nàng ngủ trên giường chắc chắn sẽ sợ chết khiếp, lại phải trải qua thử thách đứng giữa lằn ranh của sự sống và cái chết thêm một lần nữa!
Có điều, nói xong câu này, nàng lại thấy không ổn lắm, dù thế nào nàng cũng là con gái, nói cứ như mình vô cùng cao hứng nhảy lên giường người ta vậy, lại còn may mà đã tới nữa chứ! Đúng là…
Nghe nàng nói vậy, hắn không nói gì cả, chỉ siết chặt nàng vào lòng. Lẳng lặng truyền hơi ấm cho nàng, luồng nhiệt nóng bỏng vây lấy nàng, hòa tan cảm giác xấu hổ trong lòng Tô Cẩm Bình.
Tiếng nước tí tách truyền tới từ cửa sổ, giọt mưa nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, giống như một khúc nhạc êm ái lay động lòng người, làm nhạc đệm cho hai người đang kề sát bên nhau ở trong căn phòng nhỏ kia. Sau đó, mưa càng lúc càng to, không biết là vì lạnh, hay vì sợ, hai người lại càng xích lại gần nhau hơn. Thời khắc này, trọng lượng của người đàn ông này trong lòng Tô Cẩm Bình dường như cũng nặng hơn một chút. Đôi môi đỏ mọng cong lên, hắn không chỉ là người duy nhất khiến nàng cảm thấy đau lòng, cũng là người duy nhất khiến nàng cảm thấy an toàn, dù thái độ của hắn dành cho nàng luôn lãnh đạm như vậy, nhưng nàng lại có thể cảm nhận được sự quan tâm ẩn giấu trong vẻ lãnh đạm đó.
Nàng chui vào ngực hắn cọ cọ, động tác nhẹ nhàng như chú mèo con, khiến hắn hít sâu một hơi lạnh. Cô nhóc này, hình như quên mất hắn là một người đàn ông bình thường rồi thì phải, ôm ngọc mềm thơm ngát trong lòng, mà nàng còn dám lộn xộn! Hắn cố gắng chặn luồng nhiệt ở bụng dưới đang bùng phát, nhẹ nhàng cắn môi, không để nàng phát hiện, khuôn mặt bạch ngọc đỏ như sắp tiết ra máu, đôi mắt xám bạc thoáng hiện vẻ rối rắm, hắn không ngờ chính mình cũng có lúc khó kiềm chế thế này, đúng là… bị quỷ ám mà! Cũng đúng lúc này, giọng nói của nàng vang lên từ ngực hắn: “Này, hình như, ta hơi thích huynh rồi!”
Câu nói này, như sấm sét, lại như tiếng trời cao, nhẹ nhàng bay vào tai hắn. Nàng thích hắn sao? Cảm giác mừng như điên tràn ngập khắp cơ thể hắn, muốn nói gì đó, nhưng lời nói tới miệng lại không thể phát ra thành lời, chỉ cảm thấy trong lòng hơi hoảng hốt, trái tim ở ngực trái như muốn phá lồng ngực mà ra! Nhưng đột nhiên, lòng hắn bỗng bình tĩnh lại, người trong lòng nàng, không phải là Yêu Vật sao?
Hắn không nói gì khiến nàng nhất thời thấy xấu hổ: “Khụ khụ, huynh cũng không cần phải nghĩ ngợi nhiều, ta chỉ nói là hình như thôi mà!” Nói xong, nàng chỉ muốn tát cho mình hai tát, tuy rằng, với tính cách của nàng, nếu thích ai nhất định sẽ thổ lộ, nhưng hiện giờ chính nàng cũng chưa muốn làm rõ xem có phải mình thích hắn hay không, còn thổ lộ cái lông gì chứ! Đặc biệt là với một đối tượng không hiểu gì về tình cảm mây gió này, hắn vĩnh viễn cũng không thể đáp lại nàng một câu - thật ra, ta đã yêu nàng từ lâu!
Phì! Phì! Nàng đang nghĩ cái quái gì thế, chưa gì đã nằm mơ rồi à!!!
“Ừ.” Đôi môi mỏng của hắn cong lên, dù là “hình như” thì cũng như nói với hắn rằng, nàng ở lại bên hắn, không phải chỉ vì muốn chịu trách nhiệm cho “sự kiện” ngày đó, mà còn một phần nguyên nhân khác là vì nàng cũng có chút tình cảm với mình.
“Ngủ thôi!” Tô Cẩm Bình ngáp một cái, nhắm nghiền mắt. Hắn nói hắn không ngủ được nên mới kéo nàng tới ngủ cùng, nhưng nàng lại phát hiện, hình như hai người ngủ cùng nhau, nàng mới là người ngủ rất ngon giấc ấy, ít nhất cũng không có ác mộng quấy nhiễu.
Đêm nay, Tô Cẩm Bình ngủ rất ngoan, nhưng vì bên ngoài thỉnh thoảng lại có tiếng sấm rền, khiến nàng hơi sợ hãi, cho nên không lăn lộn như hôm trước, chỉ rúc thẳng vào lòng hắn mà cọ, ôm chặt đến không thể gỡ ra nổi, dần dần qua hết một đêm. Còn người kia, khuôn mặt lãnh đạm như phủ băng, sắc mặt không đổi, nhưng cứ mỗi lúc nàng cử động một chút, đôi lông mày đẹp sẽ hơi nhíu lại như đang cố kìm nén điều gì…
…
“Vương gia, đến giờ Dật Vương điện hạ vẫn còn quỳ trước cửa Ngự thư phòng. Hoàng thượng đứng từ rất xa nhìn lại, cuối cùng thì hình như rất giận dữ mà bỏ đi mất!” Một ám vệ quỳ gối trước mặt Hoàng Phủ Dạ, bẩm báo.
Hắn đưa tay lên day mi tâm, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa, mưa đã lâu lắm rồi, nếu là mưa mùa hè còn đỡ, giờ lại là cuối mùa thu, dù thân người có làm bằng sắt cũng không thể chịu nổi! Tên nhóc này, trước giờ sao hắn không phát hiện ra nó lại quật cường như vậy chứ? Dung nhan yêu nghiệt thoáng xuất hiện vẻ u buồn, một lúc lâu sau, hắn đứng dậy đi ra cửa.
“Vương gia, ngài đi đâu vậy?” Ám vệ đứng trong phòng hỏi.
“Hoàng cung!” Hai chữ còn vương lại, bóng người áo đỏ đã đội mưa đạp bước đi xa.
Quản gia ở cửa vội vàng nói: “Vương gia, ngài cầm ô che đã!” Nói xong, mấy hạ nhân đều chạy tới.
Đâu ngờ, người kia còn không quay đầu lại, nhanh chóng lao về phía Hoàng cung. Vừa đến cửa cung, hắn đã gặp ngay Hoàng Phủ Vũ và Hoàng Phủ Thương Địch cũng đang ướt nhếch nhác đi tới, có lẽ đều đến vì Hoàng Phủ Dật. Họ khẽ gật đầu với nhau, rồi vào cung…
“Tam Hoàng đệ, đệ nên quay về biên cương sớm chút thì hơn!” Hoàng Phủ Dạ lên tiếng nhắc nhở, Tam Hoàng đệ cưới Công chúa Bắc Minh, nhưng Quân Lâm Uyên làm Hoàng đế Bắc Minh, tới đây lâu như vậy mà cũng chưa từng hỏi đến muội muội của mình! Lần trước, trong yến tiệc trung thu, hắn ta không thấy vợ chồng hai người tham gia, nhưng cũng không hề hỏi lấy một lời, có thể thấy, cái gọi là hòa thân đó cũng chẳng có ý nghĩa gì nhiều với Bắc Minh, có cũng được, không có cũng chẳng sao. Như vậy, Vũ cũng không cần phải vì nàng là Công chúa nước khác mà phải ở lại bầu bạn thêm một thời gian, chậm trễ thời gian quay về biên cương nữa.
“Ông đây đã muốn về lâu rồi! Nếu không phải vì huynh chạy trốn, thì đệ phải gánh cái vạ này hay sao? Nhìn dáng vẻ ngang ngược của mụ ta là ông đã thấy chán lắm rồi! Thật không hiểu vì sao Đại Hoàng huynh lại đẩy một cô ả như vậy cho ông nữa!” Hoàng Phủ Vũ là người rất nóng tính, không thèm để ý tới thân phận của mình, mở miệng ra là “ông đây”.
“Được rồi, Tam Hoàng huynh, dù sao cũng cưới nàng về rồi, nên sống tốt với nàng một chút. Cũng chỉ là làm trò cho Bắc Minh xem thôi mà, ai bắt huynh phải đối xử tốt với nàng ta thật đâu! Giải quyết chuyện Tiểu Cửu trước đã, tên nhóc thối đó bình thường phóng khoáng tiêu dao như vậy, không ngờ lại bướng bỉnh đến mức này!” Nếu không phải vì hắn, thì bọn họ cũng sẽ không vội vàng đến mức không kịp buộc tóc đã chạy vào cung giữa đêm hôm thế này.
“Các đệ đi xem Tiểu Cửu thế nào, ta đi xin Hoàng huynh!” Hoàng Phủ Dạ nhanh chóng phân công nhiệm vụ, rồi đi thẳng đến điện Dưỡng Tâm. Dọc đường đi, hắn lại nghĩ rằng, nếu để Tiểu Cẩm Cẩm cưới Tiểu Cửu, có lẽ cũng là cách tốt nhất. Tiểu Cửu có thể đưa nàng đi ngao du giang hồ, du ngoạn khắp thiên hạ, điểm này thì dù là mình hay là Bách Lý Kinh Hồng đều không thể cho nàng được! Tiểu Cửu có thể mạo hiểm quỳ trong mưa cầu xin Hoàng huynh, nhưng nếu là mình, thì chẳng thể làm được gì hết, cũng chẳng dám hứa hẹn gì, ngay cả đặt nàng ở vị trí quan trọng nhất trong lòng mình cũng không được. Nếu đã thế, chi bằng khuyên Hoàng huynh tác thành cho họ còn hơn!
“Vâng!” Hai người đáp rồi đi về phía cửa Ngự thư phòng, trong lòng thầm nghĩ, dù thế nào cũng phải kéo tên nhóc thối kia về, nếu không, trời mưa tầm tã thế này, để nhiễm phong hàn sẽ vô cùng nguy hiểm!
Lúc này, Hoàng Phủ Hoài Hàn đang nằm nghiêng trên ghế dài, tay cầm một quyển sách, mà mãi không thấy lật sang trang khác. Bàn tay to lớn mạnh mẽ thỉnh thoảng day mi tâm, càng nghĩ càng đau đầu vì chuyện của Hoàng Phủ Dật.
“Hoàng thượng, Dạ Vương điện hạ cầu kiến ạ!” Tiểu Lâm tử bước tới bẩm báo.
Hắn ném sách sang bên cạnh, biết rõ ý đồ Dạ tới đây, liền chậm rãi ngồi dậy, nói: “Để nó vào đi!”
Chỉ giây lát sau, bóng người mặc xiêm y đỏ rực xuất hiện trong phòng, tóc vẫn còn nhỏ nước, vẻ nhếch nhác không thể giấu được phong thái hào hoa tuyệt thế vô song: “Hoàng huynh, chuyện Tiểu Cửu…”
“Đều tới cả à?” Hắn liếc nhìn hắn ta, thong thả bước tới bên cửa sổ.
“Vâng ạ! Tam Hoàng đệ, Tứ Hoàng đệ đều tới, huynh cũng biết tính Tiểu Cửu rồi, thần đệ…” Hoàng Phủ Dạ chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình.
Nhưng chỉ mới nói được một nửa đã bị hắn ngắt lời: “Đệ nghĩ trẫm nên đồng ý nó sao?” Giọng nói lạnh lẽo mang theo hơi lạnh đến tột cùng.
Hoàng Phủ Dạ nhận ra vẻ không vui trong giọng điệu của hắn, vội vàng quỳ một gối xuống đất, nụ cười lẳng lơ thường ngày cũng biến mất, dung nhan tươi đẹp đầy vẻ nghiêm túc: “Hoàng huynh, thần đệ cầu xin ngài tác thành cho Tiểu Cửu!”
“Là tác thành cho Tiểu Cửu, hay là tác thành cho chính đệ?” Hắn quay đầu nhìn hắn ta, trong đôi mắt màu tím đậm ngoài sự tức giận còn mang chút thất vọng.
Ánh mắt này, khiến Hoàng Phủ Dạ ngẩn người, cúi đầu không thể nói gì để phản bác! Thật ra, hắn muốn Tiểu Cẩm Cẩm tránh được màn phân tranh này, lại vừa hay có Tiểu Cửu thích nàng. Giữa Hoàng huynh và Bách Lý Kinh Hồng, nàng càng lún sâu vào thì càng nguy hiểm. Nếu nàng rời khỏi Hoàng cung theo Dật, cũng vẫn coi như là một sự lựa chọn tốt, ít nhất Dật cũng sẽ đối xử tốt với nàng: “Hoàng huynh, Tiểu Cửu rất nghiêm túc!”
“Trẫm cũng rất nghiêm túc!” Một giọng nói đầy tức giận vang lên: “Hoàng Phủ Dạ, Hoàng Phủ Dật quên đi trách nhiệm của Hoàng thất, chẳng lẽ đệ cũng quên sao? Hoàng thất đã bao giờ có hôn nhân đơn thuần? Các đệ đều chỉ nghĩ tới bản thân mình, có bao giờ các đệ nghĩ tới trẫm chưa?”
Những lời này khiến Hoàng Phủ Dạ trầm mặc hẳn. Quả thật, năm đó vì phụ hoàng quá tin tưởng đám người Tô Niệm Hoa, đánh mất một phần Hoàng quyền, Đại Hoàng huynh vì muốn lấy lại những thứ thuộc về Hoàng Phủ gia, mà hy sinh không biết bao nhiêu điều. Hôn nhân, chỉ là một trong những điều đó thôi! Bọn họ là Thân vương của Hoàng thất Đông Lăng, được hưởng sự đãi ngộ cao nhất, đã không cống hiến chút nào, ngược lại còn gây khó xử cho Hoàng huynh… Nghĩ tới đây, hắn đứng dậy, mặt áy náy nói: “Đại Hoàng huynh, là thần đệ quá đáng rồi!”
“Chỉ là một người con gái, nếu không phải trẫm muốn bắt nàng để đối phó với Bách Lý Kinh Hồng, thì chỉ với thái độ này của các đệ, cũng không đáng để trẫm giữ nàng ở lại trên cõi đời này nữa rồi!” Trong Hoàng thất, cưới hỏi là công cụ để củng cố vương quyền, đường đường là một Thân vương, lại muốn hạ mình cưới con gái một thị thiếp làm phi, đúng là chuyện cười trong thiên hạ!
“Vậy Tiểu Cửu…” Chuyện đã tới nước này, hắn cũng không tranh cãi thêm. Hoàng huynh đứng ở vị trí cao nhất, cũng phải trả giá nhiều nhất, hắn có tư cách gì mà yêu cầu Hoàng huynh chứ?
“Muốn quỳ thì cứ để nó quỳ! Nếu nó vẫn không nghĩ thông suốt, thì quỳ đến khi nào nghĩ ra mới thôi! Sinh ra trong Hoàng thất, bản thân nó cũng phải gánh trách nhiệm của mình! Tô Cẩm Bình vẫn còn có tác dụng, trẫm không thể thả nàng xuất cung được! Còn nó, thân là Dật Vương điện hạ cao quý, hôn nhân của nó cũng không phải do nó quyết định!” Hắn lạnh lùng nói xong rồi quay người đưa lưng về phía hắn ta, bức tranh giang sơn gấm vóc đập ngay vào mắt. Nhìn bức tranh đó, đôi mắt tím đậm của hắn không hề có chút tình cảm hỗn loạn nào. Vì sự phồn hoa, thịnh vượng này, thân là người của Hoàng thất, dù có phải hy sinh nhiều hơn nữa cũng là đáng giá!
Hoàng Phủ Dạ khẽ nhếch đôi môi mỏng màu anh đào của mình lên, gật đầu rồi lui ra ngoài: “Hoàng huynh, thần đệ cáo lui!” Thật ra, hắn cũng biết trước, hôn sự của mình, mình cũng không thể quyết định được, chỉ là, có thể tránh được lúc nào hay lúc đó thôi. Hôm nay, Hoàng huynh lại nhắc nhở hắn, đây là nỗi đau thương của Hoàng thất, cũng là cái giá lớn nhất phải trả khi họ được nhận tất cả sự tôn vinh cao quý nhất thiên hạ!
“Lui đi!” Hoàng Phủ Hoài Hàn đáp, cũng không quay đầu lại. Chờ Hoàng Phủ Dạ lui ra ngoài, hắn mới thầm thở phào một hơi.
Tiểu Lâm Tử lo lắng bước tới: “Hoàng thượng, ngài cần gì phải nói với Dạ Vương điện hạ những lời đó ạ?” Không nói thì ngài ấy cũng hiểu mà?
“Vì trẫm không muốn để nó ôm hy vọng hão huyền, nên nhìn nhận rõ thực tế thì tốt hơn! Trẫm làm thế này, cũng vì muốn giúp chúng nó trưởng thành thôi!” Sự thật này, hắn đã nhận thức rõ từ mười năm trước! Con ngươi màu tím đậm đảo tới bản đồ đặt trên bàn, bàn tay chụp mạnh xuống! Vì ngôi vị Hoàng đế, vì Hoàng thất, người của Hoàng Phủ gia như hắn và bọn họ, đã phải hi sinh nhiều như vậy, cho nên, thứ mà Hoàng Phủ Hoài Hàn muốn, tuyệt đối không chỉ là một Đông Lăng nhỏ bé này!
Hoàng Phủ Dạ đội mưa đi thẳng tới cửa Ngự thư phòng, nhìn thấy Hoàng Phủ Vũ và Hoàng Phủ Thương Địch đang ra sức kéo Hoàng Phủ Dật, nhưng hắn ta lại kiên quyết quỳ dưới đất không nhúc nhích.
Hắn bước nhanh vài bước tới, giọng nói phong lưu thường ngày đã không còn chút ý cười nào: “Tiểu Cửu, đệ nhất quyết ép Đại Hoàng huynh phải đồng ý sao?”
Hoàng Phủ Dật ngẩn người, khuôn mặt tuấn tú thoáng xuất hiện nụ cười khổ, vì dầm mưa cả đêm, giọng nói cũng hơi khàn khàn: “Chỉ e là đệ không chết thì Hoàng huynh cũng tuyệt đối không đồng ý thôi.” Hắn hiểu rõ Đại Hoàng huynh, một khi Hoàng huynh đã quyết, thì dù mình có quỳ bao lâu cũng chỉ khiến huynh ấy càng giận dữ hơn mà thôi.
Hiểu, nó hiểu rõ Hoàng huynh sẽ không đồng ý, nhưng vẫn vì yêu mà quỳ ở đây, nó có thể làm được, còn Hoàng Phủ Dạ hắn thì sao? Hắn không làm được gì hết… Hoàng Phủ Dạ cười khổ, mưa rơi xuống khiến hắn tỉnh táo hơn, Tiểu Cẩm Cẩm à, trên thế gian này, người không có tư cách ở bên nàng nhất, e rằng chính là ta đây!!!
“Nhị Hoàng huynh!” Hoàng Phủ Vũ nhìn hắn không biết làm sao, thầm hỏi ý kiến hắn.
Hoàng Phủ Dạ cố nén tâm trạng của mình xuống, day day mi tâm, sau đó khẽ gật đầu với họ: “Các đệ cứ về đi, để bản vương giải quyết.”
Hai người liếc nhau một cái, rồi gật đầu, mặt đầy vẻ lo lắng, quay lưng rời đi. Còn Hoàng Phủ Dạ, sau khi nhìn Hoàng Phủ Dật, hắn lại đội mưa đi về phía cung Cảnh Nhân, vừa tới cửa cung, hắn đã cảm thấy một luồng sát khí ập thẳng về phía mình, mặt hắn vô cùng căng thẳng, thân hình màu đỏ lóe lên một cách quỷ dị, nhanh chóng lẻn vào trong.
Động tĩnh này khiến hai mươi mấy hắc y nhân nhanh chóng xoay người, nhìn thấy ngay người vừa tới. Xiêm y đỏ rực, một lọn tóc dính vào mặt, dưới cơn mưa như trút nước, nhìn hắn như ác quỷ khiến người ta kinh sợ. Đám hắc y nhân liếc nhìn nhau, đây là Dạ Vương của Đông Lăng, nhưng Hoàng thượng đã hạ lệnh, nếu đêm nay không lấy được mạng của Tô Cẩm Bình, thì bọn họ cũng không cần quay về nữa! Phải làm sao bây giờ?
Sau một giây suy nghĩ ngắn ngủi, hắc y nhân cầm đầu kín đáo ra hiệu bằng mắt, ý là một nửa bao vây Hoàng Phủ Dạ, một nửa xông vào giết Tô Cẩm Bình. Cấp dưới lĩnh mệnh, hơn mười người lao vào tấn công Hoàng Phủ Dạ, chiêu thức nào cũng sắc bén, hạ thủ vô cùng tàn nhẫn, nhưng rõ ràng không hề định lấy mạng hắn. Hoàng Phủ Dạ vươn tay ra, một chiếc quạt vàng rơi từ trong tay áo bào đỏ như lửa, nhanh chóng bay ra, giống như một lưỡi đao tử vong, nhẹ nhàng cắt cổ một hắc y nhân!
Cây quạt bay một vòng, quay về tay hắn, ngay lập tức, tiếng chém giết vang lên, thị vệ ở xung quanh đã bị đám người kia xử lý sạch sẽ, vì thế, Hoàng Phủ Dạ đành phải chiến đấu một mình. Hắn phi thân tới cửa, muốn ngăn lại đám hắc y nhân kia, nhưng lại nhanh chóng bị vây lại, giao đấu quyết liệt, ánh đao kiếm lóe sáng, xiêm y đỏ tung bay, trên dung nhan xinh đẹp hiện rõ sát khí, cây quạt kia như món thần binh sắc bén, từng đao hạ xuống lấy đi một mạng người!
Nhưng mà, khả năng của một người dù sao cũng có hạn, vẫn có bảy hắc y nhân rời khỏi vòng chiến đấu, chạy về phía phòng trong. Cũng đồng thời lúc đó, một trận gió mạnh ập tới, một người đàn ông mặc xiêm y đen tuyền bước tới trong bóng đêm, gương mặt tà mị tuấn mỹ nở nụ cười khiến người ta sợ mất mật. Cơn gió này khiến đám hắc y nhân ở cửa phòng cũng hơi bối rối, tạm thời bỏ ý định muốn tiến vào phòng Tô Cẩm Bình. Bảy người liếc nhau, rồi lao về phía Lãnh Tử Hàn.
Trên tay người kia không có vũ khí gì, chỉ kéo hồ lô rượu ở bên hông xuống, cười tà nói: “Đi thôi!” Hắn nhẹ nhàng ném ra, nhưng hồ lô kia lại như mũi tên xuyên phá bầu trời đêm, bay về phía bảy người kia, xuyên thủng qua người một hắc y nhân, rồi tiếp tục lao như không có thứ gì cản trở, xuyên qua ba người nữa. Những tiếng “soạt soạt soạt” vang lên, ba hắc y nhân vẫn còn đang giơ kiếm đứng đó, nhưng ngực lại xuất hiện một lỗ thủng lớn, chưa kịp nói gì đã ngừng thở!
Chiếc hồ lô kia, dạo một vòng trong không trung lại quay về tay hắn, bên trên còn không dính chút máu nào! Lực sát thương mạnh mẽ như thế khiến bản thân Hoàng Phủ Dạ cũng phải kinh hãi, nội lực có thể mạnh đến mức này, hơn nữa, luống khí cuồng ngạo, tà đạo đó, trừ Tà công tử Lãnh Tử Hàn ra, tuyệt đối không thể có người thứ hai!
Nhưng Hoàng Phủ Dạ hắn cũng không phải kẻ vô dụng! Đôi môi anh đào cong lên cười, một vài con rắn bạc phóng ra từ tay áo hắn, cắm chính xác vào cổ bốn hắc y nhân kia, cắn một cái, máu đen văng khắp nơi, bốn hắc y nhân kia từ từ ngã xuống!
Mười mấy người còn lại đã biết hôm nay mình gặp phải đối thủ thế nào! Hắc y nhân cầm đầu nói: “Lui!” sau đó thi triển khinh công bay đi trước, nhưng vừa bay lên, người y đã khựng lại, trên tay vẫn còn cầm trường kiếm, nhưng người lại rơi thẳng xuống. Đến khi chạm xuống đất, y đã biến thành thi thể!
Rơi xuống cùng với y còn có một nút đậy hồ lô rượu, cổ y xuất hiện một lỗ thủng nho nhỏ tròn tròn, máu chảy xối xả từ lỗ đó ra, chết vô cùng đáng sợ, mà đầu sỏ gây nên chuyện cực kỳ đáng sợ này, lại đang dựa vào lan can, ngửa đầu thản nhiên uống rượu. Chất lỏng trong suốt chảy xuống theo đường cong của cằm hắn, không thể phân định rõ là nước mưa hay là rượu. Giọng nói tà mị cất lên trong đêm tối, nghe còn đáng sợ hơn cả Ma vương: “Muốn chạy à? Đã hỏi ý bản tôn chưa?”
Những người còn lại liếc nhìn nhau, bàn tay cầm đao run rẩy không kiềm chế được, người toát mồ hôi lạnh, bọn y tới để giết Tô Cẩm Bình, sao lại gặp hung thần này chứ?! Nhưng còn chưa nghĩ xong xem nên xuất chiêu hay không, thì mấy con rắn nhỏ đã lẳng lẽ bò lên cổ bọn y, Hoàng Phủ Dạ cũng chậm rãi bước đến bên cửa, nhàn nhã dựa vào lan can. Hắn vốn có thể tung rắn ra sớm, nhưng cảm nhận được luồng khí của một cao thủ khác, nên mới cố tình tỏ ra yếu thế, để dụ hắn ta ra, không ngờ lại là Lãnh Tử Hàn!
Lúc này chỉ còn lại hai hắc y nhân, một người nhìn họ, định cắn lưỡi tự vẫn, bị Lãnh Tử Hàn ném hồ lô trống rỗng qua, đập thẳng vào mặt, khuôn mặt dưới khăn che đã bầm tím, răng cũng rụng mất vài cái, thuốc độc giấu trong răng nanh cũng rơi ra. Chiếc hồ lô kia đập y xong, lại bắn ngược sang người người khác, xuyên thủng qua người y, một chiêu mất mạng!
Sự sợ hãi trong mắt ám vệ kia đã không còn có thể diễn tả bằng lời được nữa. Y trợn trừng mắt nhìn hai người họ, ám vệ của Hoàng thất Bắc Minh đều được tuyển chọn từ ngàn vạn người, dù là tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ cũng không dễ dàng đánh bại họ, vậy mà hai mươi bảy người hôm nay lại dễ dàng bị họ sát hại như vậy!
Lãnh Tử Hàn cười tà, thản nhiên nói: “Bản tôn còn chưa đồng ý, mà ngươi dám tự sát à?”
Nghe hắn ta nói vậy, người kia lùi lại vài bước, ánh mắt nhìn hắn ta vô cùng kinh sợ, như đang nhìn thấy một tên ác quỷ vậy! Nếu hắn ta không cho phép, thì chết cũng không được, đúng là một kẻ cuồng ngạo, độc đoán, chẳng lẽ đây chính là giáo chủ ma giáo, kẻ làm giang hồ phải khiếp sợ, Tà công tử Lãnh Tử Hàn?
Hắn chậm rãi đứng thẳng người dậy, giọng nói tà ác lại vang lên: “Quay về nói cho chủ nhân ngươi biết, sau này đừng dùng lại chiêu này nữa, có bản tôn ở đây, nếu hắn không tự đến, thì không ai có thể gây tổn thương cho Tô Cẩm Bình được!” Rõ ràng hắn đã biết bọn y là người của ai.
Hắc y nhân kia sợ hãi nhìn hắn một lúc rồi nhanh chóng rút lui…
“Không hổ là cao thủ đệ nhất thiên hạ, Tà công tử thật bản lĩnh!” Giọng nói tao nhã, phong lưu mang theo ý cười của Hoàng Phủ Dạ vang lên.
“Dạ Vương điện hạ quá khiêm nhường rồi!” Hắn không ngờ Hoàng Phủ Dạ còn có chiêu đó, nội lực không bằng hắn, nhưng nếu thật sự so tài, thì chưa chắc hắn đã chiếm được ưu thế. Hắn ta có thể khống chế rắn, không hổ là Hoàng huynh của Dật!
Hoàng Phủ Dạ hít sâu một hơi hỏi: “Tìm nàng sao?” Khi phát hiện tính cách Tiểu Cẩm Cẩm có gì đó khác lạ, chính hắn đã cho người đi điều tra, cũng phát hiện, trước khi vào cung, hình như nàng có qua lại với Lãnh Tử Hàn. Khi đó, nghe hạ nhân báo, hắn còn không dám tin, nhưng bây giờ thì không tin cũng phải tin!
“Tiếc là nàng không ở đây.” Chuyện lần trước là do hắn ta quá kích động, nhưng lần này hắn ta đến, cũng không phải cố ý đến để xin lỗi. Hắn ta có tra xét một chút chuyện trong cung, biết tình cảnh của nàng, cũng đã đoán trước, sớm muộn gì Quân Lâm Uyên cũng không chịu nổi mà động thủ, nên mới quyết định canh gác đêm ở đây, không ngờ vừa vặn gặp chuyện này. Có điều, hôm nay vừa tới đã không cảm nhận được khí tức của nàng ở trong phòng.
Hoàng Phủ Dạ nghịch lọn tóc trước ngực, nhàn nhã dựa vào lan can, gương mặt còn đẹp hơn phụ nữ vài phần lộ ra nụ cười kiều diễm, đúng thế, nếu nàng ở đây, động tĩnh lớn thế này thì nàng đã đi ra lâu rồi, sao còn ngủ trong phòng được. Số nàng cũng rất may mắn, có người đến ám sát lại đúng lúc nàng ra ngoài!
“Huynh nghĩ nàng đi đâu?” Giọng nói phong lưu ướt át mang theo ý cười vang lên hỏi.
Hắn nhướng đôi mày kiếm, giọng nói tà mị đáp lại: “Huynh mà không biết sao?”
Hắn nói vậy có ý gì? Động tác của Hoàng Phủ Dạ hơi khựng lại, đôi mắt màu tím nhạt đảo về phía Lê viên: “Ý huynh là…?”
“Huynh yêu nàng, nàng yêu hắn!” Lãnh Tử Hàn chậm rãi nói, nói ra nhìn nhận của bản thân, trong mắt đầy vẻ hài hước, nhưng ẩn dưới sự hài hước, lại là tự giễu cợt mình.
Hoàng Phủ Dạ cười khổ: “Chẳng lẽ huynh thì không sao? Buồn cười là đến bây giờ Dật vẫn còn quỳ gối trước cửa Ngự thư phòng!” Tiểu Cẩm Cẩm à, rốt cuộc nàng là người thế nào mà có thể khiến cho nhiều người động tâm vì nàng như thế? Thơ từ ca phú, không gì không biết, phương diện nhạc lý cũng ưu việt hơn người, thân thủ tốt như vậy, tính nết như thế, lại có khả năng bao biện khiến Đại Hoàng huynh cũng không phải là đối thủ. Có đôi lúc, hắn thật sự nghĩ rằng nàng là từ trời xanh phái đến, làm rối loạn cả hồ nước xuân!
Hai người đàn ông chưa từng gặp mặt, nhưng thời khắc này lại đột nhiên có cảm giác gặp người cùng cảnh ngộ: “Đi uống rượu không?” Lãnh Tử Hàn cất lời đề nghị.
“Được!” Hắn cũng đồng ý.
…
“Hoàng thượng, thuộc hạ vô dụng, ám sát thất bại!” Ám vệ kéo lê thân hình đầy máu, xuất hiện trước mặt qlu.
Đôi mắt hẹp dài đảo về phía y: “Thất bại à?” Giọng nói rất ôn hòa, nhưng cũng chính sự ôn hòa này khiến cơ thể ám vệ kia run lên!
“Là do Lãnh Tử Hàn và Dạ Vương của Đông Lăng. Nội lực của Lãnh Tử Hàn rất thâm hậu, chúng thuộc hạ không phải là đối thủ của hắn, mà Dạ Vương Đông Lăng không chỉ có võ công cao cường, còn có thể khống chế rắn, chỉ có mấy con rắn bạc nhỏ cũng đã giết chết mấy người của chúng ta rồi! Lãnh Tử Hàn còn nói thuộc hạ truyền lời cho ngài, rằng chỉ cần có hắn ở đó, nếu ngài không tự đến, thì không thể động tới Tô Cẩm Bình!” Lãnh Tử Hàn là ai, là “Tà công tử”, là ông vua không ngai! Hắn không có quốc gia, không có thuộc địa, nhưng dùng khả năng của một mình hắn mà khiến giang hồ phải kinh sợ, bọn họ sao có thể là đối thủ chứ!
“À?” Hắn nheo đôi mắt xếch lại, nốt ruồi son càng tươi đẹp hơn, Lãnh Tử Hàn cũng nhúng tay vào sao? Hắn nhẹ giọng nói: “Lui xuống đi.” Nếu Lãnh Tử Hàn đã nhúng tay vào, có lẽ mình nên thay đổi kế hoạch một chút!
“Dạ?” Ám vệ kia hơi sững sờ, y không cần phải chết sao?
Một đôi mắt đầy ý cười lập tức quét về phía y khiến y kinh hãi lạnh cả người, vội nói: “Thuộc hạ cáo lui!”
…
Sáng sớm, u ám đã lùi dần, mưa cũng ngừng lại.
Tô Cẩm Bình mơ màng mở hai mắt mờ sương, sau đó vươn tay vặn lưng một cái, tạm thời vẫn còn chưa kịp nhớ ra mình đang ở đâu, nàng vừa động đậy, đương nhiên cũng khiến người bên cạnh tỉnh giấc.
Vặn người xong, ngẩng đầu lại nhìn thấy gương mặt khiến người ta phun máu mũi của người nào đó, nàng vội vàng cúi thấp đầu xuống, nhưng vừa cúi, lại nhìn thấy vạt áo hơi hé mở cùng với làn da màu mật ong của hắn! Tô Cẩm Bình nhanh chóng đưa tay lên ôm mũi, ngẩng đầu định mắng hắn vài câu, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt mơ màng của hắn, nàng lại đành phải nuốt xuống!
Người đàn ông nào đó mở mắt mơ mơ màng màng, rèm mi dài như lông vũ vẫy vẫy trên mặt hắn, giọng nói có vẻ lười biếng vang lên: “Nàng dậy rồi à?” Tuy giọng nói vẫn thản nhiên, nhưng lại mang theo vẻ quyến rũ lạ thường, dường như có thể biến thành một sự hấp dẫn đến chí mạng!
“Dậy… dậy rồi!” Nàng khó khăn nuốt nước miếng, đè nén thú tính trong lòng mình xuống, không ngừng tự nhủ, tuy hắn rất đẹp trai, nhưng mình là một người có phẩm hạnh, tuyệt đối không thể làm những chuyện không bằng cầm thú được. Làm vậy, chính nàng còn thấy khinh bỉ bản thân mình!
“Ta dậy đây!” Tô Cẩm Bình vội tung chăn lên, định ngồi dậy, nhưng tay hắn vẫn đang đặt ở ngang hông nàng, nên khi nàng nhấc người lên, không chỉ không ngồi dậy được, mà cả cơ thể còn bị va mạnh vào lồng ngực của hắn.
Một cánh tay và nửa người bám trên người hắn, Tô Cẩm Bình hơi xấu hổ ngẩng đầu, hắn vội vàng rụt tay đang ôm eo nàng về, khuôn mặt bạch ngọc thoáng ửng hồng, bụng dưới cũng như có đốm lửa nhen nhóm.
“Bách Lý Kinh Hồng, ta nghĩ, sau này chúng ta không thể ngủ cùng nhau được đâu!” Tô Cẩm Bình thật lòng nói.
Nét ửng hồng trên mặt hắn nhanh chóng biến mất, gương mặt vốn hơi lúng túng lại quay trở về vẻ lãnh đạm thường ngày, lạnh lùng nói: “Ừ.” Vẻ xa cách lại phủ lên người hắn, giống như một đứa trẻ đang giận dỗi vì không được ăn kẹo vậy.
Chỉ là, Tô Cẩm Bình cũng đang buồn bực, nên không chú ý được nhiều như thế, lại nói càng chân thành hơn: “Ta nghĩ, nếu sau này chúng ta cứ ngủ cùng nhau nữa, một sáng nào đó, đột nhiên ta không kiềm chế được, sẽ làm chuyện xấu với huynh mất!”
Tâm trạng vốn đang hậm hực của người nào đó bỗng nhảy nhót lên sau khi nghe câu nói này của nàng, cảm nhận được cơ thể mềm mại của nàng đang đặt trên người mình, hô hấp của hắn cũng hơi rối loạn.
Nhưng Tô Cẩm Bình lại hồn nhiên chưa phát hiện ra, đưa tay lên túm tóc mình, buồn bực nói: “Đúng rồi, sao ta lại quên mất nhỉ, huynh đã là người của ta rồi còn gì, ăn thêm một lần nữa thì cũng có sao đâu?” Nói xong, nàng mở to mắt, đôi mắt long lanh như rực sáng nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt.
Hô hấp của hắn như ngừng lại, nàng đang mời gọi hắn sao? Hắn khẽ nhướng đôi mày đẹp, xoay người, áp nàng xuống dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Cẩm Bình hơi đỏ lên, nhưng vừa rồi, rõ ràng chính nàng tự đề nghị trước, bây giờ mà rút lui thì e cũng hơi hèn! Mùi hương tuyết liên bay vào mũi, cực kỳ dễ ngửi, người kia đang ở trên người nàng, ánh mắt xám bạc say lòng người không có tiêu cự, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, như đang lo lắng gì đó, lại như đang cố gắng nhẫn nhịn gì đó.
Nhẫn nhịn à? Tô Cẩm Bình nhìn sắc mặt hắn, liền đưa tay đẩy mạnh hắn ra, mặt đầy vẻ ghét bỏ nói: “Muốn đi ngoài thì mau lên đi! Đừng có dùng cái mặt đó nhìn ta!” Hét lên với hắn xong, nàng lại nghĩ đề nghị của mình hoàn toàn không thể dùng vào thời điểm này được! Đùa cái gì thế, bây giờ nàng là phụ nữ có thai, sao có thể làm chuyện đó được, không tốt cho đứa bé chút nào!
Muốn đi ngoài à? Ba sọc đen to chảy thẳng xuống sau gáy hắn, không khí ấm áp bị phá hỏng hoàn toàn! Nàng nhìn thế nào mà lại nghĩ hắn muốn đi ngoài chứ? Sau khi trầm mặc một lúc lâu, hắn cũng không biết phải nói gì mới ổn, cứ cảm thấy mấy từ “ta không buồn” thực sự rất khó nói, không thể cất lời được!
Hắn ngồi im không nhúc nhích, mái tóc dài đen như mực xõa sau lưng, một vài lọn vẫn vương trước ngực, vạt áo hơi mở ra, làn da màu mật ong lộ rõ, còn có thể thấp thoáng nhìn thấy điểm đỏ đỏ bên trong. Mà người kia dường như không hề biết cảnh xuân của mình bị lộ ra, chỉ ngơ ngác ngồi đó, ánh mắt mơ màng cực kỳ giống một đứa trẻ vừa đánh mất đồ chơi.
Ánh mắt Tô Cẩm Bình như bị thứ gì đó khóa lại, lặng lẽ đảo vào trong vạt áo hắn, lẳng lặng ngắm nhìn, không ngừng nuốt nước miếng, máu mũi đã bắt đầu nhen nhóm rục rịch, cứ như sẽ phun ra ngay tức khắc vậy. Mẹ kiếp, không được không được, cứ tiếp tục thế này thì nàng sẽ biến thành cầm thú mất: “Ta về trước đây. Ta nghĩ rồi, vì sự phát triển của đứa bé, ta nên chịu đựng thì hơn!”
Đứa bé à? Miệng của hắn bất giác co rút lên, bỗng thấy hối hận vì đêm qua không nói rõ chuyện này.
Ngay sau đó, cô nàng nào đó nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, rồi lại dùng tốc độ sét đánh lao ra cửa. Vừa chạy được vài bước, nàng bỗng cảm thấy không ổn, quay đầu nhìn lại, quả nhiên người kia vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên giường, đôi mắt xám bạc như lấp lánh nước, tuy toàn thân vẫn không nhiễm chút bụi trần, dường như cách xa trần thế, nhưng nhìn lại vô cùng đáng thương! Còn đáng thương hơn cả con cún con vừa bị chủ nhân vứt bỏ!
Vì thế, Tô Cẩm Bình xoay người, đi vài bước đến bên giường, không chờ hắn kịp phản ứng liền kéo hắn đến trước mặt mình, ấn mạnh môi mình lên môi hắn, mùi hương tuyết liên nhàn nhạt bay vào mũi, khiến nàng cảm thấy vô cùng thư thái! Hắn vẫn ngồi lặng lẽ, đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt hừng hực khí thế của nàng!
Hôn xong, Tô Cẩm Bình buông hắn ra, nhìn dáng vẻ tội nghiệp của hắn, nàng đưa tay xoa xoa đầu hắn, nói: “Cha đứa nhỏ này, chờ bà đây về nhé. Giờ ta phải đi quét sân đã, còn hai ngày nữa là lĩnh bổng lộc rồi, những mười lăm lượng bạc, bỏ đi thì tiếc lắm! Chờ lĩnh bổng lộc xong, chúng ta sẽ trốn khỏi cung, sau này không bao giờ phải gặp lại cái tên thối nát Hoàng Phủ Hoài Hàn đó nữa!”
Cảm nhận được bàn tay đang đặt trên đầu mình, khóe miệng hắn hơi run lên, nghe thấy câu cha đứa nhỏ, mắt hắn cũng bắt đầu giật giật, nhưng mấy câu cuối cùng lại khiến tâm trạng của hắn vui vẻ hơn hẳn. Hắn rất thích thú khi mỗi khi nàng nhắc đến người đàn ông khác ở trước mặt hắn mà lại dùng giọng điệu khinh bỉ và chán ghét.
Không nghe thấy hắn trả lời, nàng lại hỏi lại: “Huynh có đồng ý không?”
“Được.” Hắn nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, không nhận ra được là tâm trạng gì, nhưng lại mang theo vẻ ngây ngô, ngái ngủ vì vừa ngủ dậy.
Vì thế, Tô Cẩm Bình lại có cảm giác như mình đang dụ dỗ trẻ con vậy! Nghe hắn đồng ý, nàng liền vội vội vàng vàng bước ra ngoài, bước thật nhanh...
Sau khi nàng đi rồi, người kia mới đưa đầu lưỡi ra, khẽ liếm viền môi của mình, viền môi mang theo hương vị của nàng... khóe môi mỏng của hắn hơi cong lên. Hắn đưa tay chỉnh lại vạt áo của mình, che hết cảnh xuân “không cẩn thận bị lộ ra” đi, trong đôi mắt xám bạc thoáng xuất hiện nụ cười giảo hoạt, bây giờ, nếu hắn mọc thêm hai cái tai nữa, thì rõ ràng hắn là một con đại hồ ly nham hiểm, xảo trá!
Vừa quay về cung Cảnh Nhân, Tô Cẩm Bình đã nhìn thấy ngay Hoàng Phủ Dạ ngồi ở cửa, bộ xiêm y đỏ rực vẫn còn chưa khô, tóc trên đầu vẫn còn nhỏ nước. Nàng cong khóe môi đỏ mọng, bước nhanh tới, hỏi: “Hiếm có thật, lão nhân gia ngài làm sao đây? Sao lại nhếch nhác thảm hại thế này? Hôm qua bị chó đuổi à?” Mũi nàng nhạy bén ngửi thấy mùi máu tanh, nhìn xung quanh nhưng cũng không phát hiện dấu vết đánh nhau, ngay cả một vết máu cũng không có, xem ra, có người xử lý giúp mình rồi.
“Tìm nàng có chút việc.” Hắn làm như không nghe thấy câu trêu chọc của nàng, nhẹ nhàng nói. Đêm qua, hắn và Lãnh Tử Hàn ngồi uống chút rượu, cuối cùng, Lãnh Tử Hàn nói Tô Cẩm Bình không muốn gặp lại mình, nên quay về, còn hắn thì có việc tìm Tô Cẩm Bình nên quay lại chờ nàng.
“Chuyện gì?” Hiếm khi thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc như vậy, ngay cả nụ cười xinh đẹp luôn dính trên môi cũng biến mất tăm, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?
“Chuyện của Dật, nó nói với Hoàng huynh là muốn cưới nàng làm phi. Hoàng huynh không đồng ý, nó liền quỳ trước cửa Ngự thư phòng, đã quỳ suốt cả đêm rồi! Chúng ta khuyên nó cũng không nghe, nên muốn nhờ nàng tới khuyên nó giúp!” Đêm qua, hắn chỉ hy vọng Tô Cẩm Bình có thể giúp hắn việc này, nhưng nàng lại không có ở đây. Cũng không biết vì sao, nhưng hắn không muốn tới vườn lê tìm nàng, có lẽ vì sợ phải nhìn thấy hình ảnh mà mình không muốn thấy chăng.
“Cái gì?” Hôm qua, khi nàng gặp Hoàng Phủ Dật cũng thấy trong lòng dâng lên một cảm giác lạ, sau đó nhìn thấy hắn quỳ, nàng cũng chỉ cưỡi ngựa xem hoa, chạy qua hỏi một hai câu, không ngờ hắn lại vì nàng nên mới đối đầu với Hoàng Phủ Hoài Hàn sao?
Không chờ Hoàng Phủ Dạ đáp lời, nàng lao vào phòng, lấy chổi rồi lại chạy ra ngoài. Nhất định là Hoàng Phủ Dật điên rồi, hai người bọn họ căn bản không quen thân gì, gặp mặt cũng mới chỉ gặp một vài lần như vậy, lần trước nghe hắn nói cái gì mà “ta sẽ chứng minh cho nàng thấy”, nàng cũng không cho là thật. Không ngờ hắn lại điên tới mức này!
Nhìn theo bóng nàng, Hoàng Phủ Dạ hít sâu một hơi, định xuất cung, bỗng nghe thấy tiếng nàng truyền tới từ rất xa: “Chuyện đêm qua, cảm ơn huynh!” Nàng nói cảm ơn, đương nhiên là vì chuyện hắn giúp nàng xử lý đám sát thủ kia.
Hoàng Phủ Dạ hơi sững lại, không ngờ nàng lại nhạy bén đến mức thế, khẽ cười: “Không chỉ mình ta giúp nàng, còn có Lãnh Tử Hàn nữa.”
Ba chữ Lãnh Tử Hàn vừa xuất hiện, Tô Cẩm Bình hơi dừng bước, nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng lại tiếp tục bước đi. Lãnh Tử Hàn à? Trước giờ nàng là người ân oán rõ ràng, ân tình này, nàng nhận, nhưng thù hận giữa hai bọn họ, hình như còn nhiều hơn!
Nàng đi thẳng tới cửa Ngự thư phòng, mặt đất sáng bóng, nước mưa đêm qua đều chảy xuống theo độ nghiêng của sân, không tạo thành vũng nước trước cửa Ngự thư phòng. Hoàng Phủ Dật quỳ gối trước cửa, vẫn dựng thẳng lưng, sừng sững như cây tùng cây bách, bị nước mưa xối cả đêm, toàn thân hắn không có chỗ nào không nhếch nhác, thảm hại!
Tô Cẩm Bình bước nhanh vài bước tới, lạnh lùng hỏi: “Huynh điên à?”
Hoàng Phủ Dật ngẩng đầu, sắc mặt đỏ hồng, có vẻ hơi sốt. Hắn nhìn nàng, khẽ cười: “Chẳng qua chỉ là quỳ một đêm thôi mà, không có gì!”
“Đứng lên!” giọng nói kiên quyết không cho phép thỏa hiệp.
Hắn vẫn quỳ không nhúc nhích, giọng khàn khàn vang lên: “Nàng biết à?”
“Đứng lên!” Nàng không trả lời hắn, nhưng sự kiên quyết của nàng lúc này cũng là câu trả lời tốt nhất.
Hoàng Phủ Dật nghe vậy, không đáp lại, vẫn quỳ không nhúc nhích: “Nàng không cần phải xen vào, đây là chuyện của ta!”
“Được!” Tô Cẩm Bình nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng trầm mặc quay người bước lên cầu thang.
Không bao lâu sau, Hoàng Phủ Hoài Hàn và Quân Lâm Uyên cùng đi tới. Sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn có vẻ rất bình thường, không thể nhận ra vẻ không vui vì việc Quân Lâm Uyên phái sát thủ đến Hoàng cung đêm qua, chỉ có điều... hắn thực sự đã đánh giá thấp Quân Lâm Uyên này rồi!
Quân Lâm Uyên vẫn mặc y phục màu ánh trăng như bình thường, nhìn Hoàng Phủ Dật quỳ trước cửa, môi khẽ nhếch lên cười hỏi: “Dật Vương thế này là?” Đêm qua hắn ta đã nghe thấy chuyện Hoàng Phủ Dật quỳ ở đây, vốn ở trong cung cũng không biết được nguyên nhân gì, nhưng cơ sở ngầm mà hắn ta đặt ở phủ Tam Vương gia đã thăm dò được đầu đuôi sự tình từ chỗ Hoàng Phủ Vũ.
Hoàng Phủ Hoài Hàn cảm thấy vô cùng mất mặt, Hoàng Phủ Dật cũng biết chuyện này do mình gây ra, ở thời điểm này thật sự không ổn chút nào, nhưng vẫn không lên tiếng, mặt đầy vẻ kiên định.
“Tên nhóc thối này phạm sai lầm, nên ta dạy dỗ nó một chút thôi! Lâm Uyên huynh, mời!” Hắn hừ lạnh một tiếng, rồi đưa Quân Lâm Uyên đi ngang qua mặt hắn ta, khi đôi mắt tím đậm nhìn thấy mặt hắn ta đỏ ửng lên rất bất thường, trong lòng cũng cảm thấy hơi lo lắng, nhưng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất.
Quân Lâm Uyên khẽ cười không nói gì, đi theo hắn vào Ngự thư phòng.
...
Tô Cẩm Bình và Hạ Đông Mai cầm chổi lên, nhìn mặt Hoàng Phủ Dật càng lúc càng đỏ, thân người cũng lung lay như sắp đổ, cứ cảm thấy hình như hắn sắp không chống chọi nổi nữa, thế mà hắn vẫn cố chịu đựng. Tới giờ ăn trưa, Tô Cẩm Bình nhìn hắn, muốn khuyên vài câu, lại nghĩ mình có nói cũng vô dụng, đành im lặng không nói gì.
Cho đến tận buổi chiều, từng giọt mưa nhỏ lại tí tách rơi xuống, người quỳ gối trước cửa rốt cuộc cũng không gượng nổi nữa, ngã xuống hôn mê.
Những tiếng kêu hoảng hốt vang lên, lập tức có người chạy vào báo với Hoàng Phủ Hoài Hàn, khuôn mặt lạnh lùng của đế vương nghiêm lại, vội vàng đi ra cửa: “Gọi ngự y! Mau lên!” Bàn tay giấu dưới tay áo bào rộng thùng thình siết chặt lại, đầu ngón tay run rẩy thể hiện hết sự lo lắng của hắn.
...
“Hoàng thượng, thần bất lực!” Viện Phán của Thái y viện quỳ gối bẩm báo.
“Vớ vẩn! Chỉ là bị phong hàn thôi, bất lực là sao?” Mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn vô cùng dữ tợn, hắn chỉ muốn dạy dỗ tên nhóc này một chút, nếu thực sự hết thuốc chữa như thái y nói thì...!
“Cách đây không lâu Dật Vương điện hạ bị bệnh nặng, lúc đó không chữa trị tận gốc, hơn nữa, hôm nay ngài ấy bị phong hàn, lại suốt một ngày một đêm không ăn cơm, bệnh cũ chưa qua bệnh mới đã đến, nên mới nghiêm trọng như thế ạ!” Thái y cúi người bẩm báo.
Hoàng Phủ Hoài Hàn túm lão lại, nhìn thẳng vào mặt lão, khuôn mặt lạnh lùng như nổi bão tố: “Ngươi nói cho trẫm nghe, thật sự không có bất cứ cách nào sao?” Vẻ mặt hắn như ác quỷ từ địa ngục tới, thái y tin rằng chỉ cần lão nói “đúng vậy”, thì giây tiếp theo e sẽ phải chết ngay tại chỗ!
Nhưng sự thật lại là như thế! Lão cúi người, kiên định nói: “Đúng vậy! Thần bất lực!”
Quân Lâm Uyên đứng bên cạnh bỗng lên tiếng: “Để trẫm xem thử xem!” Ai cũng biết Quân Lâm Uyên là đệ tử chân truyền của thần ý, ba năm trước thần y đã qua đời, cho nên, hắn cũng trở thành người có y thuật cao nhất thiên hạ!
“Vậy, đa tạ Lâm Uyên huynh!” Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng không từ chối, dù sao, bây giờ chuyện gì cũng không thể quan trọng bằng tính mạng của Dật.
Bắt mạch xong, trong mắt Quân Lâm Uyên thoáng hiện lên tia sáng quỷ dị, nhưng vì Hoàng Phủ Hoài Hàn đang lo lắng cho sự an toàn của Hoàng Phủ Dật nên không để ý, hắn ta cười nói: “Tuy là bị phong hàn lại có bệnh cũ, nhưng cũng không phải hết thuốc chữa. Trẫm kê vài vị thuốc cũng có thể trì hoãn được bệnh tật, nhưng tâm bệnh cần phải có tâm dược. Ý của trẫm, chắc hẳn Hoài Hàn huynh cũng hiểu chứ?” Nói xong, hắn ta viết phương thuốc xuống, giao cho ngự y.
Các ngự y vừa nhìn thấy phương thuốc kia, liền ngẩn mặt ra, trong lòng thầm tán thưởng, không hổ danh là đệ tử thần y, lại có thể nghĩ được ra cách này!
Trên mặt Quân Lâm Uyên vẫn không có biểu cảm gì, chỉ thầm cười lạnh. Thật ra, bệnh này không khó chữa, nhưng mà... không phải Hoàng Phủ Dật thế này vì Tô Cẩm Bình kia sao. Đã vậy, để hắn ta giúp một tay là được rồi! Tin rằng Tô Cẩm Bình sẽ rất thích lễ vật này của hắn, dù sao, người nàng thích là Bách Lý Kinh Hồng mà!!!
Nghe hắn ta nói vậy, sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn trở nên vô cùng quỷ dị, lạnh lùng quét mắt nhìn người đang tái nhợt mặt mũi nằm trên giường kia. Cũng đúng lúc này, giọng nói nhỏ xíu của Hoàng Phủ Dật vang lên: “Xin Hoàng huynh tác thành...”
Tiểu Lâm Tử cũng bước tới nói: “Hoàng thượng, bây giờ giữ lại tính mạng của Dật Vương điện hạ mới là việc quan trọng nhất ạ!”
Quả thật, giữ được mạng của Tiểu Cửu mới là quan trọng nhất, diệt trừ Bách Lý Kinh Hồng còn có hàng trăm cách khác, hơn nữa, hắn cũng biết, chỉ cần ban hôn cho Tiểu Cửu và Tô Cẩm Bình, cũng đủ khiến người kia thống khổ rồi! Bàn tay hắn siết chặt dưới tay áo bào rộng thùng thình, gân xanh ở thái dương nảy lên, cuối cùng, giống như đã hạ quyết tâm, hắn nghiến răng, lạnh lùng nói: “Truyền chỉ của trẫm, ban hôn!”
“Nàng sợ sét à?” Một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại đầy ngạc nhiên phát ra từ miệng hắn, thật ra, con gái sợ sấm sét cũng là bình thường, nhưng hắn lại cảm thấy, với tính cách của nàng, thì lẽ ra không sợ gì hết mới đúng.
Khụ, nếu nói sợ có mất mặt quá không? Tô Cẩm Bình ngẩng đầu nhìn gương mặt tuyệt mỹ của hắn, do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng thành thật khẽ gật đầu: “Ừm! May mà hôm nay tới đây!” Ở hiện đại, mỗi khi tới ngày giông tố, nàng đều kéo Yêu Vật ngủ cùng, nếu hôm nay không tới đây, một mình nàng ngủ trên giường chắc chắn sẽ sợ chết khiếp, lại phải trải qua thử thách đứng giữa lằn ranh của sự sống và cái chết thêm một lần nữa!
Có điều, nói xong câu này, nàng lại thấy không ổn lắm, dù thế nào nàng cũng là con gái, nói cứ như mình vô cùng cao hứng nhảy lên giường người ta vậy, lại còn may mà đã tới nữa chứ! Đúng là…
Nghe nàng nói vậy, hắn không nói gì cả, chỉ siết chặt nàng vào lòng. Lẳng lặng truyền hơi ấm cho nàng, luồng nhiệt nóng bỏng vây lấy nàng, hòa tan cảm giác xấu hổ trong lòng Tô Cẩm Bình.
Tiếng nước tí tách truyền tới từ cửa sổ, giọt mưa nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, giống như một khúc nhạc êm ái lay động lòng người, làm nhạc đệm cho hai người đang kề sát bên nhau ở trong căn phòng nhỏ kia. Sau đó, mưa càng lúc càng to, không biết là vì lạnh, hay vì sợ, hai người lại càng xích lại gần nhau hơn. Thời khắc này, trọng lượng của người đàn ông này trong lòng Tô Cẩm Bình dường như cũng nặng hơn một chút. Đôi môi đỏ mọng cong lên, hắn không chỉ là người duy nhất khiến nàng cảm thấy đau lòng, cũng là người duy nhất khiến nàng cảm thấy an toàn, dù thái độ của hắn dành cho nàng luôn lãnh đạm như vậy, nhưng nàng lại có thể cảm nhận được sự quan tâm ẩn giấu trong vẻ lãnh đạm đó.
Nàng chui vào ngực hắn cọ cọ, động tác nhẹ nhàng như chú mèo con, khiến hắn hít sâu một hơi lạnh. Cô nhóc này, hình như quên mất hắn là một người đàn ông bình thường rồi thì phải, ôm ngọc mềm thơm ngát trong lòng, mà nàng còn dám lộn xộn! Hắn cố gắng chặn luồng nhiệt ở bụng dưới đang bùng phát, nhẹ nhàng cắn môi, không để nàng phát hiện, khuôn mặt bạch ngọc đỏ như sắp tiết ra máu, đôi mắt xám bạc thoáng hiện vẻ rối rắm, hắn không ngờ chính mình cũng có lúc khó kiềm chế thế này, đúng là… bị quỷ ám mà! Cũng đúng lúc này, giọng nói của nàng vang lên từ ngực hắn: “Này, hình như, ta hơi thích huynh rồi!”
Câu nói này, như sấm sét, lại như tiếng trời cao, nhẹ nhàng bay vào tai hắn. Nàng thích hắn sao? Cảm giác mừng như điên tràn ngập khắp cơ thể hắn, muốn nói gì đó, nhưng lời nói tới miệng lại không thể phát ra thành lời, chỉ cảm thấy trong lòng hơi hoảng hốt, trái tim ở ngực trái như muốn phá lồng ngực mà ra! Nhưng đột nhiên, lòng hắn bỗng bình tĩnh lại, người trong lòng nàng, không phải là Yêu Vật sao?
Hắn không nói gì khiến nàng nhất thời thấy xấu hổ: “Khụ khụ, huynh cũng không cần phải nghĩ ngợi nhiều, ta chỉ nói là hình như thôi mà!” Nói xong, nàng chỉ muốn tát cho mình hai tát, tuy rằng, với tính cách của nàng, nếu thích ai nhất định sẽ thổ lộ, nhưng hiện giờ chính nàng cũng chưa muốn làm rõ xem có phải mình thích hắn hay không, còn thổ lộ cái lông gì chứ! Đặc biệt là với một đối tượng không hiểu gì về tình cảm mây gió này, hắn vĩnh viễn cũng không thể đáp lại nàng một câu - thật ra, ta đã yêu nàng từ lâu!
Phì! Phì! Nàng đang nghĩ cái quái gì thế, chưa gì đã nằm mơ rồi à!!!
“Ừ.” Đôi môi mỏng của hắn cong lên, dù là “hình như” thì cũng như nói với hắn rằng, nàng ở lại bên hắn, không phải chỉ vì muốn chịu trách nhiệm cho “sự kiện” ngày đó, mà còn một phần nguyên nhân khác là vì nàng cũng có chút tình cảm với mình.
“Ngủ thôi!” Tô Cẩm Bình ngáp một cái, nhắm nghiền mắt. Hắn nói hắn không ngủ được nên mới kéo nàng tới ngủ cùng, nhưng nàng lại phát hiện, hình như hai người ngủ cùng nhau, nàng mới là người ngủ rất ngon giấc ấy, ít nhất cũng không có ác mộng quấy nhiễu.
Đêm nay, Tô Cẩm Bình ngủ rất ngoan, nhưng vì bên ngoài thỉnh thoảng lại có tiếng sấm rền, khiến nàng hơi sợ hãi, cho nên không lăn lộn như hôm trước, chỉ rúc thẳng vào lòng hắn mà cọ, ôm chặt đến không thể gỡ ra nổi, dần dần qua hết một đêm. Còn người kia, khuôn mặt lãnh đạm như phủ băng, sắc mặt không đổi, nhưng cứ mỗi lúc nàng cử động một chút, đôi lông mày đẹp sẽ hơi nhíu lại như đang cố kìm nén điều gì…
…
“Vương gia, đến giờ Dật Vương điện hạ vẫn còn quỳ trước cửa Ngự thư phòng. Hoàng thượng đứng từ rất xa nhìn lại, cuối cùng thì hình như rất giận dữ mà bỏ đi mất!” Một ám vệ quỳ gối trước mặt Hoàng Phủ Dạ, bẩm báo.
Hắn đưa tay lên day mi tâm, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa, mưa đã lâu lắm rồi, nếu là mưa mùa hè còn đỡ, giờ lại là cuối mùa thu, dù thân người có làm bằng sắt cũng không thể chịu nổi! Tên nhóc này, trước giờ sao hắn không phát hiện ra nó lại quật cường như vậy chứ? Dung nhan yêu nghiệt thoáng xuất hiện vẻ u buồn, một lúc lâu sau, hắn đứng dậy đi ra cửa.
“Vương gia, ngài đi đâu vậy?” Ám vệ đứng trong phòng hỏi.
“Hoàng cung!” Hai chữ còn vương lại, bóng người áo đỏ đã đội mưa đạp bước đi xa.
Quản gia ở cửa vội vàng nói: “Vương gia, ngài cầm ô che đã!” Nói xong, mấy hạ nhân đều chạy tới.
Đâu ngờ, người kia còn không quay đầu lại, nhanh chóng lao về phía Hoàng cung. Vừa đến cửa cung, hắn đã gặp ngay Hoàng Phủ Vũ và Hoàng Phủ Thương Địch cũng đang ướt nhếch nhác đi tới, có lẽ đều đến vì Hoàng Phủ Dật. Họ khẽ gật đầu với nhau, rồi vào cung…
“Tam Hoàng đệ, đệ nên quay về biên cương sớm chút thì hơn!” Hoàng Phủ Dạ lên tiếng nhắc nhở, Tam Hoàng đệ cưới Công chúa Bắc Minh, nhưng Quân Lâm Uyên làm Hoàng đế Bắc Minh, tới đây lâu như vậy mà cũng chưa từng hỏi đến muội muội của mình! Lần trước, trong yến tiệc trung thu, hắn ta không thấy vợ chồng hai người tham gia, nhưng cũng không hề hỏi lấy một lời, có thể thấy, cái gọi là hòa thân đó cũng chẳng có ý nghĩa gì nhiều với Bắc Minh, có cũng được, không có cũng chẳng sao. Như vậy, Vũ cũng không cần phải vì nàng là Công chúa nước khác mà phải ở lại bầu bạn thêm một thời gian, chậm trễ thời gian quay về biên cương nữa.
“Ông đây đã muốn về lâu rồi! Nếu không phải vì huynh chạy trốn, thì đệ phải gánh cái vạ này hay sao? Nhìn dáng vẻ ngang ngược của mụ ta là ông đã thấy chán lắm rồi! Thật không hiểu vì sao Đại Hoàng huynh lại đẩy một cô ả như vậy cho ông nữa!” Hoàng Phủ Vũ là người rất nóng tính, không thèm để ý tới thân phận của mình, mở miệng ra là “ông đây”.
“Được rồi, Tam Hoàng huynh, dù sao cũng cưới nàng về rồi, nên sống tốt với nàng một chút. Cũng chỉ là làm trò cho Bắc Minh xem thôi mà, ai bắt huynh phải đối xử tốt với nàng ta thật đâu! Giải quyết chuyện Tiểu Cửu trước đã, tên nhóc thối đó bình thường phóng khoáng tiêu dao như vậy, không ngờ lại bướng bỉnh đến mức này!” Nếu không phải vì hắn, thì bọn họ cũng sẽ không vội vàng đến mức không kịp buộc tóc đã chạy vào cung giữa đêm hôm thế này.
“Các đệ đi xem Tiểu Cửu thế nào, ta đi xin Hoàng huynh!” Hoàng Phủ Dạ nhanh chóng phân công nhiệm vụ, rồi đi thẳng đến điện Dưỡng Tâm. Dọc đường đi, hắn lại nghĩ rằng, nếu để Tiểu Cẩm Cẩm cưới Tiểu Cửu, có lẽ cũng là cách tốt nhất. Tiểu Cửu có thể đưa nàng đi ngao du giang hồ, du ngoạn khắp thiên hạ, điểm này thì dù là mình hay là Bách Lý Kinh Hồng đều không thể cho nàng được! Tiểu Cửu có thể mạo hiểm quỳ trong mưa cầu xin Hoàng huynh, nhưng nếu là mình, thì chẳng thể làm được gì hết, cũng chẳng dám hứa hẹn gì, ngay cả đặt nàng ở vị trí quan trọng nhất trong lòng mình cũng không được. Nếu đã thế, chi bằng khuyên Hoàng huynh tác thành cho họ còn hơn!
“Vâng!” Hai người đáp rồi đi về phía cửa Ngự thư phòng, trong lòng thầm nghĩ, dù thế nào cũng phải kéo tên nhóc thối kia về, nếu không, trời mưa tầm tã thế này, để nhiễm phong hàn sẽ vô cùng nguy hiểm!
Lúc này, Hoàng Phủ Hoài Hàn đang nằm nghiêng trên ghế dài, tay cầm một quyển sách, mà mãi không thấy lật sang trang khác. Bàn tay to lớn mạnh mẽ thỉnh thoảng day mi tâm, càng nghĩ càng đau đầu vì chuyện của Hoàng Phủ Dật.
“Hoàng thượng, Dạ Vương điện hạ cầu kiến ạ!” Tiểu Lâm tử bước tới bẩm báo.
Hắn ném sách sang bên cạnh, biết rõ ý đồ Dạ tới đây, liền chậm rãi ngồi dậy, nói: “Để nó vào đi!”
Chỉ giây lát sau, bóng người mặc xiêm y đỏ rực xuất hiện trong phòng, tóc vẫn còn nhỏ nước, vẻ nhếch nhác không thể giấu được phong thái hào hoa tuyệt thế vô song: “Hoàng huynh, chuyện Tiểu Cửu…”
“Đều tới cả à?” Hắn liếc nhìn hắn ta, thong thả bước tới bên cửa sổ.
“Vâng ạ! Tam Hoàng đệ, Tứ Hoàng đệ đều tới, huynh cũng biết tính Tiểu Cửu rồi, thần đệ…” Hoàng Phủ Dạ chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình.
Nhưng chỉ mới nói được một nửa đã bị hắn ngắt lời: “Đệ nghĩ trẫm nên đồng ý nó sao?” Giọng nói lạnh lẽo mang theo hơi lạnh đến tột cùng.
Hoàng Phủ Dạ nhận ra vẻ không vui trong giọng điệu của hắn, vội vàng quỳ một gối xuống đất, nụ cười lẳng lơ thường ngày cũng biến mất, dung nhan tươi đẹp đầy vẻ nghiêm túc: “Hoàng huynh, thần đệ cầu xin ngài tác thành cho Tiểu Cửu!”
“Là tác thành cho Tiểu Cửu, hay là tác thành cho chính đệ?” Hắn quay đầu nhìn hắn ta, trong đôi mắt màu tím đậm ngoài sự tức giận còn mang chút thất vọng.
Ánh mắt này, khiến Hoàng Phủ Dạ ngẩn người, cúi đầu không thể nói gì để phản bác! Thật ra, hắn muốn Tiểu Cẩm Cẩm tránh được màn phân tranh này, lại vừa hay có Tiểu Cửu thích nàng. Giữa Hoàng huynh và Bách Lý Kinh Hồng, nàng càng lún sâu vào thì càng nguy hiểm. Nếu nàng rời khỏi Hoàng cung theo Dật, cũng vẫn coi như là một sự lựa chọn tốt, ít nhất Dật cũng sẽ đối xử tốt với nàng: “Hoàng huynh, Tiểu Cửu rất nghiêm túc!”
“Trẫm cũng rất nghiêm túc!” Một giọng nói đầy tức giận vang lên: “Hoàng Phủ Dạ, Hoàng Phủ Dật quên đi trách nhiệm của Hoàng thất, chẳng lẽ đệ cũng quên sao? Hoàng thất đã bao giờ có hôn nhân đơn thuần? Các đệ đều chỉ nghĩ tới bản thân mình, có bao giờ các đệ nghĩ tới trẫm chưa?”
Những lời này khiến Hoàng Phủ Dạ trầm mặc hẳn. Quả thật, năm đó vì phụ hoàng quá tin tưởng đám người Tô Niệm Hoa, đánh mất một phần Hoàng quyền, Đại Hoàng huynh vì muốn lấy lại những thứ thuộc về Hoàng Phủ gia, mà hy sinh không biết bao nhiêu điều. Hôn nhân, chỉ là một trong những điều đó thôi! Bọn họ là Thân vương của Hoàng thất Đông Lăng, được hưởng sự đãi ngộ cao nhất, đã không cống hiến chút nào, ngược lại còn gây khó xử cho Hoàng huynh… Nghĩ tới đây, hắn đứng dậy, mặt áy náy nói: “Đại Hoàng huynh, là thần đệ quá đáng rồi!”
“Chỉ là một người con gái, nếu không phải trẫm muốn bắt nàng để đối phó với Bách Lý Kinh Hồng, thì chỉ với thái độ này của các đệ, cũng không đáng để trẫm giữ nàng ở lại trên cõi đời này nữa rồi!” Trong Hoàng thất, cưới hỏi là công cụ để củng cố vương quyền, đường đường là một Thân vương, lại muốn hạ mình cưới con gái một thị thiếp làm phi, đúng là chuyện cười trong thiên hạ!
“Vậy Tiểu Cửu…” Chuyện đã tới nước này, hắn cũng không tranh cãi thêm. Hoàng huynh đứng ở vị trí cao nhất, cũng phải trả giá nhiều nhất, hắn có tư cách gì mà yêu cầu Hoàng huynh chứ?
“Muốn quỳ thì cứ để nó quỳ! Nếu nó vẫn không nghĩ thông suốt, thì quỳ đến khi nào nghĩ ra mới thôi! Sinh ra trong Hoàng thất, bản thân nó cũng phải gánh trách nhiệm của mình! Tô Cẩm Bình vẫn còn có tác dụng, trẫm không thể thả nàng xuất cung được! Còn nó, thân là Dật Vương điện hạ cao quý, hôn nhân của nó cũng không phải do nó quyết định!” Hắn lạnh lùng nói xong rồi quay người đưa lưng về phía hắn ta, bức tranh giang sơn gấm vóc đập ngay vào mắt. Nhìn bức tranh đó, đôi mắt tím đậm của hắn không hề có chút tình cảm hỗn loạn nào. Vì sự phồn hoa, thịnh vượng này, thân là người của Hoàng thất, dù có phải hy sinh nhiều hơn nữa cũng là đáng giá!
Hoàng Phủ Dạ khẽ nhếch đôi môi mỏng màu anh đào của mình lên, gật đầu rồi lui ra ngoài: “Hoàng huynh, thần đệ cáo lui!” Thật ra, hắn cũng biết trước, hôn sự của mình, mình cũng không thể quyết định được, chỉ là, có thể tránh được lúc nào hay lúc đó thôi. Hôm nay, Hoàng huynh lại nhắc nhở hắn, đây là nỗi đau thương của Hoàng thất, cũng là cái giá lớn nhất phải trả khi họ được nhận tất cả sự tôn vinh cao quý nhất thiên hạ!
“Lui đi!” Hoàng Phủ Hoài Hàn đáp, cũng không quay đầu lại. Chờ Hoàng Phủ Dạ lui ra ngoài, hắn mới thầm thở phào một hơi.
Tiểu Lâm Tử lo lắng bước tới: “Hoàng thượng, ngài cần gì phải nói với Dạ Vương điện hạ những lời đó ạ?” Không nói thì ngài ấy cũng hiểu mà?
“Vì trẫm không muốn để nó ôm hy vọng hão huyền, nên nhìn nhận rõ thực tế thì tốt hơn! Trẫm làm thế này, cũng vì muốn giúp chúng nó trưởng thành thôi!” Sự thật này, hắn đã nhận thức rõ từ mười năm trước! Con ngươi màu tím đậm đảo tới bản đồ đặt trên bàn, bàn tay chụp mạnh xuống! Vì ngôi vị Hoàng đế, vì Hoàng thất, người của Hoàng Phủ gia như hắn và bọn họ, đã phải hi sinh nhiều như vậy, cho nên, thứ mà Hoàng Phủ Hoài Hàn muốn, tuyệt đối không chỉ là một Đông Lăng nhỏ bé này!
Hoàng Phủ Dạ đội mưa đi thẳng tới cửa Ngự thư phòng, nhìn thấy Hoàng Phủ Vũ và Hoàng Phủ Thương Địch đang ra sức kéo Hoàng Phủ Dật, nhưng hắn ta lại kiên quyết quỳ dưới đất không nhúc nhích.
Hắn bước nhanh vài bước tới, giọng nói phong lưu thường ngày đã không còn chút ý cười nào: “Tiểu Cửu, đệ nhất quyết ép Đại Hoàng huynh phải đồng ý sao?”
Hoàng Phủ Dật ngẩn người, khuôn mặt tuấn tú thoáng xuất hiện nụ cười khổ, vì dầm mưa cả đêm, giọng nói cũng hơi khàn khàn: “Chỉ e là đệ không chết thì Hoàng huynh cũng tuyệt đối không đồng ý thôi.” Hắn hiểu rõ Đại Hoàng huynh, một khi Hoàng huynh đã quyết, thì dù mình có quỳ bao lâu cũng chỉ khiến huynh ấy càng giận dữ hơn mà thôi.
Hiểu, nó hiểu rõ Hoàng huynh sẽ không đồng ý, nhưng vẫn vì yêu mà quỳ ở đây, nó có thể làm được, còn Hoàng Phủ Dạ hắn thì sao? Hắn không làm được gì hết… Hoàng Phủ Dạ cười khổ, mưa rơi xuống khiến hắn tỉnh táo hơn, Tiểu Cẩm Cẩm à, trên thế gian này, người không có tư cách ở bên nàng nhất, e rằng chính là ta đây!!!
“Nhị Hoàng huynh!” Hoàng Phủ Vũ nhìn hắn không biết làm sao, thầm hỏi ý kiến hắn.
Hoàng Phủ Dạ cố nén tâm trạng của mình xuống, day day mi tâm, sau đó khẽ gật đầu với họ: “Các đệ cứ về đi, để bản vương giải quyết.”
Hai người liếc nhau một cái, rồi gật đầu, mặt đầy vẻ lo lắng, quay lưng rời đi. Còn Hoàng Phủ Dạ, sau khi nhìn Hoàng Phủ Dật, hắn lại đội mưa đi về phía cung Cảnh Nhân, vừa tới cửa cung, hắn đã cảm thấy một luồng sát khí ập thẳng về phía mình, mặt hắn vô cùng căng thẳng, thân hình màu đỏ lóe lên một cách quỷ dị, nhanh chóng lẻn vào trong.
Động tĩnh này khiến hai mươi mấy hắc y nhân nhanh chóng xoay người, nhìn thấy ngay người vừa tới. Xiêm y đỏ rực, một lọn tóc dính vào mặt, dưới cơn mưa như trút nước, nhìn hắn như ác quỷ khiến người ta kinh sợ. Đám hắc y nhân liếc nhìn nhau, đây là Dạ Vương của Đông Lăng, nhưng Hoàng thượng đã hạ lệnh, nếu đêm nay không lấy được mạng của Tô Cẩm Bình, thì bọn họ cũng không cần quay về nữa! Phải làm sao bây giờ?
Sau một giây suy nghĩ ngắn ngủi, hắc y nhân cầm đầu kín đáo ra hiệu bằng mắt, ý là một nửa bao vây Hoàng Phủ Dạ, một nửa xông vào giết Tô Cẩm Bình. Cấp dưới lĩnh mệnh, hơn mười người lao vào tấn công Hoàng Phủ Dạ, chiêu thức nào cũng sắc bén, hạ thủ vô cùng tàn nhẫn, nhưng rõ ràng không hề định lấy mạng hắn. Hoàng Phủ Dạ vươn tay ra, một chiếc quạt vàng rơi từ trong tay áo bào đỏ như lửa, nhanh chóng bay ra, giống như một lưỡi đao tử vong, nhẹ nhàng cắt cổ một hắc y nhân!
Cây quạt bay một vòng, quay về tay hắn, ngay lập tức, tiếng chém giết vang lên, thị vệ ở xung quanh đã bị đám người kia xử lý sạch sẽ, vì thế, Hoàng Phủ Dạ đành phải chiến đấu một mình. Hắn phi thân tới cửa, muốn ngăn lại đám hắc y nhân kia, nhưng lại nhanh chóng bị vây lại, giao đấu quyết liệt, ánh đao kiếm lóe sáng, xiêm y đỏ tung bay, trên dung nhan xinh đẹp hiện rõ sát khí, cây quạt kia như món thần binh sắc bén, từng đao hạ xuống lấy đi một mạng người!
Nhưng mà, khả năng của một người dù sao cũng có hạn, vẫn có bảy hắc y nhân rời khỏi vòng chiến đấu, chạy về phía phòng trong. Cũng đồng thời lúc đó, một trận gió mạnh ập tới, một người đàn ông mặc xiêm y đen tuyền bước tới trong bóng đêm, gương mặt tà mị tuấn mỹ nở nụ cười khiến người ta sợ mất mật. Cơn gió này khiến đám hắc y nhân ở cửa phòng cũng hơi bối rối, tạm thời bỏ ý định muốn tiến vào phòng Tô Cẩm Bình. Bảy người liếc nhau, rồi lao về phía Lãnh Tử Hàn.
Trên tay người kia không có vũ khí gì, chỉ kéo hồ lô rượu ở bên hông xuống, cười tà nói: “Đi thôi!” Hắn nhẹ nhàng ném ra, nhưng hồ lô kia lại như mũi tên xuyên phá bầu trời đêm, bay về phía bảy người kia, xuyên thủng qua người một hắc y nhân, rồi tiếp tục lao như không có thứ gì cản trở, xuyên qua ba người nữa. Những tiếng “soạt soạt soạt” vang lên, ba hắc y nhân vẫn còn đang giơ kiếm đứng đó, nhưng ngực lại xuất hiện một lỗ thủng lớn, chưa kịp nói gì đã ngừng thở!
Chiếc hồ lô kia, dạo một vòng trong không trung lại quay về tay hắn, bên trên còn không dính chút máu nào! Lực sát thương mạnh mẽ như thế khiến bản thân Hoàng Phủ Dạ cũng phải kinh hãi, nội lực có thể mạnh đến mức này, hơn nữa, luống khí cuồng ngạo, tà đạo đó, trừ Tà công tử Lãnh Tử Hàn ra, tuyệt đối không thể có người thứ hai!
Nhưng Hoàng Phủ Dạ hắn cũng không phải kẻ vô dụng! Đôi môi anh đào cong lên cười, một vài con rắn bạc phóng ra từ tay áo hắn, cắm chính xác vào cổ bốn hắc y nhân kia, cắn một cái, máu đen văng khắp nơi, bốn hắc y nhân kia từ từ ngã xuống!
Mười mấy người còn lại đã biết hôm nay mình gặp phải đối thủ thế nào! Hắc y nhân cầm đầu nói: “Lui!” sau đó thi triển khinh công bay đi trước, nhưng vừa bay lên, người y đã khựng lại, trên tay vẫn còn cầm trường kiếm, nhưng người lại rơi thẳng xuống. Đến khi chạm xuống đất, y đã biến thành thi thể!
Rơi xuống cùng với y còn có một nút đậy hồ lô rượu, cổ y xuất hiện một lỗ thủng nho nhỏ tròn tròn, máu chảy xối xả từ lỗ đó ra, chết vô cùng đáng sợ, mà đầu sỏ gây nên chuyện cực kỳ đáng sợ này, lại đang dựa vào lan can, ngửa đầu thản nhiên uống rượu. Chất lỏng trong suốt chảy xuống theo đường cong của cằm hắn, không thể phân định rõ là nước mưa hay là rượu. Giọng nói tà mị cất lên trong đêm tối, nghe còn đáng sợ hơn cả Ma vương: “Muốn chạy à? Đã hỏi ý bản tôn chưa?”
Những người còn lại liếc nhìn nhau, bàn tay cầm đao run rẩy không kiềm chế được, người toát mồ hôi lạnh, bọn y tới để giết Tô Cẩm Bình, sao lại gặp hung thần này chứ?! Nhưng còn chưa nghĩ xong xem nên xuất chiêu hay không, thì mấy con rắn nhỏ đã lẳng lẽ bò lên cổ bọn y, Hoàng Phủ Dạ cũng chậm rãi bước đến bên cửa, nhàn nhã dựa vào lan can. Hắn vốn có thể tung rắn ra sớm, nhưng cảm nhận được luồng khí của một cao thủ khác, nên mới cố tình tỏ ra yếu thế, để dụ hắn ta ra, không ngờ lại là Lãnh Tử Hàn!
Lúc này chỉ còn lại hai hắc y nhân, một người nhìn họ, định cắn lưỡi tự vẫn, bị Lãnh Tử Hàn ném hồ lô trống rỗng qua, đập thẳng vào mặt, khuôn mặt dưới khăn che đã bầm tím, răng cũng rụng mất vài cái, thuốc độc giấu trong răng nanh cũng rơi ra. Chiếc hồ lô kia đập y xong, lại bắn ngược sang người người khác, xuyên thủng qua người y, một chiêu mất mạng!
Sự sợ hãi trong mắt ám vệ kia đã không còn có thể diễn tả bằng lời được nữa. Y trợn trừng mắt nhìn hai người họ, ám vệ của Hoàng thất Bắc Minh đều được tuyển chọn từ ngàn vạn người, dù là tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ cũng không dễ dàng đánh bại họ, vậy mà hai mươi bảy người hôm nay lại dễ dàng bị họ sát hại như vậy!
Lãnh Tử Hàn cười tà, thản nhiên nói: “Bản tôn còn chưa đồng ý, mà ngươi dám tự sát à?”
Nghe hắn ta nói vậy, người kia lùi lại vài bước, ánh mắt nhìn hắn ta vô cùng kinh sợ, như đang nhìn thấy một tên ác quỷ vậy! Nếu hắn ta không cho phép, thì chết cũng không được, đúng là một kẻ cuồng ngạo, độc đoán, chẳng lẽ đây chính là giáo chủ ma giáo, kẻ làm giang hồ phải khiếp sợ, Tà công tử Lãnh Tử Hàn?
Hắn chậm rãi đứng thẳng người dậy, giọng nói tà ác lại vang lên: “Quay về nói cho chủ nhân ngươi biết, sau này đừng dùng lại chiêu này nữa, có bản tôn ở đây, nếu hắn không tự đến, thì không ai có thể gây tổn thương cho Tô Cẩm Bình được!” Rõ ràng hắn đã biết bọn y là người của ai.
Hắc y nhân kia sợ hãi nhìn hắn một lúc rồi nhanh chóng rút lui…
“Không hổ là cao thủ đệ nhất thiên hạ, Tà công tử thật bản lĩnh!” Giọng nói tao nhã, phong lưu mang theo ý cười của Hoàng Phủ Dạ vang lên.
“Dạ Vương điện hạ quá khiêm nhường rồi!” Hắn không ngờ Hoàng Phủ Dạ còn có chiêu đó, nội lực không bằng hắn, nhưng nếu thật sự so tài, thì chưa chắc hắn đã chiếm được ưu thế. Hắn ta có thể khống chế rắn, không hổ là Hoàng huynh của Dật!
Hoàng Phủ Dạ hít sâu một hơi hỏi: “Tìm nàng sao?” Khi phát hiện tính cách Tiểu Cẩm Cẩm có gì đó khác lạ, chính hắn đã cho người đi điều tra, cũng phát hiện, trước khi vào cung, hình như nàng có qua lại với Lãnh Tử Hàn. Khi đó, nghe hạ nhân báo, hắn còn không dám tin, nhưng bây giờ thì không tin cũng phải tin!
“Tiếc là nàng không ở đây.” Chuyện lần trước là do hắn ta quá kích động, nhưng lần này hắn ta đến, cũng không phải cố ý đến để xin lỗi. Hắn ta có tra xét một chút chuyện trong cung, biết tình cảnh của nàng, cũng đã đoán trước, sớm muộn gì Quân Lâm Uyên cũng không chịu nổi mà động thủ, nên mới quyết định canh gác đêm ở đây, không ngờ vừa vặn gặp chuyện này. Có điều, hôm nay vừa tới đã không cảm nhận được khí tức của nàng ở trong phòng.
Hoàng Phủ Dạ nghịch lọn tóc trước ngực, nhàn nhã dựa vào lan can, gương mặt còn đẹp hơn phụ nữ vài phần lộ ra nụ cười kiều diễm, đúng thế, nếu nàng ở đây, động tĩnh lớn thế này thì nàng đã đi ra lâu rồi, sao còn ngủ trong phòng được. Số nàng cũng rất may mắn, có người đến ám sát lại đúng lúc nàng ra ngoài!
“Huynh nghĩ nàng đi đâu?” Giọng nói phong lưu ướt át mang theo ý cười vang lên hỏi.
Hắn nhướng đôi mày kiếm, giọng nói tà mị đáp lại: “Huynh mà không biết sao?”
Hắn nói vậy có ý gì? Động tác của Hoàng Phủ Dạ hơi khựng lại, đôi mắt màu tím nhạt đảo về phía Lê viên: “Ý huynh là…?”
“Huynh yêu nàng, nàng yêu hắn!” Lãnh Tử Hàn chậm rãi nói, nói ra nhìn nhận của bản thân, trong mắt đầy vẻ hài hước, nhưng ẩn dưới sự hài hước, lại là tự giễu cợt mình.
Hoàng Phủ Dạ cười khổ: “Chẳng lẽ huynh thì không sao? Buồn cười là đến bây giờ Dật vẫn còn quỳ gối trước cửa Ngự thư phòng!” Tiểu Cẩm Cẩm à, rốt cuộc nàng là người thế nào mà có thể khiến cho nhiều người động tâm vì nàng như thế? Thơ từ ca phú, không gì không biết, phương diện nhạc lý cũng ưu việt hơn người, thân thủ tốt như vậy, tính nết như thế, lại có khả năng bao biện khiến Đại Hoàng huynh cũng không phải là đối thủ. Có đôi lúc, hắn thật sự nghĩ rằng nàng là từ trời xanh phái đến, làm rối loạn cả hồ nước xuân!
Hai người đàn ông chưa từng gặp mặt, nhưng thời khắc này lại đột nhiên có cảm giác gặp người cùng cảnh ngộ: “Đi uống rượu không?” Lãnh Tử Hàn cất lời đề nghị.
“Được!” Hắn cũng đồng ý.
…
“Hoàng thượng, thuộc hạ vô dụng, ám sát thất bại!” Ám vệ kéo lê thân hình đầy máu, xuất hiện trước mặt qlu.
Đôi mắt hẹp dài đảo về phía y: “Thất bại à?” Giọng nói rất ôn hòa, nhưng cũng chính sự ôn hòa này khiến cơ thể ám vệ kia run lên!
“Là do Lãnh Tử Hàn và Dạ Vương của Đông Lăng. Nội lực của Lãnh Tử Hàn rất thâm hậu, chúng thuộc hạ không phải là đối thủ của hắn, mà Dạ Vương Đông Lăng không chỉ có võ công cao cường, còn có thể khống chế rắn, chỉ có mấy con rắn bạc nhỏ cũng đã giết chết mấy người của chúng ta rồi! Lãnh Tử Hàn còn nói thuộc hạ truyền lời cho ngài, rằng chỉ cần có hắn ở đó, nếu ngài không tự đến, thì không thể động tới Tô Cẩm Bình!” Lãnh Tử Hàn là ai, là “Tà công tử”, là ông vua không ngai! Hắn không có quốc gia, không có thuộc địa, nhưng dùng khả năng của một mình hắn mà khiến giang hồ phải kinh sợ, bọn họ sao có thể là đối thủ chứ!
“À?” Hắn nheo đôi mắt xếch lại, nốt ruồi son càng tươi đẹp hơn, Lãnh Tử Hàn cũng nhúng tay vào sao? Hắn nhẹ giọng nói: “Lui xuống đi.” Nếu Lãnh Tử Hàn đã nhúng tay vào, có lẽ mình nên thay đổi kế hoạch một chút!
“Dạ?” Ám vệ kia hơi sững sờ, y không cần phải chết sao?
Một đôi mắt đầy ý cười lập tức quét về phía y khiến y kinh hãi lạnh cả người, vội nói: “Thuộc hạ cáo lui!”
…
Sáng sớm, u ám đã lùi dần, mưa cũng ngừng lại.
Tô Cẩm Bình mơ màng mở hai mắt mờ sương, sau đó vươn tay vặn lưng một cái, tạm thời vẫn còn chưa kịp nhớ ra mình đang ở đâu, nàng vừa động đậy, đương nhiên cũng khiến người bên cạnh tỉnh giấc.
Vặn người xong, ngẩng đầu lại nhìn thấy gương mặt khiến người ta phun máu mũi của người nào đó, nàng vội vàng cúi thấp đầu xuống, nhưng vừa cúi, lại nhìn thấy vạt áo hơi hé mở cùng với làn da màu mật ong của hắn! Tô Cẩm Bình nhanh chóng đưa tay lên ôm mũi, ngẩng đầu định mắng hắn vài câu, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt mơ màng của hắn, nàng lại đành phải nuốt xuống!
Người đàn ông nào đó mở mắt mơ mơ màng màng, rèm mi dài như lông vũ vẫy vẫy trên mặt hắn, giọng nói có vẻ lười biếng vang lên: “Nàng dậy rồi à?” Tuy giọng nói vẫn thản nhiên, nhưng lại mang theo vẻ quyến rũ lạ thường, dường như có thể biến thành một sự hấp dẫn đến chí mạng!
“Dậy… dậy rồi!” Nàng khó khăn nuốt nước miếng, đè nén thú tính trong lòng mình xuống, không ngừng tự nhủ, tuy hắn rất đẹp trai, nhưng mình là một người có phẩm hạnh, tuyệt đối không thể làm những chuyện không bằng cầm thú được. Làm vậy, chính nàng còn thấy khinh bỉ bản thân mình!
“Ta dậy đây!” Tô Cẩm Bình vội tung chăn lên, định ngồi dậy, nhưng tay hắn vẫn đang đặt ở ngang hông nàng, nên khi nàng nhấc người lên, không chỉ không ngồi dậy được, mà cả cơ thể còn bị va mạnh vào lồng ngực của hắn.
Một cánh tay và nửa người bám trên người hắn, Tô Cẩm Bình hơi xấu hổ ngẩng đầu, hắn vội vàng rụt tay đang ôm eo nàng về, khuôn mặt bạch ngọc thoáng ửng hồng, bụng dưới cũng như có đốm lửa nhen nhóm.
“Bách Lý Kinh Hồng, ta nghĩ, sau này chúng ta không thể ngủ cùng nhau được đâu!” Tô Cẩm Bình thật lòng nói.
Nét ửng hồng trên mặt hắn nhanh chóng biến mất, gương mặt vốn hơi lúng túng lại quay trở về vẻ lãnh đạm thường ngày, lạnh lùng nói: “Ừ.” Vẻ xa cách lại phủ lên người hắn, giống như một đứa trẻ đang giận dỗi vì không được ăn kẹo vậy.
Chỉ là, Tô Cẩm Bình cũng đang buồn bực, nên không chú ý được nhiều như thế, lại nói càng chân thành hơn: “Ta nghĩ, nếu sau này chúng ta cứ ngủ cùng nhau nữa, một sáng nào đó, đột nhiên ta không kiềm chế được, sẽ làm chuyện xấu với huynh mất!”
Tâm trạng vốn đang hậm hực của người nào đó bỗng nhảy nhót lên sau khi nghe câu nói này của nàng, cảm nhận được cơ thể mềm mại của nàng đang đặt trên người mình, hô hấp của hắn cũng hơi rối loạn.
Nhưng Tô Cẩm Bình lại hồn nhiên chưa phát hiện ra, đưa tay lên túm tóc mình, buồn bực nói: “Đúng rồi, sao ta lại quên mất nhỉ, huynh đã là người của ta rồi còn gì, ăn thêm một lần nữa thì cũng có sao đâu?” Nói xong, nàng mở to mắt, đôi mắt long lanh như rực sáng nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt.
Hô hấp của hắn như ngừng lại, nàng đang mời gọi hắn sao? Hắn khẽ nhướng đôi mày đẹp, xoay người, áp nàng xuống dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Cẩm Bình hơi đỏ lên, nhưng vừa rồi, rõ ràng chính nàng tự đề nghị trước, bây giờ mà rút lui thì e cũng hơi hèn! Mùi hương tuyết liên bay vào mũi, cực kỳ dễ ngửi, người kia đang ở trên người nàng, ánh mắt xám bạc say lòng người không có tiêu cự, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, như đang lo lắng gì đó, lại như đang cố gắng nhẫn nhịn gì đó.
Nhẫn nhịn à? Tô Cẩm Bình nhìn sắc mặt hắn, liền đưa tay đẩy mạnh hắn ra, mặt đầy vẻ ghét bỏ nói: “Muốn đi ngoài thì mau lên đi! Đừng có dùng cái mặt đó nhìn ta!” Hét lên với hắn xong, nàng lại nghĩ đề nghị của mình hoàn toàn không thể dùng vào thời điểm này được! Đùa cái gì thế, bây giờ nàng là phụ nữ có thai, sao có thể làm chuyện đó được, không tốt cho đứa bé chút nào!
Muốn đi ngoài à? Ba sọc đen to chảy thẳng xuống sau gáy hắn, không khí ấm áp bị phá hỏng hoàn toàn! Nàng nhìn thế nào mà lại nghĩ hắn muốn đi ngoài chứ? Sau khi trầm mặc một lúc lâu, hắn cũng không biết phải nói gì mới ổn, cứ cảm thấy mấy từ “ta không buồn” thực sự rất khó nói, không thể cất lời được!
Hắn ngồi im không nhúc nhích, mái tóc dài đen như mực xõa sau lưng, một vài lọn vẫn vương trước ngực, vạt áo hơi mở ra, làn da màu mật ong lộ rõ, còn có thể thấp thoáng nhìn thấy điểm đỏ đỏ bên trong. Mà người kia dường như không hề biết cảnh xuân của mình bị lộ ra, chỉ ngơ ngác ngồi đó, ánh mắt mơ màng cực kỳ giống một đứa trẻ vừa đánh mất đồ chơi.
Ánh mắt Tô Cẩm Bình như bị thứ gì đó khóa lại, lặng lẽ đảo vào trong vạt áo hắn, lẳng lặng ngắm nhìn, không ngừng nuốt nước miếng, máu mũi đã bắt đầu nhen nhóm rục rịch, cứ như sẽ phun ra ngay tức khắc vậy. Mẹ kiếp, không được không được, cứ tiếp tục thế này thì nàng sẽ biến thành cầm thú mất: “Ta về trước đây. Ta nghĩ rồi, vì sự phát triển của đứa bé, ta nên chịu đựng thì hơn!”
Đứa bé à? Miệng của hắn bất giác co rút lên, bỗng thấy hối hận vì đêm qua không nói rõ chuyện này.
Ngay sau đó, cô nàng nào đó nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, rồi lại dùng tốc độ sét đánh lao ra cửa. Vừa chạy được vài bước, nàng bỗng cảm thấy không ổn, quay đầu nhìn lại, quả nhiên người kia vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên giường, đôi mắt xám bạc như lấp lánh nước, tuy toàn thân vẫn không nhiễm chút bụi trần, dường như cách xa trần thế, nhưng nhìn lại vô cùng đáng thương! Còn đáng thương hơn cả con cún con vừa bị chủ nhân vứt bỏ!
Vì thế, Tô Cẩm Bình xoay người, đi vài bước đến bên giường, không chờ hắn kịp phản ứng liền kéo hắn đến trước mặt mình, ấn mạnh môi mình lên môi hắn, mùi hương tuyết liên nhàn nhạt bay vào mũi, khiến nàng cảm thấy vô cùng thư thái! Hắn vẫn ngồi lặng lẽ, đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt hừng hực khí thế của nàng!
Hôn xong, Tô Cẩm Bình buông hắn ra, nhìn dáng vẻ tội nghiệp của hắn, nàng đưa tay xoa xoa đầu hắn, nói: “Cha đứa nhỏ này, chờ bà đây về nhé. Giờ ta phải đi quét sân đã, còn hai ngày nữa là lĩnh bổng lộc rồi, những mười lăm lượng bạc, bỏ đi thì tiếc lắm! Chờ lĩnh bổng lộc xong, chúng ta sẽ trốn khỏi cung, sau này không bao giờ phải gặp lại cái tên thối nát Hoàng Phủ Hoài Hàn đó nữa!”
Cảm nhận được bàn tay đang đặt trên đầu mình, khóe miệng hắn hơi run lên, nghe thấy câu cha đứa nhỏ, mắt hắn cũng bắt đầu giật giật, nhưng mấy câu cuối cùng lại khiến tâm trạng của hắn vui vẻ hơn hẳn. Hắn rất thích thú khi mỗi khi nàng nhắc đến người đàn ông khác ở trước mặt hắn mà lại dùng giọng điệu khinh bỉ và chán ghét.
Không nghe thấy hắn trả lời, nàng lại hỏi lại: “Huynh có đồng ý không?”
“Được.” Hắn nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, không nhận ra được là tâm trạng gì, nhưng lại mang theo vẻ ngây ngô, ngái ngủ vì vừa ngủ dậy.
Vì thế, Tô Cẩm Bình lại có cảm giác như mình đang dụ dỗ trẻ con vậy! Nghe hắn đồng ý, nàng liền vội vội vàng vàng bước ra ngoài, bước thật nhanh...
Sau khi nàng đi rồi, người kia mới đưa đầu lưỡi ra, khẽ liếm viền môi của mình, viền môi mang theo hương vị của nàng... khóe môi mỏng của hắn hơi cong lên. Hắn đưa tay chỉnh lại vạt áo của mình, che hết cảnh xuân “không cẩn thận bị lộ ra” đi, trong đôi mắt xám bạc thoáng xuất hiện nụ cười giảo hoạt, bây giờ, nếu hắn mọc thêm hai cái tai nữa, thì rõ ràng hắn là một con đại hồ ly nham hiểm, xảo trá!
Vừa quay về cung Cảnh Nhân, Tô Cẩm Bình đã nhìn thấy ngay Hoàng Phủ Dạ ngồi ở cửa, bộ xiêm y đỏ rực vẫn còn chưa khô, tóc trên đầu vẫn còn nhỏ nước. Nàng cong khóe môi đỏ mọng, bước nhanh tới, hỏi: “Hiếm có thật, lão nhân gia ngài làm sao đây? Sao lại nhếch nhác thảm hại thế này? Hôm qua bị chó đuổi à?” Mũi nàng nhạy bén ngửi thấy mùi máu tanh, nhìn xung quanh nhưng cũng không phát hiện dấu vết đánh nhau, ngay cả một vết máu cũng không có, xem ra, có người xử lý giúp mình rồi.
“Tìm nàng có chút việc.” Hắn làm như không nghe thấy câu trêu chọc của nàng, nhẹ nhàng nói. Đêm qua, hắn và Lãnh Tử Hàn ngồi uống chút rượu, cuối cùng, Lãnh Tử Hàn nói Tô Cẩm Bình không muốn gặp lại mình, nên quay về, còn hắn thì có việc tìm Tô Cẩm Bình nên quay lại chờ nàng.
“Chuyện gì?” Hiếm khi thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc như vậy, ngay cả nụ cười xinh đẹp luôn dính trên môi cũng biến mất tăm, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?
“Chuyện của Dật, nó nói với Hoàng huynh là muốn cưới nàng làm phi. Hoàng huynh không đồng ý, nó liền quỳ trước cửa Ngự thư phòng, đã quỳ suốt cả đêm rồi! Chúng ta khuyên nó cũng không nghe, nên muốn nhờ nàng tới khuyên nó giúp!” Đêm qua, hắn chỉ hy vọng Tô Cẩm Bình có thể giúp hắn việc này, nhưng nàng lại không có ở đây. Cũng không biết vì sao, nhưng hắn không muốn tới vườn lê tìm nàng, có lẽ vì sợ phải nhìn thấy hình ảnh mà mình không muốn thấy chăng.
“Cái gì?” Hôm qua, khi nàng gặp Hoàng Phủ Dật cũng thấy trong lòng dâng lên một cảm giác lạ, sau đó nhìn thấy hắn quỳ, nàng cũng chỉ cưỡi ngựa xem hoa, chạy qua hỏi một hai câu, không ngờ hắn lại vì nàng nên mới đối đầu với Hoàng Phủ Hoài Hàn sao?
Không chờ Hoàng Phủ Dạ đáp lời, nàng lao vào phòng, lấy chổi rồi lại chạy ra ngoài. Nhất định là Hoàng Phủ Dật điên rồi, hai người bọn họ căn bản không quen thân gì, gặp mặt cũng mới chỉ gặp một vài lần như vậy, lần trước nghe hắn nói cái gì mà “ta sẽ chứng minh cho nàng thấy”, nàng cũng không cho là thật. Không ngờ hắn lại điên tới mức này!
Nhìn theo bóng nàng, Hoàng Phủ Dạ hít sâu một hơi, định xuất cung, bỗng nghe thấy tiếng nàng truyền tới từ rất xa: “Chuyện đêm qua, cảm ơn huynh!” Nàng nói cảm ơn, đương nhiên là vì chuyện hắn giúp nàng xử lý đám sát thủ kia.
Hoàng Phủ Dạ hơi sững lại, không ngờ nàng lại nhạy bén đến mức thế, khẽ cười: “Không chỉ mình ta giúp nàng, còn có Lãnh Tử Hàn nữa.”
Ba chữ Lãnh Tử Hàn vừa xuất hiện, Tô Cẩm Bình hơi dừng bước, nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng lại tiếp tục bước đi. Lãnh Tử Hàn à? Trước giờ nàng là người ân oán rõ ràng, ân tình này, nàng nhận, nhưng thù hận giữa hai bọn họ, hình như còn nhiều hơn!
Nàng đi thẳng tới cửa Ngự thư phòng, mặt đất sáng bóng, nước mưa đêm qua đều chảy xuống theo độ nghiêng của sân, không tạo thành vũng nước trước cửa Ngự thư phòng. Hoàng Phủ Dật quỳ gối trước cửa, vẫn dựng thẳng lưng, sừng sững như cây tùng cây bách, bị nước mưa xối cả đêm, toàn thân hắn không có chỗ nào không nhếch nhác, thảm hại!
Tô Cẩm Bình bước nhanh vài bước tới, lạnh lùng hỏi: “Huynh điên à?”
Hoàng Phủ Dật ngẩng đầu, sắc mặt đỏ hồng, có vẻ hơi sốt. Hắn nhìn nàng, khẽ cười: “Chẳng qua chỉ là quỳ một đêm thôi mà, không có gì!”
“Đứng lên!” giọng nói kiên quyết không cho phép thỏa hiệp.
Hắn vẫn quỳ không nhúc nhích, giọng khàn khàn vang lên: “Nàng biết à?”
“Đứng lên!” Nàng không trả lời hắn, nhưng sự kiên quyết của nàng lúc này cũng là câu trả lời tốt nhất.
Hoàng Phủ Dật nghe vậy, không đáp lại, vẫn quỳ không nhúc nhích: “Nàng không cần phải xen vào, đây là chuyện của ta!”
“Được!” Tô Cẩm Bình nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng trầm mặc quay người bước lên cầu thang.
Không bao lâu sau, Hoàng Phủ Hoài Hàn và Quân Lâm Uyên cùng đi tới. Sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn có vẻ rất bình thường, không thể nhận ra vẻ không vui vì việc Quân Lâm Uyên phái sát thủ đến Hoàng cung đêm qua, chỉ có điều... hắn thực sự đã đánh giá thấp Quân Lâm Uyên này rồi!
Quân Lâm Uyên vẫn mặc y phục màu ánh trăng như bình thường, nhìn Hoàng Phủ Dật quỳ trước cửa, môi khẽ nhếch lên cười hỏi: “Dật Vương thế này là?” Đêm qua hắn ta đã nghe thấy chuyện Hoàng Phủ Dật quỳ ở đây, vốn ở trong cung cũng không biết được nguyên nhân gì, nhưng cơ sở ngầm mà hắn ta đặt ở phủ Tam Vương gia đã thăm dò được đầu đuôi sự tình từ chỗ Hoàng Phủ Vũ.
Hoàng Phủ Hoài Hàn cảm thấy vô cùng mất mặt, Hoàng Phủ Dật cũng biết chuyện này do mình gây ra, ở thời điểm này thật sự không ổn chút nào, nhưng vẫn không lên tiếng, mặt đầy vẻ kiên định.
“Tên nhóc thối này phạm sai lầm, nên ta dạy dỗ nó một chút thôi! Lâm Uyên huynh, mời!” Hắn hừ lạnh một tiếng, rồi đưa Quân Lâm Uyên đi ngang qua mặt hắn ta, khi đôi mắt tím đậm nhìn thấy mặt hắn ta đỏ ửng lên rất bất thường, trong lòng cũng cảm thấy hơi lo lắng, nhưng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất.
Quân Lâm Uyên khẽ cười không nói gì, đi theo hắn vào Ngự thư phòng.
...
Tô Cẩm Bình và Hạ Đông Mai cầm chổi lên, nhìn mặt Hoàng Phủ Dật càng lúc càng đỏ, thân người cũng lung lay như sắp đổ, cứ cảm thấy hình như hắn sắp không chống chọi nổi nữa, thế mà hắn vẫn cố chịu đựng. Tới giờ ăn trưa, Tô Cẩm Bình nhìn hắn, muốn khuyên vài câu, lại nghĩ mình có nói cũng vô dụng, đành im lặng không nói gì.
Cho đến tận buổi chiều, từng giọt mưa nhỏ lại tí tách rơi xuống, người quỳ gối trước cửa rốt cuộc cũng không gượng nổi nữa, ngã xuống hôn mê.
Những tiếng kêu hoảng hốt vang lên, lập tức có người chạy vào báo với Hoàng Phủ Hoài Hàn, khuôn mặt lạnh lùng của đế vương nghiêm lại, vội vàng đi ra cửa: “Gọi ngự y! Mau lên!” Bàn tay giấu dưới tay áo bào rộng thùng thình siết chặt lại, đầu ngón tay run rẩy thể hiện hết sự lo lắng của hắn.
...
“Hoàng thượng, thần bất lực!” Viện Phán của Thái y viện quỳ gối bẩm báo.
“Vớ vẩn! Chỉ là bị phong hàn thôi, bất lực là sao?” Mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn vô cùng dữ tợn, hắn chỉ muốn dạy dỗ tên nhóc này một chút, nếu thực sự hết thuốc chữa như thái y nói thì...!
“Cách đây không lâu Dật Vương điện hạ bị bệnh nặng, lúc đó không chữa trị tận gốc, hơn nữa, hôm nay ngài ấy bị phong hàn, lại suốt một ngày một đêm không ăn cơm, bệnh cũ chưa qua bệnh mới đã đến, nên mới nghiêm trọng như thế ạ!” Thái y cúi người bẩm báo.
Hoàng Phủ Hoài Hàn túm lão lại, nhìn thẳng vào mặt lão, khuôn mặt lạnh lùng như nổi bão tố: “Ngươi nói cho trẫm nghe, thật sự không có bất cứ cách nào sao?” Vẻ mặt hắn như ác quỷ từ địa ngục tới, thái y tin rằng chỉ cần lão nói “đúng vậy”, thì giây tiếp theo e sẽ phải chết ngay tại chỗ!
Nhưng sự thật lại là như thế! Lão cúi người, kiên định nói: “Đúng vậy! Thần bất lực!”
Quân Lâm Uyên đứng bên cạnh bỗng lên tiếng: “Để trẫm xem thử xem!” Ai cũng biết Quân Lâm Uyên là đệ tử chân truyền của thần ý, ba năm trước thần y đã qua đời, cho nên, hắn cũng trở thành người có y thuật cao nhất thiên hạ!
“Vậy, đa tạ Lâm Uyên huynh!” Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng không từ chối, dù sao, bây giờ chuyện gì cũng không thể quan trọng bằng tính mạng của Dật.
Bắt mạch xong, trong mắt Quân Lâm Uyên thoáng hiện lên tia sáng quỷ dị, nhưng vì Hoàng Phủ Hoài Hàn đang lo lắng cho sự an toàn của Hoàng Phủ Dật nên không để ý, hắn ta cười nói: “Tuy là bị phong hàn lại có bệnh cũ, nhưng cũng không phải hết thuốc chữa. Trẫm kê vài vị thuốc cũng có thể trì hoãn được bệnh tật, nhưng tâm bệnh cần phải có tâm dược. Ý của trẫm, chắc hẳn Hoài Hàn huynh cũng hiểu chứ?” Nói xong, hắn ta viết phương thuốc xuống, giao cho ngự y.
Các ngự y vừa nhìn thấy phương thuốc kia, liền ngẩn mặt ra, trong lòng thầm tán thưởng, không hổ danh là đệ tử thần y, lại có thể nghĩ được ra cách này!
Trên mặt Quân Lâm Uyên vẫn không có biểu cảm gì, chỉ thầm cười lạnh. Thật ra, bệnh này không khó chữa, nhưng mà... không phải Hoàng Phủ Dật thế này vì Tô Cẩm Bình kia sao. Đã vậy, để hắn ta giúp một tay là được rồi! Tin rằng Tô Cẩm Bình sẽ rất thích lễ vật này của hắn, dù sao, người nàng thích là Bách Lý Kinh Hồng mà!!!
Nghe hắn ta nói vậy, sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn trở nên vô cùng quỷ dị, lạnh lùng quét mắt nhìn người đang tái nhợt mặt mũi nằm trên giường kia. Cũng đúng lúc này, giọng nói nhỏ xíu của Hoàng Phủ Dật vang lên: “Xin Hoàng huynh tác thành...”
Tiểu Lâm Tử cũng bước tới nói: “Hoàng thượng, bây giờ giữ lại tính mạng của Dật Vương điện hạ mới là việc quan trọng nhất ạ!”
Quả thật, giữ được mạng của Tiểu Cửu mới là quan trọng nhất, diệt trừ Bách Lý Kinh Hồng còn có hàng trăm cách khác, hơn nữa, hắn cũng biết, chỉ cần ban hôn cho Tiểu Cửu và Tô Cẩm Bình, cũng đủ khiến người kia thống khổ rồi! Bàn tay hắn siết chặt dưới tay áo bào rộng thùng thình, gân xanh ở thái dương nảy lên, cuối cùng, giống như đã hạ quyết tâm, hắn nghiến răng, lạnh lùng nói: “Truyền chỉ của trẫm, ban hôn!”
Tác giả :
Quân Tử Giang Sơn