Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
Chương 293: Mộc nguyệt kỳ gặp nạn- Cái chết của qu n hạo thiên và mai lương hinh
Thượng Quan Nhược Tịch nghe theo Mộc Nguyệt Kỳ, một đường chạy về phía Nam. Người nàng không có đồng nào, thứ đáng tiền duy nhất là miếng ngọc bội đã bị vỡ, không có tiền mua đồ ăn, cũng
không có tiền uống nước. Trên đường đi còn phải trốn trốn tránh tránh, không để cho truy binh nhìn thấy mình. Trong tay còn phải ôm hài tử, tình1trạng của nàng hiện nay tự nhiên là kiệt sức! Thượng Quan Nhược Tịch không ăn cơm, tự nhiên cũng không có sữa, Kinh Lan cũng bị đói mà mê man đi. Ngay cả sức để khóc cũng không có!
Thấy không bao lâu nữa có thể đến hoàng thành, nhưng Thượng Quan Nhược Tịch lại cảm thấy mắt mình đã mơ hồ đi, bước chân cũng lảo đảo. Cuối8cùng, không cẩn thận mà dẫm lên một cục đá, trượt chân, mà nàng che cho hài tử, không để Kinh Lan bị văng ra. Muốn đứng lên, nhưng không thể bò dậy nổi, xem ra nàng và Kinh Lan phải chết ở chỗ này.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng nghe được một giọng nói tức giận vang lên: “Tên tiểu tử thối nhà ngươi, một chút thương2người cũng không có! Tục ngữ nói cứu người cứu đến cùng, tiền phạt tiền tận Tây phương, ngươi cứu một nửa còn một nửa thì vứt đi, ngươi nói xem ngươi đã làm chuyện tốt gì đây!”
Mặc Quan Hoa chậm rãi, ung dung đi theo sự phụ mình tới phía trước, nhàn nhã nhìn hai mẹ con sắp không trụ nổi nữa cách đó không xa, cũng không4ngờ rằng Thượng Quan Nhược Tịch không có tiền trong người, cuối cùng bị đói đến thế này.
Nhưng chuyện này liên quan gì tới hắn, hắn cứu được bọn họ, bọn họ nên cảm động đến rơi nước mắt chứ, còn muốn mình thế nào nữa? “Sư phụ, nhưng mà ta không muốn làm chuyện tốt gì cả đâu, chỉ là không thích có người không giữ lời mình hứa với ta! Lão nhân gia ngài và cha đứa bé kia có giao tình, nhưng ta không có!”
Vô Ưu lão nhân trừng mắt liếc hắn một cái, bước nhanh hơn, nhanh chóng đi tới bên cạnh hai người kia, không nói hai lời, trước tiên đổ nước vào trong miệng Thượng Quan Nhược Tịch, một túi khác thì đựng sữa để lấy được ở Mạc Bắc, đút cho Kinh Lan đã thoi thóp! May mà khi ông ta ở Mạc Bắc, nhàn rỗi không có chuyện gì lại tính một quẻ, sau đó nhanh chóng chạy từ Mạc Bắc đến, không thì đế vương tương lai này đã bị chết đói rồi! Thật đúng là nghiệp chướng!
Nghe Mặc Quan Hoa còn đang nói chuyện không liên quan để mình, Vô Ưu lão nhân nghiến răng nói: “Sao người và cha nó không có liên quan? Nếu không có cha nó, cha ngươi có đường sống không?”
“Chuyện sống chết của lão gia đáng chết kia có liên quan gì đến ta?” Mặc Quan Hoa nói lành lạnh. Mặc tộc Bắc Minh, là một gia tộc đặc biệt kỳ quái, sau khi con trai trưởng thành, thì sẽ không có quan hệ gì với gia tộc, một mình ra ngoài xông xáo thiên địa, sau này về nhà có ăn cơm cũng phải trả tiền! Cho nên, người Mặc gia đều không có tình cảm thâm hậu với gia tộc mình. Mà cha của Mặc Quan Hoa, chính là Thừa tướng Bắc Minh Mặc Đồng Tùng. Cũng bởi người Mặc tộc đều kỳ quái, cho nên thể nhân đều biết Mặc Quan Hoa, cũng biết Thừa tướng Bắc Minh, nhưng lại không biết quan hệ của bọn hắn. Thấy bộ dạng muốn ăn đòn của hắn, Vô Ưu lão nhân cũng lười nhìn hắn! Bể Thượng Quan Nhược Tịch trên mặt đất lên, vừa mới định đưa qua cho tên đồ đệ bất hiếu của mình, đã nghe thấy giọng nói lành lạnh của Mặc Quan Hoa: “Sư phụ, đừng đưa cho ta, người đặt trên mặt đất đi!” Hắn tỏ rõ ý, hắn sẽ không nhận! Phụ nữ, rất phiền phức!
Vốn sắc mặt Vô Ưu lão nhân đã rất khó coi, trong nháy mắt liền tái luôn: “Chẳng lẽ ngươi muốn vị sự một
mình khiêng hai người bọn họ sao?” “Ta có thể miễn cưỡng giúp ngươi bế đứa bé kia!” Mặc Quan Hoa cau mày nói, ánh mắt quỷ bí mang theo vẻ ghét bỏ.
“Hừ!” Vô Ưu lão nhân hừ lạnh một tiếng, đưa đứa bé cho hắn, sau đó bị Thượng Quan Nhược Tịch đi tới tửu lâu trong kinh thành mà đám người Nam Cung Cẩm đã đợi từ lâu, vừa bổ vừa tự than thân trách phận: “Lão nhân gia ta sao số lại khổ thế chứ, thu tên đồ đệ như thế này, không thông cảm ta tuổi già sức yếu chút nào mà bể giúp ta một chút!”
Mặc Quan Hoa khó chịu ôm đứa bé kia đi phía sau. Vô cùng ghét bỏ mà nhìn bóng lưng sư phụ, nghe lão gia hỏa kia càng nói càng nhiều, hắn bỗng nhiên nói “Sư phụ, nếu người còn nhiều sức như thể để nói, vậy ôm luôn đứa bé này đi!”
Sắc mặt Vô Ưu lão nhân cứng đờ, dừng bước chân lại! Quay đầu hung hăng nhìn hắn như là địa chỉ áp bách nông dân vậy...
Đối sư đồ này cứ như thế mà tiến vào kinh thành Bắc Minh...
Mà giờ phút này, gương mặt Tu đang lạnh lùng bẩm báo trước mặt Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm: “Hoàng thượng, đội ngũ chúng ta tiếp ứng công tử đã chậm một bước, khi chúng ta đếnxe ngựa đã lật ra, bên trong cũng không có ai cả!” Bọn họ biết tung tích chiếc xe ngựa kia, nên liền xác định là Quân Kinh Lan và Thượng Quan Nhược Tịch, nhưng khi bọn hắn đến, lại phát hiện ra đã chậm.
Lần này, sắc mặt Nam Cung Cẩm rất khó coi, đang muốn nói gì đó, một cơn gió thổi vào cửa sổ, không lâu sau, một ông cụ bay vào từ cửa sổ, ném Thượng Quan Nhược Tịch tới cho Nam Cung Cẩm: “Đón lấy, mệt chết ta!”
Nam Cung Cẩm vội vàng đỡ được, buồn bực nhìn ông ta: “Không phải ông là cái tay thầy bói kia sao?”
Vô Ưu lão nhân đang đau nhức cái eo nghe lời này của nàng, suýt chút nữa mà phun ra một ngụm máu! Mà ngay sau đó, Mặc Quan Hoa cũng tiến vào, trên tay đang ôm Kinh Lan, đang muốn giao cho Nam Cung Cẩm thì sắc mặt hắn chợt thay đổi.
Trong chớp nhoáng, hắn bỗng thấy sợ hãi, để cho đám người đều nhìn hắn đầy kinh ngạc. Ngay sau đó, mọi người trông thấy mấy giọt nước chảy dọc theo tay áo của hắn xuống, sau đó, tất cả mọi người đều ngửi được một mùi khai nồng bốc lên. Tiểu Kinh Lan thì hạnh phúc lật người lại, còn có một cái chân vung lên mặt Mặc Quan Hoa.
“Vù!” một tiếng, Mặc Quan Hoa liền ném đứa bé trong tay ra! Khuôn mặt như tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ của hắn còn khó coi hơn so với tảng đá trong hầm cầu.
Tu vội vàng vươn tay đón lấy đứa bé, mà Vô Ưu lão nhân mới bị Nam Cung Cẩm chọc cho tức giận muốn mắng người, lại che lấy bụng của mình, một tay chỉ và Mặc Quan Hoa phá lên cười ha ha, cười đến gập cả người lại: “Ha ha, báo ứng, báo ứng!” Bảo hắn suy nghĩ cho người làm sư phụ như ông ta đây, bế cô gái kia đi, thì hắn không đồng ý, hiện tại thì tốt rồi, được đứa bé kia thưởng cho một bãi nước đái! Mặc Quan Hoa hừ lạnh một tiếng, trên mặt đều là sự căm ghét đối với sự phụ mình! Quay người, nhảy ra khỏi cửa sổ rời đi.
Vô Ưu lão nhân cũng cười ha ha mấy tiếng rồi đi theo, không nói một câu với đám người Nam Cung Cấm...
Để cho đám người Nam Cung Cẩm ở tại chỗ nhìn nhau, hai người này...? Mà đúng lúc này, Thượng Quan Nhược Tịch bỗng nhiên tỉnh lại, mề mê mang mang nói: “Nhanh! Nhanh lên, cứu Mộc cô nương, Mộc cô nương đánh xe ngựa, đánh xe ngựa, dân...”
Nói đến đây, lại hôn mê bất tỉnh! Nam Cung Cẩm từ những câu đứt quãng của nàng đã hiểu rõ ra! Trong chốc lát, sắc mặt nàng đã trắng bệch, trong xe ngựa là Mộc Nguyệt Kỳ sao? Mộc Nguyệt Kỳ không thể so với hai người này, nếu như bị những người kia bắt được, bọn hắn sẽ không có gì cố kỵ, nói không chừng sẽ trực tiếp bị giết chết.
“Hủy, triệu tập người chúng ta, sau đó thông báo cho Thừa tướng và Quảng Lăng Vương hành động sớm! Ngay lập tức!”
Hoàng cung Bắc Minh, địa lao.
Mai Lương Hinh cầm roi trong tay, hung hăng quật vào cô gái cách đó không xa: “Mộc Nguyệt Kỳ, khi ở Thiệu Dương, ngươi không ngờ có ngày rơi vào trong tay ta đúng không? Giúp Nam Cung Cấm đối phó ta! Ngươi giúp Nam Cung Cẩm đối phó ta à!”
Tâm trạng Mai Lương Hinh hiện nay, đúng thật là tốt vô cùng, dưới góc nhìn của ả, bắt được Mộc Nguyệt Kỳ còn khiến ả hả giận hơn là bắt được Quân Kinh Lan! Còn Quân Hạo Thiên ở bên cạnh, cúi đầu, làm như không thấy chuyện gì.
Mộc Nguyệt Kỳ bị ả ta đánh cho toàn thân trên dưới hầu như không có khối thịt nào lành lặn, trên quần áo cũng đầu vết máu! Tóc tại tán loạn, nhưng sắc mặt nàng nhìn Mai Lương Hinh đầy lạnh lùng mà chế giễu: “Ta giúp đỡ Nam Cung Cấm đối phó ngươi sao? Ngươi không khỏi cũng quá đề cao chính mình! Ta thật sự nhìn không ra toàn thân trên dưới người có chỗ nào đáng giá cho ta phải đối phó!”
“Đồ để tiện này, người lại còn dám châm chọc ta!” Mai Lương Hinh đứng dậy, nhanh chóng chạy tới trước mặt Mộc Nguyệt Kỳ, sau đó hung hăng tát mấy phát vào mặt nàng! Nhưng trên mặt Mộc Nguyệt Kỳ, vẻ trào phúng vẫn như cũ, nàng lạnh giọng nói: “Ngươi tốt nhất là nên giết ta, không nên chờ tới lúc ngươi rơi vào trong tay ta, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!”
Mai Lương Hinh giơ tay, hung hăng tóm tóc nàng: “Dưới tình huống này, ngươi còn dám ăn nói linh tinh sao? Ngươi có biết hiện nay là ai trong tay ai hay không?”
“Hừ!” Mộc Nguyệt Kỳ hừ lạnh, khinh thường quay đầu đi.
Mai Lương Hinh tức giận đến mặt đỏ gay gắt, hung hăng trợn mắt nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên như là phát hiện ra cái gì, nở nụ cười không có hảo ý: “Ta lại không chú ý tới, dung mạo người thực ra lại rất đẹp! Có lẽ vẫn còn là xử nữ phải không?”
“Ngươi có ý gì?” Mộc Nguyệt Kỳ lạnh lùng trừng mắt, trong lòng có một dự cảm không lành.
Mai Lương Hinh cười lạnh một tiếng, lại đánh giá nàng từ trên xuống dưới một phen, tiếp tục nói: “Ngươi nói ta có ý gì? Khuôn mặt đẹp như vậy, thân thể đẹp như vậy, cứ thế mà chết đi có phải đáng tiếc hay không? Ngươi nói xem, bản cũng nên đưa người đi làm kỹ nữ, hay là nên để người ở luôn đây khao đám ngục tốt vất và bắt được người một chút?”
“Ngươi dám!” Mộc Nguyệt Kỳ lớn tiếng rống giận! Nàng không sợ chết, nhưng giờ phút này, nghe thấy Mai Lương Hinh nói, nàng thật sự sợ hãi!
“Ngươi xem ta có dám hay không! Người đầu, bịt mồm cô ta lại, đừng để cô ta cắn lưỡi tự sát!” Mai Lương Hinh phân phó, rất nhanh liền có người đi tới dùng khăn vải bịt mồm nàng lại!
Mộc Nguyệt Kỳ muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng “ô...ô...” Khiến cho nàng tức giận đến trợn mắt như muốn nứt ra, nàng trợn mắt hung hăng nhìn Mai Lương Hinh, ánh mắt đó, nàng hận không thể xé nát ả ta ra!
Mai Lương Hinh quay người, ngồi xuống vị trí của mình, nhìn đán đàn ông đã sớm không nhẫn nại được nữa một chút: “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Một trong thiên hạ song xu, mất cơ hội này sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu!”
Ả ta vừa nói xong, đám người áo đen kia lộ ra vẻ mặt vui mừng, nhanh chóng nhào tới, cởi thân thể nàng khỏi hình cụ, hung hăng đè nàng xuống mặt đất! Sau đó bắt đầu xé y phục nàng.
Một màn này, khiến cho Quân Hạo Thiên có chút nhíu mày, nhưng nhìn Mai Lương Hinh đang vô cùng cao hứng, hắn cũng không nói câu nào.
Chân Mộc Nguyệt Kỳ đạp loạn trên không trung, lại bị đám người hung hăng ngăn chặn! “Soạt!” một tiếng, y phục của nàng bị đám người xé ra, da thịt như mỡ đông lộ ra trong không khí, trên thân nhuốm máu, lại càng khiến đám đàn ông bị kích thích!
Mộc Nguyệt Kỳ điên cuồng giãy giụa, nhưng nàng đã bị đánh trọng thương, rõ ràng không phải đối thủ của đám đàn ông võ công không thấp này! Mấy tiếng dây lưng đứt gãy vang lên, nàng cảm thấy ngực mình mát lạnh, đôi môi ẩm ướt của đám đàn ông nhào tới.
Mắt của nàng, mang theo hận ý ngập trời, nghiêng đầu nhìn Mai Lương Hinh bên kia! Gân xanh trên trán nổi lên, miệng bị chặn nên nói không ra lời! Mai Lương Hinh nhìn ánh mắt ngập tràn hận ý của nàng, khóe môi nhếch lên nụ cười hài lòng, Mộc Nguyệt Kỳ, ai bảo người đối nghịch với ta! Là tự ngươi chuốc! Mảnh vải cuối cùng trên thân thể Mộc Nguyệt Kỳ bị xé mở, nàng đã tuyệt vọng đến nhắm nghiền hai mắt!
Chân nàng bị người ta đè lại, không thể động đậy, nàng gắt gao nhắm từ từ đôi mắt. Nếu như nàng không chết, những người này, nàng nhất định phải từng bước từng bước chém bọn hắn thành muôn mảnh! Tên đàn ông trên người nàng phát ra một tiếng cười dâm đãng: “Đại mỹ nhân, lần đầu tiên sẽ hơi đau đấy, kiên nhẫn một chút, ta chuẩn bị vào đây này...” Nhưng ngay lúc này vang lên một tiếng “Rầm!”! Cửa địa lao bị người đạp ra, tên đàn ông nằm trên người Mộc Nguyệt Kỳ kia, bị một cây trâm đâm vào hậu tâm! Ngã xuống!
Mộc Nguyệt Kỳ mở to mắt nhìn ra cửa, là Nam Cung Cẩm dẫn người xông vào! Tâm trạng nàng vô cùng phức tạp, đã không cách nào diễn tả bằng lời nói được nữa, may mắn! Vô cùng may mắn!
Nhưng, rất nhanh, ánh mắt nàng cũng nhìn thấy người đàn ông áo lam bên cạnh Nam Cung Cẩm, trong chớp nhoáng này, nàng cũng lâm vào ngây dại. Sao lại, sao lại để cho hắn nhìn thấy dáng vẻ không chịu nổi của mình như thế này, sao lại thế?!
Mai Lương Hinh cũng sợ ngây người, nhìn mấy người ở cửa: “Các ngươi, các ngươi vào bằng cách nào, các ngươi...”
Một cây quạt xếp thủy mặc, bay từ ngoài cửa tới, mang theo một cỗ lực lượng cường đại và sát ý! “Ầm!”, “Ầm!” vài tiếng, cây quạt xoay chuyển trên không trung mấy lần, đánh chết những người bên cạnh Mộc Nguyệt Kỳ! Sau đó, chiếc áo khoác màu lam từ trên không trung bay tới che kín thân thể nàng. Bước nhanh mấy bước, hắn đỡ nàng dậy, giọng nói ôn nhã mang theo sự run rẩy nhè nhẹ vang lên: “Nàng không sao chứ?”
Giờ phút này, hắn không biết cảm xúc trong lòng mình như thế nào! Chỉ cảm thấy khi trông thấy một màn kia, trông thấy nàng bị người ta bắt nạt, chỉ thiếu một chút xíu nữa, đã mất đi thứ quý giá nhất của người con gái, hắn phẫn nộ! Cảm giác thần kinh đau nhức đó, khiến hắn cảm thấy nặng nề không thở được!
Mộc Nguyệt Kỳ sững sờ nhìn hắn, mãi đến khi những tên kia chuẩn bị cướp đi thứ quan trọng nhất của mình, nàng đều không khóc, nhưng khi thấy khuôn mặt hắn, nàng lại không nhịn được mà khóc lên! Nàng vươn tay, muốn chạm vào mặt hắn, lại đột nhiên cảm thấy mình bẩn thỉu, giơ lên được một nửa, lại dừng lại.
Nàng nở nụ cười trên khuôn mặt sưng đỏ lộ ra vẻ vô cùng tái nhợt: “Ta ngỡ là đời này sẽ không còn được gặp lại chàng...” Thượng Quan Cẩn Duệ liền giật mình, nghẹn ngào mà nói: “Yên tâm! Sẽ không đâu!”
“Mai Lương Hinh!” Nam Cung Cẩm gầm thét một tiếng, cả người phảng phất như phun lửa, đi về phía ả đàn bà đang trắng bệch mặt mũi kia!
Một người bằng hữu tốt, một ngời nàng đã nhận định đây là chị dâu của mình! Chỉ cần nàng chậm một bước nữa, thì đã bị con đàn bà đáng chết này hủy rồi!
Mai Lương Hinh giật nảy mình, vội vàng chạy đến trốn sau lưng Quân Hạo Thiên. Còn Quân Hạo Thiên nhìn thấy sau lưng Nam Cung Cấm là lão Thừa tướng và Quảng Lăng Vương, còn có những binh lính kia, hắn lập tức hiểu tình huống này là như thế nào.
“Hoàng thượng, nàng ta muốn giết ta, ngài phải bảo vệ ta, Hoàng thượng!” Đối phương đông người thế mạnh, Mai Lương Hinh cũng dần dần minh bạch chuyện gì đang xảy ra. Xem bộ dạng là sắp thay đổi triều đại!
Nam Cung Cẩm cười lạnh: “Bảo vệ ngươi! Ai cũng không bảo vệ được ngươi!” Nói xong, mũi chân nàng khẽ nhấc, một thanh kiếm trên đất bay lên trên tay nàng!
Mai Lương Hinh thất kinh, vậy mà một tay lấy cây trâm trên đầu mình xuống, vòng qua cổ Quân Hạo Thiên nói: “Ngươi đừng tới đây, nếu ngươi tới ta liền giết hắn! Nếu ta giết Bắc Minh Hoàng, ngươi cũng đừng hòng có khả năng sống sót rời khỏi đây!”
Tròng mắt Quân Hạo Thiên nhìn cây trâm trên cổ mình, lập tức cảm thấy lòng lạnh buốt. Chiêu Nhi ở bên cạnh thì không dám tin mà trợn mắt nhìn Mai Lương Hinh, bỗng nhiên cắn răng, mạnh mẽ xông lên, một tay hất thắng tay Mai Lương Hinh đang kẹp cổ Quân Hạo Thiên ra. Cũng đúng lúc này, thanh kiếm trong tay Nam Cung Cấm cũng đã đâm tới Mai Lương Hinh!
“Không.”
“Phụt...” Máu tươi của Quân Hạo Thiên phun lên thân thể Mai Lương Hinh.
Mai Lương Hinh nhìn hắn không dám tin: “Ngươi, ngươi, vì sao? Sao ngươi” Rõ ràng vừa rồi vì cái mạng này, mình còn nắm lấy hắn để uy hiếp, thế nhưng hắn vẫn vì mình ngăn một kiểm này?!
“Khục... Khục khục... Bởi vì, bởi vì nàng đã nói, nàng yêu ta.” Quân Hạo Thiên nói đứt quãng, cả người mềm nhũn ngã xuống. Mai Lương Hinh lắc đầu điên cuồng, nước mắt rơi xuống không hề báo trước, ả ta nắm lấy hắn rống to: “Ta lừa gạt ngươi thôi! Thế mà ngươi cũng tin à, thế mà ngươi cũng tin được à! Ta chỉ lừa gạt ngươi thôi! Lừa ngươi thôi!”
Vì cái gì, khi trông thấy hắn thế này, trong lòng ả lại khó chịu như thế, không phải ả không yêu hắn sao?
“Khục khục... Ta biết, ta biết nàng gạt ta. Nhưng... dù có gạt ta, thì sao chứ? Ta cam tâm tình nguyện...” Quân Hạo Thiên nói xong lại phun ra mấy ngụm máu. Cuối cùng, một ngụm máu nghẹn nơi cổ họng hắn, ngã xuống trong ngực ả.
Còn Mai Lương Hinh, cả người ngây dại, nhìn hắn ngây ngốc, tưởng rằng mình sẽ không để ý, nhưng trong phút chốc lại đau thấu tim gan. Như là đã mất đi thứ quan trọng nhất cuộc đời!
Chiếu Nhi ở một bên thương xót kêu lên, điên cuồng xông lên đánh Mai Lương Hinh: “Ngươi là đồ đàn bà đáng chết, Hoàng thượng cứu người về! Ngươi lại chỉ biết lợi dụng Hoàng thượng báo thù, ngày đó ngươi uống say, người cho rằng ngươi thật sự trả lời là yêu Hoàng thượng sao? Người trả lời là chỉ muốn lợi dụng Hoàng thượng báo thù mà thôi, Hoàng thượng còn sợ ngươi biết nên đã lừa ngươi! Thế nhưng ngươi là đồ vô lương tâm, vậy mà người lại đối xử với Hoàng thượng như thế, sao ngươi không đi chết đi! Sao ngươi không đi chết đi!”
Mai Lương Hinh nhìn nàng ta kinh ngạc: “Ngươi nói cái gì?”
Ngày đó, câu trả lời của mình, không phải là “Yêu” sao? Mà hắn vẫn cười tự nói là “Yêu” sao? “A... A... Ha ha ha...”
“Ha ha ha...” Mai Lương Hinh bỗng nhiên ngửa đầu cười lên điên cuồng, nước mắt giống như chảy mãi không hết, nước mắt rơi vào khuôn mặt đã mất đi sinh khí của hắn, ả ta run rẩy nói không mạch lạc: “Quân Hạo Thiên, ta không lừa ngươi! Ta không lừa ngươi! Ta thật sự yêu ngươi, thế nhưng mà...”
“Thế nhưng vì sao trước kia ta cũng không biết chứ?” Bởi vì, trước kia, ả chỉ có cừu hận, chỉ muốn tìm Nam Cung cẩm báo thù. Nhưng chưa bao giờ nhìn lại lòng mình, chưa bao giờ có ý nghĩ quay đầu. Ả ta ngẩng đầu, nhìn Nam Cung Cẩm cách đó không xa, nói điên cuồng: “Nam Cung Cẩm! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi phải người đưa ta về núi tuyết đã đành, còn sai người đẩy ta xuống vực! Ta hận ngươi, ta hận ngươi! Nhưng, chuyện này không còn quan trọng, không quan trọng...”
Nam Cung Cẩm ngạc nhiên, nàng sai người đẩy y ta xuống núi lúc nào vậy? Trong chuyện này...
“Cừu hận? Ha ha... Điều quan trọng nhất của ta không còn ở đây, còn muốn cừu hận để làm gì?” Ả ta cúi đầu, nhìn thanh kiếm đang xuyên qua người hắn, nghiến răng một cái, hung hăng ôm chặt hắn, thanh kiếm kia cũng xuyên qua người ả! Một ngụm máu tươi, phun ra ngoài...
Trong thoáng chốc, ả ta trông thấy hắn cứu mình ngày đó, hắn giang tay ấm áp, bế ả từ trong đống tuyết lên. Trong thoáng chốc, ả trong thấy ngày đó, ngày nói chân của ả sẽ không bình thường lại được, hắn nói không sao, về sau ta chăm sóc nàng. Còn có, lần đầu tiên hắn hôn ả, nói thích ả.
“Hoàng thượng, trước kia, sao ta lại ngốc như thế chứ? Nhưng không sao, chúng ta rất nhanh sẽ có thể gặp lại nhau rồi... Kiếp sau, kiếp sau ta sẽ trả lại chàng, chờ ta, chờ ta...”
Nhắm mắt lại, ả ta ngã xuống trong ngực hắn. Mà khóe môi, lại chậm rãi cong lên... Nam Cung Cẩm đứng trước mặt bọn hắn, nhưng không biết diễn tả tâm tình mình như thế nào. Mà Chiều, vui buồn thất thường nhìn hai người kia, tựa như là bị điên rồi, muốn kéo cái xác không còn hơi thở của Mai Lương Hinh ra, nhưng làm thế nào cũng không kéo ra được: “Ngươi buông Hoàng thượng ra, ngươi là đồ vô lương tâm, ngươi buông Hoàng thượng ra! Hoàng thượng là của ta, là cuả ta...”
Nam Cung Cấm lẳng lặng nhìn bọn hắn hồi lâu, bỗng nhiên lắc đầu, quay người nói với mọi người: “Chúng ta đi thôi!”
Nàng nghĩ, cái chết như thế đối với Mai Lương Hinh mà nói chính là tàn nhẫn nhất.
Còn Mộc Nguyệt Kỳ, khi nhìn thấy Mai Lương Hinh chết, đã ngất đi trong lòng Thượng Quan Cẩn Duệ. Một đoàn người, mỗi người đều mang tâm trạng phức tại, rời khỏi địa lao.
Bắc Minh năm bốn trăm hai mươi, cung biến.
Quân Kinh Lan, con trai tiên hoàng còn sống. Tỉnh Vương Quân Hạo Nhiên kể vị, Quân Kinh Lan được phong làm Hoàng Thái tử. Quảng Lăng Vương từ bỏ mọi chức vụ, trở thành một Vương gia nhàn hạ.
Thừa tướng được bổ nhiệm là phụ quốc đại thần kiêm thái phó của Thái tử, bảo vệ xã tắc, dạy bảo Thái tử. Mộc Nguyệt Kỳ, sau khi ngủ vài ngày, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Luôn luôn gặp ác mộng, mà Thượng Quan Cẩn Duệ những ngày này, đều luôn chăm sóc nàng.
Thượng Quan Nhược Tịch vào nhà, nói với Thượng Quan Cẩn Duệ: “Mộc cô nương từng nhờ ta nhắn cho huynh!”
“Ừm?” Thượng Quan Cẩn Duệ quay đầu, lạnh nhạt nhìn nàng, đôi mắt thâm quầng hết sức rõ ràng. “Nàng nói nàng rời đi, không phải vì từ bỏ, nàng vẫn yêu huynh, hơn cả sinh mệnh của mình! Nhưng ta đến giờ cũng không hiểu rõ, tại sao nàng muốn liều mình cứu ta. Ngược lại còn hỏi ta mấy vấn đề kỳ quái!” Thượng Quan Nhược Tịch nói.
“Vấn đề gì?” Giọng nói ôn nhã, vẫn dễ nghe như cũ.
“Nàng hỏi ta, có phải con của Quảng Lăng Vương hay không, có phải có một cái ngọc bội chứa cổ trùng hay không. Còn nói cái gì mà mình không cứu nhầm người, còn nói là nếu như nàng không sống sót trở về, thì ta phải nhắn cho huynh. Ta luôn cảm thấy nàng cứu tạ vì có liên quan đến huynh, nhưng lại không hiểu có liên quan gì tới huynh!” Thượng Quan Nhược Tịch tiếp tục nói.
Mà ánh mắt Thượng Quan Cẩn Duệ chợt ngưng lại một chút, trong lòng hắn như bị vật gì đó hung hăng đập mạnh vào! Bàn tay đang nắm tay Mộc Nguyệt Kỳ không tự chủ mà nắm chặt hơn một chút. Hắn gật đầu đối với Thượng Quan Nhược Tịch rồi nói: “Ta đã biết, cảm ơn cô!”
“Không cần, là ta phải cảm ơn Mộc cô nương mới đúng!” Thượng Quan Nhược Tịch cắn cắn môi, lui ra. Vừa đi ra ngoài, nàng đã thấy Nam Cung Cẩm ở cửa, còn Tiểu Kinh Lan mặc một bộ quần áo màu vàng sáng, quần áo chuyên dùng của Hoàng Thái tử. Chớp đôi mắt phượng hẹp dài, nhìn mẹ ruột của mình ở cửa.
Nam Cung Cẩm nghe đoạn đối thoại của hai người, nghĩ đến tướng mạo của Thượng Quan Nhược Tịch và Duệ ca ca tương tự nhau. Trong lòng lập tức lóe lên suy nghĩ gì đó, tựa như đã hiểu rõ nguyên nhân Mộc Nguyệt Kỳ cứu người, nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ nói với Thượng Quan Nhược Tịch: “Chúng ta đi thôi, không nên quấy rầy bọn họ!”
Mộc Nguyệt Kỳ lần này chịu đả kích quá lớn, mặc dù cuối cùng không phát sinh chuyện gì nhưng đối với con gái thời cổ đại mà nói, như thế đã đủ để khiến nàng xấu hổ và giận dữ đến tự tử rồi. Cho nên hiện nay nàng không muốn tỉnh lại, chỉ ngất trong mộng của mình. Hiện nay, người có thể giúp nàng, chỉ sợ duy nhất chỉ có Duệ ca ca mà thôi!
Thượng Quan Nhược Tịch gật đầu, nhìn thoáng qua ngoài cửa, rồi theo Nam Cung Cẩm rời đi...
không có tiền uống nước. Trên đường đi còn phải trốn trốn tránh tránh, không để cho truy binh nhìn thấy mình. Trong tay còn phải ôm hài tử, tình1trạng của nàng hiện nay tự nhiên là kiệt sức! Thượng Quan Nhược Tịch không ăn cơm, tự nhiên cũng không có sữa, Kinh Lan cũng bị đói mà mê man đi. Ngay cả sức để khóc cũng không có!
Thấy không bao lâu nữa có thể đến hoàng thành, nhưng Thượng Quan Nhược Tịch lại cảm thấy mắt mình đã mơ hồ đi, bước chân cũng lảo đảo. Cuối8cùng, không cẩn thận mà dẫm lên một cục đá, trượt chân, mà nàng che cho hài tử, không để Kinh Lan bị văng ra. Muốn đứng lên, nhưng không thể bò dậy nổi, xem ra nàng và Kinh Lan phải chết ở chỗ này.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng nghe được một giọng nói tức giận vang lên: “Tên tiểu tử thối nhà ngươi, một chút thương2người cũng không có! Tục ngữ nói cứu người cứu đến cùng, tiền phạt tiền tận Tây phương, ngươi cứu một nửa còn một nửa thì vứt đi, ngươi nói xem ngươi đã làm chuyện tốt gì đây!”
Mặc Quan Hoa chậm rãi, ung dung đi theo sự phụ mình tới phía trước, nhàn nhã nhìn hai mẹ con sắp không trụ nổi nữa cách đó không xa, cũng không4ngờ rằng Thượng Quan Nhược Tịch không có tiền trong người, cuối cùng bị đói đến thế này.
Nhưng chuyện này liên quan gì tới hắn, hắn cứu được bọn họ, bọn họ nên cảm động đến rơi nước mắt chứ, còn muốn mình thế nào nữa? “Sư phụ, nhưng mà ta không muốn làm chuyện tốt gì cả đâu, chỉ là không thích có người không giữ lời mình hứa với ta! Lão nhân gia ngài và cha đứa bé kia có giao tình, nhưng ta không có!”
Vô Ưu lão nhân trừng mắt liếc hắn một cái, bước nhanh hơn, nhanh chóng đi tới bên cạnh hai người kia, không nói hai lời, trước tiên đổ nước vào trong miệng Thượng Quan Nhược Tịch, một túi khác thì đựng sữa để lấy được ở Mạc Bắc, đút cho Kinh Lan đã thoi thóp! May mà khi ông ta ở Mạc Bắc, nhàn rỗi không có chuyện gì lại tính một quẻ, sau đó nhanh chóng chạy từ Mạc Bắc đến, không thì đế vương tương lai này đã bị chết đói rồi! Thật đúng là nghiệp chướng!
Nghe Mặc Quan Hoa còn đang nói chuyện không liên quan để mình, Vô Ưu lão nhân nghiến răng nói: “Sao người và cha nó không có liên quan? Nếu không có cha nó, cha ngươi có đường sống không?”
“Chuyện sống chết của lão gia đáng chết kia có liên quan gì đến ta?” Mặc Quan Hoa nói lành lạnh. Mặc tộc Bắc Minh, là một gia tộc đặc biệt kỳ quái, sau khi con trai trưởng thành, thì sẽ không có quan hệ gì với gia tộc, một mình ra ngoài xông xáo thiên địa, sau này về nhà có ăn cơm cũng phải trả tiền! Cho nên, người Mặc gia đều không có tình cảm thâm hậu với gia tộc mình. Mà cha của Mặc Quan Hoa, chính là Thừa tướng Bắc Minh Mặc Đồng Tùng. Cũng bởi người Mặc tộc đều kỳ quái, cho nên thể nhân đều biết Mặc Quan Hoa, cũng biết Thừa tướng Bắc Minh, nhưng lại không biết quan hệ của bọn hắn. Thấy bộ dạng muốn ăn đòn của hắn, Vô Ưu lão nhân cũng lười nhìn hắn! Bể Thượng Quan Nhược Tịch trên mặt đất lên, vừa mới định đưa qua cho tên đồ đệ bất hiếu của mình, đã nghe thấy giọng nói lành lạnh của Mặc Quan Hoa: “Sư phụ, đừng đưa cho ta, người đặt trên mặt đất đi!” Hắn tỏ rõ ý, hắn sẽ không nhận! Phụ nữ, rất phiền phức!
Vốn sắc mặt Vô Ưu lão nhân đã rất khó coi, trong nháy mắt liền tái luôn: “Chẳng lẽ ngươi muốn vị sự một
mình khiêng hai người bọn họ sao?” “Ta có thể miễn cưỡng giúp ngươi bế đứa bé kia!” Mặc Quan Hoa cau mày nói, ánh mắt quỷ bí mang theo vẻ ghét bỏ.
“Hừ!” Vô Ưu lão nhân hừ lạnh một tiếng, đưa đứa bé cho hắn, sau đó bị Thượng Quan Nhược Tịch đi tới tửu lâu trong kinh thành mà đám người Nam Cung Cẩm đã đợi từ lâu, vừa bổ vừa tự than thân trách phận: “Lão nhân gia ta sao số lại khổ thế chứ, thu tên đồ đệ như thế này, không thông cảm ta tuổi già sức yếu chút nào mà bể giúp ta một chút!”
Mặc Quan Hoa khó chịu ôm đứa bé kia đi phía sau. Vô cùng ghét bỏ mà nhìn bóng lưng sư phụ, nghe lão gia hỏa kia càng nói càng nhiều, hắn bỗng nhiên nói “Sư phụ, nếu người còn nhiều sức như thể để nói, vậy ôm luôn đứa bé này đi!”
Sắc mặt Vô Ưu lão nhân cứng đờ, dừng bước chân lại! Quay đầu hung hăng nhìn hắn như là địa chỉ áp bách nông dân vậy...
Đối sư đồ này cứ như thế mà tiến vào kinh thành Bắc Minh...
Mà giờ phút này, gương mặt Tu đang lạnh lùng bẩm báo trước mặt Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm: “Hoàng thượng, đội ngũ chúng ta tiếp ứng công tử đã chậm một bước, khi chúng ta đếnxe ngựa đã lật ra, bên trong cũng không có ai cả!” Bọn họ biết tung tích chiếc xe ngựa kia, nên liền xác định là Quân Kinh Lan và Thượng Quan Nhược Tịch, nhưng khi bọn hắn đến, lại phát hiện ra đã chậm.
Lần này, sắc mặt Nam Cung Cẩm rất khó coi, đang muốn nói gì đó, một cơn gió thổi vào cửa sổ, không lâu sau, một ông cụ bay vào từ cửa sổ, ném Thượng Quan Nhược Tịch tới cho Nam Cung Cẩm: “Đón lấy, mệt chết ta!”
Nam Cung Cẩm vội vàng đỡ được, buồn bực nhìn ông ta: “Không phải ông là cái tay thầy bói kia sao?”
Vô Ưu lão nhân đang đau nhức cái eo nghe lời này của nàng, suýt chút nữa mà phun ra một ngụm máu! Mà ngay sau đó, Mặc Quan Hoa cũng tiến vào, trên tay đang ôm Kinh Lan, đang muốn giao cho Nam Cung Cẩm thì sắc mặt hắn chợt thay đổi.
Trong chớp nhoáng, hắn bỗng thấy sợ hãi, để cho đám người đều nhìn hắn đầy kinh ngạc. Ngay sau đó, mọi người trông thấy mấy giọt nước chảy dọc theo tay áo của hắn xuống, sau đó, tất cả mọi người đều ngửi được một mùi khai nồng bốc lên. Tiểu Kinh Lan thì hạnh phúc lật người lại, còn có một cái chân vung lên mặt Mặc Quan Hoa.
“Vù!” một tiếng, Mặc Quan Hoa liền ném đứa bé trong tay ra! Khuôn mặt như tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ của hắn còn khó coi hơn so với tảng đá trong hầm cầu.
Tu vội vàng vươn tay đón lấy đứa bé, mà Vô Ưu lão nhân mới bị Nam Cung Cẩm chọc cho tức giận muốn mắng người, lại che lấy bụng của mình, một tay chỉ và Mặc Quan Hoa phá lên cười ha ha, cười đến gập cả người lại: “Ha ha, báo ứng, báo ứng!” Bảo hắn suy nghĩ cho người làm sư phụ như ông ta đây, bế cô gái kia đi, thì hắn không đồng ý, hiện tại thì tốt rồi, được đứa bé kia thưởng cho một bãi nước đái! Mặc Quan Hoa hừ lạnh một tiếng, trên mặt đều là sự căm ghét đối với sự phụ mình! Quay người, nhảy ra khỏi cửa sổ rời đi.
Vô Ưu lão nhân cũng cười ha ha mấy tiếng rồi đi theo, không nói một câu với đám người Nam Cung Cấm...
Để cho đám người Nam Cung Cẩm ở tại chỗ nhìn nhau, hai người này...? Mà đúng lúc này, Thượng Quan Nhược Tịch bỗng nhiên tỉnh lại, mề mê mang mang nói: “Nhanh! Nhanh lên, cứu Mộc cô nương, Mộc cô nương đánh xe ngựa, đánh xe ngựa, dân...”
Nói đến đây, lại hôn mê bất tỉnh! Nam Cung Cẩm từ những câu đứt quãng của nàng đã hiểu rõ ra! Trong chốc lát, sắc mặt nàng đã trắng bệch, trong xe ngựa là Mộc Nguyệt Kỳ sao? Mộc Nguyệt Kỳ không thể so với hai người này, nếu như bị những người kia bắt được, bọn hắn sẽ không có gì cố kỵ, nói không chừng sẽ trực tiếp bị giết chết.
“Hủy, triệu tập người chúng ta, sau đó thông báo cho Thừa tướng và Quảng Lăng Vương hành động sớm! Ngay lập tức!”
Hoàng cung Bắc Minh, địa lao.
Mai Lương Hinh cầm roi trong tay, hung hăng quật vào cô gái cách đó không xa: “Mộc Nguyệt Kỳ, khi ở Thiệu Dương, ngươi không ngờ có ngày rơi vào trong tay ta đúng không? Giúp Nam Cung Cấm đối phó ta! Ngươi giúp Nam Cung Cẩm đối phó ta à!”
Tâm trạng Mai Lương Hinh hiện nay, đúng thật là tốt vô cùng, dưới góc nhìn của ả, bắt được Mộc Nguyệt Kỳ còn khiến ả hả giận hơn là bắt được Quân Kinh Lan! Còn Quân Hạo Thiên ở bên cạnh, cúi đầu, làm như không thấy chuyện gì.
Mộc Nguyệt Kỳ bị ả ta đánh cho toàn thân trên dưới hầu như không có khối thịt nào lành lặn, trên quần áo cũng đầu vết máu! Tóc tại tán loạn, nhưng sắc mặt nàng nhìn Mai Lương Hinh đầy lạnh lùng mà chế giễu: “Ta giúp đỡ Nam Cung Cấm đối phó ngươi sao? Ngươi không khỏi cũng quá đề cao chính mình! Ta thật sự nhìn không ra toàn thân trên dưới người có chỗ nào đáng giá cho ta phải đối phó!”
“Đồ để tiện này, người lại còn dám châm chọc ta!” Mai Lương Hinh đứng dậy, nhanh chóng chạy tới trước mặt Mộc Nguyệt Kỳ, sau đó hung hăng tát mấy phát vào mặt nàng! Nhưng trên mặt Mộc Nguyệt Kỳ, vẻ trào phúng vẫn như cũ, nàng lạnh giọng nói: “Ngươi tốt nhất là nên giết ta, không nên chờ tới lúc ngươi rơi vào trong tay ta, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!”
Mai Lương Hinh giơ tay, hung hăng tóm tóc nàng: “Dưới tình huống này, ngươi còn dám ăn nói linh tinh sao? Ngươi có biết hiện nay là ai trong tay ai hay không?”
“Hừ!” Mộc Nguyệt Kỳ hừ lạnh, khinh thường quay đầu đi.
Mai Lương Hinh tức giận đến mặt đỏ gay gắt, hung hăng trợn mắt nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên như là phát hiện ra cái gì, nở nụ cười không có hảo ý: “Ta lại không chú ý tới, dung mạo người thực ra lại rất đẹp! Có lẽ vẫn còn là xử nữ phải không?”
“Ngươi có ý gì?” Mộc Nguyệt Kỳ lạnh lùng trừng mắt, trong lòng có một dự cảm không lành.
Mai Lương Hinh cười lạnh một tiếng, lại đánh giá nàng từ trên xuống dưới một phen, tiếp tục nói: “Ngươi nói ta có ý gì? Khuôn mặt đẹp như vậy, thân thể đẹp như vậy, cứ thế mà chết đi có phải đáng tiếc hay không? Ngươi nói xem, bản cũng nên đưa người đi làm kỹ nữ, hay là nên để người ở luôn đây khao đám ngục tốt vất và bắt được người một chút?”
“Ngươi dám!” Mộc Nguyệt Kỳ lớn tiếng rống giận! Nàng không sợ chết, nhưng giờ phút này, nghe thấy Mai Lương Hinh nói, nàng thật sự sợ hãi!
“Ngươi xem ta có dám hay không! Người đầu, bịt mồm cô ta lại, đừng để cô ta cắn lưỡi tự sát!” Mai Lương Hinh phân phó, rất nhanh liền có người đi tới dùng khăn vải bịt mồm nàng lại!
Mộc Nguyệt Kỳ muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng “ô...ô...” Khiến cho nàng tức giận đến trợn mắt như muốn nứt ra, nàng trợn mắt hung hăng nhìn Mai Lương Hinh, ánh mắt đó, nàng hận không thể xé nát ả ta ra!
Mai Lương Hinh quay người, ngồi xuống vị trí của mình, nhìn đán đàn ông đã sớm không nhẫn nại được nữa một chút: “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Một trong thiên hạ song xu, mất cơ hội này sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu!”
Ả ta vừa nói xong, đám người áo đen kia lộ ra vẻ mặt vui mừng, nhanh chóng nhào tới, cởi thân thể nàng khỏi hình cụ, hung hăng đè nàng xuống mặt đất! Sau đó bắt đầu xé y phục nàng.
Một màn này, khiến cho Quân Hạo Thiên có chút nhíu mày, nhưng nhìn Mai Lương Hinh đang vô cùng cao hứng, hắn cũng không nói câu nào.
Chân Mộc Nguyệt Kỳ đạp loạn trên không trung, lại bị đám người hung hăng ngăn chặn! “Soạt!” một tiếng, y phục của nàng bị đám người xé ra, da thịt như mỡ đông lộ ra trong không khí, trên thân nhuốm máu, lại càng khiến đám đàn ông bị kích thích!
Mộc Nguyệt Kỳ điên cuồng giãy giụa, nhưng nàng đã bị đánh trọng thương, rõ ràng không phải đối thủ của đám đàn ông võ công không thấp này! Mấy tiếng dây lưng đứt gãy vang lên, nàng cảm thấy ngực mình mát lạnh, đôi môi ẩm ướt của đám đàn ông nhào tới.
Mắt của nàng, mang theo hận ý ngập trời, nghiêng đầu nhìn Mai Lương Hinh bên kia! Gân xanh trên trán nổi lên, miệng bị chặn nên nói không ra lời! Mai Lương Hinh nhìn ánh mắt ngập tràn hận ý của nàng, khóe môi nhếch lên nụ cười hài lòng, Mộc Nguyệt Kỳ, ai bảo người đối nghịch với ta! Là tự ngươi chuốc! Mảnh vải cuối cùng trên thân thể Mộc Nguyệt Kỳ bị xé mở, nàng đã tuyệt vọng đến nhắm nghiền hai mắt!
Chân nàng bị người ta đè lại, không thể động đậy, nàng gắt gao nhắm từ từ đôi mắt. Nếu như nàng không chết, những người này, nàng nhất định phải từng bước từng bước chém bọn hắn thành muôn mảnh! Tên đàn ông trên người nàng phát ra một tiếng cười dâm đãng: “Đại mỹ nhân, lần đầu tiên sẽ hơi đau đấy, kiên nhẫn một chút, ta chuẩn bị vào đây này...” Nhưng ngay lúc này vang lên một tiếng “Rầm!”! Cửa địa lao bị người đạp ra, tên đàn ông nằm trên người Mộc Nguyệt Kỳ kia, bị một cây trâm đâm vào hậu tâm! Ngã xuống!
Mộc Nguyệt Kỳ mở to mắt nhìn ra cửa, là Nam Cung Cẩm dẫn người xông vào! Tâm trạng nàng vô cùng phức tạp, đã không cách nào diễn tả bằng lời nói được nữa, may mắn! Vô cùng may mắn!
Nhưng, rất nhanh, ánh mắt nàng cũng nhìn thấy người đàn ông áo lam bên cạnh Nam Cung Cẩm, trong chớp nhoáng này, nàng cũng lâm vào ngây dại. Sao lại, sao lại để cho hắn nhìn thấy dáng vẻ không chịu nổi của mình như thế này, sao lại thế?!
Mai Lương Hinh cũng sợ ngây người, nhìn mấy người ở cửa: “Các ngươi, các ngươi vào bằng cách nào, các ngươi...”
Một cây quạt xếp thủy mặc, bay từ ngoài cửa tới, mang theo một cỗ lực lượng cường đại và sát ý! “Ầm!”, “Ầm!” vài tiếng, cây quạt xoay chuyển trên không trung mấy lần, đánh chết những người bên cạnh Mộc Nguyệt Kỳ! Sau đó, chiếc áo khoác màu lam từ trên không trung bay tới che kín thân thể nàng. Bước nhanh mấy bước, hắn đỡ nàng dậy, giọng nói ôn nhã mang theo sự run rẩy nhè nhẹ vang lên: “Nàng không sao chứ?”
Giờ phút này, hắn không biết cảm xúc trong lòng mình như thế nào! Chỉ cảm thấy khi trông thấy một màn kia, trông thấy nàng bị người ta bắt nạt, chỉ thiếu một chút xíu nữa, đã mất đi thứ quý giá nhất của người con gái, hắn phẫn nộ! Cảm giác thần kinh đau nhức đó, khiến hắn cảm thấy nặng nề không thở được!
Mộc Nguyệt Kỳ sững sờ nhìn hắn, mãi đến khi những tên kia chuẩn bị cướp đi thứ quan trọng nhất của mình, nàng đều không khóc, nhưng khi thấy khuôn mặt hắn, nàng lại không nhịn được mà khóc lên! Nàng vươn tay, muốn chạm vào mặt hắn, lại đột nhiên cảm thấy mình bẩn thỉu, giơ lên được một nửa, lại dừng lại.
Nàng nở nụ cười trên khuôn mặt sưng đỏ lộ ra vẻ vô cùng tái nhợt: “Ta ngỡ là đời này sẽ không còn được gặp lại chàng...” Thượng Quan Cẩn Duệ liền giật mình, nghẹn ngào mà nói: “Yên tâm! Sẽ không đâu!”
“Mai Lương Hinh!” Nam Cung Cẩm gầm thét một tiếng, cả người phảng phất như phun lửa, đi về phía ả đàn bà đang trắng bệch mặt mũi kia!
Một người bằng hữu tốt, một ngời nàng đã nhận định đây là chị dâu của mình! Chỉ cần nàng chậm một bước nữa, thì đã bị con đàn bà đáng chết này hủy rồi!
Mai Lương Hinh giật nảy mình, vội vàng chạy đến trốn sau lưng Quân Hạo Thiên. Còn Quân Hạo Thiên nhìn thấy sau lưng Nam Cung Cấm là lão Thừa tướng và Quảng Lăng Vương, còn có những binh lính kia, hắn lập tức hiểu tình huống này là như thế nào.
“Hoàng thượng, nàng ta muốn giết ta, ngài phải bảo vệ ta, Hoàng thượng!” Đối phương đông người thế mạnh, Mai Lương Hinh cũng dần dần minh bạch chuyện gì đang xảy ra. Xem bộ dạng là sắp thay đổi triều đại!
Nam Cung Cẩm cười lạnh: “Bảo vệ ngươi! Ai cũng không bảo vệ được ngươi!” Nói xong, mũi chân nàng khẽ nhấc, một thanh kiếm trên đất bay lên trên tay nàng!
Mai Lương Hinh thất kinh, vậy mà một tay lấy cây trâm trên đầu mình xuống, vòng qua cổ Quân Hạo Thiên nói: “Ngươi đừng tới đây, nếu ngươi tới ta liền giết hắn! Nếu ta giết Bắc Minh Hoàng, ngươi cũng đừng hòng có khả năng sống sót rời khỏi đây!”
Tròng mắt Quân Hạo Thiên nhìn cây trâm trên cổ mình, lập tức cảm thấy lòng lạnh buốt. Chiêu Nhi ở bên cạnh thì không dám tin mà trợn mắt nhìn Mai Lương Hinh, bỗng nhiên cắn răng, mạnh mẽ xông lên, một tay hất thắng tay Mai Lương Hinh đang kẹp cổ Quân Hạo Thiên ra. Cũng đúng lúc này, thanh kiếm trong tay Nam Cung Cấm cũng đã đâm tới Mai Lương Hinh!
“Không.”
“Phụt...” Máu tươi của Quân Hạo Thiên phun lên thân thể Mai Lương Hinh.
Mai Lương Hinh nhìn hắn không dám tin: “Ngươi, ngươi, vì sao? Sao ngươi” Rõ ràng vừa rồi vì cái mạng này, mình còn nắm lấy hắn để uy hiếp, thế nhưng hắn vẫn vì mình ngăn một kiểm này?!
“Khục... Khục khục... Bởi vì, bởi vì nàng đã nói, nàng yêu ta.” Quân Hạo Thiên nói đứt quãng, cả người mềm nhũn ngã xuống. Mai Lương Hinh lắc đầu điên cuồng, nước mắt rơi xuống không hề báo trước, ả ta nắm lấy hắn rống to: “Ta lừa gạt ngươi thôi! Thế mà ngươi cũng tin à, thế mà ngươi cũng tin được à! Ta chỉ lừa gạt ngươi thôi! Lừa ngươi thôi!”
Vì cái gì, khi trông thấy hắn thế này, trong lòng ả lại khó chịu như thế, không phải ả không yêu hắn sao?
“Khục khục... Ta biết, ta biết nàng gạt ta. Nhưng... dù có gạt ta, thì sao chứ? Ta cam tâm tình nguyện...” Quân Hạo Thiên nói xong lại phun ra mấy ngụm máu. Cuối cùng, một ngụm máu nghẹn nơi cổ họng hắn, ngã xuống trong ngực ả.
Còn Mai Lương Hinh, cả người ngây dại, nhìn hắn ngây ngốc, tưởng rằng mình sẽ không để ý, nhưng trong phút chốc lại đau thấu tim gan. Như là đã mất đi thứ quan trọng nhất cuộc đời!
Chiếu Nhi ở một bên thương xót kêu lên, điên cuồng xông lên đánh Mai Lương Hinh: “Ngươi là đồ đàn bà đáng chết, Hoàng thượng cứu người về! Ngươi lại chỉ biết lợi dụng Hoàng thượng báo thù, ngày đó ngươi uống say, người cho rằng ngươi thật sự trả lời là yêu Hoàng thượng sao? Người trả lời là chỉ muốn lợi dụng Hoàng thượng báo thù mà thôi, Hoàng thượng còn sợ ngươi biết nên đã lừa ngươi! Thế nhưng ngươi là đồ vô lương tâm, vậy mà người lại đối xử với Hoàng thượng như thế, sao ngươi không đi chết đi! Sao ngươi không đi chết đi!”
Mai Lương Hinh nhìn nàng ta kinh ngạc: “Ngươi nói cái gì?”
Ngày đó, câu trả lời của mình, không phải là “Yêu” sao? Mà hắn vẫn cười tự nói là “Yêu” sao? “A... A... Ha ha ha...”
“Ha ha ha...” Mai Lương Hinh bỗng nhiên ngửa đầu cười lên điên cuồng, nước mắt giống như chảy mãi không hết, nước mắt rơi vào khuôn mặt đã mất đi sinh khí của hắn, ả ta run rẩy nói không mạch lạc: “Quân Hạo Thiên, ta không lừa ngươi! Ta không lừa ngươi! Ta thật sự yêu ngươi, thế nhưng mà...”
“Thế nhưng vì sao trước kia ta cũng không biết chứ?” Bởi vì, trước kia, ả chỉ có cừu hận, chỉ muốn tìm Nam Cung cẩm báo thù. Nhưng chưa bao giờ nhìn lại lòng mình, chưa bao giờ có ý nghĩ quay đầu. Ả ta ngẩng đầu, nhìn Nam Cung Cẩm cách đó không xa, nói điên cuồng: “Nam Cung Cẩm! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi phải người đưa ta về núi tuyết đã đành, còn sai người đẩy ta xuống vực! Ta hận ngươi, ta hận ngươi! Nhưng, chuyện này không còn quan trọng, không quan trọng...”
Nam Cung Cẩm ngạc nhiên, nàng sai người đẩy y ta xuống núi lúc nào vậy? Trong chuyện này...
“Cừu hận? Ha ha... Điều quan trọng nhất của ta không còn ở đây, còn muốn cừu hận để làm gì?” Ả ta cúi đầu, nhìn thanh kiếm đang xuyên qua người hắn, nghiến răng một cái, hung hăng ôm chặt hắn, thanh kiếm kia cũng xuyên qua người ả! Một ngụm máu tươi, phun ra ngoài...
Trong thoáng chốc, ả ta trông thấy hắn cứu mình ngày đó, hắn giang tay ấm áp, bế ả từ trong đống tuyết lên. Trong thoáng chốc, ả trong thấy ngày đó, ngày nói chân của ả sẽ không bình thường lại được, hắn nói không sao, về sau ta chăm sóc nàng. Còn có, lần đầu tiên hắn hôn ả, nói thích ả.
“Hoàng thượng, trước kia, sao ta lại ngốc như thế chứ? Nhưng không sao, chúng ta rất nhanh sẽ có thể gặp lại nhau rồi... Kiếp sau, kiếp sau ta sẽ trả lại chàng, chờ ta, chờ ta...”
Nhắm mắt lại, ả ta ngã xuống trong ngực hắn. Mà khóe môi, lại chậm rãi cong lên... Nam Cung Cẩm đứng trước mặt bọn hắn, nhưng không biết diễn tả tâm tình mình như thế nào. Mà Chiều, vui buồn thất thường nhìn hai người kia, tựa như là bị điên rồi, muốn kéo cái xác không còn hơi thở của Mai Lương Hinh ra, nhưng làm thế nào cũng không kéo ra được: “Ngươi buông Hoàng thượng ra, ngươi là đồ vô lương tâm, ngươi buông Hoàng thượng ra! Hoàng thượng là của ta, là cuả ta...”
Nam Cung Cấm lẳng lặng nhìn bọn hắn hồi lâu, bỗng nhiên lắc đầu, quay người nói với mọi người: “Chúng ta đi thôi!”
Nàng nghĩ, cái chết như thế đối với Mai Lương Hinh mà nói chính là tàn nhẫn nhất.
Còn Mộc Nguyệt Kỳ, khi nhìn thấy Mai Lương Hinh chết, đã ngất đi trong lòng Thượng Quan Cẩn Duệ. Một đoàn người, mỗi người đều mang tâm trạng phức tại, rời khỏi địa lao.
Bắc Minh năm bốn trăm hai mươi, cung biến.
Quân Kinh Lan, con trai tiên hoàng còn sống. Tỉnh Vương Quân Hạo Nhiên kể vị, Quân Kinh Lan được phong làm Hoàng Thái tử. Quảng Lăng Vương từ bỏ mọi chức vụ, trở thành một Vương gia nhàn hạ.
Thừa tướng được bổ nhiệm là phụ quốc đại thần kiêm thái phó của Thái tử, bảo vệ xã tắc, dạy bảo Thái tử. Mộc Nguyệt Kỳ, sau khi ngủ vài ngày, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Luôn luôn gặp ác mộng, mà Thượng Quan Cẩn Duệ những ngày này, đều luôn chăm sóc nàng.
Thượng Quan Nhược Tịch vào nhà, nói với Thượng Quan Cẩn Duệ: “Mộc cô nương từng nhờ ta nhắn cho huynh!”
“Ừm?” Thượng Quan Cẩn Duệ quay đầu, lạnh nhạt nhìn nàng, đôi mắt thâm quầng hết sức rõ ràng. “Nàng nói nàng rời đi, không phải vì từ bỏ, nàng vẫn yêu huynh, hơn cả sinh mệnh của mình! Nhưng ta đến giờ cũng không hiểu rõ, tại sao nàng muốn liều mình cứu ta. Ngược lại còn hỏi ta mấy vấn đề kỳ quái!” Thượng Quan Nhược Tịch nói.
“Vấn đề gì?” Giọng nói ôn nhã, vẫn dễ nghe như cũ.
“Nàng hỏi ta, có phải con của Quảng Lăng Vương hay không, có phải có một cái ngọc bội chứa cổ trùng hay không. Còn nói cái gì mà mình không cứu nhầm người, còn nói là nếu như nàng không sống sót trở về, thì ta phải nhắn cho huynh. Ta luôn cảm thấy nàng cứu tạ vì có liên quan đến huynh, nhưng lại không hiểu có liên quan gì tới huynh!” Thượng Quan Nhược Tịch tiếp tục nói.
Mà ánh mắt Thượng Quan Cẩn Duệ chợt ngưng lại một chút, trong lòng hắn như bị vật gì đó hung hăng đập mạnh vào! Bàn tay đang nắm tay Mộc Nguyệt Kỳ không tự chủ mà nắm chặt hơn một chút. Hắn gật đầu đối với Thượng Quan Nhược Tịch rồi nói: “Ta đã biết, cảm ơn cô!”
“Không cần, là ta phải cảm ơn Mộc cô nương mới đúng!” Thượng Quan Nhược Tịch cắn cắn môi, lui ra. Vừa đi ra ngoài, nàng đã thấy Nam Cung Cẩm ở cửa, còn Tiểu Kinh Lan mặc một bộ quần áo màu vàng sáng, quần áo chuyên dùng của Hoàng Thái tử. Chớp đôi mắt phượng hẹp dài, nhìn mẹ ruột của mình ở cửa.
Nam Cung Cẩm nghe đoạn đối thoại của hai người, nghĩ đến tướng mạo của Thượng Quan Nhược Tịch và Duệ ca ca tương tự nhau. Trong lòng lập tức lóe lên suy nghĩ gì đó, tựa như đã hiểu rõ nguyên nhân Mộc Nguyệt Kỳ cứu người, nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ nói với Thượng Quan Nhược Tịch: “Chúng ta đi thôi, không nên quấy rầy bọn họ!”
Mộc Nguyệt Kỳ lần này chịu đả kích quá lớn, mặc dù cuối cùng không phát sinh chuyện gì nhưng đối với con gái thời cổ đại mà nói, như thế đã đủ để khiến nàng xấu hổ và giận dữ đến tự tử rồi. Cho nên hiện nay nàng không muốn tỉnh lại, chỉ ngất trong mộng của mình. Hiện nay, người có thể giúp nàng, chỉ sợ duy nhất chỉ có Duệ ca ca mà thôi!
Thượng Quan Nhược Tịch gật đầu, nhìn thoáng qua ngoài cửa, rồi theo Nam Cung Cẩm rời đi...
Tác giả :
Quân Tử Giang Sơn