Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
Chương 133: Biết lấy gì cứu mày đây, mông của tao ơi!!!
Ngày hôm sau.
Khi Tô Cẩm Bình còn chưa tỉnh ngủ thì Quân Lâm Uyên đã phái người đến báo cho nàng biết, Hoàng Phủ Hoài Hàn sắp đi, lệnh cho nàng đến đưa tiễn. Nàng chẳng có hứng thú gì với việc đưa tiễn tên cẩu Hoàng đế kia, nhưng nàng muốn tiễn Tiểu Dạ Dạ.
Đi tới cửa Hoàng cung, Quân Lâm Uyên và Hoàng Phủ Hoài Hàn còn chưa tới thì nàng đã gặp ngay Quân Mộng Nhã trước. Mi tâm Tô Cẩm Bình giật giật, cảm giác bất ổn tự nhiên nảy sinh, nhưng mà, Quân Mộng Nhã lại chỉ hung dữ nhìn nàng một cái sau đó không nói năng gì, chỉ quay đầu nhìn về phía Tây Nam với ánh mắt chất chứa tình cảm, nhưng trong mắt chợt xuất hiện chút ghen tị.
Tô Cẩm Bình cũng nghi hoặc nhìn theo ánh mắt ả, nhanh chóng thấy được tên yêu nghiệt Hoàng Phủ Dạ kia đang phe phẩy cây quạt rách nát của mình, nở nụ cười phong lưu, nháy mắt đưa tình với đám cung nữ bao quanh hắn ta, khiến cả đám cung nữ đều đỏ ửng hai má. Tô Cẩm Bình lại quay sang nhìn Quân Mộng Nhã, thầm cảm thán trong lòng, yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt, đi đến đâu cũng có năng lực quyến rũ người khác, hơn nữa còn tàn sát tập thể từ Công chúa tới cung nữ nữa!
Khi mấy người Hoàng Phủ Hoài Hàn cười cười nói nói đi tới nơi, đôi mắt tím đậm lạnh lùng lại nhìn về phía Tô Cẩm Bình, trong mắt ẩn chứa cảm xúc vô cùng phức tạp. Trong lòng Tô Cẩm Bình hơi khó xử nhưng cũng không biểu hiện gì nhiều ra ngoài. Đối với nàng mà nói, tình cảm của Hoàng Phủ Hoài Hàn thực sự là thứ có cũng được mà tốt nhất là không có. Hơn nữa, so với cảm giác thông cảm dành cho hắn, thì nàng còn cảm thấy căm ghét hắn nhiều hơn. Nàng là người có thù tất báo, những món nợ giữa hắn và nàng, nàng vẫn nhớ rất rõ ràng.
Vừa nhìn thấy Tô Cẩm Bình, Hoàng Phủ Dạ đang định lên tiếng chào hỏi, chợt thấy Quân Mộng Nhã đứng đó, hắn ta đành ngậm miệng. Chơi đùa hoa cỏ bao nhiêu năm nay, hắn ta đương nhiên gặp không ít những chuyện phụ nữ tranh giành tình cảm với nhau. Ở nơi này, Tiểu Cẩm Cẩm không có chỗ nào làm hậu thuẫn, nếu để Quân Mộng Nhã coi nàng là tình địch thì tai họa rất khó lường!
Vừa nói chuyện, bọn họ vừa đi đến trước mặt Tô Cẩm Bình. Quân Lâm Uyên liếc nhìn Tô Cẩm Bình một cái, đôi mắt xếch ẩn chứa chút hứng thú nhưng cũng mang theo không ít sự căm hận. Hắn vẫn nhớ rõ ràng những lời ám vệ bẩm báo lại hôm qua, cô gái này, đúng là khiến hắn có không muốn thay đổi cách nhìn cũng khó! Nhưng mà, đối với nàng, hắn vẫn cảm thấy căm ghét nhiều hơn.
“Tô Cẩm Bình, Hoàng Phủ Hoài Hàn sắp đi rồi, ngươi có lời gì muốn nói với huynh ấy không?” Nụ cười nhạt vẫn treo trên môi nhưng nhìn thế nào cũng chỉ khiến người ta cảm thấy tàn ác! Chắc hẳn hắn đang hy vọng trước khi rời đi, Hoàng Phủ Hoài Hàn có thể đẩy Tô Cẩm Bình lên đầu sóng ngọn gió đây mà!
Có gì cần nói à?! Tô Cẩm Bình suy nghĩ một lúc lâu, mới nhìn chằm chằm vào mắt Hoàng Phủ Hoài Hàn, còn tỏ vẻ như chất chứa tình cảm thâm sâu.
Dáng vẻ này khiến trái tim đang tuyệt vọng của Hoàng Phủ Hoài Hàn chợt run lên, thầm nghĩ có lẽ nào nàng thay đổi ý định, vì vậy, ánh mắt nhìn nàng cũng đầy tình cảm và mong chờ.
Sau đó, Tô Cẩm Bình tạo dáng Tây Thi ôm ngực, vô cùng kích động nói: “Hoàng thượng, ngài có thể trả lại ta một trăm lượng bạc kia được không? Tiểu nhân nhớ nó đến mức trà không nhớ, cơm chẳng thương, lòng đau như cắt, thống khổ vô cùng, nếu ngài thật sự coi tiểu nhân là bằng hữu thì trả lại số bạc kia cho tiểu nhân đi, được không?”
Khi hai từ ‘được không’ cuối cùng được phun ra, đôi mắt nàng như làn nước hồ thu lấp lánh nước mắt, nhìn hắn với vẻ vô cùng đáng thương.
Mọi người đều có cảm giác muốn ngã gục, Hoàng Phủ Hoài Hàn lại cảm thấy đầu óc mình ong lên, mấy lời của nàng là có ý gì? Chỉ đơn giản muốn nói cho hắn biết rằng, vừa rồi chỉ là hắn tự ảo tưởng mà thôi! Cô gái này không hề muốn ở bên mình đến nửa khắc nào cả, thứ nàng mong nhớ, chỉ có một trăm lượng mà mình khấu trừ của nàng thôi!!!
Hắn hừ lạnh một tiếng, khóe môi lạnh băng chỉ nói một câu: “Không bao giờ!”
Tô Cẩm Bình nghe vậy liền trợn trừng mắt, tức tối gào lên: “Vì sao chứ?! Đó là thành quả lao động mà bà đây làm lụng bao nhiêu lâu, vì sao lại là không bao giờ?! Làm Hoàng đế sao có thể keo kiệt tới mức đó được. Ngươi có bao nhiêu tiền như vậy, cần gì phải tham lam một trăm lượng của bà đây hả?!” Dáng vẻ của nàng như bốc hỏa.
Giờ thì đừng nói người khác, ngay cả Quân Lâm Uyên cũng không kìm được run run khóe môi, cô gái này thật sự không muốn sống nữa sao? Nếu Hoàng Phủ Hoài Hàn muốn lấy mạng nàng, chính mình cũng muốn nàng chết, chỉ với mấy lời này cũng đủ để nàng xuống địa ngục rồi! Đòi tiền Hoàng đế của một quốc gia, lý sự, còn tự xưng ‘bà đây’, thế mà nàng cũng làm được!!!
Hoàng Phủ Hoài Hàn nhìn nàng một lúc lâu, nhưng lại hoàn toàn không tức giận, ngữ điệu vẫn bình thản, chậm rãi nói: “Vì nếu trẫm không trả nàng số bạc đó, thì cả đời này nàng sẽ đều ôm hận trẫm.”
Khóe môi Tô Cẩm Bình giật giật, thật sự không kìm được liền lao tới đưa tay lên sờ trán hắn. Hoàng Phủ Hoài Hàn không ngờ nàng sẽ có hành động này, nhưng cũng không hề động đậy, để mặc tay nàng sờ soạng lên, còn chưa kịp cảm nhận xem cảm xúc thế nào thì đã nghe tiếng nói như bình khí xì hơi của Tô Cẩm Bình vang lên: “Hoàng thượng này, ngài không bệnh đấy chứ? Rõ ràng nhiệt độ rất bình thường mà? Có ai làm Hoàng đế mà không hy vọng muôn dân kính yêu, vạn dân kính ngưỡng, ngài lại đi hy vọng có người oán hận ngài cả đời, có phải ngài uống nhầm thuốc nên hỏng cả đầu luôn rồi không?!”
Một khi đã nhắc tới tiền, nàng hoàn toàn có thể quên luôn cả sống chết! Mấy lời nói đó căn bản không hề trải qua não bộ cân nhắc đã phun thẳng ra rồi.
Còn chưa nói xong, xung quanh bốn phía đều vang lên tiếng hít thở mạnh, cuối cùng bọn họ cũng hiểu được thế nào là cảnh giới cao nhất của việc chán sống! Chính là thế này đây! Ngay cả Quân Mộng Nhã vô cùng căm ghét Tô Cẩm Bình cũng kinh ngạc há mốc mồm trợn trừng mắt, mất luôn cả tâm trạng thưởng thức khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Dạ!
Hoàng Phủ Hoài Hàn bị nàng hung hăng trách móc, còn bị nghi ngờ không biết đầu óc có bình thường không, luồng lửa giận vốn dâng lên tận cổ lại bị hắn nuốt xuống, trấn tĩnh lại, cố bắt mình duy trì phong độ đàn ông xong mới nói: “Để nàng oán hận trẫm dù sao cũng tốt hơn để nàng quên trẫm đi!”
Nghe hắn nói vậy, Tô Cẩm Bình liền á khẩu.
Ánh mắt mờ ám của những người khác đảo tới đảo lui giữa hai người này, lông mày Quân Lâm Uyên khẽ nhíu lại, ánh mắt nhìn Tô Cẩm Bình cũng mang vẻ tìm tòi. Bảo sao Hoàng Phủ Hoài Hàn đến đây lâu như vậy cũng chưa từng động thủ với nàng, thì ra là vì… xem ra mình tính toán nhầm rồi. Có điều, sức quyến rũ của cô gái này thực sự lớn đến vậy sao, có thể khiến cả Bách Lý Kinh Hồng và Hoàng Phủ Hoài Hàn đều ái mộ nàng ư?!
Nhưng, chỉ á khẩu mất một chút ngắn ngủi, lửa giận trong lòng Tô Cẩm Bình vẫn vượt qua sự kinh ngạc, nghiến răng nghiến lợi một lúc lâu, sau khi cố gắng làm cho vẻ mặt mình thoạt nhìn vô cùng hòa nhã, mới dùng ánh mắt ‘ngập tràn thiện ý’ nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Hoàng thượng, chỉ cần ngài trả lại một trăm lượng kia cho tiểu nhân, tiểu nhân cam đoan sẽ nhớ ngài cả đời, hơn nữa, không phải oán hận mà là cảm ơn! Cảm ơn trái tim, cảm ơn vận mệnh, một đời bầu bạn với ta, để ta có dũng khí là chính mình…”
Nói đến đoạn cao hứng, nàng còn hát một bài hát khiến người ta chỉ biết câm nín!
Mọi người như nghe thấy từng đám từng đám quạ đen bay qua sau gáy, dường như đang nhắc nhở họ, nếu còn tiếp tục nghe nàng hát nữa thì thời gian sống vốn không nhiều của họ, rất có khả năng sẽ gặp bất trắc!
“Đủ rồi!” Quân Lâm Uyên đen mặt lên tiếng, Tô Cẩm Bình này hiện giờ đang là cung nữ của mình, thứ nàng đánh mất không chỉ là thể diện của một mình nàng, mà là của toàn bộ Bắc Minh hắn.
Tô Cẩm Bình cũng hùng hổ lườm tên lắm điều này một cái, mẹ kiếp, liên quan gì đến ngươi, ngươi kêu cái con khỉ gì?! Nhưng nhớ đến mạng sống của mình hiện giờ vẫn đang nằm trên tay người ta, nàng giận mà không dám nói gì, ngừng lại không hát nữa, sau đó cũng không thèm nhìn Quân Lâm Uyên mà sáng rực hai mắt nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Hoàng thượng, chuyện này ngài nghĩ thế nào?”
“Không bao giờ! Trẫm không tin nàng!” Hắn dám chắc trăm phần trăm rằng, nếu mình trả nàng thật, chỉ không bao lâu sau nàng sẽ quên béng mình đi, quên không còn sót chút nào, cũng không hề giữ lại một nửa phần vết tích!
Tô Cẩm Bình bó tay, còn đang định nói gì đó thì Hoàng Phủ Hoài Hàn đã không để ý đến nàng nữa, quay sang nói chuyện cùng Quân Lâm Uyên, bước từng bước một ra ngoài cửa cung.
Hoàng Phủ Dạ khẽ cười trấn an Tô Cẩm Bình rồi đi sau lưng họ. Tô Cẩm Bình đen mặt nhìn hai người đang trò chuyện vui vẻ phía trước, tức đến nổ phổi! Mẹ kiếp, dám quịt tiền của nàng!!!
Nhìn bóng lưng tên cẩu Hoàng đế kia, trong đầu nàng nhanh chóng tưởng tượng đến cảnh mình ra sức giáo huấn hắn, nàng nhìn chằm chằm vào cái mông dưới lớp long bào tím đậm của hắn, chỉ nghĩ đến cảnh tượng tươi đẹp khi mình bay lên tung một cước đạp hắn bay xa…
Nghĩ đến xuất thần, nàng chợt tung một cước, hét to một tiếng: “Ta tiễn người đi, đi xa ngàn dặm!”
Hoàng Phủ Hoài Hàn đang quay sang nói chuyện với Quân Lâm Uyên, Tô Cẩm Bình cũng chỉ cách hắn khoảng trên dưới nửa thước, hoàn toàn không kịp phản ứng thì mông đã trúng chiêu!!!
... Yên tĩnh!!!
Khắp nơi đều yên tĩnh. Bước chân mọi người cũng đều ngừng lại, giữa mông Hoàng Phủ Hoài Hàn có một dấu chân rất to, nó như nhắc nhở mọi người rằng, vừa rồi Tô Cẩm Bình không chỉ đạp hắn một cước, mà còn đạp giữa hoa cúc!!!
Hoàng Phủ Hoài Hàn sửng sốt! Hoàng Phủ Dạ sững sờ! Quân Lâm Uyên cứng người! Quân Mộng Nhã váng vất! Tất cả mọi người đều ngây ra.
Ngay cả chính Tô Cẩm Bình cũng choáng váng với hành động điên rồ của mình! Vừa rồi nàng chỉ mới nghĩ thôi mà, đâu định ra tay thật đâu?! Nhưng vì sao vừa kích động một cái mà đã tung chân lên đá rồi?! Lại còn hát ‘ta tiễn người đi, đi xa ngàn dặm’ nữa chứ, không phải là muốn đá hắn bay luôn sao?! Giờ thì xong rồi, nàng thực sự có suy nghĩ muốn cắt đứt chân mình ra luôn cho xong, không biết cắt cụt chân rồi thì có thể giữ được cái mạng nhỏ này của nàng không?!
Hoàng Phủ Hoài Hàn thề, đời này hắn chưa từng gặp chuyện như thế bao giờ! Lúc trước khi nàng ở hoàng cung Đông Lăng muốn tranh nhà xí với mình cũng định đá mình một cước, nhưng cuối cùng bị mình tránh được. Hắn hoàn toàn không ngờ được nàng còn dám làm lần thứ hai nữa! Dù có thích nàng đến mấy, nhưng bị đạp một cước trước mặt mọi người, còn trúng giữa hoa cúc thì hắn không thể nào vứt bỏ thể diện thêm được nữa!
Thấy hắn không nói gì, Tô Cẩm Bình càng cảm thấy mình chết chắc rồi! Từ trước đến giờ, nếu hắn tức giận chắc chắn sẽ quát ầm lên, hôm nay lại bị mình chọc tức đến mức không cả quát tháo được nữa, sự oán hận đã cao đến mức nào chứ… Nàng cúi đầu rụt cổ, răng run cầm cập, lại nói, nàng và tiểu Hồng Hồng nhà nàng còn chưa được trải qua những tháng ngày hạnh phúc mà đã sinh ly tử biệt thế này, nàng không cam lòng!!!
Một sự im lặng kỳ quái… Mọi người cảm thấy không khí xung quanh mình vô cùng mong manh. Quân Lâm Uyên mấp máy miệng rồi lại ngậm lại, không nói được câu nào, vì hắn hoàn toàn đã không còn biết nói gì với hành vi của cô gái này nữa, càng không biết phải xử lý thế nào cho thỏa đáng.
“Hoàng… Hoàng thượng, tình tiết câu chuyện là thế này, tiểu nhân thấy ngài sắp đi, cảm thấy luyến tiếc, nên mới nhớ ra một bài hát tên là, nhất thời kích động muốn duỗi chân duỗi tay, không hiểu sao lại duỗi tới tận mông ngài. Hoàng thượng, ngài phải tin tiểu nhân, tiểu nhân hoàn toàn không cố ý!” Oa oa oa!
Không phải cố ý à? Đến tên ngốc cũng không tin được. Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh lùng nhìn nàng một lúc lâu, tiếc nuối tính mạng của nàng là một chuyện, nhưng hắn cũng thực sự rất tức giận, sống hai mươi mấy năm nay, hắn chưa từng mất mặt như thế bao giờ: “Lâm Uyên huynh!”
Lúc này Quân Lâm Uyên mới làm ra vẻ vừa kịp phản ứng, cười nói: “Tiện tỳ này đúng là chán sống rồi, không biết Hoài Hàn huynh muốn trẫm xử lý thế nào?”
“Đánh mạnh hai mươi trượng!” Không trừng phạt nàng một chút thì người khác sẽ nghĩ Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn quá dễ ức hiếp, ngay cả một cung nữ cũng có thể tùy tiện hạ nhục được! Quan trọng nhất là, hắn không nuốt trôi được cục tức này!
Đôi môi mỏng khiêu gợi của Hoàng Phủ Dạ khẽ mấp máy, nhưng một lúc lâu cũng không nói được lời nào. Hai mươi trượng đã là vô cùng khai ân rồi, hành vi của Tiểu Cẩm Cẩm, dù có lôi ra ngoài chém thành nghìn mảnh cũng không đủ. Vì thế, hình phạt này của Hoàng huynh khiến hắn không tiện lên tiếng cầu xin.
Chúng đại thần Bắc Minh đều khen ngợi Đông Lăng hoàng rộng lượng, còn Tô Cẩm Bình thì thầm khóc đến đứt từng khúc ruột, có ai nói được cho nàng biết, vì sao động tác chân lại nhanh hơn cả suy nghĩ thế này không? Nàng thực sự chỉ định tưởng tượng chứ đâu định hành động thật đâu?! Vì cái lông gì mà lại bất cẩn tung chân đá chứ?! Hai mươi trượng, lần trước mình bị đánh đau còn có dược của tiểu Hồng Hồng, giờ mình có bị đánh chết cũng không có người nào nổi lòng từ bi đưa thuốc cho mình đâu, hu hu hu!!!
Quân Lâm Uyên cười lạnh một tiếng, đôi mắt xếch vừa có vẻ sung sướng lại vừa có vẻ tiếc nuối, giọng nói du dương lạnh lẽo vang lên: “Người đâu, lôi nàng xuống!”
“Không cần lôi, tự ta đi được. Hu hu hu…” nàng khóc ầm lên, sau đó lại kêu rên thảm thiết, vô cùng bi thương: “Trời ơi, biết lấy gì cứu mày đây, mông của tao ơi!”
Mọi người cảm thấy như sét đánh, từng đám mây âm u bay trên đỉnh đầu họ, tia chớp xẹt qua đánh họ bay ra xa ngàn dặm!
Khóe môi Hoàng Phủ Hoài Hàn giật lên vài cái, trong mắt Quân Lâm Uyên thoáng có vẻ không thể tin nổi, khóe mắt Hoàng Phủ Dạ cũng hơi run lên. Vừa cảm thấy vui khi nàng gặp họa, Quân Mộng Nhã cũng vừa có cảm giác đứng không vững.
Cô nàng nào đó vừa kêu thảm thiết vừa đi theo đám thị vệ. Nếu không phải vì bị Quân Lâm Uyên hạ dược thì nàng còn có thể nhanh chân chạy trốn một vòng, giờ thì ngoài bị đánh ra, nàng đã không còn lối thoát nào nữa rồi! Trong đầu nàng chỉ còn lại một câu - nỗi bi thương chảy thành sông…
Ánh mắt Hoàng Phủ Hoài Hàn nhìn về phía nàng cũng rất khó hiểu, muốn giáo huấn cô nàng không biết điều này là một chuyện, nhưng thật sự khiến nàng bị đánh vì chính mình, hắn cũng không đành lòng, nghe thêm tiếng kêu than khiến người ta dở khóc dở cười kia, hắn lại cảm thấy giận không được, cười cũng chẳng xong, rối rắm khiến trong lòng hắn vô cùng khó xử, im lặng một lúc lâu sau, cuối cùng quyết định mắt không thấy lòng không phiền, quay đi nói: “Đi thôi.”
Quân Lâm Uyên cười đưa họ ra cửa cung, cũng vì Hoàng Phủ Hoài Hàn đến đây khiến Mộ Dung Thiên Thu để ý, nên mới phái thêm một đội binh mã hộ tống. Hai người khách sáo từ biệt nhau xong, Hoàng Phủ Hoài Hàn mới bước lên xe ngựa rời đi.
Quân Mộng Nhã vẫn ngẩn người nhìn theo bóng xe ngựa, cứ như chiếc xe ngựa đó đã mang cả trái tim ả đi vậy! Chúng đại thần cáo lui với Quân Lâm Uyên rồi tự ôm trái tim bị sét đánh nặng nề của mình quay về. Thứ cho sự hiểu biết hạn hẹp của họ, chìm nổi chốn quan trường bao nhiêu năm nay, nhưng họ thực sự chưa từng thấy… à không, nghe cũng chưa từng nghe đến một cô gái như vậy!!! Quả thực có thể nói là điều kỳ lạ nhất trong lịch sử Bắc Minh từ khi dựng nước đến giờ! May mà Đông Lăng Hoàng rộng lượng, chỉ chà đạp mông nàng chứ không muốn lấy mạng nàng.
Chờ tất cả các quan lại đi hết rồi, Quân Lâm Uyên mới quay sang liếc nhìn Quân Mộng Nhã một cái, sắc mặt như cười như không: “Sao hoàng muội lại đến đây?”
Dáng vẻ này không nhìn ra là ôn hòa hay âm u khiến đáy lòng Quân Mộng Nhã hơi run lên! Ả khác với tỷ tỷ Quân Lâm Mộng, tỷ tỷ luôn ngốc nghếch tin tưởng hoàn toàn vào Hoàng huynh này, nhưng ả lại luôn cảm thấy thái độ Hoàng huynh đối xử với các ả rất kỳ quái, cụ thể kỳ quái ở chỗ nào thì ả cũng không nói rõ được. Hơn nữa, tỷ tỷ không còn ấn tượng gì với chuyện năm xưa, còn ả lại nhớ rõ rệt. Mẫu hậu đã dặn ả, tuyệt đối không được để Hoàng huynh biết ả vẫn còn nhớ rõ chuyện kia. Nghe hắn hỏi vậy, ả cố cứng giọng đáp: “Hoàng huynh, thần muội và Dạ Vương Đông Lăng từng gặp nhau một lần, nên mới đến tiễn hắn.”
“Ừm.” Chỉ một từ không biết là vui hay là giận, dù sao cũng không có câu sau nữa.
Quân Mộng Nhã không khỏi cuống quít, ả cứ nghĩ khi ả nói thế, với sự sủng ái vốn có của Hoàng huynh dành cho ả, hẳn sẽ hỏi thêm vài câu, đến lúc đó, ả sẽ nói thẳng chuyện mình thích Hoàng Phủ Dạ, sau đó cầu xin Hoàng huynh nghĩ cách giúp mình. Ai ngờ hắn lại không thèm hỏi thì bảo ả biết nói tiếp thế nào đây? “Hoàng huynh!”
“Có việc gì?” Hắn quay đầu nhìn ả một cái, nếu có việc cũng không ngoài hai chuyện, thứ nhất là muốn gả cho Hoàng Phủ Dạ, thứ hai là muốn đòi mình mạng của Tô Cẩm Bình. Dù là chuyện nào thì hiện giờ hắn cũng không có tâm tư đáp ứng ả, vì hắn đã chịu đủ rồi, không bao giờ muốn dễ dàng tha thứ cho kẻ trước mặt mình nữa!
Nghe hắn hỏi, Quân Mộng Nhã khẽ nhíu mày, cảm thấy không khí không ổn lắm, nhưng vẫn nói: “Hoàng huynh, thần muội thích Dạ Vương Đông Lăng kia, huynh có thể…”
“Bốp!” Một cái tát mạnh bất ngờ hạ xuống mặt ả!
Quân Mộng Nhã ôm mặt trợn trừng mắt nhìn Quân Lâm Uyên không dám tin, giống như đây là lần đầu tiên ả biết hắn vậy! Đám hạ nhân xung quanh cũng kinh ngạc ngẩn người. Từ trước đến giờ Hoàng thượng luôn dung túng cho Công chúa, sao đột nhiên lại ra tay đánh Công chúa?...
Dung nhan sắc bén của Quân Lâm Uyên hiện lên vẻ tàn độc: “Thứ không biết liêm sỉ. Đường đường là Công chúa một nước lại không biết xấu hổ mà nói những lời như vậy, xem ra, tại trẫm quá dung túng cho ngươi!”
“Hoàng huynh!” Quân Mộng Nhã nhìn vào đôi mắt xếch của Quân Lâm Uyên, chỉ thấy trong đáy mắt đầy vẻ lạnh lẽo, không còn chút dịu dàng nào, khiến người ta lạnh run cả đáy lóng. Ả chưa từng thấy Hoàng huynh như vậy bao giờ!
Khóe môi Quân Lâm Uyên cong lên, giọng nói lại khôi phục vẻ ôn hòa, thản nhiên nhìn Quân Mộng Nhã nói: “Sứ mạng của ngươi là phải gả đi Nam Cương, Dạ Vương Đông Lăng kia, ngươi đừng có mơ tưởng đến!”
“Không! Muội không đi! Nam Cương là nơi hoang dã, người nơi đó không biết lễ nghĩa liêm sỉ, con có thể cưới mẹ, đệ có thể cưới tẩu, muội tuyệt đối sẽ không đi đến nơi như vậy! Hoàng huynh, không phải từ trước đến giờ huynh hiểu Nhã Nhi nhất sao? Vì sao lại bắt Nhã Nhi đi đến nơi như thế chứ?! Muội không đi! Không đi!” Quân Mộng Nhã điên cuồng gào lên, dù không thể mơ tưởng đến Hoàng Phủ Dạ, thì chắc chắn ả cũng không gả đến Nam Cương, tuyệt đối không!
Sắc mặt Quân Lâm Uyên lạnh đi: “Chuyện cưới gả không đến lượt ngươi lựa chọn, sinh ra ở Hoàng thất phải có tâm lý gánh vác trách nhiệm của hoàng thất. Hòa thân là lối thoát tốt nhất cho ngươi, hơn nữa, hai nước liên hôn mới là đạo lý liên minh hoàn hảo nhất!”
“Hoàng huynh, huynh lừa ta, huynh vốn chỉ muốn ta chết thôi đúng không?” Quân Mộng Nhã ngân ngấn nước mắt nhìn hắn, Bắc Minh của họ hùng mạnh như vậy, không cần phải liên hôn với nước nhỏ như Nam Cương. Vừa nói xong, nước mắt đã lăn dài.
Có điều, Quân Lâm Uyên hoàn toàn không thèm để ý đến vẻ mặt đẫm nước mắt của ả, quay người bỏ đi. Quân Mộng Nhã nhìn theo bóng hắn, to giọng gào khóc: “Hoàng huynh! Dù nhất định phải gả đi, vì sao không phải là tiện nhân Quân Tử Mạch kia, nó cũng là Công chúa, nó cũng ở trong hoàng thất mà!!! Hơn nữa, với thân phận ti tiện của nó, không phải rất xứng đôi với Nam Cương hay sao?”
Vừa dứt lời, ả lập tức cảm giác có luồng khí lạnh đập thẳng vào mặt, Quân Lâm Uyên quay đầu lạnh lùng nhìn ả, ánh mắt như muốn băm vằm ả thành trăm nghìn mảnh: “Thân phận cao quý thì thế nào? Trẫm muốn ngươi cầu thân thì ngươi chỉ có một con đường là cầu thân thôi.” Thân phận cao quý à, thân phận của Quân Lâm Uyên hắn không đủ cao quý sao? Cao quý thì có thể đại biểu cho cái gì chứ?!
“Dù thần muội có chết cũng không đi!” Quân Mộng Nhã cao giọng nói, muốn giành giật lấy một con đường sống.
Quân Lâm Uyên cười lạnh, nốt ruồi son ở mi tâm đỏ rực như máu: “Vậy ngươi chết đi. Nhưng chỉ cần ngươi còn một hơi thở, bảy ngày sau cũng phải đi cầu thân ở Nam Cương.”
Nói xong mấy lời tàn khốc đó, hắn lập tức quay người đi không chút do dự. Quân Mộng Nhã như quá choáng váng, chân nhũn ra ngồi phịch xuống đất, một lúc lâu sau, ả nhìn theo bóng áo màu ánh trăng kia, to giọng nói: “Quân Lâm Uyên, thật ra ngươi đang trả thù phải không? Ngươi muốn trả thù mẫu hậu, ngươi cũng muốn trả thù ta. Quân Lâm Uyên, ngươi nhìn lại đi, ta là muội muội ruột của ngươi cơ mà!!!”
Ả nói xong câu này, người kia cũng không quay đầu, thấy hắn càng lúc càng đi xa, Quân Mộng Nhã biết mình không còn đường nào khác, liền cắn răng tức giận mắng to, không cần bận tâm gì nữa: “Quân Lâm Uyên, ngươi cho rằng giết ta, giết mẫu hậu, giết chết hết chúng ta thì ngươi có thể xóa bỏ sạch sẽ những chuyện năm đó sao? Ta nói cho ngươi biết, dù chúng ta chết hết, dù toàn bộ người trong thiên hạ chết hết thì ngươi cũng chỉ là thứ ti tiện bẩn thỉu! Ngươi…”
Những lời mắng chửi sau đó đều bị chặn lại trong tay Quân Lâm Uyên. Một bàn tay trắng nõn như trong suốt bóp mạnh lấy cổ ả, mặt Quân Mộng Nhã bị nghẹn đỏ bừng lên, không ngừng ngáp ngáp miệng, móng tay dài bấu chặt vào tay hắn nhưng cũng không khiến hắn thả lỏng tay ra chút nào!
Dung nhan như điêu khắc ghé lại gần mặt ả, đẹp y như một bức tranh cổ, nốt ruồi son nơi mi tâm lại khiến người ta không dám nhìn gần. Có điều, trong đôi mắt xếch đó lại chứa đựng sự oán hận như muốn xé trời diệt đất!!! Tiếng cười lạnh vang lên: “Giỏi lắm, trẫm ti tiện bẩn thỉu phải không? Một mình trẫm bẩn thỉu làm sao đủ được? Cũng nên lôi theo các ngươi mới đúng chứ, đây là điều ngươi muốn phải không?” Thì ra, ả vẫn còn nhớ!
Nói xong, hắn ném mạnh ả xuống đất, Quân Mộng Nhã vừa đi từ cửa chết về, ôm cổ mình, sợ hãi không nói được lời nào, chỉ trừng mắt hoảng hốt, lê mông lùi lại phía sau nhìn khuôn mặt đẹp đến chấn động lòng người kia.
Cơn giận của Quân Lâm Uyên dường như lại từ từ biến mất dưới sự hoảng sợ của ả, nụ cười trên mặt cực kỳ rực rỡ: “Ẩn vệ, dẫn ả đi Minh Dẫn cư.” Dứt lời, hắn phất tay áo bỏ đi.
Minh Dẫn cư?! Trên mặt Quân Mộng Nhã lộ ra vẻ kinh hoàng, nơi đó… nơi đó là…
Hiện giờ tuy không có ai ở đó, nhưng ả không muốn ở nơi âm u khủng khiếp như thế một giây nào cả, không một giây nào hết!
“Không, Hoàng huynh, ta không đi… ta không đi…” Ả không ngừng gào thét nhưng vẫn bị hai ẩn vệ dẫn đi.
…
“Như vậy thật sự không sao chứ?” Tô Cẩm Bình hơi lo lắng.
Quân Tử Mạch vỗ vỗ ngực mình, cam đoan: “Yên tâm đi, bản Công chúa đã phân phó rồi, nếu ai dám nói lung tung, bản Công chúa sẽ lấy mạng họ!” Khó khăn lắm nàng ấy mới có một vị tỷ tỷ thế này, làm sao để người ta đánh được. Thế nên, vừa nghe nói nàng phải chịu hình phạt, nàng ấy liền vội vội vàng vàng chạy đến, vừa đe dọa vừa dụ dỗ đám hạ nhân kia một phen mới cứu nàng ra được.
Tô Cẩm Bình nắm lấy tay nàng ấy, cảm động rơi nước mắt, không uổng công hôm qua nàng bảo vệ nàng ấy: “Muội tốt với ta quá.” Bộ dạng của nàng chẳng khác gì nhìn thấy tình lang.
Một giọt mồ hôi lớn chảy xuống sau gáy Quân Tử Mạch, ngại ngùng rụt tay lại: “Khụ khụ, chỉ là việc ta nên làm thôi mà.”
“Tô Cẩm Bình, Hoàng thượng cho truyền ngươi yết kiến!” một tiểu thái giám nhìn thấy các nàng ở rất xa liền cất tiếng nói.
Trên mặt hai người cùng hiện lên hai từ ‘Thôi xong’ giống nhau y như đúc. Xem ra họ bị phát hiện rồi. “Đừng lo, ta đi cùng tỷ, dù sao Đông Lăng hoàng cũng đi rồi, tìm người nào đó gạt Hoàng huynh chút là được.”
“Công chúa Mạch, Hoàng thượng nói chỉ cần một mình Tô Cẩm Bình tới, ngài không cần đi cùng.” Tiểu thái giám quy củ nói.
“Ngươi!” Quân Tử Mạch bất mãn nhưng cũng không biết làm sao, Hoàng huynh đã có lệnh, bất cứ kẻ nào cũng không thể không theo.
Tô Cẩm Bình trấn an nàng ấy: “Yên tâm, ta không sao!” mới là lạ! Chẳng lẽ hôm nay mông của nàng thật sự không thể thoát được kiếp nạn này sao?
Quân Tử Mạch khẽ gật đầu, mặt đầy vẻ lo lắng nhìn nàng rời khỏi tầm mắt mình. Hoàng huynh sẽ không làm gì tỷ ấy chứ?!
Chuyện trong hoàng cung đương nhiên không có ai dám giấu Quân Lâm Uyên, cho nên sau khi cung nhân đáp ứng Quân Tử Mạch xong liền lập tức tới bẩm báo với hắn. Lần này Quân Lâm Uyên gọi Tô Cẩm Bình đến chẳng qua cũng vì không muốn tha cho nàng dễ dàng như vậy. Vừa rồi những lời của Quân Mộng Nhã đã đâm hắn trọng thương, máu thịt lẫn lộn, dù sao cũng phải kéo theo một kẻ thù thống khổ cùng mình mới được.
Tô Cẩm Bình bất an bước vào phòng, cúi người hành lễ: “Không biết Hoàng thượng cho gọi nô tỳ tới có việc gì?”
“Tô Cẩm Bình, đừng có biết rõ còn cố hỏi!” Đôi mắt xếch nheo lại, lóe ra tia sáng lạnh nhìn vào mắt nàng. Thật ra hắn biết, mấy lời Quân Mộng Nhã nói hoàn toàn không liên quan gì đến cô gái này, nhưng hắn cứ cố chấp muốn nhìn cả thiên hạ đều khó chịu cùng với mình, đặc biệt là cô gái luôn biết cách tự giải trí, tự làm mình vui vẻ này càng khiến hắn ghen tị hơn!
Tô Cẩm Bình nuốt nước miếng, chưa kịp mở miệng thì hạ nhân ngoài cửa đã thông báo: “Hoàng thượng, Thái hậu đến!”
Vừa nghe câu này, Quân Lâm Uyên thoáng cười nhạt, như đã dự đoán trước, lại cũng như đang trào phúng nói: “Cho bà ta vào đi!” Nhìn bộ dạng hắn có vẻ tâm trạng đang rất tốt.
Tô Cẩm Bình vội đứng sang một bên, cố tạo ra cảm giác mình không tồn tại. Có lẽ Thái hậu gì gì đó đến nói chuyện với mỹ nhân rắn rết này xong, Quân Lâm Uyên lại quên luôn chuyện của mình ấy chứ! Nghĩ vậy mới thấy thật là…
Hôm nay nhìn Vương Thái hậu hoàn toàn khác lúc trước, mụ bước nhanh vào, mặt đầy vẻ uy nghiêm nhìn Quân Lâm Uyên trên long ỷ, cao giọng quát: “Quân Lâm Uyên, ngươi muốn làm gì Nhã Nhi?”
Nhã Nhi? Tô Cẩm Bình nhíu mày, là ả Công chúa ngang ngược kia à?!
Quân Lâm Uyên ngước mắt lên: “Mẫu hậu có biết bà đang nói chuyện với ai không?”
“Ai gia đang nói chuyện với con trai của mình!” Vương Thái hậu lạnh lùng gầm lên.
“Ồ?” Hắn nhẹ nhàng đặt bút xuống, ngước đôi mắt lạnh lên nhìn mụ, “Ở đây, chỉ có Thái hậu và Hoàng đế, không có mẹ con!”
“Nhưng ai gia là mẫu hậu của ngươi, ngươi nói như vậy mà không sợ thiên hạ thóa mạ sao?” Vương Thái hậu giận đến run người.
Hắn cười lạnh: “Người trong thiên hạ thóa mạ thì làm sao? Nếu mẫu hậu không có chuyện gì thì quay về sao chép kinh thư, bái lạy Phật tổ đi, cũng tiện cho bà chuộc lại lỗi lầm năm đó. Trẫm có thể giữ lại mạng bà đến bây giờ cũng là mở lòng từ bi hết mực rồi.”
Tô Cẩm Bình chợt cảm thấy một nguy cơ ào ào kéo đến, người ta nói những người biết nhiều chuyện thường sẽ không sống được lâu. Bây giờ nàng có thể… có thể đi ra ngoài được không?! Nàng thật sự không muốn biết chuyện gì khiến mình giảm thọ đâu!!!
Vương Thái hậu bước ra cửa, tước kiếm trong tay thị vệ, đóng chặt cửa lớn, ngăn lại âm thanh bên ngoài, sau đó đi tới trước mặt Quân Lâm Uyên: “Ngươi cầm lấy giết ai gia đi! Đây đều là lỗi lầm của một mình ai gia. Ai gia chỉ xin ngươi sau khi giết ta rồi hãy buông tha cho muội muội ngươi, cũng là buông tha cho chính ngươi!”
Hắn liếc mắt lạnh lùng nhìn mụ, cười ôn hòa nhận lấy thanh kiếm kia: “Mẫu hậu cần gì phải kích động như thế? Nếu tức giận quá hỏng người thì trẫm lại mang tội rồi. Chuyện giết mẫu thân này, sao trẫm có thể làm cho được?”
“Uyên Nhi! Bao nhiêu năm nay vẫn còn chưa đủ sao? Rốt cuộc con muốn tra tấn ta tới khi nào? Cuộc đời này của Vương Cẩn Trân ta đã phạm vô số lỗi lầm không thể đếm nổi, hơn nữa, ta cũng vô cùng hổ thẹn với con, nhưng ta đã ăn năn hối lỗi bao nhiêu năm nay, rõ ràng chỉ mới bốn mươi tuổi nhưng hai bên tóc mai đều đã điểm bạc, chẳng lẽ con không nhìn thấy sự hối hận của ta sao? Ta thế nào cũng chẳng sao, nhưng Uyên Nhi à, con không nghĩ cho muội muội của con, cũng phải nghĩ cho chính mình, con làm như vậy, trong lòng con thấy dễ chịu sao?” Nói xong, mặt Vương Thái hậu đã đẫm nước mắt.
Quân Lâm Uyên nhìn khuôn mặt khóc lóc thảm thương của mụ, lại càng cười vui vẻ hơn: “Mẫu hậu, đừng giả vờ nữa. Nói tới nói lui, chẳng qua bà cũng chỉ vì muốn cầu xin cho Hoàng muội mà thôi. Mẫu hậu có thể suy nghĩ cho bất cứ ai, nhưng lại không bao giờ có thể nghĩ cho trẫm. Ăn năn bao nhiêu năm à? Ăn năn thật sao? Chẳng qua cũng vì hai đứa con gái của bà thôi, sợ trẫm sẽ giết chúng nó thật, nên mới giả vờ giả vịt. Không phải thế sao?”
Vương Thái hậu ngỡ ngàng lùi lại phía sau hai bước, mụ hoàn toàn không ngờ trong mắt hắn, sự sám hối bao nhiêu năm nay của mình lại biến thành như vậy! Ngay cả Tô Cẩm Bình cũng khẽ nhíu mày, suy nghĩ của Quân Lâm Uyên thực sự quá cực đoan, đúng là Thái hậu tới vì muội muội của hắn, nhưng ngay cả người ngoài như nàng cũng nhận ra được sự áy náy và quan tâm mà Thái hậu dành cho hắn, sao hắn lại không hề thấy chứ?! Đúng là ngoài cuộc sáng tỏ trong cuộc u mê sao?
Sau khi lùi lại mấy bước, Vương Thái hậu cười như điên loạn: “Ha ha ha ha… Được! Đươc!!! Con muốn nghĩ thế nào ai gia cũng không quan trọng, chỉ cần con thả Nhã Nhi ra, con muốn thế nào ai gia cũng không quản nữa. Ai gia chỉ cần con thả Nhã Nhi thôi!”
Quân Lâm Uyên khẽ hít một hơi như có vẻ tiếc nuối, chậm rãi đi tới trước mặt Vương Thái hậu, nhẹ nhàng nói: “Mẫu hậu, bà có biết vừa rồi Nhã Nhi nói gì không?”
“Con bé nói gì?” Vương Thái hậu cũng sợ hãi dáng vẻ này của hắn, nhíu chặt mày.
“Nó nói, dù trẫm có giết hết mọi người trong thiên hạ, thì cũng không rửa sạch được quá khứ, nó còn nói, trẫm là kẻ ti tiện bẩn thỉu nhất trên đời này. Mẫu hậu, bà nghĩ trẫm có thể tha cho nó được không?”
Hô hấp của Tô Cẩm Bình cũng cứng lại, nhớ tới lần trước Quân Lâm Uyên suýt bị Hoàng Phủ Hoài Hàn… rồi dáng vẻ tức giận sau đó, lại thêm phản ứng của Thái hậu sau hôm đó, rồi còn… cảnh nàng nhìn thấy ở cung điện yên tĩnh kia, liên kết với hai từ ‘ti tiện’, ‘bẩn thỉu’ và tính cách âm u tàn độc của hắn… chẳng lẽ Quân Lâm Uyên cũng từng bị người ta… Nghĩ tới đây, nàng đã không còn dám nghĩ thêm nữa. Nếu là thế thật…
Chỉ là… nàng cũng không hề biết rằng, những gì Quân Lâm Uyên đã trải qua còn thê thảm hơn nàng tưởng tượng rất rất nhiều!
Hiển nhiên Thái hậu cũng không ngờ Quân Mộng Nhã lại nói như vậy, mặt mụ chợt trắng bệch ra. Chính mụ đã dặn con bé vô số lần, dù thế nào cũng không được nhắc đến chuyện kia, thế mà con bé vẫn nói! Mụ mệt mỏi lùi từng bước, mụ biết, chuyện này đã không còn cách nào cứu vãn được nữa! Mộng Nhi đã không còn, Nhã Nhi cũng không giữ được… “Ai gia chỉ cầu xin con, nể tình con bé là muội muội ruột của con, cho con bé được chết nhẹ nhàng…”
“Mẫu hậu, không biết bà có nhớ không, 7 năm trước, chính trẫm cũng đã nói với bà những lời này.” Trên khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ chợt hiện lên vẻ cầu khẩn, ánh mắt đong đầy đau đớn, hoàn toàn giống với năm xưa.
Câu nói này, như vẫn còn hiện hữu, không có ngày nào không quanh quẩn trong đầu hắn, dù trong mộng hắn cũng không thoát ra được!
Vương Thái hậu nghe vậy khẽ run rẩy. Đương nhiên mụ nhớ rất rõ, hắn không thể quên, thì mụ sao có thể quên. Chỉ do năm đó mụ bị quyền thế che mờ hai mắt nên mới tạo thành cục diện hôm nay…
Tô Cẩm Bình cảm giác hô hấp của mình như ngừng lại, chẳng lẽ thực sự như mình nghĩ sao?!
“Vậy…” Nói được một chữ, Thái hậu như già đi vài tuổi, khí thế ngạo nghễ sắc bén khi mới bước vào cửa cũng không còn nữa, ủ rũ hỏi: “Vậy… ngươi muốn thế nào? Ngươi muốn làm gì muội muội của ngươi? Từ trước đến giờ ngươi vẫn luôn chiều chuộng hai đứa, ai gia đã biết vì trong lòng ngươi oán hận nên mới muốn làm hỏng chúng nó, sau đó đẩy chúng vào hoàn cảnh nguy hiểm. Nếu ngươi thực sự chỉ muốn gả muội muội mình đến Nam Cương thì ai gia cũng sẽ không nói gì, có thể tồn tại ở Nam Cương hay không đều là chuyện của con bé, nhưng hiện giờ ngươi lại bắt giam muội muội mình ở Minh Dẫn cư, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
“Trẫm muốn thế nào, vài ngày nữa mẫu hậu sẽ biết. Mẫu hậu chỉ cần tin rằng, tất cả những gì trẫm làm, đều là vì muốn tốt cho Hoàng muội thôi!” Một nụ cười nở trên mặt hắn, thêm nốt ruồi son nơi mi tâm, càng thêm đẹp đến lóa mắt.
Mấy lời này sao quen thuộc đến thế… Mụ còn nhớ, năm đó ở Minh Dẫn cư, chính mụ cũng nói: “Uyên Nhi, còn phải tin mẫu hậu, tất cả mọi chuyện hôm nay đều là vì tốt cho con thôi!” Ngày đó, dù hắn cầu xin mụ thế nào, thậm chí cầu xin mụ chấm dứt mạng sống của hắn, mụ cũng chưa từng mềm lòng nửa phần.
“Ngươi vẫn còn nhớ rõ chuyện năm xưa như vậy sao?” Câu này không phải để hỏi, mà là cảm thán. Mụ nhấn từng từ một, hắn vẫn còn nhớ rõ.
“Trẫm không dám quên đến nửa điểm!” Đôi mắt xếch hẹp dài hiện lên vẻ đau đớn, giống như đang gào thét giữa bước đường cùng rối rắm, lại như đang rên rỉ khi sa thân vào địa ngục, khiến Tô Cẩm Bình chỉ đứng bên cạnh nhìn cũng thấy áp lực đến khó chịu. Rốt cuộc, trong tim hắn đang phải chịu đựng sự đau đớn đến mức nào?
Thật ra, không phải hắn không dám quên, không phải không muốn quên, mà là không thể quên được…
“Ai gia hiểu rồi!” Nói xong, Thái hậu bước thấp bước cao rời đi, đến cửa phòng, vừa mở cửa ra, Huệ Hương ở bên ngoài đã vội đỡ lấy mụ, lết từng bước đi về.
Thị vệ ngoài cửa lại khép cửa Ngự thư phòng vào. Quân Lâm Uyên chợt quay đầu nhìn Tô Cẩm Bình ở bên cạnh, thấy trên mặt nàng có vẻ cảm thông, hắn dịu giọng hỏi: “Sao? Đoán được rồi?” Câu hỏi rất nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt như ngàn con dao cực độc. Tô Cẩm Bình biết, nếu mình thừa nhận đã đoán được, chắc chắn hắn sẽ giết mình không chút lưu tình, nhưng nàng cũng biết, nếu mình nói không đoán được, cũng hoàn toàn không lừa được con người trí tuệ này.
Trầm ngâm một lúc lâu, nàng mới cân nhắc nói: “Đoán được một chút.”
Vừa dứt lời, một bàn tay đã bóp lấy cổ nàng: “Tô Cẩm Bình, trẫm không thích người quá thông minh!” Lực trên tay dần siết chặt, đáy mắt đầy sát khí, nàng biết, lần này hắn thật sự có sát khí!
Nhìn mặt hắn, Tô Cẩm Bình cắn răng chịu đựng cảm giác không thở nổi trên cổ, khó khăn nói: “Quân Lâm Uyên, chuyện quá khứ… cũng đã qua rồi… ngươi cần gì phải trói buộc chính mình như vậy… Dù bị người ta… thì đã sao, đó cũng không phải chuyện ngươi muốn, cũng không phải lỗi của ngươi!”
Quân Lâm Uyên nhướng mày như hơi kinh ngạc vì suy đoán của nàng, nhưng lực tay lại càng lớn hơn một chút, trên mặt dần có vẻ điên loạn: “Ngươi thì biết cái gì, trẫm nói cho ngươi biết, những gì trẫm đã trải qua, thê thảm hơn những gì ngươi tưởng tượng rất rất rất nhiều! Không ai có thể tưởng tượng được, không ai cả!”
Tô Cẩm Bình cảm giác bàn tay siết cổ mình chặt đến mức không thể thở được nữa, muốn ra tay phản công nhưng toàn thân lại bị nội công của hắn kiềm chế, hoàn toàn không thể cử động được. Mắt nàng đã dần không nhìn rõ gì nữa, thầm cười khổ, Hoàng Phủ Dạ nói đúng, chuyện này không biết mới là tốt nhất. Nhưng mà… chỉ đoán được một góc núi băng, còn chưa đoán được tình trạng thực sự mà đã phải trả bằng mạng sống của nàng sao?!
Bỗng nhiên, bàn tay trên cổ nàng chợt lỏng ra, chân Quân Lâm Uyên hơi khuỵu xuống, sau đó ho mạnh một trận không ngừng, cơ thể như đứng không vững, một ngụm máu phun ra như suối. Tô Cẩm Bình ôm cổ hít sâu vài hơi mới nhìn về phía hắn. Nàng đã từng thấy hắn ho ra máu, nhưng lại chưa từng thấy tình trạng nghiêm trọng thế này bao giờ, máu nhuộm đỏ cả vạt áo nhìn vô cùng chói mắt. Tô Cẩm Bình đang muốn chạy ra gọi người, Quân Lâm Uyên lại chợt giữ nàng lại, ánh mắt kiên quyết: “Không được gọi người!”
“Không gọi người thì ngươi sẽ chết mất.” Nàng có thể nói rằng, nếu không phải vì Lăng Viễn Sơn đã kích động nàng, thì chắc chắn nàng sẽ không thèm bận tâm đến chuyện của hắn, vậy mà hắn còn không biết ơn.
“Khụ khụ…” ho khan thêm mấy tiếng nữa, hắn mới nói đứt quãng, “Cơ thể trẫm, trẫm biết… đám lang băm kia… khụ khụ, không chữa được cho trẫm… Hơn nữa, nếu để người khác biết trẫm ngã bệnh… đám đại thần kia… chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này…”
Hắn luôn biết rằng hắn không thể yếu đuối. Chỉ cần lộ ra một chút sơ hở, những người đó sẽ không bỏ qua cơ hội diệt trừ một ‘bạo quân’ như hắn!!! Mà đối với họ, hắn chỉ có thể lấy bạo chế bạo, ai có năng lực hơn, người đó sẽ đứng trên vị trí cao nhất!
Tô Cẩm Bình nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp: “Ngươi nói với ta những lời này, không sợ ta…” Sao nàng không biết nhìn mình lại đáng tin như vậy nhỉ?
“Ha… khụ khụ… ngươi không có sự lựa chọn, vì trẫm hạ độc trên người ngươi. Trừ trẫm ra… không ai giải được…” Hắn chậm rãi nói, mặt còn cười rạng rỡ, như nói cho nàng biết, dù trẫm có chết thì cũng có ngươi chôn cùng.
Tô Cẩm Bình kinh ngạc, thực sự không ngờ hắn hạ độc trên người mình. Nhìn bộ dạng hắn hiện giờ, nàng chỉ muốn đập hắn một trận, nhưng lại có chút cảm giác không xuống tay được! Fuck!
Chưa kịp nói thêm gì, Quân Lâm Uyên đã hôn mê.
Tô Cẩm Bình hít sâu mấy hơi, giơ nắm đấm lên rồi lại buông xuống, giơ lên, lại hạ xuống. Cuối cùng giận dữ bước tới kéo hắn vào giường ở phòng trong như kéo một con lợn chết.
Nàng nhíu mày nhìn hắn một lúc lâu, thấy hắn chỉ nằm im trên giường, không còn vẻ tàn độc như bình thường, nhìn thuận mắt hơn nhiều, có điều mày vẫn nhíu chặt, dù hôn mê cũng không buông lỏng ra. Hắn thế này khiến nàng chợt nhớ ngày đó Bách Lý Kinh Hồng bị sốt cao, ánh mắt bất giác nhu hòa đi chút đỉnh. Thật ra, người này tàn độc thì có tàn độc thật, nhưng đúng là cũng không hại gì mình, hơn nữa, tính ra nàng còn thiếu hắn một ơn cứu mạng.
Dần dần, nàng nghe thấy những tiếng đứt quãng vang lên trên giường…
“Quân tử chu… chu nhi bất bỉ, hòa nhi bất đồng. Thản đãng đãng, thái nhi bất kiêu…”
Tô Cẩm Bình không khỏi nhíu mày, nhìn người nhắm chặt mắt trên giường. Quân tử à? Đó là lý do hắn thích Quân Tử Lan sao?
“Quân tử… quân tử hoài đức, hoài hình. Dụ vu nghĩa, cầu chư kỷ, thành nhân chi mỹ…”
“Thiên… thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức. Địa… địa thế khôn, quân tử dĩ hậu đức tái vật…”*
“Phụ… phụ hoàng, nhi thần đều nhớ rõ… Phụ hoàng, xin lỗi người…” Một giọt nước trong suốt vô thức chảy ra từ khóe mắt hắn. Hai tròng mắt nhắm chặt, miệng vẫn nỉ non, “Phụ hoàng, xin lỗi người, nhi thần không làm được gì cả, xin lỗi người…”
“Xin lỗi…”
Tô Cẩm Bình nghe mà thấy sống mũi cay xè. Nàng không ngờ rằng một người tàn độc như vậy, nhớ từng mối thù nhỏ như vậy, nhưng trong tim cũng có tín niệm như thế, cũng từng mang chuẩn mực “Lấy phẩm đức, độ lượng để đối xử với người”! Vậy, tất cả những chuyện hắn đang làm, là tàn nhẫn đến mức nào với chính bản thân hắn chứ? Rõ ràng trong lòng hắn mang chấp niệm như vậy, nhưng lại vì hận mà làm những chuyện tra tấn người khác, cũng tra tấn chính mình…
Tô Cẩm Bình hít sâu một hơi, cắn chặt răng, lườm người đang mê man trên giường một cái, hùng hùng hổ hổ nói: “Được, hôm nay bà đây sẽ hầu hạ tên chết băm chết vằm nhà ngươi một lần!” Ai bảo bà đây lương thiện chứ.
(*) Đoạn này được trích trong Luận Ngữ của Khổng Tử về quân tử:
Quân tử chu nhi bất bỉ, hòa nhi bất đồng: Là quân tử phải đối xử đồng đều với mọi người, không được phân biệt đối xử.
Quân tử thản đãng đãng, thái nhi bất kiêu: Người quân tử phải bình thản, coi mọi chuyện nhẹ nhàng, đơn giản, không được kiêu ngạo.
Quân tử hoài đức, hoài hình: Quân tử chú trọng đạo đức, làm việc cân nhắc đến hậu quả.
Dụ vu nghĩa, cầu chư kỷ, thành nhân chi mỹ: Quân tử trọng đạo nghĩa, gặp việc khó khăn phải dựa vào chính mình trước, lấy việc giúp người làm vui.
Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức. Địa thế khôn, quân tử dĩ hậu đức tái vật: Quân tử luôn vận động, vươn lên không ngừng như trời cao, dù lang bạt kỳ hồ cũng bất khuất, quân tử, luôn giao tiếp độ lượng như đất rộng, không có chuyện gì là không gánh vác được.
Khi Tô Cẩm Bình còn chưa tỉnh ngủ thì Quân Lâm Uyên đã phái người đến báo cho nàng biết, Hoàng Phủ Hoài Hàn sắp đi, lệnh cho nàng đến đưa tiễn. Nàng chẳng có hứng thú gì với việc đưa tiễn tên cẩu Hoàng đế kia, nhưng nàng muốn tiễn Tiểu Dạ Dạ.
Đi tới cửa Hoàng cung, Quân Lâm Uyên và Hoàng Phủ Hoài Hàn còn chưa tới thì nàng đã gặp ngay Quân Mộng Nhã trước. Mi tâm Tô Cẩm Bình giật giật, cảm giác bất ổn tự nhiên nảy sinh, nhưng mà, Quân Mộng Nhã lại chỉ hung dữ nhìn nàng một cái sau đó không nói năng gì, chỉ quay đầu nhìn về phía Tây Nam với ánh mắt chất chứa tình cảm, nhưng trong mắt chợt xuất hiện chút ghen tị.
Tô Cẩm Bình cũng nghi hoặc nhìn theo ánh mắt ả, nhanh chóng thấy được tên yêu nghiệt Hoàng Phủ Dạ kia đang phe phẩy cây quạt rách nát của mình, nở nụ cười phong lưu, nháy mắt đưa tình với đám cung nữ bao quanh hắn ta, khiến cả đám cung nữ đều đỏ ửng hai má. Tô Cẩm Bình lại quay sang nhìn Quân Mộng Nhã, thầm cảm thán trong lòng, yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt, đi đến đâu cũng có năng lực quyến rũ người khác, hơn nữa còn tàn sát tập thể từ Công chúa tới cung nữ nữa!
Khi mấy người Hoàng Phủ Hoài Hàn cười cười nói nói đi tới nơi, đôi mắt tím đậm lạnh lùng lại nhìn về phía Tô Cẩm Bình, trong mắt ẩn chứa cảm xúc vô cùng phức tạp. Trong lòng Tô Cẩm Bình hơi khó xử nhưng cũng không biểu hiện gì nhiều ra ngoài. Đối với nàng mà nói, tình cảm của Hoàng Phủ Hoài Hàn thực sự là thứ có cũng được mà tốt nhất là không có. Hơn nữa, so với cảm giác thông cảm dành cho hắn, thì nàng còn cảm thấy căm ghét hắn nhiều hơn. Nàng là người có thù tất báo, những món nợ giữa hắn và nàng, nàng vẫn nhớ rất rõ ràng.
Vừa nhìn thấy Tô Cẩm Bình, Hoàng Phủ Dạ đang định lên tiếng chào hỏi, chợt thấy Quân Mộng Nhã đứng đó, hắn ta đành ngậm miệng. Chơi đùa hoa cỏ bao nhiêu năm nay, hắn ta đương nhiên gặp không ít những chuyện phụ nữ tranh giành tình cảm với nhau. Ở nơi này, Tiểu Cẩm Cẩm không có chỗ nào làm hậu thuẫn, nếu để Quân Mộng Nhã coi nàng là tình địch thì tai họa rất khó lường!
Vừa nói chuyện, bọn họ vừa đi đến trước mặt Tô Cẩm Bình. Quân Lâm Uyên liếc nhìn Tô Cẩm Bình một cái, đôi mắt xếch ẩn chứa chút hứng thú nhưng cũng mang theo không ít sự căm hận. Hắn vẫn nhớ rõ ràng những lời ám vệ bẩm báo lại hôm qua, cô gái này, đúng là khiến hắn có không muốn thay đổi cách nhìn cũng khó! Nhưng mà, đối với nàng, hắn vẫn cảm thấy căm ghét nhiều hơn.
“Tô Cẩm Bình, Hoàng Phủ Hoài Hàn sắp đi rồi, ngươi có lời gì muốn nói với huynh ấy không?” Nụ cười nhạt vẫn treo trên môi nhưng nhìn thế nào cũng chỉ khiến người ta cảm thấy tàn ác! Chắc hẳn hắn đang hy vọng trước khi rời đi, Hoàng Phủ Hoài Hàn có thể đẩy Tô Cẩm Bình lên đầu sóng ngọn gió đây mà!
Có gì cần nói à?! Tô Cẩm Bình suy nghĩ một lúc lâu, mới nhìn chằm chằm vào mắt Hoàng Phủ Hoài Hàn, còn tỏ vẻ như chất chứa tình cảm thâm sâu.
Dáng vẻ này khiến trái tim đang tuyệt vọng của Hoàng Phủ Hoài Hàn chợt run lên, thầm nghĩ có lẽ nào nàng thay đổi ý định, vì vậy, ánh mắt nhìn nàng cũng đầy tình cảm và mong chờ.
Sau đó, Tô Cẩm Bình tạo dáng Tây Thi ôm ngực, vô cùng kích động nói: “Hoàng thượng, ngài có thể trả lại ta một trăm lượng bạc kia được không? Tiểu nhân nhớ nó đến mức trà không nhớ, cơm chẳng thương, lòng đau như cắt, thống khổ vô cùng, nếu ngài thật sự coi tiểu nhân là bằng hữu thì trả lại số bạc kia cho tiểu nhân đi, được không?”
Khi hai từ ‘được không’ cuối cùng được phun ra, đôi mắt nàng như làn nước hồ thu lấp lánh nước mắt, nhìn hắn với vẻ vô cùng đáng thương.
Mọi người đều có cảm giác muốn ngã gục, Hoàng Phủ Hoài Hàn lại cảm thấy đầu óc mình ong lên, mấy lời của nàng là có ý gì? Chỉ đơn giản muốn nói cho hắn biết rằng, vừa rồi chỉ là hắn tự ảo tưởng mà thôi! Cô gái này không hề muốn ở bên mình đến nửa khắc nào cả, thứ nàng mong nhớ, chỉ có một trăm lượng mà mình khấu trừ của nàng thôi!!!
Hắn hừ lạnh một tiếng, khóe môi lạnh băng chỉ nói một câu: “Không bao giờ!”
Tô Cẩm Bình nghe vậy liền trợn trừng mắt, tức tối gào lên: “Vì sao chứ?! Đó là thành quả lao động mà bà đây làm lụng bao nhiêu lâu, vì sao lại là không bao giờ?! Làm Hoàng đế sao có thể keo kiệt tới mức đó được. Ngươi có bao nhiêu tiền như vậy, cần gì phải tham lam một trăm lượng của bà đây hả?!” Dáng vẻ của nàng như bốc hỏa.
Giờ thì đừng nói người khác, ngay cả Quân Lâm Uyên cũng không kìm được run run khóe môi, cô gái này thật sự không muốn sống nữa sao? Nếu Hoàng Phủ Hoài Hàn muốn lấy mạng nàng, chính mình cũng muốn nàng chết, chỉ với mấy lời này cũng đủ để nàng xuống địa ngục rồi! Đòi tiền Hoàng đế của một quốc gia, lý sự, còn tự xưng ‘bà đây’, thế mà nàng cũng làm được!!!
Hoàng Phủ Hoài Hàn nhìn nàng một lúc lâu, nhưng lại hoàn toàn không tức giận, ngữ điệu vẫn bình thản, chậm rãi nói: “Vì nếu trẫm không trả nàng số bạc đó, thì cả đời này nàng sẽ đều ôm hận trẫm.”
Khóe môi Tô Cẩm Bình giật giật, thật sự không kìm được liền lao tới đưa tay lên sờ trán hắn. Hoàng Phủ Hoài Hàn không ngờ nàng sẽ có hành động này, nhưng cũng không hề động đậy, để mặc tay nàng sờ soạng lên, còn chưa kịp cảm nhận xem cảm xúc thế nào thì đã nghe tiếng nói như bình khí xì hơi của Tô Cẩm Bình vang lên: “Hoàng thượng này, ngài không bệnh đấy chứ? Rõ ràng nhiệt độ rất bình thường mà? Có ai làm Hoàng đế mà không hy vọng muôn dân kính yêu, vạn dân kính ngưỡng, ngài lại đi hy vọng có người oán hận ngài cả đời, có phải ngài uống nhầm thuốc nên hỏng cả đầu luôn rồi không?!”
Một khi đã nhắc tới tiền, nàng hoàn toàn có thể quên luôn cả sống chết! Mấy lời nói đó căn bản không hề trải qua não bộ cân nhắc đã phun thẳng ra rồi.
Còn chưa nói xong, xung quanh bốn phía đều vang lên tiếng hít thở mạnh, cuối cùng bọn họ cũng hiểu được thế nào là cảnh giới cao nhất của việc chán sống! Chính là thế này đây! Ngay cả Quân Mộng Nhã vô cùng căm ghét Tô Cẩm Bình cũng kinh ngạc há mốc mồm trợn trừng mắt, mất luôn cả tâm trạng thưởng thức khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Dạ!
Hoàng Phủ Hoài Hàn bị nàng hung hăng trách móc, còn bị nghi ngờ không biết đầu óc có bình thường không, luồng lửa giận vốn dâng lên tận cổ lại bị hắn nuốt xuống, trấn tĩnh lại, cố bắt mình duy trì phong độ đàn ông xong mới nói: “Để nàng oán hận trẫm dù sao cũng tốt hơn để nàng quên trẫm đi!”
Nghe hắn nói vậy, Tô Cẩm Bình liền á khẩu.
Ánh mắt mờ ám của những người khác đảo tới đảo lui giữa hai người này, lông mày Quân Lâm Uyên khẽ nhíu lại, ánh mắt nhìn Tô Cẩm Bình cũng mang vẻ tìm tòi. Bảo sao Hoàng Phủ Hoài Hàn đến đây lâu như vậy cũng chưa từng động thủ với nàng, thì ra là vì… xem ra mình tính toán nhầm rồi. Có điều, sức quyến rũ của cô gái này thực sự lớn đến vậy sao, có thể khiến cả Bách Lý Kinh Hồng và Hoàng Phủ Hoài Hàn đều ái mộ nàng ư?!
Nhưng, chỉ á khẩu mất một chút ngắn ngủi, lửa giận trong lòng Tô Cẩm Bình vẫn vượt qua sự kinh ngạc, nghiến răng nghiến lợi một lúc lâu, sau khi cố gắng làm cho vẻ mặt mình thoạt nhìn vô cùng hòa nhã, mới dùng ánh mắt ‘ngập tràn thiện ý’ nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Hoàng thượng, chỉ cần ngài trả lại một trăm lượng kia cho tiểu nhân, tiểu nhân cam đoan sẽ nhớ ngài cả đời, hơn nữa, không phải oán hận mà là cảm ơn! Cảm ơn trái tim, cảm ơn vận mệnh, một đời bầu bạn với ta, để ta có dũng khí là chính mình…”
Nói đến đoạn cao hứng, nàng còn hát một bài hát khiến người ta chỉ biết câm nín!
Mọi người như nghe thấy từng đám từng đám quạ đen bay qua sau gáy, dường như đang nhắc nhở họ, nếu còn tiếp tục nghe nàng hát nữa thì thời gian sống vốn không nhiều của họ, rất có khả năng sẽ gặp bất trắc!
“Đủ rồi!” Quân Lâm Uyên đen mặt lên tiếng, Tô Cẩm Bình này hiện giờ đang là cung nữ của mình, thứ nàng đánh mất không chỉ là thể diện của một mình nàng, mà là của toàn bộ Bắc Minh hắn.
Tô Cẩm Bình cũng hùng hổ lườm tên lắm điều này một cái, mẹ kiếp, liên quan gì đến ngươi, ngươi kêu cái con khỉ gì?! Nhưng nhớ đến mạng sống của mình hiện giờ vẫn đang nằm trên tay người ta, nàng giận mà không dám nói gì, ngừng lại không hát nữa, sau đó cũng không thèm nhìn Quân Lâm Uyên mà sáng rực hai mắt nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Hoàng thượng, chuyện này ngài nghĩ thế nào?”
“Không bao giờ! Trẫm không tin nàng!” Hắn dám chắc trăm phần trăm rằng, nếu mình trả nàng thật, chỉ không bao lâu sau nàng sẽ quên béng mình đi, quên không còn sót chút nào, cũng không hề giữ lại một nửa phần vết tích!
Tô Cẩm Bình bó tay, còn đang định nói gì đó thì Hoàng Phủ Hoài Hàn đã không để ý đến nàng nữa, quay sang nói chuyện cùng Quân Lâm Uyên, bước từng bước một ra ngoài cửa cung.
Hoàng Phủ Dạ khẽ cười trấn an Tô Cẩm Bình rồi đi sau lưng họ. Tô Cẩm Bình đen mặt nhìn hai người đang trò chuyện vui vẻ phía trước, tức đến nổ phổi! Mẹ kiếp, dám quịt tiền của nàng!!!
Nhìn bóng lưng tên cẩu Hoàng đế kia, trong đầu nàng nhanh chóng tưởng tượng đến cảnh mình ra sức giáo huấn hắn, nàng nhìn chằm chằm vào cái mông dưới lớp long bào tím đậm của hắn, chỉ nghĩ đến cảnh tượng tươi đẹp khi mình bay lên tung một cước đạp hắn bay xa…
Nghĩ đến xuất thần, nàng chợt tung một cước, hét to một tiếng: “Ta tiễn người đi, đi xa ngàn dặm!”
Hoàng Phủ Hoài Hàn đang quay sang nói chuyện với Quân Lâm Uyên, Tô Cẩm Bình cũng chỉ cách hắn khoảng trên dưới nửa thước, hoàn toàn không kịp phản ứng thì mông đã trúng chiêu!!!
... Yên tĩnh!!!
Khắp nơi đều yên tĩnh. Bước chân mọi người cũng đều ngừng lại, giữa mông Hoàng Phủ Hoài Hàn có một dấu chân rất to, nó như nhắc nhở mọi người rằng, vừa rồi Tô Cẩm Bình không chỉ đạp hắn một cước, mà còn đạp giữa hoa cúc!!!
Hoàng Phủ Hoài Hàn sửng sốt! Hoàng Phủ Dạ sững sờ! Quân Lâm Uyên cứng người! Quân Mộng Nhã váng vất! Tất cả mọi người đều ngây ra.
Ngay cả chính Tô Cẩm Bình cũng choáng váng với hành động điên rồ của mình! Vừa rồi nàng chỉ mới nghĩ thôi mà, đâu định ra tay thật đâu?! Nhưng vì sao vừa kích động một cái mà đã tung chân lên đá rồi?! Lại còn hát ‘ta tiễn người đi, đi xa ngàn dặm’ nữa chứ, không phải là muốn đá hắn bay luôn sao?! Giờ thì xong rồi, nàng thực sự có suy nghĩ muốn cắt đứt chân mình ra luôn cho xong, không biết cắt cụt chân rồi thì có thể giữ được cái mạng nhỏ này của nàng không?!
Hoàng Phủ Hoài Hàn thề, đời này hắn chưa từng gặp chuyện như thế bao giờ! Lúc trước khi nàng ở hoàng cung Đông Lăng muốn tranh nhà xí với mình cũng định đá mình một cước, nhưng cuối cùng bị mình tránh được. Hắn hoàn toàn không ngờ được nàng còn dám làm lần thứ hai nữa! Dù có thích nàng đến mấy, nhưng bị đạp một cước trước mặt mọi người, còn trúng giữa hoa cúc thì hắn không thể nào vứt bỏ thể diện thêm được nữa!
Thấy hắn không nói gì, Tô Cẩm Bình càng cảm thấy mình chết chắc rồi! Từ trước đến giờ, nếu hắn tức giận chắc chắn sẽ quát ầm lên, hôm nay lại bị mình chọc tức đến mức không cả quát tháo được nữa, sự oán hận đã cao đến mức nào chứ… Nàng cúi đầu rụt cổ, răng run cầm cập, lại nói, nàng và tiểu Hồng Hồng nhà nàng còn chưa được trải qua những tháng ngày hạnh phúc mà đã sinh ly tử biệt thế này, nàng không cam lòng!!!
Một sự im lặng kỳ quái… Mọi người cảm thấy không khí xung quanh mình vô cùng mong manh. Quân Lâm Uyên mấp máy miệng rồi lại ngậm lại, không nói được câu nào, vì hắn hoàn toàn đã không còn biết nói gì với hành vi của cô gái này nữa, càng không biết phải xử lý thế nào cho thỏa đáng.
“Hoàng… Hoàng thượng, tình tiết câu chuyện là thế này, tiểu nhân thấy ngài sắp đi, cảm thấy luyến tiếc, nên mới nhớ ra một bài hát tên là, nhất thời kích động muốn duỗi chân duỗi tay, không hiểu sao lại duỗi tới tận mông ngài. Hoàng thượng, ngài phải tin tiểu nhân, tiểu nhân hoàn toàn không cố ý!” Oa oa oa!
Không phải cố ý à? Đến tên ngốc cũng không tin được. Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh lùng nhìn nàng một lúc lâu, tiếc nuối tính mạng của nàng là một chuyện, nhưng hắn cũng thực sự rất tức giận, sống hai mươi mấy năm nay, hắn chưa từng mất mặt như thế bao giờ: “Lâm Uyên huynh!”
Lúc này Quân Lâm Uyên mới làm ra vẻ vừa kịp phản ứng, cười nói: “Tiện tỳ này đúng là chán sống rồi, không biết Hoài Hàn huynh muốn trẫm xử lý thế nào?”
“Đánh mạnh hai mươi trượng!” Không trừng phạt nàng một chút thì người khác sẽ nghĩ Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn quá dễ ức hiếp, ngay cả một cung nữ cũng có thể tùy tiện hạ nhục được! Quan trọng nhất là, hắn không nuốt trôi được cục tức này!
Đôi môi mỏng khiêu gợi của Hoàng Phủ Dạ khẽ mấp máy, nhưng một lúc lâu cũng không nói được lời nào. Hai mươi trượng đã là vô cùng khai ân rồi, hành vi của Tiểu Cẩm Cẩm, dù có lôi ra ngoài chém thành nghìn mảnh cũng không đủ. Vì thế, hình phạt này của Hoàng huynh khiến hắn không tiện lên tiếng cầu xin.
Chúng đại thần Bắc Minh đều khen ngợi Đông Lăng hoàng rộng lượng, còn Tô Cẩm Bình thì thầm khóc đến đứt từng khúc ruột, có ai nói được cho nàng biết, vì sao động tác chân lại nhanh hơn cả suy nghĩ thế này không? Nàng thực sự chỉ định tưởng tượng chứ đâu định hành động thật đâu?! Vì cái lông gì mà lại bất cẩn tung chân đá chứ?! Hai mươi trượng, lần trước mình bị đánh đau còn có dược của tiểu Hồng Hồng, giờ mình có bị đánh chết cũng không có người nào nổi lòng từ bi đưa thuốc cho mình đâu, hu hu hu!!!
Quân Lâm Uyên cười lạnh một tiếng, đôi mắt xếch vừa có vẻ sung sướng lại vừa có vẻ tiếc nuối, giọng nói du dương lạnh lẽo vang lên: “Người đâu, lôi nàng xuống!”
“Không cần lôi, tự ta đi được. Hu hu hu…” nàng khóc ầm lên, sau đó lại kêu rên thảm thiết, vô cùng bi thương: “Trời ơi, biết lấy gì cứu mày đây, mông của tao ơi!”
Mọi người cảm thấy như sét đánh, từng đám mây âm u bay trên đỉnh đầu họ, tia chớp xẹt qua đánh họ bay ra xa ngàn dặm!
Khóe môi Hoàng Phủ Hoài Hàn giật lên vài cái, trong mắt Quân Lâm Uyên thoáng có vẻ không thể tin nổi, khóe mắt Hoàng Phủ Dạ cũng hơi run lên. Vừa cảm thấy vui khi nàng gặp họa, Quân Mộng Nhã cũng vừa có cảm giác đứng không vững.
Cô nàng nào đó vừa kêu thảm thiết vừa đi theo đám thị vệ. Nếu không phải vì bị Quân Lâm Uyên hạ dược thì nàng còn có thể nhanh chân chạy trốn một vòng, giờ thì ngoài bị đánh ra, nàng đã không còn lối thoát nào nữa rồi! Trong đầu nàng chỉ còn lại một câu - nỗi bi thương chảy thành sông…
Ánh mắt Hoàng Phủ Hoài Hàn nhìn về phía nàng cũng rất khó hiểu, muốn giáo huấn cô nàng không biết điều này là một chuyện, nhưng thật sự khiến nàng bị đánh vì chính mình, hắn cũng không đành lòng, nghe thêm tiếng kêu than khiến người ta dở khóc dở cười kia, hắn lại cảm thấy giận không được, cười cũng chẳng xong, rối rắm khiến trong lòng hắn vô cùng khó xử, im lặng một lúc lâu sau, cuối cùng quyết định mắt không thấy lòng không phiền, quay đi nói: “Đi thôi.”
Quân Lâm Uyên cười đưa họ ra cửa cung, cũng vì Hoàng Phủ Hoài Hàn đến đây khiến Mộ Dung Thiên Thu để ý, nên mới phái thêm một đội binh mã hộ tống. Hai người khách sáo từ biệt nhau xong, Hoàng Phủ Hoài Hàn mới bước lên xe ngựa rời đi.
Quân Mộng Nhã vẫn ngẩn người nhìn theo bóng xe ngựa, cứ như chiếc xe ngựa đó đã mang cả trái tim ả đi vậy! Chúng đại thần cáo lui với Quân Lâm Uyên rồi tự ôm trái tim bị sét đánh nặng nề của mình quay về. Thứ cho sự hiểu biết hạn hẹp của họ, chìm nổi chốn quan trường bao nhiêu năm nay, nhưng họ thực sự chưa từng thấy… à không, nghe cũng chưa từng nghe đến một cô gái như vậy!!! Quả thực có thể nói là điều kỳ lạ nhất trong lịch sử Bắc Minh từ khi dựng nước đến giờ! May mà Đông Lăng Hoàng rộng lượng, chỉ chà đạp mông nàng chứ không muốn lấy mạng nàng.
Chờ tất cả các quan lại đi hết rồi, Quân Lâm Uyên mới quay sang liếc nhìn Quân Mộng Nhã một cái, sắc mặt như cười như không: “Sao hoàng muội lại đến đây?”
Dáng vẻ này không nhìn ra là ôn hòa hay âm u khiến đáy lòng Quân Mộng Nhã hơi run lên! Ả khác với tỷ tỷ Quân Lâm Mộng, tỷ tỷ luôn ngốc nghếch tin tưởng hoàn toàn vào Hoàng huynh này, nhưng ả lại luôn cảm thấy thái độ Hoàng huynh đối xử với các ả rất kỳ quái, cụ thể kỳ quái ở chỗ nào thì ả cũng không nói rõ được. Hơn nữa, tỷ tỷ không còn ấn tượng gì với chuyện năm xưa, còn ả lại nhớ rõ rệt. Mẫu hậu đã dặn ả, tuyệt đối không được để Hoàng huynh biết ả vẫn còn nhớ rõ chuyện kia. Nghe hắn hỏi vậy, ả cố cứng giọng đáp: “Hoàng huynh, thần muội và Dạ Vương Đông Lăng từng gặp nhau một lần, nên mới đến tiễn hắn.”
“Ừm.” Chỉ một từ không biết là vui hay là giận, dù sao cũng không có câu sau nữa.
Quân Mộng Nhã không khỏi cuống quít, ả cứ nghĩ khi ả nói thế, với sự sủng ái vốn có của Hoàng huynh dành cho ả, hẳn sẽ hỏi thêm vài câu, đến lúc đó, ả sẽ nói thẳng chuyện mình thích Hoàng Phủ Dạ, sau đó cầu xin Hoàng huynh nghĩ cách giúp mình. Ai ngờ hắn lại không thèm hỏi thì bảo ả biết nói tiếp thế nào đây? “Hoàng huynh!”
“Có việc gì?” Hắn quay đầu nhìn ả một cái, nếu có việc cũng không ngoài hai chuyện, thứ nhất là muốn gả cho Hoàng Phủ Dạ, thứ hai là muốn đòi mình mạng của Tô Cẩm Bình. Dù là chuyện nào thì hiện giờ hắn cũng không có tâm tư đáp ứng ả, vì hắn đã chịu đủ rồi, không bao giờ muốn dễ dàng tha thứ cho kẻ trước mặt mình nữa!
Nghe hắn hỏi, Quân Mộng Nhã khẽ nhíu mày, cảm thấy không khí không ổn lắm, nhưng vẫn nói: “Hoàng huynh, thần muội thích Dạ Vương Đông Lăng kia, huynh có thể…”
“Bốp!” Một cái tát mạnh bất ngờ hạ xuống mặt ả!
Quân Mộng Nhã ôm mặt trợn trừng mắt nhìn Quân Lâm Uyên không dám tin, giống như đây là lần đầu tiên ả biết hắn vậy! Đám hạ nhân xung quanh cũng kinh ngạc ngẩn người. Từ trước đến giờ Hoàng thượng luôn dung túng cho Công chúa, sao đột nhiên lại ra tay đánh Công chúa?...
Dung nhan sắc bén của Quân Lâm Uyên hiện lên vẻ tàn độc: “Thứ không biết liêm sỉ. Đường đường là Công chúa một nước lại không biết xấu hổ mà nói những lời như vậy, xem ra, tại trẫm quá dung túng cho ngươi!”
“Hoàng huynh!” Quân Mộng Nhã nhìn vào đôi mắt xếch của Quân Lâm Uyên, chỉ thấy trong đáy mắt đầy vẻ lạnh lẽo, không còn chút dịu dàng nào, khiến người ta lạnh run cả đáy lóng. Ả chưa từng thấy Hoàng huynh như vậy bao giờ!
Khóe môi Quân Lâm Uyên cong lên, giọng nói lại khôi phục vẻ ôn hòa, thản nhiên nhìn Quân Mộng Nhã nói: “Sứ mạng của ngươi là phải gả đi Nam Cương, Dạ Vương Đông Lăng kia, ngươi đừng có mơ tưởng đến!”
“Không! Muội không đi! Nam Cương là nơi hoang dã, người nơi đó không biết lễ nghĩa liêm sỉ, con có thể cưới mẹ, đệ có thể cưới tẩu, muội tuyệt đối sẽ không đi đến nơi như vậy! Hoàng huynh, không phải từ trước đến giờ huynh hiểu Nhã Nhi nhất sao? Vì sao lại bắt Nhã Nhi đi đến nơi như thế chứ?! Muội không đi! Không đi!” Quân Mộng Nhã điên cuồng gào lên, dù không thể mơ tưởng đến Hoàng Phủ Dạ, thì chắc chắn ả cũng không gả đến Nam Cương, tuyệt đối không!
Sắc mặt Quân Lâm Uyên lạnh đi: “Chuyện cưới gả không đến lượt ngươi lựa chọn, sinh ra ở Hoàng thất phải có tâm lý gánh vác trách nhiệm của hoàng thất. Hòa thân là lối thoát tốt nhất cho ngươi, hơn nữa, hai nước liên hôn mới là đạo lý liên minh hoàn hảo nhất!”
“Hoàng huynh, huynh lừa ta, huynh vốn chỉ muốn ta chết thôi đúng không?” Quân Mộng Nhã ngân ngấn nước mắt nhìn hắn, Bắc Minh của họ hùng mạnh như vậy, không cần phải liên hôn với nước nhỏ như Nam Cương. Vừa nói xong, nước mắt đã lăn dài.
Có điều, Quân Lâm Uyên hoàn toàn không thèm để ý đến vẻ mặt đẫm nước mắt của ả, quay người bỏ đi. Quân Mộng Nhã nhìn theo bóng hắn, to giọng gào khóc: “Hoàng huynh! Dù nhất định phải gả đi, vì sao không phải là tiện nhân Quân Tử Mạch kia, nó cũng là Công chúa, nó cũng ở trong hoàng thất mà!!! Hơn nữa, với thân phận ti tiện của nó, không phải rất xứng đôi với Nam Cương hay sao?”
Vừa dứt lời, ả lập tức cảm giác có luồng khí lạnh đập thẳng vào mặt, Quân Lâm Uyên quay đầu lạnh lùng nhìn ả, ánh mắt như muốn băm vằm ả thành trăm nghìn mảnh: “Thân phận cao quý thì thế nào? Trẫm muốn ngươi cầu thân thì ngươi chỉ có một con đường là cầu thân thôi.” Thân phận cao quý à, thân phận của Quân Lâm Uyên hắn không đủ cao quý sao? Cao quý thì có thể đại biểu cho cái gì chứ?!
“Dù thần muội có chết cũng không đi!” Quân Mộng Nhã cao giọng nói, muốn giành giật lấy một con đường sống.
Quân Lâm Uyên cười lạnh, nốt ruồi son ở mi tâm đỏ rực như máu: “Vậy ngươi chết đi. Nhưng chỉ cần ngươi còn một hơi thở, bảy ngày sau cũng phải đi cầu thân ở Nam Cương.”
Nói xong mấy lời tàn khốc đó, hắn lập tức quay người đi không chút do dự. Quân Mộng Nhã như quá choáng váng, chân nhũn ra ngồi phịch xuống đất, một lúc lâu sau, ả nhìn theo bóng áo màu ánh trăng kia, to giọng nói: “Quân Lâm Uyên, thật ra ngươi đang trả thù phải không? Ngươi muốn trả thù mẫu hậu, ngươi cũng muốn trả thù ta. Quân Lâm Uyên, ngươi nhìn lại đi, ta là muội muội ruột của ngươi cơ mà!!!”
Ả nói xong câu này, người kia cũng không quay đầu, thấy hắn càng lúc càng đi xa, Quân Mộng Nhã biết mình không còn đường nào khác, liền cắn răng tức giận mắng to, không cần bận tâm gì nữa: “Quân Lâm Uyên, ngươi cho rằng giết ta, giết mẫu hậu, giết chết hết chúng ta thì ngươi có thể xóa bỏ sạch sẽ những chuyện năm đó sao? Ta nói cho ngươi biết, dù chúng ta chết hết, dù toàn bộ người trong thiên hạ chết hết thì ngươi cũng chỉ là thứ ti tiện bẩn thỉu! Ngươi…”
Những lời mắng chửi sau đó đều bị chặn lại trong tay Quân Lâm Uyên. Một bàn tay trắng nõn như trong suốt bóp mạnh lấy cổ ả, mặt Quân Mộng Nhã bị nghẹn đỏ bừng lên, không ngừng ngáp ngáp miệng, móng tay dài bấu chặt vào tay hắn nhưng cũng không khiến hắn thả lỏng tay ra chút nào!
Dung nhan như điêu khắc ghé lại gần mặt ả, đẹp y như một bức tranh cổ, nốt ruồi son nơi mi tâm lại khiến người ta không dám nhìn gần. Có điều, trong đôi mắt xếch đó lại chứa đựng sự oán hận như muốn xé trời diệt đất!!! Tiếng cười lạnh vang lên: “Giỏi lắm, trẫm ti tiện bẩn thỉu phải không? Một mình trẫm bẩn thỉu làm sao đủ được? Cũng nên lôi theo các ngươi mới đúng chứ, đây là điều ngươi muốn phải không?” Thì ra, ả vẫn còn nhớ!
Nói xong, hắn ném mạnh ả xuống đất, Quân Mộng Nhã vừa đi từ cửa chết về, ôm cổ mình, sợ hãi không nói được lời nào, chỉ trừng mắt hoảng hốt, lê mông lùi lại phía sau nhìn khuôn mặt đẹp đến chấn động lòng người kia.
Cơn giận của Quân Lâm Uyên dường như lại từ từ biến mất dưới sự hoảng sợ của ả, nụ cười trên mặt cực kỳ rực rỡ: “Ẩn vệ, dẫn ả đi Minh Dẫn cư.” Dứt lời, hắn phất tay áo bỏ đi.
Minh Dẫn cư?! Trên mặt Quân Mộng Nhã lộ ra vẻ kinh hoàng, nơi đó… nơi đó là…
Hiện giờ tuy không có ai ở đó, nhưng ả không muốn ở nơi âm u khủng khiếp như thế một giây nào cả, không một giây nào hết!
“Không, Hoàng huynh, ta không đi… ta không đi…” Ả không ngừng gào thét nhưng vẫn bị hai ẩn vệ dẫn đi.
…
“Như vậy thật sự không sao chứ?” Tô Cẩm Bình hơi lo lắng.
Quân Tử Mạch vỗ vỗ ngực mình, cam đoan: “Yên tâm đi, bản Công chúa đã phân phó rồi, nếu ai dám nói lung tung, bản Công chúa sẽ lấy mạng họ!” Khó khăn lắm nàng ấy mới có một vị tỷ tỷ thế này, làm sao để người ta đánh được. Thế nên, vừa nghe nói nàng phải chịu hình phạt, nàng ấy liền vội vội vàng vàng chạy đến, vừa đe dọa vừa dụ dỗ đám hạ nhân kia một phen mới cứu nàng ra được.
Tô Cẩm Bình nắm lấy tay nàng ấy, cảm động rơi nước mắt, không uổng công hôm qua nàng bảo vệ nàng ấy: “Muội tốt với ta quá.” Bộ dạng của nàng chẳng khác gì nhìn thấy tình lang.
Một giọt mồ hôi lớn chảy xuống sau gáy Quân Tử Mạch, ngại ngùng rụt tay lại: “Khụ khụ, chỉ là việc ta nên làm thôi mà.”
“Tô Cẩm Bình, Hoàng thượng cho truyền ngươi yết kiến!” một tiểu thái giám nhìn thấy các nàng ở rất xa liền cất tiếng nói.
Trên mặt hai người cùng hiện lên hai từ ‘Thôi xong’ giống nhau y như đúc. Xem ra họ bị phát hiện rồi. “Đừng lo, ta đi cùng tỷ, dù sao Đông Lăng hoàng cũng đi rồi, tìm người nào đó gạt Hoàng huynh chút là được.”
“Công chúa Mạch, Hoàng thượng nói chỉ cần một mình Tô Cẩm Bình tới, ngài không cần đi cùng.” Tiểu thái giám quy củ nói.
“Ngươi!” Quân Tử Mạch bất mãn nhưng cũng không biết làm sao, Hoàng huynh đã có lệnh, bất cứ kẻ nào cũng không thể không theo.
Tô Cẩm Bình trấn an nàng ấy: “Yên tâm, ta không sao!” mới là lạ! Chẳng lẽ hôm nay mông của nàng thật sự không thể thoát được kiếp nạn này sao?
Quân Tử Mạch khẽ gật đầu, mặt đầy vẻ lo lắng nhìn nàng rời khỏi tầm mắt mình. Hoàng huynh sẽ không làm gì tỷ ấy chứ?!
Chuyện trong hoàng cung đương nhiên không có ai dám giấu Quân Lâm Uyên, cho nên sau khi cung nhân đáp ứng Quân Tử Mạch xong liền lập tức tới bẩm báo với hắn. Lần này Quân Lâm Uyên gọi Tô Cẩm Bình đến chẳng qua cũng vì không muốn tha cho nàng dễ dàng như vậy. Vừa rồi những lời của Quân Mộng Nhã đã đâm hắn trọng thương, máu thịt lẫn lộn, dù sao cũng phải kéo theo một kẻ thù thống khổ cùng mình mới được.
Tô Cẩm Bình bất an bước vào phòng, cúi người hành lễ: “Không biết Hoàng thượng cho gọi nô tỳ tới có việc gì?”
“Tô Cẩm Bình, đừng có biết rõ còn cố hỏi!” Đôi mắt xếch nheo lại, lóe ra tia sáng lạnh nhìn vào mắt nàng. Thật ra hắn biết, mấy lời Quân Mộng Nhã nói hoàn toàn không liên quan gì đến cô gái này, nhưng hắn cứ cố chấp muốn nhìn cả thiên hạ đều khó chịu cùng với mình, đặc biệt là cô gái luôn biết cách tự giải trí, tự làm mình vui vẻ này càng khiến hắn ghen tị hơn!
Tô Cẩm Bình nuốt nước miếng, chưa kịp mở miệng thì hạ nhân ngoài cửa đã thông báo: “Hoàng thượng, Thái hậu đến!”
Vừa nghe câu này, Quân Lâm Uyên thoáng cười nhạt, như đã dự đoán trước, lại cũng như đang trào phúng nói: “Cho bà ta vào đi!” Nhìn bộ dạng hắn có vẻ tâm trạng đang rất tốt.
Tô Cẩm Bình vội đứng sang một bên, cố tạo ra cảm giác mình không tồn tại. Có lẽ Thái hậu gì gì đó đến nói chuyện với mỹ nhân rắn rết này xong, Quân Lâm Uyên lại quên luôn chuyện của mình ấy chứ! Nghĩ vậy mới thấy thật là…
Hôm nay nhìn Vương Thái hậu hoàn toàn khác lúc trước, mụ bước nhanh vào, mặt đầy vẻ uy nghiêm nhìn Quân Lâm Uyên trên long ỷ, cao giọng quát: “Quân Lâm Uyên, ngươi muốn làm gì Nhã Nhi?”
Nhã Nhi? Tô Cẩm Bình nhíu mày, là ả Công chúa ngang ngược kia à?!
Quân Lâm Uyên ngước mắt lên: “Mẫu hậu có biết bà đang nói chuyện với ai không?”
“Ai gia đang nói chuyện với con trai của mình!” Vương Thái hậu lạnh lùng gầm lên.
“Ồ?” Hắn nhẹ nhàng đặt bút xuống, ngước đôi mắt lạnh lên nhìn mụ, “Ở đây, chỉ có Thái hậu và Hoàng đế, không có mẹ con!”
“Nhưng ai gia là mẫu hậu của ngươi, ngươi nói như vậy mà không sợ thiên hạ thóa mạ sao?” Vương Thái hậu giận đến run người.
Hắn cười lạnh: “Người trong thiên hạ thóa mạ thì làm sao? Nếu mẫu hậu không có chuyện gì thì quay về sao chép kinh thư, bái lạy Phật tổ đi, cũng tiện cho bà chuộc lại lỗi lầm năm đó. Trẫm có thể giữ lại mạng bà đến bây giờ cũng là mở lòng từ bi hết mực rồi.”
Tô Cẩm Bình chợt cảm thấy một nguy cơ ào ào kéo đến, người ta nói những người biết nhiều chuyện thường sẽ không sống được lâu. Bây giờ nàng có thể… có thể đi ra ngoài được không?! Nàng thật sự không muốn biết chuyện gì khiến mình giảm thọ đâu!!!
Vương Thái hậu bước ra cửa, tước kiếm trong tay thị vệ, đóng chặt cửa lớn, ngăn lại âm thanh bên ngoài, sau đó đi tới trước mặt Quân Lâm Uyên: “Ngươi cầm lấy giết ai gia đi! Đây đều là lỗi lầm của một mình ai gia. Ai gia chỉ xin ngươi sau khi giết ta rồi hãy buông tha cho muội muội ngươi, cũng là buông tha cho chính ngươi!”
Hắn liếc mắt lạnh lùng nhìn mụ, cười ôn hòa nhận lấy thanh kiếm kia: “Mẫu hậu cần gì phải kích động như thế? Nếu tức giận quá hỏng người thì trẫm lại mang tội rồi. Chuyện giết mẫu thân này, sao trẫm có thể làm cho được?”
“Uyên Nhi! Bao nhiêu năm nay vẫn còn chưa đủ sao? Rốt cuộc con muốn tra tấn ta tới khi nào? Cuộc đời này của Vương Cẩn Trân ta đã phạm vô số lỗi lầm không thể đếm nổi, hơn nữa, ta cũng vô cùng hổ thẹn với con, nhưng ta đã ăn năn hối lỗi bao nhiêu năm nay, rõ ràng chỉ mới bốn mươi tuổi nhưng hai bên tóc mai đều đã điểm bạc, chẳng lẽ con không nhìn thấy sự hối hận của ta sao? Ta thế nào cũng chẳng sao, nhưng Uyên Nhi à, con không nghĩ cho muội muội của con, cũng phải nghĩ cho chính mình, con làm như vậy, trong lòng con thấy dễ chịu sao?” Nói xong, mặt Vương Thái hậu đã đẫm nước mắt.
Quân Lâm Uyên nhìn khuôn mặt khóc lóc thảm thương của mụ, lại càng cười vui vẻ hơn: “Mẫu hậu, đừng giả vờ nữa. Nói tới nói lui, chẳng qua bà cũng chỉ vì muốn cầu xin cho Hoàng muội mà thôi. Mẫu hậu có thể suy nghĩ cho bất cứ ai, nhưng lại không bao giờ có thể nghĩ cho trẫm. Ăn năn bao nhiêu năm à? Ăn năn thật sao? Chẳng qua cũng vì hai đứa con gái của bà thôi, sợ trẫm sẽ giết chúng nó thật, nên mới giả vờ giả vịt. Không phải thế sao?”
Vương Thái hậu ngỡ ngàng lùi lại phía sau hai bước, mụ hoàn toàn không ngờ trong mắt hắn, sự sám hối bao nhiêu năm nay của mình lại biến thành như vậy! Ngay cả Tô Cẩm Bình cũng khẽ nhíu mày, suy nghĩ của Quân Lâm Uyên thực sự quá cực đoan, đúng là Thái hậu tới vì muội muội của hắn, nhưng ngay cả người ngoài như nàng cũng nhận ra được sự áy náy và quan tâm mà Thái hậu dành cho hắn, sao hắn lại không hề thấy chứ?! Đúng là ngoài cuộc sáng tỏ trong cuộc u mê sao?
Sau khi lùi lại mấy bước, Vương Thái hậu cười như điên loạn: “Ha ha ha ha… Được! Đươc!!! Con muốn nghĩ thế nào ai gia cũng không quan trọng, chỉ cần con thả Nhã Nhi ra, con muốn thế nào ai gia cũng không quản nữa. Ai gia chỉ cần con thả Nhã Nhi thôi!”
Quân Lâm Uyên khẽ hít một hơi như có vẻ tiếc nuối, chậm rãi đi tới trước mặt Vương Thái hậu, nhẹ nhàng nói: “Mẫu hậu, bà có biết vừa rồi Nhã Nhi nói gì không?”
“Con bé nói gì?” Vương Thái hậu cũng sợ hãi dáng vẻ này của hắn, nhíu chặt mày.
“Nó nói, dù trẫm có giết hết mọi người trong thiên hạ, thì cũng không rửa sạch được quá khứ, nó còn nói, trẫm là kẻ ti tiện bẩn thỉu nhất trên đời này. Mẫu hậu, bà nghĩ trẫm có thể tha cho nó được không?”
Hô hấp của Tô Cẩm Bình cũng cứng lại, nhớ tới lần trước Quân Lâm Uyên suýt bị Hoàng Phủ Hoài Hàn… rồi dáng vẻ tức giận sau đó, lại thêm phản ứng của Thái hậu sau hôm đó, rồi còn… cảnh nàng nhìn thấy ở cung điện yên tĩnh kia, liên kết với hai từ ‘ti tiện’, ‘bẩn thỉu’ và tính cách âm u tàn độc của hắn… chẳng lẽ Quân Lâm Uyên cũng từng bị người ta… Nghĩ tới đây, nàng đã không còn dám nghĩ thêm nữa. Nếu là thế thật…
Chỉ là… nàng cũng không hề biết rằng, những gì Quân Lâm Uyên đã trải qua còn thê thảm hơn nàng tưởng tượng rất rất nhiều!
Hiển nhiên Thái hậu cũng không ngờ Quân Mộng Nhã lại nói như vậy, mặt mụ chợt trắng bệch ra. Chính mụ đã dặn con bé vô số lần, dù thế nào cũng không được nhắc đến chuyện kia, thế mà con bé vẫn nói! Mụ mệt mỏi lùi từng bước, mụ biết, chuyện này đã không còn cách nào cứu vãn được nữa! Mộng Nhi đã không còn, Nhã Nhi cũng không giữ được… “Ai gia chỉ cầu xin con, nể tình con bé là muội muội ruột của con, cho con bé được chết nhẹ nhàng…”
“Mẫu hậu, không biết bà có nhớ không, 7 năm trước, chính trẫm cũng đã nói với bà những lời này.” Trên khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ chợt hiện lên vẻ cầu khẩn, ánh mắt đong đầy đau đớn, hoàn toàn giống với năm xưa.
Câu nói này, như vẫn còn hiện hữu, không có ngày nào không quanh quẩn trong đầu hắn, dù trong mộng hắn cũng không thoát ra được!
Vương Thái hậu nghe vậy khẽ run rẩy. Đương nhiên mụ nhớ rất rõ, hắn không thể quên, thì mụ sao có thể quên. Chỉ do năm đó mụ bị quyền thế che mờ hai mắt nên mới tạo thành cục diện hôm nay…
Tô Cẩm Bình cảm giác hô hấp của mình như ngừng lại, chẳng lẽ thực sự như mình nghĩ sao?!
“Vậy…” Nói được một chữ, Thái hậu như già đi vài tuổi, khí thế ngạo nghễ sắc bén khi mới bước vào cửa cũng không còn nữa, ủ rũ hỏi: “Vậy… ngươi muốn thế nào? Ngươi muốn làm gì muội muội của ngươi? Từ trước đến giờ ngươi vẫn luôn chiều chuộng hai đứa, ai gia đã biết vì trong lòng ngươi oán hận nên mới muốn làm hỏng chúng nó, sau đó đẩy chúng vào hoàn cảnh nguy hiểm. Nếu ngươi thực sự chỉ muốn gả muội muội mình đến Nam Cương thì ai gia cũng sẽ không nói gì, có thể tồn tại ở Nam Cương hay không đều là chuyện của con bé, nhưng hiện giờ ngươi lại bắt giam muội muội mình ở Minh Dẫn cư, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
“Trẫm muốn thế nào, vài ngày nữa mẫu hậu sẽ biết. Mẫu hậu chỉ cần tin rằng, tất cả những gì trẫm làm, đều là vì muốn tốt cho Hoàng muội thôi!” Một nụ cười nở trên mặt hắn, thêm nốt ruồi son nơi mi tâm, càng thêm đẹp đến lóa mắt.
Mấy lời này sao quen thuộc đến thế… Mụ còn nhớ, năm đó ở Minh Dẫn cư, chính mụ cũng nói: “Uyên Nhi, còn phải tin mẫu hậu, tất cả mọi chuyện hôm nay đều là vì tốt cho con thôi!” Ngày đó, dù hắn cầu xin mụ thế nào, thậm chí cầu xin mụ chấm dứt mạng sống của hắn, mụ cũng chưa từng mềm lòng nửa phần.
“Ngươi vẫn còn nhớ rõ chuyện năm xưa như vậy sao?” Câu này không phải để hỏi, mà là cảm thán. Mụ nhấn từng từ một, hắn vẫn còn nhớ rõ.
“Trẫm không dám quên đến nửa điểm!” Đôi mắt xếch hẹp dài hiện lên vẻ đau đớn, giống như đang gào thét giữa bước đường cùng rối rắm, lại như đang rên rỉ khi sa thân vào địa ngục, khiến Tô Cẩm Bình chỉ đứng bên cạnh nhìn cũng thấy áp lực đến khó chịu. Rốt cuộc, trong tim hắn đang phải chịu đựng sự đau đớn đến mức nào?
Thật ra, không phải hắn không dám quên, không phải không muốn quên, mà là không thể quên được…
“Ai gia hiểu rồi!” Nói xong, Thái hậu bước thấp bước cao rời đi, đến cửa phòng, vừa mở cửa ra, Huệ Hương ở bên ngoài đã vội đỡ lấy mụ, lết từng bước đi về.
Thị vệ ngoài cửa lại khép cửa Ngự thư phòng vào. Quân Lâm Uyên chợt quay đầu nhìn Tô Cẩm Bình ở bên cạnh, thấy trên mặt nàng có vẻ cảm thông, hắn dịu giọng hỏi: “Sao? Đoán được rồi?” Câu hỏi rất nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt như ngàn con dao cực độc. Tô Cẩm Bình biết, nếu mình thừa nhận đã đoán được, chắc chắn hắn sẽ giết mình không chút lưu tình, nhưng nàng cũng biết, nếu mình nói không đoán được, cũng hoàn toàn không lừa được con người trí tuệ này.
Trầm ngâm một lúc lâu, nàng mới cân nhắc nói: “Đoán được một chút.”
Vừa dứt lời, một bàn tay đã bóp lấy cổ nàng: “Tô Cẩm Bình, trẫm không thích người quá thông minh!” Lực trên tay dần siết chặt, đáy mắt đầy sát khí, nàng biết, lần này hắn thật sự có sát khí!
Nhìn mặt hắn, Tô Cẩm Bình cắn răng chịu đựng cảm giác không thở nổi trên cổ, khó khăn nói: “Quân Lâm Uyên, chuyện quá khứ… cũng đã qua rồi… ngươi cần gì phải trói buộc chính mình như vậy… Dù bị người ta… thì đã sao, đó cũng không phải chuyện ngươi muốn, cũng không phải lỗi của ngươi!”
Quân Lâm Uyên nhướng mày như hơi kinh ngạc vì suy đoán của nàng, nhưng lực tay lại càng lớn hơn một chút, trên mặt dần có vẻ điên loạn: “Ngươi thì biết cái gì, trẫm nói cho ngươi biết, những gì trẫm đã trải qua, thê thảm hơn những gì ngươi tưởng tượng rất rất rất nhiều! Không ai có thể tưởng tượng được, không ai cả!”
Tô Cẩm Bình cảm giác bàn tay siết cổ mình chặt đến mức không thể thở được nữa, muốn ra tay phản công nhưng toàn thân lại bị nội công của hắn kiềm chế, hoàn toàn không thể cử động được. Mắt nàng đã dần không nhìn rõ gì nữa, thầm cười khổ, Hoàng Phủ Dạ nói đúng, chuyện này không biết mới là tốt nhất. Nhưng mà… chỉ đoán được một góc núi băng, còn chưa đoán được tình trạng thực sự mà đã phải trả bằng mạng sống của nàng sao?!
Bỗng nhiên, bàn tay trên cổ nàng chợt lỏng ra, chân Quân Lâm Uyên hơi khuỵu xuống, sau đó ho mạnh một trận không ngừng, cơ thể như đứng không vững, một ngụm máu phun ra như suối. Tô Cẩm Bình ôm cổ hít sâu vài hơi mới nhìn về phía hắn. Nàng đã từng thấy hắn ho ra máu, nhưng lại chưa từng thấy tình trạng nghiêm trọng thế này bao giờ, máu nhuộm đỏ cả vạt áo nhìn vô cùng chói mắt. Tô Cẩm Bình đang muốn chạy ra gọi người, Quân Lâm Uyên lại chợt giữ nàng lại, ánh mắt kiên quyết: “Không được gọi người!”
“Không gọi người thì ngươi sẽ chết mất.” Nàng có thể nói rằng, nếu không phải vì Lăng Viễn Sơn đã kích động nàng, thì chắc chắn nàng sẽ không thèm bận tâm đến chuyện của hắn, vậy mà hắn còn không biết ơn.
“Khụ khụ…” ho khan thêm mấy tiếng nữa, hắn mới nói đứt quãng, “Cơ thể trẫm, trẫm biết… đám lang băm kia… khụ khụ, không chữa được cho trẫm… Hơn nữa, nếu để người khác biết trẫm ngã bệnh… đám đại thần kia… chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này…”
Hắn luôn biết rằng hắn không thể yếu đuối. Chỉ cần lộ ra một chút sơ hở, những người đó sẽ không bỏ qua cơ hội diệt trừ một ‘bạo quân’ như hắn!!! Mà đối với họ, hắn chỉ có thể lấy bạo chế bạo, ai có năng lực hơn, người đó sẽ đứng trên vị trí cao nhất!
Tô Cẩm Bình nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp: “Ngươi nói với ta những lời này, không sợ ta…” Sao nàng không biết nhìn mình lại đáng tin như vậy nhỉ?
“Ha… khụ khụ… ngươi không có sự lựa chọn, vì trẫm hạ độc trên người ngươi. Trừ trẫm ra… không ai giải được…” Hắn chậm rãi nói, mặt còn cười rạng rỡ, như nói cho nàng biết, dù trẫm có chết thì cũng có ngươi chôn cùng.
Tô Cẩm Bình kinh ngạc, thực sự không ngờ hắn hạ độc trên người mình. Nhìn bộ dạng hắn hiện giờ, nàng chỉ muốn đập hắn một trận, nhưng lại có chút cảm giác không xuống tay được! Fuck!
Chưa kịp nói thêm gì, Quân Lâm Uyên đã hôn mê.
Tô Cẩm Bình hít sâu mấy hơi, giơ nắm đấm lên rồi lại buông xuống, giơ lên, lại hạ xuống. Cuối cùng giận dữ bước tới kéo hắn vào giường ở phòng trong như kéo một con lợn chết.
Nàng nhíu mày nhìn hắn một lúc lâu, thấy hắn chỉ nằm im trên giường, không còn vẻ tàn độc như bình thường, nhìn thuận mắt hơn nhiều, có điều mày vẫn nhíu chặt, dù hôn mê cũng không buông lỏng ra. Hắn thế này khiến nàng chợt nhớ ngày đó Bách Lý Kinh Hồng bị sốt cao, ánh mắt bất giác nhu hòa đi chút đỉnh. Thật ra, người này tàn độc thì có tàn độc thật, nhưng đúng là cũng không hại gì mình, hơn nữa, tính ra nàng còn thiếu hắn một ơn cứu mạng.
Dần dần, nàng nghe thấy những tiếng đứt quãng vang lên trên giường…
“Quân tử chu… chu nhi bất bỉ, hòa nhi bất đồng. Thản đãng đãng, thái nhi bất kiêu…”
Tô Cẩm Bình không khỏi nhíu mày, nhìn người nhắm chặt mắt trên giường. Quân tử à? Đó là lý do hắn thích Quân Tử Lan sao?
“Quân tử… quân tử hoài đức, hoài hình. Dụ vu nghĩa, cầu chư kỷ, thành nhân chi mỹ…”
“Thiên… thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức. Địa… địa thế khôn, quân tử dĩ hậu đức tái vật…”*
“Phụ… phụ hoàng, nhi thần đều nhớ rõ… Phụ hoàng, xin lỗi người…” Một giọt nước trong suốt vô thức chảy ra từ khóe mắt hắn. Hai tròng mắt nhắm chặt, miệng vẫn nỉ non, “Phụ hoàng, xin lỗi người, nhi thần không làm được gì cả, xin lỗi người…”
“Xin lỗi…”
Tô Cẩm Bình nghe mà thấy sống mũi cay xè. Nàng không ngờ rằng một người tàn độc như vậy, nhớ từng mối thù nhỏ như vậy, nhưng trong tim cũng có tín niệm như thế, cũng từng mang chuẩn mực “Lấy phẩm đức, độ lượng để đối xử với người”! Vậy, tất cả những chuyện hắn đang làm, là tàn nhẫn đến mức nào với chính bản thân hắn chứ? Rõ ràng trong lòng hắn mang chấp niệm như vậy, nhưng lại vì hận mà làm những chuyện tra tấn người khác, cũng tra tấn chính mình…
Tô Cẩm Bình hít sâu một hơi, cắn chặt răng, lườm người đang mê man trên giường một cái, hùng hùng hổ hổ nói: “Được, hôm nay bà đây sẽ hầu hạ tên chết băm chết vằm nhà ngươi một lần!” Ai bảo bà đây lương thiện chứ.
(*) Đoạn này được trích trong Luận Ngữ của Khổng Tử về quân tử:
Quân tử chu nhi bất bỉ, hòa nhi bất đồng: Là quân tử phải đối xử đồng đều với mọi người, không được phân biệt đối xử.
Quân tử thản đãng đãng, thái nhi bất kiêu: Người quân tử phải bình thản, coi mọi chuyện nhẹ nhàng, đơn giản, không được kiêu ngạo.
Quân tử hoài đức, hoài hình: Quân tử chú trọng đạo đức, làm việc cân nhắc đến hậu quả.
Dụ vu nghĩa, cầu chư kỷ, thành nhân chi mỹ: Quân tử trọng đạo nghĩa, gặp việc khó khăn phải dựa vào chính mình trước, lấy việc giúp người làm vui.
Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức. Địa thế khôn, quân tử dĩ hậu đức tái vật: Quân tử luôn vận động, vươn lên không ngừng như trời cao, dù lang bạt kỳ hồ cũng bất khuất, quân tử, luôn giao tiếp độ lượng như đất rộng, không có chuyện gì là không gánh vác được.
Tác giả :
Quân Tử Giang Sơn