Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
Chương 106: Ta có xứng với chàng không?
Tô Cẩm Bình cong môi cười, sau đó vung tay áo, đúng như tính toán của Mộ Dung Phong, y phục trên người nàng rã ra rồi rơi xuống dưới. Có điều, tuy đột ngột rơi xuống nhưng lại giống như một đóa sen từ từ nở rộ trên người nàng. Vẻ thanh thuần và quyến rũ kết hợp với nhau nhưng lại không hề có cảm giác bất ngờ, ngược lại còn vô cùng hài hòa.
Váy áo rơi xuống, bên trong lộ ra một bộ y phục múa khác, mỏng như cánh chuồn, cực kỳ uyển chuyển.
Trên mặt Mộ Dung Phong xuất hiện vẻ không tin nổi, vội quay sang nhìn Vân Lam, thấy trên mặt nàng ta cũng đầy vẻ kinh ngạc, rõ ràng là không hiểu chuyện này ra sao.
Ánh nắng rơi xuống người Tô Cẩm Bình, xiêm y tung bay trong gió theo điệu múa, nhẹ nhàng như chim hồng, uyển chuyển như rồng bay. Một đoạn lụa trắng bay ra từ cổ tay áo, mọi người chỉ nhìn thấy dải lụa kia tung lên như một con rắn linh hoạt, làn gió phụ họa khiến nàng như đang chầm chậm sải bước trên không trung.
Đôi môi đỏ mọng nở nụ cười tà ác, nàng không chỉ muốn đập vỡ kế hoạch của Mộ Dung Phong, còn muốn đạp nát tôn nghiêm của Mộ Dung Song, đạp nát thứ mà ả ta kiêu ngạo! Quan trọng hơn là, nàng muốn múa, cho người kia xem…
Múa, là môn học bắt buộc của mỗi sát thủ! Bất luận là jazz, Latin, ballet, múa cổ điển hay múa dân gian, nàng đều đã học qua. Điệu múa ngày hôm nay có tên là “Phượng Vũ Cửu Thiên”, xuất sắc, hoa lệ, vô cùng động lòng người! Ngay khi mọi người đang đắm chìm trong màn múa hiếu động nghịch ngợm như tiên tử kia, sau lưng Tô Cẩm Bình bỗng bắn ra mấy dải lụa đủ mọi màu sắc khiến không ít người không kìm được mà hô lên thành tiếng!
Sau đó, chín dải lụa bay múa trên không trung, thân hình uyển chuyển của cô gái chầm chậm bước, khoáng đạt khí phách, dáng vóc tuyệt đẹp, giống như một con chim phượng hoàng đang tung cánh bay cao! Chỉ khống chế hai dải lụa thôi nếu bản lĩnh không đủ thì đã vô cùng khó khăn rồi, chứ chưa nói đến chín dải lụa! Những dải lụa đó giống như có sự sống trong tay nàng, theo sự điều khiển của nàng mà biến đổi ra các hình dạng khác nhau, giống như những bức họa của những họa sĩ nổi danh, tạo hình trên không trung rồi biến vụt mất, dựng lên một cảnh đẹp chí mạng, sáng rực rỡ vô cùng lóa mắt.
Mái tóc đen của nàng xõa ra, kết hợp với bộ y phục trắng muốt nhìn không khác gì vị Cửu Thiên Huyền Nữ tuyệt thế vừa giáng trần. Cái chớp mắt này, điệu múa phóng khoáng xuất trần đó, hờ hững với thế gian, giống như chỉ một giây sau người ấy sẽ biến mất khỏi trần thế, cùng bay lên bầu trời với vầng trăng khuyết. Ánh mắt nàng, đẹp như tinh linh trong truyện cổ tích, lại quyến rũ như yêu tinh trong màn đêm, ánh mắt nàng chỉ vu vơ nhìn lướt qua, không mang theo cảm xúc gì, dường như không dừng lại vì bất cứ ai, không ngừng chân vì bất cứ cảnh đẹp nào.
Cuối cùng, chín dải lụa tỏa ra bốn phía trên không trung, giống như những con rồng, xoay quanh nàng quay tròn quay tròn rồi rơi nhẹ xuống, nằm yên trên mặt đất. Mọi người vốn nghĩ điệu múa đã kết thúc, nhưng cô gái trên sân khấu lại chợt nhón chân, quay người nhẹ nhàng tới trước mặt người nhạc công, trước ánh mắt kinh ngạc và ngẩn ngơ của đối phương, nàng lấy đi chiếc đàn tỳ bà trong tay nàng ấy.
Tay ngọc bay nhanh lay động dây đàn, âm thanh như thiên quân vạn mã tuôn trào ra, khiến cho những nhạc công khác cũng dừng tay lại, không thể không nhường đường cho giai điệu như thủy triều đó. Cô gái ôm tỳ bà, thân hình tạo thành các độ cong cực khó trên không trung, vô cùng đẹp đẽ, hấp dẫn vạn phần. Cuối cùng, khi chân nàng chạm xuống đất, nàng đặt cây đàn tỳ bà kia ra sau lưng, bàn tay trắng nõn như ngọc trắng vẫn tiếp tục gảy. Đây là - đàn tỳ bà ngược sao?!
Không ít người đều kinh ngạc, chỉ có người hiểu về nhạc khí mới biết đàn tỳ bà ngược khó đến mức nào, dù là nhạc công nổi danh nhất thiên hạ cũng chưa làm được. Kỹ thuật múa này, phá bỏ hết những tư duy thông thường, không chỉ đơn giản là múa nữa, mà đại diện cho một ý chí, một loại khí phách vừa phản nghịch lại vừa ngạo nghễ, một… Suy nghĩ của bọn họ bất giác cũng vươn xa, giống như muốn tránh ra khỏi đời thường, một mình tìm kiếm khoảng không gian yên lặng của riêng mình!
Cuối cùng, tiếng đàn chấm dứt, tỳ bà cũng bị ném ngược về tay nhạc công kia, mà mọi người vẫn ngẩn ra không kịp phản ứng.
Cô gái trên sân khấu, hất mũi chân, một dải lụa bay lên, nàng như đạp nhẹ từng bước trên dải lụa bước về phía một người. Chạm chân xuống đất, nàng đã đứng trước mặt Bách Lý Kinh Hồng, nhoẻn miệng cười, tự tin, liều lĩnh: “Ta có xứng với chàng không?”
Lần trước, hắn so đàn với Lăng Viễn Sơn, khiến cho mọi người trong thiên hạ đều biết khả năng của hắn. Còn lần này, nàng cũng không thua hắn, thể hiện tài múa và khí phách của mình. Nàng muốn cho mọi người trong thiên hạ đều biết, nàng và hắn, không có ai trèo cao ai, mà là ông trời tác hợp! Họ mạnh mẽ như vậy, vốn là trời sinh phải ở bên nhau!
Làm cả thiên hạ kinh ngạc, làm mê loạn chốn phồn hoa, chỉ để bước tới trước mặt người đàn ông mà nàng yêu mến, hỏi một câu: Ta có xứng với chàng không?!
Lần đầu tiên trong đời các thanh niên ở đây hiểu được, cái gì là ghen tị. Đây là lần đầu tiên họ sinh ra cảm giác này từ lúc chào đời tới giờ! Ghen tị! Ghen tị với người đàn ông nhận được sự ưu ái của nàng, cũng giống như những cô gái kia, khi tiếng đàn của hắn vang lên, đều ghen đến điên cuồng với Tô Cẩm Bình vậy.
Đôi mắt sáng đẹp như ánh trăng quét lên người nàng, ánh mắt cũng ngưng đọng một lúc. Sự lạnh nhạt mấy hôm nay khiến hắn hầu như đã cho rằng mình không hề quan trọng trong lòng nàng. Có điều hôm nay nàng lại đột ngột cho mình một niềm vui bất ngờ như vậy. Đúng thế, là niềm vui bất ngờ, cuộc đời này của hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng có ngày nào cao hứng như hôm nay, dù trên khuôn mặt lãnh đạm của hắn không có chút cảm xúc nào, nhưng thần sắc trong ánh mắt đã bán đứng tâm trạng của hắn.
Một lúc lâu sau, mọi người chỉ nhìn thấy vật màu trắng lóe lên, áo khoác của hắn đã hạ xuống vai nàng. Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, phun ra một chữ lạnh tanh: “Lạnh.”
Hiên Viên Dĩ Mạch và Linh Nhi đứng bên cạnh đều ôm trán thở dài, chỉ hận không thể lao lên mà bổ cái đầu gỗ của điện hạ nhà mình ra! Ôi trời ơi, vì sao trong tình huống tình tứ thế này mà điện hạ nhà bọn họ vẫn không thể cởi mở chút vậy?! Chẳng lẽ không biết nói ngay mấy câu ‘Chỉ có nàng mới xứng với ta’, hay là ‘Dù nàng có không biết múa, ta cũng không cưới ai khác ngoài nàng’ à?! Đúng là, khiến mấy thuộc hạ như họ đi theo cũng sốt ruột!
Các thanh niên ở đây không khỏi lắc đầu, tính không biết lãng mạn của Tam Hoàng tử điện hạ không phải bình thường đâu!
Tô Cẩm Bình lại nở nụ cười, đây mới là phong cách của hắn, nếu hắn thật sự bước tới nói mấy câu lời ngon ý ngọt, thì đã không phải là Bách Lý Kinh Hồng. Có điều nhắc mới thấy, đúng là hơi lạnh thật. Dù sao cũng là cuối mùa thu rồi, không đến mấy ngày nữa sẽ là mùa đông. Nàng quay đầu, nhìn thoáng qua Mộ Dung Song, cười nói: “Kỹ thuật múa của Mộ Dung cô nương đúng là khuynh thành, ta bái phục!”
“Phụt…” Linh Nhi không kìm được liền bật cười, những người khác cũng đều muốn cười mà không dám cười. Những lời này nếu phát ra từ miệng người khác thì không có gì, nhưng điệu múa vừa rồi của Hoàng tử phi nhà bọn họ đã đạp người ta xuống dưới lòng bàn chân rồi còn nói ra mấy lời như thế, không phải là cố ý xé nát thể diện của người ta sao?
Mộ Dung Song tức giận đến trắng bệch mặt mũi, khả năng múa của ả vốn đã ít người trong thiên hạ có thể đấu lại, kết quả là hôm nay bị phản đòn đến không còn một nửa con đường sống nữa! Thất bại thảm hại! Khiến ả ta không thể chịu được, là cuối cùng ả còn bị nàng chế nhạo như vậy.
Từ khi đến cổ đại, Tô Cẩm Bình luôn nhường nhịn, luôn ngủ đông, nhưng hôm nay, nàng giống như viên ngọc sáng lấp lánh bộc lộ ra tài năng của mình, đẹp đến ngỡ ngàng, khiến không ai dám nhìn thẳng!
Trong mắt Mộ Dung Phong và Mộ Dung Hạo đều mang thần sắc phức tạp, có oán hận, có ngạc nhiên, có khiếp sợ, còn có chút… động tâm mà chính họ không phát hiện ra. Bách Lý Nghị siết chặt cây quạt trong tay mình, vừa rồi ngăn cản Bách Lý Kinh Hồng khiến đối phương không thể không ra tay với mình, liền đấu nội lực với hắn ta, nhưng ngược lại là hắn ta bị nội thương, khiến hắn ta vô cùng khó chịu. Giờ nhìn thấy nàng xinh đẹp làm mọi người kinh ngạc như vậy, nhưng vẻ đẹp đó lại không nở rộ vì mình, khiến lửa giận và sự ghen tị trong lòng hắn ta lan ra như cỏ dại rồi bùng cháy.
Bách Lý Hề nhìn Mộ Dung Song, lại nhìn Tô Cẩm Bình, bỗng cảm thấy vô vị. Nhưng hắn ta nhanh chóng bình tĩnh lại, dù Mộ Dung Song có bị trục xuất thật thì cũng vẫn còn sự che chở của Mộ Dung Phong thay mặt cho cả Mộ Dung gia. Cưới một người con gái có lợi cho việc tranh ngôi đoạt vị của mình, vẫn lời hơn cưới một cô gái chỉ có dung mạo và tài năng rất nhiều. Hơn nữa, chờ đến khi hắn ta kế vị, muốn dạng con gái gì mà không có?
Cuối cùng, Tô Cẩm Bình ngồi xuống chỗ của mình, Mộ Dung Song lại giống như trò hề, đứng đó đón nhận ánh mắt phức tạp của mọi người. Trên mặt Vân Lam cũng tỏ ra lo lắng và khổ não, không hiểu vì sao lại xảy ra tình huống này. Mộ Dung Phong biết kế hoạch của mình thất bại, cũng chẳng muốn nhìn Vân Lam thêm một chút nào.
Sau đó, thiên kim các nhà đều lên múa, Tô Cẩm Bình chỉ chống cằm nghiêng đầu nhìn người bên cạnh mình, nàng nhìn đến mức khiến Bách Lý Kinh Hồng dần cảm thấy mất tự nhiên, quay sang nhìn nàng. Ánh mắt giao nhau, họ lại cùng nhìn thấy nỗi nhớ nhung trong mắt nhau. Thật ra, Tô Cẩm Bình cũng không kịp nghĩ cho rõ ràng ngày hôm nay mình bị làm sao, trước đây chỉ mình hắn biểu hiện trước mặt mọi người, nàng luôn luôn không đáp lại, nhưng hôm nay, nhìn thấy sự tham lam trong ánh mắt của các cô gái dành cho hắn, ánh mắt nhìn nàng lại càng lúc càng ghen tị, trong lòng nàng bỗng sinh ra một cảm xúc, muốn cho tất cả thiên hạ biết người đàn ông này thuộc về nàng, đừng ai nghĩ đến chuyện có ý đồ với hắn! Vì thế, nàng mới làm ra hành vi kích động như vậy.
Hai người cứ lẳng lặng nhìn nhau, thỉnh thoảng chớp mắt một cái, không nói gì, khiến Dĩ Mạch và Linh Nhi sau lưng họ đều lắc đầu liên tiếp, ôi, trong tình huống này, dù thế nào cũng phải nói vài câu tình tình ý ý chứ, nhưng hai người này lại cứ chàng nhìn ta ta nhìn chàng, định chọi gà hay sao vậy?
Các cô nương vốn ái mộ Bách Lý Kinh Hồng điên cuồng giờ cũng không khỏi lặng lẽ thu quân, đều ngồi yên trên ghế của mình, ngẫm nghĩ tâm sự của mình. Thượng Quan Cẩm này các nàng không thể so bì được, hơn nữa, vừa rồi tuy Tam Hoàng tử điện hạ không nói gì cả, nhưng lại khoác áo của ngài ấy lên người Thượng Quan Cẩm, bộc lộ thái độ của mình. Không chỉ vậy, các nàng dù không muốn cũng vẫn phải thừa nhận rằng, so với cô gái kia, các nàng thật sự không xứng với Tam điện hạ, vì vậy, tất cả đều kìm nén cảm giác muốn rơi nước mắt, ôm lấy trái tim thủy tinh của mình ngồi đó. Quả nhiên, người đàn ông hoàn mỹ đều chỉ dùng để ngắm từ xa thôi.
Tô Cẩm Bình bất chợt dời mắt đi không nhìn Bách Lý Kinh Hồng nữa mà nhìn về phía sân khấu, vì lần này người lên sân khấu, là Vân Lãnh Ngưng, nhị biểu tỷ nhiều lần lặng lẽ giúp đỡ nàng. Nàng ấy múa, đương nhiên nàng phải cổ vũ một chút.
Tính cách của Vân Lãnh Ngưng vốn thông minh và kiên nghị, vì thế cũng không múa cổ điển như các cô nương khác, ngược lại, nàng ấy nghĩ ra một điệu mới. Nàng ấy cầm hai cây quạt màu đỏ trong tay, đầu quạt gắn dải lụa rất dài, bay bay theo mỗi động tác của nàng ấy. Dù không bằng điệu múa của Tô Cẩm Bình, nhưng cũng tương xứng với Mộ Dung Song luôn tự cho rằng mình ở vị trí rất cao kia.
Điệu múa kết thúc, đôi mắt đẹp của nàng ấy lại hướng về phía Bách Lý Thần. Khuôn mặt trẻ con đáng yêu như thiên sứ kia của Bách Lý Thần cũng thoáng hiện lên nụ cười, đôi mắt sáng rực nhìn nàng ấy chăm chú. Tô Cẩm Bình ngồi bên dưới lén cười trộm một tiếng, nhìn ánh mắt mà nhị biểu tỷ nhà mình và Bách Lý Thần trao cho nhau. Nhưng dần dần trong lòng nàng lại xuất hiện cảm giác lo lắng, Bách Lý Kinh Hồng muốn tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, Bách Lý Thần cũng là nhân vật khá nặng ký trong cuộc đấu này, nếu hai người đối đầu nhau, mình và nhị biểu tỷ phải làm thế nào?
Vân Lãnh Ngưng bước từ trên sân khấu xuống, tâm trạng thoạt nhìn có vẻ rất vui sướng, cầm hai cây quạt của mình quay về chỗ ngồi.
Về trên vị trí của mình, trước khi ngồi xuống, nàng ấy lại liếc mắt nhìn Bách Lý Thần một cái, thấy đối phương nhìn mình không chớp mắt, mặt nàng đỏ hồng lên vội cúi đầu ngồi xuống. Các vị cô nương khác của Vân gia nhìn thấy thế cũng không nhịn được, liền bật cười. Vân Dật lắc đầu cười khẽ, trong lòng thầm cảm thán, con gái lớn không thể giữ trong nhà!
Sau đó là đến lượt Vân Lam lên sân khấu. Tô Cẩm Bình nở nụ cười quỷ dị, lại nói, thật ra nàng ấy mà, tính toán chi li vô cùng, có thù tất báo, đối phương động tay động chân trên y phục của nàng, nàng liền sai Linh Nhi trả lại tất cả cho nàng ta. Có điều, vì nhị cữu cữu cũng thật lòng với nàng, nên nàng mới không trả lại cả xuân dược cho nàng ta, chỉ để lại bộ y phục sắp rơi ra từng mảnh mà thôi. Đương nhiên, chắc chắn nàng cũng sẽ không buông tha cho Mộ Dung Phong!
Còn về việc làm sao nàng biết có vấn đề à? Là vì lúc ấy nhìn thấy ánh mắt Vân Lam không bình thường nên mới sai Linh Nhi đi thăm dò hành vi của nàng ta. Có người nhìn thấy nàng ta lén lút ra khỏi phòng Đại phu nhân, suy nghĩ một chút, đảo qua những điểm hoài nghi trong lòng, suy xét từng cái một, nàng nhanh chóng có kết quả. Vì thế, lúc ấy sau khi nàng nhận bộ y phục kia, đi vào phòng liền đổi bộ bên trong thành một bộ y phục khác, Dĩ Mạch giúp nàng dùng kế Ly Miêu tráo Thái tử, trả cho Vân Lam bộ xiêm y cắt rời đó.
Sau khi lên sân khấu, trong lòng Vân Lam vẫn còn đang thắc mắc về chiếc áo kia, tinh thần vẫn đang chìm trong trạng thái hoảng hốt, nghe thấy tiếng nhạc vang lên, nàng ta không nghĩ nhiều liền vung tay áo, chuẩn bị múa. Ai ngờ cơ thể vừa chuyển động, các cô nương bên dưới đã ồn ào kêu lên, Vân Lam suýt thì ngất xỉu! Bộ y phục vốn vẫn còn nguyên vẹn trên người nàng ta cứ thế mà nhẹ nhàng rơi xuống, chỉ còn lại một chiếc yếm và một cái tiết khố sót lại! Vân Lam quá sợ hãi, ôm lấy ngực mình kêu lên điên cuồng. Huynh trưởng ruột của nàng ta, nhị biểu huynh của Tô Cẩm Bình lúc này cũng trắng bệch mặt mũi, may mà Vân Dật phản ứng nhanh, vội vàng cởi y phục của mình lao tới khoác lên người nàng ta.
Có điều, thần kinh của Vân Lam đã gần như sụp đổ, nàng ta không hiểu vì sao y phục của mình lại rách ra, người bị gài bẫy không phải là Thượng Quan Cẩm sao? Mộ Dung Phong cũng khẽ nhíu mày, đồ ngu xuẩn, một chút việc nhỏ như vậy cũng làm không xong, còn tự gây họa cho mình, đúng là ngu đến cùng cực!
Thời khắc này, Tô Cẩm Bình vốn định đứng dậy nói vài câu, khích bác Vân Lam để đối phương khai ra tất cả đều là âm mưu của Mộ Dung Phong, ai ngờ có một cô nương tinh mắt lại phát hiện ra sự khác thường trên cánh tay mịn màng của Vân Lam: “Nàng không có thủ cung sa!”
Không biết cô nương nhà ai phát ra một câu như vậy, ánh mắt kinh ngạc của mọi người đều đổ dồn vào cánh tay của Vân Lam. Con gái Nam Nhạc khác với Đông Lăng, từ lúc ra đời, mỗi người đều được chấm thủ cung sa, biểu hiện cho sự trong sạch và trinh tiết của cô nương, nhưng trên cánh tay Vân Lam lại không có, điều này chứng tỏ cái gì thì mọi người đều biết!
Vân Lam hoảng hốt rụt tay lại, nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của mọi người, nàng ta không biết phải làm thế này, trong đầu vội vàng suy tính. Nếu nàng ta cứ quay về thế này, cũng sẽ trở thành tiện nhân như Mộ Dung Song, chưa biết chừng các trưởng lão trong nhà sẽ muốn lấy mạng nàng ta mất. Nàng ta và biểu huynh cũng không bao giờ có thể… nữa, nhưng nếu bây giờ nàng ta nói ra người đàn ông đó là ai, kéo đối phương cùng xuống với mình, dù mất đi thể diện, hắn ta cũng không thể không cưới mình! Nghĩ tới đây, nàng ta đột ngột ngẩng lên nhìn Mộ Dung Phong, trong lòng Mộ Dung Phong cũng bất chợt xuất hiện dự cảm bất an, nàng ta nói: “Biểu huynh, huynh vốn đã đồng ý sẽ cưới ta về, giờ mọi người đều biết cả, mà huynh không nói hộ ta một câu nào sao?”
Mộ Dung Phong nhất thời cảm thấy đau đầu. Trên thực tế, đúng là vì muốn nàng ta giúp mình, nên mới lừa nàng ta, nói rằng sau khi chuyện này thành công sẽ cưới nàng ta về nhà. Nhưng dù sao Mộ Dung gia cũng là thế gia đại tộc, tuy nàng ta là trưởng nữ, nhưng cũng không phải chi trưởng, vì thế chắc chắn không thể đủ tư cách làm phu nhân của mình. Hắn ta nói vậy chẳng qua là kế sách tạm thời. Có điều, Vân Lam không phải kẻ ngốc, biết thân phận của mình không xứng với hắn ta, nên dù thế nào cũng không tin, vì thế, đêm hôm trước, vào lúc trời tối đen, hắn ta sai Nhị đệ giả mạo chính mình, làm chuyện đó với nàng ta, mới lừa được nàng ta giúp mình. Dù sao, nếu không phải là người của Vân gia, quả thật rất khó động tay động chân được vào bộ y phục kia. Hắn ta chỉ nghĩ chờ khi Thượng Quan Cẩm mất hết mặt mũi ở yến hội này, nàng chỉ còn lại con đường duy nhất hoặc là tự sát hoặc là xuất giá, hắn ta sẽ lập tức nuốt lời phủ nhận chuyện với Vân Lam, không ngờ nàng ta lại nói ra trước mặt nhiều người như vậy.
Mọi người đều ồ lên, thì ra Đại công tử Mộ Dung gia ngọc thụ lâm phong, phẩm đức cao đẹp đó, không ngờ lại ngang nhiên làm việc xấu như thế, chưa kịp cưới người ta về đã cướp đi sự trong sạch của người ta, giờ còn ngồi đó không để mắt tới. Mộ Dung Phong hít sâu một hơi, đứng dậy nói: “Biểu muội, tuy ta và muội là biểu huynh muội, nhưng muội phạm lỗi sao có thể đổ lên người biểu huynh? Mộ Dung Phong ta từ xưa đến nay giữ mình trong sạch, sao có thể gian dâm với muội?!”
Hắn ta vừa nói câu này, Vân Lam không thể tin nổi nhìn hắn ta, mà sắc mặt của Mộ Dung Hoa cũng rất kỳ quái. Tô Cẩm Bình ngồi bên mang tâm trạng xem kịch vui, chờ xem tình hình phát triển thế nào, bỗng một cơn gió lạnh thổi tới khiến nàng không kìm được, khẽ run lên. Ngay lập tức nàng lại cảm giác có một bàn tay ôm lấy lưng mình, cả cơ thể bị hắn kéo vào lòng hắn. Trừ Bách Lý Nghị và Mộ Dung Song ra, ánh mắt mọi người đều đang đặt ở Vân Lam và Mộ Dung Phong nên không chú ý tới tình huống bên này.
Tô Cẩm Bình quay lại lườm hắn một cái, người hắn còn lạnh hơn gió thu ấy! Hơn nữa, nhiều người ở đây như vậy, để người ta nhìn thấy khi nàng về lại bị lão phu nhân giáo huấn cho một bài nữa! Dường như hắn hiểu ánh mắt của nàng, liền vận nội lực, cơ thể lạnh lẽo cũng dần ấm lên, sưởi ấm người cho nàng.
Vân Dật cũng hiểu chuyện này hơi nghiêm trọng, nhíu mày nhìn Vân Lam, thấy dáng vẻ nàng ta không giống đang nói dối, nhưng Mộ Dung Phong không chịu thừa nhận thì cũng không có cách nào, đành nói với Vân Lam: “Muội nói là Mộ Dung Phong, có chứng cứ gì không?” Xảy ra chuyện như vậy, Vân Lam ắt sẽ không được Vân gia dung túng, nhưng nếu Mộ Dung Phong là người quan hệ bất chính với nàng ta, đương nhiên hắn ta cũng phải kéo cả Mộ Dung gia xuống nước, cùng mất hết thể diện mới cam lòng. Nghĩ vậy, ánh mắt đầy thù hận quét về phía Mộ Dung Hạo đứng một bên, nếu hôm nay không phải vì biết Mộ Dung Phong cố tình bày mưu với biểu muội, lo nàng xảy ra chuyện ở đây, thì hắn ta đã không đến Mộ Dung gia.
Vân Lam cắn răng cười vô cùng dữ tợn: “Ta biết huynh sẽ không thừa nhận, có điều tối hôm trước, ta đã lấy một miếng ngọc bội trên người huynh, tin rằng mọi người đều biết miếng ngọc bội này là của ai!” Nói xong, nàng ta lấy miếng ngọc bội trong ngực ra, cảm thấy không yên lòng. Thật ra, miếng ngọc bội này không phải nàng ta lấy vào buổi tối xảy ra chuyện kia, mà là sau đó càng lúc nàng ta càng cảm thấy nghi hoặc có thể đối phương đang lừa gạt mình, vì vậy ngày hôm qua khi hắn ta tới nhấn mạnh chuyện này với mình, nàng ta liền lén rút từ trên người hắn ta ra.
Mộ Dung Phong tái mét mặt, đó là ngọc bội hắn ta đã đeo rất nhiều năm, hôm qua mới biến mất. Không ngờ tiện nhân này còn chuẩn bị để đâm ngược lại mình, có điều, tình thế đã phát triển đến nước này, dù hắn ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không gột sạch được. Nếu thực sự cưới người phụ nữ này, trời ạ, một người phụ nữ đã ngủ với Nhị đệ, hắn ta còn cưới về làm nương tử, chẳng phải là… Nếu để chuyện xấu này rơi vào tai Hoàng thượng, e rằng đường làm quan của hắn cũng ngừng tại đây!
Tuy Tô Cẩm Bình cảm thấy Mộ Dung Phong hẳn sẽ không đến mức bán đứng ‘trinh tiết’ của mình cho Vân Lam để hại nàng, nhưng màn kịch này càng xem lại càng hay, thời điểm hạnh phúc nhất trên thế gian đó là ngồi xem chó cắn chó! Thứ lỗi cho nàng vì đã hình dung Vân Lam như vậy, nếu không phải đối phương muốn hại nàng trước thì cũng không đến nông nổi này.
Mộ Dung Hoa vội bước tới nói: “Là ta! Người làm chuyện đó với nàng là ta!” Đại ca bọn họ là nhân tài kiệt xuất trong những huynh đệ đồng lứa của gia tộc Mộ Dung, tuyệt đối không thể hủy hoại trong tay người phụ nữ này được, hơn nữa, quả thật đúng là do hắn ta làm!
Nhưng Vân Lam làm sao để hắn ta thừa nhận được, vội vàng lắc đâu: “Nhị biểu huynh, không phải huynh, là đại biểu huynh!” Người nàng ta thích là đại biểu huynh ngọc thụ lâm phong, chứ không phải nhị biểu huynh giá áo túi cơm này, nếu phải gả cho hắn ta thì thà chết cho xong!
Sắc mặt Vân Dật rất khó coi, đỡ Vân Lam dậy, nói với Mộ Dung Phong: “Tại hạ đưa xá muội về trước, hy vọng Mộ Dung công tử có thể sớm cho Vân gia chúng ta một câu trả lời thích đáng. Nếu Mộ Dung công tử không trả lời được, chúng ta sẽ dâng tấu nhờ Hoàng thượng phân xử!”
Nói xong, hắn liền cùng Vân Diệp đưa Vân Lam đi trước. Xảy ra chuyện như vậy, yến hội đương nhiên cũng không thể tổ chức được nữa. Đầu óc Mộ Dung Phong choáng váng, dù nằm mơ hắn ta cũng không thể ngờ lại xảy ra chuyện thế này, chẳng lẽ cuộc đời này của hắn ta sẽ bị một miếng ngọc bội hủy hoại sao?!
Những người khác đều đứng dậy cáo từ, cảm thấy thực sự xấu hổ vì mình lại đến dự yến hội của một kẻ mặt người dạ thú như vậy. Họ vốn còn nghĩ rằng Mộ Dung Phong là thanh niên tài giỏi hiếm có, giờ mới biết, quả nhiên nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo!
Tô Cẩm Bình và Bách Lý Kinh Hồng cũng đứng lên cáo từ cùng mọi người. Khi đi đến chỗ Mộ Dung Phong, trên mặt Tô Cẩm Bình lộ ra nụ cười quỷ dị: “Mộ Dung công tử, trò chơi hôm nay, chơi có vui không?” Những người khác đều đã đi ra ngoài, không mấy chú ý đến bọn họ, có điều nhìn thấy Thượng Quan Cẩm chỉ nói một câu mà sắc mặt Mộ Dung Phong lập tức trở nên cực kỳ khó coi, họ cũng chỉ nghĩ là Thượng Quan Cẩm vì Vân Lam nên cảnh cáo Mộ Dung Phong thôi, vì thế cũng không nghĩ gì nhiều.
Câu nói này khiến Mộ Dung Phong vốn đã lo lắng giờ lại tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, suýt ngất xỉu! Nhưng Tô Cẩm Bình cũng lười phản ứng lại hắn ta, chỉ cười châm biếm rồi đi ra cùng Bách Lý Kinh Hồng.
Bách Lý Kinh Hồng đang định đưa nàng về, Tô Cẩm Bình lại hạ giọng nói với hắn: “Chuyện này phiền chàng giúp đỡ, Mộ Dung Phong nhất thời chưa nghĩ ra nên mới có thể như thế. Suy cho cùng thì hắn ta cũng chỉ đánh rơi một miếng ngọc bội thôi, đến lúc đó hắn ta hoàn toàn có thể nói rằng, nếu miếng ngọc bội đó cũng làm vật chứng được, vậy có phải chỉ cần hắn ta mất ngọc bội, thì các cô nương mất trinh tiết đều có thể vu oan cho hắn không? Hiện giờ chuyện mới xảy ra, hắn ta đang mơ hồ, nhưng hẳn sẽ phản ứng lại ngay, sau đó sẽ có hành động khác. Vì thế, trước khi hắn ta hành động, chúng ta phải giúp hắn khiến chuyện này thành ván đã đóng thuyền!”
“Được.” Hắn nhẹ nhàng đáp, giọng điệu lạnh tanh nhưng ánh mắt nhìn nàng thêm nhiều vẻ không nỡ, khó khăn lắm mới gặp được nhau, chỉ một lát thôi đã phải rời xa rồi sao? Hắn còn đang muốn hỏi xem đêm nay mình có thể tới gặp nàng không thì Tô Cẩm Bình đã mất kiên nhẫn đẩy hắn: “Còn thất thần gì nữa, đi mau đi!”
Hắn cũng biết nàng lo lắng, muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện này nên cũng không nói thêm gì, khẽ gật đầu rồi quay người đi. Ván đã đóng thuyền, tức là nói chuyện này cho phụ hoàng, chờ phụ hoàng biết tin, tùy tiện phái một người đi điều tra, Mộ Dung Phong nhất định sẽ không còn đường quay lại nữa. Sau khi phụ hoàng hạ chỉ xử lý, chuyện này có muốn rửa cũng không sạch, ai dám nói ý chỉ của Hoàng thượng là sai? Có điều, trong đầu hắn bỗng xuất hiện một suy nghĩ, có thể hay không…
…
Vào Hoàng cung, chờ cung nhân thông báo xong, hắn mới được gặp người mà mình gọi là phụ hoàng.
Nhìn đứa con trai này, trong lòng Bách Lý Ngạo Thiên cũng rất phức tạp, có ngại ngùng, có sợ hãi, nhưng nhiều hơn hết là sự đề phòng. Năm đó khi đẩy hắn đi, lão hoàn toàn không nghĩ tới hắn còn có thể quay về, hơn nữa lại dùng một phương thức rất cực đoan và ngắn gọn để quay lại. Sau khi trở về, lão cũng có ý muốn triệu kiến hắn, muốn biết suy nghĩ trong lòng hắn mấy năm nay, đương nhiên, mục đích lớn hơn là muốn biết rốt cuộc hắn có bao nhiêu thực lực, có uy hiếp đến hoàng quyền của mình hay không. Có điều, lần nào hắn cũng dùng mọi lý do để từ chối, không chịu tới gặp mình. Hôm nay hắn lại chủ động đến đây khiến trong lòng lão ít nhiều cũng thấy bất an.
“Hồng Nhi tới tìm phụ hoàng có chuyện gì sao?” Lão cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ ân cần một chút rồi mới cất tiếng hỏi.
Bách Lý Kinh Hồng nghe giọng điệu của lão, thoáng có vẻ trào phúng, nhưng cũng không để lão thấy, chỉ đáp: “Phụ hoàng, nhi thần đến để nói cho ngài biết, Mộ Dung Phong và Tam tiểu thư Vân gia quan hệ bất chính, giờ cả thiên hạ đều đã biết.”
“Cái gì?” Lão Hoàng đế hơi kinh ngạc! Phải biết rằng Mộ Dung Phong chính là tân khoa Trạng Nguyên do chính lão tân điểm trong kỳ thi đình năm nay, văn võ bá quan đương nhiên cũng đều ưng thuận người làm gương cho muôn dân trăm họ này, có điều, hiện giờ Mộ Dung Phong gây ra chuyện như vậy, rõ ràng là giáng một bạt tai vào mặt lão vì đã tự tân điểm hắn làm Trạng Nguyên.
Lão giận dữ quay sang nói với người bên cạnh: “Đi thăm dò, trẫm muốn nghe tin tức xác thực ngay lập tức!”
“Vâng, Hoàng thượng!” Hạ nhân đáp lời rồi nhanh chóng lao ra ngoài.
Sau khi cung nhân rời đi, Bách Lý Kinh Hồng lại thản nhiên nói: “Nhi thần đến, còn có chuyện khác nữa.”
“Là chuyện từ hôn sao? Trẫm biết rồi, Mộ Dung Song gây ra chuyện như vậy, quả thật cũng không xứng với con, do trẫm nhất thời không xem xét kỹ mới chọn ả làm Hoàng tử phi của con. Hôn sự này trẫm đã sớm hạ chỉ hủy bỏ rồi, con không cần quan tâm!” Nhắc đến chuyện này, trong lòng lão đột nhiên hơi nghi hoặc, sao gần đây gặp chuyện xấu đều là Mộ Dung gia? Đầu tiên là Mộ Dung Song xảy ra chuyện, giờ lại đến lượt Mộ Dung Phong.
Bách Lý Kinh Hồng lại nói tiếp: “Không phải việc này, là xin phụ hoàng tứ hôn.” Hôn sự với Mộ Dung Song à? Từ trước tới giờ hắn chưa từng để tâm.
“Tứ hôn?” Chẳng lẽ chuyện ồn ào xôn xao gần đây là có thật? Con trai lão thật sự si mê biểu tiểu thư Vân gia kia sao?
“Đúng vậy.” Hắn thản nhiên đáp, không giống thỉnh cầu, mà giống như là… mệnh lệnh!
Bách Lý Ngạo Thiên do dự một chút, cũng không biết là do xuất phát từ sự e ngại với thực lực của đứa con trai này hay là từ sự áy náy với hắn, mà lão lại gật đầu đồng ý: “Tuy chỉ là biểu tiểu thư Vân gia, nhưng coi như cũng là xuất thân trong sạch. Nếu con thích, trẫm cũng không nói thêm gì. Người đâu, hạ chỉ!”
Sau khi viết xong thánh chỉ, thái giám truyền chỉ kia liền cầm thánh chỉ đi tới phủ Tề Quốc công, Bách Lý Kinh Hồng lại nói tiếp: “Phụ hoàng, nhi thần vừa mới về nước, nếu đã tứ hôn, chẳng lẽ ngài không nên cho con chút sính lễ sao?” Nàng không cho mình dùng tiền của ‘nàng’, vậy cũng chỉ có thể nghĩ cách khác.
Khóe miệng lão Hoàng đế run lên vài cái, nhiều năm làm Hoàng đế, đây là lần đầu tiên lão bị bắt chẹt như vậy. Mấy hôm trước vừa mới nghe nói đứa con trai này có tiền tài ngập trời, đưa thẳng đi cầu hôn, không ít dân chúng đều nhìn thấy, giờ lại giả nghèo giả khổ với mình. Có điều, đúng là hắn mới về nước, không có bạc cũng là chuyện rất bình thường, lời này nói hoàn toàn có lý, vì vậy lão đành cắn răng nói: “Lễ bộ chuẩn bị sính lễ!”
“Vâng!” Hạ nhân lĩnh mệnh, nhanh chân rời đi.
Bách Lý Kinh Hồng đạt được mục đích của mình cũng không ở lâu nữa, quay người bước đi.
Chưa được vài bước, Bách Lý Ngạo Thiên bỗng nói: “Hồng Nhi, nếu mắt con có thể chữa khỏi, trẫm thật sự rất muốn truyền ngôi vị Hoàng đế này cho con!” Những lời này, là thử.
“Không cần!” Hắn thờ ơ đáp, đi thẳng không quay đầu lại. Hắn cần, không phải là lão truyền ngôi cho hắn, mà là tự tay đoạt cái ngai vàng này về, sau đó thưởng thức sắc mặt thống khổ của đối phương khi đánh mất thứ mà mình vô cùng quý trọng.
…
Lúc này Mộ Dung gia đang vô cùng hỗn loạn, Mộ Dung Việt cũng thấy rất đau đầu, đứa con trai mà lão luôn kiêu ngạo lại gặp phải sơ suất lớn như vậy.
Mộ Dung Phong nhíu mày im lặng một lúc lâu, trong đầu chợt lóe lên, nghĩ ra cách giải quyết: “Phụ thân, suy cho cùng chẳng qua chỉ là một miếng ngọc bội thôi, chúng ta chỉ cần loan tin ra ngoài, nói rằng miếng ngọc bội đó là do con bất cẩn làm mất, không biết sao lại bị Vân Lam nhặt được để vu oan giá họa, vậy là được rồi. Đến lúc đó, người bên ngoài cũng chỉ nghi ngờ, không có chứng cứ, bọn họ cũng không thể nói nhiều được.”
Nghe hắn ta nói vậy, Mộ Dung Việt cũng thấy có lý, vì thế liền nói: “Cũng chỉ có cách đó, hành động phải nhanh một chút, cũng đừng để rơi vào tai Hoàng thượng, nếu không…”
Vừa nói được một nửa, ngoài cửa đã vang lên: “Thánh chỉ tới!”
Ánh mắt mấy người căng lên, nhanh chân chạy ra ngoài tiếp chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết! Tân khoa Trạng Nguyên Mộ Dung Phong, có được thiên ân, lại không báo đáp gia quốc, ngược lại còn gây ra những việc mất lễ nghĩa liêm sỉ, lòng trẫm rất đau. Hủy bỏ hàm tân khoa Trạng Nguyên, trục xuất khỏi triều chính, vĩnh viễn không được bổ nhiệm, sớm thành thân với Tam tiểu thư Vân gia. Khâm thử!” Giọng lanh lảnh của tiểu thái giám vang lên.
Gã vừa dứt lời, Mộ Dung Phong liền ngồi sụp xuống đất, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng! Trục xuất khỏi triều chính, vĩnh viễn không bổ nhiệm, đây không chỉ là mất đi cơ hội để chính mình vào triều kiếm chức quan, cũng mất đi quyền thừa kế tước vị Trấn Quốc công này. Từ nay về sau, Mộ Dung Phong hắn ta sẽ là một phế nhân, còn phải cưới người phụ nữ đã ngủ với đệ đệ ruột về làm vợ, chuyện bi ai nhất đời người cùng lắm cũng chỉ thế này thôi. Có điều hiện giờ, chẳng những hắn ta không thể phản bác, còn phải lĩnh chỉ tạ ơn.
“Tạ chủ long ân!” Mấy chữ này rơi xuống, Mộ Dung Phong lại không chịu nổi sự đả kích này, phun ra một nhúm máu, ngất xỉu…
…
Thái giám truyền chỉ tới Vân phủ, đọc thánh chỉ tứ hôn của Hoàng thượng: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Thượng Quan Cẩm hiền lương thục đức, tài đức vẹn toàn… Là do ông trời tác hợp với Tam Hoàng tử, mệnh chọn ngày thành hôn.”
“Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Người Vân gia ra lĩnh chỉ xong, không bao lâu sau thì sính lễ được đưa tới. Ban đầu sắc mặt Tô Cẩm Bình còn hơi khó coi, sau đó lại nghe thái giám truyền lệnh nói là do lễ bộ đưa tới, sắc mặt nàng mới tan bớt mây mù. Giỏi lắm, người kia cũng thông minh hơn chút rồi.
Nàng cầm thánh chỉ trong tay, ngáp dài quay về phòng mình dưới ánh mắt vui sướng và chăm chú của Tề Quốc công và lão phu nhân.
Tuy trên mặt vẫn thờ ơ, nhưng trong mắt lại giấu nụ cười, thật khiến người ta vui mừng mà, rốt cuộc tên kia cũng biết củi gạo đắt tiền, cũng biết cách khiến người khác xuất tiền được thì chắc chắn sẽ không tự mình bỏ ra, như vậy cũng tiết kiệm được cho bọn họ một số tiền lớn rồi! Không tồi, không tồi.
Nhìn nàng cao hứng như thế, Hiên Viên Dĩ Mạch và Linh Nhi cũng chỉ nghĩ là nàng mong chờ hôn sự này nên không nói gì nhiều.
Buổi tối, Tô Cẩm Bình đang định nghỉ ngơi, bỗng nhiên cửa bị đẩy ra.
Nàng vội quay đầu, nhìn thấy ngay người nào đó. Nàng cười gian tà: “Không phải ta đã nói không cho truyền thì không được đến sao? Chàng không sợ bị đánh à?”
Hắn nghe vậy, đáy mắt xuất hiện vẻ lúng túng, xem ra hắn cực kỳ e ngại chổi lông gà và chổi lông vịt của nàng.
“Sợ mà chàng còn dám tới à?” Nàng còn nghĩ hắn không sợ nữa cơ!
Hắn bước nhanh vài bước, đi tới trước mặt nàng, sắc mặt có vẻ không tự nhiên, sau đó rút từ trong ngực ra một chiếc chìa khóa: “Thế này đủ thành ý chưa?”
Tô Cẩm Bình vội giật lấy chiếc chìa khóa đó, ôm vào lòng mình, đáy mắt như nảy lên vài thỏi vàng sáng chói: “Ai ui, đây có phải chìa khóa kim khố của chàng không?”
“Đúng vậy.” Quay về nghĩ mãi, rốt cuộc hắn cũng nghĩ thông cái gọi là thành ý của nàng là cái gì. Không phải thư tình, cũng không phải tranh vẽ, càng không phải lời ngon tiếng ngọt, mà là… bạc.
Tô Cẩm Bình cười híp mắt, hài lòng sung sướng vỗ vai hắn: “Ai ui, mang cái này đến sớm một chút có phải tốt rồi không! Có điều, chẳng lẽ chàng không sợ đoán sai thành ý thực sự mà ta muốn là gì, sau đó bị đánh một trận sao?”
Hắn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt hớn hở của nàng, một lúc lâu sau cũng không đáp. Cuối cùng, thấy nàng cố chấp nhìn mình, giống như không trả lời không được, hắn hơi xấu hổ quay đầu đi, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước, trên mặt lại hơi ửng hồng: “Sợ. Nhưng, dù nàng đánh chết ta, ta cũng muốn đến.”
“Không tồi! Rất dũng cảm!” Tô Cẩm Bình vỗ nhẹ vào vai hắn, tán thưởng, thỉnh thoảng lại sờ sờ chiếc chìa khóa nhỏ đáng yêu trong ngực áo của mình, nở nụ cười bỉ ổi khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
“Thánh chỉ tới rồi à?” Hỏi xong, hắn vẫn vểnh tai chờ phản ứng của nàng, thật ra điều hắn muốn hỏi không phải là cái đó, mà là sau khi nhận được thánh chỉ, nàng có ý kiến gì không?!
Tô Cẩm Bình lại vỗ vai hắn mạnh hơn chút nữa: “Tới rồi, làm rất tốt, chúng ta tiết kiệm được một khoản sính lễ lớn rồi!”
“…” Sao những điều nàng nghĩ hình như đều liên quan đến bạc thế? “Ý ta hỏi là, về ngày thành thân…”
“Không phải trên thánh chỉ nói là chọn ngày thành hôn sao? Không sao, nếu chàng không muốn thành thân nhanh như vậy, chúng ta có thể thoải mái thêm bốn năm sáu bảy tám năm nữa, ta cũng không muốn thành thân sớm như thế!” Tô Cẩm Bình cố tình giả ngu.
Đôi mày đẹp nhíu lại, thêm bốn năm sáu bảy tám năm nữa à? “Có phải nàng… không muốn ta không?” Quả nhiên, nhận chìa khóa kim khố xong rồi sẽ không muốn hắn nữa sao?
“Á, chuyện này…” Tô Cẩm Bình sờ sờ cằm nói tiếp, “Yên tâm, nhận được chìa khóa của chàng rồi, đời này chắc chắn ta sẽ không gả cho người thứ hai. Nhưng chúng ta thực sự còn rất trẻ, không cần phải vội vàng thành thân làm gì. Chờ thêm vài năm nữa, cả hai đều ổn định rồi bàn tính chuyện thành thân sau, chàng thấy thế nào?” Tiền đã lấy được rồi còn thành với thân cái rắm gì! Kiếp trước nàng đã thề, nếu có thể không cần lấy chồng, thì cả đời nàng sẽ không lấy chồng. Không phải nàng ăn no rửng mỡ muốn làm bà cô già, mà cảm thấy sau khi thành thân xong, khó tránh khỏi mâu thuẫn vợ chồng, cãi vã nhau, rồi còn cả chuyện con cái, lo toan đủ thứ việc trên đời như ăn ở đi lại, thật sự vô cùng phiền toái, hai người bọn họ cứ như bây giờ cũng rất tốt mà.
Đôi mắt đẹp như ánh trăng lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, trong lòng càng kiên định ý tưởng nhất định phải sớm gạo nấu thành cơm. Nhìn dáng vẻ vô cùng đắc ý vì lấy được chìa khóa của nàng, hắn chậm rãi nói: “Thật ra, ta quên nói cho nàng biết. Ta có mười cái kim khố, vì thế, cũng có mười cái chìa khóa khác nhau.”
Nghe hắn nói vậy, nụ cười trên mặt Tô Cẩm Bình cứng lại, nghiêm mặt nhìn hắn quát: “Vì sao chàng không cất bạc cùng một chỗ? Chia ra cất như vậy thật lãng phí không gian!!!” Mẹ kiếp, uổng công nàng cao hứng, chẳng lẽ vì muốn lấy chín chiếc chìa khóa kia, mà nàng phải nghĩ đến chuyện thành thân sao? Nhưng nàng thật sự chưa muốn bước vào nấm mồ hôn nhân mà!!!!
Hắn có thể nói rằng vì đề phòng nàng nhận chìa khóa không nhận người, nên hắn mới cố tình chia bạc ra cất sao? “Cất cùng một chỗ, không an toàn.” Đúng vậy, đối với hạnh phúc tương lai của hắn mà nói, thật sự rất không an toàn. “Gả, hay không gả?”
Váy áo rơi xuống, bên trong lộ ra một bộ y phục múa khác, mỏng như cánh chuồn, cực kỳ uyển chuyển.
Trên mặt Mộ Dung Phong xuất hiện vẻ không tin nổi, vội quay sang nhìn Vân Lam, thấy trên mặt nàng ta cũng đầy vẻ kinh ngạc, rõ ràng là không hiểu chuyện này ra sao.
Ánh nắng rơi xuống người Tô Cẩm Bình, xiêm y tung bay trong gió theo điệu múa, nhẹ nhàng như chim hồng, uyển chuyển như rồng bay. Một đoạn lụa trắng bay ra từ cổ tay áo, mọi người chỉ nhìn thấy dải lụa kia tung lên như một con rắn linh hoạt, làn gió phụ họa khiến nàng như đang chầm chậm sải bước trên không trung.
Đôi môi đỏ mọng nở nụ cười tà ác, nàng không chỉ muốn đập vỡ kế hoạch của Mộ Dung Phong, còn muốn đạp nát tôn nghiêm của Mộ Dung Song, đạp nát thứ mà ả ta kiêu ngạo! Quan trọng hơn là, nàng muốn múa, cho người kia xem…
Múa, là môn học bắt buộc của mỗi sát thủ! Bất luận là jazz, Latin, ballet, múa cổ điển hay múa dân gian, nàng đều đã học qua. Điệu múa ngày hôm nay có tên là “Phượng Vũ Cửu Thiên”, xuất sắc, hoa lệ, vô cùng động lòng người! Ngay khi mọi người đang đắm chìm trong màn múa hiếu động nghịch ngợm như tiên tử kia, sau lưng Tô Cẩm Bình bỗng bắn ra mấy dải lụa đủ mọi màu sắc khiến không ít người không kìm được mà hô lên thành tiếng!
Sau đó, chín dải lụa bay múa trên không trung, thân hình uyển chuyển của cô gái chầm chậm bước, khoáng đạt khí phách, dáng vóc tuyệt đẹp, giống như một con chim phượng hoàng đang tung cánh bay cao! Chỉ khống chế hai dải lụa thôi nếu bản lĩnh không đủ thì đã vô cùng khó khăn rồi, chứ chưa nói đến chín dải lụa! Những dải lụa đó giống như có sự sống trong tay nàng, theo sự điều khiển của nàng mà biến đổi ra các hình dạng khác nhau, giống như những bức họa của những họa sĩ nổi danh, tạo hình trên không trung rồi biến vụt mất, dựng lên một cảnh đẹp chí mạng, sáng rực rỡ vô cùng lóa mắt.
Mái tóc đen của nàng xõa ra, kết hợp với bộ y phục trắng muốt nhìn không khác gì vị Cửu Thiên Huyền Nữ tuyệt thế vừa giáng trần. Cái chớp mắt này, điệu múa phóng khoáng xuất trần đó, hờ hững với thế gian, giống như chỉ một giây sau người ấy sẽ biến mất khỏi trần thế, cùng bay lên bầu trời với vầng trăng khuyết. Ánh mắt nàng, đẹp như tinh linh trong truyện cổ tích, lại quyến rũ như yêu tinh trong màn đêm, ánh mắt nàng chỉ vu vơ nhìn lướt qua, không mang theo cảm xúc gì, dường như không dừng lại vì bất cứ ai, không ngừng chân vì bất cứ cảnh đẹp nào.
Cuối cùng, chín dải lụa tỏa ra bốn phía trên không trung, giống như những con rồng, xoay quanh nàng quay tròn quay tròn rồi rơi nhẹ xuống, nằm yên trên mặt đất. Mọi người vốn nghĩ điệu múa đã kết thúc, nhưng cô gái trên sân khấu lại chợt nhón chân, quay người nhẹ nhàng tới trước mặt người nhạc công, trước ánh mắt kinh ngạc và ngẩn ngơ của đối phương, nàng lấy đi chiếc đàn tỳ bà trong tay nàng ấy.
Tay ngọc bay nhanh lay động dây đàn, âm thanh như thiên quân vạn mã tuôn trào ra, khiến cho những nhạc công khác cũng dừng tay lại, không thể không nhường đường cho giai điệu như thủy triều đó. Cô gái ôm tỳ bà, thân hình tạo thành các độ cong cực khó trên không trung, vô cùng đẹp đẽ, hấp dẫn vạn phần. Cuối cùng, khi chân nàng chạm xuống đất, nàng đặt cây đàn tỳ bà kia ra sau lưng, bàn tay trắng nõn như ngọc trắng vẫn tiếp tục gảy. Đây là - đàn tỳ bà ngược sao?!
Không ít người đều kinh ngạc, chỉ có người hiểu về nhạc khí mới biết đàn tỳ bà ngược khó đến mức nào, dù là nhạc công nổi danh nhất thiên hạ cũng chưa làm được. Kỹ thuật múa này, phá bỏ hết những tư duy thông thường, không chỉ đơn giản là múa nữa, mà đại diện cho một ý chí, một loại khí phách vừa phản nghịch lại vừa ngạo nghễ, một… Suy nghĩ của bọn họ bất giác cũng vươn xa, giống như muốn tránh ra khỏi đời thường, một mình tìm kiếm khoảng không gian yên lặng của riêng mình!
Cuối cùng, tiếng đàn chấm dứt, tỳ bà cũng bị ném ngược về tay nhạc công kia, mà mọi người vẫn ngẩn ra không kịp phản ứng.
Cô gái trên sân khấu, hất mũi chân, một dải lụa bay lên, nàng như đạp nhẹ từng bước trên dải lụa bước về phía một người. Chạm chân xuống đất, nàng đã đứng trước mặt Bách Lý Kinh Hồng, nhoẻn miệng cười, tự tin, liều lĩnh: “Ta có xứng với chàng không?”
Lần trước, hắn so đàn với Lăng Viễn Sơn, khiến cho mọi người trong thiên hạ đều biết khả năng của hắn. Còn lần này, nàng cũng không thua hắn, thể hiện tài múa và khí phách của mình. Nàng muốn cho mọi người trong thiên hạ đều biết, nàng và hắn, không có ai trèo cao ai, mà là ông trời tác hợp! Họ mạnh mẽ như vậy, vốn là trời sinh phải ở bên nhau!
Làm cả thiên hạ kinh ngạc, làm mê loạn chốn phồn hoa, chỉ để bước tới trước mặt người đàn ông mà nàng yêu mến, hỏi một câu: Ta có xứng với chàng không?!
Lần đầu tiên trong đời các thanh niên ở đây hiểu được, cái gì là ghen tị. Đây là lần đầu tiên họ sinh ra cảm giác này từ lúc chào đời tới giờ! Ghen tị! Ghen tị với người đàn ông nhận được sự ưu ái của nàng, cũng giống như những cô gái kia, khi tiếng đàn của hắn vang lên, đều ghen đến điên cuồng với Tô Cẩm Bình vậy.
Đôi mắt sáng đẹp như ánh trăng quét lên người nàng, ánh mắt cũng ngưng đọng một lúc. Sự lạnh nhạt mấy hôm nay khiến hắn hầu như đã cho rằng mình không hề quan trọng trong lòng nàng. Có điều hôm nay nàng lại đột ngột cho mình một niềm vui bất ngờ như vậy. Đúng thế, là niềm vui bất ngờ, cuộc đời này của hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng có ngày nào cao hứng như hôm nay, dù trên khuôn mặt lãnh đạm của hắn không có chút cảm xúc nào, nhưng thần sắc trong ánh mắt đã bán đứng tâm trạng của hắn.
Một lúc lâu sau, mọi người chỉ nhìn thấy vật màu trắng lóe lên, áo khoác của hắn đã hạ xuống vai nàng. Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, phun ra một chữ lạnh tanh: “Lạnh.”
Hiên Viên Dĩ Mạch và Linh Nhi đứng bên cạnh đều ôm trán thở dài, chỉ hận không thể lao lên mà bổ cái đầu gỗ của điện hạ nhà mình ra! Ôi trời ơi, vì sao trong tình huống tình tứ thế này mà điện hạ nhà bọn họ vẫn không thể cởi mở chút vậy?! Chẳng lẽ không biết nói ngay mấy câu ‘Chỉ có nàng mới xứng với ta’, hay là ‘Dù nàng có không biết múa, ta cũng không cưới ai khác ngoài nàng’ à?! Đúng là, khiến mấy thuộc hạ như họ đi theo cũng sốt ruột!
Các thanh niên ở đây không khỏi lắc đầu, tính không biết lãng mạn của Tam Hoàng tử điện hạ không phải bình thường đâu!
Tô Cẩm Bình lại nở nụ cười, đây mới là phong cách của hắn, nếu hắn thật sự bước tới nói mấy câu lời ngon ý ngọt, thì đã không phải là Bách Lý Kinh Hồng. Có điều nhắc mới thấy, đúng là hơi lạnh thật. Dù sao cũng là cuối mùa thu rồi, không đến mấy ngày nữa sẽ là mùa đông. Nàng quay đầu, nhìn thoáng qua Mộ Dung Song, cười nói: “Kỹ thuật múa của Mộ Dung cô nương đúng là khuynh thành, ta bái phục!”
“Phụt…” Linh Nhi không kìm được liền bật cười, những người khác cũng đều muốn cười mà không dám cười. Những lời này nếu phát ra từ miệng người khác thì không có gì, nhưng điệu múa vừa rồi của Hoàng tử phi nhà bọn họ đã đạp người ta xuống dưới lòng bàn chân rồi còn nói ra mấy lời như thế, không phải là cố ý xé nát thể diện của người ta sao?
Mộ Dung Song tức giận đến trắng bệch mặt mũi, khả năng múa của ả vốn đã ít người trong thiên hạ có thể đấu lại, kết quả là hôm nay bị phản đòn đến không còn một nửa con đường sống nữa! Thất bại thảm hại! Khiến ả ta không thể chịu được, là cuối cùng ả còn bị nàng chế nhạo như vậy.
Từ khi đến cổ đại, Tô Cẩm Bình luôn nhường nhịn, luôn ngủ đông, nhưng hôm nay, nàng giống như viên ngọc sáng lấp lánh bộc lộ ra tài năng của mình, đẹp đến ngỡ ngàng, khiến không ai dám nhìn thẳng!
Trong mắt Mộ Dung Phong và Mộ Dung Hạo đều mang thần sắc phức tạp, có oán hận, có ngạc nhiên, có khiếp sợ, còn có chút… động tâm mà chính họ không phát hiện ra. Bách Lý Nghị siết chặt cây quạt trong tay mình, vừa rồi ngăn cản Bách Lý Kinh Hồng khiến đối phương không thể không ra tay với mình, liền đấu nội lực với hắn ta, nhưng ngược lại là hắn ta bị nội thương, khiến hắn ta vô cùng khó chịu. Giờ nhìn thấy nàng xinh đẹp làm mọi người kinh ngạc như vậy, nhưng vẻ đẹp đó lại không nở rộ vì mình, khiến lửa giận và sự ghen tị trong lòng hắn ta lan ra như cỏ dại rồi bùng cháy.
Bách Lý Hề nhìn Mộ Dung Song, lại nhìn Tô Cẩm Bình, bỗng cảm thấy vô vị. Nhưng hắn ta nhanh chóng bình tĩnh lại, dù Mộ Dung Song có bị trục xuất thật thì cũng vẫn còn sự che chở của Mộ Dung Phong thay mặt cho cả Mộ Dung gia. Cưới một người con gái có lợi cho việc tranh ngôi đoạt vị của mình, vẫn lời hơn cưới một cô gái chỉ có dung mạo và tài năng rất nhiều. Hơn nữa, chờ đến khi hắn ta kế vị, muốn dạng con gái gì mà không có?
Cuối cùng, Tô Cẩm Bình ngồi xuống chỗ của mình, Mộ Dung Song lại giống như trò hề, đứng đó đón nhận ánh mắt phức tạp của mọi người. Trên mặt Vân Lam cũng tỏ ra lo lắng và khổ não, không hiểu vì sao lại xảy ra tình huống này. Mộ Dung Phong biết kế hoạch của mình thất bại, cũng chẳng muốn nhìn Vân Lam thêm một chút nào.
Sau đó, thiên kim các nhà đều lên múa, Tô Cẩm Bình chỉ chống cằm nghiêng đầu nhìn người bên cạnh mình, nàng nhìn đến mức khiến Bách Lý Kinh Hồng dần cảm thấy mất tự nhiên, quay sang nhìn nàng. Ánh mắt giao nhau, họ lại cùng nhìn thấy nỗi nhớ nhung trong mắt nhau. Thật ra, Tô Cẩm Bình cũng không kịp nghĩ cho rõ ràng ngày hôm nay mình bị làm sao, trước đây chỉ mình hắn biểu hiện trước mặt mọi người, nàng luôn luôn không đáp lại, nhưng hôm nay, nhìn thấy sự tham lam trong ánh mắt của các cô gái dành cho hắn, ánh mắt nhìn nàng lại càng lúc càng ghen tị, trong lòng nàng bỗng sinh ra một cảm xúc, muốn cho tất cả thiên hạ biết người đàn ông này thuộc về nàng, đừng ai nghĩ đến chuyện có ý đồ với hắn! Vì thế, nàng mới làm ra hành vi kích động như vậy.
Hai người cứ lẳng lặng nhìn nhau, thỉnh thoảng chớp mắt một cái, không nói gì, khiến Dĩ Mạch và Linh Nhi sau lưng họ đều lắc đầu liên tiếp, ôi, trong tình huống này, dù thế nào cũng phải nói vài câu tình tình ý ý chứ, nhưng hai người này lại cứ chàng nhìn ta ta nhìn chàng, định chọi gà hay sao vậy?
Các cô nương vốn ái mộ Bách Lý Kinh Hồng điên cuồng giờ cũng không khỏi lặng lẽ thu quân, đều ngồi yên trên ghế của mình, ngẫm nghĩ tâm sự của mình. Thượng Quan Cẩm này các nàng không thể so bì được, hơn nữa, vừa rồi tuy Tam Hoàng tử điện hạ không nói gì cả, nhưng lại khoác áo của ngài ấy lên người Thượng Quan Cẩm, bộc lộ thái độ của mình. Không chỉ vậy, các nàng dù không muốn cũng vẫn phải thừa nhận rằng, so với cô gái kia, các nàng thật sự không xứng với Tam điện hạ, vì vậy, tất cả đều kìm nén cảm giác muốn rơi nước mắt, ôm lấy trái tim thủy tinh của mình ngồi đó. Quả nhiên, người đàn ông hoàn mỹ đều chỉ dùng để ngắm từ xa thôi.
Tô Cẩm Bình bất chợt dời mắt đi không nhìn Bách Lý Kinh Hồng nữa mà nhìn về phía sân khấu, vì lần này người lên sân khấu, là Vân Lãnh Ngưng, nhị biểu tỷ nhiều lần lặng lẽ giúp đỡ nàng. Nàng ấy múa, đương nhiên nàng phải cổ vũ một chút.
Tính cách của Vân Lãnh Ngưng vốn thông minh và kiên nghị, vì thế cũng không múa cổ điển như các cô nương khác, ngược lại, nàng ấy nghĩ ra một điệu mới. Nàng ấy cầm hai cây quạt màu đỏ trong tay, đầu quạt gắn dải lụa rất dài, bay bay theo mỗi động tác của nàng ấy. Dù không bằng điệu múa của Tô Cẩm Bình, nhưng cũng tương xứng với Mộ Dung Song luôn tự cho rằng mình ở vị trí rất cao kia.
Điệu múa kết thúc, đôi mắt đẹp của nàng ấy lại hướng về phía Bách Lý Thần. Khuôn mặt trẻ con đáng yêu như thiên sứ kia của Bách Lý Thần cũng thoáng hiện lên nụ cười, đôi mắt sáng rực nhìn nàng ấy chăm chú. Tô Cẩm Bình ngồi bên dưới lén cười trộm một tiếng, nhìn ánh mắt mà nhị biểu tỷ nhà mình và Bách Lý Thần trao cho nhau. Nhưng dần dần trong lòng nàng lại xuất hiện cảm giác lo lắng, Bách Lý Kinh Hồng muốn tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, Bách Lý Thần cũng là nhân vật khá nặng ký trong cuộc đấu này, nếu hai người đối đầu nhau, mình và nhị biểu tỷ phải làm thế nào?
Vân Lãnh Ngưng bước từ trên sân khấu xuống, tâm trạng thoạt nhìn có vẻ rất vui sướng, cầm hai cây quạt của mình quay về chỗ ngồi.
Về trên vị trí của mình, trước khi ngồi xuống, nàng ấy lại liếc mắt nhìn Bách Lý Thần một cái, thấy đối phương nhìn mình không chớp mắt, mặt nàng đỏ hồng lên vội cúi đầu ngồi xuống. Các vị cô nương khác của Vân gia nhìn thấy thế cũng không nhịn được, liền bật cười. Vân Dật lắc đầu cười khẽ, trong lòng thầm cảm thán, con gái lớn không thể giữ trong nhà!
Sau đó là đến lượt Vân Lam lên sân khấu. Tô Cẩm Bình nở nụ cười quỷ dị, lại nói, thật ra nàng ấy mà, tính toán chi li vô cùng, có thù tất báo, đối phương động tay động chân trên y phục của nàng, nàng liền sai Linh Nhi trả lại tất cả cho nàng ta. Có điều, vì nhị cữu cữu cũng thật lòng với nàng, nên nàng mới không trả lại cả xuân dược cho nàng ta, chỉ để lại bộ y phục sắp rơi ra từng mảnh mà thôi. Đương nhiên, chắc chắn nàng cũng sẽ không buông tha cho Mộ Dung Phong!
Còn về việc làm sao nàng biết có vấn đề à? Là vì lúc ấy nhìn thấy ánh mắt Vân Lam không bình thường nên mới sai Linh Nhi đi thăm dò hành vi của nàng ta. Có người nhìn thấy nàng ta lén lút ra khỏi phòng Đại phu nhân, suy nghĩ một chút, đảo qua những điểm hoài nghi trong lòng, suy xét từng cái một, nàng nhanh chóng có kết quả. Vì thế, lúc ấy sau khi nàng nhận bộ y phục kia, đi vào phòng liền đổi bộ bên trong thành một bộ y phục khác, Dĩ Mạch giúp nàng dùng kế Ly Miêu tráo Thái tử, trả cho Vân Lam bộ xiêm y cắt rời đó.
Sau khi lên sân khấu, trong lòng Vân Lam vẫn còn đang thắc mắc về chiếc áo kia, tinh thần vẫn đang chìm trong trạng thái hoảng hốt, nghe thấy tiếng nhạc vang lên, nàng ta không nghĩ nhiều liền vung tay áo, chuẩn bị múa. Ai ngờ cơ thể vừa chuyển động, các cô nương bên dưới đã ồn ào kêu lên, Vân Lam suýt thì ngất xỉu! Bộ y phục vốn vẫn còn nguyên vẹn trên người nàng ta cứ thế mà nhẹ nhàng rơi xuống, chỉ còn lại một chiếc yếm và một cái tiết khố sót lại! Vân Lam quá sợ hãi, ôm lấy ngực mình kêu lên điên cuồng. Huynh trưởng ruột của nàng ta, nhị biểu huynh của Tô Cẩm Bình lúc này cũng trắng bệch mặt mũi, may mà Vân Dật phản ứng nhanh, vội vàng cởi y phục của mình lao tới khoác lên người nàng ta.
Có điều, thần kinh của Vân Lam đã gần như sụp đổ, nàng ta không hiểu vì sao y phục của mình lại rách ra, người bị gài bẫy không phải là Thượng Quan Cẩm sao? Mộ Dung Phong cũng khẽ nhíu mày, đồ ngu xuẩn, một chút việc nhỏ như vậy cũng làm không xong, còn tự gây họa cho mình, đúng là ngu đến cùng cực!
Thời khắc này, Tô Cẩm Bình vốn định đứng dậy nói vài câu, khích bác Vân Lam để đối phương khai ra tất cả đều là âm mưu của Mộ Dung Phong, ai ngờ có một cô nương tinh mắt lại phát hiện ra sự khác thường trên cánh tay mịn màng của Vân Lam: “Nàng không có thủ cung sa!”
Không biết cô nương nhà ai phát ra một câu như vậy, ánh mắt kinh ngạc của mọi người đều đổ dồn vào cánh tay của Vân Lam. Con gái Nam Nhạc khác với Đông Lăng, từ lúc ra đời, mỗi người đều được chấm thủ cung sa, biểu hiện cho sự trong sạch và trinh tiết của cô nương, nhưng trên cánh tay Vân Lam lại không có, điều này chứng tỏ cái gì thì mọi người đều biết!
Vân Lam hoảng hốt rụt tay lại, nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của mọi người, nàng ta không biết phải làm thế này, trong đầu vội vàng suy tính. Nếu nàng ta cứ quay về thế này, cũng sẽ trở thành tiện nhân như Mộ Dung Song, chưa biết chừng các trưởng lão trong nhà sẽ muốn lấy mạng nàng ta mất. Nàng ta và biểu huynh cũng không bao giờ có thể… nữa, nhưng nếu bây giờ nàng ta nói ra người đàn ông đó là ai, kéo đối phương cùng xuống với mình, dù mất đi thể diện, hắn ta cũng không thể không cưới mình! Nghĩ tới đây, nàng ta đột ngột ngẩng lên nhìn Mộ Dung Phong, trong lòng Mộ Dung Phong cũng bất chợt xuất hiện dự cảm bất an, nàng ta nói: “Biểu huynh, huynh vốn đã đồng ý sẽ cưới ta về, giờ mọi người đều biết cả, mà huynh không nói hộ ta một câu nào sao?”
Mộ Dung Phong nhất thời cảm thấy đau đầu. Trên thực tế, đúng là vì muốn nàng ta giúp mình, nên mới lừa nàng ta, nói rằng sau khi chuyện này thành công sẽ cưới nàng ta về nhà. Nhưng dù sao Mộ Dung gia cũng là thế gia đại tộc, tuy nàng ta là trưởng nữ, nhưng cũng không phải chi trưởng, vì thế chắc chắn không thể đủ tư cách làm phu nhân của mình. Hắn ta nói vậy chẳng qua là kế sách tạm thời. Có điều, Vân Lam không phải kẻ ngốc, biết thân phận của mình không xứng với hắn ta, nên dù thế nào cũng không tin, vì thế, đêm hôm trước, vào lúc trời tối đen, hắn ta sai Nhị đệ giả mạo chính mình, làm chuyện đó với nàng ta, mới lừa được nàng ta giúp mình. Dù sao, nếu không phải là người của Vân gia, quả thật rất khó động tay động chân được vào bộ y phục kia. Hắn ta chỉ nghĩ chờ khi Thượng Quan Cẩm mất hết mặt mũi ở yến hội này, nàng chỉ còn lại con đường duy nhất hoặc là tự sát hoặc là xuất giá, hắn ta sẽ lập tức nuốt lời phủ nhận chuyện với Vân Lam, không ngờ nàng ta lại nói ra trước mặt nhiều người như vậy.
Mọi người đều ồ lên, thì ra Đại công tử Mộ Dung gia ngọc thụ lâm phong, phẩm đức cao đẹp đó, không ngờ lại ngang nhiên làm việc xấu như thế, chưa kịp cưới người ta về đã cướp đi sự trong sạch của người ta, giờ còn ngồi đó không để mắt tới. Mộ Dung Phong hít sâu một hơi, đứng dậy nói: “Biểu muội, tuy ta và muội là biểu huynh muội, nhưng muội phạm lỗi sao có thể đổ lên người biểu huynh? Mộ Dung Phong ta từ xưa đến nay giữ mình trong sạch, sao có thể gian dâm với muội?!”
Hắn ta vừa nói câu này, Vân Lam không thể tin nổi nhìn hắn ta, mà sắc mặt của Mộ Dung Hoa cũng rất kỳ quái. Tô Cẩm Bình ngồi bên mang tâm trạng xem kịch vui, chờ xem tình hình phát triển thế nào, bỗng một cơn gió lạnh thổi tới khiến nàng không kìm được, khẽ run lên. Ngay lập tức nàng lại cảm giác có một bàn tay ôm lấy lưng mình, cả cơ thể bị hắn kéo vào lòng hắn. Trừ Bách Lý Nghị và Mộ Dung Song ra, ánh mắt mọi người đều đang đặt ở Vân Lam và Mộ Dung Phong nên không chú ý tới tình huống bên này.
Tô Cẩm Bình quay lại lườm hắn một cái, người hắn còn lạnh hơn gió thu ấy! Hơn nữa, nhiều người ở đây như vậy, để người ta nhìn thấy khi nàng về lại bị lão phu nhân giáo huấn cho một bài nữa! Dường như hắn hiểu ánh mắt của nàng, liền vận nội lực, cơ thể lạnh lẽo cũng dần ấm lên, sưởi ấm người cho nàng.
Vân Dật cũng hiểu chuyện này hơi nghiêm trọng, nhíu mày nhìn Vân Lam, thấy dáng vẻ nàng ta không giống đang nói dối, nhưng Mộ Dung Phong không chịu thừa nhận thì cũng không có cách nào, đành nói với Vân Lam: “Muội nói là Mộ Dung Phong, có chứng cứ gì không?” Xảy ra chuyện như vậy, Vân Lam ắt sẽ không được Vân gia dung túng, nhưng nếu Mộ Dung Phong là người quan hệ bất chính với nàng ta, đương nhiên hắn ta cũng phải kéo cả Mộ Dung gia xuống nước, cùng mất hết thể diện mới cam lòng. Nghĩ vậy, ánh mắt đầy thù hận quét về phía Mộ Dung Hạo đứng một bên, nếu hôm nay không phải vì biết Mộ Dung Phong cố tình bày mưu với biểu muội, lo nàng xảy ra chuyện ở đây, thì hắn ta đã không đến Mộ Dung gia.
Vân Lam cắn răng cười vô cùng dữ tợn: “Ta biết huynh sẽ không thừa nhận, có điều tối hôm trước, ta đã lấy một miếng ngọc bội trên người huynh, tin rằng mọi người đều biết miếng ngọc bội này là của ai!” Nói xong, nàng ta lấy miếng ngọc bội trong ngực ra, cảm thấy không yên lòng. Thật ra, miếng ngọc bội này không phải nàng ta lấy vào buổi tối xảy ra chuyện kia, mà là sau đó càng lúc nàng ta càng cảm thấy nghi hoặc có thể đối phương đang lừa gạt mình, vì vậy ngày hôm qua khi hắn ta tới nhấn mạnh chuyện này với mình, nàng ta liền lén rút từ trên người hắn ta ra.
Mộ Dung Phong tái mét mặt, đó là ngọc bội hắn ta đã đeo rất nhiều năm, hôm qua mới biến mất. Không ngờ tiện nhân này còn chuẩn bị để đâm ngược lại mình, có điều, tình thế đã phát triển đến nước này, dù hắn ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không gột sạch được. Nếu thực sự cưới người phụ nữ này, trời ạ, một người phụ nữ đã ngủ với Nhị đệ, hắn ta còn cưới về làm nương tử, chẳng phải là… Nếu để chuyện xấu này rơi vào tai Hoàng thượng, e rằng đường làm quan của hắn cũng ngừng tại đây!
Tuy Tô Cẩm Bình cảm thấy Mộ Dung Phong hẳn sẽ không đến mức bán đứng ‘trinh tiết’ của mình cho Vân Lam để hại nàng, nhưng màn kịch này càng xem lại càng hay, thời điểm hạnh phúc nhất trên thế gian đó là ngồi xem chó cắn chó! Thứ lỗi cho nàng vì đã hình dung Vân Lam như vậy, nếu không phải đối phương muốn hại nàng trước thì cũng không đến nông nổi này.
Mộ Dung Hoa vội bước tới nói: “Là ta! Người làm chuyện đó với nàng là ta!” Đại ca bọn họ là nhân tài kiệt xuất trong những huynh đệ đồng lứa của gia tộc Mộ Dung, tuyệt đối không thể hủy hoại trong tay người phụ nữ này được, hơn nữa, quả thật đúng là do hắn ta làm!
Nhưng Vân Lam làm sao để hắn ta thừa nhận được, vội vàng lắc đâu: “Nhị biểu huynh, không phải huynh, là đại biểu huynh!” Người nàng ta thích là đại biểu huynh ngọc thụ lâm phong, chứ không phải nhị biểu huynh giá áo túi cơm này, nếu phải gả cho hắn ta thì thà chết cho xong!
Sắc mặt Vân Dật rất khó coi, đỡ Vân Lam dậy, nói với Mộ Dung Phong: “Tại hạ đưa xá muội về trước, hy vọng Mộ Dung công tử có thể sớm cho Vân gia chúng ta một câu trả lời thích đáng. Nếu Mộ Dung công tử không trả lời được, chúng ta sẽ dâng tấu nhờ Hoàng thượng phân xử!”
Nói xong, hắn liền cùng Vân Diệp đưa Vân Lam đi trước. Xảy ra chuyện như vậy, yến hội đương nhiên cũng không thể tổ chức được nữa. Đầu óc Mộ Dung Phong choáng váng, dù nằm mơ hắn ta cũng không thể ngờ lại xảy ra chuyện thế này, chẳng lẽ cuộc đời này của hắn ta sẽ bị một miếng ngọc bội hủy hoại sao?!
Những người khác đều đứng dậy cáo từ, cảm thấy thực sự xấu hổ vì mình lại đến dự yến hội của một kẻ mặt người dạ thú như vậy. Họ vốn còn nghĩ rằng Mộ Dung Phong là thanh niên tài giỏi hiếm có, giờ mới biết, quả nhiên nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo!
Tô Cẩm Bình và Bách Lý Kinh Hồng cũng đứng lên cáo từ cùng mọi người. Khi đi đến chỗ Mộ Dung Phong, trên mặt Tô Cẩm Bình lộ ra nụ cười quỷ dị: “Mộ Dung công tử, trò chơi hôm nay, chơi có vui không?” Những người khác đều đã đi ra ngoài, không mấy chú ý đến bọn họ, có điều nhìn thấy Thượng Quan Cẩm chỉ nói một câu mà sắc mặt Mộ Dung Phong lập tức trở nên cực kỳ khó coi, họ cũng chỉ nghĩ là Thượng Quan Cẩm vì Vân Lam nên cảnh cáo Mộ Dung Phong thôi, vì thế cũng không nghĩ gì nhiều.
Câu nói này khiến Mộ Dung Phong vốn đã lo lắng giờ lại tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, suýt ngất xỉu! Nhưng Tô Cẩm Bình cũng lười phản ứng lại hắn ta, chỉ cười châm biếm rồi đi ra cùng Bách Lý Kinh Hồng.
Bách Lý Kinh Hồng đang định đưa nàng về, Tô Cẩm Bình lại hạ giọng nói với hắn: “Chuyện này phiền chàng giúp đỡ, Mộ Dung Phong nhất thời chưa nghĩ ra nên mới có thể như thế. Suy cho cùng thì hắn ta cũng chỉ đánh rơi một miếng ngọc bội thôi, đến lúc đó hắn ta hoàn toàn có thể nói rằng, nếu miếng ngọc bội đó cũng làm vật chứng được, vậy có phải chỉ cần hắn ta mất ngọc bội, thì các cô nương mất trinh tiết đều có thể vu oan cho hắn không? Hiện giờ chuyện mới xảy ra, hắn ta đang mơ hồ, nhưng hẳn sẽ phản ứng lại ngay, sau đó sẽ có hành động khác. Vì thế, trước khi hắn ta hành động, chúng ta phải giúp hắn khiến chuyện này thành ván đã đóng thuyền!”
“Được.” Hắn nhẹ nhàng đáp, giọng điệu lạnh tanh nhưng ánh mắt nhìn nàng thêm nhiều vẻ không nỡ, khó khăn lắm mới gặp được nhau, chỉ một lát thôi đã phải rời xa rồi sao? Hắn còn đang muốn hỏi xem đêm nay mình có thể tới gặp nàng không thì Tô Cẩm Bình đã mất kiên nhẫn đẩy hắn: “Còn thất thần gì nữa, đi mau đi!”
Hắn cũng biết nàng lo lắng, muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện này nên cũng không nói thêm gì, khẽ gật đầu rồi quay người đi. Ván đã đóng thuyền, tức là nói chuyện này cho phụ hoàng, chờ phụ hoàng biết tin, tùy tiện phái một người đi điều tra, Mộ Dung Phong nhất định sẽ không còn đường quay lại nữa. Sau khi phụ hoàng hạ chỉ xử lý, chuyện này có muốn rửa cũng không sạch, ai dám nói ý chỉ của Hoàng thượng là sai? Có điều, trong đầu hắn bỗng xuất hiện một suy nghĩ, có thể hay không…
…
Vào Hoàng cung, chờ cung nhân thông báo xong, hắn mới được gặp người mà mình gọi là phụ hoàng.
Nhìn đứa con trai này, trong lòng Bách Lý Ngạo Thiên cũng rất phức tạp, có ngại ngùng, có sợ hãi, nhưng nhiều hơn hết là sự đề phòng. Năm đó khi đẩy hắn đi, lão hoàn toàn không nghĩ tới hắn còn có thể quay về, hơn nữa lại dùng một phương thức rất cực đoan và ngắn gọn để quay lại. Sau khi trở về, lão cũng có ý muốn triệu kiến hắn, muốn biết suy nghĩ trong lòng hắn mấy năm nay, đương nhiên, mục đích lớn hơn là muốn biết rốt cuộc hắn có bao nhiêu thực lực, có uy hiếp đến hoàng quyền của mình hay không. Có điều, lần nào hắn cũng dùng mọi lý do để từ chối, không chịu tới gặp mình. Hôm nay hắn lại chủ động đến đây khiến trong lòng lão ít nhiều cũng thấy bất an.
“Hồng Nhi tới tìm phụ hoàng có chuyện gì sao?” Lão cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ ân cần một chút rồi mới cất tiếng hỏi.
Bách Lý Kinh Hồng nghe giọng điệu của lão, thoáng có vẻ trào phúng, nhưng cũng không để lão thấy, chỉ đáp: “Phụ hoàng, nhi thần đến để nói cho ngài biết, Mộ Dung Phong và Tam tiểu thư Vân gia quan hệ bất chính, giờ cả thiên hạ đều đã biết.”
“Cái gì?” Lão Hoàng đế hơi kinh ngạc! Phải biết rằng Mộ Dung Phong chính là tân khoa Trạng Nguyên do chính lão tân điểm trong kỳ thi đình năm nay, văn võ bá quan đương nhiên cũng đều ưng thuận người làm gương cho muôn dân trăm họ này, có điều, hiện giờ Mộ Dung Phong gây ra chuyện như vậy, rõ ràng là giáng một bạt tai vào mặt lão vì đã tự tân điểm hắn làm Trạng Nguyên.
Lão giận dữ quay sang nói với người bên cạnh: “Đi thăm dò, trẫm muốn nghe tin tức xác thực ngay lập tức!”
“Vâng, Hoàng thượng!” Hạ nhân đáp lời rồi nhanh chóng lao ra ngoài.
Sau khi cung nhân rời đi, Bách Lý Kinh Hồng lại thản nhiên nói: “Nhi thần đến, còn có chuyện khác nữa.”
“Là chuyện từ hôn sao? Trẫm biết rồi, Mộ Dung Song gây ra chuyện như vậy, quả thật cũng không xứng với con, do trẫm nhất thời không xem xét kỹ mới chọn ả làm Hoàng tử phi của con. Hôn sự này trẫm đã sớm hạ chỉ hủy bỏ rồi, con không cần quan tâm!” Nhắc đến chuyện này, trong lòng lão đột nhiên hơi nghi hoặc, sao gần đây gặp chuyện xấu đều là Mộ Dung gia? Đầu tiên là Mộ Dung Song xảy ra chuyện, giờ lại đến lượt Mộ Dung Phong.
Bách Lý Kinh Hồng lại nói tiếp: “Không phải việc này, là xin phụ hoàng tứ hôn.” Hôn sự với Mộ Dung Song à? Từ trước tới giờ hắn chưa từng để tâm.
“Tứ hôn?” Chẳng lẽ chuyện ồn ào xôn xao gần đây là có thật? Con trai lão thật sự si mê biểu tiểu thư Vân gia kia sao?
“Đúng vậy.” Hắn thản nhiên đáp, không giống thỉnh cầu, mà giống như là… mệnh lệnh!
Bách Lý Ngạo Thiên do dự một chút, cũng không biết là do xuất phát từ sự e ngại với thực lực của đứa con trai này hay là từ sự áy náy với hắn, mà lão lại gật đầu đồng ý: “Tuy chỉ là biểu tiểu thư Vân gia, nhưng coi như cũng là xuất thân trong sạch. Nếu con thích, trẫm cũng không nói thêm gì. Người đâu, hạ chỉ!”
Sau khi viết xong thánh chỉ, thái giám truyền chỉ kia liền cầm thánh chỉ đi tới phủ Tề Quốc công, Bách Lý Kinh Hồng lại nói tiếp: “Phụ hoàng, nhi thần vừa mới về nước, nếu đã tứ hôn, chẳng lẽ ngài không nên cho con chút sính lễ sao?” Nàng không cho mình dùng tiền của ‘nàng’, vậy cũng chỉ có thể nghĩ cách khác.
Khóe miệng lão Hoàng đế run lên vài cái, nhiều năm làm Hoàng đế, đây là lần đầu tiên lão bị bắt chẹt như vậy. Mấy hôm trước vừa mới nghe nói đứa con trai này có tiền tài ngập trời, đưa thẳng đi cầu hôn, không ít dân chúng đều nhìn thấy, giờ lại giả nghèo giả khổ với mình. Có điều, đúng là hắn mới về nước, không có bạc cũng là chuyện rất bình thường, lời này nói hoàn toàn có lý, vì vậy lão đành cắn răng nói: “Lễ bộ chuẩn bị sính lễ!”
“Vâng!” Hạ nhân lĩnh mệnh, nhanh chân rời đi.
Bách Lý Kinh Hồng đạt được mục đích của mình cũng không ở lâu nữa, quay người bước đi.
Chưa được vài bước, Bách Lý Ngạo Thiên bỗng nói: “Hồng Nhi, nếu mắt con có thể chữa khỏi, trẫm thật sự rất muốn truyền ngôi vị Hoàng đế này cho con!” Những lời này, là thử.
“Không cần!” Hắn thờ ơ đáp, đi thẳng không quay đầu lại. Hắn cần, không phải là lão truyền ngôi cho hắn, mà là tự tay đoạt cái ngai vàng này về, sau đó thưởng thức sắc mặt thống khổ của đối phương khi đánh mất thứ mà mình vô cùng quý trọng.
…
Lúc này Mộ Dung gia đang vô cùng hỗn loạn, Mộ Dung Việt cũng thấy rất đau đầu, đứa con trai mà lão luôn kiêu ngạo lại gặp phải sơ suất lớn như vậy.
Mộ Dung Phong nhíu mày im lặng một lúc lâu, trong đầu chợt lóe lên, nghĩ ra cách giải quyết: “Phụ thân, suy cho cùng chẳng qua chỉ là một miếng ngọc bội thôi, chúng ta chỉ cần loan tin ra ngoài, nói rằng miếng ngọc bội đó là do con bất cẩn làm mất, không biết sao lại bị Vân Lam nhặt được để vu oan giá họa, vậy là được rồi. Đến lúc đó, người bên ngoài cũng chỉ nghi ngờ, không có chứng cứ, bọn họ cũng không thể nói nhiều được.”
Nghe hắn ta nói vậy, Mộ Dung Việt cũng thấy có lý, vì thế liền nói: “Cũng chỉ có cách đó, hành động phải nhanh một chút, cũng đừng để rơi vào tai Hoàng thượng, nếu không…”
Vừa nói được một nửa, ngoài cửa đã vang lên: “Thánh chỉ tới!”
Ánh mắt mấy người căng lên, nhanh chân chạy ra ngoài tiếp chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết! Tân khoa Trạng Nguyên Mộ Dung Phong, có được thiên ân, lại không báo đáp gia quốc, ngược lại còn gây ra những việc mất lễ nghĩa liêm sỉ, lòng trẫm rất đau. Hủy bỏ hàm tân khoa Trạng Nguyên, trục xuất khỏi triều chính, vĩnh viễn không được bổ nhiệm, sớm thành thân với Tam tiểu thư Vân gia. Khâm thử!” Giọng lanh lảnh của tiểu thái giám vang lên.
Gã vừa dứt lời, Mộ Dung Phong liền ngồi sụp xuống đất, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng! Trục xuất khỏi triều chính, vĩnh viễn không bổ nhiệm, đây không chỉ là mất đi cơ hội để chính mình vào triều kiếm chức quan, cũng mất đi quyền thừa kế tước vị Trấn Quốc công này. Từ nay về sau, Mộ Dung Phong hắn ta sẽ là một phế nhân, còn phải cưới người phụ nữ đã ngủ với đệ đệ ruột về làm vợ, chuyện bi ai nhất đời người cùng lắm cũng chỉ thế này thôi. Có điều hiện giờ, chẳng những hắn ta không thể phản bác, còn phải lĩnh chỉ tạ ơn.
“Tạ chủ long ân!” Mấy chữ này rơi xuống, Mộ Dung Phong lại không chịu nổi sự đả kích này, phun ra một nhúm máu, ngất xỉu…
…
Thái giám truyền chỉ tới Vân phủ, đọc thánh chỉ tứ hôn của Hoàng thượng: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Thượng Quan Cẩm hiền lương thục đức, tài đức vẹn toàn… Là do ông trời tác hợp với Tam Hoàng tử, mệnh chọn ngày thành hôn.”
“Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Người Vân gia ra lĩnh chỉ xong, không bao lâu sau thì sính lễ được đưa tới. Ban đầu sắc mặt Tô Cẩm Bình còn hơi khó coi, sau đó lại nghe thái giám truyền lệnh nói là do lễ bộ đưa tới, sắc mặt nàng mới tan bớt mây mù. Giỏi lắm, người kia cũng thông minh hơn chút rồi.
Nàng cầm thánh chỉ trong tay, ngáp dài quay về phòng mình dưới ánh mắt vui sướng và chăm chú của Tề Quốc công và lão phu nhân.
Tuy trên mặt vẫn thờ ơ, nhưng trong mắt lại giấu nụ cười, thật khiến người ta vui mừng mà, rốt cuộc tên kia cũng biết củi gạo đắt tiền, cũng biết cách khiến người khác xuất tiền được thì chắc chắn sẽ không tự mình bỏ ra, như vậy cũng tiết kiệm được cho bọn họ một số tiền lớn rồi! Không tồi, không tồi.
Nhìn nàng cao hứng như thế, Hiên Viên Dĩ Mạch và Linh Nhi cũng chỉ nghĩ là nàng mong chờ hôn sự này nên không nói gì nhiều.
Buổi tối, Tô Cẩm Bình đang định nghỉ ngơi, bỗng nhiên cửa bị đẩy ra.
Nàng vội quay đầu, nhìn thấy ngay người nào đó. Nàng cười gian tà: “Không phải ta đã nói không cho truyền thì không được đến sao? Chàng không sợ bị đánh à?”
Hắn nghe vậy, đáy mắt xuất hiện vẻ lúng túng, xem ra hắn cực kỳ e ngại chổi lông gà và chổi lông vịt của nàng.
“Sợ mà chàng còn dám tới à?” Nàng còn nghĩ hắn không sợ nữa cơ!
Hắn bước nhanh vài bước, đi tới trước mặt nàng, sắc mặt có vẻ không tự nhiên, sau đó rút từ trong ngực ra một chiếc chìa khóa: “Thế này đủ thành ý chưa?”
Tô Cẩm Bình vội giật lấy chiếc chìa khóa đó, ôm vào lòng mình, đáy mắt như nảy lên vài thỏi vàng sáng chói: “Ai ui, đây có phải chìa khóa kim khố của chàng không?”
“Đúng vậy.” Quay về nghĩ mãi, rốt cuộc hắn cũng nghĩ thông cái gọi là thành ý của nàng là cái gì. Không phải thư tình, cũng không phải tranh vẽ, càng không phải lời ngon tiếng ngọt, mà là… bạc.
Tô Cẩm Bình cười híp mắt, hài lòng sung sướng vỗ vai hắn: “Ai ui, mang cái này đến sớm một chút có phải tốt rồi không! Có điều, chẳng lẽ chàng không sợ đoán sai thành ý thực sự mà ta muốn là gì, sau đó bị đánh một trận sao?”
Hắn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt hớn hở của nàng, một lúc lâu sau cũng không đáp. Cuối cùng, thấy nàng cố chấp nhìn mình, giống như không trả lời không được, hắn hơi xấu hổ quay đầu đi, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước, trên mặt lại hơi ửng hồng: “Sợ. Nhưng, dù nàng đánh chết ta, ta cũng muốn đến.”
“Không tồi! Rất dũng cảm!” Tô Cẩm Bình vỗ nhẹ vào vai hắn, tán thưởng, thỉnh thoảng lại sờ sờ chiếc chìa khóa nhỏ đáng yêu trong ngực áo của mình, nở nụ cười bỉ ổi khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
“Thánh chỉ tới rồi à?” Hỏi xong, hắn vẫn vểnh tai chờ phản ứng của nàng, thật ra điều hắn muốn hỏi không phải là cái đó, mà là sau khi nhận được thánh chỉ, nàng có ý kiến gì không?!
Tô Cẩm Bình lại vỗ vai hắn mạnh hơn chút nữa: “Tới rồi, làm rất tốt, chúng ta tiết kiệm được một khoản sính lễ lớn rồi!”
“…” Sao những điều nàng nghĩ hình như đều liên quan đến bạc thế? “Ý ta hỏi là, về ngày thành thân…”
“Không phải trên thánh chỉ nói là chọn ngày thành hôn sao? Không sao, nếu chàng không muốn thành thân nhanh như vậy, chúng ta có thể thoải mái thêm bốn năm sáu bảy tám năm nữa, ta cũng không muốn thành thân sớm như thế!” Tô Cẩm Bình cố tình giả ngu.
Đôi mày đẹp nhíu lại, thêm bốn năm sáu bảy tám năm nữa à? “Có phải nàng… không muốn ta không?” Quả nhiên, nhận chìa khóa kim khố xong rồi sẽ không muốn hắn nữa sao?
“Á, chuyện này…” Tô Cẩm Bình sờ sờ cằm nói tiếp, “Yên tâm, nhận được chìa khóa của chàng rồi, đời này chắc chắn ta sẽ không gả cho người thứ hai. Nhưng chúng ta thực sự còn rất trẻ, không cần phải vội vàng thành thân làm gì. Chờ thêm vài năm nữa, cả hai đều ổn định rồi bàn tính chuyện thành thân sau, chàng thấy thế nào?” Tiền đã lấy được rồi còn thành với thân cái rắm gì! Kiếp trước nàng đã thề, nếu có thể không cần lấy chồng, thì cả đời nàng sẽ không lấy chồng. Không phải nàng ăn no rửng mỡ muốn làm bà cô già, mà cảm thấy sau khi thành thân xong, khó tránh khỏi mâu thuẫn vợ chồng, cãi vã nhau, rồi còn cả chuyện con cái, lo toan đủ thứ việc trên đời như ăn ở đi lại, thật sự vô cùng phiền toái, hai người bọn họ cứ như bây giờ cũng rất tốt mà.
Đôi mắt đẹp như ánh trăng lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, trong lòng càng kiên định ý tưởng nhất định phải sớm gạo nấu thành cơm. Nhìn dáng vẻ vô cùng đắc ý vì lấy được chìa khóa của nàng, hắn chậm rãi nói: “Thật ra, ta quên nói cho nàng biết. Ta có mười cái kim khố, vì thế, cũng có mười cái chìa khóa khác nhau.”
Nghe hắn nói vậy, nụ cười trên mặt Tô Cẩm Bình cứng lại, nghiêm mặt nhìn hắn quát: “Vì sao chàng không cất bạc cùng một chỗ? Chia ra cất như vậy thật lãng phí không gian!!!” Mẹ kiếp, uổng công nàng cao hứng, chẳng lẽ vì muốn lấy chín chiếc chìa khóa kia, mà nàng phải nghĩ đến chuyện thành thân sao? Nhưng nàng thật sự chưa muốn bước vào nấm mồ hôn nhân mà!!!!
Hắn có thể nói rằng vì đề phòng nàng nhận chìa khóa không nhận người, nên hắn mới cố tình chia bạc ra cất sao? “Cất cùng một chỗ, không an toàn.” Đúng vậy, đối với hạnh phúc tương lai của hắn mà nói, thật sự rất không an toàn. “Gả, hay không gả?”
Tác giả :
Quân Tử Giang Sơn