Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
Chương 101: Bách lý kinh hồng, chàng lại muốn ăn đòn phải không?
Công chúa Bình Dương rất được phụ hoàng sủng ái, hơn nữa, thân phận cao quý, muốn trừng trị một ả Mộ Dung Song nói năng ngông cuồng đương nhiên là không nói đùa.
“Không, Công chúa điện hạ, thần nữ không cố ý, thần nữ…” Mộ Dung Song luống cuống, sợ hãi kêu lên.
Mộ Dung Phong và mấy huynh đệ Mộ Dung gia vội bước tới cầu xin: “Công chúa điện hạ, tiểu muội chẳng qua nhất thời lỡ lời, hơn nữa, nàng không chỉ là tiểu thư phủ Trấn Quốc công, còn là Hoàng tử phi đích thân Hoàng thượng tứ hôn cho Tam Hoàng tử điện hạ, xin ngài trừng trị nhẹ tay!”
“Hoàng tử phi sao? Thiên hạ đều biết bản cung đã sớm từ hôn rồi.” Một câu nói nhàn nhạt truyền tới, như chỉ đang trần thuật lại một thực tế mà thôi. Ngay sau đó, bóng người tao nhã vô song kia mới xuất hiện trong tầm mắt của mọi người ở đây.
“Tam Hoàng tử điện hạ, ngài đừng khinh người quá đáng!” Mộ Dung Hạo không kìm được liền tiến lên nói. Chẳng qua chỉ là một Hoàng tử vừa về nước không quyền không thế lại còn mù hai mắt, thế mà hết lần này đến lần khác đập vỡ thể diện của Mộ Dung gia bọn họ, phủ Trấn Quốc công bọn họ cũng đâu phải quả hồng mềm mặc người giày xéo chứ!
Hắn ta vừa dứt lời, đôi mắt đẹp như trăng của người kia thản nhiên quét về phía hắn ta, trong mắt mang theo vẻ khinh bỉ và coi rẻ nồng đậm, giống như bậc vương giả đang khinh bỉ một con kiến, cảm giác áp bức khiến Mộ Dung Hạo không thể nói được câu thứ hai, lửa giận ngập trời biến thành hoảng sợ, ngẩn người nhìn hắn. Ánh mắt đó, dưới ánh mắt chăm chú của hắn, bản thân mình dường như không có chỗ nào để ẩn nấp, hèn mọn, nhỏ bé như hạt bụi vậy!
Hiện giờ Công chúa Bình Dương đang trong cơn tức giận, đương nhiên nàng ta biết Mộ Dung Song là con gái trưởng của phủ Trấn Quốc công, nếu thật sự bị đánh chết, chính mình cũng không thoát được cảnh bị phụ hoàng trách mắng. Nàng ta bị người khác nói như vậy thật ra cũng chẳng có gì, nhưng người đàn ông nàng ta yêu thương lại bị tiện nhân Mộ Dung Song này làm nhục như vậy, dù có nhịn được cũng không thể nhịn nữa! Cuối cùng, nàng ta giận dữ quát: “Kéo xuống, đánh bốn mươi trượng lớn!” Bốn mươi trượng, đối với một thiên kim nhà quan mà nói, dù không chết cũng chỉ còn lại nửa hơi thở, cho nên, sống hay chết còn phải xem vận may của Mộ Dung Song.
Ngay sau đó, một vài hạ nhân bước tới, Mộ Dung Song gào lên: “Ai dám đánh ta, ta chính là tiểu thư phủ Trấn Quốc công, không, ta còn là Quận chúa Mộ Dương của Bắc Minh…”
Ả ta vừa nói vậy, trong mắt Công chúa Bình Dương thoáng xuất hiện vẻ do dự, quả thật, đối phương là Quận chúa Bắc Minh, nếu thật sự đánh để xảy ra chuyện gì, chỉ e không dễ dàng mà nói năng với bên Bắc Minh.
“Mấy lời này của Mộ Dung tiểu thư đúng là vô lễ, sao hả, Quận chúa Bắc Minh thì cao quý hơn Công chúa điện hạ của Nam Nhạc ta sao?” Tô Cẩm Bình cười nhạt nhìn ả.
Nàng vừa nói vậy, không chỉ Mộ Dung Song căm hận nhìn Tô Cẩm Bình, mà ba huynh đệ Mộ Dung gia cũng căm hận nhìn nàng. Mộ Dung Phong bước tới: “Vị cô nương này, dù tại hạ không biết tiểu muội đắc tội cô thế nào, nhưng oan gia nên giải không nên kết, làm người phải có lòng khoan dung, xin cô nương giơ cao đánh khẽ.”
Muốn nàng có lòng khoan dung, giơ cao đánh khẽ sao? Vậy lúc trước khi giết Thiển Ức, ả có từng nghĩ tới chuyện giơ cao đánh khẽ? Nàng cười lạnh, chậm rãi nói: “Mộ Dung công tử nói thế nào vậy, rõ ràng là Mộ Dung tiểu thư hạ thấp danh dự của Công chúa Bình Dương trước mặt mọi người, Công chúa muốn trừng phạt nàng ta, có liên quan gì tới ta chứ? Chẳng qua ta chỉ đang nhận xét thôi mà, chỉ đáng thương cho Lăng công tử, vô duyên vô cớ bị liên lụy.”
Nhận xét, hay cho một câu nhận xét, nhẹ nhàng vài từ đã phá hỏng luôn con đường sống duy nhất của tiểu muội, bốn mươi trượng này hạ xuống, không ai nói chắc được rằng có còn mạng hay không.
Những lời này hiển nhiên cũng kích thích Công chúa Bình Dương, nàng ta liếc nhìn Lăng Viễn Sơn đứng yên bên cạnh không nói gì, sắc mặt y lạnh nhạt như đã sớm quen với sự khiêu khích giễu cợt của những người đó dành cho mình, điều này khiến trong lòng nàng ta xót xa, sự oán hận đối với Mộ Dung Song càng sâu hơn, hung dữ nói: “Lôi ả xuống cho bản cung, đánh thật mạnh vào!”
Ngay sau đó, Mộ Dung Song gào thét bị hạ nhân lôi xuống.
Khi ngang qua người Tô Cẩm Bình, ả hung dữ quay đầu trừng mắt nhìn nàng, nhưng đối phương lại đáp lại ả bằng một nụ cười khát máu, giọng nói nhỏ đến mức chỉ có hai người nghe thấy: “Mộ Dung Song, đừng để bị đánh chết dễ dàng. Trò chơi giữa ta và ngươi, chỉ mới bắt đầu thôi! Nếu ngươi chết, chơi sẽ mất vui!” Dứt lời, nàng cũng nhìn thấy sự oán hận nồng đậm dâng lên trong mắt đối phương đúng như ý muốn.
Sự oán hận này lại châm lên ngọn lửa hưng phấn trong mắt Tô Cẩm Bình, hận đi, cứ hận đi, nếu chỉ có một mình ta cứ mãi đắm chìm trong ngọn lửa thù hận, chẳng phải là rất không công bằng sao? Phải cùng nhau hận mới thú vị!!!
Cũng đúng lúc này, bên tai nàng vang lên một giọng nói thánh khiết như hoa sen: “Đừng đánh mất bản thân!”
Mấy chữ này, người ngoài nghe không hiểu, nhưng Tô Cẩm Bình lại hiểu, đừng đánh mất bản thân, y đã nhìn ra rằng nàng đang trở nên điên cuồng sao? Còn đang hoảng hốt, tay của nàng bỗng được một bàn tay lạnh lẽo như băng cầm lấy, tuy đầu ngón tay không hề truyền đến cảm giác ấm áp, nhưng lại cho nàng cảm giác bình yên đến lạ thường. Tay áo của hai người rất rộng, vì thế mọi người chỉ cho rằng họ đứng hơi gần nhau thôi, cũng không biết họ đang cầm tay nhau.
Tô Cẩm Bình quay đầu nhìn hắn một cái, lại thấy trên mặt hắn hơi ửng hồng, nàng cười thầm, cái người này ngoài những lúc ấu trĩ cũng có lúc rất đáng yêu đấy chứ! Lăng Viễn Sơn đứng bên cạnh, liếc nhìn bọn họ một cái rồi nói với Công chúa Bình Dương: “Công chúa điện hạ, tại hạ phải về!”
“Viễn Sơn, ta…” Công chúa Bình Dương bước lên từng bước, muốn nói gì đó nhưng lại ngại ở đây có nhiều người, muốn nói cũng khó mà nói được.
Trong đôi ngươi tinh khiết như thủy tinh của Lăng Viễn Sơn chỉ có một vẻ lãnh đạm, cuối cùng chậm rãi nói: “Công chúa, mọi việc phải tùy vào duyên phận, không thể gượng ép được.” Nói xong, y quay người bước đi, hoàn toàn không hề để vị Công chúa của Hoàng tộc này vào mắt, hoặc là nên nói, ngay cả sinh tử của chính mình y cũng không hề đặt vào mắt.
Môi của Tô Cẩm Bình lúc này khẽ cong lên một chút, như nhìn thấy chuyện gì đó thú vị. Ánh mắt này không để người khác thấy, nhưng lại không thoát được ánh mắt của người bên cạnh mình. Đôi mắt xám bạc chợt lóe tia sáng lạnh, nhìn về bóng lưng của Lăng Viễn Sơn cũng chứa đựng sát ý.
Bên ngoài cửa vang lên từng tiếng kêu gào thảm thiết của Mộ Dung Song, kêu đến mức không ít thanh niên ở đây đều có chút không đành lòng, dù sao đó cũng là đệ nhất mỹ nhân của Nam Nhạc, cũng là nữ thần của không ít người trong số bọn họ. Giờ ả bị đánh như vậy, nói không đau lòng thì tuyệt đối không thể. Một lúc lâu sau, người phụ trách thi hình mới hạ màn che xuống, Mộ Dung Phong và Mộ Dung Hạo vội vội vàng vàng chạy tới đỡ Mộ Dung Song. Mộ Dung Hoa thì chỉ thờ ơ phe phẩy cây quạt của mình.
Đám hạ nhân đến trước mặt Công chúa Bình Dương bẩm báo: “Công chúa điện hạ, đã đánh xong bốn mươi trượng rồi ạ!” Điều kỳ quái là vị thiên kim đại tiểu thư kia không chết đã đành, thậm chí còn không cả ngất nữa.
Công chúa Bình Dương vẫn còn đang chìm đắm trong câu nói kia của Lăng Viễn Sơn, “mọi việc phải tùy vào duyên phận, không thể gượng ép được”, y muốn mình đừng cố gắng ép buộc y sao? Chợt nghe tiếng hạ nhân bẩm báo, nàng ta hơi chán nản khẽ gật đầu. Mọi người cũng hiểu dưới tình huống này cứ tiếp tục ở lại cũng không tự nhiên, mà thời tiết vốn không tệ lắm lúc này lại chợt có mưa phùn, vì thế đám tài tử giai nhân cũng tìm được lý do cáo từ. Tất cả đều đứng dậy cáo từ Công chúa Bình Dương.
Công chúa Bình Dương cảm thấy hơi khó chịu nên không giữ họ lại, tiễn họ ra đến cửa, mưa lại càng lúc càng to, Công chúa Bình Dương khẽ nhíu mày: “Mưa to thế này, hay là các vị chờ ngớt mưa rồi hãy về?”
“Không sao, mọi người đều ngồi xe ngựa đến đây, hạ nhân cũng đều cầm theo ô mà.” Bách Lý Thần cười đáp, khuôn mặt trẻ con xinh xắn thoạt nhìn đáng yêu vô cùng.
Công chúa Bình Dương khẽ gật đầu: “Nếu đã vậy thì muội sẽ không giữ thêm nữa, các Hoàng huynh đi đường cẩn thận.”
Đám người Bách Lý Hề gật đầu, Bách Lý Nghị lại quay sang nói với Tô Cẩm Bình: “Thượng Quan cô nương, mưa lớn thế này, không biết bản điện hạ có thể có vinh hạnh được tiễn nàng một quãng đường không?”
Điều này khiến những ánh mắt ghen ghét của nhóm quý nữ vốn đã đặt lên người Tô Cẩm Bình, giờ phút này càng nồng đậm hơn. Rốt cuộc người con gái này là ai chứ? Đột ngột xuất hiện giữa tầng lớp thượng lưu quý tộc, cướp đi toàn bộ sự dịu dàng của Tam Hoàng tử điện hạ đã đành, còn cướp cả ánh mắt của Thất Hoàng tử nữa!
Tô Cẩm Bình đang định lên tiếng từ chối khéo thì giọng nói lạnh tanh của Bách Lý Kinh Hồng đã vang lên: “Không cần, Cẩm Nhi đã có bản cung hộ tống rồi.”
Cẩm Nhi ư? Những người đứng đây đều giật mình, tục danh của cô nương nhà người ta có thể tùy tiện gọi như vậy sao? Mà Tam điện hạ gọi nhẹ nhàng như thế, đương sự Tô Cẩm Bình cũng ra vẻ thờ ơ lạnh nhạt như đã quen từ lâu vậy.
Người Mộ Dung gia thấy vậy khẽ hừ lạnh rồi đưa Mộ Dung Song bị thương nặng, mặt đầy vẻ bi thương đi trước.
Mọi người đều gật đầu cáo từ nhau định ra khỏi mái hiên. Đúng lúc này, trong cơn mưa to gió lớn, một bóng người màu vàng nhạt vội vàng chạy tới, chỉ chớp mắt một cái liền nhào vào lòng Bách Lý Kinh Hồng: “Ca ca, huynh về rồi, Dung Nhi rất nhớ huynh!”
Lông mày Bách Lý Kinh Hồng khẽ nhíu lại, từ trước đến giờ hắn không thích người khác chạm vào hắn, vừa rồi nếu không phải vì hắn cảm thấy cô gái này nhìn hơi quen quen nên thoáng thất thần, thì cũng sẽ không để nàng ấy bổ nhào vào lòng như thế.
Tô Cẩm Bình đứng bên cạnh hơi nheo mắt liếc bọn họ một cái, trong mắt đầy vẻ không vui! Đúng thế, là không vui!!! Nàng đã từng nói, người đàn ông của nàng, ai muốn chạm vào, chết, ai dám mơ tưởng, sống không bằng chết. Cô gái này, lại là cọng cỏ nào chứ?!
Hắn đẩy cô gái trong lòng ra, thờ ở hỏi: “Cô là?”
“Tam Hoàng huynh, ngay cả Dung Nhi mà cũng không biết sao, trước đây con bé thích nhất là bám theo huynh mà!” Bách Lý Thần cười nói.
Lúc này Linh Nhi mới lặng lẽ ghé vào tai Tô Cẩm Bình nói: “Bách Lý Dung, Công chúa Dung Nguyệt, là muội muội ruột cùng một mẹ với điện hạ.”
Nghe câu này xong sát khí trên người Tô Cẩm Bình mới hơi nén xuống.
“Dung Nhi? Đã lớn thế này rồi sao?” Giọng điệu vẫn lãnh đạm nhưng có mang một chút vui mừng. Năm đó khi hắn rời khỏi Nam Nhạc, nha đầu này còn chưa quá hai tuổi.
Bách Lý Dung gật đầu, nhưng chỉ trong giây lát, nước mắt đã dâng đầy trong đôi mắt trong trẻo kia: “Ca ca, mẫu phi, mẫu phi…”
“Ta biết.” Trong đôi mắt sáng của hắn cũng thoáng xuất hiện vẻ đau đớn, thản nhiên nhìn nàng ấy một cái: “Về đi, sau này mưa lớn như vậy thì đừng ra ngoài.” Tuy là muội muội ruột, nhưng tính cách thanh lãnh của hắn khiến cho hắn chỉ nói thêm một câu rồi không có ý muốn nói tiếp nữa.
Không biết vì cái lông gì mà Tô Cẩm Bình đứng bên cạnh nhìn hình ảnh này đột nhiên lại cảm thấy rất khó chịu. Tuy biết nha đầu chết tiệt kia là muội muội ruột của Bách Lý Kinh Hồng, nhưng với người vốn chỉ biết nói chuyện với một mình nàng như Bách Lý Kinh Hồng mà nói, hiện giờ bỗng nhiên đi nói chuyện với người khác, dù là muột muội ruột thì nàng cũng không cao hứng!
“Vâng!” Bách Lý Dung ngoan ngoãn gật đầu, thật ra nàng ấy cũng chưa thân thuộc với ca ca này, nhưng lại có cảm giác vô cùng ỷ lại, đặc biệt là sau khi mẫu phi qua đời, người trong Hoàng tộc đấu đá với nhau thì vị ca ca cùng mẹ với nàng ấy đương nhiên cũng sẽ trở thành người thân duy nhất của nàng ấy. Vì vậy, cảm giác ràng buộc giữa người thân với nhau càng mạnh mẽ hơn.
Lúc này, đám cung nữ thái giám của nàng ấy mới đuổi tới nơi: “Công chúa, chúng ta hồi cung thôi. Nếu để bệ hạ biết ngài lén chạy tới đây thì sẽ bị phạt mất.”
“Ca ca, huynh đưa muội về cung được không?” Bách Lý Dung ngẩng đầu nhìn Bách Lý Kinh Hồng, trong mắt chứa chút hy vọng và cầu khẩn, giống như người phiêu bạt trên biển rộng nhiều năm đột nhiên nhìn thấy một gốc cây khô đang trôi vậy. Ánh mắt này ngay cả Tô Cẩm Bình cũng không đành lòng từ chối.
Bách Lý Kinh Hồng đang muốn lên tiếng, Tô Cẩm Bình lạnh lùng nói: “Vậy cũng không phiền Tam Hoàng tử đại giá đi tiễn người không công rỗi việc như ta. Biểu tỷ, chúng ta đi thôi!” Nàng vừa nói câu này, ngay cả Linh Nhi cũng hơi giật mình, cô nương làm sao vậy? Không phải đã biết rõ đây là muội muội của điện hạ sao? Sao mùi thuốc nổ vẫn nồng nặc thế này?
Tô Cẩm Bình vừa dứt lời, đám hạ nhân phủ Tề Quốc công liền cầm ô chạy tới đón các nàng. Bách Lý Kinh Hồng nhất thời dở khóc dở cười, nàng tức giận sao? Nhưng vừa rồi chính mình cũng đâu có định đưa Dung Nhi về đâu: “Cẩm Nhi!!!” Hai chữ nhẹ nhàng vang lên từ miệng hắn, mang theo sự lo lắng nhè nhẹ không dễ phát hiện ra.
Gân xanh trên trán Tô Cẩm Bình nảy lên vài cái, sao hả? Muốn nói là khó khăn lắm mới gặp lại thân nhân nên phải cho mình leo cây một lần sao? Nàng lạnh lùng quay lại: “Không biết Tam Hoàng tử điện hạ có gì cần chỉ giáo?”
“Ta đưa nàng về.” Tuy nói là thấy nàng có vẻ ghen tuông hắn cũng hơi vui sướng, nhưng nhìn nàng không vui, trong lòng hắn cũng rất khó chịu.
Hả? Không tiễn muội muội của hắn sao? Chẳng lẽ là mình quá tiểu nhân sao?
“Ca ca!” Bách Ly Dung giậm chân tức giận, nhiều hơn nữa là cảm giác không dám tin rằng ca ca ruột của mình sẽ bỏ rơi mình như vậy: “Người con gái kia là ai?”
“Hoàng tẩu của muội.” Không bận tâm đến nhiều người đang ở đây, hắn lạnh lùng nói mấy chữ đó rồi đưa bàn tay thon dài ra đón lấy ô trong tay hạ nhân phủ Tề Quốc công, tự mình che trên đầu nàng.
Mọi người đều hít một hơi lạnh, đặc biệt là những người biết thân phận của Tô Cẩm Bình đều cảm thấy hoa mắt váng đầu. Chẳng qua chỉ là một vị biểu tiểu thư của phủ Tề Quốc công, hoàn toàn không có nhiều tác dụng với việc đoạt vị, Tam điện hạ lại nói ra như thế, chẳng lẽ ngài ấy điên rồi sao?
Lúc này Tô Cẩm Bình mới cảm giác lửa giận của mình vơi đi, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, phun ra một câu khiến cho mọi người vốn đang vô cùng kinh hãi càng cảm thấy như có sét đánh ngang trời: “Ta đồng ý rồi sao?” Hình như mình còn chưa đồng ý gả cho hắn mà? Ngày đó nàng chỉ hứa với hắn một đời một kiếp, cũng không nói nhất định sẽ cho hắn một danh phận. Hơn nữa… sao nàng không biết cái tên thích ra vẻ này còn có lúc… phóng khoáng, cởi mở như thế chứ?...
Hắn nghe vậy, sắc mặt lãnh đạm không đổi, trên mặt đều là vẻ không để ý nhưng lại nhẹ nhàng nói: “Rồi sẽ có lúc nàng đồng ý.” Giọng nói lạnh lùng lại mang theo vẻ vô cùng tự tin, đôi mắt xám bạc nhìn Tô Cẩm Bình chăm chú, không phải ánh mắt muốn nhưng không có được, mà là ánh mắt đương nhiên như đang nhìn vật thuộc về mình vậy. Nàng vốn là của hắn!!!
Linh Nhi trước giờ vốn luôn lạnh nhạt lúc này cũng chỉ hận không thể che mặt mình đi, ngượng chết đi được, điện hạ thật cởi mở quá. Mà khiến cô ấy ca thán hơn chính là Tô Cẩm Bình ấy, có cô nương nhà ai nghe được câu đó mà không xấu hổ đến đỏ bừng má ngọc chứ, vậy mà sắc mặt nàng vẫn rất thờ ơ, giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Bách Lý Thần cười nói: “Được rồi, Dung Nhi, nếu Tam Hoàng huynh muốn đưa giai nhân về phủ thì để Tứ Hoàng huynh đưa muội về đi.”
“Không! Muội muốn Tam Hoàng huynh đưa!” Tam Hoàng huynh là ca ca ruột của nàng ấy, vì sao không đưa nàng ấy về mà lại để người ngoài tới nhận chứ?
Tình cảnh này cũng hơi căng thẳng, Công chúa Bình Dương bước lên nói: “Hay là thế này đi, Tam Hoàng huynh và biểu tiểu thư phủ Tề Quốc công cùng đưa Hoàng muội về đến cửa Hoàng cung, sau đó Tam Hoàng huynh lại đưa vị cô nương này về phủ Tề Quốc công, được không?”
Biện pháp này coi như là biện pháp hợp lý nhất, nhưng đúng lúc này, trên không trung bỗng vang lên tiếng sấm sét, tia chớp xẹt trên không trung. Dưới màn mưa, sắc mặt Tô Cẩm Bình chợt trắng bệch, ngay cả cơ thể cũng thoáng hơi run lên. Bách Lý Kinh Hồng đứng cạnh nàng cũng phát hiện ra, vội ôm lấy nàng, ô trong tay rơi xuống đất, bước nhanh vài bước đến xe ngựa của mình, đương nhiên không để ý đến mọi người ở đây, cũng để lại ánh mắt đầy phẫn hận của Bách Lý Dung! Đó rõ ràng là ca ca nàng, người kia là cái gì? Là cái gì chứ?!!!
Mọi người vẫn còn ngẩn ra đứng ngoài cửa nhìn chiếc ô rơi trên đất, lắc lư qua lại trên mặt nước. Chuyện này… Ngay sau đó, ánh mắt mọi người đều hướng về chiếc xe ngựa kia, sạch sẽ nhã nhặn, đúng là phong cách của người nọ. Tình hình này rốt cuộc là sao?
Bây giờ Vân Lãnh Ngưng mới phản ứng kịp, vội nói với Linh Nhi đang ngớ người đứng bên cạnh: “Còn không mau mau đi theo cô nương nhà ngươi!” Nói gì thì nói, Thượng Quan Cẩm cũng là một cô nương khuê các chưa gả, bị một người đàn ông bế vào xe ngựa của mình, nếu bên cạnh còn không có nha hoàn đi theo thì dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!
Linh Nhi đang bị điện hạ nhà mình làm cho sợ đến mất hồn lạc phách giờ mới giật mình, vội vàng chạy đến chiếc xe ngựa kia. Ngay khi cô vừa lên xe ngựa, chiếc xe đó cũng nhanh chóng phóng đi, chỉ trong nháy mắt đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Bên trong xe ngựa, người đàn ông tuyệt mỹ mặc áo trắng siết chặt hai tay ôm lấy Tô Cẩm Bình. Hắn có nhớ nàng từng nói mình sợ sấm sét, mà nhìn dáng vẻ của nàng hiện giờ, đúng là sợ hãi đến cùng cực. Sắc mặt Tô Cẩm Bình trắng bệch, trên trán cũng liên tục đổ mồ hôi lạnh, túm chặt lấy vạt áo hắn, thần sắc hoảng hốt như túm lấy khúc cây khô trôi nổi cuối cùng trong dòng nước.
Giọng nói thanh lãnh của hắn vang lên bên tai nàng: “Đừng sợ, có ta đây rồi.” Có điều, mấy chữ này lại như kích động ký ức nào đó của nàng, không chỉ không thể an ủi được nàng, ngược lại còn làm cho nàng như phát điên đẩy hắn ra: “Cút đi! Cút đi!”
Hắn khẽ nhíu mày, lần trước khi giông tố, nàng cũng rất sợ hãi nhưng không giống như hôm nay, giống như đã mất hết lý trí vậy. Nghĩ vậy, hắn cũng hơi cuống, cứ ôm chặt lấy nàng dù nàng đẩy thế nào hắn cũng không buông ra. Trong đôi mắt xám hiện lên vẻ kiên nghị, nhẹ nhàng nói bên tai nàng: “Cẩm Nhi, tin ta. Dù nàng đã trải qua chuyện gì, dù nàng đã từng gặp cảnh ngộ thế nào, nhưng nàng phải tin rằng, ta vĩnh viễn không phản bội nàng!”
Ta vĩnh viễn không phản bội nàng! Câu nói đó như một tia sét đánh thẳng vào trong tim nàng, đập vỡ ảo cảnh mà nàng đang chìm đắm, ánh mắt nàng cũng dần khôi phục sự tỉnh táo, hành động giãy dụa như điên cuồng cũng ngừng lại. Ký ức ập vào trong đầu nàng như thủy triều, đôi mắt phượng lấp lánh nước, lúc này, nàng không còn kiên cường như thường ngày nữa, mà rúc vào lòng hắn khóc òa lên, tiếng gào khóc không có chút hình tượng nào, khóc đến xé gan xé ruột.
Hắn chỉ lẳng lặng ôm nàng, bàn tay thon dài vuốt nhẹ tóc nàng, để mặc nàng phát tiết cảm xúc trong lòng mình. Hắn không biết vì sao nàng lại cảm thấy chật vật đến vậy, nhưng hắn biết, sau khi khóc xong, bóng ma trong lòng nàng nhất định sẽ vơi bớt đi một chút.
Bên ngoài xe, Phong vội vàng thúc xe ngựa, Linh Nhi ngồi bên cạnh hắn ta. Từng giọt mưa ào ào đổ xuống, nhưng vì mái hiên trước của xe ngựa này được thiết kế đặc biệt nên bọn họ cũng không bị dính mưa. Có điều, nghe âm thanh bên trong xe ngựa, bọn họ cũng hơi khốn đốn, tình hình thế này cũng không thể quay về phủ Tề Quốc công được, nếu không ắt sẽ truyền ra những lời đồn không tốt. “Quay về phủ Tam Hoàng tử đi.” Giọng nói của Linh Nhi vang lên.
Phong quay sang nhìn cô ấy một cái, cuối cùng cũng không tránh khỏi tỏ vẻ đồng ý, dường như cũng chỉ có cách đó.
…
Phủ Tam Hoàng tử.
Trời đã ngớt mưa, Tô Cẩm Bình cũng khóc đến mệt nhoài, từ gào khóc đau đớn biến thành sụt sụt sịt sịt, nước mắt nước mũi chảy ướt đẫm cả y phục của Bách Lý Kinh Hồng, mà hắn trời sinh vốn có bệnh sạch sẽ lúc này lại không hề bận tâm. Linh Nhi vén màn xe lên, hắn liền bế nàng bước ra khỏi xe ngựa.
Vào phòng ngủ, hắn ngồi xuống mép giường, còn nàng ngồi trên đùi hắn. Sau đó, không gian im lặng đến quỷ dị, hắn không hỏi nàng cũng không nói. Tô Cẩm Bình chỉ yên lặng dựa vào ngực hắn, lắng nghe tiếng tim hắn đập. Một lúc lâu sau, nàng mới nói: “Chàng không hiếu kỳ vì sao ta lại khóc sao?”
“Ta… chờ nàng chủ động nói cho ta biết.” Giọng nói thanh lạnh bay bay bên tai nàng, tuy vẫn thờ ơ nhưng có thể nhận ra vẻ lo lắng ẩn chứa trong đó.
Tô Cẩm Bình khẽ cười một tiếng, dường như nói cho hắn biết cũng không phải là không thể. Nàng hít sâu một hơi đang chuẩn bị nói, hắn lại đột ngột lên tiếng: “Nếu không muốn nói thì đừng nói, quên đi là được.” Nếu nói ra ký ức kia khiến nàng thống khổ, hắn thà không biết còn hơn.
“Nhưng ta muốn nói cho chàng biết!” Nàng không muốn giữa bọn họ có bí mật gì, cho nên muốn nói cho hắn. Không chờ hắn nói tiếp, nàng liền nói nhỏ: “Mười bốn năm trước, có một đôi vợ chồng nhận nuôi một cô bé. Đôi vợ chồng đó rất giàu có, nhưng lại không có con. Từ đó về sau, cô bé kia được họ đối xử như con gái ruột thịt, không khác gì công chúa, được nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng vì cô bé chỉ là đứa bé được nhận nuôi, nên những đứa trẻ xung quanh đều không thích cô ấy, cũng khinh thường cô ấy. Cho đến khi cô ấy trưởng thành, vào năm cô ấy mười bốn tuổi, bị người ta phát hiện ra cô ấy có khả năng thôi miên, chàng biết thôi miên là gì không?”
Nói đến đây, nàng bỗng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn nghe vậy khẽ nhíu đôi mày đẹp nhớ lại ngày ấy ở hoàng cung Đông Lăng, cũng chính là ngày mình giúp nàng đã thấy tình cảnh kỳ quái đó, cung nữ kia giống như bị ma nhập vào, chẳng lẽ là cái đó?
“Đó là chỉ nhìn vào mắt người ta, nhưng thậm chí có thể xuyên thấu được linh hồn họ, sau đó khiến họ nói ra những điều mà mình muốn biết trong khi họ không hề có ý thức gì cả. Thậm chí, còn có thể thông qua thuật thôi miên để sai khiến đối phương tình nguyện làm việc theo ý mình dưới trạng thái vô thức, sau khi làm xong, người đó cũng hoàn toàn không hề hay biết gì về hành vi của mình.” Tô Cẩm Bình chậm rãi nói những lời này, chờ xem cảm xúc trên mặt hắn.
Nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh, không nói câu nào, trên mặt không có vẻ kinh ngạc hay kỳ quái gì, chỉ lẳng lặng chờ nghe nàng nói tiếp, chỉ là, bàn tay đang nắm tay nàng bất giác siết chặt hơn, không phải sợ hãi, mà là đau lòng… Hắn biết, cô bé mà nàng nhắc đến là chính nàng. Hắn cũng biết, khi nàng nói ra những điều này với mình, trong lòng nàng phải nhận sự đau đớn đến nhường nào.
“Theo lẽ thường, cô bé kia trở thành bậc thầy thôi miên quốc tế, những người xung quanh vốn khinh thường cô, lúc này đều bắt đầu e ngại cô ấy. Cô ấy cũng không bận tâm, cho đến buổi tối một ngày kia… Ngày đó, mưa rất to, sấm sét đầy trời, cô gái đang ngủ chợt nghe một tiếng hét thảm thiết. Sau đó, cô ấy vội vàng ngồi dậy, chạy ra ngoài thì thấy… thấy…” Tay phải nàng túm chặt lấy cánh tay hắn, siết rất chặt, chặt đến mức khiến hắn hơi đau. Hắn đưa tay kia ra nắm lấy tay trái của nàng, giống như muốn truyền cho nàng dũng khí vô tận.
“Thấy bố mẹ nuôi của cô ấy nằm trong vũng máu, trong khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy, họ vẫn còn cố nói cô ấy mau chạy đi…” Nói tới đây, mắt nàng trào ra vài giọt chất lỏng trong suốt, ký ức nặng nề trong đầu dồn ép khiến nàng cảm giác như không thở nổi.
Nàng cắn chặt răng, lại nói tiếp: “Sau đó, cô ấy được một người khác cứu, người đàn ông cứu cô ấy rất lợi hại, giết hết đám hung thủ kia, còn nói với cô ấy rằng, hung thủ là do một người khác phái tới, hỏi cô ấy có muốn báo thù không. Cô ấy tin người đàn ông đó, nhận ông ta làm thầy, gia nhập một tổ chức sát thủ có tên là “Lưỡi đao tử thần”. Bằng khả năng thiên phú của mình, cùng với sự nỗ lực và thuật thôi miên, cô ấy nhanh chóng trở thành một sát thủ xuất sắc, thậm chí cuối cùng còn trở thành sát thủ “Yêu Nghiệt” mà khiến ai vừa nghe tên cũng sợ vỡ mật. Cô ấy có một người đồng hành, gọi là “Hồ”, hai người cùng hoàn thành vô số nhiệm vụ, là sự hợp tác thân thiết nhất khăng khít nhất, mà thầy của cô ấy cũng là người cô ấy kính trọng nhất. Thầy nói với cô ấy kẻ nào là kẻ thù, cô ấy sẽ lập tức đi giết họ. Có điều, cuối cùng cô lại phát hiện ra, tất cả chỉ là một ván cờ, một ván cờ do chính người thầy của cô, người mà cô cảm kích nhất thiết lập nên. Ông ta hy sinh bốn tay sát thủ hạng hai, diễn một vở kịch, chính là để mang người có thiên phú dị bẩm còn có cả thuật thôi miên là cô về, giúp bọn họ diệt trừ những người bọn họ không có khả năng giết.”
Trong mắt Tô Cẩm Bình hiện lên sự oán hận mãnh liệt, mà vào thời khắc này, giọng nói lạnh lẽo của hắn vang lên bên tai: “Nàng giết hắn sao?”
“Đúng thế! Ta giết hắn!” Mọi người đều biết nàng đã báo thâm thù cho bố mẹ nuôi của mình, nhưng không ai biết rằng, khi cắm con dao đó vào lồng ngực ông ta, nàng đã thống khổ đến mức nào. Đó là thầy của nàng, là người nàng tôn kính nhất, thậm chí nàng còn từng nghĩ rằng, có thể ông ấy chính là… bố của mình, nhưng nàng lại tự tay chấm dứt cuộc sống của ông ta. “Ta và ‘Hồ’ cùng giết ông ta. ‘Hồ’ nói kẻ thù của ta chính là kẻ thù của cô ta.”
“Đêm hôm đó cũng là một đêm giông tố. Thầy chết, cô bé kia đã báo được thù, rất vui vẻ nhưng cũng rất đau lòng. Vào thời khắc ấy, ‘Hồ’ ôm cô gái vào lòng nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây, cậu vẫn còn có tôi.” Chỉ là, sau khi nói xong câu đó, con dao nhỏ trong tay cô ta lại hướng thẳng về phía ngực cô gái kia. Máu tươi văng tung tóe, cô ta cười nói chỉ khi ‘Yêu nghiệt’ chết đi, ‘Hồ’ mới có thể trở thành sát thủ đứng đầu thế giới. Có điều, cô ta phải thất vọng rồi, vì ‘Yêu nghiệt’ cuối cùng vẫn là ‘Yêu nghiệt’, là sự tồn tại mà bất cứ kẻ nào cũng không thể vượt qua, dù ngực trúng một dao, cô ấy vẫn giết chết ‘Hồ’ trong một giây, sau đó ôm thương tích bỏ trốn. Trong trận chiến ấy, cô đã giết hai người, một người là người thầy mà cô ấy tôn kính nhất, một người là bạn đồng hành mà cô tin tưởng nhất. Đối với bất cứ kẻ nào, dù là người thầy và bạn đồng hành của chính mình, cô ấy cũng là ma quỷ không hạ thủ lưu tình!” Nàng chậm rãi nói hết những điều này ra, cảm giác nặng nề trong lòng cũng nhẹ nhàng đi nhiều, chỉ là vẫn nhớ rõ mồn một sắc mặt của bố mẹ nuôi trắng bệch, cùng với sắc mặt của ‘Hồ’ khi cắm dao vào ngực nàng vào ngày giông tố ấy.
Lúc này hắn mới hiểu vì sao lúc ấy khi mình nói câu nói đó, phản ứng của nàng lại kịch liệt như vậy!
“Từ đó về sau, cô gái không hề tin tưởng bất cứ kẻ nào, dù là ở cùng với ai, cô ấy cũng luôn giữ lại giới hạn của mình, không dễ dàng dùng chân tình mà đối xử nữa.” Đây là lý do vì sao ngay cả “Yêu Vật” cũng không biết nàng biết thôi miên. Người biết nàng có thuật thôi miên, chỉ có sư phụ và ‘Hồ’, cùng với những người trong cuộc sống trước đây của nàng, những người đã quên mất nàng rồi.
“Cô gái ấy vẫn mơ mơ hồ hồ mà sống tiếp. Đối với cô ấy, ý nghĩa duy nhất của việc sống sót, chính là để hàng năm đi thắp cho bố mẹ nuôi một nén hương, dâng lên một bó hoa trước mộ họ. Cho đến một ngày, sau khi cô gái đi làm nhiệm vụ trở về, nằm ngủ trên giường, ngơ ngơ ngác ngác nhìn lên đỉnh màn, đột nhiên lại có dự cảm rằng mình ngủ giấc ngủ này rồi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Có điều, cuối cùng cô ấy vẫn tỉnh lại, nhưng lại tỉnh lại trên người một cô gái tên Tô Cẩm Bình, đến một thời đại xa lạ, một nơi xa lạ, đó… là ngày đầu tiên Tô Cẩm Bình tiến cung bị Hách Liên Dung Nhược đánh chết. Ta nhập vào người nàng. Như thế, coi như ta cũng đầu thai nhỉ?”
Nàng vừa dứt lời, vòng tay hắn càng ôm siết nàng chặt hơn, không nói được lời nào. Một lúc lâu sau, giọng nói thanh lãnh mới vang lên bên tai nàng: “Đều là quá khứ rồi. Còn nữa… Ta, Bách Lý Kinh Hồng xin thề tại đây, dù nước Vong Xuyên khô cạn, dù luân hồi trăm năm, ta, Bách Lý Kinh Hồng, cũng vĩnh viễn không phản bội nàng.”
“Nếu có một ngày nào đó chàng phản bội ta, ta thật sự sẽ giết chàng!” Giọng nói không hề có độ ấm của Tô Cẩm Bình vang lên, ánh mắt còn lạnh lùng ghê người hơn cả núi băng trong đông giá.
“Không có ngày nào đó.” Giọng hắn vẫn lạnh lùng như trước nhưng mang theo vẻ kiên định khó giấu được. Im lặng một lúc, hắn chợt ngẩng đầu lẳng lặng nhìn nàng.
Rất lâu rất lâu sau, cho đến khi Tô Cẩm Bình nghĩ có phải hắn đang muốn an ủi mình không, thì đôi môi mỏng của hắn bỗng phun ra một câu: “Nàng vừa mới nói, không tin tưởng bất cứ ai, dù ở bên ai cũng giữ lại giới hạn của mình. Như vậy, đối với ta cũng thế sao?” Vậy ngày đó rời khỏi Đông Lăng, vì sao nàng lại nói ra những lời đó? Hắn vẫn còn nhớ rõ, ngày đó nàng nói, nếu hắn chết, nàng sẽ cùng lên trời xanh cùng xuống suối vàng, sống chết có nhau.
À… câu hỏi này vừa dứt, mặt Tô Cẩm Bình hơi đỏ lên, quay đầu nhìn xung quanh, nói: “Dù với bất cứ ai cũng đều là như thế, nhưng chàng… là ngoài ý muốn!”
“Ha ha…” Tiếng cười sung sướng vang lên từ miệng hắn, nhẹ nhàng êm tai, không khó để nhận ra tâm trạng hiện giờ của hắn cực kỳ tốt.
Nhưng nụ cười này cũng khiến Tô Cẩm Bình vốn hơi ngượng ngùng trở nên ngượng ngùng đến cùng cực! Nàng hung hăng đập một cái thật mạnh vào đầu hắn, quát lên: “Chẳng lẽ chàng không biết vào thời điểm này chàng hẳn nên an ủi ta mới đúng sao?! Vì sao lại hỏi cái câu chẳng liên quan gì thế?” Nàng quát to để giấu đi sự xấu hổ của mình.
“Ta biết sai rồi.” Hắn nhẹ nhàng nói, nhưng trong ánh mắt xám bạc lại hiện lên nụ cười giảo hoạt. Cuối cùng cũng làm cho nàng tin tưởng hắn hoàn toàn, hơn nữa còn giúp nàng bước ra từ cảm xúc bi thương ấy, mà quan trọng nhất là, dù hắn có biết lỗi, hiện giờ nàng cũng không có chổi lông gà để trừng phạt hắn nữa.
…
Bốn đại ám vệ ở ngoài cửa cách đó không xa, chợt nghe thấy tiếng quát giận dữ này của Tô Cẩm Bình đều thấy yên lòng. Thật ra, trong lúc còn chưa kịp nhận thấy, thì bọn họ cũng đã coi cô gái kia là chủ nhân của mình, trở thành một nửa của điện hạ rồi, vì thế, khi nhìn thấy nàng nằm trong lòng điện hạ khóc vô cùng thương tâm, bọn họ cũng rất lo lắng, giờ rốt cuộc cũng thở phào được một hơi. Có điều, sau khi thở phào xong, bọn họ đều làm gì nhỉ?
“Các huynh nghĩ, có phải điện hạ thật sự không kiềm chế được, nên đã làm gì đó với Hoàng tử phi, vì thế…” Diệt xoa cằm, cười rất bỉ ổi.
Khóe miệng Linh Nhi giật giật nhìn người đã từng là cấp trên của mình, Diệt đại nhân mà cô vẫn luôn rất kính trọng đột nhiên lộ ra đức hạnh thô bỉ như thế, nhất thời khiến cô cảm thấy đầu óc mình như ngu đi.
Phong nhướng mày nói: “Lúc ấy điện hạ bế Hoàng tử phi lên xe ngựa, vì mưa quá lớn nên điện hạ nói gì đó mà ta không nghe rõ. Có điều, lại nghe thấy Hoàng tử phi gào ầm lên mấy tiếng “cút đi”, còn nghe được tiếng giãy dụa nữa, không bao lâu sau thì Hoàng tử phi bắt đầu khóc!”
Vừa nói xong, không chỉ hắn ta, tất cả mọi người đều ngẩn ra, chẳng lẽ Diệt đã đoán đúng?! Điện hạ… khụ khụ… vừa dùng sức mạnh sao?!
Ở phương diện này, năng lực cảm nhận của Tu là kém cỏi nhất, nhưng lúc này cũng nghe hiểu bọn họ nói gì, nhíu đôi mày rậm nói: “Có lẽ Hoàng tử phi đã mang thai cốt nhục của điện hạ?!”
“Các huynh nghĩ là bé trai hay bé gái?” Đây là giọng của Phong.
“Chắc là bé trai rồi. Điện hạ trả giá đắt như vậy, còn dùng đến sức mạnh, nếu còn không sinh cho chúng ta một vị thiếu chủ, kế thừa y bát của điện hạ thì thiệt thòi quá!” Giọng nói của Diệt.
Sắc mặt Vẫn hơi phức tạp, lạnh lùng nói: “Sau này phải bảo vệ Hoàng tử phi cho tốt!”
Sau đó, mấy người đàn ông bắt đầu ồn ào hơn, tranh luận xem rốt cuộc là con trai hay con gái, sau này ai bảo vệ Hoàng tử phi, nghiễm nhiên coi là Tô Cẩm Bình đã có rồi…
Đầu Linh Nhi đầy vạch đen, nhìn những người từng là cấp trên trực tiếp của mình này, thực sự có cảm xúc muốn bước tới tát cho họ mấy cái, bọn họ thế này là suy nghĩ quá nhiều hay là đầu óc thoát khỏi lộ trình?!
Đúng lúc này, một cô gái có dáng người nhỏ xinh mặc áo hồng bước tới, nhìn dáng vẻ tranh luận hứng khởi của mấy người kia, liền lườm một cái không hề khách khí, nói: “Diệt đại nhân, ngài tìm thuộc hạ tới có việc gì sao?”
Lúc này Diệt mới ngừng lại, quay đầu nhìn cô ấy, mặt đầy vẻ bi thương nói: “Dĩ Mạch, sau này cô không nhìn thấy ta nữa rồi!”
“Ngài sắp chết à?” Cô ấy đáp lại một câu theo phản xạ, sau đó dưới ánh mắt không dám tin của Diệt, cô ấy lại bồi tiếp câu nữa: “Vậy thì tốt quá!”
Chân Diệt lảo đảo suýt thì ngã, khó khăn lắm mới giữ vững được cơ thể: “Không phải ta sắp chết, mà là cô cũng bị điều sang bảo vệ Hoàng tử phi như Linh Nhi!”
“À, thất vọng thật!” Hiên Viên Dĩ Mạch đáp một câu dửng dưng như không.
Thất vọng? Thất vọng à? Không phải mình sắp chết thì cô ấy rất thất vọng sao? Khóe mắt nhìn thấy dáng vẻ cười trộm của các huynh đệ, hắn ta liền hét to: “Ta muốn ra ngoài trồng cành Đông Nam, đừng có ai níu kéo ta!!!”
Tiếng cười lớn vang lên…
Thời khắc này, Hủy nấp ở một nơi gần đó nhìn nhóm thuộc hạ của mình, trong mắt cũng đầy ý cười. Từ khi Hoàng tử phi xuất hiện, điện hạ cũng đã nở nụ cười. Mà điện hạ vui vẻ, thì bọn họ cũng hay cười đùa hơn, cô gái kia giống như một tia sáng mặt trời, mang lại cho bọn họ sự hy vọng và ấm áp. Quả thật, cũng rất xứng với điện hạ…
…
“Rầm” một tiếng vang lên, mọi thứ trong phòng Vân Tử Y đều rơi đầy đất, “Dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì?! Thượng Quan Cẩm dựa vào cái gì? Xuất thân không bằng ta, tài năng không bằng ta, trừ khuôn mặt ra, nàng có gì tốt chứ? Vì sao Tam điện hạ chỉ nhìn một mình nàng? Rốt cuộc Vân Tử Y ta kém gì nàng?!”
Thị tỳ bên cạnh nàng ta không dám rên lên một tiếng nào, chỉ đứng ở cửa phòng nhìn nàng ta phát tiết cơn giận. Mỗi lần Đại tiểu thư giận dữ, ai dám nói thêm một câu hoặc hắt hơi một cái cũng sẽ bị kéo ra ngoài xử tử.
Cho đến khi mọi đồ đạc vốn có trong phòng đều bị ném vỡ, Vân Tử Y mới ngừng tay, hít sâu mấy hơi, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, Thượng Quan Cẩm, ta sẽ không để cho ngươi cao hứng lâu đâu, ta cam đoan!!!
…
Ở phủ Trấn Quốc công lúc này đang bận đến mù trời, Mộ Dung Song bị đánh còn có nửa cái mạng, đại phu đang chữa trị cho ả!
Trấn Quốc công Mộ Dung Việt nghe mấy người con trai báo lại, sắc mặt cũng sa sầm xuống. Dù nói thế nào thì Mộ Dung Song cũng là trưởng nữ duy nhất của phủ Trấn Quốc công, đã bị Bách Lý Kinh Hồng hạ nhục các kiểu, giờ lại bị đánh đến mức chỉ còn nửa hơi thở để người ta khiêng về, tất nhiên cũng khiến lão tức giận không nhẹ. Lão lạnh mặt nghe Mộ Dung Phong nói nửa ngày, rồi mới lên tiếng: “Nói vậy, chuyện này là do một tay vị biểu tiểu thư của Vân gia kia bày ra? Nàng và Song Nhi cũng có thù riêng sao?”
Thân là một trong các đại thế gia, Mộ Dung gia đương nhiên cũng có hệ thống tình báo cực kỳ rộng, Mộ Dung Phong giới thiệu ngắn gọn thân thế của Tô Cẩm Bình, biết nàng từ đâu đến, nhưng lại không biết vì sao Tô Cẩm Bình biến thành Thượng Quan Cẩm, sau đó lại kể lại chuyện mâu thuẫn giữa Bách Lý Kinh Hồng, Mộ Dung Song và Tô Cẩm Bình, cuối cùng cũng nói đến chuyện Mộ Dung Song và Quân Lâm Mộng cùng giết Thiển Ức.
Mộ Dung Việt nghe xong, cũng cảm thấy không phải chuyện gì lớn. Hôn sự với Tam Hoàng tử không có nhà này còn có nhà khác, dù sao, người muốn cưới đệ nhất mỹ nhân Nam Nhạc cũng nhiều vô cùng, kẻ muốn có sự hậu thuẫn của Mộ Dung gia lão cũng không ít, ví dụ như Đại Hoàng tử hiện nay thoạt nhìn có vẻ có phần thắng nhất chẳng hạn. Mà Thiển Ức chẳng qua chỉ là một thị tỳ, chết thì chết đi, lão cũng không tin sau lần phát tiết này Thượng Quan Cẩm vẫn không chịu thôi.
“Chờ muội muội con tỉnh lại thì khuyên nhủ con bé một chút. Hôn sự với phủ Tam Hoàng tử cứ thôi đi, Cẩn phi chết rồi, Mộ gia cũng xuống dốc, Hoàng tử này cũng chẳng còn giá trị gì nhiều. Ta vốn cũng chẳng hài lòng với hôn sự này. Còn về Thượng Quan Cẩm kia, dù gì cũng chỉ là một tiểu nha đầu tâm tư hơi xảo quyệt một chút, dạy dỗ chút cũng không sao, nhưng tốt nhất là đừng khiến quan hệ với phủ Tề Quốc công quá căng thẳng!” Mộ Dung Việt lên tiếng phân phó Mộ Dung Phong.
“Vâng, phụ thân đại nhân!” Đáy mắt hắn ta hiện lên tia lạnh lẽo, hôm nay không cẩn thận nên mới để Thượng Quan Cẩm kia thành công, dù sao cũng là muội muội hắn ta, chẳng yêu thích gì mấy, nhưng cũng vẫn cứ là muội muội. Hôm nay bị đánh không chỉ là thể diện của một mình Mộ Dung Song mà còn là thể diện của cả mấy người bọn họ, nên hắn ta cũng phải khiến nàng trả giá một chút mới có thể nguôi ngoai oán hận được.
…
Trên xe ngựa, Tô Cẩm Bình vẫn ngồi trên đùi Bách Lý Kinh Hồng, một lúc lâu sau nàng mới chợt nhận ra hôm nay bọn họ thân mật quá mức, vội vàng đứng dậy muốn rời khỏi đùi hắn, nhưng cánh tay hắn lại vòng lấy eo nàng khiến nàng không cử động được.
Giọng nói thanh lãnh vang lên sau lưng: “Hôm nay… nàng ghen à?”
“Ai ghen? Ghen với ai?” Tô Cẩm Bình giống như con mèo bị đạp trúng đuôi, lập tức to giọng hỏi lại.
“Nàng cứ nói xem?” Giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý cười kín đáo, nếu không ghen, sao nàng lại phản ứng mạnh mẽ như thế?
Tô Cẩm Bình ngẩng đầu lườm hắn một cái, thấy sắc mặt hắn vẫn thờ ơ như trước nhưng trong mắt lại hiện rõ ý cười, càng cảm thấy nếu mình thừa nhận rằng mình ghen tuông, thì khuôn mặt kia không phải sẽ to bình thường nữa rồi! Vì thế, nàng nói: “Không có! Tô Cẩm Bình ta chưa bao giờ ghen!” Giọng điệu mười phần chắc chắn.
“Thật sao?” Lại là một câu hỏi đầy ý cười.
Nàng lặng lẽ nghiến răng: “Thật!”
“Thật sao?” Hắn vẫn chưa từ bỏ ý đồ, nhất định phải bắt nàng thừa nhận mới được.
“Thật!” Trên trán bắt đầu nổi gân xanh.
“Thật sao?”
“Thật cái em gái nhà chàng ấy! Bách Lý Kinh Hồng, có phải chàng lại muốn ăn đòn không?” Nàng hung hăng nghiến răng gầm lên.
Hắn nghe vậy, im lặng một lúc lâu sau mới thản nhiên nói, sắc mặt rất nghiêm trang: “Chổi lông gà đã đánh gãy rồi!” Nói xong, trong mắt hắn xuất hiện vẻ đắc ý, không chỉ gãy chổi lông gà, mà cả kinh thành Nam Nhạc đã không còn tìm được một cọng lông gà nào nữa rồi.
Tô Cẩm Bình ngẩng đầu cười lạnh nhìn hắn: “Có phải chàng còn định nói, không chỉ chổi lông gà bị gãy, mà chàng còn diệt trừ hết cả gà rồi không?”
Nàng nói vậy, hắn thoáng ngẩn người, lúng túng nói: “Sao… sao nàng biết?” Mặt hắn hiện rõ vẻ xấu hổ.
“Tiểu Hồng Hồng, hình như ta quên không nói cho chàng biết, trừ lông gà, lông vịt, lông ngỗng, các loại lông đều có thể làm chổi được. Cho nên tốt nhất là chàng đừng cao hứng quá sớm!” Tô Cẩm Bình nói xong, sắc mặt vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến da đầu người ta run lên.
“…” Vậy, có phải hắn lại nên diệt trừ hết các động vật có lông không? Dù sao, cả đời này hắn cũng không muốn bị vật kia chiêu đãi lần thứ hai đâu.
Lúc này mưa đã tạnh, người ngoài xe có thể nghe rõ ràng câu chuyện của bọn họ. Phong hơi kinh ngạc nhìn Linh Nhi, nhỏ giọng hỏi: “Cô có biết rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì không? Tối hôm qua sau khi quay về, điện hạ rất kỳ quái…” Hắn ta vẫn nhớ rõ nụ cười quỷ dị kia, cho đến giờ nhớ lại vẫn cảm thấy da đầu run bần bật.
Tuy nhỏ giọng, nhưng không thoát được tai của hai người trong xe ngựa, cơ thể người nào đó rõ ràng hơi cứng lại, sau đó dưới ánh mắt trêu tức của Tô Cẩm Bình, gương mặt bạch ngọc ửng hồng, tối hôm qua đúng là mất hết cả mặt mũi rồi!
Linh Nhi đầy vẻ thần bí, đang muốn nói lại chợt nhớ đêm qua khi điện hạ vào phòng cô nương có dặn, “Nghe thấy cái gì cũng không cho phép nói ra!” Sắc mặt cô ấy chợt cứng lại, vội vàng lắc đầu nói: “Ta cũng không biết!”
Đời người thống khổ nhất chính là biết được một chuyện vô cùng thú vị, cực kỳ muốn chia sẻ với mọi người, nhưng mà lời lên tới miệng, lại vì sự an toàn của mình mà không thể nói ra một chữ nào, chỉ có thể âm thầm cao hứng một mình mỗi khi nhớ lại chuyện này. Loại cảm giác phức tạp này khiến cô cảm thấy thà rằng không biết còn hơn, thống khổ lắm!!!
“Thật sự không ghen sao?” Hắn vẫn chưa bỏ qua, muốn chính miệng nàng nói ra sự quan tâm với mình.
Tô Cẩm Bình bị hỏi cũng thấy phiền, tức giận nói: “Nếu bà đây nói là ghen thì sao?” Nàng khó chịu, vô cùng khó chịu, dù cuối cùng hắn rõ ràng vẫn chọn mình, nhưng nàng không thích là không thích cái cách hắn dùng ngữ điệu tình cảm đó để nói với người con gái khác, dù nàng biết đó là muội muội ruột của hắn, nàng cũng vẫn vô cùng khó chịu, nhưng khó chịu thì thế nào, hắn có thể vì nàng mà xa lánh muội muội ruột của mình sao? Không thể nào!!!
Nghe nàng trả lời hắn mới khẽ cười, nụ cười rất nhẹ nhưng lại rất đẹp mắt: “Con bé là muội muội!” Ngay cả dấm chua của muội muội mà nàng cũng uống sao?
Tô Cẩm Bình lườm một cái khinh thường, quay đầu lười đáp lại hắn, biết ngay là sẽ vậy mà!
“Nếu nàng không thích, sau này ta không để ý tới con bé là được.” Bên tai vang lên giọng nói của hắn, thanh lãnh nhưng đầy cưng chiều. Để mấy người Diệt chú ý đến sự an toàn của nàng ấy, làm tròn nghĩa vụ của ca ca này là được, cũng không cần phải tự mình ân cần.
“Thật sao?” Nàng cũng bắt chước hắn.
Nhẹ nhàng đáp: “Thật!”
“Thật sao?” Để cho tên này cảm nhận được chút cảm giác bị người ta hỏi đi hỏi lại câu “thật sao” cho biết!
Khóe miệng hắn hơi giật giật, biết nàng giở mánh khóe liền không nói đến vấn đề này nữa. Hắn đổi đề tài, nghĩ đến chuyện hiện giờ vẫn khiến mình cảm thấy thật chướng mắt: “Lúc đó, nàng cười cái gì?”
“Lúc nào?” Tô Cẩm Bình không kịp hiểu.
Đôi mày đẹp của hắn nhíu lại, không tự nhiên nói: “Lúc đó ấy.”
“Lúc đó là lúc nào?” Sau đầu đã xuất hiện vạch đen.
Khuôn mặt lãnh đạm xuất trần đối diện với nàng, nhìn chằm chằm không chớp mắt, thấy nàng không có nửa phần muốn nói, liền nhẹ giọng nói: “Không muốn nói cũng không sao.”
Nói là nói vậy, nhưng trên mặt hắn đâu hề có ý muốn thôi chứ.
“Ta thật sự không nhớ!”
“Thì là… là lúc Lăng Viễn Sơn rời đi ấy.” Lúc ấy khi Lăng Viễn Sơn đi, có nói với Công chúa Bình Dương một câu, tùy duyên đừng gượng ép, khi đó nàng liền nhoẻn miệng cười, chẳng lẽ là vì Bình Dương không có được trái tim của Lăng Viễn Sơn nên nàng thấy cao hứng sao?
“Ồ, thì ra chàng cũng biết ghen!” Tô Cẩm Bình gật gù đắc ý cảm thán, sau đó nhìn thấy trong mắt hắn có vẻ chán nản, nàng liền cười nói: “Ta cười là vì cái vị Lăng công tử đó, thật ra có thể tu tiên được. Chàng không phát hiện là mấy câu y nói ra giống hệt mấy câu mà các vị cao tăng đắc đạo thường nói sao?”
Hắn nghe vậy cũng bình tĩnh hơn một chút, nhưng vẫn lạnh giọng nói: “Chỉ có nguyên nhân đó thôi?”
“Chàng còn hy vọng có nguyên nhân gì khác?” Nàng đen mặt nhìn hắn. Nàng chợt phát hiện ra, khi ghen lên rồi thì đàn ông còn ghê gớm hơn phụ nữ rất nhiều, đặc biệt là kiểu đàn ông đã ngạo kiều lại thích ra vẻ này.
Hắn gác cằm lên vai nàng, giọng nói cao ngạo vang lên: “Không hy vọng!”
Giọng nói rõ ràng là lạnh đến mức có thể khiến người ta chết cứng, người cũng lãnh đạm đến ghê người, nhưng nhìn hắn lúc này, Tô Cẩm Bình lại thấy hắn y như một chú thỏ ngây thơ, thật đúng là… vừa đáng yêu lại vừa đáng ghét!
“Thật ra, ta, đẹp hơn y mà!” Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai.
Khóe miệng nàng giật giật: “Ta biết!”
“Ta, nhiều tiền hơn y!” Hắn nói tiếp, ngữ khí lạnh lùng.
Gân xanh trên trán lại nảy lên: “Ta cũng biết!”
“Đánh đàn, ta cũng không thua y.” Dường như hắn đang xác thực lại, nhắm mắt nói từng từ một.
“Ừ!” Rốt cuộc tên này muốn nói gì?
Đôi mắt sáng đẹp mở ra: “Cho nên, nếu nàng thông minh thì nên chọn ta!” Nói xong, hắn có vẻ rất sợ nàng sẽ nói câu gì đó cự tuyệt, liền vội vàng nói thêm câu nữa: “Ta thật sự rất giàu.”
Cảm giác quen thuộc của buổi sáng hôm nay đã quay trở lại! Ấu trĩ, người này thực sự rất ấu trĩ, hơn nữa đã ấu trĩ đến một cảnh giới rất cao rồi! Nàng xoa xoa đầu hắn như xoa đầu con cún nhỏ: “Ta cũng không nghĩ đến chuyện chọn y mà!” Cho nên, chàng thôi đi cho bà, chẳng lẽ chàng không biết chàng như vậy rất đáng yêu sao? Đáng yêu đến mức bà đây muốn ăn sạch chàng cho rồi!!!
Nghe nàng nói câu này, hắn có vẻ rất sung sướng: “Vậy sau này đừng nhìn y!”
“Ừ.” Gân xanh ở thái dương nảy lên.
“Liếc nhiều hơn một chút cũng không được.” Tiếp tục ngây thơ.
“Ừ.” Gân xanh trên tay cũng bùng nổ.
“Thật ra, nàng cũng không nên nói chuyện với y…”
… “Bốp!” một tiếng, đầu của hắn được thưởng ngay một cú thật mạnh, Tô Cẩm Bình giẫm một chân lên ghế ngồi, một tay hung dữ chỉ vào mặt hắn, ánh mắt hung hãn quát to: “Bách Lý Kinh Hồng, chàng có thôi ngay không hả?!”
…
Bên ngoài màn xe, Phong, Linh Nhi và Dĩ Mạch cùng ngẩng đầu nhìn trời không biết phải nói gì, điện hạ nhà bọn họ bị người ta tráo đổi rồi, chắc chắn là vậy!
Đến cửa phủ Tề Quốc công, Trần thị đã đang chờ ngoài cửa, thấy bọn họ bước xuống xe ngựa liền nhanh chân bước tới. Lúc này Tô Cẩm Bình vẫn còn không chịu nổi người kia liền đi nhanh về phía trước ném hắn lại sau lưng.
Sau khi xuống xe, Bách Lý Kinh Hồng liền nói với Trần thị: “Vừa rồi mưa quá lớn, ta mời Thượng Quan cô nương cùng uống một tách trà rồi mới về.” Coi như giải thích vì sao lại về muộn như vậy.
Trần thị cười nói: “Đa tạ Tam Hoàng tử!”
Linh Nhi bước từng bước tới, chỉ vào Dĩ Mạch nói: “Phu nhân, đây là Dĩ Mạch, muội muội ta bị thất lạc nhiều năm, vừa rồi gặp lại ở quán trà, cô nương cũng đồng ý cho Dĩ Mạch đi theo rồi.”
Trần thị khẽ nhíu mày nhưng vẫn đồng ý. Bây giờ Bách Lý Kinh Hồng mới lên tiếng cáo từ, quay người đi, nhưng trong lòng vẫn còn lấn cấn một câu hỏi mà mình chưa hỏi ra, rốt cuộc “Yêu Vật” là ai?
…
“Không, Công chúa điện hạ, thần nữ không cố ý, thần nữ…” Mộ Dung Song luống cuống, sợ hãi kêu lên.
Mộ Dung Phong và mấy huynh đệ Mộ Dung gia vội bước tới cầu xin: “Công chúa điện hạ, tiểu muội chẳng qua nhất thời lỡ lời, hơn nữa, nàng không chỉ là tiểu thư phủ Trấn Quốc công, còn là Hoàng tử phi đích thân Hoàng thượng tứ hôn cho Tam Hoàng tử điện hạ, xin ngài trừng trị nhẹ tay!”
“Hoàng tử phi sao? Thiên hạ đều biết bản cung đã sớm từ hôn rồi.” Một câu nói nhàn nhạt truyền tới, như chỉ đang trần thuật lại một thực tế mà thôi. Ngay sau đó, bóng người tao nhã vô song kia mới xuất hiện trong tầm mắt của mọi người ở đây.
“Tam Hoàng tử điện hạ, ngài đừng khinh người quá đáng!” Mộ Dung Hạo không kìm được liền tiến lên nói. Chẳng qua chỉ là một Hoàng tử vừa về nước không quyền không thế lại còn mù hai mắt, thế mà hết lần này đến lần khác đập vỡ thể diện của Mộ Dung gia bọn họ, phủ Trấn Quốc công bọn họ cũng đâu phải quả hồng mềm mặc người giày xéo chứ!
Hắn ta vừa dứt lời, đôi mắt đẹp như trăng của người kia thản nhiên quét về phía hắn ta, trong mắt mang theo vẻ khinh bỉ và coi rẻ nồng đậm, giống như bậc vương giả đang khinh bỉ một con kiến, cảm giác áp bức khiến Mộ Dung Hạo không thể nói được câu thứ hai, lửa giận ngập trời biến thành hoảng sợ, ngẩn người nhìn hắn. Ánh mắt đó, dưới ánh mắt chăm chú của hắn, bản thân mình dường như không có chỗ nào để ẩn nấp, hèn mọn, nhỏ bé như hạt bụi vậy!
Hiện giờ Công chúa Bình Dương đang trong cơn tức giận, đương nhiên nàng ta biết Mộ Dung Song là con gái trưởng của phủ Trấn Quốc công, nếu thật sự bị đánh chết, chính mình cũng không thoát được cảnh bị phụ hoàng trách mắng. Nàng ta bị người khác nói như vậy thật ra cũng chẳng có gì, nhưng người đàn ông nàng ta yêu thương lại bị tiện nhân Mộ Dung Song này làm nhục như vậy, dù có nhịn được cũng không thể nhịn nữa! Cuối cùng, nàng ta giận dữ quát: “Kéo xuống, đánh bốn mươi trượng lớn!” Bốn mươi trượng, đối với một thiên kim nhà quan mà nói, dù không chết cũng chỉ còn lại nửa hơi thở, cho nên, sống hay chết còn phải xem vận may của Mộ Dung Song.
Ngay sau đó, một vài hạ nhân bước tới, Mộ Dung Song gào lên: “Ai dám đánh ta, ta chính là tiểu thư phủ Trấn Quốc công, không, ta còn là Quận chúa Mộ Dương của Bắc Minh…”
Ả ta vừa nói vậy, trong mắt Công chúa Bình Dương thoáng xuất hiện vẻ do dự, quả thật, đối phương là Quận chúa Bắc Minh, nếu thật sự đánh để xảy ra chuyện gì, chỉ e không dễ dàng mà nói năng với bên Bắc Minh.
“Mấy lời này của Mộ Dung tiểu thư đúng là vô lễ, sao hả, Quận chúa Bắc Minh thì cao quý hơn Công chúa điện hạ của Nam Nhạc ta sao?” Tô Cẩm Bình cười nhạt nhìn ả.
Nàng vừa nói vậy, không chỉ Mộ Dung Song căm hận nhìn Tô Cẩm Bình, mà ba huynh đệ Mộ Dung gia cũng căm hận nhìn nàng. Mộ Dung Phong bước tới: “Vị cô nương này, dù tại hạ không biết tiểu muội đắc tội cô thế nào, nhưng oan gia nên giải không nên kết, làm người phải có lòng khoan dung, xin cô nương giơ cao đánh khẽ.”
Muốn nàng có lòng khoan dung, giơ cao đánh khẽ sao? Vậy lúc trước khi giết Thiển Ức, ả có từng nghĩ tới chuyện giơ cao đánh khẽ? Nàng cười lạnh, chậm rãi nói: “Mộ Dung công tử nói thế nào vậy, rõ ràng là Mộ Dung tiểu thư hạ thấp danh dự của Công chúa Bình Dương trước mặt mọi người, Công chúa muốn trừng phạt nàng ta, có liên quan gì tới ta chứ? Chẳng qua ta chỉ đang nhận xét thôi mà, chỉ đáng thương cho Lăng công tử, vô duyên vô cớ bị liên lụy.”
Nhận xét, hay cho một câu nhận xét, nhẹ nhàng vài từ đã phá hỏng luôn con đường sống duy nhất của tiểu muội, bốn mươi trượng này hạ xuống, không ai nói chắc được rằng có còn mạng hay không.
Những lời này hiển nhiên cũng kích thích Công chúa Bình Dương, nàng ta liếc nhìn Lăng Viễn Sơn đứng yên bên cạnh không nói gì, sắc mặt y lạnh nhạt như đã sớm quen với sự khiêu khích giễu cợt của những người đó dành cho mình, điều này khiến trong lòng nàng ta xót xa, sự oán hận đối với Mộ Dung Song càng sâu hơn, hung dữ nói: “Lôi ả xuống cho bản cung, đánh thật mạnh vào!”
Ngay sau đó, Mộ Dung Song gào thét bị hạ nhân lôi xuống.
Khi ngang qua người Tô Cẩm Bình, ả hung dữ quay đầu trừng mắt nhìn nàng, nhưng đối phương lại đáp lại ả bằng một nụ cười khát máu, giọng nói nhỏ đến mức chỉ có hai người nghe thấy: “Mộ Dung Song, đừng để bị đánh chết dễ dàng. Trò chơi giữa ta và ngươi, chỉ mới bắt đầu thôi! Nếu ngươi chết, chơi sẽ mất vui!” Dứt lời, nàng cũng nhìn thấy sự oán hận nồng đậm dâng lên trong mắt đối phương đúng như ý muốn.
Sự oán hận này lại châm lên ngọn lửa hưng phấn trong mắt Tô Cẩm Bình, hận đi, cứ hận đi, nếu chỉ có một mình ta cứ mãi đắm chìm trong ngọn lửa thù hận, chẳng phải là rất không công bằng sao? Phải cùng nhau hận mới thú vị!!!
Cũng đúng lúc này, bên tai nàng vang lên một giọng nói thánh khiết như hoa sen: “Đừng đánh mất bản thân!”
Mấy chữ này, người ngoài nghe không hiểu, nhưng Tô Cẩm Bình lại hiểu, đừng đánh mất bản thân, y đã nhìn ra rằng nàng đang trở nên điên cuồng sao? Còn đang hoảng hốt, tay của nàng bỗng được một bàn tay lạnh lẽo như băng cầm lấy, tuy đầu ngón tay không hề truyền đến cảm giác ấm áp, nhưng lại cho nàng cảm giác bình yên đến lạ thường. Tay áo của hai người rất rộng, vì thế mọi người chỉ cho rằng họ đứng hơi gần nhau thôi, cũng không biết họ đang cầm tay nhau.
Tô Cẩm Bình quay đầu nhìn hắn một cái, lại thấy trên mặt hắn hơi ửng hồng, nàng cười thầm, cái người này ngoài những lúc ấu trĩ cũng có lúc rất đáng yêu đấy chứ! Lăng Viễn Sơn đứng bên cạnh, liếc nhìn bọn họ một cái rồi nói với Công chúa Bình Dương: “Công chúa điện hạ, tại hạ phải về!”
“Viễn Sơn, ta…” Công chúa Bình Dương bước lên từng bước, muốn nói gì đó nhưng lại ngại ở đây có nhiều người, muốn nói cũng khó mà nói được.
Trong đôi ngươi tinh khiết như thủy tinh của Lăng Viễn Sơn chỉ có một vẻ lãnh đạm, cuối cùng chậm rãi nói: “Công chúa, mọi việc phải tùy vào duyên phận, không thể gượng ép được.” Nói xong, y quay người bước đi, hoàn toàn không hề để vị Công chúa của Hoàng tộc này vào mắt, hoặc là nên nói, ngay cả sinh tử của chính mình y cũng không hề đặt vào mắt.
Môi của Tô Cẩm Bình lúc này khẽ cong lên một chút, như nhìn thấy chuyện gì đó thú vị. Ánh mắt này không để người khác thấy, nhưng lại không thoát được ánh mắt của người bên cạnh mình. Đôi mắt xám bạc chợt lóe tia sáng lạnh, nhìn về bóng lưng của Lăng Viễn Sơn cũng chứa đựng sát ý.
Bên ngoài cửa vang lên từng tiếng kêu gào thảm thiết của Mộ Dung Song, kêu đến mức không ít thanh niên ở đây đều có chút không đành lòng, dù sao đó cũng là đệ nhất mỹ nhân của Nam Nhạc, cũng là nữ thần của không ít người trong số bọn họ. Giờ ả bị đánh như vậy, nói không đau lòng thì tuyệt đối không thể. Một lúc lâu sau, người phụ trách thi hình mới hạ màn che xuống, Mộ Dung Phong và Mộ Dung Hạo vội vội vàng vàng chạy tới đỡ Mộ Dung Song. Mộ Dung Hoa thì chỉ thờ ơ phe phẩy cây quạt của mình.
Đám hạ nhân đến trước mặt Công chúa Bình Dương bẩm báo: “Công chúa điện hạ, đã đánh xong bốn mươi trượng rồi ạ!” Điều kỳ quái là vị thiên kim đại tiểu thư kia không chết đã đành, thậm chí còn không cả ngất nữa.
Công chúa Bình Dương vẫn còn đang chìm đắm trong câu nói kia của Lăng Viễn Sơn, “mọi việc phải tùy vào duyên phận, không thể gượng ép được”, y muốn mình đừng cố gắng ép buộc y sao? Chợt nghe tiếng hạ nhân bẩm báo, nàng ta hơi chán nản khẽ gật đầu. Mọi người cũng hiểu dưới tình huống này cứ tiếp tục ở lại cũng không tự nhiên, mà thời tiết vốn không tệ lắm lúc này lại chợt có mưa phùn, vì thế đám tài tử giai nhân cũng tìm được lý do cáo từ. Tất cả đều đứng dậy cáo từ Công chúa Bình Dương.
Công chúa Bình Dương cảm thấy hơi khó chịu nên không giữ họ lại, tiễn họ ra đến cửa, mưa lại càng lúc càng to, Công chúa Bình Dương khẽ nhíu mày: “Mưa to thế này, hay là các vị chờ ngớt mưa rồi hãy về?”
“Không sao, mọi người đều ngồi xe ngựa đến đây, hạ nhân cũng đều cầm theo ô mà.” Bách Lý Thần cười đáp, khuôn mặt trẻ con xinh xắn thoạt nhìn đáng yêu vô cùng.
Công chúa Bình Dương khẽ gật đầu: “Nếu đã vậy thì muội sẽ không giữ thêm nữa, các Hoàng huynh đi đường cẩn thận.”
Đám người Bách Lý Hề gật đầu, Bách Lý Nghị lại quay sang nói với Tô Cẩm Bình: “Thượng Quan cô nương, mưa lớn thế này, không biết bản điện hạ có thể có vinh hạnh được tiễn nàng một quãng đường không?”
Điều này khiến những ánh mắt ghen ghét của nhóm quý nữ vốn đã đặt lên người Tô Cẩm Bình, giờ phút này càng nồng đậm hơn. Rốt cuộc người con gái này là ai chứ? Đột ngột xuất hiện giữa tầng lớp thượng lưu quý tộc, cướp đi toàn bộ sự dịu dàng của Tam Hoàng tử điện hạ đã đành, còn cướp cả ánh mắt của Thất Hoàng tử nữa!
Tô Cẩm Bình đang định lên tiếng từ chối khéo thì giọng nói lạnh tanh của Bách Lý Kinh Hồng đã vang lên: “Không cần, Cẩm Nhi đã có bản cung hộ tống rồi.”
Cẩm Nhi ư? Những người đứng đây đều giật mình, tục danh của cô nương nhà người ta có thể tùy tiện gọi như vậy sao? Mà Tam điện hạ gọi nhẹ nhàng như thế, đương sự Tô Cẩm Bình cũng ra vẻ thờ ơ lạnh nhạt như đã quen từ lâu vậy.
Người Mộ Dung gia thấy vậy khẽ hừ lạnh rồi đưa Mộ Dung Song bị thương nặng, mặt đầy vẻ bi thương đi trước.
Mọi người đều gật đầu cáo từ nhau định ra khỏi mái hiên. Đúng lúc này, trong cơn mưa to gió lớn, một bóng người màu vàng nhạt vội vàng chạy tới, chỉ chớp mắt một cái liền nhào vào lòng Bách Lý Kinh Hồng: “Ca ca, huynh về rồi, Dung Nhi rất nhớ huynh!”
Lông mày Bách Lý Kinh Hồng khẽ nhíu lại, từ trước đến giờ hắn không thích người khác chạm vào hắn, vừa rồi nếu không phải vì hắn cảm thấy cô gái này nhìn hơi quen quen nên thoáng thất thần, thì cũng sẽ không để nàng ấy bổ nhào vào lòng như thế.
Tô Cẩm Bình đứng bên cạnh hơi nheo mắt liếc bọn họ một cái, trong mắt đầy vẻ không vui! Đúng thế, là không vui!!! Nàng đã từng nói, người đàn ông của nàng, ai muốn chạm vào, chết, ai dám mơ tưởng, sống không bằng chết. Cô gái này, lại là cọng cỏ nào chứ?!
Hắn đẩy cô gái trong lòng ra, thờ ở hỏi: “Cô là?”
“Tam Hoàng huynh, ngay cả Dung Nhi mà cũng không biết sao, trước đây con bé thích nhất là bám theo huynh mà!” Bách Lý Thần cười nói.
Lúc này Linh Nhi mới lặng lẽ ghé vào tai Tô Cẩm Bình nói: “Bách Lý Dung, Công chúa Dung Nguyệt, là muội muội ruột cùng một mẹ với điện hạ.”
Nghe câu này xong sát khí trên người Tô Cẩm Bình mới hơi nén xuống.
“Dung Nhi? Đã lớn thế này rồi sao?” Giọng điệu vẫn lãnh đạm nhưng có mang một chút vui mừng. Năm đó khi hắn rời khỏi Nam Nhạc, nha đầu này còn chưa quá hai tuổi.
Bách Lý Dung gật đầu, nhưng chỉ trong giây lát, nước mắt đã dâng đầy trong đôi mắt trong trẻo kia: “Ca ca, mẫu phi, mẫu phi…”
“Ta biết.” Trong đôi mắt sáng của hắn cũng thoáng xuất hiện vẻ đau đớn, thản nhiên nhìn nàng ấy một cái: “Về đi, sau này mưa lớn như vậy thì đừng ra ngoài.” Tuy là muội muội ruột, nhưng tính cách thanh lãnh của hắn khiến cho hắn chỉ nói thêm một câu rồi không có ý muốn nói tiếp nữa.
Không biết vì cái lông gì mà Tô Cẩm Bình đứng bên cạnh nhìn hình ảnh này đột nhiên lại cảm thấy rất khó chịu. Tuy biết nha đầu chết tiệt kia là muội muội ruột của Bách Lý Kinh Hồng, nhưng với người vốn chỉ biết nói chuyện với một mình nàng như Bách Lý Kinh Hồng mà nói, hiện giờ bỗng nhiên đi nói chuyện với người khác, dù là muột muội ruột thì nàng cũng không cao hứng!
“Vâng!” Bách Lý Dung ngoan ngoãn gật đầu, thật ra nàng ấy cũng chưa thân thuộc với ca ca này, nhưng lại có cảm giác vô cùng ỷ lại, đặc biệt là sau khi mẫu phi qua đời, người trong Hoàng tộc đấu đá với nhau thì vị ca ca cùng mẹ với nàng ấy đương nhiên cũng sẽ trở thành người thân duy nhất của nàng ấy. Vì vậy, cảm giác ràng buộc giữa người thân với nhau càng mạnh mẽ hơn.
Lúc này, đám cung nữ thái giám của nàng ấy mới đuổi tới nơi: “Công chúa, chúng ta hồi cung thôi. Nếu để bệ hạ biết ngài lén chạy tới đây thì sẽ bị phạt mất.”
“Ca ca, huynh đưa muội về cung được không?” Bách Lý Dung ngẩng đầu nhìn Bách Lý Kinh Hồng, trong mắt chứa chút hy vọng và cầu khẩn, giống như người phiêu bạt trên biển rộng nhiều năm đột nhiên nhìn thấy một gốc cây khô đang trôi vậy. Ánh mắt này ngay cả Tô Cẩm Bình cũng không đành lòng từ chối.
Bách Lý Kinh Hồng đang muốn lên tiếng, Tô Cẩm Bình lạnh lùng nói: “Vậy cũng không phiền Tam Hoàng tử đại giá đi tiễn người không công rỗi việc như ta. Biểu tỷ, chúng ta đi thôi!” Nàng vừa nói câu này, ngay cả Linh Nhi cũng hơi giật mình, cô nương làm sao vậy? Không phải đã biết rõ đây là muội muội của điện hạ sao? Sao mùi thuốc nổ vẫn nồng nặc thế này?
Tô Cẩm Bình vừa dứt lời, đám hạ nhân phủ Tề Quốc công liền cầm ô chạy tới đón các nàng. Bách Lý Kinh Hồng nhất thời dở khóc dở cười, nàng tức giận sao? Nhưng vừa rồi chính mình cũng đâu có định đưa Dung Nhi về đâu: “Cẩm Nhi!!!” Hai chữ nhẹ nhàng vang lên từ miệng hắn, mang theo sự lo lắng nhè nhẹ không dễ phát hiện ra.
Gân xanh trên trán Tô Cẩm Bình nảy lên vài cái, sao hả? Muốn nói là khó khăn lắm mới gặp lại thân nhân nên phải cho mình leo cây một lần sao? Nàng lạnh lùng quay lại: “Không biết Tam Hoàng tử điện hạ có gì cần chỉ giáo?”
“Ta đưa nàng về.” Tuy nói là thấy nàng có vẻ ghen tuông hắn cũng hơi vui sướng, nhưng nhìn nàng không vui, trong lòng hắn cũng rất khó chịu.
Hả? Không tiễn muội muội của hắn sao? Chẳng lẽ là mình quá tiểu nhân sao?
“Ca ca!” Bách Ly Dung giậm chân tức giận, nhiều hơn nữa là cảm giác không dám tin rằng ca ca ruột của mình sẽ bỏ rơi mình như vậy: “Người con gái kia là ai?”
“Hoàng tẩu của muội.” Không bận tâm đến nhiều người đang ở đây, hắn lạnh lùng nói mấy chữ đó rồi đưa bàn tay thon dài ra đón lấy ô trong tay hạ nhân phủ Tề Quốc công, tự mình che trên đầu nàng.
Mọi người đều hít một hơi lạnh, đặc biệt là những người biết thân phận của Tô Cẩm Bình đều cảm thấy hoa mắt váng đầu. Chẳng qua chỉ là một vị biểu tiểu thư của phủ Tề Quốc công, hoàn toàn không có nhiều tác dụng với việc đoạt vị, Tam điện hạ lại nói ra như thế, chẳng lẽ ngài ấy điên rồi sao?
Lúc này Tô Cẩm Bình mới cảm giác lửa giận của mình vơi đi, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, phun ra một câu khiến cho mọi người vốn đang vô cùng kinh hãi càng cảm thấy như có sét đánh ngang trời: “Ta đồng ý rồi sao?” Hình như mình còn chưa đồng ý gả cho hắn mà? Ngày đó nàng chỉ hứa với hắn một đời một kiếp, cũng không nói nhất định sẽ cho hắn một danh phận. Hơn nữa… sao nàng không biết cái tên thích ra vẻ này còn có lúc… phóng khoáng, cởi mở như thế chứ?...
Hắn nghe vậy, sắc mặt lãnh đạm không đổi, trên mặt đều là vẻ không để ý nhưng lại nhẹ nhàng nói: “Rồi sẽ có lúc nàng đồng ý.” Giọng nói lạnh lùng lại mang theo vẻ vô cùng tự tin, đôi mắt xám bạc nhìn Tô Cẩm Bình chăm chú, không phải ánh mắt muốn nhưng không có được, mà là ánh mắt đương nhiên như đang nhìn vật thuộc về mình vậy. Nàng vốn là của hắn!!!
Linh Nhi trước giờ vốn luôn lạnh nhạt lúc này cũng chỉ hận không thể che mặt mình đi, ngượng chết đi được, điện hạ thật cởi mở quá. Mà khiến cô ấy ca thán hơn chính là Tô Cẩm Bình ấy, có cô nương nhà ai nghe được câu đó mà không xấu hổ đến đỏ bừng má ngọc chứ, vậy mà sắc mặt nàng vẫn rất thờ ơ, giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Bách Lý Thần cười nói: “Được rồi, Dung Nhi, nếu Tam Hoàng huynh muốn đưa giai nhân về phủ thì để Tứ Hoàng huynh đưa muội về đi.”
“Không! Muội muốn Tam Hoàng huynh đưa!” Tam Hoàng huynh là ca ca ruột của nàng ấy, vì sao không đưa nàng ấy về mà lại để người ngoài tới nhận chứ?
Tình cảnh này cũng hơi căng thẳng, Công chúa Bình Dương bước lên nói: “Hay là thế này đi, Tam Hoàng huynh và biểu tiểu thư phủ Tề Quốc công cùng đưa Hoàng muội về đến cửa Hoàng cung, sau đó Tam Hoàng huynh lại đưa vị cô nương này về phủ Tề Quốc công, được không?”
Biện pháp này coi như là biện pháp hợp lý nhất, nhưng đúng lúc này, trên không trung bỗng vang lên tiếng sấm sét, tia chớp xẹt trên không trung. Dưới màn mưa, sắc mặt Tô Cẩm Bình chợt trắng bệch, ngay cả cơ thể cũng thoáng hơi run lên. Bách Lý Kinh Hồng đứng cạnh nàng cũng phát hiện ra, vội ôm lấy nàng, ô trong tay rơi xuống đất, bước nhanh vài bước đến xe ngựa của mình, đương nhiên không để ý đến mọi người ở đây, cũng để lại ánh mắt đầy phẫn hận của Bách Lý Dung! Đó rõ ràng là ca ca nàng, người kia là cái gì? Là cái gì chứ?!!!
Mọi người vẫn còn ngẩn ra đứng ngoài cửa nhìn chiếc ô rơi trên đất, lắc lư qua lại trên mặt nước. Chuyện này… Ngay sau đó, ánh mắt mọi người đều hướng về chiếc xe ngựa kia, sạch sẽ nhã nhặn, đúng là phong cách của người nọ. Tình hình này rốt cuộc là sao?
Bây giờ Vân Lãnh Ngưng mới phản ứng kịp, vội nói với Linh Nhi đang ngớ người đứng bên cạnh: “Còn không mau mau đi theo cô nương nhà ngươi!” Nói gì thì nói, Thượng Quan Cẩm cũng là một cô nương khuê các chưa gả, bị một người đàn ông bế vào xe ngựa của mình, nếu bên cạnh còn không có nha hoàn đi theo thì dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!
Linh Nhi đang bị điện hạ nhà mình làm cho sợ đến mất hồn lạc phách giờ mới giật mình, vội vàng chạy đến chiếc xe ngựa kia. Ngay khi cô vừa lên xe ngựa, chiếc xe đó cũng nhanh chóng phóng đi, chỉ trong nháy mắt đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Bên trong xe ngựa, người đàn ông tuyệt mỹ mặc áo trắng siết chặt hai tay ôm lấy Tô Cẩm Bình. Hắn có nhớ nàng từng nói mình sợ sấm sét, mà nhìn dáng vẻ của nàng hiện giờ, đúng là sợ hãi đến cùng cực. Sắc mặt Tô Cẩm Bình trắng bệch, trên trán cũng liên tục đổ mồ hôi lạnh, túm chặt lấy vạt áo hắn, thần sắc hoảng hốt như túm lấy khúc cây khô trôi nổi cuối cùng trong dòng nước.
Giọng nói thanh lãnh của hắn vang lên bên tai nàng: “Đừng sợ, có ta đây rồi.” Có điều, mấy chữ này lại như kích động ký ức nào đó của nàng, không chỉ không thể an ủi được nàng, ngược lại còn làm cho nàng như phát điên đẩy hắn ra: “Cút đi! Cút đi!”
Hắn khẽ nhíu mày, lần trước khi giông tố, nàng cũng rất sợ hãi nhưng không giống như hôm nay, giống như đã mất hết lý trí vậy. Nghĩ vậy, hắn cũng hơi cuống, cứ ôm chặt lấy nàng dù nàng đẩy thế nào hắn cũng không buông ra. Trong đôi mắt xám hiện lên vẻ kiên nghị, nhẹ nhàng nói bên tai nàng: “Cẩm Nhi, tin ta. Dù nàng đã trải qua chuyện gì, dù nàng đã từng gặp cảnh ngộ thế nào, nhưng nàng phải tin rằng, ta vĩnh viễn không phản bội nàng!”
Ta vĩnh viễn không phản bội nàng! Câu nói đó như một tia sét đánh thẳng vào trong tim nàng, đập vỡ ảo cảnh mà nàng đang chìm đắm, ánh mắt nàng cũng dần khôi phục sự tỉnh táo, hành động giãy dụa như điên cuồng cũng ngừng lại. Ký ức ập vào trong đầu nàng như thủy triều, đôi mắt phượng lấp lánh nước, lúc này, nàng không còn kiên cường như thường ngày nữa, mà rúc vào lòng hắn khóc òa lên, tiếng gào khóc không có chút hình tượng nào, khóc đến xé gan xé ruột.
Hắn chỉ lẳng lặng ôm nàng, bàn tay thon dài vuốt nhẹ tóc nàng, để mặc nàng phát tiết cảm xúc trong lòng mình. Hắn không biết vì sao nàng lại cảm thấy chật vật đến vậy, nhưng hắn biết, sau khi khóc xong, bóng ma trong lòng nàng nhất định sẽ vơi bớt đi một chút.
Bên ngoài xe, Phong vội vàng thúc xe ngựa, Linh Nhi ngồi bên cạnh hắn ta. Từng giọt mưa ào ào đổ xuống, nhưng vì mái hiên trước của xe ngựa này được thiết kế đặc biệt nên bọn họ cũng không bị dính mưa. Có điều, nghe âm thanh bên trong xe ngựa, bọn họ cũng hơi khốn đốn, tình hình thế này cũng không thể quay về phủ Tề Quốc công được, nếu không ắt sẽ truyền ra những lời đồn không tốt. “Quay về phủ Tam Hoàng tử đi.” Giọng nói của Linh Nhi vang lên.
Phong quay sang nhìn cô ấy một cái, cuối cùng cũng không tránh khỏi tỏ vẻ đồng ý, dường như cũng chỉ có cách đó.
…
Phủ Tam Hoàng tử.
Trời đã ngớt mưa, Tô Cẩm Bình cũng khóc đến mệt nhoài, từ gào khóc đau đớn biến thành sụt sụt sịt sịt, nước mắt nước mũi chảy ướt đẫm cả y phục của Bách Lý Kinh Hồng, mà hắn trời sinh vốn có bệnh sạch sẽ lúc này lại không hề bận tâm. Linh Nhi vén màn xe lên, hắn liền bế nàng bước ra khỏi xe ngựa.
Vào phòng ngủ, hắn ngồi xuống mép giường, còn nàng ngồi trên đùi hắn. Sau đó, không gian im lặng đến quỷ dị, hắn không hỏi nàng cũng không nói. Tô Cẩm Bình chỉ yên lặng dựa vào ngực hắn, lắng nghe tiếng tim hắn đập. Một lúc lâu sau, nàng mới nói: “Chàng không hiếu kỳ vì sao ta lại khóc sao?”
“Ta… chờ nàng chủ động nói cho ta biết.” Giọng nói thanh lạnh bay bay bên tai nàng, tuy vẫn thờ ơ nhưng có thể nhận ra vẻ lo lắng ẩn chứa trong đó.
Tô Cẩm Bình khẽ cười một tiếng, dường như nói cho hắn biết cũng không phải là không thể. Nàng hít sâu một hơi đang chuẩn bị nói, hắn lại đột ngột lên tiếng: “Nếu không muốn nói thì đừng nói, quên đi là được.” Nếu nói ra ký ức kia khiến nàng thống khổ, hắn thà không biết còn hơn.
“Nhưng ta muốn nói cho chàng biết!” Nàng không muốn giữa bọn họ có bí mật gì, cho nên muốn nói cho hắn. Không chờ hắn nói tiếp, nàng liền nói nhỏ: “Mười bốn năm trước, có một đôi vợ chồng nhận nuôi một cô bé. Đôi vợ chồng đó rất giàu có, nhưng lại không có con. Từ đó về sau, cô bé kia được họ đối xử như con gái ruột thịt, không khác gì công chúa, được nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng vì cô bé chỉ là đứa bé được nhận nuôi, nên những đứa trẻ xung quanh đều không thích cô ấy, cũng khinh thường cô ấy. Cho đến khi cô ấy trưởng thành, vào năm cô ấy mười bốn tuổi, bị người ta phát hiện ra cô ấy có khả năng thôi miên, chàng biết thôi miên là gì không?”
Nói đến đây, nàng bỗng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn nghe vậy khẽ nhíu đôi mày đẹp nhớ lại ngày ấy ở hoàng cung Đông Lăng, cũng chính là ngày mình giúp nàng đã thấy tình cảnh kỳ quái đó, cung nữ kia giống như bị ma nhập vào, chẳng lẽ là cái đó?
“Đó là chỉ nhìn vào mắt người ta, nhưng thậm chí có thể xuyên thấu được linh hồn họ, sau đó khiến họ nói ra những điều mà mình muốn biết trong khi họ không hề có ý thức gì cả. Thậm chí, còn có thể thông qua thuật thôi miên để sai khiến đối phương tình nguyện làm việc theo ý mình dưới trạng thái vô thức, sau khi làm xong, người đó cũng hoàn toàn không hề hay biết gì về hành vi của mình.” Tô Cẩm Bình chậm rãi nói những lời này, chờ xem cảm xúc trên mặt hắn.
Nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh, không nói câu nào, trên mặt không có vẻ kinh ngạc hay kỳ quái gì, chỉ lẳng lặng chờ nghe nàng nói tiếp, chỉ là, bàn tay đang nắm tay nàng bất giác siết chặt hơn, không phải sợ hãi, mà là đau lòng… Hắn biết, cô bé mà nàng nhắc đến là chính nàng. Hắn cũng biết, khi nàng nói ra những điều này với mình, trong lòng nàng phải nhận sự đau đớn đến nhường nào.
“Theo lẽ thường, cô bé kia trở thành bậc thầy thôi miên quốc tế, những người xung quanh vốn khinh thường cô, lúc này đều bắt đầu e ngại cô ấy. Cô ấy cũng không bận tâm, cho đến buổi tối một ngày kia… Ngày đó, mưa rất to, sấm sét đầy trời, cô gái đang ngủ chợt nghe một tiếng hét thảm thiết. Sau đó, cô ấy vội vàng ngồi dậy, chạy ra ngoài thì thấy… thấy…” Tay phải nàng túm chặt lấy cánh tay hắn, siết rất chặt, chặt đến mức khiến hắn hơi đau. Hắn đưa tay kia ra nắm lấy tay trái của nàng, giống như muốn truyền cho nàng dũng khí vô tận.
“Thấy bố mẹ nuôi của cô ấy nằm trong vũng máu, trong khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy, họ vẫn còn cố nói cô ấy mau chạy đi…” Nói tới đây, mắt nàng trào ra vài giọt chất lỏng trong suốt, ký ức nặng nề trong đầu dồn ép khiến nàng cảm giác như không thở nổi.
Nàng cắn chặt răng, lại nói tiếp: “Sau đó, cô ấy được một người khác cứu, người đàn ông cứu cô ấy rất lợi hại, giết hết đám hung thủ kia, còn nói với cô ấy rằng, hung thủ là do một người khác phái tới, hỏi cô ấy có muốn báo thù không. Cô ấy tin người đàn ông đó, nhận ông ta làm thầy, gia nhập một tổ chức sát thủ có tên là “Lưỡi đao tử thần”. Bằng khả năng thiên phú của mình, cùng với sự nỗ lực và thuật thôi miên, cô ấy nhanh chóng trở thành một sát thủ xuất sắc, thậm chí cuối cùng còn trở thành sát thủ “Yêu Nghiệt” mà khiến ai vừa nghe tên cũng sợ vỡ mật. Cô ấy có một người đồng hành, gọi là “Hồ”, hai người cùng hoàn thành vô số nhiệm vụ, là sự hợp tác thân thiết nhất khăng khít nhất, mà thầy của cô ấy cũng là người cô ấy kính trọng nhất. Thầy nói với cô ấy kẻ nào là kẻ thù, cô ấy sẽ lập tức đi giết họ. Có điều, cuối cùng cô lại phát hiện ra, tất cả chỉ là một ván cờ, một ván cờ do chính người thầy của cô, người mà cô cảm kích nhất thiết lập nên. Ông ta hy sinh bốn tay sát thủ hạng hai, diễn một vở kịch, chính là để mang người có thiên phú dị bẩm còn có cả thuật thôi miên là cô về, giúp bọn họ diệt trừ những người bọn họ không có khả năng giết.”
Trong mắt Tô Cẩm Bình hiện lên sự oán hận mãnh liệt, mà vào thời khắc này, giọng nói lạnh lẽo của hắn vang lên bên tai: “Nàng giết hắn sao?”
“Đúng thế! Ta giết hắn!” Mọi người đều biết nàng đã báo thâm thù cho bố mẹ nuôi của mình, nhưng không ai biết rằng, khi cắm con dao đó vào lồng ngực ông ta, nàng đã thống khổ đến mức nào. Đó là thầy của nàng, là người nàng tôn kính nhất, thậm chí nàng còn từng nghĩ rằng, có thể ông ấy chính là… bố của mình, nhưng nàng lại tự tay chấm dứt cuộc sống của ông ta. “Ta và ‘Hồ’ cùng giết ông ta. ‘Hồ’ nói kẻ thù của ta chính là kẻ thù của cô ta.”
“Đêm hôm đó cũng là một đêm giông tố. Thầy chết, cô bé kia đã báo được thù, rất vui vẻ nhưng cũng rất đau lòng. Vào thời khắc ấy, ‘Hồ’ ôm cô gái vào lòng nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây, cậu vẫn còn có tôi.” Chỉ là, sau khi nói xong câu đó, con dao nhỏ trong tay cô ta lại hướng thẳng về phía ngực cô gái kia. Máu tươi văng tung tóe, cô ta cười nói chỉ khi ‘Yêu nghiệt’ chết đi, ‘Hồ’ mới có thể trở thành sát thủ đứng đầu thế giới. Có điều, cô ta phải thất vọng rồi, vì ‘Yêu nghiệt’ cuối cùng vẫn là ‘Yêu nghiệt’, là sự tồn tại mà bất cứ kẻ nào cũng không thể vượt qua, dù ngực trúng một dao, cô ấy vẫn giết chết ‘Hồ’ trong một giây, sau đó ôm thương tích bỏ trốn. Trong trận chiến ấy, cô đã giết hai người, một người là người thầy mà cô ấy tôn kính nhất, một người là bạn đồng hành mà cô tin tưởng nhất. Đối với bất cứ kẻ nào, dù là người thầy và bạn đồng hành của chính mình, cô ấy cũng là ma quỷ không hạ thủ lưu tình!” Nàng chậm rãi nói hết những điều này ra, cảm giác nặng nề trong lòng cũng nhẹ nhàng đi nhiều, chỉ là vẫn nhớ rõ mồn một sắc mặt của bố mẹ nuôi trắng bệch, cùng với sắc mặt của ‘Hồ’ khi cắm dao vào ngực nàng vào ngày giông tố ấy.
Lúc này hắn mới hiểu vì sao lúc ấy khi mình nói câu nói đó, phản ứng của nàng lại kịch liệt như vậy!
“Từ đó về sau, cô gái không hề tin tưởng bất cứ kẻ nào, dù là ở cùng với ai, cô ấy cũng luôn giữ lại giới hạn của mình, không dễ dàng dùng chân tình mà đối xử nữa.” Đây là lý do vì sao ngay cả “Yêu Vật” cũng không biết nàng biết thôi miên. Người biết nàng có thuật thôi miên, chỉ có sư phụ và ‘Hồ’, cùng với những người trong cuộc sống trước đây của nàng, những người đã quên mất nàng rồi.
“Cô gái ấy vẫn mơ mơ hồ hồ mà sống tiếp. Đối với cô ấy, ý nghĩa duy nhất của việc sống sót, chính là để hàng năm đi thắp cho bố mẹ nuôi một nén hương, dâng lên một bó hoa trước mộ họ. Cho đến một ngày, sau khi cô gái đi làm nhiệm vụ trở về, nằm ngủ trên giường, ngơ ngơ ngác ngác nhìn lên đỉnh màn, đột nhiên lại có dự cảm rằng mình ngủ giấc ngủ này rồi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Có điều, cuối cùng cô ấy vẫn tỉnh lại, nhưng lại tỉnh lại trên người một cô gái tên Tô Cẩm Bình, đến một thời đại xa lạ, một nơi xa lạ, đó… là ngày đầu tiên Tô Cẩm Bình tiến cung bị Hách Liên Dung Nhược đánh chết. Ta nhập vào người nàng. Như thế, coi như ta cũng đầu thai nhỉ?”
Nàng vừa dứt lời, vòng tay hắn càng ôm siết nàng chặt hơn, không nói được lời nào. Một lúc lâu sau, giọng nói thanh lãnh mới vang lên bên tai nàng: “Đều là quá khứ rồi. Còn nữa… Ta, Bách Lý Kinh Hồng xin thề tại đây, dù nước Vong Xuyên khô cạn, dù luân hồi trăm năm, ta, Bách Lý Kinh Hồng, cũng vĩnh viễn không phản bội nàng.”
“Nếu có một ngày nào đó chàng phản bội ta, ta thật sự sẽ giết chàng!” Giọng nói không hề có độ ấm của Tô Cẩm Bình vang lên, ánh mắt còn lạnh lùng ghê người hơn cả núi băng trong đông giá.
“Không có ngày nào đó.” Giọng hắn vẫn lạnh lùng như trước nhưng mang theo vẻ kiên định khó giấu được. Im lặng một lúc, hắn chợt ngẩng đầu lẳng lặng nhìn nàng.
Rất lâu rất lâu sau, cho đến khi Tô Cẩm Bình nghĩ có phải hắn đang muốn an ủi mình không, thì đôi môi mỏng của hắn bỗng phun ra một câu: “Nàng vừa mới nói, không tin tưởng bất cứ ai, dù ở bên ai cũng giữ lại giới hạn của mình. Như vậy, đối với ta cũng thế sao?” Vậy ngày đó rời khỏi Đông Lăng, vì sao nàng lại nói ra những lời đó? Hắn vẫn còn nhớ rõ, ngày đó nàng nói, nếu hắn chết, nàng sẽ cùng lên trời xanh cùng xuống suối vàng, sống chết có nhau.
À… câu hỏi này vừa dứt, mặt Tô Cẩm Bình hơi đỏ lên, quay đầu nhìn xung quanh, nói: “Dù với bất cứ ai cũng đều là như thế, nhưng chàng… là ngoài ý muốn!”
“Ha ha…” Tiếng cười sung sướng vang lên từ miệng hắn, nhẹ nhàng êm tai, không khó để nhận ra tâm trạng hiện giờ của hắn cực kỳ tốt.
Nhưng nụ cười này cũng khiến Tô Cẩm Bình vốn hơi ngượng ngùng trở nên ngượng ngùng đến cùng cực! Nàng hung hăng đập một cái thật mạnh vào đầu hắn, quát lên: “Chẳng lẽ chàng không biết vào thời điểm này chàng hẳn nên an ủi ta mới đúng sao?! Vì sao lại hỏi cái câu chẳng liên quan gì thế?” Nàng quát to để giấu đi sự xấu hổ của mình.
“Ta biết sai rồi.” Hắn nhẹ nhàng nói, nhưng trong ánh mắt xám bạc lại hiện lên nụ cười giảo hoạt. Cuối cùng cũng làm cho nàng tin tưởng hắn hoàn toàn, hơn nữa còn giúp nàng bước ra từ cảm xúc bi thương ấy, mà quan trọng nhất là, dù hắn có biết lỗi, hiện giờ nàng cũng không có chổi lông gà để trừng phạt hắn nữa.
…
Bốn đại ám vệ ở ngoài cửa cách đó không xa, chợt nghe thấy tiếng quát giận dữ này của Tô Cẩm Bình đều thấy yên lòng. Thật ra, trong lúc còn chưa kịp nhận thấy, thì bọn họ cũng đã coi cô gái kia là chủ nhân của mình, trở thành một nửa của điện hạ rồi, vì thế, khi nhìn thấy nàng nằm trong lòng điện hạ khóc vô cùng thương tâm, bọn họ cũng rất lo lắng, giờ rốt cuộc cũng thở phào được một hơi. Có điều, sau khi thở phào xong, bọn họ đều làm gì nhỉ?
“Các huynh nghĩ, có phải điện hạ thật sự không kiềm chế được, nên đã làm gì đó với Hoàng tử phi, vì thế…” Diệt xoa cằm, cười rất bỉ ổi.
Khóe miệng Linh Nhi giật giật nhìn người đã từng là cấp trên của mình, Diệt đại nhân mà cô vẫn luôn rất kính trọng đột nhiên lộ ra đức hạnh thô bỉ như thế, nhất thời khiến cô cảm thấy đầu óc mình như ngu đi.
Phong nhướng mày nói: “Lúc ấy điện hạ bế Hoàng tử phi lên xe ngựa, vì mưa quá lớn nên điện hạ nói gì đó mà ta không nghe rõ. Có điều, lại nghe thấy Hoàng tử phi gào ầm lên mấy tiếng “cút đi”, còn nghe được tiếng giãy dụa nữa, không bao lâu sau thì Hoàng tử phi bắt đầu khóc!”
Vừa nói xong, không chỉ hắn ta, tất cả mọi người đều ngẩn ra, chẳng lẽ Diệt đã đoán đúng?! Điện hạ… khụ khụ… vừa dùng sức mạnh sao?!
Ở phương diện này, năng lực cảm nhận của Tu là kém cỏi nhất, nhưng lúc này cũng nghe hiểu bọn họ nói gì, nhíu đôi mày rậm nói: “Có lẽ Hoàng tử phi đã mang thai cốt nhục của điện hạ?!”
“Các huynh nghĩ là bé trai hay bé gái?” Đây là giọng của Phong.
“Chắc là bé trai rồi. Điện hạ trả giá đắt như vậy, còn dùng đến sức mạnh, nếu còn không sinh cho chúng ta một vị thiếu chủ, kế thừa y bát của điện hạ thì thiệt thòi quá!” Giọng nói của Diệt.
Sắc mặt Vẫn hơi phức tạp, lạnh lùng nói: “Sau này phải bảo vệ Hoàng tử phi cho tốt!”
Sau đó, mấy người đàn ông bắt đầu ồn ào hơn, tranh luận xem rốt cuộc là con trai hay con gái, sau này ai bảo vệ Hoàng tử phi, nghiễm nhiên coi là Tô Cẩm Bình đã có rồi…
Đầu Linh Nhi đầy vạch đen, nhìn những người từng là cấp trên trực tiếp của mình này, thực sự có cảm xúc muốn bước tới tát cho họ mấy cái, bọn họ thế này là suy nghĩ quá nhiều hay là đầu óc thoát khỏi lộ trình?!
Đúng lúc này, một cô gái có dáng người nhỏ xinh mặc áo hồng bước tới, nhìn dáng vẻ tranh luận hứng khởi của mấy người kia, liền lườm một cái không hề khách khí, nói: “Diệt đại nhân, ngài tìm thuộc hạ tới có việc gì sao?”
Lúc này Diệt mới ngừng lại, quay đầu nhìn cô ấy, mặt đầy vẻ bi thương nói: “Dĩ Mạch, sau này cô không nhìn thấy ta nữa rồi!”
“Ngài sắp chết à?” Cô ấy đáp lại một câu theo phản xạ, sau đó dưới ánh mắt không dám tin của Diệt, cô ấy lại bồi tiếp câu nữa: “Vậy thì tốt quá!”
Chân Diệt lảo đảo suýt thì ngã, khó khăn lắm mới giữ vững được cơ thể: “Không phải ta sắp chết, mà là cô cũng bị điều sang bảo vệ Hoàng tử phi như Linh Nhi!”
“À, thất vọng thật!” Hiên Viên Dĩ Mạch đáp một câu dửng dưng như không.
Thất vọng? Thất vọng à? Không phải mình sắp chết thì cô ấy rất thất vọng sao? Khóe mắt nhìn thấy dáng vẻ cười trộm của các huynh đệ, hắn ta liền hét to: “Ta muốn ra ngoài trồng cành Đông Nam, đừng có ai níu kéo ta!!!”
Tiếng cười lớn vang lên…
Thời khắc này, Hủy nấp ở một nơi gần đó nhìn nhóm thuộc hạ của mình, trong mắt cũng đầy ý cười. Từ khi Hoàng tử phi xuất hiện, điện hạ cũng đã nở nụ cười. Mà điện hạ vui vẻ, thì bọn họ cũng hay cười đùa hơn, cô gái kia giống như một tia sáng mặt trời, mang lại cho bọn họ sự hy vọng và ấm áp. Quả thật, cũng rất xứng với điện hạ…
…
“Rầm” một tiếng vang lên, mọi thứ trong phòng Vân Tử Y đều rơi đầy đất, “Dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì?! Thượng Quan Cẩm dựa vào cái gì? Xuất thân không bằng ta, tài năng không bằng ta, trừ khuôn mặt ra, nàng có gì tốt chứ? Vì sao Tam điện hạ chỉ nhìn một mình nàng? Rốt cuộc Vân Tử Y ta kém gì nàng?!”
Thị tỳ bên cạnh nàng ta không dám rên lên một tiếng nào, chỉ đứng ở cửa phòng nhìn nàng ta phát tiết cơn giận. Mỗi lần Đại tiểu thư giận dữ, ai dám nói thêm một câu hoặc hắt hơi một cái cũng sẽ bị kéo ra ngoài xử tử.
Cho đến khi mọi đồ đạc vốn có trong phòng đều bị ném vỡ, Vân Tử Y mới ngừng tay, hít sâu mấy hơi, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, Thượng Quan Cẩm, ta sẽ không để cho ngươi cao hứng lâu đâu, ta cam đoan!!!
…
Ở phủ Trấn Quốc công lúc này đang bận đến mù trời, Mộ Dung Song bị đánh còn có nửa cái mạng, đại phu đang chữa trị cho ả!
Trấn Quốc công Mộ Dung Việt nghe mấy người con trai báo lại, sắc mặt cũng sa sầm xuống. Dù nói thế nào thì Mộ Dung Song cũng là trưởng nữ duy nhất của phủ Trấn Quốc công, đã bị Bách Lý Kinh Hồng hạ nhục các kiểu, giờ lại bị đánh đến mức chỉ còn nửa hơi thở để người ta khiêng về, tất nhiên cũng khiến lão tức giận không nhẹ. Lão lạnh mặt nghe Mộ Dung Phong nói nửa ngày, rồi mới lên tiếng: “Nói vậy, chuyện này là do một tay vị biểu tiểu thư của Vân gia kia bày ra? Nàng và Song Nhi cũng có thù riêng sao?”
Thân là một trong các đại thế gia, Mộ Dung gia đương nhiên cũng có hệ thống tình báo cực kỳ rộng, Mộ Dung Phong giới thiệu ngắn gọn thân thế của Tô Cẩm Bình, biết nàng từ đâu đến, nhưng lại không biết vì sao Tô Cẩm Bình biến thành Thượng Quan Cẩm, sau đó lại kể lại chuyện mâu thuẫn giữa Bách Lý Kinh Hồng, Mộ Dung Song và Tô Cẩm Bình, cuối cùng cũng nói đến chuyện Mộ Dung Song và Quân Lâm Mộng cùng giết Thiển Ức.
Mộ Dung Việt nghe xong, cũng cảm thấy không phải chuyện gì lớn. Hôn sự với Tam Hoàng tử không có nhà này còn có nhà khác, dù sao, người muốn cưới đệ nhất mỹ nhân Nam Nhạc cũng nhiều vô cùng, kẻ muốn có sự hậu thuẫn của Mộ Dung gia lão cũng không ít, ví dụ như Đại Hoàng tử hiện nay thoạt nhìn có vẻ có phần thắng nhất chẳng hạn. Mà Thiển Ức chẳng qua chỉ là một thị tỳ, chết thì chết đi, lão cũng không tin sau lần phát tiết này Thượng Quan Cẩm vẫn không chịu thôi.
“Chờ muội muội con tỉnh lại thì khuyên nhủ con bé một chút. Hôn sự với phủ Tam Hoàng tử cứ thôi đi, Cẩn phi chết rồi, Mộ gia cũng xuống dốc, Hoàng tử này cũng chẳng còn giá trị gì nhiều. Ta vốn cũng chẳng hài lòng với hôn sự này. Còn về Thượng Quan Cẩm kia, dù gì cũng chỉ là một tiểu nha đầu tâm tư hơi xảo quyệt một chút, dạy dỗ chút cũng không sao, nhưng tốt nhất là đừng khiến quan hệ với phủ Tề Quốc công quá căng thẳng!” Mộ Dung Việt lên tiếng phân phó Mộ Dung Phong.
“Vâng, phụ thân đại nhân!” Đáy mắt hắn ta hiện lên tia lạnh lẽo, hôm nay không cẩn thận nên mới để Thượng Quan Cẩm kia thành công, dù sao cũng là muội muội hắn ta, chẳng yêu thích gì mấy, nhưng cũng vẫn cứ là muội muội. Hôm nay bị đánh không chỉ là thể diện của một mình Mộ Dung Song mà còn là thể diện của cả mấy người bọn họ, nên hắn ta cũng phải khiến nàng trả giá một chút mới có thể nguôi ngoai oán hận được.
…
Trên xe ngựa, Tô Cẩm Bình vẫn ngồi trên đùi Bách Lý Kinh Hồng, một lúc lâu sau nàng mới chợt nhận ra hôm nay bọn họ thân mật quá mức, vội vàng đứng dậy muốn rời khỏi đùi hắn, nhưng cánh tay hắn lại vòng lấy eo nàng khiến nàng không cử động được.
Giọng nói thanh lãnh vang lên sau lưng: “Hôm nay… nàng ghen à?”
“Ai ghen? Ghen với ai?” Tô Cẩm Bình giống như con mèo bị đạp trúng đuôi, lập tức to giọng hỏi lại.
“Nàng cứ nói xem?” Giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý cười kín đáo, nếu không ghen, sao nàng lại phản ứng mạnh mẽ như thế?
Tô Cẩm Bình ngẩng đầu lườm hắn một cái, thấy sắc mặt hắn vẫn thờ ơ như trước nhưng trong mắt lại hiện rõ ý cười, càng cảm thấy nếu mình thừa nhận rằng mình ghen tuông, thì khuôn mặt kia không phải sẽ to bình thường nữa rồi! Vì thế, nàng nói: “Không có! Tô Cẩm Bình ta chưa bao giờ ghen!” Giọng điệu mười phần chắc chắn.
“Thật sao?” Lại là một câu hỏi đầy ý cười.
Nàng lặng lẽ nghiến răng: “Thật!”
“Thật sao?” Hắn vẫn chưa từ bỏ ý đồ, nhất định phải bắt nàng thừa nhận mới được.
“Thật!” Trên trán bắt đầu nổi gân xanh.
“Thật sao?”
“Thật cái em gái nhà chàng ấy! Bách Lý Kinh Hồng, có phải chàng lại muốn ăn đòn không?” Nàng hung hăng nghiến răng gầm lên.
Hắn nghe vậy, im lặng một lúc lâu sau mới thản nhiên nói, sắc mặt rất nghiêm trang: “Chổi lông gà đã đánh gãy rồi!” Nói xong, trong mắt hắn xuất hiện vẻ đắc ý, không chỉ gãy chổi lông gà, mà cả kinh thành Nam Nhạc đã không còn tìm được một cọng lông gà nào nữa rồi.
Tô Cẩm Bình ngẩng đầu cười lạnh nhìn hắn: “Có phải chàng còn định nói, không chỉ chổi lông gà bị gãy, mà chàng còn diệt trừ hết cả gà rồi không?”
Nàng nói vậy, hắn thoáng ngẩn người, lúng túng nói: “Sao… sao nàng biết?” Mặt hắn hiện rõ vẻ xấu hổ.
“Tiểu Hồng Hồng, hình như ta quên không nói cho chàng biết, trừ lông gà, lông vịt, lông ngỗng, các loại lông đều có thể làm chổi được. Cho nên tốt nhất là chàng đừng cao hứng quá sớm!” Tô Cẩm Bình nói xong, sắc mặt vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến da đầu người ta run lên.
“…” Vậy, có phải hắn lại nên diệt trừ hết các động vật có lông không? Dù sao, cả đời này hắn cũng không muốn bị vật kia chiêu đãi lần thứ hai đâu.
Lúc này mưa đã tạnh, người ngoài xe có thể nghe rõ ràng câu chuyện của bọn họ. Phong hơi kinh ngạc nhìn Linh Nhi, nhỏ giọng hỏi: “Cô có biết rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì không? Tối hôm qua sau khi quay về, điện hạ rất kỳ quái…” Hắn ta vẫn nhớ rõ nụ cười quỷ dị kia, cho đến giờ nhớ lại vẫn cảm thấy da đầu run bần bật.
Tuy nhỏ giọng, nhưng không thoát được tai của hai người trong xe ngựa, cơ thể người nào đó rõ ràng hơi cứng lại, sau đó dưới ánh mắt trêu tức của Tô Cẩm Bình, gương mặt bạch ngọc ửng hồng, tối hôm qua đúng là mất hết cả mặt mũi rồi!
Linh Nhi đầy vẻ thần bí, đang muốn nói lại chợt nhớ đêm qua khi điện hạ vào phòng cô nương có dặn, “Nghe thấy cái gì cũng không cho phép nói ra!” Sắc mặt cô ấy chợt cứng lại, vội vàng lắc đầu nói: “Ta cũng không biết!”
Đời người thống khổ nhất chính là biết được một chuyện vô cùng thú vị, cực kỳ muốn chia sẻ với mọi người, nhưng mà lời lên tới miệng, lại vì sự an toàn của mình mà không thể nói ra một chữ nào, chỉ có thể âm thầm cao hứng một mình mỗi khi nhớ lại chuyện này. Loại cảm giác phức tạp này khiến cô cảm thấy thà rằng không biết còn hơn, thống khổ lắm!!!
“Thật sự không ghen sao?” Hắn vẫn chưa bỏ qua, muốn chính miệng nàng nói ra sự quan tâm với mình.
Tô Cẩm Bình bị hỏi cũng thấy phiền, tức giận nói: “Nếu bà đây nói là ghen thì sao?” Nàng khó chịu, vô cùng khó chịu, dù cuối cùng hắn rõ ràng vẫn chọn mình, nhưng nàng không thích là không thích cái cách hắn dùng ngữ điệu tình cảm đó để nói với người con gái khác, dù nàng biết đó là muội muội ruột của hắn, nàng cũng vẫn vô cùng khó chịu, nhưng khó chịu thì thế nào, hắn có thể vì nàng mà xa lánh muội muội ruột của mình sao? Không thể nào!!!
Nghe nàng trả lời hắn mới khẽ cười, nụ cười rất nhẹ nhưng lại rất đẹp mắt: “Con bé là muội muội!” Ngay cả dấm chua của muội muội mà nàng cũng uống sao?
Tô Cẩm Bình lườm một cái khinh thường, quay đầu lười đáp lại hắn, biết ngay là sẽ vậy mà!
“Nếu nàng không thích, sau này ta không để ý tới con bé là được.” Bên tai vang lên giọng nói của hắn, thanh lãnh nhưng đầy cưng chiều. Để mấy người Diệt chú ý đến sự an toàn của nàng ấy, làm tròn nghĩa vụ của ca ca này là được, cũng không cần phải tự mình ân cần.
“Thật sao?” Nàng cũng bắt chước hắn.
Nhẹ nhàng đáp: “Thật!”
“Thật sao?” Để cho tên này cảm nhận được chút cảm giác bị người ta hỏi đi hỏi lại câu “thật sao” cho biết!
Khóe miệng hắn hơi giật giật, biết nàng giở mánh khóe liền không nói đến vấn đề này nữa. Hắn đổi đề tài, nghĩ đến chuyện hiện giờ vẫn khiến mình cảm thấy thật chướng mắt: “Lúc đó, nàng cười cái gì?”
“Lúc nào?” Tô Cẩm Bình không kịp hiểu.
Đôi mày đẹp của hắn nhíu lại, không tự nhiên nói: “Lúc đó ấy.”
“Lúc đó là lúc nào?” Sau đầu đã xuất hiện vạch đen.
Khuôn mặt lãnh đạm xuất trần đối diện với nàng, nhìn chằm chằm không chớp mắt, thấy nàng không có nửa phần muốn nói, liền nhẹ giọng nói: “Không muốn nói cũng không sao.”
Nói là nói vậy, nhưng trên mặt hắn đâu hề có ý muốn thôi chứ.
“Ta thật sự không nhớ!”
“Thì là… là lúc Lăng Viễn Sơn rời đi ấy.” Lúc ấy khi Lăng Viễn Sơn đi, có nói với Công chúa Bình Dương một câu, tùy duyên đừng gượng ép, khi đó nàng liền nhoẻn miệng cười, chẳng lẽ là vì Bình Dương không có được trái tim của Lăng Viễn Sơn nên nàng thấy cao hứng sao?
“Ồ, thì ra chàng cũng biết ghen!” Tô Cẩm Bình gật gù đắc ý cảm thán, sau đó nhìn thấy trong mắt hắn có vẻ chán nản, nàng liền cười nói: “Ta cười là vì cái vị Lăng công tử đó, thật ra có thể tu tiên được. Chàng không phát hiện là mấy câu y nói ra giống hệt mấy câu mà các vị cao tăng đắc đạo thường nói sao?”
Hắn nghe vậy cũng bình tĩnh hơn một chút, nhưng vẫn lạnh giọng nói: “Chỉ có nguyên nhân đó thôi?”
“Chàng còn hy vọng có nguyên nhân gì khác?” Nàng đen mặt nhìn hắn. Nàng chợt phát hiện ra, khi ghen lên rồi thì đàn ông còn ghê gớm hơn phụ nữ rất nhiều, đặc biệt là kiểu đàn ông đã ngạo kiều lại thích ra vẻ này.
Hắn gác cằm lên vai nàng, giọng nói cao ngạo vang lên: “Không hy vọng!”
Giọng nói rõ ràng là lạnh đến mức có thể khiến người ta chết cứng, người cũng lãnh đạm đến ghê người, nhưng nhìn hắn lúc này, Tô Cẩm Bình lại thấy hắn y như một chú thỏ ngây thơ, thật đúng là… vừa đáng yêu lại vừa đáng ghét!
“Thật ra, ta, đẹp hơn y mà!” Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai.
Khóe miệng nàng giật giật: “Ta biết!”
“Ta, nhiều tiền hơn y!” Hắn nói tiếp, ngữ khí lạnh lùng.
Gân xanh trên trán lại nảy lên: “Ta cũng biết!”
“Đánh đàn, ta cũng không thua y.” Dường như hắn đang xác thực lại, nhắm mắt nói từng từ một.
“Ừ!” Rốt cuộc tên này muốn nói gì?
Đôi mắt sáng đẹp mở ra: “Cho nên, nếu nàng thông minh thì nên chọn ta!” Nói xong, hắn có vẻ rất sợ nàng sẽ nói câu gì đó cự tuyệt, liền vội vàng nói thêm câu nữa: “Ta thật sự rất giàu.”
Cảm giác quen thuộc của buổi sáng hôm nay đã quay trở lại! Ấu trĩ, người này thực sự rất ấu trĩ, hơn nữa đã ấu trĩ đến một cảnh giới rất cao rồi! Nàng xoa xoa đầu hắn như xoa đầu con cún nhỏ: “Ta cũng không nghĩ đến chuyện chọn y mà!” Cho nên, chàng thôi đi cho bà, chẳng lẽ chàng không biết chàng như vậy rất đáng yêu sao? Đáng yêu đến mức bà đây muốn ăn sạch chàng cho rồi!!!
Nghe nàng nói câu này, hắn có vẻ rất sung sướng: “Vậy sau này đừng nhìn y!”
“Ừ.” Gân xanh ở thái dương nảy lên.
“Liếc nhiều hơn một chút cũng không được.” Tiếp tục ngây thơ.
“Ừ.” Gân xanh trên tay cũng bùng nổ.
“Thật ra, nàng cũng không nên nói chuyện với y…”
… “Bốp!” một tiếng, đầu của hắn được thưởng ngay một cú thật mạnh, Tô Cẩm Bình giẫm một chân lên ghế ngồi, một tay hung dữ chỉ vào mặt hắn, ánh mắt hung hãn quát to: “Bách Lý Kinh Hồng, chàng có thôi ngay không hả?!”
…
Bên ngoài màn xe, Phong, Linh Nhi và Dĩ Mạch cùng ngẩng đầu nhìn trời không biết phải nói gì, điện hạ nhà bọn họ bị người ta tráo đổi rồi, chắc chắn là vậy!
Đến cửa phủ Tề Quốc công, Trần thị đã đang chờ ngoài cửa, thấy bọn họ bước xuống xe ngựa liền nhanh chân bước tới. Lúc này Tô Cẩm Bình vẫn còn không chịu nổi người kia liền đi nhanh về phía trước ném hắn lại sau lưng.
Sau khi xuống xe, Bách Lý Kinh Hồng liền nói với Trần thị: “Vừa rồi mưa quá lớn, ta mời Thượng Quan cô nương cùng uống một tách trà rồi mới về.” Coi như giải thích vì sao lại về muộn như vậy.
Trần thị cười nói: “Đa tạ Tam Hoàng tử!”
Linh Nhi bước từng bước tới, chỉ vào Dĩ Mạch nói: “Phu nhân, đây là Dĩ Mạch, muội muội ta bị thất lạc nhiều năm, vừa rồi gặp lại ở quán trà, cô nương cũng đồng ý cho Dĩ Mạch đi theo rồi.”
Trần thị khẽ nhíu mày nhưng vẫn đồng ý. Bây giờ Bách Lý Kinh Hồng mới lên tiếng cáo từ, quay người đi, nhưng trong lòng vẫn còn lấn cấn một câu hỏi mà mình chưa hỏi ra, rốt cuộc “Yêu Vật” là ai?
…
Tác giả :
Quân Tử Giang Sơn