Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân
Quyển 6 - Chương 5: Vận mệnh, hiểu lầm
Một mảng bầu trời trắng xóa hoa đào, từ trên cao bay xuống giống như mưa, dừng ở trên trán, trên mặt, trên môi, trên tay ta.
Giống như muốn được che đậy, ta lẳng lặng nằm trên mặt đất sắp bị hoa đào chôn lấp, bao phủ, ta cảm thấy bản thân sắp mất đi hô hấp, liều mạng muốn đứng lên, thân thể lại không có cách nào nhúc nhích, cho dù chỉ là một ngón tay cũng không có cách nào động đậy.
[Cứu ta.
Bộ Phong Trần, cứu ta.]
Nam nhân ẩn ẩn bên trong biển hoa, tóc phiêu phiêu lại không thấy rõ khuôn mặt, là Bộ Phong Trần sao?
[Ngươi có nghe được tiếng gọi của ta không?
Bộ Phong Trần, trả lời ta!
Bộ Phong Trần? Ngươi là đang gọi ta sao?]
Hai thanh ấm giống nhau đồng thời vang lên bên tai.
Tầm mắt đã bị biển hoa che lấp, người trong nháy mắt bị cắn nuốt tiến vào bóng tối không cùng.
[Bộ Phong Trần, ngươi ở nơi nào?]
Trong nháy chính mình đang ở trong bóng tối mờ mịt, cứ chạy mãi chạy mãi, mơ hồ thấy được bóng áo trắng ngay phía trước, cứ đuổi theo đuổi theo nhưng đuổi mãi không kịp, ta đuổi không kịp Bộ Phong Trần.
[Bộ Phong Trần, từ từ! Từ từ đã!
Không được để ta ở lại một mình trong bóng tối khôn cùng này, mau dừng lại!]
Chỉ là nam nhân kia càng chạy càng xa, càng chạy càng xa, cho đến cuối cùng để lại mình ta không bóng tối, một mình cô độc, rốt cuộc nhìn không thấy một tia bóng dáng của Bộ Phong Trần.
[Bộ Phong Trần, Bộ Phong Trần! Ngươi ở nơi nào, không được chơi trốn tìm với ta, ngươi mau ra đây, mau ra đi!]
Giống như bệnh tâm thần hò hét, điên cuồng chạy khắp chung quanh tìm kiếm bóng dáng nam nhân kia, rốt cuộc, rốt cuộc ở nơi nào?
[Bộ Phong Trần?]
Đột nhiên trong lúc đó, ở cách ta xa xa nhìn thấy Bộ Phong Trần, là hai Bộ Phong Trần giống nhau.
Khác nhau ở chỗ một người tóc đen, một người tóc bạc mà thôi.
Người tóc bạc kia chính là Thánh Nhân của Thánh Môn sao?
Sững sờ một lát, nam tử tóc trắng kia đột nhiên dùng một thanh trường kích màu vàng đâm vào ngực Bộ Phong Trần tóc đen, máu giống như vỡ đê điên cuồng trào ra, tràn đầy, trên mặt đất đều là máu của Bộ Phong Trần.
Nam nhân kia, ầm ầm ngã xuống.
“Bộ Phong Trần!” Đột nhiên mở mắt, ta lập tức liền ngồi dậy, từng ngụm từng ngụm hô hấp, không khí ban đêm lạnh lẽo rót vào trong ngực, có chút đau xót.
Bộ Phong Trần, Bộ Phong Trần sẽ chết sao?
Làm sao có thể, hắn chính là Bộ Phong Trần, làm thế nào có thể chết được?
Máu, thật nhiều máu.
“Làm sao vậy, ta ở trong này.” Thanh âm quen thuộc vang lên bên người theo sau là lồng ngực rộng và ấm áp của Bộ Phong Trần, nam nhân từ sau lưng gắt gao đem ta ôm vào trong lồng ngực, bàn tay ấm áp dày rộng nắm lấy đôi bàn tay đang run rẩy không thôi của ta.
Trở tay nắm chặt bàn tay Bộ Phong Trần, ta nhắm mắt nuốt nước bọt đánh ực một cái, cảm giác ấm áp đến từ nam nhân phía sau làm cho ta dần dần bớt run.
“Ta vừa gặp ác mộng” quay người lại, ta nhìn nam nhân tóc đen trước mặt, nhìn chằm chằm rất sợ hiện tại chỉ là hư ảo, Bộ Phong Trần không chết, hắn vẫn còn sống hoàn hảo ở bên cạnh ta.
Có hô hấp, có nhịp tim, có độ ấm quen thuộc với ta.
“Mơ thấy cái gì? Mặc kệ xảy ra chuyện gì ta cũng sẽ ở đây.” Nhẹ nhàng vỗ về hai má của ta, vẻ mặt Bộ Phong Trần hiện lên vẻ lo lắng cùng đau xót.
Chân chính nên lo lắng là ta mới phải, Bộ Phong Trần, nếu có một ngày ngươi thật sự rời khỏi ta mà đi, ngươi không còn ở bên cạnh ta như thế này, ta nên làm gì bây giờ? Ngươi nói xem, đã không có ngươi, ta làm sao đối mặt với cuộc sống cơ khổ này?
“Ta mơ thấy ngươi chạy, mặc kệ ta đuổi theo thế nào cũng đuổi không kịp, Bộ Phong Trần, ta đuổi không kịp ngươi, ta cảm thấy sợ hãi, cảm thấy sợ hãi nếu ngươi rời khỏi ta, ta làm sao bây giờ?” Nhẹ nhàng tựa vào vai nam nhân, ta nhắm mắt ôm chặt lấy Bộ Phong Trần.
“Ha hả, bất quá chỉ là mơ mà thôi, ta làm sao có thể bỏ ngươi một mình được?” Khẽ cười một tiếng, Bộ Phong Trần ôn nhu vỗ vỗ lưng ta “Ngài chính là Sầu Thiên Ca, làm sao lại có thể mơ thấy ác mộng như vậy, mộng đều là giả, ta vĩnh viễn cũng không rời xa ngươi.”
Đúng vậy, ta chính là Sầu Thiên Ca.
Nhưng Sầu Thiên Ca cũng là người, người thì sẽ cảm thấy sợ hãi, nhất là khi người mà mình quý trọng biến mất trước mặt mình.
Ta dĩ nhiên tin tưởng ngươi sẽ không rời xa ta, chỉ là vạn nhất có người đem ngươi rời khỏi ta thì sao?
Cuối cùng, ta cũng không có nói cho Bộ Phong Trần là ta vừa nhìn thấy trong mộng hắn bị một Bộ Phong Trần khác giết chết.
Này là một ác mộng sao? Ta thật không có cách nào quên được điều ta đã mơ thấy, không có cách nào quên khi Bộ Phong Trần bị trường kích màu vàng đâm thủng ngực, chảy máu đầy đất, chói mắt mà đáng sợ.
Một tóc trắng giống với Bộ Phong Trần kia là ai? Chẳng lẽ chính là Thánh Nhân của Thánh Môn mà Bộ Phong Trần vẫn nhắc tới.
Nam nhân kia có phải cuối cùng sẽ lấy mạng Bộ Phong Trần?
Ta không khỏi ôm chặt lấy nam nhân ở bên cạnh, ai cũng không thể cướp đi người yêu của ta, ai cũng không thể.
……..
……..
“Sư phụ!”
“Tam Khâu Đạo Nhân, tại sao có thể như vậy?”
Vốn hoàng cung Miền Nam đã hết sức bất an nôn nóng, hiện tại lại loạn thành một đoàn.
Mới đây thôi, Miền Nam hoàng đế Triệu Thành thu được tin tức từ chiến trường, Phong Nguyệt Quốc không ngừng thẳng tiến, chỉ sợ mấy ngày nữa Hàm Dương sẽ thất thủ.
Nếu Hàm Dương thất thủ, nhân mã của Phong Nguyệt Quốc sẽ một đường thẳng đến Hoàng Thành của Miền Nam, lúc đó, muốn đánh đuổi Phong Nguyệt Quốc ra khỏi lãnh thổ Miền Nam là việc hết sức gian nan, cho dù hiện tại hắn đã có quân viện trợ từ Thần Quốc.
Nhưng mà, chuyện xấu một việc luôn tiếp một việc khác, phúc vô song chí, họa vô đơn chí, ngay lúc Triệu Thành cùng Bạch Hà đang thương thảo đối sách, trên bầu trời một lão nhân đầu bạc toàn thân đầy máu bay đến, Thanh Thư liếc mắt một cái liền nhìn ra là sư phụ của hắn Tam Khâu Đạo Nhân, nhanh chóng bay lên tiếp được hắn.
Không ngờ, Tam Khâu Đạo Nhân đã gần hấp hối, xem ra đạo nhân phải mất khí lực rất lớn mới có thể đến được hoàng cung Miền Nam, nay lúc pháp khí Hồ Lô đựng rượu của Tam Khâu Đạo Nhân rơi xuống đất vỡ nát.
“Sư phụ! Sư phụ! Là ai đả thương người thành như vậy?” Thanh Thư gấp gáp nhanh chóng cho Tam Khâu Đạo Nhân uống thuốc rồi chuyển vận chân khí.
Tam Khâu Đạo Nhân sắc mặt cực kém, khuôn mặt xám trắng tựa như người chết, một thân nhiễm máu, nhìn kỹ, thân thể có một lổ thủng bằng nắm tay đang chảy máu, nếu là người thường bị thương như thế này sớm đã hồn về tây thiên, cũng chỉ có Tam Khâu Đạo Nhân có tu vi thâm hậu, nhân tài trác tuyệt mới có thể sống đến bây giờ.
Uống thuốc xong, hắn nhờ thực khí của Thanh Thư miễn cưỡng mở mắt, đạo nhân hít sâu một hơi, đưa tay nắm chặt Bạch Hà.
Đôi môi tái nhợt khẽ nhích, lời nói gắng từng chữ: “Là, là Sầu Thiên Ca cùng Bộ Phong Trần!” Miễn cưỡng nói xong một câu, Tam Khâu Đạo Nhân rốt cuộc duy trì không được liền ngất xỉu.
“Sầu Thiên Ca cùng Bộ Phong Trần?” Tuy rằng sớm nghĩ đến điều này thực sự có thể, chỉ là hiện tại chính tai nghe được Tam Khâu Đạo Nhân nói, Triệu Thành nhất thời sững sờ tại chỗ, như thế nào có thể, như thế nào có thể là Sầu Thiên Ca cùng Bộ Phong Trần?
“Sư phụ!” Ánh mắt đỏ lên, Thanh Thư nhìn Tam Khâu Đạo Nhân hôn mê bất tỉnh mà giật mình, miệng vết thương đáng sợ như vậy, hắn làm sao có khả năng trị liệu.
“Thanh Thư, mau băng bó vết thương cho đạo trưởng.” Không quấy rầy Thanh Thư cùng sư phụ của hắn, Bạch Hà nhìn sang Triệu Thành, hai người đồng thời chạm mắt nhau cùng rời khỏi phòng.
Sau khi rời khỏi, hai vị hoàng đế của hai đại quốc nhìn nhau, không hẹn mà cùng thấy trong mắt đối phương hiện ra vài phần bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng.
Nếu là Bộ Phong Trần, bọn họ làm sao có thể chiến thắng Phong Nguyệt Quốc đây?
Đáp án tựa hồ rõ ràng rồi, bọn họ không có năng lực này, Bộ Phong Trần nếu có thể để Triệu Thành lên ngôi vị hoàng đế, cũng có thể đạp Triệu Thành xuống.
“Chúng ta là đang đối mặt với một thế lực có thể hủy diệt cả nhân gian, Thánh Môn a!” Triệu Thành cười khổ hai tiếng, ngay trước đó không lâu, bọn họ còn cảm thấy Thánh Môn chỉ là một truyền thuyết, Thánh Môn môn chủ cũng chỉ có trong truyền thuyết. Mà hiện tại, hết thảy đều trở nên không phải.
Bạch Hà than nhẹ một tiếng, nói: “Thánh môn có lẽ có bản lĩnh thông tiên, thế nhưng thiên hạ hàng vạn hàng nghìn dân chúng há chỉ chỉ có thể như cá nằm trên thớt, Nam đế, chúng ta phải nhìn xem có phải lão thiên thật sự trơ mắt nhìn ngươi ta diệt vong hay không.”
Nhìn về phòng Tam Khâu Đạo Nhân đang ở, Triệu Thành cùng với Bạch Hà đều lộ ra vài phần bi thương, trừ phi là thần thánh hạ phàm, nếu không miệng vết thương đáng sợ như vậy, thật sự không ai có thể cứu chữa.
“Sầu Thiên Ca, sao có thể là hắn?” Mãi cho đến một lúc sau, Triệu Thành vẫn không thể tin tướng tiên phong của Phong Nguyệt Quốc lại là Sầu Thiên Ca.
Lúc trước Sầu Thiên Ca rõ ràng đã nói sẽ không tham dự chuyện của thế gian, muốn qua cuộc sống bình thản tiêu dao, sao đột nhiên bây giờ lại thay đổi.
Bạch Hà không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn về phương xa, không biết suy nghĩ cái gì.
“Mặc kệ đối phương là Bộ Phong Trần hay Phong Vô Cấu, Nam đế, ta nghĩ việc chúng ta cần làm nhất lúc này chính là dốc toàn lực chống lại sự tiến công của Phong Nguyệt Quốc, mùa hè sắp qua, hiện giờ thời tiết chuyển lạnh, nếu đối phương là Sầu Thiên Ca, nếu ta không đoán sai, Sầu Thiên Ca chắc chắn thừa thắng xông lên, sẽ nhanh chóng đưa binh sát nhập Hoàng Thành.”
Có thể lúc này gặp nguy hiểm không phải Thần Quốc, có thể lúc này áp lực lớn nhất không phải Bạch Hà, trong mắt nam tử cũng không có nhiều vẻ lo lắng.
“Hắn nhất định tự mình dẫn binh, nếu là Sầu Thiên Ca đến, chúng ta có lẽ có thể tìm được đáp án từ miệng hắn.” Bạch Hà than khẽ, sớm đã nhìn ra nghi hoặc trong mắt Triệu Thành.
Gật đầu, Triệu Thành cười khổ nói: “Việc đó cũng phải chờ chúng ta gặp được Sầu Thiên Ca đã. Trên thế gian này, chúng ta đi đâu tìm người có thể đối kháng với Thánh Môn môn chủ đây?”
Trước vũ lực tuyệt đối, hết thảy âm mưu dương mưu chẳng qua cũng là cố gắng không quá vô vị mà thôi.
“Có lẽ trên đời này có thì sao?” Đột nhiên, phía sau lưng Triệu Thành cùng Bạch Hà vang lên thanh âm một nam nhân, thanh âm trầm thấp mà không chứa âm u, dễ nghe, trong ôn hòa lại lộ ra khí thế không giận mà uy, thanh âm này, cho dù là qua ba năm, đối với Triệu Thành cùng Bạch Hà cũng không cảm thấy xa lạ.
Hai nam nhân đồng thời xoay người: “Bộ Phong Trần?!”
Nhất thời, hộ vệ bốn phía đều tiến lên bao vây lấy nam nhân tóc màu bạc đột nhiên xuất hiện, tất cả đồng loạt hướng vũ khí về phía hắn.
Dưới mũi nhọn của lưỡi dao, Bộ Phong Trần có vẻ thập phần đạm mạc, không chút biểu tình nhìn Bạch Hà cùng Triệu Thành, cuối cùng, Ngụy Thánh Bộ Phong Trần nhìn về phía Triệu Thành.
“Ngươi hiện giờ đã là hoàng đế của Miền Nam?” Bộ Phong Trần chậm rãi nói, ngoại trừ Sầu Thiên Ca, hắn tựa hồ nhớ rõ mọi người, chỉ là quên nam nhân kia thôi.
“Đa tạ môn chủ tương trợ, Triệu Thành ta mới có ngày hôm nay.” Lời này, ý tứ thâm trầm, Triệu Thành chua sót cười, thật không ngờ người bọn họ muốn tìm lại tự tìm tới cửa.
“Các ngươi lui xuống đi.” Nhẹ nhàng vung tay lên, Triệu Thành nói với hộ vệ bốn phía, đối phương là Thánh Môn môn chủ, nếu Bộ Phong Trần muốn giết bọn họ, vậy có nhiều hộ vệ hơn nữa cũng không có tác dụng. Triệu Thành nhớ rõ, một năm kia ở trong hoàng cung Hoàng Thành, Bộ Phong Trần đáng sợ cỡ nào.
“Hoàng thượng.” Chúng hộ vệ lo lắng nhìn nam tử không biết tên đột nhiên xuất hiện này.
“Lui xuống!” Cau mày, Triệu Thành nhìn hộ vệ của hắn.
Bạch Hà cũng gật đầu với chúng hộ vệ của mình, những người này mới rời khỏi.
Cuối cùng, trong viện chỉ còn lại ba người, Triệu Thành, Bạch Hà, còn có một Bộ Phong Trần tóc bạc trắng.
“Nhị vị hiểu lầm.” Bộ Phong Trần thản nhiên nói một câu.
Bạch Hà vừa muốn mở miệng nói gì đó, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Thanh Thư lập tức trong phòng vọt ra, hướng về phía Bộ Phong Trần.
“Ta phải báo thù cho sư phụ! Bộ Phong Trần, để mạng lại đây!” Đỏ mắt, Thanh Thư hô to một tiếng vung bảo kiếm hướng về phía Bộ Phong Trần.
“Thanh Thư!” Bạch Hà gấp đến độ hô to, ngay cả Tam Khâu Đạo Nhân cũng không phải đối thủ của Bộ Phong Trần, Thanh Thư lại đi khiêu chiến Bộ Phong Trần, không phải là muốn tự sát hay sao?
Bộ Phong Trần vẫn như cũ đứng tại chỗ không hề động, nghe lời Thanh Thư nói, trong mắt nam nhân lộ ra một chút bất đắc dĩ.
Bộ Phong Trần giơ tay lên, Thanh Thư còn chưa kịp vọt tới trước mặt, tay chân đã hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích.
“Ta nói, các ngươi hiểu lầm.” Bộ Phong Trần buông tay xuống, nói.
“Hiểu lầm, ha ha! Chúng ta hiểu lầm cái gì, hiểu lầm Bộ Phong Trần ngươi thân là Thánh Môn môn chủ là Thánh nhân, thì ra là một ác nhân lãnh huyết! Ngươi giết sư phụ của ta, Thanh Thư dù phải xuống địa ngục cũng không tha cho ngươi!” Tay chân tuy rằng không cách nào động đậy, Thanh Thư còn có thể nói chuyện, hắn cũng không sợ chết, một lòng thầm nghĩ báo thù cho sư phụ, mở miệng liền mắng Bộ Phong Trần.
Bộ Phong Trần than nhẹ một tiếng, lắc đầu nói: “Ta không phải là Bộ Phong Trần mà các ngươi muốn tìm.”
Bạch Hà đi tới bên cạnh Thanh Thư, thần sắc phức tạp nhìn Bộ Phong Trần, nói: “Ngươi không phải là Bộ Phong Trần chúng ta muốn tìm, vậy ngươi là ai?”
“Ta là Bộ Phong Trần.” Nam nhân nhìn về phía phòng, nói “Trước phải cứu người, nếu không sư phụ của ngươi thật sự sẽ không sống nổi.”
Thấy Bộ Phong Trần đi vào phòng, Triệu Thành hô: “Từ từ, nếu ngươi là Bộ Phong Trần, còn nói không phải Bộ Phong Trần mà chúng ta muốn tìm, trên đời này có thể nào có hai Bộ Phong Trần?”
Bộ Phong Trần đưa lưng về phía Triệu Thành, dừng cước bộ, nói một tiếng: “Phải.”
Trên thế gian, hiện giờ có hai Bộ Phong Trần.
Bạch Hà cùng Triệu Thành nhất thời ngây ngẩn cả người.
Trên thế gian này thế nhưng lại có hai Bộ Phong Trần.
“Bị thương quá nặng, cũng may không còn nguy hiểm đến sự sống, cần phải nghỉ ngơi một thời gian mới có thể khôi phục, trong khoảng thời gian này không thể động võ.” Thay Tam Khâu Đạo Nhân băng bó tốt vết thương, Bộ Phong Trần lấy khăn ướt lau tay.
Xoay người, nam nhân nhìn về phía những người khác trong phòng, nói: “Ta biết các ngươi muốn hỏi cái gì, điều các ngươi muốn biết, ta sẽ nói cho các ngươi.”
“Ngươi là Bộ Phong Trần?” Triệu Thành nhìn nam nhân tóc bạc, nói: “Thánh Môn môn chủ?”
Bộ Phong Trần lắc lắc đầu, nói: “Ta là Bộ Phong Trần, nhưng chuẩn xác mà nói cũng không phải Thánh Môn môn chủ, mà là Thánh Môn thánh nhân.”
Bộ Phong Trần tiến về phía trước, nói: “Ở đây sẽ quấy rầy đến người bị thương nghỉ ngơi, chúng ta ra ngoài nói.”
Nói xong, Bộ Phong Trần bước ra ngoài trước, Bạch Hà cùng Triệu Thành nhìn nhau rất nhanh đi theo sau.
Ba người đi tới hoa viên, bên người cũng không có bất luận kẻ nào đi theo, cho dù vốn muốn đi theo cũng bị Triệu Thành cùng Bạch Hà đuổi đi, nếu Bộ Phong Trần muốn hại bọn họ, bọn họ có thể sống cho đến bây giờ sao?
Đừng nói là mấy hộ vệ, cho dù là một đội binh lính cũng không cách nào ngăn cản nam nhân trước mặt.
Chính là, Bộ Phong Trần này lại nói hắn là thánh nhân của Thánh Môn chứ không phải môn chủ.
“Trên thế gian này có hai Bộ Phong Trần, hắn là môn chủ, ta là thánh nhân, các ngươi chỉ cần biết như vậy, còn những chuyện khác ta sẽ không thể nói cho các ngươi. Lần này, ta bế quan tu hành ở Thánh Môn, lại cảm giác được người trong số mệnh của ta, cũng chính là Bộ Phong Trần giống ta như đúc ở nhân gian tham dự quá nhiều chuyện của người phàm, cho nên ta phải xuất quan.” Bộ Phong Trần ngừng lại trên chiếc cầu gỗ trong hoa viên.
“Làm sao chúng ta có thể tin tưởng ngươi?” Triệu Thành hỏi, hai Bộ Phong Trần, vậy trước kia cùng Sầu Thiên Ca ở cùng một chỗ không phải là cùng một người với Bộ Phong Trần đang đứng trước mặt họ hay sao? Nhưng Triệu Thành rõ ràng cảm thấy rất giống, quả thật là cùng một người.
Nhưng, nam nhân này nói hắn vừa mới xuất quan.
Bộ Phong Trần đạm mạc trả lời: “Tin tưởng hay không là chuyện của các ngươi. Lần này ta rời Thánh Môn đi đến đây là vì ngăn cản việc làm của người kia ở nhân gian.”
Bạch Hà hơi nhíu mày, hỏi: “Vậy ngươi có quen biết Sầu Thiên Ca không?”
Hơi sửng sốt, trong đầu Bộ Phong Trần hiện ra một nam nhân từng gặp qua ở Lệ Tích hồ, là hắn sao?
“Hắn là ai vậy?” Đây là câu hỏi mà Bộ Phong Trần vốn muốn hỏi, Sầu Thiên Ca, rốt cuộc là ai?
Nhưng Triệu Thành cùng Bạch Hà lại hiểu sai, nghĩ Bộ Phong Trần này không quen biết Sầu Thiên Ca. Nhìn nam nhân tự xưng là Thánh Môn thánh nhân cư nhiên nói không quen biết Sầu Thiên Ca, lại nhớ đến thân mật giữa Sầu Thiên Ca cùng Bộ Phong Trần, Triệu Thành cùng Bạch Hà lập tức cho rằng, Bộ Phong Trần trước đây họ gặp cùng với người trước mặt hiển nhiên không phải là cùng một người.
Bằng không, làm sao không biết Sầu Thiên Ca là ai?
“Sầu Thiên Ca là Nhiếp chính vương của Thần Quốc.” Bạch Hà thản nhiên nói “Hiện giờ, hắn là một người nắm quyền ở Phong Nguyệt quốc, là Thu Thiên tướng quân của Phong Nguyệt quốc, lại là nam nhân Thánh Môn môn chủ yêu nhất, bọn họ là người yêu.” Nói ra những lời này, tâm tình Bạch Hà rất phức tạp.
Sầu Thiên Ca đã từng là của hắn.
Hiện giờ, không bao giờ… là của hắn nữa.
“Người yêu?” Bộ Phong Trần thản nhiên nói một câu, hiểu lầm Sầu Thiên Ca lúc trước đến Thánh Môn thật ra là tìm giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần.
Hiện giờ nghe lời Bạch Hà nói, ngụy thánh thật sự nghĩ Sầu Thiên Ca cùng giả nhân giả nghĩa thật sự có quan hệ như vậy.
Không biết vì sao, trong lòng Ngụy Thánh có chút là lạ, nói không rõ là tư vị gì.
Giống như muốn được che đậy, ta lẳng lặng nằm trên mặt đất sắp bị hoa đào chôn lấp, bao phủ, ta cảm thấy bản thân sắp mất đi hô hấp, liều mạng muốn đứng lên, thân thể lại không có cách nào nhúc nhích, cho dù chỉ là một ngón tay cũng không có cách nào động đậy.
[Cứu ta.
Bộ Phong Trần, cứu ta.]
Nam nhân ẩn ẩn bên trong biển hoa, tóc phiêu phiêu lại không thấy rõ khuôn mặt, là Bộ Phong Trần sao?
[Ngươi có nghe được tiếng gọi của ta không?
Bộ Phong Trần, trả lời ta!
Bộ Phong Trần? Ngươi là đang gọi ta sao?]
Hai thanh ấm giống nhau đồng thời vang lên bên tai.
Tầm mắt đã bị biển hoa che lấp, người trong nháy mắt bị cắn nuốt tiến vào bóng tối không cùng.
[Bộ Phong Trần, ngươi ở nơi nào?]
Trong nháy chính mình đang ở trong bóng tối mờ mịt, cứ chạy mãi chạy mãi, mơ hồ thấy được bóng áo trắng ngay phía trước, cứ đuổi theo đuổi theo nhưng đuổi mãi không kịp, ta đuổi không kịp Bộ Phong Trần.
[Bộ Phong Trần, từ từ! Từ từ đã!
Không được để ta ở lại một mình trong bóng tối khôn cùng này, mau dừng lại!]
Chỉ là nam nhân kia càng chạy càng xa, càng chạy càng xa, cho đến cuối cùng để lại mình ta không bóng tối, một mình cô độc, rốt cuộc nhìn không thấy một tia bóng dáng của Bộ Phong Trần.
[Bộ Phong Trần, Bộ Phong Trần! Ngươi ở nơi nào, không được chơi trốn tìm với ta, ngươi mau ra đây, mau ra đi!]
Giống như bệnh tâm thần hò hét, điên cuồng chạy khắp chung quanh tìm kiếm bóng dáng nam nhân kia, rốt cuộc, rốt cuộc ở nơi nào?
[Bộ Phong Trần?]
Đột nhiên trong lúc đó, ở cách ta xa xa nhìn thấy Bộ Phong Trần, là hai Bộ Phong Trần giống nhau.
Khác nhau ở chỗ một người tóc đen, một người tóc bạc mà thôi.
Người tóc bạc kia chính là Thánh Nhân của Thánh Môn sao?
Sững sờ một lát, nam tử tóc trắng kia đột nhiên dùng một thanh trường kích màu vàng đâm vào ngực Bộ Phong Trần tóc đen, máu giống như vỡ đê điên cuồng trào ra, tràn đầy, trên mặt đất đều là máu của Bộ Phong Trần.
Nam nhân kia, ầm ầm ngã xuống.
“Bộ Phong Trần!” Đột nhiên mở mắt, ta lập tức liền ngồi dậy, từng ngụm từng ngụm hô hấp, không khí ban đêm lạnh lẽo rót vào trong ngực, có chút đau xót.
Bộ Phong Trần, Bộ Phong Trần sẽ chết sao?
Làm sao có thể, hắn chính là Bộ Phong Trần, làm thế nào có thể chết được?
Máu, thật nhiều máu.
“Làm sao vậy, ta ở trong này.” Thanh âm quen thuộc vang lên bên người theo sau là lồng ngực rộng và ấm áp của Bộ Phong Trần, nam nhân từ sau lưng gắt gao đem ta ôm vào trong lồng ngực, bàn tay ấm áp dày rộng nắm lấy đôi bàn tay đang run rẩy không thôi của ta.
Trở tay nắm chặt bàn tay Bộ Phong Trần, ta nhắm mắt nuốt nước bọt đánh ực một cái, cảm giác ấm áp đến từ nam nhân phía sau làm cho ta dần dần bớt run.
“Ta vừa gặp ác mộng” quay người lại, ta nhìn nam nhân tóc đen trước mặt, nhìn chằm chằm rất sợ hiện tại chỉ là hư ảo, Bộ Phong Trần không chết, hắn vẫn còn sống hoàn hảo ở bên cạnh ta.
Có hô hấp, có nhịp tim, có độ ấm quen thuộc với ta.
“Mơ thấy cái gì? Mặc kệ xảy ra chuyện gì ta cũng sẽ ở đây.” Nhẹ nhàng vỗ về hai má của ta, vẻ mặt Bộ Phong Trần hiện lên vẻ lo lắng cùng đau xót.
Chân chính nên lo lắng là ta mới phải, Bộ Phong Trần, nếu có một ngày ngươi thật sự rời khỏi ta mà đi, ngươi không còn ở bên cạnh ta như thế này, ta nên làm gì bây giờ? Ngươi nói xem, đã không có ngươi, ta làm sao đối mặt với cuộc sống cơ khổ này?
“Ta mơ thấy ngươi chạy, mặc kệ ta đuổi theo thế nào cũng đuổi không kịp, Bộ Phong Trần, ta đuổi không kịp ngươi, ta cảm thấy sợ hãi, cảm thấy sợ hãi nếu ngươi rời khỏi ta, ta làm sao bây giờ?” Nhẹ nhàng tựa vào vai nam nhân, ta nhắm mắt ôm chặt lấy Bộ Phong Trần.
“Ha hả, bất quá chỉ là mơ mà thôi, ta làm sao có thể bỏ ngươi một mình được?” Khẽ cười một tiếng, Bộ Phong Trần ôn nhu vỗ vỗ lưng ta “Ngài chính là Sầu Thiên Ca, làm sao lại có thể mơ thấy ác mộng như vậy, mộng đều là giả, ta vĩnh viễn cũng không rời xa ngươi.”
Đúng vậy, ta chính là Sầu Thiên Ca.
Nhưng Sầu Thiên Ca cũng là người, người thì sẽ cảm thấy sợ hãi, nhất là khi người mà mình quý trọng biến mất trước mặt mình.
Ta dĩ nhiên tin tưởng ngươi sẽ không rời xa ta, chỉ là vạn nhất có người đem ngươi rời khỏi ta thì sao?
Cuối cùng, ta cũng không có nói cho Bộ Phong Trần là ta vừa nhìn thấy trong mộng hắn bị một Bộ Phong Trần khác giết chết.
Này là một ác mộng sao? Ta thật không có cách nào quên được điều ta đã mơ thấy, không có cách nào quên khi Bộ Phong Trần bị trường kích màu vàng đâm thủng ngực, chảy máu đầy đất, chói mắt mà đáng sợ.
Một tóc trắng giống với Bộ Phong Trần kia là ai? Chẳng lẽ chính là Thánh Nhân của Thánh Môn mà Bộ Phong Trần vẫn nhắc tới.
Nam nhân kia có phải cuối cùng sẽ lấy mạng Bộ Phong Trần?
Ta không khỏi ôm chặt lấy nam nhân ở bên cạnh, ai cũng không thể cướp đi người yêu của ta, ai cũng không thể.
……..
……..
“Sư phụ!”
“Tam Khâu Đạo Nhân, tại sao có thể như vậy?”
Vốn hoàng cung Miền Nam đã hết sức bất an nôn nóng, hiện tại lại loạn thành một đoàn.
Mới đây thôi, Miền Nam hoàng đế Triệu Thành thu được tin tức từ chiến trường, Phong Nguyệt Quốc không ngừng thẳng tiến, chỉ sợ mấy ngày nữa Hàm Dương sẽ thất thủ.
Nếu Hàm Dương thất thủ, nhân mã của Phong Nguyệt Quốc sẽ một đường thẳng đến Hoàng Thành của Miền Nam, lúc đó, muốn đánh đuổi Phong Nguyệt Quốc ra khỏi lãnh thổ Miền Nam là việc hết sức gian nan, cho dù hiện tại hắn đã có quân viện trợ từ Thần Quốc.
Nhưng mà, chuyện xấu một việc luôn tiếp một việc khác, phúc vô song chí, họa vô đơn chí, ngay lúc Triệu Thành cùng Bạch Hà đang thương thảo đối sách, trên bầu trời một lão nhân đầu bạc toàn thân đầy máu bay đến, Thanh Thư liếc mắt một cái liền nhìn ra là sư phụ của hắn Tam Khâu Đạo Nhân, nhanh chóng bay lên tiếp được hắn.
Không ngờ, Tam Khâu Đạo Nhân đã gần hấp hối, xem ra đạo nhân phải mất khí lực rất lớn mới có thể đến được hoàng cung Miền Nam, nay lúc pháp khí Hồ Lô đựng rượu của Tam Khâu Đạo Nhân rơi xuống đất vỡ nát.
“Sư phụ! Sư phụ! Là ai đả thương người thành như vậy?” Thanh Thư gấp gáp nhanh chóng cho Tam Khâu Đạo Nhân uống thuốc rồi chuyển vận chân khí.
Tam Khâu Đạo Nhân sắc mặt cực kém, khuôn mặt xám trắng tựa như người chết, một thân nhiễm máu, nhìn kỹ, thân thể có một lổ thủng bằng nắm tay đang chảy máu, nếu là người thường bị thương như thế này sớm đã hồn về tây thiên, cũng chỉ có Tam Khâu Đạo Nhân có tu vi thâm hậu, nhân tài trác tuyệt mới có thể sống đến bây giờ.
Uống thuốc xong, hắn nhờ thực khí của Thanh Thư miễn cưỡng mở mắt, đạo nhân hít sâu một hơi, đưa tay nắm chặt Bạch Hà.
Đôi môi tái nhợt khẽ nhích, lời nói gắng từng chữ: “Là, là Sầu Thiên Ca cùng Bộ Phong Trần!” Miễn cưỡng nói xong một câu, Tam Khâu Đạo Nhân rốt cuộc duy trì không được liền ngất xỉu.
“Sầu Thiên Ca cùng Bộ Phong Trần?” Tuy rằng sớm nghĩ đến điều này thực sự có thể, chỉ là hiện tại chính tai nghe được Tam Khâu Đạo Nhân nói, Triệu Thành nhất thời sững sờ tại chỗ, như thế nào có thể, như thế nào có thể là Sầu Thiên Ca cùng Bộ Phong Trần?
“Sư phụ!” Ánh mắt đỏ lên, Thanh Thư nhìn Tam Khâu Đạo Nhân hôn mê bất tỉnh mà giật mình, miệng vết thương đáng sợ như vậy, hắn làm sao có khả năng trị liệu.
“Thanh Thư, mau băng bó vết thương cho đạo trưởng.” Không quấy rầy Thanh Thư cùng sư phụ của hắn, Bạch Hà nhìn sang Triệu Thành, hai người đồng thời chạm mắt nhau cùng rời khỏi phòng.
Sau khi rời khỏi, hai vị hoàng đế của hai đại quốc nhìn nhau, không hẹn mà cùng thấy trong mắt đối phương hiện ra vài phần bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng.
Nếu là Bộ Phong Trần, bọn họ làm sao có thể chiến thắng Phong Nguyệt Quốc đây?
Đáp án tựa hồ rõ ràng rồi, bọn họ không có năng lực này, Bộ Phong Trần nếu có thể để Triệu Thành lên ngôi vị hoàng đế, cũng có thể đạp Triệu Thành xuống.
“Chúng ta là đang đối mặt với một thế lực có thể hủy diệt cả nhân gian, Thánh Môn a!” Triệu Thành cười khổ hai tiếng, ngay trước đó không lâu, bọn họ còn cảm thấy Thánh Môn chỉ là một truyền thuyết, Thánh Môn môn chủ cũng chỉ có trong truyền thuyết. Mà hiện tại, hết thảy đều trở nên không phải.
Bạch Hà than nhẹ một tiếng, nói: “Thánh môn có lẽ có bản lĩnh thông tiên, thế nhưng thiên hạ hàng vạn hàng nghìn dân chúng há chỉ chỉ có thể như cá nằm trên thớt, Nam đế, chúng ta phải nhìn xem có phải lão thiên thật sự trơ mắt nhìn ngươi ta diệt vong hay không.”
Nhìn về phòng Tam Khâu Đạo Nhân đang ở, Triệu Thành cùng với Bạch Hà đều lộ ra vài phần bi thương, trừ phi là thần thánh hạ phàm, nếu không miệng vết thương đáng sợ như vậy, thật sự không ai có thể cứu chữa.
“Sầu Thiên Ca, sao có thể là hắn?” Mãi cho đến một lúc sau, Triệu Thành vẫn không thể tin tướng tiên phong của Phong Nguyệt Quốc lại là Sầu Thiên Ca.
Lúc trước Sầu Thiên Ca rõ ràng đã nói sẽ không tham dự chuyện của thế gian, muốn qua cuộc sống bình thản tiêu dao, sao đột nhiên bây giờ lại thay đổi.
Bạch Hà không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn về phương xa, không biết suy nghĩ cái gì.
“Mặc kệ đối phương là Bộ Phong Trần hay Phong Vô Cấu, Nam đế, ta nghĩ việc chúng ta cần làm nhất lúc này chính là dốc toàn lực chống lại sự tiến công của Phong Nguyệt Quốc, mùa hè sắp qua, hiện giờ thời tiết chuyển lạnh, nếu đối phương là Sầu Thiên Ca, nếu ta không đoán sai, Sầu Thiên Ca chắc chắn thừa thắng xông lên, sẽ nhanh chóng đưa binh sát nhập Hoàng Thành.”
Có thể lúc này gặp nguy hiểm không phải Thần Quốc, có thể lúc này áp lực lớn nhất không phải Bạch Hà, trong mắt nam tử cũng không có nhiều vẻ lo lắng.
“Hắn nhất định tự mình dẫn binh, nếu là Sầu Thiên Ca đến, chúng ta có lẽ có thể tìm được đáp án từ miệng hắn.” Bạch Hà than khẽ, sớm đã nhìn ra nghi hoặc trong mắt Triệu Thành.
Gật đầu, Triệu Thành cười khổ nói: “Việc đó cũng phải chờ chúng ta gặp được Sầu Thiên Ca đã. Trên thế gian này, chúng ta đi đâu tìm người có thể đối kháng với Thánh Môn môn chủ đây?”
Trước vũ lực tuyệt đối, hết thảy âm mưu dương mưu chẳng qua cũng là cố gắng không quá vô vị mà thôi.
“Có lẽ trên đời này có thì sao?” Đột nhiên, phía sau lưng Triệu Thành cùng Bạch Hà vang lên thanh âm một nam nhân, thanh âm trầm thấp mà không chứa âm u, dễ nghe, trong ôn hòa lại lộ ra khí thế không giận mà uy, thanh âm này, cho dù là qua ba năm, đối với Triệu Thành cùng Bạch Hà cũng không cảm thấy xa lạ.
Hai nam nhân đồng thời xoay người: “Bộ Phong Trần?!”
Nhất thời, hộ vệ bốn phía đều tiến lên bao vây lấy nam nhân tóc màu bạc đột nhiên xuất hiện, tất cả đồng loạt hướng vũ khí về phía hắn.
Dưới mũi nhọn của lưỡi dao, Bộ Phong Trần có vẻ thập phần đạm mạc, không chút biểu tình nhìn Bạch Hà cùng Triệu Thành, cuối cùng, Ngụy Thánh Bộ Phong Trần nhìn về phía Triệu Thành.
“Ngươi hiện giờ đã là hoàng đế của Miền Nam?” Bộ Phong Trần chậm rãi nói, ngoại trừ Sầu Thiên Ca, hắn tựa hồ nhớ rõ mọi người, chỉ là quên nam nhân kia thôi.
“Đa tạ môn chủ tương trợ, Triệu Thành ta mới có ngày hôm nay.” Lời này, ý tứ thâm trầm, Triệu Thành chua sót cười, thật không ngờ người bọn họ muốn tìm lại tự tìm tới cửa.
“Các ngươi lui xuống đi.” Nhẹ nhàng vung tay lên, Triệu Thành nói với hộ vệ bốn phía, đối phương là Thánh Môn môn chủ, nếu Bộ Phong Trần muốn giết bọn họ, vậy có nhiều hộ vệ hơn nữa cũng không có tác dụng. Triệu Thành nhớ rõ, một năm kia ở trong hoàng cung Hoàng Thành, Bộ Phong Trần đáng sợ cỡ nào.
“Hoàng thượng.” Chúng hộ vệ lo lắng nhìn nam tử không biết tên đột nhiên xuất hiện này.
“Lui xuống!” Cau mày, Triệu Thành nhìn hộ vệ của hắn.
Bạch Hà cũng gật đầu với chúng hộ vệ của mình, những người này mới rời khỏi.
Cuối cùng, trong viện chỉ còn lại ba người, Triệu Thành, Bạch Hà, còn có một Bộ Phong Trần tóc bạc trắng.
“Nhị vị hiểu lầm.” Bộ Phong Trần thản nhiên nói một câu.
Bạch Hà vừa muốn mở miệng nói gì đó, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Thanh Thư lập tức trong phòng vọt ra, hướng về phía Bộ Phong Trần.
“Ta phải báo thù cho sư phụ! Bộ Phong Trần, để mạng lại đây!” Đỏ mắt, Thanh Thư hô to một tiếng vung bảo kiếm hướng về phía Bộ Phong Trần.
“Thanh Thư!” Bạch Hà gấp đến độ hô to, ngay cả Tam Khâu Đạo Nhân cũng không phải đối thủ của Bộ Phong Trần, Thanh Thư lại đi khiêu chiến Bộ Phong Trần, không phải là muốn tự sát hay sao?
Bộ Phong Trần vẫn như cũ đứng tại chỗ không hề động, nghe lời Thanh Thư nói, trong mắt nam nhân lộ ra một chút bất đắc dĩ.
Bộ Phong Trần giơ tay lên, Thanh Thư còn chưa kịp vọt tới trước mặt, tay chân đã hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích.
“Ta nói, các ngươi hiểu lầm.” Bộ Phong Trần buông tay xuống, nói.
“Hiểu lầm, ha ha! Chúng ta hiểu lầm cái gì, hiểu lầm Bộ Phong Trần ngươi thân là Thánh Môn môn chủ là Thánh nhân, thì ra là một ác nhân lãnh huyết! Ngươi giết sư phụ của ta, Thanh Thư dù phải xuống địa ngục cũng không tha cho ngươi!” Tay chân tuy rằng không cách nào động đậy, Thanh Thư còn có thể nói chuyện, hắn cũng không sợ chết, một lòng thầm nghĩ báo thù cho sư phụ, mở miệng liền mắng Bộ Phong Trần.
Bộ Phong Trần than nhẹ một tiếng, lắc đầu nói: “Ta không phải là Bộ Phong Trần mà các ngươi muốn tìm.”
Bạch Hà đi tới bên cạnh Thanh Thư, thần sắc phức tạp nhìn Bộ Phong Trần, nói: “Ngươi không phải là Bộ Phong Trần chúng ta muốn tìm, vậy ngươi là ai?”
“Ta là Bộ Phong Trần.” Nam nhân nhìn về phía phòng, nói “Trước phải cứu người, nếu không sư phụ của ngươi thật sự sẽ không sống nổi.”
Thấy Bộ Phong Trần đi vào phòng, Triệu Thành hô: “Từ từ, nếu ngươi là Bộ Phong Trần, còn nói không phải Bộ Phong Trần mà chúng ta muốn tìm, trên đời này có thể nào có hai Bộ Phong Trần?”
Bộ Phong Trần đưa lưng về phía Triệu Thành, dừng cước bộ, nói một tiếng: “Phải.”
Trên thế gian, hiện giờ có hai Bộ Phong Trần.
Bạch Hà cùng Triệu Thành nhất thời ngây ngẩn cả người.
Trên thế gian này thế nhưng lại có hai Bộ Phong Trần.
“Bị thương quá nặng, cũng may không còn nguy hiểm đến sự sống, cần phải nghỉ ngơi một thời gian mới có thể khôi phục, trong khoảng thời gian này không thể động võ.” Thay Tam Khâu Đạo Nhân băng bó tốt vết thương, Bộ Phong Trần lấy khăn ướt lau tay.
Xoay người, nam nhân nhìn về phía những người khác trong phòng, nói: “Ta biết các ngươi muốn hỏi cái gì, điều các ngươi muốn biết, ta sẽ nói cho các ngươi.”
“Ngươi là Bộ Phong Trần?” Triệu Thành nhìn nam nhân tóc bạc, nói: “Thánh Môn môn chủ?”
Bộ Phong Trần lắc lắc đầu, nói: “Ta là Bộ Phong Trần, nhưng chuẩn xác mà nói cũng không phải Thánh Môn môn chủ, mà là Thánh Môn thánh nhân.”
Bộ Phong Trần tiến về phía trước, nói: “Ở đây sẽ quấy rầy đến người bị thương nghỉ ngơi, chúng ta ra ngoài nói.”
Nói xong, Bộ Phong Trần bước ra ngoài trước, Bạch Hà cùng Triệu Thành nhìn nhau rất nhanh đi theo sau.
Ba người đi tới hoa viên, bên người cũng không có bất luận kẻ nào đi theo, cho dù vốn muốn đi theo cũng bị Triệu Thành cùng Bạch Hà đuổi đi, nếu Bộ Phong Trần muốn hại bọn họ, bọn họ có thể sống cho đến bây giờ sao?
Đừng nói là mấy hộ vệ, cho dù là một đội binh lính cũng không cách nào ngăn cản nam nhân trước mặt.
Chính là, Bộ Phong Trần này lại nói hắn là thánh nhân của Thánh Môn chứ không phải môn chủ.
“Trên thế gian này có hai Bộ Phong Trần, hắn là môn chủ, ta là thánh nhân, các ngươi chỉ cần biết như vậy, còn những chuyện khác ta sẽ không thể nói cho các ngươi. Lần này, ta bế quan tu hành ở Thánh Môn, lại cảm giác được người trong số mệnh của ta, cũng chính là Bộ Phong Trần giống ta như đúc ở nhân gian tham dự quá nhiều chuyện của người phàm, cho nên ta phải xuất quan.” Bộ Phong Trần ngừng lại trên chiếc cầu gỗ trong hoa viên.
“Làm sao chúng ta có thể tin tưởng ngươi?” Triệu Thành hỏi, hai Bộ Phong Trần, vậy trước kia cùng Sầu Thiên Ca ở cùng một chỗ không phải là cùng một người với Bộ Phong Trần đang đứng trước mặt họ hay sao? Nhưng Triệu Thành rõ ràng cảm thấy rất giống, quả thật là cùng một người.
Nhưng, nam nhân này nói hắn vừa mới xuất quan.
Bộ Phong Trần đạm mạc trả lời: “Tin tưởng hay không là chuyện của các ngươi. Lần này ta rời Thánh Môn đi đến đây là vì ngăn cản việc làm của người kia ở nhân gian.”
Bạch Hà hơi nhíu mày, hỏi: “Vậy ngươi có quen biết Sầu Thiên Ca không?”
Hơi sửng sốt, trong đầu Bộ Phong Trần hiện ra một nam nhân từng gặp qua ở Lệ Tích hồ, là hắn sao?
“Hắn là ai vậy?” Đây là câu hỏi mà Bộ Phong Trần vốn muốn hỏi, Sầu Thiên Ca, rốt cuộc là ai?
Nhưng Triệu Thành cùng Bạch Hà lại hiểu sai, nghĩ Bộ Phong Trần này không quen biết Sầu Thiên Ca. Nhìn nam nhân tự xưng là Thánh Môn thánh nhân cư nhiên nói không quen biết Sầu Thiên Ca, lại nhớ đến thân mật giữa Sầu Thiên Ca cùng Bộ Phong Trần, Triệu Thành cùng Bạch Hà lập tức cho rằng, Bộ Phong Trần trước đây họ gặp cùng với người trước mặt hiển nhiên không phải là cùng một người.
Bằng không, làm sao không biết Sầu Thiên Ca là ai?
“Sầu Thiên Ca là Nhiếp chính vương của Thần Quốc.” Bạch Hà thản nhiên nói “Hiện giờ, hắn là một người nắm quyền ở Phong Nguyệt quốc, là Thu Thiên tướng quân của Phong Nguyệt quốc, lại là nam nhân Thánh Môn môn chủ yêu nhất, bọn họ là người yêu.” Nói ra những lời này, tâm tình Bạch Hà rất phức tạp.
Sầu Thiên Ca đã từng là của hắn.
Hiện giờ, không bao giờ… là của hắn nữa.
“Người yêu?” Bộ Phong Trần thản nhiên nói một câu, hiểu lầm Sầu Thiên Ca lúc trước đến Thánh Môn thật ra là tìm giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần.
Hiện giờ nghe lời Bạch Hà nói, ngụy thánh thật sự nghĩ Sầu Thiên Ca cùng giả nhân giả nghĩa thật sự có quan hệ như vậy.
Không biết vì sao, trong lòng Ngụy Thánh có chút là lạ, nói không rõ là tư vị gì.
Tác giả :
Vạn Diệt Chi Thương