Nhất Phiến U Tình Nan Tận Hoại
Chương 48: Năm tháng mộng tàn (Hạ)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộ Dung Tường Vân xuyên qua hẻm vắng, rõ ràng vừa rồi còn nghe tiếng binh khí, hiện tại ngay cả một bóng người cũng không. Hắn chán chường kéo lại áo bào quét lê dưới nền tuyết, đăm đăm nhìn vào bóng tối vô định.
Hơn một canh giờ lục tung trấn nhỏ vẫn không có chút dấu vết gì, nhóm binh sĩ đi sau tâm trạng cũng không mấy tốt:
- Mộ Dung Tướng quân! Thứ cho thuộc hạ nói thẳng, khu vực này vắng vẻ hiu quạnh, lại còn có thổ phỉ, sợ rằng....
Tường Vân trong lòng dâng lên tức giận, vị Đại Công chúa này đi đến địch quốc còn nghĩ kỵ binh thật sự phải phục tùng nàng hay sao. Hắn thở mạnh, không khí hóa sương tuyết lãng đãng bay:
- Thu quân, chuẩn bị như cũ xuất phát về Biện Thành!
- Tướng quân! Hộ tống Công chúa là nhiệm vụ, không thể cứ thế bỏ dỡ!
Kỵ binh không đi, chắc chắn sẽ gây ra nghi ngờ, tính mạng Công chúa đương nhiên quan trọng, nhưng hàng trăm quân sĩ cũng là con người sinh ra từ máu thịt, cũng có thê tử, có phụ mẫu, Mộ Dung Tường Vân siết trường kiếm, rút thêm ống tên vòng qua lưng:
- Các ngươi tạm thời cứ đi trước, mười ngày nữa không cótin tức ta, thì cứ hồi về quân doanh Lang Vương!
Quân lệnh như sơn, hiện tại ở đây Mộ Dung Tường Vân chính là lớn nhất, binh sĩ cho rằng lời hắn thích hợp, liền triệu hồi tất cả quay về. Dù sao trời cũng sắp sáng, nếu Công chúa ở bên ngoài, ắt hẳn đến hiện tại đã tìm ra, người không thấy được, chín phần lọt vào tay thổ phỉ.
Tuyết phủ kín thiên địa, chẳng mấy chốc trời đã sáng rõ.
Mộ Dung Tường Vân chậm cương ngựa theo hướng ra khỏi trấn, liền phát hiện một đường mòn nhỏ, trên mặt tuyết in loang lổ dấu chân ngựa chạy loạn, xới cả đất đen lên. Hắn liền âm thầm lần theo, hai bên đường dần vắng vẻ, dẫn vào một khu rừng mùa đông, từng nhành cây khô khốc in trên nền trời xám đục. Mộ Dung Tường Vân như nuốt phải một hơi lạnh.
Đại Công chúa hiện tại cũng đã mười hai mười ba, tuổi tác này chính là không hề bé bỏng, thêm hai năm nữa cập kê liền có thể gả đi, hiện tại một chút nặng nhẹ cũng không phân biệt được, trong lòng Mộ Dung Tường Vân đương nhiên không mấy dễ chịu. Đây chính là nuông chiều quá mức mà sinh hư hỏng, hắn thầm nghĩ.
Từ khi mười tuổi, Mộ Dung Tường Vân đã ý thức được bản thân phải thoát ra khỏi thanh lâu. Hắn trên đời cô độc không phụ mẫu không thân nhân. Sống nơi dơ bẩn đó, hắn muốn có ăn phải làm việc, rảnh rỗi liền được học kiếm pháp. Cũng giống như Dương Châu sấu mã, Lan Nhân phường chính là một loại huấn luyện ưu tú nam kỹ buôn bán ra ngoài, hắn cái gì cũng biết, chỉ là không có gì thành thạo, các sư phụ dạy dỗ mãi không xong liền đánh đập, nếu không nhờ gương mặt ưu tú, hắn có thể đã mất mạng.
Mộ Dung Tường Vân phất phất tay, không nghĩ nữa, dù sao hiện tại qua bao phấn đấu, hắn cũng có thể là phó tướng dưới trướng Lang Vương điện hạ quyền lực vô song. Hắn thật không muốn chỉ vì một Công chúa mà mất đi tính mạng quý giá này.
Tiếng quạ kêu thấu trời, Mộ Dung Tường Vân vội dừng ngựa, cảnh giác nhìn bốn bề, đông phong đột ngột thổi lá khô bay loạn, hắn cau mày, phía xa, có một bóng trúc y bị treo trên bẫy lưới.
Mộ Dung Tường Vân liếm qua làn môi khô rát, lộ liễu như vậy chính là muốn bẫy người. Hắn nheo mắt, bắn mũi tên xuyên qua dây treo, túi lưới lơ lửng trên cành cây liền rơi xuống. Người bên trong vẫn lồm cồm chưa bò ra được. Mộ Dung Tường Vân nhắm ra sau gốc cây, bắn thêm hai loạt tên, hắn đang muốn đánh rắn động cỏ, đám thổ phỉ không thể cứ thế không lộ diện.
Hoàn Nhan Thuyên Chương đã chui ra khỏi túi lưới, mái tóc nàng rối tung, trên người bầm tím vết trói. Thuyên Chương chưa một lần gặp chuyện nguy hiểm bực này, nàng không đoán được mũi tên kia chính là muốn cứu nàng, thay vì chạy về hướng Mộ Dung Tường Vân, nàng cắm đầu chạy ngược lại.
Mộ Dung Tường Vân hạ cung xuống, cắn môi, nén tiếng chửi thề:
- Điên thật!
Hắn vì thế buộc phải thúc ngựa băng ngang nơi Thuyên Chương vừa bị treo, mặc dù hết sức cẩn thận, chân ngựa vẫn mắc vào bẫy ngoặm*, ngựa khụy xuống, rống vang.
Mộ Dung Tường Vân vừa lao ra khỏi lưng ngựa liền thấy hai tên thổ phỉ từ đâu xuất hiện, chúng giật tung lưới bọc đám lá khô che bẫy chông đào sẵn bên dưới, tim Tường Vân như nảy ra khỏi lồng ngực, không dám nghĩ nếu thật sự rơi vào hố chông cảm giác sẽ thế nào.
Thuyên Chương bên kia nhìn thấy người quen, liền nổi lên ủy khuất, xoay ngược người chạy về phía hắn. Mộ Dung Tường Vân chính là muốn điên lên, khi cần nàng chạy đi nàng liền chạy lại, khi cần nàng chạy lại nàng liền lao đi. Kiếp trước hắn nợ nàng cái gì chứ.
Tường Vân móc chân bám được vào một đoạn dây leo khô, né người qua khỏi hố chông, thuận tay bắn mấy loạt tiễn giết chết hai tên thổ phỉ, thì dây đứt làm hắn ngã xuống tuyết, lăn lộn mấy vòng, vừa đứng lên liền thấy sau lưng Thuyên Chương xuất hiện tên thổ phỉ còn lại ngồi trên lưng ngựa đang giương cung. Mộ Dung Tường Vân ba bước thành một kéo vội nàng về phía mình, thuận tiện che lấp mũi tên, may mắn thay tên liền bị giáp chặn lại.
Không còn ngựa, Tường Vân đành phải nắm tay Thuyên Chương chạy bộ, phía bên kia là sườn núi khuất lấp nhiều tảng đá cùng cây bụi. Hắn vội vàng lôi nàng theo, mặc kệ Thuyên Chương chạy nổi hay không. Tuy rằng ngựa thổ phỉ chạy nhanh, nhưng Tường Vân cùng Thuyên Chương nương theo đá tảng, tên bắn đều không thể trúng người, chẳng mấy chốc tên thổ phỉ đã mất dấu cả hai.
Chỉ là đây không phải cách lâu dài, Mộ Dung Tường Vân quỳ trên một chân, sau một tảng đá lớn, quan sát địa hình không thấy địch thủ đâu, giọng hắn như lạc đi:
- Công chúa cứ nghe theo ta, đừng sợ hãi!
Thuyên Chương gương mặt bệch bạc huyết sắc, không ra gật cũng không ra lắc, nàng nắm chặt lấy tay hắn. Mộ Dung Tường Vân cố gắng trấn an:
- Khi nào ta nói chạy, Công chúa liền chạy về tảng đá bên kia, được không?
Thuyên Chương nhìn theo hướng tay hắn, bối rối:
- Còn ngươi?
Mộ Dung Tường Vân dịu giọng:
- Khi ta nói nằm, Công chúa liền phải nằm! Rõ chưa?
Thuyên Chương hít một hơi sâu, gật đầu. Mộ Dung Tường Vân mỉm cười, xoa xoa lưng nàng:
- Chạy đi!
Thuyên Chương cắm đầu chạy, đột ngột thấy mũi tên xoẹt ngang trước mặt, lại nghe phía sau kinh hô:
- Nằm xuống!
Nàng liền nằm thụp, úp mặt xuống cỏ, hơi hé mắt nhìn, phát hiện một loạt tiễn vừa lướt ngang qua đầu.
Nhờ vào loạt tên bắn đến Thuyên Chương, Mộ Dung Tường Vân cuối cùng cũng xác định được tên thổ phỉ kia đang đứng nơi nào, mà tên thổ phỉ nghĩ rằng Thuyên Chương đã chết, liền phi ngựa đến. Mộ Dung Tường Vân đứng trên tảng đá, tam tiễn một lần phóng ra, xuyên thẳng qua tim hắn ta, tuy vậy Mộ Dung Tường Vân vẫn phải chịu một tiễn đâm ngang bả vai. Tên thổ phỉ ngã khỏi ngựa, lăn lộn theo sườn núi để lại một vệt máu dài.
Tường Vân thở phào nhẹ nhõm, đến cạnh Thuyên Chương đang vật vờ trên nền đất:
- Công chúa! An toàn rồi!
Thuyên Chương luống cuống ngồi dậy, phượng mâu đăm đăm giận dữ:
- Ngươi dám đem bản Công chúa ra làm con mồi?
Mộ Dung Tường Vân cũng không phủ nhận, chỉ kéo nàng đứng lên:
- Ít nhất hiện tại Công chúa còn sống, và có thể đứng tại đây mắng chửi mạc Tướng!
Thuyên Chương hậm hực:
- Ngươi?
Mộ Dung Tường Vân tiến về phía trước, Thuyên Chương dù giận hay không cũng phải vén váy theo sau, trời đã sập tối, càng thêm lạnh lẽo. Mộ Dung Tường Vân tìm được một hang đá, nơi này trước kia có lẽ do bá tánh lên núi làm việc lưu lại nghỉ ngơi, trong hang còn ít củi khô và một bếp lửa có ấm gốm treo ngang.
Mộ Dung Tường Vân mệt mỏi tựa người vào vách đá, chậm rãi cởi giáp phục.
Thuyên Chương liền xoay lưng lại, đỏ mặt lớn tiếng mắng:
- Ngươiđịnhlàmgì?
Tường Vân nhàn nhạt:
- Trịthương! Nếu Công chúacólòngcóthểlấymộtítbăngtuyếtvàoấm!
Thuyên Chương vùng vằng một lúc lâu, cuối cùng cũng đem ấm ra trước cửa hang, Mộ Dung Tường Vân nhếch môi, lần này không dạy dỗ, sợ rằng cả đời này nàng chỉ biết gây họa.
Khi Thuyên Chương vào lại bên trong, liền nghe Tường Vân tiếp tục:
- Côngchúacóbiếtnhómlửakhông?
Thuyên Chương chân thật lắc đầu, Tường Vân tỏ ra thất vọng, phất phất tay:
- Vậyđemcủi đến đi, tasẽgiúpCôngchúa!
Thuyên Chương vừa ôm mấy khúc cây khô, vừa giận dỗi:
- Sao lạilà giúp ta, người bị thươngđâuphảilàta?
Mộ Dung Tường Vân trấn áp nộ khí trong lòng, hắn vừa rồi suýt mất mạng là vì ai:
- Nếu Côngchúachịu lạnh đượcthì không cầnđâu!
Thuyên Chương thật sự muốn khóc, nhưng vẫn muốn tỏ ra cứng cỏi với nam tử trước mắt, liền cúi mặt che giấu. Mộ Dung Tường Vân không chút an ủi, so với phải chết, có bị ủy khuất thế nào cũng đáng, hắn thong thả nhóm lửa, đun sôi tuyết.
Tường Vân cắt gọn tiễn trên vai, dùng nước tuyết đun trong ấm rửa sạch vết thương, lại lấy dao nhỏ hơ trên lửa đến khi lưỡi dao đỏ ửng. Thuyên Chương sợ hãi bó gối cạnh bếp lửa mở to mắt nhìn hắn:
- Ngươiđịnh...lấytênrasao?
Tường Vân khẽ gật đầu, hắn cắn răng vào áo, chậm rãi rạch sâu vào mũi tên, lại từ từ rút nó ra, sau cùng hắn áp lưỡi dao nóng lên vết thương, mùi da thịt cháy trong không khí lan tỏa. Trên gương mặt tuấn mỹ, mấy tầng mồ hôi lạnh đã đổ.
Mộ Dung Tường Vân hơi thở khó nhọc:
- Côngchúa! TronggiápphụcmạcTướngcó thuốc, phiềnngườilấygiúp!
Thuyên Chương luống cuống lục tung mớ đồ đạc trên nền đất, đem lọ dược đến, trong tâm nàng dâng lên áy náy:
- Tagiúpngươibôi!
Mộ Dung Tường Vân lắc đầu, khẽ lấy thuốc bột rắc xuống vết thương:
- Ngườinghỉđi, sángmaichúngtavềtrấn, kỵbinhchưaxuất phát baolâu, cólẽsẽđuổikịp!
Thuyên Chương cuộn người nằm gần bếp lửa, cau có hiện rõ:
- Tacònchưabiếtsinh tử rasao, bọnhọđãtựývềBiệnThành?
Mộ Dung Tường Vân hời hợt:
- LàmạcTướnghạlệnh, không phải tựý!
Thuyên Chương ngồi bật dậy, bắt đầu nức nở:
- Ngươikhôngmàngđếnsốngchếtcủata!
Mộ Dung Tường Vân khoác lại áo, hỏa khí kiềm nén liền bộc phát:
- Công chúađiệnhạ! Thần nói cho người rõ, người tựýrangoài, cónghĩđếnhaitì nữ kiatheocungquyliềnbịxửtử? HômnaycùngCôngchúaxuấtphát có hơnmộttrămkỵbinh, nếungườimất mạng tấtcảbọnhọđềukhôngthểsống! Còncả vi thần, vìlẽgìphảichịuvết thương nàyvìngười?
Thuyên Chương không trả lời được, nàng ấm ức cắn môi:
- Vìtalà Công chúa...
Mộ Dung Tường Vân cười gằn:
- HiệntạinếumạcTướngmộtđao giết người rồibỏtrốn, chưachắcsẽcóaitìmđược! Ngườiđừngquáảotưởng!
Thuyên Chương tái mặt, nàng xoáy sâu ánh nhìn vào nam tử đối diện:
- Ngươi dámtạophản?
- Đâylàđịch quốc, ngườikhôngphậnsự tới đâyđãlàsai, huốnghồcòngâyrắc rối, ngườinghĩHoàngđế liền vìmộtnữnhi ngang bướng như người mà mất lòng binhsĩ xử tử toàn bộ kỵ binh của Lang Vươnghaysao?
Thuyên Chương lắp bắp không nói gì được, nàng im lặng lùi vào một góc. Mộ Dung Tường Vân mặc xong y phục, cũng đã muốn ngủ:
- Bấtquánếutamuốngiếtngười, đã không đợi đếnbâygiờ! TachỉmuốnCôngchúahiểurõ, sinhmệnhmỗingườiđều như nhau, đừnglấythânphậnmàépbuộcngườikhácphảihisinhvìmình!
Lửa bập bùng cháy, hơi ấm phảng phất lan tỏa.
___________________
Chú thích
Bẫy ngợm (bẫygấu):
Mộ Dung Tường Vân xuyên qua hẻm vắng, rõ ràng vừa rồi còn nghe tiếng binh khí, hiện tại ngay cả một bóng người cũng không. Hắn chán chường kéo lại áo bào quét lê dưới nền tuyết, đăm đăm nhìn vào bóng tối vô định.
Hơn một canh giờ lục tung trấn nhỏ vẫn không có chút dấu vết gì, nhóm binh sĩ đi sau tâm trạng cũng không mấy tốt:
- Mộ Dung Tướng quân! Thứ cho thuộc hạ nói thẳng, khu vực này vắng vẻ hiu quạnh, lại còn có thổ phỉ, sợ rằng....
Tường Vân trong lòng dâng lên tức giận, vị Đại Công chúa này đi đến địch quốc còn nghĩ kỵ binh thật sự phải phục tùng nàng hay sao. Hắn thở mạnh, không khí hóa sương tuyết lãng đãng bay:
- Thu quân, chuẩn bị như cũ xuất phát về Biện Thành!
- Tướng quân! Hộ tống Công chúa là nhiệm vụ, không thể cứ thế bỏ dỡ!
Kỵ binh không đi, chắc chắn sẽ gây ra nghi ngờ, tính mạng Công chúa đương nhiên quan trọng, nhưng hàng trăm quân sĩ cũng là con người sinh ra từ máu thịt, cũng có thê tử, có phụ mẫu, Mộ Dung Tường Vân siết trường kiếm, rút thêm ống tên vòng qua lưng:
- Các ngươi tạm thời cứ đi trước, mười ngày nữa không cótin tức ta, thì cứ hồi về quân doanh Lang Vương!
Quân lệnh như sơn, hiện tại ở đây Mộ Dung Tường Vân chính là lớn nhất, binh sĩ cho rằng lời hắn thích hợp, liền triệu hồi tất cả quay về. Dù sao trời cũng sắp sáng, nếu Công chúa ở bên ngoài, ắt hẳn đến hiện tại đã tìm ra, người không thấy được, chín phần lọt vào tay thổ phỉ.
Tuyết phủ kín thiên địa, chẳng mấy chốc trời đã sáng rõ.
Mộ Dung Tường Vân chậm cương ngựa theo hướng ra khỏi trấn, liền phát hiện một đường mòn nhỏ, trên mặt tuyết in loang lổ dấu chân ngựa chạy loạn, xới cả đất đen lên. Hắn liền âm thầm lần theo, hai bên đường dần vắng vẻ, dẫn vào một khu rừng mùa đông, từng nhành cây khô khốc in trên nền trời xám đục. Mộ Dung Tường Vân như nuốt phải một hơi lạnh.
Đại Công chúa hiện tại cũng đã mười hai mười ba, tuổi tác này chính là không hề bé bỏng, thêm hai năm nữa cập kê liền có thể gả đi, hiện tại một chút nặng nhẹ cũng không phân biệt được, trong lòng Mộ Dung Tường Vân đương nhiên không mấy dễ chịu. Đây chính là nuông chiều quá mức mà sinh hư hỏng, hắn thầm nghĩ.
Từ khi mười tuổi, Mộ Dung Tường Vân đã ý thức được bản thân phải thoát ra khỏi thanh lâu. Hắn trên đời cô độc không phụ mẫu không thân nhân. Sống nơi dơ bẩn đó, hắn muốn có ăn phải làm việc, rảnh rỗi liền được học kiếm pháp. Cũng giống như Dương Châu sấu mã, Lan Nhân phường chính là một loại huấn luyện ưu tú nam kỹ buôn bán ra ngoài, hắn cái gì cũng biết, chỉ là không có gì thành thạo, các sư phụ dạy dỗ mãi không xong liền đánh đập, nếu không nhờ gương mặt ưu tú, hắn có thể đã mất mạng.
Mộ Dung Tường Vân phất phất tay, không nghĩ nữa, dù sao hiện tại qua bao phấn đấu, hắn cũng có thể là phó tướng dưới trướng Lang Vương điện hạ quyền lực vô song. Hắn thật không muốn chỉ vì một Công chúa mà mất đi tính mạng quý giá này.
Tiếng quạ kêu thấu trời, Mộ Dung Tường Vân vội dừng ngựa, cảnh giác nhìn bốn bề, đông phong đột ngột thổi lá khô bay loạn, hắn cau mày, phía xa, có một bóng trúc y bị treo trên bẫy lưới.
Mộ Dung Tường Vân liếm qua làn môi khô rát, lộ liễu như vậy chính là muốn bẫy người. Hắn nheo mắt, bắn mũi tên xuyên qua dây treo, túi lưới lơ lửng trên cành cây liền rơi xuống. Người bên trong vẫn lồm cồm chưa bò ra được. Mộ Dung Tường Vân nhắm ra sau gốc cây, bắn thêm hai loạt tên, hắn đang muốn đánh rắn động cỏ, đám thổ phỉ không thể cứ thế không lộ diện.
Hoàn Nhan Thuyên Chương đã chui ra khỏi túi lưới, mái tóc nàng rối tung, trên người bầm tím vết trói. Thuyên Chương chưa một lần gặp chuyện nguy hiểm bực này, nàng không đoán được mũi tên kia chính là muốn cứu nàng, thay vì chạy về hướng Mộ Dung Tường Vân, nàng cắm đầu chạy ngược lại.
Mộ Dung Tường Vân hạ cung xuống, cắn môi, nén tiếng chửi thề:
- Điên thật!
Hắn vì thế buộc phải thúc ngựa băng ngang nơi Thuyên Chương vừa bị treo, mặc dù hết sức cẩn thận, chân ngựa vẫn mắc vào bẫy ngoặm*, ngựa khụy xuống, rống vang.
Mộ Dung Tường Vân vừa lao ra khỏi lưng ngựa liền thấy hai tên thổ phỉ từ đâu xuất hiện, chúng giật tung lưới bọc đám lá khô che bẫy chông đào sẵn bên dưới, tim Tường Vân như nảy ra khỏi lồng ngực, không dám nghĩ nếu thật sự rơi vào hố chông cảm giác sẽ thế nào.
Thuyên Chương bên kia nhìn thấy người quen, liền nổi lên ủy khuất, xoay ngược người chạy về phía hắn. Mộ Dung Tường Vân chính là muốn điên lên, khi cần nàng chạy đi nàng liền chạy lại, khi cần nàng chạy lại nàng liền lao đi. Kiếp trước hắn nợ nàng cái gì chứ.
Tường Vân móc chân bám được vào một đoạn dây leo khô, né người qua khỏi hố chông, thuận tay bắn mấy loạt tiễn giết chết hai tên thổ phỉ, thì dây đứt làm hắn ngã xuống tuyết, lăn lộn mấy vòng, vừa đứng lên liền thấy sau lưng Thuyên Chương xuất hiện tên thổ phỉ còn lại ngồi trên lưng ngựa đang giương cung. Mộ Dung Tường Vân ba bước thành một kéo vội nàng về phía mình, thuận tiện che lấp mũi tên, may mắn thay tên liền bị giáp chặn lại.
Không còn ngựa, Tường Vân đành phải nắm tay Thuyên Chương chạy bộ, phía bên kia là sườn núi khuất lấp nhiều tảng đá cùng cây bụi. Hắn vội vàng lôi nàng theo, mặc kệ Thuyên Chương chạy nổi hay không. Tuy rằng ngựa thổ phỉ chạy nhanh, nhưng Tường Vân cùng Thuyên Chương nương theo đá tảng, tên bắn đều không thể trúng người, chẳng mấy chốc tên thổ phỉ đã mất dấu cả hai.
Chỉ là đây không phải cách lâu dài, Mộ Dung Tường Vân quỳ trên một chân, sau một tảng đá lớn, quan sát địa hình không thấy địch thủ đâu, giọng hắn như lạc đi:
- Công chúa cứ nghe theo ta, đừng sợ hãi!
Thuyên Chương gương mặt bệch bạc huyết sắc, không ra gật cũng không ra lắc, nàng nắm chặt lấy tay hắn. Mộ Dung Tường Vân cố gắng trấn an:
- Khi nào ta nói chạy, Công chúa liền chạy về tảng đá bên kia, được không?
Thuyên Chương nhìn theo hướng tay hắn, bối rối:
- Còn ngươi?
Mộ Dung Tường Vân dịu giọng:
- Khi ta nói nằm, Công chúa liền phải nằm! Rõ chưa?
Thuyên Chương hít một hơi sâu, gật đầu. Mộ Dung Tường Vân mỉm cười, xoa xoa lưng nàng:
- Chạy đi!
Thuyên Chương cắm đầu chạy, đột ngột thấy mũi tên xoẹt ngang trước mặt, lại nghe phía sau kinh hô:
- Nằm xuống!
Nàng liền nằm thụp, úp mặt xuống cỏ, hơi hé mắt nhìn, phát hiện một loạt tiễn vừa lướt ngang qua đầu.
Nhờ vào loạt tên bắn đến Thuyên Chương, Mộ Dung Tường Vân cuối cùng cũng xác định được tên thổ phỉ kia đang đứng nơi nào, mà tên thổ phỉ nghĩ rằng Thuyên Chương đã chết, liền phi ngựa đến. Mộ Dung Tường Vân đứng trên tảng đá, tam tiễn một lần phóng ra, xuyên thẳng qua tim hắn ta, tuy vậy Mộ Dung Tường Vân vẫn phải chịu một tiễn đâm ngang bả vai. Tên thổ phỉ ngã khỏi ngựa, lăn lộn theo sườn núi để lại một vệt máu dài.
Tường Vân thở phào nhẹ nhõm, đến cạnh Thuyên Chương đang vật vờ trên nền đất:
- Công chúa! An toàn rồi!
Thuyên Chương luống cuống ngồi dậy, phượng mâu đăm đăm giận dữ:
- Ngươi dám đem bản Công chúa ra làm con mồi?
Mộ Dung Tường Vân cũng không phủ nhận, chỉ kéo nàng đứng lên:
- Ít nhất hiện tại Công chúa còn sống, và có thể đứng tại đây mắng chửi mạc Tướng!
Thuyên Chương hậm hực:
- Ngươi?
Mộ Dung Tường Vân tiến về phía trước, Thuyên Chương dù giận hay không cũng phải vén váy theo sau, trời đã sập tối, càng thêm lạnh lẽo. Mộ Dung Tường Vân tìm được một hang đá, nơi này trước kia có lẽ do bá tánh lên núi làm việc lưu lại nghỉ ngơi, trong hang còn ít củi khô và một bếp lửa có ấm gốm treo ngang.
Mộ Dung Tường Vân mệt mỏi tựa người vào vách đá, chậm rãi cởi giáp phục.
Thuyên Chương liền xoay lưng lại, đỏ mặt lớn tiếng mắng:
- Ngươiđịnhlàmgì?
Tường Vân nhàn nhạt:
- Trịthương! Nếu Công chúacólòngcóthểlấymộtítbăngtuyếtvàoấm!
Thuyên Chương vùng vằng một lúc lâu, cuối cùng cũng đem ấm ra trước cửa hang, Mộ Dung Tường Vân nhếch môi, lần này không dạy dỗ, sợ rằng cả đời này nàng chỉ biết gây họa.
Khi Thuyên Chương vào lại bên trong, liền nghe Tường Vân tiếp tục:
- Côngchúacóbiếtnhómlửakhông?
Thuyên Chương chân thật lắc đầu, Tường Vân tỏ ra thất vọng, phất phất tay:
- Vậyđemcủi đến đi, tasẽgiúpCôngchúa!
Thuyên Chương vừa ôm mấy khúc cây khô, vừa giận dỗi:
- Sao lạilà giúp ta, người bị thươngđâuphảilàta?
Mộ Dung Tường Vân trấn áp nộ khí trong lòng, hắn vừa rồi suýt mất mạng là vì ai:
- Nếu Côngchúachịu lạnh đượcthì không cầnđâu!
Thuyên Chương thật sự muốn khóc, nhưng vẫn muốn tỏ ra cứng cỏi với nam tử trước mắt, liền cúi mặt che giấu. Mộ Dung Tường Vân không chút an ủi, so với phải chết, có bị ủy khuất thế nào cũng đáng, hắn thong thả nhóm lửa, đun sôi tuyết.
Tường Vân cắt gọn tiễn trên vai, dùng nước tuyết đun trong ấm rửa sạch vết thương, lại lấy dao nhỏ hơ trên lửa đến khi lưỡi dao đỏ ửng. Thuyên Chương sợ hãi bó gối cạnh bếp lửa mở to mắt nhìn hắn:
- Ngươiđịnh...lấytênrasao?
Tường Vân khẽ gật đầu, hắn cắn răng vào áo, chậm rãi rạch sâu vào mũi tên, lại từ từ rút nó ra, sau cùng hắn áp lưỡi dao nóng lên vết thương, mùi da thịt cháy trong không khí lan tỏa. Trên gương mặt tuấn mỹ, mấy tầng mồ hôi lạnh đã đổ.
Mộ Dung Tường Vân hơi thở khó nhọc:
- Côngchúa! TronggiápphụcmạcTướngcó thuốc, phiềnngườilấygiúp!
Thuyên Chương luống cuống lục tung mớ đồ đạc trên nền đất, đem lọ dược đến, trong tâm nàng dâng lên áy náy:
- Tagiúpngươibôi!
Mộ Dung Tường Vân lắc đầu, khẽ lấy thuốc bột rắc xuống vết thương:
- Ngườinghỉđi, sángmaichúngtavềtrấn, kỵbinhchưaxuất phát baolâu, cólẽsẽđuổikịp!
Thuyên Chương cuộn người nằm gần bếp lửa, cau có hiện rõ:
- Tacònchưabiếtsinh tử rasao, bọnhọđãtựývềBiệnThành?
Mộ Dung Tường Vân hời hợt:
- LàmạcTướnghạlệnh, không phải tựý!
Thuyên Chương ngồi bật dậy, bắt đầu nức nở:
- Ngươikhôngmàngđếnsốngchếtcủata!
Mộ Dung Tường Vân khoác lại áo, hỏa khí kiềm nén liền bộc phát:
- Công chúađiệnhạ! Thần nói cho người rõ, người tựýrangoài, cónghĩđếnhaitì nữ kiatheocungquyliềnbịxửtử? HômnaycùngCôngchúaxuấtphát có hơnmộttrămkỵbinh, nếungườimất mạng tấtcảbọnhọđềukhôngthểsống! Còncả vi thần, vìlẽgìphảichịuvết thương nàyvìngười?
Thuyên Chương không trả lời được, nàng ấm ức cắn môi:
- Vìtalà Công chúa...
Mộ Dung Tường Vân cười gằn:
- HiệntạinếumạcTướngmộtđao giết người rồibỏtrốn, chưachắcsẽcóaitìmđược! Ngườiđừngquáảotưởng!
Thuyên Chương tái mặt, nàng xoáy sâu ánh nhìn vào nam tử đối diện:
- Ngươi dámtạophản?
- Đâylàđịch quốc, ngườikhôngphậnsự tới đâyđãlàsai, huốnghồcòngâyrắc rối, ngườinghĩHoàngđế liền vìmộtnữnhi ngang bướng như người mà mất lòng binhsĩ xử tử toàn bộ kỵ binh của Lang Vươnghaysao?
Thuyên Chương lắp bắp không nói gì được, nàng im lặng lùi vào một góc. Mộ Dung Tường Vân mặc xong y phục, cũng đã muốn ngủ:
- Bấtquánếutamuốngiếtngười, đã không đợi đếnbâygiờ! TachỉmuốnCôngchúahiểurõ, sinhmệnhmỗingườiđều như nhau, đừnglấythânphậnmàépbuộcngườikhácphảihisinhvìmình!
Lửa bập bùng cháy, hơi ấm phảng phất lan tỏa.
___________________
Chú thích
Bẫy ngợm (bẫygấu):
Tác giả :
Hồ Ái Trâm