Nhất Phiến U Tình Nan Tận Hoại
Chương 36: Tạp Niệm Vấn Vương (hạ)
Trung thu tiết.
Cấm Thành rực rỡ ánh đèn, dạ đăng trang hoàng khắp lối, Thái Hòa điện uy nghi chìm trong tiếng ca múa. Trung thu là tiệc chay, lại thêm rượu hoa cúc ngọt ngào, tâm trạng ai nấy đều tốt cả, lâng lâng bay bổng.
Nổi bật nhất yến tiệc phải kể đến Hòa Vương, Hòa Vương vốn là Bát Hoàng tử của tiên đế, sau lại nhận thừa tự Tam Thân Vương đã khuất, cho nên hiện tại chỉ có thể coi như là đường đệ của Hoàng thượng. Hòa Vương thích kinh thương hơn là chính trường, ngoài một Bảo Hoa lâu nổi danh mỹ thực, còn đang muốn giao dịch với Phùng Hoàng hậu gạ mua sòng bạc. Sinh mẫu Hòa Vương cùng Tuyên Thái hậu là một đôi tỉ muội, bởi thế, nhân dịp Tuyên Thái hậu hồi cung, Hòa Vương mới tự mình dâng lên toàn bộ mỹ tửu ngày hôm nay.
Trăng lưng lưng ngang trời, Vĩnh Thành Đế cao hứng đề thơ, phía dưới cũng náo nhiệt mà đối lại, vô cùng hứng khởi.
Triệu Tử Đoạn hơi nâng ly rượu màu hổ phách, đối diện y, Bạch Thực Thần nửa ly cũng không động, hắn cố tình im lặng, không muốn gây chú ý, vốn dĩ Bạch Thực Thần giỏi nhất là ngâm thơ đối ẩm, nay lại không thể hiện, có vẻ như đang nghi ngờ chuyện gì.
Triệu Tử Đoạn hờ hững nhấp môi, vẫn chuyên chú ánh nhìn, bên kia, một cung nữ lạ mặt dâng rượu, lại như vô tình làm đổ lên vạt áo Bạch Thực Thần. Hiện tại trong sảnh không có sự xuất hiện của Dương Quân Nguyệt, xem ra màn kịch hay cũng sắp đến lúc diễn.
Tiếng ca vũ vẫn ngân vang tưng bừng, hơi rượu nồng nàn, dường như cả đại sảnh ai nấy cũng đều bảy tám phần chuếnh choáng. Đột ngột có cơn gió lạnh lùa qua, Triệu Tử Đoạn nghe cơ thể đặc biệt khó chịu, từ đâu lan tràn một mùi hương ngòn ngọt ngai ngái nhàn nhạt lướt ngang chóp mũi. Y chưa kịp phản ứng thì toàn bộ đèn đuốc trong Thái Hòa điện đã tắt vụt, nguyệt quang lờ mờ phản chiếu ánh thép loang loáng.
Giọng nói Phùng Hậu vang lên, hốt hoảng cực độ:
- Hộ giá! Có thích khách!
Triệu Tử Đoạn cau mày, Ngự quân cùng Cấm Vệ quân cũng đã nhanh chóng bao vây khắp các lối. Triệu Tử Đoạn hơi lùi lại, cố gắng quan sát. Lúc này, y mới cảm nhận được, toàn thân đã bị một dải lụa mềm nhược quấn quanh. Triệu Tử Đoạn bắt lấy đầu dải lụa, bàn tay liền rướm máu bởi hàng ngàn lưỡi thép nhỏ.
- Nhược lăng?
Bóng đen lướt nhanh qua cửa sổ, Triệu Tử Đoạn liền đuổi theo, một mạch ra khỏi Cấm Thành, qua khỏi náo nhiệt đường lớn đang trong Trung thu tiết ồn ào, y tiến sâu vào ngõ vắng kinh sư. Triệu Tử Đoạn di chuyển trên mái ngói các phủ đệ, cố gắng rút ngắn khoảng cách. Cuối cùng, y cũng bắt kịp hắc y nhân.
Triệu Tử Đoạn một quyền hạ xuống, giữ lấy vai áo hắc y nhân, môi hơi nhếch lên:
- Công chúa, đừng để bổn tọa phải ra tay!
Bóng đen khựng lại, nàng không xoay người nhưng nhược lăng hai luồng lại phóng ra có điều cũng không cố ý muốn thương tổn Triệu Tử Đoạn, nàng tranh thủ nhấc chân thi triển khinh công, lại bị y giữ lấy.
Thiên Huyên cắn môi, liều lĩnh đánh trả, nào ngờ thân thể cũng bị khóa chặt, nàng càng vùng vẫy, cánh tay y càng thêm siết lại. Thiên Huyên nhìn sâu vào huyền mâu u tối kia, cuối cùng chẳng rõ vì sao, nước mắt nàng rơi xuống bàn tay nam nhân dài mảnh ấy, rồi đột ngột, nàng ôm lấy y.
- Điện hạ!
Triệu Tử Đoạn cảm nhận mềm mại mỹ nhân trong ngực, hương tầm xuân hồng tản mác thu phong, y cứ thế để nàng ôm, để nàng khóc. Ánh trăng chênh chếch vắt ngang yên hà, in bóng cả hai lên bức tường vôi trắng nơi ngõ nhỏ.
Triệu Tử Đoạn ngập ngừng cánh tay, rõ ràng, y thật sự không muốn thấy nàng rơi lệ, nhưng lại không thể an ủi nàng, cứ thế, tay áo y nâng lên rồi hạ xuống, đến cuối cùng, vẫn là bất lực đứng yên.
Hồi lâu, có đám rước đèn ngang trên đường lớn ồn ào, loáng thoáng ánh sáng rọi vào đầu hẻm, Thiên Huyên vội buông Triệu Tử Đoạn ra, nàng gấp gáp lau nước mắt:
- Ta không cố ý, ta không phải thích khách, là ta không muốn điện hạ gặp nguy hiểm!
Triệu Tử Đoạn ngắm đôi mắt nàng, nơi đó lấp lánh sao đêm, ngây thơ và trong trẻo, câu dẫn người khác đặt một nụ hôn.
Y nhàn nhạt cười, tự trấn áp bản thân là nàng rất giỏi lừa người, nàng từng có thể giả dạng một Tĩnh Thường Cơ vô tâm vô phế, thì hiện tại, cũng có thể đang cố tình lừa gạt y mà thôi.
Triệu Tử Đoạn lạnh giọng:
- Không phải Công chúa đã hồi quý quốc?
Thiên Huyên cắn đôi môi đỏ, nàng bối rối lắc đầu, đúng là nàng đã hồi Mạt Quốc, lại còn gây sự cùng Đại Hoàng nữ.
Thiên Huyên hít một hơi sâu:
- Điện hạ tha mạng ta, coi như ta nợ một ân, lần này có kẻ muốn giết điện hạ, ta cứu người là muốn hoàn nợ!
Triệu Tử Đoạn huyền mâu tối lại, y ngàn tính vạn tính, lại không đoán được có kẻ muốn y chết đến độ phải dùng đến hành động lộ liễu. Phong cách làm việc phô trương như vậy không phải là của Bạch Thực Thần cũng không phải Hòa Cát Công chúa, y hiện tại không thể tùy tiện suy đoán.
Thiên Huyên mím môi, hơi lùi lại:
- Điện hạ! Ta có thể đi rồi chứ!
Triệu Tử Đoạn lãnh đạm gật đầu, tà áo y đỏ rực bay trong nguyệt quang mờ ảo.
Thiên Huyên xoay người chậm bước ra khỏi ngõ vắng, nàng rất muốn quay đầu lại, rất muốn nghe y gọi một tiếng, nếu y giữ nàng, nàng sẽ đánh đổi tất cả để được ở lại cạnh y.
Thiên Huyên nhắm mắt, hai hàng lệ nóng lại rơi, đến khi khuất sau bức tường đá lạnh lẽo, nàng liền gục đầu xuống, cô độc mà nức nở khóc. Y vẫn vậy, đối với nàng chính là không chút tình cảm.
Nửa canh giờ trôi qua, nàng len lén nhìn về nơi cũ, Triệu Tử Đoạn đã biến mất, chỉ còn lại ánh trăng nhạt màu soi một khoảng không trống trải. Thiên Huyên thở dài, lầm lũi bước đi.
Nam tử giọng nói đem mang uy hiếp, tựa hồ đang cực kỳ nổi giận:
- Đứng lại đó!
Thiên Huyên siết tay thành quyền, là Lý Tiên Lạc, nàng nghe tim mình hoảng hốt đập mạnh:
- Biểu ca...
Thiên Huyên chưa nói hết câu, Lý Tiên Lạc đã di chuyển đến chắn ngang người nàng, vung tay hạ một cái tát lên gương mặt nữ nhân thanh lệ:
- Còn dám gọi ta là biểu ca sao!
Thiên Huyên cúi gằm, tóc vấn hờ vì bị đánh mà xõa tung, máu từ khóe môi rách chảy xuống đau rát, thê thảm cực hạn. Lý Tiên Lạc hừ lạnh, lẳng lặng lấy khăn lụa lau sạch vết máu còn vướng trên tay.
- Không có lệnh của ta, muội dám tự ý hành động? Lần này quay về, hãy tự sám hối trước bài vị mẫu thân đi!
Thiên Huyên sờ tay lên gò má, có lẽ hiện tại đã tấy đỏ, sưng đau và nhức nhối, đây không phải lần đầu tiên Lý Tiên Lạc đánh nàng, nàng chưa từng phản kháng hắn. Thiên Huyên vẫn không nói gì, nàng không cho rằng bản thân đã làm sai.
Lý Tiên Lạc nắm lấy tay Thiên Huyên kéo lên ngựa, giọng hắn lạc đi trong gió lạnh nửa đêm:
- Muội không được phép yêu Triệu Tử Đoạn, càng không được phép cùng y có tình cảm! Đời này của muội là do ta quyết định!
Lý Tiên Lạc bao nhiêu năm qua vẫn lấy lời thề mà nàng đã thề trước mặt mẫu phi khi bà qua đời để uy hiếp. Thiên Huyên quay đầu nhìn lại kinh sư đang rực rỡ hội trăng, hơi thở nàng tản mác sương khói.
Lý Tiên Lạc phía trước bỗng nhiên cởi áo choàng:
- Khoác vào đi, nhanh nhất cũng phải đến sáng sớm ngày mai, chúng ta mới gặp được đoàn hộ tống!
Thiên Huyên hơi mở miệng, vết thương trên má vẫn ẩn ẩn đau đớn:
- Vì sao huynh làm ra chuyện này?
Lý Tiên Lạc kéo cương, ngựa cứ thế chậm bước lại:
- Triệu Tử Đoạn buộc phải chết! Ta còn chưa hồi quốc, mà Ngự quân đã kịp trà trộn liên lạc cùng Phạn tộc. Muội về sau, không được phép có sai lầm tương tự nào nữa!
Đêm rất dài, Cấm Thành vẫn thâm u, Triệu Tử Đoạn đi trên đoạn hành lang dài hẹp, cả tinh thần và thể xác y hiện tại đều không mấy tốt. Tâm trạng tệ hại, cả người thì lại dâng lên đau đớn từng cơn.
Phía cuối hành lang là khách phòng, nơi tiếp đón quan khách tửu yến đêm nay, hiện tại nơi đó dạ đăng rất sáng, lại đông người. Triệu Tử Đoạn lấy lại gương mặt lãnh đạm thường ngày, loại bỏ tạp niệm đáy mắt, thong thả lê vạt huyết y bước tới.
Y đoán không sai, Dương Quân Nguyệt đúng là đã thiết kế một cái bẫy, rất đơn giản, rất tầm thường, nhưng lại một kích đánh vào lòng tự tôn sâu thẳm của kẻ kiêu ngạo vì thanh danh trong sạch như Bạch Thực Thần.
Triệu Tử Đoạn đi đến đâu, cung nhân hai bên rẽ lối đến đó, Dương Quân Nguyệt ở giữa sảnh rộng, bên kia, Bạch Thực Thần đang bị Cấm Vệ quân giữ lại, vài cung nữ khác thì đang che chắn hộ Đường Vị Y.
Dương Quân Nguyệt cười nửa miệng, ánh mắt có chút tự mãn:
- Mạt tướng tham kiến Lang Vương điện hạ!
Triệu Tử Đoạn ho nhẹ một tiếng, ngồi xuống ghế tựa đã được hạ nhân nhanh chóng chuẩn bị, y hơi hướng mắt nhìn Bạch Thực Thần chật vật.
Dương Quân Nguyệt mỉm cười giải thích, cũng là tranh thủ kể rõ tội danh của Bạch Thực Thần:
- Trong lúc truy đuổi thích khách trong đại yến, mạt tướng liền cho thị lệ một lượt lục soát Hoàng cung, chỉ là giữa thời khắc dầu sôi lửa bỏng ấy, lại vô tình phát hiện Bạch đại nhân đang ép buộc cưỡng bức cung nữ!
Triệu Tử Đoạn hời hợt cười, Bạch Thực Thần đã thoáng mất bình tĩnh, sắc mặt đen lại:
- Ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy, Dương Tướng quân, bản quan đã nói rõ ràng, là cung nữ này quyến rũ ta, và cũng chưa phát sinh chuyện gì!
Dương Quân Nguyệt cả cười, một chút cũng không để vào tai:
- Quyến rũ Tể tướng? Nếu nàng ta thật sự quyến rũ ngươi, thì sao trên thân thể lại nhiều vết thương như vậy? Còn có phát sinh chuyện hay chưa, phải đợi Thái y đến nghiệm thân!
Triệu Tử Đoạn hướng mắt về Đường Vị Y, nữ nhân này xem ra hoặc là rất tin tưởng Dương Quân Nguyệt, hoặc là có mưu đồ riêng, không lý gì chấp nhận hi sinh nhiều đến vậy, nhưng cũng có thể đơn giản hơn, nàng ta là một nạn nhân, ngu dốt bị cái lưỡi tên xảo trá này dụ dỗ.
Bạch Thực Thần hơi vùng tay khỏi hai tên thị vệ:
- Cho dù có chuyện thì đã làm sao? Nàng ta cũng chỉ là một cung nữ...
Rèm cửa lanh canh vang động, uy lực giọng nói vang lên, mang theo ý cười:
- Nhưng ai gia không cho là phải, cung nữ này, vốn là người của Thọ Khang cung, hôm nay lại là ngày Hoàng thượng muốn tỏ lòng hiếu thuận với ai gia, Bạch Tể tướng xem ra là không muốn nể mặt!
Bạch Thực Thần nghe cổ họng nghẹn lại, hắn thực sự sai rồi, đây chính là thông minh bị thông minh hại, thường ngày tính toán những thứ cao siêu, hôm nay lại bị một tên tiểu nhân một ả đàn bà dùng chút mánh khóe mà hãm hại.
- Thái hậu nương nương...
Bạch Thực Thần cúi mặt, người bên kia là Đường Vị Y hay Đường Y Y hắn còn không rõ, không có cách nào nói lý được. Chuyện đại thần tư thông cung nữ này vốn không lớn, nhưng hắn lại để xảy ra vào đúng dịp này, còn kinh động nhiều người đến thế, chỉ sợ ngày mai đám Ngự Sử quan đói việc làm kia liền như kền kền, từng tên từng tên một xâu xé hắn.
Triệu Tử Đoạn đến đây đã hiểu rõ ngọn nguồn, Tuyên Thái hậu đã có mặt, thì y cũng nên nhường lại sân khấu:
- Thái hậu nương nương, Bạch đại nhân có chút bất tuân quy tắc, nhưng dẫu sao cũng là mệnh quan triều đình, cứ nên để Cấm Vệ Ti lập án! Tự khắc Hoàng thượng sẽ có quyết định! Nơi này cũng không còn việc, bổn tọa xin cáo từ!
Triệu Tử Đoạn hồi Tiêu Nhã điện, y hơi ôm ngực, mùi hương ngai ngái ngòn ngọt thời điểm xuất hiện thích khách dường như khiến độc tố trong cơ thể y chạy loạn. Triệu Tử Đoạn mơ hồ nhận ra trong cơn ho, máu đen đã nhỏ thành giọt.
____________________
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).
Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.
Cấm Thành rực rỡ ánh đèn, dạ đăng trang hoàng khắp lối, Thái Hòa điện uy nghi chìm trong tiếng ca múa. Trung thu là tiệc chay, lại thêm rượu hoa cúc ngọt ngào, tâm trạng ai nấy đều tốt cả, lâng lâng bay bổng.
Nổi bật nhất yến tiệc phải kể đến Hòa Vương, Hòa Vương vốn là Bát Hoàng tử của tiên đế, sau lại nhận thừa tự Tam Thân Vương đã khuất, cho nên hiện tại chỉ có thể coi như là đường đệ của Hoàng thượng. Hòa Vương thích kinh thương hơn là chính trường, ngoài một Bảo Hoa lâu nổi danh mỹ thực, còn đang muốn giao dịch với Phùng Hoàng hậu gạ mua sòng bạc. Sinh mẫu Hòa Vương cùng Tuyên Thái hậu là một đôi tỉ muội, bởi thế, nhân dịp Tuyên Thái hậu hồi cung, Hòa Vương mới tự mình dâng lên toàn bộ mỹ tửu ngày hôm nay.
Trăng lưng lưng ngang trời, Vĩnh Thành Đế cao hứng đề thơ, phía dưới cũng náo nhiệt mà đối lại, vô cùng hứng khởi.
Triệu Tử Đoạn hơi nâng ly rượu màu hổ phách, đối diện y, Bạch Thực Thần nửa ly cũng không động, hắn cố tình im lặng, không muốn gây chú ý, vốn dĩ Bạch Thực Thần giỏi nhất là ngâm thơ đối ẩm, nay lại không thể hiện, có vẻ như đang nghi ngờ chuyện gì.
Triệu Tử Đoạn hờ hững nhấp môi, vẫn chuyên chú ánh nhìn, bên kia, một cung nữ lạ mặt dâng rượu, lại như vô tình làm đổ lên vạt áo Bạch Thực Thần. Hiện tại trong sảnh không có sự xuất hiện của Dương Quân Nguyệt, xem ra màn kịch hay cũng sắp đến lúc diễn.
Tiếng ca vũ vẫn ngân vang tưng bừng, hơi rượu nồng nàn, dường như cả đại sảnh ai nấy cũng đều bảy tám phần chuếnh choáng. Đột ngột có cơn gió lạnh lùa qua, Triệu Tử Đoạn nghe cơ thể đặc biệt khó chịu, từ đâu lan tràn một mùi hương ngòn ngọt ngai ngái nhàn nhạt lướt ngang chóp mũi. Y chưa kịp phản ứng thì toàn bộ đèn đuốc trong Thái Hòa điện đã tắt vụt, nguyệt quang lờ mờ phản chiếu ánh thép loang loáng.
Giọng nói Phùng Hậu vang lên, hốt hoảng cực độ:
- Hộ giá! Có thích khách!
Triệu Tử Đoạn cau mày, Ngự quân cùng Cấm Vệ quân cũng đã nhanh chóng bao vây khắp các lối. Triệu Tử Đoạn hơi lùi lại, cố gắng quan sát. Lúc này, y mới cảm nhận được, toàn thân đã bị một dải lụa mềm nhược quấn quanh. Triệu Tử Đoạn bắt lấy đầu dải lụa, bàn tay liền rướm máu bởi hàng ngàn lưỡi thép nhỏ.
- Nhược lăng?
Bóng đen lướt nhanh qua cửa sổ, Triệu Tử Đoạn liền đuổi theo, một mạch ra khỏi Cấm Thành, qua khỏi náo nhiệt đường lớn đang trong Trung thu tiết ồn ào, y tiến sâu vào ngõ vắng kinh sư. Triệu Tử Đoạn di chuyển trên mái ngói các phủ đệ, cố gắng rút ngắn khoảng cách. Cuối cùng, y cũng bắt kịp hắc y nhân.
Triệu Tử Đoạn một quyền hạ xuống, giữ lấy vai áo hắc y nhân, môi hơi nhếch lên:
- Công chúa, đừng để bổn tọa phải ra tay!
Bóng đen khựng lại, nàng không xoay người nhưng nhược lăng hai luồng lại phóng ra có điều cũng không cố ý muốn thương tổn Triệu Tử Đoạn, nàng tranh thủ nhấc chân thi triển khinh công, lại bị y giữ lấy.
Thiên Huyên cắn môi, liều lĩnh đánh trả, nào ngờ thân thể cũng bị khóa chặt, nàng càng vùng vẫy, cánh tay y càng thêm siết lại. Thiên Huyên nhìn sâu vào huyền mâu u tối kia, cuối cùng chẳng rõ vì sao, nước mắt nàng rơi xuống bàn tay nam nhân dài mảnh ấy, rồi đột ngột, nàng ôm lấy y.
- Điện hạ!
Triệu Tử Đoạn cảm nhận mềm mại mỹ nhân trong ngực, hương tầm xuân hồng tản mác thu phong, y cứ thế để nàng ôm, để nàng khóc. Ánh trăng chênh chếch vắt ngang yên hà, in bóng cả hai lên bức tường vôi trắng nơi ngõ nhỏ.
Triệu Tử Đoạn ngập ngừng cánh tay, rõ ràng, y thật sự không muốn thấy nàng rơi lệ, nhưng lại không thể an ủi nàng, cứ thế, tay áo y nâng lên rồi hạ xuống, đến cuối cùng, vẫn là bất lực đứng yên.
Hồi lâu, có đám rước đèn ngang trên đường lớn ồn ào, loáng thoáng ánh sáng rọi vào đầu hẻm, Thiên Huyên vội buông Triệu Tử Đoạn ra, nàng gấp gáp lau nước mắt:
- Ta không cố ý, ta không phải thích khách, là ta không muốn điện hạ gặp nguy hiểm!
Triệu Tử Đoạn ngắm đôi mắt nàng, nơi đó lấp lánh sao đêm, ngây thơ và trong trẻo, câu dẫn người khác đặt một nụ hôn.
Y nhàn nhạt cười, tự trấn áp bản thân là nàng rất giỏi lừa người, nàng từng có thể giả dạng một Tĩnh Thường Cơ vô tâm vô phế, thì hiện tại, cũng có thể đang cố tình lừa gạt y mà thôi.
Triệu Tử Đoạn lạnh giọng:
- Không phải Công chúa đã hồi quý quốc?
Thiên Huyên cắn đôi môi đỏ, nàng bối rối lắc đầu, đúng là nàng đã hồi Mạt Quốc, lại còn gây sự cùng Đại Hoàng nữ.
Thiên Huyên hít một hơi sâu:
- Điện hạ tha mạng ta, coi như ta nợ một ân, lần này có kẻ muốn giết điện hạ, ta cứu người là muốn hoàn nợ!
Triệu Tử Đoạn huyền mâu tối lại, y ngàn tính vạn tính, lại không đoán được có kẻ muốn y chết đến độ phải dùng đến hành động lộ liễu. Phong cách làm việc phô trương như vậy không phải là của Bạch Thực Thần cũng không phải Hòa Cát Công chúa, y hiện tại không thể tùy tiện suy đoán.
Thiên Huyên mím môi, hơi lùi lại:
- Điện hạ! Ta có thể đi rồi chứ!
Triệu Tử Đoạn lãnh đạm gật đầu, tà áo y đỏ rực bay trong nguyệt quang mờ ảo.
Thiên Huyên xoay người chậm bước ra khỏi ngõ vắng, nàng rất muốn quay đầu lại, rất muốn nghe y gọi một tiếng, nếu y giữ nàng, nàng sẽ đánh đổi tất cả để được ở lại cạnh y.
Thiên Huyên nhắm mắt, hai hàng lệ nóng lại rơi, đến khi khuất sau bức tường đá lạnh lẽo, nàng liền gục đầu xuống, cô độc mà nức nở khóc. Y vẫn vậy, đối với nàng chính là không chút tình cảm.
Nửa canh giờ trôi qua, nàng len lén nhìn về nơi cũ, Triệu Tử Đoạn đã biến mất, chỉ còn lại ánh trăng nhạt màu soi một khoảng không trống trải. Thiên Huyên thở dài, lầm lũi bước đi.
Nam tử giọng nói đem mang uy hiếp, tựa hồ đang cực kỳ nổi giận:
- Đứng lại đó!
Thiên Huyên siết tay thành quyền, là Lý Tiên Lạc, nàng nghe tim mình hoảng hốt đập mạnh:
- Biểu ca...
Thiên Huyên chưa nói hết câu, Lý Tiên Lạc đã di chuyển đến chắn ngang người nàng, vung tay hạ một cái tát lên gương mặt nữ nhân thanh lệ:
- Còn dám gọi ta là biểu ca sao!
Thiên Huyên cúi gằm, tóc vấn hờ vì bị đánh mà xõa tung, máu từ khóe môi rách chảy xuống đau rát, thê thảm cực hạn. Lý Tiên Lạc hừ lạnh, lẳng lặng lấy khăn lụa lau sạch vết máu còn vướng trên tay.
- Không có lệnh của ta, muội dám tự ý hành động? Lần này quay về, hãy tự sám hối trước bài vị mẫu thân đi!
Thiên Huyên sờ tay lên gò má, có lẽ hiện tại đã tấy đỏ, sưng đau và nhức nhối, đây không phải lần đầu tiên Lý Tiên Lạc đánh nàng, nàng chưa từng phản kháng hắn. Thiên Huyên vẫn không nói gì, nàng không cho rằng bản thân đã làm sai.
Lý Tiên Lạc nắm lấy tay Thiên Huyên kéo lên ngựa, giọng hắn lạc đi trong gió lạnh nửa đêm:
- Muội không được phép yêu Triệu Tử Đoạn, càng không được phép cùng y có tình cảm! Đời này của muội là do ta quyết định!
Lý Tiên Lạc bao nhiêu năm qua vẫn lấy lời thề mà nàng đã thề trước mặt mẫu phi khi bà qua đời để uy hiếp. Thiên Huyên quay đầu nhìn lại kinh sư đang rực rỡ hội trăng, hơi thở nàng tản mác sương khói.
Lý Tiên Lạc phía trước bỗng nhiên cởi áo choàng:
- Khoác vào đi, nhanh nhất cũng phải đến sáng sớm ngày mai, chúng ta mới gặp được đoàn hộ tống!
Thiên Huyên hơi mở miệng, vết thương trên má vẫn ẩn ẩn đau đớn:
- Vì sao huynh làm ra chuyện này?
Lý Tiên Lạc kéo cương, ngựa cứ thế chậm bước lại:
- Triệu Tử Đoạn buộc phải chết! Ta còn chưa hồi quốc, mà Ngự quân đã kịp trà trộn liên lạc cùng Phạn tộc. Muội về sau, không được phép có sai lầm tương tự nào nữa!
Đêm rất dài, Cấm Thành vẫn thâm u, Triệu Tử Đoạn đi trên đoạn hành lang dài hẹp, cả tinh thần và thể xác y hiện tại đều không mấy tốt. Tâm trạng tệ hại, cả người thì lại dâng lên đau đớn từng cơn.
Phía cuối hành lang là khách phòng, nơi tiếp đón quan khách tửu yến đêm nay, hiện tại nơi đó dạ đăng rất sáng, lại đông người. Triệu Tử Đoạn lấy lại gương mặt lãnh đạm thường ngày, loại bỏ tạp niệm đáy mắt, thong thả lê vạt huyết y bước tới.
Y đoán không sai, Dương Quân Nguyệt đúng là đã thiết kế một cái bẫy, rất đơn giản, rất tầm thường, nhưng lại một kích đánh vào lòng tự tôn sâu thẳm của kẻ kiêu ngạo vì thanh danh trong sạch như Bạch Thực Thần.
Triệu Tử Đoạn đi đến đâu, cung nhân hai bên rẽ lối đến đó, Dương Quân Nguyệt ở giữa sảnh rộng, bên kia, Bạch Thực Thần đang bị Cấm Vệ quân giữ lại, vài cung nữ khác thì đang che chắn hộ Đường Vị Y.
Dương Quân Nguyệt cười nửa miệng, ánh mắt có chút tự mãn:
- Mạt tướng tham kiến Lang Vương điện hạ!
Triệu Tử Đoạn ho nhẹ một tiếng, ngồi xuống ghế tựa đã được hạ nhân nhanh chóng chuẩn bị, y hơi hướng mắt nhìn Bạch Thực Thần chật vật.
Dương Quân Nguyệt mỉm cười giải thích, cũng là tranh thủ kể rõ tội danh của Bạch Thực Thần:
- Trong lúc truy đuổi thích khách trong đại yến, mạt tướng liền cho thị lệ một lượt lục soát Hoàng cung, chỉ là giữa thời khắc dầu sôi lửa bỏng ấy, lại vô tình phát hiện Bạch đại nhân đang ép buộc cưỡng bức cung nữ!
Triệu Tử Đoạn hời hợt cười, Bạch Thực Thần đã thoáng mất bình tĩnh, sắc mặt đen lại:
- Ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy, Dương Tướng quân, bản quan đã nói rõ ràng, là cung nữ này quyến rũ ta, và cũng chưa phát sinh chuyện gì!
Dương Quân Nguyệt cả cười, một chút cũng không để vào tai:
- Quyến rũ Tể tướng? Nếu nàng ta thật sự quyến rũ ngươi, thì sao trên thân thể lại nhiều vết thương như vậy? Còn có phát sinh chuyện hay chưa, phải đợi Thái y đến nghiệm thân!
Triệu Tử Đoạn hướng mắt về Đường Vị Y, nữ nhân này xem ra hoặc là rất tin tưởng Dương Quân Nguyệt, hoặc là có mưu đồ riêng, không lý gì chấp nhận hi sinh nhiều đến vậy, nhưng cũng có thể đơn giản hơn, nàng ta là một nạn nhân, ngu dốt bị cái lưỡi tên xảo trá này dụ dỗ.
Bạch Thực Thần hơi vùng tay khỏi hai tên thị vệ:
- Cho dù có chuyện thì đã làm sao? Nàng ta cũng chỉ là một cung nữ...
Rèm cửa lanh canh vang động, uy lực giọng nói vang lên, mang theo ý cười:
- Nhưng ai gia không cho là phải, cung nữ này, vốn là người của Thọ Khang cung, hôm nay lại là ngày Hoàng thượng muốn tỏ lòng hiếu thuận với ai gia, Bạch Tể tướng xem ra là không muốn nể mặt!
Bạch Thực Thần nghe cổ họng nghẹn lại, hắn thực sự sai rồi, đây chính là thông minh bị thông minh hại, thường ngày tính toán những thứ cao siêu, hôm nay lại bị một tên tiểu nhân một ả đàn bà dùng chút mánh khóe mà hãm hại.
- Thái hậu nương nương...
Bạch Thực Thần cúi mặt, người bên kia là Đường Vị Y hay Đường Y Y hắn còn không rõ, không có cách nào nói lý được. Chuyện đại thần tư thông cung nữ này vốn không lớn, nhưng hắn lại để xảy ra vào đúng dịp này, còn kinh động nhiều người đến thế, chỉ sợ ngày mai đám Ngự Sử quan đói việc làm kia liền như kền kền, từng tên từng tên một xâu xé hắn.
Triệu Tử Đoạn đến đây đã hiểu rõ ngọn nguồn, Tuyên Thái hậu đã có mặt, thì y cũng nên nhường lại sân khấu:
- Thái hậu nương nương, Bạch đại nhân có chút bất tuân quy tắc, nhưng dẫu sao cũng là mệnh quan triều đình, cứ nên để Cấm Vệ Ti lập án! Tự khắc Hoàng thượng sẽ có quyết định! Nơi này cũng không còn việc, bổn tọa xin cáo từ!
Triệu Tử Đoạn hồi Tiêu Nhã điện, y hơi ôm ngực, mùi hương ngai ngái ngòn ngọt thời điểm xuất hiện thích khách dường như khiến độc tố trong cơ thể y chạy loạn. Triệu Tử Đoạn mơ hồ nhận ra trong cơn ho, máu đen đã nhỏ thành giọt.
____________________
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).
Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.
Tác giả :
Hồ Ái Trâm