Nhất Phẩm Phong Lưu
Chương 138: 10 năm tụng kinh
- Mạc tiên sinh, đồ đạc đã thu gom xong rồi trên xe cả rồi, bây giờ mang vào nhà chứ?Khoảng 9 giờ sáng, trợ lý Hứa ấn chuông cửa phòng 36, mang đến 1 thứ gì đó mà Mạc Ngôn đã mong chờ từ lâu.Tinh thần Mạc Ngôn chấn động, nói:- Đây đúng là tin tốt, tôi cứ tưởng là phải chờ mấy ngày nữa.Cậu mở cửa ra để cho trợ lý Hứa dẫn công nhân bê 5, 6 cái thùng vào bày kín phòng khách.Trợ lý Hứa nói:- Mạc tiên sinh, theo danh sách của ngài, mấy thứ này căn bản là là số lượng gấp đôit, ngài kiểm kê 1 chút xem.-Mạc Ngôn có chút kinh ngạc, nói:- Số lượng gấp đôi?Trợ lý Hứa cười nói:- Đây là do lão gia dặn dò, sợ ngài không đủ dùng, kỳ thực cũng không mất nhiều công sức, ví dụ như cùng băng tuyết cực địa, ngại là đường xá xa xôi, ngại đường xá xa xôi, đã đến tận cực lục địa, 10 000 gram tấn và 100 000 gram thì có gì khác nhau chứ?Hơi ngừng 1 chút, lại nói:- Đúng rồi, Mạc tiên sinh, tôi nghĩ trước khi kiểm kê, ngài nên sắp xếp số thùng băng vĩnh cửu kia trước đã, cái tủ đó là tủ đặc chế, sau khi rời thùng có thể đảm bảo chỗ băng vĩnh cửu đó trong 7 tiếng đồng hồ không thể tan ra được, thế nhưng thời gian lâu quá, sợ là...Mạc Ngôn cười nói:- Không sao, thứ này vốn là để nó tan ra mà, chỉ cần dùng dụng cụ đóng chặt lại thì không thành vấn đề.Nói xong, cậu đi lên trước, mở thùng này ra kiểm tra.Số lượng trên đơn lúc đầu lần lượt hiện ra trước mặt cậy, vàng 1000 gram, bạc 5000 gram, kim cương 30 – 50 gram, băng vĩnh viễn 10000 gram, gỗ trăm năm 1000 gram, gỗ bị sét đánh 1000 gram.Mà bây giờ, số lượng cậu thu được còn gấp đôi nữa, khiến cho lúc cậu luyện khí ngũ hành càng dễ hơn nữa.Sau khi kiểm kê, cậu ký tên mình vào đơn của trợ lý Hứa, tỏ ý đã nhận được đồ.- Ngồi xuống uống chén trà đã.Ấn tượng Mạc Ngôn với trợ lý Hứa không tồi, đó là 1 người biết tiến biết lùi, làm việc chăm chỉ, vẫn luôn tôn trọng mình. Trợ lý Hứa đang định nói chuyện, ngoài cửa lại vang lên 1 giọng nói lơ lớ.- Không biết Mạc tiên sinh có thể mời tôi 1 chén trà nữa được không?Mạc Ngôn và trợ lý Hứa quay đầu lại nhìn, đã thấy tên Christopher mũi to đang đẩy chiếc xe lăn của Mai Thanh Thiển đứng ngoài cửa.Trợ lý Hứa thấy thế, lập tức đi lên đẩy chiếc xe lăn trong tay Christopher.Mạc Ngôn cười nói:- Có bạn từ phương xa tới, không thể không mừng được, huống chi ngài là tây mũi to từ vạn dặm đến đây.Christopher không kiềm chế được sờ lên cái mũi mình, cười nói:- Mũi tôi so với người phương đông thì rất to, thế nhưng tôi nói cho cậu 1 bí mật, kỳ thực trong người châu Âu, mũi của tôi cũng được xếp vào loại mũi đẹp đấy.Ấn tượng của Mạc Ngôn đối với ông tây mũi to này không tồi, cười nói:- Vào ngồi đi, tôi ở đây không có trà ngon, nếu không chê, thì mời ngồi uống 1 chén.Nói xong, cậu nhìn về phía Mai Thanh Thiển, nói:- Thanh Thiển, em cũng đến uống chén trà nóng đi?Mai Thanh Thiển khẽ gật đầu, nói:- Vâng.Hơi ngừng 1 chút, lại mang theo vẻ ngập ngừng, nói:- Anh Mạc, em muốn ra vườn sau ngắm cá 1 chút, có được không?Mạc Ngôn cười nói:- Đương nhiên có thể… trợ lý Hứa, ông dẫn Christopher và Thành Thiển ra vườn sau đi, tôi pha trà xong sẽ qua đó ngay.Vài phút sau, Chritopher ngồi trong đình, khen:- Thật là 1 cái vườn xinh đẹp, nhất là cái đình này, rất đẹp, rất tinh xảo, còn có cả hồ nước nữa, so với bể bơi mà người Châu Âu thườngng thích xây ở sân sau, nó có vẻ cũng… ừm, tôi quên từ đó nói thế nào rồi, ý là rất có mùi vị tự nhiên, không có sửa chữa gì…Mạc Ngôn cười nói:- Ông nói của phải từ "hoang dã" không?Christopher vỗ đầu, nói:- Đúng, đúng rồi, chính là từ này, thượng đế ơi… sức hấp dẫn của từ Hán đúng là vô cùng vô tận, hoang dã, là từ có tính tượng hình biết bao.Mạc Ngôn xem thường, thượng đế của các ngươi với sức hấp dẫn của tiếng hán của chúng tôi có quan hệ gì? Muốn ca ngợi thì phải ca ngợi liệt tổ liệt tông chúng tôi chứ.Christopher không nhìn thấy Mạc Ngôn khinh thường, tiếp tục nói:- Mạc tiên sinh, có chuyện tôi muốn thỉnh giáo, nhưng lại sợ mạo muội quá.-Mạc Ngôn cười nói:- Cái gì mà thỉnh giáo chứ, có cái gì thì nói thẳng luôn đi.Christopher nói:- Tôi biết, những đồ mới chuyển vào dùng để chữa bệnh cho Mai tiểu thư, nhưng tôi thế nào cũng không hiểu, mấy thứ này thì có liên quan gì đến chữa bệnh.Mạc Ngôn cười cười, nói:- Thật xin lỗi, Christopher, người Trung Quốc có 1 câu là "không phải truyền nhân, không truyền bí quyết", câu hỏi của ông, thứ cho tôi không thể trả lời ông được."Đạo không truyền người ngoài, pháp không truyền 6 tai", Christopher líu lưỡi, nhắc lại những câu này, nói:- Đây có nghĩa là gì?Mạc Ngôn cười nói:- Đơn giản nói chính là, đây là bí thuật quan trọng của tôi, không phải là đệ tử và học sinh của tôi, thì tôi không thể nói bí mật trong đó ra được.Christopher lập tức nói:- Vậy thì xin hỏi, tôi có thể làm đệ tử ngài không?Người Châu Âu mũi to này đúng là quá thẳng thắn, Mạc Ngôn cười to nói:- Thật xin lỗi, người Trung Quốc còn có câu "một ngày là thầy, cả đời là thầy". quan niện của ông và tôi không giống nhau, tôi sợ là không thể gọi ông là đệ tử được.- À, thế thật là đáng tiếc…Christopher lắc đầu nói:- Nói thực ra, tôi chỉ muốn tìm 1 vị sư phụ, không muốn tìm 1 người làm cha mình!Lời này nói ra, ngay cả Mai ThanhTthiển không nhịn được cười ngặt ngẽo.Mạc Ngôn đầu tiên là trố mắt nhìn, sau không nhịn được cười to.Sau 1 màn cười này, Christopher lại nói:- Mạc tiên sinh, tôi còn có 1 yêu cầu quá đáng, xin ngài suy nghĩ 1 chút.Mạc Ngôn cười nói:- Ông đúng là không có chuyện gì không lên điện Tam Bảo, nói đi, có chuyện gì?Christopher nói:- Tôi muốn quan sát quá trình ngài chữa bệnh cho Mai tiểu thư, tôi biết, tôi cũng là bác sĩ, đối với tất cả các cách và phương thức chữa cho bệnh nhân đều rất tò mò.Mạc Ngôn cười nói:- Cái này không thành vấn đề, thế nhưng nói thực ra, quá trình chữa bệnh của toi sẽ khiến cho ngài thất vọng mà thôi.Christopher ngạc nhiên nói:- Vì sao?Mạc Ngôn cười nói:- Nguyên nhân rất đơn giản, toàn bộ quá trình chữa bệnh của tôi kỳ thực chỉ là giống nhau, đó là uống thuốc!Christopher nghe vậy, không khỏi run sợ hồi lâu, thật lâu sau mới nói:- Ý của ngài là, ngài kỳ thực là 1 nhà chế dược liệu, thế những thứ trong rương đó ngài đều dùng để chế dược liệu à?Mạc Ngôn nhún vai, nói:- Có thể nói là như thế.- Dùng vàng và kim cương để chế dược liệu ư?- Đây quả thực là mới nghe lần đầu.Christopher biết trong rương có những thứ gì, không khỏi thở dài:- Đây đúng là 1 cách chế dược liệu không thể tưởng tượng nổi, ngoài ra, nó còn rất xa xỉ.Nói chuyện cùng ông Christopher Châu Âu mũi to này kỳ thực là chuyện rất có hứng thú.Người này tiếng hán cũng không tồi, ngay cả những từ như "yêu cầu quá đáng" cũng có thể vận dụng tự nhiên được, nhưng có lúc giải thích 1 số câu lại có khiếm khuyết khiến cho người ta buồn cười, có thể nhận ra, Christopher tương đối có thiện cảm và ham học hỏi văn hóa trung hoa, tính tình người này cũng thoải mái, đây cũng là nguyên nhân Mạc Ngôn bằng lòng ngồi nói chuyện phiếm với ông ta.Lúc nói chuyện phiếm cùng Christopher, Mạc Ngôn nhìn thấy khuôn mặt Mai Thanh Thiển đang ngắm cảnh bên hồ cá đột nhiên khó coi, liền biết cô gái này có khả năng ở ngoài gió quá lâu, Có chút không thoải mái.Cậu đi qua, nắm lấy tay cô gái, từ từ truyền chân khí qua, như lần trước, giúp cô điều chỉnh thân thể gầy yếu không chịu nổi.Trong trái đất này lấy "chân" là khí chính thực sự là điều huyền diệu nhất tồn tại, chỉ cần từng tia lờ mờ, cũng có thể tạm thời loại trừ những khí áp chế hay là chống đối trong cơ thể Mai Thanh Thiển ra ngoài.Sau nửa phút ngắn ngủi, sắc mặt cô gái trở nên dễ nhìn hơn, thậm chỉ còn có chút hồng hào tự nhiên.Lại nhìn thấy thủ đoạn không thể tin nổi này, trong mắt Christophe không khỏi sáng lên liên tục, trong miệng không ngừng ca ngợi thượng đế.Trên thực tế nếu không phải được chứng kiến thủ pháp phi thường này của Mạc Ngôn, hắn chắc chắn sẽ đưa ra kiến nghị với Mai Việt Sơn, cấm không cho Mạc Ngôn chữa bệnh cho Mai Thanh Thiển, theo như ông ta thấy Mạc Ngôn không có giấy phép hành nghề y, căn bản không có tư cách để chữa bệnh cho người khác, huống thu thủ pháp chữa bệnh và y thuật căn bản của cậu không đúng, ở Châu Âu, cậu chậm chí không thể đưa ra đề nghị với Mai Việt Sơn, chỉ cần gọi 1 cú điện thoại, có thể mời cảnh sát tới can thiệt vào.- Thật là quá thần kỳ!Christopher nhìn mặt Mai Thanh Thiển hồng hào và ổn định lại, trong miệng không ngừng tán thưởng.Mai Thanh Thiển nhẹ giọng nói:- Anh Mạc, lại phiền anh rồi.Mạc Ngôn xoa đầu cô, cười nói:- Em bây giờ là bệnh nhân của anh, không cần khách khí đâu.Hơi ngừng 1 chút, lại nói:- Đúng rồi, thứ này trả lại cho em.Nói xong, cậu mang chuỗi dây Phật ra, đeo vào cổ tay Mai Thanh Thiển.Mai Thanh Thiển hơi nhíu mi, nói:- Anh Mạc, anh không thích nó sao?Mạc Ngôn giải thích:- Đây là lễ vật ông nội cho em, em mang nó ở cổ tay mới có ý nghĩa,còn anh, ha ha, chỉ là tạm thời nghiên cứu 1 thời gian thôi.- Nghiên cứu?Mai Thanh Thiển rõ ràng là hiểu nhầm ý của cậu, nói:- Anh Mạc, anh cũng nghiên cứu văn hóa Phật sao?Nói ra, Mạc Ngôn cũng có nghiên cứu đạo Phật 1 thời gian, nguyên nhân là do cậu tu luyện đạo thần hồn cũng có 1 vài lý luận tượng tự với đạo Phật, có câu là "đá trên núi có thể mài thành ngọc", trong lúc học đại học, cũng 1 khoảng thời gian dài, cậu say mê nghiên cứu đạo Phật, cho nên cậu thậm chí còn bị 1 vài học giả triết học và 1 số vị hòa thượng lôi vào hội Phật học, cũng bởi vậy mà quen Mạch Tuệ.- Nghiên cứu gì chứ, chỉ là hứng thú mà thôi.Mạc Ngôn nói:- Thanh Thiển, em cũng thấy hứng thú với đạo Phật ư?Mai Thanh Thiển gật đầu, nói:- Em bình thường không được ra ngoài, chỉ có thể ở trong nhà hay ở ở bệnh viện, tuy rằng có thể đọc sách xem phim, nhưng cảm thấy thế giới trong sách và trong ti vi khác xa thế giới bên ngoài… sau này không biết ở đâu tự dưng rới xuống 1 quyển "Lăng Nghiêm Kinh" vào phòng em, từ đó về sau, em liền thích đạo Phật.Mạc Ngôn có chút tò mò, hỏi:- Vậy bình thường em tụng kinh sao?Mai thanh thiểm mỉm cười nói:- Thường tụng "Địa Giấu kinh" và "đạo kinh 10 nghiệp thiện".Mạc Ngôn lại hỏi:- Em tụng kinh đại khái bao nhiêu lâu rồi?Mai Thanh Thiển nói: Nguồn truyện: Truyện FULL- Từ năm 10 tuổi bắt đầu, vẫn luôn như vậy, chưa ngừng bao giờ.Mạc Ngôn nghe vậy, suy nghĩ 1 chút.Từ năm 10 tuổi đến nay, tụng kinh đã gần 10 năm, hơn nưa căn bản không tiếp xúc với bên ngoài, như vậy thần hồn chắc hẳn tinh khiết lại càng tinh khiết, rất thích hợpj với món phôi bùa trong tay mình này.
Tác giả :
Đồ Cùng