Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 87: Ngoại môn thiên kiêu chiến hai bờ Nam Bắc
Dịch giả: hoangtruc - nhóm dịch: HTP
Từng ngày chậm rãi trôi qua, Bạch Tiểu Thuần vẫn cứ bế quan trong tiểu viện, không ló mặt ra ngoài. Mãi cho tới mười ngày sau, khi tiếng chuông ngân vang trên toàn bộ tông môn thì ngọc giản của hắn cũng truyền ra một hồi dao động.
Ngoại môn thiên kiêu chiến hai bờ Nam Bắc, cách trận chiến tranh đoạt tư cách tại bờ Nam mười ngày sau, sẽ chính thức được cử hành!
Cứ mỗi ba mươi năm thì trận ngoại môn thiên kiêu chiến hai bờ Nam Bắc lại được tổ chức một lần, được tổ chức trên Chủng Đạo sơn. Hôm nay, tiếng chuông trên Chủng Đạo sơn lại lần nữa ngân vang khắp Linh Khê tông, vô số đệ tử ngoại môn cũng nhanh chóng chạy tới ngọn núi này.
Thường ngày chuyện giao lưu tin tức giữa hai bờ Nam Bắc cũng rất ít, chỉ có đệ tử nội môn mới có quyền tiến vào khu vực của hai bên, mà đệ tử ngoại môn thì không có được tư cách này. Chỉ duy nhất ngày hôm nay, Chủng Đạo Sơn mới tiến hành mở cửa cho các đệ tử ngoại môn tùy ý tiến vào quan sát cuộc chiến, do vậy không chỉ có đám đệ tử bờ Nam, mà cả bờ Bắc đều hết sức phấn chấn, nhanh chóng chạy vội vào tìm cho mình vị trí thuận lợi nhất để có thể quan sát cuộc chiến thiên kiêu này.
"Hôm nay bờ Nam chúng ta, nhất định phải rửa sạch sỉ nhục lần trước!"
"Khiến cho bờ Bắc biết được, bờ Nam chúng ta, đã vượt trội so với trước kia, lúc này chính thức bước vào huy hoàng!"
Trong khi tất cả đệ tử ngoại môn bờ Nam đều hết sức hưng phấn, đám đệ tử thuộc bốn ngọn núi bờ Bắc đã bay nhanh đến Chủng Đạo sơn, thanh âm ngạo nghễ cũng truyền ra từng tràng liên hồi.
Cùng lúc đó, Lữ Thiên Lỗi ở Tử Đỉnh Sơn ngẩng mặt lên trời gầm nhẹ, toàn thân lấp lóe lôi quang bay nhanh đi trong tiếng hoan hô cổ vũ rợp trời của vô số đệ tử.
Chu Tâm Kỳ lúc này cũng đã bay ra. Hôm nay, tam đại thiên kiêu bờ Nam đều bày ra một vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
Ngay lúc này thì Bạch Tiểu Thuần bên trong gian nhà cũng ngẩng đầu lên, hai mắt có chút vằn đỏ. Hắn hít sâu một hơi, vẻ mặt đầy nghiêm nghị.
"Đã đến giờ rồi...Chiến sỹ xuất chiến, tất có chiến bào!" Hắn chậm rãi đứng dậy đưa tay phải vỗ vào túi trữ vật, rồi bảy tám kiện áo da cũng nhanh chóng xuất hiện. Đám áo da của hắn trước kia đã tan nát trong trận chiến gia tộc Lạc Trần rồi, mấy kiện này là tích cóp chuẩn bị của hắn trong vài năm gần đây, chất lượng rất tốt, bền chặt hơn không ít.
Vẻ mặt hắn đầy nghiêm túc mặc từng tấm áo da vào người, sau đó vung tay áo lên.
"Tráng sĩ xuất chiến, tất có bối giáp!" Theo đó, tay áo Bạch Tiểu Thuần cũng vung lên, trong túi trữ vật cũng lập tức bay ra một cái nồi lớn. Năm đó, nồi lớn của Trương Đại Bàn cũng bị vỡ nát trong trận chiến gia tộc Lạc Trần, cái nồi này cũng là do Bạch Tiểu Thuần trở lại tông môn bắt đầu chuẩn bị lại lần nữa. Lúc này, ánh mắt hắn đầy ngưng trọng mà đeo chiếc nồi to này sau lưng.
"Tráng sĩ xuất chiến, tất có pháp bảo!" Bạch Tiểu Thuần ngạo nghễ tự nói tiếp, bàn tay lại vung vẩy, tiểu mộc kiếm bay ra, được hắn đeo ngay trên thắt lưng, Kim Ô kiếm bay ra cũng được treo lên một bên nữa, rồi ba thanh phi kiếm lại tiếp tục bay ra rồi đều được treo trên người. Sau đó hắn lại lôi Thần Hạc Thuẫn ra, để ngay vào vị trí thuận tiện với tay lấy nhất.
Dường như hắn vẫn còn cảm thấy lo lắng bèn lấy chiếc vòng tay Lý Thanh Hậu đưa cho hắn đeo vào. Lúc này mới hất cằm lên, cả người cũng lộ ra một vẻ đầy bi tráng, trong tiếng chân bước đi bình bịch, hắn đi ra khỏi cửa lớn của căn nhà gỗ.
Đứng trước cửa nhà gỗ, khi nghe thấy tiếng chuông ngân vang khắp tông môn, hắn đang định tiếp tục đi thẳng, bỗng nhiên như chợt nhớ ra còn thiếu thiếu vật gì đó, bèn đưa tay vỗ túi trữ vật lấy ra một thanh trường thương nắm trong tay.
Hứng lấy cơn gió thổi tới, Bạch Tiểu Thuần vung tay áo nhỏ lên, bước ra sân.
Nhìn từ xa, toàn thân Bạch Tiểu Thuần phình ra như một khối cầu, lưng đeo nồi lớn, tay cầm trường thương, lúc bước đi lại có năm sáu thanh phi kiếm được buộc trên người va chạm vào nhau, phát ra từng tràng âm thanh leng keng leng keng, mái tóc hắn lại bay phất phơ trong gió, khí thế ngất trời.
Những nơi hắn bước qua, toàn bộ đệ tử ngoại môn Hương Vân Sơn khi nhìn thấy đều chấn động cả tâm thần, tất cả đều bị bộ dạng của Bạch Tiểu Thuần lúc này hoàn toàn làm cho kinh sợ rồi.
Tiếng chuông vang vọng không dứt, còn liên tục truyền ra ngày càng mạnh mẽ, vang khắp cả Linh Khê tông, gợi lên trong lòng của đám đệ tử Linh Khê Tông vô vàn cảm xúc, mà một số đệ tử nội môn Linh Khê tông cũng theo đó mà bay về phía Chủng Đạo sơn.
Bạch Tiểu Thuần bước nhanh hơn, phía sau hắn dần dần hội tụ lại một đám lớn đệ tử ngoại môn, có cả Hứa Bảo Tài trong đó, lúc này cả đám không ngửng truyền ra từng tràng âm thanh hoan hô cổ vũ.
"Bạch sư thúc khí thế mãnh liệt, oai hùng cái thế!"
"Tất thắng, Tất thắng!" Những người này đều là những đệ tử ngoại môn xem trọng Bạch Tiểu Thuần, lúc này cả bọn đều đang đi theo sau hắn, toàn lực ủng hộ. Bên trong đám còn có Hầu Tiểu Muội, không những thế thanh âm của nàng này cũng nổi bật, rõ ràng hơn hẳn trong đám.
Bạch Tiểu Thuần quay đầu nhìn thoáng qua đám người, trong lòng hắn có chút cảm động. Hắn hướng về bọn họ gật gật đầu, cảm thấy bọn họ đã yêu quý mình đến vậy thì nhất định bản thân cũng phải ráng tranh giành một lần cho thỏa...
Nghĩ vậy, hắn bèn hất cằm lên, ngạo nghễ từng bước đi trước, dần dần cũng đã đến Chủng Đạo sơn. Đập vào trong mắt hắn ngay khi tới đây chính là một chiến đài thật lớn.
Bốn phía xung quanh chiến đài đều có ánh sáng trận pháp tản ra bao phủ lấy toàn bộ phạm vi đài. Xa xa nơi Chủng Đạo sơn còn có một căn lầu gác cao cao nhô lên, lúc này không thiếu trưởng lão lần lượt tiến đến nơi này.
Đệ tử ngoại môn cũng dần tiến vào lấp đầy hai bên chiến đài phía dưới, cả đám thường tụ tập cùng một chỗ với nhau, nhân số hai bên cũng có ít nhất trên vài vạn người.
Mặt phía Bắc của chiến đài tập trung các đệ tử ngoại môn bờ Bắc, khí thế bên này sôi trào đầy nhiệt huyết, hơn nữa mỗi đệ tử bên này đều mang theo ít nhất một hung thú bên người nên so chỉnh thể thì khí thế gần như vượt trội hơn hẳn đệ tử bờ Nam.
Mà bộ dạng đám hung thú này cũng rất khác nhau, có điều tất cả đều lộ ra ánh mắt hung tàn, nhìn qua không dễ đối phó. Đặc biệt là khoảng bảy, tám người dẫn đầu, có nam, có nữ, sắc mặt đều lạnh băng, khí thế trên người đầy cường hãn.
Bắt mắt nhất trong đó là hai người, một là nữ tử với tướng mạo tuyệt mỹ, mặc một thân váy áo màu tím, bên cạnh nàng là một con Phượng bảy màu cùng loại với mấy con Phượng mà Chu trưởng lão đang nuôi dưỡng, nhưng nhìn qua có vẻ cao quý hơn hẳn. Với ánh mắt sáng như điện, nàng dùng một loại tư thái như của một người trên cao nhìn xuống mà lướt qua tất cả mọi người một lượt.
Người thành niên còn lại mặc một thân trường bào màu lam, tóc xõa tung bay, vẻ ngoài tuấn lãng phi phàm, giữa trán vị này còn có một ấn kí Thái Dương vô cùng nổi bật,
Dưới chân y là một con thú to lớn, nhìn từ xa thì có thể nhận ra là một con chó lớn với bộ lông đen tuyền, nanh vuốt sắc bén, ánh mắt của nó thỉnh thoảng còn lóe lên ánh sáng vàng.
Răng nanh con thú này còn lộ hẳn ra ngoài mang theo cảm giác đầy hung tàn. Tuy rằng nó đang nằm sấp nhưng cũng đã cao gần bằng thân người bình thường, nếu đứng lên thì hẳn nó cũng cao chừng hai người. Hình dáng như thế khiến người khác có thể dễ dàng tưởng tượng ra lực lượng của thân thể Đại cẩu này mà không ngừng run rẩy hoảng sợ.
Người thanh niên có ấn kí Thái Dương giữa trán kia, chính là một trong ngũ đại thiên kiêu của Bờ Bắc, Bắc Hàn Liệt, mà đầu đại cẩu bên cạnh y cũng có tiếng tăm lừng lẫy bờ Bắc, chính là...Dạ Hành thú!
Ngoại trừ hai người này, thì bờ Bắc còn vài đệ tử đứng phía trước cũng mang theo khí thế kinh người, có một vị toàn thân mặc áo đen, gương mặt cũng che kín chỉ lộ ra hai mắt màu nâu lạnh như băng, nhìn kỹ còn có thể thấy bên trong hai mắt gã lại có đầy Cổ trùng chui tới chui lui!
Một màn này khiến cho cả đám đệ tử ngoại môn bờ Nam nhao nhao kinh hãi!
Lúc này tất cả đệ tử ngoại môn bờ Bắc đều mang đầy ý khinh miệt mà nhìn về phía Nam của chiến đài trước mặt, nơi đó... tập trung các đệ tử ngoại môn bờ Nam!
"Bờ Nam hôm nay cũng sẽ nhận thất bại như trước đây mà thôi, trong đám này lọt vào mắt ta cũng chỉ có ba người Thượng Quan Thiên Hữu, Lữ Thiên Lỗi và Chu Tâm Kỳ."
"Nghe nói bờ Nam còn xuất hiện một người đạt được đệ nhất tư cách chiến, còn là Quang Vinh đệ tử, sư đệ của Chưởng môn?"
"Cho dù là ai thì cũng vô dụng thôi, Bờ Bắc ta đã định trước là mạnh nhất rồi!"
Trong lúc đám đệ tử bờ Bắc còn đang bàn luận xôn xao với nhau thì bên phía nam của chiến đài, các đệ tử ngoại môn bờ Nam cũng đang không ngừng so sánh không thua kém gì so với đám đệ tử bờ Bắc.
"Một đám gia hỏa bạo ngược man rợ chỉ biết nuôi dưỡng hung thú, hôm nay chính là ngày bờ Nam chúng ta rửa sạch hổ thẹn trước kia!"
"Thua dưới tay bọn hắn, thật sự quá mất mặt đi!"
Đứng phía trước đám đệ tử ngoại môn bờ Nam là chín người, trong đó có Thượng Quan Thiên Hữu, Lữ Thiên Lỗi và Chu Tâm Kỳ cùng sáu người khác, tất cả mọi người đầy nghiêm nghị. Dường như trong vẻ nghiêm nghị đó, là ẩn chứa cả sự đối chiến bằng ánh mắt đầy quyết liệt giữa từng vị thiên kiêu hai bờ Nam Bắc.
Trong tình cảnh chém giết như muốn xảy ra thì Bạch Tiểu Thuần cũng vừa đến nơi.
Ngay khi Bạch Tiểu Thuần vừa tới, chẳng những đám người Thượng Quan Thiên Hữu nhìn về phía hắn, mà tất cả đệ tử ngoại môn bờ Nam đều nhìn về phía hắn, trong ánh mắt mỗi người đầy những suy nghĩ phức tạp. Vô hình, những lời nghị luận xôn xao ban nãy cũng yếu đi rất nhiều.
Thượng Quan Thiên Hữu nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, trong lòng y đầy phức tạp và bất cam, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Lữ Thiên Lỗi cũng không phục, gã hung hăng trợn trừng nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, lôi điện toàn thân cũng chợt phát ra âm thanh lốp bốp liên tiếp không dứt.
Chu Tâm Kỳ cũng trầm mặc. Nhưng lúc này nàng nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt mang theo đánh giá cẩn thận như đang muốn xem thử bên dưới cái thân thể trắng trẻo gầy gò này đến cùng là tồn tại cái dạng lực lượng gì.
Thậm chí lúc này mọi người bên bờ Bắc cũng không khỏi nhìn Bạch Tiểu Thuần chăm chú một chút. Dù gì danh tự của Bạch Tiểu Thuần cũng rất lạ lẫm, hơn nữa cả đám cũng đã bị phục trang trên người hắn làm cho chấn động. Sau đó cả bọn đồng loạt hiện lên đầy vẻ khinh thường trên mặt.
Nhất là những vị thiên kiêu bờ Bắc, vẻ khinh thường càng nồng đậm trong mắt.
Phát hiện thấy bản thân mình được quá nhiều người nhìn ngó, Bạch Tiểu Thuần có chút thẹn thùng bèn ho khan lên một tiếng, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực, cầm trường thương, thẳng người bước tới phía đám người rồi nhiễm nhiên đứng bên cạnh Chu Tâm Kỳ.
Phát hiện hai bên đang khai chiến bằng ánh mắt, tâm thần hắn lập tức hưng phấn.
"Đối mắt chiến, là việc mà ta am hiểu nhất!" Tinh thần Bạch Tiểu Thuần chấn động, hung hăng nhìn về phía những đệ tử bờ Bắc bên kia đài chiến, biểu lộ vô cùng nghiêm túc.
Đúng lúc này, một cơn gió xuất hiện thổi tung mái tóc hắn lên, cả người hắn phối hợp với trường thương trong tay khiến cho khí thế cũng chợt tăng lên không ít.
Thời gian trôi qua, số đệ tử hai bên đến quan sát không ngừng tăng lên, chẳng mấy chốc mà nơi này đã tấp nập người. Ngoại trừ đài chiến trung tâm, tất cả khu vực xung quanh đã bị các đệ tử lấp đầy.
Toàn bộ thiên kiêu bờ Bắc đã tề tựu đông đủ, người cuối cùng đến đây lại là một thanh niên mặc trường bào đen, tướng mạo bình thường, gương mặt trắng nhợt không chút huyết sắc. Gã bước về phía trước, đứng yên lặng nhắm hai mắt lại như không chút hứng thú đối với mọi việc xung quanh, chỉ là ngay khi gã nhắm mắt lại thì không gian xung quanh gã cũng chợt vặn vẹo như cất giấu vô số Lệ quỷ bên trong đang muốn trùng kích chỗ xung yếu từ Âm Minh mà lao ra, hàng lâm xuống nhân gian.
Đúng lúc này, từng đạo cầu vồng từ hai bờ Nam Bắc cũng gào thét hướng thẳng đến đây, trong đó bao gồm bảy vị Chưởng tòa cùng với các trưởng lão đều lần lượt xuất hiện trên đài cao phía bên trên.
Cũng có cả Chu trưởng lão, mà con chim Phượng vu oan giá họa Bạch Tiểu Thuần đang đứng cạnh lão cũng xoay tới xoay lui nhìn nhìn ngó ngó, khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần thì đưa ánh mắt đầy cao ngạo ngẩng lên nhìn hắn.
Chưởng môn Trịnh Viễn Đông cũng đã xuất hiện trên đài cao, khi nhìn thấy mọi người đều đã có mặt đông đủ thì lão bèn đưa mắt nhìn về phía đệ tử hai bờ Nam Bắc phía dưới rồi nói.
"Trận tư cách chiến ngoại môn hai bờ Nam Bắc, lần trước bờ Bắc chiến thắng nên có được toàn bộ mười hai người có tư cách tham gia Thiên Kiêu chiến lần này."
"Bờ Nam thất bại, nên tham chiến chỉ dựa vào mười người."
"Tổng cộng có hai mươi hai người, dùng rút thăm quyết định đối thủ. Lựa chọn ra mười đệ tử ngoại môn, tuyển ra…vị trí đệ nhất đệ tử ngoại môn!"
"Đồng môn luận bàn, không được phép tận lực giết người. Mỗi vòng đấu có khoảng thời gian ba nén hương để nghỉ ngơi khôi phục, nếu một bên đã nhận thua thì đối phương cũng không được phép tiếp tục ra tay. Lần thi đấu này là do Chấp Pháp đường Trưởng lão Âu Dương Kiệt chủ trì."
"Các ngươi hãy cố gắng biểu hiện cho tốt, bốn vị Thái Thượng Trưởng lão Linh Khê tông ta cũng sẽ dùng thần thức theo dõi trận chiến này...Vậy thì, trận Thiên Kiêu chiến ngoại môn hai bờ Nam Bắc...Bắt đầu!"
Từng ngày chậm rãi trôi qua, Bạch Tiểu Thuần vẫn cứ bế quan trong tiểu viện, không ló mặt ra ngoài. Mãi cho tới mười ngày sau, khi tiếng chuông ngân vang trên toàn bộ tông môn thì ngọc giản của hắn cũng truyền ra một hồi dao động.
Ngoại môn thiên kiêu chiến hai bờ Nam Bắc, cách trận chiến tranh đoạt tư cách tại bờ Nam mười ngày sau, sẽ chính thức được cử hành!
Cứ mỗi ba mươi năm thì trận ngoại môn thiên kiêu chiến hai bờ Nam Bắc lại được tổ chức một lần, được tổ chức trên Chủng Đạo sơn. Hôm nay, tiếng chuông trên Chủng Đạo sơn lại lần nữa ngân vang khắp Linh Khê tông, vô số đệ tử ngoại môn cũng nhanh chóng chạy tới ngọn núi này.
Thường ngày chuyện giao lưu tin tức giữa hai bờ Nam Bắc cũng rất ít, chỉ có đệ tử nội môn mới có quyền tiến vào khu vực của hai bên, mà đệ tử ngoại môn thì không có được tư cách này. Chỉ duy nhất ngày hôm nay, Chủng Đạo Sơn mới tiến hành mở cửa cho các đệ tử ngoại môn tùy ý tiến vào quan sát cuộc chiến, do vậy không chỉ có đám đệ tử bờ Nam, mà cả bờ Bắc đều hết sức phấn chấn, nhanh chóng chạy vội vào tìm cho mình vị trí thuận lợi nhất để có thể quan sát cuộc chiến thiên kiêu này.
"Hôm nay bờ Nam chúng ta, nhất định phải rửa sạch sỉ nhục lần trước!"
"Khiến cho bờ Bắc biết được, bờ Nam chúng ta, đã vượt trội so với trước kia, lúc này chính thức bước vào huy hoàng!"
Trong khi tất cả đệ tử ngoại môn bờ Nam đều hết sức hưng phấn, đám đệ tử thuộc bốn ngọn núi bờ Bắc đã bay nhanh đến Chủng Đạo sơn, thanh âm ngạo nghễ cũng truyền ra từng tràng liên hồi.
Cùng lúc đó, Lữ Thiên Lỗi ở Tử Đỉnh Sơn ngẩng mặt lên trời gầm nhẹ, toàn thân lấp lóe lôi quang bay nhanh đi trong tiếng hoan hô cổ vũ rợp trời của vô số đệ tử.
Chu Tâm Kỳ lúc này cũng đã bay ra. Hôm nay, tam đại thiên kiêu bờ Nam đều bày ra một vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
Ngay lúc này thì Bạch Tiểu Thuần bên trong gian nhà cũng ngẩng đầu lên, hai mắt có chút vằn đỏ. Hắn hít sâu một hơi, vẻ mặt đầy nghiêm nghị.
"Đã đến giờ rồi...Chiến sỹ xuất chiến, tất có chiến bào!" Hắn chậm rãi đứng dậy đưa tay phải vỗ vào túi trữ vật, rồi bảy tám kiện áo da cũng nhanh chóng xuất hiện. Đám áo da của hắn trước kia đã tan nát trong trận chiến gia tộc Lạc Trần rồi, mấy kiện này là tích cóp chuẩn bị của hắn trong vài năm gần đây, chất lượng rất tốt, bền chặt hơn không ít.
Vẻ mặt hắn đầy nghiêm túc mặc từng tấm áo da vào người, sau đó vung tay áo lên.
"Tráng sĩ xuất chiến, tất có bối giáp!" Theo đó, tay áo Bạch Tiểu Thuần cũng vung lên, trong túi trữ vật cũng lập tức bay ra một cái nồi lớn. Năm đó, nồi lớn của Trương Đại Bàn cũng bị vỡ nát trong trận chiến gia tộc Lạc Trần, cái nồi này cũng là do Bạch Tiểu Thuần trở lại tông môn bắt đầu chuẩn bị lại lần nữa. Lúc này, ánh mắt hắn đầy ngưng trọng mà đeo chiếc nồi to này sau lưng.
"Tráng sĩ xuất chiến, tất có pháp bảo!" Bạch Tiểu Thuần ngạo nghễ tự nói tiếp, bàn tay lại vung vẩy, tiểu mộc kiếm bay ra, được hắn đeo ngay trên thắt lưng, Kim Ô kiếm bay ra cũng được treo lên một bên nữa, rồi ba thanh phi kiếm lại tiếp tục bay ra rồi đều được treo trên người. Sau đó hắn lại lôi Thần Hạc Thuẫn ra, để ngay vào vị trí thuận tiện với tay lấy nhất.
Dường như hắn vẫn còn cảm thấy lo lắng bèn lấy chiếc vòng tay Lý Thanh Hậu đưa cho hắn đeo vào. Lúc này mới hất cằm lên, cả người cũng lộ ra một vẻ đầy bi tráng, trong tiếng chân bước đi bình bịch, hắn đi ra khỏi cửa lớn của căn nhà gỗ.
Đứng trước cửa nhà gỗ, khi nghe thấy tiếng chuông ngân vang khắp tông môn, hắn đang định tiếp tục đi thẳng, bỗng nhiên như chợt nhớ ra còn thiếu thiếu vật gì đó, bèn đưa tay vỗ túi trữ vật lấy ra một thanh trường thương nắm trong tay.
Hứng lấy cơn gió thổi tới, Bạch Tiểu Thuần vung tay áo nhỏ lên, bước ra sân.
Nhìn từ xa, toàn thân Bạch Tiểu Thuần phình ra như một khối cầu, lưng đeo nồi lớn, tay cầm trường thương, lúc bước đi lại có năm sáu thanh phi kiếm được buộc trên người va chạm vào nhau, phát ra từng tràng âm thanh leng keng leng keng, mái tóc hắn lại bay phất phơ trong gió, khí thế ngất trời.
Những nơi hắn bước qua, toàn bộ đệ tử ngoại môn Hương Vân Sơn khi nhìn thấy đều chấn động cả tâm thần, tất cả đều bị bộ dạng của Bạch Tiểu Thuần lúc này hoàn toàn làm cho kinh sợ rồi.
Tiếng chuông vang vọng không dứt, còn liên tục truyền ra ngày càng mạnh mẽ, vang khắp cả Linh Khê tông, gợi lên trong lòng của đám đệ tử Linh Khê Tông vô vàn cảm xúc, mà một số đệ tử nội môn Linh Khê tông cũng theo đó mà bay về phía Chủng Đạo sơn.
Bạch Tiểu Thuần bước nhanh hơn, phía sau hắn dần dần hội tụ lại một đám lớn đệ tử ngoại môn, có cả Hứa Bảo Tài trong đó, lúc này cả đám không ngửng truyền ra từng tràng âm thanh hoan hô cổ vũ.
"Bạch sư thúc khí thế mãnh liệt, oai hùng cái thế!"
"Tất thắng, Tất thắng!" Những người này đều là những đệ tử ngoại môn xem trọng Bạch Tiểu Thuần, lúc này cả bọn đều đang đi theo sau hắn, toàn lực ủng hộ. Bên trong đám còn có Hầu Tiểu Muội, không những thế thanh âm của nàng này cũng nổi bật, rõ ràng hơn hẳn trong đám.
Bạch Tiểu Thuần quay đầu nhìn thoáng qua đám người, trong lòng hắn có chút cảm động. Hắn hướng về bọn họ gật gật đầu, cảm thấy bọn họ đã yêu quý mình đến vậy thì nhất định bản thân cũng phải ráng tranh giành một lần cho thỏa...
Nghĩ vậy, hắn bèn hất cằm lên, ngạo nghễ từng bước đi trước, dần dần cũng đã đến Chủng Đạo sơn. Đập vào trong mắt hắn ngay khi tới đây chính là một chiến đài thật lớn.
Bốn phía xung quanh chiến đài đều có ánh sáng trận pháp tản ra bao phủ lấy toàn bộ phạm vi đài. Xa xa nơi Chủng Đạo sơn còn có một căn lầu gác cao cao nhô lên, lúc này không thiếu trưởng lão lần lượt tiến đến nơi này.
Đệ tử ngoại môn cũng dần tiến vào lấp đầy hai bên chiến đài phía dưới, cả đám thường tụ tập cùng một chỗ với nhau, nhân số hai bên cũng có ít nhất trên vài vạn người.
Mặt phía Bắc của chiến đài tập trung các đệ tử ngoại môn bờ Bắc, khí thế bên này sôi trào đầy nhiệt huyết, hơn nữa mỗi đệ tử bên này đều mang theo ít nhất một hung thú bên người nên so chỉnh thể thì khí thế gần như vượt trội hơn hẳn đệ tử bờ Nam.
Mà bộ dạng đám hung thú này cũng rất khác nhau, có điều tất cả đều lộ ra ánh mắt hung tàn, nhìn qua không dễ đối phó. Đặc biệt là khoảng bảy, tám người dẫn đầu, có nam, có nữ, sắc mặt đều lạnh băng, khí thế trên người đầy cường hãn.
Bắt mắt nhất trong đó là hai người, một là nữ tử với tướng mạo tuyệt mỹ, mặc một thân váy áo màu tím, bên cạnh nàng là một con Phượng bảy màu cùng loại với mấy con Phượng mà Chu trưởng lão đang nuôi dưỡng, nhưng nhìn qua có vẻ cao quý hơn hẳn. Với ánh mắt sáng như điện, nàng dùng một loại tư thái như của một người trên cao nhìn xuống mà lướt qua tất cả mọi người một lượt.
Người thành niên còn lại mặc một thân trường bào màu lam, tóc xõa tung bay, vẻ ngoài tuấn lãng phi phàm, giữa trán vị này còn có một ấn kí Thái Dương vô cùng nổi bật,
Dưới chân y là một con thú to lớn, nhìn từ xa thì có thể nhận ra là một con chó lớn với bộ lông đen tuyền, nanh vuốt sắc bén, ánh mắt của nó thỉnh thoảng còn lóe lên ánh sáng vàng.
Răng nanh con thú này còn lộ hẳn ra ngoài mang theo cảm giác đầy hung tàn. Tuy rằng nó đang nằm sấp nhưng cũng đã cao gần bằng thân người bình thường, nếu đứng lên thì hẳn nó cũng cao chừng hai người. Hình dáng như thế khiến người khác có thể dễ dàng tưởng tượng ra lực lượng của thân thể Đại cẩu này mà không ngừng run rẩy hoảng sợ.
Người thanh niên có ấn kí Thái Dương giữa trán kia, chính là một trong ngũ đại thiên kiêu của Bờ Bắc, Bắc Hàn Liệt, mà đầu đại cẩu bên cạnh y cũng có tiếng tăm lừng lẫy bờ Bắc, chính là...Dạ Hành thú!
Ngoại trừ hai người này, thì bờ Bắc còn vài đệ tử đứng phía trước cũng mang theo khí thế kinh người, có một vị toàn thân mặc áo đen, gương mặt cũng che kín chỉ lộ ra hai mắt màu nâu lạnh như băng, nhìn kỹ còn có thể thấy bên trong hai mắt gã lại có đầy Cổ trùng chui tới chui lui!
Một màn này khiến cho cả đám đệ tử ngoại môn bờ Nam nhao nhao kinh hãi!
Lúc này tất cả đệ tử ngoại môn bờ Bắc đều mang đầy ý khinh miệt mà nhìn về phía Nam của chiến đài trước mặt, nơi đó... tập trung các đệ tử ngoại môn bờ Nam!
"Bờ Nam hôm nay cũng sẽ nhận thất bại như trước đây mà thôi, trong đám này lọt vào mắt ta cũng chỉ có ba người Thượng Quan Thiên Hữu, Lữ Thiên Lỗi và Chu Tâm Kỳ."
"Nghe nói bờ Nam còn xuất hiện một người đạt được đệ nhất tư cách chiến, còn là Quang Vinh đệ tử, sư đệ của Chưởng môn?"
"Cho dù là ai thì cũng vô dụng thôi, Bờ Bắc ta đã định trước là mạnh nhất rồi!"
Trong lúc đám đệ tử bờ Bắc còn đang bàn luận xôn xao với nhau thì bên phía nam của chiến đài, các đệ tử ngoại môn bờ Nam cũng đang không ngừng so sánh không thua kém gì so với đám đệ tử bờ Bắc.
"Một đám gia hỏa bạo ngược man rợ chỉ biết nuôi dưỡng hung thú, hôm nay chính là ngày bờ Nam chúng ta rửa sạch hổ thẹn trước kia!"
"Thua dưới tay bọn hắn, thật sự quá mất mặt đi!"
Đứng phía trước đám đệ tử ngoại môn bờ Nam là chín người, trong đó có Thượng Quan Thiên Hữu, Lữ Thiên Lỗi và Chu Tâm Kỳ cùng sáu người khác, tất cả mọi người đầy nghiêm nghị. Dường như trong vẻ nghiêm nghị đó, là ẩn chứa cả sự đối chiến bằng ánh mắt đầy quyết liệt giữa từng vị thiên kiêu hai bờ Nam Bắc.
Trong tình cảnh chém giết như muốn xảy ra thì Bạch Tiểu Thuần cũng vừa đến nơi.
Ngay khi Bạch Tiểu Thuần vừa tới, chẳng những đám người Thượng Quan Thiên Hữu nhìn về phía hắn, mà tất cả đệ tử ngoại môn bờ Nam đều nhìn về phía hắn, trong ánh mắt mỗi người đầy những suy nghĩ phức tạp. Vô hình, những lời nghị luận xôn xao ban nãy cũng yếu đi rất nhiều.
Thượng Quan Thiên Hữu nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, trong lòng y đầy phức tạp và bất cam, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Lữ Thiên Lỗi cũng không phục, gã hung hăng trợn trừng nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, lôi điện toàn thân cũng chợt phát ra âm thanh lốp bốp liên tiếp không dứt.
Chu Tâm Kỳ cũng trầm mặc. Nhưng lúc này nàng nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt mang theo đánh giá cẩn thận như đang muốn xem thử bên dưới cái thân thể trắng trẻo gầy gò này đến cùng là tồn tại cái dạng lực lượng gì.
Thậm chí lúc này mọi người bên bờ Bắc cũng không khỏi nhìn Bạch Tiểu Thuần chăm chú một chút. Dù gì danh tự của Bạch Tiểu Thuần cũng rất lạ lẫm, hơn nữa cả đám cũng đã bị phục trang trên người hắn làm cho chấn động. Sau đó cả bọn đồng loạt hiện lên đầy vẻ khinh thường trên mặt.
Nhất là những vị thiên kiêu bờ Bắc, vẻ khinh thường càng nồng đậm trong mắt.
Phát hiện thấy bản thân mình được quá nhiều người nhìn ngó, Bạch Tiểu Thuần có chút thẹn thùng bèn ho khan lên một tiếng, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực, cầm trường thương, thẳng người bước tới phía đám người rồi nhiễm nhiên đứng bên cạnh Chu Tâm Kỳ.
Phát hiện hai bên đang khai chiến bằng ánh mắt, tâm thần hắn lập tức hưng phấn.
"Đối mắt chiến, là việc mà ta am hiểu nhất!" Tinh thần Bạch Tiểu Thuần chấn động, hung hăng nhìn về phía những đệ tử bờ Bắc bên kia đài chiến, biểu lộ vô cùng nghiêm túc.
Đúng lúc này, một cơn gió xuất hiện thổi tung mái tóc hắn lên, cả người hắn phối hợp với trường thương trong tay khiến cho khí thế cũng chợt tăng lên không ít.
Thời gian trôi qua, số đệ tử hai bên đến quan sát không ngừng tăng lên, chẳng mấy chốc mà nơi này đã tấp nập người. Ngoại trừ đài chiến trung tâm, tất cả khu vực xung quanh đã bị các đệ tử lấp đầy.
Toàn bộ thiên kiêu bờ Bắc đã tề tựu đông đủ, người cuối cùng đến đây lại là một thanh niên mặc trường bào đen, tướng mạo bình thường, gương mặt trắng nhợt không chút huyết sắc. Gã bước về phía trước, đứng yên lặng nhắm hai mắt lại như không chút hứng thú đối với mọi việc xung quanh, chỉ là ngay khi gã nhắm mắt lại thì không gian xung quanh gã cũng chợt vặn vẹo như cất giấu vô số Lệ quỷ bên trong đang muốn trùng kích chỗ xung yếu từ Âm Minh mà lao ra, hàng lâm xuống nhân gian.
Đúng lúc này, từng đạo cầu vồng từ hai bờ Nam Bắc cũng gào thét hướng thẳng đến đây, trong đó bao gồm bảy vị Chưởng tòa cùng với các trưởng lão đều lần lượt xuất hiện trên đài cao phía bên trên.
Cũng có cả Chu trưởng lão, mà con chim Phượng vu oan giá họa Bạch Tiểu Thuần đang đứng cạnh lão cũng xoay tới xoay lui nhìn nhìn ngó ngó, khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần thì đưa ánh mắt đầy cao ngạo ngẩng lên nhìn hắn.
Chưởng môn Trịnh Viễn Đông cũng đã xuất hiện trên đài cao, khi nhìn thấy mọi người đều đã có mặt đông đủ thì lão bèn đưa mắt nhìn về phía đệ tử hai bờ Nam Bắc phía dưới rồi nói.
"Trận tư cách chiến ngoại môn hai bờ Nam Bắc, lần trước bờ Bắc chiến thắng nên có được toàn bộ mười hai người có tư cách tham gia Thiên Kiêu chiến lần này."
"Bờ Nam thất bại, nên tham chiến chỉ dựa vào mười người."
"Tổng cộng có hai mươi hai người, dùng rút thăm quyết định đối thủ. Lựa chọn ra mười đệ tử ngoại môn, tuyển ra…vị trí đệ nhất đệ tử ngoại môn!"
"Đồng môn luận bàn, không được phép tận lực giết người. Mỗi vòng đấu có khoảng thời gian ba nén hương để nghỉ ngơi khôi phục, nếu một bên đã nhận thua thì đối phương cũng không được phép tiếp tục ra tay. Lần thi đấu này là do Chấp Pháp đường Trưởng lão Âu Dương Kiệt chủ trì."
"Các ngươi hãy cố gắng biểu hiện cho tốt, bốn vị Thái Thượng Trưởng lão Linh Khê tông ta cũng sẽ dùng thần thức theo dõi trận chiến này...Vậy thì, trận Thiên Kiêu chiến ngoại môn hai bờ Nam Bắc...Bắt đầu!"
Tác giả :
Nhĩ Căn