Nhất Niệm Thiên Chủ
Chương 64: Cao huyền & biệt ly
Thu hồi Hư Vô Chi Hỏa Lạc Thiên quay đầu nhìn những bức tường làm bằng Thần Thạch kia tâm niệm khẽ động, “Oanh” Tam Xích trong Cửu Xích Phong Thiên phá không mà ra. Nó dùng tuyệt đối sức mạnh đánh xuyên cái này hang động, “rắc rắc” Từng tiếng đá vỡ vang lên, cái sơn động này dù có được làm bằng Thần Thạch cũng không thể mảy may chống đỡ được Tam Xích công kích.
Cũng không bao lâu, hang động đã bị đánh thành mảnh nhỏ sập xuống, trên thiên không ánh nắng chiếu xuống cộng thêm những cái này Thần Thạch tản mát ra quang mang càng thêm mỹ lệ, càng thêm động lòng người.
“Vù vù” Lạc Thiên tâm niệm khẽ động tất cả những Thần Thạch này trực tiếp tiến vào một thứ nguyên khác. Trải qua xác nhận Lạc Thiên đếm được cái này Thạch Khoáng vậy mà có đến tầm một trăm hai mươi ức viên Thần Thạch, số lượng này dù là Thiên Tinh Cung gộp lại cũng chỉ được một phần mà thôi.
(Cái gì có thể cho cũng đã cho, như vậy Bos nhân vật tới đây nhá, một đoạn thời gian sau này sẽ không bos nữa)
Một lần nữa xuất hiện Lạc Thiên đã xuất trên thiên không của Thạch Đà, một lần nữa nhìn phá hủy hơn sáu phần Thạch Đà Lạc Thiên không khỏi cảm khái một chút, ở Vô Cực Vũ Trụ những gì hắn cần cũng đã tìm được, như vậy chờ xong đấu giá hẳn là có thể rời đi.
“Cũng nên đi gặp mấy lão già kia” Lạc Thiên nỉ non một tiếng, trước đây hắn không cảm nhận được người dẫn đội của Vô Cực Vũ trụ là ai nhưng bây giờ khi Hư Vô Long Thể diễn hóa ra lúc hắn cảm nhận năng lực mạnh lên rất nhiều, bây giờ có rất ít thứ có thể chê dấu được mắt của hắn.
.....
Trong một không gian khác của Phượng Thanh Các, Lạc Thiên nhìn lão giả phía trước không khỏi nở nụ cười khẽ nói :“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Đạo Tôn Cao Huyền Tôn Giả.”
Lão già phía trước là một lão già hết sức bình thường lại không thể bình thường hơn, nhưng Lạc Thiên có thể từ ngoài cảm nhận được lão giả này rất ghê gớm, năm đó hắn cùng đã từng gặp qua, có thể nói lúc hắn còn trẻ tuổi đã từng là kình địch đời thứ sáu Vân Thiên, chỉ tiếc người bây giờ đã bễ nghễ Thập Thiên, người sau thì vẫn còn là tôn Chủ thượng vị.
“Ha ha, mấy vạn năm không gặp, năm đó nghe nói tiểu tử ngươi bị người giết, sau đó lại nghe nói một tin khác ngươi bị người cứu nhưng tu vi lại bị phế, không ngờ bây giờ ngươi lại ngóc đầu trở lại, hơn nữa còn mạnh hơn cả trước kia nữa.” Cao Huyền nhìn Lạc Thiên cũng cười khẽ cảm khái một tiếng, năm đó hắn nghe Lạc Thiên bị phế lúc cũng cảm thấy tiếc nuối thay vì một thiên tài như hắn, nhưng không ngờ dù hắn bị phế nhưng vẫn là quỷ dị như trước vậy.
“Huyền lão nói đùa, tiểu tử năm đó nếu không phải nhờ Phượng Vũ sư tôn tới kịp thì e rằng bây giờ ngay cả cặn bã cũng không còn.” Nói tới chuyện này Lạc Thiên không khỏi cảm khái một tiếng may mắn, năm đó hắn thế nhưng độc chiến hơn mười vị Tôn Chủ, cuối cùng trảm ba người, những người còn lại thì bị thương, nhưng hắn khi làm được như vậy lúc cũng đã sức cùng lực kiệt chỉ chờ bị làm thịt, nhưng cũng may sư tôn hắn tới kịp mới tránh được một kiếp.
“Được rồi, tiêu tử ngươi có gì muốn nói vậy cứ nói đi, chỉ cần có hể trả lời thì ta sẽ không dấu diếm.” Cao Huyền cũng không nhắc chuyện cũ nữa mà nói tới vấn đề chính, hắn mới không tin Lạc Thiên tới chỉ vì nói mấy câu như vậy.
“Tiểu tử tới đây là để xác nhận tin tức cụ thể là Vô Cực vũ trụ bao lâu nữa mới động thủ với Âm La Điện chi nhánh?” Đây mới là vấn đề Lạc Thiên để ý nhất.
Phải biết đấu giá sắp tới, nếu như Vô Cực vũ trụ không giải quyết trước một số nhân tố không ổn định vậy rất có thể sẽ có cái gì ngoài ý muốn, đây là điều mà không ai nguyện ý thấy, kể cả mấy cái vũ trụ khác cũng vậy.
“Tiểu tử ngươi lần này cũng muốn tham gia một chân sao?” Cao Huyền nhìn thật sâu Lạc Thiên không trả lời mà hỏi một câu.
“Ngài đã biết vậy thì cần gì phải hỏi chứ” Lạc Thiên cũng không trả lời mà hỏi ngược một câu. Hắn và Âm La Điện có thể nói là không chết không thôi, bây giờ nếu không giải quyết Âm La Điện vậy trong lòng hắn sẽ có khúc mắc, mà hắn không muốn đạo tâm của mình có cái gì khúc mắc nên mới quyết tâm đồ diệt Âm La Điện.
“Phía trên đã trì hoãn, cụ thể bao lâu ta vẫn không biết, nhưng ít nhất phải để mấy cái khác vũ trụ chuẩn bị xong cho lần này đấu giá. Ngươi biết đấy, không phải cái vũ trụ nào cũng có thể một ngày hai ngày là có thể điều chỉnh được tài nguyên.” Cao Huyền đối với chuyện của Lạc Thiên cũng biết một ít rồi khẽ nói.
“Nhưng theo ta đoán vậy sau khi bọn ta trục xuất Âm La Điện ra khỏi Vô Cực vũ trụ mới đấu giá bắt đầu.” Cuối cùng hắn bồi thêm một câu.
“Ta muốn biết mục tiêu cụ thể sẽ là cái gì thế lực?” Lạc Thiên suy tư một lát rồi nói, lần này hắn cũng muốn đích thân xuất chinh ra tay một vố.
“Ngươi chắc chứ?” Cao Huyền nhăn mi một cái rồi nói tiếp :“Bọn họ rất có thể có mấy vị Tôn Chủ tại đây, làm không tốt ngươi cũng bồi mạng ở trong đó đấy”
Đối với Lạc Thiên muốn ra tay Cao Huyền có chút khuyên can nói, dù sao Lạc Thiên bây giờ tuy mạnh nhưng đối mặt với Tôn Chủ cực hạn lúc e rằng nhất chiêu cũng không tiếp được, phải biết Tôn Chủ cực hạn thế nhưng phất tay hủy diệt đủ một cái Tôn Chủ thượng vị như hắn, dù hắn có phong hào Đạo Tôn cũng có chút không đủ xem.
“Chuyện sau này ai biết được?” Lạc Thiên đối với cái này cười nhạt một tiếng, hắn bây giờ tuy rằng không thể chống đỡ được Tôn Chủ cực hạn, nhưng nếu muốn buộc hắn ra tay toàn lực vậy thì không nhất định.
Cao Huyền thấy Lạc Thiên vẫn kiên quyết thì nói ra một ít chuyện, như làm thế nào, mục tiêu là cái gì thế lực... Hai người bàn tán gần một này Lạc Thiên trực tiếp rời đi.
“Đáng tiếc một trận chiến kia ta không có cơ hội tham gia” Cao Huyền nhìn Lạc Thiên biến mất thì khẽ than một tiếng tiếc nuối. Hắn còn phải canh chừng ở đây không thể rời đi.
Một lần nữa xuất hiện đã tại biệt viện của hắn, Lạc Thiên đi vào đã thấy Mai Ngọc ngồi ở đấy, hiển nhiên là đang chờ hắn.
“Thiếu chủ.” Nghe tiếng bước chân giật mình quay đầu lại thì thấy Lạc Thiên, nàng mừng rõ kêu một tiếng.
“Ngươi tới cũng đúng lúc, ta cũng đang định cáo từ ngươi” Lạc Thiên nhìn nàng mỉm cười nói, hiển nhiên hắn muốn đi tới Vô Cực đại lục một đoạn thời gian rồi mới quay về Trường Minh đại lục để đấu giá, tới lúc đó khi hắn trở lại lúc e rằng người ở đây đã di chuyển tới cái khác đại lục.
“Thiếu chủ muốn rời đi sao?.” Mai Ngọc có chút buồn vô cớ nói một tiếng, mấy năm qua nàng cũng dần quen thuộc với Lạc Thiên, bây giờ hắn rời đi cũng có chút không nỡ.
“Không có bữa tiệc nào không tàn, sau này ngươi hãy cố gắng.” Nhìn Mai Ngọc thần thái Lạc Thiên khẽ nói một tiếng. Hồng Trần, khi tu sĩ bước vào hồng trần ai không trải qua biệt ly.
“Vậy mai Ngọc chúc thiếu chủ lên đường bình an, đại đạo trên đi lên đỉnh phong” Mai Ngọc cuối cùng vẫn không biết nói gì ngoài chúc mừng đôi câu nên chỉ đành cúi bái Lạc Thiên một cái.
“Ha ha, con đường của ta tương lai đã chú định sẽ bễ nghễ thế gian, đại đạo của ta tương lai sẽ chiếu sáng Thập Thiên, một thế này không ai có thể ngăn cản được ta bước lên đỉnh cao, nếu một ngay ngươi có thể đi lên đỉnh cao vậy chúng ta sẽ gặp nhau tại đó” Lạc Thiên đối với nàng chúc phúc không khỏi cười to một tiếng rồi hóa thành hư vô biến mấy, chỉ để lại một giọng nói khinh thường Thập Thiên, thiên cổ duy ta vô địch quanh quẩn trong không gian.
Vô Cực đại lục, là chủ đại lục của Vô Cực vũ trụ, nó là một cái đại lục mạnh nhất, rộng lớn nhất trong Vũ Trụ, tại đây có thể nói Luyện Hư không bằng heo chó, Phong Giả đi đầy đất, Thánh Tôn ở đây cũng chỉ có thể xem như là trung hạ tu sĩ mà thôi.
Tất nhiên cũng có một số thiên tài của các Thần Quốc cùng các Thần Cung là đáng chú ý, vì dù bọn họ cảnh giới có thấp nhưng tiềm lực của họ lại không thể khinh thường, ai biết được sau này bọn họ có đăng đỉnh được hay không.
Vô Cực đại lục không như mấy cái khác đại lục khác, tại đây chỉ chia làm năm Vực đó là Đông, Tây, Nam, Bắc, Trung Vực.
Mỗi một vực đều rộng lớn vô ngân, theo Lạc Thiên biết được tin tức thì cái này Vô Cực đại lục một Vực rộng ít nhất gấp trăm lần Trường Minh đại lục, như vậy có thể nghĩ nó rộng lớn tới mức nào, hoàn toàn xứng đáng với rộng nhất cùng mạnh nhất đại lục của Vô Cực Vũ trụ.
Nam Vực trong, Lạc Thiên đi vào một tòa thành, lần này mục tiêu của hắn tìm kiếm tài nguyên cùng giải quyết một số thù oán trước đây. Mà sau này hắn muốn trả thù vậy thì tài nguyên là điều không thể thiếu.
Nam Thiên Thành, là một trong những tòa thành rộng lớn nhất Nam Vực, bên ngoài nhìn qua thì sẽ thấy chung quanh một số trận pháp, cái trận pháp này tản mát ra một số phù văn cổ xưa tựa như chúng đang gia trì cho trận pháp vậy.
Trận pháp này thường chỉ dùng để phòng thủ mà không thể công kích, khi nó khởi động lúc không ai có thể ra hoặc vào, đây là một loại trận pháp được dùng trong các tòa thành trì để phòng ngừa, nó không do bất kỳ ai vận hành, bởi vì trận pháp có linh nên khi có cái gì nguy hiểm tới Thành thì nó sẽ tự động mở ra phòng ngự.
Bước vào Nam Thiên Thành lúc Lạc Thiên giao ra mấy trăm nguyên thạch rồi bước vào, tại đây tu sĩ cảnh giới không đồng đều, có chỗ Thánh Tôn tụ tập một đám, có chỗ thậm chí còn có Hậu Thiên, Tiên Thiên tụ tập một đám, từ ngoài nếu chưa sinh hoạt trong không khí này vậy thì ngươi sẽ cảm thấy cực kỳ quỷ quái. Bởi vì theo tu sĩ suy nghĩ thì Thánh Tôn hẳn là cao cao tại thượng mà không phải rồng rắc lẫn lộn như thế này mới đúng, nhưng cái sự thật trước mắt lại khiến người khó tiếp thu.
Nhìn xung quanh Lạc Thiên đi dạo xem vài nơi, hiển nhiên trước đó hắn cũng đã từng tới đây, chỉ là lần này đi tới lại mang cho hắn cảm giác như mấy đời chưa tới vậy.
“Mọi chuyện xảy ra hẳn là nên có một cái kết thúc” Lạc Thiên đi dạo cảm nhận không khí đã từng trải qua lúc bỗng nhiên hít sâu một hơi.
Huyễn Thế Cửu Ảnh hai bước đi ra đã xuất hiện hai ức dặm khoảng cách. Hắn khuôn mặt bị bao phủ một đoàn bạch quang không nhìn rõ , hắn đứng trên thiên không nhìn xuống một cái Phủ Đệ, khi nhìn xuống cái kia Phủ Đệ lúc hai mắt Lạc Thiên cuồn cuồn không dứt quang mang, không gian xung quanh đã bị nhiễu loạn, ngoại trừ một số tồn tại mạnh mẽ ra thì không ai có thể tháy tình huống trong này.
“Ầm” Một tiếng vang lên, trên thiên không xuất hiện cái đại thủ có thể che khuất bầu trời đánh xuống, một chưởng này như muốn đánh sập Nam Thiên Thành, đồ sát vạn linh mà tới.
“Là ai làm càn ở Lý Gia?” Nhìn cái kia đại thủ trong phủ đệ truyền tới một thanh âm như kinh lôi. Một đại thủ cũng theo Lý gia trong đánh ra “Ầm ầm” Cả hai va chạm nổ lớn, nhưng cử chưởng từ thiên không lao xuống kia không chút tổn hại, nó vẫn mang theo bá thế đề sập chư thiên đánh xuống.
“Oành” Một tiếng, phủ đệ lập tức bị đánh sập, tiếng kêu rên vang lên liên tục.
“Bao nhiêu năm qua đi các ngươi vẫn là cái giọng nói kia” Nhìn kêu rên hơn trăm vạn người trong cái phủ đệ Lạc Thiên khẽ cười một tiếng không thèm để ý nói.
Năm đó hắn đi tới Vô Cực đại lục lúc đã từng có thù oán với cái này Lý gia, bây giờ hắn tới đây mục tiêu chính thức chính là hủy diệt cái này gia tộc.
“Làm càn” Một tiếng quát chấn động trời cao vang lên, một kiếm vắt ngang thiên địa, sắc bén mà trực tiếp đánh về Lạc Thiên.
Đối với một kiếm kia Lạc Thiên không thèm để ý liếc mắt một cái, tại hắn liến mắt này thời gian như được gia tốc, trăm vạn năm thời gian lập tức dội rửa lên một kiếm kia. Tiếp theo trong nháy mắt một kiếm kia bỗng nhiên bị tiêu tan trong thiên địa, hiển nhiên bị tuế nguyệt mài mòn.
“Cù vù” Mấy thanh âm vang lên, thiên không đã xuất hiện hai mươi người, mỗi người đều là khí huyết hạo hãn như muốn no bạo Nam Vực, khí thế lăng lệ mà sắc bén tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đứt mọi thứ, bọn họ hiển nhiên đều là kiếm tu.
Cũng không bao lâu, hang động đã bị đánh thành mảnh nhỏ sập xuống, trên thiên không ánh nắng chiếu xuống cộng thêm những cái này Thần Thạch tản mát ra quang mang càng thêm mỹ lệ, càng thêm động lòng người.
“Vù vù” Lạc Thiên tâm niệm khẽ động tất cả những Thần Thạch này trực tiếp tiến vào một thứ nguyên khác. Trải qua xác nhận Lạc Thiên đếm được cái này Thạch Khoáng vậy mà có đến tầm một trăm hai mươi ức viên Thần Thạch, số lượng này dù là Thiên Tinh Cung gộp lại cũng chỉ được một phần mà thôi.
(Cái gì có thể cho cũng đã cho, như vậy Bos nhân vật tới đây nhá, một đoạn thời gian sau này sẽ không bos nữa)
Một lần nữa xuất hiện Lạc Thiên đã xuất trên thiên không của Thạch Đà, một lần nữa nhìn phá hủy hơn sáu phần Thạch Đà Lạc Thiên không khỏi cảm khái một chút, ở Vô Cực Vũ Trụ những gì hắn cần cũng đã tìm được, như vậy chờ xong đấu giá hẳn là có thể rời đi.
“Cũng nên đi gặp mấy lão già kia” Lạc Thiên nỉ non một tiếng, trước đây hắn không cảm nhận được người dẫn đội của Vô Cực Vũ trụ là ai nhưng bây giờ khi Hư Vô Long Thể diễn hóa ra lúc hắn cảm nhận năng lực mạnh lên rất nhiều, bây giờ có rất ít thứ có thể chê dấu được mắt của hắn.
.....
Trong một không gian khác của Phượng Thanh Các, Lạc Thiên nhìn lão giả phía trước không khỏi nở nụ cười khẽ nói :“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Đạo Tôn Cao Huyền Tôn Giả.”
Lão già phía trước là một lão già hết sức bình thường lại không thể bình thường hơn, nhưng Lạc Thiên có thể từ ngoài cảm nhận được lão giả này rất ghê gớm, năm đó hắn cùng đã từng gặp qua, có thể nói lúc hắn còn trẻ tuổi đã từng là kình địch đời thứ sáu Vân Thiên, chỉ tiếc người bây giờ đã bễ nghễ Thập Thiên, người sau thì vẫn còn là tôn Chủ thượng vị.
“Ha ha, mấy vạn năm không gặp, năm đó nghe nói tiểu tử ngươi bị người giết, sau đó lại nghe nói một tin khác ngươi bị người cứu nhưng tu vi lại bị phế, không ngờ bây giờ ngươi lại ngóc đầu trở lại, hơn nữa còn mạnh hơn cả trước kia nữa.” Cao Huyền nhìn Lạc Thiên cũng cười khẽ cảm khái một tiếng, năm đó hắn nghe Lạc Thiên bị phế lúc cũng cảm thấy tiếc nuối thay vì một thiên tài như hắn, nhưng không ngờ dù hắn bị phế nhưng vẫn là quỷ dị như trước vậy.
“Huyền lão nói đùa, tiểu tử năm đó nếu không phải nhờ Phượng Vũ sư tôn tới kịp thì e rằng bây giờ ngay cả cặn bã cũng không còn.” Nói tới chuyện này Lạc Thiên không khỏi cảm khái một tiếng may mắn, năm đó hắn thế nhưng độc chiến hơn mười vị Tôn Chủ, cuối cùng trảm ba người, những người còn lại thì bị thương, nhưng hắn khi làm được như vậy lúc cũng đã sức cùng lực kiệt chỉ chờ bị làm thịt, nhưng cũng may sư tôn hắn tới kịp mới tránh được một kiếp.
“Được rồi, tiêu tử ngươi có gì muốn nói vậy cứ nói đi, chỉ cần có hể trả lời thì ta sẽ không dấu diếm.” Cao Huyền cũng không nhắc chuyện cũ nữa mà nói tới vấn đề chính, hắn mới không tin Lạc Thiên tới chỉ vì nói mấy câu như vậy.
“Tiểu tử tới đây là để xác nhận tin tức cụ thể là Vô Cực vũ trụ bao lâu nữa mới động thủ với Âm La Điện chi nhánh?” Đây mới là vấn đề Lạc Thiên để ý nhất.
Phải biết đấu giá sắp tới, nếu như Vô Cực vũ trụ không giải quyết trước một số nhân tố không ổn định vậy rất có thể sẽ có cái gì ngoài ý muốn, đây là điều mà không ai nguyện ý thấy, kể cả mấy cái vũ trụ khác cũng vậy.
“Tiểu tử ngươi lần này cũng muốn tham gia một chân sao?” Cao Huyền nhìn thật sâu Lạc Thiên không trả lời mà hỏi một câu.
“Ngài đã biết vậy thì cần gì phải hỏi chứ” Lạc Thiên cũng không trả lời mà hỏi ngược một câu. Hắn và Âm La Điện có thể nói là không chết không thôi, bây giờ nếu không giải quyết Âm La Điện vậy trong lòng hắn sẽ có khúc mắc, mà hắn không muốn đạo tâm của mình có cái gì khúc mắc nên mới quyết tâm đồ diệt Âm La Điện.
“Phía trên đã trì hoãn, cụ thể bao lâu ta vẫn không biết, nhưng ít nhất phải để mấy cái khác vũ trụ chuẩn bị xong cho lần này đấu giá. Ngươi biết đấy, không phải cái vũ trụ nào cũng có thể một ngày hai ngày là có thể điều chỉnh được tài nguyên.” Cao Huyền đối với chuyện của Lạc Thiên cũng biết một ít rồi khẽ nói.
“Nhưng theo ta đoán vậy sau khi bọn ta trục xuất Âm La Điện ra khỏi Vô Cực vũ trụ mới đấu giá bắt đầu.” Cuối cùng hắn bồi thêm một câu.
“Ta muốn biết mục tiêu cụ thể sẽ là cái gì thế lực?” Lạc Thiên suy tư một lát rồi nói, lần này hắn cũng muốn đích thân xuất chinh ra tay một vố.
“Ngươi chắc chứ?” Cao Huyền nhăn mi một cái rồi nói tiếp :“Bọn họ rất có thể có mấy vị Tôn Chủ tại đây, làm không tốt ngươi cũng bồi mạng ở trong đó đấy”
Đối với Lạc Thiên muốn ra tay Cao Huyền có chút khuyên can nói, dù sao Lạc Thiên bây giờ tuy mạnh nhưng đối mặt với Tôn Chủ cực hạn lúc e rằng nhất chiêu cũng không tiếp được, phải biết Tôn Chủ cực hạn thế nhưng phất tay hủy diệt đủ một cái Tôn Chủ thượng vị như hắn, dù hắn có phong hào Đạo Tôn cũng có chút không đủ xem.
“Chuyện sau này ai biết được?” Lạc Thiên đối với cái này cười nhạt một tiếng, hắn bây giờ tuy rằng không thể chống đỡ được Tôn Chủ cực hạn, nhưng nếu muốn buộc hắn ra tay toàn lực vậy thì không nhất định.
Cao Huyền thấy Lạc Thiên vẫn kiên quyết thì nói ra một ít chuyện, như làm thế nào, mục tiêu là cái gì thế lực... Hai người bàn tán gần một này Lạc Thiên trực tiếp rời đi.
“Đáng tiếc một trận chiến kia ta không có cơ hội tham gia” Cao Huyền nhìn Lạc Thiên biến mất thì khẽ than một tiếng tiếc nuối. Hắn còn phải canh chừng ở đây không thể rời đi.
Một lần nữa xuất hiện đã tại biệt viện của hắn, Lạc Thiên đi vào đã thấy Mai Ngọc ngồi ở đấy, hiển nhiên là đang chờ hắn.
“Thiếu chủ.” Nghe tiếng bước chân giật mình quay đầu lại thì thấy Lạc Thiên, nàng mừng rõ kêu một tiếng.
“Ngươi tới cũng đúng lúc, ta cũng đang định cáo từ ngươi” Lạc Thiên nhìn nàng mỉm cười nói, hiển nhiên hắn muốn đi tới Vô Cực đại lục một đoạn thời gian rồi mới quay về Trường Minh đại lục để đấu giá, tới lúc đó khi hắn trở lại lúc e rằng người ở đây đã di chuyển tới cái khác đại lục.
“Thiếu chủ muốn rời đi sao?.” Mai Ngọc có chút buồn vô cớ nói một tiếng, mấy năm qua nàng cũng dần quen thuộc với Lạc Thiên, bây giờ hắn rời đi cũng có chút không nỡ.
“Không có bữa tiệc nào không tàn, sau này ngươi hãy cố gắng.” Nhìn Mai Ngọc thần thái Lạc Thiên khẽ nói một tiếng. Hồng Trần, khi tu sĩ bước vào hồng trần ai không trải qua biệt ly.
“Vậy mai Ngọc chúc thiếu chủ lên đường bình an, đại đạo trên đi lên đỉnh phong” Mai Ngọc cuối cùng vẫn không biết nói gì ngoài chúc mừng đôi câu nên chỉ đành cúi bái Lạc Thiên một cái.
“Ha ha, con đường của ta tương lai đã chú định sẽ bễ nghễ thế gian, đại đạo của ta tương lai sẽ chiếu sáng Thập Thiên, một thế này không ai có thể ngăn cản được ta bước lên đỉnh cao, nếu một ngay ngươi có thể đi lên đỉnh cao vậy chúng ta sẽ gặp nhau tại đó” Lạc Thiên đối với nàng chúc phúc không khỏi cười to một tiếng rồi hóa thành hư vô biến mấy, chỉ để lại một giọng nói khinh thường Thập Thiên, thiên cổ duy ta vô địch quanh quẩn trong không gian.
Vô Cực đại lục, là chủ đại lục của Vô Cực vũ trụ, nó là một cái đại lục mạnh nhất, rộng lớn nhất trong Vũ Trụ, tại đây có thể nói Luyện Hư không bằng heo chó, Phong Giả đi đầy đất, Thánh Tôn ở đây cũng chỉ có thể xem như là trung hạ tu sĩ mà thôi.
Tất nhiên cũng có một số thiên tài của các Thần Quốc cùng các Thần Cung là đáng chú ý, vì dù bọn họ cảnh giới có thấp nhưng tiềm lực của họ lại không thể khinh thường, ai biết được sau này bọn họ có đăng đỉnh được hay không.
Vô Cực đại lục không như mấy cái khác đại lục khác, tại đây chỉ chia làm năm Vực đó là Đông, Tây, Nam, Bắc, Trung Vực.
Mỗi một vực đều rộng lớn vô ngân, theo Lạc Thiên biết được tin tức thì cái này Vô Cực đại lục một Vực rộng ít nhất gấp trăm lần Trường Minh đại lục, như vậy có thể nghĩ nó rộng lớn tới mức nào, hoàn toàn xứng đáng với rộng nhất cùng mạnh nhất đại lục của Vô Cực Vũ trụ.
Nam Vực trong, Lạc Thiên đi vào một tòa thành, lần này mục tiêu của hắn tìm kiếm tài nguyên cùng giải quyết một số thù oán trước đây. Mà sau này hắn muốn trả thù vậy thì tài nguyên là điều không thể thiếu.
Nam Thiên Thành, là một trong những tòa thành rộng lớn nhất Nam Vực, bên ngoài nhìn qua thì sẽ thấy chung quanh một số trận pháp, cái trận pháp này tản mát ra một số phù văn cổ xưa tựa như chúng đang gia trì cho trận pháp vậy.
Trận pháp này thường chỉ dùng để phòng thủ mà không thể công kích, khi nó khởi động lúc không ai có thể ra hoặc vào, đây là một loại trận pháp được dùng trong các tòa thành trì để phòng ngừa, nó không do bất kỳ ai vận hành, bởi vì trận pháp có linh nên khi có cái gì nguy hiểm tới Thành thì nó sẽ tự động mở ra phòng ngự.
Bước vào Nam Thiên Thành lúc Lạc Thiên giao ra mấy trăm nguyên thạch rồi bước vào, tại đây tu sĩ cảnh giới không đồng đều, có chỗ Thánh Tôn tụ tập một đám, có chỗ thậm chí còn có Hậu Thiên, Tiên Thiên tụ tập một đám, từ ngoài nếu chưa sinh hoạt trong không khí này vậy thì ngươi sẽ cảm thấy cực kỳ quỷ quái. Bởi vì theo tu sĩ suy nghĩ thì Thánh Tôn hẳn là cao cao tại thượng mà không phải rồng rắc lẫn lộn như thế này mới đúng, nhưng cái sự thật trước mắt lại khiến người khó tiếp thu.
Nhìn xung quanh Lạc Thiên đi dạo xem vài nơi, hiển nhiên trước đó hắn cũng đã từng tới đây, chỉ là lần này đi tới lại mang cho hắn cảm giác như mấy đời chưa tới vậy.
“Mọi chuyện xảy ra hẳn là nên có một cái kết thúc” Lạc Thiên đi dạo cảm nhận không khí đã từng trải qua lúc bỗng nhiên hít sâu một hơi.
Huyễn Thế Cửu Ảnh hai bước đi ra đã xuất hiện hai ức dặm khoảng cách. Hắn khuôn mặt bị bao phủ một đoàn bạch quang không nhìn rõ , hắn đứng trên thiên không nhìn xuống một cái Phủ Đệ, khi nhìn xuống cái kia Phủ Đệ lúc hai mắt Lạc Thiên cuồn cuồn không dứt quang mang, không gian xung quanh đã bị nhiễu loạn, ngoại trừ một số tồn tại mạnh mẽ ra thì không ai có thể tháy tình huống trong này.
“Ầm” Một tiếng vang lên, trên thiên không xuất hiện cái đại thủ có thể che khuất bầu trời đánh xuống, một chưởng này như muốn đánh sập Nam Thiên Thành, đồ sát vạn linh mà tới.
“Là ai làm càn ở Lý Gia?” Nhìn cái kia đại thủ trong phủ đệ truyền tới một thanh âm như kinh lôi. Một đại thủ cũng theo Lý gia trong đánh ra “Ầm ầm” Cả hai va chạm nổ lớn, nhưng cử chưởng từ thiên không lao xuống kia không chút tổn hại, nó vẫn mang theo bá thế đề sập chư thiên đánh xuống.
“Oành” Một tiếng, phủ đệ lập tức bị đánh sập, tiếng kêu rên vang lên liên tục.
“Bao nhiêu năm qua đi các ngươi vẫn là cái giọng nói kia” Nhìn kêu rên hơn trăm vạn người trong cái phủ đệ Lạc Thiên khẽ cười một tiếng không thèm để ý nói.
Năm đó hắn đi tới Vô Cực đại lục lúc đã từng có thù oán với cái này Lý gia, bây giờ hắn tới đây mục tiêu chính thức chính là hủy diệt cái này gia tộc.
“Làm càn” Một tiếng quát chấn động trời cao vang lên, một kiếm vắt ngang thiên địa, sắc bén mà trực tiếp đánh về Lạc Thiên.
Đối với một kiếm kia Lạc Thiên không thèm để ý liếc mắt một cái, tại hắn liến mắt này thời gian như được gia tốc, trăm vạn năm thời gian lập tức dội rửa lên một kiếm kia. Tiếp theo trong nháy mắt một kiếm kia bỗng nhiên bị tiêu tan trong thiên địa, hiển nhiên bị tuế nguyệt mài mòn.
“Cù vù” Mấy thanh âm vang lên, thiên không đã xuất hiện hai mươi người, mỗi người đều là khí huyết hạo hãn như muốn no bạo Nam Vực, khí thế lăng lệ mà sắc bén tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đứt mọi thứ, bọn họ hiển nhiên đều là kiếm tu.
Tác giả :
JL Ngày Em Chết