Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc
Chương 135: Bởi vì em ở đây
Hu hu, câu nói này nghe thật quen, dường như đã nghe thấy ở đâu rồi? Không nghĩ ra được thì không nghĩ nữa, không nghĩ nhiều được như vậy đâu!
Tất cả sự kiên cường ngụy trang đều chỉ là hổ giấy!
Đồng Nhất Niệm bây giờ chỉ cần được bảo vệ thôi.
Hai cánh tay cô vòng qua cổ anh, nước mắt dính đầy cổ anh.
Anh buồn cười bế cô đến ngồi lên sô pha, bình thường nhìn cô cứng như quả hạnh đào trên núi không ngờ cô lại sợ hãi những thứ hư vô kia, xem ra trên người cô vẫn còn những thứ mà anh chưa khám phá ra..
Nhưng có nên cảm ơn vụ mất điện bất ngờ này không? Cô chưa bao giờ chủ động nhào đến anh như vậy, đến cả lần lũ lụt kia cũng chưa từng..
Anh không thể không nghĩ đến một cảnh trong tiểu phẩm nhiều năm về trước, nữ diễn viên nói nam diễn viên vừa tắt đèn là kể chuyện ma, dọa cô sợ đến nỗi chui vào trong lòng anh.
Đây đúng là một biện pháp hay nên mượn để dùng..
Anh không nhịn được cười lên đồng thời siết chặt cánh tay.
Có điều vừa cười liền gặp họa, Đồng Nhất Niệm nghe thấy tiếng anh cười dường như từ trạng thái sợ hãi bỗng tìm thấy chút thực tế, không còn mơ màng bất lực nữa.
Tiếng nức nở của cô dừng lại, trong bóng tối nhìn Lục Hướng Bắc bỗng nhiên oán khí bốc lên tay đấm lên người Lục Hướng Bắc: "Anh vẫn còn sống sao? Tôi tưởng anh chết rồi chứ! Mấy ngày liền không thấy tăm hơi đâu!"
Anh sững người, không phải là cô không nhận điện thoại của anh sao? Không phải không trả lời tin nhắn cảu anh sao? Làm anh muốn biết gì đều phải thông qua Hà Dũng..
ADVERTISEMENT
REPORT THIS AD
Phụ nữ ý mà..
Đàn ông có thông minh hơn nữa cũng có lúc không thể hiểu nổi phụ nữ..
Đồng Nhất Niệm kêu mãi cũng cảm thấy mình điên rồi, triệt để tỉnh táo lại thấy mình vừa nói chuyện sao lại giống như oán phụ vậy.. thật không có ý chí rồi! Chuyện của Oanh Oanh cô còn chưa nói rõ ràng với anh cơ mà
"Lục Hướng Bắc, tôi cho anh biết, anh tốt nhất là..
Lời cô còn chưa nói xong liền bị sự nóng ấm quen thuộc che lấp miệng, nụ hôn của anh mang theo sự cấp thiết, mang theo sự vui mừng, mang theo nhiệt tình.
Nụ hôn này đến rất đột ngột, cô không kịp phòng bị, trong bóng tối cô không nhìn rõ được mặt anh, trọng tâm của linh hồn hoàn toàn bị nụ hôn của anh khống chế, hỗn loạn, khổ sở, không có chỗ dựa..
Cô túm chặt lấy cổ áo của anh sợ hãi bản thân sẽ hóa thành làn khói trong bóng tối này..
Đợi đến khi đầu óc trì độn của cô hồi phục lại thì Lục Hướng Bắc đã chuyển từ hôn sâu thành kiểu hôn mơn chớn, từng cái từng cái rơi xuống đôi môi đã sưng phồng của cô trong bóng tối, có lúc lại dừng lưỡi quét một đường trên vành môi cô, rất chính xác mà lại tỉ mỉ dường như dồn hết sức của cả con người và trái tim vậy..
Cô rên lên một tiếng, cảm giác đau xót đã trở lại và còn dần dần bành trướng hơn, cảm giác ủy khuất làm cho mũi cô đau đớn đến phát tê mỏi, cô thật sự hận Lục Hướng Bắc đến chết. Tại sao anh lại luôn xuất hiện bên cô rất đúng lúc cô cần? Lần trước trong trận lũ lụt cũng vậy, bây giờ cũng vậy!
Bây giờ cô không sợ nữa mà bắt đầu thấy hối hận, cô thà rằng lúc nãy người xuất hiện là ma còn hơn là Lục Hướng Bắc, Lục Hướng Bắc là thứ còn đáng sợ hơn cả ma..
" Làm sao vậy? "– Cho dù là trong bóng tối anh vẫn cảm thấy được sự thay đổi cảm xúc của cô nên dừng động tác lại mà ôm chặt lấy cô hỏi.
" Tại sao lại đến, tại sao anh lại đến? "– Con người trong tối dù sao cũng yếu đuối hơn bình thường, cũng giống như một Lục Hướng Bắc ôm lấy cô đang khóc khi thức dậy sau cơn ác mộng thì người vừa bình tĩnh lại sau khi kinh hồn bạt vía là cô cũng để lộ ra một mặt yếu đuối của mình. Chỉ có điều cô không biết điểm yếu ớt nhất của Lục Hướng Bắc là cái gì còn điểm yếu của cô chính là Lục Hướng Bắc..
Câu trả lời của anh rất đơn giản, bình tĩnh đến cả ngữ khí cũng rất bình thản như đang nói đến một chuyện không quan trọng gì vậy:" Bởi vì em ở đây.. "
Bởi vì có em nên có anh.
Không có lời lẽ hoa lệ, không có những lời thề thốt ngút trời chỉ là một lý do tồn tại thông thường. Rất lâu về sau khi anh trở về tìm cô từ một nơi rất xa cũng chỉ là một lý do như vậy, bởi vì có em ở đây..
Nhưng cô khi đó liệu sẽ quay đầu nhìn anh không?
Lúc này cô nghe thấy lý do này chỉ cảm thấy bản thân như người rơi xuống nước bị tảo biển cuốn lấy cơ thể nếu không giãy dụa sẽ bị chết đuối, nhưng bất kể cô dùng bao nhiêu sức lực cũng không thể thoát khỏi đám tảo biển đó.
Tảo biển này chính là Lục Hướng Bắc.
Nước biển làm người chết đuối chính là sự dịu dàng ở giai đoạn này của Lục Hướng Bắc.
Cô thà rằng anh cứ giống như trước khi lũ lụt xảy ra không thể hiện sự dịu dàng một cách rõ ràng như vậy hoặc có thể nói thà là bản thân ngu dốt hơn một chút không nhận ra được sự dịu dàng của anh đối với mình vậy thì cô đã có thể hận anh nhiều hơn nhưng tại sao lại biến thành như bây giờ chứ?
Cô khóc.
Tuyệt vọng bất lực.
Cô nói cho anh nghe sự so sánh này của mình, khóc lóc hỏi anh:" Lục Hướng Bắc mỗi lần đều là anh cứu tôi nhưng lần này anh hãy cho tôi biết phải làm thế nào để tôi thoát khỏi đám tảo biển đây, làm thế nào mới không chết đuối đây? "
Anh ôm lấy cô nói cô ngốc:" Tại sao lại muốn thoát khỏi chứ, nếu như nhất định phải so sánh anh với tảo biển thì tại sao em lại không thể là cá bơi lượn xung quanh tảo biển, cùng nhảy với tảo biển chứ? Chúng ta không ai chết cả không phải là tốt sao? "
Cô rơi nước mắt lắc đầu:" Lục Hướng Bắc, tôi sẽ không bao giờ sống với một người xa lạ cả đời, anh có hiểu cái cảm giác đó không, cái cảm giác mãi mãi không thể đi vào thế giới của anh vậy, lại còn cảm giác bị những người phụ nữ quanh anh năm lần bảy lượt đến làm phiền nữa chứ? Lục Hướng Bắc tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi.. "
" Chờ đã! "– Anh sửa lại cách dùng từ của cô:" Cái gì mà những người phụ nữ bên cạnh anh, phụ nữ bên cạnh anh chỉ có một người đó là em. Nếu như em nói Oanh Oanh hay ai đó đến tìm em thì cứ yên tâm từ nay về sau tuyệt đối sẽ không có chuyện đó xảy ra nữa. Anh biết giấu em đi gặp Oanh Oanh là anh không đúng, còn về tại sao anh phải đi gặp cô ấy thì rồi có một ngày em sẽ hiểu! "
" Lục Hướng Bắc, anh lại thế rồi, rồi sẽ có một ngày? Ngày đó là khi nào? Tại sao anh không thể nói bây giờ? Tại sao anh luôn mang đến cho tôi một cảm giác phải giải một câu đố vậy? Lục Hướng Bắc anh còn rất nhiều việc giấu tôi đừng tưởng tôi không biết, tôi không nói không có nghĩa là tôi ngốc. Tôi chỉ muốn tìm một đáp án cho bản thân, tôi thật sự mong rằng anh không để tôi có được một đáp án làm bản thân hối hận! » – Nếu như không phải cô hiểu rõ giữa Lục Hướng Bắc, Oanh Oanh và Ngũ Nhược Thủy thật sự không có gì thì cô sớm đã ngã gục rồi. Nhưng dù có như vậy cô vẫn không thích chồng mình thường xuyên tiếp xúc với các phụ nữ khác đặc biệt là lại giấu cô nữa.
Anh thở dài xoa đầu cô, trán anh chạm vào trán cô: « Niệm Niệm, Oan Oanh đang làm một việc lớn, việc này sắp kết thúc rồi. Đợi việc này làm xong anh sẽ không gặp cô ấy nữa. Còn về việc lớn này là gì thì hãy lượng thứ cho anh không thể nói, coi như anh đã thành thật mà tha thứ cho anh nếu không anh lại phải bịa ra một lý do để nói dối em? »
Tất cả sự kiên cường ngụy trang đều chỉ là hổ giấy!
Đồng Nhất Niệm bây giờ chỉ cần được bảo vệ thôi.
Hai cánh tay cô vòng qua cổ anh, nước mắt dính đầy cổ anh.
Anh buồn cười bế cô đến ngồi lên sô pha, bình thường nhìn cô cứng như quả hạnh đào trên núi không ngờ cô lại sợ hãi những thứ hư vô kia, xem ra trên người cô vẫn còn những thứ mà anh chưa khám phá ra..
Nhưng có nên cảm ơn vụ mất điện bất ngờ này không? Cô chưa bao giờ chủ động nhào đến anh như vậy, đến cả lần lũ lụt kia cũng chưa từng..
Anh không thể không nghĩ đến một cảnh trong tiểu phẩm nhiều năm về trước, nữ diễn viên nói nam diễn viên vừa tắt đèn là kể chuyện ma, dọa cô sợ đến nỗi chui vào trong lòng anh.
Đây đúng là một biện pháp hay nên mượn để dùng..
Anh không nhịn được cười lên đồng thời siết chặt cánh tay.
Có điều vừa cười liền gặp họa, Đồng Nhất Niệm nghe thấy tiếng anh cười dường như từ trạng thái sợ hãi bỗng tìm thấy chút thực tế, không còn mơ màng bất lực nữa.
Tiếng nức nở của cô dừng lại, trong bóng tối nhìn Lục Hướng Bắc bỗng nhiên oán khí bốc lên tay đấm lên người Lục Hướng Bắc: "Anh vẫn còn sống sao? Tôi tưởng anh chết rồi chứ! Mấy ngày liền không thấy tăm hơi đâu!"
Anh sững người, không phải là cô không nhận điện thoại của anh sao? Không phải không trả lời tin nhắn cảu anh sao? Làm anh muốn biết gì đều phải thông qua Hà Dũng..
ADVERTISEMENT
REPORT THIS AD
Phụ nữ ý mà..
Đàn ông có thông minh hơn nữa cũng có lúc không thể hiểu nổi phụ nữ..
Đồng Nhất Niệm kêu mãi cũng cảm thấy mình điên rồi, triệt để tỉnh táo lại thấy mình vừa nói chuyện sao lại giống như oán phụ vậy.. thật không có ý chí rồi! Chuyện của Oanh Oanh cô còn chưa nói rõ ràng với anh cơ mà
"Lục Hướng Bắc, tôi cho anh biết, anh tốt nhất là..
Lời cô còn chưa nói xong liền bị sự nóng ấm quen thuộc che lấp miệng, nụ hôn của anh mang theo sự cấp thiết, mang theo sự vui mừng, mang theo nhiệt tình.
Nụ hôn này đến rất đột ngột, cô không kịp phòng bị, trong bóng tối cô không nhìn rõ được mặt anh, trọng tâm của linh hồn hoàn toàn bị nụ hôn của anh khống chế, hỗn loạn, khổ sở, không có chỗ dựa..
Cô túm chặt lấy cổ áo của anh sợ hãi bản thân sẽ hóa thành làn khói trong bóng tối này..
Đợi đến khi đầu óc trì độn của cô hồi phục lại thì Lục Hướng Bắc đã chuyển từ hôn sâu thành kiểu hôn mơn chớn, từng cái từng cái rơi xuống đôi môi đã sưng phồng của cô trong bóng tối, có lúc lại dừng lưỡi quét một đường trên vành môi cô, rất chính xác mà lại tỉ mỉ dường như dồn hết sức của cả con người và trái tim vậy..
Cô rên lên một tiếng, cảm giác đau xót đã trở lại và còn dần dần bành trướng hơn, cảm giác ủy khuất làm cho mũi cô đau đớn đến phát tê mỏi, cô thật sự hận Lục Hướng Bắc đến chết. Tại sao anh lại luôn xuất hiện bên cô rất đúng lúc cô cần? Lần trước trong trận lũ lụt cũng vậy, bây giờ cũng vậy!
Bây giờ cô không sợ nữa mà bắt đầu thấy hối hận, cô thà rằng lúc nãy người xuất hiện là ma còn hơn là Lục Hướng Bắc, Lục Hướng Bắc là thứ còn đáng sợ hơn cả ma..
" Làm sao vậy? "– Cho dù là trong bóng tối anh vẫn cảm thấy được sự thay đổi cảm xúc của cô nên dừng động tác lại mà ôm chặt lấy cô hỏi.
" Tại sao lại đến, tại sao anh lại đến? "– Con người trong tối dù sao cũng yếu đuối hơn bình thường, cũng giống như một Lục Hướng Bắc ôm lấy cô đang khóc khi thức dậy sau cơn ác mộng thì người vừa bình tĩnh lại sau khi kinh hồn bạt vía là cô cũng để lộ ra một mặt yếu đuối của mình. Chỉ có điều cô không biết điểm yếu ớt nhất của Lục Hướng Bắc là cái gì còn điểm yếu của cô chính là Lục Hướng Bắc..
Câu trả lời của anh rất đơn giản, bình tĩnh đến cả ngữ khí cũng rất bình thản như đang nói đến một chuyện không quan trọng gì vậy:" Bởi vì em ở đây.. "
Bởi vì có em nên có anh.
Không có lời lẽ hoa lệ, không có những lời thề thốt ngút trời chỉ là một lý do tồn tại thông thường. Rất lâu về sau khi anh trở về tìm cô từ một nơi rất xa cũng chỉ là một lý do như vậy, bởi vì có em ở đây..
Nhưng cô khi đó liệu sẽ quay đầu nhìn anh không?
Lúc này cô nghe thấy lý do này chỉ cảm thấy bản thân như người rơi xuống nước bị tảo biển cuốn lấy cơ thể nếu không giãy dụa sẽ bị chết đuối, nhưng bất kể cô dùng bao nhiêu sức lực cũng không thể thoát khỏi đám tảo biển đó.
Tảo biển này chính là Lục Hướng Bắc.
Nước biển làm người chết đuối chính là sự dịu dàng ở giai đoạn này của Lục Hướng Bắc.
Cô thà rằng anh cứ giống như trước khi lũ lụt xảy ra không thể hiện sự dịu dàng một cách rõ ràng như vậy hoặc có thể nói thà là bản thân ngu dốt hơn một chút không nhận ra được sự dịu dàng của anh đối với mình vậy thì cô đã có thể hận anh nhiều hơn nhưng tại sao lại biến thành như bây giờ chứ?
Cô khóc.
Tuyệt vọng bất lực.
Cô nói cho anh nghe sự so sánh này của mình, khóc lóc hỏi anh:" Lục Hướng Bắc mỗi lần đều là anh cứu tôi nhưng lần này anh hãy cho tôi biết phải làm thế nào để tôi thoát khỏi đám tảo biển đây, làm thế nào mới không chết đuối đây? "
Anh ôm lấy cô nói cô ngốc:" Tại sao lại muốn thoát khỏi chứ, nếu như nhất định phải so sánh anh với tảo biển thì tại sao em lại không thể là cá bơi lượn xung quanh tảo biển, cùng nhảy với tảo biển chứ? Chúng ta không ai chết cả không phải là tốt sao? "
Cô rơi nước mắt lắc đầu:" Lục Hướng Bắc, tôi sẽ không bao giờ sống với một người xa lạ cả đời, anh có hiểu cái cảm giác đó không, cái cảm giác mãi mãi không thể đi vào thế giới của anh vậy, lại còn cảm giác bị những người phụ nữ quanh anh năm lần bảy lượt đến làm phiền nữa chứ? Lục Hướng Bắc tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi.. "
" Chờ đã! "– Anh sửa lại cách dùng từ của cô:" Cái gì mà những người phụ nữ bên cạnh anh, phụ nữ bên cạnh anh chỉ có một người đó là em. Nếu như em nói Oanh Oanh hay ai đó đến tìm em thì cứ yên tâm từ nay về sau tuyệt đối sẽ không có chuyện đó xảy ra nữa. Anh biết giấu em đi gặp Oanh Oanh là anh không đúng, còn về tại sao anh phải đi gặp cô ấy thì rồi có một ngày em sẽ hiểu! "
" Lục Hướng Bắc, anh lại thế rồi, rồi sẽ có một ngày? Ngày đó là khi nào? Tại sao anh không thể nói bây giờ? Tại sao anh luôn mang đến cho tôi một cảm giác phải giải một câu đố vậy? Lục Hướng Bắc anh còn rất nhiều việc giấu tôi đừng tưởng tôi không biết, tôi không nói không có nghĩa là tôi ngốc. Tôi chỉ muốn tìm một đáp án cho bản thân, tôi thật sự mong rằng anh không để tôi có được một đáp án làm bản thân hối hận! » – Nếu như không phải cô hiểu rõ giữa Lục Hướng Bắc, Oanh Oanh và Ngũ Nhược Thủy thật sự không có gì thì cô sớm đã ngã gục rồi. Nhưng dù có như vậy cô vẫn không thích chồng mình thường xuyên tiếp xúc với các phụ nữ khác đặc biệt là lại giấu cô nữa.
Anh thở dài xoa đầu cô, trán anh chạm vào trán cô: « Niệm Niệm, Oan Oanh đang làm một việc lớn, việc này sắp kết thúc rồi. Đợi việc này làm xong anh sẽ không gặp cô ấy nữa. Còn về việc lớn này là gì thì hãy lượng thứ cho anh không thể nói, coi như anh đã thành thật mà tha thứ cho anh nếu không anh lại phải bịa ra một lý do để nói dối em? »
Tác giả :
Cát Tường Dạ