Nhật Nguyệt Đương Không
Chương 265: Giả trang qua ải (thượng)
Long Ưng hạ giọng kêu lên:
- Trời ơi! Nhất định lúc này trong trại đang đẩy nhanh tốc độ chế tạo độc pháo.
Bọn hắn nằm ở đống đá vụn, nhìn đèn đuốc dáng trưng ở cổng phía đông mộc trại, có một lầu quan sát do hơn hai mươi lính gác cửa canh gác. Dọc theo mộc trại, cứ cách hai mươi trượng lại có một lầu quan sát, từ góc nhìn của bọn hắn, có thể thấy có hơn ba mươi lầu quan sát đứng sừng sững, khí thế vững vàng như một thành trì bằng gỗ.
Xung quanh trại trong vòng nửa dặm, cây cối đều bị chặt sạch, hoàn toàn trống trải, không còn nơi để ẩn nấp, dù với bãn lĩnh của bọn hắn, cũng không cách nào tiếp cận mà không bị phát hiện.
Trong trại vang lên tiếng người và đủ loại âm thanh, cho thấy xưởng thi công khổng lồ này đang ngày đêm đẩy nhanh tốc độ chế tạo các loại khí giới công thành, để cung cấp cho cuộc chiến công thành ngày mai, nếu như còn có thể gọi Phong Thành là một tòa thành trì.
Một con đường dã chiến mới mở, uốn lượn từ Phong Thành mà tới, dài gần một dặm, nối với cầu đá và cổng phía đông mộc trại, chỉ có một đoạn còn cây rừng thưa thớt.
Phong Quá Đình nói:
- Nếu như có thể phóng hỏa thiêu hủy trại này, sẽ giống như nhổ được răng trong miệng hổ.
Long Ưng cười khổ nói:
- Chỉ cần bắn ra một mũi tên lửa, đông đảo quân địch sẽ tràn ra như sói như hổ, bao vây chúng ta. Ài! Tiên sư chúng nó, chẳng những chúng ta không có mũi tên, càng không có tên lửa, chẳng lẽ nhào vào tới bên tường, dùng bùi nhùi đốt trại sao? Tệ nhất là bùi nhùi cũng ướt đẫm!
Tiếng bánh xe vang lên.
Hai người hít vào một hơi khí lạnh.
Trong tiếng ầm ầm, hai chiếc xe cao tới mười trượng, như hai lầu quan sát đang được hơn mười người trước kéo sau đẩy, từ cửa trại đi ra, tiến vào con đường tạm.
Xe gồm năm tầng, dưới có tám bánh, mỗi tầng có thang lên xuống. Mui xe có cầu vượt, dưới xe có cây gỗ công thành, phía ngoài phủ da trâu sống. Chỉ cần đưa xe này tới tầng thứ hai của Phong Thành, áp sát tầng thứ ba, là có thể dùng cầu vượt xông lên tầng thứ ba quyết chiến.
Da đầu tê dại Long Ưng nói:
- Nếu không giết Trương Lỗ, cho dù chống nổi độc pháo, cũng sẽ có ngày lãnh đủ vì hắn.
Phong Quá Đình nói:
- Chúng ta chống cự được độc pháo sao?
Long Ưng cười khổ:
- Đa số người sẽ không chịu nổi, chúng ta lại không thể bỏ họ mà chạy trốn, cho nên nếu không thể chống lại độc pháo, đành phải đêm khuya chuồn đi, nhưng chúng ta cũng thua trận này, đồng thời dâng cho chúng cả khu Nhĩ Hải.
Phong Quá Đình nói:
- Chúng ta tuyệt đối không thể lùi bước được!
Lại nói:
- Trại này to như một tòa thành, có thể tưởng tượng trong đó có rất nhiều xưởng lớn nhỏ khác nhau, cho dù chúng ta đi tìm cả canh giờ cũng đừng hòng tìm khắp được cả trại, càng không thể có chuyện chúng không phát hiện ra chúng ta.
Hai chiếc xe cao ngất từ từ đi ngang qua, hai người đành trơ mắt nhìn, không có biện pháp nào.
Một đội kỵ binh cầm đuốc từ phía Phong Thành chạy tới, thấy công binh đang đẩy xe công thành, liền từ xa kêu lên:
- Phong Thành mưa gió!
Phía công binh đáp:
- Nhĩ Hải bình an!
Đôi bên lại ra ký hiệu bằng tay, bị hai người nhìn thấy hết.
Đội kỵ binh gồm hơn ba mươi người chạy ngang qua nhóm công binh chuyển xe công thành đến tiền tuyến, rồi rẽ về phía nam nơi đóng quân.
Phong Quá Đình kề tai Long Ưng nói:
- Có muốn đánh cược một ván được ăn cả ngã về không không?
Long Ưng hít sâu một hơi nói:
- Tối nay quân địch canh phòng rất nghiêm ngặt, cho nên lính tuần biết rõ người đẩy xe công thành sẽ không có vấn đề gì, chỉ xác nhận lai lịch của đối phương bằng quân hiệu và tín hiệu. Muốn vào cổng trại, sự kiểm tra sẽ nghiêm ngặt hơn, chỉ cần hỏi mấy câu là chúng ta bị lộ. Huống chi, hai người lạ mặt chui ra không rõ lý do, không bị nghi ngờ mới là lạ. Về phần bắt chước giọng nói của chúng, có lẽ tiểu đệ có thể làm được.
Phong Quá Đình nói:
- Nếu như không tìm ra cách, có thể quay lại cầu đá chờ đợi, đó là chỗ chúng đều phải đi qua nếu muốn đến Phong Thành. Chờ đến khi xe la chở độc pháo qua cầu đá, sẽ tập kích bất ngờ, chỉ cần làm độc pháo rơi xuống nước là thành công, sau đó lợi dụng nước sông mà thoát thân.
Long Ưng nói:
- Biện pháp mà huynh nói, là cách khi không còn cách nào khác. Rất may là khi huynh vừa nhắc tới hai tiếng “xe la”, lập tức có hai chiếc xe la từ Phong Thành chạy tới, có thể thấy là Mi Nguyệt vẫn đang phù hộ huynh. Đình ca, đến đây đi!
Long Ưng và Phong Quá Đình nghênh ngang đứng ở khu rừng thưa gần con đường dã chiến kia, hô khẩu lệnh cho xe la ngừng lại. Long Ưng quát:
- Mau báo lai lịch, muốn đi đâu, cần làm chuyện gì?
Lại ho một tiếng, giận dữ nói:
- Bởi vì đoạn đường này không thấy rõ lắm, cho nên chỉ huy phái bọn ta đến quan sát.
Phong Quá Đình thầm bội phục, Long Ưng chỉ nghe Tông Mật Trí nói một lần, là có thể bắt chước rất giống giọng nói có âm điệu khác lạ của tiếng Bạch, lại còn thuận miệng giải thích lý do vì sao hai người tới đây gác, tránh sự nghi ngờ của địch. Thông tin được đối phương tự nguyện nói ra, đương nhiên là tốt hơn trăm ngàn lần so với bị tra khảo mà nói.
Quả nhiên người lái xe la không ngờ có bẫy, trước tiên giơ tay trái lên, làm vài dấu hiệu, đáp:
- La Bặc số ba mươi bảy của đội xe la – ngựa số hai, thừa lệnh của Binh chuyên Lục Ti Bách, đến trại Tây nhận thuốc trị thương và vải trắng.
Hai người thầm đổ mồ hôi lạnh, không ngờ lúc báo danh còn phải nêu tên đội và số, so với quân Đại Chu còn chặt chẽ hơn, nếu tất cả những điều này đều xuất phát từ cái đầu của Trương Lỗ, không giết y đừng hòng ăn no ngủ kỹ.
Phong Quá Đình nhanh nhạy, nhìn về phía tên điều khiển xe ở phía sau, quát:
- Còn ngươi?
Tên điều khiển xe tưởng hai người sốt sắng làm tròn trách nhiệm, vội báo tên và số. Trong chớp mắt, hai tên đã bị bọn Long Ưng đồng thời đánh bất tỉnh. Hai người kéo chúng ra xa, thay trang phục áo mũ của chúng, giấu binh khí trong quần áo, rồi ngồi xe la chạy về phía trại Tây.
Từ xa, lính địch trên lầu quan sát đã dò xét hai người bằng ánh mắt sáng quắc, hai người cảm thấy không thoải mái, mơ hồ nhận thấy có sơ xuất, nhưng không nghĩ ra được vấn đề ở chỗ nào.
Khi xe la còn cách cửa trại hơn hai mươi bước, đối phương đã hô khẩu lệnh. Long Ưng vội ra dấu hiệu bằng tay và đáp lại khẩu lệnh, dừng xe lại ngoài cửa trại theo lệnh của chỉ huy.
Viên chỉ huy lính gác hỏi:
- Vừa rồi tại sao các ngươi dừng lại giữa đường?
Long Ưng thầm kêu lợi hại, sự cảnh giác của quân địch rất cao, không bỏ qua bất kỳ chi tiết khác thường nào, nguyên nhân đương nhiên là vì cuộc chiến đã tới thời khắc phân thắng bại, không thể sơ suất. Hắn vội cười nói:
- Cấp dưới là La Bặc số 37, đội xe la – ngựa số 2, vừa rồi dừng xe để đi tiểu. Hắc!
Phong Quá Đình cũng báo số và tên.
Có tên lính đưa cho viên chỉ huy một cuốn sổ, viên chỉ huy đánh giá Long Ưng vài lần, rồi cúi xuống lật sổ xem, đối chiếu lai lịch hai người, sau đó gấp sổ lại đưa cho thủ hạ, nói:
- Lần này muốn vận chuyển thứ gì?
Lúc này chỉ cần Long Ưng nói là muốn nhận thuốc trị thương và vải bông là có thể lập tức qua trại, nhưng nhìn tình thế trước mắt, đương nhiên là có người giám sát bên cạnh, không cho hai người đi lung tung, làm điều đó so với lập tức động thủ cũng không có gì khác biệt. Long Ưng quyết liều mạng, đáp:
- Chúng tôi phụng mệnh Binh chuyên Lục Ti Bách, đến chở độc pháo.
Quả nhiên chỉ huy và hơn ba mươi lính gác đều lộ vẻ cảnh giác. Đôi mắt viên chỉ huy sáng quắc, cho thấy nội công không tầm thường, quát:
- Nói bậy! Vật quan trọng như vậy, làm sao lại phái các ngươi lái hai chiếc xe trống tới lấy?
Tay của toàn bộ nhóm lính gác đặt vào tay cầm của binh khí, tình thế hết sức căng thẳng.
Long Ưng nhắm mắt nói:
- Xin chỉ huy minh xét, nguyên nhân là vì xe la chạy chậm, cho nên bảo chúng tôi tới trước đợi, sau đó sẽ có số lượng lớn nhân mã đến, sẽ bố trí canh gác dọc đường.
Phong Quá Đình đứng phía sau thầm nghĩ, mặc dù suy đoán của Long Ưng không đúng hoàn toàn cũng không sai bao nhiêu, hộ tống bất kỳ vật gì từ nơi này đến nơi khác, phái người theo xa xa giám sát, là biện pháp căn bản.
Một tên lính gác trên lầu nói vọng xuống:
- Hắn nói đúng! Một đội kỵ binh năm trăm người đang chạy về phía chúng ta.
Long Ưng và Phong Quá Đình vừa mừng vừa sợ. Mừng là có thể lập tức chứng minh hắn không nói sai, sợ là nếu trong đội kỵ bịnh cũng có hai xe la “chính hiệu”, bọn hắn sẽ bị lộ.
Viên chỉ huy nhìn hai thủ hạ nói:
- Các ngươi dẫn bọn hắn tới cấm khu đi.
Lại nhìn hai người nói:
- Có thể khởi hành được rồi.
Hai kỵ binh đi trước dẫn đường, qua nhiều công trường lớn nhỏ, cuối cùng đến một trại nhỏ trong mộc trại. Chung quanh trại này đều là lầu quan sát, phòng thủ nghiêm ngặt đến mức chim bay không lọt. Lính gác cổng trùng điệp, ai cũng như gặp đại địch, còn có người tới kiểm tra xe la, may là không lục soát trong người, nếu không, Ô đao và Thải Hồng bị phát hiện, thì dù Long Ưng có mau miệng ứng biến cỡ nào, cũng á khẩu.
Sau khi kiểm tra đối chiếu lai lịch một lần nữa, hai người điều khiển xe la vào trong trại nhỏ, hai kỵ binh dẫn đường quay về.
- Trời ơi! Nhất định lúc này trong trại đang đẩy nhanh tốc độ chế tạo độc pháo.
Bọn hắn nằm ở đống đá vụn, nhìn đèn đuốc dáng trưng ở cổng phía đông mộc trại, có một lầu quan sát do hơn hai mươi lính gác cửa canh gác. Dọc theo mộc trại, cứ cách hai mươi trượng lại có một lầu quan sát, từ góc nhìn của bọn hắn, có thể thấy có hơn ba mươi lầu quan sát đứng sừng sững, khí thế vững vàng như một thành trì bằng gỗ.
Xung quanh trại trong vòng nửa dặm, cây cối đều bị chặt sạch, hoàn toàn trống trải, không còn nơi để ẩn nấp, dù với bãn lĩnh của bọn hắn, cũng không cách nào tiếp cận mà không bị phát hiện.
Trong trại vang lên tiếng người và đủ loại âm thanh, cho thấy xưởng thi công khổng lồ này đang ngày đêm đẩy nhanh tốc độ chế tạo các loại khí giới công thành, để cung cấp cho cuộc chiến công thành ngày mai, nếu như còn có thể gọi Phong Thành là một tòa thành trì.
Một con đường dã chiến mới mở, uốn lượn từ Phong Thành mà tới, dài gần một dặm, nối với cầu đá và cổng phía đông mộc trại, chỉ có một đoạn còn cây rừng thưa thớt.
Phong Quá Đình nói:
- Nếu như có thể phóng hỏa thiêu hủy trại này, sẽ giống như nhổ được răng trong miệng hổ.
Long Ưng cười khổ nói:
- Chỉ cần bắn ra một mũi tên lửa, đông đảo quân địch sẽ tràn ra như sói như hổ, bao vây chúng ta. Ài! Tiên sư chúng nó, chẳng những chúng ta không có mũi tên, càng không có tên lửa, chẳng lẽ nhào vào tới bên tường, dùng bùi nhùi đốt trại sao? Tệ nhất là bùi nhùi cũng ướt đẫm!
Tiếng bánh xe vang lên.
Hai người hít vào một hơi khí lạnh.
Trong tiếng ầm ầm, hai chiếc xe cao tới mười trượng, như hai lầu quan sát đang được hơn mười người trước kéo sau đẩy, từ cửa trại đi ra, tiến vào con đường tạm.
Xe gồm năm tầng, dưới có tám bánh, mỗi tầng có thang lên xuống. Mui xe có cầu vượt, dưới xe có cây gỗ công thành, phía ngoài phủ da trâu sống. Chỉ cần đưa xe này tới tầng thứ hai của Phong Thành, áp sát tầng thứ ba, là có thể dùng cầu vượt xông lên tầng thứ ba quyết chiến.
Da đầu tê dại Long Ưng nói:
- Nếu không giết Trương Lỗ, cho dù chống nổi độc pháo, cũng sẽ có ngày lãnh đủ vì hắn.
Phong Quá Đình nói:
- Chúng ta chống cự được độc pháo sao?
Long Ưng cười khổ:
- Đa số người sẽ không chịu nổi, chúng ta lại không thể bỏ họ mà chạy trốn, cho nên nếu không thể chống lại độc pháo, đành phải đêm khuya chuồn đi, nhưng chúng ta cũng thua trận này, đồng thời dâng cho chúng cả khu Nhĩ Hải.
Phong Quá Đình nói:
- Chúng ta tuyệt đối không thể lùi bước được!
Lại nói:
- Trại này to như một tòa thành, có thể tưởng tượng trong đó có rất nhiều xưởng lớn nhỏ khác nhau, cho dù chúng ta đi tìm cả canh giờ cũng đừng hòng tìm khắp được cả trại, càng không thể có chuyện chúng không phát hiện ra chúng ta.
Hai chiếc xe cao ngất từ từ đi ngang qua, hai người đành trơ mắt nhìn, không có biện pháp nào.
Một đội kỵ binh cầm đuốc từ phía Phong Thành chạy tới, thấy công binh đang đẩy xe công thành, liền từ xa kêu lên:
- Phong Thành mưa gió!
Phía công binh đáp:
- Nhĩ Hải bình an!
Đôi bên lại ra ký hiệu bằng tay, bị hai người nhìn thấy hết.
Đội kỵ binh gồm hơn ba mươi người chạy ngang qua nhóm công binh chuyển xe công thành đến tiền tuyến, rồi rẽ về phía nam nơi đóng quân.
Phong Quá Đình kề tai Long Ưng nói:
- Có muốn đánh cược một ván được ăn cả ngã về không không?
Long Ưng hít sâu một hơi nói:
- Tối nay quân địch canh phòng rất nghiêm ngặt, cho nên lính tuần biết rõ người đẩy xe công thành sẽ không có vấn đề gì, chỉ xác nhận lai lịch của đối phương bằng quân hiệu và tín hiệu. Muốn vào cổng trại, sự kiểm tra sẽ nghiêm ngặt hơn, chỉ cần hỏi mấy câu là chúng ta bị lộ. Huống chi, hai người lạ mặt chui ra không rõ lý do, không bị nghi ngờ mới là lạ. Về phần bắt chước giọng nói của chúng, có lẽ tiểu đệ có thể làm được.
Phong Quá Đình nói:
- Nếu như không tìm ra cách, có thể quay lại cầu đá chờ đợi, đó là chỗ chúng đều phải đi qua nếu muốn đến Phong Thành. Chờ đến khi xe la chở độc pháo qua cầu đá, sẽ tập kích bất ngờ, chỉ cần làm độc pháo rơi xuống nước là thành công, sau đó lợi dụng nước sông mà thoát thân.
Long Ưng nói:
- Biện pháp mà huynh nói, là cách khi không còn cách nào khác. Rất may là khi huynh vừa nhắc tới hai tiếng “xe la”, lập tức có hai chiếc xe la từ Phong Thành chạy tới, có thể thấy là Mi Nguyệt vẫn đang phù hộ huynh. Đình ca, đến đây đi!
Long Ưng và Phong Quá Đình nghênh ngang đứng ở khu rừng thưa gần con đường dã chiến kia, hô khẩu lệnh cho xe la ngừng lại. Long Ưng quát:
- Mau báo lai lịch, muốn đi đâu, cần làm chuyện gì?
Lại ho một tiếng, giận dữ nói:
- Bởi vì đoạn đường này không thấy rõ lắm, cho nên chỉ huy phái bọn ta đến quan sát.
Phong Quá Đình thầm bội phục, Long Ưng chỉ nghe Tông Mật Trí nói một lần, là có thể bắt chước rất giống giọng nói có âm điệu khác lạ của tiếng Bạch, lại còn thuận miệng giải thích lý do vì sao hai người tới đây gác, tránh sự nghi ngờ của địch. Thông tin được đối phương tự nguyện nói ra, đương nhiên là tốt hơn trăm ngàn lần so với bị tra khảo mà nói.
Quả nhiên người lái xe la không ngờ có bẫy, trước tiên giơ tay trái lên, làm vài dấu hiệu, đáp:
- La Bặc số ba mươi bảy của đội xe la – ngựa số hai, thừa lệnh của Binh chuyên Lục Ti Bách, đến trại Tây nhận thuốc trị thương và vải trắng.
Hai người thầm đổ mồ hôi lạnh, không ngờ lúc báo danh còn phải nêu tên đội và số, so với quân Đại Chu còn chặt chẽ hơn, nếu tất cả những điều này đều xuất phát từ cái đầu của Trương Lỗ, không giết y đừng hòng ăn no ngủ kỹ.
Phong Quá Đình nhanh nhạy, nhìn về phía tên điều khiển xe ở phía sau, quát:
- Còn ngươi?
Tên điều khiển xe tưởng hai người sốt sắng làm tròn trách nhiệm, vội báo tên và số. Trong chớp mắt, hai tên đã bị bọn Long Ưng đồng thời đánh bất tỉnh. Hai người kéo chúng ra xa, thay trang phục áo mũ của chúng, giấu binh khí trong quần áo, rồi ngồi xe la chạy về phía trại Tây.
Từ xa, lính địch trên lầu quan sát đã dò xét hai người bằng ánh mắt sáng quắc, hai người cảm thấy không thoải mái, mơ hồ nhận thấy có sơ xuất, nhưng không nghĩ ra được vấn đề ở chỗ nào.
Khi xe la còn cách cửa trại hơn hai mươi bước, đối phương đã hô khẩu lệnh. Long Ưng vội ra dấu hiệu bằng tay và đáp lại khẩu lệnh, dừng xe lại ngoài cửa trại theo lệnh của chỉ huy.
Viên chỉ huy lính gác hỏi:
- Vừa rồi tại sao các ngươi dừng lại giữa đường?
Long Ưng thầm kêu lợi hại, sự cảnh giác của quân địch rất cao, không bỏ qua bất kỳ chi tiết khác thường nào, nguyên nhân đương nhiên là vì cuộc chiến đã tới thời khắc phân thắng bại, không thể sơ suất. Hắn vội cười nói:
- Cấp dưới là La Bặc số 37, đội xe la – ngựa số 2, vừa rồi dừng xe để đi tiểu. Hắc!
Phong Quá Đình cũng báo số và tên.
Có tên lính đưa cho viên chỉ huy một cuốn sổ, viên chỉ huy đánh giá Long Ưng vài lần, rồi cúi xuống lật sổ xem, đối chiếu lai lịch hai người, sau đó gấp sổ lại đưa cho thủ hạ, nói:
- Lần này muốn vận chuyển thứ gì?
Lúc này chỉ cần Long Ưng nói là muốn nhận thuốc trị thương và vải bông là có thể lập tức qua trại, nhưng nhìn tình thế trước mắt, đương nhiên là có người giám sát bên cạnh, không cho hai người đi lung tung, làm điều đó so với lập tức động thủ cũng không có gì khác biệt. Long Ưng quyết liều mạng, đáp:
- Chúng tôi phụng mệnh Binh chuyên Lục Ti Bách, đến chở độc pháo.
Quả nhiên chỉ huy và hơn ba mươi lính gác đều lộ vẻ cảnh giác. Đôi mắt viên chỉ huy sáng quắc, cho thấy nội công không tầm thường, quát:
- Nói bậy! Vật quan trọng như vậy, làm sao lại phái các ngươi lái hai chiếc xe trống tới lấy?
Tay của toàn bộ nhóm lính gác đặt vào tay cầm của binh khí, tình thế hết sức căng thẳng.
Long Ưng nhắm mắt nói:
- Xin chỉ huy minh xét, nguyên nhân là vì xe la chạy chậm, cho nên bảo chúng tôi tới trước đợi, sau đó sẽ có số lượng lớn nhân mã đến, sẽ bố trí canh gác dọc đường.
Phong Quá Đình đứng phía sau thầm nghĩ, mặc dù suy đoán của Long Ưng không đúng hoàn toàn cũng không sai bao nhiêu, hộ tống bất kỳ vật gì từ nơi này đến nơi khác, phái người theo xa xa giám sát, là biện pháp căn bản.
Một tên lính gác trên lầu nói vọng xuống:
- Hắn nói đúng! Một đội kỵ binh năm trăm người đang chạy về phía chúng ta.
Long Ưng và Phong Quá Đình vừa mừng vừa sợ. Mừng là có thể lập tức chứng minh hắn không nói sai, sợ là nếu trong đội kỵ bịnh cũng có hai xe la “chính hiệu”, bọn hắn sẽ bị lộ.
Viên chỉ huy nhìn hai thủ hạ nói:
- Các ngươi dẫn bọn hắn tới cấm khu đi.
Lại nhìn hai người nói:
- Có thể khởi hành được rồi.
Hai kỵ binh đi trước dẫn đường, qua nhiều công trường lớn nhỏ, cuối cùng đến một trại nhỏ trong mộc trại. Chung quanh trại này đều là lầu quan sát, phòng thủ nghiêm ngặt đến mức chim bay không lọt. Lính gác cổng trùng điệp, ai cũng như gặp đại địch, còn có người tới kiểm tra xe la, may là không lục soát trong người, nếu không, Ô đao và Thải Hồng bị phát hiện, thì dù Long Ưng có mau miệng ứng biến cỡ nào, cũng á khẩu.
Sau khi kiểm tra đối chiếu lai lịch một lần nữa, hai người điều khiển xe la vào trong trại nhỏ, hai kỵ binh dẫn đường quay về.
Tác giả :
Huỳnh Dị