Nhật Nguyệt Đương Không
Chương 248: Làm phép tự tử (hạ)
Quyển 5 – Chương 248: Làm phép tự tử (hạ).
Tiếng gõ cửa vang lên.
Long Ưng bật dậy, kéo cửa ra. Bên ngoài là Mịch Nan Thiên, vẻ mặt nghiêm trọng, nói:
- Rất có khả năng kẻ địch đã biết về chuyện thủy triều rồi.
Long Ưng thật sự bị dọa đến độ hồn bay phách lạc, thất thanh nói:
- Gì cơ?
Mịch Nan Thiên nói:
- Huynh lên đầu tường mà xem.
Long Ưng không còn tâm trạng để đánh răng rửa mặt, hắn khoác áo bào lên, rồi cùng y rời khỏi sở binh vệ. Sáu buổi tối trước kia, để tiện cho làm việc, bốn cô gái Đinh Na và bọn họ đều ở trong sở binh vệ hai bên trái phải cổng thành.
Mười hai chiếc chiến thuyền, làm trục bằng gỗ, di chuyển vào phần không gian rộng rãi giữa tường chính và Ủng Thành. Chỉ cần dồn đầy nước vào, hạ cầu treo Ủng Thành xuống, là có thể “đi thuyền trên cạn”, lái về phía kẻ địch. Nhưng vì một câu nói của Mịch Nan Thiên, những chiếc chiến thuyền họ tự hào đã gấp rút làm được, đột nhiên không còn ý nghĩa gì.
Vì chỉ dùng một lần, chiến thuyền chỉ sơn một lớp, nhưng đã tăng khả năng chống thấm nước của nó.
Hai người vội vàng lên tường. Bì La Các, Vạn Nhận Vũ, Phong Quá Đình, Dạ Tê Dã và những người khác đứng trên tường, nhìn về phía trước.
Long Ưng và Mịch Nan Thiên cùng hòa vào bọn họ.
Dưới chân tường là những tù binh đang đẩy bao đất cát để lấp sông. Ai nấy đều mệt nhoài, cúi đầu ủ rũ, và cũng không có ai ngẩng đầu lên nhìn họ. Bọn họ như một đám kiến mất linh hồn, lặp đi lặp lại động tác lấp sông một cách bản năng. Thấy đầu mà không thấy đuôi, từ đây đến tận doanh trại mà họ bị giam.
Kẻ địch gồm hai đội quân, bài binh bố trận ở hai bên trái phải bên ngoài cầu đá. Mỗi bên khoảng năm trăm người, canh giữ ở phía sau chiến hào, để ứng phó với những tình huống bất ngờ từ phía họ hoặc đám tù binh.
Hai tòa tháp bắn tên bên này cầu đá cách chỗ họ khoảng hơn hai nghìn bước chân. Mỗi tòa tháp có hai mươi tiễn thủ, đảm nhận cả nhiệm vụ canh gác ở tiền tuyến.
Mặc dù số người hơn vạn, nhưng đại đội lấp sông không hề hé một lời, chỉ im lặng chịu khổ.
Mặt trời mọc lên từ những dãy núi trập trùng bên phải, trời trong xanh, không hề có chút dự báo cho một trận mưa giông lớn như lời Long Ưng nói. Sông hộ thành đã bị cắt đứt, còn một, hai canh giờ nữa thôi, kẻ địch đã có thể dùng những dụng cụ công thành như khúc cây, đi trên những chiếc bao cát tấn công vào tường thành. Đám tù binh sẽ bị ép phải phá hủy thành trì mà tổ tiên vất vả xây dựng lên, phá hủy ngôi nhà yêu dấu của họ. Cảm giác đau đớn này có thể hiểu được.
Mực nước đã hạ thấp hơn so với bình thường một cách rõ ràng, lời của Việt Tam không phải là giả.
Mịch Nan Thiên chỉ phía trước, nói:
- Nhìn kìa!
Long Ưng bước lên tường thành, nhìn tất cả mọi việc diễn ra trước mắt, và cũng cảm thấy khó hiểu như những người khác, rồi hắn chau mày lại.
Ở giữa hai đội quân, dưới sự giám sát của kẻ địch, hơn một trăm tù binh Bạch Tộc đang dùng những cành cây chặt xuống để ghép thành một cái khung lớn.
Bì La Các nói:
- Họ có lẽ đang xây một cái đài cao, sau khi xây xong có thể cao tới bốn trượng.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Nếu như xây được mười chiếc đài cao thế này, thì có thể chặn đường tiến của chúng ta. Lúc đó chỉ cần ném đá lớn xuống, đủ để phá hủy thuyền của chúng ta.
Việt Tam cười khổ nói:
- Thuyền của chúng ta làm vội làm vàng, không thể chịu nổi đá đâu.
Long Ưng đứng ở lỗ châu mai, gãi đầu nói:
- Nhưng xem ra giờ họ chỉ muốn xây một cái đài cao, chứ không có tác dụng chặn đường. Ồ! Mẹ ơi! Ta hiểu rồi. Ha ha ha!
Mọi người ngơ ngác nhìn hắn. Không hiểu tại sao hắn còn cười được, mà cười tươi đến vậy.
Dạ Tê Dã nói:
- Long huynh đệ đã hiểu ra điều gì vậy?
Bốn cô gái Đinh Na cùng kêu lên, giục hắn nói ra.
Long Ưng ôm bụng nói:
- Các vị hương thân phụ lão, huynh đệ tỷ muội, thứ chúng ta nhìn thấy trước mắt, là thứ nực cười nhất. Đó là vì “Quỷ Tôn” tôn kính của chúng ta – Tông Mật Trí, đột nhiên phát tác chứng phong thấp, biết được đó là điềm báo mưa lớn, nên khí huyết dâng trào, chuẩn bị diễn lại trò cũ, lập đàn làm phép, mượn uy lực của mưa bão, để thể hiệp pháp lực của y. Đồng thời dùng đó để cổ vũ sĩ khí, dọa nạt kẻ địch. Mẹ kiếp, đây là tự làm tự chịu. Mặc dù hôm nay y có thể chưa chết được, nhưng trận bão táp mà y gọi tới này, nhất định sẽ là màn mở đầu cho thất bại của y. Ha! Chết cười!
Bì La Các nói to:
- Mọi người đừng cười. Nếu bị thám báo của kẻ địch báo cho Tông Mật Trí, không biết chừng y nhận ra chúng ta đang ôm bụng cười pháp khí của y, mà phá vỡ cơ hội tốt. Ha ha! Buồn cười chết mất!
Đột nhiên Dạ Tê Dã ngồi sụp xuống, lưng dựa vào tường thành, cười đến chảy nước mặt, vô cùng cực nhọc.
Mịch Nan Thiên cố nhịn cười, nhìn bốn cô gái Đinh Na không chịu nổi phải nhảy xuống bờ tường, lắc đầu nói:
- Tông Mật Trí nhà ngươi cũng có ngày hôm nay, trở thành một tên đại ngốc bị người khác cười nhạo.
Phong Quá Đình nắm lấy vai Vạn Nhận Vũ, cố nhịn cười nói:
- Nếu Tông Mật Trí ngốc đến nỗi vẫn giả đò làm phép hô mưa gọi gió trên đà khi nước triều lên, liệu chúng ta có thể đánh y một trận cho hả không?
Bì La Các nói:
- Thế thì phải xem y bắt đầu làm phép vào lúc nào.
Long Ưng nói:
- Tiểu Phúc Tử!
Tiểu Phúc Tử chui ra từ trong đám chiến sĩ Ưng tộc, thưa:
- Dạ!
Long Ưng nói:
- Đến lúc rồi!
Vạn Nhận Vũ bước tới nắm lấy vai Tiểu Phúc Tử, nói:
- Để ta đưa hắn đi một đoạn.
Tiểu Phúc Tử ngạc nhiên nhìn Vạn Nhận Vũ.
Bì La Các dặn dò Tiểu Phúc Tử:
- Hãy làm cho tốt. Điều quan trọng nhất là phải tùy cơ ứng biến. Nếu trận đại hồng thủy xảy ra như dự đoán, tất cả vùng đất cao sẽ trở thành đảo hoang. Nước lũ không biết phân biệt địch ta đâu. Chỉ có người đã chuẩn bị từ trước mới được lợi.
Mịch Nan Thiên nói:
- Số cây chặt xuống, đều được chất trong doanh trại của tù binh. Nếu có thể chặt trộm, rồi buộc lại, là có thể trở thành bè cứu mạng.
Bì La Các nói:
- Một người kế ngắn, hai người kế dài. Hãy đi nói chuyện thật tử tế với người trong tộc các ngươi. Việc lấp sông có thể hoàn thành trước buổi trưa. Tên ngốc Tông Mật Trí lại còn đăng đàn làm phép. Cộng thêm ngày mai phải công thành, kẻ địch sẽ để các ngươi nghỉ ngơi. Khi bão tới, cơ hội của các ngươi sẽ tới. Quan trọng nhất là không được để lộ ra.
Tiểu Phúc Tử đáp lớn:
- Hiểu rồi!
Vạn Nhận Vũ nói với Long Ưng:
- Chúng ta đợi tín hiệu của đệ.
Rồi kéo Tiểu Phúc Tử đi ra tường.
Long Ưng lấy Chiết Điệp Cung ra, rồi gọi bốn cô gái Đinh Na.
Bì La Các hít sâu, nói:
- Tháp tên cách đây đến hai nghìn bước, Long huynh có chắc sẽ bắn trúng không?
Long Ưng bật cười:
- Hóa ra từ trước tới giờ ngươi đều không tin.
Mịch Nan Thiên ung dung nói:
- Vương tử ngài hãy đợi mà xem! Ta đã từng lĩnh giáo sự lợi hại của Ưng gia rồi.
Bốn cô gái Đinh Na cười trở lên tường, thấy Long Ưng lấy Chiết Điệp cung ra, ai nấy đều phấn khích.
Vụt!
Chiết Điệp Cung căng ra.
Phong Quá Đình rút ra bốn mũi tên trong bao đựng tên trên vai Dạ Tê Dã, đưa cho Long Ưng.
Long Ưng kẹp bốn mũi tên một cách điêu luyện. Chỉ dựa vào động tác thành thục làm bằng một tay này của hắn, đã khiến bốn cô gái phải ngẩn người.
Long Ưng đột ngột quay người, dây cung vụt lên bốn tiếng, bốn mũi tên bắn ra ngoài.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên từ hai tháp tên, có hai tên bị trúng tên vào mặt, chết thảm trên tháp tên.
Long Ưng truyền âm cho Vạn Nhận Vũ:
- Đi đi!
Tiếng gõ cửa vang lên.
Long Ưng bật dậy, kéo cửa ra. Bên ngoài là Mịch Nan Thiên, vẻ mặt nghiêm trọng, nói:
- Rất có khả năng kẻ địch đã biết về chuyện thủy triều rồi.
Long Ưng thật sự bị dọa đến độ hồn bay phách lạc, thất thanh nói:
- Gì cơ?
Mịch Nan Thiên nói:
- Huynh lên đầu tường mà xem.
Long Ưng không còn tâm trạng để đánh răng rửa mặt, hắn khoác áo bào lên, rồi cùng y rời khỏi sở binh vệ. Sáu buổi tối trước kia, để tiện cho làm việc, bốn cô gái Đinh Na và bọn họ đều ở trong sở binh vệ hai bên trái phải cổng thành.
Mười hai chiếc chiến thuyền, làm trục bằng gỗ, di chuyển vào phần không gian rộng rãi giữa tường chính và Ủng Thành. Chỉ cần dồn đầy nước vào, hạ cầu treo Ủng Thành xuống, là có thể “đi thuyền trên cạn”, lái về phía kẻ địch. Nhưng vì một câu nói của Mịch Nan Thiên, những chiếc chiến thuyền họ tự hào đã gấp rút làm được, đột nhiên không còn ý nghĩa gì.
Vì chỉ dùng một lần, chiến thuyền chỉ sơn một lớp, nhưng đã tăng khả năng chống thấm nước của nó.
Hai người vội vàng lên tường. Bì La Các, Vạn Nhận Vũ, Phong Quá Đình, Dạ Tê Dã và những người khác đứng trên tường, nhìn về phía trước.
Long Ưng và Mịch Nan Thiên cùng hòa vào bọn họ.
Dưới chân tường là những tù binh đang đẩy bao đất cát để lấp sông. Ai nấy đều mệt nhoài, cúi đầu ủ rũ, và cũng không có ai ngẩng đầu lên nhìn họ. Bọn họ như một đám kiến mất linh hồn, lặp đi lặp lại động tác lấp sông một cách bản năng. Thấy đầu mà không thấy đuôi, từ đây đến tận doanh trại mà họ bị giam.
Kẻ địch gồm hai đội quân, bài binh bố trận ở hai bên trái phải bên ngoài cầu đá. Mỗi bên khoảng năm trăm người, canh giữ ở phía sau chiến hào, để ứng phó với những tình huống bất ngờ từ phía họ hoặc đám tù binh.
Hai tòa tháp bắn tên bên này cầu đá cách chỗ họ khoảng hơn hai nghìn bước chân. Mỗi tòa tháp có hai mươi tiễn thủ, đảm nhận cả nhiệm vụ canh gác ở tiền tuyến.
Mặc dù số người hơn vạn, nhưng đại đội lấp sông không hề hé một lời, chỉ im lặng chịu khổ.
Mặt trời mọc lên từ những dãy núi trập trùng bên phải, trời trong xanh, không hề có chút dự báo cho một trận mưa giông lớn như lời Long Ưng nói. Sông hộ thành đã bị cắt đứt, còn một, hai canh giờ nữa thôi, kẻ địch đã có thể dùng những dụng cụ công thành như khúc cây, đi trên những chiếc bao cát tấn công vào tường thành. Đám tù binh sẽ bị ép phải phá hủy thành trì mà tổ tiên vất vả xây dựng lên, phá hủy ngôi nhà yêu dấu của họ. Cảm giác đau đớn này có thể hiểu được.
Mực nước đã hạ thấp hơn so với bình thường một cách rõ ràng, lời của Việt Tam không phải là giả.
Mịch Nan Thiên chỉ phía trước, nói:
- Nhìn kìa!
Long Ưng bước lên tường thành, nhìn tất cả mọi việc diễn ra trước mắt, và cũng cảm thấy khó hiểu như những người khác, rồi hắn chau mày lại.
Ở giữa hai đội quân, dưới sự giám sát của kẻ địch, hơn một trăm tù binh Bạch Tộc đang dùng những cành cây chặt xuống để ghép thành một cái khung lớn.
Bì La Các nói:
- Họ có lẽ đang xây một cái đài cao, sau khi xây xong có thể cao tới bốn trượng.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Nếu như xây được mười chiếc đài cao thế này, thì có thể chặn đường tiến của chúng ta. Lúc đó chỉ cần ném đá lớn xuống, đủ để phá hủy thuyền của chúng ta.
Việt Tam cười khổ nói:
- Thuyền của chúng ta làm vội làm vàng, không thể chịu nổi đá đâu.
Long Ưng đứng ở lỗ châu mai, gãi đầu nói:
- Nhưng xem ra giờ họ chỉ muốn xây một cái đài cao, chứ không có tác dụng chặn đường. Ồ! Mẹ ơi! Ta hiểu rồi. Ha ha ha!
Mọi người ngơ ngác nhìn hắn. Không hiểu tại sao hắn còn cười được, mà cười tươi đến vậy.
Dạ Tê Dã nói:
- Long huynh đệ đã hiểu ra điều gì vậy?
Bốn cô gái Đinh Na cùng kêu lên, giục hắn nói ra.
Long Ưng ôm bụng nói:
- Các vị hương thân phụ lão, huynh đệ tỷ muội, thứ chúng ta nhìn thấy trước mắt, là thứ nực cười nhất. Đó là vì “Quỷ Tôn” tôn kính của chúng ta – Tông Mật Trí, đột nhiên phát tác chứng phong thấp, biết được đó là điềm báo mưa lớn, nên khí huyết dâng trào, chuẩn bị diễn lại trò cũ, lập đàn làm phép, mượn uy lực của mưa bão, để thể hiệp pháp lực của y. Đồng thời dùng đó để cổ vũ sĩ khí, dọa nạt kẻ địch. Mẹ kiếp, đây là tự làm tự chịu. Mặc dù hôm nay y có thể chưa chết được, nhưng trận bão táp mà y gọi tới này, nhất định sẽ là màn mở đầu cho thất bại của y. Ha! Chết cười!
Bì La Các nói to:
- Mọi người đừng cười. Nếu bị thám báo của kẻ địch báo cho Tông Mật Trí, không biết chừng y nhận ra chúng ta đang ôm bụng cười pháp khí của y, mà phá vỡ cơ hội tốt. Ha ha! Buồn cười chết mất!
Đột nhiên Dạ Tê Dã ngồi sụp xuống, lưng dựa vào tường thành, cười đến chảy nước mặt, vô cùng cực nhọc.
Mịch Nan Thiên cố nhịn cười, nhìn bốn cô gái Đinh Na không chịu nổi phải nhảy xuống bờ tường, lắc đầu nói:
- Tông Mật Trí nhà ngươi cũng có ngày hôm nay, trở thành một tên đại ngốc bị người khác cười nhạo.
Phong Quá Đình nắm lấy vai Vạn Nhận Vũ, cố nhịn cười nói:
- Nếu Tông Mật Trí ngốc đến nỗi vẫn giả đò làm phép hô mưa gọi gió trên đà khi nước triều lên, liệu chúng ta có thể đánh y một trận cho hả không?
Bì La Các nói:
- Thế thì phải xem y bắt đầu làm phép vào lúc nào.
Long Ưng nói:
- Tiểu Phúc Tử!
Tiểu Phúc Tử chui ra từ trong đám chiến sĩ Ưng tộc, thưa:
- Dạ!
Long Ưng nói:
- Đến lúc rồi!
Vạn Nhận Vũ bước tới nắm lấy vai Tiểu Phúc Tử, nói:
- Để ta đưa hắn đi một đoạn.
Tiểu Phúc Tử ngạc nhiên nhìn Vạn Nhận Vũ.
Bì La Các dặn dò Tiểu Phúc Tử:
- Hãy làm cho tốt. Điều quan trọng nhất là phải tùy cơ ứng biến. Nếu trận đại hồng thủy xảy ra như dự đoán, tất cả vùng đất cao sẽ trở thành đảo hoang. Nước lũ không biết phân biệt địch ta đâu. Chỉ có người đã chuẩn bị từ trước mới được lợi.
Mịch Nan Thiên nói:
- Số cây chặt xuống, đều được chất trong doanh trại của tù binh. Nếu có thể chặt trộm, rồi buộc lại, là có thể trở thành bè cứu mạng.
Bì La Các nói:
- Một người kế ngắn, hai người kế dài. Hãy đi nói chuyện thật tử tế với người trong tộc các ngươi. Việc lấp sông có thể hoàn thành trước buổi trưa. Tên ngốc Tông Mật Trí lại còn đăng đàn làm phép. Cộng thêm ngày mai phải công thành, kẻ địch sẽ để các ngươi nghỉ ngơi. Khi bão tới, cơ hội của các ngươi sẽ tới. Quan trọng nhất là không được để lộ ra.
Tiểu Phúc Tử đáp lớn:
- Hiểu rồi!
Vạn Nhận Vũ nói với Long Ưng:
- Chúng ta đợi tín hiệu của đệ.
Rồi kéo Tiểu Phúc Tử đi ra tường.
Long Ưng lấy Chiết Điệp Cung ra, rồi gọi bốn cô gái Đinh Na.
Bì La Các hít sâu, nói:
- Tháp tên cách đây đến hai nghìn bước, Long huynh có chắc sẽ bắn trúng không?
Long Ưng bật cười:
- Hóa ra từ trước tới giờ ngươi đều không tin.
Mịch Nan Thiên ung dung nói:
- Vương tử ngài hãy đợi mà xem! Ta đã từng lĩnh giáo sự lợi hại của Ưng gia rồi.
Bốn cô gái Đinh Na cười trở lên tường, thấy Long Ưng lấy Chiết Điệp cung ra, ai nấy đều phấn khích.
Vụt!
Chiết Điệp Cung căng ra.
Phong Quá Đình rút ra bốn mũi tên trong bao đựng tên trên vai Dạ Tê Dã, đưa cho Long Ưng.
Long Ưng kẹp bốn mũi tên một cách điêu luyện. Chỉ dựa vào động tác thành thục làm bằng một tay này của hắn, đã khiến bốn cô gái phải ngẩn người.
Long Ưng đột ngột quay người, dây cung vụt lên bốn tiếng, bốn mũi tên bắn ra ngoài.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên từ hai tháp tên, có hai tên bị trúng tên vào mặt, chết thảm trên tháp tên.
Long Ưng truyền âm cho Vạn Nhận Vũ:
- Đi đi!
Tác giả :
Huỳnh Dị