Nhật Nguyệt Đương Không
Chương 211: Họa phúc vô thường (thượng)
Quyển 4 – Chương 211: Họa phúc vô thường (thượng).
Hắn không chút nghĩ ngợi, bắn ra Phi Thiên Thần Độn. Trong nháy mắt khi hắn rời khỏi lưng ngựa, máu tươi từ đầu ngựa bắn ra, do cánh quạt cắt ngang cổ. Nếu Long Ưng vẫn ngồi ở chỗ cũ thì sẽ bị cánh quạt cắt ra thành hai đoạn.
Chiến mã không đầu đáng thương, dường như chưa biết được mình đã mất mạng, vẫn chạy như bay vào khu rừng tới khoảng bảy tám trượng nữa mới chịu ngã xuống đất.
Tham Sư Thiện.
Long Ưng nhảy lên một chạc cây, leo thẳng lên ngọn, triển khai Nội Thị Thuật, biết được nếu mình quần nhau với cao thủ đáng sợ không kém gì mình này, cho dù có Phi Thiên Thần Độn trong tay, nhưng có thể chạy trốn được hay không vẫn còn là một ẩn số.
Lúc này người hắn không muốn gặp nhất lại chặn đường hắn.
Một âm thanh xé gió truyền đến.
Thanh âm của Tham Sư Thiện vang lên bên tai:
- Long huynh đường xa mà đến, ta phải tận vai trò làm chủ của mình? Nếu không có Long huynh hô to gọi nhỏ, ta cũng không biết Long huynh cũng tham gia vào trận náo nhiệt này.
Thần Độn bắn ra. Long Ưng bay vút đi đồng thời hắn điều khí vận tức, cảm ứng khuếch trương đến cực hạn.
Hắn quên đi sự sống còn của đám người Vạn Nhận Vũ, Phong Quá Đình, quên đi Tham Sư Thiền đang đuổi theo không bỏ, quên đi phía đằng xa đang có kỵ binh địch đuổi theo, quên đi hết thảy mọi người và chính cả bản thân mình.
Giống như lần bị Đoan Mộc Lăng đuổi giết bên ngoài Thần Đô, cây cối đều hòa làm một thể với hắn. Phi Thiên Thần Độn đã thành vật kéo dài tính mạng cho hắn, trở thành thần linh của rừng cây. Thần Độn chính là ma khí pháp lực vô biên của hắn, do thân cây, nhánh cây, lá cây hình thành thiên địa, trở thành thắng cảnh tiên gia tùy thích của hắn. Dưới ánh rạng đông, liên kết với ban ngày, nó liên tục bắn ra rồi thu hồi, khiến hắn trở nên nhẹ như không. Thân hình Long Ưng xen kẽ cành cây, lá cây, có khi bay sát đất, có khi lên thẳng chỗ cao. Thông qua từng khe hỡ có thể thấy được không gian trôi qua. Cảnh tượng có thể nói là vô cùng kỳ diệu giống như có thần trợ giúp.
Với khả năng của Tham Sư Thiền so với góc độ và lộ tuyến trốn chạy của Long Ưng, hơn mười lần truy đuổi, ba lần ném Đoạt Mệnh Phi Luân, nhưng lần nào cũng bị trật, để cho Long Ưng tránh né được.
Một chạy một đuổi. Cứ đến lúc gần sát thì luôn chệch một điểm, khiến cho Tham Sư Thiền lỡ đi dịp tốt.
Long Ưng nhắm mắt lại, cảm nhận bằng linh ứng. Chân hắn không chạm đất chạy trốn trong khu rừng hoang dã, tiến về phía mục tiêu dưới chân núi Thiên Sơn. Hoa cỏ cây cối và mùi hương bùn đất chui vào trong mũi của hắn. Hơn mười vết thương lớn nhỏ trên người hắn đã ngừng chảy máu, bắt đầu quá trình khép lại tự nhiên. Ma khí trong cơ thể cũng dần dần ngưng tụ.
“Vèo”. Long Ưng leo lên một thân cây cao lớn, cành lá rậm rạp. Hắn đứng bên trên, giương ánh mắt nhìn, tựa như từ một không gian khác trở về thế giới thực tế trước mắt.
Ngọn cây hình thành cánh rừng bao la bạt ngàn, kéo dài bốn phương tám hướng. Phía dưới bên trái là một rừng cây bí mật, kéo dài hai trăm trượng, tùy thế hình thành một cái hồ lớn hình dáng không theo quy tắc. Dưới ánh nắng chiếu rọi, hồ nước hiện lên màu xanh lá cây.
Bên trong có đồng cỏ và cá bơi, đẹp đến nỗi khiến người ta phải nín thở.
Tham Sư Thiện đang đuổi theo cách đó hơn trăm trượng. Biên Ngao và Già Nỗ rớt lại phía sau ba dặm. Nếu như bọn họ không thể thúc ngựa truy đuổi điên cuồng bên trong khu rừng thì chẳng khác nào đi bộ mà truy đuổi.
Lúc này, ma công của hắn đã khôi phục được một nửa, thầm nghĩ nếu không giải quyết được Tham Sư Thiện, sau khi rời khỏi khu rừng cũng không tránh khỏi độc thủ của y.
Nếu chỉ có một mình Tham Sư Thiền, hắn có thể chơi trò trốn tìm không ngừng nghỉ. Nhưng Biên Ngao và Già Nỗ đang đuổi theo, Thần Độn của hắn một lần nữa sẽ mất linh.
Theo như hắn nghĩ thì Tham Sư Thiện và Già Nỗ là không cùng một phe. Người trước cũng không phản bội Sa Cát. Nếu như hắn suy đoán chính xác, Tham Sư Thiện sẽ giống như hắn, trốn tránh Già Nỗ. Cho nên hắn chỉ cần đỡ đòn Tham Sư Thiện một hồi, khi quân địch đến nhiều, bất luận Tham Sư Thiện có cam tâm hay không thì cũng phải nhượng bộ lui binh.
Hắn cười ha hả nói:
- Đạo đãi khách của Tham Sư Thiện ngươi thật là nhiệt tình.
Hắn tung một quyền, Ma Kính cỡi quyền mà đi, đánh thắng tới Tham Sư Thiện.
Tham Sư Thiện dùng Hán ngữ quát:
- Công phu trốn chạy của Long huynh rất cao. Bản nhân làm sao có thể không cố hết sức mà đối đãi?
Song chưởng phát ra kình khí cường đại, cứng rắn đè ép quyền kình của Long Ưng rồi mượn lực gia tốc, như kình tiễn rời dây cung vọt tới Long Ưng, khiến cho Long Ưng gần đây quen nắm giữ tốc độ kẻ địch trong lúc nhất thời cũng không biết như thế nào cho phải. Suy nghĩ rồi cũng không thể nào thi triển, lại còn bị lực đạo của y phản chấn, khiến cho lòng dạ phiền muộn, vô cùng khổ sở.
Long Ưng thầm biết không ổn. Bản lĩnh chân chính của Tham Sư Thiện so với hắn đoán chừng còn cao hơn. Lần trước có thể làm y trọng thương cũng chỉ là may mắn.
Long Ưng giơ hai tay lên, rơi thẳng xuống hướng bên cạnh, xuyên qua chạc cây. Sau khi lao xuống được hai trượng, hắn đạp chân, mượn lực đàn hồi bay xéo lên, vừa lúc chặn lấy Tham Sư Thiện đang đuổi theo.
Ánh mắt song phương đều bị lá cây cản trở, nhìn không thấy đối phương. Nếu như chiến đấu trong đám lá cây, thanh âm sẽ vang lên xào xạc. Hai người đạp lên trên nhánh cây khô, nhảy lên nhảy xuống, công kích lẫn nhau hơn mười chiêu.
Trợ thủ đắc lực của Tham Sư Thiện là Phi Luân, còn Long Ưng thì trái làm phải khôn, dùng binh khí luận. Chẳng ai có lợi thế. Đấu pháp của cả hai đều là mạng đổi mạng. Trong lúc nhất thời binh khí va chạm vang lên không dứt. Tình hình chiến đấu càng thêm hung hiểm.
Tham Sư Thiện lợi dụng Long Ưng chưa hồi phục nguyên khí, ngay từ đầu đã dốc toàn lực ứng phó. Long Ưng dựa vào gốc cây, tránh nặng tìm nhẹ, mạnh mẽ chống đỡ.
Sau trăm chiêu, Long Ưng lại bị song luân chém trúng cơ thể ba nhát, và dính bốn cước. Tham Sư Thiện không biết được là Long Ưng cố ý trúng chiêu, đồng thời đánh trúng hai phát vào khuỷa tay của đối phương, một phát vào đầu gối. Bọn họ công lực thâm hậu, cho dù bị đánh trúng, cũng có thể nhờ chân khí hộ thể, vận động bắp thịt và động tác cơ thể hóa giải hơn phân nửa lực sát thương. Nhưng cho dù thế thì hai người cũng đồng thời bị thương.
Nhưng bởi vì Long Ưng trải qua trận huyết chiến đêm hôm qua, chân nguyên hao tổn quá nhiều, năng lực chống cự so ra kém hơn Tham Sư Thiện, liền kêu lên một tiếng “Tiểu đệ xin lỗi không tiếp được”, sau đó hai chân dậm đất, nhảy lên ngọn cây.
Tham Sư Thiện vẫn như hình với bóng, nhanh chóng đuổi theo.
Đột nhiên, Long Ưng vừa rồi bứt ra ly khai, ở ngọn cây lộn một vòng, nhằm hướng y đập xuống. Hai đấm đón đầu trọng kích, hai luồng kình khí khổng lồ khi còn cách đỉnh đầu nửa trượng liền hợp lại làm một, như một cái cột sắt xuyên thẳng xuống.
Song phương không còn bị lá cây ngăn cách nữa, nhưng lại gặp phải uy thế của Long Ưng.
Tham Sư Thiện trăm mối không có cách giải. Tuy y chưa thể mò ra hư thật của Long Ưng, nhưng biết mình chiếm hết ưu thế. Long Ưng chỉ là nỏ mạnh hết đà. Chỉ cần né được một đòn cạn kiệt sức lực này của Long Ưng, hắn nhất định sẽ không còn tiếp tục được nữa. Mặc cho Long Ưng hết lần này đến lần khác nằm ngoài ý liệu của y. Thời gian, vị trí, góc độ, tốc độ tinh diệu cực kỳ. Căn bản là y có muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể chính diện đối chiến. Vào thời khắc này, Tham Sư Thiện đã biết khí thế của mình bị Long Ưng dùng chiêu thức đồng quy vu tận đè xuống, liền bất đắc dĩ thu hồi song luân, song chưởng đẩy lên, nghênh chiến hai đấm như lôi điện giáng xuống của Long Ưng.
OÀ..ÀNH
Thanh âm của hai luồng kình khí chính diện giao phong truyền vang khắp phạm vi vài dặm. Cành lá bốn phía tan nát, bắn lên khắp nơi.
Tham Sư Thiện nặng nề rơi xuống, cũng không biết đã đè gẫy bao nhiêu cành cây, cho đến khi ngã chổng vó lên trời, ngũ tạng lục phủ như muốn nứt, phun ra máu tươi.
Long Ưng cũng không khá hơn gì. Cơ thể bắn lên không trung. Sau khi phun ra ba ngụm máu tươi, lại té xuống hồ nước. Với sự phán đoán của Tham Sư Thiện, hắn tuyệt đối không sống được.
Có tiếng bước chân bên ngoài vọng đến. Tham Sư Thiện biết rõ không cách nào đuổi theo để xem rõ ngọn ngành, liền nương theo lá cây phủ kín, dùng tốc độ cao nhất để rời khỏi.
Tõm! Bọt nước văng khắp nơi. Lưng Long Ưng chạm nước, chìm vào trong hồ.
Không biết qua bao lâu, Long Ưng từ chỗ lĩnh ngộ được Minh Tâm Thai Tức, từ chỗ đoạn tuyệt hô hấp tỉnh lại, nhưng vẫn chìm mình trong mấy khe hở do tảng đá lớn hình thành.
Hắn cảm giác được, làn da của mình giống như có thể hấp thu chất dinh dưỡng trong nước và không khí. Cảm giác này thật mới lạ, kỳ dị, khiến cho hắn bỗng nhiên phấn chấn.
Bởi vì có người nhảy vào trong hồ khiến đàn cá bị kinh sợ, nhanh chóng di chuyển. Chúng kết thành bầy, trái tránh phải tránh. Mỗi một động tác, hoặc tháo chạy lên, hoặc tháo chạy xuống đều hành động theo tập thể, khiến cho hắn sinh ra được sự lĩnh ngộ.
Hành động truy tìm địch nhân của hắn giảm đi rất nhiều. Sau khi chìm xuống ba trượng, thì tai mắt càng mất linh. Nhiều lần có người bơi qua bên cạnh hắn, nhưng hắn vẫn không hề có cảm giác.
Phương pháp Minh Tâm Thai Tức quả nhiên là hữu hiệu. Một chưởng kia của Tham Sư Thiện suýt chút nữa là toi cái mạng nhỏ của hắn.
Nhưng bây giờ khí huyết đã khôi phục thông suốt, nhưng cơ thể vẫn suy yếu, khó có thể động thủ với người khác hoặc chạy trốn khỏi cái chết.
Thanh âm từ trên hồ mơ hồ truyền đến.
Long Ưng nhắm mắt lại, định thần nghe trộm.
Một thanh âm hùng tráng vang lên:
- Cũng không ai có thể nín thở lâu trong nước như vậy. Hơn hai canh giờ rồi vẫn không tìm được tung tích của hắn.
Là ngôn ngữ Đột Quyết.
Long Ưng nhận ra là giọng nói của Thượng Khôi Tính, trong lòng liền trầm lại. Y có thể phân thân đến đây, chứng tỏ y đã xử lý được đám người Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình. Hắn nhắc nhở bản thân không thể nổi nóng. Nếu không không có cách nào giữ được trạng thái Thai Tức.
Một tiếng cười đắc ý khác vang lên:
- Nếu như hắn biến thành người chết, thì ở bao lâu trong nước mà không được. Tiểu tử Long Ưng này bị thương rất nhiều chỗ, lại bị Tham Sư Thiện chặn đánh. Tiếng kình khí va chạm vang dội cùng với tiếng nước chảy truyền tới chính là dấu hiệu hắn bị Tham Sư Thiện đánh xuống hồ.
Thượng Khôi Tín nói:
- Ngươi khẳng định người rời đi là Tham Sư Thiện sao?
Thanh âm kia lại vang lên:
- Y là bạn chơi từ nhỏ với ta, có hóa ra tro ta cũng nhận ra y. Huống chi y cố ý lộ bóng lưng cho ta thấy, ý bảo ta tìm Long Ưng dưới hồ.
Hiện tại không cần đoán cũng biết kẻ nói chuyện là kẻ phản bội quy hàng Đột Quyết - Già Nỗ. Trong nội tâm của Long Ưng xin thề, chỉ cần còn một hơi thở thì nhất thiết phải giết chết Già Nỗ. Nếu không phải vì y, Đột Quyết và mã tặc Tiết Duyên Đà không có khả năng biết được dấu vết, phát động tập kích bất ngờ vào hai nơi trú quân của bọn họ.
Một thanh âm âm trầm hung ác vang lên:
- Dưới đáy hồ gập ghềnh, nham thạch lớn nhỏ che kín. Đồng cỏ và nguồn nước chảy mạnh, cộng thêm kẻ này lưng đeo đao, chìm vào khe hở của hố thạch, chúng ta có tìm ba ngày cũng không tìm được thi hài của hắn.
Hắn không chút nghĩ ngợi, bắn ra Phi Thiên Thần Độn. Trong nháy mắt khi hắn rời khỏi lưng ngựa, máu tươi từ đầu ngựa bắn ra, do cánh quạt cắt ngang cổ. Nếu Long Ưng vẫn ngồi ở chỗ cũ thì sẽ bị cánh quạt cắt ra thành hai đoạn.
Chiến mã không đầu đáng thương, dường như chưa biết được mình đã mất mạng, vẫn chạy như bay vào khu rừng tới khoảng bảy tám trượng nữa mới chịu ngã xuống đất.
Tham Sư Thiện.
Long Ưng nhảy lên một chạc cây, leo thẳng lên ngọn, triển khai Nội Thị Thuật, biết được nếu mình quần nhau với cao thủ đáng sợ không kém gì mình này, cho dù có Phi Thiên Thần Độn trong tay, nhưng có thể chạy trốn được hay không vẫn còn là một ẩn số.
Lúc này người hắn không muốn gặp nhất lại chặn đường hắn.
Một âm thanh xé gió truyền đến.
Thanh âm của Tham Sư Thiện vang lên bên tai:
- Long huynh đường xa mà đến, ta phải tận vai trò làm chủ của mình? Nếu không có Long huynh hô to gọi nhỏ, ta cũng không biết Long huynh cũng tham gia vào trận náo nhiệt này.
Thần Độn bắn ra. Long Ưng bay vút đi đồng thời hắn điều khí vận tức, cảm ứng khuếch trương đến cực hạn.
Hắn quên đi sự sống còn của đám người Vạn Nhận Vũ, Phong Quá Đình, quên đi Tham Sư Thiền đang đuổi theo không bỏ, quên đi phía đằng xa đang có kỵ binh địch đuổi theo, quên đi hết thảy mọi người và chính cả bản thân mình.
Giống như lần bị Đoan Mộc Lăng đuổi giết bên ngoài Thần Đô, cây cối đều hòa làm một thể với hắn. Phi Thiên Thần Độn đã thành vật kéo dài tính mạng cho hắn, trở thành thần linh của rừng cây. Thần Độn chính là ma khí pháp lực vô biên của hắn, do thân cây, nhánh cây, lá cây hình thành thiên địa, trở thành thắng cảnh tiên gia tùy thích của hắn. Dưới ánh rạng đông, liên kết với ban ngày, nó liên tục bắn ra rồi thu hồi, khiến hắn trở nên nhẹ như không. Thân hình Long Ưng xen kẽ cành cây, lá cây, có khi bay sát đất, có khi lên thẳng chỗ cao. Thông qua từng khe hỡ có thể thấy được không gian trôi qua. Cảnh tượng có thể nói là vô cùng kỳ diệu giống như có thần trợ giúp.
Với khả năng của Tham Sư Thiền so với góc độ và lộ tuyến trốn chạy của Long Ưng, hơn mười lần truy đuổi, ba lần ném Đoạt Mệnh Phi Luân, nhưng lần nào cũng bị trật, để cho Long Ưng tránh né được.
Một chạy một đuổi. Cứ đến lúc gần sát thì luôn chệch một điểm, khiến cho Tham Sư Thiền lỡ đi dịp tốt.
Long Ưng nhắm mắt lại, cảm nhận bằng linh ứng. Chân hắn không chạm đất chạy trốn trong khu rừng hoang dã, tiến về phía mục tiêu dưới chân núi Thiên Sơn. Hoa cỏ cây cối và mùi hương bùn đất chui vào trong mũi của hắn. Hơn mười vết thương lớn nhỏ trên người hắn đã ngừng chảy máu, bắt đầu quá trình khép lại tự nhiên. Ma khí trong cơ thể cũng dần dần ngưng tụ.
“Vèo”. Long Ưng leo lên một thân cây cao lớn, cành lá rậm rạp. Hắn đứng bên trên, giương ánh mắt nhìn, tựa như từ một không gian khác trở về thế giới thực tế trước mắt.
Ngọn cây hình thành cánh rừng bao la bạt ngàn, kéo dài bốn phương tám hướng. Phía dưới bên trái là một rừng cây bí mật, kéo dài hai trăm trượng, tùy thế hình thành một cái hồ lớn hình dáng không theo quy tắc. Dưới ánh nắng chiếu rọi, hồ nước hiện lên màu xanh lá cây.
Bên trong có đồng cỏ và cá bơi, đẹp đến nỗi khiến người ta phải nín thở.
Tham Sư Thiện đang đuổi theo cách đó hơn trăm trượng. Biên Ngao và Già Nỗ rớt lại phía sau ba dặm. Nếu như bọn họ không thể thúc ngựa truy đuổi điên cuồng bên trong khu rừng thì chẳng khác nào đi bộ mà truy đuổi.
Lúc này, ma công của hắn đã khôi phục được một nửa, thầm nghĩ nếu không giải quyết được Tham Sư Thiện, sau khi rời khỏi khu rừng cũng không tránh khỏi độc thủ của y.
Nếu chỉ có một mình Tham Sư Thiền, hắn có thể chơi trò trốn tìm không ngừng nghỉ. Nhưng Biên Ngao và Già Nỗ đang đuổi theo, Thần Độn của hắn một lần nữa sẽ mất linh.
Theo như hắn nghĩ thì Tham Sư Thiện và Già Nỗ là không cùng một phe. Người trước cũng không phản bội Sa Cát. Nếu như hắn suy đoán chính xác, Tham Sư Thiện sẽ giống như hắn, trốn tránh Già Nỗ. Cho nên hắn chỉ cần đỡ đòn Tham Sư Thiện một hồi, khi quân địch đến nhiều, bất luận Tham Sư Thiện có cam tâm hay không thì cũng phải nhượng bộ lui binh.
Hắn cười ha hả nói:
- Đạo đãi khách của Tham Sư Thiện ngươi thật là nhiệt tình.
Hắn tung một quyền, Ma Kính cỡi quyền mà đi, đánh thắng tới Tham Sư Thiện.
Tham Sư Thiện dùng Hán ngữ quát:
- Công phu trốn chạy của Long huynh rất cao. Bản nhân làm sao có thể không cố hết sức mà đối đãi?
Song chưởng phát ra kình khí cường đại, cứng rắn đè ép quyền kình của Long Ưng rồi mượn lực gia tốc, như kình tiễn rời dây cung vọt tới Long Ưng, khiến cho Long Ưng gần đây quen nắm giữ tốc độ kẻ địch trong lúc nhất thời cũng không biết như thế nào cho phải. Suy nghĩ rồi cũng không thể nào thi triển, lại còn bị lực đạo của y phản chấn, khiến cho lòng dạ phiền muộn, vô cùng khổ sở.
Long Ưng thầm biết không ổn. Bản lĩnh chân chính của Tham Sư Thiện so với hắn đoán chừng còn cao hơn. Lần trước có thể làm y trọng thương cũng chỉ là may mắn.
Long Ưng giơ hai tay lên, rơi thẳng xuống hướng bên cạnh, xuyên qua chạc cây. Sau khi lao xuống được hai trượng, hắn đạp chân, mượn lực đàn hồi bay xéo lên, vừa lúc chặn lấy Tham Sư Thiện đang đuổi theo.
Ánh mắt song phương đều bị lá cây cản trở, nhìn không thấy đối phương. Nếu như chiến đấu trong đám lá cây, thanh âm sẽ vang lên xào xạc. Hai người đạp lên trên nhánh cây khô, nhảy lên nhảy xuống, công kích lẫn nhau hơn mười chiêu.
Trợ thủ đắc lực của Tham Sư Thiện là Phi Luân, còn Long Ưng thì trái làm phải khôn, dùng binh khí luận. Chẳng ai có lợi thế. Đấu pháp của cả hai đều là mạng đổi mạng. Trong lúc nhất thời binh khí va chạm vang lên không dứt. Tình hình chiến đấu càng thêm hung hiểm.
Tham Sư Thiện lợi dụng Long Ưng chưa hồi phục nguyên khí, ngay từ đầu đã dốc toàn lực ứng phó. Long Ưng dựa vào gốc cây, tránh nặng tìm nhẹ, mạnh mẽ chống đỡ.
Sau trăm chiêu, Long Ưng lại bị song luân chém trúng cơ thể ba nhát, và dính bốn cước. Tham Sư Thiện không biết được là Long Ưng cố ý trúng chiêu, đồng thời đánh trúng hai phát vào khuỷa tay của đối phương, một phát vào đầu gối. Bọn họ công lực thâm hậu, cho dù bị đánh trúng, cũng có thể nhờ chân khí hộ thể, vận động bắp thịt và động tác cơ thể hóa giải hơn phân nửa lực sát thương. Nhưng cho dù thế thì hai người cũng đồng thời bị thương.
Nhưng bởi vì Long Ưng trải qua trận huyết chiến đêm hôm qua, chân nguyên hao tổn quá nhiều, năng lực chống cự so ra kém hơn Tham Sư Thiện, liền kêu lên một tiếng “Tiểu đệ xin lỗi không tiếp được”, sau đó hai chân dậm đất, nhảy lên ngọn cây.
Tham Sư Thiện vẫn như hình với bóng, nhanh chóng đuổi theo.
Đột nhiên, Long Ưng vừa rồi bứt ra ly khai, ở ngọn cây lộn một vòng, nhằm hướng y đập xuống. Hai đấm đón đầu trọng kích, hai luồng kình khí khổng lồ khi còn cách đỉnh đầu nửa trượng liền hợp lại làm một, như một cái cột sắt xuyên thẳng xuống.
Song phương không còn bị lá cây ngăn cách nữa, nhưng lại gặp phải uy thế của Long Ưng.
Tham Sư Thiện trăm mối không có cách giải. Tuy y chưa thể mò ra hư thật của Long Ưng, nhưng biết mình chiếm hết ưu thế. Long Ưng chỉ là nỏ mạnh hết đà. Chỉ cần né được một đòn cạn kiệt sức lực này của Long Ưng, hắn nhất định sẽ không còn tiếp tục được nữa. Mặc cho Long Ưng hết lần này đến lần khác nằm ngoài ý liệu của y. Thời gian, vị trí, góc độ, tốc độ tinh diệu cực kỳ. Căn bản là y có muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể chính diện đối chiến. Vào thời khắc này, Tham Sư Thiện đã biết khí thế của mình bị Long Ưng dùng chiêu thức đồng quy vu tận đè xuống, liền bất đắc dĩ thu hồi song luân, song chưởng đẩy lên, nghênh chiến hai đấm như lôi điện giáng xuống của Long Ưng.
OÀ..ÀNH
Thanh âm của hai luồng kình khí chính diện giao phong truyền vang khắp phạm vi vài dặm. Cành lá bốn phía tan nát, bắn lên khắp nơi.
Tham Sư Thiện nặng nề rơi xuống, cũng không biết đã đè gẫy bao nhiêu cành cây, cho đến khi ngã chổng vó lên trời, ngũ tạng lục phủ như muốn nứt, phun ra máu tươi.
Long Ưng cũng không khá hơn gì. Cơ thể bắn lên không trung. Sau khi phun ra ba ngụm máu tươi, lại té xuống hồ nước. Với sự phán đoán của Tham Sư Thiện, hắn tuyệt đối không sống được.
Có tiếng bước chân bên ngoài vọng đến. Tham Sư Thiện biết rõ không cách nào đuổi theo để xem rõ ngọn ngành, liền nương theo lá cây phủ kín, dùng tốc độ cao nhất để rời khỏi.
Tõm! Bọt nước văng khắp nơi. Lưng Long Ưng chạm nước, chìm vào trong hồ.
Không biết qua bao lâu, Long Ưng từ chỗ lĩnh ngộ được Minh Tâm Thai Tức, từ chỗ đoạn tuyệt hô hấp tỉnh lại, nhưng vẫn chìm mình trong mấy khe hở do tảng đá lớn hình thành.
Hắn cảm giác được, làn da của mình giống như có thể hấp thu chất dinh dưỡng trong nước và không khí. Cảm giác này thật mới lạ, kỳ dị, khiến cho hắn bỗng nhiên phấn chấn.
Bởi vì có người nhảy vào trong hồ khiến đàn cá bị kinh sợ, nhanh chóng di chuyển. Chúng kết thành bầy, trái tránh phải tránh. Mỗi một động tác, hoặc tháo chạy lên, hoặc tháo chạy xuống đều hành động theo tập thể, khiến cho hắn sinh ra được sự lĩnh ngộ.
Hành động truy tìm địch nhân của hắn giảm đi rất nhiều. Sau khi chìm xuống ba trượng, thì tai mắt càng mất linh. Nhiều lần có người bơi qua bên cạnh hắn, nhưng hắn vẫn không hề có cảm giác.
Phương pháp Minh Tâm Thai Tức quả nhiên là hữu hiệu. Một chưởng kia của Tham Sư Thiện suýt chút nữa là toi cái mạng nhỏ của hắn.
Nhưng bây giờ khí huyết đã khôi phục thông suốt, nhưng cơ thể vẫn suy yếu, khó có thể động thủ với người khác hoặc chạy trốn khỏi cái chết.
Thanh âm từ trên hồ mơ hồ truyền đến.
Long Ưng nhắm mắt lại, định thần nghe trộm.
Một thanh âm hùng tráng vang lên:
- Cũng không ai có thể nín thở lâu trong nước như vậy. Hơn hai canh giờ rồi vẫn không tìm được tung tích của hắn.
Là ngôn ngữ Đột Quyết.
Long Ưng nhận ra là giọng nói của Thượng Khôi Tính, trong lòng liền trầm lại. Y có thể phân thân đến đây, chứng tỏ y đã xử lý được đám người Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình. Hắn nhắc nhở bản thân không thể nổi nóng. Nếu không không có cách nào giữ được trạng thái Thai Tức.
Một tiếng cười đắc ý khác vang lên:
- Nếu như hắn biến thành người chết, thì ở bao lâu trong nước mà không được. Tiểu tử Long Ưng này bị thương rất nhiều chỗ, lại bị Tham Sư Thiện chặn đánh. Tiếng kình khí va chạm vang dội cùng với tiếng nước chảy truyền tới chính là dấu hiệu hắn bị Tham Sư Thiện đánh xuống hồ.
Thượng Khôi Tín nói:
- Ngươi khẳng định người rời đi là Tham Sư Thiện sao?
Thanh âm kia lại vang lên:
- Y là bạn chơi từ nhỏ với ta, có hóa ra tro ta cũng nhận ra y. Huống chi y cố ý lộ bóng lưng cho ta thấy, ý bảo ta tìm Long Ưng dưới hồ.
Hiện tại không cần đoán cũng biết kẻ nói chuyện là kẻ phản bội quy hàng Đột Quyết - Già Nỗ. Trong nội tâm của Long Ưng xin thề, chỉ cần còn một hơi thở thì nhất thiết phải giết chết Già Nỗ. Nếu không phải vì y, Đột Quyết và mã tặc Tiết Duyên Đà không có khả năng biết được dấu vết, phát động tập kích bất ngờ vào hai nơi trú quân của bọn họ.
Một thanh âm âm trầm hung ác vang lên:
- Dưới đáy hồ gập ghềnh, nham thạch lớn nhỏ che kín. Đồng cỏ và nguồn nước chảy mạnh, cộng thêm kẻ này lưng đeo đao, chìm vào khe hở của hố thạch, chúng ta có tìm ba ngày cũng không tìm được thi hài của hắn.
Tác giả :
Huỳnh Dị