Nhật Nguyệt Đương Không
Chương 198: Thiên thạch phong vân
Thắng Độ lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, nói:
- Vậy thì nhất định các hạ có lai lịch lớn. Dù chúng ta không gặp phải vòi rồng, cũng chưa chắc đã chiếm được lợi thế.
Hít vào một hơi dài, y nói tiếp:
- Các ngươi có biết không, bên kia ốc đảo, có hàng nghìn người Nhiệt Mị đóng giả làm mã tặc Tiết Duyên Đà. Chúng bố trí bẫy, đang đợi các ngươi cắn câu.
Long Ưng ngạc nhiên:
- Không ngờ không phải là mã tặc Tiết Duyên Đà, mà là một đám giặc chặn đường khác giả mạo chúng, thực là ngạc nhiên.
Thắng Độ nói:
- Đoàn ba trăm người của chúng ta, đều là cao thủ được chọn lựa kỹ, đi đêm nghỉ ngày tiềm phục ở sông Tarim, chưa đến khu thảo nguyên đường tắt Quy Tư, đã bị đám người tự xưng là người Tiết Duyên Đà chặn lại. Dù về quần áo hay ngôn ngữ, thực sự chúng có thể xáo trộn với người thật.
Làm sao Long Ưng có thể ngờ được chuyện này, bèn hỏi:
- Sao ngươi có thể nhận ra thân phận giả tạo của họ?
Thắng Độ nói:
- Bởi lẽ trước đó chúng ta rất chú ý tới hành tung của “Tặc Vương” Biên Ngao. Y thực sự có ý cướp Thiên Thạch để lấy lòng Độc Giải Chi, hi vọng có thể lập lại quốc gia. Nhưng vì y đã giết hại một nhân vật quan trọng của nước Cao Xương, khiến cho ba nước Cao Xương, Quy Tư và Yên Kỳ hợp lại tấn công y. Trong tình trạng ốc còn không mang nổi mình ốc đó, sao y dám đến đường tắt để gây chuyện? Người Nhiệt Mỵ có cùng nguồn gốc với chúng, nên rất thích hợp để giả làm chúng.
Long Ưng nói:
- Rốt cuộc người Nhiệt Mỵ là thần thánh phương nào? Ta chưa từng nghe nói có một chủng tộc như vậy.
Thắng Độ nói:
- Người Nhiệt Mỵ và mã tặc Tiết Duyên Đà, đều là người bị Hồi Hột truy đuổi khi Tiết Duyên Đà mất nước. Chúng có mối hận sâu sắc với người Hồi Hột đã diệt nước họ. Họ có khoảng hơn một vạn chiếc lều, được người Đột Quyết bảo vệ, sinh sống ở vùng núi Át Tác, giỏi thuật chiến đấu trong sa mạc. Thủ đoạn hung tàn của họ có thể sánh ngang Biên Ngao.
Long Ưng không hiểu:
- Nếu thực lực của họ mạnh hơn các ngươi, tại sao các ngươi vẫn không biết khó mà lui?
Thắng Độ cười khổ:
- Đây là quyết định của đầu lĩnh chúng ta. Chúng ta giả bộ rút đi, vào một vùng núi bí mật của biển cát, tránh người Nhiệt Mỵ, rồi lẻn vào sa mạc. Ai ngờ chưa gặp được các ngươi đã bị bão cát diệt sạch.
Nhìn sắc mặt của y như đang rơi vào một cơn ác mộng, là biết rằng vòi rồng lúc ấy đáng sợ thế nào.
Long Ưng hỏi:
- Khi các ngươi bị người Nhiệt Mỵ chặn lại, có phải họ không những tự xưng là người của “Tặc Vương” Biên Ngao, mà còn luôn miệng nói làm việc cho Độc Giải Chi không?
Thắng Độ gật đầu nói:
- Đúng là như vậy. Những người sáng suốt đều có thể nhận ra họ nhận lệnh của người Đột Quyết, hãm hại Độc Giải Chi, khiến mối quan hệ vốn đã căng thẳng giữa người Hồi Hột và người Đột Kỵ Thi càng thêm ác liệt.
Long Ưng nói:
- Những lời này của ngươi rất hữu dụng, lão ca có thể đi rồi!
Trên mặt Thắng Độ lộ ra vẻ kiên quyết:
- Ta từ nhỏ đã khó sống cùng người khác, cả ngày thích tranh đấu, chưa đến mười lăm tuổi đã bị cha đuổi đi, có thể coi như một thân một mình. Mặc dù đã từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng chưa có suy nghĩ lập gia đình. Lần này đại nạn không chết, có cảm giác như làm người lại từ đầu. Ân công lấy đức báo oán với ta, Thắng Độ vô cùng cảm kích. Ta có biết một chút về người Nhiệt Mỵ. Nếu ân công chịu để ta ở lại, ta có thể giao tính mạng được ân công nhặt về này cho ân công.
Long Ưng nhìn y một hồi lâu, cuối cùng lộ ra nụ cười:
- Có lẽ ngươi không muốn chịu cô đơn, phải không?
Thắng Độ xấu hổ nói:
- Ân công quả thực rất hiểu ta. Nếu để ta sống lại cuộc sống lưu lạc, ta thực không quen.
Long Ưng đứng dậy, nói:
- Đi cùng với ta! Ta dẫn ngươi gặp một người.
Thắng Độ vui mừng, đi theo hắn ra khỏi lều.
Khi Long Ưng được Phong Quá Đình gọi dậy, hắn vẫn đau lưng nhức xương. Từ khi luyện thành công pháp Thành ma, dù là hao tổn nhiều đến đâu, thậm chí bị thương, chỉ cần nghỉ một đêm là có thể hồi phục lại. Vậy mà giờ đây lại thế này, có thể nhận thấy uy lực của sa mạc Taklimakan.
Long Ưng càu nhàu:
- Chuyện gì vậy, ngủ thêm một chút không được sao?
Phong Quá Đình nói:
- Có mỹ nhân đến tìm sắc quỷ xấu xí mà họ ái mộ. Ngươi có dậy hay không, hay dể ta đi từ chối mỹ nhân, làm tổn thương nàng không?
Long ưng ngồi dậy, ngạc nhiên nỏi:
- Tâm trạng của công tử rất tốt, là vui vẻ thực sự.
Phong Quá Đình nói chắc nịch:
- Đừng truy cứu nguyên nhân, ta sẽ không nói với ngươi đâu.
Long Ưng đứng dậy mặc quần áo, thở dài:
- Mọi người là huynh đệ, có gì cần phải giấu chứ?
Phong Quá Đình nói:
- Mau cút ra ngoài!
Long Ưng bất đắc dĩ vén màn ra ngoài, Vạn Nhận Vũ đang nói chuyện với Ngọc Văn, thấy hắn bước ra bèn nói:
- Người lười đi ra rồi!
Ngọc Văn cười ngọt:
- Địch gia thật lười, chúng ta đã đợi cả một buổi tối.
Long Ưng bước đến nói:
- Trông Ngọc Văn tinh thần tỏa sáng, là biết đêm qua Ngọc Văn ngủ ngon đến thế nào, vậy mà còn đến lừa ta. Ha ha! Có phải phu nhân gọi ta không?
Ngọc Văn nói:
- Ta đến là để áp giải ngươi đi gặp ngài.
Long Ưng nói với Vạn Nhận Vũ:
- Thắng Độ đâu?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Y ở cùng lều với Thiết Cương, có lẽ chưa dậy.
Ngọc Văn kéo mạnh tay áo hắn, giục:
- Mau đi thôi!
Long Ưng bị nàng kéo lôi đi.
Trên trời là một tầng mây dày, không khí ẩm ướt, xem ra sắp sửa có mưa lớn. Do đây là khu vực biên giới của sa mạc, nên chịu ảnh hưởng thời tiết của khu vực sông Tarim. Sau khi trải qua cuộc hành trình lâu dài trong sa mạc, cảm giác nhìn thấy mưa sẽ tuyệt vời đến thế nào?
Thật bất ngờ, Thải Hồng phu nhân đang ngồi nghiêm chỉnh bên ngoài lều, không hề có sắc mặt dụ dỗ hắn.
Hai cô gái ngồi ở hai bên phải trái của nàng. Thải Hồng phu nhân nhìn hắn ngồi xuống đối diện mình với thần sắc đoan trang.
Bên ngoài đột nhiên nổi trận gió lớn, căn lều run rẩy, khiến người ta cảm thấy sự an toàn ấm áp bên trong lều.
Long Ưng hít mùi thơm cơ thể của ba cô gái, lòng thầm nghĩ, trong mị thuật của họ nhất định có công pháp thay đổi mùi hương cơ thể, khiến họ có thể hấp dẫn đàn ông hơn. Hắn nói bằng tiếng Hán:
- Phu nhân gọi tiểu đệ đến, không biết có chỉ giáo gì.
Ngọc Văn và Ngọc Chỉ cùng không nhịn nổi, phì cười một tiếng. Nụ cười của thiếu nữ như nụ hoa chớm nở, tràn ngập sức xuân và sức sống khiến cho đàn ông thật khó chống đỡ lại.
Thải Hồng phu nhân cũng cười liếc sang hắn, rồi nhẹ nhàng giơ tay trái lên vén lọn tóc mai. Ống tay áo rơi xuống, lộ ra cánh tay trắng ngần, giống như phát sáng vậy.
Long Ưng kinh ngạc:
- Phu nhân đang dụ dỗ ta sao?
Ngọc Chỉ bò tới, ép vào lòng hắn, ghé sát vào tai hắn nói:
- Ngọc Chỉ muốn dụ dỗ đấy.
Long Ưng ôm lấy cơ thể thơm phức của nàng, hôn nhẹ vào thùy tai nàng rồi nói:
- Giờ đây kẻ địch có thể đến bất kỳ lúc nào, chúng ta phải cố chịu đựng.
Thải Hồng phu nhân nhẹ nhàng mắng:
- Ngọc Chỉ về đây! Không được làm bừa.
Ngọc Chỉ hôn lên môi hắn, rồi luyến tiếc trở về vị trí vừa rồi của mình.
Long Ưng thầm nghĩ thật lợi hại, mỗi hành động của họ đều rất tự nhiên, không hề có chút giả tạo, khiến hắn hoàn toàn không nghi ngờ về việc họ đã yêu mình, thử hỏi có ai chống lại được cơ chứ?
Thải Hồng phu nhân nói:
- Lần này Nô gia phải về Hồi Hột, là muốn đổ hết tội lỗi cho Sa Cát, mục tiêu cao nhất là thuyết phục y đối phó với Sa Cát, nếu không thì nước Thả Mạt của ta sẽ không tránh được hậu họa.
Long Ưng không hiểu:
- Sa Cát đã có được Thiên Thạch, đâu còn lý do gì để tiến đánh các nàng?
Thải Hồng phu nhân nói:
- Ưng gia biết một mà không biết hai. Dã tâm của Sa Cát rất lớn. Khi y đúc được thiên kiếm, sẽ thực hiện kế hoạch bành trướng của mình. Do đường vào phía đông đã bị Hồi Hột chặn lại, đành phải đánh nước nhỏ nằm ở phía nam như chúng ta. Nước đứng mũi chịu sào là Quy Tư, Yên Kỳ, mấy năm gần đây không biết đã bị Sa Cát áp bức khổ sở đến đâu. Lần này Sa Cát mừng thọ bốn mươi tuổi, y đã nói rõ bắt Quy Tư phải phái đoàn ca múa nổi tiếng tới, biểu diễn trong bữa tiệc mừng thọ của y. Không cần nói cũng biết, những người trong đàn ca vũ này, không bao giờ rời khỏi được thành Toái Diệp.
Long Ưng nhớ tới Hoa Tú Mỹ, lạnh lùng nói:
- Y đang muốn chết.
Rồi hắn lại mỉm cười:
- Ta có thể đảm bảo không bao giờ y đúc được thiên kiếm.
“Rầm” tiếng sấm nổ vang lên bên ngoài lều, sau đó là tiếng mưa rơi.
Mưa ngày càng lớn hơn, một lúc sau, chiếc lều đã bị bao phủ bởi cơn giông sấm sét.
Ngọc Văn vỗ tay nói:
- Mưa lớn thật rồi!
Ngọc Chỉ cười nói:
- Kẻ địch cũng không đến được.
Ngọc Chỉ ôm lấy tay của Thải Hồng phu nhân như một cô bé nói:
- Dù chúng ta có kêu lớn đến đâu, người khác cũng không nghe thấy!
Long Ưng bị những lời lộ liễu của nàng làm cho dục hỏa bừng bừng như cơn mưa bên ngoài, hắn vội vàng áp chế. Nếu là những cô gái khác ở vào độ tuổi Ngọc Văn, đâu thể nói ra những lời như vậy? Chính vì vẻ ngây thơ của nàng khi nói những lời đó, càng khiến nàng hấp dẫn hơn những phụ nữ lớn tuổi đã có kinh nghiệm.
Long Ưng cười khổ nói:
- Nếu như các nàng cứ tiếp tục thi triển mị thuật với tiểu đệ, đừng trách ta không khách sáo.
Ngọc Chỉ lườm hắn, rồi cười khanh khách:
- Ai muốn Ưng gia khách sáo với chúng ta chứ?
Thải Hồng phu nhân cúi đầu hơi xấu hổ, đôi tai nhỏ đỏ ửng lên, khiến Long Ưng thầm kêu cứu trong lòng. Và hắn cũng đang kỳ lạ rằng sao mình vẫn chưa mất khống chế.
Thải Hồng phu nhân nhẹ nhàng nói:
- Mặc dù chúng ta tu luyện mị công từ nhỏ, nhưng không phải là những người phụ nữ tùy tiện, cũng không phải là loại thi triển mỵ thuật bừa bãi với người khác. Giờ đây Thả Mạt chúng ta bị kẹp giữa hai nước lớn, vô cùng khó xử, vì vậy đành phải dùng hạ sách này. Độc Giải Chi còn tốt một chút, mặc dù bất mãn với chúng ta, nhưng vẫn chịu làm theo đạo lý. Nhưng Sa Cát thì lại vô cùng tàn độc, chỉ cần nhìn việc y dung túng cho hai người Tham Sư Thiền và Già Nỗ là thấy được điều đó. Vì vậy người Nô gia lo lắng nhất là Ngọc Chỉ, nếu được Sa Cát sủng ái thì là kết cục tốt nhất rồi. Nhưng sự xuất hiện của Ưng gia khiến chúng ta nhìn thấy hi vọng.
Long Ưng vỗ ngực:
- Phu nhân yên tâm, ta sẽ bảo vệ Ngọc Chỉ, không để nàng tổn hại nửa sợi tóc.
Thải Hồng phu nhân nói:
- Vậy Ưng gia cứ tự giải quyết, Ngọc Chỉ nhất định sẽ không ngại bị Sa Cát chiếm đoạt cơ thể, đây cũng là một khâu quan trọng trong kế hoạch của chúng ta.
Long Ưng ngạc nhiên:
- Kế hoạch!
Thải Hồng phu nhân nói:
- Tính cách của Sa Cát nóng nảy, hỉ nộ bất thường, giết người bừa bãi. Lần này y không những muốn chiếm được Thiên Thạch, mà còn nói rõ rằng ta phải cùng Thiên Thạch đến để gặp y. Những điều khác không cần nói ra, Ưng gia có lẽ cũng hiểu.
Long Ưng thầm nghĩ, Thải Hồng giống như Hoa Tú Mỹ, là mỹ nữ nổi tiếng của Tây Vực, nên Sa Cát sinh lòng thèm muốn.
Thải Hồng phu nhân ngước mắt dậy, đôi mắt phát ra ngọn lửa có thể đốt cháy tâm can bất kỳ người đàn ông nào, nhưng âm thanh lại rất bình tĩnh, dịu dàng:
- Cởi quần áo ra đi!
Long Ưng ngơ ngác. Ngọc Văn và Ngọc Chỉ yêu kiều đứng dậy, nhẹ nhàng nhảy múa, cởi quần áo ra. Trong tiếng sấm, ca khúc đầy tình cảm của cô gái dị quốc cùng với mỗi động tác đều hấp dẫn lòng người.
Thải Hồng phu nhân dịu dàng:
- Đây là cách duy nhất mà Nô gia có thể dùng để thể hiện lòng cảm ơn của mình!
Đột nhiên Long Ưng bật dậy, biến sắc nói:
- Kẻ địch đến rồi!
- Vậy thì nhất định các hạ có lai lịch lớn. Dù chúng ta không gặp phải vòi rồng, cũng chưa chắc đã chiếm được lợi thế.
Hít vào một hơi dài, y nói tiếp:
- Các ngươi có biết không, bên kia ốc đảo, có hàng nghìn người Nhiệt Mị đóng giả làm mã tặc Tiết Duyên Đà. Chúng bố trí bẫy, đang đợi các ngươi cắn câu.
Long Ưng ngạc nhiên:
- Không ngờ không phải là mã tặc Tiết Duyên Đà, mà là một đám giặc chặn đường khác giả mạo chúng, thực là ngạc nhiên.
Thắng Độ nói:
- Đoàn ba trăm người của chúng ta, đều là cao thủ được chọn lựa kỹ, đi đêm nghỉ ngày tiềm phục ở sông Tarim, chưa đến khu thảo nguyên đường tắt Quy Tư, đã bị đám người tự xưng là người Tiết Duyên Đà chặn lại. Dù về quần áo hay ngôn ngữ, thực sự chúng có thể xáo trộn với người thật.
Làm sao Long Ưng có thể ngờ được chuyện này, bèn hỏi:
- Sao ngươi có thể nhận ra thân phận giả tạo của họ?
Thắng Độ nói:
- Bởi lẽ trước đó chúng ta rất chú ý tới hành tung của “Tặc Vương” Biên Ngao. Y thực sự có ý cướp Thiên Thạch để lấy lòng Độc Giải Chi, hi vọng có thể lập lại quốc gia. Nhưng vì y đã giết hại một nhân vật quan trọng của nước Cao Xương, khiến cho ba nước Cao Xương, Quy Tư và Yên Kỳ hợp lại tấn công y. Trong tình trạng ốc còn không mang nổi mình ốc đó, sao y dám đến đường tắt để gây chuyện? Người Nhiệt Mỵ có cùng nguồn gốc với chúng, nên rất thích hợp để giả làm chúng.
Long Ưng nói:
- Rốt cuộc người Nhiệt Mỵ là thần thánh phương nào? Ta chưa từng nghe nói có một chủng tộc như vậy.
Thắng Độ nói:
- Người Nhiệt Mỵ và mã tặc Tiết Duyên Đà, đều là người bị Hồi Hột truy đuổi khi Tiết Duyên Đà mất nước. Chúng có mối hận sâu sắc với người Hồi Hột đã diệt nước họ. Họ có khoảng hơn một vạn chiếc lều, được người Đột Quyết bảo vệ, sinh sống ở vùng núi Át Tác, giỏi thuật chiến đấu trong sa mạc. Thủ đoạn hung tàn của họ có thể sánh ngang Biên Ngao.
Long Ưng không hiểu:
- Nếu thực lực của họ mạnh hơn các ngươi, tại sao các ngươi vẫn không biết khó mà lui?
Thắng Độ cười khổ:
- Đây là quyết định của đầu lĩnh chúng ta. Chúng ta giả bộ rút đi, vào một vùng núi bí mật của biển cát, tránh người Nhiệt Mỵ, rồi lẻn vào sa mạc. Ai ngờ chưa gặp được các ngươi đã bị bão cát diệt sạch.
Nhìn sắc mặt của y như đang rơi vào một cơn ác mộng, là biết rằng vòi rồng lúc ấy đáng sợ thế nào.
Long Ưng hỏi:
- Khi các ngươi bị người Nhiệt Mỵ chặn lại, có phải họ không những tự xưng là người của “Tặc Vương” Biên Ngao, mà còn luôn miệng nói làm việc cho Độc Giải Chi không?
Thắng Độ gật đầu nói:
- Đúng là như vậy. Những người sáng suốt đều có thể nhận ra họ nhận lệnh của người Đột Quyết, hãm hại Độc Giải Chi, khiến mối quan hệ vốn đã căng thẳng giữa người Hồi Hột và người Đột Kỵ Thi càng thêm ác liệt.
Long Ưng nói:
- Những lời này của ngươi rất hữu dụng, lão ca có thể đi rồi!
Trên mặt Thắng Độ lộ ra vẻ kiên quyết:
- Ta từ nhỏ đã khó sống cùng người khác, cả ngày thích tranh đấu, chưa đến mười lăm tuổi đã bị cha đuổi đi, có thể coi như một thân một mình. Mặc dù đã từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng chưa có suy nghĩ lập gia đình. Lần này đại nạn không chết, có cảm giác như làm người lại từ đầu. Ân công lấy đức báo oán với ta, Thắng Độ vô cùng cảm kích. Ta có biết một chút về người Nhiệt Mỵ. Nếu ân công chịu để ta ở lại, ta có thể giao tính mạng được ân công nhặt về này cho ân công.
Long Ưng nhìn y một hồi lâu, cuối cùng lộ ra nụ cười:
- Có lẽ ngươi không muốn chịu cô đơn, phải không?
Thắng Độ xấu hổ nói:
- Ân công quả thực rất hiểu ta. Nếu để ta sống lại cuộc sống lưu lạc, ta thực không quen.
Long Ưng đứng dậy, nói:
- Đi cùng với ta! Ta dẫn ngươi gặp một người.
Thắng Độ vui mừng, đi theo hắn ra khỏi lều.
Khi Long Ưng được Phong Quá Đình gọi dậy, hắn vẫn đau lưng nhức xương. Từ khi luyện thành công pháp Thành ma, dù là hao tổn nhiều đến đâu, thậm chí bị thương, chỉ cần nghỉ một đêm là có thể hồi phục lại. Vậy mà giờ đây lại thế này, có thể nhận thấy uy lực của sa mạc Taklimakan.
Long Ưng càu nhàu:
- Chuyện gì vậy, ngủ thêm một chút không được sao?
Phong Quá Đình nói:
- Có mỹ nhân đến tìm sắc quỷ xấu xí mà họ ái mộ. Ngươi có dậy hay không, hay dể ta đi từ chối mỹ nhân, làm tổn thương nàng không?
Long ưng ngồi dậy, ngạc nhiên nỏi:
- Tâm trạng của công tử rất tốt, là vui vẻ thực sự.
Phong Quá Đình nói chắc nịch:
- Đừng truy cứu nguyên nhân, ta sẽ không nói với ngươi đâu.
Long Ưng đứng dậy mặc quần áo, thở dài:
- Mọi người là huynh đệ, có gì cần phải giấu chứ?
Phong Quá Đình nói:
- Mau cút ra ngoài!
Long Ưng bất đắc dĩ vén màn ra ngoài, Vạn Nhận Vũ đang nói chuyện với Ngọc Văn, thấy hắn bước ra bèn nói:
- Người lười đi ra rồi!
Ngọc Văn cười ngọt:
- Địch gia thật lười, chúng ta đã đợi cả một buổi tối.
Long Ưng bước đến nói:
- Trông Ngọc Văn tinh thần tỏa sáng, là biết đêm qua Ngọc Văn ngủ ngon đến thế nào, vậy mà còn đến lừa ta. Ha ha! Có phải phu nhân gọi ta không?
Ngọc Văn nói:
- Ta đến là để áp giải ngươi đi gặp ngài.
Long Ưng nói với Vạn Nhận Vũ:
- Thắng Độ đâu?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Y ở cùng lều với Thiết Cương, có lẽ chưa dậy.
Ngọc Văn kéo mạnh tay áo hắn, giục:
- Mau đi thôi!
Long Ưng bị nàng kéo lôi đi.
Trên trời là một tầng mây dày, không khí ẩm ướt, xem ra sắp sửa có mưa lớn. Do đây là khu vực biên giới của sa mạc, nên chịu ảnh hưởng thời tiết của khu vực sông Tarim. Sau khi trải qua cuộc hành trình lâu dài trong sa mạc, cảm giác nhìn thấy mưa sẽ tuyệt vời đến thế nào?
Thật bất ngờ, Thải Hồng phu nhân đang ngồi nghiêm chỉnh bên ngoài lều, không hề có sắc mặt dụ dỗ hắn.
Hai cô gái ngồi ở hai bên phải trái của nàng. Thải Hồng phu nhân nhìn hắn ngồi xuống đối diện mình với thần sắc đoan trang.
Bên ngoài đột nhiên nổi trận gió lớn, căn lều run rẩy, khiến người ta cảm thấy sự an toàn ấm áp bên trong lều.
Long Ưng hít mùi thơm cơ thể của ba cô gái, lòng thầm nghĩ, trong mị thuật của họ nhất định có công pháp thay đổi mùi hương cơ thể, khiến họ có thể hấp dẫn đàn ông hơn. Hắn nói bằng tiếng Hán:
- Phu nhân gọi tiểu đệ đến, không biết có chỉ giáo gì.
Ngọc Văn và Ngọc Chỉ cùng không nhịn nổi, phì cười một tiếng. Nụ cười của thiếu nữ như nụ hoa chớm nở, tràn ngập sức xuân và sức sống khiến cho đàn ông thật khó chống đỡ lại.
Thải Hồng phu nhân cũng cười liếc sang hắn, rồi nhẹ nhàng giơ tay trái lên vén lọn tóc mai. Ống tay áo rơi xuống, lộ ra cánh tay trắng ngần, giống như phát sáng vậy.
Long Ưng kinh ngạc:
- Phu nhân đang dụ dỗ ta sao?
Ngọc Chỉ bò tới, ép vào lòng hắn, ghé sát vào tai hắn nói:
- Ngọc Chỉ muốn dụ dỗ đấy.
Long Ưng ôm lấy cơ thể thơm phức của nàng, hôn nhẹ vào thùy tai nàng rồi nói:
- Giờ đây kẻ địch có thể đến bất kỳ lúc nào, chúng ta phải cố chịu đựng.
Thải Hồng phu nhân nhẹ nhàng mắng:
- Ngọc Chỉ về đây! Không được làm bừa.
Ngọc Chỉ hôn lên môi hắn, rồi luyến tiếc trở về vị trí vừa rồi của mình.
Long Ưng thầm nghĩ thật lợi hại, mỗi hành động của họ đều rất tự nhiên, không hề có chút giả tạo, khiến hắn hoàn toàn không nghi ngờ về việc họ đã yêu mình, thử hỏi có ai chống lại được cơ chứ?
Thải Hồng phu nhân nói:
- Lần này Nô gia phải về Hồi Hột, là muốn đổ hết tội lỗi cho Sa Cát, mục tiêu cao nhất là thuyết phục y đối phó với Sa Cát, nếu không thì nước Thả Mạt của ta sẽ không tránh được hậu họa.
Long Ưng không hiểu:
- Sa Cát đã có được Thiên Thạch, đâu còn lý do gì để tiến đánh các nàng?
Thải Hồng phu nhân nói:
- Ưng gia biết một mà không biết hai. Dã tâm của Sa Cát rất lớn. Khi y đúc được thiên kiếm, sẽ thực hiện kế hoạch bành trướng của mình. Do đường vào phía đông đã bị Hồi Hột chặn lại, đành phải đánh nước nhỏ nằm ở phía nam như chúng ta. Nước đứng mũi chịu sào là Quy Tư, Yên Kỳ, mấy năm gần đây không biết đã bị Sa Cát áp bức khổ sở đến đâu. Lần này Sa Cát mừng thọ bốn mươi tuổi, y đã nói rõ bắt Quy Tư phải phái đoàn ca múa nổi tiếng tới, biểu diễn trong bữa tiệc mừng thọ của y. Không cần nói cũng biết, những người trong đàn ca vũ này, không bao giờ rời khỏi được thành Toái Diệp.
Long Ưng nhớ tới Hoa Tú Mỹ, lạnh lùng nói:
- Y đang muốn chết.
Rồi hắn lại mỉm cười:
- Ta có thể đảm bảo không bao giờ y đúc được thiên kiếm.
“Rầm” tiếng sấm nổ vang lên bên ngoài lều, sau đó là tiếng mưa rơi.
Mưa ngày càng lớn hơn, một lúc sau, chiếc lều đã bị bao phủ bởi cơn giông sấm sét.
Ngọc Văn vỗ tay nói:
- Mưa lớn thật rồi!
Ngọc Chỉ cười nói:
- Kẻ địch cũng không đến được.
Ngọc Chỉ ôm lấy tay của Thải Hồng phu nhân như một cô bé nói:
- Dù chúng ta có kêu lớn đến đâu, người khác cũng không nghe thấy!
Long Ưng bị những lời lộ liễu của nàng làm cho dục hỏa bừng bừng như cơn mưa bên ngoài, hắn vội vàng áp chế. Nếu là những cô gái khác ở vào độ tuổi Ngọc Văn, đâu thể nói ra những lời như vậy? Chính vì vẻ ngây thơ của nàng khi nói những lời đó, càng khiến nàng hấp dẫn hơn những phụ nữ lớn tuổi đã có kinh nghiệm.
Long Ưng cười khổ nói:
- Nếu như các nàng cứ tiếp tục thi triển mị thuật với tiểu đệ, đừng trách ta không khách sáo.
Ngọc Chỉ lườm hắn, rồi cười khanh khách:
- Ai muốn Ưng gia khách sáo với chúng ta chứ?
Thải Hồng phu nhân cúi đầu hơi xấu hổ, đôi tai nhỏ đỏ ửng lên, khiến Long Ưng thầm kêu cứu trong lòng. Và hắn cũng đang kỳ lạ rằng sao mình vẫn chưa mất khống chế.
Thải Hồng phu nhân nhẹ nhàng nói:
- Mặc dù chúng ta tu luyện mị công từ nhỏ, nhưng không phải là những người phụ nữ tùy tiện, cũng không phải là loại thi triển mỵ thuật bừa bãi với người khác. Giờ đây Thả Mạt chúng ta bị kẹp giữa hai nước lớn, vô cùng khó xử, vì vậy đành phải dùng hạ sách này. Độc Giải Chi còn tốt một chút, mặc dù bất mãn với chúng ta, nhưng vẫn chịu làm theo đạo lý. Nhưng Sa Cát thì lại vô cùng tàn độc, chỉ cần nhìn việc y dung túng cho hai người Tham Sư Thiền và Già Nỗ là thấy được điều đó. Vì vậy người Nô gia lo lắng nhất là Ngọc Chỉ, nếu được Sa Cát sủng ái thì là kết cục tốt nhất rồi. Nhưng sự xuất hiện của Ưng gia khiến chúng ta nhìn thấy hi vọng.
Long Ưng vỗ ngực:
- Phu nhân yên tâm, ta sẽ bảo vệ Ngọc Chỉ, không để nàng tổn hại nửa sợi tóc.
Thải Hồng phu nhân nói:
- Vậy Ưng gia cứ tự giải quyết, Ngọc Chỉ nhất định sẽ không ngại bị Sa Cát chiếm đoạt cơ thể, đây cũng là một khâu quan trọng trong kế hoạch của chúng ta.
Long Ưng ngạc nhiên:
- Kế hoạch!
Thải Hồng phu nhân nói:
- Tính cách của Sa Cát nóng nảy, hỉ nộ bất thường, giết người bừa bãi. Lần này y không những muốn chiếm được Thiên Thạch, mà còn nói rõ rằng ta phải cùng Thiên Thạch đến để gặp y. Những điều khác không cần nói ra, Ưng gia có lẽ cũng hiểu.
Long Ưng thầm nghĩ, Thải Hồng giống như Hoa Tú Mỹ, là mỹ nữ nổi tiếng của Tây Vực, nên Sa Cát sinh lòng thèm muốn.
Thải Hồng phu nhân ngước mắt dậy, đôi mắt phát ra ngọn lửa có thể đốt cháy tâm can bất kỳ người đàn ông nào, nhưng âm thanh lại rất bình tĩnh, dịu dàng:
- Cởi quần áo ra đi!
Long Ưng ngơ ngác. Ngọc Văn và Ngọc Chỉ yêu kiều đứng dậy, nhẹ nhàng nhảy múa, cởi quần áo ra. Trong tiếng sấm, ca khúc đầy tình cảm của cô gái dị quốc cùng với mỗi động tác đều hấp dẫn lòng người.
Thải Hồng phu nhân dịu dàng:
- Đây là cách duy nhất mà Nô gia có thể dùng để thể hiện lòng cảm ơn của mình!
Đột nhiên Long Ưng bật dậy, biến sắc nói:
- Kẻ địch đến rồi!
Tác giả :
Huỳnh Dị