Nhật Nguyệt Đương Không
Chương 185: Uy lực của bão cát
Quyển 4 – Chương 185: Uy lực của bão cát.
Gió thổi lập tức tăng lên. Hạt cát hơn mười dặm chung quanh đều bị cuốn bay, biến thành bão cát cuồn cuộn, càng tăng thêm uy thế của lốc xoáy. Giờ phút này rõ ràng có thể thấy được lốc xoáy đang đến gần. Sau một khắc, hạt cát đã che khuất bầu trời, không có cách nào nhìn thấy rõ bất cứ vật gì cách vài thước.
Toàn bộ lạc đà bị phủ một lớp cát. Mọi người thì nắm chặt bất cứ thứ gì có thể nắm được để giữ mình ở lại, cố gắng kháng cự sức mạnh gần như không thể chống lại này.
Gió thổi càng lúc càng mãnh liệt. Sức mạnh càng lúc càng tăng, cuốn lấy hạt cát ập tới, bao trùm cả người và lạc đà trong biển cát.
Biển Tử Vong vốn đang yên lặng lại trở nên nổi điên như ma quân, thề phải phá hủy bất cứ sinh vật nào nó đụng phải.
Long Ưng là người duy nhất có thể nắm giữ được vị trí của lốc xoáy. Khi lốc xoáy còn cách bọn họ ba bốn dặm, bởi vì đi chệch hướng bắc, nhìn như chính diện lướt đến, ngay cả hắn cũng không có cách nào đánh giá hậu quả.
Nếu như hắn không phát giác được lốc xoáy xuất hiện trước một bước, tiếp tục đi tới, nhiều khả năng là gặp đúng phải lốc xoáy. Dưới tình huống như vậy, còn sống tuyệt đối là kỳ tích.
Hạt cát từ bốn phương tám hướng ập tới như vũ bão, tấn công vào lưng từng người khiến họ đau vô cùng. Bên trong thế giới cuồng bạo đó, cả người và vật đều là tứ cố vô thân. Chỉ có thể dựa vào sức mạnh của mình mà phấn đấu. Bao nhiêu người bên cạnh cũng không có tác dụng. Không một người nào dám đứng lên. Bởi vì chỉ cần nhấc người một chút thì giống như rơm rạ bị thổi bay.
Mọi người tự giác nằm rạp dưới mặt đất. Còn lạc đà thì cúi đầu vào ngực. Nhưng hạt cát lại nhanh chóng chồng chất lên người. Nếu lốc xoáy quanh quẩn không đi, hạt cát sẽ là mồ chôn sống mọi người.
Nhưng chẳng ai có biện pháp, chỉ có thể thuận theo ý trời.
Bọn họ giống như người đui và kẻ điếc. Cảm giác duy nhất chính là bão cát cuồn cuộn mãi không kết thúc, không bao giờ ngừng nghỉ, lại không rõ ràng lắm bên ngoài phát sinh chuyện gì. Tất cả yên lặng chịu đựng
kình phong tra tấn.
Bỗng nhiên gió giảm xuống, Long Ưng lại vận đủ ma kình hét lớn:
- Lốc xoáy lại trở về.
Trận cuồng phong lần này còn mạnh hơn lần trước. Nhưng vào lúc này, tiếng thét của phụ nữ vang lên. Mọi người đều thầm kêu không ổn, nhưng bản thân khó giữ, lại càng không biết vị trí xảy ra sự việc ở chỗ nào, nên không ai dám động nửa đầu ngón tay.
Thanh âm từ phía sau bên trái truyền vào tai Long Ưng. Nghe được biến hóa trong thanh âm, hắn liền biết được có người bị kéo lên không trung. Hắn cũng chẳng để ý tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.
Hắn chỉ biết nếu cứ chần chừ, cô gái sẽ bị cuốn về chỗ nào không biết. Càng hiểu được Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình bên cạnh đều muốn mạo hiểm cứu người, hắn liền buông tay cầm hai cái bướu lạc đà, ngăn cản ý đồ hành động của bọn họ. Hắn tiến vào cảnh giới ma cực, trong chốc lát lại tính toán ra vị trí lốc xoáy, rồi giống như mũi tên lao về phía phát ra tiếng thét.
Long Ưng phá cát cưỡi gió, mỗi một xích đều phải chịu đựng gió cát đánh vào mặt. Biết chắc cơ hội cứu người chỉ lóe lên tức thì, nếu bỏ qua thì vĩnh viễn sẽ không còn nữa. Cho nên lần này hắn dốc hết khả năng.
Sau một khắc, hắn đã ôm lấy tấm thân đầy đặn của cô gái, từ trên cao năm trượng lao xuống dưới. Mặc dù hắn vận ma công đến cực hạn, nhưng việc sử dụng Thiên Cân Trụy cộng thêm sức nặng của cô gái, khiến thân bất do kỷ, bị gió lốc đánh rơi khỏi khu vực lạc đà bao bọc.
Đã không còn lạc đà bảo vệ, chỉ còn có bão cát cuồng phong nhảy múa. Cát bình thường mềm mại, nhưng mỗi bước chân hạ xuống đều trở nên nặng nề, thực chất không còn cảm giác.
Từ mùi hương ngửi được trên người cô gái, hắn nhận ra đây là phu nhân Thải Hồng. Nàng ta rơi vào trạng thái bán hôn mê, đang liều mạng ôm chặt lấy hắn. Tuy được phụ nữ ôm, nhưng hắn cũng chẳng còn lòng dạ nào mà hưởng thụ, cùng nàng lăn trên cát, để cho mặt của nàng nép vào ngực hắn. Tứ chi của hắn giang ra dính chặt vào trong cát, bởi vì bất cứ lúc nào cũng sẽ bị sức mạnh đáng sợ kéo bật ra.
May mắn là lần này lốc xoáy đến nhanh nhưng cũng đi nhanh. Gió dần dần trở nên bình thường. Những hạt cát nặng nề hạ xuống. Long Ưng ôm cô gái ngồi trong cát, cả người đầy bụi. Nửa thân dưới đã bị cát chôn vùi có thể nói vô cùng nguy hiểm.
Bốn phía vẫn còn mù mịt. Cát vẫn còn bay đầy trời. Long Ưng phủi hạt cát dính vào mắt phu nhân Thải Hồng, nói:
- Không sao rồi!
Phu nhân Thải Hồng chưa tỉnh hồn, mở to mắt nhìn gương mặt xấu xí của Long Ưng, trong lúc nhất thời không biết chuyện gì xảy ra. Sau khi định thần nhớ lại, nàng bật khóc, gục đầu vào ngực Long Ưng.
Long Ưng biết nàng quá sợ hãi, dùng dùng tay vỗ vỗ bờ lưng dính đầy cát của nàng, thầm nghĩ khẳng định nàng sẽ muốn đi tắm. Lúc này, phần lớn hạt cát đã trở về mặt đất. Bão cát lốc xoáy đã biến mất không thấy tăm hơi. Phóng tầm mắt nhìn chung quanh, lập tức trong tâm hắn thầm gọi mẹ.
Đội lạc đà đang cách đó nửa dặm. Vật phẩm, ấm nước, quần áo, giầy, mũ, đều bị vùi trong cát.
Long Ưng ôm phu nhân Thải Hồng đứng lên, vỗ vỗ khuôn mặt nàng, nói:
- Trở về đi. Đừng để mọi người lo lắng.
Hán lại ghé sát tai nàng nói:
- Cơ thể phu nhân thật tuyệt vời.
Lần này danh xứng với thực. Người nào cũng cát đất đầy người, mặc dù rất mỏi mệt, mất hết nửa ngày hành trình, lại còn phải tìm tất cả đồ đạc trở về.
Mặt trời oi bức lại xuất hiện phía tây như không có chuyện gì xảy ra.
Hạt cát vẫn giống như thường ngày. Ngay cả gió nhẹ cũng biến mất.
Loại động tĩnh này khiến cho lòng người run sợ. Không biết giờ phút nào biển Tử Vong lại trở mặt nữa.
Tại đây giống như một hỏa lò không có sự sống. Càng khó chịu hơn chính là mồ hôi lại tiết ra, trong lúc đó y phục bên ngoài lại dính đầy cát. Đó chính là sự tra tấn không phải người thường nào cũng có thể chịu đựng được. Thứ duy nhất có thể khiến mọi người thoải mái là nước. Ngay cả Long Ưng cũng muốn tắm một trận cho đã đời, nhưng đương nhiên đây chỉ là tưởng tượng trong đầu.
Lúc Long Ưng dẫn phu nhân Thải Hồng quay trở về, đám người Trang Văn, Phong Mạc dẫn theo mười người chạy thẳng tới. Hai nữ tỳ đi theo phu nhân Thải Hồng liền nghênh đón nàng, lại nhìn Long Ưng bằng ánh mắt cảm kích. Trái lại phu nhân Thải Hồng thì không thèm nhìn ân nhân cứu mạng của mình.
Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình đều ngồi trên một cái rương lớn, phất tay thăm hỏi hắn. Trong số những người này, chỉ có hai người bọn họ là biết được Long Ưng nhất định có thể cứu được ác nữ trở về.
Những người khác thì lại cho rằng có kỳ tích xuất hiện nên hai người mới có cơ hội còn sống.
Trang Văn cầm lấy cánh tay của hắn, cảm kích nói:
- May là ngươi ra tay mới cứu được Thải Hồng. Nếu không ta không biết phải bàn giao lại với Đại vương như thế nào.
Bên kia Phong Mạc kinh dị dò xét hắn, nói:
- Địch đại ca thật là kỳ nhân dị sĩ. Trong tình huống gió thổi như vậy mà vẫn có thể thi triển thân pháp, ở trên không đoạt lấy phu nhân. Nếu không, cho dù phu nhân không bị gió lốc phân thây thì cũng không biết sẽ bị cuốn đi tới tận đâu.
Long Ưng phun ra một ngụm nước miếng có lẫn cát, buông lỏng nói:
- Chỉ là việc nhỏ, tiện tay mà làm thôi. May mắn là tiểu đệ lưu lạc trên sa mạc đến nay, gặp qua hơn trăm cơn lốc xoáy lớn nhỏ, kinh nghiệm phong phú, hiểu được thế nào là tránh nặng tìm nhẹ, thuận phong mà làm việc.
Trang Văn nghe qua mà vẫn còn sợ hãi nói:
- Địch huynh đệ đúng là người tài ba trên sa mạc. Nhìn thấy sắc trời biến hóa thì biết được lốc xoáy sẽ đến, lại còn biết sử dụng lạc đà, khiến cho chúng ta tránh được đại kiếp nạn này.
Long Ưng nào biết nó là tiên sư bà ngoại lốc xoáy chứ, chỉ là bằng trực giác cảm thấy đại họa sắp tới, không khỏi đối với linh ứng của mình tin tưởng gấp đôi. Ma chủng ở biển Tử Vong vẫn không mất đi hiệu quả.
Phong Mạc gật đầu, đồng ý với lời nói của Trang Văn. Đối với cái tay giả mạo thiện nghệ sa mạc kia, hai người đã hoàn toàn tin tưởng vào bản lĩnh của hắn.
Đến lúc hoàng hôn, mọi người lại dựng lều trại nghỉ ngơi. Gió lạnh thổi tới từng cơn, phần lớn người đều trốn vào trong lều của mình.
Ba người ngồi ngoài lều, thưởng thức cảnh mặt trời lặn.
Vạn Nhận Vũ thở dài:
- Lôi đồ vật từ trong cát ra còn mệt hơn so với động thủ với người. Vì kéo mấy thứ đó ra khỏi cát mà giờ tay đều bị tổn thương.
Long Ưng đang hoài niệm thời gian tốt đẹp ở Khương Đường. Hắn tình nguyện mười lần đến Khương Đường chứ không muốn một lần đi Taklimakan.
Phong Quá Đình cười khổ nói:
- Chúng ta đối với sa mạc trước sau vẫn một thái độ. Chính là người lạ chớ tới gần. Ai, mẹ ôi!
Long Ưng thuận miệng hỏi:
- Còn phải đi bao lâu nữa đây?
Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình đồng thời kinh ngạc, lấy tay chỉ vào hắn cười không ngớt.
Long Ưng tức giận nói:
- Ở đây không có người ngoài. Bản thân ta là người dẫn đường, đương nhiên phải hỏi vấn đề gì rồi.
Phong Quá Đình nói:
- Nếu còn có tiêu chí phân biệt được ở Taklimakan này chính là thần sơn cắt ngang. Tổng chiều dài của nó là hơn một trăm dặm. Từ đầu đông thẳng đến sông Điền. Nếu chúng ta nhìn thấy thần sơn thì cũng chính là đi được đến chính giữa rồi. Khi đó, đi về phía trước hay phía sau cũng đều xa giống nhau.
Vạn Nhận Vũ thở dài:
- Bão cát lớn như vậy, nói không chừng ngay cả thần sơn cũng bị che giấu, giống như mấy cồn cát lớn mà thôi.
Phong Quá Đình nói:
- Cái này thì mọi người có thể yên tâm. Theo tin tình báo mà ta biết, bất luận mùa nào, thần sơn vĩnh viễn cũng chỉ có hình thù kỳ quái kia. Tựa như thần tướng thiên binh trấn thủ biển Tử Vong, không quên nhiệm vụ.
Long Ưng hào hứng nói:
- Hình thù cổ quái như thế nào?
Phong Quá Đình nói:
- Đá của ngọn núi bởi vì bị bão cát trường kỳ bào mòn nên có hình dạng “Bàn thờ Phật”. Nó có điểm giống như trận quái thạch vây công chúng ta ở Khố Mẫu Tháp Cách. Nhưng quy mô thì lớn hơn gấp trăm ngàn lần.
Thiết Cương bưng tới một quả dưa hấu, nói:
- Đây là số dưa hấu cuối cùng. Ăn xong rồi sẽ không có mà ăn nữa. Lần này chúng ta bị tổn thất nặng nề. Lương thực bị cuốn đi hơn nửa. Nếu như trong ba ngày mà không đến được ốc đảo đầu tiên thì hậu quả khó mà lường được.
Nhìn Thiết Cương cắt quả dưa hấu, hương vị ngọt ngào xông vào mũi, thật sự là hạn hán đã lâu gặp mưa rào. Long Ưng chợt nảy ra một ý nghĩ mà hỏi:
- Thiết Cương huynh trước kia cũng đã từng đi qua đây?
Thiết Cương cắt dưa hấu thành bốn phần, phân cho ba người rồi nói:
- Đã qua ba bốn lần. Chỉ là không đi vào mùa khô. Ai cũng không nên tới nơi quỷ quái này. Ai!
Ba người hiểu được y đang lo lắng không có cách nào trở về với người vợ mới cưới, nhưng cũng không biết lời nào để an ủi y.
Long Ưng bị tâm trạng của y kích thích, liền nhắm mắt lại, lần đầu tiên nghiêm túc phát động linh ứng, tìm trong vùng phụ cận này có sự sống nào tồn tại không.
Gió thổi lập tức tăng lên. Hạt cát hơn mười dặm chung quanh đều bị cuốn bay, biến thành bão cát cuồn cuộn, càng tăng thêm uy thế của lốc xoáy. Giờ phút này rõ ràng có thể thấy được lốc xoáy đang đến gần. Sau một khắc, hạt cát đã che khuất bầu trời, không có cách nào nhìn thấy rõ bất cứ vật gì cách vài thước.
Toàn bộ lạc đà bị phủ một lớp cát. Mọi người thì nắm chặt bất cứ thứ gì có thể nắm được để giữ mình ở lại, cố gắng kháng cự sức mạnh gần như không thể chống lại này.
Gió thổi càng lúc càng mãnh liệt. Sức mạnh càng lúc càng tăng, cuốn lấy hạt cát ập tới, bao trùm cả người và lạc đà trong biển cát.
Biển Tử Vong vốn đang yên lặng lại trở nên nổi điên như ma quân, thề phải phá hủy bất cứ sinh vật nào nó đụng phải.
Long Ưng là người duy nhất có thể nắm giữ được vị trí của lốc xoáy. Khi lốc xoáy còn cách bọn họ ba bốn dặm, bởi vì đi chệch hướng bắc, nhìn như chính diện lướt đến, ngay cả hắn cũng không có cách nào đánh giá hậu quả.
Nếu như hắn không phát giác được lốc xoáy xuất hiện trước một bước, tiếp tục đi tới, nhiều khả năng là gặp đúng phải lốc xoáy. Dưới tình huống như vậy, còn sống tuyệt đối là kỳ tích.
Hạt cát từ bốn phương tám hướng ập tới như vũ bão, tấn công vào lưng từng người khiến họ đau vô cùng. Bên trong thế giới cuồng bạo đó, cả người và vật đều là tứ cố vô thân. Chỉ có thể dựa vào sức mạnh của mình mà phấn đấu. Bao nhiêu người bên cạnh cũng không có tác dụng. Không một người nào dám đứng lên. Bởi vì chỉ cần nhấc người một chút thì giống như rơm rạ bị thổi bay.
Mọi người tự giác nằm rạp dưới mặt đất. Còn lạc đà thì cúi đầu vào ngực. Nhưng hạt cát lại nhanh chóng chồng chất lên người. Nếu lốc xoáy quanh quẩn không đi, hạt cát sẽ là mồ chôn sống mọi người.
Nhưng chẳng ai có biện pháp, chỉ có thể thuận theo ý trời.
Bọn họ giống như người đui và kẻ điếc. Cảm giác duy nhất chính là bão cát cuồn cuộn mãi không kết thúc, không bao giờ ngừng nghỉ, lại không rõ ràng lắm bên ngoài phát sinh chuyện gì. Tất cả yên lặng chịu đựng
kình phong tra tấn.
Bỗng nhiên gió giảm xuống, Long Ưng lại vận đủ ma kình hét lớn:
- Lốc xoáy lại trở về.
Trận cuồng phong lần này còn mạnh hơn lần trước. Nhưng vào lúc này, tiếng thét của phụ nữ vang lên. Mọi người đều thầm kêu không ổn, nhưng bản thân khó giữ, lại càng không biết vị trí xảy ra sự việc ở chỗ nào, nên không ai dám động nửa đầu ngón tay.
Thanh âm từ phía sau bên trái truyền vào tai Long Ưng. Nghe được biến hóa trong thanh âm, hắn liền biết được có người bị kéo lên không trung. Hắn cũng chẳng để ý tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.
Hắn chỉ biết nếu cứ chần chừ, cô gái sẽ bị cuốn về chỗ nào không biết. Càng hiểu được Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình bên cạnh đều muốn mạo hiểm cứu người, hắn liền buông tay cầm hai cái bướu lạc đà, ngăn cản ý đồ hành động của bọn họ. Hắn tiến vào cảnh giới ma cực, trong chốc lát lại tính toán ra vị trí lốc xoáy, rồi giống như mũi tên lao về phía phát ra tiếng thét.
Long Ưng phá cát cưỡi gió, mỗi một xích đều phải chịu đựng gió cát đánh vào mặt. Biết chắc cơ hội cứu người chỉ lóe lên tức thì, nếu bỏ qua thì vĩnh viễn sẽ không còn nữa. Cho nên lần này hắn dốc hết khả năng.
Sau một khắc, hắn đã ôm lấy tấm thân đầy đặn của cô gái, từ trên cao năm trượng lao xuống dưới. Mặc dù hắn vận ma công đến cực hạn, nhưng việc sử dụng Thiên Cân Trụy cộng thêm sức nặng của cô gái, khiến thân bất do kỷ, bị gió lốc đánh rơi khỏi khu vực lạc đà bao bọc.
Đã không còn lạc đà bảo vệ, chỉ còn có bão cát cuồng phong nhảy múa. Cát bình thường mềm mại, nhưng mỗi bước chân hạ xuống đều trở nên nặng nề, thực chất không còn cảm giác.
Từ mùi hương ngửi được trên người cô gái, hắn nhận ra đây là phu nhân Thải Hồng. Nàng ta rơi vào trạng thái bán hôn mê, đang liều mạng ôm chặt lấy hắn. Tuy được phụ nữ ôm, nhưng hắn cũng chẳng còn lòng dạ nào mà hưởng thụ, cùng nàng lăn trên cát, để cho mặt của nàng nép vào ngực hắn. Tứ chi của hắn giang ra dính chặt vào trong cát, bởi vì bất cứ lúc nào cũng sẽ bị sức mạnh đáng sợ kéo bật ra.
May mắn là lần này lốc xoáy đến nhanh nhưng cũng đi nhanh. Gió dần dần trở nên bình thường. Những hạt cát nặng nề hạ xuống. Long Ưng ôm cô gái ngồi trong cát, cả người đầy bụi. Nửa thân dưới đã bị cát chôn vùi có thể nói vô cùng nguy hiểm.
Bốn phía vẫn còn mù mịt. Cát vẫn còn bay đầy trời. Long Ưng phủi hạt cát dính vào mắt phu nhân Thải Hồng, nói:
- Không sao rồi!
Phu nhân Thải Hồng chưa tỉnh hồn, mở to mắt nhìn gương mặt xấu xí của Long Ưng, trong lúc nhất thời không biết chuyện gì xảy ra. Sau khi định thần nhớ lại, nàng bật khóc, gục đầu vào ngực Long Ưng.
Long Ưng biết nàng quá sợ hãi, dùng dùng tay vỗ vỗ bờ lưng dính đầy cát của nàng, thầm nghĩ khẳng định nàng sẽ muốn đi tắm. Lúc này, phần lớn hạt cát đã trở về mặt đất. Bão cát lốc xoáy đã biến mất không thấy tăm hơi. Phóng tầm mắt nhìn chung quanh, lập tức trong tâm hắn thầm gọi mẹ.
Đội lạc đà đang cách đó nửa dặm. Vật phẩm, ấm nước, quần áo, giầy, mũ, đều bị vùi trong cát.
Long Ưng ôm phu nhân Thải Hồng đứng lên, vỗ vỗ khuôn mặt nàng, nói:
- Trở về đi. Đừng để mọi người lo lắng.
Hán lại ghé sát tai nàng nói:
- Cơ thể phu nhân thật tuyệt vời.
Lần này danh xứng với thực. Người nào cũng cát đất đầy người, mặc dù rất mỏi mệt, mất hết nửa ngày hành trình, lại còn phải tìm tất cả đồ đạc trở về.
Mặt trời oi bức lại xuất hiện phía tây như không có chuyện gì xảy ra.
Hạt cát vẫn giống như thường ngày. Ngay cả gió nhẹ cũng biến mất.
Loại động tĩnh này khiến cho lòng người run sợ. Không biết giờ phút nào biển Tử Vong lại trở mặt nữa.
Tại đây giống như một hỏa lò không có sự sống. Càng khó chịu hơn chính là mồ hôi lại tiết ra, trong lúc đó y phục bên ngoài lại dính đầy cát. Đó chính là sự tra tấn không phải người thường nào cũng có thể chịu đựng được. Thứ duy nhất có thể khiến mọi người thoải mái là nước. Ngay cả Long Ưng cũng muốn tắm một trận cho đã đời, nhưng đương nhiên đây chỉ là tưởng tượng trong đầu.
Lúc Long Ưng dẫn phu nhân Thải Hồng quay trở về, đám người Trang Văn, Phong Mạc dẫn theo mười người chạy thẳng tới. Hai nữ tỳ đi theo phu nhân Thải Hồng liền nghênh đón nàng, lại nhìn Long Ưng bằng ánh mắt cảm kích. Trái lại phu nhân Thải Hồng thì không thèm nhìn ân nhân cứu mạng của mình.
Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình đều ngồi trên một cái rương lớn, phất tay thăm hỏi hắn. Trong số những người này, chỉ có hai người bọn họ là biết được Long Ưng nhất định có thể cứu được ác nữ trở về.
Những người khác thì lại cho rằng có kỳ tích xuất hiện nên hai người mới có cơ hội còn sống.
Trang Văn cầm lấy cánh tay của hắn, cảm kích nói:
- May là ngươi ra tay mới cứu được Thải Hồng. Nếu không ta không biết phải bàn giao lại với Đại vương như thế nào.
Bên kia Phong Mạc kinh dị dò xét hắn, nói:
- Địch đại ca thật là kỳ nhân dị sĩ. Trong tình huống gió thổi như vậy mà vẫn có thể thi triển thân pháp, ở trên không đoạt lấy phu nhân. Nếu không, cho dù phu nhân không bị gió lốc phân thây thì cũng không biết sẽ bị cuốn đi tới tận đâu.
Long Ưng phun ra một ngụm nước miếng có lẫn cát, buông lỏng nói:
- Chỉ là việc nhỏ, tiện tay mà làm thôi. May mắn là tiểu đệ lưu lạc trên sa mạc đến nay, gặp qua hơn trăm cơn lốc xoáy lớn nhỏ, kinh nghiệm phong phú, hiểu được thế nào là tránh nặng tìm nhẹ, thuận phong mà làm việc.
Trang Văn nghe qua mà vẫn còn sợ hãi nói:
- Địch huynh đệ đúng là người tài ba trên sa mạc. Nhìn thấy sắc trời biến hóa thì biết được lốc xoáy sẽ đến, lại còn biết sử dụng lạc đà, khiến cho chúng ta tránh được đại kiếp nạn này.
Long Ưng nào biết nó là tiên sư bà ngoại lốc xoáy chứ, chỉ là bằng trực giác cảm thấy đại họa sắp tới, không khỏi đối với linh ứng của mình tin tưởng gấp đôi. Ma chủng ở biển Tử Vong vẫn không mất đi hiệu quả.
Phong Mạc gật đầu, đồng ý với lời nói của Trang Văn. Đối với cái tay giả mạo thiện nghệ sa mạc kia, hai người đã hoàn toàn tin tưởng vào bản lĩnh của hắn.
Đến lúc hoàng hôn, mọi người lại dựng lều trại nghỉ ngơi. Gió lạnh thổi tới từng cơn, phần lớn người đều trốn vào trong lều của mình.
Ba người ngồi ngoài lều, thưởng thức cảnh mặt trời lặn.
Vạn Nhận Vũ thở dài:
- Lôi đồ vật từ trong cát ra còn mệt hơn so với động thủ với người. Vì kéo mấy thứ đó ra khỏi cát mà giờ tay đều bị tổn thương.
Long Ưng đang hoài niệm thời gian tốt đẹp ở Khương Đường. Hắn tình nguyện mười lần đến Khương Đường chứ không muốn một lần đi Taklimakan.
Phong Quá Đình cười khổ nói:
- Chúng ta đối với sa mạc trước sau vẫn một thái độ. Chính là người lạ chớ tới gần. Ai, mẹ ôi!
Long Ưng thuận miệng hỏi:
- Còn phải đi bao lâu nữa đây?
Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình đồng thời kinh ngạc, lấy tay chỉ vào hắn cười không ngớt.
Long Ưng tức giận nói:
- Ở đây không có người ngoài. Bản thân ta là người dẫn đường, đương nhiên phải hỏi vấn đề gì rồi.
Phong Quá Đình nói:
- Nếu còn có tiêu chí phân biệt được ở Taklimakan này chính là thần sơn cắt ngang. Tổng chiều dài của nó là hơn một trăm dặm. Từ đầu đông thẳng đến sông Điền. Nếu chúng ta nhìn thấy thần sơn thì cũng chính là đi được đến chính giữa rồi. Khi đó, đi về phía trước hay phía sau cũng đều xa giống nhau.
Vạn Nhận Vũ thở dài:
- Bão cát lớn như vậy, nói không chừng ngay cả thần sơn cũng bị che giấu, giống như mấy cồn cát lớn mà thôi.
Phong Quá Đình nói:
- Cái này thì mọi người có thể yên tâm. Theo tin tình báo mà ta biết, bất luận mùa nào, thần sơn vĩnh viễn cũng chỉ có hình thù kỳ quái kia. Tựa như thần tướng thiên binh trấn thủ biển Tử Vong, không quên nhiệm vụ.
Long Ưng hào hứng nói:
- Hình thù cổ quái như thế nào?
Phong Quá Đình nói:
- Đá của ngọn núi bởi vì bị bão cát trường kỳ bào mòn nên có hình dạng “Bàn thờ Phật”. Nó có điểm giống như trận quái thạch vây công chúng ta ở Khố Mẫu Tháp Cách. Nhưng quy mô thì lớn hơn gấp trăm ngàn lần.
Thiết Cương bưng tới một quả dưa hấu, nói:
- Đây là số dưa hấu cuối cùng. Ăn xong rồi sẽ không có mà ăn nữa. Lần này chúng ta bị tổn thất nặng nề. Lương thực bị cuốn đi hơn nửa. Nếu như trong ba ngày mà không đến được ốc đảo đầu tiên thì hậu quả khó mà lường được.
Nhìn Thiết Cương cắt quả dưa hấu, hương vị ngọt ngào xông vào mũi, thật sự là hạn hán đã lâu gặp mưa rào. Long Ưng chợt nảy ra một ý nghĩ mà hỏi:
- Thiết Cương huynh trước kia cũng đã từng đi qua đây?
Thiết Cương cắt dưa hấu thành bốn phần, phân cho ba người rồi nói:
- Đã qua ba bốn lần. Chỉ là không đi vào mùa khô. Ai cũng không nên tới nơi quỷ quái này. Ai!
Ba người hiểu được y đang lo lắng không có cách nào trở về với người vợ mới cưới, nhưng cũng không biết lời nào để an ủi y.
Long Ưng bị tâm trạng của y kích thích, liền nhắm mắt lại, lần đầu tiên nghiêm túc phát động linh ứng, tìm trong vùng phụ cận này có sự sống nào tồn tại không.
Tác giả :
Huỳnh Dị