Nhật Nguyệt Đương Không
Chương 155: Vũ khí bí mật
Long Ưng nói:
- Hãy mở mắt ra, để ta nhìn thấy đôi mắt đen láy của nàng.
Thanh Chi thẹn thùng mở mắt ra, sau khi đã quen với bóng tối trong phòng, nàng nói:
- Mắt của Ưng gia đang phát sáng kìa!
Long Ưng hôn lên môi nàng rồi nói:
- Nàng nhìn thấy được mắt ta ư?
Thanh Chi gật đầu nói:
- Đôi mắt Ưng gia giống như viên đá quý có thể phát sáng trong đêm, còn những thứ khác thì ta không nhìn thấy.
Long Ưng lại hôn lên môi nàng, khiến cho nàng tỳ nữ đáng yêu hơi run rẩy. Thanh Chi nói:
- Ưng gia à! Tiểu tỳ rất vui.
Long Ưng nói:
- Không còn sợ ta nữa sao?
Thanh Chi lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
- Từ lần đầu gặp được Ưng gia, tiểu tỳ đã không sợ ngài rồi, mà còn...còn rất muốn được gặp lại Ưng gia. Tiểu tỳ cũng giống như tiểu thư, mỗi khi bị Ưng gia trêu chọc, vừa xấu hổ lại vừa vui mừng, lại rất muốn trêu lại ngài. Tiểu thư cho phép tiểu tỳ đi cùng, làm người ta đêm nào cũng mừng đến độ không ngủ được.
Long Ưng yêu mến hôn lên đôi môi nàng, rồi nói:
- Nếu nàng biết rên rỉ, ta có thể không cần động vào nàng.
Thanh Chi chủ động nép vào lòng hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, trán chạm vào trán hắn, rồi nói:
- Người ta đâu biết. Tiểu tỳ sớm muộn gì cũng trở thành người của Ưng gia, Ưng gia muốn thế nào cũng được, chỉ cần không vượt qua giới hạn mà Ưng gia hứa với tiểu thư là được.
Long Ưng mỉm cười:
- Yên tâm đi! Ta sẽ tiến vào một trạng thái hoàn toàn phòng bị một cách kỳ lạ, nhất định ta sẽ giữ đúng giới tuyến, nhưng nàng sẽ bị ta trêu đến độ rất khổ sở đấy.
Thanh Chi nói:
- Tiểu tỳ không sợ.
Long Ưng đè nén ngọn lửa ham muốn hừng hực trong lòng, nói:
- Ta muốn sờ đùi của Thanh Chi!
Thanh Chi ngượng ngùng vùi mặt vào cổ hắn. Long Ưng chưa làm gì, nàng đã rất xúc động, vô cùng mê lòng người.
Long Ưng thò tay xoa cặp đùi đầy đặn của nàng, đồng thời tập trung tinh thần, tiến vào cảnh giới ma cực.
Thanh Chi thở hổn hển đầy kích thích, cơ thể run rẩy nóng lên, vừa muốn đẩy hắn ra lại vừa muốn kéo vào. Nàng phát ra từng tiếng rên rỉ như thâm nhập vào gân cốt của người khác.
Long Ưng dùng truyền âm nhập mật truyền âm thanh tới tai của Tiểu Ma Nữ ở phòng bên cạnh:
- Tiên Nhi phải giữ vững sự tỉnh táo. Không được phân tâm bởi tiếng rên của Thanh Chi.
Thanh Chi hoàn toàn bị đôi tay của hắn khống chế, mất đi khả năng tự chủ, nếu như Tham Sư Thiền đang nghe trộm ở một bên, đảm bảo y sẽ tưởng rằng hai người đang mây mưa trên giường, làm chuyện thân mật của nam nữ.
Cảm ứng của Long Ưng không ngừng mở rộng, lan ra tứ phía.
Tham Sư Thiền xuất hiện trong mạng lưới cảm ứng của hắn. Y đang ở trên một nóc nhà cách nhà khách một con ngõ nhỏ. Rõ ràng là do trong căn phòng của Long Ưng phát ra tiếng nam nữ hoan lạc, kích thích thú tính của y, nên y mới để lộ sơ hở.
Long Ưng vừa làm tới đối với Thanh Chi, vừa thầm cười trong bụng. Kẻ địch thường nói rằng nhược điểm của hắn là háo sắc, rất dễ trúng mỹ nhân kế. Ai ngờ một cao thủ đáng sợ như Tham Sư Thiền cũng không khá hơn, trúng mỹ nhân kế của hắn.
Một lát sau, Tham Sư Thiền rời tới nóc nhà khách, không hề do dự, y đi về phía cuối phòng mà Tiểu Ma Nữ ở! Thật sự là tốc độ của y nhanh như ma quỷ, không hề có một âm thanh nào.
Long Ưng truyền âm tới nàng:
- Tiên Nhi hãy hồi phục lại nhịp thở bình thường, giả bộ đã ngủ say, kẻ địch đang ở phía trên nàng, ở cửa sổ phía đông.
Còn chưa dứt lời, âm thanh xé gió của kiếm khí đã vang lên, tiếp sau đó là tiếng hự đau đớn.
Ngay lập tức, Long Ưng bật dậy khỏi giường, vọt qua cửa sổ đuổi theo Tham Sư Thiền đã trúng một kiếm của Tiểu Ma Nữ.
Mặc dù Tham Sư Thiền bị thương, nhưng tốc độ không hề chịu ảnh hưởng. Tuy nhiên y đã không thể lấy lại tinh khí tâm thần, hoàn toàn lộ ra trong mạng lưới cảm ứng của Long Ưng.
Do cất bước hơi chậm, đuổi đến tận ngoài trấn, Long Ưng mới nhìn thấy bóng lưng của y xuất hiện ở khoảng cách hơn ba mươi trượng, rồi lao vào trong một cánh rừng rậm. Đêm nay trăng sao không sáng. Đất trời tối mịt. Lời cảnh cáo “không được vào rừng” trên giang hồ không hề có tác dụng đối với Long Ưng, mà trong lòng hắn thầm vui mừng. Hắn biết rằng đối phương muốn phục kích mình, nên lao thẳng vào rừng không hề do dự.
Long Ưng vào sâu chưa tới mười trượng thì một bóng đen lao xuống từ trên trời. Hai tay chiếc bóng đen đó nắm “Đoạt soái phi luân” đánh xuống như một cơn mưa.
Long Ưng tránh sang bên cạnh, phi luân bên tay trái Tham Sư Thiền rời khỏi tay, bay theo một đường cong nhanh như điện giật, tấn công tới theo đường vòng.
Long Ưng cười ha ha. Đầu tiên hắn nghiêng sang một bên, tránh thoái phi luân, sau đó dồn lực vào hai chân, nhảy lên bằng chiêu thức độc môn, lao về phía Tham Sư Thiền đang rơi xuống, đồng thời móc Phi Thiên Thần Độn trong lòng ra.
Thời gian mà hắn lấy ra vũ khí vô cùng kỳ diệu, nó vừa vặn vào lúc trước khi hai chân đối phương chạm xuống đất.
Tham Sư Thiền chưa từng nghĩ tới việc có một chiêu thức kỳ diệu như “bắn” này, khoảng cách hai trượng mà cũng chỉ như vài thước, ngay lập tức làm y không dự đoán nổi, Phi Luân ở tay còn lại rơi ra, bay về phía Long Ưng.
Long Ưng đánh một chưởng, khiến cho Phi Luân bay đi, rồi ngay lập tức đánh một quyền cách không thẳng vào Tham Sư Thiền “đoạt soái”.
Tham Sư Thiền hừ lạnh một tiếng, hai tay giơ ra, đỡ lấy một quyền cách không của hắn.
Rầm!
Hai nguồn lực đập vào nhau, Tham Sư Thiền phun máu đầy trời, trong máu ẩn chứa chân kình, bắn về phía Long Ưng. Chiêu này vô cùng lợi hại, nếu bị máu của y phun trúng mặt, nhất định sẽ trở thành một tên mù bị hủy gương mặt.
Rồi y bay về chốn sâu trong rừng như một con diều đứt dây.
Long Ưng thầm nghĩ thật lợi hại, hắn biết rằng đối phương cố ý bị hắn đánh bay đi để trốn thoát.
Vù!
Phi Thiên Thần Độn bay chéo lên trên, đâm trúng vào một gốc cây già cao ba trượng, lôi theo cả hắn, tránh được cơn mưa máu. Rồi hắn lại thu Thần Độn về, mượn lực đàn hồi bắn ngang, vọt qua cây, cuối cùng mượn lực của Thần Độn, bay qua không gian cao tám, chín trượng trong rừng cây, lao xuống Tham Sư Thiền phía dưới.
Long Ưng cười ha ha nói:
- Hóa ra lão huynh bị mỹ nhân của tiểu đệ đâm vào sườn trái, có cần tiểu đệ băng bó cho không?
Tham Sư Thiền giật về phía sau, hừ lạnh nói:
- Nhất định sẽ có một ngày, ta sẽ khiến Long Ưng ngươi hối hận vì đã nói câu này.
Long Ưng chạm đất, rồi lại lao đi ra, đuổi theo Tham Sư Thiền, tay trái cầm Thiên Đao, dí vào cổ y, hắn cười nói:
- Nhưng không phải là đêm nay, bởi lẽ lão huynh phải chạy trối chết rồi, không rảnh để xử lý ta.
Tham Sư Thiền bị khí của hắn khóa chặt, bắt buộc phải quay người lại ứng chiếu. Y xoay vòng người đến phía sau bên trái hắn, không những tránh được đao của Long Ưng, mà còn nhanh chóng nhấc chân, dùng mu bàn chân để quẹt vào eo trái của hắn. Y vừa tránh vừa ra đòn, khiến Long Ưng làm đối thủ của y cũng ngầm khâm phục.
Nếu như không phải do y đã bị thương, đêm nay ai phải chết dưới tay ai còn chưa biết.
Ầm!
Long Ưng tung một chưởng, trúng vào giày của y. Sau đó hắn xông vào ngực y, ép y phải khai triển toàn bộ đòn võ cận thân của mình.
Tiếng kình khí đâm vào nhau vang lên liên tục, hai người đánh qua đánh lại, hết chiêu này đến chiêu khác, chớp mắt đã đánh đến hơn cả trăm chiêu, có thể thấy tình hình hết sức kịch liệt. Long Ưng tập trung đánh vào phần sườn trái của y, mặc dù Tham Sư Thiền rơi vào thế hạ phong, nhưng vẫn thủ rất tốt, không thất thế. Sức mạnh và ý chí kiên định của người này đã khiến người ta phải sợ hãi.
Rầm!
Long Ưng tung ra một quyền, bị một chưởng của Tham Sư Thiền chặn lại. Y nương theo lực quyền rời khỏi vòng chiến, đồng thời mở miệng phun máu, bắn về phía Long Ưng.
Lần này Long Ưng không kịp móc Phi Thiên Thần Độn ra, lòng thầm nghĩ, chết rồi, nhưng lại không thể không tránh, bèn chạy đi.
Tiếng Tham Sư Thiền vang lại từ phía đằng xa:
- Tình nghĩa đêm nay, ta nhất định sẽ báo đáp vào hôm khác.
Long Ưng cười dài nói:
- Lão huynh nghỉ ngơi một thời gian đi đã, rồi hẵng nghĩ xem báo đáp tiểu đệ thế nào!
Hắn thầm thở dài, Tham Sư Thiền quả là một tên rất khó giết, nếu không phải có vũ khí bí mật của Tiểu Ma Nữ mà bị y đi theo sau như bóng ma, hậu quả sẽ rất khó tưởng tượng.
Sáng sớm, ăn xong bữa sáng, họ tiếp tục lên đường.
Hai chủ tớ giục ngựa đi trước, nói thì thầm với nhau liên tục. Tiểu Ma Nữ đâm trúng Tham Sư Thiền một kiếm, lại hỏi được về thân phận địa vị của Tham Sư Thiền trong võ lâm Tái ngoại từ miệng Long Ưng, nên tạm thời đã bỏ qua vấn đề hoàng hoa khuê nữ Thanh Chi, mà còn tả đi tả lại với Thanh Chi về quá trình hấp dẫn đêm qua. Thanh Chi thì nghe không biết mệt, không ngừng hỏi, khiến Tiểu Ma Nữ nói rất hứng khởi.
Đột nhiên tiếng nói của hai cô gái bé dần, Long Ưng vểnh tai lên nghe, hóa ra Tiểu Ma Nữ đang tra hỏi Thanh Chi đêm qua Long Ưng đã làm gì với nàng. Không ngờ Thanh Chi nói toàn bộ tiểu tiết ra mà không hề xấu hổ, khiến Long Ưng nghĩ tới một điều, những việc hắn từng làm với Tiểu Ma Nữ, Tiểu Ma Nữ cũng không hề giấu Thanh Chi.
Nghe hai cô gái nói nhỏ cười lớn, lại thỉnh thoảng liếc sang hắn, Long Ưng lòng ngọt như mật, không hề cảm thấy mình bị bỏ rơi.
Tới giữa trưa, họ mới đi được hơn hai mươi dặm.
Ba người nghỉ trong một cánh rừng thưa cạnh một dòng suối nhỏ, ăn màn thầu mua từ trong trấn sáng nay, ai nấy đều rất ngon miệng.
Tiểu Ma Nữ ghé sát vào hắn, nói:
- Trạm kế tiếp là trấn nào?
Long Ưng nói:
- Ba ngày tiếp theo chúng ta sẽ đi về phía hoang nguyên Triêu Đồng Quan ở phía bắc Lạc Thủy, không vào bất kỳ thành trấn nào cả. Buổi tối sẽ lập trại nghỉ.
Thanh Chi vui vẻ nói:
- Chi Nhi còn chưa được nếm thử cảm giác ngủ ngoài trại bao giờ.
Tiểu Ma Nữ nói:
- Quan trọng nhất là lập trại cạnh dòng suối, có thể tắm trong đó.
Long Ưng mừng rỡ:
- Tiên Nhi không sợ tên khốn ta đây nhìn lén sao?
Tiểu Ma Nữ hào phóng nói:
- Nhìn thì cứ nhìn! Dù sao thì hai người chúng ta đều không phải là hoàng hoa khuê nữ, sợ gì ngươi chứ? Hi hi!
Thanh Chi lúng túng nói:
- Tiểu thư à!
Tiểu Ma Nữ chun chiếc mũi đáng yêu, nhăn mặt với Thanh Chi ở bên cạnh Long Ưng, nói:
- Xem về sau muội còn dám nói mình thanh khiết hay không? Hóa ra Chi Nhi của ta cũng có thể trở nên dâm đãng như vậy.
Thanh Chi phản đối:
- Nếu không phải Chi Nhi giả dâm đãng như vậy thì làm sao tiểu thư có được cơ hội đả thương đệ nhất cao thủ Tái ngoại chứ? Chẳng nghĩ rằng Chi Nhi đã lập đại công cho tiểu thư, mà còn cười nhạo người ta.
Long Ưng cười nói:
- Chi Nhi giả bộ giống thật đấy.
Thanh Chi ngượng nghịu kêu lên.
Đột nhiên cảnh vật đằng xa trở nên mờ mịt, tuyết rơi dày đặc trong không trung.
Long Ưng thầm nghĩ, dự cảm của hắn đã ứng nghiệm rồi, không biết Võ Chiếu sẽ nghĩ gì?
Hắn đứng dậy nói:
- Tiếp tục lên đường thôi!
Trước khi trời tối, tuyết ngừng rơi, Long Ưng tìm được một con suối trong, còn tìm được ngọn thác ở đầu nguồn. Hai cô gái vô cùng vui mừng, đến đùa nghịch ở thác nước. Long Ưng thì phụ trách lập trại, bố trí nơi ở cho đêm nay, rồi lại đốt lửa ở ngoài trại. Do họ ở trong một sơn cốc yên tĩnh, nên không sợ bị người ngoài nhìn thấy.
Long Ưng lấy gạo ra, nhóm lửa nấu cơm. Hồi ức lại dồn về, hắn nhớ tới người hán tử tự xưng bang Hoàng Hà tại trấn Bạch Khê, rồi lại nảy sinh một suy nghĩ khác. Họ nhất định không phải là đám tử sĩ của Mạc Vấn Thường đã gặp ở Thành Đô, dù là võ công hay khí chất của chúng đều khác biệt, chẳng lẽ là người của Đại Giang Liên? Nếu như hắn đoán không lầm, người phải đối phó lần này không chỉ là Pháp Minh và Mạc Vấn Thường, mà cũng phải tính tới cả Đại Giang Liên nữa.
Hắn không dám coi thường Đại Giang Liên. Bởi hắn biết rằng chúng sẽ dồn toàn lực, để đẩy hắn vào chỗ chết mà không hề do dự. Nếu người đứng đầu là Khoan Ngọc hay Vạn Sĩ Cơ Thuần thì có thể tưởng tượng ra rằng tình hình nguy hiểm đến mức nào.
- Hãy mở mắt ra, để ta nhìn thấy đôi mắt đen láy của nàng.
Thanh Chi thẹn thùng mở mắt ra, sau khi đã quen với bóng tối trong phòng, nàng nói:
- Mắt của Ưng gia đang phát sáng kìa!
Long Ưng hôn lên môi nàng rồi nói:
- Nàng nhìn thấy được mắt ta ư?
Thanh Chi gật đầu nói:
- Đôi mắt Ưng gia giống như viên đá quý có thể phát sáng trong đêm, còn những thứ khác thì ta không nhìn thấy.
Long Ưng lại hôn lên môi nàng, khiến cho nàng tỳ nữ đáng yêu hơi run rẩy. Thanh Chi nói:
- Ưng gia à! Tiểu tỳ rất vui.
Long Ưng nói:
- Không còn sợ ta nữa sao?
Thanh Chi lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
- Từ lần đầu gặp được Ưng gia, tiểu tỳ đã không sợ ngài rồi, mà còn...còn rất muốn được gặp lại Ưng gia. Tiểu tỳ cũng giống như tiểu thư, mỗi khi bị Ưng gia trêu chọc, vừa xấu hổ lại vừa vui mừng, lại rất muốn trêu lại ngài. Tiểu thư cho phép tiểu tỳ đi cùng, làm người ta đêm nào cũng mừng đến độ không ngủ được.
Long Ưng yêu mến hôn lên đôi môi nàng, rồi nói:
- Nếu nàng biết rên rỉ, ta có thể không cần động vào nàng.
Thanh Chi chủ động nép vào lòng hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, trán chạm vào trán hắn, rồi nói:
- Người ta đâu biết. Tiểu tỳ sớm muộn gì cũng trở thành người của Ưng gia, Ưng gia muốn thế nào cũng được, chỉ cần không vượt qua giới hạn mà Ưng gia hứa với tiểu thư là được.
Long Ưng mỉm cười:
- Yên tâm đi! Ta sẽ tiến vào một trạng thái hoàn toàn phòng bị một cách kỳ lạ, nhất định ta sẽ giữ đúng giới tuyến, nhưng nàng sẽ bị ta trêu đến độ rất khổ sở đấy.
Thanh Chi nói:
- Tiểu tỳ không sợ.
Long Ưng đè nén ngọn lửa ham muốn hừng hực trong lòng, nói:
- Ta muốn sờ đùi của Thanh Chi!
Thanh Chi ngượng ngùng vùi mặt vào cổ hắn. Long Ưng chưa làm gì, nàng đã rất xúc động, vô cùng mê lòng người.
Long Ưng thò tay xoa cặp đùi đầy đặn của nàng, đồng thời tập trung tinh thần, tiến vào cảnh giới ma cực.
Thanh Chi thở hổn hển đầy kích thích, cơ thể run rẩy nóng lên, vừa muốn đẩy hắn ra lại vừa muốn kéo vào. Nàng phát ra từng tiếng rên rỉ như thâm nhập vào gân cốt của người khác.
Long Ưng dùng truyền âm nhập mật truyền âm thanh tới tai của Tiểu Ma Nữ ở phòng bên cạnh:
- Tiên Nhi phải giữ vững sự tỉnh táo. Không được phân tâm bởi tiếng rên của Thanh Chi.
Thanh Chi hoàn toàn bị đôi tay của hắn khống chế, mất đi khả năng tự chủ, nếu như Tham Sư Thiền đang nghe trộm ở một bên, đảm bảo y sẽ tưởng rằng hai người đang mây mưa trên giường, làm chuyện thân mật của nam nữ.
Cảm ứng của Long Ưng không ngừng mở rộng, lan ra tứ phía.
Tham Sư Thiền xuất hiện trong mạng lưới cảm ứng của hắn. Y đang ở trên một nóc nhà cách nhà khách một con ngõ nhỏ. Rõ ràng là do trong căn phòng của Long Ưng phát ra tiếng nam nữ hoan lạc, kích thích thú tính của y, nên y mới để lộ sơ hở.
Long Ưng vừa làm tới đối với Thanh Chi, vừa thầm cười trong bụng. Kẻ địch thường nói rằng nhược điểm của hắn là háo sắc, rất dễ trúng mỹ nhân kế. Ai ngờ một cao thủ đáng sợ như Tham Sư Thiền cũng không khá hơn, trúng mỹ nhân kế của hắn.
Một lát sau, Tham Sư Thiền rời tới nóc nhà khách, không hề do dự, y đi về phía cuối phòng mà Tiểu Ma Nữ ở! Thật sự là tốc độ của y nhanh như ma quỷ, không hề có một âm thanh nào.
Long Ưng truyền âm tới nàng:
- Tiên Nhi hãy hồi phục lại nhịp thở bình thường, giả bộ đã ngủ say, kẻ địch đang ở phía trên nàng, ở cửa sổ phía đông.
Còn chưa dứt lời, âm thanh xé gió của kiếm khí đã vang lên, tiếp sau đó là tiếng hự đau đớn.
Ngay lập tức, Long Ưng bật dậy khỏi giường, vọt qua cửa sổ đuổi theo Tham Sư Thiền đã trúng một kiếm của Tiểu Ma Nữ.
Mặc dù Tham Sư Thiền bị thương, nhưng tốc độ không hề chịu ảnh hưởng. Tuy nhiên y đã không thể lấy lại tinh khí tâm thần, hoàn toàn lộ ra trong mạng lưới cảm ứng của Long Ưng.
Do cất bước hơi chậm, đuổi đến tận ngoài trấn, Long Ưng mới nhìn thấy bóng lưng của y xuất hiện ở khoảng cách hơn ba mươi trượng, rồi lao vào trong một cánh rừng rậm. Đêm nay trăng sao không sáng. Đất trời tối mịt. Lời cảnh cáo “không được vào rừng” trên giang hồ không hề có tác dụng đối với Long Ưng, mà trong lòng hắn thầm vui mừng. Hắn biết rằng đối phương muốn phục kích mình, nên lao thẳng vào rừng không hề do dự.
Long Ưng vào sâu chưa tới mười trượng thì một bóng đen lao xuống từ trên trời. Hai tay chiếc bóng đen đó nắm “Đoạt soái phi luân” đánh xuống như một cơn mưa.
Long Ưng tránh sang bên cạnh, phi luân bên tay trái Tham Sư Thiền rời khỏi tay, bay theo một đường cong nhanh như điện giật, tấn công tới theo đường vòng.
Long Ưng cười ha ha. Đầu tiên hắn nghiêng sang một bên, tránh thoái phi luân, sau đó dồn lực vào hai chân, nhảy lên bằng chiêu thức độc môn, lao về phía Tham Sư Thiền đang rơi xuống, đồng thời móc Phi Thiên Thần Độn trong lòng ra.
Thời gian mà hắn lấy ra vũ khí vô cùng kỳ diệu, nó vừa vặn vào lúc trước khi hai chân đối phương chạm xuống đất.
Tham Sư Thiền chưa từng nghĩ tới việc có một chiêu thức kỳ diệu như “bắn” này, khoảng cách hai trượng mà cũng chỉ như vài thước, ngay lập tức làm y không dự đoán nổi, Phi Luân ở tay còn lại rơi ra, bay về phía Long Ưng.
Long Ưng đánh một chưởng, khiến cho Phi Luân bay đi, rồi ngay lập tức đánh một quyền cách không thẳng vào Tham Sư Thiền “đoạt soái”.
Tham Sư Thiền hừ lạnh một tiếng, hai tay giơ ra, đỡ lấy một quyền cách không của hắn.
Rầm!
Hai nguồn lực đập vào nhau, Tham Sư Thiền phun máu đầy trời, trong máu ẩn chứa chân kình, bắn về phía Long Ưng. Chiêu này vô cùng lợi hại, nếu bị máu của y phun trúng mặt, nhất định sẽ trở thành một tên mù bị hủy gương mặt.
Rồi y bay về chốn sâu trong rừng như một con diều đứt dây.
Long Ưng thầm nghĩ thật lợi hại, hắn biết rằng đối phương cố ý bị hắn đánh bay đi để trốn thoát.
Vù!
Phi Thiên Thần Độn bay chéo lên trên, đâm trúng vào một gốc cây già cao ba trượng, lôi theo cả hắn, tránh được cơn mưa máu. Rồi hắn lại thu Thần Độn về, mượn lực đàn hồi bắn ngang, vọt qua cây, cuối cùng mượn lực của Thần Độn, bay qua không gian cao tám, chín trượng trong rừng cây, lao xuống Tham Sư Thiền phía dưới.
Long Ưng cười ha ha nói:
- Hóa ra lão huynh bị mỹ nhân của tiểu đệ đâm vào sườn trái, có cần tiểu đệ băng bó cho không?
Tham Sư Thiền giật về phía sau, hừ lạnh nói:
- Nhất định sẽ có một ngày, ta sẽ khiến Long Ưng ngươi hối hận vì đã nói câu này.
Long Ưng chạm đất, rồi lại lao đi ra, đuổi theo Tham Sư Thiền, tay trái cầm Thiên Đao, dí vào cổ y, hắn cười nói:
- Nhưng không phải là đêm nay, bởi lẽ lão huynh phải chạy trối chết rồi, không rảnh để xử lý ta.
Tham Sư Thiền bị khí của hắn khóa chặt, bắt buộc phải quay người lại ứng chiếu. Y xoay vòng người đến phía sau bên trái hắn, không những tránh được đao của Long Ưng, mà còn nhanh chóng nhấc chân, dùng mu bàn chân để quẹt vào eo trái của hắn. Y vừa tránh vừa ra đòn, khiến Long Ưng làm đối thủ của y cũng ngầm khâm phục.
Nếu như không phải do y đã bị thương, đêm nay ai phải chết dưới tay ai còn chưa biết.
Ầm!
Long Ưng tung một chưởng, trúng vào giày của y. Sau đó hắn xông vào ngực y, ép y phải khai triển toàn bộ đòn võ cận thân của mình.
Tiếng kình khí đâm vào nhau vang lên liên tục, hai người đánh qua đánh lại, hết chiêu này đến chiêu khác, chớp mắt đã đánh đến hơn cả trăm chiêu, có thể thấy tình hình hết sức kịch liệt. Long Ưng tập trung đánh vào phần sườn trái của y, mặc dù Tham Sư Thiền rơi vào thế hạ phong, nhưng vẫn thủ rất tốt, không thất thế. Sức mạnh và ý chí kiên định của người này đã khiến người ta phải sợ hãi.
Rầm!
Long Ưng tung ra một quyền, bị một chưởng của Tham Sư Thiền chặn lại. Y nương theo lực quyền rời khỏi vòng chiến, đồng thời mở miệng phun máu, bắn về phía Long Ưng.
Lần này Long Ưng không kịp móc Phi Thiên Thần Độn ra, lòng thầm nghĩ, chết rồi, nhưng lại không thể không tránh, bèn chạy đi.
Tiếng Tham Sư Thiền vang lại từ phía đằng xa:
- Tình nghĩa đêm nay, ta nhất định sẽ báo đáp vào hôm khác.
Long Ưng cười dài nói:
- Lão huynh nghỉ ngơi một thời gian đi đã, rồi hẵng nghĩ xem báo đáp tiểu đệ thế nào!
Hắn thầm thở dài, Tham Sư Thiền quả là một tên rất khó giết, nếu không phải có vũ khí bí mật của Tiểu Ma Nữ mà bị y đi theo sau như bóng ma, hậu quả sẽ rất khó tưởng tượng.
Sáng sớm, ăn xong bữa sáng, họ tiếp tục lên đường.
Hai chủ tớ giục ngựa đi trước, nói thì thầm với nhau liên tục. Tiểu Ma Nữ đâm trúng Tham Sư Thiền một kiếm, lại hỏi được về thân phận địa vị của Tham Sư Thiền trong võ lâm Tái ngoại từ miệng Long Ưng, nên tạm thời đã bỏ qua vấn đề hoàng hoa khuê nữ Thanh Chi, mà còn tả đi tả lại với Thanh Chi về quá trình hấp dẫn đêm qua. Thanh Chi thì nghe không biết mệt, không ngừng hỏi, khiến Tiểu Ma Nữ nói rất hứng khởi.
Đột nhiên tiếng nói của hai cô gái bé dần, Long Ưng vểnh tai lên nghe, hóa ra Tiểu Ma Nữ đang tra hỏi Thanh Chi đêm qua Long Ưng đã làm gì với nàng. Không ngờ Thanh Chi nói toàn bộ tiểu tiết ra mà không hề xấu hổ, khiến Long Ưng nghĩ tới một điều, những việc hắn từng làm với Tiểu Ma Nữ, Tiểu Ma Nữ cũng không hề giấu Thanh Chi.
Nghe hai cô gái nói nhỏ cười lớn, lại thỉnh thoảng liếc sang hắn, Long Ưng lòng ngọt như mật, không hề cảm thấy mình bị bỏ rơi.
Tới giữa trưa, họ mới đi được hơn hai mươi dặm.
Ba người nghỉ trong một cánh rừng thưa cạnh một dòng suối nhỏ, ăn màn thầu mua từ trong trấn sáng nay, ai nấy đều rất ngon miệng.
Tiểu Ma Nữ ghé sát vào hắn, nói:
- Trạm kế tiếp là trấn nào?
Long Ưng nói:
- Ba ngày tiếp theo chúng ta sẽ đi về phía hoang nguyên Triêu Đồng Quan ở phía bắc Lạc Thủy, không vào bất kỳ thành trấn nào cả. Buổi tối sẽ lập trại nghỉ.
Thanh Chi vui vẻ nói:
- Chi Nhi còn chưa được nếm thử cảm giác ngủ ngoài trại bao giờ.
Tiểu Ma Nữ nói:
- Quan trọng nhất là lập trại cạnh dòng suối, có thể tắm trong đó.
Long Ưng mừng rỡ:
- Tiên Nhi không sợ tên khốn ta đây nhìn lén sao?
Tiểu Ma Nữ hào phóng nói:
- Nhìn thì cứ nhìn! Dù sao thì hai người chúng ta đều không phải là hoàng hoa khuê nữ, sợ gì ngươi chứ? Hi hi!
Thanh Chi lúng túng nói:
- Tiểu thư à!
Tiểu Ma Nữ chun chiếc mũi đáng yêu, nhăn mặt với Thanh Chi ở bên cạnh Long Ưng, nói:
- Xem về sau muội còn dám nói mình thanh khiết hay không? Hóa ra Chi Nhi của ta cũng có thể trở nên dâm đãng như vậy.
Thanh Chi phản đối:
- Nếu không phải Chi Nhi giả dâm đãng như vậy thì làm sao tiểu thư có được cơ hội đả thương đệ nhất cao thủ Tái ngoại chứ? Chẳng nghĩ rằng Chi Nhi đã lập đại công cho tiểu thư, mà còn cười nhạo người ta.
Long Ưng cười nói:
- Chi Nhi giả bộ giống thật đấy.
Thanh Chi ngượng nghịu kêu lên.
Đột nhiên cảnh vật đằng xa trở nên mờ mịt, tuyết rơi dày đặc trong không trung.
Long Ưng thầm nghĩ, dự cảm của hắn đã ứng nghiệm rồi, không biết Võ Chiếu sẽ nghĩ gì?
Hắn đứng dậy nói:
- Tiếp tục lên đường thôi!
Trước khi trời tối, tuyết ngừng rơi, Long Ưng tìm được một con suối trong, còn tìm được ngọn thác ở đầu nguồn. Hai cô gái vô cùng vui mừng, đến đùa nghịch ở thác nước. Long Ưng thì phụ trách lập trại, bố trí nơi ở cho đêm nay, rồi lại đốt lửa ở ngoài trại. Do họ ở trong một sơn cốc yên tĩnh, nên không sợ bị người ngoài nhìn thấy.
Long Ưng lấy gạo ra, nhóm lửa nấu cơm. Hồi ức lại dồn về, hắn nhớ tới người hán tử tự xưng bang Hoàng Hà tại trấn Bạch Khê, rồi lại nảy sinh một suy nghĩ khác. Họ nhất định không phải là đám tử sĩ của Mạc Vấn Thường đã gặp ở Thành Đô, dù là võ công hay khí chất của chúng đều khác biệt, chẳng lẽ là người của Đại Giang Liên? Nếu như hắn đoán không lầm, người phải đối phó lần này không chỉ là Pháp Minh và Mạc Vấn Thường, mà cũng phải tính tới cả Đại Giang Liên nữa.
Hắn không dám coi thường Đại Giang Liên. Bởi hắn biết rằng chúng sẽ dồn toàn lực, để đẩy hắn vào chỗ chết mà không hề do dự. Nếu người đứng đầu là Khoan Ngọc hay Vạn Sĩ Cơ Thuần thì có thể tưởng tượng ra rằng tình hình nguy hiểm đến mức nào.
Tác giả :
Huỳnh Dị