Nhật Nguyệt Đương Không
Chương 119: Lên đường về phía Bắc (hạ)
Long Ưng biết nàng nghe không hiểu. Hắn vốn đang suy nghĩ, thuận miệng đọc ra một đoạn binh thư có tên “Chiến Uy” của nhà đại binh pháp Lai Trọng Ôn. Vào hậu thế, quyển sách này lưu lại ấn tượng rất sâu trong lòng hắn, có tác dụng đối với Đại Chu không vẫn chưa đủ mà chính là linh đan diệu dược cho quân thua trận, khích lệ ý chí của quân mình
Hắn giải thích:
- Đó là nói người đầu lĩnh phải làm gương tốt, khích lệ ý chí chiến đấu của binh sĩ. Phải đưa ra những đãi ngộ hài lòng, thưởng phạt phân minh, trợ cấp ma chay. Vi phu còn có một cái tuyệt là đầu tiên làm cho nó chết sau đó cho sống lại. Khi bị bắt đến một nơi xa xôi, đường sống duy nhất chính là chiến đấu hăng hái đến cùng. Sống chết cùng với binh, tướng cho đến thắng lợi cuối cùng.
Nhân Nhã kinh hoàng nói:
- Nguy hiểm như vậy sao?
Long Ưng thầm mắng mình, nhất thời chủ quan nói cái kế hoạch trong lòng ra, liền cười:
- Chỉ là ví dụ thôi. Ba vị kiều thê cứ yên tâm, có tình huống nào mà vi phu không gặp qua. Ha ha, ai tới trước đây?
Cảm xúc ly biệt lắng xuống, ba cô gái bốc lửa bừng bừng, nhiệt tình dâng hiến.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Long Ưng từ biệt kiều thê, giả trang thành Sửu Thần y Vương Đình Kinh. Dưới sự bảo hộ của Lệnh Vũ, hắn leo lên chiến thuyền ở bến tàu Tân Đàm. Một lát sau, Thái Á và mười hai tùy tùng cùng với Võ Thừa Xuyên và quan viên ngoại giao cũng lên thuyền.
Long Ưng từ trên thuyền nhìn xuống đoàn người đi theo Thái Á thấy tổng cộng có sáu nam sáu nữ. Sáu nam nhìn là biết võ sĩ Hề tộc đi theo Thái Á. Hai nữ trong đó là cao thủ thân vệ của Thái Á, bốn người còn lại là tỳ nữ đi theo phục vụ. Nam thì hiên ngang, nữ xinh đẹp. Hiển nhiên là tất cả đã được chọn lựa tỉ mỉ, nhằm lưu lại ấn tượng tốt cho người gặp.
Nữ võ sĩ ngày hôm qua Long Ưng gặp tên là Văn Ti. Nàng ta là người duy nhất trong đoàn tinh thông Hán ngữ, làm phiên dịch cho Thái Á.
Long Ưng bằng ấn tượng đầu tiên, hoàn toàn không phát hiện được đám người đi theo Thái Á có bất kỳ chỗ khả nghi nào, khiến cho hắn cảm thấy đau đầu, mắt liếc nhìn nhân vật có thể xảy ra vấn đề. Chắc chắn phải có người có vấn đề, cho dù đối phương cao minh đến đâu cũng phải lộ ra chỗ sơ hở.
Hắn lui về chuồng ngựa trên chiến thuyền. Đám quân thủy sư nhìn thấy hắn, đều cung kính thi lễ, một tiếng Thái y hai tiếng Thái y, rồi sai người đi báo cho đầu lĩnh.
Tuyết Nhi như hơi lo lắng. Khi nhìn thấy Long Ưng, nó nhảy lên, phát ra âm thanh xi xi, khiến cho người chăn ngựa phải cuống quýt tránh đi.
Long Ưng ôm cổ nó, lén lút rót ma khí mới giúp cho Tuyết Nhi bình tĩnh lại.
Lúc này, đầu lĩnh sư đoàn thủy quân Phó tướng Kha Thành Mãn bước đến chỗ hắn nói:
- Hai thùng dược liệu đã được đưa xuống khoang Thái y. Mời Thái y kiểm tra và tiếp nhận.
Nhìn nét mặt của y, hẳn là biết y xem thường tướng mạo xấu xí của mình, liền nói:
- Ta sẽ trở về phòng kiểm tra.
Kha Thành Mãn nghiêm mặt nói:
- Chúng ta sắp xuất phát. Tốt nhất Thái y nên về phòng trước, để tránh trong lúc vận chuyển đồ đạc, không cẩn thận đụng phải Thái y.
Long Ưng bật cười khanh khách:
- Kha tướng quân không cần lo lắng. Vương mỗ có thể chữa người được thì cũng tự chữa mình được.
Nhưng thấy vẻ mặt y không lành, hắn đành phải trở về phòng.
Người tiễn và người được tiễn nói chuyện từ biệt một lúc rồi chiến thuyền cũng đã xuất phát.
Long Ưng trở lại khoang thuyền ở tầng ba. Trong cái phòng nhỏ chính giữa tầng, hắn không nhìn hai cái thùng dược liệu quý giá mà lại đứng bên cửa sổ nhìn hai chiến thuyền hải cốt khác.
Đối với chiến thuyền của thủy sư Đại Chu, hắn đã có đủ kiến thức nhất định. Thông dụng nhất, lớn nhất chính là lâu thuyền và Mông Trùng cự hạm. Tiếp theo là đại chiến thuyền, tẩu khả và hải cốt. Đại chiến thuyền mà hắn đang đứng, tải trọng đạt đến năm sáu ngàn tấn, có thể chở hàng trăm binh lính. Thuyền có ba cột buồm trước, giữa và sau. Khoang chủ được bố trí ở đuôi thuyền. Chính giữa là cột buồm cao ba trượng. Bên mạn thuyền là bức tường chắn mái, cao đến nửa người. Mặc dù kém linh hoạt hơn so với Hải Cốt, nhưng nó di chuyển ổn định và thân tàu kiên cố.
Hạm Chim Ưng Biển được mô phong theo hình dáng chim xuyên sóng.
Đầu thấp đuôi cao, phía trước rộng, phía sau thu nhỏ, thích hợp trượt sóng lướt gió. Đặc biệt là hai bên trái phải thân tàu được đóng ván gỗ nhằm giảm bớt sự lắc lư cho thân tàu.
Long Ưng thầm nghĩ vì cái gì mà Ngưng Diễm lại tính trước kỹ càng việc giết Thái Á như thế? Chẳng lẽ là ngăn cản việc tập kích trên sông, tái diễn lại cảnh tượng Đại Giang Liên đánh lén Hoành Không Mục Dã?
Hắn quyết định tạm thời không thèm nghĩ nữa vấn đề này nữa, thích thú mở cái thùng dược liệu ra xem. Chỉ thấy bên trong đựng bạch chỉ, mộc lan, khương hoạt, sài hồ, ma hoàng, đan bì, long đảm thảo, huyền tham, liên kiều, tri mẫu, hạ khô thảo, hoàng linh, hùng đảm, xuyên bối mẫu, xạ hương, thiên ma, linh chi.... Hắn nghĩ thầm chuyện do Võ Chiêu tự mình căn dặn người chuẩn bị thật là khác. Tất cả đầy đủ đến mức người ta phải giật mình.
Hắn không khỏi sinh ra hứng thú, vừa kiểm tra, vừa móc quyển "Vạn độc bảo điển" mà Bàn công công tặng ra xem. Hắn mừng rỡ phát hiện nhiều loại nguyên liệu dụng độc đều có đủ trong thùng. Nhưng vấn đề là làm thế nào để phối hợp. Đọc chưa được bao lâu, hắn lăn ra ngủ.
Cho đến khi có người gõ cửa phòng mời đến thuyền sảnh ăn trưa thì hắn mới từ trong sách trở ra.
Chưa đến sảnh thuyền, một thanh âm từ sảnh vọng tới tai Long Ưng. Với tu vi của hắn, cũng phải giật mình, thiếu chút nữa không tin vào lỗ tai của mình.
Khi bước vào trong sảnh con thuyền thì thấy hóa ra đó là Biên Thạch.
Lại không có một ai ngờ được rằng y lại vén áo lên để lộ cái bụng rồi dùng tiếng Hề tiếp tục kêu la làm cho Long Ưng không hiểu được một từ. Còn mọi người thì đều nhìn về phía bụng y.
Long Ưng chú ý tới chỗ lúc trước y từng bị một mũi tên hiểm ác bắn trúng. Vừa thấy hắn như trút được gánh nặng biết mình cũng như thiếu soái Khấu Trọng bảo vệ được cái danh hiệu thần y.
Lúc này, vết thương do mũi tên độc đã hoàn toàn biến mất chỉ còn lại làn da nhẵn nhụi.
Người từng thấy cái bụng của Biên Thạch đầu tiên liền cất tiếng hoan hô. Tiếp theo Thái Á, Văn Ti cùng với chúng nữ đều vỗ tay hưởng ứng. Thiên Bàng cũng miễn cưỡng hoan hô theo.
Long Ưng thầm đoán câu nói bàng tiếng Hề của Biên Thạch có lẽ là "nhìn bụng của lão tử". Khi Biên Thạch nhào về phía mình, hắn cứ tưởng y sẽ quỳ xuống tạ ơn. Nào ngờ Biên Thạch lại nắm hai tay của hắn kéo tới giữa mấy cái bàn mà vừa nhảy vừa hát vang một ca khúc bằng tiếng Hề.
Long Ưng cảm thấy thú vị cũng nhanh chóng nắm vững bước nhảy rồi lập tức thoát khỏi tay của y mà nhảy theo. Nằm ngoài suy nghĩ của y đó là đám chúng nữ cùng với Thái Á và những người đàn ông khác đều không hề do dự rời khỏi ghế mà cất vang tiếng hát cùng với nhảy múa. Mỗi người đều thật lòng chia xẻ chuyện Biên Thạch chiến thắng được vết thương hiểm nghèo. Có giọng hát trong trẻo của Thái Á cùng chúng nữ và tiếng trầm của giọng nam khiến cho sức cuốn hút tăng lên nhiều. Long Ưng hát vang và nhảy múa cật lực, thậm chí còn học tiếng ca của họ. Bởi vì họ chỉ lặp đi lặp lại hơn mười câu nên nghe một lúc là hắn có thể thuộc lòng, chìm đắm vào trong ca múa dân gian của người Hề. Ngôn ngữ chữ viết khác nhau cũng chẳng sao. Ca múa mặc dù xuất phát từ các dân tộc khác nhau nhưng xét sâu xa thì nó có quan hệ với bản chất của con người và thiên nhiên cùng với tinh cảm rồi thông qua giai điệu và sự vận động của thân thể khiến cho tinh thần được tương thông, cho dù lần đầu nghe thấy cũng không thể chống nổi sự hấp dẫn.
Đan Đan vừa nhảy với hai tay và thân thể tạo ra những động tác tuyệt vời di chuyển tới gần Long Ưng. Nàng dùng vai chạm nhẹ vào bờ vai của hắn và liếc mắt quyến rũ.
Sau Đan Đan tới lượt Biên Thạch cũng tới gần. Mặc dù không thể sánh được với sự kiều diễm của Đan Đan nhưng cũng có một chút gì đó như đồng tính khiến cho Long Ưng nhớ lại kỹ thuật nhảy múa của Mỹ Tu Na Phù và Hoành Không Mục Dã.
Long Ưng nhảy múa vui vẻ khiến cho ma tính phát triển di chuyển giữa chúng nữ, chủ động va chạm với họ. Tới khi đối mặt với Văn Ti, hai mắt của tiểu mỹ nhân sáng ngời nhảy thẳng vào ngực hắn, thậm chí còn hôn cả lên má của Long Ưng. Ngay sau đó, Long Ưng chợt phát hiện ra mọi người vây quanh mình nhiệt tình ca múa tạo ra một bầu không khí sôi động. Hắn sử dụng tất cả vốn liếng, những kỹ thuật nhảy phối hợp với bộ pháp một cách diệu kỳ lại thêm vóc dáng to lớn khiến cho mặc dù mang mặt nạ xấu nhưng vẫn tạo ra một thứ sức hút kỳ lạ.
Long Ưng tranh thủ thời gian nhìn Thiên Bàng, chỉ có y là người duy nhất còn đang ngồi. Mặc dù y đang vỗ tay phụ họa nhưng Long Ưng phát hiện ra ánh mắt của Thiên Bàng có chút gì đó đau đớn rõ ràng là rất mâu thuẫn khiến cho Long Ưng cảm nhận được nhân tính của y, chưa làm thương tổn người Hề nhưng đã cảm thấy bất đắc dĩ. Vì vậy mà lần đầu tiên hắn sinh ra một thứ cảm giác tốt với Thiên Bàng.
Tiếng ca múa vỗ tay chấm dứt, mọi người trở về chỗ ngồi của mình.
Sau một lúc ca múa, quan hệ của Long Ưng với người Hề cũng trở nên gần gũi.
Thái Á thở hổn hển và nói rất nhiều bằng tiếng Hề mà quên mất Long Ưng nghe không hiểu.
Văn Ti nói lại bằng tiếng Hán:
- Thị vệ trưởng nói rằng sau khi tới Trung Thổ thì tối nay mới được vui vẻ nhất. Biên Thạch không hợp với khí hậu nên khi quan Sơn Hải quan lại bị trúng tên độc khiến cho vết thương càng nặng thêm. Mặc dù trong đoàn có người biết y thuật nhưng cũng đều bó tay. Nào ngờ Thái y chỉ cần chưa tới một ngày đã làm cho người ta thấy một chuyện không thể tin nổi. Hiện tại Thị vệ trưởng tha thiết được trở về thảo nguyên sớm để Thái y chữa bệnh cho vương tử.
Thái Á hơi ngượng ngùng mà nở nụ cười ngọt ngào.
Long Ưng thấy chúng nữ đều liếc mắt với mình thì lấy lại niềm vui đồng thời nảy ra một ý mà vươn người đứng dậy.
Tất cả đều ngạc nhiên nhìn hắn.
Long Ưng mỉm cười nói:
- Làm xong một chuyện sẽ tới nói chuyện với Thị vệ trưởng.
Nói xong hắn đi tới sau Thiên Bàng rồi truyền âm vào tai y:
- Bản nhân biết người lên thuyền làm chuyện gì. Tới phòng ta nói chuyện. Đảm bảo chỉ có lợi mà không có hại với ngươi.
Long Ưng để cho Thiên Bàng đang kinh ngạc ngồi xuống chiếc ghế dựa cạnh cửa sổ còn bản thân thì ngồi lên giường mà nói thật thong dong:
- Bản nhân biết chuyện các hạ bị thương chỉ là giả vờ, bên trong vết đao còn dấu độc dược. Ta cũng biết ngươi có võ công cao cường, xảy ra chuyện vẫn tự tin chuồn được. Hiện tại người mà lão huynh e ngại nhất chính là ta có đúng không?
Ánh mắt của Thiên Bàng trở nên linh hoạt sắc bén rồi nhanh chóng lại xuất hiện sự buồn rầu. Y thở dài rồi nói:
- Tại sao đột nhiên lại xuất hiện một người như ngươi?
Long Ưng nói:
- Bởi vì Thánh Thượng của chúng ta đã đoán được Ngưng Diễm sẽ phái người ám sát Thái Á cho nên lệnh cho bản nhân đi theo bảo vệ nàng. Hiện tại bản nhân cho ngươi ngồi gần khoang thuyền để cho ngươi có cơ hội chuồn đi bất cứ lúc nào, đồng thời cũng thể hiện bản nhân không có ý giết ngươi.
Thiên Bàng gật đầu rồi nói:
- Cái này thì ta hiểu. Nếu không cũng chẳng đồng ý tới nói chuyện với ngươi.
Tiếp theo y trở nên buồn bã:
- Chúng ta đang ở thế đối đầu, tại sao lại buông tha cho ta?
Long Ưng nói:
- Vừa rồi khi chúng ta múa hát, vì sao sắc mặt của lão huynh lại hơi có phần không đành lòng?
Hắn giải thích:
- Đó là nói người đầu lĩnh phải làm gương tốt, khích lệ ý chí chiến đấu của binh sĩ. Phải đưa ra những đãi ngộ hài lòng, thưởng phạt phân minh, trợ cấp ma chay. Vi phu còn có một cái tuyệt là đầu tiên làm cho nó chết sau đó cho sống lại. Khi bị bắt đến một nơi xa xôi, đường sống duy nhất chính là chiến đấu hăng hái đến cùng. Sống chết cùng với binh, tướng cho đến thắng lợi cuối cùng.
Nhân Nhã kinh hoàng nói:
- Nguy hiểm như vậy sao?
Long Ưng thầm mắng mình, nhất thời chủ quan nói cái kế hoạch trong lòng ra, liền cười:
- Chỉ là ví dụ thôi. Ba vị kiều thê cứ yên tâm, có tình huống nào mà vi phu không gặp qua. Ha ha, ai tới trước đây?
Cảm xúc ly biệt lắng xuống, ba cô gái bốc lửa bừng bừng, nhiệt tình dâng hiến.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Long Ưng từ biệt kiều thê, giả trang thành Sửu Thần y Vương Đình Kinh. Dưới sự bảo hộ của Lệnh Vũ, hắn leo lên chiến thuyền ở bến tàu Tân Đàm. Một lát sau, Thái Á và mười hai tùy tùng cùng với Võ Thừa Xuyên và quan viên ngoại giao cũng lên thuyền.
Long Ưng từ trên thuyền nhìn xuống đoàn người đi theo Thái Á thấy tổng cộng có sáu nam sáu nữ. Sáu nam nhìn là biết võ sĩ Hề tộc đi theo Thái Á. Hai nữ trong đó là cao thủ thân vệ của Thái Á, bốn người còn lại là tỳ nữ đi theo phục vụ. Nam thì hiên ngang, nữ xinh đẹp. Hiển nhiên là tất cả đã được chọn lựa tỉ mỉ, nhằm lưu lại ấn tượng tốt cho người gặp.
Nữ võ sĩ ngày hôm qua Long Ưng gặp tên là Văn Ti. Nàng ta là người duy nhất trong đoàn tinh thông Hán ngữ, làm phiên dịch cho Thái Á.
Long Ưng bằng ấn tượng đầu tiên, hoàn toàn không phát hiện được đám người đi theo Thái Á có bất kỳ chỗ khả nghi nào, khiến cho hắn cảm thấy đau đầu, mắt liếc nhìn nhân vật có thể xảy ra vấn đề. Chắc chắn phải có người có vấn đề, cho dù đối phương cao minh đến đâu cũng phải lộ ra chỗ sơ hở.
Hắn lui về chuồng ngựa trên chiến thuyền. Đám quân thủy sư nhìn thấy hắn, đều cung kính thi lễ, một tiếng Thái y hai tiếng Thái y, rồi sai người đi báo cho đầu lĩnh.
Tuyết Nhi như hơi lo lắng. Khi nhìn thấy Long Ưng, nó nhảy lên, phát ra âm thanh xi xi, khiến cho người chăn ngựa phải cuống quýt tránh đi.
Long Ưng ôm cổ nó, lén lút rót ma khí mới giúp cho Tuyết Nhi bình tĩnh lại.
Lúc này, đầu lĩnh sư đoàn thủy quân Phó tướng Kha Thành Mãn bước đến chỗ hắn nói:
- Hai thùng dược liệu đã được đưa xuống khoang Thái y. Mời Thái y kiểm tra và tiếp nhận.
Nhìn nét mặt của y, hẳn là biết y xem thường tướng mạo xấu xí của mình, liền nói:
- Ta sẽ trở về phòng kiểm tra.
Kha Thành Mãn nghiêm mặt nói:
- Chúng ta sắp xuất phát. Tốt nhất Thái y nên về phòng trước, để tránh trong lúc vận chuyển đồ đạc, không cẩn thận đụng phải Thái y.
Long Ưng bật cười khanh khách:
- Kha tướng quân không cần lo lắng. Vương mỗ có thể chữa người được thì cũng tự chữa mình được.
Nhưng thấy vẻ mặt y không lành, hắn đành phải trở về phòng.
Người tiễn và người được tiễn nói chuyện từ biệt một lúc rồi chiến thuyền cũng đã xuất phát.
Long Ưng trở lại khoang thuyền ở tầng ba. Trong cái phòng nhỏ chính giữa tầng, hắn không nhìn hai cái thùng dược liệu quý giá mà lại đứng bên cửa sổ nhìn hai chiến thuyền hải cốt khác.
Đối với chiến thuyền của thủy sư Đại Chu, hắn đã có đủ kiến thức nhất định. Thông dụng nhất, lớn nhất chính là lâu thuyền và Mông Trùng cự hạm. Tiếp theo là đại chiến thuyền, tẩu khả và hải cốt. Đại chiến thuyền mà hắn đang đứng, tải trọng đạt đến năm sáu ngàn tấn, có thể chở hàng trăm binh lính. Thuyền có ba cột buồm trước, giữa và sau. Khoang chủ được bố trí ở đuôi thuyền. Chính giữa là cột buồm cao ba trượng. Bên mạn thuyền là bức tường chắn mái, cao đến nửa người. Mặc dù kém linh hoạt hơn so với Hải Cốt, nhưng nó di chuyển ổn định và thân tàu kiên cố.
Hạm Chim Ưng Biển được mô phong theo hình dáng chim xuyên sóng.
Đầu thấp đuôi cao, phía trước rộng, phía sau thu nhỏ, thích hợp trượt sóng lướt gió. Đặc biệt là hai bên trái phải thân tàu được đóng ván gỗ nhằm giảm bớt sự lắc lư cho thân tàu.
Long Ưng thầm nghĩ vì cái gì mà Ngưng Diễm lại tính trước kỹ càng việc giết Thái Á như thế? Chẳng lẽ là ngăn cản việc tập kích trên sông, tái diễn lại cảnh tượng Đại Giang Liên đánh lén Hoành Không Mục Dã?
Hắn quyết định tạm thời không thèm nghĩ nữa vấn đề này nữa, thích thú mở cái thùng dược liệu ra xem. Chỉ thấy bên trong đựng bạch chỉ, mộc lan, khương hoạt, sài hồ, ma hoàng, đan bì, long đảm thảo, huyền tham, liên kiều, tri mẫu, hạ khô thảo, hoàng linh, hùng đảm, xuyên bối mẫu, xạ hương, thiên ma, linh chi.... Hắn nghĩ thầm chuyện do Võ Chiêu tự mình căn dặn người chuẩn bị thật là khác. Tất cả đầy đủ đến mức người ta phải giật mình.
Hắn không khỏi sinh ra hứng thú, vừa kiểm tra, vừa móc quyển "Vạn độc bảo điển" mà Bàn công công tặng ra xem. Hắn mừng rỡ phát hiện nhiều loại nguyên liệu dụng độc đều có đủ trong thùng. Nhưng vấn đề là làm thế nào để phối hợp. Đọc chưa được bao lâu, hắn lăn ra ngủ.
Cho đến khi có người gõ cửa phòng mời đến thuyền sảnh ăn trưa thì hắn mới từ trong sách trở ra.
Chưa đến sảnh thuyền, một thanh âm từ sảnh vọng tới tai Long Ưng. Với tu vi của hắn, cũng phải giật mình, thiếu chút nữa không tin vào lỗ tai của mình.
Khi bước vào trong sảnh con thuyền thì thấy hóa ra đó là Biên Thạch.
Lại không có một ai ngờ được rằng y lại vén áo lên để lộ cái bụng rồi dùng tiếng Hề tiếp tục kêu la làm cho Long Ưng không hiểu được một từ. Còn mọi người thì đều nhìn về phía bụng y.
Long Ưng chú ý tới chỗ lúc trước y từng bị một mũi tên hiểm ác bắn trúng. Vừa thấy hắn như trút được gánh nặng biết mình cũng như thiếu soái Khấu Trọng bảo vệ được cái danh hiệu thần y.
Lúc này, vết thương do mũi tên độc đã hoàn toàn biến mất chỉ còn lại làn da nhẵn nhụi.
Người từng thấy cái bụng của Biên Thạch đầu tiên liền cất tiếng hoan hô. Tiếp theo Thái Á, Văn Ti cùng với chúng nữ đều vỗ tay hưởng ứng. Thiên Bàng cũng miễn cưỡng hoan hô theo.
Long Ưng thầm đoán câu nói bàng tiếng Hề của Biên Thạch có lẽ là "nhìn bụng của lão tử". Khi Biên Thạch nhào về phía mình, hắn cứ tưởng y sẽ quỳ xuống tạ ơn. Nào ngờ Biên Thạch lại nắm hai tay của hắn kéo tới giữa mấy cái bàn mà vừa nhảy vừa hát vang một ca khúc bằng tiếng Hề.
Long Ưng cảm thấy thú vị cũng nhanh chóng nắm vững bước nhảy rồi lập tức thoát khỏi tay của y mà nhảy theo. Nằm ngoài suy nghĩ của y đó là đám chúng nữ cùng với Thái Á và những người đàn ông khác đều không hề do dự rời khỏi ghế mà cất vang tiếng hát cùng với nhảy múa. Mỗi người đều thật lòng chia xẻ chuyện Biên Thạch chiến thắng được vết thương hiểm nghèo. Có giọng hát trong trẻo của Thái Á cùng chúng nữ và tiếng trầm của giọng nam khiến cho sức cuốn hút tăng lên nhiều. Long Ưng hát vang và nhảy múa cật lực, thậm chí còn học tiếng ca của họ. Bởi vì họ chỉ lặp đi lặp lại hơn mười câu nên nghe một lúc là hắn có thể thuộc lòng, chìm đắm vào trong ca múa dân gian của người Hề. Ngôn ngữ chữ viết khác nhau cũng chẳng sao. Ca múa mặc dù xuất phát từ các dân tộc khác nhau nhưng xét sâu xa thì nó có quan hệ với bản chất của con người và thiên nhiên cùng với tinh cảm rồi thông qua giai điệu và sự vận động của thân thể khiến cho tinh thần được tương thông, cho dù lần đầu nghe thấy cũng không thể chống nổi sự hấp dẫn.
Đan Đan vừa nhảy với hai tay và thân thể tạo ra những động tác tuyệt vời di chuyển tới gần Long Ưng. Nàng dùng vai chạm nhẹ vào bờ vai của hắn và liếc mắt quyến rũ.
Sau Đan Đan tới lượt Biên Thạch cũng tới gần. Mặc dù không thể sánh được với sự kiều diễm của Đan Đan nhưng cũng có một chút gì đó như đồng tính khiến cho Long Ưng nhớ lại kỹ thuật nhảy múa của Mỹ Tu Na Phù và Hoành Không Mục Dã.
Long Ưng nhảy múa vui vẻ khiến cho ma tính phát triển di chuyển giữa chúng nữ, chủ động va chạm với họ. Tới khi đối mặt với Văn Ti, hai mắt của tiểu mỹ nhân sáng ngời nhảy thẳng vào ngực hắn, thậm chí còn hôn cả lên má của Long Ưng. Ngay sau đó, Long Ưng chợt phát hiện ra mọi người vây quanh mình nhiệt tình ca múa tạo ra một bầu không khí sôi động. Hắn sử dụng tất cả vốn liếng, những kỹ thuật nhảy phối hợp với bộ pháp một cách diệu kỳ lại thêm vóc dáng to lớn khiến cho mặc dù mang mặt nạ xấu nhưng vẫn tạo ra một thứ sức hút kỳ lạ.
Long Ưng tranh thủ thời gian nhìn Thiên Bàng, chỉ có y là người duy nhất còn đang ngồi. Mặc dù y đang vỗ tay phụ họa nhưng Long Ưng phát hiện ra ánh mắt của Thiên Bàng có chút gì đó đau đớn rõ ràng là rất mâu thuẫn khiến cho Long Ưng cảm nhận được nhân tính của y, chưa làm thương tổn người Hề nhưng đã cảm thấy bất đắc dĩ. Vì vậy mà lần đầu tiên hắn sinh ra một thứ cảm giác tốt với Thiên Bàng.
Tiếng ca múa vỗ tay chấm dứt, mọi người trở về chỗ ngồi của mình.
Sau một lúc ca múa, quan hệ của Long Ưng với người Hề cũng trở nên gần gũi.
Thái Á thở hổn hển và nói rất nhiều bằng tiếng Hề mà quên mất Long Ưng nghe không hiểu.
Văn Ti nói lại bằng tiếng Hán:
- Thị vệ trưởng nói rằng sau khi tới Trung Thổ thì tối nay mới được vui vẻ nhất. Biên Thạch không hợp với khí hậu nên khi quan Sơn Hải quan lại bị trúng tên độc khiến cho vết thương càng nặng thêm. Mặc dù trong đoàn có người biết y thuật nhưng cũng đều bó tay. Nào ngờ Thái y chỉ cần chưa tới một ngày đã làm cho người ta thấy một chuyện không thể tin nổi. Hiện tại Thị vệ trưởng tha thiết được trở về thảo nguyên sớm để Thái y chữa bệnh cho vương tử.
Thái Á hơi ngượng ngùng mà nở nụ cười ngọt ngào.
Long Ưng thấy chúng nữ đều liếc mắt với mình thì lấy lại niềm vui đồng thời nảy ra một ý mà vươn người đứng dậy.
Tất cả đều ngạc nhiên nhìn hắn.
Long Ưng mỉm cười nói:
- Làm xong một chuyện sẽ tới nói chuyện với Thị vệ trưởng.
Nói xong hắn đi tới sau Thiên Bàng rồi truyền âm vào tai y:
- Bản nhân biết người lên thuyền làm chuyện gì. Tới phòng ta nói chuyện. Đảm bảo chỉ có lợi mà không có hại với ngươi.
Long Ưng để cho Thiên Bàng đang kinh ngạc ngồi xuống chiếc ghế dựa cạnh cửa sổ còn bản thân thì ngồi lên giường mà nói thật thong dong:
- Bản nhân biết chuyện các hạ bị thương chỉ là giả vờ, bên trong vết đao còn dấu độc dược. Ta cũng biết ngươi có võ công cao cường, xảy ra chuyện vẫn tự tin chuồn được. Hiện tại người mà lão huynh e ngại nhất chính là ta có đúng không?
Ánh mắt của Thiên Bàng trở nên linh hoạt sắc bén rồi nhanh chóng lại xuất hiện sự buồn rầu. Y thở dài rồi nói:
- Tại sao đột nhiên lại xuất hiện một người như ngươi?
Long Ưng nói:
- Bởi vì Thánh Thượng của chúng ta đã đoán được Ngưng Diễm sẽ phái người ám sát Thái Á cho nên lệnh cho bản nhân đi theo bảo vệ nàng. Hiện tại bản nhân cho ngươi ngồi gần khoang thuyền để cho ngươi có cơ hội chuồn đi bất cứ lúc nào, đồng thời cũng thể hiện bản nhân không có ý giết ngươi.
Thiên Bàng gật đầu rồi nói:
- Cái này thì ta hiểu. Nếu không cũng chẳng đồng ý tới nói chuyện với ngươi.
Tiếp theo y trở nên buồn bã:
- Chúng ta đang ở thế đối đầu, tại sao lại buông tha cho ta?
Long Ưng nói:
- Vừa rồi khi chúng ta múa hát, vì sao sắc mặt của lão huynh lại hơi có phần không đành lòng?
Tác giả :
Huỳnh Dị