Nhất Ngôn Thông Thiên
Quyển 3 - Chương 347: Đế vương chấn kinh
Dịch giả: Hoangtruc
Khôi giáp trước mắt lại khiến Từ Ngôn khó hiểu. Hắn không nhìn rõ được dụng ý của Tả tướng.
"Lão nhân gia, thế này là ý gì?"
“Đi theo lão phu đến biên quan một chuyến.” Trình Dục trắng đêm không ngủ, chẳng qua tinh thần còn rất tỉnh táo. Lão nhân nói ra phần băn khoăn của mình: “Từ Ngôn, ngươi không thể lưu lại kinh thành được rồi."
"Biên quan? Đi Kỳ Uyên hạp sao?"
Nhìn Từ Ngôn đầy mờ mịt, Trình Dục lắc đầu đáp: “Không đi Kỳ Uyên hạp, chúng ta sẽ đến Linh Thủy thành.”
Nơi đó cũng có vị trí địa lý trọng yếu như Kỳ Uyên hạp. Chẳng qua Kỳ Uyên hạp ngăn đôi hai nước Tề - Phổ, còn Linh Thủy thành thì là nơi phân giới hai nước Đại Phổ và Bắc Chiếu.
Từ Ngôn cũng biết đến Linh Thủy thành. Thế nhưng hắn lại không rõ vì sao Tả tướng đích thân đi tới trọng địa biên quan kia. Không đợi hắn hỏi, lão nhân trước mặt nặng nề thở dài một tiếng.
“Phía tây nổi khói báo hiệu. Man tộc mười năm trước công phá Bắc Chiếu quốc, hôm nay đã xuất thủ với Đại Phổ rồi.”
Nói ra những câu này, mái tóc bạc trắng trên đỉnh đầu lão nhân càng thêm phần nổi bật. Vị Tả tướng đương triều Đại Phổ này không những bị ưu sầu bên trong Đại Phổ phiền nhiễu, cuối cùng còn phải nghênh đón lấy ngoại địch kinh khủng nữa.
Biết được biên quan nguy cấp, Từ Ngôn càng thêm nghi hoặc không hiểu nổi. Linh Thủy thành của Đại Phổ bị đánh chiếm, con tin Tề quốc như hắn qua bên đó thì có ích lợi gì chứ?
“Lão nhân gia, ta đi Linh Thủy thành sẽ không bị Hoàng đế cho rằng ta định chạy trốn chứ?” Từ Ngôn nghi hoặc hỏi.
“Là lão phu muốn mang ngươi chạy khỏi kinh thành này đấy!” Trình Dục trầm giọng nói: “Trấn Sơn vương truyền đến tin tức, Hoàng thành Tề quốc đã bị Man tộc tàn sát sạch sẽ trong vòng một đêm. Nếu ngươi không đi, tất chịu liên lụy.”
Nghe nói đến Hoàng thành Tề quốc bị tàn sát, Từ Ngôn lập tức kinh hãi. Đã không còn Hoàng thất Tề quốc, chẳng lẽ công chúa Đại Phổ kia cũng đã chết. Con tin Đại Phổ chết là xong chuyện, thế thì quả thật con tin Tề quốc là hắn không cần phải giữ lại rồi.
Tuy tin tức kinh người thật, nhưng Từ Ngôn cũng không phải là người Tề quốc, cho nên không khỏi hỏi: “Vậy công khai thân phận ta ra không được sao? Ta vốn là người Đại Phổ a.”
Trình Dục khẽ lắc đầu, nói: "Trấn Sơn vương chưa trở về mà còn đang ở lại Tề quốc tìm tung tích công chúa. Hoàng thành Tề quốc bị tàn sát, chưa hẳn toàn bộ Hoàng thất Tề quốc đều chết hết. Nếu còn sót kẻ nào chạy kịp ra khỏi Hoàng thành, lại bắt được công chúa thì con tin như ngươi tồn tại vẫn còn có cơ hội xoay chuyển. Cho nên thân phận của người vẫn chưa thể công khai lúc này được.”
Trình Dục có băn khoăn của riêng mình. Đó là vì Trấn Sơn vương còn chưa trở về, chỉ truyền về tin tức Hoàng thành Tề quốc bị Man tộc tàn sát sạch sẽ mà thôi.
Chỉ dựa vào một tin tức đó…
Trình Dục không cách nào kết luận hiện trạng của Hoàng thất Tề Quốc, chưa xác định được công chúa còn sống hay đã chết. Để ổn thỏa mọi chuyện, Trình Dục không định lập tức công khai thân phận Từ Ngôn ngay. Thế nhưng nếu thân phận Từ Ngôn vẫn là Thiên Môn hầu Tề quốc, thì chờ đợi hắn sẽ là bị Hoàng đế giam cầm. Do đó Trình Dục mới định mang theo Từ Ngôn đi.
“Từ Ngôn, đợi khi cuộc chiến ở Linh Thủy thành chấm dứt, lão phu sẽ đích thân nói rõ xuất thân của ngươi cho bệ hạ biết. Lúc đó dù có nhận tội khi quân, lão phu cũng không cau mày. Chẳng qua khoảng thời gian này, ngươi cần phải theo ta rời khỏi kinh thành đã, chịu ủy khuất một chút vậy.”
Từ Ngôn đã hiểu nỗi khổ tâm của Trình Dục. Hắn biết lão nhân trước mặt cũng không được thoải mái, phải lo lắng sinh tử của công chúa, còn suy tính thay cho cả vãn bối như hắn.
"Nếu như lão nhân gia đã nắm giữ ấn soái xuất chinh, Từ Ngôn làm đầy tớ đi theo không vấn đề gì."
Từ Ngôn cười hắc hắc, nângkhôi giáp trước mặt lên. Có thể nói Tả tướng đã tận tâm tận lực vì an nguy của hắn rồi, tất nhiên Từ Ngôn sẽ báo đáp phần ân tình này. Dù hắn có không ra trận giết địch cũng có thể bảo vệ lão nhân này một đường bình an.
“Ngươi vẫn là một đứa nhỏ hiểu chuyện.” Trình Dục khẽ nở nụ cười, nói: "Đợi đến sau này, khi thân phận ngươi được khôi phục lại, có thể danh chính ngôn thuận bái nhập Kim Tiền tông rồi. Dù hồng trần này có tốt, cũng không thể trường sinh ngàn năm được a.”
Mục tiêu mà tu hành giả hướng tới cũng chính là mộng tưởng của tất cả phàm nhân, đến Tả tướng cũng không ngoại lệ. Có lẽ lão không để ý đến năng lực phi thiên độn địa, nhưng hai chữ Trường Sinh vẫn mãi để cho mọi sinh linh tham luyến.
Tả tướng nắm giữ ấn soái, biểu thị chiến sự biên quan đã đến tình trạng nguy hiểm đến xã tắc Đại Phổ. Đã trăm năm qua chưa từng dấy qua binh đao, nay lại như có một mũi gai nhọn đâm vào lòng Hoàng đế Đại Phổ, đâm vào lòng tất cả bá quan văn võ trong triều, đâm vào lòng tất cả dân chúng nhìn thấy được cột khói lửa báo hiệu kia.
Bởi vì đã có tin tức Hoàng thành Tề quốc bị tàn sát sạch sẽ trong một đêm, nên lần xuất chinh này Trình Dục cũng không điều động Trục Vân vệ, mà chỉ suất lĩnh cao thủ Hình bộ. Đồng thời lão còn mệnh lệnh bộ binh triệu tập đóng quân ngoài thành trong vòng một đêm, sau đó xuất phát đến Linh Thủy thành. Trên đường đi sẽ còn điều động thêm ở một số nơi đóng quân nữa. Lần này lão dự tính viện trợ cho Linh Thủy thành khoảng năm mươi vạn quân.
Không chỉ có quân đội xuất phát, Tiền tông và Thái Thanh giáo với tư cách là chính phái Đại Phổ cũng nhận được thánh chỉ, mệnh lệnh phái cao thủ đến Linh Thủy thành tham chiến.
Quốc nạn lâm đầu, dù là môn phái giang hồ cũng phải xuất lực. Quốc chủ Thái Thanh giáo là Quốc sư, nên chuyện xuất lực vì Đại Phổ là chuyện phải làm. Mà Tiền tông là môn phái bên dưới của Kim Tiền tông, có liên quan rất sâu đến Hoàng thất Đại Phổ, cho nên thánh chỉ vừa đến, tứ đại gia tộc đã dẹp chuyện không hòa thuận qua một bên, đồng loạt phái cao thủ đi theo quân xuất chinh.
Bắc Chiếu quốc chiến loạn nhiều năm, tình thế chưa bao giờ sáng sủa. Từ khi biết Man tộc tiến công Bắc Chiếu, Đại Phổ đã đơn phương đóng cửa Linh Thủy thành. Những năm này đều luôn tăng binh lực cho Linh Thủy thành, trước đó vận chuyển Thần Võ pháo đến thành cũng vì phòng bị Man tộc công thành.
Đại Phổ bốn mùa như mùa xuân, lại ít có cửa quan hiểm trở để phòng thủ. Một khi Linh Thủy thành bị phá, gót sắt Man tộc hầu như có thể một đường thông suốt chạy thẳng tới kinh thành. Cho nên lúc này xuất chinh, Trình Dục đã mang theo quyết tâm chết trận sa trường nếu không thể đánh lùi được Man tộc, mà xã tắc giang sơn Đại Phổ sẽ dấy lên chiến hỏa khắp nơi.
Chạng vạng tối ngày đầu năm mới, cửa thành Tây mở rộng, một cỗ xe khổng lồ chở một vị lão nhân nắm giữ ấn soái chạy thẳng từ Hoàng cung đi ra. Từ trên tường thành nhìn lại, các đại quân đã sớm xuất phát, thành những hàng dài uốn lượn, nhìn không thấy đầu không thấy đuôi.
Mang theo Từ Ngôn đi cũng là chuyện Trình Dục rất bất đắc dĩ. Không lâu sau, một đám thái giám truyền chỉ dẫn theo Cấm quân từ Hoàng cung đi đến Bàng phủ. Vốn Thiên Môn hầu phải tiếp chỉ lại đã sớm đi ra khỏi Hoàng thành, đến con heo Tiểu Hắc kia cũng đã không thấy tung tích.
Một Thiên Môn hầu không tính là chuyện gì lớn đối với đương kim Hoàng Đế Đại Phổ. Điều khiến Sở Tuyên run sợ chính là tin tức Hoàng thành Tề quốc bị tàn sát sạch sẽ trong vòng một đêm kia.
Nơi sâu trong Hoàng cung, ở Thiên điện được canh gác sâm nghiêm. Sở Tuyên quỳ gối trước một tấm gương đồng cực lớn, khóc rống lên. Đại điện trống rỗng chỉ có mình Hoàng đế, lại xuất hiện thêm giọng nói thứ hai.
"Hoàng gia gia! Người mau cứu ta đi. Toàn bộ Hoàng tộc Tề quốc đều đã chết sạch. Nếu Man tộc bất ngờ tập kích kinh thành, tính mạng tôn nhi khó mà giữ được a!”
Hoàng Đế ngày bình thường đầy uy nghiêm, là thiên tử trong lòng đám dân chúng lúc này lại hệt như một đứa trẻ bị hoảng sợ. Nếu để người khác chứng kiến cảnh tượng này, chỉ sợ Hoàng quyền uy nghiêm và thần bí đều sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Theo Sở Tuyên khóc lóc kể lể, mặt trên gương đồng hiện ra một màn sáng màu xanh nhạt như mặt nước hồ chuyển động. Trên mặt nước hồ còn nhìn thấy hình ảnh của một ông lão già nua đang ngồi xếp bằng. Lão giả kia mặc một thân long bào, đầu đội kim quan, sắc mặt uy nghiêm, giống Hoàng Đế hơn cả Sở Tuyên nữa.
Người kia không phải ở trong tấm kính, mà đây là một loại dị bảo truyền âm của Hoàng gia, có thể câu thông xa vạn dặm. Lão giả bên trong mở hai mắt, âm thanh trầm thấp như chuông lớn truyền đến.
"Ngươi là Hoàng Đế hay là tù nhân? Đến bóng dáng địch nhân còn không thấy mà đã bị dọa đến khóc sướt mướt. Hậu bối Sở gia ta, thật sự càng về sau càng tệ hại..."
Khôi giáp trước mắt lại khiến Từ Ngôn khó hiểu. Hắn không nhìn rõ được dụng ý của Tả tướng.
"Lão nhân gia, thế này là ý gì?"
“Đi theo lão phu đến biên quan một chuyến.” Trình Dục trắng đêm không ngủ, chẳng qua tinh thần còn rất tỉnh táo. Lão nhân nói ra phần băn khoăn của mình: “Từ Ngôn, ngươi không thể lưu lại kinh thành được rồi."
"Biên quan? Đi Kỳ Uyên hạp sao?"
Nhìn Từ Ngôn đầy mờ mịt, Trình Dục lắc đầu đáp: “Không đi Kỳ Uyên hạp, chúng ta sẽ đến Linh Thủy thành.”
Nơi đó cũng có vị trí địa lý trọng yếu như Kỳ Uyên hạp. Chẳng qua Kỳ Uyên hạp ngăn đôi hai nước Tề - Phổ, còn Linh Thủy thành thì là nơi phân giới hai nước Đại Phổ và Bắc Chiếu.
Từ Ngôn cũng biết đến Linh Thủy thành. Thế nhưng hắn lại không rõ vì sao Tả tướng đích thân đi tới trọng địa biên quan kia. Không đợi hắn hỏi, lão nhân trước mặt nặng nề thở dài một tiếng.
“Phía tây nổi khói báo hiệu. Man tộc mười năm trước công phá Bắc Chiếu quốc, hôm nay đã xuất thủ với Đại Phổ rồi.”
Nói ra những câu này, mái tóc bạc trắng trên đỉnh đầu lão nhân càng thêm phần nổi bật. Vị Tả tướng đương triều Đại Phổ này không những bị ưu sầu bên trong Đại Phổ phiền nhiễu, cuối cùng còn phải nghênh đón lấy ngoại địch kinh khủng nữa.
Biết được biên quan nguy cấp, Từ Ngôn càng thêm nghi hoặc không hiểu nổi. Linh Thủy thành của Đại Phổ bị đánh chiếm, con tin Tề quốc như hắn qua bên đó thì có ích lợi gì chứ?
“Lão nhân gia, ta đi Linh Thủy thành sẽ không bị Hoàng đế cho rằng ta định chạy trốn chứ?” Từ Ngôn nghi hoặc hỏi.
“Là lão phu muốn mang ngươi chạy khỏi kinh thành này đấy!” Trình Dục trầm giọng nói: “Trấn Sơn vương truyền đến tin tức, Hoàng thành Tề quốc đã bị Man tộc tàn sát sạch sẽ trong vòng một đêm. Nếu ngươi không đi, tất chịu liên lụy.”
Nghe nói đến Hoàng thành Tề quốc bị tàn sát, Từ Ngôn lập tức kinh hãi. Đã không còn Hoàng thất Tề quốc, chẳng lẽ công chúa Đại Phổ kia cũng đã chết. Con tin Đại Phổ chết là xong chuyện, thế thì quả thật con tin Tề quốc là hắn không cần phải giữ lại rồi.
Tuy tin tức kinh người thật, nhưng Từ Ngôn cũng không phải là người Tề quốc, cho nên không khỏi hỏi: “Vậy công khai thân phận ta ra không được sao? Ta vốn là người Đại Phổ a.”
Trình Dục khẽ lắc đầu, nói: "Trấn Sơn vương chưa trở về mà còn đang ở lại Tề quốc tìm tung tích công chúa. Hoàng thành Tề quốc bị tàn sát, chưa hẳn toàn bộ Hoàng thất Tề quốc đều chết hết. Nếu còn sót kẻ nào chạy kịp ra khỏi Hoàng thành, lại bắt được công chúa thì con tin như ngươi tồn tại vẫn còn có cơ hội xoay chuyển. Cho nên thân phận của người vẫn chưa thể công khai lúc này được.”
Trình Dục có băn khoăn của riêng mình. Đó là vì Trấn Sơn vương còn chưa trở về, chỉ truyền về tin tức Hoàng thành Tề quốc bị Man tộc tàn sát sạch sẽ mà thôi.
Chỉ dựa vào một tin tức đó…
Trình Dục không cách nào kết luận hiện trạng của Hoàng thất Tề Quốc, chưa xác định được công chúa còn sống hay đã chết. Để ổn thỏa mọi chuyện, Trình Dục không định lập tức công khai thân phận Từ Ngôn ngay. Thế nhưng nếu thân phận Từ Ngôn vẫn là Thiên Môn hầu Tề quốc, thì chờ đợi hắn sẽ là bị Hoàng đế giam cầm. Do đó Trình Dục mới định mang theo Từ Ngôn đi.
“Từ Ngôn, đợi khi cuộc chiến ở Linh Thủy thành chấm dứt, lão phu sẽ đích thân nói rõ xuất thân của ngươi cho bệ hạ biết. Lúc đó dù có nhận tội khi quân, lão phu cũng không cau mày. Chẳng qua khoảng thời gian này, ngươi cần phải theo ta rời khỏi kinh thành đã, chịu ủy khuất một chút vậy.”
Từ Ngôn đã hiểu nỗi khổ tâm của Trình Dục. Hắn biết lão nhân trước mặt cũng không được thoải mái, phải lo lắng sinh tử của công chúa, còn suy tính thay cho cả vãn bối như hắn.
"Nếu như lão nhân gia đã nắm giữ ấn soái xuất chinh, Từ Ngôn làm đầy tớ đi theo không vấn đề gì."
Từ Ngôn cười hắc hắc, nângkhôi giáp trước mặt lên. Có thể nói Tả tướng đã tận tâm tận lực vì an nguy của hắn rồi, tất nhiên Từ Ngôn sẽ báo đáp phần ân tình này. Dù hắn có không ra trận giết địch cũng có thể bảo vệ lão nhân này một đường bình an.
“Ngươi vẫn là một đứa nhỏ hiểu chuyện.” Trình Dục khẽ nở nụ cười, nói: "Đợi đến sau này, khi thân phận ngươi được khôi phục lại, có thể danh chính ngôn thuận bái nhập Kim Tiền tông rồi. Dù hồng trần này có tốt, cũng không thể trường sinh ngàn năm được a.”
Mục tiêu mà tu hành giả hướng tới cũng chính là mộng tưởng của tất cả phàm nhân, đến Tả tướng cũng không ngoại lệ. Có lẽ lão không để ý đến năng lực phi thiên độn địa, nhưng hai chữ Trường Sinh vẫn mãi để cho mọi sinh linh tham luyến.
Tả tướng nắm giữ ấn soái, biểu thị chiến sự biên quan đã đến tình trạng nguy hiểm đến xã tắc Đại Phổ. Đã trăm năm qua chưa từng dấy qua binh đao, nay lại như có một mũi gai nhọn đâm vào lòng Hoàng đế Đại Phổ, đâm vào lòng tất cả bá quan văn võ trong triều, đâm vào lòng tất cả dân chúng nhìn thấy được cột khói lửa báo hiệu kia.
Bởi vì đã có tin tức Hoàng thành Tề quốc bị tàn sát sạch sẽ trong một đêm, nên lần xuất chinh này Trình Dục cũng không điều động Trục Vân vệ, mà chỉ suất lĩnh cao thủ Hình bộ. Đồng thời lão còn mệnh lệnh bộ binh triệu tập đóng quân ngoài thành trong vòng một đêm, sau đó xuất phát đến Linh Thủy thành. Trên đường đi sẽ còn điều động thêm ở một số nơi đóng quân nữa. Lần này lão dự tính viện trợ cho Linh Thủy thành khoảng năm mươi vạn quân.
Không chỉ có quân đội xuất phát, Tiền tông và Thái Thanh giáo với tư cách là chính phái Đại Phổ cũng nhận được thánh chỉ, mệnh lệnh phái cao thủ đến Linh Thủy thành tham chiến.
Quốc nạn lâm đầu, dù là môn phái giang hồ cũng phải xuất lực. Quốc chủ Thái Thanh giáo là Quốc sư, nên chuyện xuất lực vì Đại Phổ là chuyện phải làm. Mà Tiền tông là môn phái bên dưới của Kim Tiền tông, có liên quan rất sâu đến Hoàng thất Đại Phổ, cho nên thánh chỉ vừa đến, tứ đại gia tộc đã dẹp chuyện không hòa thuận qua một bên, đồng loạt phái cao thủ đi theo quân xuất chinh.
Bắc Chiếu quốc chiến loạn nhiều năm, tình thế chưa bao giờ sáng sủa. Từ khi biết Man tộc tiến công Bắc Chiếu, Đại Phổ đã đơn phương đóng cửa Linh Thủy thành. Những năm này đều luôn tăng binh lực cho Linh Thủy thành, trước đó vận chuyển Thần Võ pháo đến thành cũng vì phòng bị Man tộc công thành.
Đại Phổ bốn mùa như mùa xuân, lại ít có cửa quan hiểm trở để phòng thủ. Một khi Linh Thủy thành bị phá, gót sắt Man tộc hầu như có thể một đường thông suốt chạy thẳng tới kinh thành. Cho nên lúc này xuất chinh, Trình Dục đã mang theo quyết tâm chết trận sa trường nếu không thể đánh lùi được Man tộc, mà xã tắc giang sơn Đại Phổ sẽ dấy lên chiến hỏa khắp nơi.
Chạng vạng tối ngày đầu năm mới, cửa thành Tây mở rộng, một cỗ xe khổng lồ chở một vị lão nhân nắm giữ ấn soái chạy thẳng từ Hoàng cung đi ra. Từ trên tường thành nhìn lại, các đại quân đã sớm xuất phát, thành những hàng dài uốn lượn, nhìn không thấy đầu không thấy đuôi.
Mang theo Từ Ngôn đi cũng là chuyện Trình Dục rất bất đắc dĩ. Không lâu sau, một đám thái giám truyền chỉ dẫn theo Cấm quân từ Hoàng cung đi đến Bàng phủ. Vốn Thiên Môn hầu phải tiếp chỉ lại đã sớm đi ra khỏi Hoàng thành, đến con heo Tiểu Hắc kia cũng đã không thấy tung tích.
Một Thiên Môn hầu không tính là chuyện gì lớn đối với đương kim Hoàng Đế Đại Phổ. Điều khiến Sở Tuyên run sợ chính là tin tức Hoàng thành Tề quốc bị tàn sát sạch sẽ trong vòng một đêm kia.
Nơi sâu trong Hoàng cung, ở Thiên điện được canh gác sâm nghiêm. Sở Tuyên quỳ gối trước một tấm gương đồng cực lớn, khóc rống lên. Đại điện trống rỗng chỉ có mình Hoàng đế, lại xuất hiện thêm giọng nói thứ hai.
"Hoàng gia gia! Người mau cứu ta đi. Toàn bộ Hoàng tộc Tề quốc đều đã chết sạch. Nếu Man tộc bất ngờ tập kích kinh thành, tính mạng tôn nhi khó mà giữ được a!”
Hoàng Đế ngày bình thường đầy uy nghiêm, là thiên tử trong lòng đám dân chúng lúc này lại hệt như một đứa trẻ bị hoảng sợ. Nếu để người khác chứng kiến cảnh tượng này, chỉ sợ Hoàng quyền uy nghiêm và thần bí đều sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Theo Sở Tuyên khóc lóc kể lể, mặt trên gương đồng hiện ra một màn sáng màu xanh nhạt như mặt nước hồ chuyển động. Trên mặt nước hồ còn nhìn thấy hình ảnh của một ông lão già nua đang ngồi xếp bằng. Lão giả kia mặc một thân long bào, đầu đội kim quan, sắc mặt uy nghiêm, giống Hoàng Đế hơn cả Sở Tuyên nữa.
Người kia không phải ở trong tấm kính, mà đây là một loại dị bảo truyền âm của Hoàng gia, có thể câu thông xa vạn dặm. Lão giả bên trong mở hai mắt, âm thanh trầm thấp như chuông lớn truyền đến.
"Ngươi là Hoàng Đế hay là tù nhân? Đến bóng dáng địch nhân còn không thấy mà đã bị dọa đến khóc sướt mướt. Hậu bối Sở gia ta, thật sự càng về sau càng tệ hại..."
Tác giả :
Hắc Huyền