Nhất Ngôn Thông Thiên
Quyển 3 - Chương 319: Chớ tự hại mình
Dịch giả: Hoangtruc
Rời khỏi phủ Tả tướng, Từ Ngôn định bụng đi gặp một người quen. Nếu hôm qua Trình Lâm Uyển đã tới biệt viện Lê gia thì Lê Dịch Minh nên biết chút ít manh mối mới đúng.
Từ Ngôn vốn không biết Trình Lâm Uyển có liên quan với Lê Dịch Minh, nhưng hắn nhanh chóng hiểu rõ. Bởi vì chưa đi được bao xa, hắn đã thấy Lê Dịch Minh với hai mắt đỏ bừng kéo theo mấy người Lê gia chạy ngang trước mắt mình.
"Dịch Minh huynh!"
Từ Ngôn cười mỉm chắp tay nghênh đón.
Vừa nhìn thấy Từ Ngôn, Lê Dịch Minh lập tức sững sờ. Không phải kinh ngạc vì gặp được Từ Ngôn, mà nhìn thấy hắn đeo theo bịt mắt cổ quái kia nên cảm thấy ngoài ý.
"Hầu Gia, mắt của ngươi..." Lê Dịch Minh ân cần hỏi thăm. Y cảm thấy thân cận với Từ Ngôn, bởi vì lần trước tại biệt viện, là Từ Ngôn đã giúp y đánh bay Vạn Hộ Hầu.
"Vết thương nhỏ, không sao." Từ Ngôn khoát tay áo phớt lờ, không nói hai lời đã kéo Lê Dịch Minh vào một quán rượu. Yên vị trong gian phòng, hắn mới hỏi: "Nghe nói ngày hôm qua tiểu tiểu thư Trình gia ghé qua biệt viện Lê gia, Dịch Minh huynh có biết hôm qua Trình Lâm Uyển còn đi đâu nữa không?"
“Đa tạ Hầu Gia quan tâm, hôm qua biểu muội có ghé qua biệt viện tìm ta. Ta còn đích thân đưa nàng về đến kinh thành, đến cửa thành mới chia tay. Không nghĩ tới nàng còn không quay về Tướng phủ, mà lại mất tung tích.”
Lê Dịch Minh mặt mày ủ rũ nói, Từ Ngôn lập tức ngây ngẩn cả người.
"Trình Lâm Uyển là biểu muội ngươi?"
"Mẫu thân nàng là bà con với mẫu thân của ta, cho nên Uyển nhi được coi là biểu muội bà con xa của ta."
Nghe Lê Dịch Minh giải đáp, bây giờ Từ Ngôn mới hiểu hóa ra Lê gia có thân thích với phủ Tả tướng.
“Không có chút manh mối nào sao?” Từ Ngôn gọi ra một bình rượu ngon cùng với một bàn thức ăn, vừa hỏi tiếp: “Ngươi đã đưa nàng vào thành rồi. Nếu nói vậy, có lẽ nàng bị đám người trong thành bắt mất. Dám bắt cóc tiểu tiểu thư phủ Tả tướng trong kinh thành, lá gan đối phương không nhỏ a.”
Vừa nói, Từ Ngôn rót chén rượu cho Lê Dịch Minh: “Chắc hẳn Dịch Minh huynh đã trắng đêm không ngủ. Trước tiên cứ phải lót dạ đã, mới có sức tìm người a.”
“Ài, đa tạ hảo ý của Hầu gia. Thật sự ta nuốt không trôi a.” Mặt mày Lê Dịch Minh đầy đau khổ. Y và Trình Lâm Uyển đã đính hôn rồi, nay tung tích hôn thê không rõ, sinh tử không biết, là ai cũng không thể nuốt vào nổi a.”
“Lúc các người chia tay, quanh đó có ai khả nghi hay không? Hoặc là sau lưng tiểu tiểu thư Trình gia, có kẻ nào đi theo không?" Từ Ngôn vừa gắp đồ ăn, vừa ung dung hỏi. Trước mắt đã sang buổi trưa, bụng hắn sớm cồn cào, Lê Dịch Minh nuốt không vô, Từ Ngôn hắn vẫn nuốt vào được.
Lê Dịch Minh không hề nghĩ ngợi, đáp: "Không có, không ai đi theo Uyển nhi cả. Chính mắt ta nhìn thấy, nàng cùng nha hoàn đi khuất góc đường ta mới rời đi. Sớm biết như vậy, ta phải đưa Uyển nhi về tới phủ Tả tướng mới đúng, đều tại ta, đều tại ta!"
Nói xong, Lê Dịch Minh bắt đầu đưa tay tự nện vào đầu mình, lộ vẻ hối hận không thôi.
“Dịch Minh huynh chớ quá lo lắng. Nếu đối phương đã không vì tiền tài, có lẽ biểu muội ngươi còn sống mới phải.”
Từ Ngôn vốn đang khuyên bảo, không nghĩ tới Lê Dịch Minh nghe xong chợt muốn khóc. Y vừa nện đầu mình, vừa kêu than: “Chẳng lẽ ý Hầu gia nói, là đối phương không cầu tiền tài, mà cướp sắc hả?”
Từ Ngôn cảm thấy đầu óc của Lê Dịch Minh quả thật không chút nhạy bén. Ai có gan cướp sắc như vậy? Dám trong kinh thanh cướp sắc cháu gái Tả tướng, chẳng phải là gan cướp sắc lớn ngập trời hay sao?”
“Dịch Minh huynh, huynh chớ tự hại mình! Ngươi có nện thì đừng dùng tay nện kẻo bị thương mất!” Từ Ngôn tranh thủ an ủi: "Ta có thanh kiếm này, ngươi cầm lấy mà nện, như vậy tay sẽ không bị thương.”
Lấy kiếm nện vào đầu, tay không bị thương, nhưng có lẽ bỏ đầu mình đi rồi.
Lê Dịch Minh nhìn Từ Ngôn đưa thanh trường kiếm qua, cười khổ một tiếng. Y cũng hiểu là người ta đùa giỡn, nhằm để y bớt sốt ruột mà thôi.
"Hầu Gia, bây giờ ta vô kế khả thi rồi. Gia gia đã phái cao thủ trong nhà đi tìm kiếm khắp nơi, Tả tướng đại nhân cũng điều động vô số nhân thủ, thế nhưng Uyển nhi như bốc hơi đi mất, không có lấy nửa điểm manh mối.”
Hớp một ngụm rượu trong chén, Lê Dịch Minh cũng cảm thấy dễ chịu hơn, bèn học theo Từ Ngôn, bắt đầu ăn uống.
“Vậy mới phải chứ, có sốt ruột cũng vô dụng thôi. Ăn no bụng mới có sức đi tìm người.” Từ Ngôn cười hắc hắc nói.
"Hầu Gia, làm sao ngươi biết Uyển nhi mất tích?" Ăn uống chút ít, đầu óc Lê Dịch Minh cũng thông thoáng hơn không ít. Ít nhất y cũng nhớ đến chuyện của Thiên Môn hầu Từ Ngôn này.
Hình như cũng không có liên quan gì với biểu muội y mới phải.
“Vừa rồi có việc nên ghé qua phủ Tả tướng một chuyện, nghe quản gia nói qua.” Nói qua loa vài câu với Lê Dịch Minh, Từ Ngôn há miệng tiếp tục: “Dịch Minh huynh yên tâm, nếu đã là biểu muội ngươi thì cũng là biểu muội của Từ Ngôn ta. Ta sẽ giúp ngươi tìm kiếm, tìm được tên bắt cóc, sẽ đập bọn chúng một trận giúp ngươi.”
"Đa tạ Hầu gia, Dịch Minh vô cùng cảm kích." Lê Dịch Minh hết sức cảm động. Thiên Môn hầu người ta là con tin, thân phận khó bảo toàn vẫn còn tâm tư tìm biểu muội giúp y. Phần nhân tình này, y sẽ phải nhớ kỹ.
“Dịch Minh huynh, ngươi nghĩ lại thật kỹ, xem coi ngày hôm qua lúc các ngươi chia tay, quanh đó không có gì khác thường nào sao?” Từ Ngôn ăn no rồi, quyết định hỏi thêm lần cuối. Nếu không có đầu mối gì, hắn quyết định sẽ ghé qua hang ổ Thái Thanh giáo một chuyến.
Lê Dịch Minh không còn vô cùng lo lắng giống như lúc trước. Đồ ăn vào bụng, y trở nên tỉnh táo. Nghĩ suốt nửa ngày, y vẫn là lắc đầu.
“Không có gì đặc biệt cả. Trên đường có người đi, bên đường có tiểu thương, còn có Thái Thanh giáo đang cử hành nghi thức đi ra khỏi cửa thành. Thật sự không còn gì khác nữa.”
Lê Dịch Minh nói xong, đáy mắt Từ Ngôn lập tức xẹt qua một tia sáng.
Thái Thanh giáo cử hành nghi thức đi ra khỏi thành. Chẳng phải là vừa lúc khuất tầm mắt Lê Dịch Minh, đã bắt mất Trình Lâm Uyển hay sao?
Từ Ngôn không chắc chắn chuyện Trình Lâm Uyển bị Thái Thanh giáo bắt đi. Kỳ thật hắn chỉ giữ một quan điểm, đó là bắt cháu gái Tả tướng, nhất định là kẻ thù của Tả tướng. Mà Quốc sư, chính là đại địch số một của Tả tướng.
“Chắc chắn sẽ có manh mối để lại. Dịch Minh huynh không nên quá nóng vội, biểu muội ngươi không phải người ngu, coi như là bị bắt đi, có lẽ cũng phải quần nhau với kẻ kia một hồi chứ."
Từ Ngôn đứng dậy vỗ vỗ đầu vai đối phương, sải bước đi ra ngoài.
“Ta đây giúp ngươi đi tìm hiểu. Dịch Minh huynh chớ quên thanh toán tiền cơm là được rồi.”
Lê Dịch Minh cảm kích nhìn bóng Thiên Môn hầu khuất sau cánh cửa, còn cảm thấy không phí công kết giao với người bạn này. Chỉ một bữa cơm, Lê gia bọn họ còn thiếu tiền trả hay sao? Đến khi Từ Ngôn đi mất dạng, Lê Dịch Minh mới kịp phản ứng.
“Làm sao hắn biết Uyển nhi không phải người ngu?"
Lê Dịch Minh thầm lầu bầu lẩm bẩm, nhất thời cảm thấy Thiên Môn hầu thật sự sâu không lường được. Thật tình y cũng không biết, vốn Từ Ngôn với biểu muội mình đã quen biết nhau từ nhỏ.
Một đường bước đi, Từ Ngôn thầm nghĩ tới suy đoán của mình.
Thái Thanh giáo thường xuyên có cúng bái hành lễ. Dọc đường nhìn thấy Thái Thanh giáo cử hành nghi thức cũng không vấn đề gì. Thế nhưng khi Lê Dịch Minh vừa tách Trình Lâm Uyển ra lại gặp ngay Thái Thanh giáo đang cử hành nghi thức, nói thế nào hắn cũng thấy có điểm đáng ngờ.
Lão Quốc sư hồ ly kia giở trò quỷ gì sao?
Từ Ngôn thầm nói nhỏ. Không biết có phải là vì ăn trưa quá no hay không mà hắn cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa hừng hực khó chịu thiêu đốt, cảm giác này nhanh chóng lan tràn toàn thân như thể một quả bóng da quá căng khí. Làm Từ Ngôn rất muốn rống to lên vài tiếng, hoặc tìm mấy tên gia hỏa du côn đui mù đánh đập một trận.
Hỏa khí không hiểu thấu thường xuyên xuất hiện trên người Từ Ngôn. Hơn nữa, khiến hắn lúng túng nhất là, trong lòng của hắn còn có một thứ nữa, như thể nhu cầu sinh lý có chút ít rục rịch biến đổi.
Rời khỏi phủ Tả tướng, Từ Ngôn định bụng đi gặp một người quen. Nếu hôm qua Trình Lâm Uyển đã tới biệt viện Lê gia thì Lê Dịch Minh nên biết chút ít manh mối mới đúng.
Từ Ngôn vốn không biết Trình Lâm Uyển có liên quan với Lê Dịch Minh, nhưng hắn nhanh chóng hiểu rõ. Bởi vì chưa đi được bao xa, hắn đã thấy Lê Dịch Minh với hai mắt đỏ bừng kéo theo mấy người Lê gia chạy ngang trước mắt mình.
"Dịch Minh huynh!"
Từ Ngôn cười mỉm chắp tay nghênh đón.
Vừa nhìn thấy Từ Ngôn, Lê Dịch Minh lập tức sững sờ. Không phải kinh ngạc vì gặp được Từ Ngôn, mà nhìn thấy hắn đeo theo bịt mắt cổ quái kia nên cảm thấy ngoài ý.
"Hầu Gia, mắt của ngươi..." Lê Dịch Minh ân cần hỏi thăm. Y cảm thấy thân cận với Từ Ngôn, bởi vì lần trước tại biệt viện, là Từ Ngôn đã giúp y đánh bay Vạn Hộ Hầu.
"Vết thương nhỏ, không sao." Từ Ngôn khoát tay áo phớt lờ, không nói hai lời đã kéo Lê Dịch Minh vào một quán rượu. Yên vị trong gian phòng, hắn mới hỏi: "Nghe nói ngày hôm qua tiểu tiểu thư Trình gia ghé qua biệt viện Lê gia, Dịch Minh huynh có biết hôm qua Trình Lâm Uyển còn đi đâu nữa không?"
“Đa tạ Hầu Gia quan tâm, hôm qua biểu muội có ghé qua biệt viện tìm ta. Ta còn đích thân đưa nàng về đến kinh thành, đến cửa thành mới chia tay. Không nghĩ tới nàng còn không quay về Tướng phủ, mà lại mất tung tích.”
Lê Dịch Minh mặt mày ủ rũ nói, Từ Ngôn lập tức ngây ngẩn cả người.
"Trình Lâm Uyển là biểu muội ngươi?"
"Mẫu thân nàng là bà con với mẫu thân của ta, cho nên Uyển nhi được coi là biểu muội bà con xa của ta."
Nghe Lê Dịch Minh giải đáp, bây giờ Từ Ngôn mới hiểu hóa ra Lê gia có thân thích với phủ Tả tướng.
“Không có chút manh mối nào sao?” Từ Ngôn gọi ra một bình rượu ngon cùng với một bàn thức ăn, vừa hỏi tiếp: “Ngươi đã đưa nàng vào thành rồi. Nếu nói vậy, có lẽ nàng bị đám người trong thành bắt mất. Dám bắt cóc tiểu tiểu thư phủ Tả tướng trong kinh thành, lá gan đối phương không nhỏ a.”
Vừa nói, Từ Ngôn rót chén rượu cho Lê Dịch Minh: “Chắc hẳn Dịch Minh huynh đã trắng đêm không ngủ. Trước tiên cứ phải lót dạ đã, mới có sức tìm người a.”
“Ài, đa tạ hảo ý của Hầu gia. Thật sự ta nuốt không trôi a.” Mặt mày Lê Dịch Minh đầy đau khổ. Y và Trình Lâm Uyển đã đính hôn rồi, nay tung tích hôn thê không rõ, sinh tử không biết, là ai cũng không thể nuốt vào nổi a.”
“Lúc các người chia tay, quanh đó có ai khả nghi hay không? Hoặc là sau lưng tiểu tiểu thư Trình gia, có kẻ nào đi theo không?" Từ Ngôn vừa gắp đồ ăn, vừa ung dung hỏi. Trước mắt đã sang buổi trưa, bụng hắn sớm cồn cào, Lê Dịch Minh nuốt không vô, Từ Ngôn hắn vẫn nuốt vào được.
Lê Dịch Minh không hề nghĩ ngợi, đáp: "Không có, không ai đi theo Uyển nhi cả. Chính mắt ta nhìn thấy, nàng cùng nha hoàn đi khuất góc đường ta mới rời đi. Sớm biết như vậy, ta phải đưa Uyển nhi về tới phủ Tả tướng mới đúng, đều tại ta, đều tại ta!"
Nói xong, Lê Dịch Minh bắt đầu đưa tay tự nện vào đầu mình, lộ vẻ hối hận không thôi.
“Dịch Minh huynh chớ quá lo lắng. Nếu đối phương đã không vì tiền tài, có lẽ biểu muội ngươi còn sống mới phải.”
Từ Ngôn vốn đang khuyên bảo, không nghĩ tới Lê Dịch Minh nghe xong chợt muốn khóc. Y vừa nện đầu mình, vừa kêu than: “Chẳng lẽ ý Hầu gia nói, là đối phương không cầu tiền tài, mà cướp sắc hả?”
Từ Ngôn cảm thấy đầu óc của Lê Dịch Minh quả thật không chút nhạy bén. Ai có gan cướp sắc như vậy? Dám trong kinh thanh cướp sắc cháu gái Tả tướng, chẳng phải là gan cướp sắc lớn ngập trời hay sao?”
“Dịch Minh huynh, huynh chớ tự hại mình! Ngươi có nện thì đừng dùng tay nện kẻo bị thương mất!” Từ Ngôn tranh thủ an ủi: "Ta có thanh kiếm này, ngươi cầm lấy mà nện, như vậy tay sẽ không bị thương.”
Lấy kiếm nện vào đầu, tay không bị thương, nhưng có lẽ bỏ đầu mình đi rồi.
Lê Dịch Minh nhìn Từ Ngôn đưa thanh trường kiếm qua, cười khổ một tiếng. Y cũng hiểu là người ta đùa giỡn, nhằm để y bớt sốt ruột mà thôi.
"Hầu Gia, bây giờ ta vô kế khả thi rồi. Gia gia đã phái cao thủ trong nhà đi tìm kiếm khắp nơi, Tả tướng đại nhân cũng điều động vô số nhân thủ, thế nhưng Uyển nhi như bốc hơi đi mất, không có lấy nửa điểm manh mối.”
Hớp một ngụm rượu trong chén, Lê Dịch Minh cũng cảm thấy dễ chịu hơn, bèn học theo Từ Ngôn, bắt đầu ăn uống.
“Vậy mới phải chứ, có sốt ruột cũng vô dụng thôi. Ăn no bụng mới có sức đi tìm người.” Từ Ngôn cười hắc hắc nói.
"Hầu Gia, làm sao ngươi biết Uyển nhi mất tích?" Ăn uống chút ít, đầu óc Lê Dịch Minh cũng thông thoáng hơn không ít. Ít nhất y cũng nhớ đến chuyện của Thiên Môn hầu Từ Ngôn này.
Hình như cũng không có liên quan gì với biểu muội y mới phải.
“Vừa rồi có việc nên ghé qua phủ Tả tướng một chuyện, nghe quản gia nói qua.” Nói qua loa vài câu với Lê Dịch Minh, Từ Ngôn há miệng tiếp tục: “Dịch Minh huynh yên tâm, nếu đã là biểu muội ngươi thì cũng là biểu muội của Từ Ngôn ta. Ta sẽ giúp ngươi tìm kiếm, tìm được tên bắt cóc, sẽ đập bọn chúng một trận giúp ngươi.”
"Đa tạ Hầu gia, Dịch Minh vô cùng cảm kích." Lê Dịch Minh hết sức cảm động. Thiên Môn hầu người ta là con tin, thân phận khó bảo toàn vẫn còn tâm tư tìm biểu muội giúp y. Phần nhân tình này, y sẽ phải nhớ kỹ.
“Dịch Minh huynh, ngươi nghĩ lại thật kỹ, xem coi ngày hôm qua lúc các ngươi chia tay, quanh đó không có gì khác thường nào sao?” Từ Ngôn ăn no rồi, quyết định hỏi thêm lần cuối. Nếu không có đầu mối gì, hắn quyết định sẽ ghé qua hang ổ Thái Thanh giáo một chuyến.
Lê Dịch Minh không còn vô cùng lo lắng giống như lúc trước. Đồ ăn vào bụng, y trở nên tỉnh táo. Nghĩ suốt nửa ngày, y vẫn là lắc đầu.
“Không có gì đặc biệt cả. Trên đường có người đi, bên đường có tiểu thương, còn có Thái Thanh giáo đang cử hành nghi thức đi ra khỏi cửa thành. Thật sự không còn gì khác nữa.”
Lê Dịch Minh nói xong, đáy mắt Từ Ngôn lập tức xẹt qua một tia sáng.
Thái Thanh giáo cử hành nghi thức đi ra khỏi thành. Chẳng phải là vừa lúc khuất tầm mắt Lê Dịch Minh, đã bắt mất Trình Lâm Uyển hay sao?
Từ Ngôn không chắc chắn chuyện Trình Lâm Uyển bị Thái Thanh giáo bắt đi. Kỳ thật hắn chỉ giữ một quan điểm, đó là bắt cháu gái Tả tướng, nhất định là kẻ thù của Tả tướng. Mà Quốc sư, chính là đại địch số một của Tả tướng.
“Chắc chắn sẽ có manh mối để lại. Dịch Minh huynh không nên quá nóng vội, biểu muội ngươi không phải người ngu, coi như là bị bắt đi, có lẽ cũng phải quần nhau với kẻ kia một hồi chứ."
Từ Ngôn đứng dậy vỗ vỗ đầu vai đối phương, sải bước đi ra ngoài.
“Ta đây giúp ngươi đi tìm hiểu. Dịch Minh huynh chớ quên thanh toán tiền cơm là được rồi.”
Lê Dịch Minh cảm kích nhìn bóng Thiên Môn hầu khuất sau cánh cửa, còn cảm thấy không phí công kết giao với người bạn này. Chỉ một bữa cơm, Lê gia bọn họ còn thiếu tiền trả hay sao? Đến khi Từ Ngôn đi mất dạng, Lê Dịch Minh mới kịp phản ứng.
“Làm sao hắn biết Uyển nhi không phải người ngu?"
Lê Dịch Minh thầm lầu bầu lẩm bẩm, nhất thời cảm thấy Thiên Môn hầu thật sự sâu không lường được. Thật tình y cũng không biết, vốn Từ Ngôn với biểu muội mình đã quen biết nhau từ nhỏ.
Một đường bước đi, Từ Ngôn thầm nghĩ tới suy đoán của mình.
Thái Thanh giáo thường xuyên có cúng bái hành lễ. Dọc đường nhìn thấy Thái Thanh giáo cử hành nghi thức cũng không vấn đề gì. Thế nhưng khi Lê Dịch Minh vừa tách Trình Lâm Uyển ra lại gặp ngay Thái Thanh giáo đang cử hành nghi thức, nói thế nào hắn cũng thấy có điểm đáng ngờ.
Lão Quốc sư hồ ly kia giở trò quỷ gì sao?
Từ Ngôn thầm nói nhỏ. Không biết có phải là vì ăn trưa quá no hay không mà hắn cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa hừng hực khó chịu thiêu đốt, cảm giác này nhanh chóng lan tràn toàn thân như thể một quả bóng da quá căng khí. Làm Từ Ngôn rất muốn rống to lên vài tiếng, hoặc tìm mấy tên gia hỏa du côn đui mù đánh đập một trận.
Hỏa khí không hiểu thấu thường xuyên xuất hiện trên người Từ Ngôn. Hơn nữa, khiến hắn lúng túng nhất là, trong lòng của hắn còn có một thứ nữa, như thể nhu cầu sinh lý có chút ít rục rịch biến đổi.
Tác giả :
Hắc Huyền