Nhất Ngôn Thông Thiên
Quyển 3 - Chương 317: Pháp sư đại nhân
Dịch giả: Hoangtruc
Một đêm mộng đẹp, trời còn chưa sáng, hắn đã bị tiếng heo tru như sắp thọc tiết đánh thức.
Đích xác là tiếng heo kêu réo. Tiểu Hắc tỉnh ngủ, phát hiện hai mắt mình bị che kín, cho nên không làm gì cả ngoài lăn lộn trên mặt đất, lăn qua lăn lại, gào thét kêu loạn.
“Chịu khó một chút, qua mấy ngày nữa sẽ quen ngay thôi. Ai bảo mắt ngươi càng lúc càng nhiều điểm đó quá, không tốt đâu.” Từ Ngôn xoay người, tức giận lẩm bẩm.
Khò khè...! Khò khè...!
Heo vẫn cứ kêu rên như cũ.
“Ta đây không phải cũng đeo bịt mắt hay sao? Chúng ta là huynh đệ, có nạn cùng chịu nha." Từ Ngôn dùng gối đầu bịt chặt hai tai.
Khò khè...! Khò khè...!
“Đừng kêu nữa, kêu nữa ta chặt chân ngươi!”
Rất rõ ràng, uy hiếp của Từ Ngôn không có nửa điểm tác dụng, bởi vì Tiểu Hắc càng là kêu to hơn.
"Ngôn ca nhi!"
Cửa viện bị một bàn tay gầy nhỏ tái xanh đẩy ra, Thanh La xinh xắn động lòng người đi tới. Phía sau là hạ nhân tay bưng hai hộp cơm.
"Điểm tâm tới rồi!"
Theo tiếng kêu thanh thúy của nữ hài, đồ ăn đã được bày ra bàn, mùi cơm xộc lên đầy mũi.
Ai trong Mai Hương lâu cũng biết Ngôn ca nhi yêu cơm còn hơn yêu mạng, cho nên sáng sớm, Mai Tam Nương đã phân phó Thanh La đưa cơm đến.
"Ăn cơm!"
Từ Ngôn rống to một tiếng vang tới tận mây xanh. Toàn bộ Mai Hương lâu đều nghe thấy rõ ràng. Vì vậy, Tam tỷ nở nụ cười, Thanh La chạy biến, người thì tỉnh như sáo, heo cũng ngừng kêu gào.
Khò khè… một trận gió cuốn mây tan, Tiểu Hắc mỹ mãn nằm một góc tường tiêu cơm, bốn chân nằm sấp, không khác gì một con cóc cả. Chuyện bịt mắt với không bịt mắt kia tính toán gì chứ? Trong tim heo, chỉ cần bao tử đầy tràn, đừng nói phải đeo bịt mắt, dù mắt không nhìn thấy được cũng không sao cả.
Khó trách mới sáng sớm Tiểu Hắc đã gào loạn cả lên, hóa ra không phải vì nó bị bịt mắt, mà là vì đói!
Từ Ngôn phát hiện giữa mình và heo, như có chút không hiểu nhau rồi.
Không để ý tới Tiểu Hắc nữa, Từ Ngôn rời khỏi Mai Hương lâu, đi thẳng tới phủ Trấn Sơn vương.
Đường lớn kinh thành vốn là nơi náo nhiệt nhất. Từ Ngôn vừa mới trở lại, lần này tính là lần đầu tiên hắn đi ra ngoài. Mới đầu hắn còn bận tâm đám sói con Hứa gia có nhân cơ hội trả thù hay không, đến khi ra khỏi ngõ nhỏ, Từ Ngôn đã không cần phải lo lắng nữa.
"Pháp sư đại nhân!"
Ven đường, một lão hán bán bánh bao khom người chào. Tuy pháp sư đại nhân đeo bịt mắt, nhưng trong mắt lão hán thì bộ dạng đó lại càng thêm thần thánh. Từ Ngôn vội chắp tay hoàn lễ.
"Ngôn Pháp sư tới rồi! Pháp sư xuất hành, xem ra hôm nay là dấu hiệu tốt a!"
Một người vạm vỡ đang tu sửa một gian phòng tiến lên bái kiến, Từ Ngôn vẫn chắp tay hoàn lễ lại.
"Pháp sư đại nhân a, rốt cuộc hôm nay đã nhìn thấy Pháp sư đại nhân. Ngài hãy phù hộ cho tôn nhi nhà chúng ta, phù hộ nó năm nay nhất định phải tên đề bảng vàng a!"
Một lão thái thái run rẩy vịn khuông cửa, nước mắt tuôn đầy mặt. Từ Ngôn cảm thấy có lẽ làm thỏa mãn nguyện vọng của lão nhân gia một chút, vì vậy bèn chắp tay tuyên vài câu đạo hiệu. Một câu đạo hiệu mà thôi, lại khiến lão thái thái kích động suýt chút nữa ngất đi, liên tục quỳ gối đập đầu xuống đất dọa cho Từ Ngôn chạy trối chết.
Lúc đầu được người ta nhận ra là pháp sư, Từ Ngôn còn mỉm cười chắp tay. Về sau có quá nhiều người nhận ra, hắn đành mỉm cười gật đầu. Một đường đến Vương phủ, hắn đã chuyển sang như không nhìn thấy gì cả, trực tiếp dùng bổn sự làm như không thấy bày ra một bộ dạng cao thâm mạt trắc, không để ý tới những giáo chúng Thái Thanh giáo nữa.
Có nhiều người biết đến tên tuổi mình không hẳn là chuyện tốt. Ít nhất một đường đi, một đường gật đầu, cổ của hắn đã sớm rã rời.
Thân phận Pháp sư Thái Thanh giáo, quả nhiên không giống người thường a.
Ngoài cảm khái, Từ Ngôn còn có thể ước lượng xung quanh một phen. Hiện tại hắn có chút mong chờ được gặp đám người Hứa gia. Hắn phỏng đoán, chỉ cần đám người Hứa gia dám động thủ với hắn, nhất định bên cạnh hắn sẽ ào ra một đám người Thái Thanh giáo dũng mãnh liều mạng dốc sức giúp hắn.
Đã có bùa hộ mệnh Thái Thanh giáo ở đây, Từ Ngôn xem như hoàn toàn không e ngại Hứa gia hạ độc thủ. Chẳng qua, hắn lại càng kiêng kị Thái Thanh giáo sâu hơn.
Tả tướng không ở đây vài năm, Thái Thanh giáo đã phát triển đến mức đáng sợ thế này. Hôm nay muốn trừ tận gốc khối u độc này, thật sự quá khó khăn.
Mang theo cảm khái mà đi, trước mắt Từ Ngôn xuất hiện một tòa biệt viện cổng đỏ. Bốn chữ lớn “phủ Trấn Sơn Vương” đầy thu hút, chẳng qua là lớn cửa đóng chặt, bậc thang trên cửa phủ một tầng bụi bặm.
Nhìn qua hình như đã lâu không có người ở.
Khẽ nhíu mày, Từ Ngôn tiến lên đập cửa. Nửa ngày sau mới thấy cửa mở, một lão đầu mặt đầy nếp nhăn đi ra.
"Vương gia có ở trong phủ không?" Từ Ngôn nhíu mày hỏi.
"Không có ở đây, vài chục năm này Vương gia chưa từng trở về." Lão đầu ho khan đáp.
“Chưa trở về?” Từ Ngôn sững sờ, nói: "Không phải chứ? Có lẽ hắn còn tới kinh thành trước ta mới đúng."
Lão đầu canh cổng đáp một tiếng rồi đóng cửa lại, Từ Ngôn còn nhìn qua khe cửa thấy được cỏ dài mọc lan đầy, căn bản không giống có người ở.
Sở Bạch không trở về, đi đâu vậy?
Mang theo một bụng nghi hoặc, Từ Ngôn đi ra khỏi phủ Trấn Sơn vương.
Theo lý thuyết, cường giả Nguyên Anh có việc gấp trở về, nhất định không thể chậm hơn hắn và Bàng Hồng Nguyệt. Nếu Vương Phủ không có ai, nói rõ Sở Bạch căn bản chưa quay về Vương phủ.
Trong hoàng cung?
Đứng ở ngoài cửa Vương phủ, Từ Ngôn trầm ngâm rồi quyết định đi tìm người hỏi một chút.
Không thể tùy tiện ra vào Hoàng cung được, mà Từ Ngôn cũng không muốn giao tiếp với Hoàng đế Đại Phổ. Hắn chỉ muốn biết tung tích sư huynh.
Nếu Sở Bạch trở lại kinh thành, Tả tướng sẽ phải biết rõ. Vì vậy Từ Ngôn chuyển hướng chạy tới phủ Tả tướng.
Đến phủ Tả tướng lúc xế trưa, hắn còn tưởng rằng lão phải thượng triều, không nghĩ Trình Dục vậy mà đang ở nhà. Sau khi hạ nhân phủ Tả tướng thông báo, Từ Ngôn lập tức được đưa thẳng đến thư phòng.
Vốn không muốn phiền toái lão nhân gia, nhưng Từ Ngôn rất bất đắc dĩ. Bởi vì hắn không nghĩ ra còn ai sẽ biết tung tích Trấn Sơn vương. Cũng may trên đường đi không đụng mặt Trình Lâm Uyển, Từ Ngôn cũng coi như thở phào một hơi. Chỉ có điều hạ nhân phủ Tả tướng lộ vẻ đầy lo lắng, đi nhanh như bay, không biết là gấp gáp cái gì.
Vừa vào thư phòng, Từ Ngôn khẽ giật mình.
Lão nhân già nua, hôm nay lại càng uể oải không phấn chấn, hai mắt đỏ quạch như cả đêm không ngủ. Hắn còn liếc qua đã thấy được lo âu trong mắt.
"Chỉ Kiếm, ngồi." Trình Dục mạnh mẽ lên tinh thần, nói: "Nghe nói lần này ngươi đi ra ngoài, còn tưởng rằng sẽ không trở về rồi. Nếu đã đi được, thì coi như bảo vệ được mình, sao còn quay về?”
“Bây giờ còn không đi được a, Bàng gia đối đãi ta không tệ, ngài lại vì ta mà bận trước bận sau. Ta mà đi, rồi chuyện gì xảy ra đây a." Từ Ngôn vừa cười vừa nói.
"Chỉ sợ ngươi không đi, sẽ rơi vào vũng bùn rồi. Lão phu biến khéo thành vụng, đổi giúp ngươi cái thân phận Pháp sư, không biết là phúc hay họa."
Trình Dục thở dài, nói: “Phong vân biến đổi. Chỉ Kiếm à, lão phu không giúp được ngươi nhiều đâu. Nhất định phải tự mình cẩn thận. Nhớ kỹ, đến khi không thể làm gì được, chạy là thượng sách.”
Từ Ngôn có thể nhận ra, đó là Trình Dục khuyên bảo phát từ đáy lòng. Kỳ thật hắn muốn đi, tiếc rằng hắn càng lúc càng lún sâu vào vũng bùn Đại Phổ này.
"Lão nhân gia, Trấn Sơn vương có từng trở lại?"
Không nói nhiều nữa, Từ Ngôn mở miệng hỏi. Chỉ cần có Sở Bạch, trũng xuống sâu hơn hắn cũng không sợ.
"Ngươi đã gặp Trấn Sơn vương?" Trình Dục có chút ngoài ý.
"Lần này đi ra ngoài gặp được Trấn Sơn vương. Hắn nói định trở lại kinh thành, vốn tưởng rằng phải nhanh ta, không nghĩ tới trong vương phủ không có ai."
“Quả thật Trấn Sơn vương đã trở lại, nhưng rời đi trong ngày đó luôn rồi. Có lẽ gần đây sẽ không trở về kịp được.” Trình Dục có chút tiếc nuối, nói: "Nếu như Trấn Sơn vương có thể lưu lại ở kinh thành, muốn bảo vệ ngươi vô cùng dễ. Tiếc là hắn phải đối mặt với địch nhân còn cường đại hơn, hôm nay còn không nắm chắc được.”
"Quốc sư sao?" Từ Ngôn tự nói một câu. Sở Bạch không ở kinh thành, Từ Ngôn cảm giác mình đã thành chim nhỏ không chỗ nương tựa.
Vất vả lắm mới tìm được đại thụ, nói đi là đi à!
Ngoài tiếc nuối, Từ Ngôn chợt nhớ tới bí ẩn Bàng gia mà Bàng Thiếu Thành nhắc đến. Hắn không cố ý, chỉ thuận miệng hỏi một câu: "Lão nhân gia, giao thừa năm năm trước, kinh thành phát sinh đại sự gì sao?"
Không nói còn đỡ, tuy là tinh thần Trình Dục không phấn chấn, lộ vẻ lo nghĩ, nhưng vẫn vững như bàn thạch. Thế nhưng một câu giao thừa năm năm trước này của Từ Ngôn vừa thốt ra, cả người Trình Dục đột nhiên chấn động mạnh.
Một đêm mộng đẹp, trời còn chưa sáng, hắn đã bị tiếng heo tru như sắp thọc tiết đánh thức.
Đích xác là tiếng heo kêu réo. Tiểu Hắc tỉnh ngủ, phát hiện hai mắt mình bị che kín, cho nên không làm gì cả ngoài lăn lộn trên mặt đất, lăn qua lăn lại, gào thét kêu loạn.
“Chịu khó một chút, qua mấy ngày nữa sẽ quen ngay thôi. Ai bảo mắt ngươi càng lúc càng nhiều điểm đó quá, không tốt đâu.” Từ Ngôn xoay người, tức giận lẩm bẩm.
Khò khè...! Khò khè...!
Heo vẫn cứ kêu rên như cũ.
“Ta đây không phải cũng đeo bịt mắt hay sao? Chúng ta là huynh đệ, có nạn cùng chịu nha." Từ Ngôn dùng gối đầu bịt chặt hai tai.
Khò khè...! Khò khè...!
“Đừng kêu nữa, kêu nữa ta chặt chân ngươi!”
Rất rõ ràng, uy hiếp của Từ Ngôn không có nửa điểm tác dụng, bởi vì Tiểu Hắc càng là kêu to hơn.
"Ngôn ca nhi!"
Cửa viện bị một bàn tay gầy nhỏ tái xanh đẩy ra, Thanh La xinh xắn động lòng người đi tới. Phía sau là hạ nhân tay bưng hai hộp cơm.
"Điểm tâm tới rồi!"
Theo tiếng kêu thanh thúy của nữ hài, đồ ăn đã được bày ra bàn, mùi cơm xộc lên đầy mũi.
Ai trong Mai Hương lâu cũng biết Ngôn ca nhi yêu cơm còn hơn yêu mạng, cho nên sáng sớm, Mai Tam Nương đã phân phó Thanh La đưa cơm đến.
"Ăn cơm!"
Từ Ngôn rống to một tiếng vang tới tận mây xanh. Toàn bộ Mai Hương lâu đều nghe thấy rõ ràng. Vì vậy, Tam tỷ nở nụ cười, Thanh La chạy biến, người thì tỉnh như sáo, heo cũng ngừng kêu gào.
Khò khè… một trận gió cuốn mây tan, Tiểu Hắc mỹ mãn nằm một góc tường tiêu cơm, bốn chân nằm sấp, không khác gì một con cóc cả. Chuyện bịt mắt với không bịt mắt kia tính toán gì chứ? Trong tim heo, chỉ cần bao tử đầy tràn, đừng nói phải đeo bịt mắt, dù mắt không nhìn thấy được cũng không sao cả.
Khó trách mới sáng sớm Tiểu Hắc đã gào loạn cả lên, hóa ra không phải vì nó bị bịt mắt, mà là vì đói!
Từ Ngôn phát hiện giữa mình và heo, như có chút không hiểu nhau rồi.
Không để ý tới Tiểu Hắc nữa, Từ Ngôn rời khỏi Mai Hương lâu, đi thẳng tới phủ Trấn Sơn vương.
Đường lớn kinh thành vốn là nơi náo nhiệt nhất. Từ Ngôn vừa mới trở lại, lần này tính là lần đầu tiên hắn đi ra ngoài. Mới đầu hắn còn bận tâm đám sói con Hứa gia có nhân cơ hội trả thù hay không, đến khi ra khỏi ngõ nhỏ, Từ Ngôn đã không cần phải lo lắng nữa.
"Pháp sư đại nhân!"
Ven đường, một lão hán bán bánh bao khom người chào. Tuy pháp sư đại nhân đeo bịt mắt, nhưng trong mắt lão hán thì bộ dạng đó lại càng thêm thần thánh. Từ Ngôn vội chắp tay hoàn lễ.
"Ngôn Pháp sư tới rồi! Pháp sư xuất hành, xem ra hôm nay là dấu hiệu tốt a!"
Một người vạm vỡ đang tu sửa một gian phòng tiến lên bái kiến, Từ Ngôn vẫn chắp tay hoàn lễ lại.
"Pháp sư đại nhân a, rốt cuộc hôm nay đã nhìn thấy Pháp sư đại nhân. Ngài hãy phù hộ cho tôn nhi nhà chúng ta, phù hộ nó năm nay nhất định phải tên đề bảng vàng a!"
Một lão thái thái run rẩy vịn khuông cửa, nước mắt tuôn đầy mặt. Từ Ngôn cảm thấy có lẽ làm thỏa mãn nguyện vọng của lão nhân gia một chút, vì vậy bèn chắp tay tuyên vài câu đạo hiệu. Một câu đạo hiệu mà thôi, lại khiến lão thái thái kích động suýt chút nữa ngất đi, liên tục quỳ gối đập đầu xuống đất dọa cho Từ Ngôn chạy trối chết.
Lúc đầu được người ta nhận ra là pháp sư, Từ Ngôn còn mỉm cười chắp tay. Về sau có quá nhiều người nhận ra, hắn đành mỉm cười gật đầu. Một đường đến Vương phủ, hắn đã chuyển sang như không nhìn thấy gì cả, trực tiếp dùng bổn sự làm như không thấy bày ra một bộ dạng cao thâm mạt trắc, không để ý tới những giáo chúng Thái Thanh giáo nữa.
Có nhiều người biết đến tên tuổi mình không hẳn là chuyện tốt. Ít nhất một đường đi, một đường gật đầu, cổ của hắn đã sớm rã rời.
Thân phận Pháp sư Thái Thanh giáo, quả nhiên không giống người thường a.
Ngoài cảm khái, Từ Ngôn còn có thể ước lượng xung quanh một phen. Hiện tại hắn có chút mong chờ được gặp đám người Hứa gia. Hắn phỏng đoán, chỉ cần đám người Hứa gia dám động thủ với hắn, nhất định bên cạnh hắn sẽ ào ra một đám người Thái Thanh giáo dũng mãnh liều mạng dốc sức giúp hắn.
Đã có bùa hộ mệnh Thái Thanh giáo ở đây, Từ Ngôn xem như hoàn toàn không e ngại Hứa gia hạ độc thủ. Chẳng qua, hắn lại càng kiêng kị Thái Thanh giáo sâu hơn.
Tả tướng không ở đây vài năm, Thái Thanh giáo đã phát triển đến mức đáng sợ thế này. Hôm nay muốn trừ tận gốc khối u độc này, thật sự quá khó khăn.
Mang theo cảm khái mà đi, trước mắt Từ Ngôn xuất hiện một tòa biệt viện cổng đỏ. Bốn chữ lớn “phủ Trấn Sơn Vương” đầy thu hút, chẳng qua là lớn cửa đóng chặt, bậc thang trên cửa phủ một tầng bụi bặm.
Nhìn qua hình như đã lâu không có người ở.
Khẽ nhíu mày, Từ Ngôn tiến lên đập cửa. Nửa ngày sau mới thấy cửa mở, một lão đầu mặt đầy nếp nhăn đi ra.
"Vương gia có ở trong phủ không?" Từ Ngôn nhíu mày hỏi.
"Không có ở đây, vài chục năm này Vương gia chưa từng trở về." Lão đầu ho khan đáp.
“Chưa trở về?” Từ Ngôn sững sờ, nói: "Không phải chứ? Có lẽ hắn còn tới kinh thành trước ta mới đúng."
Lão đầu canh cổng đáp một tiếng rồi đóng cửa lại, Từ Ngôn còn nhìn qua khe cửa thấy được cỏ dài mọc lan đầy, căn bản không giống có người ở.
Sở Bạch không trở về, đi đâu vậy?
Mang theo một bụng nghi hoặc, Từ Ngôn đi ra khỏi phủ Trấn Sơn vương.
Theo lý thuyết, cường giả Nguyên Anh có việc gấp trở về, nhất định không thể chậm hơn hắn và Bàng Hồng Nguyệt. Nếu Vương Phủ không có ai, nói rõ Sở Bạch căn bản chưa quay về Vương phủ.
Trong hoàng cung?
Đứng ở ngoài cửa Vương phủ, Từ Ngôn trầm ngâm rồi quyết định đi tìm người hỏi một chút.
Không thể tùy tiện ra vào Hoàng cung được, mà Từ Ngôn cũng không muốn giao tiếp với Hoàng đế Đại Phổ. Hắn chỉ muốn biết tung tích sư huynh.
Nếu Sở Bạch trở lại kinh thành, Tả tướng sẽ phải biết rõ. Vì vậy Từ Ngôn chuyển hướng chạy tới phủ Tả tướng.
Đến phủ Tả tướng lúc xế trưa, hắn còn tưởng rằng lão phải thượng triều, không nghĩ Trình Dục vậy mà đang ở nhà. Sau khi hạ nhân phủ Tả tướng thông báo, Từ Ngôn lập tức được đưa thẳng đến thư phòng.
Vốn không muốn phiền toái lão nhân gia, nhưng Từ Ngôn rất bất đắc dĩ. Bởi vì hắn không nghĩ ra còn ai sẽ biết tung tích Trấn Sơn vương. Cũng may trên đường đi không đụng mặt Trình Lâm Uyển, Từ Ngôn cũng coi như thở phào một hơi. Chỉ có điều hạ nhân phủ Tả tướng lộ vẻ đầy lo lắng, đi nhanh như bay, không biết là gấp gáp cái gì.
Vừa vào thư phòng, Từ Ngôn khẽ giật mình.
Lão nhân già nua, hôm nay lại càng uể oải không phấn chấn, hai mắt đỏ quạch như cả đêm không ngủ. Hắn còn liếc qua đã thấy được lo âu trong mắt.
"Chỉ Kiếm, ngồi." Trình Dục mạnh mẽ lên tinh thần, nói: "Nghe nói lần này ngươi đi ra ngoài, còn tưởng rằng sẽ không trở về rồi. Nếu đã đi được, thì coi như bảo vệ được mình, sao còn quay về?”
“Bây giờ còn không đi được a, Bàng gia đối đãi ta không tệ, ngài lại vì ta mà bận trước bận sau. Ta mà đi, rồi chuyện gì xảy ra đây a." Từ Ngôn vừa cười vừa nói.
"Chỉ sợ ngươi không đi, sẽ rơi vào vũng bùn rồi. Lão phu biến khéo thành vụng, đổi giúp ngươi cái thân phận Pháp sư, không biết là phúc hay họa."
Trình Dục thở dài, nói: “Phong vân biến đổi. Chỉ Kiếm à, lão phu không giúp được ngươi nhiều đâu. Nhất định phải tự mình cẩn thận. Nhớ kỹ, đến khi không thể làm gì được, chạy là thượng sách.”
Từ Ngôn có thể nhận ra, đó là Trình Dục khuyên bảo phát từ đáy lòng. Kỳ thật hắn muốn đi, tiếc rằng hắn càng lúc càng lún sâu vào vũng bùn Đại Phổ này.
"Lão nhân gia, Trấn Sơn vương có từng trở lại?"
Không nói nhiều nữa, Từ Ngôn mở miệng hỏi. Chỉ cần có Sở Bạch, trũng xuống sâu hơn hắn cũng không sợ.
"Ngươi đã gặp Trấn Sơn vương?" Trình Dục có chút ngoài ý.
"Lần này đi ra ngoài gặp được Trấn Sơn vương. Hắn nói định trở lại kinh thành, vốn tưởng rằng phải nhanh ta, không nghĩ tới trong vương phủ không có ai."
“Quả thật Trấn Sơn vương đã trở lại, nhưng rời đi trong ngày đó luôn rồi. Có lẽ gần đây sẽ không trở về kịp được.” Trình Dục có chút tiếc nuối, nói: "Nếu như Trấn Sơn vương có thể lưu lại ở kinh thành, muốn bảo vệ ngươi vô cùng dễ. Tiếc là hắn phải đối mặt với địch nhân còn cường đại hơn, hôm nay còn không nắm chắc được.”
"Quốc sư sao?" Từ Ngôn tự nói một câu. Sở Bạch không ở kinh thành, Từ Ngôn cảm giác mình đã thành chim nhỏ không chỗ nương tựa.
Vất vả lắm mới tìm được đại thụ, nói đi là đi à!
Ngoài tiếc nuối, Từ Ngôn chợt nhớ tới bí ẩn Bàng gia mà Bàng Thiếu Thành nhắc đến. Hắn không cố ý, chỉ thuận miệng hỏi một câu: "Lão nhân gia, giao thừa năm năm trước, kinh thành phát sinh đại sự gì sao?"
Không nói còn đỡ, tuy là tinh thần Trình Dục không phấn chấn, lộ vẻ lo nghĩ, nhưng vẫn vững như bàn thạch. Thế nhưng một câu giao thừa năm năm trước này của Từ Ngôn vừa thốt ra, cả người Trình Dục đột nhiên chấn động mạnh.
Tác giả :
Hắc Huyền