Nhất Ngôn Thông Thiên
Quyển 3 - Chương 292: Ích Vân thức
Dịch giả: Hoangtruc
Cho đến hôm nay, Sở Bạch vẫn còn nhớ rõ. Năm đó Kiếm ma bày ra thức mở đầu này đã từng nói một câu, mãi đến hôm nay y vẫn không thể hiểu được hàm nghĩa trong câu nói kia là gì.
“Vốn không dạy cho ngươi, nhưng đã có một đốm duyên phận nhỏ bé, vậy để ngươi học đi vậy. Đây là Ích Vân thức, có thể tránh thoát được Cửu U, cười ngạo cả Thương Khung!”
Một câu Ích Vân thức, Sở Bạch coi như học được một phần kỳ công. Phần kỳ công này được y gọi là Ích Vân huyền công. Không đến mười năm, Trấn Sơn vương đại thành Hư Đan, trở thành cường giả Hư Đan cảnh trẻ tuổi nhất Đại Phổ.
Từ khi học được Ích Vân huyền công, Sở Bạch bèn rời khỏi tiểu trấn, tiếp tục lưu lạc thiên hạ. Đến khi y trở về kinh thành, thì đã chính thức là một cao thủ Hư Đan.
"Ích Vân thức?"
Nghe được chuyện giữa sư phụ và Sở Bạch, Từ Ngôn mới biết được tên của bộ công pháp mình vẫn thường tập luyện. Nhưng hắn thấy khó hiểu là vì sao sư phụ không thu nhận Sở Bạch làm đệ tử, hơn nữa căn bản lại không nói với đồ đệ chính thức là hắn đây chút ít gì về Ích Vân huyền công gì cả.
“Có phải Ích Vân thức rất lợi hại hay không?”
Nghi vấn của Từ Ngôn khiến Sở Bạch bật cười ha ha, nói: “Lợi hại hay không ta không biết. Năm đó phần công pháp này đủ để ta kết thành Hư Đan. Hôm này ta đã ngưng ra Nguyên Anh, lại phát hiện bộ Ích Vân thức này vẫn huyền ảo tối nghĩa như thế.”
Mang theo một tia hoài niệm cùng khó hiểu, Sở Bạch chậm rãi nói: “Nghe nói Kiếm ma chỉ có tu vi Hư Đan, không đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, cuối cùng kết cục lại bị tẩu hỏa nhập ma, cửa tan nhà nát. Thế nhưng, không hiểu sao ta cảm giác lão nhân gia không đơn giản như vậy. Cho tới hôm nay, ta vẫn không nhìn thấy vị lão nhân gia ấy, vẫn không hiểu được câu cuối kia của lão nhân gia.”
"Ích Vân thức, vốn không nên dạy ta, chẳng lẽ là cố ý truyền thừa lại cho ngươi sao?" Sở Bạch nhìn về phía Từ Ngôn, mày kiếm cau chặt. Vẻ mặt Từ Ngôn cũng đầy mờ mịt.
“Sư phụ còn chưa từng nói người có công phu, cũng không nói cho ta biết tên của bộ công pháp này. Chỉ dạy cho ta biết đánh Phi Thạch mà thôi.” Từ Ngôn bất đắc dĩ nói ra.
“Tam thức Phi Thạch, là từ Ích Vân huyền công diễn xuất ra mà thôi.” Lúc này Sở Bạch nở nụ cười, nói: “Lão nhân gia chỉ dạy cho ta Ích Vân thức, đệ biết vì sao ta nhận ra được tam thức Phi Thạch của đệ không?”
"Sư huynh thông minh hơn người." Từ Ngôn hắc hắc cười ngây ngô vuốt mông ngựa.
“Cái gì mà thông minh hơn người. Năm đó ta học trộm nghệ trên đầu tường, ăn phải không ít Phi Thạch đấy. Mỗi lần lão nhân gia luyện kiếm xong, nhìn thấy ta vẫn còn ngây ngốc chờ đợi sẽ ném hòn đá đánh ta. Lúc thì là Phi Hoàng, lúc thì là Song Tước đấy!”
Sở Bạch cười khổ nhớ lại: “Về sau ta lanh lợi hơn, biết Phi Hoàng là một hòn đá, Song Tước là hai hòn. Vốn cho là mình có thể tránh được hòn đá của lão nhân gia, không nghĩ tới sau đó còn có Liên Y. Đó mới gọi là không ngừng không nghỉ a, đánh cho ta phải gào khóc thảm thiết.”
…..
Trong rừng cây, hai người đồng thời cười phá lên.
“Lúc lão nhân gia ra đi, cũng cười chứ…” Sở Bạch nhìn lên bầu trời, dường như tự nói.
"Đúng vậy a, sư phụ ra đi thập phần thoải mái.Ta còn nhìn thấy sư phụ bay lên trời, còn vẫy vẫy tay với ta." Từ Ngôn cũng nhìn lên vòm trời xanh thẳm, như chìm sâu vào hồi ức.
Mặc dù lão đạo sĩ không thu nhận Sở Bạch làm đồ đệ, nhưng phần tình cảm sư đồ này còn trân quý hơn cả tình sư đồ thật sự. Ít nhất trong lòng Sở Bạch, vị lão nhân hiền lành kia chính là ân sự thụ nghiệp của y. Mà Từ Ngôn cũng không đổi giọng, vẫn gọi sư huynh như cũ.
Thật sự bọn họ là sư huynh đệ, vì Từ Sơn Từ Đạo Viễn chỉ dạy bảo qua duy nhất hai người bọn họ mà thôi.
“Chỉ biết đánh Phi Thạch thôi sao?” Sở Bạch đứng lên, hai mắt híp lại hỏi. Từ Ngôn có chút khó khăn gật đầu ngây ngô.
“Ích Vân huyền công thập phần huyền ảo tối nghĩa. Tu vi càng cao ngươi mới càng hiểu được, phần công pháp này là kỳ công bí pháp hiếm thấy trên thế gian. Sư huynh từng du lịch thiên hạ nhiều năm, từng có ý tìm kiếm xuất xứ của bộ công pháp này, nhưng kết quả lại chẳng thu được gì. Như thể Ích Vân thức này là bộ công pháp do chính lão nhân gia tự mình sáng lập ra.”
Giọng nói của Sở Bạch dần ngưng trọng lại, nói: “Dù hôm nay ta đã có tu vi Nguyên Anh, tu luyện Ích Vân huyền công vẫn gặt hái lợi ích to lớn. Phần công pháp này chẳng những dùng để vận chuyển chân khí, còn có thể vận chuyển linh khí, thậm chí là linh lực. Khó mà tưởng được, nếu lão nhân gia thật sự chỉ có tu vi Hư Đan cảnh, có thể sáng chế được loại kỳ công này, xứng đáng là kỳ nhân hàng đầu thiên hạ.”
"Sư huynh, sư phụ tẩu hỏa nhập ma vì tu luyện công pháp, không phải là Ích Vân thức này chứ?" Từ Ngôn nhớ tới chuyện xảy ra của sư phụ, không khỏi lo lắng hỏi. Hắn cũng không muốn sau này mình bị tẩu hỏa nhập ma, giết sạch người nhà.
Sở Bạch lắc đầu đáp: “Lão nhân gia tẩu hỏa nhập ma là vì một loại kiếm quyết tà phái, không phải là Ích Vân thức. Điểm này ngươi không cần phải lo lắng."
“Làm sao sư huynh biết được? Chẳng lẽ lúc đó sư huynh có mặt tại trận sao?” Từ Ngôn nghi ngờ hỏi. Lúc Kiếm ma giết sạch người nhà, nếu có mặt người ngoài, chỉ sợ khó tránh được chuyện bị giết chết.
“Khi đó ta rời khỏi tiểu trấn hơn nửa năm rồi. Ta không thấy được tình hình lão nhân gia tẩu hỏa nhập ma. Chẳng qua lại có người nhìn thấy, chính miệng nàng ta kể cho nên tuyệt đối không sai.” Sở Bạch khẽ chau hàng lông mày, nói.
“Người nhà sư phụ còn có ai sống sót?” Từ Ngôn cả kinh, liền vội vàng hỏi.
"Không ai còn sống, chứng kiến một màn kia, là Tư Mã Lưu Lan."
Một cái tên lạ lẫm! Từ Ngôn vốn chỉ nghi hoặc, đột nhiên giật mình bật thốt: “Lưu Lan cốc chủ!"
Tư Mã Lưu Lan, Lưu Lan cốc, là cùng một cái tên. Lại đủ để Từ Ngôn đem người nhìn thấy cảnh sư phụ tẩu hỏa nhập ma liên hệ với Lưu Lan cốc. Dù sao trong hai cái tên đó đều có hoa Lan cả.
“Năm đó học trộm cũng không chỉ có mình ta.”
Sở Bạch mỉm cười, giải thích: “Trong tiểu trấn có một nữ hài thiên phú rất tốt, tên là Tư Mã Lưu Lan, cũng là hàng xóm của lão nhân gia. Năm đó ta học trộm nghệ, vẫn thường xuyên nhìn thấy Tư Mã Lưu Lan mang trà nóng cho lão nhân gia. Nàng ta thường chọn đến vào lúc lão nhân gia luyện kiếm, đến cũng không đi ngay mà đứng bên cạnh yên lặng nhìn xem. Đến khi lão nhân gia luyện kiếm xong, trà cũng đã nguội mất rồi. Đệ nói xem, học trộm mà đần như vậy, còn không bằng bắt chước ta nhìn trộm ở đầu tường.”
Nhắc đến nữ hài năm đó, Sở Bạch châm chọc một câu, khóe miệng lại hiện lên nụ cười ôn nhu. Từ Ngôn có thể nhìn ra được, tình cảm của sư huynh mình và vị Tư Mã Lưu Lan kia nhất định không tệ.
“Sau khi ta đi, vào một lần Tư Mã Lưu Lan đưa trà đến, nhìn thấy lão nhân gia luyện kiếm tẩu hỏa nhập ma. Lúc ấy chỉ có một mình Tư Mã Lưu Lan chạy được ra ngoài, những người còn lại…”
Nói đến đây, Sở Bạch nặng nề thở dài một tiếng, trầm mặc không nói.
Từ Ngôn biết rõ thảm sự năm đó của sư phụ, cũng không muốn đào sâu thêm chuyện thương tâm nữa, đành đề cập đến chuyện khác: “Tư Mã Lưu Lan cũng biết Ích Vân thức sao?"
Sở Bạch lắc đầu, nói: "Sẽ không, lão nhân gia sẽ không dạy cho nàng, hơn nữa cũng không cho ta truyền phần công pháp này ra bên ngoài."
Còn có quy củ không truyền phần công pháp này ra ngoài?
Từ Ngôn gãi gãi đầu, lòng tự nhủ sư phụ cũng không nói với mình là không được truyền phần công pháp ra ngoài gì đó cả. Đột nhiên, bàn tay đang gãi gãi chợt khựng lại, hắn nhớ tới câu chuyện xưa của Sở Bạch mà Bàng Hồng Nguyệt kể cho hắn nghe lúc trước.
"Áo bào trắng đẫm máu quay về, thâm cung hoa lan không lưu lại..." Từ Ngôn mang theo vẻ mặt không thể tin được, nói: “Sư huynh, năm đó vị Lan phi ly khai khỏi Hoàng cung, không phải là Lưu Lan cốc chủ chứ?”
***************
- Xuân Mậu Tuất 2018 - Chúc Mừng Năm Mới.
Cho đến hôm nay, Sở Bạch vẫn còn nhớ rõ. Năm đó Kiếm ma bày ra thức mở đầu này đã từng nói một câu, mãi đến hôm nay y vẫn không thể hiểu được hàm nghĩa trong câu nói kia là gì.
“Vốn không dạy cho ngươi, nhưng đã có một đốm duyên phận nhỏ bé, vậy để ngươi học đi vậy. Đây là Ích Vân thức, có thể tránh thoát được Cửu U, cười ngạo cả Thương Khung!”
Một câu Ích Vân thức, Sở Bạch coi như học được một phần kỳ công. Phần kỳ công này được y gọi là Ích Vân huyền công. Không đến mười năm, Trấn Sơn vương đại thành Hư Đan, trở thành cường giả Hư Đan cảnh trẻ tuổi nhất Đại Phổ.
Từ khi học được Ích Vân huyền công, Sở Bạch bèn rời khỏi tiểu trấn, tiếp tục lưu lạc thiên hạ. Đến khi y trở về kinh thành, thì đã chính thức là một cao thủ Hư Đan.
"Ích Vân thức?"
Nghe được chuyện giữa sư phụ và Sở Bạch, Từ Ngôn mới biết được tên của bộ công pháp mình vẫn thường tập luyện. Nhưng hắn thấy khó hiểu là vì sao sư phụ không thu nhận Sở Bạch làm đệ tử, hơn nữa căn bản lại không nói với đồ đệ chính thức là hắn đây chút ít gì về Ích Vân huyền công gì cả.
“Có phải Ích Vân thức rất lợi hại hay không?”
Nghi vấn của Từ Ngôn khiến Sở Bạch bật cười ha ha, nói: “Lợi hại hay không ta không biết. Năm đó phần công pháp này đủ để ta kết thành Hư Đan. Hôm này ta đã ngưng ra Nguyên Anh, lại phát hiện bộ Ích Vân thức này vẫn huyền ảo tối nghĩa như thế.”
Mang theo một tia hoài niệm cùng khó hiểu, Sở Bạch chậm rãi nói: “Nghe nói Kiếm ma chỉ có tu vi Hư Đan, không đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, cuối cùng kết cục lại bị tẩu hỏa nhập ma, cửa tan nhà nát. Thế nhưng, không hiểu sao ta cảm giác lão nhân gia không đơn giản như vậy. Cho tới hôm nay, ta vẫn không nhìn thấy vị lão nhân gia ấy, vẫn không hiểu được câu cuối kia của lão nhân gia.”
"Ích Vân thức, vốn không nên dạy ta, chẳng lẽ là cố ý truyền thừa lại cho ngươi sao?" Sở Bạch nhìn về phía Từ Ngôn, mày kiếm cau chặt. Vẻ mặt Từ Ngôn cũng đầy mờ mịt.
“Sư phụ còn chưa từng nói người có công phu, cũng không nói cho ta biết tên của bộ công pháp này. Chỉ dạy cho ta biết đánh Phi Thạch mà thôi.” Từ Ngôn bất đắc dĩ nói ra.
“Tam thức Phi Thạch, là từ Ích Vân huyền công diễn xuất ra mà thôi.” Lúc này Sở Bạch nở nụ cười, nói: “Lão nhân gia chỉ dạy cho ta Ích Vân thức, đệ biết vì sao ta nhận ra được tam thức Phi Thạch của đệ không?”
"Sư huynh thông minh hơn người." Từ Ngôn hắc hắc cười ngây ngô vuốt mông ngựa.
“Cái gì mà thông minh hơn người. Năm đó ta học trộm nghệ trên đầu tường, ăn phải không ít Phi Thạch đấy. Mỗi lần lão nhân gia luyện kiếm xong, nhìn thấy ta vẫn còn ngây ngốc chờ đợi sẽ ném hòn đá đánh ta. Lúc thì là Phi Hoàng, lúc thì là Song Tước đấy!”
Sở Bạch cười khổ nhớ lại: “Về sau ta lanh lợi hơn, biết Phi Hoàng là một hòn đá, Song Tước là hai hòn. Vốn cho là mình có thể tránh được hòn đá của lão nhân gia, không nghĩ tới sau đó còn có Liên Y. Đó mới gọi là không ngừng không nghỉ a, đánh cho ta phải gào khóc thảm thiết.”
…..
Trong rừng cây, hai người đồng thời cười phá lên.
“Lúc lão nhân gia ra đi, cũng cười chứ…” Sở Bạch nhìn lên bầu trời, dường như tự nói.
"Đúng vậy a, sư phụ ra đi thập phần thoải mái.Ta còn nhìn thấy sư phụ bay lên trời, còn vẫy vẫy tay với ta." Từ Ngôn cũng nhìn lên vòm trời xanh thẳm, như chìm sâu vào hồi ức.
Mặc dù lão đạo sĩ không thu nhận Sở Bạch làm đồ đệ, nhưng phần tình cảm sư đồ này còn trân quý hơn cả tình sư đồ thật sự. Ít nhất trong lòng Sở Bạch, vị lão nhân hiền lành kia chính là ân sự thụ nghiệp của y. Mà Từ Ngôn cũng không đổi giọng, vẫn gọi sư huynh như cũ.
Thật sự bọn họ là sư huynh đệ, vì Từ Sơn Từ Đạo Viễn chỉ dạy bảo qua duy nhất hai người bọn họ mà thôi.
“Chỉ biết đánh Phi Thạch thôi sao?” Sở Bạch đứng lên, hai mắt híp lại hỏi. Từ Ngôn có chút khó khăn gật đầu ngây ngô.
“Ích Vân huyền công thập phần huyền ảo tối nghĩa. Tu vi càng cao ngươi mới càng hiểu được, phần công pháp này là kỳ công bí pháp hiếm thấy trên thế gian. Sư huynh từng du lịch thiên hạ nhiều năm, từng có ý tìm kiếm xuất xứ của bộ công pháp này, nhưng kết quả lại chẳng thu được gì. Như thể Ích Vân thức này là bộ công pháp do chính lão nhân gia tự mình sáng lập ra.”
Giọng nói của Sở Bạch dần ngưng trọng lại, nói: “Dù hôm nay ta đã có tu vi Nguyên Anh, tu luyện Ích Vân huyền công vẫn gặt hái lợi ích to lớn. Phần công pháp này chẳng những dùng để vận chuyển chân khí, còn có thể vận chuyển linh khí, thậm chí là linh lực. Khó mà tưởng được, nếu lão nhân gia thật sự chỉ có tu vi Hư Đan cảnh, có thể sáng chế được loại kỳ công này, xứng đáng là kỳ nhân hàng đầu thiên hạ.”
"Sư huynh, sư phụ tẩu hỏa nhập ma vì tu luyện công pháp, không phải là Ích Vân thức này chứ?" Từ Ngôn nhớ tới chuyện xảy ra của sư phụ, không khỏi lo lắng hỏi. Hắn cũng không muốn sau này mình bị tẩu hỏa nhập ma, giết sạch người nhà.
Sở Bạch lắc đầu đáp: “Lão nhân gia tẩu hỏa nhập ma là vì một loại kiếm quyết tà phái, không phải là Ích Vân thức. Điểm này ngươi không cần phải lo lắng."
“Làm sao sư huynh biết được? Chẳng lẽ lúc đó sư huynh có mặt tại trận sao?” Từ Ngôn nghi ngờ hỏi. Lúc Kiếm ma giết sạch người nhà, nếu có mặt người ngoài, chỉ sợ khó tránh được chuyện bị giết chết.
“Khi đó ta rời khỏi tiểu trấn hơn nửa năm rồi. Ta không thấy được tình hình lão nhân gia tẩu hỏa nhập ma. Chẳng qua lại có người nhìn thấy, chính miệng nàng ta kể cho nên tuyệt đối không sai.” Sở Bạch khẽ chau hàng lông mày, nói.
“Người nhà sư phụ còn có ai sống sót?” Từ Ngôn cả kinh, liền vội vàng hỏi.
"Không ai còn sống, chứng kiến một màn kia, là Tư Mã Lưu Lan."
Một cái tên lạ lẫm! Từ Ngôn vốn chỉ nghi hoặc, đột nhiên giật mình bật thốt: “Lưu Lan cốc chủ!"
Tư Mã Lưu Lan, Lưu Lan cốc, là cùng một cái tên. Lại đủ để Từ Ngôn đem người nhìn thấy cảnh sư phụ tẩu hỏa nhập ma liên hệ với Lưu Lan cốc. Dù sao trong hai cái tên đó đều có hoa Lan cả.
“Năm đó học trộm cũng không chỉ có mình ta.”
Sở Bạch mỉm cười, giải thích: “Trong tiểu trấn có một nữ hài thiên phú rất tốt, tên là Tư Mã Lưu Lan, cũng là hàng xóm của lão nhân gia. Năm đó ta học trộm nghệ, vẫn thường xuyên nhìn thấy Tư Mã Lưu Lan mang trà nóng cho lão nhân gia. Nàng ta thường chọn đến vào lúc lão nhân gia luyện kiếm, đến cũng không đi ngay mà đứng bên cạnh yên lặng nhìn xem. Đến khi lão nhân gia luyện kiếm xong, trà cũng đã nguội mất rồi. Đệ nói xem, học trộm mà đần như vậy, còn không bằng bắt chước ta nhìn trộm ở đầu tường.”
Nhắc đến nữ hài năm đó, Sở Bạch châm chọc một câu, khóe miệng lại hiện lên nụ cười ôn nhu. Từ Ngôn có thể nhìn ra được, tình cảm của sư huynh mình và vị Tư Mã Lưu Lan kia nhất định không tệ.
“Sau khi ta đi, vào một lần Tư Mã Lưu Lan đưa trà đến, nhìn thấy lão nhân gia luyện kiếm tẩu hỏa nhập ma. Lúc ấy chỉ có một mình Tư Mã Lưu Lan chạy được ra ngoài, những người còn lại…”
Nói đến đây, Sở Bạch nặng nề thở dài một tiếng, trầm mặc không nói.
Từ Ngôn biết rõ thảm sự năm đó của sư phụ, cũng không muốn đào sâu thêm chuyện thương tâm nữa, đành đề cập đến chuyện khác: “Tư Mã Lưu Lan cũng biết Ích Vân thức sao?"
Sở Bạch lắc đầu, nói: "Sẽ không, lão nhân gia sẽ không dạy cho nàng, hơn nữa cũng không cho ta truyền phần công pháp này ra bên ngoài."
Còn có quy củ không truyền phần công pháp này ra ngoài?
Từ Ngôn gãi gãi đầu, lòng tự nhủ sư phụ cũng không nói với mình là không được truyền phần công pháp ra ngoài gì đó cả. Đột nhiên, bàn tay đang gãi gãi chợt khựng lại, hắn nhớ tới câu chuyện xưa của Sở Bạch mà Bàng Hồng Nguyệt kể cho hắn nghe lúc trước.
"Áo bào trắng đẫm máu quay về, thâm cung hoa lan không lưu lại..." Từ Ngôn mang theo vẻ mặt không thể tin được, nói: “Sư huynh, năm đó vị Lan phi ly khai khỏi Hoàng cung, không phải là Lưu Lan cốc chủ chứ?”
***************
- Xuân Mậu Tuất 2018 - Chúc Mừng Năm Mới.
Tác giả :
Hắc Huyền