Nhất Ngôn Thông Thiên
Quyển 3 - Chương 180: Ta rất nhát gan
Dịch giả: Trongkimtn
Khách tới không ít, chẳng những có thái giám và đạo sĩ, lại càng không thiếu một đám thương nhân trang phục đẹp đẽ.
Đại biểu Hoàng gia đến đây dự lễ, Tiêu công công đầy vui vẻ. Sắc mặt Thái Thanh giáo Trần Đô lại bất thiện. Có hai người đang ngồi hai bên Trần Đô, một đạo sĩ thân thể cao to tên là Ngụy Minh, người khác là một đạo cô khoảng ba mươi tuổi, gọi là Bành Tử Liên.
Trần Đô, Ngụy Minh, Bành Tử Liên, là ba Đại pháp sư nổi tiếng lừng lẫy đương thời của Thái Thanh giáo.
Không chỉ có cao tầng Thái Thanh giáo đến, người của ba đại gia tộc Lê Hứa Vạn bất ngờ cũng trong nhóm này. Lần kén rể này của Bàng gia không bình thường, mà liên quan đến hai giới giang hồ và liên minh Tề Phổ, cho nên các đại nhân vật trình diện không chỉ phong phú, thân phận người nào người nấy càng thêm cao quý. Thậm chí có cao thủ của Vạn Kiếm môn từ Thiên Môn sơn vạn dặm xa xôi mà đến, tất cả đều thân đeo trọng kiếm, nguyên một đám đằng đằng sát khí.
Mỗi khi Bàng Vạn Lý giới thiệu một vị khách nhân trọng yếu, Từ Ngôn đều ôm quyền thi lễ. Hắn không nhớ rõ mình khom người bao nhiêu lần nữa, chỉ nhớ từ khi tiến vào cửa đại sảnh môn, bản thân mình cơ bản chưa kịp ngẩng cao đầu, thì đã phải cúi đầu thi lễ liên tiếp rồi.
Bỏ cái thân phận Thiên Môn hầu Tề quốc đi, nói cho cùng Từ Ngôn cũng chỉ là Thái Bảo Quỷ Vương môn, người đang ngồi không phải gia chủ thì cũng là pháp sư, luận địa vị hay thân thủ, thật không có mấy ai thấp hơn hắn. Một màn lấy tay huy chưởng chắn nước trà vừa rồi của Bàng Vạn Lý đủ để hắn kịp nhìn thấy trên tay đối phương xuất hiện một cỗ khí tức kỳ dị, cũng chỉ khi thúc dục Linh khí, mới có thể làm được điều đó.
Sắp phá vỡ lục mạch, hắn cũng không hứng thú với các đại nhân vật ở đây. Hiện tại hắn chỉ cảm thấy hứng thú với Linh khí của người tu hành thôi, cho nên ngoài việc thi lễ, Từ Ngôn thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn vị lão vị lão tổ tông Bàng gia kia.
Bàng Phi Yến thoạt nhìn chỉ khoảng sáu mươi, nhưng mà ai cũng biết vị lão thái quân này đã trăm tuổi rồi. Bằng chừng ấy tuổi mà tinh thần còn minh mẫn như vậy, ngoại trừ là người tu hành ra, cơ bản không ai có thể được như thế. Thực tế hình ảnh trong mắt trái của hắn còn thấy trên đỉnh đầu vị lão thái quân có một đoàn khí cổ quái quay quanh, không phải là bốc khói, mà là do Linh khí quá mức tinh thuần hình thành nên.
Người trên đỉnh đầu đều vây quanh Linh khí, Từ Ngôn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Trong hơn trăm người đang ngồi ở đây, không một ai có Linh khí đạt tới mức như lão thái quân Bàng gia.
Chẳng lẽ là Hư Đan cảnh?
Âm thầm kinh hãi, Từ Ngôn rốt cục đại khái hiểu rõ thực lực chân chính của Bàng gia.
Trên Trúc Cơ là Hư Đan, điểm này từ trong các thư tịch ở Quỷ Vương Môn thi hắn đã biết, cảnh giới trên Hư Đan được gọi là Nguyên Anh. Về phần cảnh giới cao hơn nữa, trên thư tịch cũng không ghi chép lại.
Trên đỉnh đầu Bàng Vạn Lý không có Linh khí xuất hiện, Từ Ngôn có thể kết luận thực lực của Bàng Vạn Lý chắc chắn là Trúc Cơ cảnh. Như vậy lão thái quân so với lão còn cường đại hơn, hoàn toàn có khả năng là một vị cường giả Hư Đan.
Giới thiệu một lượt các nhân vật trọng yếu xong, kế tiếp nên đến lúc bái đường rồi. Lúc này Từ Ngôn lại thấy Bàng Phi Yến ngoắc ngoắc tay, muốn hắn đi qua trả lời.
"Lão nhân gia, có gì phân phó?"
Từ Ngôn nhu thuận mà đi đến phụ cận, vẻ mặt cười ngây ngô.
"Người thiếu niên, ngươi thấy được?"
Đừng nhìn khuôn mặt Bàng Phi Yến hiền lành, ánh mắt lại cực độc, vừa rồi bà đã thấy Từ Ngôn nhìn ngó trên đỉnh đầu mình.
Từ Ngôn có chút xấu hổ gãi gãi đầu, nói:
"Nhìn lão nhân gia ngài, ta cũng nhớ tới tổ mẫu của mình. Lúc còn tại thế, người rất vui vẻ khi trên đầu tóc bạc cài một đóa hoa hồng. Mái tóc bạc như ngọc ánh lên màu xanh liễu, Bạch Ngọc Hồng Mai muộn thu nha*."
(*) Bạch ngọc: ngọc trắng, Hồng Mai: hoa, muộn thu: chậm trễ thời gian
trongkimtrn: Ý câu này có lẽ là diễn tả mái tóc bạc sáng như ngọc, được điểm thêm màu xanh và đỏ của cành hoa hồng, khiến cho tuổi già chậm trôi, sức sống còn đầy.
Nói xong, Từ Ngôn lấy đóa Đại Hồng Mẫu Đơn xuống, cài lên mái tóc của lão phu nhân, sau đó vui mừng nói:
"Như vậy nhìn mới đẹp chứ!"
"Hay cho một câu muộn thu, tuổi tác không lớn, miệng lại rất ngọt đây này!"
Bàng Phi Yến vỗ vỗ tay hắn, tươi cười, chân thành bảo:
"Lão thân chỉ có một đứa cháu cố là Nguyệt Nhi, không cho phép ngươi khi dễ nàng. Nếu để ta biết được, sẽ cho ngươi đẹp mặt!"
"Lão phu nhân, ngài cứ yên tâm. Ta là người vô cùng hiền hoà, cơ bản đều là người khác khi dễ ta, chứ ta cho tới bây giờ chưa có khi dễ người ạ!"
Từ Ngôn rất là thành khẩn đáp, biểu lộ vẻ chất phác như là một đứa bé.
Hắn đúng là không có khi dễ người, chỉ giết người mà thôi!
Giờ lành đã đến, tiếng ồn nơi đại sảnh lại yên tĩnh trở lại. Một đôi vợ chồng son đứng song song đối diện nhau.
Cúi đầu nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường. Đợi đến lúc chuẩn bị phu thê giao bái, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng gào to:
"Chậm đã!"
“Bịch! bịch! bịch!”, tiếng bước chân nhanh đi tới. Người tới cầm trong tay một cái rương nhỏ bằng da, người này khoảng hơn hai mươi tuổi, mũi thẳng miệng vuông, tuấn tú lịch sự, chỉ là trên lông mày hàm ẩn nét tức giận.
Vừa nhìn thấy người trẻ tuổi này tiến đến, đám người chung quanh lập tức thấp giọng nghị luận.
"Tiểu thiếu gia Hứa gia đã đến."
"Có trò hay để nhìn, ai không biết Hứa Kính Chi và Bàng Hồng Nguyệt là thanh mai trúc mã. Lần này khuê nữ Bàng gia, Hứa Kính Chi không tức giận mới là lạ!"
"Việc hôn nhân đều định xong rồi, y có thể làm gì? Chẳng lẽ lại giết tên Thái Bảo kia? Không nói y có dám hay không, nhiều cao thủ đang ngồi đây, chẳng lẽ sẽ nhìn xem y hành hung. Từ Ngôn chết rồi, giang hồ hai nước cũng đừng hòng bàn tới chuyện liên thủ nữa."
"Chưa hẳn sẽ động thủ, chắc là ra oai phủ đầu thôi. Hãy chờ xem, Hứa Kính Chi tuyệt đối sẽ không buông tha cái tên Thái Bảo kia!"
"Tề quốc Thái Bảo thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt cả, có tri thức hiểu lễ nghĩa, một bộ cười hề hề như tên ngốc."
"Trông mặt không thể bắt hình dong a huynh đệ. Dù có hiểu tri thức lễ nghĩa thế nào, thì hắn cũng là Thái Bảo Quỷ Vương môn. Cũng chỉ có Bàng gia một trong bốn đại gia tộc mới dám thu lưu, chứ đổi thành người khác, ai dám để cho loại lang sói này vào cửa?"
"Nói rất có lý, chúng ta nên nhổ răng sói, bẻ gãy móng vuốt của hắn, lại để cho hắn trở thành một đầu sói bị phế mới tính là an toàn!"
Trong hang ổ chính phái Đại Phổ, thân phận của Từ Ngôn tất nhiên không có địa vị gì. Đám người chung quanh sớm nhìn ra Hứa Kính Chi đến đây với ý không tốt, lại không người nào nhắc nhở hắn nửa chữ.
Bàng Thiếu Vĩ đứng sau lưng cha, nhìn thấy người tới thì lập tức biến sắc, định đi lên ngăn đối phương. Lão cha y lại không nói gì, nên y lại không dám vọng động, đành phải nháy mắt cho đệ đệ y, muốn Bàng Thiếu Thành đi ra ngoài ngăn cản.
Tự phun nước vào mặt mình, Bàng Thiếu Thành đang muốn nhìn vận khí của Từ Ngôn, nào có tâm tư nhìn đại ca y. Biết rõ Hứa Kính Chi đến gây chuyện, giúp y vừa vặn trông thấy một tràng náo nhiệt.
"Tại hạ đã tới chậm, thật có lỗi thật có lỗi. Chư vị trưởng bối, Kính Chi hữu lễ!"
Hứa Kính Chi chắp tay hành lễ với trưởng bối chung quanh, bộ dáng phong khinh vân đạm bộ dáng, giống như gã thật sự là vì tới chậm vậy.
Bưng cái rương nhỏ xinh xắn, gã tươi cười chân thành nhìn Từ Ngôn, nói:
"Vị này chính là chú rể phải không, tại hạ Hứa Kính Chi, là hảo bằng hữu của Nguyệt Nhi. Hôm nay đặc biệt đến chúc mừng tân hôn đại hỉ của Thái Bảo, lễ vật nho nhỏ này, mong rằng Thái Bảo nhận lấy cho thỏa đáng."
Nói xong, Hứa Kính Chi bất động thanh sắc nâng cái rương bằng da đưa tới trên tay Từ Ngôn, thành tâm thành ý tặng lễ vật đến chậm này.
"Nguyên lai là Hứa huynh, đa tạ hảo ý, đa tạ hảo ý!”
Từ Ngôn cũng đồng dạng cười tủm tỉm, nhưng mà tay thì không giơ lên, càng không ý tiếp cái rương.
Cái tên Hứa Kính Chi sớm đã như sấm bên tai, là kẻ muốn lấy mạng của mình, Từ Ngôn sao có thể quên được chứ! Bây giờ nghe danh không bằng gặp mặt, xem bộ thần thái đầy chờ mong trên mặt người ta, hắn cảm giác chỉ cần mình mở cái rương ra, mạng nhỏ chỉ sợ lập tức khó giữ nổi.
"Sao Ngôn Thái Bảo không thử nhìn xem lễ vật này là gì? Đây chính là hạ lễ mà Hứa mỗ tỉ mỉ chuẩn bị a!"
Từ Ngôn không tiếp, ánh mắt gã lập tức lạnh lùng, tiếng nói càng trở nên âm trầm.
“Lát nữa rảnh ta sẽ xem, hiện đang bái thiên địa rồi. Lễ vật nhiều như vậy, nhất thời cũng không xem hết."
Đối phương đã đến phá ngang, Từ Ngôn cũng không ngại đùa nghịch chơi xấu.
"Nghe qua Thái Bảo Quỷ Vương môn là một đấng hào hiệp. Như thế nào mà ngay cản lá gan nhìn lễ vật cũng không có nhỉ!?"
Hứa Kính Chi sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói.
"Không có!"
Từ Ngôn vừa lắc lắc đầu, vừa giải thích:
"Ta rất nhát gan, ngủ còn cần người ôm nữa mà!"
Khách tới không ít, chẳng những có thái giám và đạo sĩ, lại càng không thiếu một đám thương nhân trang phục đẹp đẽ.
Đại biểu Hoàng gia đến đây dự lễ, Tiêu công công đầy vui vẻ. Sắc mặt Thái Thanh giáo Trần Đô lại bất thiện. Có hai người đang ngồi hai bên Trần Đô, một đạo sĩ thân thể cao to tên là Ngụy Minh, người khác là một đạo cô khoảng ba mươi tuổi, gọi là Bành Tử Liên.
Trần Đô, Ngụy Minh, Bành Tử Liên, là ba Đại pháp sư nổi tiếng lừng lẫy đương thời của Thái Thanh giáo.
Không chỉ có cao tầng Thái Thanh giáo đến, người của ba đại gia tộc Lê Hứa Vạn bất ngờ cũng trong nhóm này. Lần kén rể này của Bàng gia không bình thường, mà liên quan đến hai giới giang hồ và liên minh Tề Phổ, cho nên các đại nhân vật trình diện không chỉ phong phú, thân phận người nào người nấy càng thêm cao quý. Thậm chí có cao thủ của Vạn Kiếm môn từ Thiên Môn sơn vạn dặm xa xôi mà đến, tất cả đều thân đeo trọng kiếm, nguyên một đám đằng đằng sát khí.
Mỗi khi Bàng Vạn Lý giới thiệu một vị khách nhân trọng yếu, Từ Ngôn đều ôm quyền thi lễ. Hắn không nhớ rõ mình khom người bao nhiêu lần nữa, chỉ nhớ từ khi tiến vào cửa đại sảnh môn, bản thân mình cơ bản chưa kịp ngẩng cao đầu, thì đã phải cúi đầu thi lễ liên tiếp rồi.
Bỏ cái thân phận Thiên Môn hầu Tề quốc đi, nói cho cùng Từ Ngôn cũng chỉ là Thái Bảo Quỷ Vương môn, người đang ngồi không phải gia chủ thì cũng là pháp sư, luận địa vị hay thân thủ, thật không có mấy ai thấp hơn hắn. Một màn lấy tay huy chưởng chắn nước trà vừa rồi của Bàng Vạn Lý đủ để hắn kịp nhìn thấy trên tay đối phương xuất hiện một cỗ khí tức kỳ dị, cũng chỉ khi thúc dục Linh khí, mới có thể làm được điều đó.
Sắp phá vỡ lục mạch, hắn cũng không hứng thú với các đại nhân vật ở đây. Hiện tại hắn chỉ cảm thấy hứng thú với Linh khí của người tu hành thôi, cho nên ngoài việc thi lễ, Từ Ngôn thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn vị lão vị lão tổ tông Bàng gia kia.
Bàng Phi Yến thoạt nhìn chỉ khoảng sáu mươi, nhưng mà ai cũng biết vị lão thái quân này đã trăm tuổi rồi. Bằng chừng ấy tuổi mà tinh thần còn minh mẫn như vậy, ngoại trừ là người tu hành ra, cơ bản không ai có thể được như thế. Thực tế hình ảnh trong mắt trái của hắn còn thấy trên đỉnh đầu vị lão thái quân có một đoàn khí cổ quái quay quanh, không phải là bốc khói, mà là do Linh khí quá mức tinh thuần hình thành nên.
Người trên đỉnh đầu đều vây quanh Linh khí, Từ Ngôn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Trong hơn trăm người đang ngồi ở đây, không một ai có Linh khí đạt tới mức như lão thái quân Bàng gia.
Chẳng lẽ là Hư Đan cảnh?
Âm thầm kinh hãi, Từ Ngôn rốt cục đại khái hiểu rõ thực lực chân chính của Bàng gia.
Trên Trúc Cơ là Hư Đan, điểm này từ trong các thư tịch ở Quỷ Vương Môn thi hắn đã biết, cảnh giới trên Hư Đan được gọi là Nguyên Anh. Về phần cảnh giới cao hơn nữa, trên thư tịch cũng không ghi chép lại.
Trên đỉnh đầu Bàng Vạn Lý không có Linh khí xuất hiện, Từ Ngôn có thể kết luận thực lực của Bàng Vạn Lý chắc chắn là Trúc Cơ cảnh. Như vậy lão thái quân so với lão còn cường đại hơn, hoàn toàn có khả năng là một vị cường giả Hư Đan.
Giới thiệu một lượt các nhân vật trọng yếu xong, kế tiếp nên đến lúc bái đường rồi. Lúc này Từ Ngôn lại thấy Bàng Phi Yến ngoắc ngoắc tay, muốn hắn đi qua trả lời.
"Lão nhân gia, có gì phân phó?"
Từ Ngôn nhu thuận mà đi đến phụ cận, vẻ mặt cười ngây ngô.
"Người thiếu niên, ngươi thấy được?"
Đừng nhìn khuôn mặt Bàng Phi Yến hiền lành, ánh mắt lại cực độc, vừa rồi bà đã thấy Từ Ngôn nhìn ngó trên đỉnh đầu mình.
Từ Ngôn có chút xấu hổ gãi gãi đầu, nói:
"Nhìn lão nhân gia ngài, ta cũng nhớ tới tổ mẫu của mình. Lúc còn tại thế, người rất vui vẻ khi trên đầu tóc bạc cài một đóa hoa hồng. Mái tóc bạc như ngọc ánh lên màu xanh liễu, Bạch Ngọc Hồng Mai muộn thu nha*."
(*) Bạch ngọc: ngọc trắng, Hồng Mai: hoa, muộn thu: chậm trễ thời gian
trongkimtrn: Ý câu này có lẽ là diễn tả mái tóc bạc sáng như ngọc, được điểm thêm màu xanh và đỏ của cành hoa hồng, khiến cho tuổi già chậm trôi, sức sống còn đầy.
Nói xong, Từ Ngôn lấy đóa Đại Hồng Mẫu Đơn xuống, cài lên mái tóc của lão phu nhân, sau đó vui mừng nói:
"Như vậy nhìn mới đẹp chứ!"
"Hay cho một câu muộn thu, tuổi tác không lớn, miệng lại rất ngọt đây này!"
Bàng Phi Yến vỗ vỗ tay hắn, tươi cười, chân thành bảo:
"Lão thân chỉ có một đứa cháu cố là Nguyệt Nhi, không cho phép ngươi khi dễ nàng. Nếu để ta biết được, sẽ cho ngươi đẹp mặt!"
"Lão phu nhân, ngài cứ yên tâm. Ta là người vô cùng hiền hoà, cơ bản đều là người khác khi dễ ta, chứ ta cho tới bây giờ chưa có khi dễ người ạ!"
Từ Ngôn rất là thành khẩn đáp, biểu lộ vẻ chất phác như là một đứa bé.
Hắn đúng là không có khi dễ người, chỉ giết người mà thôi!
Giờ lành đã đến, tiếng ồn nơi đại sảnh lại yên tĩnh trở lại. Một đôi vợ chồng son đứng song song đối diện nhau.
Cúi đầu nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường. Đợi đến lúc chuẩn bị phu thê giao bái, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng gào to:
"Chậm đã!"
“Bịch! bịch! bịch!”, tiếng bước chân nhanh đi tới. Người tới cầm trong tay một cái rương nhỏ bằng da, người này khoảng hơn hai mươi tuổi, mũi thẳng miệng vuông, tuấn tú lịch sự, chỉ là trên lông mày hàm ẩn nét tức giận.
Vừa nhìn thấy người trẻ tuổi này tiến đến, đám người chung quanh lập tức thấp giọng nghị luận.
"Tiểu thiếu gia Hứa gia đã đến."
"Có trò hay để nhìn, ai không biết Hứa Kính Chi và Bàng Hồng Nguyệt là thanh mai trúc mã. Lần này khuê nữ Bàng gia, Hứa Kính Chi không tức giận mới là lạ!"
"Việc hôn nhân đều định xong rồi, y có thể làm gì? Chẳng lẽ lại giết tên Thái Bảo kia? Không nói y có dám hay không, nhiều cao thủ đang ngồi đây, chẳng lẽ sẽ nhìn xem y hành hung. Từ Ngôn chết rồi, giang hồ hai nước cũng đừng hòng bàn tới chuyện liên thủ nữa."
"Chưa hẳn sẽ động thủ, chắc là ra oai phủ đầu thôi. Hãy chờ xem, Hứa Kính Chi tuyệt đối sẽ không buông tha cái tên Thái Bảo kia!"
"Tề quốc Thái Bảo thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt cả, có tri thức hiểu lễ nghĩa, một bộ cười hề hề như tên ngốc."
"Trông mặt không thể bắt hình dong a huynh đệ. Dù có hiểu tri thức lễ nghĩa thế nào, thì hắn cũng là Thái Bảo Quỷ Vương môn. Cũng chỉ có Bàng gia một trong bốn đại gia tộc mới dám thu lưu, chứ đổi thành người khác, ai dám để cho loại lang sói này vào cửa?"
"Nói rất có lý, chúng ta nên nhổ răng sói, bẻ gãy móng vuốt của hắn, lại để cho hắn trở thành một đầu sói bị phế mới tính là an toàn!"
Trong hang ổ chính phái Đại Phổ, thân phận của Từ Ngôn tất nhiên không có địa vị gì. Đám người chung quanh sớm nhìn ra Hứa Kính Chi đến đây với ý không tốt, lại không người nào nhắc nhở hắn nửa chữ.
Bàng Thiếu Vĩ đứng sau lưng cha, nhìn thấy người tới thì lập tức biến sắc, định đi lên ngăn đối phương. Lão cha y lại không nói gì, nên y lại không dám vọng động, đành phải nháy mắt cho đệ đệ y, muốn Bàng Thiếu Thành đi ra ngoài ngăn cản.
Tự phun nước vào mặt mình, Bàng Thiếu Thành đang muốn nhìn vận khí của Từ Ngôn, nào có tâm tư nhìn đại ca y. Biết rõ Hứa Kính Chi đến gây chuyện, giúp y vừa vặn trông thấy một tràng náo nhiệt.
"Tại hạ đã tới chậm, thật có lỗi thật có lỗi. Chư vị trưởng bối, Kính Chi hữu lễ!"
Hứa Kính Chi chắp tay hành lễ với trưởng bối chung quanh, bộ dáng phong khinh vân đạm bộ dáng, giống như gã thật sự là vì tới chậm vậy.
Bưng cái rương nhỏ xinh xắn, gã tươi cười chân thành nhìn Từ Ngôn, nói:
"Vị này chính là chú rể phải không, tại hạ Hứa Kính Chi, là hảo bằng hữu của Nguyệt Nhi. Hôm nay đặc biệt đến chúc mừng tân hôn đại hỉ của Thái Bảo, lễ vật nho nhỏ này, mong rằng Thái Bảo nhận lấy cho thỏa đáng."
Nói xong, Hứa Kính Chi bất động thanh sắc nâng cái rương bằng da đưa tới trên tay Từ Ngôn, thành tâm thành ý tặng lễ vật đến chậm này.
"Nguyên lai là Hứa huynh, đa tạ hảo ý, đa tạ hảo ý!”
Từ Ngôn cũng đồng dạng cười tủm tỉm, nhưng mà tay thì không giơ lên, càng không ý tiếp cái rương.
Cái tên Hứa Kính Chi sớm đã như sấm bên tai, là kẻ muốn lấy mạng của mình, Từ Ngôn sao có thể quên được chứ! Bây giờ nghe danh không bằng gặp mặt, xem bộ thần thái đầy chờ mong trên mặt người ta, hắn cảm giác chỉ cần mình mở cái rương ra, mạng nhỏ chỉ sợ lập tức khó giữ nổi.
"Sao Ngôn Thái Bảo không thử nhìn xem lễ vật này là gì? Đây chính là hạ lễ mà Hứa mỗ tỉ mỉ chuẩn bị a!"
Từ Ngôn không tiếp, ánh mắt gã lập tức lạnh lùng, tiếng nói càng trở nên âm trầm.
“Lát nữa rảnh ta sẽ xem, hiện đang bái thiên địa rồi. Lễ vật nhiều như vậy, nhất thời cũng không xem hết."
Đối phương đã đến phá ngang, Từ Ngôn cũng không ngại đùa nghịch chơi xấu.
"Nghe qua Thái Bảo Quỷ Vương môn là một đấng hào hiệp. Như thế nào mà ngay cản lá gan nhìn lễ vật cũng không có nhỉ!?"
Hứa Kính Chi sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói.
"Không có!"
Từ Ngôn vừa lắc lắc đầu, vừa giải thích:
"Ta rất nhát gan, ngủ còn cần người ôm nữa mà!"
Tác giả :
Hắc Huyền