Nhất Ngôn Thông Thiên
Quyển 2 - Chương 87: Gặp giữa đường
Dịch giả: Hoangtruc
Từ Ngôn cảm nhận được dòng nhiệt lưu xuất hiện ở đan điền từ khi hắn còn chưa tới mười tuổi. Dưới nhiều năm luyện tập, cỗ nhiệt lưu này đã tới vùng eo vụng, lên hai vai, hai tay, cuối cùng đi đến phía sau gáy. Hơn nữa, cỗ nhiệt lưu này có xu hướng còn muốn đi xuống nữa, như muốn đi vào bên trong tâm mạch.
Kiếm phổ lấy được từ Quỷ Vương Môn quá mức bình thường. Tuy bên trong có giới thiệu về lục mạch, nhưng công pháp khai mạch lại không chi tiết. Từ Ngôn chỉ hiếu kỳ lật xem mấy lần, sau đó cũng ném qua một bên.
Bởi vì càng ngày hắn càng rõ ràng, chỉ có bộ thân pháp sư phụ đích thân dạy cho mình mới thật sự là thứ trọng yếu.
Có thể không hay biết gì trở thành võ giả Tiên Thiên, hơn nữa còn vượt qua cả Tiên Thiên Nhất mạch khiến Từ Ngôn càng kính trọng lão đạo sĩ. Đồng thời cũng càng thêm hiếu kỳ.
Xem ra, sư phụ tuyệt đối không phải võ giả tầm thường mới đúng.
Tiên Thiên mấy mạch không quan trọng với Từ Ngôn. Hắn mới mười sáu tuổi, thân thể còn chưa trưởng thành. Đợi đến hai năm nữa, Từ Ngôn tin rằng công phu Phi thạch của mình ngày càng thêm tùy tâm sở dục. Ít nhất Phi thạch đệ tam thức chưa từng động dụng qua, giờ đây có thể miễn cưỡng dùng được rồi.
Tập luyện thân pháp một lượt, Từ Ngôn thu chiêu lại, rồi nhặt trên mặt đất ba hòn đá, rung tay đánh ra.
Một lần tung ba hòn, đánh liên tiếp lên cái then cài cổng sân. Ba tiếng đinh đinh đinh giòn tan, then cài rơi xuống, một nữ tử đang chuẩn bị gõ cửa đang đứng ngay bên ngoài.
Mai Tam Nương đẩy cửa vào, mắt nhìn vào cái then cổng trên mặt đất, tức giận nói: “Xú tiểu tử, phi thạch ngày càng lợi hại, đến cửa cũng không cần mở. Lần sau ngươi cũng lấy hòn đá đánh vào coi như xúc cơm ăn được rồi.”
Từ Ngôn không thường hiển thị công phu Phi thạch bên ngoài ngoại trừ trước mặt Mai Tam Nương. Nhìn thấy Tam tỷ, hắn lập tức cười ngây ngô: “Được nha, lần sau ta thử dùng hòn đá ăn cơm vậy!”
Chân mày lá liễu dựng lên, Mai Tam Nương giương nanh múa vuốt nhào tới: “Hay cho tên xú tiểu tử ngươi, bây giờ còn trêu chọc được Tam tỷ ta rồi. Xem ta làm sao chỉnh đốn ngươi?”
Hai tỷ đệ chạy đuổi nhau một hồi trong sân, cuối cùng Từ Ngôn vẫn bại trận, mặc cho Mai Tam Nương nhéo tai hắn lôi vào phòng.
"Thu thập hành lý, chúng ta đi."
Vừa vào nhà, vẻ mặt Mai Tam Nương bình tĩnh lại, nói: “Lúc trước là Tam tỷ ta rúc sâu vào sừng trâu rồi. Không phải chỉ là một tòa Mai Hương lâu thôi sao? Không ở Phong Đô, chẳng lẽ nơi khác không mở được Mai Hương lâu?”
Trong ba ngày qua, Mai Tam Nương nghĩ tới chuyện Từ Ngôn mua hai con bảo mã về mà thấy ấm áp trong lòng.
Nàng có thể nhìn ra được đó là ngựa tốt. Mà Từ Ngôn không có bao nhiêu tiền. Mỗi lần nghĩ đến chuyện đứa nhỏ choai choai chạy tới Mã Vương trấn mua ngựa tốt làm đường lui cho mình, Mai Tam Nương đều lén lau nước mắt.
Tiểu đạo sĩ ngốc nghếch kia, đã thân thiết hơn cả đệ đệ ruột của nàng rồi.
“Tam tỷ nghĩ thông rồi thì tốt. Vậy chúng ta đi ngay bây giờ, hắc hắc.”
Từ Ngôn hết sức cao hứng, bởi vì Mai Tam Nương có thể bỏ Mai Hương lâu, cũng coi như bỏ được Nhạc Thừa Phong phiền toái kia.
Nói đi là đi. Hai tỷ đệ vốn thông minh hơn người, một khi quyết định, cũng không quay đầu lại.
Từ Ngôn thu thập sơ qua một phen rồi phụng bồi Mai Tam Nương mang khế đất đến hiệu cầm đồ lớn nhất phố Tây. Nếu đã quyết định bứt đi, tất nhiên cũng nên đổi Mai Hương lâu thành tiền bạc. Sản nghiệp lớn lại ở một chỗ không mang đi được, đành đem bán mà thôi.
Hiệu cầm đồ cách đây khá xa, hai tỷ đệ cười cười nói nói trên đường đi, đầy nhẹ nhõm vui vẻ.
Khi đi ngang qua đầu phố, Từ Ngôn nhìn thấy trên quảng trường đã dựng lên một tòa mộc đài rất lớn, hai đại kỳ mặt quỷ được cắm hai bên. Bên dưới mộc đài có rất nhiều người vây quanh, có thể nhận ra chủ yếu là đệ tử Quỷ Vương Môn, vì chẳng nhưng dưới kia có Vương Bát Chỉ, mà còn có cả đại Thái Bảo Trác Thiếu Vũ cầm đầu đám Thái Bảo còn lại nữa.
Vừa vặn đi qua đây, chẳng qua Từ Ngôn hiếu kỳ nên nhìn thoáng qua.
Tuy nói Nhạc Thừa Phong đã đi được năm ngày, thế nhưng chạy trốn thì nên làm càng sớm càng tốt nên bước chân Từ Ngôn cũng không ngừng lại. Vương Bát Chỉ đang đứng xem náo nhiệt lại nhìn ra được người quen.
"Ngôn ca nhi!"
Vương Bát Chỉ đuổi theo vài bước lại nhìn thấy Mai Tam Nương đứng đó, vội vàng chào hỏi: “Ôi!!! Chủ nhân, đây là ngài đang muốn đi đâu a, có cần ta bảo vệ thì cứ nói một tiếng, ta cũng chỉ nhìn xem náo nhiệt chứ không làm gì mà.”
“Ngươi nhìn xem náo nhiệt đi, chúng ta dạo chơi.” Mai Tam Nương tùy tiện nói một câu.
“Quỷ Vương Môn đang muốn làm gì vậy?” Mai Tam Nương nhìn thấy Vương Bát Chỉ đến, bèn tò mò hỏi một câu.
"Đại nhiệt náo a!" Vương bát chỉ cười hắc hắc nói: “Đại náo nhiệt cho ra Thái Bảo, hay là Ngôn ca nhi đến xem qua một chút?”
“Được á, lát nữa tính sau.” Từ Ngôn phất tay cáo biệt Vương Bát Chỉ, tiếp tục đi với Mai Tam Nương.
Lần trước có bốn vị Thái Bảo tử trận tại Mã Vương trấn, không phải là Quỷ Vương Môn nên chọn thêm Thái Bảo hay sao? Mười tám Thái Bảo lại trở thành mười bốn, gọi không dễ nghe lắm thì phải. Chẳng qua Từ Ngôn không định ngóng loại náo nhiệt này, bán Mai Hương lâu xong là hắn và Mai Tam Nương sẽ rời Phong Sơn thành ngay trong hôm nay.
Chỉ trong năm ngày, Mai Tam Nương có thể cắn răng quyết định rời khỏi Phong Đô cũng coi như nàng đủ quyết đoán. Có điều, tính ra nàng quyết định có chút chậm trễ rồi.
Ngay khi Từ Ngôn và Mai Tam Nương cùng tới tiệm cầm đồ, thì phần cuối con phố dài mà bọn họ đi tới lại đang có hai người đang kề vai sát cánh bước đi. Trong đó có một người là Nhạc Thừa Phong, hai người này vừa mới vào thành, sau lưng còn có mấy trăm danh thủ nữa.
“Thật sự là lần hành trình đến Phổ quốc lần này, Lam đường chủ đã nghe thấy tin Nguyên sơn trại bị đồ diệt? Mà thật là gọi Nguyên sơn trại chứ không phải tên là Uyên sơn trại chứ?”
Nhạc Thừa Phong vừa đi, vừa hỏi Thiên Long đường chủ bên cạnh gã. Sở dĩ gã không tới Phổ quốc mà ngược trở về lại, là vì mới đi được nửa đường thì gặp Đường chủ Thiên Long đường Lam Phá Lãng từ Phổ quốc trở về. Gã cố gắng tìm hiểu thì rõ ràng được thông tin Nguyên sơn trại từ miệng Lam Phá Lãng.
Lam Phá Lãng là một tráng hán hơn bốn mươi tuổi, thân thể to cao, khuôn mặt y đang hết sức mất kiên nhẫn, như không muốn nói thêm gì nữa. Nếu không phải tên của hai người ghép lại ra câu đạp gió vượt sóng (thừa phong phá lãng) thì y đã mặc kệ nói chuyện với Nhạc Thừa Phong rồi. Dù sao Thiên Long đường của y xếp trong tám hạng đầu ở Quỷ Vương Môn, bản thân Lam Phá Lãng y lại có thực lực Tiên Thiên Tứ mạch, hơn nữa còn là một trong những tâm phúc chân chính của môn chủ Quỷ Vương Môn nữa.
Từ lúc gặp Nhạc Thừa Phong giữa đường, chỉ trong mấy ngày này đối phương đã hỏi chuyện Nguyên sơn trại hay Uyên sơn trại không dưới mười lần. Lần này Lam Phá Lãng đến Phổ quốc thực hiện theo lệnh của môn chủ, bí mật bàn bạc với chính phái đứng đầu Phổ quốc Tiền Tông về một chuyện trọng yếu. Trên đường trở về, ngang qua Vĩnh Ninh trấn thì nghe nói đến tin tức Nguyên sơn trại đã bị đồ diệt.
"Nhạc đường chủ, ta đã nói hơn mười lần rồi. Ta nghe nói Nguyên sơn trại đã bị giết sạch sẽ hơn một năm trước rồi, là do Trấn Tây quân Đại Phổ làm. Đám sơn phỉ ngu xuẩn kia không chiếm núi nào, lại đòi làm vua ở dãy núi gần nơi đóng quân của Trấn Tây quân, cho rằng biên quân Phổ quốc chỉ biết ngồi không sao? Chết là đáng a.”
Lam Phá Lãng không kiên nhẫn trả lời. Nghe vậy Nhạc Thừa Phong an tâm hơn không ít, ngược lại gã không nghi ngờ gì Từ Ngôn.
Một đứa nhỏ choai choai ngây ngốc tất nhiên không thế nhớ quá rõ ràng tên trại phỉ, hoặc cũng có thể do lời truyền lời mà nói lệch thành Uyên sơn trại.
Xác định Nguyên sơn trại bị biên quân Đại Phổ tàn sát sạch sẽ, tâm tư Nhạc Thừa Phong cũng liền nguội lạnh, không tìm kiếm Liêu Cửu Minh. Nếu Trấn Tây quân Đại Phổ xuất động, Liêu Cửu Minh có mọc cánh cũng khó thoát nổi. Trúc cơ đan rơi vào trong tay biên quân Đại Phổ, Nhạc Thừa Phong gã không tự đại đến mức dám va chạm cứng rắn với biên quân, như vậy căn bản là muốn chết.
Cũng may nửa đường lại vòng trở về, không phí thêm vài ngày.
Trong lòng Nhạc Thừa Phong thầm thở dài, sau đó tinh thần lại sáng lạng, rồi gã quay sang cười nói với Đường chủ Thiên Long đường: “Lam Đường chủ vừa quay về Phong Đô, lẽ ra nên trở về môn phái phục mệnh. Chẳng qua tiệc rượu tẩy trần tối này Lam Đường chủ không nên từ chối. Hôm nay Nhạc mỗ làm chủ, không chỉ vì muốn mời khách là Lam đường chủ vừa đi đường xa về dùng bữa tiệc rượu tẩy trần, mà còn là ngày ta nạp thêm thiếp. Ha ha ha, đêm nay tiểu đệ làm tiệc rượu thết đãi tại Mai Hương lâu, đến lúc đó hi vọng Lam đường chủ nhất định tới chung vui mới được đấy.”
Nghe nói Nhạc Thừa Phong nạp thiếp, Lam Phá Lãng cũng không bất ngờ, cười lớn nói nhất định đến.
Bản thân y có hơn mười thê thiếp. Tuy Thanh Mộc đường không xếp hạng phía trên trong Quỷ Vương Môn, nhưng một Đường chủ nạp thiếp thì không có gì mới mẻ. Hai người từ biệt nhau tại hai giao lộ. Lam Phá Lãng xuyên thành trở về tổng đà Quỷ Vương Môn bên ngoài Phong Đô, còn Nhạc Thừa Phong chuẩn bị chạy tới Mai Hương lâu.
Nơi mà hai vị Đường chủ Quỷ Vương Môn phân ra, lại chính ngay trước cửa hiệu cầm đồ lớn nhất Phong Đô. Nhạc Thừa Phong vừa mới nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy Mai Tam Nương đi tới cửa hiệu cầm đồ.
Từ Ngôn cảm nhận được dòng nhiệt lưu xuất hiện ở đan điền từ khi hắn còn chưa tới mười tuổi. Dưới nhiều năm luyện tập, cỗ nhiệt lưu này đã tới vùng eo vụng, lên hai vai, hai tay, cuối cùng đi đến phía sau gáy. Hơn nữa, cỗ nhiệt lưu này có xu hướng còn muốn đi xuống nữa, như muốn đi vào bên trong tâm mạch.
Kiếm phổ lấy được từ Quỷ Vương Môn quá mức bình thường. Tuy bên trong có giới thiệu về lục mạch, nhưng công pháp khai mạch lại không chi tiết. Từ Ngôn chỉ hiếu kỳ lật xem mấy lần, sau đó cũng ném qua một bên.
Bởi vì càng ngày hắn càng rõ ràng, chỉ có bộ thân pháp sư phụ đích thân dạy cho mình mới thật sự là thứ trọng yếu.
Có thể không hay biết gì trở thành võ giả Tiên Thiên, hơn nữa còn vượt qua cả Tiên Thiên Nhất mạch khiến Từ Ngôn càng kính trọng lão đạo sĩ. Đồng thời cũng càng thêm hiếu kỳ.
Xem ra, sư phụ tuyệt đối không phải võ giả tầm thường mới đúng.
Tiên Thiên mấy mạch không quan trọng với Từ Ngôn. Hắn mới mười sáu tuổi, thân thể còn chưa trưởng thành. Đợi đến hai năm nữa, Từ Ngôn tin rằng công phu Phi thạch của mình ngày càng thêm tùy tâm sở dục. Ít nhất Phi thạch đệ tam thức chưa từng động dụng qua, giờ đây có thể miễn cưỡng dùng được rồi.
Tập luyện thân pháp một lượt, Từ Ngôn thu chiêu lại, rồi nhặt trên mặt đất ba hòn đá, rung tay đánh ra.
Một lần tung ba hòn, đánh liên tiếp lên cái then cài cổng sân. Ba tiếng đinh đinh đinh giòn tan, then cài rơi xuống, một nữ tử đang chuẩn bị gõ cửa đang đứng ngay bên ngoài.
Mai Tam Nương đẩy cửa vào, mắt nhìn vào cái then cổng trên mặt đất, tức giận nói: “Xú tiểu tử, phi thạch ngày càng lợi hại, đến cửa cũng không cần mở. Lần sau ngươi cũng lấy hòn đá đánh vào coi như xúc cơm ăn được rồi.”
Từ Ngôn không thường hiển thị công phu Phi thạch bên ngoài ngoại trừ trước mặt Mai Tam Nương. Nhìn thấy Tam tỷ, hắn lập tức cười ngây ngô: “Được nha, lần sau ta thử dùng hòn đá ăn cơm vậy!”
Chân mày lá liễu dựng lên, Mai Tam Nương giương nanh múa vuốt nhào tới: “Hay cho tên xú tiểu tử ngươi, bây giờ còn trêu chọc được Tam tỷ ta rồi. Xem ta làm sao chỉnh đốn ngươi?”
Hai tỷ đệ chạy đuổi nhau một hồi trong sân, cuối cùng Từ Ngôn vẫn bại trận, mặc cho Mai Tam Nương nhéo tai hắn lôi vào phòng.
"Thu thập hành lý, chúng ta đi."
Vừa vào nhà, vẻ mặt Mai Tam Nương bình tĩnh lại, nói: “Lúc trước là Tam tỷ ta rúc sâu vào sừng trâu rồi. Không phải chỉ là một tòa Mai Hương lâu thôi sao? Không ở Phong Đô, chẳng lẽ nơi khác không mở được Mai Hương lâu?”
Trong ba ngày qua, Mai Tam Nương nghĩ tới chuyện Từ Ngôn mua hai con bảo mã về mà thấy ấm áp trong lòng.
Nàng có thể nhìn ra được đó là ngựa tốt. Mà Từ Ngôn không có bao nhiêu tiền. Mỗi lần nghĩ đến chuyện đứa nhỏ choai choai chạy tới Mã Vương trấn mua ngựa tốt làm đường lui cho mình, Mai Tam Nương đều lén lau nước mắt.
Tiểu đạo sĩ ngốc nghếch kia, đã thân thiết hơn cả đệ đệ ruột của nàng rồi.
“Tam tỷ nghĩ thông rồi thì tốt. Vậy chúng ta đi ngay bây giờ, hắc hắc.”
Từ Ngôn hết sức cao hứng, bởi vì Mai Tam Nương có thể bỏ Mai Hương lâu, cũng coi như bỏ được Nhạc Thừa Phong phiền toái kia.
Nói đi là đi. Hai tỷ đệ vốn thông minh hơn người, một khi quyết định, cũng không quay đầu lại.
Từ Ngôn thu thập sơ qua một phen rồi phụng bồi Mai Tam Nương mang khế đất đến hiệu cầm đồ lớn nhất phố Tây. Nếu đã quyết định bứt đi, tất nhiên cũng nên đổi Mai Hương lâu thành tiền bạc. Sản nghiệp lớn lại ở một chỗ không mang đi được, đành đem bán mà thôi.
Hiệu cầm đồ cách đây khá xa, hai tỷ đệ cười cười nói nói trên đường đi, đầy nhẹ nhõm vui vẻ.
Khi đi ngang qua đầu phố, Từ Ngôn nhìn thấy trên quảng trường đã dựng lên một tòa mộc đài rất lớn, hai đại kỳ mặt quỷ được cắm hai bên. Bên dưới mộc đài có rất nhiều người vây quanh, có thể nhận ra chủ yếu là đệ tử Quỷ Vương Môn, vì chẳng nhưng dưới kia có Vương Bát Chỉ, mà còn có cả đại Thái Bảo Trác Thiếu Vũ cầm đầu đám Thái Bảo còn lại nữa.
Vừa vặn đi qua đây, chẳng qua Từ Ngôn hiếu kỳ nên nhìn thoáng qua.
Tuy nói Nhạc Thừa Phong đã đi được năm ngày, thế nhưng chạy trốn thì nên làm càng sớm càng tốt nên bước chân Từ Ngôn cũng không ngừng lại. Vương Bát Chỉ đang đứng xem náo nhiệt lại nhìn ra được người quen.
"Ngôn ca nhi!"
Vương Bát Chỉ đuổi theo vài bước lại nhìn thấy Mai Tam Nương đứng đó, vội vàng chào hỏi: “Ôi!!! Chủ nhân, đây là ngài đang muốn đi đâu a, có cần ta bảo vệ thì cứ nói một tiếng, ta cũng chỉ nhìn xem náo nhiệt chứ không làm gì mà.”
“Ngươi nhìn xem náo nhiệt đi, chúng ta dạo chơi.” Mai Tam Nương tùy tiện nói một câu.
“Quỷ Vương Môn đang muốn làm gì vậy?” Mai Tam Nương nhìn thấy Vương Bát Chỉ đến, bèn tò mò hỏi một câu.
"Đại nhiệt náo a!" Vương bát chỉ cười hắc hắc nói: “Đại náo nhiệt cho ra Thái Bảo, hay là Ngôn ca nhi đến xem qua một chút?”
“Được á, lát nữa tính sau.” Từ Ngôn phất tay cáo biệt Vương Bát Chỉ, tiếp tục đi với Mai Tam Nương.
Lần trước có bốn vị Thái Bảo tử trận tại Mã Vương trấn, không phải là Quỷ Vương Môn nên chọn thêm Thái Bảo hay sao? Mười tám Thái Bảo lại trở thành mười bốn, gọi không dễ nghe lắm thì phải. Chẳng qua Từ Ngôn không định ngóng loại náo nhiệt này, bán Mai Hương lâu xong là hắn và Mai Tam Nương sẽ rời Phong Sơn thành ngay trong hôm nay.
Chỉ trong năm ngày, Mai Tam Nương có thể cắn răng quyết định rời khỏi Phong Đô cũng coi như nàng đủ quyết đoán. Có điều, tính ra nàng quyết định có chút chậm trễ rồi.
Ngay khi Từ Ngôn và Mai Tam Nương cùng tới tiệm cầm đồ, thì phần cuối con phố dài mà bọn họ đi tới lại đang có hai người đang kề vai sát cánh bước đi. Trong đó có một người là Nhạc Thừa Phong, hai người này vừa mới vào thành, sau lưng còn có mấy trăm danh thủ nữa.
“Thật sự là lần hành trình đến Phổ quốc lần này, Lam đường chủ đã nghe thấy tin Nguyên sơn trại bị đồ diệt? Mà thật là gọi Nguyên sơn trại chứ không phải tên là Uyên sơn trại chứ?”
Nhạc Thừa Phong vừa đi, vừa hỏi Thiên Long đường chủ bên cạnh gã. Sở dĩ gã không tới Phổ quốc mà ngược trở về lại, là vì mới đi được nửa đường thì gặp Đường chủ Thiên Long đường Lam Phá Lãng từ Phổ quốc trở về. Gã cố gắng tìm hiểu thì rõ ràng được thông tin Nguyên sơn trại từ miệng Lam Phá Lãng.
Lam Phá Lãng là một tráng hán hơn bốn mươi tuổi, thân thể to cao, khuôn mặt y đang hết sức mất kiên nhẫn, như không muốn nói thêm gì nữa. Nếu không phải tên của hai người ghép lại ra câu đạp gió vượt sóng (thừa phong phá lãng) thì y đã mặc kệ nói chuyện với Nhạc Thừa Phong rồi. Dù sao Thiên Long đường của y xếp trong tám hạng đầu ở Quỷ Vương Môn, bản thân Lam Phá Lãng y lại có thực lực Tiên Thiên Tứ mạch, hơn nữa còn là một trong những tâm phúc chân chính của môn chủ Quỷ Vương Môn nữa.
Từ lúc gặp Nhạc Thừa Phong giữa đường, chỉ trong mấy ngày này đối phương đã hỏi chuyện Nguyên sơn trại hay Uyên sơn trại không dưới mười lần. Lần này Lam Phá Lãng đến Phổ quốc thực hiện theo lệnh của môn chủ, bí mật bàn bạc với chính phái đứng đầu Phổ quốc Tiền Tông về một chuyện trọng yếu. Trên đường trở về, ngang qua Vĩnh Ninh trấn thì nghe nói đến tin tức Nguyên sơn trại đã bị đồ diệt.
"Nhạc đường chủ, ta đã nói hơn mười lần rồi. Ta nghe nói Nguyên sơn trại đã bị giết sạch sẽ hơn một năm trước rồi, là do Trấn Tây quân Đại Phổ làm. Đám sơn phỉ ngu xuẩn kia không chiếm núi nào, lại đòi làm vua ở dãy núi gần nơi đóng quân của Trấn Tây quân, cho rằng biên quân Phổ quốc chỉ biết ngồi không sao? Chết là đáng a.”
Lam Phá Lãng không kiên nhẫn trả lời. Nghe vậy Nhạc Thừa Phong an tâm hơn không ít, ngược lại gã không nghi ngờ gì Từ Ngôn.
Một đứa nhỏ choai choai ngây ngốc tất nhiên không thế nhớ quá rõ ràng tên trại phỉ, hoặc cũng có thể do lời truyền lời mà nói lệch thành Uyên sơn trại.
Xác định Nguyên sơn trại bị biên quân Đại Phổ tàn sát sạch sẽ, tâm tư Nhạc Thừa Phong cũng liền nguội lạnh, không tìm kiếm Liêu Cửu Minh. Nếu Trấn Tây quân Đại Phổ xuất động, Liêu Cửu Minh có mọc cánh cũng khó thoát nổi. Trúc cơ đan rơi vào trong tay biên quân Đại Phổ, Nhạc Thừa Phong gã không tự đại đến mức dám va chạm cứng rắn với biên quân, như vậy căn bản là muốn chết.
Cũng may nửa đường lại vòng trở về, không phí thêm vài ngày.
Trong lòng Nhạc Thừa Phong thầm thở dài, sau đó tinh thần lại sáng lạng, rồi gã quay sang cười nói với Đường chủ Thiên Long đường: “Lam Đường chủ vừa quay về Phong Đô, lẽ ra nên trở về môn phái phục mệnh. Chẳng qua tiệc rượu tẩy trần tối này Lam Đường chủ không nên từ chối. Hôm nay Nhạc mỗ làm chủ, không chỉ vì muốn mời khách là Lam đường chủ vừa đi đường xa về dùng bữa tiệc rượu tẩy trần, mà còn là ngày ta nạp thêm thiếp. Ha ha ha, đêm nay tiểu đệ làm tiệc rượu thết đãi tại Mai Hương lâu, đến lúc đó hi vọng Lam đường chủ nhất định tới chung vui mới được đấy.”
Nghe nói Nhạc Thừa Phong nạp thiếp, Lam Phá Lãng cũng không bất ngờ, cười lớn nói nhất định đến.
Bản thân y có hơn mười thê thiếp. Tuy Thanh Mộc đường không xếp hạng phía trên trong Quỷ Vương Môn, nhưng một Đường chủ nạp thiếp thì không có gì mới mẻ. Hai người từ biệt nhau tại hai giao lộ. Lam Phá Lãng xuyên thành trở về tổng đà Quỷ Vương Môn bên ngoài Phong Đô, còn Nhạc Thừa Phong chuẩn bị chạy tới Mai Hương lâu.
Nơi mà hai vị Đường chủ Quỷ Vương Môn phân ra, lại chính ngay trước cửa hiệu cầm đồ lớn nhất Phong Đô. Nhạc Thừa Phong vừa mới nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy Mai Tam Nương đi tới cửa hiệu cầm đồ.
Tác giả :
Hắc Huyền