Nhất Ngôn Nhi Toái
Chương 1-2: Lúc ban đầu đâu ai hay
Quanh vùng này có rất nhiều cây ngô đồng. Mùa thu cứ lê từng bước chậm chạp đến đây, mỗi cơn gió cũng dần mang theo chút phong vị se se lạnh. Tí tách. Xôn xao. Lá cây ngô đồng cũng điên cuồng rụng xuống. Chỉ không đầy vài ngày, trên con đường dài mà nhỏ hẹp đã đọng một tầng thật dày lá vàng rơi. Bước chân trên đường, lá cây khô héo phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ vụn, giòn và mong manh, đâm thẳng vào lòng người.
Cố Tích Triều chậm rãi đạp trên những chiếc lá ngô đồng rụng đầy trên mặt đất. Ban trưa, con đường nhỏ rất ít người lui tới, nên không khí càng trở nên u tĩnh vô cùng. Ánh mặt trời theo những chiếc lá ngô đồng cũng từng chút, từng chút rơi, loang lổ và tản mạn, mang theo chút ý thu còn chưa tàn lụi, nhẹ nhàng, lẳng lặng dừng trên chiếc áo vàng sạch sẽ của y. Mà người con trai ấy vẫn lặng lẽ cúi đầu, nhìn đôi chân mình chậm rãi bước đi, và chiếc quần bò cũng trải đủ phong sương đến trắng bệch. Một chút suy nghĩ lượn lờ trong óc.
Chợt đầy, nhưng hốt hoảng nhận ra tất cả chỉ là khoảng không…
***
“Ngươi cho tới bây giờ căn bản đều không tin tưởng ta! Tiểu Triều là con của ngươi! Là con của ngươi! Ngươi có hiểu không?!”
Năm đó, người phụ nữ kiêu ngạo có dung nhan sắc nước hương trời kia, xóa đi lớp trang điểm cũng chỉ già đi đôi chút, cứng cỏi không rơi một giọt nước mắt, chỉ hung hăng bỏ lại một câu, lao nhanh ra khỏi cửa mà đi mãi.
Để lại cả căn phòng yên lặng.
Cả căn phòng yên lặng. Nam nhân ngồi trên chiếc sô pha thở dài thật sâu. Tiếng thở dài thật lâu, tựa như đáy lòng rốt cục cam nguyện, hoàn toàn vỡ tan. Hắn vùi sâu mình trong sô pha, đôi tay che mặt, tựa như để hết thảy trên thế giới này cứ thế trôi đi, nhìn không thấy nữa. Một giọt nước mắt, chảy xuống đôi tay đã từng lật tung thương giới lên kia.
Phía sau cánh cửa sau của căn phòng khách kia hé ra một khe hở, rồi không tiếng động khép chặt lại…
Mẹ, cha…
Cha, mẹ.
Một khắc kia, đáy lòng y bỗng chốc dâng lên cảm giác trống rỗng, sợ hãi, nôn nóng… thậm chí là tuyệt vọng. Cố Tích Triều lựa chọn trầm mặc, giống như cha vậy, trầm mặc chống đỡ.
Gia đình của ta, phải tan sao?
Mẹ, người nhất định phải đi sao?
***
Yên lặng ngửa mặt. Những nhánh cây ngô đồng hai bên con đường nhỏ khẽ cọ cọ vào nhau, làm thành một chiếc lồng chắn thiên nhiên khổng lồ, không còn thấy rõ màu sắc của ngày hôm nay. Nhắm mắt lại, nhưng trong mắt cũng chỉ là một trận khô khốc mờ mịt.
Vì cái gì, ta không có nước mắt? Chính là, đôi mắt vẫn đau, vẫn đau. Đau đến mức thầm nghĩ muốn chặt nhắm lại, nhưng lại e nhìn không thấy bất cứ thứ gì. Mỗi cái nháy mắt, thật sâu cảm giác được, nhìn không thấy, so với tất cả những thứ trước mắt này, hạnh phúc thực sự nhìn không thấy.
Quả nhiên, ta là một kẻ không có phúc khí!
***
[Y ngửa mặt đứng trong trời thu mênh mang, hai tay đút trong túi quần, cổ thon dài, tựa như… thiên nga]
Nguyên lai một người con trai, tư thái ngẩng đầu nhìn trời cũng có thể tao nhã đến vậy. Thích Thiếu Thương đứng trong đám người cuối con đường nhỏ, lúc lơ đãng quay đầu lại, xa xa trông thấy một dáng người cao cao, gầy gầy mặc một chiếc áo vàng nhạt, một chiếc quần bò lam nhạt. Đứng lặng yên giữa hai hàng ngô đồng, ánh dương loang lổ ôn nhu dừng trên mái tóc y. Mà y, hơi hơi ngửa người tạo ra một độ cung đẹp mắt, khiến cả người tựa như một tòa điêu khắc hoàn mỹ.
Cảm giác kỳ diệu bỗng nhiên sinh ra tạo thành một cỗ cảm giác mãnh liệt khiến Thích Thiếu Thương xúc động tiến về phía trước, hướng về phía y mà đi đến.
“Thiếu Thương, chờ đã lâu chưa?”
Một giọng nữ mềm nhẹ khiến Thích Thiếu Thương dừng lại, xoay người, nhìn về phía cô gái trong bộ trang phục màu hồng đang chầm chậm chạy tới. Có lẽ chạy vội khiến cho nàng ôm mấy quyển sách trên tay có chút chật vật, khuôn mặt trắng nõn cũng hiện lên một mạt hồng hồng. Nhìn thấy nàng, Thích Thiếu Thương nở nụ cười, trên khuôn mặt tròn tròn lập tức hiện ra đôi má lúm đồng tiền thật sâu. Hắn vươn tay đón lấy chồng sách mới trên tay nàng, nghiêng đầu nói: “Oa, Hồng Lệ, các ngươi học kỳ này có vẻ rất bận rộn đây. Ngươi thảm rồi!”
Cô gái nắm tay nện nhẹ một cú vào ngực hắn, hờn dỗi: “Họ Thích xấu xa, cười ta hả? Để ngày mai được phát sách, xem ngươi còn cười nổi không! Hừ!”
Nàng có một gương mặt đẹp như tranh, ba phần giận bảy phần làm nũng, càng khiến người ta động lòng thêm vài phần. Thích Thiếu Thương thích nhìn bộ dáng đầy sức sống như vậy của nàng, tay phải vươn ra điểm nhẹ trên chóp mũi nàng: “Ta đây, khẳng định không có thảm như ngươi! Ha ha ha!” Nói xong, liền ôm sách bỏ chạy, để nàng phía sau tùy ý cười mắng truy đuổi.
Tuổi trẻ, đúng là một thứ màu sắc đẹp đẽ nhất. Hắn và nàng, tình yêu bắt đầu, nồng nàn thân mật. Vô số những hình ảnh tốt đẹp, tựa như một cuộn tranh cẩm tú, từ từ lộ ra.
Khi mới bắt đầu luôn luôn rất đẹp. Tình cảm là một thứ kẹo ngọt tối mê người. Cắn miếng thứ nhất, thật ngọt.
***
Tiếng cười nháo ầm ĩ cuối con đường nhỏ từ từ cũng xa. Cố Tích Triều cúi đầu, nhìn thấy một đôi yêu đương truy nhau chạy, xa xa, xa xa còn truyền đến từng trận cười vui vẻ.
Đôi mắt như ngọc lưu ly dưới hàng mi thật dài không tự chủ đuổi theo hai người nọ, có thể cười vui như vậy, thật tốt. Thở sâu, cố gắng ngăn chặn mỏi mệt không ngừng dâng lên trong lòng, quay đầu lại, theo lối về nhà, rời đi.
Lá ngô đồng rụng dưới chân y, phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn, giòn và mỏng manh. Mà y, trong đầu vẫn đang hồi tưởng lại đôi nam nữ yêu nhau vừa mới nhìn đến kia.
Hạnh phúc không kiêng nể gì như vậy a, so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn.
Cố Tích Triều chậm rãi đạp trên những chiếc lá ngô đồng rụng đầy trên mặt đất. Ban trưa, con đường nhỏ rất ít người lui tới, nên không khí càng trở nên u tĩnh vô cùng. Ánh mặt trời theo những chiếc lá ngô đồng cũng từng chút, từng chút rơi, loang lổ và tản mạn, mang theo chút ý thu còn chưa tàn lụi, nhẹ nhàng, lẳng lặng dừng trên chiếc áo vàng sạch sẽ của y. Mà người con trai ấy vẫn lặng lẽ cúi đầu, nhìn đôi chân mình chậm rãi bước đi, và chiếc quần bò cũng trải đủ phong sương đến trắng bệch. Một chút suy nghĩ lượn lờ trong óc.
Chợt đầy, nhưng hốt hoảng nhận ra tất cả chỉ là khoảng không…
***
“Ngươi cho tới bây giờ căn bản đều không tin tưởng ta! Tiểu Triều là con của ngươi! Là con của ngươi! Ngươi có hiểu không?!”
Năm đó, người phụ nữ kiêu ngạo có dung nhan sắc nước hương trời kia, xóa đi lớp trang điểm cũng chỉ già đi đôi chút, cứng cỏi không rơi một giọt nước mắt, chỉ hung hăng bỏ lại một câu, lao nhanh ra khỏi cửa mà đi mãi.
Để lại cả căn phòng yên lặng.
Cả căn phòng yên lặng. Nam nhân ngồi trên chiếc sô pha thở dài thật sâu. Tiếng thở dài thật lâu, tựa như đáy lòng rốt cục cam nguyện, hoàn toàn vỡ tan. Hắn vùi sâu mình trong sô pha, đôi tay che mặt, tựa như để hết thảy trên thế giới này cứ thế trôi đi, nhìn không thấy nữa. Một giọt nước mắt, chảy xuống đôi tay đã từng lật tung thương giới lên kia.
Phía sau cánh cửa sau của căn phòng khách kia hé ra một khe hở, rồi không tiếng động khép chặt lại…
Mẹ, cha…
Cha, mẹ.
Một khắc kia, đáy lòng y bỗng chốc dâng lên cảm giác trống rỗng, sợ hãi, nôn nóng… thậm chí là tuyệt vọng. Cố Tích Triều lựa chọn trầm mặc, giống như cha vậy, trầm mặc chống đỡ.
Gia đình của ta, phải tan sao?
Mẹ, người nhất định phải đi sao?
***
Yên lặng ngửa mặt. Những nhánh cây ngô đồng hai bên con đường nhỏ khẽ cọ cọ vào nhau, làm thành một chiếc lồng chắn thiên nhiên khổng lồ, không còn thấy rõ màu sắc của ngày hôm nay. Nhắm mắt lại, nhưng trong mắt cũng chỉ là một trận khô khốc mờ mịt.
Vì cái gì, ta không có nước mắt? Chính là, đôi mắt vẫn đau, vẫn đau. Đau đến mức thầm nghĩ muốn chặt nhắm lại, nhưng lại e nhìn không thấy bất cứ thứ gì. Mỗi cái nháy mắt, thật sâu cảm giác được, nhìn không thấy, so với tất cả những thứ trước mắt này, hạnh phúc thực sự nhìn không thấy.
Quả nhiên, ta là một kẻ không có phúc khí!
***
[Y ngửa mặt đứng trong trời thu mênh mang, hai tay đút trong túi quần, cổ thon dài, tựa như… thiên nga]
Nguyên lai một người con trai, tư thái ngẩng đầu nhìn trời cũng có thể tao nhã đến vậy. Thích Thiếu Thương đứng trong đám người cuối con đường nhỏ, lúc lơ đãng quay đầu lại, xa xa trông thấy một dáng người cao cao, gầy gầy mặc một chiếc áo vàng nhạt, một chiếc quần bò lam nhạt. Đứng lặng yên giữa hai hàng ngô đồng, ánh dương loang lổ ôn nhu dừng trên mái tóc y. Mà y, hơi hơi ngửa người tạo ra một độ cung đẹp mắt, khiến cả người tựa như một tòa điêu khắc hoàn mỹ.
Cảm giác kỳ diệu bỗng nhiên sinh ra tạo thành một cỗ cảm giác mãnh liệt khiến Thích Thiếu Thương xúc động tiến về phía trước, hướng về phía y mà đi đến.
“Thiếu Thương, chờ đã lâu chưa?”
Một giọng nữ mềm nhẹ khiến Thích Thiếu Thương dừng lại, xoay người, nhìn về phía cô gái trong bộ trang phục màu hồng đang chầm chậm chạy tới. Có lẽ chạy vội khiến cho nàng ôm mấy quyển sách trên tay có chút chật vật, khuôn mặt trắng nõn cũng hiện lên một mạt hồng hồng. Nhìn thấy nàng, Thích Thiếu Thương nở nụ cười, trên khuôn mặt tròn tròn lập tức hiện ra đôi má lúm đồng tiền thật sâu. Hắn vươn tay đón lấy chồng sách mới trên tay nàng, nghiêng đầu nói: “Oa, Hồng Lệ, các ngươi học kỳ này có vẻ rất bận rộn đây. Ngươi thảm rồi!”
Cô gái nắm tay nện nhẹ một cú vào ngực hắn, hờn dỗi: “Họ Thích xấu xa, cười ta hả? Để ngày mai được phát sách, xem ngươi còn cười nổi không! Hừ!”
Nàng có một gương mặt đẹp như tranh, ba phần giận bảy phần làm nũng, càng khiến người ta động lòng thêm vài phần. Thích Thiếu Thương thích nhìn bộ dáng đầy sức sống như vậy của nàng, tay phải vươn ra điểm nhẹ trên chóp mũi nàng: “Ta đây, khẳng định không có thảm như ngươi! Ha ha ha!” Nói xong, liền ôm sách bỏ chạy, để nàng phía sau tùy ý cười mắng truy đuổi.
Tuổi trẻ, đúng là một thứ màu sắc đẹp đẽ nhất. Hắn và nàng, tình yêu bắt đầu, nồng nàn thân mật. Vô số những hình ảnh tốt đẹp, tựa như một cuộn tranh cẩm tú, từ từ lộ ra.
Khi mới bắt đầu luôn luôn rất đẹp. Tình cảm là một thứ kẹo ngọt tối mê người. Cắn miếng thứ nhất, thật ngọt.
***
Tiếng cười nháo ầm ĩ cuối con đường nhỏ từ từ cũng xa. Cố Tích Triều cúi đầu, nhìn thấy một đôi yêu đương truy nhau chạy, xa xa, xa xa còn truyền đến từng trận cười vui vẻ.
Đôi mắt như ngọc lưu ly dưới hàng mi thật dài không tự chủ đuổi theo hai người nọ, có thể cười vui như vậy, thật tốt. Thở sâu, cố gắng ngăn chặn mỏi mệt không ngừng dâng lên trong lòng, quay đầu lại, theo lối về nhà, rời đi.
Lá ngô đồng rụng dưới chân y, phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn, giòn và mỏng manh. Mà y, trong đầu vẫn đang hồi tưởng lại đôi nam nữ yêu nhau vừa mới nhìn đến kia.
Hạnh phúc không kiêng nể gì như vậy a, so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn.
Tác giả :
黄月