Nhất Lộ Thải Hồng
Chương 30: Nỗi khổ tâm lúc xưa
Từ Hải Sinh nói xong, lập tức muốn gọi điện thoại mời mấy người bạn, tối nay cùng với Trương Thắng đi ra ngoài uống rượu. Tuy nhiên, Trương Thắng lại nhẹ nhàng từ chối. Hắn đã từng chứng kiến loại trường hợp này. Tuy rằng tư tưởng cũng tiến bộ, và hắn cũng chẳng phải hạng đàn ông nhất định phải thủ thân như ngọc, giữ mình trong sạch, có điểm làm kiêu, nhưng tối nay là lần hẹn hò đầu tiên của hắn và Trịnh Tiểu Lộ.
Trịnh Tiểu Lộ ở trong lòng hắn là một cô gái thuần khiết. Nếu đã đồng ý đi dạo với hắn, thì cũng sẽ đồng ý phát triển một loại quan hệ khác trong tương lai. Có được loại quan hệ yêu đương này, hắn cũng không muốn đi tiếp xúc với những loại nhục dục không tinh khiết.
Những người bạn của Từ Hải Sinh đều là tửu sắc vô độ. Khi đã uống say rồi thì nhất định phải đi tăng hai, tăng ba. Nếu mình khi đó mà từ chối thì sẽ khiến mọi người không vui. Chi bằng thoát thân sớm hơn. Cho nên, cho dù hắn hôm nay không có hẹn với Trịnh Tiểu Lộ thì hắn cũng chẳng muốn đi.
Từ Hải Sinh thấy hắn kiên trì không đi như vậy thì cũng không miễn cưỡng. Ông ta biết Trương Thắng và những người bạn của ông là hoàn toàn khác nhau. Không cần dùng phương thức này để liên lạc cảm tình. Hai người thương lượng một chút an bài cho năm sau rồi Trương Thắng ra về.
Khi Trương Thắng rời khỏi, Từ Hải Sinh liền gọi điện thoại cho bạn bè hẹn ăn cơm. Một mình ông ở nhà, đêm giao thừa cũng không khỏi có chút thê lương. Tất nhiên là sẽ tìm đám bạn nhăng nhít của mình mà cuồng hoan một đêm.
Trương Thắng về nhà ăn cơm tối xong, nói sẽ cùng với Trịnh Tiểu Lộ đến quảng trường xem đốt pháo bông. Cha mẹ vừa nghe thì lập tức cao hứng. Mẹ của hắn mặt mày hớn hở:
- Vẫn là lão đại nhà chúng ta lợi hại. Bình thường ỉu xìu như vậy, tám gậy đánh không ra một cái rắm, vậy mà tìm được một đứa bạn gái đẹp như tiên.
Trương Thanh nghe xong cảm thấy tò mò:
- Anh hai có đối tượng rồi à? Ai vậy, có đẹp không? Mẹ thật là bất công đấy. Bạn gái của anh hai thì mẹ khen, còn con năm lớp năm đã có người yêu thì chẳng thấy mẹ khen câu nào.
Mẹ của y trừng mắt, sẵng giọng nói:
- Loại người như con mà còn đáng khen à?
Người một nhà cười ha hả. Năm cũ trôi qua thật ấm áp.
Trương Thắng trở về nhà hơi trễ, lại muốn qua đón Trịnh Tiểu Lộ, nên hắn dự định không muốn đem tin tức của mình nói ra. Nếu không thì ba mẹ và em trai sẽ hạch hỏi, làm chậm thời gian mất. Dù sao chuyện tốt cũng không sợ muộn.Ngày mai nói cũng như vậy thôi.
Qua hơn sáu giờ một chút, nhưng tâm trạng của Trương Thắng giống như đang đứng trên ngọn lửa. Bình thường hắn cảm thấy thời gian trôi qua nhanh quá, nhưng hôm nay nhìn đồng hồ mấy lần rồi mà vẫn thấy nó chậm. Hắn ở trong phòng đi qua đi lại, cuối cùng nhịn không được, ra ngoài nói người nhà một tiếng rồi đi xuống dưới lầu.
Hắn mặc bộ tây phục đẹp nhất mà hắn mới mua. Bên ngoài lại mặc thêm cái áo khoác rồi bước xuống lầu. Hắn không đi xe đạp mà thuê xe đến khu ký túc xá nữ của Trịnh Tiểu Lộ.
Khi tới dưới lầu, chỉ thấy toàn bộ đều là màu đen. Ngoại trừ hàng hiên thì chỉ có căn phòng của Trịnh Tiểu Lộ trên lầu ba khu ký túc xá nữ là sáng đèn. Trương Thắng lúc này mới nhớ tới, công nhân khu ký túc xá nữ phần lớn đều là độc thân. Hôm nay là đêm giao thừa, có thể toàn bộ đã về nhà đoàn tụ gia đình. Những cô chưa về, phỏng chừng là có bạn trai. Đêm giao thừa, đương nhiên cũng sẽ không ở nhà, mà đều đến nhà bạn trai cả.
Nghĩ đến đây, Trương Thắng trong lòng cảm thấy áy náy. Hắn âm thầm trách mình sao không suy tính cẩn thận, sớm nên nghĩ đến tình huống này, mời Trịnh Tiểu Lộ về nhà ăn cơm. Nếu cô đã đồng ý ra ngoài đi dạo thì cũng sẽ không cự tuyệt lời mời này. Toàn bộ khu lầu trống vắng, chỉ có một mình cô ở đây. Vắng ngắt, thật là thê lương đến cỡ nào.
Trương Thắng vốn bận tâm Trịnh Tiểu Lộ ngại ngùng, nên tự mình đi lên lầu. Nếu ở bên ngoài chờ thì sợ lúc này có thể không kềm chế được. Hắn nhìn đồng hồ, thấy mời 6:38’, cách giờ hẹn còn có hơn một tiếng đồng hồ thì lúc này liền lén lút lên lầu.
Tiểu Lộ ở trên lầu ba, trong nhà máy vì muốn tiết kiệm điện, nên đèn trong hành lang rất tối. Khi tới lầu ba rồi mới thấy sáng. Trương Thắng đã từng đến tòa nhà này sửa đường dây điện bị hư, nên biết được con gái ở như thế nào, tự nhiên bước chân liền nhẹ nhàng lại.
Nhà vệ sinh, nhà tắm, phòng giặt đồ đều là công cộng. Vòi nước trong phòng giặt không có đóng kỹ, thanh âm tách tách của giọt nước rơi xuống vang lên trong màn đêm yên tĩnh.
Trương Thắng lặng lẽ đến trước cửa gian phòng Trịnh Tiểu Lộ. Bên trong đèn sáng hơn so với ngoài hành lang một chút. Hiển nhiên là bên trong có người. Trương Thắng đứng lại, đang muốn gõ cửa, thì bên trong truyền đến giọng nói của Trịnh Tiểu Lộ:
- Ba, mẹ, bước sang năm mới. Tiểu Lộ lại thêm một tuổi, so với trước kia hiểu biết hơn rất nhiều.
Trương Thắng âm thầm kinh ngạc. Cô không phải là cô nhi sao? Làm sao lại có cha mẹ ở đây nhỉ?
Khu ký túc xá này xuống cấp nghiêm trọng. Nước sơn của cánh cửa đã đổi màu, khe hở của cửa vô cùng lớn. Trương Thắng hạ thấp người, xuyên qua khe hở nhìn vào bên trong, thấy Trịnh Tiểu Lộ đang ngồi trên giường, trước mặt là một cái tủ đầu giường kiểu cũ của nhà khách. Trên cánh cửa tủ còn có ngôi sao năm cánh màu đỏ. Bên cạnh còn có một tô. Trên giường thì phủ đầy báo chí, bên trên có một đám sủi cảo.
Trịnh Tiểu Lộ mặc một chiếc áo lông kiểu cũ đã bạc màu. Phía dưới là cái quần bò bình thường, đeo một cái tạp dề hoa nhỏ màu trắng, đang ngồi làm bánh sủi cảo, vừa nói chuyện với đối diện.
Cô ở nhà máy, trước mặt người khác lúc nào cũng cười ngọt ngào, làm cho người ta cũng cảm thấy ngọt từ trong ra ngoài. Nhưng hiện tại nụ cười lại mang theo điểm chua xót.
Chỉ nghe cô tiếp tục nói:
- Mẹ, Tiểu Lộ trưởng thành rồi, biết nhiều rồi, không còn cầm sủi cảo mà chơi nữa, không chọc cho mẹ tức giận nữa. Mẹ xem, con làm sủi cảo nè, có ngoan không? Mẹ sẽ lì xì cho con chứ? Mẹ nếu không cho thì ba nhất định sẽ cho. Ba hiểu con nhất mà.
Cô cầm lấy một miếng bột, nhận nhân bánh vào, rồi dùng sức nắn nó lại, rất trẻ con nói:
- Đây là cái sủi cảo cuối cùng, cũng giống như mẹ, con cũng bỏ một đồng tiền xu vào. Lát nữa, cả nhà chúng ta sẽ cùng ăn sủi cảo nhé. Xem ai may mắn, ăn được cái sủi cảo có đồng tiền này.
Đối diện vẫn không có động tĩnh. Trương Thắng trong lòng cảm giác không được bình thường, từ khe cửa nhìn lại, chỉ thấy Trịnh Tiểu Lộ đứng lên, tự nói chuyện:
- Nước trong nồi cơm điện sôi rồi. Nhân bánh thịt bò rau hẹ cũng đã có rồi.
Chỉ thấy cô cầm đống bánh sủi cảo lên, bỏ vào trong cái xong hấp, rồi bỏ vào trong nồi cơm điện. Sau đó trở lại, cúi thấp đầu, hai ngón tay xoắn lại với nhau, như thế là đã làm gì sai, đang chờ người lớn trách phạt:
- Cha mẹ, Mạch Hiểu Tề ngày hôm qua tự sát rồi. Lúc ấy con đã đến thăm anh ấy. Con biết anh ấy theo đuổi con là vì con ngoan, con biết nghe lời, trẻ tuổi và lại xinh đẹp.
- Con cũng không thể nói rõ con có thích anh ấy không. Nhưng con thật sự là muốn gả cho anh ấy. Anh ấy giống như cha lúc còn trẻ. Mọi người nếu nhìn thấy anh ấy thì sẽ biết. Nhưng giờ anh ấy đã chết rồi. Khi con đến thăm anh ấy thì anh ấy đã tự sát. Người nhà của anh ấy mắng con là sao chổi, còn đánh con. Cha mẹ, thật con là sao chổi sao? Con thật sự khắc người sao?
Cô bỗng nhiên bụm mặt mà khó, bả vai run lên, khóc thút thít:
- Cha mẹ, hãy tha thứ cho con. Con không bao giờ tùy hứng nữa. Con sẽ ngoan ngoãn, không chọc hai người tức giận nữa. Hai người tha thứ cho con đi, đừng bỏ con ở lại một mình. Con cô đơn lắm.
Trịnh Tiểu Lộ ở trong lòng hắn là một cô gái thuần khiết. Nếu đã đồng ý đi dạo với hắn, thì cũng sẽ đồng ý phát triển một loại quan hệ khác trong tương lai. Có được loại quan hệ yêu đương này, hắn cũng không muốn đi tiếp xúc với những loại nhục dục không tinh khiết.
Những người bạn của Từ Hải Sinh đều là tửu sắc vô độ. Khi đã uống say rồi thì nhất định phải đi tăng hai, tăng ba. Nếu mình khi đó mà từ chối thì sẽ khiến mọi người không vui. Chi bằng thoát thân sớm hơn. Cho nên, cho dù hắn hôm nay không có hẹn với Trịnh Tiểu Lộ thì hắn cũng chẳng muốn đi.
Từ Hải Sinh thấy hắn kiên trì không đi như vậy thì cũng không miễn cưỡng. Ông ta biết Trương Thắng và những người bạn của ông là hoàn toàn khác nhau. Không cần dùng phương thức này để liên lạc cảm tình. Hai người thương lượng một chút an bài cho năm sau rồi Trương Thắng ra về.
Khi Trương Thắng rời khỏi, Từ Hải Sinh liền gọi điện thoại cho bạn bè hẹn ăn cơm. Một mình ông ở nhà, đêm giao thừa cũng không khỏi có chút thê lương. Tất nhiên là sẽ tìm đám bạn nhăng nhít của mình mà cuồng hoan một đêm.
Trương Thắng về nhà ăn cơm tối xong, nói sẽ cùng với Trịnh Tiểu Lộ đến quảng trường xem đốt pháo bông. Cha mẹ vừa nghe thì lập tức cao hứng. Mẹ của hắn mặt mày hớn hở:
- Vẫn là lão đại nhà chúng ta lợi hại. Bình thường ỉu xìu như vậy, tám gậy đánh không ra một cái rắm, vậy mà tìm được một đứa bạn gái đẹp như tiên.
Trương Thanh nghe xong cảm thấy tò mò:
- Anh hai có đối tượng rồi à? Ai vậy, có đẹp không? Mẹ thật là bất công đấy. Bạn gái của anh hai thì mẹ khen, còn con năm lớp năm đã có người yêu thì chẳng thấy mẹ khen câu nào.
Mẹ của y trừng mắt, sẵng giọng nói:
- Loại người như con mà còn đáng khen à?
Người một nhà cười ha hả. Năm cũ trôi qua thật ấm áp.
Trương Thắng trở về nhà hơi trễ, lại muốn qua đón Trịnh Tiểu Lộ, nên hắn dự định không muốn đem tin tức của mình nói ra. Nếu không thì ba mẹ và em trai sẽ hạch hỏi, làm chậm thời gian mất. Dù sao chuyện tốt cũng không sợ muộn.Ngày mai nói cũng như vậy thôi.
Qua hơn sáu giờ một chút, nhưng tâm trạng của Trương Thắng giống như đang đứng trên ngọn lửa. Bình thường hắn cảm thấy thời gian trôi qua nhanh quá, nhưng hôm nay nhìn đồng hồ mấy lần rồi mà vẫn thấy nó chậm. Hắn ở trong phòng đi qua đi lại, cuối cùng nhịn không được, ra ngoài nói người nhà một tiếng rồi đi xuống dưới lầu.
Hắn mặc bộ tây phục đẹp nhất mà hắn mới mua. Bên ngoài lại mặc thêm cái áo khoác rồi bước xuống lầu. Hắn không đi xe đạp mà thuê xe đến khu ký túc xá nữ của Trịnh Tiểu Lộ.
Khi tới dưới lầu, chỉ thấy toàn bộ đều là màu đen. Ngoại trừ hàng hiên thì chỉ có căn phòng của Trịnh Tiểu Lộ trên lầu ba khu ký túc xá nữ là sáng đèn. Trương Thắng lúc này mới nhớ tới, công nhân khu ký túc xá nữ phần lớn đều là độc thân. Hôm nay là đêm giao thừa, có thể toàn bộ đã về nhà đoàn tụ gia đình. Những cô chưa về, phỏng chừng là có bạn trai. Đêm giao thừa, đương nhiên cũng sẽ không ở nhà, mà đều đến nhà bạn trai cả.
Nghĩ đến đây, Trương Thắng trong lòng cảm thấy áy náy. Hắn âm thầm trách mình sao không suy tính cẩn thận, sớm nên nghĩ đến tình huống này, mời Trịnh Tiểu Lộ về nhà ăn cơm. Nếu cô đã đồng ý ra ngoài đi dạo thì cũng sẽ không cự tuyệt lời mời này. Toàn bộ khu lầu trống vắng, chỉ có một mình cô ở đây. Vắng ngắt, thật là thê lương đến cỡ nào.
Trương Thắng vốn bận tâm Trịnh Tiểu Lộ ngại ngùng, nên tự mình đi lên lầu. Nếu ở bên ngoài chờ thì sợ lúc này có thể không kềm chế được. Hắn nhìn đồng hồ, thấy mời 6:38’, cách giờ hẹn còn có hơn một tiếng đồng hồ thì lúc này liền lén lút lên lầu.
Tiểu Lộ ở trên lầu ba, trong nhà máy vì muốn tiết kiệm điện, nên đèn trong hành lang rất tối. Khi tới lầu ba rồi mới thấy sáng. Trương Thắng đã từng đến tòa nhà này sửa đường dây điện bị hư, nên biết được con gái ở như thế nào, tự nhiên bước chân liền nhẹ nhàng lại.
Nhà vệ sinh, nhà tắm, phòng giặt đồ đều là công cộng. Vòi nước trong phòng giặt không có đóng kỹ, thanh âm tách tách của giọt nước rơi xuống vang lên trong màn đêm yên tĩnh.
Trương Thắng lặng lẽ đến trước cửa gian phòng Trịnh Tiểu Lộ. Bên trong đèn sáng hơn so với ngoài hành lang một chút. Hiển nhiên là bên trong có người. Trương Thắng đứng lại, đang muốn gõ cửa, thì bên trong truyền đến giọng nói của Trịnh Tiểu Lộ:
- Ba, mẹ, bước sang năm mới. Tiểu Lộ lại thêm một tuổi, so với trước kia hiểu biết hơn rất nhiều.
Trương Thắng âm thầm kinh ngạc. Cô không phải là cô nhi sao? Làm sao lại có cha mẹ ở đây nhỉ?
Khu ký túc xá này xuống cấp nghiêm trọng. Nước sơn của cánh cửa đã đổi màu, khe hở của cửa vô cùng lớn. Trương Thắng hạ thấp người, xuyên qua khe hở nhìn vào bên trong, thấy Trịnh Tiểu Lộ đang ngồi trên giường, trước mặt là một cái tủ đầu giường kiểu cũ của nhà khách. Trên cánh cửa tủ còn có ngôi sao năm cánh màu đỏ. Bên cạnh còn có một tô. Trên giường thì phủ đầy báo chí, bên trên có một đám sủi cảo.
Trịnh Tiểu Lộ mặc một chiếc áo lông kiểu cũ đã bạc màu. Phía dưới là cái quần bò bình thường, đeo một cái tạp dề hoa nhỏ màu trắng, đang ngồi làm bánh sủi cảo, vừa nói chuyện với đối diện.
Cô ở nhà máy, trước mặt người khác lúc nào cũng cười ngọt ngào, làm cho người ta cũng cảm thấy ngọt từ trong ra ngoài. Nhưng hiện tại nụ cười lại mang theo điểm chua xót.
Chỉ nghe cô tiếp tục nói:
- Mẹ, Tiểu Lộ trưởng thành rồi, biết nhiều rồi, không còn cầm sủi cảo mà chơi nữa, không chọc cho mẹ tức giận nữa. Mẹ xem, con làm sủi cảo nè, có ngoan không? Mẹ sẽ lì xì cho con chứ? Mẹ nếu không cho thì ba nhất định sẽ cho. Ba hiểu con nhất mà.
Cô cầm lấy một miếng bột, nhận nhân bánh vào, rồi dùng sức nắn nó lại, rất trẻ con nói:
- Đây là cái sủi cảo cuối cùng, cũng giống như mẹ, con cũng bỏ một đồng tiền xu vào. Lát nữa, cả nhà chúng ta sẽ cùng ăn sủi cảo nhé. Xem ai may mắn, ăn được cái sủi cảo có đồng tiền này.
Đối diện vẫn không có động tĩnh. Trương Thắng trong lòng cảm giác không được bình thường, từ khe cửa nhìn lại, chỉ thấy Trịnh Tiểu Lộ đứng lên, tự nói chuyện:
- Nước trong nồi cơm điện sôi rồi. Nhân bánh thịt bò rau hẹ cũng đã có rồi.
Chỉ thấy cô cầm đống bánh sủi cảo lên, bỏ vào trong cái xong hấp, rồi bỏ vào trong nồi cơm điện. Sau đó trở lại, cúi thấp đầu, hai ngón tay xoắn lại với nhau, như thế là đã làm gì sai, đang chờ người lớn trách phạt:
- Cha mẹ, Mạch Hiểu Tề ngày hôm qua tự sát rồi. Lúc ấy con đã đến thăm anh ấy. Con biết anh ấy theo đuổi con là vì con ngoan, con biết nghe lời, trẻ tuổi và lại xinh đẹp.
- Con cũng không thể nói rõ con có thích anh ấy không. Nhưng con thật sự là muốn gả cho anh ấy. Anh ấy giống như cha lúc còn trẻ. Mọi người nếu nhìn thấy anh ấy thì sẽ biết. Nhưng giờ anh ấy đã chết rồi. Khi con đến thăm anh ấy thì anh ấy đã tự sát. Người nhà của anh ấy mắng con là sao chổi, còn đánh con. Cha mẹ, thật con là sao chổi sao? Con thật sự khắc người sao?
Cô bỗng nhiên bụm mặt mà khó, bả vai run lên, khóc thút thít:
- Cha mẹ, hãy tha thứ cho con. Con không bao giờ tùy hứng nữa. Con sẽ ngoan ngoãn, không chọc hai người tức giận nữa. Hai người tha thứ cho con đi, đừng bỏ con ở lại một mình. Con cô đơn lắm.
Tác giả :
Nguyệt Quan