Nhất Lệ Khuynh Thành
Quyển 2 - Chương 3
Trước Vân Tiêu quan, đại phong gào thét. Trên môn lan bạch bích ngọc điêu hùng vĩ hình vòm, có vết nước gợn hình rẻ quạt, đó là kỷ niệm còn lưu lại từ hơn ba trăm năm trước, trong một trường đại chiến khoáng thế giữa Thần giới Thiên Đế và Ma giới Thánh Quân.
Cũng chính tại cuối trường đại chiến đó, truyền thuyết mỹ lệ nhất tam giới đã ngã xuống.
Lúc này, nơi này, hai người đứng trước Vân Tiêu quan, một người, dường như là trọng du chốn cũ, người còn lại, là thệ ngôn tương thủ, hai mặt đối nhau, há có thể không ngổn ngang trăm mối.
Ba trăm năm trước, cũng chính là họ, trước mặt chúng nhân Thần giới Ma giới, trình diễn một trường dây dưa đứt ruột đứt gan. Mà càng lâu trước kia, dây dưa giữa họ, càng có thể vượt quá tưởng tượng của mọi người.
Khi đó còn ở trên băng nguyên Bắc quốc phàm giới xa xôi yên bình, cực lạnh nhưng cũng cực mỹ lệ. Từng đóa tuyết liên hoa lệ thánh khiết nở rộ vẻ băng thanh ngọc khiết, chúng là loài hoa duy nhất, nhu tình duy nhất trên băng nguyên. Mỗi ngày, luôn có một đôi tay thuôn dài xinh xắn cẩn thận chọn lựa chúng, tránh những nụ hoa mới sinh, cũng tránh đi những cánh hoa điêu linh sắp tàn, mỗi ngày chỉ hái một đóa hoa đang nở rộ, đưa đến cho trí giả đang ngồi suy ngẫm trong băng động, trong đôi mắt mê người lưu chuyển quang hoa vui vẻ.
“Sợ cái gì? Đệ đưa cho huynh cả đời là được.” Trong vẻ tươi cười của nam tử cầm tuyết liên mà đến có nét ấm áp hòa tan băng tuyết.
Một cười một nhăn, hai bên đều tự cho là thiên trường địa cửu, thương hải tang điền.
Nhưng rồi, vào một ngày đầu năm thứ bảy kể từ khi trí giả suy ngẫm, vương giả Thần giới đột nhiên giáng xuống băng động đó, chẳng qua nhàn nhạt ngoái đầu, mấy lời ít ỏi, đã hoàn toàn thuyết phục được trí giả kiêu ngạo trên băng nguyên.
“Huynh phải đi sao?” Dưới đóa tuyết liên là vẻ tươi cười dần ảm đạm, “Đi theo Thiên Đế bệ hạ gì đó?”
“… Phải.”
“Còn ta? Huynh thật sự không biết tâm ý của ta?” Lệ, một giọt nối một giọt, lại là đỏ thắm, có thể đoán được là y đã thương tâm đến độ nào.
“Đừng như vậy, chúng ta, không thể nào giống đệ vẫn…” Ánh mắt bối rối lảng tránh.
“Ta hận huynh!”
Huyền Vũ Mộ Yên ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn nam tử trẻ tuổi nọ, hồng lệ nhìn mà đau lòng, mới ngày hôm qua y còn tựa vào tay mình, mỉm cười khe khẽ, đôi mắt mê người hơi nheo lại, như một con mèo ngoan ngoãn.
“Hận huynh! Huynh vĩnh viễn chẳng biết tâm tình của người ta!” Thanh âm của y phiêu tán trong gió, giữa hoa tuyết lả tả, “Vĩnh viễn chẳng hiểu lòng ta!”
Giống như rất nhiều năm sau, trước Vân Tiêu quan, y đã nói như thế… “Mộ Yên, thần trí tuệ ngươi có thể hiểu thấu bí mật của thiên địa, lại chẳng hiểu được bí mật lòng người.” Trong tay y không còn là tuyết liên thánh khiết nữa, còn nhớ ngày ấy biệt ly trên băng nguyên, tuyết liên trong tay y rơi lả tả dưới đất.
Kỳ thật, đâu phải y không biết lòng người kia? Nhưng y bất đắc dĩ chỉ có thể bảo trì trầm mặc, cuối cùng, vẫn không thể không chọn cách trốn tránh, tránh khỏi ánh mắt không lúc nào là không khiến y bối rối.
Đóa hồng đỏ tươi yêu dã, tản ra sự hấp dẫn mê người giống hệt y.
“Mộ Ưu.” Rất lâu sau Huyền Vũ mới mở miệng, không lộ ra quá nhiều thích ghét, chỉ là phảng phất có nỗi phiền muộn đạm đạm, Đãi Đọa Công Tước đứng đối diện sau khi nghe cái tên này sóng mắt chợt lóe, lại bình tĩnh như cũ, Huyền Vũ nói tiếp, “Tự tiện xông vào Yên Hà cung là gây nên chuyện gì?”
“Tự tiện xông vào Yên Hà cung?” Đãi Đọa Công Tước lặp lại một lần, trong mắt hiện lên một chút giễu cợt, “Ha, ha ha…”
“Tạch” một tiếng, bảo kiếm của Huyền Vũ ra khỏi vỏ, mũi kiếm chỉ thẳng ấn đường Đãi Đọa Công Tước, rồi bỗng nhiên dừng lại khi khoảng cách với da y không đủ để chen một hạt trân châu, vẻ mặt Huyền Vũ lạnh băng, “Chuẩn xác mà nói, là vừa rồi ngươi đến Nghê La cung của Thiên phi, có gì phải làm?”
Đãi Đọa Công Tước thôi cười, ánh mắt đang nhìn Huyền Vũ chăm chú dần bi thảm, chẳng trả lời Huyền Vũ, lại hỏi ngược: “Ngươi thật sự sẽ giết ta sao? Ngươi sẽ giết sao? Ca ca.” Ngữ khí của y lộ ra ý giễu cợt càng rõ ràng hơn vừa rồi, “Ca ca, ca ca của ta!”
Huyền Vũ nghe vậy, cánh tay cầm kiếm nhất thời run rẩy bất ổn, Đãi Đọa Công Tước chợt quay người, dùng đóa hồng trong tay nhẹ nhàng đẩy bảo kiếm của Huyền Vũ ra, một cánh hoa bay lượn uyển chuyển giữa không trung, như giọt máu phiêu linh, lại như giọt nước mắt trên mặt Mộ Ưu năm đó.
“Ngươi chịu nhớ được ta là ca ca ngươi thì không thể tốt hơn.” Huyền Vũ buồn bã nói, lộ ra đôi chút cười khổ như ẩn như hiện…
“Ca ca! Ca ca!”
“Ưu, taởđây! Làm sao vậy?”
“Đáng sợquá! Đáng sợquá! Ca ca ôm đệ đi!”
“Ha ha, quả nhiên là tiểu hài tử, còn sợsét nữa chứ! Đến đây nào!”
“Ca ca…”
“Vẫn sợsao?”
“Không sợlắm, tại sao trời phải giáng sét kia chứ?”
“Việc này bây giờta cũng không biết, nhưng rồi có một ngày, ta cuối cùng sẽhiểu được,”…
“Nếu chúng ta không phải là huynh đệ, ngươi sẽ yêu ta chứ?” Đãi Đọa Công Tước nhìn Huyền Vũ, ánh mắt rất gần, cũng rất xa, “Nếu chúng ta không phải là huynh đệ.”
“Ta nhớ rất lâu trước kia ta đã từng nói với ngươi, ngươi đối với ta, không hề là yêu, mà chỉ xuất phát từ sự ngưỡng mộ với huynh trưởng.” Huyền Vũ bùi ngùi thở dài, “Bây giờ, ta vẫn cho là như vậy.”
“Xuống Địa ngục mà ngưỡng mộ đi!” Đãi Đọa Công Tước cười gằn, “Mộ Yên, ngươi là tên khốn lừa mình dối người!” Hương khí hoa hồng tăng vọt, bốn phía ám lưu bốc lên, có lực trường đang hình thành.
“Mộ Ưu, ngươi làm gì thế?!” Huyền Vũ quát khẽ, “Ngươi đừng hồ đồ nữa!”
“Người hồ đồ, luôn là ngươi.” Nói xong câu này, Đãi Đọa Công Tước liền im lặng, chỉ chuyên chú toàn thần bày ra một lực trường thời gian uy lực cực lớn.
Trụ chi vũ? Nhìn ra đây lại là cấp cuối cùng trong hệ pháp thuật thời gian, Huyền Vũ không khỏi lấy làm kinh hãi, mặc dù biết Mộ Ưu thiên tư phi phàm, nhưng tuyệt đối không ngờ được là y lại có thể thi triển Trụ chi vũ! Huyền Vũ vội vàng thu tâm thần, ngưng thần chống đỡ.
Nếu luận pháp thuật cao nhất trong hệ thời gian là gì, không phải Sát na phương hoa, cũng không phải thao túng tần suất quyết đấu, mà là Trụ chi vũ có thể sáng tạo ra thời gian không gian độc lập!
Thân trong vòng xoáy của Trụ chi vũ, nếu lực lượng không đủ cường đại thì vĩnh viễn không cách nào trở ra!
Mất đi quá khứ, không có tương lai, cũng chẳng có bản thân!
“Cho ngươi biết được rồi, kỳ thật hôm nay ta đến Nghê La cung của Thiên phi, chẳng qua là làm một việc, đó là yêu cầu Thiên phi Minh Hà cung cấp nội dung Bích khung ngự không của Tinh Chiêm Triêu Nhan cho ta.” Đứng giữa lực trường của Trụ chi vũ, giữa mi vũ Đãi Đọa Công Tước như thêm vài phần khí thế, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Huyền Vũ vẫn là vẻ thần thương cô đơn mấy ngàn năm không đổi, “Ta vốn chỉ muốn biết chuyện này rồi đi, nhưng hiện tại, không gian của Trụ chi vũ đã mở ra, chúng ta cùng đi đi… Ở nơi đó, ngươi không phải ca ca ta, ngươi chỉ là, Mộ Yên.”
Chỉ là Mộ Yên.
Mộ Yên của ta…
Trán Huyền Vũ đầm đìa mồ hôi lạnh, y cắn răng toàn lực chống cự, lực lượng của Trụ chi vũ cực kỳ cường đại, Mộ Ưu đại khái đã điên rồi?! Y dần cảm thấy lực bất tòng tâm, sự cân bằng nhỏ bé này, còn có thể cầm cự bao lâu nữa?!
“Mộ Yên, đừng phí sức.” Dù rằng Trụ chi vũ uy lực kinh người, nhưng Đãi Đọa Công Tước cũng tuyệt không ung dung, mới cố ý dùng ngữ khí mê hoặc nói, “Chúng ta cùng nhau tiến vào không gian đó không tốt sao? Không ai biết chúng ta là huynh đệ, ngay cả chính chúng ta cũng sẽ quên mất!… Vốn chẳng có tội nghiệt, ngươi còn chống cự gì nữa? Mộ Yên, đến đây đi! Ta biết tình cảm của ngươi đối với ta, đừng gạt ta nữa, cũng đừng gạt bản thân nữa…”
Dù là Huyền Vũ, cũng thất thần trong nháy mắt…
… “Đúng vậy, Huyền Vũ đại nhân.” Nữtửhồng y nhưánh ban mai, trên khuôn mặt xinh đẹp là vẻquyết tâm đủđểkhiến bất kỳ ai cũng phải cúi đầu, ánh mắt dũng nghịcủa nàng không ai có thểnhìn thẳng, nàng nói, “Ta chỉcó thểnhưthế, xin Huyền Vũ đại nhân đừng nhớTriêu Nhan nữa!”
Sao có thể quên, ngày hôm ấy, thân ảnh phiêu thệ của hồng y mỹ nhân.
Giữa lúc thân trúng huyết chú, bị nhốt trong chiếc lồng huyền thiết có hạ cấm chế, nàng vẫn cười. Ánh mắt oán độc của Thiên phi Minh Hà như lợi kiếm, trong gió có thanh âm của nàng đang quanh quẩn, “Không sao đâu, ta vốn đã không có thân thể, ta chỉ là tụ hợp của linh khí mà thôi, không đau, ta không đau đâu… Ngài đừng lo nghĩ.”
Đã sớm đáp ứng nàng rồi!
Triêu Nhan, cô yên tâm, chuyện cô bảo ta đáp ứng ta nhất định sẽ cố gắng làm cho bằng được. Hơn nữa, Thiên Đế bệ hạ là một quân chủ anh minh, ngài sẽ không cho phép cô, Tinh Chiêm Linh Lung, cùng rất nhiều rất nhiều những người khác hy sinh vô ích đâu!
Các người, không thể hy sinh vô ích!
Triêu Nhan!…
“Mộ Ưu… Ngươi đừng tùy hứng nữa!…” Huyền Vũ hô to, khoảnh khắc bộc phát, hai cỗ lực lượng cường đại phi phàm đâm vào nhau, nhất thời hình thành thế giằng co, song phương đều chứa đầy lực lượng, tình hình bỗng nhiên nguy hiểm tột cùng…
Sóng ánh sáng màu trắng như nước lũ ngay thời khắc mấu chốt im hơi lặng tiếng xẹt qua giữa hai người, giống như bị bàn tay vô hình đẩy ra, hai người như dây cung kéo căng bị chấn văng!
Huyền Vũ thở hổn hển, nhìn kỹ lại, một nam tử uy phong trên lồng ngực lộ ra hình xăm bạch hổ đang thong thả hạ xuống, là võ sĩ, mà phong độ nhẹ nhàng.
“A, Bạch Hổ Gia Bố!” Đãi Đọa Công Tước nén xuống khí huyết cuồn cuộn, lạnh lùng nhìn nam nhân vừa đến. Không sai, chính là Tây Thiên Quân Bạch Hổ của Thần giới, dũng sĩ cổ đại phương Tây vì yêu mà chết lại vì yêu mà sinh.
“Đãi Đọa Công Tước, còn không mau đi?!” Bạch Hổ bất ngờ quát lên, Huyền Vũ và Đãi Đọa Công Tước không khỏi đồng thời ngẩn ra.
Huyền Vũ lập tức phản ứng trở lại, vội tiến lên trước, Bạch Hổ dùng trường việt ngăn y, quay đầu hô lên với Đãi Đọa Công Tước: “Ngươi còn không đi mau! Chẳng lẽ cho là có thể một mình chiến thắng hai người bọn ta hay sao?!”
Đãi Đọa Công Tước nhìn Huyền Vũ một cái thâm sâu, quay người bay đi, thoắt cái đã mất dạng.
“Gia Bố! Ngươi có ý gì đây?!” Huyền Vũ sửng sốt nhìn Bạch Hổ, chỉ luận sức chiến đấu, Bạch Hổ ty hỏa quả thật là người đứng đầu trong chúng thần của Thần giới ngoài Thiên Đế bệ hạ. “Sao ngươi không giúp ta bắt tên cuồng vọng dám tự tiện xông vào Thần giới này, ngược lại còn thả hắn chạy mất?!”
“Bình tĩnh!” Bạch Hổ đột nhiên dùng sức chấn Huyền Vũ ra, nghiêm túc nói, “Mộ Yên, ta đến nói với ngươi về việc phong ấn tứ phương!”
“Phong ấn tứ phương?” Nói cho cùng thì vẫn là Thần giới trí tuệ, sau sự kích động nhất thời, Huyền Vũ đã khôi phục lý trí, y nhìn Bạch Hổ vẻ khó tin, bởi vì, y không hề xa lạ với danh từ phong ấn tứ phương này.
Diễm Hoàng sau khi trấn áp Nguyệt Cơ dưới ba nghìn nhược thủy, chỉ sợ tam giới vô lực chống cự ảnh hưởng của chân hỏa và nhược thủy trời sinh, cũng để đoạn tuyệt chuyện Nguyệt Cơ hút sinh hồn phàm giới hồi phục, cho nên thiết hạ phong ấn tứ phương, hình thành một đại kết giới chưa từng có trong lịch sử, làm cho khu vực ngọn Kim Cương Luân cùng nhược thủy chung quanh phạm vi mấy trăm dặm độc lập ngoài tam giới.
Một phần nội dung trong Bích khung ngự không của Tinh Chiêm Linh Lung năm xưa, chính là: Phong ấn tứ phương mở ra, nhược thủy kim liên khai hoa, đỉnh Kim Cương Luân chân hỏa sống lại.
Huyền Vũ – Mộ Yên – Ngữ
Tại phàm giới, quốc gia cường đại nhất là đế quốc Long ở Trung Thổ, đế quốc Long vốn mênh mông, quốc lực đại thịnh, lại ít có kỳ nhân dị sĩ xuất hiện, bởi người thống trị trường kỳ thi hành chuẩn hóa giáo dục diệt hết thiên phú, cho nên cư dân Trung Thổ phổ biến an với hiện trạng, đế quốc Long tứ hải thái bình.
Đế quốc Long phía Đông gần biển, ba sông đổ vào cửa biển, là nơi Huyễn Vân thành nổi danh không phải do sức người dựng lên, mà chính là từ trên trời giáng xuống tọa lạc, mây tía vờn quanh suốt năm, vật hoa thiên bảo tập trung hết ở đây, giàu có đông đúc đứng đầu thiên hạ.
Phía Đông Huyễn Vân thành, chỉ cách một eo biển chật hẹp là một lục địa khác, có Hải Doanh quốc cỡ bằng một nửa đế quốc Long nhiều năm qua lom lom mắt hổ.
Mà phía Nam đế quốc Long, giữa mười vạn đại sơn mênh mông là Ngũ Thú tộc nhân sinh sống, nghe nói vào niên đại cực kỳ xa xưa, nhân gian từng trải qua một trường hạo kiếp có một không hai, Nguyệt Cơ, yêu nữ trời sinh dựng Cửu Tinh đài nguy hại thế gian, may mà Diễm Hoàng hy sinh bản thân trấn áp. Lúc ấy có một nhóm chiến sĩ phàm nhân dũng đấu đuổi theo yêu vật thiên kỳ bách quái của Nguyệt Cơ, vì sự an bình của nhân gian mà lập công lao hiển hách, nghe nói, Nam Cương Ngũ Thú tộc nhân chính là hậu duệ của những chiến sĩ này, hơn nữa họ đến nay vẫn nhiều đời bảo vệ một tòa tế đàn vô cùng cổ xưa.
Hiện tại, Nam Cương vẫn còn lưu hành truyền thống thượng võ, Ngũ Thú tộc tuy rằng cúi đầu xưng thần với đế quốc Long, nhưng do đường sá gian hiểm xa xôi, dân phong kiêu dũng gan dạ, cho nên thái độ của đế quốc với nơi này vốn chỉ thống không trị, tộc dân Nam Cương chỉ cần cam đoan mỗi năm dâng cung thì sẽ được hưởng quyền tự chủ đầy đủ.
Ngũ Thú tộc chia làm Hổ, Xà, Quy, Hồ, Lộc năm bộ. Trong năm bộ, Hổ bộ dân số đông nhất, Lộc bộ địa vực rộng nhất, nhưng trứ danh nhất lại là Hồ bộ.
Cổ tế đàn nằm ngay trong khu vực của Hồ bộ, bốn bộ còn lại lấy Hồ bộ làm trung tâm, vây quanh bốn phía Đông Nam Tây Bắc, thành hình thức bao bọc chung quanh. Bất đồng lớn nhất của Hồ bộ với bốn bộ còn lại, đại khái là lãnh tụ tối cao trong bộ không phải Hồ vương, mà là Đại vu sư, đương nhiên Hồ bộ là bộ tộc duy nhất trong năm bộ có Đại vu sư.
Sở dĩ ta biết rõ những chuyện này như vậy, đều là vì ta từng kết giao với tổ tiên Đại vu sư, thậm chí còn chia sẻ vài điều tâm đắc gặt hái được trong bảy năm tận lực suy ngẫm ở băng động.
Phương Tây đế quốc Long là một vùng sa mạc vô biên vô hạn, trong đó, nơi đáng sợ nhất tên là biển Tử Vong, kỳ thật đó là một ốc đảo mỹ lệ, chỉ tiếc nước có kịch độc, chẳng những không thể dùng để uống, ngay cả ngửi qua hơi nước bốc hơi ở đó thôi cũng sinh ra ảo giác, nhẹ thì phát điên, nặng thì mất mạng. Ngàn vạn năm qua, người còn sống trở về từ biển Tử Vong chỉ có võ sĩ Gia Bố truyền kỳ, về sau y đã thành Chiến Đấu Thiên của Thần giới, Bạch Hổ.
Nhưng vùng phụ cận biển Tử Vong lại thịnh sản bảo thạch thất sắc, cho nên trở thành thiên đường của mọi mạo hiểm gia trên đại lục, đương nhiên những người này đều chú ý đừng tiến vào phạm vi khống chế của hơi nước biển Tử Vong.
Nói vòng vo một hồi, cuối cùng đã nói đến cố hương của ta – băng nguyên phương Bắc đế quốc Long, cũng là nơi dã tâm của đế quốc luôn ít nhất, mỹ lệ mà khổ hàn.
Hai ngàn năm trước, ta chính là sinh ra trong một gia tộc thi lễ phô trương nơi đó, dòng dõi thư hương dù là ở Trung Thổ cũng vô cùng có danh vọng.
Trong ký ức thiếu thời, mẫu thân thân thể yếu ớt, quanh năm chỉ trừ khoảng thời gian mùa hạ ngắn ngủi thì chẳng dám ra ngoài, sợ bị gió thổi. Phụ thân thì vô cùng nghiêm túc, không tùy tiện nói cười, khiến ta không nhịn được phải kính mà không dám gần. Người tốt với ta nhất, ngược lại là em út của phụ thân, tiểu thúc thúc chỉ hơn ta có năm tuổi.
Đại khái là bình thường đùa giỡn đã quen, hơn nữa tuổi tác cũng xấp xỉ, cho nên lúc chỉ có hai người, chúng ta đều không dùng “thúc chất” để xưng hô, y gọi ta là “Mộ Yên” hoặc “Tiểu Yên”, ta thì gọi tên y – “Nhiễm Tích”.
Những đứa trẻ sống trên băng nguyên giỏi nhất là chơi đùa với băng, nhưng trò của Nhiễm Tích lại không giống những người khác, y thật sự là người thông minh nhất mà ta từng gặp, từ lúc còn nhỏ đã phát minh ra một loại cờ băng, người lớn đều mê đến mức không chịu buông tay. Ta cũng rất thích chơi loại cờ độc đáo đó, chỉ là rất ít khi thắng được y, y luôn mỉm cười, khéo léo nhường cho ta thắng.
Nhưng trên thực tế, Nhiễm Tích là người bề ngoài ôn thuận hiền hòa, trong xương cốt lại đặc biệt quật cường kiên trì, về điểm ấy thì những người không thân thuộc căn bản đừng mong nhìn ra, bởi vì y nho nhã, ôn văn như vậy.
Khi đó ai có thể ngờ được, cá tính này về sau lại khiến y trả giá bằng cả sinh mệnh.
Năm ấy mười tuổi, ta có một đệ đệ, nhưng vì đệ đệ ra đời mà mẫu thân thể nhược lắm bệnh phải đi. Ta chẳng mấy khi được nhìn thấy mặt mẫu thân, ấn tượng về người vô cùng mơ hồ, nhưng thiên tính mẫu tử, ta vẫn khổ sở khóc lóc trước linh cữu. Không lâu sau, ta phát hiện phụ thân rất lãnh đạm với đệ đệ Mộ Ưu, ta hiểu rõ thâm tình của phụ thân với mẫu thân, nhưng ta vẫn cảm thấy Mộ Ưu thật đáng thương.
Cho nên đứa bé mười tuổi là ta đã quyết định, ta phải yêu thương Mộ Ưu gấp bội! Mãi đến đầy tháng rồi mà nó vẫn chưa hề cười, ngày nó đầy tháng, ta bế nó đứng ở một nơi không ai chú ý dưới mái hiên, càng nhìn càng cảm thấy Ưu thật đáng yêu, ta hôn cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của nó, thế là nó cười “khanh khách”, ta cao hứng lắm, nụ cười đầu tiên của Mộ Ưu là dành cho ta.
Cũng năm ấy, ta phát hiện Nhiễm Tích đã thay đổi. Nhiễm Tích mười lăm tuổi, luôn một mình len lén ngẩn người, có đôi khi còn nhìn về phương xa như khát khao lắm, với người gần ngay trước mắt là ta đây lại nhìn mà không thấy. Mỗi lần ta đánh thức, y liền giả ngu mà nói vừa rồi y đang suy nghĩ sự tình gì đó, suy nghĩ sự tình gì đó mà cần có biểu tình hạnh phúc như vậy à? Đối mặt với nghi vấn của ta, y luôn trêu đùa Tiểu Mộ Ưu hòng di dời sự chú ý.
Chẳng qua sau đó ta vẫn phát hiện bí mật của Nhiễm Tích, mỗi khi đứng bên một thiếu niên ngoại tộc xa lạ, dáng điệu của y sẽ hết sức vui vẻ. Ánh mắt y nhìn thiếu niên ngoại tộc, là điều ta vĩnh viễn không cách nào quên được.
Mộ Ưu đã biết gọi “ca ca”. Nụ cười đầu tiên của nó là cho ta, từ đầu tiên nói ra lại cũng là vì gọi ta. Ta nóng lòng đi tìm Nhiễm Tích để chia sẻ niềm vui, nhưng tìm khắp những nơi bình thường chúng ta hay đến mà vẫn không thấy bóng dáng y đâu.
Lúc ta đứng ngẩn người trong viện, thị nữ đến tìm, nói ta mau đến tổ từ.
Tổ từ, là nơi nghiêm túc nhất trong nhà, trừ phi có đại sự phát sinh, nếu không chỉ có thời điểm tế tổ mỗi năm một lần, chúng ta mới có thể ở lại đó ba ngày. Ta biết tầm quan trọng nên không dám nán lại, vội vàng đến đó, thầm nghĩ khó trách không làm sao gặp được Nhiễm Tích, chỉ sợ y bây giờ đã ở đó rồi? Chỉ là, không biết có chuyện gì mà gấp như vậy.
Đợi khi ta đến đó, phát hiện những nam tử từ mười hai tuổi trong gia tộc đều đã đến, hơn nữa trên mặt mỗi người đều là vẻ sầu lo tức giận, phụ thân lấy thân phận trưởng tử uy nghiêm ngồi trên vị trí chủ tọa. Bốn phía không một bóng tôi tớ, chỉ có một thiếu niên bị trói chặt đang quỳ trước bài vị các đời tổ tông, ta nhìn kỹ lại, đúng là Nhiễm Tích.
Y tiều tụy vô cùng, hơi thở mong manh, mái tóc tán loạn bị mồ hôi ngấm ướt bết trên vầng trán tái nhợt, hai chân và mười ngón đều đầm đìa máu tươi, hiển nhiên đã bị trọng hình.
Lòng ta biết là không ổn, tuy sốt ruột nhưng chỉ có thể kiềm nén tâm tình ngồi trên chỗ của mình, bất kể ra sao, vẫn phải làm rõ tình huống một chút!
Dần dà, ta đã hiểu được đầu đuôi sự tình.
Hóa ra là có liên quan tới một kiện ngọc khí tổ truyền nhà ta. Kiện ngọc khí đó ta từng trông thấy khi tế tổ, vẻ ngoài rất kỳ lạ, giống một chiếc chìa khóa, nhưng lại to hơn chìa khóa thật rất nhiều. Toàn thân trong suốt lóng lánh, trong bóng tối còn phát ra ánh sáng u u, không thể nghi ngờ là bảo vật. Nhưng không ai biết thứ này có tác dụng gì, lại đến từ đâu, nhà ta chỉ dựa theo di mệnh tổ tiên bảo tồn qua từng đời.
Hiện tại, thứ đồ gia truyền này đã bị người ta trộm mất! Mà còn là Nhiễm Tích giúp thiếu niên ngoại tộc kia trộm đi!
Thiếu niên ngoại tộc đã mang theo bảo vật xa chạy cao bay, Nhiễm Tích bởi vậy bị động đại hình, nhưng y không chịu nói gì cả. Ta ở trong lòng thấy không đáng thay y, lại nóng lòng vì sự tình quá nghiêm trọng, không nghĩ ra được biện pháp nào.
Cuối cùng, phụ thân vẻ mặt xanh xám tuyên bố dùng băng cực chi hình trong gia pháp để trừng phạt Nhiễm Tích, ta rốt cuộc không quan tâm gì nhiều, nhào lên quỳ bên cạnh y mà cầu tình, vừa rơi lệ vừa bi thương nói: “Phụ thân, người cho y một cơ hội nữa đi! Nhiễm… Tiểu thúc thúc, người mau nói ra tung tích của thiếu niên ngoại tộc đi!”
Nhiễm Tích cúi đầu, mặc ta lay, chỉ làm như không nghe thấy, ta cả đời chưa từng kêu khóc lớn tiếng như vậy, y vẫn chẳng bị tác động. Phụ thân vừa giận vừa phiền, sai người lôi ta ra ngoài. Ta mơ mơ hồ hồ nghe thấy sau lưng trưởng lão trong tộc đang tuyên đọc tội trạng của Nhiễm Tích, trong đó điều chói tai nhất chính là: Cùng nam tử loan hảo, bại hoại gia môn…
Nước mắt của ta không sao ngừng được, băng cực chi hình! Là băng cực chi hình!
Người Trung Thổ không thể biết băng cực chi hình là gì, nhưng những người sống trên băng nguyên đều biết, đó là khổ hình đáng sợ nhất của dân tộc trên băng.
Nguyên nhân là giá lạnh, nên bị thương cũng không hề đau đớn, vì đạt đến mục đích trừng phạt, liền sinh ra cái gọi là băng cực chi hình. Nói trắng ra chính là cho người ta mặc áo đơn, buộc xích sắt, dần dần chết cóng trong tuyết, thậm chí còn đốt một đống lửa ở đằng xa, trước mặt hy vọng sinh tồn xa xăm, những người ý chí bạc nhược thậm chí còn dưới ánh lửa chập chờn xa vời đó, trước khi chết cóng tinh thần đã thất thường.
Lúc Nhiễm Tích bị giải đi, trời giáng sét. Ngươi có từng thấy sấm sét trong tuyết địa chưa? Nó thật sự tráng lệ hơn những nơi khác rất nhiều. Băng tuyết dưới sự phụ trợ của điện quang, sáng trong chói mắt gấp trăm lần, điện quang dưới sự phụ trợ của băng tuyết lại thê lương trăm lần.
Tiếng thét chói tai của Ưu đánh thức ta, ta vội vàng ôm nó vào lòng, Nhiễm Tích nghiêng mặt về phía Ưu suy yếu nở nụ cười xin lỗi, rồi chẳng quay đầu lại nữa. Ưu đã biết nói, nó trợn tròn đôi mắt nhìn Nhiễm Tích rời đi, không ngừng kêu khóc: “Ta muốn Nhiễm Tích! Ta muốn Nhiễm Tích…”
…
Tối đó Ưu sốt cao cả đêm, ta trông nom nó suốt đêm chưa từng chợp mắt. Sấm sét lóe lên ngoài cửa sổ, ta chẳng dám tưởng tượng thời khắc cuối cùng của Nhiễm Tích…
…
Ba ngày sau, ta đến thăm y, y rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phương xa, như một pho tượng mỹ lệ. Ta nhìn theo tầm mắt y, vậy mà trông thấy một pho tượng mỹ lệ khác. Thiếu niên ngoại tộc nọ, lẳng lặng đứng ở đằng xa, nhìn Nhiễm Tích, tóc đã ngưng cả thành băng sương.
Ta tưởng mình đã chảy cạn nước mắt của cả một đời vào cái đêm ba hôm trước, nhưng mà lúc này nước mắt lại im lặng rơi xuống lần nữa.
Thiếu niên ngoại tộc mà ta đến nay vẫn không biết tên ấy, nhất định là muốn trở về đón Nhiễm Tích, lại trông thấy, cho nên, liền dùng sinh mệnh để hồi báo tình cảm của y.
Tình cảnh đó, chấn động rất sâu đến ta, hai ngàn năm tuế nguyệt cũng không cách nào xóa nó khỏi đầu.
Ưu dần trưởng thành, nó không còn thích quấn lấy ta làm nũng nữa, mà toàn lẳng lặng nhìn ta, chỉ cần ta phát hiện, nó sẽ chuyển tầm mắt đi như không có việc gì, dáng vẻ đó trong mắt ta đáng yêu không nói nên lời.
Ta trộm hôn mắt nó khi nó ngủ say, bỗng nhiên nhớ đến tình cảnh hôm đầy tháng ấy, ta bế nó đứng dưới mái hiên heo hút mà hôn cái miệng bé xíu kia, nó đem nụ cười đầu tiên tặng cho ta, chỉ là hiện tại, tâm tình dường như khác biệt lắm.
Nhưng mỗi khi sét đánh, Ưu sẽ thét lên chói tai mà bổ nhào vào lòng ta, nó sợ sệt khóc lóc, thân thể nho nhỏ run rẩy không ngừng, ta ôm nó mà ngổn ngang cảm xúc. Ưu sợ sấm, nguyên nhân ta biết. Lúc Nhiễm Tích đi thì Ưu còn chưa đầy ba tuổi, nó đương nhiên chẳng còn nhớ gì, nhưng tiềm thức vẫn cho thiên lôi là chuyện không tốt.
Thế nhưng ta đã hai mươi, với tình yêu không còn là lơ mơ chẳng biết nữa, ta đã sớm hiểu được tâm tình của Nhiễm Tích năm ấy. Khi ánh mắt ta đuổi theo hình bóng Ưu, khi ta cự tuyệt những người cầu hôn không biết bao nhiêu lần, khi tim ta vì Ưu mà đập không thôi, ta minh bạch, tâm tình của Nhiễm Tích năm đó chính là tâm tình của ta hiện tại.
Ta cuống cuồng sợ hãi.
Cùng nam tử loan hảo, bại hoại gia môn…
Câu này cứ như thể chú ngữ, vẻ mặt khinh thường của trưởng lão lúc tuyên đọc tội trạng của Nhiễm Tích đến nay vẫn còn rành rành trước mắt. Trong mắt họ, ta chỉ sợ còn quá đáng hơn cả Nhiễm Tích cơ? Bởi vì đối tượng trong ý nghĩ kỳ quái của ta, lại chính là đệ đệ ruột!
Ta trốn vào trong băng động, ta nói ta muốn suy ngẫm cho rõ vài chuyện, mọi người đều cho là ta điên rồi, trừ Ưu. Lúc bắt đầu, ta chỉ đơn thuần là muốn tránh cái thế giới phiền não này xa một chút, về sau, ta dần dà đã thích suy xét. Ưu mỗi ngày đều đến, mỗi lần đến đều mang cho ta một đóa tuyết liên, tuyết liên rất đẹp, lại kém xa y. Chúng ta rúc sát vào nhau, trong băng động nhỏ bé này không có người khác, cho nên chẳng có tiếng cười nhạo chúng ta là huynh đệ.
“Sợ cái gì? Đệ đưa cho huynh cả đời là được!” Mười lăm tuổi, y nói, thật trẻ con, ta mỉm cười, cả đời, là khoảng thời gian cực kỳ dài dòng!
Ánh mắt y khiến ta không thể không nghĩ tới Nhiễm Tích mười lăm năm trước cũng mười lăm tuổi, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên ngoại tộc, thấu triệt tình hoài thiếu niên, không hề ngượng ngùng giấu giếm. Người kỳ quặc, ngược lại chính là ta. Một đời, dài lắm, ta không thể hại đệ.
Rất nhiều năm sau, ta được mọi người tôn làm thần trí tuệ, kỳ thật, ta chưa bao giờ cảm thấy mình có được bao nhiêu trí tuệ. Lúc nhỏ, ta luôn bội phục sự thông minh của Nhiễm Tích, sau khi lớn lên, ta lại vì Ưu mà khiến mình bàng hoàng hoang mang vô cùng.
Đến năm thứ bảy ở trong băng động, ta tiếp đãi khách nhân đến từ Hồ bộ của Nam Cương Ngũ Thú tộc, chúng ta hàn huyên rất nhiều, song phương đều được lợi không ít. Sau đó không lâu, một người cải biến vận mệnh của ta đã giáng xuống trước mặt, đó chính là Thiên Đế bệ hạ của Thần giới.
Ta không quên được dáng vẻ của bệ hạ lúc ấy, ánh sáng thần thánh bao quanh thân, ngài tuấn mỹ khó mà tưởng tượng, ánh mắt ôn hòa khiến người an tâm, ta lập tức hiểu rõ, ngài là người đáng để ta đi theo!
Tiếng Ưu kêu gào xa dần, ta đã hạ quyết tâm, đệ đệ, không còn ta nữa, đệ sẽ có cuộc sống hạnh phúc.
Nhiều năm sau, lúc này nhớ lại. Đúng vậy, ta quả thật có cảm tình đặc biệt với Triêu Nhan, ta rất khâm phục hành động của cô ấy, cô ấy đúng là một nữ tử tài ba, kiên cường, dũng cảm, ta cảm động vì cô. Nhưng ai cũng biết, cảm động không hề là yêu.
Nếu muốn hỏi người ta yêu là ai, ta chỉ có thể nói thầm trong lòng…
Ưu…
Ta yêu đệ.
Cũng chính tại cuối trường đại chiến đó, truyền thuyết mỹ lệ nhất tam giới đã ngã xuống.
Lúc này, nơi này, hai người đứng trước Vân Tiêu quan, một người, dường như là trọng du chốn cũ, người còn lại, là thệ ngôn tương thủ, hai mặt đối nhau, há có thể không ngổn ngang trăm mối.
Ba trăm năm trước, cũng chính là họ, trước mặt chúng nhân Thần giới Ma giới, trình diễn một trường dây dưa đứt ruột đứt gan. Mà càng lâu trước kia, dây dưa giữa họ, càng có thể vượt quá tưởng tượng của mọi người.
Khi đó còn ở trên băng nguyên Bắc quốc phàm giới xa xôi yên bình, cực lạnh nhưng cũng cực mỹ lệ. Từng đóa tuyết liên hoa lệ thánh khiết nở rộ vẻ băng thanh ngọc khiết, chúng là loài hoa duy nhất, nhu tình duy nhất trên băng nguyên. Mỗi ngày, luôn có một đôi tay thuôn dài xinh xắn cẩn thận chọn lựa chúng, tránh những nụ hoa mới sinh, cũng tránh đi những cánh hoa điêu linh sắp tàn, mỗi ngày chỉ hái một đóa hoa đang nở rộ, đưa đến cho trí giả đang ngồi suy ngẫm trong băng động, trong đôi mắt mê người lưu chuyển quang hoa vui vẻ.
“Sợ cái gì? Đệ đưa cho huynh cả đời là được.” Trong vẻ tươi cười của nam tử cầm tuyết liên mà đến có nét ấm áp hòa tan băng tuyết.
Một cười một nhăn, hai bên đều tự cho là thiên trường địa cửu, thương hải tang điền.
Nhưng rồi, vào một ngày đầu năm thứ bảy kể từ khi trí giả suy ngẫm, vương giả Thần giới đột nhiên giáng xuống băng động đó, chẳng qua nhàn nhạt ngoái đầu, mấy lời ít ỏi, đã hoàn toàn thuyết phục được trí giả kiêu ngạo trên băng nguyên.
“Huynh phải đi sao?” Dưới đóa tuyết liên là vẻ tươi cười dần ảm đạm, “Đi theo Thiên Đế bệ hạ gì đó?”
“… Phải.”
“Còn ta? Huynh thật sự không biết tâm ý của ta?” Lệ, một giọt nối một giọt, lại là đỏ thắm, có thể đoán được là y đã thương tâm đến độ nào.
“Đừng như vậy, chúng ta, không thể nào giống đệ vẫn…” Ánh mắt bối rối lảng tránh.
“Ta hận huynh!”
Huyền Vũ Mộ Yên ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn nam tử trẻ tuổi nọ, hồng lệ nhìn mà đau lòng, mới ngày hôm qua y còn tựa vào tay mình, mỉm cười khe khẽ, đôi mắt mê người hơi nheo lại, như một con mèo ngoan ngoãn.
“Hận huynh! Huynh vĩnh viễn chẳng biết tâm tình của người ta!” Thanh âm của y phiêu tán trong gió, giữa hoa tuyết lả tả, “Vĩnh viễn chẳng hiểu lòng ta!”
Giống như rất nhiều năm sau, trước Vân Tiêu quan, y đã nói như thế… “Mộ Yên, thần trí tuệ ngươi có thể hiểu thấu bí mật của thiên địa, lại chẳng hiểu được bí mật lòng người.” Trong tay y không còn là tuyết liên thánh khiết nữa, còn nhớ ngày ấy biệt ly trên băng nguyên, tuyết liên trong tay y rơi lả tả dưới đất.
Kỳ thật, đâu phải y không biết lòng người kia? Nhưng y bất đắc dĩ chỉ có thể bảo trì trầm mặc, cuối cùng, vẫn không thể không chọn cách trốn tránh, tránh khỏi ánh mắt không lúc nào là không khiến y bối rối.
Đóa hồng đỏ tươi yêu dã, tản ra sự hấp dẫn mê người giống hệt y.
“Mộ Ưu.” Rất lâu sau Huyền Vũ mới mở miệng, không lộ ra quá nhiều thích ghét, chỉ là phảng phất có nỗi phiền muộn đạm đạm, Đãi Đọa Công Tước đứng đối diện sau khi nghe cái tên này sóng mắt chợt lóe, lại bình tĩnh như cũ, Huyền Vũ nói tiếp, “Tự tiện xông vào Yên Hà cung là gây nên chuyện gì?”
“Tự tiện xông vào Yên Hà cung?” Đãi Đọa Công Tước lặp lại một lần, trong mắt hiện lên một chút giễu cợt, “Ha, ha ha…”
“Tạch” một tiếng, bảo kiếm của Huyền Vũ ra khỏi vỏ, mũi kiếm chỉ thẳng ấn đường Đãi Đọa Công Tước, rồi bỗng nhiên dừng lại khi khoảng cách với da y không đủ để chen một hạt trân châu, vẻ mặt Huyền Vũ lạnh băng, “Chuẩn xác mà nói, là vừa rồi ngươi đến Nghê La cung của Thiên phi, có gì phải làm?”
Đãi Đọa Công Tước thôi cười, ánh mắt đang nhìn Huyền Vũ chăm chú dần bi thảm, chẳng trả lời Huyền Vũ, lại hỏi ngược: “Ngươi thật sự sẽ giết ta sao? Ngươi sẽ giết sao? Ca ca.” Ngữ khí của y lộ ra ý giễu cợt càng rõ ràng hơn vừa rồi, “Ca ca, ca ca của ta!”
Huyền Vũ nghe vậy, cánh tay cầm kiếm nhất thời run rẩy bất ổn, Đãi Đọa Công Tước chợt quay người, dùng đóa hồng trong tay nhẹ nhàng đẩy bảo kiếm của Huyền Vũ ra, một cánh hoa bay lượn uyển chuyển giữa không trung, như giọt máu phiêu linh, lại như giọt nước mắt trên mặt Mộ Ưu năm đó.
“Ngươi chịu nhớ được ta là ca ca ngươi thì không thể tốt hơn.” Huyền Vũ buồn bã nói, lộ ra đôi chút cười khổ như ẩn như hiện…
“Ca ca! Ca ca!”
“Ưu, taởđây! Làm sao vậy?”
“Đáng sợquá! Đáng sợquá! Ca ca ôm đệ đi!”
“Ha ha, quả nhiên là tiểu hài tử, còn sợsét nữa chứ! Đến đây nào!”
“Ca ca…”
“Vẫn sợsao?”
“Không sợlắm, tại sao trời phải giáng sét kia chứ?”
“Việc này bây giờta cũng không biết, nhưng rồi có một ngày, ta cuối cùng sẽhiểu được,”…
“Nếu chúng ta không phải là huynh đệ, ngươi sẽ yêu ta chứ?” Đãi Đọa Công Tước nhìn Huyền Vũ, ánh mắt rất gần, cũng rất xa, “Nếu chúng ta không phải là huynh đệ.”
“Ta nhớ rất lâu trước kia ta đã từng nói với ngươi, ngươi đối với ta, không hề là yêu, mà chỉ xuất phát từ sự ngưỡng mộ với huynh trưởng.” Huyền Vũ bùi ngùi thở dài, “Bây giờ, ta vẫn cho là như vậy.”
“Xuống Địa ngục mà ngưỡng mộ đi!” Đãi Đọa Công Tước cười gằn, “Mộ Yên, ngươi là tên khốn lừa mình dối người!” Hương khí hoa hồng tăng vọt, bốn phía ám lưu bốc lên, có lực trường đang hình thành.
“Mộ Ưu, ngươi làm gì thế?!” Huyền Vũ quát khẽ, “Ngươi đừng hồ đồ nữa!”
“Người hồ đồ, luôn là ngươi.” Nói xong câu này, Đãi Đọa Công Tước liền im lặng, chỉ chuyên chú toàn thần bày ra một lực trường thời gian uy lực cực lớn.
Trụ chi vũ? Nhìn ra đây lại là cấp cuối cùng trong hệ pháp thuật thời gian, Huyền Vũ không khỏi lấy làm kinh hãi, mặc dù biết Mộ Ưu thiên tư phi phàm, nhưng tuyệt đối không ngờ được là y lại có thể thi triển Trụ chi vũ! Huyền Vũ vội vàng thu tâm thần, ngưng thần chống đỡ.
Nếu luận pháp thuật cao nhất trong hệ thời gian là gì, không phải Sát na phương hoa, cũng không phải thao túng tần suất quyết đấu, mà là Trụ chi vũ có thể sáng tạo ra thời gian không gian độc lập!
Thân trong vòng xoáy của Trụ chi vũ, nếu lực lượng không đủ cường đại thì vĩnh viễn không cách nào trở ra!
Mất đi quá khứ, không có tương lai, cũng chẳng có bản thân!
“Cho ngươi biết được rồi, kỳ thật hôm nay ta đến Nghê La cung của Thiên phi, chẳng qua là làm một việc, đó là yêu cầu Thiên phi Minh Hà cung cấp nội dung Bích khung ngự không của Tinh Chiêm Triêu Nhan cho ta.” Đứng giữa lực trường của Trụ chi vũ, giữa mi vũ Đãi Đọa Công Tước như thêm vài phần khí thế, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Huyền Vũ vẫn là vẻ thần thương cô đơn mấy ngàn năm không đổi, “Ta vốn chỉ muốn biết chuyện này rồi đi, nhưng hiện tại, không gian của Trụ chi vũ đã mở ra, chúng ta cùng đi đi… Ở nơi đó, ngươi không phải ca ca ta, ngươi chỉ là, Mộ Yên.”
Chỉ là Mộ Yên.
Mộ Yên của ta…
Trán Huyền Vũ đầm đìa mồ hôi lạnh, y cắn răng toàn lực chống cự, lực lượng của Trụ chi vũ cực kỳ cường đại, Mộ Ưu đại khái đã điên rồi?! Y dần cảm thấy lực bất tòng tâm, sự cân bằng nhỏ bé này, còn có thể cầm cự bao lâu nữa?!
“Mộ Yên, đừng phí sức.” Dù rằng Trụ chi vũ uy lực kinh người, nhưng Đãi Đọa Công Tước cũng tuyệt không ung dung, mới cố ý dùng ngữ khí mê hoặc nói, “Chúng ta cùng nhau tiến vào không gian đó không tốt sao? Không ai biết chúng ta là huynh đệ, ngay cả chính chúng ta cũng sẽ quên mất!… Vốn chẳng có tội nghiệt, ngươi còn chống cự gì nữa? Mộ Yên, đến đây đi! Ta biết tình cảm của ngươi đối với ta, đừng gạt ta nữa, cũng đừng gạt bản thân nữa…”
Dù là Huyền Vũ, cũng thất thần trong nháy mắt…
… “Đúng vậy, Huyền Vũ đại nhân.” Nữtửhồng y nhưánh ban mai, trên khuôn mặt xinh đẹp là vẻquyết tâm đủđểkhiến bất kỳ ai cũng phải cúi đầu, ánh mắt dũng nghịcủa nàng không ai có thểnhìn thẳng, nàng nói, “Ta chỉcó thểnhưthế, xin Huyền Vũ đại nhân đừng nhớTriêu Nhan nữa!”
Sao có thể quên, ngày hôm ấy, thân ảnh phiêu thệ của hồng y mỹ nhân.
Giữa lúc thân trúng huyết chú, bị nhốt trong chiếc lồng huyền thiết có hạ cấm chế, nàng vẫn cười. Ánh mắt oán độc của Thiên phi Minh Hà như lợi kiếm, trong gió có thanh âm của nàng đang quanh quẩn, “Không sao đâu, ta vốn đã không có thân thể, ta chỉ là tụ hợp của linh khí mà thôi, không đau, ta không đau đâu… Ngài đừng lo nghĩ.”
Đã sớm đáp ứng nàng rồi!
Triêu Nhan, cô yên tâm, chuyện cô bảo ta đáp ứng ta nhất định sẽ cố gắng làm cho bằng được. Hơn nữa, Thiên Đế bệ hạ là một quân chủ anh minh, ngài sẽ không cho phép cô, Tinh Chiêm Linh Lung, cùng rất nhiều rất nhiều những người khác hy sinh vô ích đâu!
Các người, không thể hy sinh vô ích!
Triêu Nhan!…
“Mộ Ưu… Ngươi đừng tùy hứng nữa!…” Huyền Vũ hô to, khoảnh khắc bộc phát, hai cỗ lực lượng cường đại phi phàm đâm vào nhau, nhất thời hình thành thế giằng co, song phương đều chứa đầy lực lượng, tình hình bỗng nhiên nguy hiểm tột cùng…
Sóng ánh sáng màu trắng như nước lũ ngay thời khắc mấu chốt im hơi lặng tiếng xẹt qua giữa hai người, giống như bị bàn tay vô hình đẩy ra, hai người như dây cung kéo căng bị chấn văng!
Huyền Vũ thở hổn hển, nhìn kỹ lại, một nam tử uy phong trên lồng ngực lộ ra hình xăm bạch hổ đang thong thả hạ xuống, là võ sĩ, mà phong độ nhẹ nhàng.
“A, Bạch Hổ Gia Bố!” Đãi Đọa Công Tước nén xuống khí huyết cuồn cuộn, lạnh lùng nhìn nam nhân vừa đến. Không sai, chính là Tây Thiên Quân Bạch Hổ của Thần giới, dũng sĩ cổ đại phương Tây vì yêu mà chết lại vì yêu mà sinh.
“Đãi Đọa Công Tước, còn không mau đi?!” Bạch Hổ bất ngờ quát lên, Huyền Vũ và Đãi Đọa Công Tước không khỏi đồng thời ngẩn ra.
Huyền Vũ lập tức phản ứng trở lại, vội tiến lên trước, Bạch Hổ dùng trường việt ngăn y, quay đầu hô lên với Đãi Đọa Công Tước: “Ngươi còn không đi mau! Chẳng lẽ cho là có thể một mình chiến thắng hai người bọn ta hay sao?!”
Đãi Đọa Công Tước nhìn Huyền Vũ một cái thâm sâu, quay người bay đi, thoắt cái đã mất dạng.
“Gia Bố! Ngươi có ý gì đây?!” Huyền Vũ sửng sốt nhìn Bạch Hổ, chỉ luận sức chiến đấu, Bạch Hổ ty hỏa quả thật là người đứng đầu trong chúng thần của Thần giới ngoài Thiên Đế bệ hạ. “Sao ngươi không giúp ta bắt tên cuồng vọng dám tự tiện xông vào Thần giới này, ngược lại còn thả hắn chạy mất?!”
“Bình tĩnh!” Bạch Hổ đột nhiên dùng sức chấn Huyền Vũ ra, nghiêm túc nói, “Mộ Yên, ta đến nói với ngươi về việc phong ấn tứ phương!”
“Phong ấn tứ phương?” Nói cho cùng thì vẫn là Thần giới trí tuệ, sau sự kích động nhất thời, Huyền Vũ đã khôi phục lý trí, y nhìn Bạch Hổ vẻ khó tin, bởi vì, y không hề xa lạ với danh từ phong ấn tứ phương này.
Diễm Hoàng sau khi trấn áp Nguyệt Cơ dưới ba nghìn nhược thủy, chỉ sợ tam giới vô lực chống cự ảnh hưởng của chân hỏa và nhược thủy trời sinh, cũng để đoạn tuyệt chuyện Nguyệt Cơ hút sinh hồn phàm giới hồi phục, cho nên thiết hạ phong ấn tứ phương, hình thành một đại kết giới chưa từng có trong lịch sử, làm cho khu vực ngọn Kim Cương Luân cùng nhược thủy chung quanh phạm vi mấy trăm dặm độc lập ngoài tam giới.
Một phần nội dung trong Bích khung ngự không của Tinh Chiêm Linh Lung năm xưa, chính là: Phong ấn tứ phương mở ra, nhược thủy kim liên khai hoa, đỉnh Kim Cương Luân chân hỏa sống lại.
Huyền Vũ – Mộ Yên – Ngữ
Tại phàm giới, quốc gia cường đại nhất là đế quốc Long ở Trung Thổ, đế quốc Long vốn mênh mông, quốc lực đại thịnh, lại ít có kỳ nhân dị sĩ xuất hiện, bởi người thống trị trường kỳ thi hành chuẩn hóa giáo dục diệt hết thiên phú, cho nên cư dân Trung Thổ phổ biến an với hiện trạng, đế quốc Long tứ hải thái bình.
Đế quốc Long phía Đông gần biển, ba sông đổ vào cửa biển, là nơi Huyễn Vân thành nổi danh không phải do sức người dựng lên, mà chính là từ trên trời giáng xuống tọa lạc, mây tía vờn quanh suốt năm, vật hoa thiên bảo tập trung hết ở đây, giàu có đông đúc đứng đầu thiên hạ.
Phía Đông Huyễn Vân thành, chỉ cách một eo biển chật hẹp là một lục địa khác, có Hải Doanh quốc cỡ bằng một nửa đế quốc Long nhiều năm qua lom lom mắt hổ.
Mà phía Nam đế quốc Long, giữa mười vạn đại sơn mênh mông là Ngũ Thú tộc nhân sinh sống, nghe nói vào niên đại cực kỳ xa xưa, nhân gian từng trải qua một trường hạo kiếp có một không hai, Nguyệt Cơ, yêu nữ trời sinh dựng Cửu Tinh đài nguy hại thế gian, may mà Diễm Hoàng hy sinh bản thân trấn áp. Lúc ấy có một nhóm chiến sĩ phàm nhân dũng đấu đuổi theo yêu vật thiên kỳ bách quái của Nguyệt Cơ, vì sự an bình của nhân gian mà lập công lao hiển hách, nghe nói, Nam Cương Ngũ Thú tộc nhân chính là hậu duệ của những chiến sĩ này, hơn nữa họ đến nay vẫn nhiều đời bảo vệ một tòa tế đàn vô cùng cổ xưa.
Hiện tại, Nam Cương vẫn còn lưu hành truyền thống thượng võ, Ngũ Thú tộc tuy rằng cúi đầu xưng thần với đế quốc Long, nhưng do đường sá gian hiểm xa xôi, dân phong kiêu dũng gan dạ, cho nên thái độ của đế quốc với nơi này vốn chỉ thống không trị, tộc dân Nam Cương chỉ cần cam đoan mỗi năm dâng cung thì sẽ được hưởng quyền tự chủ đầy đủ.
Ngũ Thú tộc chia làm Hổ, Xà, Quy, Hồ, Lộc năm bộ. Trong năm bộ, Hổ bộ dân số đông nhất, Lộc bộ địa vực rộng nhất, nhưng trứ danh nhất lại là Hồ bộ.
Cổ tế đàn nằm ngay trong khu vực của Hồ bộ, bốn bộ còn lại lấy Hồ bộ làm trung tâm, vây quanh bốn phía Đông Nam Tây Bắc, thành hình thức bao bọc chung quanh. Bất đồng lớn nhất của Hồ bộ với bốn bộ còn lại, đại khái là lãnh tụ tối cao trong bộ không phải Hồ vương, mà là Đại vu sư, đương nhiên Hồ bộ là bộ tộc duy nhất trong năm bộ có Đại vu sư.
Sở dĩ ta biết rõ những chuyện này như vậy, đều là vì ta từng kết giao với tổ tiên Đại vu sư, thậm chí còn chia sẻ vài điều tâm đắc gặt hái được trong bảy năm tận lực suy ngẫm ở băng động.
Phương Tây đế quốc Long là một vùng sa mạc vô biên vô hạn, trong đó, nơi đáng sợ nhất tên là biển Tử Vong, kỳ thật đó là một ốc đảo mỹ lệ, chỉ tiếc nước có kịch độc, chẳng những không thể dùng để uống, ngay cả ngửi qua hơi nước bốc hơi ở đó thôi cũng sinh ra ảo giác, nhẹ thì phát điên, nặng thì mất mạng. Ngàn vạn năm qua, người còn sống trở về từ biển Tử Vong chỉ có võ sĩ Gia Bố truyền kỳ, về sau y đã thành Chiến Đấu Thiên của Thần giới, Bạch Hổ.
Nhưng vùng phụ cận biển Tử Vong lại thịnh sản bảo thạch thất sắc, cho nên trở thành thiên đường của mọi mạo hiểm gia trên đại lục, đương nhiên những người này đều chú ý đừng tiến vào phạm vi khống chế của hơi nước biển Tử Vong.
Nói vòng vo một hồi, cuối cùng đã nói đến cố hương của ta – băng nguyên phương Bắc đế quốc Long, cũng là nơi dã tâm của đế quốc luôn ít nhất, mỹ lệ mà khổ hàn.
Hai ngàn năm trước, ta chính là sinh ra trong một gia tộc thi lễ phô trương nơi đó, dòng dõi thư hương dù là ở Trung Thổ cũng vô cùng có danh vọng.
Trong ký ức thiếu thời, mẫu thân thân thể yếu ớt, quanh năm chỉ trừ khoảng thời gian mùa hạ ngắn ngủi thì chẳng dám ra ngoài, sợ bị gió thổi. Phụ thân thì vô cùng nghiêm túc, không tùy tiện nói cười, khiến ta không nhịn được phải kính mà không dám gần. Người tốt với ta nhất, ngược lại là em út của phụ thân, tiểu thúc thúc chỉ hơn ta có năm tuổi.
Đại khái là bình thường đùa giỡn đã quen, hơn nữa tuổi tác cũng xấp xỉ, cho nên lúc chỉ có hai người, chúng ta đều không dùng “thúc chất” để xưng hô, y gọi ta là “Mộ Yên” hoặc “Tiểu Yên”, ta thì gọi tên y – “Nhiễm Tích”.
Những đứa trẻ sống trên băng nguyên giỏi nhất là chơi đùa với băng, nhưng trò của Nhiễm Tích lại không giống những người khác, y thật sự là người thông minh nhất mà ta từng gặp, từ lúc còn nhỏ đã phát minh ra một loại cờ băng, người lớn đều mê đến mức không chịu buông tay. Ta cũng rất thích chơi loại cờ độc đáo đó, chỉ là rất ít khi thắng được y, y luôn mỉm cười, khéo léo nhường cho ta thắng.
Nhưng trên thực tế, Nhiễm Tích là người bề ngoài ôn thuận hiền hòa, trong xương cốt lại đặc biệt quật cường kiên trì, về điểm ấy thì những người không thân thuộc căn bản đừng mong nhìn ra, bởi vì y nho nhã, ôn văn như vậy.
Khi đó ai có thể ngờ được, cá tính này về sau lại khiến y trả giá bằng cả sinh mệnh.
Năm ấy mười tuổi, ta có một đệ đệ, nhưng vì đệ đệ ra đời mà mẫu thân thể nhược lắm bệnh phải đi. Ta chẳng mấy khi được nhìn thấy mặt mẫu thân, ấn tượng về người vô cùng mơ hồ, nhưng thiên tính mẫu tử, ta vẫn khổ sở khóc lóc trước linh cữu. Không lâu sau, ta phát hiện phụ thân rất lãnh đạm với đệ đệ Mộ Ưu, ta hiểu rõ thâm tình của phụ thân với mẫu thân, nhưng ta vẫn cảm thấy Mộ Ưu thật đáng thương.
Cho nên đứa bé mười tuổi là ta đã quyết định, ta phải yêu thương Mộ Ưu gấp bội! Mãi đến đầy tháng rồi mà nó vẫn chưa hề cười, ngày nó đầy tháng, ta bế nó đứng ở một nơi không ai chú ý dưới mái hiên, càng nhìn càng cảm thấy Ưu thật đáng yêu, ta hôn cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của nó, thế là nó cười “khanh khách”, ta cao hứng lắm, nụ cười đầu tiên của Mộ Ưu là dành cho ta.
Cũng năm ấy, ta phát hiện Nhiễm Tích đã thay đổi. Nhiễm Tích mười lăm tuổi, luôn một mình len lén ngẩn người, có đôi khi còn nhìn về phương xa như khát khao lắm, với người gần ngay trước mắt là ta đây lại nhìn mà không thấy. Mỗi lần ta đánh thức, y liền giả ngu mà nói vừa rồi y đang suy nghĩ sự tình gì đó, suy nghĩ sự tình gì đó mà cần có biểu tình hạnh phúc như vậy à? Đối mặt với nghi vấn của ta, y luôn trêu đùa Tiểu Mộ Ưu hòng di dời sự chú ý.
Chẳng qua sau đó ta vẫn phát hiện bí mật của Nhiễm Tích, mỗi khi đứng bên một thiếu niên ngoại tộc xa lạ, dáng điệu của y sẽ hết sức vui vẻ. Ánh mắt y nhìn thiếu niên ngoại tộc, là điều ta vĩnh viễn không cách nào quên được.
Mộ Ưu đã biết gọi “ca ca”. Nụ cười đầu tiên của nó là cho ta, từ đầu tiên nói ra lại cũng là vì gọi ta. Ta nóng lòng đi tìm Nhiễm Tích để chia sẻ niềm vui, nhưng tìm khắp những nơi bình thường chúng ta hay đến mà vẫn không thấy bóng dáng y đâu.
Lúc ta đứng ngẩn người trong viện, thị nữ đến tìm, nói ta mau đến tổ từ.
Tổ từ, là nơi nghiêm túc nhất trong nhà, trừ phi có đại sự phát sinh, nếu không chỉ có thời điểm tế tổ mỗi năm một lần, chúng ta mới có thể ở lại đó ba ngày. Ta biết tầm quan trọng nên không dám nán lại, vội vàng đến đó, thầm nghĩ khó trách không làm sao gặp được Nhiễm Tích, chỉ sợ y bây giờ đã ở đó rồi? Chỉ là, không biết có chuyện gì mà gấp như vậy.
Đợi khi ta đến đó, phát hiện những nam tử từ mười hai tuổi trong gia tộc đều đã đến, hơn nữa trên mặt mỗi người đều là vẻ sầu lo tức giận, phụ thân lấy thân phận trưởng tử uy nghiêm ngồi trên vị trí chủ tọa. Bốn phía không một bóng tôi tớ, chỉ có một thiếu niên bị trói chặt đang quỳ trước bài vị các đời tổ tông, ta nhìn kỹ lại, đúng là Nhiễm Tích.
Y tiều tụy vô cùng, hơi thở mong manh, mái tóc tán loạn bị mồ hôi ngấm ướt bết trên vầng trán tái nhợt, hai chân và mười ngón đều đầm đìa máu tươi, hiển nhiên đã bị trọng hình.
Lòng ta biết là không ổn, tuy sốt ruột nhưng chỉ có thể kiềm nén tâm tình ngồi trên chỗ của mình, bất kể ra sao, vẫn phải làm rõ tình huống một chút!
Dần dà, ta đã hiểu được đầu đuôi sự tình.
Hóa ra là có liên quan tới một kiện ngọc khí tổ truyền nhà ta. Kiện ngọc khí đó ta từng trông thấy khi tế tổ, vẻ ngoài rất kỳ lạ, giống một chiếc chìa khóa, nhưng lại to hơn chìa khóa thật rất nhiều. Toàn thân trong suốt lóng lánh, trong bóng tối còn phát ra ánh sáng u u, không thể nghi ngờ là bảo vật. Nhưng không ai biết thứ này có tác dụng gì, lại đến từ đâu, nhà ta chỉ dựa theo di mệnh tổ tiên bảo tồn qua từng đời.
Hiện tại, thứ đồ gia truyền này đã bị người ta trộm mất! Mà còn là Nhiễm Tích giúp thiếu niên ngoại tộc kia trộm đi!
Thiếu niên ngoại tộc đã mang theo bảo vật xa chạy cao bay, Nhiễm Tích bởi vậy bị động đại hình, nhưng y không chịu nói gì cả. Ta ở trong lòng thấy không đáng thay y, lại nóng lòng vì sự tình quá nghiêm trọng, không nghĩ ra được biện pháp nào.
Cuối cùng, phụ thân vẻ mặt xanh xám tuyên bố dùng băng cực chi hình trong gia pháp để trừng phạt Nhiễm Tích, ta rốt cuộc không quan tâm gì nhiều, nhào lên quỳ bên cạnh y mà cầu tình, vừa rơi lệ vừa bi thương nói: “Phụ thân, người cho y một cơ hội nữa đi! Nhiễm… Tiểu thúc thúc, người mau nói ra tung tích của thiếu niên ngoại tộc đi!”
Nhiễm Tích cúi đầu, mặc ta lay, chỉ làm như không nghe thấy, ta cả đời chưa từng kêu khóc lớn tiếng như vậy, y vẫn chẳng bị tác động. Phụ thân vừa giận vừa phiền, sai người lôi ta ra ngoài. Ta mơ mơ hồ hồ nghe thấy sau lưng trưởng lão trong tộc đang tuyên đọc tội trạng của Nhiễm Tích, trong đó điều chói tai nhất chính là: Cùng nam tử loan hảo, bại hoại gia môn…
Nước mắt của ta không sao ngừng được, băng cực chi hình! Là băng cực chi hình!
Người Trung Thổ không thể biết băng cực chi hình là gì, nhưng những người sống trên băng nguyên đều biết, đó là khổ hình đáng sợ nhất của dân tộc trên băng.
Nguyên nhân là giá lạnh, nên bị thương cũng không hề đau đớn, vì đạt đến mục đích trừng phạt, liền sinh ra cái gọi là băng cực chi hình. Nói trắng ra chính là cho người ta mặc áo đơn, buộc xích sắt, dần dần chết cóng trong tuyết, thậm chí còn đốt một đống lửa ở đằng xa, trước mặt hy vọng sinh tồn xa xăm, những người ý chí bạc nhược thậm chí còn dưới ánh lửa chập chờn xa vời đó, trước khi chết cóng tinh thần đã thất thường.
Lúc Nhiễm Tích bị giải đi, trời giáng sét. Ngươi có từng thấy sấm sét trong tuyết địa chưa? Nó thật sự tráng lệ hơn những nơi khác rất nhiều. Băng tuyết dưới sự phụ trợ của điện quang, sáng trong chói mắt gấp trăm lần, điện quang dưới sự phụ trợ của băng tuyết lại thê lương trăm lần.
Tiếng thét chói tai của Ưu đánh thức ta, ta vội vàng ôm nó vào lòng, Nhiễm Tích nghiêng mặt về phía Ưu suy yếu nở nụ cười xin lỗi, rồi chẳng quay đầu lại nữa. Ưu đã biết nói, nó trợn tròn đôi mắt nhìn Nhiễm Tích rời đi, không ngừng kêu khóc: “Ta muốn Nhiễm Tích! Ta muốn Nhiễm Tích…”
…
Tối đó Ưu sốt cao cả đêm, ta trông nom nó suốt đêm chưa từng chợp mắt. Sấm sét lóe lên ngoài cửa sổ, ta chẳng dám tưởng tượng thời khắc cuối cùng của Nhiễm Tích…
…
Ba ngày sau, ta đến thăm y, y rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phương xa, như một pho tượng mỹ lệ. Ta nhìn theo tầm mắt y, vậy mà trông thấy một pho tượng mỹ lệ khác. Thiếu niên ngoại tộc nọ, lẳng lặng đứng ở đằng xa, nhìn Nhiễm Tích, tóc đã ngưng cả thành băng sương.
Ta tưởng mình đã chảy cạn nước mắt của cả một đời vào cái đêm ba hôm trước, nhưng mà lúc này nước mắt lại im lặng rơi xuống lần nữa.
Thiếu niên ngoại tộc mà ta đến nay vẫn không biết tên ấy, nhất định là muốn trở về đón Nhiễm Tích, lại trông thấy, cho nên, liền dùng sinh mệnh để hồi báo tình cảm của y.
Tình cảnh đó, chấn động rất sâu đến ta, hai ngàn năm tuế nguyệt cũng không cách nào xóa nó khỏi đầu.
Ưu dần trưởng thành, nó không còn thích quấn lấy ta làm nũng nữa, mà toàn lẳng lặng nhìn ta, chỉ cần ta phát hiện, nó sẽ chuyển tầm mắt đi như không có việc gì, dáng vẻ đó trong mắt ta đáng yêu không nói nên lời.
Ta trộm hôn mắt nó khi nó ngủ say, bỗng nhiên nhớ đến tình cảnh hôm đầy tháng ấy, ta bế nó đứng dưới mái hiên heo hút mà hôn cái miệng bé xíu kia, nó đem nụ cười đầu tiên tặng cho ta, chỉ là hiện tại, tâm tình dường như khác biệt lắm.
Nhưng mỗi khi sét đánh, Ưu sẽ thét lên chói tai mà bổ nhào vào lòng ta, nó sợ sệt khóc lóc, thân thể nho nhỏ run rẩy không ngừng, ta ôm nó mà ngổn ngang cảm xúc. Ưu sợ sấm, nguyên nhân ta biết. Lúc Nhiễm Tích đi thì Ưu còn chưa đầy ba tuổi, nó đương nhiên chẳng còn nhớ gì, nhưng tiềm thức vẫn cho thiên lôi là chuyện không tốt.
Thế nhưng ta đã hai mươi, với tình yêu không còn là lơ mơ chẳng biết nữa, ta đã sớm hiểu được tâm tình của Nhiễm Tích năm ấy. Khi ánh mắt ta đuổi theo hình bóng Ưu, khi ta cự tuyệt những người cầu hôn không biết bao nhiêu lần, khi tim ta vì Ưu mà đập không thôi, ta minh bạch, tâm tình của Nhiễm Tích năm đó chính là tâm tình của ta hiện tại.
Ta cuống cuồng sợ hãi.
Cùng nam tử loan hảo, bại hoại gia môn…
Câu này cứ như thể chú ngữ, vẻ mặt khinh thường của trưởng lão lúc tuyên đọc tội trạng của Nhiễm Tích đến nay vẫn còn rành rành trước mắt. Trong mắt họ, ta chỉ sợ còn quá đáng hơn cả Nhiễm Tích cơ? Bởi vì đối tượng trong ý nghĩ kỳ quái của ta, lại chính là đệ đệ ruột!
Ta trốn vào trong băng động, ta nói ta muốn suy ngẫm cho rõ vài chuyện, mọi người đều cho là ta điên rồi, trừ Ưu. Lúc bắt đầu, ta chỉ đơn thuần là muốn tránh cái thế giới phiền não này xa một chút, về sau, ta dần dà đã thích suy xét. Ưu mỗi ngày đều đến, mỗi lần đến đều mang cho ta một đóa tuyết liên, tuyết liên rất đẹp, lại kém xa y. Chúng ta rúc sát vào nhau, trong băng động nhỏ bé này không có người khác, cho nên chẳng có tiếng cười nhạo chúng ta là huynh đệ.
“Sợ cái gì? Đệ đưa cho huynh cả đời là được!” Mười lăm tuổi, y nói, thật trẻ con, ta mỉm cười, cả đời, là khoảng thời gian cực kỳ dài dòng!
Ánh mắt y khiến ta không thể không nghĩ tới Nhiễm Tích mười lăm năm trước cũng mười lăm tuổi, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên ngoại tộc, thấu triệt tình hoài thiếu niên, không hề ngượng ngùng giấu giếm. Người kỳ quặc, ngược lại chính là ta. Một đời, dài lắm, ta không thể hại đệ.
Rất nhiều năm sau, ta được mọi người tôn làm thần trí tuệ, kỳ thật, ta chưa bao giờ cảm thấy mình có được bao nhiêu trí tuệ. Lúc nhỏ, ta luôn bội phục sự thông minh của Nhiễm Tích, sau khi lớn lên, ta lại vì Ưu mà khiến mình bàng hoàng hoang mang vô cùng.
Đến năm thứ bảy ở trong băng động, ta tiếp đãi khách nhân đến từ Hồ bộ của Nam Cương Ngũ Thú tộc, chúng ta hàn huyên rất nhiều, song phương đều được lợi không ít. Sau đó không lâu, một người cải biến vận mệnh của ta đã giáng xuống trước mặt, đó chính là Thiên Đế bệ hạ của Thần giới.
Ta không quên được dáng vẻ của bệ hạ lúc ấy, ánh sáng thần thánh bao quanh thân, ngài tuấn mỹ khó mà tưởng tượng, ánh mắt ôn hòa khiến người an tâm, ta lập tức hiểu rõ, ngài là người đáng để ta đi theo!
Tiếng Ưu kêu gào xa dần, ta đã hạ quyết tâm, đệ đệ, không còn ta nữa, đệ sẽ có cuộc sống hạnh phúc.
Nhiều năm sau, lúc này nhớ lại. Đúng vậy, ta quả thật có cảm tình đặc biệt với Triêu Nhan, ta rất khâm phục hành động của cô ấy, cô ấy đúng là một nữ tử tài ba, kiên cường, dũng cảm, ta cảm động vì cô. Nhưng ai cũng biết, cảm động không hề là yêu.
Nếu muốn hỏi người ta yêu là ai, ta chỉ có thể nói thầm trong lòng…
Ưu…
Ta yêu đệ.
Tác giả :
Nguyệt Chi Lan