Nhất Lệ Khuynh Thành
Quyển 1 - Chương 2
Thanh nguyệt ẩn, ngân hà dao, hiểu phong tàn lệ cạn khô. Bóng nến bịn rịn, mộng khó giữ, nhật nguyệt trong Yên Hà cung. Từng xót thương, hồng nhan yểu mệnh, một mai tóc xanh hóa tuyết trắng. Ngày đó ngoái nhìn, vẻ tươi cười của khanh, tụ phong độ vân hoa phiên phiên. Nề hà hôm nay lời ai, tình này miên miên, chẳng thể cắt đứt…
Hoàng hôn khép lại, cung khuyết bị lãnh lạc càng lộ vẻ thê lương, loáng thoáng có tiếng khóc quanh quẩn. Chúng tiên tử trẻ tuổi hoảng sợ đi đi lại lại, một chậu tiếp một chậu, lúc bưng vào là nước trong, đến khi bưng ra đã là màu đỏ tươi.
Cách đó rất xa, trên mái của một gian cung thất khác, có một bóng đen đang đứng, không hề nhúc nhích, con ngươi như đóng băng đang nhìn chằm chằm về phương hướng tiếng khóc truyền đến, không biểu lộ một chút cảm xúc. Rất lâu sau, lại có hai bóng người im tiếng bay tới dừng lại phía sau y, cung kính hành lễ.
“Bệ hạ.” Một trong hai người vừa tới thấp giọng nói, “Người của Huyền Vũ đã trở lại.”
Người phía trước gật đầu hầu như không thể nhìn ra, đáy mắt lạnh triệt như băng tuyền có thứ gì đó lướt qua, tiếp đó ba thân ảnh chợt lóe lên, rồi không thấy bóng dáng đâu nữa.
Hai người chân trước vừa đi thì lại có thêm vài bóng người càng quỷ dị hơn đứng ở nơi họ vừa đứng, oán hận, người hiển nhiên cầm đầu trong những người mới đến kia nói: “Đã nhiều năm như vậy, ngài vẫn không quên được hắn sao?!” Là giọng nữ rất uyển chuyển nhưng tiếc là lộ ra giọng điệu tàn nhẫn, làm cho thanh âm vốn phải rất êm tai biến thành có vài phần hãi người. Mặt hướng về nơi bay ra tiếng khóc đứt quãng xen lẫn tiếng kêu thảm thiết thê lương, nàng âm trầm quát khẽ một tiếng, “Đi!”, đoàn người phi thân mà đi.
“A! Tha cho ta đi, cầu ngươi… cầu xin ngươi…” Càng đến gần, tiếng kêu khóc khiến người ta khiếp đảm kia lại càng rõ ràng, “Không phải ta… Không phải! A…”
Tiếng kêu khàn khàn càng lúc càng tuyệt vọng không ngừng truyền ra, một đám tiên tử sắc mặt tái nhợt, thân thể mảnh mai run rẩy như lá rụng đong đưa trong gió, vòng tay va vào chậu vàng họ bưng trong tay, phát ra tiếng leng keng dễ nghe, quả thật như là âm nhạc vậy.
“Tham… Tham kiến Thiên phi điện hạ.” Không biết là ai nhìn ra chân dung vị khách không mời đầu tiên, mọi người tức khắc quỳ xuống.
Đấu bồng màu đen tung lên, thuận tay ném đi, mái tóc minh diễm cùng vạt áo nhất thời bay múa trong làn gió gào thét, dưới màn trời đen kịt, tóc xanh tung bay, trên khuôn mặt cực diễm cực lệ đó của Thiên phi Minh Hà, là nụ cười lạnh xót xa, nhưng thanh âm của nàng lại đặc biệt kiều nhu mị hoặc. “Các ngươi đều vất vả rồi.” Nàng hướng về phía cung điện lúc này giống như vì kiệt lực mà chỉ còn tiếng khóc thút thít truyền ra, thở dài nói, “Ác chú Tinh Chiêm đại nhân trúng muốn giải trừ cũng không phải chỉ trong một lúc, các ngươi cứ xuống nghỉ ngơi trước đi.”
Nghe vậy, mọi người vốn đang hầu hạ ở đây đều không dám lưu lại, rất nhanh chóng im lặng lui hết.
Nụ cười tắt ngấm, Minh Hà dắt theo mấy người hầu, chậm rãi bước vào tòa cung điện máu tanh xộc mũi. Đại điện hiện ra trước mắt họ, tràn ngập không khí quỷ dị đáng sợ, vách tường từng trắng tinh không tỳ vết sớm bị tầng tầng máu đỏ sậm bẩn thỉu phủ lên. Có mười hai chậu vàng đã hạ chú ngữ phù thủy, trên từng chậu đều nổi lên một làn khói màu xanh nhạt, nước trong chậu từ từ chuyển thành đỏ, đến khi đỏ như máu thì khói kia sẽ biến mất, một khi biến mất, liền có tiên tử tiến vào thay mới ngay. Chúng dựa theo mười hai cung hoàng đạo, làm thành vòng tròn, chính giữa là một cái lồng dùng huyền thiết vạn năm rèn nên.
“Ái chà, thấy không? Đây là Chiêm Tinh cung từng không nhiễm một hạt bụi, bây giờ lại giống hệt Tu La Địa ngục bị ác mộng thống trị!” Minh Hà châm chọc một cách vô tình, “Tinh Chiêm đại nhân vĩ đại, cũng đã biến thành diện mạo đó!”
Nói rồi, Minh Hà từng bước hướng đến chiếc lồng ở chính giữa kia, bên trong lồng là một nữ tử gầy gò cả người quấn xích sắt thô ráp, trên chiếc quần trắng mềm mại bị dính rỉ sét mờ mờ, chẳng biết nàng đã bị trói như vậy bao nhiêu năm rồi. Huyết chú thương tổn nghiêm trọng thân thể nàng ba trăm năm, khiến tóc đen sớm xen từng sợi tơ bạc đỏ tươi.
Kỳ thật, những huyền thiết này vốn không làm gì được nàng, nhưng khi nàng quằn quại, đụng tới đâu là nơi đó sẽ lóe lên một ký hiệu màu bạc, nàng liền run rẩy đau đớn tột cùng mà kêu lên một tiếng. Tóc tai nàng tán loạn, hơi thở chợt đoạn chợt liền, mỏng manh vô cùng, vệt nước mắt bên khóe mắt nhắm chặt vĩnh viễn không khô.
Minh Hà lạnh lùng quan sát, mỹ nhân cũng từng coi là phong hoa tuyệt thế, nhưng bị tra tấn nhiều năm như vậy, dù có là thần linh cường đại chừng nào cũng phải tiều tụy, bất luận hoa đẹp bao nhiêu đều phải tàn lụi. Nhưng trong lòng lại vẫn hận, vẫn không thể tiêu tan! Hận thị tại sao phải đối nghịch với mình, khăng khăng hướng về người kia, hiện tại đã không tìm được người hận nhất ấy, vậy thì chỉ có thể hận thị! Mọi chuyện, đều là thị tự tìm, không phải sao? Minh Hà khẽ cười: “Ta tới thăm ngươi, Tinh Chiêm đại nhân. Còn nhớ ta chứ? Tinh Chiêm Triêu Nhan.”
Cặp mắt mờ lệ kia mở ra, trong suốt mà trống rỗng mịt mờ.
“Tinh Chiêm Triêu Nhan, ngươi thông đồng với Linh Vu, cấu kết với Phi Thiên, hãm hại Chu Tước, ngươi đáng bị tội gì?!” Minh Hà dương dương đắc ý.
Nhưng đôi mắt ấy vẫn trống rỗng, giống như vĩnh viễn nhìn bờ bên kia không tồn tại.
Bĩu môi khinh miệt, Minh Hà sốt ruột phất tay, “Các ngươi cũng xuống hết đi.” Khi thị tòng của nàng đều lui ra, cửa cũng đã đóng lại, trong không gian rộng lớn như thế chỉ còn lại hai người, Minh Hà bắt đầu điên cuồng cười to, “Triêu Nhan, thử nói tội trạng của mình một chút đi! Dù sao bây giờ cũng chẳng có người ngoài!”
Trong mắt Triêu Nhan đột nhiên bắn ra tia sáng bảy phần phẫn nộ ba phần bất đắc dĩ.
“Hừ! Thế nào? Triêu Nhan, ngươi đang tức giận? Ngươi quả nhiên giỏi giả bộ, trúng huyết chú, lại không hề bị mê tán tâm trí! Ngươi một mực giả điên giả rồ! Ngươi tưởng ta không biết sao? Ngươi nói đi, tại sao ngươi bảo vệ hắn như vậy, ngươi khổ sở nhẫn nại là để chờ thời cơ gì?!” Càng nói càng giận, Minh Hà kề sát tới khuôn mặt tái nhợt thống khổ của Triêu Nhan, tâm lý méo mó bảo nàng nói ra những lời tàn khốc hơn: “Triêu Nhan đáng thương, những đau khổ ngươi chịu đều uổng phí cả rồi! Bởi vì, người ngươi hao hết tâm cơ muốn bảo vệ, đã rơi vào tay ta! Ha, ha ha ha!”
Giữa tiếng cười sằng sặc của Minh Hà, khuôn mặt vốn đã trắng bệch của Triêu Nhan nhất thời lại tái xanh, nàng trợn to mắt, phun ra một búng máu tươi. Chiếc lồng huyền thiết chấn động kịch liệt, xiềng xích rung leng keng, thân thể nàng phóng ra hào quang, càng lúc càng mạnh mẽ. Minh Hà rốt cuộc nhận thấy có sự không bình thường, nàng thôi cười, kinh sợ quát hỏi: “Ngươi đang làm gì?! Ngươi không muốn sống nữa?! Cố lao khỏi cấm chế Thiên Đế bệ hạ thiết trí, ngươi sẽ hồn bay phách tán!”
Giữa hào quang chói mắt, truyền ra câu thứ nhất của Triêu Nhan trong ba trăm năm qua, một thời gian quá dài chỉ phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương đã làm hỏng giọng nàng, lúc này, nàng khàn khàn than khẽ: “Minh Hà, yêu, khiến cô biến thành ngu xuẩn.” Đột nhiên, hào quang cuối cùng phá tan lồng giam, một luồng ánh sáng xông thẳng lên trời, tức khắc chiếu sáng nửa bầu trời đêm của Thần giới…
Cùng lúc đó…
Trong Tử Vi điện.
“Vừa hay, lúc ở nhà không phải suốt ngày quấn lấy A Thanh tỷ tỷ của ngươi làm túi thơm sao? Ta thấy cái này làm còn đẹp hơn của A Thanh.”
Tiếng nói phát ra từ túi thơm trong tay tiểu nô đang quỳ trước thềm.
“Thật không? Ta xem xem! A! Thật vậy… Xem con cá này, thêu hệt như sống vậy! Ca ca, ta muốn!”
Trên ghế thứ hai bên tay phải, khắc bạch hổ, nam tử mặt mày anh tuấn bức người, tiêu sái bất kham nhướng mày kiếm, khá không cho là đúng, chiếc ghế ở đối diện y có khắc hoa văn hồng tước lại không ai ngồi.
“Ca ca, kế tiếp chúng ta đi đâu?” Nữ hài tử hỏi. Thiếu niên trả lời “Đi theo ta.”
Sau đó, trong túi thơm truyền ra tiếng bước chân, không biết là đi bao lâu, dường như hai người nọ đã tới thuê phòng ở một gian tửu lâu, lại qua một lúc, “Truyền ngôn điểu?” là tiếng tiểu cô nương kia, tiếp đó có tiếng tiểu điểu bay tới, tiếng sột soạt của lá thư. “Ca ca, có chuyện gì sao?” Vẫn là tiểu cô nương đang nói.
“Ngươi xem.” Dường như thiếu niên nọ đưa tờ giấy qua.
Nghe đến đó, thanh y nam tử ngồi bên cạnh Bạch Hổ nhíu mày, khí chất vô cùng ôn nhã, chau mày ngược lại làm y càng có phong vận. Y mấp máy môi, dường như đang muốn nói gì đó, nhưng vẫn nhịn xuống.
“Không ngờ lần này chúng ta lại phải vô công mà về. Tinh Chiêm Triêu Nhan kia làm thế nào đây?!” Thanh âm rầu rĩ của nữ hài.
Vương giả trên bảo tọa thân hình hơi chấn động, trên dung nhan tuấn lãng trẻ tuổi, đôi mắt lạnh băng phát ra hàn quang. Huyền Vũ ngồi bên tay trái lặng lẽ thở dài, ngũ quan thâm thúy thoáng lướt qua vẻ ưu sầu. Ánh mắt bệ hạ, đã từng, không phải là cái vẻ đó. Trước lúc gặp phải người kia, đôi mắt ấy từng là bình tĩnh ôn hòa, từ bi quan sát thế gian chúng sinh, hơn ba trăm năm trước, sau khi gặp người kia, trong đôi mắt ấy lúc nào cũng lưu động quang hoa hạnh phúc, như có thể chiếu sáng vận mệnh của đại thiên vạn vật, về sau, người kia rời đi, cũng mang đi toàn bộ độ ấm trong đó.
Trong túi thơm tiếp tục truyền ra tiếng bịch bịch, giống như có người đang chạy, “Ca ca huynh xem, cá trong ao này màu vàng kìa, giống hệt cá trên túi thơm của ta!” Tiểu cô nương mới vừa nói xong, lại “Ôi chao” một tiếng, sau đó là tiếng nước chảy ào ào một hồi, tiếp đó an tĩnh trở lại.
Huyền Vũ phất tay, tiểu nô đang quỳ dưới đất đứng dậy hành lễ lui xuống, cửa lại khép vào, trong phòng chỉ còn bốn người trầm mặc.
Qua một lúc, người phá tan sự trầm mặc chính là Bạch Hổ ty chưởng chiến đấu lực, tâm tư đơn thuần nhất. Y gãi đầu, nghi hoặc nói: “Tiểu hài đó không cẩn thận làm rơi túi thơm xuống nước?”
“Không cẩn thận sao?” Thanh Long khẽ nói một tiếng, nhìn Huyền Vũ, trong ánh mắt có ý thức giao hội.
Huyền Vũ ngẩng đầu nhìn vương giả lạnh băng đang lặng im kia, thăm dò: “Bệ hạ nghĩ sao?”
Một lúc sau, ánh mắt người trên bảo tọa dao động một chút, “Ta không tin.” Chỉ ba chữ này, tuy không chứa bất cứ tình cảm gì, vẫn quanh quẩn dễ nghe, êm tai như tiếng trời.
Thiên Đế vẫn chưa nói rõ là y không tin cái gì, nhưng Huyền Vũ lại gật đầu, nói: “Bắc thiên mới nhận được tin tức…” Nói được một nửa, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng nổ, tiếng kêu sắc nhọn xé toang trời cao.
Bốn người đồng thời ngẩn ra một thoáng, Bạch Hổ một mình lao ra trước, những người khác cũng đuổi theo ra.
Kết quả, họ đã trông thấy gì! Một luồng hào quang lóa mắt lao ra từ trong Chiêm Tinh cung, xông thẳng lên chín tầng mây, chiếu sáng một nửa trời đêm! Chúng thần chúng tiên hoang mang đối mặt với kỳ cảnh kinh thế này, dần dần, không trung như đã hóa thành mặt gương, hiển hiện vài hình ảnh.
Giữa minh mông, hồng quang rạn nứt, trên xanh dưới đen, thiên địa bắt đầu phân chia. Trong thiên địa tự nhiên sinh thành chính lệ hai khí, hai khí giằng co nhau, cuối cùng phân hóa thành hình người.
Có nữ tử ngự không mà lên, lụa mỏng che mặt, pháp lực vô biên, làm việc thảm ác. Sinh linh đồ thán, nhật nguyệt vô quang.
Chính lực phong ấn nó, kiệt lực, mượn bỉ ngạn hoa, vong xuyên thủy hóa thân ám, mượn thất minh chi, thương hải lệ hóa thân minh, làm cho thế giới được yên bình giữa sự cân đối của minh ám hai loại lực lượng.
Hình ảnh đến đây chợt tối sầm, rồi bỗng nhiên lại sáng rực lên. Trên một phiến băng nguyên mỹ lệ, một thân ảnh thanh lệ nhã trí đang lẳng lặng ngủ say, hai luồng hào quang một minh một ám dây dưa bên cạnh, sau đó bỗng chui vào người y, giữa ngón tay y ngưng một giọt máu tươi, giọt máu đỏ thắm này nhỏ lên tuyết trắng, trông thật đẹp mắt. Hình ảnh bỗng nhiên thay đổi, hóa ra, giọt máu này xen lẫn trên một phiến lông vũ trắng tinh.
Đến đây, hình ảnh dừng lại, từng bước tối dần, sau đó, ánh sáng giữa trời đêm bỗng chấn động kịch liệt, “Ầm” một tiếng, hào quang vỡ tan, nhanh chóng tiêu tán.
Huyền Vũ lòng run rẩy, hai tay từ từ nắm chặt, trong lòng thiên thần ty chưởng trí tuệ lực lúc này là đau khổ và phẫn nộ đan xen.
Hồi lâu, chỉ nghe thanh âm kinh ngạc của Bạch Hổ: “Đó, đó là chuyện gì?”
“Là Triêu Nhan.” Giọng Thanh Long đã khản nặng, “Một lần chiêm tinh cuối cùng.”
Thiên Đế lẳng lặng nhìn lên, cho dù màn trời đã bình tĩnh trở lại, y vẫn chưa mảy may có động tĩnh, vẻ mặt thủy chung trầm như nước. Chẳng qua sóng mắt hơi lóe lên, trong mắt dường như có cái gì đó đang dần dần ôn hòa.
Hít sâu một hơi, Huyền Vũ lặng lẽ buông bàn tay nắm chặt ra. Triêu Nhan, cô yên tâm, ta sẽ ghi nhớ kỹ lời cô, những đau khổ mà cô chịu sẽ không uổng phí, cái chết của cô, cũng tuyệt không thể không có ý nghĩa! Y quay người, dùng ngữ khí tận lực bình tĩnh mà nói tiếp lời vừa rồi chưa nói xong: “Bệ hạ, Bắc cung mới nhận được tin tức, nữ hài đi cùng Tử Mạch ngự tiền của Ma giới, là con gái Linh Vu, Thiệp Nguyệt Liên.” Y ngừng lại một chút rồi nói tiếp, “Có thánh vật cảm ứng chu linh chi tế, thiết nghĩ bọn họ hẳn đã nhận biết.”
“Ý ngươi là, bọn họ… thật sự đã có được thứ đó?!” Thanh Long ngạc nhiên.
Ánh mắt Bạch Hổ thoáng chớp động, ngũ quan lâm vào âm ảnh.
“Hiện giờ, Tinh Chiêm ngã xuống.” Huyền Vũ gian nan nói, “Âm mưu cũng phải bại lộ rồi.”
Từ trong ánh mắt Thiên Đế bệ hạ bình tĩnh nhìn lên, một giọt lệ chậm rãi trào ra, như minh châu xẹt qua dung nhan tuấn mỹ vô trù, như lưu tinh xẹt qua trời đêm, rơi xuống bụi bặm.
Hoàng hôn khép lại, cung khuyết bị lãnh lạc càng lộ vẻ thê lương, loáng thoáng có tiếng khóc quanh quẩn. Chúng tiên tử trẻ tuổi hoảng sợ đi đi lại lại, một chậu tiếp một chậu, lúc bưng vào là nước trong, đến khi bưng ra đã là màu đỏ tươi.
Cách đó rất xa, trên mái của một gian cung thất khác, có một bóng đen đang đứng, không hề nhúc nhích, con ngươi như đóng băng đang nhìn chằm chằm về phương hướng tiếng khóc truyền đến, không biểu lộ một chút cảm xúc. Rất lâu sau, lại có hai bóng người im tiếng bay tới dừng lại phía sau y, cung kính hành lễ.
“Bệ hạ.” Một trong hai người vừa tới thấp giọng nói, “Người của Huyền Vũ đã trở lại.”
Người phía trước gật đầu hầu như không thể nhìn ra, đáy mắt lạnh triệt như băng tuyền có thứ gì đó lướt qua, tiếp đó ba thân ảnh chợt lóe lên, rồi không thấy bóng dáng đâu nữa.
Hai người chân trước vừa đi thì lại có thêm vài bóng người càng quỷ dị hơn đứng ở nơi họ vừa đứng, oán hận, người hiển nhiên cầm đầu trong những người mới đến kia nói: “Đã nhiều năm như vậy, ngài vẫn không quên được hắn sao?!” Là giọng nữ rất uyển chuyển nhưng tiếc là lộ ra giọng điệu tàn nhẫn, làm cho thanh âm vốn phải rất êm tai biến thành có vài phần hãi người. Mặt hướng về nơi bay ra tiếng khóc đứt quãng xen lẫn tiếng kêu thảm thiết thê lương, nàng âm trầm quát khẽ một tiếng, “Đi!”, đoàn người phi thân mà đi.
“A! Tha cho ta đi, cầu ngươi… cầu xin ngươi…” Càng đến gần, tiếng kêu khóc khiến người ta khiếp đảm kia lại càng rõ ràng, “Không phải ta… Không phải! A…”
Tiếng kêu khàn khàn càng lúc càng tuyệt vọng không ngừng truyền ra, một đám tiên tử sắc mặt tái nhợt, thân thể mảnh mai run rẩy như lá rụng đong đưa trong gió, vòng tay va vào chậu vàng họ bưng trong tay, phát ra tiếng leng keng dễ nghe, quả thật như là âm nhạc vậy.
“Tham… Tham kiến Thiên phi điện hạ.” Không biết là ai nhìn ra chân dung vị khách không mời đầu tiên, mọi người tức khắc quỳ xuống.
Đấu bồng màu đen tung lên, thuận tay ném đi, mái tóc minh diễm cùng vạt áo nhất thời bay múa trong làn gió gào thét, dưới màn trời đen kịt, tóc xanh tung bay, trên khuôn mặt cực diễm cực lệ đó của Thiên phi Minh Hà, là nụ cười lạnh xót xa, nhưng thanh âm của nàng lại đặc biệt kiều nhu mị hoặc. “Các ngươi đều vất vả rồi.” Nàng hướng về phía cung điện lúc này giống như vì kiệt lực mà chỉ còn tiếng khóc thút thít truyền ra, thở dài nói, “Ác chú Tinh Chiêm đại nhân trúng muốn giải trừ cũng không phải chỉ trong một lúc, các ngươi cứ xuống nghỉ ngơi trước đi.”
Nghe vậy, mọi người vốn đang hầu hạ ở đây đều không dám lưu lại, rất nhanh chóng im lặng lui hết.
Nụ cười tắt ngấm, Minh Hà dắt theo mấy người hầu, chậm rãi bước vào tòa cung điện máu tanh xộc mũi. Đại điện hiện ra trước mắt họ, tràn ngập không khí quỷ dị đáng sợ, vách tường từng trắng tinh không tỳ vết sớm bị tầng tầng máu đỏ sậm bẩn thỉu phủ lên. Có mười hai chậu vàng đã hạ chú ngữ phù thủy, trên từng chậu đều nổi lên một làn khói màu xanh nhạt, nước trong chậu từ từ chuyển thành đỏ, đến khi đỏ như máu thì khói kia sẽ biến mất, một khi biến mất, liền có tiên tử tiến vào thay mới ngay. Chúng dựa theo mười hai cung hoàng đạo, làm thành vòng tròn, chính giữa là một cái lồng dùng huyền thiết vạn năm rèn nên.
“Ái chà, thấy không? Đây là Chiêm Tinh cung từng không nhiễm một hạt bụi, bây giờ lại giống hệt Tu La Địa ngục bị ác mộng thống trị!” Minh Hà châm chọc một cách vô tình, “Tinh Chiêm đại nhân vĩ đại, cũng đã biến thành diện mạo đó!”
Nói rồi, Minh Hà từng bước hướng đến chiếc lồng ở chính giữa kia, bên trong lồng là một nữ tử gầy gò cả người quấn xích sắt thô ráp, trên chiếc quần trắng mềm mại bị dính rỉ sét mờ mờ, chẳng biết nàng đã bị trói như vậy bao nhiêu năm rồi. Huyết chú thương tổn nghiêm trọng thân thể nàng ba trăm năm, khiến tóc đen sớm xen từng sợi tơ bạc đỏ tươi.
Kỳ thật, những huyền thiết này vốn không làm gì được nàng, nhưng khi nàng quằn quại, đụng tới đâu là nơi đó sẽ lóe lên một ký hiệu màu bạc, nàng liền run rẩy đau đớn tột cùng mà kêu lên một tiếng. Tóc tai nàng tán loạn, hơi thở chợt đoạn chợt liền, mỏng manh vô cùng, vệt nước mắt bên khóe mắt nhắm chặt vĩnh viễn không khô.
Minh Hà lạnh lùng quan sát, mỹ nhân cũng từng coi là phong hoa tuyệt thế, nhưng bị tra tấn nhiều năm như vậy, dù có là thần linh cường đại chừng nào cũng phải tiều tụy, bất luận hoa đẹp bao nhiêu đều phải tàn lụi. Nhưng trong lòng lại vẫn hận, vẫn không thể tiêu tan! Hận thị tại sao phải đối nghịch với mình, khăng khăng hướng về người kia, hiện tại đã không tìm được người hận nhất ấy, vậy thì chỉ có thể hận thị! Mọi chuyện, đều là thị tự tìm, không phải sao? Minh Hà khẽ cười: “Ta tới thăm ngươi, Tinh Chiêm đại nhân. Còn nhớ ta chứ? Tinh Chiêm Triêu Nhan.”
Cặp mắt mờ lệ kia mở ra, trong suốt mà trống rỗng mịt mờ.
“Tinh Chiêm Triêu Nhan, ngươi thông đồng với Linh Vu, cấu kết với Phi Thiên, hãm hại Chu Tước, ngươi đáng bị tội gì?!” Minh Hà dương dương đắc ý.
Nhưng đôi mắt ấy vẫn trống rỗng, giống như vĩnh viễn nhìn bờ bên kia không tồn tại.
Bĩu môi khinh miệt, Minh Hà sốt ruột phất tay, “Các ngươi cũng xuống hết đi.” Khi thị tòng của nàng đều lui ra, cửa cũng đã đóng lại, trong không gian rộng lớn như thế chỉ còn lại hai người, Minh Hà bắt đầu điên cuồng cười to, “Triêu Nhan, thử nói tội trạng của mình một chút đi! Dù sao bây giờ cũng chẳng có người ngoài!”
Trong mắt Triêu Nhan đột nhiên bắn ra tia sáng bảy phần phẫn nộ ba phần bất đắc dĩ.
“Hừ! Thế nào? Triêu Nhan, ngươi đang tức giận? Ngươi quả nhiên giỏi giả bộ, trúng huyết chú, lại không hề bị mê tán tâm trí! Ngươi một mực giả điên giả rồ! Ngươi tưởng ta không biết sao? Ngươi nói đi, tại sao ngươi bảo vệ hắn như vậy, ngươi khổ sở nhẫn nại là để chờ thời cơ gì?!” Càng nói càng giận, Minh Hà kề sát tới khuôn mặt tái nhợt thống khổ của Triêu Nhan, tâm lý méo mó bảo nàng nói ra những lời tàn khốc hơn: “Triêu Nhan đáng thương, những đau khổ ngươi chịu đều uổng phí cả rồi! Bởi vì, người ngươi hao hết tâm cơ muốn bảo vệ, đã rơi vào tay ta! Ha, ha ha ha!”
Giữa tiếng cười sằng sặc của Minh Hà, khuôn mặt vốn đã trắng bệch của Triêu Nhan nhất thời lại tái xanh, nàng trợn to mắt, phun ra một búng máu tươi. Chiếc lồng huyền thiết chấn động kịch liệt, xiềng xích rung leng keng, thân thể nàng phóng ra hào quang, càng lúc càng mạnh mẽ. Minh Hà rốt cuộc nhận thấy có sự không bình thường, nàng thôi cười, kinh sợ quát hỏi: “Ngươi đang làm gì?! Ngươi không muốn sống nữa?! Cố lao khỏi cấm chế Thiên Đế bệ hạ thiết trí, ngươi sẽ hồn bay phách tán!”
Giữa hào quang chói mắt, truyền ra câu thứ nhất của Triêu Nhan trong ba trăm năm qua, một thời gian quá dài chỉ phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương đã làm hỏng giọng nàng, lúc này, nàng khàn khàn than khẽ: “Minh Hà, yêu, khiến cô biến thành ngu xuẩn.” Đột nhiên, hào quang cuối cùng phá tan lồng giam, một luồng ánh sáng xông thẳng lên trời, tức khắc chiếu sáng nửa bầu trời đêm của Thần giới…
Cùng lúc đó…
Trong Tử Vi điện.
“Vừa hay, lúc ở nhà không phải suốt ngày quấn lấy A Thanh tỷ tỷ của ngươi làm túi thơm sao? Ta thấy cái này làm còn đẹp hơn của A Thanh.”
Tiếng nói phát ra từ túi thơm trong tay tiểu nô đang quỳ trước thềm.
“Thật không? Ta xem xem! A! Thật vậy… Xem con cá này, thêu hệt như sống vậy! Ca ca, ta muốn!”
Trên ghế thứ hai bên tay phải, khắc bạch hổ, nam tử mặt mày anh tuấn bức người, tiêu sái bất kham nhướng mày kiếm, khá không cho là đúng, chiếc ghế ở đối diện y có khắc hoa văn hồng tước lại không ai ngồi.
“Ca ca, kế tiếp chúng ta đi đâu?” Nữ hài tử hỏi. Thiếu niên trả lời “Đi theo ta.”
Sau đó, trong túi thơm truyền ra tiếng bước chân, không biết là đi bao lâu, dường như hai người nọ đã tới thuê phòng ở một gian tửu lâu, lại qua một lúc, “Truyền ngôn điểu?” là tiếng tiểu cô nương kia, tiếp đó có tiếng tiểu điểu bay tới, tiếng sột soạt của lá thư. “Ca ca, có chuyện gì sao?” Vẫn là tiểu cô nương đang nói.
“Ngươi xem.” Dường như thiếu niên nọ đưa tờ giấy qua.
Nghe đến đó, thanh y nam tử ngồi bên cạnh Bạch Hổ nhíu mày, khí chất vô cùng ôn nhã, chau mày ngược lại làm y càng có phong vận. Y mấp máy môi, dường như đang muốn nói gì đó, nhưng vẫn nhịn xuống.
“Không ngờ lần này chúng ta lại phải vô công mà về. Tinh Chiêm Triêu Nhan kia làm thế nào đây?!” Thanh âm rầu rĩ của nữ hài.
Vương giả trên bảo tọa thân hình hơi chấn động, trên dung nhan tuấn lãng trẻ tuổi, đôi mắt lạnh băng phát ra hàn quang. Huyền Vũ ngồi bên tay trái lặng lẽ thở dài, ngũ quan thâm thúy thoáng lướt qua vẻ ưu sầu. Ánh mắt bệ hạ, đã từng, không phải là cái vẻ đó. Trước lúc gặp phải người kia, đôi mắt ấy từng là bình tĩnh ôn hòa, từ bi quan sát thế gian chúng sinh, hơn ba trăm năm trước, sau khi gặp người kia, trong đôi mắt ấy lúc nào cũng lưu động quang hoa hạnh phúc, như có thể chiếu sáng vận mệnh của đại thiên vạn vật, về sau, người kia rời đi, cũng mang đi toàn bộ độ ấm trong đó.
Trong túi thơm tiếp tục truyền ra tiếng bịch bịch, giống như có người đang chạy, “Ca ca huynh xem, cá trong ao này màu vàng kìa, giống hệt cá trên túi thơm của ta!” Tiểu cô nương mới vừa nói xong, lại “Ôi chao” một tiếng, sau đó là tiếng nước chảy ào ào một hồi, tiếp đó an tĩnh trở lại.
Huyền Vũ phất tay, tiểu nô đang quỳ dưới đất đứng dậy hành lễ lui xuống, cửa lại khép vào, trong phòng chỉ còn bốn người trầm mặc.
Qua một lúc, người phá tan sự trầm mặc chính là Bạch Hổ ty chưởng chiến đấu lực, tâm tư đơn thuần nhất. Y gãi đầu, nghi hoặc nói: “Tiểu hài đó không cẩn thận làm rơi túi thơm xuống nước?”
“Không cẩn thận sao?” Thanh Long khẽ nói một tiếng, nhìn Huyền Vũ, trong ánh mắt có ý thức giao hội.
Huyền Vũ ngẩng đầu nhìn vương giả lạnh băng đang lặng im kia, thăm dò: “Bệ hạ nghĩ sao?”
Một lúc sau, ánh mắt người trên bảo tọa dao động một chút, “Ta không tin.” Chỉ ba chữ này, tuy không chứa bất cứ tình cảm gì, vẫn quanh quẩn dễ nghe, êm tai như tiếng trời.
Thiên Đế vẫn chưa nói rõ là y không tin cái gì, nhưng Huyền Vũ lại gật đầu, nói: “Bắc thiên mới nhận được tin tức…” Nói được một nửa, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng nổ, tiếng kêu sắc nhọn xé toang trời cao.
Bốn người đồng thời ngẩn ra một thoáng, Bạch Hổ một mình lao ra trước, những người khác cũng đuổi theo ra.
Kết quả, họ đã trông thấy gì! Một luồng hào quang lóa mắt lao ra từ trong Chiêm Tinh cung, xông thẳng lên chín tầng mây, chiếu sáng một nửa trời đêm! Chúng thần chúng tiên hoang mang đối mặt với kỳ cảnh kinh thế này, dần dần, không trung như đã hóa thành mặt gương, hiển hiện vài hình ảnh.
Giữa minh mông, hồng quang rạn nứt, trên xanh dưới đen, thiên địa bắt đầu phân chia. Trong thiên địa tự nhiên sinh thành chính lệ hai khí, hai khí giằng co nhau, cuối cùng phân hóa thành hình người.
Có nữ tử ngự không mà lên, lụa mỏng che mặt, pháp lực vô biên, làm việc thảm ác. Sinh linh đồ thán, nhật nguyệt vô quang.
Chính lực phong ấn nó, kiệt lực, mượn bỉ ngạn hoa, vong xuyên thủy hóa thân ám, mượn thất minh chi, thương hải lệ hóa thân minh, làm cho thế giới được yên bình giữa sự cân đối của minh ám hai loại lực lượng.
Hình ảnh đến đây chợt tối sầm, rồi bỗng nhiên lại sáng rực lên. Trên một phiến băng nguyên mỹ lệ, một thân ảnh thanh lệ nhã trí đang lẳng lặng ngủ say, hai luồng hào quang một minh một ám dây dưa bên cạnh, sau đó bỗng chui vào người y, giữa ngón tay y ngưng một giọt máu tươi, giọt máu đỏ thắm này nhỏ lên tuyết trắng, trông thật đẹp mắt. Hình ảnh bỗng nhiên thay đổi, hóa ra, giọt máu này xen lẫn trên một phiến lông vũ trắng tinh.
Đến đây, hình ảnh dừng lại, từng bước tối dần, sau đó, ánh sáng giữa trời đêm bỗng chấn động kịch liệt, “Ầm” một tiếng, hào quang vỡ tan, nhanh chóng tiêu tán.
Huyền Vũ lòng run rẩy, hai tay từ từ nắm chặt, trong lòng thiên thần ty chưởng trí tuệ lực lúc này là đau khổ và phẫn nộ đan xen.
Hồi lâu, chỉ nghe thanh âm kinh ngạc của Bạch Hổ: “Đó, đó là chuyện gì?”
“Là Triêu Nhan.” Giọng Thanh Long đã khản nặng, “Một lần chiêm tinh cuối cùng.”
Thiên Đế lẳng lặng nhìn lên, cho dù màn trời đã bình tĩnh trở lại, y vẫn chưa mảy may có động tĩnh, vẻ mặt thủy chung trầm như nước. Chẳng qua sóng mắt hơi lóe lên, trong mắt dường như có cái gì đó đang dần dần ôn hòa.
Hít sâu một hơi, Huyền Vũ lặng lẽ buông bàn tay nắm chặt ra. Triêu Nhan, cô yên tâm, ta sẽ ghi nhớ kỹ lời cô, những đau khổ mà cô chịu sẽ không uổng phí, cái chết của cô, cũng tuyệt không thể không có ý nghĩa! Y quay người, dùng ngữ khí tận lực bình tĩnh mà nói tiếp lời vừa rồi chưa nói xong: “Bệ hạ, Bắc cung mới nhận được tin tức, nữ hài đi cùng Tử Mạch ngự tiền của Ma giới, là con gái Linh Vu, Thiệp Nguyệt Liên.” Y ngừng lại một chút rồi nói tiếp, “Có thánh vật cảm ứng chu linh chi tế, thiết nghĩ bọn họ hẳn đã nhận biết.”
“Ý ngươi là, bọn họ… thật sự đã có được thứ đó?!” Thanh Long ngạc nhiên.
Ánh mắt Bạch Hổ thoáng chớp động, ngũ quan lâm vào âm ảnh.
“Hiện giờ, Tinh Chiêm ngã xuống.” Huyền Vũ gian nan nói, “Âm mưu cũng phải bại lộ rồi.”
Từ trong ánh mắt Thiên Đế bệ hạ bình tĩnh nhìn lên, một giọt lệ chậm rãi trào ra, như minh châu xẹt qua dung nhan tuấn mỹ vô trù, như lưu tinh xẹt qua trời đêm, rơi xuống bụi bặm.
Tác giả :
Nguyệt Chi Lan