Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực
Chương 77: Người tuyết
Cờ năm quân lại một lần nữa thành công được mọi người trong thôn yêu thích, lúc này không chỉ các thú nhân trẻ tuổi, ngay cả các thú nhân lớn tuổi cũng có hứng thú.
Bằng Giáp khẳng định mà nói: "Cờ năm quân này vừa rèn luyện nhãn lực cùng trí lực, không tồi." Tất cả đồ vật có thể rèn luyện con người đều là thứ tốt, đương nhiên này cũng bao gồm cả việc mỗi ngày vào mùa đông dùng một giờ huấn luyện hình thú ấu tể giống đực dưới mười tuổi cắn bánh gỗ.
Vì thế mùa đông ở thôn Thiên Hà là tình trạng này.
Mỗi buổi sáng tầm 10 giờ, tiểu giống đực toàn thôn từ bốn tuổi đến mười tuổi ở dạng thú hình bắt đầu huấn luyện dưới sự giúp đỡ của cha mình, lặp đi lặp lại mà đuổi theo bánh gỗ, cắn, ngậm trở về cho cha, sau đó cha lại tiếp tục ném, tiểu ấu tể lại tiếp tục đuổi theo cắn về, tận đến khi các tiểu ấu tể mệt mỏi, mới ôm về nhà ăn cơm nghỉ ngơi.
Còn mấy giống đực không đi tuần tra, không kết đội đi săn thì tốp năm tốp ba mà chơi cờ trên quảng trường. Bán thú nhân và giống cái thì hẹn hò bạn bè một bên nói chuyện phiếm một bên chơi cờ. Còn một ít lão thú nhân bốn trăm tuổi trở lên lại càng yêu thích cái hoạt động giải trí này. Không biết là ai là người khởi đầu, bọn họ chơi cờ thắng thua cư nhiên còn có đặt cược, may là người thua chỉ bị người thắng vẽ một dấu nhọ ở trên mặt, sau đó lại phát triển đến bên cạnh bàn cờ có than chi dự bị...dù sao không liên quan tới bất cứ tài sản cá nhân nào là được.
Kỳ thực Đinh Tiếu thích xem nhất là mấy nhãi con tiểu lão hổ tung tăng nhảy nhót chạy tới chạy lui trong thôn, tuy ấu tể giống đực có thể ra ngoài chạy nhảy trên cơ bản đều không quá nhỏ, nhưng có đám hình thú giống đực thành niên làm đối lập, đám tiểu gia hỏa này thấy thế nào cũng chỉ là mèo mà thôi!
Vì thế khi thời tiết sáng sủa không có gió Bắc lạnh thấu xương, Đinh Tiếu cùng Lục Hi và Kinh, hiện tại lại bỏ thêm một em gái Liên Chi, bốn người liền tổ chức thành đoàn thể ở trong thôn nơi nơi xem nhà người khác cha là như thế nào huấn luyện ấu tể giống đực nhà mình.
Bọn họ tuyệt đối không thừa nhận là bọn họ muốn đi làm người ném bánh gỗ kia, lúc trước "huấn luyện" tiểu Điểm Điểm bọn họ còn chưa đã ghiền, aiz. Nhưng lấy quan hệ của đám người bọn họ với những nhà có ấu tể giống đực dưới mười tuổi, chắc chắn bọn họ không có cái cơ hội kia, dù sao ấu tể đối với mỗi gia đình đều hết sức trân quý, không có quan hệ tốt căn bản không thể nào cho bọn họ tham dự quá trình "huấn luyện".
Kinh và Liên Chi xúi giục Đinh Tiếu đi "thông đồng" thiếu niên Thương, dù sao thiếu niên Thương năm nay mới mười ba tuổi, biến thành hình thú vẫn là phi thường đáng chờ mong. Nhưng Đinh Tiếu kiên quyết từ chối kiến nghị này, thiếu niên Thương là ai? Là em trai Khôn nha! Là em họ của mình a! Là tam công tử nhà thôn trưởng đại nhân nha! Quan trọng là hùng hài tử này tuy không phải một bộ mặt than, nhưng nói chuyện đều là một châm ra máu, hoàn toàn không có gen hồ nháo ấu trĩ, mình mà đi kêu Thương làm việc như vậy, liền sẽ bị khinh bỉ đến chết vẫn còn khinh bỉ!!
Mùa đông ở thôn Thiên Hà lạnh hơn so với Đinh Tiếu dự đoán, độ ấm thấp hơn so với quê hương cậu, may là một người thân là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế trang phục, cậu hiểu được làm da lông thế nào để tạo ra hiệu quả giữ ấm tốt nhất. Cho nên bên ngoài cậu mặc một cái áo da dê mềm mại ấm áp. Dùng vải bố chế tác một bộ quần áo mặc bên trong cách lớp da dê cọ vào người, dựa theo lời Đinh Tiếu nói, áo da dê này khoác lên người muốn không ấm cũng khó.
Cậu cũng không phải không nghĩ tới dùng da mãng xà bốn mắt làm áo lông vũ, nhưng lúc trước cậu suy nghĩ quá nhiều việc, duy nhất liền quên mất khi vặt lông chim gà giữ lại lông sạch sẽ, vì thế kế hoạch này năm nay chỉ có thể từ bỏ.
Về vấn đề giữ ấm, khi nhìn thấy ba xử lý con mồi tay bị lạnh đến đỏ bừng ở trong sân, cậu mới nhớ tới loại đồ vật là lò sưởi tay. Than củi ở thế giới này có tồn tại, chỉ là chưa từng có người cố tình đi đốt, cho nên không có sẵn, nhưng trong bếp mỗi ngày đều có than củi, những cái này đặt trong lò sưởi tay là đủ rồi, cũng có thể giữ ấm một thời gian, cũng sẽ không nguy hiểm làm bỏng tay.
Đương nhiên cái lò sưởi tay đầu tiên là Hạ cha dùng cục đá "điêu khắc" thành, dựa theo bản vẽ của Đinh Tiếu, chế tác còn xem như tiểu xảo. Bên ngoài hình trứng, hai phần trên dưới là dùng hình thức xoắn ốc như nắp bình ghép vào nhau, vừa tiện bỏ than lửa, lại không bị bung ra. Nắp trên còn không ít lỗ nhỏ để thông khí, toàn bộ cấu tạo của lò sưởi tay tương đối hợp lý. Vì thế Quỳnh ba hiện tại mỗi ngày đều đeo một cái túi nhỏ trên cổ, bên trong chính là lò sưởi tay ấm hồ hồ, tâm ý của con trai, tay nghề của bạn lữ, thật là tri kỷ ấm áp không có gì so sánh!
Khôn ca tự nhiên không thể thiếu phần cho Tiếu Tiếu nhà mình, hơn nữa lúc này hắn làm càng thêm tinh xảo, thậm chí bên ngoài còn khắc hoa văn hình thoi, đừng thấy tay nghề điêu khắc chẳng ra gì, nhưng được Tiếu Tiếu thích nha! Vì thế cảm động qua đi liền ngu xuẩn mà bị hôn đến nghẹt thở, bị hôn cho nghẹt thở xong liền mơ mơ hồ hồ mà cống hiến ra hai tay ấu tể. Mà sau khi cống hiến ra hai tay cậu bị Khôn phát hiện ra tình huống của mình cũng "xông ra", vì thế tiểu tiểu huynh đệ của Đinh Tiếu cứ thế bị "đi theo địch", còn không hề lập trường mà dưới bàn tay to kia của Khôn khóc cho rối tinh rối mù.
Kỳ thực tình lữ ấy mà, Đinh Tiếu cũng coi như đã là thân thể thành niên, giúp đỡ nhau sờ một chút cũng không thành vấn đề, nhưng chết người ở chỗ Khôn sau khi vui sướng xong liền nói: "Tiếu Tiếu quả nhiên có thể cứng lên, thật không hổ là Tiếu Tiếu." Liếm một chút tinh nguyên của bạn lữ vừa phóng ra trên tay, hắn cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm. Nhưng Đinh Tiếu thực 囧, phải biết rằng đời trước số lần tự mình dùng tay giải quyết đều có thể đếm bằng tay, lúc này cư nhiên bị vuốt vài cái liền SHE ra tới, này đối với một nam nhân bình thường mà nói thực quá đả thương! Hồn đạm này cư nhiên còn một bộ mình thực lợi hại, này này này này không phải là trào phúng thì là cái gì! "Anh cũng không sợ bẩn!" Sắc mặt thật khiến người ghét bỏ!
Khôn cười một cái đầy thoải mái ngọt ngào nhân tiện khoe khoang, hoàn toàn không nhìn ra hàng này vẫn luôn mặt than: "Sao có thể bẩn chứ? Đây là tinh nguyên của Tiếu Tiếu mà, là thứ tốt!"
Đinh Tiếu cảm thấy choáng váng đầu óc: "Tốt cái rắm!" Còn tinh nguyên, mịa nó hiện tại ta ít tinh nguyên, có phải nên cho ta một lọ thuốc xanh không!!! Chẳng lẽ ngươi hàng này lại là Boss uống thuốc xanh ( --b).
Khôn bình tĩnh gật gật đầu, thuận tay sờ soạng cái mông trơn bóng của Tiếu Tiếu một chút: "Là mông tốt!"
Vì thế đêm nay, Khôn ca không thể lưu lại trên giường bạn lữ nhà mình, nhưng bạn lữ nhà hắn cũng thực thiện lương, ít nhất để hắn biến thành thú hình ngủ bên cạnh giường ( ←_← không đáng đồng tình!)
Ở quê hương Đinh Tiếu, mùa đông tuy sẽ có tuyết rơi, nhưng lại không rơi quá nhiều, cậu nhớ rõ năm cuối cùng ở hiện đại mùa đông trừ bỏ tháng 11 có một trận tuyết rơi, tận đến giữa tháng một mới rơi trận tuyết thứ hai. Tuyết rơi rất lớn, nhưng không đến một tuần, ở trên đường phố cũng không nhìn thấy dấu vết của tuyết rơi.
Khiến Đinh Tiếu phát ra cảm khái như vậy là bởi vì sau bảy ngày ngắn ngủi, thôn Thiên Hà đã rơi xuống trận tuyết thứ hai của mùa đông, hơn nữa tuyết rơi đặc biệt lớn, là tuyết lông ngỗng mà Đinh Tiếu rất nhiều năm chưa thấy qua.
Ăn cơm xong, Đinh Tiếu kéo ra mành che cửa nhà mình nhìn ra bên ngoài, bông tuyết ngưng kết thành lớp, sau đó từng khối từng khối to lăn xuống, giống như mỗi rơi xuống một mảnh bông tuyết, trên mặt đất tuyết đọng dầy thành từng tầng. Xoay người lấy muôi gỗ trên bàn, vươn tay xúc hai "khối" bông tuyết, sau đó thu lại đưa tới gần xem xét cẩn thận. Thì ra bông tuyết dị thế giới cũng có sáu cánh, mỗi một bông hình dáng lại khác nhau, tựa như khi còn nhỏ lúc nghỉ đông, không có tiểu bằng hữu chơi cùng mình, vì thế mình liền ngóng trông tuyết rơi để có thể xem bông tuyết có giống nhau hay không. Bởi vì mỗi một bông tuyết đều đặc biệt, vì thế nhớ kỹ, vẽ lại, đến cuối cùng thật sự vẽ được bông tuyết giống như thực.
Quỳnh đi tới ôm bả vai con trai: "Trời lạnh lắm, làm gì vậy?"
Đinh Tiếu quay đầu lại, nhìn mặt ba đột nhiên có chút hốt hoảng: "Ba, người có từng nhìn kỹ bông tuyết bao giờ chưa? Mỗi một bông tuyết đều không giống nhau." Trước kia mỗi một lần mình mở cửa sổ ra xem tuyết, ba ba cũng sẽ ôm bả vai mình như vậy, sau đó hỏi mình có lạnh hay không.
Quỳnh rất hiếu kỳ: "Bông tuyết? Tuyết sẽ nở hoa sao?" Sống đã hơn 180 năm, anh thấy qua bông tuyết trên hoa, hoa bị đông lạnh, thấy qua cây bách quả cùng bạch chi dưới tàng cây tùng cây bách vào mùa đông cũng có thể sống, nhưng anh thật đúng là không biết tuyết cũng có thể nở hoa. Vì thế anh tiến lại gần, dưới sự "đề điểm" củ Tiếu Tiếu, thực nhanh liền nhìn thấy rõ ràng hình dáng những bông tuyết đó.
"Thật sự a! Tuyết này thực giống bông hoa, mỗi một bông còn không giống nhau."
Dựa theo tuổi tác của thú nhân, ba nhà mình vẫn là thanh niên nha, kỳ thực Đinh Tiếu cảm thấy luận dáng vẻ mà nói, nếu là đặt ở xã hội hiện đại ai cũng sẽ cho rằng cậu và ba chỉ là anh em chứ tuyệt đối không phải cha con.
"Ba, chúng ta đi đắp người tuyết được không?" Khi chưa chuyển nhà mới, Đinh Tiếu nhớ rõ mùa đông hàng năm tuyết rơi, ba ba đều mang mình ra ngoài đắp người tuyết. Quỳnh tuy không hiểu lắm, nhưng Tiếu Tiếu nói chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, đắp người tuyết gì đó, nhất định phải thử!
Kỹ thuật đắp người tuyết không hề khó khăn, nhưng hai ba con hành động lập tức hấp dẫn tới thật nhiều người xung quanh. Quen biết thì lại gần hỏi, nghe được là chơi thì liền tới hỗ trợ, người không quen cùng sợ lạnh thì đứng ở nơi không xa không gần mà nhìn, cũng suy đoán mấy người này rốt cuộc đang làm cái gì.
Hôm nay tuyết rơi lớn hơn trước, từng tảng tuyết lớn dính cùng nhau rơi xuống, chứng tỏ tuyết này rất dính. Cho nên người tuyết được bọn họ đắp rất cao, ước chừng trên dưới hai mét, đường kính tầm ba mét. Cuối cùng Quỳnh ba đang dưới sự chỉ huy của Tiếu Tiếu trang trí cho người tuyệt hai cục đá làm đôi mắt, cùng cái gậy làm miệng, mới vừa rồi cùng nhau bận việc đắp người tuyết mọi người lập tức liền cảm thấy hơi hơi có thành tựu!
Người tuyết siêu lớn dẫn tới rất nhiều người tới xem náo nhiệt, đặc biệt là các tiểu ấu tể. Tuy trong mắt Đinh Tiếu, Kinh và Lục Hi cùng Liên Chi tuyệt đối có thể thoát ly khỏi hàng ngũ những người ấu trĩ trên thực tế lại phi thường ấu trĩ, cho nên cậu cần phải cùng các bằng hữu lại đắp một người tuyết khác. Lúc này mọi người lựa chọn địa điểm là quảng trường.
Khôn hẹn xong với Mộc Ngõa và Thạch Trung ba người cùng đi săn, thuận tiện tìm kiếm có bách quả cùng bạch chi cho bạn lữ nhà mình ăn hay không, cho dù Thạch trung giống đực độc thân này cảm thấy mình hỗ trợ kiếm mấy thứ này có chút không đúng lắm, nhưng nghĩ đến nhà Mộc Ngõa còn có một tiểu giống cái xinh đẹp, hắn đột nhiên bừng tỉnh.
Hôm nay ba người thu hoạch rất không tồi, khi trích bách quả vừa lúc nhìn thấy một đầu hổ răng dài cùng một con mãng xà da xanh đang chém giết nhau, vì thế ba người bọn họ liền ngư ông đắc lợi.
Đầu mãnh thú có tể kiếm ăn trên nền tuyết mùa đông đều tương đối khả quan, vì thế ba người ở ngoài thôn đem con mồi phân chia đều, sau đó vui sướng hài lòng mà trở về thôn.
Vừa vào thôn họ liền phát hiện không ít người đang xúc tuyết, không biết là làm gì. Mang theo nghi hoặc, ba người vẫn quyết định trước đem con mồi về nhà rồi lại đến quan sát sau.
Khôn đem thịt mãng xà cùng da hổ về nhà mình, sau đó khiêng mãng da còn dư lại và thịt hổ chạy vội đến nhà nhị thúc. Không đợi tới cửa, hắn từ xa đã nhìn thấy cửa nhà Tiếu Tiếu có một thân ảnh tuyết trắng cao lớn. Lấy nhãn lực của thú nhân giống đực khẳng định sẽ không cho rằng đây là người, cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, hắn lập tức hiểu ra người trong thôn đang xúc tuyết làm gì. Xem ra đây lại là chủ ý của Tiếu Tiếu, ừm, bạn lữ nhà mình quả thực quá tốt, tuyết rơi cũng có thể tìm được việc làm vui vẻ như vậy.
Đi đến gần cẩn thận quan sát một chút, không tồi, có mũi có mắt có miệng, nếu là cho thêm chút tóc gì đó, nhìn từ xa còn rất giống thật.
Hạ cha tuần tra một ngày, đã sớm miễn dịch với người tuyết lớn lớn bé bé trong thôn, ngay cả người tuyết cao hai mét ở trước cửa nhà bọn họ hiện tại cũng không phải là duy nhất trong thôn, nhưng mà hắn cảm thấy những người đó có đắp thế nào đi nữa cũng không đẹp bằng bạn lữ và ấu tể nhà mình đắp. Ừm? Mùi thịt hổ nướng? Xem ra tiểu tử Khôn này hôm nay vận khí không tồi! Loại thời tiết này còn có thể săn được hổ, nhưng nếu ở gần thôn thì vẫn phải yêu cầu cảnh giác.
Nói thật, đây là lần đầu tiên Đinh Tiếu biết thế giới này còn có lão hổ không thể biến thành thú nhân tồn tại, nhưng nghe ba và Khôn nói như này, thì ra ở trong rừng rậm Thanh Sâm có ít nhất ba loại lão hổ tồn tại, ngay cả sư tử cùng báo cũng có vài loại. Nhìn thái độ của Khôn khi nói đến mãnh thú này đó, thật đúng là không có cảm giác tương tàn đồng loại gì đó, cũng phải, bản thân đâu có giống nhau, mình thật đúng là nhàn đến đau trứng.
Quỳnh nói cho Tiếu Tiếu thịt hổ ăn tương đối tanh, cho nên trước khi chế biến, Đinh Tiếu dùng nước gừng, hoa tiêu và một chén rượu lê yêm chế một giờ. Sau một giờ, chẳng những có thể hết tanh, còn có thể tiết ra không ít máu loãng, như vậy mùi tanh cũng sẽ giảm đi không ít.
Thịt hổ nướng là món ăn được tất cả giống đực tộc Dực Hổ yêu thích nhất, bởi vì nhóm giống đực cho rằng thịt hổ là thứ bổ dưỡng tốt nhất đối với những thú nhân có thể biến thân thành lão hổ như họ, có thể trợ giúp tăng thêm sức mạnh khi bọn họ biến thành hình thú.Cho nên săn được hổ là một việc phi thường đáng giá vui mừng, dù sao hổ là dã thú có tính cảnh giác đặc biệt cao, muốn bắt được không phải thực dễ dàng, có đôi khi một năm cũng không nhất định săn được một con đâu. May là Khôn nói nơi con hổ răng dài này cách rất xa thôn Thiên Hà bọn họ.
Đinh Tiếu làm một nồi thịt hổ nguội, cho thêm các loại hương liệu làm nùng canh bảo, lại cho thêm ớt cay, đun trên bếp chậm rãi sôi ùng ục, tới khi nước canh đặc sệt lại là thịt hổ nguội liền hoàn thành. Vị ngọt của nước hầm lại mang theo chút vị cay, nước thịt tiết ra lại lần nữa sệt lại, chỉ là mùi thơm tỏa ra thôi cũng đủ chứng minh nồi thịt hổ này có bao nhiêu mỹ vị.
Thịt hổ còn dư lại Đinh Tiếu là muốn cho Khôn chạy nhanh đưa về nhà, kết quả Khôn nói với cậu hắn đã để lại thật nhiều thịt mãng xà ở nhà, vì thế Tiếu Tiếu đã quen với việc không dài dòng liền đem thịt hổ chia ra rồi dùng dây cỏ buộc lại mang ra ngoài giữ đông.
Bánh ngô ăn kèm thịt hổ, đối với Đinh Tiếu mà nói là rất mới lạ, nhưng cậu cảm thấy trừ bỏ có chút khác lạ, thì hương vị vẫn không tồi. Ừm, xương hổ cũng không thể vứt đi, cho dù không có rượu nồng độ cao để ngâm, nhưng hình như bột xương hổ cũng là đồ vật không tồi. Không biết hiến tế có cách sử dụng nào nữa không.
Bên này Đinh Tiếu một lòng một dạ suy tính làm thế nào để ăn ngon hơn, Khôn bên kia lại đang bàn luận chuyện quan trọng: "Nhị thúc, lát nữa cháu muốn nói với cha đắp một ít người tuyết cao lớn ở gần thôn cùng khu an toàn. Sau đó dùng nhánh cây làm tóc cho người tuyết, lại tưới thêm mùi vị của giống đực tộc Dực Hổ chúng ta, hẳn là có thể làm cho dã thú muốn tới gần thôn chúng ta kinh sợ một chút." Tuy đây chỉ là suy nghĩ của mình hắn.
Hạ nghe xong tự hỏi một chút, sau đó nghiêm túc gật gật đầu nói: "Ý tưởng này không tồi, có thể nhiều thêm một phần an toàn bảo đảm luôn là tốt, ăn cơm chiều xong ta và ngươi cùng nhau đi."
Tuy sự tình thực đứng đắn, nhưng Đinh Tiếu vẫn hơi rối rắm, cái gì mà kêu tưới hương vị của giống đực a? Còn không phải là đi tiểu làm ký hiệu sao! Loại sự tình này các ngươi không thể đợi ăn xong rồi nói không được sao? Ta có thể nghe hiểu đấy có được không!!
Bằng Giáp khẳng định mà nói: "Cờ năm quân này vừa rèn luyện nhãn lực cùng trí lực, không tồi." Tất cả đồ vật có thể rèn luyện con người đều là thứ tốt, đương nhiên này cũng bao gồm cả việc mỗi ngày vào mùa đông dùng một giờ huấn luyện hình thú ấu tể giống đực dưới mười tuổi cắn bánh gỗ.
Vì thế mùa đông ở thôn Thiên Hà là tình trạng này.
Mỗi buổi sáng tầm 10 giờ, tiểu giống đực toàn thôn từ bốn tuổi đến mười tuổi ở dạng thú hình bắt đầu huấn luyện dưới sự giúp đỡ của cha mình, lặp đi lặp lại mà đuổi theo bánh gỗ, cắn, ngậm trở về cho cha, sau đó cha lại tiếp tục ném, tiểu ấu tể lại tiếp tục đuổi theo cắn về, tận đến khi các tiểu ấu tể mệt mỏi, mới ôm về nhà ăn cơm nghỉ ngơi.
Còn mấy giống đực không đi tuần tra, không kết đội đi săn thì tốp năm tốp ba mà chơi cờ trên quảng trường. Bán thú nhân và giống cái thì hẹn hò bạn bè một bên nói chuyện phiếm một bên chơi cờ. Còn một ít lão thú nhân bốn trăm tuổi trở lên lại càng yêu thích cái hoạt động giải trí này. Không biết là ai là người khởi đầu, bọn họ chơi cờ thắng thua cư nhiên còn có đặt cược, may là người thua chỉ bị người thắng vẽ một dấu nhọ ở trên mặt, sau đó lại phát triển đến bên cạnh bàn cờ có than chi dự bị...dù sao không liên quan tới bất cứ tài sản cá nhân nào là được.
Kỳ thực Đinh Tiếu thích xem nhất là mấy nhãi con tiểu lão hổ tung tăng nhảy nhót chạy tới chạy lui trong thôn, tuy ấu tể giống đực có thể ra ngoài chạy nhảy trên cơ bản đều không quá nhỏ, nhưng có đám hình thú giống đực thành niên làm đối lập, đám tiểu gia hỏa này thấy thế nào cũng chỉ là mèo mà thôi!
Vì thế khi thời tiết sáng sủa không có gió Bắc lạnh thấu xương, Đinh Tiếu cùng Lục Hi và Kinh, hiện tại lại bỏ thêm một em gái Liên Chi, bốn người liền tổ chức thành đoàn thể ở trong thôn nơi nơi xem nhà người khác cha là như thế nào huấn luyện ấu tể giống đực nhà mình.
Bọn họ tuyệt đối không thừa nhận là bọn họ muốn đi làm người ném bánh gỗ kia, lúc trước "huấn luyện" tiểu Điểm Điểm bọn họ còn chưa đã ghiền, aiz. Nhưng lấy quan hệ của đám người bọn họ với những nhà có ấu tể giống đực dưới mười tuổi, chắc chắn bọn họ không có cái cơ hội kia, dù sao ấu tể đối với mỗi gia đình đều hết sức trân quý, không có quan hệ tốt căn bản không thể nào cho bọn họ tham dự quá trình "huấn luyện".
Kinh và Liên Chi xúi giục Đinh Tiếu đi "thông đồng" thiếu niên Thương, dù sao thiếu niên Thương năm nay mới mười ba tuổi, biến thành hình thú vẫn là phi thường đáng chờ mong. Nhưng Đinh Tiếu kiên quyết từ chối kiến nghị này, thiếu niên Thương là ai? Là em trai Khôn nha! Là em họ của mình a! Là tam công tử nhà thôn trưởng đại nhân nha! Quan trọng là hùng hài tử này tuy không phải một bộ mặt than, nhưng nói chuyện đều là một châm ra máu, hoàn toàn không có gen hồ nháo ấu trĩ, mình mà đi kêu Thương làm việc như vậy, liền sẽ bị khinh bỉ đến chết vẫn còn khinh bỉ!!
Mùa đông ở thôn Thiên Hà lạnh hơn so với Đinh Tiếu dự đoán, độ ấm thấp hơn so với quê hương cậu, may là một người thân là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế trang phục, cậu hiểu được làm da lông thế nào để tạo ra hiệu quả giữ ấm tốt nhất. Cho nên bên ngoài cậu mặc một cái áo da dê mềm mại ấm áp. Dùng vải bố chế tác một bộ quần áo mặc bên trong cách lớp da dê cọ vào người, dựa theo lời Đinh Tiếu nói, áo da dê này khoác lên người muốn không ấm cũng khó.
Cậu cũng không phải không nghĩ tới dùng da mãng xà bốn mắt làm áo lông vũ, nhưng lúc trước cậu suy nghĩ quá nhiều việc, duy nhất liền quên mất khi vặt lông chim gà giữ lại lông sạch sẽ, vì thế kế hoạch này năm nay chỉ có thể từ bỏ.
Về vấn đề giữ ấm, khi nhìn thấy ba xử lý con mồi tay bị lạnh đến đỏ bừng ở trong sân, cậu mới nhớ tới loại đồ vật là lò sưởi tay. Than củi ở thế giới này có tồn tại, chỉ là chưa từng có người cố tình đi đốt, cho nên không có sẵn, nhưng trong bếp mỗi ngày đều có than củi, những cái này đặt trong lò sưởi tay là đủ rồi, cũng có thể giữ ấm một thời gian, cũng sẽ không nguy hiểm làm bỏng tay.
Đương nhiên cái lò sưởi tay đầu tiên là Hạ cha dùng cục đá "điêu khắc" thành, dựa theo bản vẽ của Đinh Tiếu, chế tác còn xem như tiểu xảo. Bên ngoài hình trứng, hai phần trên dưới là dùng hình thức xoắn ốc như nắp bình ghép vào nhau, vừa tiện bỏ than lửa, lại không bị bung ra. Nắp trên còn không ít lỗ nhỏ để thông khí, toàn bộ cấu tạo của lò sưởi tay tương đối hợp lý. Vì thế Quỳnh ba hiện tại mỗi ngày đều đeo một cái túi nhỏ trên cổ, bên trong chính là lò sưởi tay ấm hồ hồ, tâm ý của con trai, tay nghề của bạn lữ, thật là tri kỷ ấm áp không có gì so sánh!
Khôn ca tự nhiên không thể thiếu phần cho Tiếu Tiếu nhà mình, hơn nữa lúc này hắn làm càng thêm tinh xảo, thậm chí bên ngoài còn khắc hoa văn hình thoi, đừng thấy tay nghề điêu khắc chẳng ra gì, nhưng được Tiếu Tiếu thích nha! Vì thế cảm động qua đi liền ngu xuẩn mà bị hôn đến nghẹt thở, bị hôn cho nghẹt thở xong liền mơ mơ hồ hồ mà cống hiến ra hai tay ấu tể. Mà sau khi cống hiến ra hai tay cậu bị Khôn phát hiện ra tình huống của mình cũng "xông ra", vì thế tiểu tiểu huynh đệ của Đinh Tiếu cứ thế bị "đi theo địch", còn không hề lập trường mà dưới bàn tay to kia của Khôn khóc cho rối tinh rối mù.
Kỳ thực tình lữ ấy mà, Đinh Tiếu cũng coi như đã là thân thể thành niên, giúp đỡ nhau sờ một chút cũng không thành vấn đề, nhưng chết người ở chỗ Khôn sau khi vui sướng xong liền nói: "Tiếu Tiếu quả nhiên có thể cứng lên, thật không hổ là Tiếu Tiếu." Liếm một chút tinh nguyên của bạn lữ vừa phóng ra trên tay, hắn cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm. Nhưng Đinh Tiếu thực 囧, phải biết rằng đời trước số lần tự mình dùng tay giải quyết đều có thể đếm bằng tay, lúc này cư nhiên bị vuốt vài cái liền SHE ra tới, này đối với một nam nhân bình thường mà nói thực quá đả thương! Hồn đạm này cư nhiên còn một bộ mình thực lợi hại, này này này này không phải là trào phúng thì là cái gì! "Anh cũng không sợ bẩn!" Sắc mặt thật khiến người ghét bỏ!
Khôn cười một cái đầy thoải mái ngọt ngào nhân tiện khoe khoang, hoàn toàn không nhìn ra hàng này vẫn luôn mặt than: "Sao có thể bẩn chứ? Đây là tinh nguyên của Tiếu Tiếu mà, là thứ tốt!"
Đinh Tiếu cảm thấy choáng váng đầu óc: "Tốt cái rắm!" Còn tinh nguyên, mịa nó hiện tại ta ít tinh nguyên, có phải nên cho ta một lọ thuốc xanh không!!! Chẳng lẽ ngươi hàng này lại là Boss uống thuốc xanh ( --b).
Khôn bình tĩnh gật gật đầu, thuận tay sờ soạng cái mông trơn bóng của Tiếu Tiếu một chút: "Là mông tốt!"
Vì thế đêm nay, Khôn ca không thể lưu lại trên giường bạn lữ nhà mình, nhưng bạn lữ nhà hắn cũng thực thiện lương, ít nhất để hắn biến thành thú hình ngủ bên cạnh giường ( ←_← không đáng đồng tình!)
Ở quê hương Đinh Tiếu, mùa đông tuy sẽ có tuyết rơi, nhưng lại không rơi quá nhiều, cậu nhớ rõ năm cuối cùng ở hiện đại mùa đông trừ bỏ tháng 11 có một trận tuyết rơi, tận đến giữa tháng một mới rơi trận tuyết thứ hai. Tuyết rơi rất lớn, nhưng không đến một tuần, ở trên đường phố cũng không nhìn thấy dấu vết của tuyết rơi.
Khiến Đinh Tiếu phát ra cảm khái như vậy là bởi vì sau bảy ngày ngắn ngủi, thôn Thiên Hà đã rơi xuống trận tuyết thứ hai của mùa đông, hơn nữa tuyết rơi đặc biệt lớn, là tuyết lông ngỗng mà Đinh Tiếu rất nhiều năm chưa thấy qua.
Ăn cơm xong, Đinh Tiếu kéo ra mành che cửa nhà mình nhìn ra bên ngoài, bông tuyết ngưng kết thành lớp, sau đó từng khối từng khối to lăn xuống, giống như mỗi rơi xuống một mảnh bông tuyết, trên mặt đất tuyết đọng dầy thành từng tầng. Xoay người lấy muôi gỗ trên bàn, vươn tay xúc hai "khối" bông tuyết, sau đó thu lại đưa tới gần xem xét cẩn thận. Thì ra bông tuyết dị thế giới cũng có sáu cánh, mỗi một bông hình dáng lại khác nhau, tựa như khi còn nhỏ lúc nghỉ đông, không có tiểu bằng hữu chơi cùng mình, vì thế mình liền ngóng trông tuyết rơi để có thể xem bông tuyết có giống nhau hay không. Bởi vì mỗi một bông tuyết đều đặc biệt, vì thế nhớ kỹ, vẽ lại, đến cuối cùng thật sự vẽ được bông tuyết giống như thực.
Quỳnh đi tới ôm bả vai con trai: "Trời lạnh lắm, làm gì vậy?"
Đinh Tiếu quay đầu lại, nhìn mặt ba đột nhiên có chút hốt hoảng: "Ba, người có từng nhìn kỹ bông tuyết bao giờ chưa? Mỗi một bông tuyết đều không giống nhau." Trước kia mỗi một lần mình mở cửa sổ ra xem tuyết, ba ba cũng sẽ ôm bả vai mình như vậy, sau đó hỏi mình có lạnh hay không.
Quỳnh rất hiếu kỳ: "Bông tuyết? Tuyết sẽ nở hoa sao?" Sống đã hơn 180 năm, anh thấy qua bông tuyết trên hoa, hoa bị đông lạnh, thấy qua cây bách quả cùng bạch chi dưới tàng cây tùng cây bách vào mùa đông cũng có thể sống, nhưng anh thật đúng là không biết tuyết cũng có thể nở hoa. Vì thế anh tiến lại gần, dưới sự "đề điểm" củ Tiếu Tiếu, thực nhanh liền nhìn thấy rõ ràng hình dáng những bông tuyết đó.
"Thật sự a! Tuyết này thực giống bông hoa, mỗi một bông còn không giống nhau."
Dựa theo tuổi tác của thú nhân, ba nhà mình vẫn là thanh niên nha, kỳ thực Đinh Tiếu cảm thấy luận dáng vẻ mà nói, nếu là đặt ở xã hội hiện đại ai cũng sẽ cho rằng cậu và ba chỉ là anh em chứ tuyệt đối không phải cha con.
"Ba, chúng ta đi đắp người tuyết được không?" Khi chưa chuyển nhà mới, Đinh Tiếu nhớ rõ mùa đông hàng năm tuyết rơi, ba ba đều mang mình ra ngoài đắp người tuyết. Quỳnh tuy không hiểu lắm, nhưng Tiếu Tiếu nói chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, đắp người tuyết gì đó, nhất định phải thử!
Kỹ thuật đắp người tuyết không hề khó khăn, nhưng hai ba con hành động lập tức hấp dẫn tới thật nhiều người xung quanh. Quen biết thì lại gần hỏi, nghe được là chơi thì liền tới hỗ trợ, người không quen cùng sợ lạnh thì đứng ở nơi không xa không gần mà nhìn, cũng suy đoán mấy người này rốt cuộc đang làm cái gì.
Hôm nay tuyết rơi lớn hơn trước, từng tảng tuyết lớn dính cùng nhau rơi xuống, chứng tỏ tuyết này rất dính. Cho nên người tuyết được bọn họ đắp rất cao, ước chừng trên dưới hai mét, đường kính tầm ba mét. Cuối cùng Quỳnh ba đang dưới sự chỉ huy của Tiếu Tiếu trang trí cho người tuyệt hai cục đá làm đôi mắt, cùng cái gậy làm miệng, mới vừa rồi cùng nhau bận việc đắp người tuyết mọi người lập tức liền cảm thấy hơi hơi có thành tựu!
Người tuyết siêu lớn dẫn tới rất nhiều người tới xem náo nhiệt, đặc biệt là các tiểu ấu tể. Tuy trong mắt Đinh Tiếu, Kinh và Lục Hi cùng Liên Chi tuyệt đối có thể thoát ly khỏi hàng ngũ những người ấu trĩ trên thực tế lại phi thường ấu trĩ, cho nên cậu cần phải cùng các bằng hữu lại đắp một người tuyết khác. Lúc này mọi người lựa chọn địa điểm là quảng trường.
Khôn hẹn xong với Mộc Ngõa và Thạch Trung ba người cùng đi săn, thuận tiện tìm kiếm có bách quả cùng bạch chi cho bạn lữ nhà mình ăn hay không, cho dù Thạch trung giống đực độc thân này cảm thấy mình hỗ trợ kiếm mấy thứ này có chút không đúng lắm, nhưng nghĩ đến nhà Mộc Ngõa còn có một tiểu giống cái xinh đẹp, hắn đột nhiên bừng tỉnh.
Hôm nay ba người thu hoạch rất không tồi, khi trích bách quả vừa lúc nhìn thấy một đầu hổ răng dài cùng một con mãng xà da xanh đang chém giết nhau, vì thế ba người bọn họ liền ngư ông đắc lợi.
Đầu mãnh thú có tể kiếm ăn trên nền tuyết mùa đông đều tương đối khả quan, vì thế ba người ở ngoài thôn đem con mồi phân chia đều, sau đó vui sướng hài lòng mà trở về thôn.
Vừa vào thôn họ liền phát hiện không ít người đang xúc tuyết, không biết là làm gì. Mang theo nghi hoặc, ba người vẫn quyết định trước đem con mồi về nhà rồi lại đến quan sát sau.
Khôn đem thịt mãng xà cùng da hổ về nhà mình, sau đó khiêng mãng da còn dư lại và thịt hổ chạy vội đến nhà nhị thúc. Không đợi tới cửa, hắn từ xa đã nhìn thấy cửa nhà Tiếu Tiếu có một thân ảnh tuyết trắng cao lớn. Lấy nhãn lực của thú nhân giống đực khẳng định sẽ không cho rằng đây là người, cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, hắn lập tức hiểu ra người trong thôn đang xúc tuyết làm gì. Xem ra đây lại là chủ ý của Tiếu Tiếu, ừm, bạn lữ nhà mình quả thực quá tốt, tuyết rơi cũng có thể tìm được việc làm vui vẻ như vậy.
Đi đến gần cẩn thận quan sát một chút, không tồi, có mũi có mắt có miệng, nếu là cho thêm chút tóc gì đó, nhìn từ xa còn rất giống thật.
Hạ cha tuần tra một ngày, đã sớm miễn dịch với người tuyết lớn lớn bé bé trong thôn, ngay cả người tuyết cao hai mét ở trước cửa nhà bọn họ hiện tại cũng không phải là duy nhất trong thôn, nhưng mà hắn cảm thấy những người đó có đắp thế nào đi nữa cũng không đẹp bằng bạn lữ và ấu tể nhà mình đắp. Ừm? Mùi thịt hổ nướng? Xem ra tiểu tử Khôn này hôm nay vận khí không tồi! Loại thời tiết này còn có thể săn được hổ, nhưng nếu ở gần thôn thì vẫn phải yêu cầu cảnh giác.
Nói thật, đây là lần đầu tiên Đinh Tiếu biết thế giới này còn có lão hổ không thể biến thành thú nhân tồn tại, nhưng nghe ba và Khôn nói như này, thì ra ở trong rừng rậm Thanh Sâm có ít nhất ba loại lão hổ tồn tại, ngay cả sư tử cùng báo cũng có vài loại. Nhìn thái độ của Khôn khi nói đến mãnh thú này đó, thật đúng là không có cảm giác tương tàn đồng loại gì đó, cũng phải, bản thân đâu có giống nhau, mình thật đúng là nhàn đến đau trứng.
Quỳnh nói cho Tiếu Tiếu thịt hổ ăn tương đối tanh, cho nên trước khi chế biến, Đinh Tiếu dùng nước gừng, hoa tiêu và một chén rượu lê yêm chế một giờ. Sau một giờ, chẳng những có thể hết tanh, còn có thể tiết ra không ít máu loãng, như vậy mùi tanh cũng sẽ giảm đi không ít.
Thịt hổ nướng là món ăn được tất cả giống đực tộc Dực Hổ yêu thích nhất, bởi vì nhóm giống đực cho rằng thịt hổ là thứ bổ dưỡng tốt nhất đối với những thú nhân có thể biến thân thành lão hổ như họ, có thể trợ giúp tăng thêm sức mạnh khi bọn họ biến thành hình thú.Cho nên săn được hổ là một việc phi thường đáng giá vui mừng, dù sao hổ là dã thú có tính cảnh giác đặc biệt cao, muốn bắt được không phải thực dễ dàng, có đôi khi một năm cũng không nhất định săn được một con đâu. May là Khôn nói nơi con hổ răng dài này cách rất xa thôn Thiên Hà bọn họ.
Đinh Tiếu làm một nồi thịt hổ nguội, cho thêm các loại hương liệu làm nùng canh bảo, lại cho thêm ớt cay, đun trên bếp chậm rãi sôi ùng ục, tới khi nước canh đặc sệt lại là thịt hổ nguội liền hoàn thành. Vị ngọt của nước hầm lại mang theo chút vị cay, nước thịt tiết ra lại lần nữa sệt lại, chỉ là mùi thơm tỏa ra thôi cũng đủ chứng minh nồi thịt hổ này có bao nhiêu mỹ vị.
Thịt hổ còn dư lại Đinh Tiếu là muốn cho Khôn chạy nhanh đưa về nhà, kết quả Khôn nói với cậu hắn đã để lại thật nhiều thịt mãng xà ở nhà, vì thế Tiếu Tiếu đã quen với việc không dài dòng liền đem thịt hổ chia ra rồi dùng dây cỏ buộc lại mang ra ngoài giữ đông.
Bánh ngô ăn kèm thịt hổ, đối với Đinh Tiếu mà nói là rất mới lạ, nhưng cậu cảm thấy trừ bỏ có chút khác lạ, thì hương vị vẫn không tồi. Ừm, xương hổ cũng không thể vứt đi, cho dù không có rượu nồng độ cao để ngâm, nhưng hình như bột xương hổ cũng là đồ vật không tồi. Không biết hiến tế có cách sử dụng nào nữa không.
Bên này Đinh Tiếu một lòng một dạ suy tính làm thế nào để ăn ngon hơn, Khôn bên kia lại đang bàn luận chuyện quan trọng: "Nhị thúc, lát nữa cháu muốn nói với cha đắp một ít người tuyết cao lớn ở gần thôn cùng khu an toàn. Sau đó dùng nhánh cây làm tóc cho người tuyết, lại tưới thêm mùi vị của giống đực tộc Dực Hổ chúng ta, hẳn là có thể làm cho dã thú muốn tới gần thôn chúng ta kinh sợ một chút." Tuy đây chỉ là suy nghĩ của mình hắn.
Hạ nghe xong tự hỏi một chút, sau đó nghiêm túc gật gật đầu nói: "Ý tưởng này không tồi, có thể nhiều thêm một phần an toàn bảo đảm luôn là tốt, ăn cơm chiều xong ta và ngươi cùng nhau đi."
Tuy sự tình thực đứng đắn, nhưng Đinh Tiếu vẫn hơi rối rắm, cái gì mà kêu tưới hương vị của giống đực a? Còn không phải là đi tiểu làm ký hiệu sao! Loại sự tình này các ngươi không thể đợi ăn xong rồi nói không được sao? Ta có thể nghe hiểu đấy có được không!!
Tác giả :
Huyền