Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực
Chương 206: Ấu tể báo tuyết
Tuyết liên thật sự giống như bắp cải mọc thành từng mảnh từng mảnh sao? Hiển nhiên là không!
Cho nên năm người ban ngày tìm kiếm ở trong rừng gần đó, kết quả cũng chỉ có một cây lúc trước. Nhưng lại khiến Đinh Tiếu tìm được một loại nấm nhỏ màu trắng gạo, nấm chỉ lớn bằng ngón tay út, nhưng hương vị là rất nồng đạm, hơn nữa là một mảnh nhỏ, khiến cậu hái đến quên cả thời gian.
Cuối cùng năm người chỉ có thể đáp lều trại ở bên cạnh cánh rừng, nhưng buổi tối lại thêm món gà rừng hầm nấm đầy đủ sắc thái mùi vị, có lộc ăn là tất nhiên.
Lại đi về phía Bắc, đoàn người chậm lại bước chân, cũng không phải đi không nhanh, mà là đi nhanh không nhìn được thứ tốt nha!
Dần dần, cây cối chẳng những ít đi, mà kích cỡ cũng giảm xuống, cuối cùng đổi thành bụi cây, nhưng lại không giống như những bụi cây lúc trước mình nhìn thấy. Có một vài bụi còn kết quả mọng màu vàng kim, kích cỡ chỉ lớn bằng hạt đậu nành, ăn vào có mùi vị như quả xoài. Hạt bên trong nhỏ xíu giống như hạt bên ngoài quả dâu tây, cắn vào không khó khăn, chỉ là có chút đắng, cũng không ảnh hưởng tới hương vị chỉnh thể.
Mà ngoại từ loại cây quả mọng này ra, tuyệt đại đa số thực vật đều là một vài loại cỏ chịu rét. Màu sắc của cỏ hơi vàng một chút, những phiến lá đều hơi dày và to rộng. Chỉ tiếc là tuy không có độc, nhưng cũng không có chỗ tốt nào, hương vị lại càng không thể ăn.
Ngoại trừ ăn, bọn họ còn phát hiện một ít xương cốt động vật, trong đám xương cốt này ngẫu nhiên sẽ phát hiện hàm răng cùng xương móng vuốt, đây đều là tài liệu làm vũ khí, bọn họ cũng coi như là phát tài từ thú chết.
Nhưng vì phát hiện rất nhiều bộ xương hoàn chỉnh, mọi người cũng tăng độ cảnh giác lên một độ cao mới. Này chứng tỏ gần đây có đại hình mãnh thú ăn thịt sinh sống. Vì xương cốt này, không chỉ có những loài động vật ăn cỏ như dê bò lộc gì đó, mà còn có sói, hổ, báo thậm chí bọn họ còn phát hiện một bộ xương cốt của một con hào hùng cỡ lớn. Đương nhiên bên trên cũng không thể có cái tay gấu gì đó mà Đinh Tiếu luôn chờ đợi o(╯□╰)o
"Tuyết thú có hình dáng như thế nào?"" Đinh Tiếu rất tò mò, khi cậu ở hiện đại, có nghe nói qua ở nơi lạnh nhất có quái vật tuyết, người tuyết gì đó. Lời đồn luôn là khi thì ồn ào huyên náo khi thì bị mọi người quên đi. Như vậy tuyết thú này có phải có liên quan gì đó với quái vật tuyết hay không?
Mấy người bọn họ, Tiếu lớn tuổi nhất, tuy hắn cũng chưa thấy qua, nhưng khi nghe các lão nhân nói, hắn vẫn nhớ kỹ: "Tuyết thú rất cao lớn cường tráng, đại khái to gấp hai ba lần hào hùng, cả người da lông đều là màu tuyết trắng, chỉ có mặt màu đen. Nghe các lão nhân nói, tuyết thú và thú nhân chúng ta giống nhau đều đi lại bằng hai chân, nhưng hai cánh tay lại rất dài, cũng sẽ đặt xuống mặt đất dùng tứ chi để chạy nhanh. Hình như mặt tuyết thú thoạt nhìn rất giống thú nhân, nhưng làn da lại màu đen, còn nhăn nhúm, miệng thì đưa ra, bộ dáng rất là kỳ quái. Còn có truyền thuyết nói tuyết thú kỳ thực là thú nhân đã làm việc ác bị Thần Thú trừng phạt, khiến bọn chúng vĩnh viễn chỉ có thể ở tại trên tuyết sơn. Vĩnh viễn không cảm giác được ấm áp. À đúng rồi, các lão nhân đều nói tuyết thú sợ lửa, trước kia có một lần tuyết thú đi vào lãnh địa ý đồ tập kích thôn, mọi người ném gậy đuốc lửa lên trên người nó, liền khiến nó bị dọa chạy."
Nghe xong Tiếu miêu tả, Đinh Tiếu trên cơ bản não bổ ra chính là một con vượn khỉ khổng lồ. Nhưng thật ra rất giống với quái vật tuyết hay là người tuyết gì đó. Nếu biết sợ lửa, hình như an toàn cũng được đề cao thêm một chút.
"Vậy các ngươi có bắt giết qua tuyết thú không?"
Tiếu lắc đầu: "Dù sao ta lớn như vậy cũng chưa từng thấy, nghe nói trước kia có tập hợp tất cả giống đực của một thôn đi bắt tuyết thú, nhưng cuối cùng bắt được hay là như thế nào cũng không có ai biết, chúng ta lần này không phải đã nói gặp phải tuyết thú thì liền chạy đi sao?"
Khôn gật đầu: "Đúng. Không cần thiết phải mạo hiểm."
Tiếu thở nhẹ một hơi trong lòng, nghe ý tứ vị trí giả bán thú nhân này, hình như rất hứng thú với tuyết thú, còn hỏi bọn họ có bắt giết qua chưa. Cho dù trước kia có, vậy cũng là việc rất nhiều người mới có thể làm được! Cho dù giống đực tộc Dực Hổ cường đại cũng không có khả năng đối phó được tuyết thú. Bọn họ thực không muốn chết, ít nhất không thể chết không có giá trị như vậy được. Hiện tại vừa nghe Khôn nói như vậy, tâm cũng coi như là thả lỏng.
Được rồi, Đinh Tiếu có thể thừa nhận bản thân thực sự tò mò bộ dáng tuyết thú kia, nhưng cậu còn không đến mức não tàn muốn đi bắt tuyết thú sau đó nếm thử hương vị thịt của nó. Chỉ là giống đực này chắc chắn không rõ những thứ như "người đều có tính tò mò" gì đó, nếu không sao có thể có câu không văn hóa thật đáng sợ chứ! Cư nhiên cho rằng mình không có đầu óc như vậy! Đừng tưởng rằng ta không nhìn ra! (╯^╰)
Thời điểm rời rừng rậm đi săn quan trọng nhất chính là tốc độ và độ chuẩn xác.
Mà Đinh Tiếu lúc này có thể nhìn rất rõ hình ảnh giống đực truy đuổi bắt giết con mồi. Loại cảm giác tự thân chứng kiến này không phải xem chương trình thế giới động vật trên tivi lúc trước có thể sánh được, thậm chí cậu còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi gay mũi trong không khí.
Đại khái là động vật ở dưới tuyết sơn rất ít khi gặp phải thú nhân giống đực bắt giết, cho nên bọn chúng không phán đoán được khoảng cách an toàn giữa mình và thú nhân. Cũng khiến cho bọn họ đi săn dễ dàng hơn một chút. Nhưng trên thực tế, lại phi thường tiêu hao thể lực, vì dê bò lộc gì đó ở dưới tuyết sơn thật sự là chạy rất nhanh.
Trên tuyết sơn có sơn động hay không bọn họ cũng không biết, nhưng ở dưới chân núi bọn họ cũng không tìm ra bất kỳ chỗ để che mưa chắn gió nào cả. Giống đực còn tốt, đặc biệt là tộc Ngân Lang, bọn họ vốn dĩ liền sinh sống ở phía Bắc, một năm có năm tháng đều là mùa đông, tuy dưới chân tuyết sơn lạnh hơn trong rừng rậm rất nhiều, nhưng cũng còn chịu được. Đại gia hỏa Khôn này vốn dĩ chính là một đại lò sưởi thiên nhiên, hơn nữa sau khi biến thành lão hổ còn có thêm một thân da lông, càng là không sợ chút băng tuyết này. Chỉ có Đinh Tiếu, cần phải mặc thật dày, áo khoác làm bằng da chuột đen lúc trước đã sớm bị cậu mặc ở trên người, thật là...quá lạnh!
Buổi tối lúc ngủ, Khôn chỉ có thể đem Tiếu Tiếu "ấp" trong lòng ngực sưởi ấm, bên ngoài lều trại có đống lửa xem như giữ ấm, dù sao ba giống đực ở bên ngoài lều trại cũng sẽ không lạnh.
Mấy ngày nay rượu trở thành đồ tốt chống lạnh của mọi người, Đinh Tiếu còn thực thông minh dùng không ít gừng vừa ớt ở đây, những thứ này cũng là đồ chống lạnh rất tốt.
Đặc biệt là gừng ở Bạc Sa, tuy có vẻ già một chút, sợi gừng tương đối thô, nhưng lại rất cay, lấy xào với thịt và nấu canh, rất là ấm người. Mấy ngày nay khi nấu cơm cậu đều cho thêm hai miếng gừng vào trong nồi, mặc kệ là có tác dụng bao nhiêu, cậu thật sự cảm thấy có cái tác dụng tâm lý cũng được rồi!
Thật ra trên người lạnh cũng không sao, nhưng Đinh Tiếu không dự đoán được mình làm giày dày như vậy mà đi trên tuyết sơn vẫn còn lạnh như thế. Tuy đại đa số thời gian đều ở sau lưng Khôn, nhưng chân cũng không dấu đi được, qua 10 phút phải lắc chân, đương nhiên Đinh Tiếu cũng biết, giày này so với bất cứ đôi giày bông mình đi lúc trước đã giữ ấm hơn rất nhiều, bằng không nếu đổi thành giày du lịch, một phút đồng hồ chân cũng đã bị lạnh đến tê cứng.
Nói chưa từng hối hận là không đúng, Khôn ca nhìn thấy Tiếu Tiếu mỗi ngày đều rúc ở trong lòng ngực của mình, tuy tâm cũng thực ngứa, nhưng phần lớn lại là đau lòng. Đặc biệt là mỗi đêm hai chân Tiếu Tiếu đều rất lạnh giá, mình phải ủ ấm trong lòng ngực một hồi lâu mới có thể ấm lên, hắn liền cảm thấy tìm Long tộc gì đó đều là vô nghĩa, sau này không thể để Tiếu Tiếu chịu tội nữa.
Còn Đinh Tiếu, mỗi ngày đều lạnh như ma như vậy nhưng Đinh Tiếu vẫn khá vui vẻ, tuy sau khi lên tuyết sơn, một ngày cũng không leo được bao nhiêu, nhưng quay đầu nhìn xuống chân núi, cái loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống này, xa xa là một mảnh xanh lục, lại gần là tuyết trắng đan xen với núi đen, thật sự là một kiểu phối màu mỹ diệu. Đây là không có camera cũng không có các loại bút màu rực rỡ, bằng không cậu thật sự muốn đem cảnh tượng này lưu lại.
Trên tuyết sơn cũng có rất nhiều con mồi có thể bắt, điều này là tất cả mọi người không nghĩ tới.
Trâu có lông rất dày và dài, dê có khả năng chạy đặc biệt nhanh, còn có một loại heo nhỏ chuyên môn ở trên nền tuyết bới đồ ăn, lông phi thường dài, loại heo nhỏ kích cỡ không khác mấy với chó hoang này có vẻ giống như một quả cầu. Thịt của nó cũng hơi ít, nhưng mà thịt chất phi thường tươi ngon, thịt mỡ và thịt nạc đều đan xen với nhau, mặc kệ là ăn nướng hay chiên xào gì, cũng béo ngậy không chịu được.
Lần đầu tiên ăn loại thịt heo này Đinh Tiếu liền say mê, vì thế rất tò mò loại heo này rốt cuộc ăn cái gì ở dưới nền tuyết, kết quả tìm một hồi cũng không thấy, cậu phát hiện những chỗ bị bới qua, bên dưới có một tầng thực vật màu đen, rậm rạp lan đầy bên dưới núi đá. Thiên nhãn biểu hiểm, thứ này tính ôn vị hàm, chẳng những không độc, còn có thể kiện vị bổ tì, tẩm bổ khí huyết. Này cũng khó trách loại heo này lại khỏe mạnh như vậy.
Vào lúc ban đêm, Đinh Tiếu liền hầm một nồi thịt heo cùng với loại thực vật này, mọi người sau khi ăn xong đều khá vừa lòng, loại thực vật này rất là thơm, nhưng tất cả mọi người không nói rõ được nó giống như cái gì. Chỉ là nó nấu cùng với thịt heo này thực sự rất hợp khẩu vị, cuối cùng nồi thịt hầm này chỉ còn lại đáy còn bị đám quần hùng này dùng bánh lau sạch sẽ. Nhưng Đinh Tiếu lúc này cũng không "ghét bỏ khinh bỉ" mọi người, nếu không phải sức chiến đấu quá yếu trong đám quần hùng này, bản thân cũng muốn ăn nhiều thêm mấy miếng!
Khi mọi người ăn uống no đủ, tinh thần cũng đang trong thời điểm rời rạc nhất trong ngày, lỗ tai Khôn đột nhiên động động, sau đó lập tức đứng lên: "Có dã thú!"
Có thể khiến Khôn cảnh giác, tự nhiên không phải là động vật ăn cỏ gì đó, lập tức ba người Giác bọn họ cũng đứng lên, đồng thời cùng nhìn về một phía, đặc biệt là Ngụy, trực tiếp liền biến thành hình thú, hơn nữa hướng về phía mọi người đang nhìn nhe răng gào lên một tiếng.
Đinh Tiếu lúc này đang làm cái tăm xỉa răng, thấy mọi người như vậy, trong lúc nhất thời đúng là khiến cậu sững sờ: "Sao? Có cái gì?"
Khôn trả lời: "Có mùi máu tươi."
Đinh Tiếu cũng dựng đứng cả lỗ tai, kết quả đợi một hồi lâu, cũng không thấy thứ gì xuất hiện, nhưng lại nghe thấy một trận tiếng kêu be bé, rất giống...mèo con?
Khi Khôn mang theo Đinh Tiếu và ba người Giác tới gần nơi phát ra thanh âm, Đinh Tiếu phát hiện thật đúng là một con "mèo con" nha!
Còn vật nhỏ toàn thân lông tơ trắng, thoạt nhìn đáng yêu cực kỳ. Nhưng bên cạnh tiểu gia hỏa đáng yêu này, lại có một con báo tuyết hình thể rất đẹp bị cắn rách bụng. Máu tươi nhiễm đỏ trên nền da lông tuyết trắng cùng với băng tuyết xung quanh. Nhưng nhìn dấu chân trên nền tuyết, hẳn là vừa mới chạy tới, bằng không Khôn bọn họ cũng sẽ không phải đến bây giờ mới phát hiện.
Bụng của con báo tuyết thành niên này còn đang phập phồng chứng tỏ nó còn chưa chết, nhưng có lẽ cũng chỉ còn một hơi tàn mà thôi.
Đối với tình huống này, các giống đực không chút nào động dung, bọn họ chỉ lập tức cảm thấy càng thêm khẩn trương, dã thú có thể khiến báo tuyết biến thành bộ dạng như này, tuyệt đối không phải loại hiền lành gì.
"Chẳng lẽ là tuyết thú sao?" Đây là Đinh Tiếu suy đoán.
Giác lắc đầu: "Nếu là tuyết thú, con báo tuyết này không phải là bị cắn bị thương, hẳn là bị chụp bẹp"
Được rồi, ngươi nói rất giảm trừ nhưng hiện thực thực thê thảm! Khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy, đau lòng mà nhìn con báo con kia: "Khôn, chúng ta đem con báo tuyết con này mang về đi, để lại chỗ này nó nhất định sẽ chết đói."
Khôn nhíu mày: "Em muốn nuôi?" Tuy mang theo một con báo tuyết ấu tể cũng không có gì ghê gớm, nhưng liên tưởng tới Điểm Điểm, tính cảnh giác của Khôn ca liền tăng lên: "Đây là quy luật sinh tồn của dã thú, chúng ta không nên can thiệp."
Đinh Tiếu không vui: "Này này này, anh không cần đùn đẩy cái này cho quy luật sinh tồn được không? Em chính là thấy nó đáng thương muốn nuôi nấng nó thôi có gì to tát đâu?"
Giác bọn họ cũng thập phần không hiểu suy nghĩ của Đinh Tiếu: "Nuôi lớn nó...... Làm gì?"
Đinh Tiếu tự hỏi một chút: "Không làm gì cả, chỉ là nuôi nó từ lúc còn nhỏ như này, lớn lên hẳn sẽ nghe lời nhỉ? Dù sao các ngươi không cảm thấy con vật bé xíu như vậy bị đông lạnh đói rét mà chết thực đáng thương sao?"
Khôn vẫn khá lý giải được suy nghĩ của bạn lữ nhà mình, nghĩ tới đậu hầu trước kia, con báo này sẽ bị Tiếu Tiếu biến thành cái gì hắn cũng rõ ràng. Tuy không vui, nhưng hắn càng không muốn để Tiếu Tiếu không an tâm: "Nhưng nếu hai tháng sau nó không nghe lời, ta sẽ giết chết nó!"
Đinh Tiếu vui vẻ, quản nó hai tháng sau như thế nào làm gì, dù sao hiện tại tiểu gia hỏa này không phải chết là tốt rồi!
Cho nên năm người ban ngày tìm kiếm ở trong rừng gần đó, kết quả cũng chỉ có một cây lúc trước. Nhưng lại khiến Đinh Tiếu tìm được một loại nấm nhỏ màu trắng gạo, nấm chỉ lớn bằng ngón tay út, nhưng hương vị là rất nồng đạm, hơn nữa là một mảnh nhỏ, khiến cậu hái đến quên cả thời gian.
Cuối cùng năm người chỉ có thể đáp lều trại ở bên cạnh cánh rừng, nhưng buổi tối lại thêm món gà rừng hầm nấm đầy đủ sắc thái mùi vị, có lộc ăn là tất nhiên.
Lại đi về phía Bắc, đoàn người chậm lại bước chân, cũng không phải đi không nhanh, mà là đi nhanh không nhìn được thứ tốt nha!
Dần dần, cây cối chẳng những ít đi, mà kích cỡ cũng giảm xuống, cuối cùng đổi thành bụi cây, nhưng lại không giống như những bụi cây lúc trước mình nhìn thấy. Có một vài bụi còn kết quả mọng màu vàng kim, kích cỡ chỉ lớn bằng hạt đậu nành, ăn vào có mùi vị như quả xoài. Hạt bên trong nhỏ xíu giống như hạt bên ngoài quả dâu tây, cắn vào không khó khăn, chỉ là có chút đắng, cũng không ảnh hưởng tới hương vị chỉnh thể.
Mà ngoại từ loại cây quả mọng này ra, tuyệt đại đa số thực vật đều là một vài loại cỏ chịu rét. Màu sắc của cỏ hơi vàng một chút, những phiến lá đều hơi dày và to rộng. Chỉ tiếc là tuy không có độc, nhưng cũng không có chỗ tốt nào, hương vị lại càng không thể ăn.
Ngoại trừ ăn, bọn họ còn phát hiện một ít xương cốt động vật, trong đám xương cốt này ngẫu nhiên sẽ phát hiện hàm răng cùng xương móng vuốt, đây đều là tài liệu làm vũ khí, bọn họ cũng coi như là phát tài từ thú chết.
Nhưng vì phát hiện rất nhiều bộ xương hoàn chỉnh, mọi người cũng tăng độ cảnh giác lên một độ cao mới. Này chứng tỏ gần đây có đại hình mãnh thú ăn thịt sinh sống. Vì xương cốt này, không chỉ có những loài động vật ăn cỏ như dê bò lộc gì đó, mà còn có sói, hổ, báo thậm chí bọn họ còn phát hiện một bộ xương cốt của một con hào hùng cỡ lớn. Đương nhiên bên trên cũng không thể có cái tay gấu gì đó mà Đinh Tiếu luôn chờ đợi o(╯□╰)o
"Tuyết thú có hình dáng như thế nào?"" Đinh Tiếu rất tò mò, khi cậu ở hiện đại, có nghe nói qua ở nơi lạnh nhất có quái vật tuyết, người tuyết gì đó. Lời đồn luôn là khi thì ồn ào huyên náo khi thì bị mọi người quên đi. Như vậy tuyết thú này có phải có liên quan gì đó với quái vật tuyết hay không?
Mấy người bọn họ, Tiếu lớn tuổi nhất, tuy hắn cũng chưa thấy qua, nhưng khi nghe các lão nhân nói, hắn vẫn nhớ kỹ: "Tuyết thú rất cao lớn cường tráng, đại khái to gấp hai ba lần hào hùng, cả người da lông đều là màu tuyết trắng, chỉ có mặt màu đen. Nghe các lão nhân nói, tuyết thú và thú nhân chúng ta giống nhau đều đi lại bằng hai chân, nhưng hai cánh tay lại rất dài, cũng sẽ đặt xuống mặt đất dùng tứ chi để chạy nhanh. Hình như mặt tuyết thú thoạt nhìn rất giống thú nhân, nhưng làn da lại màu đen, còn nhăn nhúm, miệng thì đưa ra, bộ dáng rất là kỳ quái. Còn có truyền thuyết nói tuyết thú kỳ thực là thú nhân đã làm việc ác bị Thần Thú trừng phạt, khiến bọn chúng vĩnh viễn chỉ có thể ở tại trên tuyết sơn. Vĩnh viễn không cảm giác được ấm áp. À đúng rồi, các lão nhân đều nói tuyết thú sợ lửa, trước kia có một lần tuyết thú đi vào lãnh địa ý đồ tập kích thôn, mọi người ném gậy đuốc lửa lên trên người nó, liền khiến nó bị dọa chạy."
Nghe xong Tiếu miêu tả, Đinh Tiếu trên cơ bản não bổ ra chính là một con vượn khỉ khổng lồ. Nhưng thật ra rất giống với quái vật tuyết hay là người tuyết gì đó. Nếu biết sợ lửa, hình như an toàn cũng được đề cao thêm một chút.
"Vậy các ngươi có bắt giết qua tuyết thú không?"
Tiếu lắc đầu: "Dù sao ta lớn như vậy cũng chưa từng thấy, nghe nói trước kia có tập hợp tất cả giống đực của một thôn đi bắt tuyết thú, nhưng cuối cùng bắt được hay là như thế nào cũng không có ai biết, chúng ta lần này không phải đã nói gặp phải tuyết thú thì liền chạy đi sao?"
Khôn gật đầu: "Đúng. Không cần thiết phải mạo hiểm."
Tiếu thở nhẹ một hơi trong lòng, nghe ý tứ vị trí giả bán thú nhân này, hình như rất hứng thú với tuyết thú, còn hỏi bọn họ có bắt giết qua chưa. Cho dù trước kia có, vậy cũng là việc rất nhiều người mới có thể làm được! Cho dù giống đực tộc Dực Hổ cường đại cũng không có khả năng đối phó được tuyết thú. Bọn họ thực không muốn chết, ít nhất không thể chết không có giá trị như vậy được. Hiện tại vừa nghe Khôn nói như vậy, tâm cũng coi như là thả lỏng.
Được rồi, Đinh Tiếu có thể thừa nhận bản thân thực sự tò mò bộ dáng tuyết thú kia, nhưng cậu còn không đến mức não tàn muốn đi bắt tuyết thú sau đó nếm thử hương vị thịt của nó. Chỉ là giống đực này chắc chắn không rõ những thứ như "người đều có tính tò mò" gì đó, nếu không sao có thể có câu không văn hóa thật đáng sợ chứ! Cư nhiên cho rằng mình không có đầu óc như vậy! Đừng tưởng rằng ta không nhìn ra! (╯^╰)
Thời điểm rời rừng rậm đi săn quan trọng nhất chính là tốc độ và độ chuẩn xác.
Mà Đinh Tiếu lúc này có thể nhìn rất rõ hình ảnh giống đực truy đuổi bắt giết con mồi. Loại cảm giác tự thân chứng kiến này không phải xem chương trình thế giới động vật trên tivi lúc trước có thể sánh được, thậm chí cậu còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi gay mũi trong không khí.
Đại khái là động vật ở dưới tuyết sơn rất ít khi gặp phải thú nhân giống đực bắt giết, cho nên bọn chúng không phán đoán được khoảng cách an toàn giữa mình và thú nhân. Cũng khiến cho bọn họ đi săn dễ dàng hơn một chút. Nhưng trên thực tế, lại phi thường tiêu hao thể lực, vì dê bò lộc gì đó ở dưới tuyết sơn thật sự là chạy rất nhanh.
Trên tuyết sơn có sơn động hay không bọn họ cũng không biết, nhưng ở dưới chân núi bọn họ cũng không tìm ra bất kỳ chỗ để che mưa chắn gió nào cả. Giống đực còn tốt, đặc biệt là tộc Ngân Lang, bọn họ vốn dĩ liền sinh sống ở phía Bắc, một năm có năm tháng đều là mùa đông, tuy dưới chân tuyết sơn lạnh hơn trong rừng rậm rất nhiều, nhưng cũng còn chịu được. Đại gia hỏa Khôn này vốn dĩ chính là một đại lò sưởi thiên nhiên, hơn nữa sau khi biến thành lão hổ còn có thêm một thân da lông, càng là không sợ chút băng tuyết này. Chỉ có Đinh Tiếu, cần phải mặc thật dày, áo khoác làm bằng da chuột đen lúc trước đã sớm bị cậu mặc ở trên người, thật là...quá lạnh!
Buổi tối lúc ngủ, Khôn chỉ có thể đem Tiếu Tiếu "ấp" trong lòng ngực sưởi ấm, bên ngoài lều trại có đống lửa xem như giữ ấm, dù sao ba giống đực ở bên ngoài lều trại cũng sẽ không lạnh.
Mấy ngày nay rượu trở thành đồ tốt chống lạnh của mọi người, Đinh Tiếu còn thực thông minh dùng không ít gừng vừa ớt ở đây, những thứ này cũng là đồ chống lạnh rất tốt.
Đặc biệt là gừng ở Bạc Sa, tuy có vẻ già một chút, sợi gừng tương đối thô, nhưng lại rất cay, lấy xào với thịt và nấu canh, rất là ấm người. Mấy ngày nay khi nấu cơm cậu đều cho thêm hai miếng gừng vào trong nồi, mặc kệ là có tác dụng bao nhiêu, cậu thật sự cảm thấy có cái tác dụng tâm lý cũng được rồi!
Thật ra trên người lạnh cũng không sao, nhưng Đinh Tiếu không dự đoán được mình làm giày dày như vậy mà đi trên tuyết sơn vẫn còn lạnh như thế. Tuy đại đa số thời gian đều ở sau lưng Khôn, nhưng chân cũng không dấu đi được, qua 10 phút phải lắc chân, đương nhiên Đinh Tiếu cũng biết, giày này so với bất cứ đôi giày bông mình đi lúc trước đã giữ ấm hơn rất nhiều, bằng không nếu đổi thành giày du lịch, một phút đồng hồ chân cũng đã bị lạnh đến tê cứng.
Nói chưa từng hối hận là không đúng, Khôn ca nhìn thấy Tiếu Tiếu mỗi ngày đều rúc ở trong lòng ngực của mình, tuy tâm cũng thực ngứa, nhưng phần lớn lại là đau lòng. Đặc biệt là mỗi đêm hai chân Tiếu Tiếu đều rất lạnh giá, mình phải ủ ấm trong lòng ngực một hồi lâu mới có thể ấm lên, hắn liền cảm thấy tìm Long tộc gì đó đều là vô nghĩa, sau này không thể để Tiếu Tiếu chịu tội nữa.
Còn Đinh Tiếu, mỗi ngày đều lạnh như ma như vậy nhưng Đinh Tiếu vẫn khá vui vẻ, tuy sau khi lên tuyết sơn, một ngày cũng không leo được bao nhiêu, nhưng quay đầu nhìn xuống chân núi, cái loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống này, xa xa là một mảnh xanh lục, lại gần là tuyết trắng đan xen với núi đen, thật sự là một kiểu phối màu mỹ diệu. Đây là không có camera cũng không có các loại bút màu rực rỡ, bằng không cậu thật sự muốn đem cảnh tượng này lưu lại.
Trên tuyết sơn cũng có rất nhiều con mồi có thể bắt, điều này là tất cả mọi người không nghĩ tới.
Trâu có lông rất dày và dài, dê có khả năng chạy đặc biệt nhanh, còn có một loại heo nhỏ chuyên môn ở trên nền tuyết bới đồ ăn, lông phi thường dài, loại heo nhỏ kích cỡ không khác mấy với chó hoang này có vẻ giống như một quả cầu. Thịt của nó cũng hơi ít, nhưng mà thịt chất phi thường tươi ngon, thịt mỡ và thịt nạc đều đan xen với nhau, mặc kệ là ăn nướng hay chiên xào gì, cũng béo ngậy không chịu được.
Lần đầu tiên ăn loại thịt heo này Đinh Tiếu liền say mê, vì thế rất tò mò loại heo này rốt cuộc ăn cái gì ở dưới nền tuyết, kết quả tìm một hồi cũng không thấy, cậu phát hiện những chỗ bị bới qua, bên dưới có một tầng thực vật màu đen, rậm rạp lan đầy bên dưới núi đá. Thiên nhãn biểu hiểm, thứ này tính ôn vị hàm, chẳng những không độc, còn có thể kiện vị bổ tì, tẩm bổ khí huyết. Này cũng khó trách loại heo này lại khỏe mạnh như vậy.
Vào lúc ban đêm, Đinh Tiếu liền hầm một nồi thịt heo cùng với loại thực vật này, mọi người sau khi ăn xong đều khá vừa lòng, loại thực vật này rất là thơm, nhưng tất cả mọi người không nói rõ được nó giống như cái gì. Chỉ là nó nấu cùng với thịt heo này thực sự rất hợp khẩu vị, cuối cùng nồi thịt hầm này chỉ còn lại đáy còn bị đám quần hùng này dùng bánh lau sạch sẽ. Nhưng Đinh Tiếu lúc này cũng không "ghét bỏ khinh bỉ" mọi người, nếu không phải sức chiến đấu quá yếu trong đám quần hùng này, bản thân cũng muốn ăn nhiều thêm mấy miếng!
Khi mọi người ăn uống no đủ, tinh thần cũng đang trong thời điểm rời rạc nhất trong ngày, lỗ tai Khôn đột nhiên động động, sau đó lập tức đứng lên: "Có dã thú!"
Có thể khiến Khôn cảnh giác, tự nhiên không phải là động vật ăn cỏ gì đó, lập tức ba người Giác bọn họ cũng đứng lên, đồng thời cùng nhìn về một phía, đặc biệt là Ngụy, trực tiếp liền biến thành hình thú, hơn nữa hướng về phía mọi người đang nhìn nhe răng gào lên một tiếng.
Đinh Tiếu lúc này đang làm cái tăm xỉa răng, thấy mọi người như vậy, trong lúc nhất thời đúng là khiến cậu sững sờ: "Sao? Có cái gì?"
Khôn trả lời: "Có mùi máu tươi."
Đinh Tiếu cũng dựng đứng cả lỗ tai, kết quả đợi một hồi lâu, cũng không thấy thứ gì xuất hiện, nhưng lại nghe thấy một trận tiếng kêu be bé, rất giống...mèo con?
Khi Khôn mang theo Đinh Tiếu và ba người Giác tới gần nơi phát ra thanh âm, Đinh Tiếu phát hiện thật đúng là một con "mèo con" nha!
Còn vật nhỏ toàn thân lông tơ trắng, thoạt nhìn đáng yêu cực kỳ. Nhưng bên cạnh tiểu gia hỏa đáng yêu này, lại có một con báo tuyết hình thể rất đẹp bị cắn rách bụng. Máu tươi nhiễm đỏ trên nền da lông tuyết trắng cùng với băng tuyết xung quanh. Nhưng nhìn dấu chân trên nền tuyết, hẳn là vừa mới chạy tới, bằng không Khôn bọn họ cũng sẽ không phải đến bây giờ mới phát hiện.
Bụng của con báo tuyết thành niên này còn đang phập phồng chứng tỏ nó còn chưa chết, nhưng có lẽ cũng chỉ còn một hơi tàn mà thôi.
Đối với tình huống này, các giống đực không chút nào động dung, bọn họ chỉ lập tức cảm thấy càng thêm khẩn trương, dã thú có thể khiến báo tuyết biến thành bộ dạng như này, tuyệt đối không phải loại hiền lành gì.
"Chẳng lẽ là tuyết thú sao?" Đây là Đinh Tiếu suy đoán.
Giác lắc đầu: "Nếu là tuyết thú, con báo tuyết này không phải là bị cắn bị thương, hẳn là bị chụp bẹp"
Được rồi, ngươi nói rất giảm trừ nhưng hiện thực thực thê thảm! Khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy, đau lòng mà nhìn con báo con kia: "Khôn, chúng ta đem con báo tuyết con này mang về đi, để lại chỗ này nó nhất định sẽ chết đói."
Khôn nhíu mày: "Em muốn nuôi?" Tuy mang theo một con báo tuyết ấu tể cũng không có gì ghê gớm, nhưng liên tưởng tới Điểm Điểm, tính cảnh giác của Khôn ca liền tăng lên: "Đây là quy luật sinh tồn của dã thú, chúng ta không nên can thiệp."
Đinh Tiếu không vui: "Này này này, anh không cần đùn đẩy cái này cho quy luật sinh tồn được không? Em chính là thấy nó đáng thương muốn nuôi nấng nó thôi có gì to tát đâu?"
Giác bọn họ cũng thập phần không hiểu suy nghĩ của Đinh Tiếu: "Nuôi lớn nó...... Làm gì?"
Đinh Tiếu tự hỏi một chút: "Không làm gì cả, chỉ là nuôi nó từ lúc còn nhỏ như này, lớn lên hẳn sẽ nghe lời nhỉ? Dù sao các ngươi không cảm thấy con vật bé xíu như vậy bị đông lạnh đói rét mà chết thực đáng thương sao?"
Khôn vẫn khá lý giải được suy nghĩ của bạn lữ nhà mình, nghĩ tới đậu hầu trước kia, con báo này sẽ bị Tiếu Tiếu biến thành cái gì hắn cũng rõ ràng. Tuy không vui, nhưng hắn càng không muốn để Tiếu Tiếu không an tâm: "Nhưng nếu hai tháng sau nó không nghe lời, ta sẽ giết chết nó!"
Đinh Tiếu vui vẻ, quản nó hai tháng sau như thế nào làm gì, dù sao hiện tại tiểu gia hỏa này không phải chết là tốt rồi!
Tác giả :
Huyền