Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực
Chương 139: Tổ chức đoàn thể đi ra ngoài
Giống như Khôn dự đoán, đối với việc Đinh Tiếu cảm thấy cốt đinh không dễ cầm, muốn chuyển dùng phi đao, Văn tiên sinh chẳng những không có không vui ngược lại còn rất hứng thú mà cầm phi đao thử tay.
Kết quả càng làm ông thêm vừa lòng: "Phi đao này luyện tốt có thể trực tiếp dùng để săn giết con mồi, con đứa nhỏ này thực nhiều chủ ý. Tuy rằng thủ pháp không quá giống nhau, nhưng phương thức dùng sức không khác mấy, con luyện cái này cũng đúng, làm xong cung tiễn ta cũng làm mấy cái thử xem. Nói không chừng qua không bao lâu, bán thú nhân chúng ta có thể săn được động vật lớn hơn nữa."
Ước lượng phi đao trong tay, Văn tiên sinh vừa cảm kích vừa thích thú, quả nhiên đúng như hiến tế nói, Đinh Tiếu tuyệt đối là Thần Thú ban cho bọn họ, cũng mang đến cho bọn họ người có lợi a!
Được sư phụ khen ngợi cùng tán đồng, Đinh Tiếu lập tức cao hứng, loại cảm thụ này hoàn toàn khác với được ba và Khôn nhà mình khích lệ. Nó liên quan tới "công phu" tương lai của mình a: "Con sẽ mỗi ngày luyện tập, chờ đến khi có thể đi học để ngài nghiệm thu một chút kết quả!"
Văn cười ha hả gật đầu: "Được, đến lúc đó ta có gì nói nấy!"
Đinh Tiếu nghiêm trang sống lưng: "Đương nhiên ạ! Tuy không thấy được có thể đánh tới con mồi, nhưng nhất định phải có đột phá trong tính chuẩn xác."
Văn nói: "Nhãn lực của con vẫn luôn rất tốt, chỉ cần nắm giữ chuẩn xác phương hướng ta cũng không lo lắng. Nhưng sức lực của con cần phải rèn luyện nhiều hơn mới được."
Đinh Tiếu thở dài: "Kỳ thực hiện tại sức lực của con so với lúc mới tới thôn chúng ta lớn hơn nhiều, nhưng mà làm thế nào mới có thể càng khỏe hơn ạ?"
Vấn đề này Văn tiên sinh vẫn là có thể cho cậu đáp án khác với Khôn: "Sức lực cũng có thể luyện ra tới, nếu con trời sinh sức lực không lớn, dựa vào ăn uống cũng không được. Tốt nhất mỗi ngày nên lấy đồ vật nặng luyện tập."
Vậy chẳng phải giống như buộc đá vào người đi xách thùng nước hay sao? Cảm giác...có vẻ thật vất vả. Đinh Tiếu cảm thấy bản thân nên làm tốt tâm lý chuẩn bị rồi lại quyết định.
"Cái này đúng là có thể thử xem, đúng rồi, Văn tiên sinh, cung làm thế nào rồi?"
Văn trả lời: "Thú gân đang ngâm ở nước cỏ, phải ngày mai mới có thể biết rốt cuộc đã được hay chưa. Nhưng mà phần cung đã làm tốt, con nhìn xem thế nào." Nói xong Văn vào phòng ngủ của mình, từ bên trong lấy ra một phen cánh cung đưa cho Đinh Tiếu. Tiếp nhận cánh cung, cánh tay lẫn thân mình Đinh Tiếu đều trầm xuống. Trọng lượng này thực quá đủ, cư nhiên dùng cả gỗ chắc.
"Cái này nhìn thật uy phong!" Cũng không biết lắp dây vào cánh cung có co dãn hay không. Nếu không có, hiệu quả liền kém hơn nhiều. Có điều cụ thể thế nào, còn phải tùy từng người khác nhau đ. Dù sao nếu là mình dùng, tuyệt đối sẽ không lựa chọn gỗ chắc, hơn nữa kích cỡ cung như này so với mình là quá lớn, ít nhất phải thu lại 1/3 mới được. Quả nhiên mình đã tính sai sau khi lại phát triển tiếp cũng vẫn là chú lùn sao?! Nhưng rõ ràng trước kia mình tính chiều cao này là được rồi mà!!
"Chờ làm ra xong, ta mang theo mấy đứa các con cùng nhau đi tu luyện." Đệ tử của mình luôn là tốt nhất, đây là định nghĩa cuối cùng của Văn tiên sinh!
Trong thôn đã có vài tháng chưa tổ chức lửa trại yến, lần gần đây nhất vẫn là vào ngày trước hôm mở chợ một ngày.
Có thể thành công trở thành đám "tài xế" đón khách đầu tiên, nhóm giống đực buổi tối hôm nay tinh thần rất phấn chấn, bộ dáng thật giống như tiểu tức phụ đã tới rồi vậy, quả thực là nhìn gì cũng có thể cười tới buổi sáng.
Đương nhiên có thể đảm nhiệm công tác này đều là giống đực độc thân tiểu thanh niên trên 70 tuổi dưới 100 tuổi. Tuổi trẻ sức lực mười phần, lực lượng lớn, năng lực săn thú mạnh mẽ. Dùng bọn họ đi làm kéo xe trừ bỏ sẽ không cố hết sức ra, an toàn của người trên xe cũng được đảm bảo hơn. Hơn nữa lấy an toàn làm tiền đề, hiến tế và Bằng Giáp thương nghị quyết định một chiếc xe trang bị hai cái giống đực, một người phụ trách bảo tiêu, một người phụ trách kéo xe. Đương nhiên đây là thay phiên làm, ai cũng không có hại, cũng không ai chiếm tiện nghi.
Cho nên sáu chiếc xe kéo liền có 12 giống đực tạo thành "Đội tài xế", hôm nay mấy vai chính hưởng thụ đãi ngộ cũng tương đối không tồi, chẳng những có thể cùng thôn trưởng và đội trưởng các đội tuần tra cùng ăn uống, còn có thể thuận tiện tìm hiểu một chút trong thôn rốt cuộc có giống cái hay bán thú nhân nào thích mình hay không.
Phải nói tính cách giống đực Thú Thế giống nhau đều thực thẳng thắn, có đôi khi thậm chí là quá mức trực tiếp. Cho nên cũng không phải tất cả mọi người có thể giống như Nhất Toàn sớm liền phát hiện có người yêu thầm mình. Mà lần này đúng là một cơ hội không tồi. Mỗi người đều biết đám giống đực này tranh đoạt cơ hội làm tài xế là vì cái gì, cho nên người yêu thầm một vị bán thú nhân hay giống cái nào đó chắc chắn là phải sốt ruột.
Có cái cơ hội "bát quái" như này, mấy người Lục Hi ngay từ đầu đã chắp vá tới cùng nhau, một bên phổ cập các loại tri thức JQ cho Đinh Tiếu, một bên hi hi ha ha cho thức ăn vào trong miệng.
Khôn đang an vị bên người Tiếu Tiếu, nhưng cơ hội nói chuyện với bạn lữ nhà mình ít đến đáng thương. Trước kia bọn người kia nhìn thấy mình trừng bọn họ một cái liền có thể thức thời nên làm gì thì làm, kết quả lần này đi ra ngoài trở về liền biến dạng, mặc kệ mình có banh mặt lên như nào, những người này cứ vây quanh bên người Tiếu Tiếu không đi. Tuy Quỳnh thúc thúc nói không sai, Tiếu Tiếu có bằng hữu là một việc rất tốt, nhưng rõ ràng là một nhà một cái lửa trại, làm gì bọn họ cứ vẫn không rời đi >
Kỳ thực có "oán niệm" như vậy cũng không chỉ có mình Khôn ca, đám Phong và Mộc Ngõa cũng thực buồn bực. Chẳng lẽ nói "bát quái" thực sự so với bạn lữ gắn bó bên nhau còn quan trọng hơn sao? Tuy rằng đối với từ ngữ bát quái này bọn họ không hẳn hoàn toàn có thể lĩnh ngộ, nhưng đại khái chính là có ý tứ nhàn thoại đi? Lúc này đám người bọn họ quả thực hâm mộ Hôi Hổ. Tuy tên này hiện tại còn chưa có gì rõ ràng với Bảy...được rồi, có thể nói là không có người nào có tính thích tiếp xúc tiến triển. Nhưng ấu tể Bảy nhà người ta cũng không giống như bạn lữ tương lai của bọn họ, chỉ vây quanh bên người Hôi Hổ, bộ dáng kia gọi là cái gì....đúng rồi, Đinh Tiếu nói gọi là "chim nhỏ nép vào người." Cho dù bọn họ không cảm thấy một đại người sống cùng một con chim có liên quan gì tới nhau, nhưng hâm mộ ghen tị hận tất nhiên vẫn là có!
Vì thế tuân theo nguyên tắc anh em ta không dễ chịu ngươi cũng đừng muốn tốt, Mộc Ngõa và Minh không màng ấu tể Bảy đầy mặt ai oán cùng khiển trách, trực tiếp kéo Hôi Hổ tới đám lửa trại bên kia của bọn họ. Lấy lý do là: "Ngươi không thể thoát ly tổ chứ!" Không cần nghi ngờ, từ "tổ chức" này chính là Đinh Tiếu theo chân bọn họ kỹ càng tỉ mỉ mà giải thích qua.
Bởi vì đàn bằng hữu tụ tập cùng nhau, hành trình đi hồ sen ngày mai tự nhiên thực nhanh liền xác định ra.
Minh và Nhất Toàn cùng Hôi Hổ là thành viên đội tuần tra ngày mai, cho nên chú định Tư, Màu và Bảy không thể tham gia hoạt động này. Tuy tiếc nuối, nhưng ba người cũng không oán giận bạn lữ nhà mình. Chỉ là nghe tới muốn ở hồ sen qua một đêm mới về, vẫn khó tránh khỏi hâm mộ. Cũng may Đinh Tiếu nói qua mấy ngày nữa lại có thể đi một chuyến, ba người liền cân bằng.
Đương nhiên vẫn có người còn khó chịu hơn bọn họ, đó chính là em gái Liên Chi. Tuy nàng và Thạch Trung đã xác lập quan hệ bạn lữ tương lai, nhưng giống cái trước tuổi vị thành niên là không thể giống như bán thú nhân có thể "ở chung" với giống đực, càng không được phép tự ở một mình.
Hơn nữa, Liên Chi mới 22 tuổi, còn 8 năm nữa mới đủ tuổi thành niên, Thạch Trung đợi cũng không vấn đề gì, giống đực ở đây chờ giống cái cùng bán thú nhân hơn mười hai mươi thậm chí 180 năm đều có. Nhưng hắn không được phép mang giống cái vị thành niên đơn độc rời khỏi thôn qua đêm ở bên ngoài.
Cho nên Liên Chi thực tức giận: "Các ngươi quá ức hiếp người! Làm gì phải trụ một đêm! Lại không phải một ngày không về kịp!"
Mộc Ngõa đầy mặt khoe khoang nói: "Tiểu giống cái liền phải ở trong thôn hảo hảo ngốc đi!" Hừ hừ, nếu là ta đi đảm bảo, buổi tối liền không thể ôm tiểu Kinh Kinh hô hô!
Hiện tại quan hệ của Kinh và em gái Liên Chi hoàn toàn có thể xưng là "hảo tỷ muội", bởi vậy y cho Mộc Ngõa sắc mặt khó chịu, quay đầu nói với Liên Chi: "Đừng nghe anh em nói, chúng ta trở về sẽ mang đồ ăn ngon cho em."
Thạch Trung thấy tiểu bạn lữ nhà nhà mình hoàn toàn không vui, trong lòng liền không thoải mái. Đám anh em tốt này hiện tại một đám đều cùng bạn lữ ở riêng, xây nhà riêng, mình và Liên Chi ở bên ngoài chơi một đêm cũng không được. Aiz, mình rõ ràng cũng sẽ không làm gì, cũng luyến tiếc làm gì a! Nhưng mà trong lòng buồn bực, đầu óc liền sáng ra: "Liên Chi đừng buồn, chúng ta cũng đi, cùng lắm thì buổi tối trở về. Bên ngoài dã ngoại đều là muỗi, em không phải sợ nhất sao?"
Liên Chi vừa nghe, lập tức liền cười: "Vẫn là anh tốt nhất, anh trai em là đáng ghét nhất!"
Mộc Ngõa đầy mặt "bị thương", ôm lấy mặt Kinh cầu an ủi: "Kinh~~~!"
Ấu tể Kinh liếc hắn một cái, sau đó đem đùi gà trong tay nhét vào miệng Mộc Ngõa: "Ăn vào liền không cần nói nữa!" Ngay cả em gái mình còn không trị được, bạn lữ này của mình thực không uy phong! Nhưng mà...vẫn rất là đáng yêu! hắc hắc.
Sáng sớm ngày hôm sau, bốn đôi tụ tập ở cửa thôn, ngoài ý muốn gặp được Hắc Ất và Đông Y.
Thấy mọi người nhìn chằm chằm hai người bọn họ, Đông Y ho khan hai tiếng, trịnh trọng thanh minh: "Ta, ta là vì muốn đi đào củ sen mới bảo hắn cõng ta!"
Đinh Tiếu mấy cái gia hỏa này liền hùa nhau nói một tiếng thật dài "Nga~~~!"
Hắc Ất chạy nhanh tới "bảo hộ" Đông Y: "Mấy người các ngươi thôi đi, ta thật vất vả mới có thể hỗn tới ngày hôm nay, bao nhiêu khó khăn a!"
Kỳ thực Đinh Tiếu cảm thấy người này rõ ràng là cố ý tới "thông báo". Nhưng cũng không tồi, tuy Đông Y vẫn luôn cự tuyệt Hắc Ất theo đuổi, nhưng Đinh Tiếu biết hảo cảm này không phải là không tồn tại. Chỉ là Hắc Ất người này bộ dáng tương đối hung, tính tình lại rất bạo, Đông Y muốn khảo nghiệm hắn nhiều hơn cũng phải: "Được rồi, chúng ta đây không phải là vì các ngươi cao hứng sao, mau lên, thời gian không đợi người, mau đi làm việc, lần này trở về ta dạy các ngươi làm củ sen, buổi tối đảm bảo cho các ngươi ăn được món mới."
Quả nhiên "ăn" là phương pháp hóa giải xấu hổ dễ dàng nhất. Mấy giống đực sau khi biến thân trên lưng trở bạn lữ hoặc người trong lòng của mình, một đường chạy như điên, thực nhanh dã tới cái hồ lần trước đào củ sen.
Năm trước lúc tới đây cả hồ đều là lá sen già úa, bộ dáng nhìn qua phi thường tiêu điều, mà lúc này lại khác, lúc này đúng là mùa hoa sen nở rộ, vừa tới gần hồ, mọi người đã có thể ngửi được một cỗ mùi thơm tươi mát, đương nhiên trong đó cũng không thiếu mùi hương của cỏ cây xung quanh.
Nhìn một tảng hoa sen lớn trước mặt, Liên Chi là ngươi hưng phấn nhất, cho dù đầy đất đều là hoa cũng không phải là cảnh tượng hiếm thấy ở Thú Thế, cũng không phải lần đầu tiên nàng thấy hoa sen, nhưng lại chưa từng thấy cảnh tượng đồ sộ như vậy. Trước kia vào mùa hè, nàng không tới nơi này, giống cái đi săn rất ít, cho nên giống cái có thể một mình vào sâu trong khu an toàn hành động không có mấy người. Huống chi Liên Chi vẫn còn là một ấu tể vị thành niên, nghĩ cũng biết Mộc Ngõa không có khả năng mang theo em gái không có việc gì tới khu an toàn đi dạo ngắm cảnh.
"Hoa sen này thực là quá..quá...quá, cái gì ấy nhỉ!" Tìm không ra từ thích hợp, Kinh chỉ có thể đầy mặt hưng phấn mà nói một câu như vậy.
Đinh Tiếu bị chọc cười, nhưng không có đi sửa lại vốn từ thiếu thốn của y: "Củ sen chính là rễ của cây sen, hiện tại hẳn là thời điểm thu hoạch, lát nữa các ngươi đi xuống đào phải kiềm chế một chút ngàn vạn đừng chặt đứt hết cả cụm rễ. Cũng không cần lấy quá nhiều, hoa và đài sen còn có lá sen cùng nhau lấy luôn, đều có tác dụng."
Vì lần này có quần hùng hỗ trợ, ngoại trừ Liên Chi chỉ có thể ngồi ở trên bờ dùng chân đạp nước ra, Đinh Tiếu dẫn dắt Kinh và Lục Hi còn có Đông Y, bốn người mặc áo ngắn quần ngắn lội xuống nước. Nhóm giống đực người ta đang đào củ sen, bọn họ thì ở đây bắt cá kiêm nghịch nước.
Chỉ chốc lát sau, em gái Liên Chi không chịu nổi, thấy mọi người ở trong nước chơi đùa vui vẻ, nàng cũng bất chấp quần áo, trực tiếp xuống nước: "Anh Tiếu Tiếu, anh dạy em xiên cá đi!"
Kinh lập tức đưa săn xoa của mình qua: "Tới, cái này cho em mượn dùng, anh nói cho em biết, tuy cá không dễ xiên, nhưng chơi rất vui!" Có điều từ sau khi học tập với Văn tiên sinh, lực đạo và độ chuẩn xác đã tăng lên, hiện tại y cũng ngẫu nhiên có thể cắm được một hai con. So với việc chỉ có thể nhìn Đinh Tiếu mà cảm khái lúc trước tốt hơn nhiều.
Một đám ấu tể choai choai ở bên nhau, căn bản cũng không có kiêng kị nhiều như các trưởng bối, Liên Chi nếu muốn chơi thì chơi, mùa này xuống nước cũng không lạnh. Đinh Tiếu ước lượng một chút săn xoa trong tay: "Em nhìn nhé, phải cầm như vậy, dưới chân nhất định phải đứng vững, xem chuẩn con cá, còn phải chú ý hướng nó muốn bơi tới, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất cắm xuống, làm thử xem."
Liên Chi giống mô giống dạng mà dựa theo Đinh Tiếu truyền thụ thử một lần, kết quả cắm xuống thật đúng là cắm tới đồ vật, nhưng nàng không cắm được thân thể con mồi. Đương nhiên nếu nàng đủ sức để có thể đem săn xoa xiên qua vỏ trai sông, thì danh hiệu giống cái khỏe nhất thôn Thiên Hà liền lọt vào tay nàng.
Vì đánh bậy đánh bạ mà tìm được một con trai sông lớn bằng bàn tay, mọi người liền chuyển hứng thú từ bắt cá sang sờ bùn. Khiến Đinh Tiếu kinh hỉ chính là, trừ bỏ trai sông ra, bọn họ còn tìm được thật nhiều ốc đồng ở dưới nơi có bóng cây.
Đời trước vì rất nhiều sông hồ bị ô nhiễm, ốc đồng lại rất dễ dàng bị ký sinh trùng ký sinh, cho nên ba ba rất ít mua thứ này ăn. Nhưng Đinh Tiếu lại rất thích ăn ốc xào, tuy dùng tăm xỉa răng từng bước từng bước khêu thịt ốc ra ăn còn rất lao lực, cũng khiến tay bị bóng nhẫy dơ hề hề, nhưng cái loại cảm giác này liền giống như cắn hạt dưa, ngươi thích sẽ rất thích thú.
Ngoạn ý ốc đồng này tự nhiên là chỗ có nước liền có, nhưng các thú nhân trước nay đều không có ai nghĩ tới muốn ăn loại đồ vật vừa nhỏ vừa khó lấy này. Nhưng vừa nghe Đinh Tiếu nói ăn ngon, tất cả mọi người có một loại bản năng thèm nhỏ dãi. Nhìn ánh mắt những người này bắt đầu hiện lên ánh sáng nhiệt tình, khóe miệng Đinh Tiếu nhịn không được run rẩy: "Muốn ăn thì phải rửa cho sạch, nếu không làm ra sẽ có mùi bùn, còn ê răng."
Cho nên Liên Chi liền có việc để làm, bên người chồng chất ốc đồng, còn có một cái bình gốm sạch sẽ. Nàng ngồi lên mặt cỏ ở bờ sông, hai cái chân ngâm trong nước, liền như vậy từng bước từng bước rửa ốc đồng.
Nhìn thấy quần tiểu bạn lữ nhà mình đều bị ướt, Thạch Trung lập tức đem củ sen đặt lên bờ chạy tới: "Ta đi đốt chút lửa, em cho chân vào trong nước lạnh lắm!"
Liên Chi liếc mắt một cái: "Tự anh cũng xuống nước, nước này sao có thể lạnh!"
Đinh Tiếu cũng không nhìn nổi: "Đi ra ngoài chơi còn quản đông quản tây, Liên Chi cũng không phải tiểu ấu tể, lạnh hay không tự mình không biết sao?"
Đối với bầu bạn bảo bối của lão đại, người cung cấp mỹ thực cho mình và mọi người, Thạch Trung không dám đắc tội, nhưng mà hắn vẫn không nhịn được nhỏ giọng thầm thì: "Các ngươi vốn chính là tiểu ấu tể."
Nhưng là những lời này Khôn ca không thích nghe, lại còn phi thường trịnh trọng mà trình bày cho Thạch Trung: "Tiếu Tiếu là ấu tể, nhưng không phải là tiểu ấu tể!"
Mấy bán thú nhân ấu tể cùng vị giống cái ấu tể duy nhất kia là không hiểu hàm nghĩa trong đó, nhưng dư lại mấy vị giống đực cùng đương sự Đinh Tiếu trong lòng lại biết rõ ràng. Nhưng để không khiến bản thân càng mất mặt, cậu tuyệt đối ngậm miệng không nói, Khôn tên này, càng lý liền càng lên mặt!
Kết quả càng làm ông thêm vừa lòng: "Phi đao này luyện tốt có thể trực tiếp dùng để săn giết con mồi, con đứa nhỏ này thực nhiều chủ ý. Tuy rằng thủ pháp không quá giống nhau, nhưng phương thức dùng sức không khác mấy, con luyện cái này cũng đúng, làm xong cung tiễn ta cũng làm mấy cái thử xem. Nói không chừng qua không bao lâu, bán thú nhân chúng ta có thể săn được động vật lớn hơn nữa."
Ước lượng phi đao trong tay, Văn tiên sinh vừa cảm kích vừa thích thú, quả nhiên đúng như hiến tế nói, Đinh Tiếu tuyệt đối là Thần Thú ban cho bọn họ, cũng mang đến cho bọn họ người có lợi a!
Được sư phụ khen ngợi cùng tán đồng, Đinh Tiếu lập tức cao hứng, loại cảm thụ này hoàn toàn khác với được ba và Khôn nhà mình khích lệ. Nó liên quan tới "công phu" tương lai của mình a: "Con sẽ mỗi ngày luyện tập, chờ đến khi có thể đi học để ngài nghiệm thu một chút kết quả!"
Văn cười ha hả gật đầu: "Được, đến lúc đó ta có gì nói nấy!"
Đinh Tiếu nghiêm trang sống lưng: "Đương nhiên ạ! Tuy không thấy được có thể đánh tới con mồi, nhưng nhất định phải có đột phá trong tính chuẩn xác."
Văn nói: "Nhãn lực của con vẫn luôn rất tốt, chỉ cần nắm giữ chuẩn xác phương hướng ta cũng không lo lắng. Nhưng sức lực của con cần phải rèn luyện nhiều hơn mới được."
Đinh Tiếu thở dài: "Kỳ thực hiện tại sức lực của con so với lúc mới tới thôn chúng ta lớn hơn nhiều, nhưng mà làm thế nào mới có thể càng khỏe hơn ạ?"
Vấn đề này Văn tiên sinh vẫn là có thể cho cậu đáp án khác với Khôn: "Sức lực cũng có thể luyện ra tới, nếu con trời sinh sức lực không lớn, dựa vào ăn uống cũng không được. Tốt nhất mỗi ngày nên lấy đồ vật nặng luyện tập."
Vậy chẳng phải giống như buộc đá vào người đi xách thùng nước hay sao? Cảm giác...có vẻ thật vất vả. Đinh Tiếu cảm thấy bản thân nên làm tốt tâm lý chuẩn bị rồi lại quyết định.
"Cái này đúng là có thể thử xem, đúng rồi, Văn tiên sinh, cung làm thế nào rồi?"
Văn trả lời: "Thú gân đang ngâm ở nước cỏ, phải ngày mai mới có thể biết rốt cuộc đã được hay chưa. Nhưng mà phần cung đã làm tốt, con nhìn xem thế nào." Nói xong Văn vào phòng ngủ của mình, từ bên trong lấy ra một phen cánh cung đưa cho Đinh Tiếu. Tiếp nhận cánh cung, cánh tay lẫn thân mình Đinh Tiếu đều trầm xuống. Trọng lượng này thực quá đủ, cư nhiên dùng cả gỗ chắc.
"Cái này nhìn thật uy phong!" Cũng không biết lắp dây vào cánh cung có co dãn hay không. Nếu không có, hiệu quả liền kém hơn nhiều. Có điều cụ thể thế nào, còn phải tùy từng người khác nhau đ. Dù sao nếu là mình dùng, tuyệt đối sẽ không lựa chọn gỗ chắc, hơn nữa kích cỡ cung như này so với mình là quá lớn, ít nhất phải thu lại 1/3 mới được. Quả nhiên mình đã tính sai sau khi lại phát triển tiếp cũng vẫn là chú lùn sao?! Nhưng rõ ràng trước kia mình tính chiều cao này là được rồi mà!!
"Chờ làm ra xong, ta mang theo mấy đứa các con cùng nhau đi tu luyện." Đệ tử của mình luôn là tốt nhất, đây là định nghĩa cuối cùng của Văn tiên sinh!
Trong thôn đã có vài tháng chưa tổ chức lửa trại yến, lần gần đây nhất vẫn là vào ngày trước hôm mở chợ một ngày.
Có thể thành công trở thành đám "tài xế" đón khách đầu tiên, nhóm giống đực buổi tối hôm nay tinh thần rất phấn chấn, bộ dáng thật giống như tiểu tức phụ đã tới rồi vậy, quả thực là nhìn gì cũng có thể cười tới buổi sáng.
Đương nhiên có thể đảm nhiệm công tác này đều là giống đực độc thân tiểu thanh niên trên 70 tuổi dưới 100 tuổi. Tuổi trẻ sức lực mười phần, lực lượng lớn, năng lực săn thú mạnh mẽ. Dùng bọn họ đi làm kéo xe trừ bỏ sẽ không cố hết sức ra, an toàn của người trên xe cũng được đảm bảo hơn. Hơn nữa lấy an toàn làm tiền đề, hiến tế và Bằng Giáp thương nghị quyết định một chiếc xe trang bị hai cái giống đực, một người phụ trách bảo tiêu, một người phụ trách kéo xe. Đương nhiên đây là thay phiên làm, ai cũng không có hại, cũng không ai chiếm tiện nghi.
Cho nên sáu chiếc xe kéo liền có 12 giống đực tạo thành "Đội tài xế", hôm nay mấy vai chính hưởng thụ đãi ngộ cũng tương đối không tồi, chẳng những có thể cùng thôn trưởng và đội trưởng các đội tuần tra cùng ăn uống, còn có thể thuận tiện tìm hiểu một chút trong thôn rốt cuộc có giống cái hay bán thú nhân nào thích mình hay không.
Phải nói tính cách giống đực Thú Thế giống nhau đều thực thẳng thắn, có đôi khi thậm chí là quá mức trực tiếp. Cho nên cũng không phải tất cả mọi người có thể giống như Nhất Toàn sớm liền phát hiện có người yêu thầm mình. Mà lần này đúng là một cơ hội không tồi. Mỗi người đều biết đám giống đực này tranh đoạt cơ hội làm tài xế là vì cái gì, cho nên người yêu thầm một vị bán thú nhân hay giống cái nào đó chắc chắn là phải sốt ruột.
Có cái cơ hội "bát quái" như này, mấy người Lục Hi ngay từ đầu đã chắp vá tới cùng nhau, một bên phổ cập các loại tri thức JQ cho Đinh Tiếu, một bên hi hi ha ha cho thức ăn vào trong miệng.
Khôn đang an vị bên người Tiếu Tiếu, nhưng cơ hội nói chuyện với bạn lữ nhà mình ít đến đáng thương. Trước kia bọn người kia nhìn thấy mình trừng bọn họ một cái liền có thể thức thời nên làm gì thì làm, kết quả lần này đi ra ngoài trở về liền biến dạng, mặc kệ mình có banh mặt lên như nào, những người này cứ vây quanh bên người Tiếu Tiếu không đi. Tuy Quỳnh thúc thúc nói không sai, Tiếu Tiếu có bằng hữu là một việc rất tốt, nhưng rõ ràng là một nhà một cái lửa trại, làm gì bọn họ cứ vẫn không rời đi >
Kỳ thực có "oán niệm" như vậy cũng không chỉ có mình Khôn ca, đám Phong và Mộc Ngõa cũng thực buồn bực. Chẳng lẽ nói "bát quái" thực sự so với bạn lữ gắn bó bên nhau còn quan trọng hơn sao? Tuy rằng đối với từ ngữ bát quái này bọn họ không hẳn hoàn toàn có thể lĩnh ngộ, nhưng đại khái chính là có ý tứ nhàn thoại đi? Lúc này đám người bọn họ quả thực hâm mộ Hôi Hổ. Tuy tên này hiện tại còn chưa có gì rõ ràng với Bảy...được rồi, có thể nói là không có người nào có tính thích tiếp xúc tiến triển. Nhưng ấu tể Bảy nhà người ta cũng không giống như bạn lữ tương lai của bọn họ, chỉ vây quanh bên người Hôi Hổ, bộ dáng kia gọi là cái gì....đúng rồi, Đinh Tiếu nói gọi là "chim nhỏ nép vào người." Cho dù bọn họ không cảm thấy một đại người sống cùng một con chim có liên quan gì tới nhau, nhưng hâm mộ ghen tị hận tất nhiên vẫn là có!
Vì thế tuân theo nguyên tắc anh em ta không dễ chịu ngươi cũng đừng muốn tốt, Mộc Ngõa và Minh không màng ấu tể Bảy đầy mặt ai oán cùng khiển trách, trực tiếp kéo Hôi Hổ tới đám lửa trại bên kia của bọn họ. Lấy lý do là: "Ngươi không thể thoát ly tổ chứ!" Không cần nghi ngờ, từ "tổ chức" này chính là Đinh Tiếu theo chân bọn họ kỹ càng tỉ mỉ mà giải thích qua.
Bởi vì đàn bằng hữu tụ tập cùng nhau, hành trình đi hồ sen ngày mai tự nhiên thực nhanh liền xác định ra.
Minh và Nhất Toàn cùng Hôi Hổ là thành viên đội tuần tra ngày mai, cho nên chú định Tư, Màu và Bảy không thể tham gia hoạt động này. Tuy tiếc nuối, nhưng ba người cũng không oán giận bạn lữ nhà mình. Chỉ là nghe tới muốn ở hồ sen qua một đêm mới về, vẫn khó tránh khỏi hâm mộ. Cũng may Đinh Tiếu nói qua mấy ngày nữa lại có thể đi một chuyến, ba người liền cân bằng.
Đương nhiên vẫn có người còn khó chịu hơn bọn họ, đó chính là em gái Liên Chi. Tuy nàng và Thạch Trung đã xác lập quan hệ bạn lữ tương lai, nhưng giống cái trước tuổi vị thành niên là không thể giống như bán thú nhân có thể "ở chung" với giống đực, càng không được phép tự ở một mình.
Hơn nữa, Liên Chi mới 22 tuổi, còn 8 năm nữa mới đủ tuổi thành niên, Thạch Trung đợi cũng không vấn đề gì, giống đực ở đây chờ giống cái cùng bán thú nhân hơn mười hai mươi thậm chí 180 năm đều có. Nhưng hắn không được phép mang giống cái vị thành niên đơn độc rời khỏi thôn qua đêm ở bên ngoài.
Cho nên Liên Chi thực tức giận: "Các ngươi quá ức hiếp người! Làm gì phải trụ một đêm! Lại không phải một ngày không về kịp!"
Mộc Ngõa đầy mặt khoe khoang nói: "Tiểu giống cái liền phải ở trong thôn hảo hảo ngốc đi!" Hừ hừ, nếu là ta đi đảm bảo, buổi tối liền không thể ôm tiểu Kinh Kinh hô hô!
Hiện tại quan hệ của Kinh và em gái Liên Chi hoàn toàn có thể xưng là "hảo tỷ muội", bởi vậy y cho Mộc Ngõa sắc mặt khó chịu, quay đầu nói với Liên Chi: "Đừng nghe anh em nói, chúng ta trở về sẽ mang đồ ăn ngon cho em."
Thạch Trung thấy tiểu bạn lữ nhà nhà mình hoàn toàn không vui, trong lòng liền không thoải mái. Đám anh em tốt này hiện tại một đám đều cùng bạn lữ ở riêng, xây nhà riêng, mình và Liên Chi ở bên ngoài chơi một đêm cũng không được. Aiz, mình rõ ràng cũng sẽ không làm gì, cũng luyến tiếc làm gì a! Nhưng mà trong lòng buồn bực, đầu óc liền sáng ra: "Liên Chi đừng buồn, chúng ta cũng đi, cùng lắm thì buổi tối trở về. Bên ngoài dã ngoại đều là muỗi, em không phải sợ nhất sao?"
Liên Chi vừa nghe, lập tức liền cười: "Vẫn là anh tốt nhất, anh trai em là đáng ghét nhất!"
Mộc Ngõa đầy mặt "bị thương", ôm lấy mặt Kinh cầu an ủi: "Kinh~~~!"
Ấu tể Kinh liếc hắn một cái, sau đó đem đùi gà trong tay nhét vào miệng Mộc Ngõa: "Ăn vào liền không cần nói nữa!" Ngay cả em gái mình còn không trị được, bạn lữ này của mình thực không uy phong! Nhưng mà...vẫn rất là đáng yêu! hắc hắc.
Sáng sớm ngày hôm sau, bốn đôi tụ tập ở cửa thôn, ngoài ý muốn gặp được Hắc Ất và Đông Y.
Thấy mọi người nhìn chằm chằm hai người bọn họ, Đông Y ho khan hai tiếng, trịnh trọng thanh minh: "Ta, ta là vì muốn đi đào củ sen mới bảo hắn cõng ta!"
Đinh Tiếu mấy cái gia hỏa này liền hùa nhau nói một tiếng thật dài "Nga~~~!"
Hắc Ất chạy nhanh tới "bảo hộ" Đông Y: "Mấy người các ngươi thôi đi, ta thật vất vả mới có thể hỗn tới ngày hôm nay, bao nhiêu khó khăn a!"
Kỳ thực Đinh Tiếu cảm thấy người này rõ ràng là cố ý tới "thông báo". Nhưng cũng không tồi, tuy Đông Y vẫn luôn cự tuyệt Hắc Ất theo đuổi, nhưng Đinh Tiếu biết hảo cảm này không phải là không tồn tại. Chỉ là Hắc Ất người này bộ dáng tương đối hung, tính tình lại rất bạo, Đông Y muốn khảo nghiệm hắn nhiều hơn cũng phải: "Được rồi, chúng ta đây không phải là vì các ngươi cao hứng sao, mau lên, thời gian không đợi người, mau đi làm việc, lần này trở về ta dạy các ngươi làm củ sen, buổi tối đảm bảo cho các ngươi ăn được món mới."
Quả nhiên "ăn" là phương pháp hóa giải xấu hổ dễ dàng nhất. Mấy giống đực sau khi biến thân trên lưng trở bạn lữ hoặc người trong lòng của mình, một đường chạy như điên, thực nhanh dã tới cái hồ lần trước đào củ sen.
Năm trước lúc tới đây cả hồ đều là lá sen già úa, bộ dáng nhìn qua phi thường tiêu điều, mà lúc này lại khác, lúc này đúng là mùa hoa sen nở rộ, vừa tới gần hồ, mọi người đã có thể ngửi được một cỗ mùi thơm tươi mát, đương nhiên trong đó cũng không thiếu mùi hương của cỏ cây xung quanh.
Nhìn một tảng hoa sen lớn trước mặt, Liên Chi là ngươi hưng phấn nhất, cho dù đầy đất đều là hoa cũng không phải là cảnh tượng hiếm thấy ở Thú Thế, cũng không phải lần đầu tiên nàng thấy hoa sen, nhưng lại chưa từng thấy cảnh tượng đồ sộ như vậy. Trước kia vào mùa hè, nàng không tới nơi này, giống cái đi săn rất ít, cho nên giống cái có thể một mình vào sâu trong khu an toàn hành động không có mấy người. Huống chi Liên Chi vẫn còn là một ấu tể vị thành niên, nghĩ cũng biết Mộc Ngõa không có khả năng mang theo em gái không có việc gì tới khu an toàn đi dạo ngắm cảnh.
"Hoa sen này thực là quá..quá...quá, cái gì ấy nhỉ!" Tìm không ra từ thích hợp, Kinh chỉ có thể đầy mặt hưng phấn mà nói một câu như vậy.
Đinh Tiếu bị chọc cười, nhưng không có đi sửa lại vốn từ thiếu thốn của y: "Củ sen chính là rễ của cây sen, hiện tại hẳn là thời điểm thu hoạch, lát nữa các ngươi đi xuống đào phải kiềm chế một chút ngàn vạn đừng chặt đứt hết cả cụm rễ. Cũng không cần lấy quá nhiều, hoa và đài sen còn có lá sen cùng nhau lấy luôn, đều có tác dụng."
Vì lần này có quần hùng hỗ trợ, ngoại trừ Liên Chi chỉ có thể ngồi ở trên bờ dùng chân đạp nước ra, Đinh Tiếu dẫn dắt Kinh và Lục Hi còn có Đông Y, bốn người mặc áo ngắn quần ngắn lội xuống nước. Nhóm giống đực người ta đang đào củ sen, bọn họ thì ở đây bắt cá kiêm nghịch nước.
Chỉ chốc lát sau, em gái Liên Chi không chịu nổi, thấy mọi người ở trong nước chơi đùa vui vẻ, nàng cũng bất chấp quần áo, trực tiếp xuống nước: "Anh Tiếu Tiếu, anh dạy em xiên cá đi!"
Kinh lập tức đưa săn xoa của mình qua: "Tới, cái này cho em mượn dùng, anh nói cho em biết, tuy cá không dễ xiên, nhưng chơi rất vui!" Có điều từ sau khi học tập với Văn tiên sinh, lực đạo và độ chuẩn xác đã tăng lên, hiện tại y cũng ngẫu nhiên có thể cắm được một hai con. So với việc chỉ có thể nhìn Đinh Tiếu mà cảm khái lúc trước tốt hơn nhiều.
Một đám ấu tể choai choai ở bên nhau, căn bản cũng không có kiêng kị nhiều như các trưởng bối, Liên Chi nếu muốn chơi thì chơi, mùa này xuống nước cũng không lạnh. Đinh Tiếu ước lượng một chút săn xoa trong tay: "Em nhìn nhé, phải cầm như vậy, dưới chân nhất định phải đứng vững, xem chuẩn con cá, còn phải chú ý hướng nó muốn bơi tới, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất cắm xuống, làm thử xem."
Liên Chi giống mô giống dạng mà dựa theo Đinh Tiếu truyền thụ thử một lần, kết quả cắm xuống thật đúng là cắm tới đồ vật, nhưng nàng không cắm được thân thể con mồi. Đương nhiên nếu nàng đủ sức để có thể đem săn xoa xiên qua vỏ trai sông, thì danh hiệu giống cái khỏe nhất thôn Thiên Hà liền lọt vào tay nàng.
Vì đánh bậy đánh bạ mà tìm được một con trai sông lớn bằng bàn tay, mọi người liền chuyển hứng thú từ bắt cá sang sờ bùn. Khiến Đinh Tiếu kinh hỉ chính là, trừ bỏ trai sông ra, bọn họ còn tìm được thật nhiều ốc đồng ở dưới nơi có bóng cây.
Đời trước vì rất nhiều sông hồ bị ô nhiễm, ốc đồng lại rất dễ dàng bị ký sinh trùng ký sinh, cho nên ba ba rất ít mua thứ này ăn. Nhưng Đinh Tiếu lại rất thích ăn ốc xào, tuy dùng tăm xỉa răng từng bước từng bước khêu thịt ốc ra ăn còn rất lao lực, cũng khiến tay bị bóng nhẫy dơ hề hề, nhưng cái loại cảm giác này liền giống như cắn hạt dưa, ngươi thích sẽ rất thích thú.
Ngoạn ý ốc đồng này tự nhiên là chỗ có nước liền có, nhưng các thú nhân trước nay đều không có ai nghĩ tới muốn ăn loại đồ vật vừa nhỏ vừa khó lấy này. Nhưng vừa nghe Đinh Tiếu nói ăn ngon, tất cả mọi người có một loại bản năng thèm nhỏ dãi. Nhìn ánh mắt những người này bắt đầu hiện lên ánh sáng nhiệt tình, khóe miệng Đinh Tiếu nhịn không được run rẩy: "Muốn ăn thì phải rửa cho sạch, nếu không làm ra sẽ có mùi bùn, còn ê răng."
Cho nên Liên Chi liền có việc để làm, bên người chồng chất ốc đồng, còn có một cái bình gốm sạch sẽ. Nàng ngồi lên mặt cỏ ở bờ sông, hai cái chân ngâm trong nước, liền như vậy từng bước từng bước rửa ốc đồng.
Nhìn thấy quần tiểu bạn lữ nhà mình đều bị ướt, Thạch Trung lập tức đem củ sen đặt lên bờ chạy tới: "Ta đi đốt chút lửa, em cho chân vào trong nước lạnh lắm!"
Liên Chi liếc mắt một cái: "Tự anh cũng xuống nước, nước này sao có thể lạnh!"
Đinh Tiếu cũng không nhìn nổi: "Đi ra ngoài chơi còn quản đông quản tây, Liên Chi cũng không phải tiểu ấu tể, lạnh hay không tự mình không biết sao?"
Đối với bầu bạn bảo bối của lão đại, người cung cấp mỹ thực cho mình và mọi người, Thạch Trung không dám đắc tội, nhưng mà hắn vẫn không nhịn được nhỏ giọng thầm thì: "Các ngươi vốn chính là tiểu ấu tể."
Nhưng là những lời này Khôn ca không thích nghe, lại còn phi thường trịnh trọng mà trình bày cho Thạch Trung: "Tiếu Tiếu là ấu tể, nhưng không phải là tiểu ấu tể!"
Mấy bán thú nhân ấu tể cùng vị giống cái ấu tể duy nhất kia là không hiểu hàm nghĩa trong đó, nhưng dư lại mấy vị giống đực cùng đương sự Đinh Tiếu trong lòng lại biết rõ ràng. Nhưng để không khiến bản thân càng mất mặt, cậu tuyệt đối ngậm miệng không nói, Khôn tên này, càng lý liền càng lên mặt!
Tác giả :
Huyền